-
Chương 3796-3800
Chương 3796: Chữa bệnh
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ thì chúng ta có thể yên tâm ở lại học viện Huyền Y Phái rồi”.
Châu Thời Vận kích động nói.
“Anh Mặc, tại sao chúng ta không nói thật với điện chủ?”, Tử Ngải không nhịn được hỏi.
Thực ra cô ta đã nhiều lần muốn vạch trần Châu Mặc, nhưng vẫn kiềm chế được.
“Nếu nói thật thì chắc chắn điện chủ sẽ rất tức giận. Cho dù chúng ta nói với bà ấy rằng ở lại học viện Huyền Y Phái sẽ có lợi ích, nhưng bà ấy vẫn vì thể diện mà bắt chúng ta về. Điện chủ là thím của tôi, tôi biết rõ tính tình của bà ấy, bà ấy rất coi trọng thể diện, không cho phép chúng ta ở nơi xa xôi hẻo lánh này đâu”.
Châu Mặc lắc đầu nói.
Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Cả đám Châu Thời Vận quyết định ở lại học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, bọn họ muốn ở bao lâu thì ở, chỉ cần không gây rắc rối cho anh là được.
Tính toán thời gian, Lâm Chính liên lạc với Đông Phương đảo chủ, quyết định đến đảo chữa bệnh cho chú hai Hạ của ông ta.
Nhưng anh sợ Diệp Viêm sẽ bất ngờ ập tới, nên định xuất phát ngay trong đêm, hôm sau quay về, không thể chậm trễ.
Lâm Chính rời đi một mình, không nói với ai, chỉ bảo Cổ Cương sắp xếp thuyền rồi vội vã đến đảo.
Biết tin Lâm Chính đến, ngay trong đêm Đông Phương đảo chủ đã triệu tập người trên đảo chờ đón anh ở cảng.
Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, Đông Phương đảo chủ có thể nói là vô cùng cung kính với Lâm Chính, ngay cả Lôi Vân Đới vào đảo cũng được bọn họ dọn ra một con đường, chỉ để Lâm Chính tiện đường đi.
Bây giờ Lâm Chính mới biết Lôi Vân Đới do người của Đông Phương Thần Đảo sắp xếp.
Anh không khỏi cảm khái.
“Trăm ngóng ngàn trông, cuối cùng tướng Lâm cũng đến, chú hai được cứu rồi!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động nói.
Những người khác trên đảo cũng mừng rỡ.
Dù sao chú hai Hạ cũng là bậc cha chú, thực lực mạnh mẽ, nếu Lâm Chính có thể chữa khỏi cho ông ta thì Đông Phương Thần Đảo sẽ có thêm một cây đại thụ chống trời. Bọn họ đương nhiên sẽ được hưởng bóng mát của cây đại thụ này.
“Tình hình của chú hai Hạ sao rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đã đỡ nhiều rồi, nhưng tinh thần vẫn có chút vấn đề, điên điên dại dại, không nhận ra ai. Nhưng cũng may ông ấy không lên cơn điên nữa, nếu không chúng tôi cũng không chịu nổi”.
Đông Phương đảo chủ cười khổ đáp.
“Ông ta trúng độc quá sâu, thuốc độc đã ngấm vào cốt tủy, chỉ dựa vào phương thuốc kia của tôi thì không thể loại bỏ hết độc trong cốt tủy được, vẫn phải dựa vào ngoại lực”, Lâm Chính nói.
“Vậy tất cả phải nhờ vào tướng Lâm rồi”.
Đông Phương đảo chủ cúi người nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Đảo chủ dẫn Lâm Chính tới Tây Đảo.
Bọn họ đã xây riêng một ngôi nhà ở đây cho chú hai Hạ ở, đồng thời còn có không ít tinh nhuệ canh chừng.
Hiển nhiên Đông Phương đảo chủ vẫn lo chú hai Hạ lên cơn điên.
Dù sao ông ta cũng có thực lực quá đáng sợ, mọi người trên đảo không ai có thể chống lại được.
Lâm Chính bước vào phòng.
Lúc này, chú hai Hạ đang nằm trên giường, có vẻ đã ngủ say.
Nhưng Lâm Chính vừa lại gần giường.
“Hử?”.
Chú hai Hạ bỗng trợn trừng mắt, ngồi bật dậy, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Mày là ai?”.
“Mày đến đây làm gì?”.
“Cút đi! Mau cút đi!”.
“Tao giết mày! Tao giết mày!”.
Ông ta gào thét, ăn nói lộn xộn, tuy nói những lời rất hung dữ, nhưng không hề ra tay, mà còn dáng vẻ bảo sao nghe vậy, dường như rất sợ hãi.
Lâm Chính nhíu mày, suy tư một lát, rồi bất ngờ vung tay lên, đâm một châm bạc vào cổ chú hai Hạ.
Phập!
Châm bạc đâm vào, chú hai Hạ lập tức mềm nhũn người, ngã ra giường, bất tỉnh nhân sự.
Chương 3797: Tỉnh lại
“Tướng Lâm, chú hai tôi làm sao vậy?”.
Đông Phương đảo chủ vội vàng hỏi.
“Tình hình còn lạc quan hơn so với tưởng tượng của tôi nữa, mau chuẩn bị châm bạc, bây giờ tôi sẽ giải độc cho ông ta, ngoài ra phải hồi phục phần đầu cho ông ta. Vết thương ở đầu ông ta sẽ mất nhiều công sức hơn”.
Lâm Chính đáp, sau đó lấy thảo dược mang theo ra, bảo người chuẩn bị lò, rồi sắc thuốc ngay tại chỗ.
Đông Phương đảo chủ không dám chậm trễ, lập tức bảo người đi chuẩn bị.
Đồ đạc nhanh chóng được chuẩn bị xong, Lâm Chính bắt đầu trở nên bận rộn.
Thực ra độc trong cốt tủy không khó đối với Lâm Chính, anh dùng Hồng Mông Long Châm mang theo sức mạnh phi thăng, đâm hẳn vào xương toàn thân của chú hai Hạ là có thể ép độc trong cốt tủy ra.
Nơi phức tạp duy nhất chính là vết thương ở đầu ông ta.
Lâm Chính bảo đảo chủ mang tới một con dao sắc nhọn, sau đó kê một chiếc khăn lông dưới đầu chú hai Hạ.
Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết Lâm Chính muốn làm gì.
Chỉ thấy Lâm Chính hạ dao xuống, bổ đôi xương đầu của chú hai Hạ ra.
“Hả?”.
Ai nấy giật nảy mình.
“Câm miệng, im lặng cho tôi!”.
Đông Phương đảo chủ khẽ quát, không cho ai lên tiếng.
Dù sao bọn họ cũng là người ngoài nghề, không hiểu y thuật, mà thần y như Lâm Chính sử dụng những thủ đoạn khó tin cũng không có gì kỳ lạ.
Sau khi tách xương đầu của chú hai Hạ ra, Lâm Chính lại lấy châm bạc, đâm vào thật cẩn thận.
Vẻ mặt anh căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Mỗi châm đều dùng tới sức mạnh phi thăng hùng hậu nhất, đến nỗi chỉ đâm mười mấy châm mà Lâm Chính đã ướt đẫm mồ hôi.
Cứ như vậy khoảng hơn ba tiếng, Lâm Chính mới đóng xương đầu của chú hai Hạ lại, sau đó khâu vết thương. Xử lý xong xuôi, anh đã mệt đến mức ngồi trên ghế thở phì phò.
“Mau, dâng trà cho tướng Lâm”.
Đông Phương đảo chủ kêu lên, rồi vội vàng đi tới đỡ Lâm Chính.
“Tướng Lâm, cậu không sao chứ?”.
“Tôi không sao, chỉ hơi mệt mỏi tí thôi”.
Lâm Chính đỡ lấy chén trà uống một ngụm, bình thản nói: “Chú hai ông không sao rồi, chắc là không lâu nữa sẽ khôi phục ý thức. Nhưng ông phải chú ý, thời gian này vẫn phải dùng thuốc điều dưỡng, hơn nữa không được để ông ta chịu kích thích. Tổn thương ở não bộ của ông ta nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều”.
“Tôi hiểu”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu.
Lâm Chính nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu rút châm bạc trên người chú hai Hạ ra.
Khi chiếc châm bạc cuối cùng được rút ra khỏi người ông ta.
Ư…
Cùng với một tiếng rên khẽ, chú hai Hạ đang nằm trên giường cũng chậm rãi mở mắt.
“Chú hai!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay chú hai Hạ, nước mắt lưng tròng.
Mấy chục năm trôi qua, các trưởng bối của Đông Phương đảo chủ đều đã qua đời, nhưng không ngờ vẫn còn một trưởng bối còn sống, sao ông ta có thể kiềm chế sự kích động trong lòng chứ?
“Cậu là… Bác Luân…”
Chú hai Hạ nhìn chăm chú Đông Phương đảo chủ ở bên cạnh giường, phát ra âm thanh yếu ớt và khàn khàn như muỗi kêu.
“Là cháu đây, chú hai, chú vẫn ổn chứ?”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu lia lịa.
“Chú… Đây là… đâu… Sao… cháu… lại già thế này?”.
Chú hai Hạ khàn giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, muốn làm rõ tất cả.
Nhưng Đông Phương đảo chủ chưa kịp lên tiếng, ông ta đã bất ngờ ôm đầu, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mặt túa mồ hôi.
Lâm Chính lấy ngay châm bạc ra, đâm vào cổ ông ta.
Chú hai Hạ lập tức chìm vào giấc ngủ say.
“Để ông ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói chuyện tiếp”.
“Được! Được!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng mừng rỡ, lập tức mở tiệc thiết đãi Lâm Chính ngay trong đêm.
Nhưng Lâm Chính từ chối, anh bôn ba cả đường cũng đã mệt, liền đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau, Lâm Chính định đến kiểm tra cho chú hai Hạ, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì sẽ trở về Giang Thành.
Chưa giải quyết được mối đe dọa Diệp Viêm này, Lâm Chính quả thực không dám ở ngoài quá lâu.
Dù sao trước đó khi anh đi tiêu diệt Thiên Ma Đạo, Diệp Viêm cũng đã xuất hiện.
Chắc chắn hắn biết đại bản doanh của anh ở Giang Thành.
Lâm Chính không dám chậm trễ, vừa sáng sớm đã đến Tây Đảo.
Đông Phương đảo chủ cũng đã đến.
Sau khi rút châm bạc ra, chú hai Hạ liền tỉnh lại.
Sắc mặt của ông ta tốt hơn đêm qua rất nhiều.
“Bác Luân!”.
Chú hai Hạ há miệng.
“Chú hai”.
Đông Phương đảo chủ mỉm cười gọi, đang định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này, chú hai Hạ bỗng trở nên kích động, túm lấy ông ta gầm lên: “Mau! Mau bảo người phong tỏa Tây Đảo lại! Không được cho ai lại gần! Nhanh lên!”.
“Cái gì?”.
Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ cứng đờ.
Chương 3798: Động phủ tiên nhân
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chú hai, tại sao phải phong tỏa Tây Đảo? Tây Đảo bị làm sao?”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày hỏi.
“Đừng hỏi nhiều nữa, mau phong tỏa đi!”.
Chú hai Hạ gầm lên, có thể nói là sốt ruột vô cùng.
Lần này thì ai nấy đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng đúng lúc này, chú hai Hạ bỗng nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi: “Bác Luân, chúng ta đang ở đâu?”.
Đông Phương đảo chủ ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Chúng ta… đang ở Tây Đảo”.
“Hả?”.
Chú hai Hạ tái mặt, toàn thân run lên bần bật.
“Chú hai, rốt cuộc Tây Đảo có gì? Sao chú lại sợ hãi như vậy?”, Đông Phương đảo chủ vội hỏi.
“Có sự tồn tại rất đáng sợ, có sự tồn tại đủ để tiêu diệt Đông Phương Thần Đảo chúng ta!”.
Chú hai Hạ run rẩy túm lấy Đông Phương đảo chủ, kêu lên: “Chạy! Mau chạy đi! Cháu mau chạy đi!”.
Ông ta cuống quýt nói, đang định xuống giường, nhưng do đang bị thương nên suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Đông Phương đảo chủ vội đỡ ông ta dậy, rồi kinh ngạc nói: “Chú hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chú lại sợ hãi như vậy? Tây Đảo có bí mật gì sao?”.
“Cháu có biết tại sao thần đảo chúng ta phải tiến hành tế tổ ở Tây Đảo không?”, chú hai Hạ đanh giọng nói.
“Bởi vì Tây Đảo có động phủ của tiên nhân thượng cổ. Động phủ này là một phúc địa phong thủy, tổ tiên nói chôn thi thể bọn họ ở đây thì có thể mang lại ơn trạch vô tận cho thần đảo chúng ta”.
Đông Phương đảo chủ đáp.
“Đúng vậy, ở đó quả thực có một động phủ của tiên nhân thượng cổ, nhưng động phủ này đã bị mấy sự tồn tại phi phàm đặc biệt bá chiếm. Lúc đó, sau khi bị chú phát hiện, bọn họ đã hạ độc thủ với chú. Chú còn tưởng mình chết là cái chắc, không ngờ lại được cháu cứu… Bác Luân, không được ở lại chỗ này! Nếu mấy sự tồn tại phi phàm trác tuyệt kia phát hiện chúng ta ở Tây Đảo thì chắc chắn sẽ giết chúng ta mất! Đến lúc đó, cả Đông Phương Thần Đảo đều phải mất mạng!”.
Chú hai Hạ nôn nóng kêu lên.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kinh ngạc.
Ông ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chú hai, nơi tế tổ đã bị người khác bá chiếm thật sao? Sao cháu chưa từng gặp?”.
“Đã bao lâu cháu không đến Tây Đảo rồi?”.
“Việc này…”
Đông Phương đảo chủ chần chừ một lát mới đáp: “Chắc là từ lúc chú bị hại”.
Do quái nhân ở Tây Đảo nên ngay cả tế tố mỗi năm người của Đông Phương Thần Đảo cũng không tiến hành được.
“Nhưng sau khi chú được cứu ra, bọn cháu đã thu hồi dụng cụ tế tổ, còn xây một ngôi nhà ở đây, nhưng chưa bao giờ gặp người như chú nói”.
“Đó là vì người hại chú mỗi tháng sẽ rời đảo 10 ngày giữa tháng! Bây giờ có phải là giữa tháng không?”.
“Việc này… vâng…”
“Thế thì đúng rồi, chắc là ông ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi”.
Chú hai Hạ cuống quýt nói: “Cháu mau dẫn người rời khỏi Tây Đảo đi! Đồng thời thu dọn sạch sẽ nơi này cho chú, nếu để đối phương phát hiện chúng ta đặt chân lên Tây Đảo, thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Bọn họ trước giờ không động đến người của thần đảo chúng ta là vì cảm thấy chúng ta không có sức uy hiếp. Nếu để họ biết chúng ta dám đặt chân đến đây, còn vào đất tế tổ, thì chắc chắn sẽ không nương tay đâu”.
Ông ta vừa dứt lời, người của thần đảo đều biến sắc, bắt đầu đứng túm tụm lại.
Lâm Chính cũng nhíu mày, không ngờ lại có chuyện kỳ quái như vậy.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng bao trùm cả ngôi nhà.
Tuy luồng khí tức này chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi biến mất tăm, nhưng vẫn bị mọi người bắt được.
“Luồng khí tức này?”.
Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ đanh lại.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Ông ta liếc mắt nhìn trong phòng, rồi đi thẳng vào.
Lâm Chính gần như lập tức khóa chặt lấy người này.
“Ủa? Ông hồi phục rồi à? Đúng là khiến người ta không thể tin được!”.
Người kia nhìn chú hai Hạ, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Ông là ai?”.
Đông Phương đảo chủ ngạc nhiên nói.
Đây là một khuôn mặt lạ lẫm, tướng mạo xấu xí, tóc một nửa đen một nửa trắng, mặc đạo bào, thoạt nhìn chẳng ra làm sao.
Đông Phương đảo chủ chắc chắn đây không phải là người trên đảo.
“Tôi hỏi các ông, có phải các ông lấy đồ ở trong động phủ tiên nhân đi không?”.
Người kia không trả lời câu hỏi của Đông Phương đảo chủ, mà còn hỏi ngược lại.
“Bác Luân! Đây chính là người bá chiếm đất tế tổ của chúng ta!”.
Chú hai Hạ kinh hãi hét ầm lên.
“Cái gì?”.
Đông Phương đảo chủ biến sắc, lập tức huy động khí kình, tất cả người trên đảo cũng bao vây người kia lại.
“Hử?”.
Người kia nhíu mày, dường như rất không vui, nhưng không phản kích hay phòng ngự, mà tiếp tục nói với Đông Phương đảo chủ: “Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu! Mau trả lời đi, thì tôi sẽ cho tất cả các ông chết một cách nhanh gọn!”.
Chương 3799: Bắt đầu từ các người
Nghe người này nói thế, mọi người đều biến sắc.
Đây là ý gì?
Người này… đã không định bỏ qua cho mọi người sao?
Sắc mặt Đông Phương đảo chủ căng chặt, nhưng vẫn thử nói chuyện với đối phương.
“Tiền bối, tôi và ông không có ân oán gì, tại sao ông lại ra tay với Đông Phương Thần Đảo? Nếu ông muốn Tây Đảo, bọn tôi sẽ cho ông. Tôi có thể lập tức ra lệnh cho tất cả người trong tộc rút khỏi Tây Đảo, không bao giờ nữa bước vào đây nữa, được không?”
“Chúng ta đúng là không thù không oán, nhưng trong mắt tôi, các ông nhỏ bé chẳng khác gì đám kiến, lẽ nào ông bóp chết một con kiến mà còn phải gây thù với chúng sao?”
Người đó khẽ cười, làm ra bộ dạng chẳng quan tâm.
“Ông…”
Đông Phương đảo chủ cứng họng.
“Đảo chủ, người này hoàn toàn không nói lý, nếu đã thế thì đánh với ông ta một trận, người trên đảo chúng ta không sợ một mình ông ta”.
Có người không phục nghiến răng rút kiếm ra, chuẩn bị lao đến đánh.
Nhưng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Lại có mấy bóng người đáp xuống.
Khí tức đáng sợ lập tức lan ra khắp xung quanh.
Mọi người đều thấp thỏm, ai cũng cực kỳ sợ hãi.
Họ đều thấy cơ thể mình trở nên cứng đờ khi bị khí ý đáng sợ này ảnh hưởng, muốn động đậy cũng vô cùng khó khăn.
“Ai nói với ông là tôi chỉ có một mình?”
Người đó cong môi nở nụ cười giễu cợt.
Sau đó có bốn bóng người từ bên ngoài bước vào.
Da đầu mọi người tê lại, đều không biết nên nói gì mới phải.
Người hùng mạnh như vậy, một vị đã khó đối phó rồi, bây giờ có đến tận năm người.
Làm sao mà đối phó được đây?
“Lẽ nào… hôm nay là ngày tận của Thần Đảo sao?”
Đông Phương đảo chủ lẩm bẩm.
“Này, các ông còn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi. Lẽ nào thật sự muốn chết trong giày vò và đau đớn à?”
Người trước đó nhíu mày, cả người tràn đầy sát khí.
Mọi người như rơi vào hầm băng, đều không dám lên tiếng.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng nói: “Tại sao ông lại muốn vật cúng tế của tổ tiên Đông Phương Thần Đảo?”
“Đây là điều mà cậu có thể hỏi sao?”
Người đó khinh thường nói: “Nhưng nói cho cậu cũng không sao, đồ vật của tổ tiên đám người này là thứ quan trọng để bọn tôi đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Không có chúng, cậu nghĩ bọn tôi muốn đến nơi rách nát này lắm à?”
“Cái gì? Lục Địa Thần Tiên?”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Không ngờ mấy người này đều là nhân vật muốn tiến đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
“Bọn tôi đều là người tu luyện hơn trăm năm, vì tình cờ kết giao với nhau, vất vả tìm kiếm cách để đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên gần trăm năm, lần này cuối cùng bọn tôi cũng tìm được cơ duyên, sao có thể bỏ lỡ được chứ? Sở dĩ giết các người, không chỉ là vì trong mắt bọn tôi, các người chẳng là gì cả, nguyên nhân chủ yếu là bọn tôi sợ các người tiết lộ mọi thứ ở đây ra ngoài, nên các người phải chết, hiểu chưa?”
Một người đàn ông tóc hoa râm phía sau mặt không cảm xúc nói.
“Như thế thì chẳng có gì đáng nói nữa, nhanh chóng ban bố Đông Phương Lệnh, triệu tập người trên toàn đảo bảo vệ đảo chúng ta, đánh giết kẻ địch”.
Ánh mắt Đông Phương đảo chủ lạnh như băng, lớn giọng nói.
“Tuân lệnh”.
Mọi người lập tức hành động.
“Xem ra không cần bọn tôi phí lời nữa”.
“Ra tay đi, giết hết đám người này, sau đó tự chúng ta tìm”.
“Được”.
Mọi người gật đầu, lập tức sử dụng khí lực.
Khí tức của từng người đều có cả sức mạnh phi thăng, mặc dù không nhiều nhưng lại là một bức tường không thể vượt qua với những người sử dụng khí kình này.
“Bắt đầu từ các người”.
Người đó nhìn chằm chằm Đông Phương đảo chủ, mặt mày hung dữ đi thẳng đến.
Chương 3800: Tôi không ngại giết các ông đâu
Sắc mặt Đông Phương đảo chủ lạnh như băng, ánh mắt đầy vẻ dữ tợn.
Ông ta biết hôm nay là ngày sinh tử tồn vong của Đông Phương Thần Đảo.
Ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài liều mạng chiến đấu.
“Giết!”
Đông Phương đảo chủ thấp giọng hô, khí kình phát động định tấn công người dẫn đầu trước.
“Không biết tự lượng sức”.
Người đó cười nhạo, bỗng giơ cánh tay lên cách không trung đánh về phía Đông Phương đảo chủ.
Vèo!
Khí kình Đông Phương đảo chủ vừa ngưng tụ bỗng chốc bị vỡ.
Không được!
Chênh lệch quá lớn!
Đông Phương đảo chủ giật thót, da đầu tê lại, cả người đã bị sức mạnh này trấn áp.
Bây giờ có muốn tấn công ngược lại cũng đã khá khó khăn rồi.
“Đảo chủ!”
“Bảo vệ đảo chủ”.
Tiếng hô hoán vang lên.
Mọi người đều chạy về phía Đông Phương đảo chủ.
Nhưng tốc độ của họ quá chậm, trong mắt mấy cao thủ này chẳng là gì cả.
“Hừ, một đám tôm tép”.
Người đó cười mỉa, cực kỳ xem thường mọi người, giơ tay ra định lấy đầu Đông Phương đảo chủ.
Sát khí tàn bạo được phóng ra như thủy triều.
Đông Phương đảo chủ không thể chịu được.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bụp!
Lâm Chính bỗng túm chặt lấy tay người đó.
Người đó lập tức dừng lại, khó tin nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay lên, cơ thể người đó không chịu được đành lùi về sau, một lúc lâu mới đứng vững.
“Có cao thủ”.
Người đó biến sắc, thấp giọng nói.
Bốn người khác thấy thế, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Các vị, mọi người nếu muốn tu luyện thì tu luyện, cứ sao lại phải giết người trên hòn đảo này? Huống gì họ sống ẩn dật trên đảo, cho dù để họ biết bí mật thì đã sao? Họ chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, các ông còn lo sợ điều gì? Cho dù bí mật bị bại lộ, với thực lực của năm người các ông, ai dám đến đây tranh đoạt cơ hội này với các ông?”
Lâm Chính để hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
“Tướng Lâm?”
Đông Phương đảo chủ mừng rỡ, vậy mà lại quên mất có Lâm Chính ở đây.
Nếu xét về thực lực, Lâm Chính không thua kém đám người này.
“Cậu là ai?”
Người trước đó nhíu mày lạnh lùng hỏi.
“Láo xược! Sao dám vô lễ với tướng Lâm như thế?”
Đông Phương đảo chủ lớn giọng nói: “Vị này là long soái thứ tư của Long Quốc”.
“Long soái thứ tư”.
Sắc mặt mấy người này thay đổi.
Họ đều biết rõ long soái có nghĩa là gì.
Nếu ra tay với người này tức là khai chiến với Long Quốc.
Chống lại một nước cũng không phải chuyện nhỏ, huống gì Long Quốc là mạnh ở cấp thế giới, có rất nhiều cao thủ, một khi chính phủ ra tay với họ, họ cũng không thể ở trong đất nước Long Quốc được nữa.
“Hóa ra là long soái, thất lễ rồi”.
Người đó chắp tay lại bình thản nói: “Nghe lời long soái hình như không phải là người trên đảo này, nếu đã thế mời long soái đi cho, đừng can thiệp vào đây”.
“Người ở Đông Phương Thần Đảo đều ra sức vì đất nước, là người cống hiến cho Long Quốc, các ông không thể giết họ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Long soái, đừng tưởng bọn tôi sợ hãi thân phận của cậu. Cậu là long soái thì thế nào? Bọn tôi tiêu dao khắp nơi, có bản lĩnh không thua thần tiên nào, nếu giết cậu, cho dù tung hoành ngoại vực thì Long Quốc chẳng thể làm được gì bọn tôi cả. Nếu cậu biết thức thời thì nhanh chóng rời đi, nếu không bọn tôi cũng giết cả cậu đấy”.
Người đó nổi giận, lập tức quát.
Đám người họ có ai mà không phải là nhân vật một tay che trời đâu, sao lại sợ thân phận của Lâm Chính?
Nhưng Lâm Chính cũng là người không dễ hù dọa!
Anh chậm rãi bước đến trước mặt người đó, lạnh nhạt nhìn năm người trước mặt nói: “Vậy thì tôi không ngại giết các ông đâu”.
“Muốn chết hả?”
Người đó nổi giận đùng đùng, cũng không nhẫn nhịn nữa mà gào lên một tiếng, sau đó lao về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tàn bạo cuồn cuộn lao đến như vũ bão.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ thì chúng ta có thể yên tâm ở lại học viện Huyền Y Phái rồi”.
Châu Thời Vận kích động nói.
“Anh Mặc, tại sao chúng ta không nói thật với điện chủ?”, Tử Ngải không nhịn được hỏi.
Thực ra cô ta đã nhiều lần muốn vạch trần Châu Mặc, nhưng vẫn kiềm chế được.
“Nếu nói thật thì chắc chắn điện chủ sẽ rất tức giận. Cho dù chúng ta nói với bà ấy rằng ở lại học viện Huyền Y Phái sẽ có lợi ích, nhưng bà ấy vẫn vì thể diện mà bắt chúng ta về. Điện chủ là thím của tôi, tôi biết rõ tính tình của bà ấy, bà ấy rất coi trọng thể diện, không cho phép chúng ta ở nơi xa xôi hẻo lánh này đâu”.
Châu Mặc lắc đầu nói.
Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Cả đám Châu Thời Vận quyết định ở lại học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, bọn họ muốn ở bao lâu thì ở, chỉ cần không gây rắc rối cho anh là được.
Tính toán thời gian, Lâm Chính liên lạc với Đông Phương đảo chủ, quyết định đến đảo chữa bệnh cho chú hai Hạ của ông ta.
Nhưng anh sợ Diệp Viêm sẽ bất ngờ ập tới, nên định xuất phát ngay trong đêm, hôm sau quay về, không thể chậm trễ.
Lâm Chính rời đi một mình, không nói với ai, chỉ bảo Cổ Cương sắp xếp thuyền rồi vội vã đến đảo.
Biết tin Lâm Chính đến, ngay trong đêm Đông Phương đảo chủ đã triệu tập người trên đảo chờ đón anh ở cảng.
Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, Đông Phương đảo chủ có thể nói là vô cùng cung kính với Lâm Chính, ngay cả Lôi Vân Đới vào đảo cũng được bọn họ dọn ra một con đường, chỉ để Lâm Chính tiện đường đi.
Bây giờ Lâm Chính mới biết Lôi Vân Đới do người của Đông Phương Thần Đảo sắp xếp.
Anh không khỏi cảm khái.
“Trăm ngóng ngàn trông, cuối cùng tướng Lâm cũng đến, chú hai được cứu rồi!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động nói.
Những người khác trên đảo cũng mừng rỡ.
Dù sao chú hai Hạ cũng là bậc cha chú, thực lực mạnh mẽ, nếu Lâm Chính có thể chữa khỏi cho ông ta thì Đông Phương Thần Đảo sẽ có thêm một cây đại thụ chống trời. Bọn họ đương nhiên sẽ được hưởng bóng mát của cây đại thụ này.
“Tình hình của chú hai Hạ sao rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đã đỡ nhiều rồi, nhưng tinh thần vẫn có chút vấn đề, điên điên dại dại, không nhận ra ai. Nhưng cũng may ông ấy không lên cơn điên nữa, nếu không chúng tôi cũng không chịu nổi”.
Đông Phương đảo chủ cười khổ đáp.
“Ông ta trúng độc quá sâu, thuốc độc đã ngấm vào cốt tủy, chỉ dựa vào phương thuốc kia của tôi thì không thể loại bỏ hết độc trong cốt tủy được, vẫn phải dựa vào ngoại lực”, Lâm Chính nói.
“Vậy tất cả phải nhờ vào tướng Lâm rồi”.
Đông Phương đảo chủ cúi người nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Đảo chủ dẫn Lâm Chính tới Tây Đảo.
Bọn họ đã xây riêng một ngôi nhà ở đây cho chú hai Hạ ở, đồng thời còn có không ít tinh nhuệ canh chừng.
Hiển nhiên Đông Phương đảo chủ vẫn lo chú hai Hạ lên cơn điên.
Dù sao ông ta cũng có thực lực quá đáng sợ, mọi người trên đảo không ai có thể chống lại được.
Lâm Chính bước vào phòng.
Lúc này, chú hai Hạ đang nằm trên giường, có vẻ đã ngủ say.
Nhưng Lâm Chính vừa lại gần giường.
“Hử?”.
Chú hai Hạ bỗng trợn trừng mắt, ngồi bật dậy, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Mày là ai?”.
“Mày đến đây làm gì?”.
“Cút đi! Mau cút đi!”.
“Tao giết mày! Tao giết mày!”.
Ông ta gào thét, ăn nói lộn xộn, tuy nói những lời rất hung dữ, nhưng không hề ra tay, mà còn dáng vẻ bảo sao nghe vậy, dường như rất sợ hãi.
Lâm Chính nhíu mày, suy tư một lát, rồi bất ngờ vung tay lên, đâm một châm bạc vào cổ chú hai Hạ.
Phập!
Châm bạc đâm vào, chú hai Hạ lập tức mềm nhũn người, ngã ra giường, bất tỉnh nhân sự.
Chương 3797: Tỉnh lại
“Tướng Lâm, chú hai tôi làm sao vậy?”.
Đông Phương đảo chủ vội vàng hỏi.
“Tình hình còn lạc quan hơn so với tưởng tượng của tôi nữa, mau chuẩn bị châm bạc, bây giờ tôi sẽ giải độc cho ông ta, ngoài ra phải hồi phục phần đầu cho ông ta. Vết thương ở đầu ông ta sẽ mất nhiều công sức hơn”.
Lâm Chính đáp, sau đó lấy thảo dược mang theo ra, bảo người chuẩn bị lò, rồi sắc thuốc ngay tại chỗ.
Đông Phương đảo chủ không dám chậm trễ, lập tức bảo người đi chuẩn bị.
Đồ đạc nhanh chóng được chuẩn bị xong, Lâm Chính bắt đầu trở nên bận rộn.
Thực ra độc trong cốt tủy không khó đối với Lâm Chính, anh dùng Hồng Mông Long Châm mang theo sức mạnh phi thăng, đâm hẳn vào xương toàn thân của chú hai Hạ là có thể ép độc trong cốt tủy ra.
Nơi phức tạp duy nhất chính là vết thương ở đầu ông ta.
Lâm Chính bảo đảo chủ mang tới một con dao sắc nhọn, sau đó kê một chiếc khăn lông dưới đầu chú hai Hạ.
Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết Lâm Chính muốn làm gì.
Chỉ thấy Lâm Chính hạ dao xuống, bổ đôi xương đầu của chú hai Hạ ra.
“Hả?”.
Ai nấy giật nảy mình.
“Câm miệng, im lặng cho tôi!”.
Đông Phương đảo chủ khẽ quát, không cho ai lên tiếng.
Dù sao bọn họ cũng là người ngoài nghề, không hiểu y thuật, mà thần y như Lâm Chính sử dụng những thủ đoạn khó tin cũng không có gì kỳ lạ.
Sau khi tách xương đầu của chú hai Hạ ra, Lâm Chính lại lấy châm bạc, đâm vào thật cẩn thận.
Vẻ mặt anh căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Mỗi châm đều dùng tới sức mạnh phi thăng hùng hậu nhất, đến nỗi chỉ đâm mười mấy châm mà Lâm Chính đã ướt đẫm mồ hôi.
Cứ như vậy khoảng hơn ba tiếng, Lâm Chính mới đóng xương đầu của chú hai Hạ lại, sau đó khâu vết thương. Xử lý xong xuôi, anh đã mệt đến mức ngồi trên ghế thở phì phò.
“Mau, dâng trà cho tướng Lâm”.
Đông Phương đảo chủ kêu lên, rồi vội vàng đi tới đỡ Lâm Chính.
“Tướng Lâm, cậu không sao chứ?”.
“Tôi không sao, chỉ hơi mệt mỏi tí thôi”.
Lâm Chính đỡ lấy chén trà uống một ngụm, bình thản nói: “Chú hai ông không sao rồi, chắc là không lâu nữa sẽ khôi phục ý thức. Nhưng ông phải chú ý, thời gian này vẫn phải dùng thuốc điều dưỡng, hơn nữa không được để ông ta chịu kích thích. Tổn thương ở não bộ của ông ta nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều”.
“Tôi hiểu”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu.
Lâm Chính nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu rút châm bạc trên người chú hai Hạ ra.
Khi chiếc châm bạc cuối cùng được rút ra khỏi người ông ta.
Ư…
Cùng với một tiếng rên khẽ, chú hai Hạ đang nằm trên giường cũng chậm rãi mở mắt.
“Chú hai!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay chú hai Hạ, nước mắt lưng tròng.
Mấy chục năm trôi qua, các trưởng bối của Đông Phương đảo chủ đều đã qua đời, nhưng không ngờ vẫn còn một trưởng bối còn sống, sao ông ta có thể kiềm chế sự kích động trong lòng chứ?
“Cậu là… Bác Luân…”
Chú hai Hạ nhìn chăm chú Đông Phương đảo chủ ở bên cạnh giường, phát ra âm thanh yếu ớt và khàn khàn như muỗi kêu.
“Là cháu đây, chú hai, chú vẫn ổn chứ?”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu lia lịa.
“Chú… Đây là… đâu… Sao… cháu… lại già thế này?”.
Chú hai Hạ khàn giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, muốn làm rõ tất cả.
Nhưng Đông Phương đảo chủ chưa kịp lên tiếng, ông ta đã bất ngờ ôm đầu, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mặt túa mồ hôi.
Lâm Chính lấy ngay châm bạc ra, đâm vào cổ ông ta.
Chú hai Hạ lập tức chìm vào giấc ngủ say.
“Để ông ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói chuyện tiếp”.
“Được! Được!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng mừng rỡ, lập tức mở tiệc thiết đãi Lâm Chính ngay trong đêm.
Nhưng Lâm Chính từ chối, anh bôn ba cả đường cũng đã mệt, liền đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau, Lâm Chính định đến kiểm tra cho chú hai Hạ, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì sẽ trở về Giang Thành.
Chưa giải quyết được mối đe dọa Diệp Viêm này, Lâm Chính quả thực không dám ở ngoài quá lâu.
Dù sao trước đó khi anh đi tiêu diệt Thiên Ma Đạo, Diệp Viêm cũng đã xuất hiện.
Chắc chắn hắn biết đại bản doanh của anh ở Giang Thành.
Lâm Chính không dám chậm trễ, vừa sáng sớm đã đến Tây Đảo.
Đông Phương đảo chủ cũng đã đến.
Sau khi rút châm bạc ra, chú hai Hạ liền tỉnh lại.
Sắc mặt của ông ta tốt hơn đêm qua rất nhiều.
“Bác Luân!”.
Chú hai Hạ há miệng.
“Chú hai”.
Đông Phương đảo chủ mỉm cười gọi, đang định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này, chú hai Hạ bỗng trở nên kích động, túm lấy ông ta gầm lên: “Mau! Mau bảo người phong tỏa Tây Đảo lại! Không được cho ai lại gần! Nhanh lên!”.
“Cái gì?”.
Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ cứng đờ.
Chương 3798: Động phủ tiên nhân
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chú hai, tại sao phải phong tỏa Tây Đảo? Tây Đảo bị làm sao?”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày hỏi.
“Đừng hỏi nhiều nữa, mau phong tỏa đi!”.
Chú hai Hạ gầm lên, có thể nói là sốt ruột vô cùng.
Lần này thì ai nấy đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng đúng lúc này, chú hai Hạ bỗng nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi: “Bác Luân, chúng ta đang ở đâu?”.
Đông Phương đảo chủ ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Chúng ta… đang ở Tây Đảo”.
“Hả?”.
Chú hai Hạ tái mặt, toàn thân run lên bần bật.
“Chú hai, rốt cuộc Tây Đảo có gì? Sao chú lại sợ hãi như vậy?”, Đông Phương đảo chủ vội hỏi.
“Có sự tồn tại rất đáng sợ, có sự tồn tại đủ để tiêu diệt Đông Phương Thần Đảo chúng ta!”.
Chú hai Hạ run rẩy túm lấy Đông Phương đảo chủ, kêu lên: “Chạy! Mau chạy đi! Cháu mau chạy đi!”.
Ông ta cuống quýt nói, đang định xuống giường, nhưng do đang bị thương nên suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Đông Phương đảo chủ vội đỡ ông ta dậy, rồi kinh ngạc nói: “Chú hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chú lại sợ hãi như vậy? Tây Đảo có bí mật gì sao?”.
“Cháu có biết tại sao thần đảo chúng ta phải tiến hành tế tổ ở Tây Đảo không?”, chú hai Hạ đanh giọng nói.
“Bởi vì Tây Đảo có động phủ của tiên nhân thượng cổ. Động phủ này là một phúc địa phong thủy, tổ tiên nói chôn thi thể bọn họ ở đây thì có thể mang lại ơn trạch vô tận cho thần đảo chúng ta”.
Đông Phương đảo chủ đáp.
“Đúng vậy, ở đó quả thực có một động phủ của tiên nhân thượng cổ, nhưng động phủ này đã bị mấy sự tồn tại phi phàm đặc biệt bá chiếm. Lúc đó, sau khi bị chú phát hiện, bọn họ đã hạ độc thủ với chú. Chú còn tưởng mình chết là cái chắc, không ngờ lại được cháu cứu… Bác Luân, không được ở lại chỗ này! Nếu mấy sự tồn tại phi phàm trác tuyệt kia phát hiện chúng ta ở Tây Đảo thì chắc chắn sẽ giết chúng ta mất! Đến lúc đó, cả Đông Phương Thần Đảo đều phải mất mạng!”.
Chú hai Hạ nôn nóng kêu lên.
Đông Phương đảo chủ vô cùng kinh ngạc.
Ông ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chú hai, nơi tế tổ đã bị người khác bá chiếm thật sao? Sao cháu chưa từng gặp?”.
“Đã bao lâu cháu không đến Tây Đảo rồi?”.
“Việc này…”
Đông Phương đảo chủ chần chừ một lát mới đáp: “Chắc là từ lúc chú bị hại”.
Do quái nhân ở Tây Đảo nên ngay cả tế tố mỗi năm người của Đông Phương Thần Đảo cũng không tiến hành được.
“Nhưng sau khi chú được cứu ra, bọn cháu đã thu hồi dụng cụ tế tổ, còn xây một ngôi nhà ở đây, nhưng chưa bao giờ gặp người như chú nói”.
“Đó là vì người hại chú mỗi tháng sẽ rời đảo 10 ngày giữa tháng! Bây giờ có phải là giữa tháng không?”.
“Việc này… vâng…”
“Thế thì đúng rồi, chắc là ông ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi”.
Chú hai Hạ cuống quýt nói: “Cháu mau dẫn người rời khỏi Tây Đảo đi! Đồng thời thu dọn sạch sẽ nơi này cho chú, nếu để đối phương phát hiện chúng ta đặt chân lên Tây Đảo, thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Bọn họ trước giờ không động đến người của thần đảo chúng ta là vì cảm thấy chúng ta không có sức uy hiếp. Nếu để họ biết chúng ta dám đặt chân đến đây, còn vào đất tế tổ, thì chắc chắn sẽ không nương tay đâu”.
Ông ta vừa dứt lời, người của thần đảo đều biến sắc, bắt đầu đứng túm tụm lại.
Lâm Chính cũng nhíu mày, không ngờ lại có chuyện kỳ quái như vậy.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng bao trùm cả ngôi nhà.
Tuy luồng khí tức này chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi biến mất tăm, nhưng vẫn bị mọi người bắt được.
“Luồng khí tức này?”.
Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ đanh lại.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Ông ta liếc mắt nhìn trong phòng, rồi đi thẳng vào.
Lâm Chính gần như lập tức khóa chặt lấy người này.
“Ủa? Ông hồi phục rồi à? Đúng là khiến người ta không thể tin được!”.
Người kia nhìn chú hai Hạ, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Ông là ai?”.
Đông Phương đảo chủ ngạc nhiên nói.
Đây là một khuôn mặt lạ lẫm, tướng mạo xấu xí, tóc một nửa đen một nửa trắng, mặc đạo bào, thoạt nhìn chẳng ra làm sao.
Đông Phương đảo chủ chắc chắn đây không phải là người trên đảo.
“Tôi hỏi các ông, có phải các ông lấy đồ ở trong động phủ tiên nhân đi không?”.
Người kia không trả lời câu hỏi của Đông Phương đảo chủ, mà còn hỏi ngược lại.
“Bác Luân! Đây chính là người bá chiếm đất tế tổ của chúng ta!”.
Chú hai Hạ kinh hãi hét ầm lên.
“Cái gì?”.
Đông Phương đảo chủ biến sắc, lập tức huy động khí kình, tất cả người trên đảo cũng bao vây người kia lại.
“Hử?”.
Người kia nhíu mày, dường như rất không vui, nhưng không phản kích hay phòng ngự, mà tiếp tục nói với Đông Phương đảo chủ: “Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu! Mau trả lời đi, thì tôi sẽ cho tất cả các ông chết một cách nhanh gọn!”.
Chương 3799: Bắt đầu từ các người
Nghe người này nói thế, mọi người đều biến sắc.
Đây là ý gì?
Người này… đã không định bỏ qua cho mọi người sao?
Sắc mặt Đông Phương đảo chủ căng chặt, nhưng vẫn thử nói chuyện với đối phương.
“Tiền bối, tôi và ông không có ân oán gì, tại sao ông lại ra tay với Đông Phương Thần Đảo? Nếu ông muốn Tây Đảo, bọn tôi sẽ cho ông. Tôi có thể lập tức ra lệnh cho tất cả người trong tộc rút khỏi Tây Đảo, không bao giờ nữa bước vào đây nữa, được không?”
“Chúng ta đúng là không thù không oán, nhưng trong mắt tôi, các ông nhỏ bé chẳng khác gì đám kiến, lẽ nào ông bóp chết một con kiến mà còn phải gây thù với chúng sao?”
Người đó khẽ cười, làm ra bộ dạng chẳng quan tâm.
“Ông…”
Đông Phương đảo chủ cứng họng.
“Đảo chủ, người này hoàn toàn không nói lý, nếu đã thế thì đánh với ông ta một trận, người trên đảo chúng ta không sợ một mình ông ta”.
Có người không phục nghiến răng rút kiếm ra, chuẩn bị lao đến đánh.
Nhưng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Lại có mấy bóng người đáp xuống.
Khí tức đáng sợ lập tức lan ra khắp xung quanh.
Mọi người đều thấp thỏm, ai cũng cực kỳ sợ hãi.
Họ đều thấy cơ thể mình trở nên cứng đờ khi bị khí ý đáng sợ này ảnh hưởng, muốn động đậy cũng vô cùng khó khăn.
“Ai nói với ông là tôi chỉ có một mình?”
Người đó cong môi nở nụ cười giễu cợt.
Sau đó có bốn bóng người từ bên ngoài bước vào.
Da đầu mọi người tê lại, đều không biết nên nói gì mới phải.
Người hùng mạnh như vậy, một vị đã khó đối phó rồi, bây giờ có đến tận năm người.
Làm sao mà đối phó được đây?
“Lẽ nào… hôm nay là ngày tận của Thần Đảo sao?”
Đông Phương đảo chủ lẩm bẩm.
“Này, các ông còn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi. Lẽ nào thật sự muốn chết trong giày vò và đau đớn à?”
Người trước đó nhíu mày, cả người tràn đầy sát khí.
Mọi người như rơi vào hầm băng, đều không dám lên tiếng.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng nói: “Tại sao ông lại muốn vật cúng tế của tổ tiên Đông Phương Thần Đảo?”
“Đây là điều mà cậu có thể hỏi sao?”
Người đó khinh thường nói: “Nhưng nói cho cậu cũng không sao, đồ vật của tổ tiên đám người này là thứ quan trọng để bọn tôi đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Không có chúng, cậu nghĩ bọn tôi muốn đến nơi rách nát này lắm à?”
“Cái gì? Lục Địa Thần Tiên?”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Không ngờ mấy người này đều là nhân vật muốn tiến đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
“Bọn tôi đều là người tu luyện hơn trăm năm, vì tình cờ kết giao với nhau, vất vả tìm kiếm cách để đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên gần trăm năm, lần này cuối cùng bọn tôi cũng tìm được cơ duyên, sao có thể bỏ lỡ được chứ? Sở dĩ giết các người, không chỉ là vì trong mắt bọn tôi, các người chẳng là gì cả, nguyên nhân chủ yếu là bọn tôi sợ các người tiết lộ mọi thứ ở đây ra ngoài, nên các người phải chết, hiểu chưa?”
Một người đàn ông tóc hoa râm phía sau mặt không cảm xúc nói.
“Như thế thì chẳng có gì đáng nói nữa, nhanh chóng ban bố Đông Phương Lệnh, triệu tập người trên toàn đảo bảo vệ đảo chúng ta, đánh giết kẻ địch”.
Ánh mắt Đông Phương đảo chủ lạnh như băng, lớn giọng nói.
“Tuân lệnh”.
Mọi người lập tức hành động.
“Xem ra không cần bọn tôi phí lời nữa”.
“Ra tay đi, giết hết đám người này, sau đó tự chúng ta tìm”.
“Được”.
Mọi người gật đầu, lập tức sử dụng khí lực.
Khí tức của từng người đều có cả sức mạnh phi thăng, mặc dù không nhiều nhưng lại là một bức tường không thể vượt qua với những người sử dụng khí kình này.
“Bắt đầu từ các người”.
Người đó nhìn chằm chằm Đông Phương đảo chủ, mặt mày hung dữ đi thẳng đến.
Chương 3800: Tôi không ngại giết các ông đâu
Sắc mặt Đông Phương đảo chủ lạnh như băng, ánh mắt đầy vẻ dữ tợn.
Ông ta biết hôm nay là ngày sinh tử tồn vong của Đông Phương Thần Đảo.
Ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài liều mạng chiến đấu.
“Giết!”
Đông Phương đảo chủ thấp giọng hô, khí kình phát động định tấn công người dẫn đầu trước.
“Không biết tự lượng sức”.
Người đó cười nhạo, bỗng giơ cánh tay lên cách không trung đánh về phía Đông Phương đảo chủ.
Vèo!
Khí kình Đông Phương đảo chủ vừa ngưng tụ bỗng chốc bị vỡ.
Không được!
Chênh lệch quá lớn!
Đông Phương đảo chủ giật thót, da đầu tê lại, cả người đã bị sức mạnh này trấn áp.
Bây giờ có muốn tấn công ngược lại cũng đã khá khó khăn rồi.
“Đảo chủ!”
“Bảo vệ đảo chủ”.
Tiếng hô hoán vang lên.
Mọi người đều chạy về phía Đông Phương đảo chủ.
Nhưng tốc độ của họ quá chậm, trong mắt mấy cao thủ này chẳng là gì cả.
“Hừ, một đám tôm tép”.
Người đó cười mỉa, cực kỳ xem thường mọi người, giơ tay ra định lấy đầu Đông Phương đảo chủ.
Sát khí tàn bạo được phóng ra như thủy triều.
Đông Phương đảo chủ không thể chịu được.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bụp!
Lâm Chính bỗng túm chặt lấy tay người đó.
Người đó lập tức dừng lại, khó tin nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay lên, cơ thể người đó không chịu được đành lùi về sau, một lúc lâu mới đứng vững.
“Có cao thủ”.
Người đó biến sắc, thấp giọng nói.
Bốn người khác thấy thế, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Các vị, mọi người nếu muốn tu luyện thì tu luyện, cứ sao lại phải giết người trên hòn đảo này? Huống gì họ sống ẩn dật trên đảo, cho dù để họ biết bí mật thì đã sao? Họ chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, các ông còn lo sợ điều gì? Cho dù bí mật bị bại lộ, với thực lực của năm người các ông, ai dám đến đây tranh đoạt cơ hội này với các ông?”
Lâm Chính để hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
“Tướng Lâm?”
Đông Phương đảo chủ mừng rỡ, vậy mà lại quên mất có Lâm Chính ở đây.
Nếu xét về thực lực, Lâm Chính không thua kém đám người này.
“Cậu là ai?”
Người trước đó nhíu mày lạnh lùng hỏi.
“Láo xược! Sao dám vô lễ với tướng Lâm như thế?”
Đông Phương đảo chủ lớn giọng nói: “Vị này là long soái thứ tư của Long Quốc”.
“Long soái thứ tư”.
Sắc mặt mấy người này thay đổi.
Họ đều biết rõ long soái có nghĩa là gì.
Nếu ra tay với người này tức là khai chiến với Long Quốc.
Chống lại một nước cũng không phải chuyện nhỏ, huống gì Long Quốc là mạnh ở cấp thế giới, có rất nhiều cao thủ, một khi chính phủ ra tay với họ, họ cũng không thể ở trong đất nước Long Quốc được nữa.
“Hóa ra là long soái, thất lễ rồi”.
Người đó chắp tay lại bình thản nói: “Nghe lời long soái hình như không phải là người trên đảo này, nếu đã thế mời long soái đi cho, đừng can thiệp vào đây”.
“Người ở Đông Phương Thần Đảo đều ra sức vì đất nước, là người cống hiến cho Long Quốc, các ông không thể giết họ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Long soái, đừng tưởng bọn tôi sợ hãi thân phận của cậu. Cậu là long soái thì thế nào? Bọn tôi tiêu dao khắp nơi, có bản lĩnh không thua thần tiên nào, nếu giết cậu, cho dù tung hoành ngoại vực thì Long Quốc chẳng thể làm được gì bọn tôi cả. Nếu cậu biết thức thời thì nhanh chóng rời đi, nếu không bọn tôi cũng giết cả cậu đấy”.
Người đó nổi giận, lập tức quát.
Đám người họ có ai mà không phải là nhân vật một tay che trời đâu, sao lại sợ thân phận của Lâm Chính?
Nhưng Lâm Chính cũng là người không dễ hù dọa!
Anh chậm rãi bước đến trước mặt người đó, lạnh nhạt nhìn năm người trước mặt nói: “Vậy thì tôi không ngại giết các ông đâu”.
“Muốn chết hả?”
Người đó nổi giận đùng đùng, cũng không nhẫn nhịn nữa mà gào lên một tiếng, sau đó lao về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tàn bạo cuồn cuộn lao đến như vũ bão.
Bình luận facebook