-
Chương 3801-3805
Chương 3801: Coi thường
“Tránh ra!”
Đông Phương đảo chủ cực kỳ sợ hãi, lập tức hét lên.
Mọi người xung quanh vội vã lui ra.
Nhưng vẫn có người chậm một bước, bị chấn động đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất sau đó hộc máu không ngừng.
Cả ngôi nhà cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Người kia chắp tay, đánh ra một chưởng giống như laser, đánh thẳng vào người Lâm Chính.
Nếu như Đông Phương đảo chủ chịu một đòn này, nhất định sẽ bị tia laser xuyên qua người mà chết.
Nhưng Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, cánh tay khẽ động, một luồng sức mạnh phi thăng uyển chuyển quanh lòng bàn tay anh, sau đó bao phủ tia laser xung quanh.
Bùm!
Tia laser bị sức mạnh này hấp thụ lấy, sau đó tan biến.
Nhưng vào lúc này, người đó đã đến gần Lâm Chính, một quyền mạnh mẽ đánh lên người Lâm Chính.
“Chết cho tao!”
Ông ta gầm thét, thần lực sáng chói từ nắm đấm bộc phát ra, sáng rực rỡ như sao, làm người khác lóa mắt.
Một quyền này đánh nát Tây Đảo tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhanh không chậm tiếp lấy.
Ầm!
Quyền lực bùng nổ, biến thành làn sóng tỏa ra bốn phía.
Đám người Đông Phương đảo chủ vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, tránh sức mạnh khủng bố này.
Nhưng Lâm Chính vẫn vững vàng đứng trong đó, sừng sững bất động.
“Cái gì?”
Hô hấp người đó run lên.
Lâm Chính lắc lắc đầu, đột nhiên ánh mắt trở lên hung ác, nắm chặt cánh tay của người đó, tay còn lại ra sức đánh lên cánh tay của ông ta.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A!!!”
Người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng lui về phía sau, nhưng Lâm Chính vẫn túm tay ông ta không buông, lại đấm lên mặt ông ta một quyền nữa.
Người đó cựa kỳ hoảng sợ, bất chấp cánh tay bị tổn thương, ép kẻ cường tráng chặt đứt tay mình, bẻ cánh tay đã bị gãy rồi rút lui.
Ông ta che cánh tay bị cụt lại, đau đớn tột cùng, máu tươi không ngừng chảy ra.
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt u ám.
“Xem ra vị long soái này của chúng ta còn có chút thủ đoạn!”
“Mọi người, vẫn nên cùng nhau lên đi, đừng khinh thường! Giết người này trước, những người khác chẳng qua là đồ chơi của chúng ta mà thôi!”
“Được! Lên đi!”
Mọi người hạ quyết tâm, quyết định cùng nhau tấn công đánh giết.
Năm người đồng loạt ra tay, áp lực đương nhiên không tầm thường.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lấy ra Hồng Mông Long Châm đâm tới trên người bọn chúng.
Trong khoảnh khắc, khí tức của anh dâng trào.
Lạc Linh Huyết kích hoạt.
Sức mạnh thậm chí còn cao hơn.
“Mày cho rằng chỉ mình mày có Lạc Linh Huyết sao? Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
Năm người đều hét lớn, trên người mỗi người rõ ràng cũng có Lạc Linh Huyết, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có mấy giọt, nhưng biên độ tăng trưởng cũng không thể coi thường.
Lâm Chính lập tức bao phủ thân mình bằng sức mạnh phi thăng, để chống đỡ đòn tấn công của bọn họ.
Đông Phương đảo chủ ở bên này ngồi không yên, gầm nhẹ: “Mọi người, theo tôi xông lên giết, hỗ trợ tướng Lâm!”
“Giết!”
Mọi người đều đồng loạt lao lên giết, Đông Phương Thần Đảo cũng vọt qua vô số bóng người.
“Tốt! Tốt! Hôm nay chúng ta sẽ đại khai sát giới!”
Năm người vô cùng giận dữ, chém giết điên cuồng tiến lên.
Nhưng người của Đông Phương Thần Đảo lại không sợ chết.
Đây là trận chiến bảo vệ đảo!
Là thời khắc liên quan đến sống chết tồn vong của mỗi người Đông Phương Thần Đảo!
Lúc này ai lại dám nhát gan ở phía sau?
“Giết!”
Cho dù là chú hai Hạ bệnh nặng mới khỏi cũng gầm lên giận giữ, gia nhập vào trận chiến.
Có người của Đông Phương Thần Đảo giữ chân, áp lực của Lâm Chính đã giảm đi không ít.
Anh nhìn chằm chằm người còn sống với một cánh tay bị chặt đứt kia, gầm nhẹ một tiếng, đi tới giết ông ta.
Sắc mặt người đó thay đổi rõ rệt, vội vàng lùi lại.
Nhưng Lâm Chính đã gắt gao khóa ông ta lại!
“Hắn muốn giết tôi! Cứu tôi với!”
Người đó sốt sắng hét lên, thúc giục sức mạnh phi thăng để phản công.
Bốn người còn lại cũng hoàn hồn, đồng loạt xoay người, lao về phía Lâm Chính.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính đột nhiên bỏ qua tất cả lớp phòng ngự, một quyền ầm vang, chấn động cả bầu trời.
Vẻ mặt căng thẳng, nhưng không chùn bước.
Nhìn trước mắt, đòn công kích của bốn người kia chắc chắn nhanh hơn Lâm Chính một bước.
Chỉ sợ nắm đấm của Lâm Chính còn chưa tới, đã bị bốn người kia đánh giết.
“Mày phải chết! Tao cho mày được toại nguyện!”
Trong lòng người đàn ông cụt một tay cười khẩy, ánh mắt vô cùng sảng khoái.
Nhưng một giây tiếp theo.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đòn công kích của bốn người đã đánh lên người Lâm Chính, những tiếng động nặng nề dồn dập phát ra.
Có điều, Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, cơ thể cũng không bị lay động, một chút vết thương cũng không có.
Tựa như đòn tấn công của bốn người hoàn toàn bị anh phớt lờ.
“Cái gì?”
Người cụt một tay trợn tròn mắt.
Giây kế tiếp.
Ầm!
Đầu của ông ta bị một cú đấm của Lâm Chính đánh nổ tung…
Chương 3802: Chấn động
Bốn người còn lại ngơ ngác nhìn cảnh tượng kinh hãi này, không dám tin vào mắt mình.
Một người sống sờ sờ sắp đột phá tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cứ như vậy bị một cú đấm của Lâm Chính đánh chết ư?
Thật hay giả vậy?
“Không thể nào… Điều này không thể nào…”
“Đòn tấn công của chúng ta, tại sao vô hiệu với người này?”
“Dù cho người này có cơ thể võ thần, chúng ta cũng có thể giết hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn coi thường chiêu thức của chúng ta? Chẳng lẽ… cơ thể của người này chính là cơ thể tiên nhân trên cơ thể võ thần?”
“Người này thật kỳ quái! Mọi người cẩn thận… cẩn thận…”
Bốn người vô cùng lo sợ, dĩ nhiên đã không còn vênh váo hung hăng như lúc trước nữa, đều trở nên căng thẳng.
Nhìn thấy Lâm Chính mạnh mẽ dứt khoát chém giết một người như vậy, tinh thần chiến đấu của đám người Đông Phương Thần Đảo tăng lên rất nhiều.
Nhưng bốn người kia cũng không lùi bước, nghiến răng nghiến lợi, một người trong đó rống lên: “Không cần giữ lại thực lực nữa, giết!”
Bốn người lại tung chiêu.
“Cái Thiên Trấn!”
Một người phóng ra toàn bộ sức mạnh, vung lên trời.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng trào từ trên trời giáng xuống, chấn động Tây Đảo.
Tây Đảo rung động không ngừng.
Toàn bộ người của Đông Phương Thần Đảo bị sức mạnh này áp chế, mọi người khó khăn đứng dậy.
“Tốt lắm! Xem tôi đây!”
Một người khác hét lớn một tiếng, thân hình như chớp, lao thẳng về phía Lâm Chính, khi ông ta tới gần lập tức cả người hóa thành hư vô.
Lâm Chính nhíu mày, phát hiện bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều ảo ảnh.
Tất cả những ảo ảnh này đều mang theo sát ý, tấn công về phía anh.
Trong chớp mắt, toàn thân Lâm Chính tràn ngập vô số ảo ảnh, không thể không cố gắng chống lại, anh bị tấn công mãnh liệt như cuồng phong bão táp đè ép thở không nổi.
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
“Chúng ta liên thủ, giết chết hắn”.
“Được!”
Hai người còn lại mừng rỡ, đồng thời thúc dục sức mạnh phi thăng, hòa hợp một thể với lực lượng của đối phương, giống như muốn khởi động một chiêu thức kinh thiên động địa nào đó.
Chỉ thấy bàn tay của hai người hướng về phía bàn tay của đối phương, giữa bốn bàn tay lúc này, sức mạnh phi thăng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm nhỏ.
Sau khi thanh kiếm nhỏ màu xanh da trời xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn, hội tụ theo sức mạnh phi thăng của mọi người, không ngừng trở lên lớn hơn.
Dần dần, toàn bộ Tây Đảo bị bao phủ bởi một luồng kiếm ý long trời lở đất.
Dưới kiếm ý này, tất cả chúng sinh nhỏ bé thậm chí còn không bằng một hạt cát.
Tất cả mọi người trên Thần Đảo đều run sợ.
Cả Đông Phương đảo chủ cũng vậy.
Ông ta cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thanh kiếm nhỏ giữa hai người đó đã dài bằng cánh tay, sắc mặt kinh hãi, dùng hết sức giãy giụa.
“Tướng Lâm, cẩn thận!”
Đông Phương đảo chủ hét lên, còn muốn đứng dậy vùng vẫy, ý định hỗ trợ Lâm Chính.
Nhưng ông ta bị áp chế ngay cả đứng lên cũng vô cùng khó khăn, sao có thể giúp Lâm Chính?
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, mặc kệ những người đang không ngừng công kích mình, phóng thẳng về phía hai người kia, muốn ngăn cản bọn họ.
“Đừng hòng đạt được!”
Người kia cười lớn, dùng toàn bộ sức mạnh trấn áp Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính lập tức chậm lại rất nhiều.
Lúc này muốn ngăn cản đối phương, đã không kịp rồi!
Nhưng ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên lao tới, va vào hai người đang tích trữ sức mạnh.
Thoạt nhìn.
Rõ ràng là chú hai Hạ!
“Chú hai!”
Đông Phương đảo chủ hét lên.
Nhưng chỉ thấy chú hai Hạ bất chấp tất cả lao vào một người trong số họ.
Người đó biến sắc, không còn cách nào khác đành phải dùng một cánh tay đánh văng chú hai Hạ ra.
“Cút cho tao!”
Người đó ra một đòn chí mạng, đánh thẳng vào trái tim của chú hai Hạ.
Chú hai Hạ vốn dĩ mới lành vết thương cũ, đã bị điên mấy chục năm, sức mạnh căn bản không phát huy được bao nhiêu, không chịu nổi một chiêu này. Trái tim bị vỡ tan tành ngay tại chỗ, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng cũng nát vụn, sau khi ngã xuống đất rồi hộc ra ba ngụm máu, bị vẹo cổ, chết tức tưởi.
“Chú hai! Không! Chú hai!”
Đôi mắt Đông Phương đảo chủ đỏ như máu, vừa khóc vừa bò đến bên cạnh thi thể của chú hai Hạ.
Mà chính vì hành động này của chú hai Hạ đã khiến cho tốc độ ngưng tụ của thanh kiếm nhỏ kia chậm lại không ít.
Lâm Chính nắm lấy cơ hội, tiếp cận hai người kia, hung hăng giáng một ngọn dị hỏa vào hai người họ.
“Không ổn!”
“Không đợi nữa, tiến lên!”
Cả hai cắn chặt răng, bất chấp tất cả, lập tức xuất ra thanh trường kiếm màu xanh da trời.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng sáng xanh xuyên qua cơ thể Lâm Chính.
Hai người vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ cũng bị một dị hỏa nhàn nhạt bao phủ, hai người lập tức bị đốt cháy, ngã xuống kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất.
Hai tên còn lại cực kỳ hoảng sợ, lập tức xông tới dập lửa.
Nhưng khi bọn họ thúc giục sức mạnh phi thăng muốn hủy diệt dị hỏa trên hai người này, lại chấn động phát hiện dị hỏa này hoàn toàn là do sức mạnh phi thăng ngưng tụ thành.
Hơn nữa sức mạnh phi thăng của dị hỏa này… rõ ràng thuần túy hơn sức mạnh phi thăng của bọn họ.
“Không thể nào!”
Một người trong đó đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn khuôn mặt trẻ trung của Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, đủ để chứng minh tu vi của Lâm Chính cao hơn bọn họ nhiều.
Nhưng người này rõ ràng còn rất trẻ.
Sao bọn họ dám tin?
Không thể tiêu diệt dị hỏa, cả hai kêu lên thảm thiết, sau đó dần dần ngừng giãy giụa, cuối cùng bị dị hỏa cắn nuốt, biến thành hai đống than cháy sém.
“Thiêu tốt lắm! Thiêu tốt lắm!”
Đông Phương đảo chủ bi phẫn kêu lên, chỉ hận không thể tự tay đâm chết kẻ thù.
Lâm Chính băng bó lỗ máu trên bụng, cau mày.
“Tuy kiếm còn chưa thành hình, nhưng đã có năng lực xé nát vạn vật, vậy mà sau khi đánh trúng người này, chỉ để lại một lỗ thủng ở bụng của hắn, không hề xé nát cơ thể, rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ cơ thể của người này, đã mạnh đến mức ngay cả tiên nhân cũng không sánh được?”
Hai người còn lại đều kinh hãi, da đầu tê dại, đã không còn ý chí chiến đấu.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo càng khiến họ tuyệt vọng hơn.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy ra mấy cây kim bạc, đâm vào bụng, sau đó lại nuốt một viên đan dược.
Trong nháy mắt, lỗ máu trên bụng anh lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Chỉ trong chốc lát, cả người đã hoàn hảo không tổn hao gì, khôi phục lại như lúc ban đầu…
Cả hai hóa đá.
Chương 3803: Hợp tác
Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người bất động.Rõ ràng là đối phương đã bị thương nặng mà không ngờ chỉ dùng vài cây châm đã có thể hồi phục như thường...
Quá đáng sợ...
“Đây là một y võ, một y võ có thực lực vô cùng đáng sợ”.
Một trong hai người ý thức được điều gì bèn run rẩy nói. Việc tấn công một y võ sẽ khó hơn một võ giả thông thường rất nhiều.
Đối diện với một đối thủ như vậy, bọn họ khó có thể thắng được. Lâm Chính bước tới chỗ hai người họ.
“Đợi một chút”, một trong hai người vội kêu lên.
“Sao thế? Mấy người còn gì để nói à?”, Lâm Chính chau mày.
“Người bạn này, chúng ta hà tất phải sống chết không đội trời chung như thế chứ? Hay là chúng ta bắt tay, tôi giúp cậu đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”, người kia nói
“Đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?”, Lâm Chính nín thở.
Hai người này thấy vậy thì mừng lắm.
“Đúng vậy”, một người mỉm cười: “Tây Đảo là nơi âm dương giao hòa, tu luyện ở đây rất có khả năng sẽ đột phá được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Năm người chúng tôi vốn không quen biết, cũng là làm quen dọc đường thôi. Vì cùng muốn đột phá cảnh giới này nên mới hợp tác với nhau. Theo như chúng tôi phân tích thì Tây Đảo chính là động phủ của một người có tu vi hùng hậu. Bên trong có rất nhiều bảo bối đủ để chúng ta có thể đột phá được cảnh giới này”.
“Chúng tôi đã nghiên cứu động phủ đó mười mấy năm rồi, so với những người khác thì chúng tôi biết nhiều hơn nhiều. Anh bạn, nếu cậu liên thủ với chúng tôi thì chắc chắn sẽ trở thành thần tiên sống đấy”.
Hai người này cười nói. Bọn họ tin rằng sẽ không có một ai có thể từ chối sự hấp dẫn này. Thực tế chứng minh đúng là Lâm Chính đã dao động. Giai đoạn này anh luôn tìm cách để đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Anh tìm cũng đã lâu nhưng cũng chỉ phát hiện được ra đôi chút từ trong cấm thuật của Thiên Ma Đạo.
Mà chỉ dựa vào chút phát hiện này thì có lẽ vẫn chẳng biết được gì. Nếu có thể có những người này giúp đỡ thì chắc chắn là sẽ đỡ phải đi đường vòng rất nhiều.
Hiện tại chỉ có đạt tới cảnh giới này thì mới có thể đối kháng được với thánh quân Diệp Viêm. Lâm Chính suy nghĩ.
“Tướng Lâm, mặc dù Lục Địa Thần Tiên rất hấp dẫn nhưng đây đều là những kẻ vô cùng hiểm ác, không thể không đề phòng”, đảo chủ suy nghĩ rồi thận trọng nhắc nhở.
“Ông nói đúng”
Lâm Chính gật đầu, nhìn hai người này: “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin các người?”
“Người bạn, mặc dù chúng tôi không phải là đối thủ của cậu nhưng nếu chúng tôi mà muốn rời đi thì cậu cũng không ngăn được. Giờ chúng tôi còn đứng đây thì chẳng lẽ cậu lại không rõ thành ý của chúng tôi sao?”, một người cười nói.
“Nói đúng. Quyền quyết định nằm trong tay cậu, tin hay không ở cậu”, hai người nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính nín thở, thản nhiên nói: “Những gì các người nói có phải thật hay không thực ra rất đơn giản mà. Đưa tôi đi xem động phủ. Tới đó rồi thì chắc chắn là các người có thể chứng minh mà”.
Hai người nghe thấy vậy bèn nhìn nhau rồi gật đầu: “Không thành vấn đề".
Sau khi quyết định, hai người bèn đưa Lâm Chính tới động phủ. Đảo chủ Đông Phương cho người dọn dẹp hiện trường, cử một lượng lớn các cao thủ tới. Chỉ cần Lâm Chính hạ lệnh thì những người của thần đảo sẽ tiến hành tấn công ngay.
Lâm Chính nhanh chóng tới động phủ. Anh nhìn vào trong huyệt động và khẽ chau mày. Thực ra anh không nhìn ra ở đây có gì đặc biệt.
Chương 3804: Ông nói tôi nghe
"Đảo chủ, nếu đây là nơi thờ phụng tổ tiên của thần đảo thì hẳn nó rất quen thuộc với ông?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên là quen thuộc, cái động này không lớn, tôi cũng biết rõ bên trong có gì, nhưng cũng chưa từng nghe nói trong đó có thứ giúp đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Tướng Lâm, nhất định phải cẩn thận một chút”, Đông Phương đảo chủ trầm giọng đáp.
"Ừm!"
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, anh lấy trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Đông Phương đảo chủ.
"Hãy đem viên thuốc này cho những người đã chết trong trận chiến uống, bao gồm cả chú Hai của ông. Viên thuốc này có thể ngưng tụ sinh khí và bảo vệ tâm mạch, để sinh khí của họ không tiêu tán quá nhanh. Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chữa cho họ”.
Đông Phương đảo chủ nghe xong thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cầm lấy bình sứ quan sát một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Tướng Lâm, cậu còn có thể khiến người chết sống lại sao?"
"Trong trận chiến vừa rồi, phần lớn thi thể đều còn nguyên vẹn, muốn hồi sinh họ cũng không khó”, Lâm Chính đáp.
Đông Phương đảo chủ ngây người, trên gương mặt đã giàn giụa nước mắt, đột nhiên quỳ sụp xuống mặt đất.
"Ân tình của tướng Lâm quá lớn, tôi sẽ không bao giờ quên, nếu sau này cậu có việc cần tới tôi, tôi tuyệt đối không chối từ!"
Những người đi sau cũng cảm động quỳ sụp xuống đất.
Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại có khả năng làm được việc thần kì như vậy!
Trong trận chiến hôm nay, rất nhiều người thân và bạn bè của họ đã mất mạng, dù sao thì đối thủ của họ cũng là những cao thủ đang tìm cách đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Ban đầu, mọi người đều đắm chìm trong đau buồn, nhưng lời nói của Lâm Chính đã đem lại hy vọng cho họ.
"Mau đứng dậy”.
Lâm Chính đỡ đảo chủ dậy, mỉm cười nói: "Mọi người ở lại đây canh gác! Tôi đi vào xem trước”.
"Vâng thưa tướng Lâm!"
Đông Phương đảo chủ chắp tay nói.
Lâm Chính xoay người đi vào sơn động.
Giống như ấn tượng ban đầu của anh, động không lớn, đồ dùng để thờ cúng tổ tiên trước đó đã bị đảo chủ lấy đi cho nên nơi này hiện giờ hoàn toàn trống rỗng.
Ngẫm lại thì năm người này chiếm giữ sơn động mấy chục năm, cho dù có chút bảo vật ở trong đó cũng bị bọn họ khoắng sạch từ lâu rồi.
Chú hai Hạ có lẽ cũng đã bị họ hạ độc để canh giữ hang động.
Lâm Chính nhìn về phía vách đá.
Ở đó có rất nhiều ký tự và biểu tượng được chạm khắc bằng dao trên các bức tường của hang động.
Những ký tự này tối nghĩa và rất khó hiểu, còn các biểu tượng giống như ở trong thiên thư.
Lâm Chính nhìn chằm chằm một hồi, vẫn không biết bên trên viết cái gì.
"Người anh em, mời xem một chút, đây là kinh nghiệm tâm đắc mà tiên nhân trong động tiên đã để lại".
Một trong số hai người kia mỉm cười nói.
"Trên đó viết gì vậy?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Là người và đạo hợp nhất, nhật nguyệt dung hợp!", một người khác giải thích: "Muốn bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, trước tiên phải tu luyện bản thân đến trạng thái có thể dung hợp cùng vạn vật. Phải hoá thân được thành nhật nguyệt, sao trời, cỏ cây hoa lá, núi sông gió bão, sau đó mới dần cảm nhận được sự huyền diệu của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên..."
"Tôi hiểu rồi. Tôi có thể nghiên cứu những ký tự này, nhưng còn những ký hiệu này là gì?"
Lâm Chính lại hỏi.
"Những ký hiệu này đều là văn tự tiên cốt , có lẽ người anh em không nghiên cứu loại văn tự này nên xem không hiểu. Thực ra trước đây tôi cũng không hiểu, may mắn thay ông bạn Vương Nhất Thánh này từng nghiên cứu văn tự tiên cốt. Nhờ đó tôi mới hiểu được ý nghĩa của chúng”, người đàn ông cười đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Sau khi nói chuyện với hai người kia, anh cũng biết tên của họ.
Người tóc ngắn tên là Vương Nhất Thánh, tuy nhìn bề ngoài giống một người đàn ông trung niên nhưng thực ra đã hơn 160 tuổi. Xét theo tu vi của ông ta mà nói, sống đến 250 tuổi cũng không thành vấn đề.
Một người khác tên là Ngu Sơn Thuỷ cũng đã 180 tuổi, tu vi mạnh hơn Vương Nhất Thánh rất nhiều. Hai người quen nhau đã 80 năm, cả hai đều đang chuẩn bị để đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Lâm tiên sinh, tôi thấy cậu rất có hứng thú với văn tự tiên cốt. Khi có thời gian, tôi có thể dạy cậu một chút" Vương Nhất Thánh cười nói.
"Được thôi, nhưng tôi hiện đang cố gắng tìm ra những gì được viết trên những bức tường này”.
"Ha ha, cái này có gì khó đâu? Lâm tiên sinh, tôi thấy cậu tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã đạt tới cảnh giới như hiện giờ. Nếu so về thiên phú, cậu hơn chúng tôi rất nhiều. Thế này đi, để tôi giải thích cho cậu nghe một chút về văn tự tiên cốt khắc trên tường. Cậu vừa nghe vừa thực hành, như vậy sẽ biết liệu những gì tôi nói có đúng hay không”.
Vương Nhất Thánh nheo mắt nói.
Lâm Chính do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Được, ông hãy nói cho tôi nghe, chúng ta cứ bắt đầu như vậy đi!"
Chương 3805: Thành công rồi!
Vương Nhất Thánh nói rất hay, những dòng chữ trên bức vách đều nói vô cùng hợp lý. Lâm Chính nghiêm túc lắng nghe. Anh không ngờ phương pháp tu luyện lại còn là một môn đạo và có thể hiểu theo cách này.
“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính cảm thán.
“Cậu Lâm, chỉ nghe thôi không có tác dụng gì, còn phải làm theo nữa. Cậu làm theo những gì tôi nói có khi hôm nay cậu có thể đột phá được cảnh giới này đấy”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
“Được”, Lâm Chính mỉm cười, lập tức ngồi xuống.
Ngu Sơn Thủy vội vàng lấy ra một thứ hình tròn giống như dạ minh châu đưa cho Lâm Chính: “Người bạn, dùng cái này thì sẽ có công dụng tăng gấp đôi”.
Lâm Chính nhận lấy, phát hiện ra thứ này có sức mạnh vô cùng tinh thuần. Nguồn sức mạnh này rất giống với sức mạnh phi thăng, nhưng mạnh hơn nhiều, đúng là không thể tin được.
“Đây là nguồn lực của tiên nhân, cũng là nguồn lực phi thăng hoàn thiện nhất. Nó giống như thuốc dẫn giúp cậu tu luyện”, Ngu Sơn Thủy giải thích.
“Hóa ra là vậy, mọi người có lòng rồi”, Lâm Chính gật đầu, lập tức làm theo những gì Ngu Sơn Thủy nói.
Vương Nhất Thánh bắt đầu giải thích tiếp.
“Thiên địa âm dương, luân hồi ngũ hành đều trong một thể, hòa hợp bởi trung tâm. Thân hóa vạn vật, tinh khí của lục phủ ngũ tạng cũng chính là tinh túy của một thể. Tinh của cốt của đồng tử, tinh lực của gân là hắc nhãn, tinh lực của máu là lực lạc, tinh lực của cơ bắp là sự săn chắc...
Vương Nhất Thánh nói tiếp. Lâm Chính lắng nghe thật kỹ. Động phủ vang vọng giọng nói của ông ta.
Ngu Sơn Thủy đứng bên cạnh mỉm cười, thi thoảng lại liếc nhìn Vương Nhất Thánh. Đôi mắt Vương Nhất Thánh ánh lên vẻ quỷ dị nhưng ngay lập tức thu lại.
Lâm Chính rơi vào trạng thái tu luyện, khí tức xung quanh anh cũng lập tức thay đổi giống như đang thăng hoa. Viên cầu thủy tinh trước ngực anh cũng phát ra ánh sáng trắng bao trùm lấy không gian như một vị thần tiên.
Cứ thế tầm một tiếng đồng hồ Vương Nhất Thánh mới dừng lại và mỉm cười: “Sao nào? Cảm nhận được điều gì không?”
“Tốt, rất tốt. Tôi cảm thể cảm nhận được khí mạch dường như khỏe lên nhiều. Nhất là khí tức, có một cảm giác như được kết nối với thiên địa vậy”, Lâm Chính nhắm mắt lên tiếng.
“Vậy cậu tiếp tục làm theo những gì tôi nói đi”, Vương Nhất Thánh lại nói tiếp.
Lần này thì Lâm Chính tin thật rồi nên lập tức làm theo. Lại thêm một tiếng nữa.
Một luồng áng phóng ra từ cơ thể anh chiếu ra khỏi bức vách, đâm thẳng lên trời. Đảo chủ bên ngoài thấy vậy thì kinh ngạc.
“Ha ha, cậu Lâm đúng là thiên tài dị bẩm mà”, Ngu Sơn Thủy vỗ tay nhìn Lâm Chính.
Vương Nhất Thánh cũng gật đầu: “Thật không ngờ chỉ dựa vào khẩu quyết mà có thể khiến cậu có được thành tự phi phàm như vậy, thiên phú của cậu thật khiến người khác phải kinh ngạc”.
Lâm Chính từ từ mở mắt, nhìn ai cánh tay của mình với vẻ không dám tin. Thật không ngờ vài câu mà tiên nhân để lại lai có thể khiến anh như đột phá thế này. Mặc dù vẫn chưa bước vào cảnh giới thần tiên nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được mình sắp chạm tay tới rồi.
Đúng lúc anh đang vui mừng thi....Phụt
Lâm Chính đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, cả người loạng choạng, suýt ngã xuống.
Hai người kia thấy vậy thì mừng lắm: "Thành công rồi!"
“Ha ha, nhóc con lần này xong đời rồi”.
“Tránh ra!”
Đông Phương đảo chủ cực kỳ sợ hãi, lập tức hét lên.
Mọi người xung quanh vội vã lui ra.
Nhưng vẫn có người chậm một bước, bị chấn động đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất sau đó hộc máu không ngừng.
Cả ngôi nhà cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Người kia chắp tay, đánh ra một chưởng giống như laser, đánh thẳng vào người Lâm Chính.
Nếu như Đông Phương đảo chủ chịu một đòn này, nhất định sẽ bị tia laser xuyên qua người mà chết.
Nhưng Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, cánh tay khẽ động, một luồng sức mạnh phi thăng uyển chuyển quanh lòng bàn tay anh, sau đó bao phủ tia laser xung quanh.
Bùm!
Tia laser bị sức mạnh này hấp thụ lấy, sau đó tan biến.
Nhưng vào lúc này, người đó đã đến gần Lâm Chính, một quyền mạnh mẽ đánh lên người Lâm Chính.
“Chết cho tao!”
Ông ta gầm thét, thần lực sáng chói từ nắm đấm bộc phát ra, sáng rực rỡ như sao, làm người khác lóa mắt.
Một quyền này đánh nát Tây Đảo tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhanh không chậm tiếp lấy.
Ầm!
Quyền lực bùng nổ, biến thành làn sóng tỏa ra bốn phía.
Đám người Đông Phương đảo chủ vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, tránh sức mạnh khủng bố này.
Nhưng Lâm Chính vẫn vững vàng đứng trong đó, sừng sững bất động.
“Cái gì?”
Hô hấp người đó run lên.
Lâm Chính lắc lắc đầu, đột nhiên ánh mắt trở lên hung ác, nắm chặt cánh tay của người đó, tay còn lại ra sức đánh lên cánh tay của ông ta.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A!!!”
Người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng lui về phía sau, nhưng Lâm Chính vẫn túm tay ông ta không buông, lại đấm lên mặt ông ta một quyền nữa.
Người đó cựa kỳ hoảng sợ, bất chấp cánh tay bị tổn thương, ép kẻ cường tráng chặt đứt tay mình, bẻ cánh tay đã bị gãy rồi rút lui.
Ông ta che cánh tay bị cụt lại, đau đớn tột cùng, máu tươi không ngừng chảy ra.
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt u ám.
“Xem ra vị long soái này của chúng ta còn có chút thủ đoạn!”
“Mọi người, vẫn nên cùng nhau lên đi, đừng khinh thường! Giết người này trước, những người khác chẳng qua là đồ chơi của chúng ta mà thôi!”
“Được! Lên đi!”
Mọi người hạ quyết tâm, quyết định cùng nhau tấn công đánh giết.
Năm người đồng loạt ra tay, áp lực đương nhiên không tầm thường.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lấy ra Hồng Mông Long Châm đâm tới trên người bọn chúng.
Trong khoảnh khắc, khí tức của anh dâng trào.
Lạc Linh Huyết kích hoạt.
Sức mạnh thậm chí còn cao hơn.
“Mày cho rằng chỉ mình mày có Lạc Linh Huyết sao? Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
“Mở!”
Năm người đều hét lớn, trên người mỗi người rõ ràng cũng có Lạc Linh Huyết, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có mấy giọt, nhưng biên độ tăng trưởng cũng không thể coi thường.
Lâm Chính lập tức bao phủ thân mình bằng sức mạnh phi thăng, để chống đỡ đòn tấn công của bọn họ.
Đông Phương đảo chủ ở bên này ngồi không yên, gầm nhẹ: “Mọi người, theo tôi xông lên giết, hỗ trợ tướng Lâm!”
“Giết!”
Mọi người đều đồng loạt lao lên giết, Đông Phương Thần Đảo cũng vọt qua vô số bóng người.
“Tốt! Tốt! Hôm nay chúng ta sẽ đại khai sát giới!”
Năm người vô cùng giận dữ, chém giết điên cuồng tiến lên.
Nhưng người của Đông Phương Thần Đảo lại không sợ chết.
Đây là trận chiến bảo vệ đảo!
Là thời khắc liên quan đến sống chết tồn vong của mỗi người Đông Phương Thần Đảo!
Lúc này ai lại dám nhát gan ở phía sau?
“Giết!”
Cho dù là chú hai Hạ bệnh nặng mới khỏi cũng gầm lên giận giữ, gia nhập vào trận chiến.
Có người của Đông Phương Thần Đảo giữ chân, áp lực của Lâm Chính đã giảm đi không ít.
Anh nhìn chằm chằm người còn sống với một cánh tay bị chặt đứt kia, gầm nhẹ một tiếng, đi tới giết ông ta.
Sắc mặt người đó thay đổi rõ rệt, vội vàng lùi lại.
Nhưng Lâm Chính đã gắt gao khóa ông ta lại!
“Hắn muốn giết tôi! Cứu tôi với!”
Người đó sốt sắng hét lên, thúc giục sức mạnh phi thăng để phản công.
Bốn người còn lại cũng hoàn hồn, đồng loạt xoay người, lao về phía Lâm Chính.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính đột nhiên bỏ qua tất cả lớp phòng ngự, một quyền ầm vang, chấn động cả bầu trời.
Vẻ mặt căng thẳng, nhưng không chùn bước.
Nhìn trước mắt, đòn công kích của bốn người kia chắc chắn nhanh hơn Lâm Chính một bước.
Chỉ sợ nắm đấm của Lâm Chính còn chưa tới, đã bị bốn người kia đánh giết.
“Mày phải chết! Tao cho mày được toại nguyện!”
Trong lòng người đàn ông cụt một tay cười khẩy, ánh mắt vô cùng sảng khoái.
Nhưng một giây tiếp theo.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đòn công kích của bốn người đã đánh lên người Lâm Chính, những tiếng động nặng nề dồn dập phát ra.
Có điều, Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, cơ thể cũng không bị lay động, một chút vết thương cũng không có.
Tựa như đòn tấn công của bốn người hoàn toàn bị anh phớt lờ.
“Cái gì?”
Người cụt một tay trợn tròn mắt.
Giây kế tiếp.
Ầm!
Đầu của ông ta bị một cú đấm của Lâm Chính đánh nổ tung…
Chương 3802: Chấn động
Bốn người còn lại ngơ ngác nhìn cảnh tượng kinh hãi này, không dám tin vào mắt mình.
Một người sống sờ sờ sắp đột phá tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cứ như vậy bị một cú đấm của Lâm Chính đánh chết ư?
Thật hay giả vậy?
“Không thể nào… Điều này không thể nào…”
“Đòn tấn công của chúng ta, tại sao vô hiệu với người này?”
“Dù cho người này có cơ thể võ thần, chúng ta cũng có thể giết hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn coi thường chiêu thức của chúng ta? Chẳng lẽ… cơ thể của người này chính là cơ thể tiên nhân trên cơ thể võ thần?”
“Người này thật kỳ quái! Mọi người cẩn thận… cẩn thận…”
Bốn người vô cùng lo sợ, dĩ nhiên đã không còn vênh váo hung hăng như lúc trước nữa, đều trở nên căng thẳng.
Nhìn thấy Lâm Chính mạnh mẽ dứt khoát chém giết một người như vậy, tinh thần chiến đấu của đám người Đông Phương Thần Đảo tăng lên rất nhiều.
Nhưng bốn người kia cũng không lùi bước, nghiến răng nghiến lợi, một người trong đó rống lên: “Không cần giữ lại thực lực nữa, giết!”
Bốn người lại tung chiêu.
“Cái Thiên Trấn!”
Một người phóng ra toàn bộ sức mạnh, vung lên trời.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng trào từ trên trời giáng xuống, chấn động Tây Đảo.
Tây Đảo rung động không ngừng.
Toàn bộ người của Đông Phương Thần Đảo bị sức mạnh này áp chế, mọi người khó khăn đứng dậy.
“Tốt lắm! Xem tôi đây!”
Một người khác hét lớn một tiếng, thân hình như chớp, lao thẳng về phía Lâm Chính, khi ông ta tới gần lập tức cả người hóa thành hư vô.
Lâm Chính nhíu mày, phát hiện bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều ảo ảnh.
Tất cả những ảo ảnh này đều mang theo sát ý, tấn công về phía anh.
Trong chớp mắt, toàn thân Lâm Chính tràn ngập vô số ảo ảnh, không thể không cố gắng chống lại, anh bị tấn công mãnh liệt như cuồng phong bão táp đè ép thở không nổi.
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
“Chúng ta liên thủ, giết chết hắn”.
“Được!”
Hai người còn lại mừng rỡ, đồng thời thúc dục sức mạnh phi thăng, hòa hợp một thể với lực lượng của đối phương, giống như muốn khởi động một chiêu thức kinh thiên động địa nào đó.
Chỉ thấy bàn tay của hai người hướng về phía bàn tay của đối phương, giữa bốn bàn tay lúc này, sức mạnh phi thăng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm nhỏ.
Sau khi thanh kiếm nhỏ màu xanh da trời xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn, hội tụ theo sức mạnh phi thăng của mọi người, không ngừng trở lên lớn hơn.
Dần dần, toàn bộ Tây Đảo bị bao phủ bởi một luồng kiếm ý long trời lở đất.
Dưới kiếm ý này, tất cả chúng sinh nhỏ bé thậm chí còn không bằng một hạt cát.
Tất cả mọi người trên Thần Đảo đều run sợ.
Cả Đông Phương đảo chủ cũng vậy.
Ông ta cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thanh kiếm nhỏ giữa hai người đó đã dài bằng cánh tay, sắc mặt kinh hãi, dùng hết sức giãy giụa.
“Tướng Lâm, cẩn thận!”
Đông Phương đảo chủ hét lên, còn muốn đứng dậy vùng vẫy, ý định hỗ trợ Lâm Chính.
Nhưng ông ta bị áp chế ngay cả đứng lên cũng vô cùng khó khăn, sao có thể giúp Lâm Chính?
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, mặc kệ những người đang không ngừng công kích mình, phóng thẳng về phía hai người kia, muốn ngăn cản bọn họ.
“Đừng hòng đạt được!”
Người kia cười lớn, dùng toàn bộ sức mạnh trấn áp Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính lập tức chậm lại rất nhiều.
Lúc này muốn ngăn cản đối phương, đã không kịp rồi!
Nhưng ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên lao tới, va vào hai người đang tích trữ sức mạnh.
Thoạt nhìn.
Rõ ràng là chú hai Hạ!
“Chú hai!”
Đông Phương đảo chủ hét lên.
Nhưng chỉ thấy chú hai Hạ bất chấp tất cả lao vào một người trong số họ.
Người đó biến sắc, không còn cách nào khác đành phải dùng một cánh tay đánh văng chú hai Hạ ra.
“Cút cho tao!”
Người đó ra một đòn chí mạng, đánh thẳng vào trái tim của chú hai Hạ.
Chú hai Hạ vốn dĩ mới lành vết thương cũ, đã bị điên mấy chục năm, sức mạnh căn bản không phát huy được bao nhiêu, không chịu nổi một chiêu này. Trái tim bị vỡ tan tành ngay tại chỗ, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng cũng nát vụn, sau khi ngã xuống đất rồi hộc ra ba ngụm máu, bị vẹo cổ, chết tức tưởi.
“Chú hai! Không! Chú hai!”
Đôi mắt Đông Phương đảo chủ đỏ như máu, vừa khóc vừa bò đến bên cạnh thi thể của chú hai Hạ.
Mà chính vì hành động này của chú hai Hạ đã khiến cho tốc độ ngưng tụ của thanh kiếm nhỏ kia chậm lại không ít.
Lâm Chính nắm lấy cơ hội, tiếp cận hai người kia, hung hăng giáng một ngọn dị hỏa vào hai người họ.
“Không ổn!”
“Không đợi nữa, tiến lên!”
Cả hai cắn chặt răng, bất chấp tất cả, lập tức xuất ra thanh trường kiếm màu xanh da trời.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng sáng xanh xuyên qua cơ thể Lâm Chính.
Hai người vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ cũng bị một dị hỏa nhàn nhạt bao phủ, hai người lập tức bị đốt cháy, ngã xuống kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất.
Hai tên còn lại cực kỳ hoảng sợ, lập tức xông tới dập lửa.
Nhưng khi bọn họ thúc giục sức mạnh phi thăng muốn hủy diệt dị hỏa trên hai người này, lại chấn động phát hiện dị hỏa này hoàn toàn là do sức mạnh phi thăng ngưng tụ thành.
Hơn nữa sức mạnh phi thăng của dị hỏa này… rõ ràng thuần túy hơn sức mạnh phi thăng của bọn họ.
“Không thể nào!”
Một người trong đó đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn khuôn mặt trẻ trung của Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, đủ để chứng minh tu vi của Lâm Chính cao hơn bọn họ nhiều.
Nhưng người này rõ ràng còn rất trẻ.
Sao bọn họ dám tin?
Không thể tiêu diệt dị hỏa, cả hai kêu lên thảm thiết, sau đó dần dần ngừng giãy giụa, cuối cùng bị dị hỏa cắn nuốt, biến thành hai đống than cháy sém.
“Thiêu tốt lắm! Thiêu tốt lắm!”
Đông Phương đảo chủ bi phẫn kêu lên, chỉ hận không thể tự tay đâm chết kẻ thù.
Lâm Chính băng bó lỗ máu trên bụng, cau mày.
“Tuy kiếm còn chưa thành hình, nhưng đã có năng lực xé nát vạn vật, vậy mà sau khi đánh trúng người này, chỉ để lại một lỗ thủng ở bụng của hắn, không hề xé nát cơ thể, rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ cơ thể của người này, đã mạnh đến mức ngay cả tiên nhân cũng không sánh được?”
Hai người còn lại đều kinh hãi, da đầu tê dại, đã không còn ý chí chiến đấu.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo càng khiến họ tuyệt vọng hơn.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy ra mấy cây kim bạc, đâm vào bụng, sau đó lại nuốt một viên đan dược.
Trong nháy mắt, lỗ máu trên bụng anh lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Chỉ trong chốc lát, cả người đã hoàn hảo không tổn hao gì, khôi phục lại như lúc ban đầu…
Cả hai hóa đá.
Chương 3803: Hợp tác
Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người bất động.Rõ ràng là đối phương đã bị thương nặng mà không ngờ chỉ dùng vài cây châm đã có thể hồi phục như thường...
Quá đáng sợ...
“Đây là một y võ, một y võ có thực lực vô cùng đáng sợ”.
Một trong hai người ý thức được điều gì bèn run rẩy nói. Việc tấn công một y võ sẽ khó hơn một võ giả thông thường rất nhiều.
Đối diện với một đối thủ như vậy, bọn họ khó có thể thắng được. Lâm Chính bước tới chỗ hai người họ.
“Đợi một chút”, một trong hai người vội kêu lên.
“Sao thế? Mấy người còn gì để nói à?”, Lâm Chính chau mày.
“Người bạn này, chúng ta hà tất phải sống chết không đội trời chung như thế chứ? Hay là chúng ta bắt tay, tôi giúp cậu đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”, người kia nói
“Đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?”, Lâm Chính nín thở.
Hai người này thấy vậy thì mừng lắm.
“Đúng vậy”, một người mỉm cười: “Tây Đảo là nơi âm dương giao hòa, tu luyện ở đây rất có khả năng sẽ đột phá được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Năm người chúng tôi vốn không quen biết, cũng là làm quen dọc đường thôi. Vì cùng muốn đột phá cảnh giới này nên mới hợp tác với nhau. Theo như chúng tôi phân tích thì Tây Đảo chính là động phủ của một người có tu vi hùng hậu. Bên trong có rất nhiều bảo bối đủ để chúng ta có thể đột phá được cảnh giới này”.
“Chúng tôi đã nghiên cứu động phủ đó mười mấy năm rồi, so với những người khác thì chúng tôi biết nhiều hơn nhiều. Anh bạn, nếu cậu liên thủ với chúng tôi thì chắc chắn sẽ trở thành thần tiên sống đấy”.
Hai người này cười nói. Bọn họ tin rằng sẽ không có một ai có thể từ chối sự hấp dẫn này. Thực tế chứng minh đúng là Lâm Chính đã dao động. Giai đoạn này anh luôn tìm cách để đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Anh tìm cũng đã lâu nhưng cũng chỉ phát hiện được ra đôi chút từ trong cấm thuật của Thiên Ma Đạo.
Mà chỉ dựa vào chút phát hiện này thì có lẽ vẫn chẳng biết được gì. Nếu có thể có những người này giúp đỡ thì chắc chắn là sẽ đỡ phải đi đường vòng rất nhiều.
Hiện tại chỉ có đạt tới cảnh giới này thì mới có thể đối kháng được với thánh quân Diệp Viêm. Lâm Chính suy nghĩ.
“Tướng Lâm, mặc dù Lục Địa Thần Tiên rất hấp dẫn nhưng đây đều là những kẻ vô cùng hiểm ác, không thể không đề phòng”, đảo chủ suy nghĩ rồi thận trọng nhắc nhở.
“Ông nói đúng”
Lâm Chính gật đầu, nhìn hai người này: “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin các người?”
“Người bạn, mặc dù chúng tôi không phải là đối thủ của cậu nhưng nếu chúng tôi mà muốn rời đi thì cậu cũng không ngăn được. Giờ chúng tôi còn đứng đây thì chẳng lẽ cậu lại không rõ thành ý của chúng tôi sao?”, một người cười nói.
“Nói đúng. Quyền quyết định nằm trong tay cậu, tin hay không ở cậu”, hai người nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính nín thở, thản nhiên nói: “Những gì các người nói có phải thật hay không thực ra rất đơn giản mà. Đưa tôi đi xem động phủ. Tới đó rồi thì chắc chắn là các người có thể chứng minh mà”.
Hai người nghe thấy vậy bèn nhìn nhau rồi gật đầu: “Không thành vấn đề".
Sau khi quyết định, hai người bèn đưa Lâm Chính tới động phủ. Đảo chủ Đông Phương cho người dọn dẹp hiện trường, cử một lượng lớn các cao thủ tới. Chỉ cần Lâm Chính hạ lệnh thì những người của thần đảo sẽ tiến hành tấn công ngay.
Lâm Chính nhanh chóng tới động phủ. Anh nhìn vào trong huyệt động và khẽ chau mày. Thực ra anh không nhìn ra ở đây có gì đặc biệt.
Chương 3804: Ông nói tôi nghe
"Đảo chủ, nếu đây là nơi thờ phụng tổ tiên của thần đảo thì hẳn nó rất quen thuộc với ông?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên là quen thuộc, cái động này không lớn, tôi cũng biết rõ bên trong có gì, nhưng cũng chưa từng nghe nói trong đó có thứ giúp đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Tướng Lâm, nhất định phải cẩn thận một chút”, Đông Phương đảo chủ trầm giọng đáp.
"Ừm!"
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, anh lấy trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Đông Phương đảo chủ.
"Hãy đem viên thuốc này cho những người đã chết trong trận chiến uống, bao gồm cả chú Hai của ông. Viên thuốc này có thể ngưng tụ sinh khí và bảo vệ tâm mạch, để sinh khí của họ không tiêu tán quá nhanh. Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chữa cho họ”.
Đông Phương đảo chủ nghe xong thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cầm lấy bình sứ quan sát một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Tướng Lâm, cậu còn có thể khiến người chết sống lại sao?"
"Trong trận chiến vừa rồi, phần lớn thi thể đều còn nguyên vẹn, muốn hồi sinh họ cũng không khó”, Lâm Chính đáp.
Đông Phương đảo chủ ngây người, trên gương mặt đã giàn giụa nước mắt, đột nhiên quỳ sụp xuống mặt đất.
"Ân tình của tướng Lâm quá lớn, tôi sẽ không bao giờ quên, nếu sau này cậu có việc cần tới tôi, tôi tuyệt đối không chối từ!"
Những người đi sau cũng cảm động quỳ sụp xuống đất.
Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại có khả năng làm được việc thần kì như vậy!
Trong trận chiến hôm nay, rất nhiều người thân và bạn bè của họ đã mất mạng, dù sao thì đối thủ của họ cũng là những cao thủ đang tìm cách đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Ban đầu, mọi người đều đắm chìm trong đau buồn, nhưng lời nói của Lâm Chính đã đem lại hy vọng cho họ.
"Mau đứng dậy”.
Lâm Chính đỡ đảo chủ dậy, mỉm cười nói: "Mọi người ở lại đây canh gác! Tôi đi vào xem trước”.
"Vâng thưa tướng Lâm!"
Đông Phương đảo chủ chắp tay nói.
Lâm Chính xoay người đi vào sơn động.
Giống như ấn tượng ban đầu của anh, động không lớn, đồ dùng để thờ cúng tổ tiên trước đó đã bị đảo chủ lấy đi cho nên nơi này hiện giờ hoàn toàn trống rỗng.
Ngẫm lại thì năm người này chiếm giữ sơn động mấy chục năm, cho dù có chút bảo vật ở trong đó cũng bị bọn họ khoắng sạch từ lâu rồi.
Chú hai Hạ có lẽ cũng đã bị họ hạ độc để canh giữ hang động.
Lâm Chính nhìn về phía vách đá.
Ở đó có rất nhiều ký tự và biểu tượng được chạm khắc bằng dao trên các bức tường của hang động.
Những ký tự này tối nghĩa và rất khó hiểu, còn các biểu tượng giống như ở trong thiên thư.
Lâm Chính nhìn chằm chằm một hồi, vẫn không biết bên trên viết cái gì.
"Người anh em, mời xem một chút, đây là kinh nghiệm tâm đắc mà tiên nhân trong động tiên đã để lại".
Một trong số hai người kia mỉm cười nói.
"Trên đó viết gì vậy?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Là người và đạo hợp nhất, nhật nguyệt dung hợp!", một người khác giải thích: "Muốn bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, trước tiên phải tu luyện bản thân đến trạng thái có thể dung hợp cùng vạn vật. Phải hoá thân được thành nhật nguyệt, sao trời, cỏ cây hoa lá, núi sông gió bão, sau đó mới dần cảm nhận được sự huyền diệu của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên..."
"Tôi hiểu rồi. Tôi có thể nghiên cứu những ký tự này, nhưng còn những ký hiệu này là gì?"
Lâm Chính lại hỏi.
"Những ký hiệu này đều là văn tự tiên cốt , có lẽ người anh em không nghiên cứu loại văn tự này nên xem không hiểu. Thực ra trước đây tôi cũng không hiểu, may mắn thay ông bạn Vương Nhất Thánh này từng nghiên cứu văn tự tiên cốt. Nhờ đó tôi mới hiểu được ý nghĩa của chúng”, người đàn ông cười đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Sau khi nói chuyện với hai người kia, anh cũng biết tên của họ.
Người tóc ngắn tên là Vương Nhất Thánh, tuy nhìn bề ngoài giống một người đàn ông trung niên nhưng thực ra đã hơn 160 tuổi. Xét theo tu vi của ông ta mà nói, sống đến 250 tuổi cũng không thành vấn đề.
Một người khác tên là Ngu Sơn Thuỷ cũng đã 180 tuổi, tu vi mạnh hơn Vương Nhất Thánh rất nhiều. Hai người quen nhau đã 80 năm, cả hai đều đang chuẩn bị để đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Lâm tiên sinh, tôi thấy cậu rất có hứng thú với văn tự tiên cốt. Khi có thời gian, tôi có thể dạy cậu một chút" Vương Nhất Thánh cười nói.
"Được thôi, nhưng tôi hiện đang cố gắng tìm ra những gì được viết trên những bức tường này”.
"Ha ha, cái này có gì khó đâu? Lâm tiên sinh, tôi thấy cậu tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã đạt tới cảnh giới như hiện giờ. Nếu so về thiên phú, cậu hơn chúng tôi rất nhiều. Thế này đi, để tôi giải thích cho cậu nghe một chút về văn tự tiên cốt khắc trên tường. Cậu vừa nghe vừa thực hành, như vậy sẽ biết liệu những gì tôi nói có đúng hay không”.
Vương Nhất Thánh nheo mắt nói.
Lâm Chính do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Được, ông hãy nói cho tôi nghe, chúng ta cứ bắt đầu như vậy đi!"
Chương 3805: Thành công rồi!
Vương Nhất Thánh nói rất hay, những dòng chữ trên bức vách đều nói vô cùng hợp lý. Lâm Chính nghiêm túc lắng nghe. Anh không ngờ phương pháp tu luyện lại còn là một môn đạo và có thể hiểu theo cách này.
“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính cảm thán.
“Cậu Lâm, chỉ nghe thôi không có tác dụng gì, còn phải làm theo nữa. Cậu làm theo những gì tôi nói có khi hôm nay cậu có thể đột phá được cảnh giới này đấy”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
“Được”, Lâm Chính mỉm cười, lập tức ngồi xuống.
Ngu Sơn Thủy vội vàng lấy ra một thứ hình tròn giống như dạ minh châu đưa cho Lâm Chính: “Người bạn, dùng cái này thì sẽ có công dụng tăng gấp đôi”.
Lâm Chính nhận lấy, phát hiện ra thứ này có sức mạnh vô cùng tinh thuần. Nguồn sức mạnh này rất giống với sức mạnh phi thăng, nhưng mạnh hơn nhiều, đúng là không thể tin được.
“Đây là nguồn lực của tiên nhân, cũng là nguồn lực phi thăng hoàn thiện nhất. Nó giống như thuốc dẫn giúp cậu tu luyện”, Ngu Sơn Thủy giải thích.
“Hóa ra là vậy, mọi người có lòng rồi”, Lâm Chính gật đầu, lập tức làm theo những gì Ngu Sơn Thủy nói.
Vương Nhất Thánh bắt đầu giải thích tiếp.
“Thiên địa âm dương, luân hồi ngũ hành đều trong một thể, hòa hợp bởi trung tâm. Thân hóa vạn vật, tinh khí của lục phủ ngũ tạng cũng chính là tinh túy của một thể. Tinh của cốt của đồng tử, tinh lực của gân là hắc nhãn, tinh lực của máu là lực lạc, tinh lực của cơ bắp là sự săn chắc...
Vương Nhất Thánh nói tiếp. Lâm Chính lắng nghe thật kỹ. Động phủ vang vọng giọng nói của ông ta.
Ngu Sơn Thủy đứng bên cạnh mỉm cười, thi thoảng lại liếc nhìn Vương Nhất Thánh. Đôi mắt Vương Nhất Thánh ánh lên vẻ quỷ dị nhưng ngay lập tức thu lại.
Lâm Chính rơi vào trạng thái tu luyện, khí tức xung quanh anh cũng lập tức thay đổi giống như đang thăng hoa. Viên cầu thủy tinh trước ngực anh cũng phát ra ánh sáng trắng bao trùm lấy không gian như một vị thần tiên.
Cứ thế tầm một tiếng đồng hồ Vương Nhất Thánh mới dừng lại và mỉm cười: “Sao nào? Cảm nhận được điều gì không?”
“Tốt, rất tốt. Tôi cảm thể cảm nhận được khí mạch dường như khỏe lên nhiều. Nhất là khí tức, có một cảm giác như được kết nối với thiên địa vậy”, Lâm Chính nhắm mắt lên tiếng.
“Vậy cậu tiếp tục làm theo những gì tôi nói đi”, Vương Nhất Thánh lại nói tiếp.
Lần này thì Lâm Chính tin thật rồi nên lập tức làm theo. Lại thêm một tiếng nữa.
Một luồng áng phóng ra từ cơ thể anh chiếu ra khỏi bức vách, đâm thẳng lên trời. Đảo chủ bên ngoài thấy vậy thì kinh ngạc.
“Ha ha, cậu Lâm đúng là thiên tài dị bẩm mà”, Ngu Sơn Thủy vỗ tay nhìn Lâm Chính.
Vương Nhất Thánh cũng gật đầu: “Thật không ngờ chỉ dựa vào khẩu quyết mà có thể khiến cậu có được thành tự phi phàm như vậy, thiên phú của cậu thật khiến người khác phải kinh ngạc”.
Lâm Chính từ từ mở mắt, nhìn ai cánh tay của mình với vẻ không dám tin. Thật không ngờ vài câu mà tiên nhân để lại lai có thể khiến anh như đột phá thế này. Mặc dù vẫn chưa bước vào cảnh giới thần tiên nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được mình sắp chạm tay tới rồi.
Đúng lúc anh đang vui mừng thi....Phụt
Lâm Chính đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, cả người loạng choạng, suýt ngã xuống.
Hai người kia thấy vậy thì mừng lắm: "Thành công rồi!"
“Ha ha, nhóc con lần này xong đời rồi”.
Bình luận facebook