• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (123 Viewers)

  • Chương 3806-3810

Chương 3806: Xương của tiên nhân

Hai người kia kích động lắm, đôi mắt họ lấp láy vừa vui mừng vừa nhìn Lâm Chính bằng vẻ oán hận.

“Các người đã làm gì tôi vậy?”, Lâm Chính lau máu, đứng dậy nhìn họ.

Lúc này ngực anh trở nên phập phồng, máu là không ngừng phun ra từ miệng. Cơ thể anh dường như bị vỡ mạch máu.

Viên cầu thủy tinh rơi xuống khỏi tay anh, nứt ra. Sức mạnh của tinh cầu đã không còn, không biết là biến đi đâu mấtLâm Chính nhìn chăm chăm: “Xem ra tôi đã trúng kế của hai người rồi”.

“Ấy, cậu cũng không ngốc lắm mà, Ngu Thủy Sơn mỉm cười: “Tôi còn tưởng cậu còn non lắm cơ, xem ra cũng có não đấy nhỉ”.

“Vì vậy phương pháp tu luyện của ông có vấn đề? Ông muốn tôi bị tẩu hỏa nhập ma nên đã làm vậy để ra tay với tôi?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Ha ha, cậu hiểu lầm rồi, Vương Nhất Thánh dạy cậu công pháp đó không có vấn đề gì cả, chỉ là...chưa phủ hợp với giai đoạn tu luyện của cậu mà thôi”.

Ngu Sơn Thủy nheo mắt: “Khẩu quyết mà ông ấy nói nếu không có cơ thể tối cao thì không thể tu luyện được. Một khi cưỡng cầu, khí tức sẽ ngay lập tức thăng hoa trong thời gian ngắn nên cơ thể thông thường không thể chịu đựng được. Dù là chúng tôi của hiện tại thì cũng không dám tu luyện bộ khẩu quyết này. Giờ khí tức của cậu đã thăng hoa, không còn thuộc sự kiểm soát của cậu nữa. Nó hoành hành trong cơ thể cậu. Chẳng bao lâu nữa, lục phủ ngũ tạng của cậu sẽ bị vỡ hết và cậu cũng sẽ chết, ha ha...”

“Hóa ra là vậy...”, Lâm Chính điềm đạm nhìn quả cậu trước mặt và hỏi: “Còn thứ này để làm gì?”

“Không phải tôi nói rồi sao? Nó giúp cậu tu luyện. Đây là di vật của tiên nhân, bên trong có sức mạnh tin thuần. Nếu như không có thứ này thì sao khí tức của cậu có thể thăng hoa được trong thời gian ngắn như vậy chứ? Sức mạnh của tiên nhân đã đi vào cơ thể của cậu rồi. Nó chính là thuốc dẫn, giúp cậu gia tăng khí tức. Cậu có thể thử phóng ra sức mạnh phi thăng xem có khác trước đây hay không?”, Ngu Sơn Thủy mỉm cười nói.

Lâm Chính gật đầu, xòe năm ngón tay ra.

Vụt! Một luồng sức mạnh màu trắng bùng phát. So với sức mạnh phi thăng trước đây thì nguồn sức mạnh này mạnh hơn nhiều lần.

“Đúng là thần kỳ”, Lâm Chính mừng lắm.

“Bất kỳ một sự tu luyện nào cũng là một sự tiến bộ từ từ, chỉ có khí tức thôi mà không tu thân thì giống như xây nhà mà móng không chắc vậy, sớm muộn nhà cũng sẽ bị đổ. Cơ thể cậu không mạnh, khí tức mạnh như vậy thì sớm muộn gì cơ thể cũng bị nổ tung thôi. Nhóc. Cậu xong đời rồi”.

“Ha ha...”, hai người cười đắc ý.

Thế nhưng Lâm Chính dường như không nghe thấy họ nói. Anh vui mừng lắm khiến hai người kia đơ mặt ra.

“Nhóc, cậu sắp chết tới nơi rồi mà còn mặc kệ đời như vậy sao? Cậu không sợ chết à?”, Vương Nhất Thánh chau mày.

“Ai mà không sợ chết chứ? Nhưng sao các người biết là tôi sẽ chết vậy?” ,Lâm Chính cười lắc đầu.

“Hừ! Sở hữu sức mạnh phi thăng lớn như vậy mà không có đủ sức mạnh thể xác để kiểm soát còn cứng mồm”, Ngu Sơn Thủy hừ giọng.

Lâm Chính lau máu, nhìn họ bằng vẻ chế nhạo: “Không phải tôi cứng miệng mà do các người vô tri đấy. Sao các người biết được là thể xác tôi không mạnh?”

“Xem ra thằng này đúng là não hỏng thật rồi. Sơn Thủy, tôi thấy không cần nhiều lời với cậu ta nữa, ra tay giải quyết luôn đi. Tôi nghĩ chặt đầu cậu ta trước, giải phóng sức mạnh phi thăng, giữ lại cơ thể”, Vương Nhất Thánh trầm giọng.

“Ý của ông là...”

“Cậu nhóc này có thiên tài dị bẩm, nếu như có thể đoạt được thiên phú đó thì sẽ có ích cho việc tu luyện của chúng ta”.

“Ông có thể đoạt được thiên phú sao?”

“Tôi hiểu về cấm thuật, có thể thử”.

“Vậy được, vậy chúng ta ra tay, có điều người này không thể kiểm soát được sức mạnh phi thăng trong cơ thể, cậu ta mà điều động chân khí càng nhanh thì chết sẽ càng nhanh. Chỉ sợ đánh nhau cậu ta sẽ nổ tung mất”.

“Kệ đi, giết xong rồi tính”

“Được”

Hai người bàn xong bèn lao về phía Lâm Chính. Anh chẳng sợ, cứ thế tung ra một chưởng.

Sức mạnh khủng khiếp như sóng trào đập vào người đối phương. Cả hai người ngã rầm ra đất, đầu óc choáng váng. Tới khi họ bình tĩnh lại bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Sức mạnh này...mạnh quá”, Vương Nhất Thánh run rẩy nói.

“Dù sao thì cũng đã tu luyện thành công khẩu quyết, khí tức của cậu ta đã thăng hoa nên đương nhiên khác thường. Đừng sợ, tiếp tục xông lên, khí tức của cậu ta khó kiểm soát càng lúc sẽ càng bị đánh ác hơn tôi”.

“Được”, hai người lại lồm cồm bò dậy tấn công.

Thế nhưng một giây sau...Một luồng sức mạnh khác lại đập xuống bọn họ. Hai người đứng bất động rồi quỳ phụp xuống, đầu gối nứt toác.

Cả hai đều toát môt hôi hột và cảm thấy đau đớn vô cùng. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kinh hãi.

“Đây là...đại thế”

“Không thể nào...trong tình huống này cậu ta không thể nào thi triển đại thế được...Cơ thể cậu không kháng cự được với sức mạnh này, tuyệt đối không thể’", hai người gầm lên.

Lâm Chính không thể kiểm soát được sức mạnh cơ thể thì sao có thể điều động được đại thế chứ?”

Hai người họ không tin. Lâm CHính chỉ từ từ bức tới nhìn xuống. Anh không nói gì, chỉ đưa một tay ra. Đầu ngón tay rách ra, bên trong lộ ra lớp xương màu vàng lấp lánh.

Vương Nhất Thánh và ngu Sơn Thủy thấy vậy thì như bị sét đánh.

“Đây là...”,

“Xương của tiên nhân?”
Chương 3807: Không tin

Lúc này hai người họ đã bị dọa chết khiếp. Bọn họ không ngờ thể xác của Lâm Chính lại sánh ngang với thần tiên.

Đùa nhau chắc? Vậy nói cách khác bọn họ trợ giúp anh không hề khiến cơ thể anh bị nổ tung mà ngược lại còn khiến anh trở thành vô địch?

Phải làm sao đây? Hai người họ lầm bầm.

“Chạy!”, Vương Nhất Thánh bặm môi quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng khi bọn họ vừa định điều động sức mạnh đối kháng với đại thế của Lâm Chính thì nguồn sức mạnh chèn ép lên cơ thể họ bùng nổ, dí cả hai xuống đất. Họ nằm bất động.

Lúc này, mặt họ tối sầm. Họ hiểu ra họ không thể bỏ chạy.

“Tha mạng, xin đại nhân tha mạng”, cuối cùng thì Ngu Sơn Thủy cũng không chịu được nữa bèn kêu lên.

“Đại nhân, chúng tôi biết mình sai rồi, xin cậu tha mạng. Chỉ cần cậu tha cho chúng tôi thì chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì cậu”.

“Đại nhân tha mạng”, hai người họ điên cuồng gào thét giống như những con chó đuối nước.

Lâm Chính nhìn họ bằng vẻ vô cảm. Anh suy nghĩ sau đó lấy châm ra.

“Tôi cho các người hai sự lựa chọn. Một là giữ tu vi và mất mạng, hai là phế tu vi và còn mạng. Các người chọn đi”.

“Hả?”, hai người run rẩy nhìn anh. Họ hiểu ý của Lâm Chính. Tu vi của bọn họ quá cao. Ngoài Lâm Chính ra chẳng ai chấn nhiếp được họ. Lâm Chính biết chỉ dựa vào đan dược thì không khống chế được họ, chỉ có phế tu vi của họ thôi.

Nếu không phải vì nể tình họ giúp anh có được kiến thức về cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì anh đã trừ khử họ rồi.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy do dự. Rõ ràng là họ nỗ lực bao năm qua giờ nói từ bỏ sao từ bỏ ngay được.

Nhưng nếu không từ bỏ thì họ sẽ mất mạng. Phải làm sao?

“Xem ra các người đã có đáp án rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ghim châm vào người bọn họ.

Hai người thấy Lâm Chính có y võ phi phàm, một nhát châm của anh cũng đủ lấy mạng bọn họ.

“Đại nhân, chúng tôi không muốn tu vi nữa. Chúng tôi muốn mạng sống”.

“Đại nhân, đừng giết chúng tôi. Đừng”.

Không còn mạng sống thì tu vi để làm gì chứ? Hai người họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu, đâm châm xuống.

Khí mạch của hai người họ lập tức bị phá vỡ, độc lực như dòng điện chạy khắp cơ thể họ. Hai người họ giật bắn mình, sức mạnh như bị xả ra ngoài.

“Cảm ơn đại nhân tha mạng. Cảm ơn đại nhân”, Vương Nhất Thánh yếu ớt nói.

“Biết tại sao tôi không giết các người chưa?”

"Biết...đại nhân muốn chúng tôi giúp đại nhân đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên...”

“Biết là tốt rồi”.

Lâm Chính gật đầu, điềm đạm nói: “Các người yên tâm, nếu như các người ngoan ngoãn phối hợp thì tôi đảm bảo sao khi đột phá tôi sẽ khôi phục lại tu vi cho các người. Những trước đó các người phải trung thành với tôi, rõ chưa?”

“Cái gì? Hồi phục tu vi sao?”, hai người thất kinh.

“Đại nhân đừng vẽ bánh cho chúng tôi nữa .Tu vi của chúng tôi đã bị cậu phế bỏ, chúng tôi thành phế nhân rồi, sao có thể hồi phục lại được”.

“Đại nhân yên tâm, tôi sẽ giúp đại nhân đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Nhưng chuyện này đừng nói vội, bởi sẽ khiến chúng tôi cảm thấy tuyệt vọng mất”.

Tu vi của họ đã bị phế bỏ, họ như kẻ đã chết.

“Xem ra các người không hiểu về tôi lắm nhỉ”, Lâm Chính gật đầu bước ra ngoài.

“Các người đi theo tôi”.
Chương 3808: Kinh ngạc

Ngoài động phủ đã tụ tập vô số cao thủ của Thần Đảo.

Đám người Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu, Lôi Phúc đều đã đến, bọn họ nghiêm túc đối đãi, nhìn chằm chằm cửa động phủ.

Bọn họ đoán được, Lâm Chính dường như đã xảy ra tranh đấu với hai người đó, chỉ nhìn khí tức lan ra từ cửa động, giữa ba người chắc chắn đã có cuộc chém giết.

Nhưng vì thực lực không nắm bắt được, Đông Phương đảo chủ không dám ngang nhiên vào trong, chỉ cần Lâm Chính gọi một tiếng, ông ta chắc chắn sẽ dẫn người qua đó.

Nhưng ông ta đợi một lúc, phát hiện trong cửa động đã yên tĩnh trở lại.

Điều này khiến Đông Phương đảo chủ chần chừ không quyết.

Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người hít sâu một hơi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cửa động.

Lúc này, một loạt bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Tim tất cả mọi người lập tức dâng lên tới tận cổ họng.

Bóng lưng thẳng tắp của Lâm Chính xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Là tướng Lâm!”.

“Tướng Lâm ra ngoài rồi!”.

Bọn họ hoan hô.

Đông Phương đảo chủ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Chính không sao, Thần Đảo cũng sẽ không sao. Nếu Lâm Chính bị hai người đó ám sát, Đông Phương Thần Đảo chắc chắn sẽ bị hai người kia huyết tẩy.

“Tướng Lâm, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa rồi lại có tiếng chém giết?".

Đông Phương đảo chủ vội vàng tiến tới hỏi.

“Hai người này đúng là không thành thật, nhưng không sao, bọn họ đã bị tôi chế ngự rồi”, Lâm Chính cười nhẹ.

“Chế ngự? Tướng Lâm, kẻ hai mặt như vậy không thể giữ lại, chi bằng giết quách cho xong!”, Lôi Phúc hung ác nói.

“Không, bọn họ còn có ích với tôi, hơn nữa giữ lại mạng cho họ, tôi đã phế bỏ tu vi của bọn họ rồi”.

“Thế sao?”.

Mọi người đều run rẩy.

Nhân vật đáng sợ như vậy mà tướng Lâm nói phế là phế.

Thực lực của tướng Lâm rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Lúc này, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy ủ rũ đi theo Lâm Chính ra ngoài.

Khuyết Thu phất tay, người phía sau lập tức chạy tới khống chế bọn họ.

“Không cần làm khó bọn họ”.

Lâm Chính nói.

“Nhưng…”.

“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không gây ra được sóng gió gì”.

Lâm Chính nói.

Bọn họ chỉ đành bỏ qua.

“Người thương vong ở đâu? Giờ tôi sẽ đi điều trị cho họ”.

Lâm Chính hỏi Đông Phương đảo chủ.

“Tướng Lâm, mời đi theo tôi!”.

Đông Phương đảo chủ sốt ruột nói, lập tức đi tới trước dẫn đường.

“Các ông cũng qua đây”.

Lâm Chính nói.

Hai người kia nhìn nhau, lập tức đi theo.

Lúc này, trên quảng trường của Đông Phương Thần Đảo đã chất đầy thi thể, có đến mấy trăm thi thể. Đây còn là thi thể hoàn chỉnh, một số thi thể không còn nguyên vẹn đã được hạ táng.

Nhiều người của Thần Đảo nghe tin chạy đến.

Bọn họ đều là thân nhân của người đã mất, ánh mắt ai cũng để lộ sự lo lắng và mong đợi, có người còn quỳ xuống đất, lặng lẽ cầu nguyện.

Lâm Chính gọi Lôi Phúc chuẩn bị công cụ, bắt đầu chữa trị ngay trên quảng trường này.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đi theo sau quan sát, Lâm Chính thỉnh thoảng còn gọi bọn họ giúp đỡ.

Hai người chẳng hiểu ra sao, không rõ rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý định của Lâm Chính.

Những người bị bọn họ giết chết lại sống dậy dưới y thuật thần kỳ của Lâm Chính.

Bọn họ khôi phục mạch đập, tim đập mạnh, một vài người mở mắt ra.

“Sống rồi! Sống rồi!”.

“Chồng à, em cứ nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa”.

“Bố tỉnh rồi ạ? Tốt quá rồi! Hu hu hu…”.

Người trên quảng trường khóc lóc.

Xem đến đó, Vương Nhất Thánh im lặng.

“Vương Nhất Thánh, ông thấy thế nào?”.

Ngu Sơn Thủy ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, hỏi người kia.

“Y thuật của người này thông thiên triệt địa, xuất quỷ nhập thần. Có lẽ cậu ta thật sự có năng lực giúp chúng ta khôi phục tu vi”.

Vương Nhất Thánh nhỏ giọng nói.
Chương 3809: Bắt cóc

“Này! Cậu Châu, cậu nghỉ một lát đi. Hôm nay làm xong rồi, không còn việc gì nữa!”.

Người cai thầu ở trên tòa nhà nhìn Châu Thời Vận gánh hơn trăm viên gạch đỏ, âm thầm chậc lưỡi, không kìm được nói.

“Ha, chút việc nhỏ nhặt này còn không đủ cho tôi làm!”.

Châu Thời Vận nhếch miệng cười, gỡ mũ an toàn ra, quay người rời đi.

Hắn khác với Tử Long Nhất, hắn không biết trát xi măng, chỉ có thể làm mấy việc chuyển gạch bình thường. Nhưng hắn là người của Long Vương Điện, trình độ cổ võ không hề tầm thường, sức lực rất lớn, mỗi lần chuyển gạch là gánh cả mấy nghìn cân, mấy nghìn cân trở lên, công việc mấy ngày của người bình thường đối với hắn chỉ cần một buổi sáng là xong.

Nhưng Châu Thời Vận không phải người cần cù, thấy đạt tiêu chuẩn là phủi mông bỏ đi.

Bình thường hắn sẽ tu luyện trong phòng, đợi sắp đến giờ ăn thì đến cửa nhà ăn xếp hàng trước nửa tiếng.

Nhưng từ khi đám người Châu Mặc tới, công việc của hắn cũng tăng thêm, không vì gì khác mà là để kiếm cơm cho mấy người Châu Mặc, Tử Ngải ăn.

Mấy người này không muốn xuống nhà ăn, Châu Thời Vận cũng biết, bọn họ chủ yếu là không thể hạ mặt mũi xuống nhà ăn ăn ngấu nghiến.

Chuyện này đồn ra, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết?

“Mới có ba giờ chiều à? Còn lâu mới tới giờ ăn!”.

Châu Thời Vận nhìn bụi bặm trên tay, nhíu mày, không muốn tu luyện nữa mà nhàn nhã ra ngoài đi dạo.

“Đến Giang Thành lâu như vậy vẫn chưa đi dạo ngắm cảnh cho đàng hoàng!”.

Châu Thời Vận híp mắt, định đi quanh thành phố, xem có cô em nào xinh đẹp hay không.

Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nhíu mày, dừng chân.

“Ai đó?”.

Châu Thời Vận quay đầu quát lên.

Nhưng sau lưng không có ai.

“Chẳng lẽ mình bị ảo giác?”.

Châu Thời Vận lẩm bẩm quay đầu, lại thấy hai người đàn ông mặc áo gió, đội mũ xuất hiện từ lúc nào không hay.

Châu Thời Vận kinh ngạc, vội vàng rút lui.

Nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, gần như trong nháy mắt đã nắm được vai hắn, khống chế hắn.

“Thả tôi ra! Các người là ai? Mau thả tôi ra!”.

Châu Thời Vận cố hết sức giãy giụa.

Nhưng cho dù có gắng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của họ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tu vi của họ rõ ràng cao hơn hắn.

“Đúng là không ngờ được, chuyến đi đến Giang Thành lại có thu hoạch bất ngờ! Ha ha, con cá lớn thế này, đại nhân chắc chắn sẽ rất vui”.

Một trong hai người mỉm cười nói.

“Con trai của điện chủ Tử Long Điện lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người của Long Vương Điện đã đến Giang Thành?”, người còn lại nhíu mày hỏi.

“Đừng quan tâm nhiều vậy, tôi sẽ đưa người về trước, cậu vào trong xem tình hình! Nếu thích hợp thì đưa người đó đi!”.

“Được!”.

Hai người giao lưu ngắn ngủi, sau đó lập tức chia ra hành động.

Châu Thời Vận còn muốn giãy giụa, nhưng lại bị người kia phong khí mạch, không thể đánh trả, bị bắt đi mất.

Tim Châu Thời Vận đập điên cuồng, vô cùng sợ hãi.

Đúng lúc này, mấy bóng người lao ra khỏi học viện, bao vây những người đó.

“Ai đó? Dám làm càn ở địa bàn của Dương Hoa?”.

“Mau thả người ra!”.

Hóa ra là cao thủ của Dương Hoa.

“Không biết tự lượng sức, giết!”.

“Tốc chiến tốc thắng, nếu thần y Lâm xuất hiện thì phiền phức!”.

“Được!”.

Bọn họ lập tức lao vào chém giết.

“Cứu tôi! Mau cứu tôi!".

Châu Thời Vận ra sức hét lên.

Nhưng người của Dương Hoa hiển nhiên không phải đối thủ của đám người kia, giao đấu một lúc đã rơi xuống thế yếu, mấy người ngã xuống đất.

Động tĩnh ở đây dẫn nhiều người của Dương Hoa tới.

Hai người thấy đã lớn chuyện, lập tức bỏ chạy.

Châu Thời Vận muốn nhân cơ hội giãy thoát, nhưng không có ích gì.

Trong lúc hỗn loạn, hắn đột nhiên nhìn thấy gì đó, đưa tay tóm ngay thắt lưng người khiêng hắn, sau đó giật ra, ném về phía đám người ở phía sau.

Người đằng sau nhặt lên, xem qua tấm thẻ, trên đó viết ba chữ lớn.

Ma La Thiên!
Chương 3810: Hổ Ma La

“Cái gì? Người của Ma La Thiên bắt Thời Vận đi rồi sao?”.

Châu Mặc biết được tin thì vô cùng kinh ngạc.

Hắn không ngờ mình nói chơi mà thành thật, Giang Thành thật sự có sự tồn tại của Ma La Thiên!

“Giờ phải làm sao đây?”.

Tử Ngải sốt ruột sắp rơi nước mắt.

Tử Long Nhất nghe tin cũng chạy tới, bàn bạc đối sách với bọn họ.

Dương Hoa đương nhiên cũng không dám nhàn rỗi.

Dù gì Châu Thời Vận cũng là con trai của điện chủ Tử Long Điện, nếu chuyện này truyền đến Long Vương Điện, Long Vương Điện sẽ trách tội Dương Hoa.

Sau khi biết tin, mấy người Từ Thiên, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh nhanh chóng chạy đến bàn bạc.

“Châu Mặc, cậu không cần lo, tôi đã thông báo cho quân đoàn Long Huyền, nhờ bọn họ phong tỏa Giang Thành. Đám người của Ma La Thiên chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố, tin rằng chẳng lâu nữa sẽ tìm được tung tích của Châu Thời Vận”, Từ Thiên chạy vào, lên tiếng an ủi.

“Tôi cần ông mau chóng báo vị trí của bọn họ cho tôi! Người của Ma La Thiên thủ đoạn độc ác, Thời Vận không thể chờ thêm một khắc nào trong tay bọn họ, nếu cậu ta có gì bất trắc, làm sao tôi ăn nói với điện chủ?”.

Châu Mặc nói với vẻ thâm trầm.

“Cậu Châu Mặc, thực lực của đám người Ma La Thiên mạnh lắm sao?”.

Tào Tùng Dương không kìm được hỏi.

“Không tầm thường, thế tộc có thể đối đầu với Long Vương Điện chúng tôi sao có thể là hạng tầm thường?”, Châu Mặc nói.

Bọn họ đều mang vẻ mặt khó coi.

Long Vương Điện vang danh ngoại vực, danh tiếng đáng kinh ngạc đến mức nào?

Ma La Thiên có thể đối đầu với Long Vương Điện, Dương Hoa chắc chắn không thể đối phó một thế lực như vậy.

“Bây giờ thần y Lâm không ở Giang Thành, tôi nghĩ chuyện này nên nhờ Thần Hỏa Tôn Giả ra mặt giải quyết!”.

Nguyên Tinh đi tới, hạ giọng nói.

“Được! Chúng ta cùng đi mời Thần Hỏa Tôn Giả ra tay, cứu Châu Thời Vận ra!”.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Châu Mặc phất tay: “Các người sắp xếp chuyện các người, chúng tôi sẽ đi cứu người trước”.

“Cậu Châu Mặc, cần gì phải gấp gáp như vậy?”.

“Ma La Thiên có thể giết chết Châu Thời Vận bất cứ lúc nào, sao có thể không gấp? Thần Hỏa Tôn Giả đó thì có là gì? Tôi còn không đợi được người của Long Vương Điện, sao có thể gửi gắm hi vọng lên các người?”.

Châu Mặc nói xong lập tức dẫn người ra khỏi phòng.

“Cậu Châu Mặc! Cậu Châu Mặc!”.

Bọn họ sốt ruột gọi lại, nhưng không thể ngăn được hắn.

“Mau gọi cho thần y Lâm, mời cậu ấy nhanh chóng quay về chủ trì đại cục, những người khác theo tôi đi mời Thần Hỏa Tôn Giả đại nhân!”.

“Vâng!”.

Đám người Châu Mặc rời khỏi học viện, vội vã đi đến những nơi Ma La Thiên có thể xuất hiện.

Khắp Giang Thành đều có tai mắt của Dương Hoa, Từ Thiên muốn tìm người cũng không khó, ai lạ mặt, ai đáng nghi, ông ta sẽ nắm được hết.

“Anh Mặc, có cần báo chuyện này cho điện chủ không?”.

Trên đường đi, Tử Ngải cẩn thận hỏi.

“Nếu để điện chủ biết, tôi và cô đều không gánh nổi hậu quả, huống hồ bây giờ thông báo thì có tác dụng gì? Long Vương Điện ở ngoại vực, họ không thể đến đây trong thời gian ngắn. Chuyện đến nước này, chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi!”.

Châu Mặc đáp.

Bọn họ gật đầu.

“Chỉ hi vọng người của Ma La Thiên không nhiều, nếu như không có cao thủ, chắc chúng ta có thể đối phó”.

Châu Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.

“Tra được gì chưa?”.

“Cậu Châu Mặc, cậu nên về đây trước đi, các cậu có tổn thất gì, chúng tôi sẽ không dễ ăn nói”.

Từ Thiên ở đầu dây bên kia vẻ mặt khó coi.

“Bớt nhiều lời, mau nói tôi biết, người đang ở đâu! Nếu làm lỡ chuyện, Long Vương Điện chúng tôi sẽ tính sổ luôn cả Dương Hoa!”.

Châu Mặc khẽ gầm lên.

Từ Thiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn không từ chối.

“Bây giờ nơi có khả năng nhất là ở khu thành cũ phía Bắc…”.

Châu Mặc lập tức tắt máy, hô khẽ: “Khu thành cũ phía Bắc, đi!”.

“Vâng!”.

Cả nhóm vượt nóc băng tường, chạy nhanh như bay, tốc độ rất nhanh.

Chẳng lâu sau, bọn họ đã đến khu thành cũ.

Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu tìm kiếm tung tích của Châu Thời Vận, một bóng người đã đứng ra chặn đường bọn họ.

“Ồ? Không ngờ còn có nhiều người của Long Vương Điện như vậy? Ha, ha, thú vị, thú vị!”.

Người đó nhìn chằm chằm đám người Châu Mặc, thấy chỉ đám nhóc trẻ tuổi thì cực kỳ kinh ngạc: “Chỉ có mấy đứa mày? Cao thủ của điện chính Long Vương Điện đâu?”.

“Bớt ở đó dong dài! Thời Vận đâu? Mau thả cậu ta ra!”, Tử Long Nhất quát lớn.

“Các cậu muốn tìm Châu Thời Vận? Được, đi theo tôi!”.

Người đó cười híp mắt, quay lưng đi vào căn nhà ở phía sau.

Châu Mặc chăm chú nhìn theo.

“Anh Mặc, cẩn thận có bẫy”.

Tử Ngải nhắc nhở.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác, không đưa Thời Vận về, chúng ta không thể ăn nói với điện chủ, vả lại chúng ta nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự có bẫy gì, cùng lắm thì giết ra ngoài là được!”.

Châu Mặc nói.

Châu Mặc sốt sắng như vậy cũng là có lý do, dù sao Châu Thời Vận cũng là em họ hắn, em họ mình bị bắt, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?

Cả nhóm chỉ đành đi theo người đó vào trong.

Đây là một tòa nhà cũ nát, tổng cộng có năm tầng.

Toà nhà rộng rãi to lớn, vốn là một siêu thị nhưng đã chuyển đi, mãi chưa cho ai thuê.

Mọi người đi vào tầng một, thấy nơi này vô cùng trống trải, phía cuối có vài bóng người. Châu Thời Vận đang bị trói gô trên một chiếc ghế đặt phía trước đám người đó, miệng bị nhét khăn.

Nhìn thấy nhóm Châu Mặc đến, Châu Thời Vận giãy giụa, miệng ú ớ như muốn nói gì đó.

“Thời Vận, cậu không sao chứ?”.

Châu Mặc vội lên tiếng.

Châu Thời Vận lại không ngừng la hét, giống như muốn truyền đạt điều gì.

Châu Mặc sửng sốt, cảm thấy không ổn.

Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị đóng lại.

“Hắn không sao đâu, các cậu yên tâm! Nhưng các cậu có sao không thì chưa biết!”.

Một gã đầu trọc mặc áo gió màu đen cười híp mắt nói.

Châu Mặc quay đầu lại, vừa nhìn thấy gã đầu trọc đã kinh ngạc kêu lên.

“Ông là… Hổ Ma La?”.

“Cái gì? Hổ… Hổ Ma La?”.

“Hổ Ma La của Đệ Tam Thiên Ma La Thiên?”.

Tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi.

Không ai ngờ Ma La Thiên lại cử một nhân vật cấp cao như vậy đến Giang Thành nho nhỏ này…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom