• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (120 Viewers)

  • Chương 3851-3855

Chương 3851: Nhận lỗi

“Từ đầu tới cuối tôi không hề chạy nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, thật ra tôi cũng định đi tìm anh đây”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đường nhìn tùy ý lướt qua Đinh Chính Nghĩa, sau đó không quan tâm nữa.

Có lẽ trước mặt hai người thầy Hồ, cô Triệu, Đinh Chính Nghĩa là nhân vật quyền thế tiền tài cao ngất, nhưng đối với Lâm Chính mà nói lại không đáng nhắc tới.

“Tìm tôi tính sổ sao? Hừ, bố tao ở đây, mày còn dám động vào tao? Mày là cái thá gì chứ?”.

Đinh Dương lạnh lùng nói.

“Bố anh là ai?”.

“Mày…”.

Đinh Dương tức giận.

“Thú vị đấy, chàng trai trẻ, cậu còn ngông cuồng hơn tưởng tượng của tôi nhiều!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nhưng không khách sáo, phất tay: “Dạy cho thằng nhóc đó biết phải nói chuyện như thế nào!”.

“Vâng, ông chủ!”.

Đám tay chân xông lên ra tay với Lâm Chính.

Thầy Hồ hoảng hốt.

“Mau đi mời chủ tịch hội đồng trường, mời cả ông hiệu trưởng đến đây!”.

Thầy Hồ nói với cô Triệu.

Cô Triệu hoảng hốt, lập tức quay đầu chạy đi, nhưng chưa chạy được bao lâu đã bị đám tay chân ngăn lại.

“Bà nên thành thật ở lại đây đi, đợi tôi giải quyết xong chuyện này lấy lại công đạo cho con trai tôi, tôi sẽ đích thân đi gặp Chủ tịch Trịnh!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói.

“Nếu ông làm gì bậy bạ, tôi… tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”.

Cô Triệu hoảng hốt.

“Bà cứ việc gọi, cảnh sát đến đây trách tội tôi sẽ chịu, bồi thường bao nhiêu sẽ bồi thường bấy nhiêu!”, Đinh Chính Nghĩa nói.

Cô Triệu không còn cách nào khác.

Những người giàu có này đánh một người bị thương hoàn toàn chẳng là gì, người ta có tiền để bồi thường, có tiền để mời luật sư tốt nhất…

“Đánh gãy tay chân của cậu ta trước, sau đó đưa tới đây hỏi tội”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói.

Đám tay chân ùa lên, vung năm đấm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lướt người đi, vừa đấm vừa đá.

Rầm rầm rầm…

Những tiếng động nặng nề vang lên.

Đám tay chân lao về phía Lâm Chính ngã xuống đất, không thể động đậy được nữa.

“Cái gì?”.

Bố con Đinh Chính Nghĩa tròn mắt nhìn.

Thầy Hồ và cô Triệu cũng đứng sững tại chỗ, há hốc miệng.

“Thằng nhóc đó biết võ sao?”.

Đinh Chính Nghĩa ngẩng đầu hỏi Đinh Dương, vẻ mặt thâm trầm.

“Con… con cũng không biết…”.

Đinh Dương ấm ức nói.

Trước kia anh ta chỉ bị động chịu đòn, đánh trả cũng không thể, làm sao anh ta biết được Lâm Chính biết võ hay không.

“Đúng là phế vật!”.

Đinh Chính Nghĩa đánh mạnh lên đầu anh ta, sau đó quát lên với đám người ở phía sau: “Quách Hưng Hải đâu?”.

“Ông chủ, hình như Quách đại sư không đi cùng chúng ta!”.

Người ở phía sau thận trọng nói.

“Cái gì? Sao lúc quan trọng bọn họ đều biến mất dạng? Tôi tốn nhiều tiền nuôi đám người nhàn rỗi này làm gì?”.

Đinh Chính Nghĩa tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Quách Hưng Hải.

Lúc này, người đàn ông trung niên vội vã chạy tới.

“Quách Hưng Hải, ông chạy đi đâu vậy?”.

Đinh Chính Nghĩa mắng chửi người đàn ông trung niên: “Chẳng lẽ ông cũng muốn bỏ trốn?”.

“Ông Đinh, không phải tôi muốn bỏ trốn!”.

Quách Hưng Hải thở hổn hển đáp. Ông ta còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đám tay chân ngã đầy đất và Lâm Chính đứng ở giữa, ông ta không khỏi biến sắc.

“Quách đại sư tới rồi sao?”.

Đinh Dương nhìn thấy Quách Hưng Hải thì mừng rỡ không thôi, liên tục vỗ tay: “Tên họ Lâm kia, mày tiêu rồi! Quách đại sư ra tay, mày sẽ chết chắc!”.

“Quách đại sư?”.

Lâm Chính liếc nhìn Quách Hưng Hải, bình thản nói: “Ông ta lợi hại lắm sao?”.

“Ếch ngồi đáy giếng! Mày biết Quách đại sư là ai không? Ông ấy là sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chiến Long Quốc trước kia, vì lớn tuổi nên đã về hưu. Hiện nay ông ấy ở bên cạnh bố tao phụ trách bảo vệ tập đoàn Dương Hà. Thực lực của Quách đại sư mày không tưởng tượng được đâu, ngay cả quán quân tán thủ cũng không đỡ nổi mấy chiêu trước mặt ông ấy! Mày hiểu không?”.

Đinh Dương liên tục cười nhạt.

“Thế à?”.

Lâm Chính ung dung trả lời.

“Đây là một kẻ khó giải quyết, còn biết chút võ công, ông hãy mau ra tay thay tôi giải quyết cậu ta!”.

Đinh Chính Nghĩa kìm nén lửa giận, liếc nhìn Lâm Chính, quay đầu nói.

Nhưng Quách Hưng Hải im lặng một lúc, lắc đầu: “Ông Đinh, ông và cậu Đinh nhận lỗi với người này đi, thế thì nhà họ Đinh còn cứu được, các ông hãy còn cứu được…”.

“Ông nói gì?”.

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt, cứ tưởng mình nghe lầm.

Đinh Dương cũng hoang mang nhìn ông ta.

Quách Hưng Hải khàn giọng nói: “Ông Đinh, chúng ta không thể chọc giận người này đâu…”.
Chương 3852: Các người về đi

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt.

Ông ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm Quách Hưng Hải, thấy Quách Hưng Hải không giống như đang trêu đùa, trong lòng đánh bộp một tiếng, cảm thấy không ổn lắm.

“Người này… có lai lịch gì?”.

Đinh Chính Nghĩa hỏi.

“Cậu Lâm! Cậu không sao chứ?”.

Một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó lại thấy Trịnh Minh Vỹ dẫn theo một nhóm bảo vệ và lãnh đạo cấp cao của trường chạy về phía này.

Ông ta bỏ qua đám tay chân nằm ở dưới đất, thậm chí còn không nhìn tới Đinh Chính Nghĩa đứng ở bên.

Phải biết rằng, Đinh Chính Nghĩa từng tài trợ xây dựng nhà lầu cho đại học, mỗi lần đến đây, Trịnh Minh Vỹ đều đối đãi cung kính.

Nhưng giờ này Trịnh Minh Vỹ lại phớt lờ ông ta.

Lúc trước Đinh Chính Nghĩa đang trong cơn tức giận, chuyện gì cũng không suy nghĩ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, lập tức ý thức được điều khác thường.

Trịnh Minh Vỹ biết thân phận của ông ta, nhưng lại cung kính với người trẻ tuổi này như vậy, e rằng chỉ có một nguyên nhân. Đó là thế lực của người trẻ tuổi này mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Đến lúc này, Quách Hưng Hải mới lên tiếng: “Ông Đinh, tôi vừa mới gọi điện thoại cho ông Hà xác nhận, người này… đến từ Giang Thành…”.

“Giang Thành? Vậy thì đã sao? Giang Thành ngoại trừ Dương Hoa thì còn tập đoàn nào có thể đối đầu với Dương Hà chúng ta? Đợi đã…”.

Đinh Chính Nghĩa há hốc miệng, nhìn Lâm Chính, mắt mở to: “Chẳng lẽ ông… ông muốn nói với tôi, người này là… thần y Lâm ở Giang Thành?”.

Quách Hưng Hải gian nan gật đầu.

“Không thể nào! Thần y Lâm trông không như thế này. Ông nói bậy, chắc chắn ông đang nói bậy!”.

Đinh Dương ở bên cạnh gào lên như sắp suy sụp đến nơi.

Phải biết chọc phải người như vậy thì nhà họ Đinh tính là gì?

Thế lực mà thần y Lâm đã tiêu diệt mạnh hơn nhà họ Đinh rất nhiều.

Nếu vậy, cả đời anh ta cũng đừng mong trả được thù.

“Thầy y Lâm y thuật cái thế, thuật dịch dung nho nhỏ thì có là gì?”.

Quách Hưng Hải lạnh lùng nói.

Định Dương sững sờ.

Đinh Chính Nghĩa biến sắc.

Ông ta không ngờ người trẻ tuổi này lại có lai lịch đáng sợ như vậy.

“Thầy Trịnh, an ninh của trường các ông nên nâng cao rồi!”.

Lâm Chính nói.

“Vâng, vâng, thần y Lâm nói phải!”.

Trịnh Minh Vỹ liên tục gật đầu.

Đinh Dương run rẩy, sợ đến mức nổi cả gai ốc.

Tim Đinh Chính Nghĩa đập điên cuồng.

Ngay cả Trịnh Minh Vỹ cũng đã bày tỏ thái độ như vậy, ông ta còn nghi ngờ thì sẽ là tự mình dối mình.

Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.

“Chủ tịch Lâm!”.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói cung kính của Mã Hải.

“Công ty chúng ta có hợp tác gì với tập đoàn Dương Hà không?”.

“Có, nhưng không nhiều, chủ yếu là tập đoàn Dương Hà chủ động tìm chúng ta hợp tác. Chủ tịch Đinh Chính Nghĩa của tập đoàn Dương Hà muốn mở rộng thị trường ở Giang Thành, cố tình lấy lòng chúng ta. Tôi xem xét thấy sản phẩm của bọn họ không có ảnh hưởng gì đến chúng ta nên đã đồng ý”, Mã Hải nói.

“Nếu vậy thì dừng tất cả hợp tác với tập đoàn Dương Hà lại”.

Lâm Chính nói.

“Được”.

Mã Hải gật đầu, cũng không hỏi nhiều, lập tức truyền lệnh xuống dưới.

“Chủ tịch Lâm! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!”.

Đinh Chính Nghĩa run rẩy cả người, vội vàng tiến tới, cười gượng nói.

“Hiểu lầm?”.

Lâm Chính liếc nhìn ông ta.

“Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm! Thằng nhóc khốn nạn mày còn không mau ra đây xin lỗi Chủ tịch Lâm!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói, quát Đinh Dương.

“Bố, dựa vào đâu? Là anh ta đánh con! Con bị anh ta đánh rụng cả răng, bố lại bắt con xin lỗi anh ta? Anh ta là cái thá gì?”.

Đinh Dương hoàn hồn lại, tức giận vô cùng.

Từ nhỏ tới lớn anh ta chưa phải chịu sự ức hiếp nào như thế này!

“Con mẹ mày nói nhảm gì thế?”.

Đinh Chính Nghĩa đạp cho anh ta một đạp.

Đinh Dương bị đau la lên, sau đó vội vàng đi tới trước Lâm Chính, không cam tâm hét lên.

“Xin lỗi, thần y Lâm…”.

Nhưng Lâm Chính không nhìn Đinh Dương, phất tay nói: “Các người về đi!”.
Chương 3853: Quyên góp hết tất cả

“Về?”.

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt một lúc, lập tức mừng rỡ: “Chủ tịch Lâm quả nhiên rộng lượng! Lần này đều lỗi của chúng tôi, hôm khác tôi sẽ đến cửa tạ lỗi, đền tội với Chủ tịch Lâm!”.

Ông ta nói xong thì kéo Đinh Dương đi.

Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: “Các ông không cần đến cửa xin lỗi, bởi vì dù có xin lỗi thế nào, tôi cũng không thể tha cho các người!”.

Nói xong, Đinh Chính Nghĩa vừa định rời khỏi giật mình, quay đầu nhìn Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, lời này… có ý gì?”.

“Tôi bảo các người đi không phải là thả các người, mà là muốn các người quay về chuẩn bị trước! Từ hôm nay trở đi, Dương Hà sẽ là kẻ địch của tôi”.

Lâm Chính sờ túi, lấy một hộp thuốc ra.

“Chủ tịch Lâm, không cần phải vậy chứ? Vì một chuyện nhỏ này mà dẫn tới cuộc chiến giữa hai tập đoàn lớn? Cậu biết chúng ta thật sự đấu với nhau sẽ có kết quả gì không? Tôi thừa nhận Dương Hà không bằng Dương Hoa, nhưng khi cạnh tranh với nhau, ngoại trừ thương gân động cốt, khiến Dương Hoa tổn thất lớn thì sẽ không có kết quả nào khác, cần gì phải làm vậy?”.

Đinh Chính Nghĩa nghiêm nghị, hạ thấp giọng nói.

Ông ta đã hạ thấp mình nể mặt Lâm Chính, nhưng nhìn thái độ của của Lâm Chính vẫn không định tha cho ông ta, sao ông ta có thể tiếp tục cúi mình?

“Chuyện nhỏ?”.

Lâm Chính cười nhạt: “Ông có biết con trai ông đã làm chuyện gì không?”.

Đinh Chính Nghĩa nhíu mày, nhìn sang con trai mình.

Đinh Dương có đức tính gì, người làm bố như ông ta sao có thể không hiểu, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

“Mày đã làm gì? Thành thật khai ra cho bố!”.

Đinh Chính Nghĩa nói.

“Bố, con… con cũng chẳng làm gì, con chỉ… con chỉ cầu hôn vợ anh ta mà thôi…”.

Đinh Dương lắp bắp.

Nghe được lời này, Đinh Chính Nghĩa tái mặt.

“Ông chủ Đinh, ông nói xem chuyện này là chuyện nhỏ sao?”.

Lâm Chính hút một hơi thuốc, hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

Đinh Chính Nghĩa im lặng một lúc, nhìn sang Lâm Chính, nói: “Vậy Chủ tịch Lâm, cậu muốn xử lý chuyện này thế nào?”.

“Con trai ông vô pháp vô thiên như vậy chỉ vì ỷ vào người bố tốt như ông, ỷ vào gia đình nhiều tiền, cho nên tôi phải trị tật xấu này của anh ta! Tôi cho ông một cơ hội, quyên góp hết tất cả tài sản của nhà họ Đinh các ông. Nếu ông có thể làm đến mức đó, nhà họ Đinh các ông sẽ bình an vô sự!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không thể nào! Dương Hà là tâm huyết mấy chục năm của tôi! Nếu tôi không còn Dương Hà thì sẽ không còn gì cả! Thần y Lâm, cậu muốn lấy mạng tôi sao?”, Đinh Chính Nghĩa dữ tợn gào lên, lập tức từ chối.

“Tôi cho ông một ngày để suy nghĩ, nếu trong vòng một ngày ông không làm được thì tôi sẽ giúp ông hoàn thành!”.

Lâm Chính phất tay, rời đi thẳng.

“Tôi không cần một ngày để suy xét! Bây giờ tôi sẽ trả lời cậu ngay! Không thể là không thể! Thần y Lâm, tôi không sợ Dương Hoa các cậu, có giỏi thì chơi đi!”.

Đinh Chính Nghĩa gào lên, tức đến mức gần như sắp nổ tung.

Nhưng Lâm Chính không ngoảnh đầu mà rời đi.

“Khốn nạn!”.

Đinh Chính Nghĩa đỏ bừng mặt, siết chặt nắm đấm.

“Bố, nhà chúng ta không sợ Dương Hoa, anh ta muốn ra tay thì cứ việc, chúng ta cùng lắm cá chết lưới rách!”.

Đinh Dương vội nói.

“Nói phải, muốn cạnh tranh thì cứ việc, xem thủ đoạn của ai hơn!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói, ánh mắt nóng bỏng.

Nhưng Quách Hưng Hải ở cạnh lại nói một câu: “Ông Đinh, e là thần y Lâm sẽ không cạnh tranh kinh doanh với ông, tôi đề nghị ông nên tìm cậu ta nói chuyện thì tốt hơn!”.

“Vì sao?”.

Đinh Chính Nghĩa đột nhiên quay đầu, nhíu mày hỏi.

Quách Hưng Hải lắc đầu: “Ông Đinh, ông mới chỉ nhìn thấy một thân phận của thần y Lâm, thật ra cậu ta không những là người nắm quyền của Dương Hoa ở Giang Thành, mà còn có một thân phận đáng kinh ngạc khác! Ông không thể đắc tội!”.

“Thân phận gì?”.

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt.

“Long soái của Long Quốc!”.

Quách Hưng Hải nói.

Với vai trò sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chủng, rõ ràng Quách Hưng Hải rất linh thông tin tức ở mặt này.

Nghe được lời đó, vẻ mặt Đinh Chính Nghĩa trắng bệch.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là công ty gọi tới.

“Chuyện gì?”.

Đinh Chính Nghĩa cảm giác có gì đó không ổn, cẩn thận hỏi.

“Chủ tịch Đinh, vừa nhận được tin Dương Hoa đột nhiên dừng hợp tác với chúng ta!”.

“Không hợp tác thì không hợp tác, cùng lắm bỏ thị trường của Dương Hoa!”.

Đinh Chính Nghĩa nói.

“Chủ tịch Đinh, ngoài ra bên phòng cháy chữa cháy, đốc công, thị trường đều gọi tới công ty, nói rằng muốn điều tra công ty”.

“Phó chủ tịch cũng nhận được điện thoại, ông ấy bị cưỡng chế triệu tập đến đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra!”.

“Chủ tịch Đinh, có lẽ có ai đó đang chơi công ty chúng ta, chủ tịch phải mau về đây đi!”.

Hết tin này đến tin khác truyền vào tai Đinh Chính Nghĩa.

Lọt vào tai Đinh Chính Nghĩa, những chuyện này đều dự báo mối nguy hiểm và mối đe dọa to lớn.

Đinh Chính Nghĩa đứng sững tại chỗ như bị sét đánh, tim gần như sắp dừng đập.

Đây là hiệu suất và thế mạnh của long soái sao?

“Bố, xảy ra chuyện gì rồi?”.

Đinh Dương ở cạnh ngơ ngác hỏi.

Đinh Chính Nghĩa ngẩn người một lúc lâu mới run rẩy nói: “Dương à... Xem ra... phải mau chóng tổng hợp gia sản nhà chúng ta thôi...”.

“Làm gì ạ?”.

“Gửi!”.

Đinh Chính Nghĩa nói: “Gửi đến Hội Chữ thập đỏ, quyên góp hết! Quyên góp hết!”.
Chương 3854: Anh đã rất ưu tú rồi

Không phải Đinh Chính Nghĩa hào phóng, mà là ông ta biết tập đoàn Dương Hà một khi bị người ta điều tra sẽ liên lụy đến rất nhiều vấn đề.

Lúc đó không còn là vấn đề công ty có giữ được không, mà là ông ta còn có thể sống yên ổn được không.

Đinh Chính Nghĩa đánh Đinh Dương một trận, sau đó cấp tốc chạy về công ty, chuẩn bị chuyện quyên góp.

Bây giờ chỉ đành bấm bụng cống hết ra.

Chẳng mấy chốc, Mã Hải đã thông báo tình hình phía Dương Hà cho Lâm Chính.

Lâm Chính hài lòng cúp máy, sau đó xem biểu diễn trên sân khấu ở hội trường.

“Lần này anh đi vệ sinh lâu vậy, không có chuyện gì chứ?”.

Tô Nhu ngẩng đầu hỏi.

“Không có gì, anh gặp phải Đinh Dương, anh ta xin lỗi anh, đồng thời nói sau này sẽ không quấy rầy anh và em nữa!”.

Lâm Chính cười nói.

“Cái gì? Anh gặp phải Đinh Dương? Anh ta còn xin lỗi anh? Thật hay giả?”.

Tô Nhu kinh ngạc.

“Em không tin à? Vậy anh sẽ gọi anh ta đến, chắc anh ta chưa đi xa, em có thể hỏi trực tiếp, anh ta thật lòng hối lỗi đấy”.

“Ơ… Thôi khỏi”.

Tô Nhu lắc đầu, mặc dù cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng cũng không nhất thiết phải truy cứu tới cùng, giải quyết xong rắc rối là được.

Suốt buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, Tô Nhu rất vui vẻ. Mặc dù xảy ra chuyện không vui bởi Đinh Dương, nhưng chung quy chuyện cũng đã qua rồi.

Màn đêm buông xuống, xem giờ thì cũng đã đến lúc ra về.

“Cô Triệu! Thầy Hồ! Cảm ơn thầy cô đã nhiệt tình quan tâm, chúng em phải về rồi”.

Tô Nhu cười nói với Triệu Phương đang đứng ở bên ngoài hội trường.

Lúc này, Triệu Phương và thầy Hồ vô cùng căng thẳng.

Dù sao người đứng bên cạnh Tô Nhu cũng là thần y Lâm ở Giang Thành danh tiếng lẫy lừng.

Triệu Phương khẽ run rẩy, nghĩ tới lúc trước mình quát mắng Lâm Chính thì lại không khỏi sợ hãi.

“Tiểu Nhu, sau này thường xuyên đến trường chơi nhé, cánh cổng nơi này luôn luôn mở rộng cho em”.

Triệu Phương cười gượng gạo, nói.

“Em cảm ơn cô!”.

“Tiểu Nhu à, em đã tìm được một người chồng tài giỏi đấy”.

Thầy Hồ cũng không nhịn được nói.

Tô Nhu sững sờ, hơi nghi hoặc nhìn Lâm Chính, không biết vì sao thầy Hồ lại đột nhiên khen Lâm Chính.

“Không còn sớm nữa, Tiểu Nhu, chúng ta về thôi”.

Lâm Chính cười nói.

“Vâng!”.

Tô Nhu gật đầu, chào tạm biệt thầy cô và Văn Tịnh xong thì lên xe về Giang Thành.

“Tiểu Nhu, anh phải đi một thời gian. Lạc Thiên lại có việc giao cho anh, anh phải đi ra ngoài công tác một thời gian”.

Trên xe, Lâm Chính nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ nói.

Tô Nhu ngẩn ra một lúc, có vẻ mất mát, nhỏ giọng nói: “Không biết vì sao hai năm nay anh cứ luôn lưu lạc bên ngoài. Em biết anh nỗ lực như vậy là muốn chứng minh bản thân với em, nhưng em thấy không cần thiết phải vậy. Lâm Chính, anh ưu tú hơn trước kia rất nhiều, anh đừng cảm thấy mình không xứng với em”.

“Anh vốn chưa từng nghĩ như vậy”, Lâm Chính bật cười: “Anh chỉ hi vọng cuộc sống sau này của chúng ta sẽ được yên ổn, trải qua tháng ngày bình yên”.

Tô Nhu không nói gì, im lặng trong chốc lát mới nở nụ cười: “Anh về sớm nhé”.

“Em yên tâm”.

Lâm Chính gật đầu.

Tô Nhu không về nhà mà là đến thẳng công ty.

Mặc dù Dương Hoa được một khoản tiền tài trợ lớn của Thương Minh, chuỗi tiền vốn không có vấn đề gì, nhưng vì sự sa sút trước kia, Quốc tế Duyệt Nhan cũng bị ảnh hưởng.

Nhiều việc trong công ty đang đợi Tô Nhu xử lý, cho nên từ lễ kỉ niệm trường trở về, Tô Nhu lại đắm chìm trong công việc bận rộn.

Lâm Chính thì vội vàng quay về học viện Huyền Y Phái, sắp xếp mọi chuyện trước, sau đó dự định xuất phát đến vực Diệt Vong.

Tính thời gian thì cũng đã đến lúc.
Chương 3855: Bị mai phục

“Vực Diệt Vong? Lâm đại nhân, cao thủ ở đây đông như quân nguyên, nguy hiểm lắm. Chỉ dựa vào ba người chúng ta mà tới đây thì khác gì tự nộp mạng”, trên một hẻm núi nhỏ, Vương Nhất Thánh nhìn xung quanh và lên tiếng.

“Tôi đã cho các người thuốc giải rồi, giờ tu vi của các người đã hồi phục. Nếu vẫn sợ thì các người có thể rời đi, tôi không cản”, Lâm Chính bước tới trước. Tay anh cầm tấm bản đồ mà Nam Hạnh Nhi đưa cho.

“Đi sao? Vậy sao có thể được? Lâm đại nhân đã nói rồi, các thế lực của vực Diệt Vong đang chuẩn bị công kích một vị Lục Địa Thần Tiên. Đây là một vị Lục Địa Thần Tiên đấy, một cơ hội hiếm có, sao chúng ta có thể bỏ qua được”, Ngu Sơn Thủy cười nói.

“Đúng vậy, thay vì cứ tu luyện thục mạng chi bằng tìm Lục Địa Thần Tiên không biết chừng có thể đột phá”, hai người hùa theo.

“Chắc mọi người cũng không xa lạ gì với tình hình của vực Diệt Vong. Tôi phải nhắc mọi người rằng ở đây đến bản thân tôi cũng khó tự bảo vệ mình nên có vấn đề gì thì mọi người tự dựa vào phúc phần của mình nhé”.

Lâm Chính thản nhiên nói. Không phải anh vô tình mà là hiện tại vực Diệt Vong đã loạn lắm rồi.

Một nhóm thế tộc chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện, một nhóm cao thủ đang chuẩn bị tấn công một vị Lục Địa Thần Tiên thì đây đương nhiên là những chuyện kinh thiên động địa rồi.

Uy lực của Diệp Viêm quá lớn, muốn giải quyết được hắn thì Lâm Chính phải nắm chắc được cơ hội.

Nếu không để bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa.

Anh đưa Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủ đi tiếp. Họ tới nhà họ Dục trước, định nói chuyện với Ái Nhiễm để hiểu thêm về tình hình mới nhất của vực Diệt Vong.

Thế nhưng khi anh vừa tới đây thì đã phải bàng hoàng. Cả thành trì nơi đây đều im lặng như tờ. Không có lấy một bóng hình ở đây, kể cả người nhà họ Dục. Cứ như cả nhà họ Dục đã biến mất vậy.

Lâm Chính chau mày, lập tức lao vào kiểm tra.

“Sao lại không có ai vậy?”

“Lẽ nào cả thành trì này đã trở thành vùng đất chết chóc rồi sao?”

“Không phải bị kẻ nào đó tiêu diệt rồi đấy chứ?”, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng kinh ngạc lầm bầm.

“Không thể nào”.

Lâm Chính nói: “Ở đây không có dấu hiện chiến đấu, hơn nữa cũng không thấy cái xác nào, chắc chắn không phải bị ai đó tàn sát”.

“Vậy người ở đây đi đâu rồi?”, Vương Nhất Thánh tò mò hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ, anh nhìn xung quanh và trầm giọng: “Ở đây vẫn còn dấu vết của người sống để lại không lâu trước đây. Tôi nghĩ vẫn còn có người ở gần đây. Chúng ta đi bắt vài người hỏi”.

Hai người kia nhìn nhau rồi chia ra hành động. Quả nhiên một lúc sau họ đã bắt được một đứa bé quay về.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi”, đứa bé tầm mười tuổi, chẳng có tu vi gì, trong tay chỉ cầm một cung tên với vẻ hoảng sợ.

“Đại nhân quả anh minh, ngọn núi phía sau thành trì này chúng tôi tìm thấy một con thỏ nhỏ, giờ đại nhân có thể hỏi nó xem”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.

Lâm Chính khẽ chau mày nhìn Vương Nhất Thánh sau đó nói với đứa trẻ: “Đừng lo, chúng tôi không làm hại cháu đâu. Người lớn đâu hết rồi?”

“Bố mẹ cháu ở sau núi...các chú là người xấu phải không? Đừng giết cháu?”, đứa bé hoảng sợ, mặt cắt không ra máu.

“Cháu yên tâm, chúng tôi sẽ không giết cháu. Thế này đi, cháu đưa chúng tôi đi gặp bố mẹ cháu nhé. Chú có vài vấn đề muốn hỏi bố mẹ cháu”.

“Điều này...được ạ”, đứa trẻ bán tín bán nghi gật đầu, dẫn ba người đi theo.

Phía sau thành trì là một ngọn núi. Mặc dù ngọn núi không lớn nhưng đường đi vô cùng khúc khuỷu và nguy hiểm. Lúc đứa trẻ dẫn ba người họ tới lưng núi thì...

Vụt vụt...Đao khí đột nhiên ập tới.

Đứa bé bỗng nhiên tăng tốc và biến mất vào một hang động gần đó.

“Cái gì?”, Vương Nhất Thánh tái mặt.

“Đại nhân, không hay rồi. Chúng ta bị mai phục rồi”, Ngu Sơn Thủy gầm lên.

Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy trên đường có nhiều bóng hình xuất hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom