-
Chương 3531-3535
Chương 3531: Nỗi sợ của nhà họ Dục
Không riêng gì Nam Ly Thành, Vân Tiếu sơn trang, Tường Vân Phái thậm chí là Tề Phượng Sơn, bây giờ đều trở thành trung tâm của vùng đất Tu Di.
Mọi người vây quanh mấy thế tộc này không ngừng lấy lòng, lôi kéo mối quan hệ.
Nhất thời, chưởng môn của các thế tộc và gia chủ đều bận túi bụi .
Nhất là tông chủ Thanh Huyền Tông, mấy tộc trưởng của các thế tộc bá chủ đều đích thân tới gặp.
Thanh Huyền Tông mặc dù cũng có lúc huy hoàng, nhưng không phải ở thời đại của Triệu Giang Ngạn, ông ta chưa từng gặp người lãnh đạo của nhiều thế tộc bá chủ như vậy, bỗng chốc căng thẳng đứng không vững.
"Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ sao?"
Ái Nhiễm khổ sở bật cười, cảm giác rất châm biếm.
Những thế tộc này trước đây gần gũi với Lâm Chính, nhưng khi ở trên vùng đất Tu Di lại trở thành đám chuột nhắt ngoài đường, bị mọi người đuổi đánh.
Vào thời điểm đó, bọn họ bị ruồng bỏ và chửi rủa.
Nhưng bây giờ, những thế lực này đã trở thành miếng bánh ngon trong mắt mọi người.
Những người này có khác gì người ngoại vực?
"Nhóc con!"
Ngay lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Ái Nhiễm liếc nhìn qua, khuôn mặt đột nhiên thay đổi.
"Chú hai?"
"Nhóc con, thế nào? Vẫn giận bố của cháu sao?"
Ông hai Dục mỉm cười nói.
"Chú hai tới vì chuyện gì vậy?", lông mày lá liễu của Ái Nhiễm hơi cau lại, trong lòng như mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Nhóc con, chú hai cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hóa giải quan hệ giữa cháu và bố cháu, cháu và bố cháu dù sao cũng là bố con, đây là điều không thể chối bỏ, đánh gãy xương thì cũng còn liền với gân! Giữa hai bố con có hiểu lầm gì, chú thấy nên cho nó qua đi! Cháu thấy sao? Cho chú hai chút thể diện nhé”, ông hai Dục cười ha hả nói.
Nhưng Ái Nhiễm cười nhạt: "Chú hai, không cần phải coi cháu là kẻ ngốc? Bố cháu bảo chú tới đúng không? Cháu nghĩ chắc là bố thấy được thực của anh Lâm đáng sợ như vậy, lo lắng sau cuộc thi này, anh Lâm sẽ đến trả thù nhà họ Dục, vì vậy mới bảo chú tới khuyên cháu trở về nhà họ Dục, ngăn cản anh Lâm ra tay với nhà họ Dục, đúng không?"
Ông hai Dục ngẩn người, gượng cười nói: "Suy cho cùng nhà họ Dục cũng là nơi sinh ra cháu nuôi dưỡng cháu, cháu cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Dục diệt vong chứ?"
"Cháu đương nhiên biết nhà họ Dục chính là nơi sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu, cho nên những năm gần đây cháu luôn cống hiến vì nhà họ Dục! Các chú nói cháu có thiên phú tốt, cháu đã cố gắng tu luyện gấp bội, cháu muốn giành được thứ hạng cao trong cuộc thi lần này, nhưng sau đó cháu bị bệnh không thể tham gia cuộc thi, vì vậy cháu đã tìm kiếm ứng cử viên phù hợp để đưa cháu tham gia, vì lợi ích của nhà họ Dục. Nhưng trong vực Diệt Vong không có ứng cử viên thích hợp, vì vậy cháu đã đi tới ngoại vực tìm kiếm khắp nơi, đi hàng ngàn dặm, đến một lời than khổ than mệt cũng không nói, nhưng nhà họ Dục đã đối xử với cháu như thế nào? Lại vì Giản Đào mà không quan tâm đến ý muốn của cháu, gả cháu cho một người như Giản Đào! Hóa ra từ đầu đến cuối, cháu chỉ là công cụ của nhà họ Dục! nhà họ Dục, không thấy có lỗi với cháu sao?"
Hai tròng mắt của Ái Nhiễm đỏ ngầu, cắn răng chất vấn một cách bi thương và phẫn nộ.
Sắc mặt ông hai Dục trở nên khó coi, há miệng, yên lặng không nói.
"Chú hai, chú trở về đi!", Ái Nhiễm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, nói.
"Vậy... cháu... chuyện này...”
"Cháu bó tay!"
Ái Nhiễm ngắt lời của ông hai Dục, mặt không cảm xúc nói.
"Cái gì? Cháu... Cháu thật sự muốn thấy muốn nhà họ Dục bị diệt vong sao?"
Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải cháu muốn thấy nhà họ Dục bị diệt vong, mà cháu không có cách nào ngăn cản anh Lâm, bởi vì người có lỗi với anh Lâm là nhà họ Dục, nếu anh ấy cố ý muốn tiêu diệt nhà họ Dục thì cháu có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ chú hi vọng cháu sẽ đánh bại được anh Lâm sao?"
Chương 3533: Đặt cược một phen
Ông hai Dục cạn lời. Sự việc tới nước này, thực ra không liên quan gì tới Ái Nhiễm hết.
Bởi vì Ái Nhiễm từng giới thiệu Lâm Chính cho nhà họ Dục. Thế nhưng...nhà họ Dục đã từ bỏ.
Nhà họ Dục đã dồn toàn bộ hi vọng lên Giản Đào, thậm chí vì Giản Đào, họ đắc tội với cả Lâm Chính.
Nếu như không chọn Lâm Chính nhưng không đắc tội với anh thì có lẽ là nhọ Dục cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Tất cả là do nhà họ Dục tự chuốc lấy mà thôi. Ông hai Dục cũng biết điều đó bèn thở dài.
“Cái gì? Con bé đó không chịu đi cầu xin cái người ngoại vực đó sao?”
“Khốn nạn. Con bé đó họ Dục, trong người mang huyết thống nhà họ Dục mà lại như thế à?”
“Đúng là nuôi ong tay áo mà”.
“Đúng là không còn gì để nói”.
Nhà họ Dục biết được tin của ông hai Dục thì tức run. Ông năm Dục mặt đỏ tía tại, trừng mắt với ông hai Dục: “Anh hai, con bé đó đã nói như vậy thì cần gì phải khách khí nữa? Tát cho con bé một phát, bọn đấy là thích ăn đòn mà”.
Dục Chấn Thiên hét lớn: “Im miệng”.
“Anh trai”, ông năm Dục bàng hoàng.
“Chuyện đã tới nước này thì có nói cũng chẳng có ích gì. Chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào giải quyết đi”, Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
Ông hai Dục không nói gì. Nhà họ Dục cúi đầu với vẻ tuyệt vọng.
Sức mạnh của Lâm Chính khiến họ bất lực. Đúng lúc này, ông năm Dục đột nhiên nói: “Anh trai, em vẫn còn một cách có lẽ có thể khiến kẻ ngoại vực đó không dám làm loạn”.
“Cách gì? Mau nói đi”, Dục Chấn Thiên lập tức nói.
“Anh Hai, Trùng Long Thích của Trùng Long Cốc bị kẻ đỏ cướp mất mà. Em nghĩ người của Trùng Long Cốc cũng sẽ uất hận kẻ đó lắm. Chi bằng chúng ta liên thủ với Trùng Long Cốc sau đó...”
Nói tới đây ông năm Dục làm động tác cắt cổ. Dứt lời, tất cả đều tái mặt. Dục Chấn Thiên trầm giọng.
Sau khi suy nghĩ ông ta nói giọng khàn khàn: “Vậy chú định làm thế nào?”
“Anh trai, đừng thấy cậu ta trên võ đài nghênh ngang mà sợ, thực ra giờ cậu ta đã bị tiêu hao rất nhiều thực lực rồi. Cộng thêm việc không chịu vào đại trận nghịch chuyển thì thực lực của cậu ta bây giờ rất yếu. Đợi cậu ta rời khỏi Tu Di, chúng ta sẽ liên thủ với Trùng Long Cốc, mai phục với bọn họ ở bên ngoài, như vậy không những có thể trừ được hậu họa mà còn có thể kết giao với Trùng Long Cốc. Một mũi tên trúng hai đích mà?”, ông năm Dục nheo mắt.
Dục Chấn Thiên không nói gì chỉ đi đi lại lại. Một lúc lâu sau ông ta nói: “Nếu đã vậy thì chú tới Trùng Long Cốc gặp cốc chủ một chuyến đi”.
“Vâng, anh cả”.
“Nhớ kỹ, chuyện này không được để lộ ra ngoài, nhất định phải bí mật tiến hành. Ngoài ra anh thấy sơn trang Vân Tiếu và người của Nam Ly Thành đều có vẻ thân thiết với kẻ ngoại vực đó. Mấy thế tộc này chúng ta cũng phải phòng ngừa, không được để họ xen vào”.
“Anh yên tâm, không phải là có Ái Nhiễm sao, chúng ta có thể tìm con bé giúp đỡ, lừa đám người đó ra ngoài”.
Ông năm Dục mỉm cười.
“Xem ra cách này khá ổn. Vậy được, vậy chú làm đi. Nhà họ Dục có thể phục hưng được hay không phải trông chờ cả vào lần này rồi”, Dục Chấn Thiên nói.
Chương 3534: Ngọa hổ tàng long
Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều chìm đắm trong trận chiến của Lâm Chính và Thần Cung Thương, không thể nào dứt ra được.
Đúng là một trận chiến gam go, khiến người ta phải ngất ngây và giác ngộ được rất nhiều điều. Lúc này, toàn bộ võ đài đã bị phá hủy. Đai trận nghịch chuyển cũng đã biến mất không thấy đâu.
Cả hiện trường không còn phù hợp để chiến đấu nữa. Thế nhưng phía bên nhà chức trách vẫn không có ý định chuẩn bị tu sửa. Bởi vị họ thấy không còn cần thiết phải tu sửa nữa rồi.
Lâm Chính chèn ép Thần Cung Thương tới mức như vậy thì e rằng không ai còn dám bước lên khiêu chiến với anh nữa.
Thế nhưng điều cần làm vẫn phải làm. Lôi Hổ gật đầu ra hiệu cho trọng tài. Trọng tài lập tức bước tới hô vang: “Giờ còn tuyển thủ nào muốn lên đài thách đấu với Lâm Chính nữa không?”
Tiếng hét vang vọng khắp bốn phương. Những người có mặt tỏ ra bối rối. Bọn họ nhìn nhau. Đôi mắt họ đều ánh lên vẻ kiêng dè và sợ hãi.
Đùa nhau chắc, giờ ai còn dám lên nữa? Lên thì khác gì tự tìm tới cái chết. Đến cả Thần Cung Thương cũng bị đánh bại rồi thì họ lấy cái gì ra đấu với Lâm Chính đây.
Đám đông im lặng. Nhiêu Ưng cũng thế. Trương Kỳ cười tươi như hoa. Những tuyển thủ khác cũng thở dài. Họ biết cuộc thi lần này đã kết thúc rồi. Có người định bước lên, nhưng nghĩ tới thân phận của Lâm Chính thì lại cảm thấy mất mặt. Dù sao thì chắc chắn là sẽ thua mà. Giờ lên chưa chắc đã thu được lợi lạc gì mà ngược lại có khi còn bị sỉ nhục.
Bọn họ không chấp nhận được điều đó. Thế là cả hiện trường trở nên im lặng.
“Xem ra không có ai rồi”, trọng tài gật đầu, nhìn Lôi Hổ. Lôi Hổ bèn ra hiểu.
Trong tài hiểu ý, lập tức hô vang: “Đã vậy thì tôi tuyên bố, người đứng đầu trong cuộc thi lần này là...”
“Đợi đã”.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên. Đám đông giật mình, đồng loạt quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng là một thanh niên mặc áo bào màu đen. Tất cả bàng hoàng.
“Người này là ai vậy?”
“Chưa từng gặp”
“Là người của thế lực nào thế’.
“Cũng không biết nữa...”, tiếng bàn tán vang lên, đám đông chỉ trỏ không ngừng.
“Là anh ta sao?”, Thần Cung Thương đang ở trong khu nghỉ ngơi phải giật mình khi thấy người thanh niên. Đây chính là người thanh niên trước đó đứng bên cạnh hắn.
Thần Cung Thương dù không quen người này những cũng có thể cảm nhận được đối phương không phải dạng vừa.
“Thương anh kiệt quen người đó sao?”, Nguyên Huyền Tâm đứng bên cạnh hỏi.
“Không quên”.
Thần Cung Thương lắc đầu: “Chỉ là trước đó, anh ta đứng ngay bên cạnh. Người này có lẽ không dễ đối phó”.
“Ồ”.
Nguyên Huyền Tâm tò mò nhìn người thanh niên: “Người có thể lọt vào mắt xanh của Thương anh kiệt thì chắc chắn không thể tầm thường. Vực Diệt Vong từ khi nào có thêm một vị thiên tài yêu nghiệt như vậy chứ?”
“Đúng là ngoại hổ tàng long mà”, Thần Cung Thương cười khổ. Đầu tiên là Lâm Chính, giờ tới người thanh niên này...Xem ra lần này mình đã tự cao tự đại quá rồi. Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, người thanh niên đi về phía Lâm Chính.
Mọi người cảm thấy da đầu tê dại. Có người dám khiêu chiến với kẻ ngoại vực đó sao?
Cậu ta điên rồi chắc. Không thấy màn giao đấu trước đó của Lâm Chính và Thần Cung Thương hay gì?
Lẽ nào anh ta muốn chết. Mọi người cảm thấy khó hiểu
Người thanh niên bay lên không trung, đi tầm vài bước rồi đáp xuống trước mặt Lâm Chính và nhìn anh chăm chăm.
Chương 3535: Tầm mắt của người khổng lồ
Ban tổ chức của cuộc thi cũng có chút bối rối.
Họ cũng không ngờ rằng có người sẽ lên sàn đấu vào thời điểm then chốt này.
Lôi Hổ sững lại một chút, sau đó lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn người thanh niên, hỏi: "Người này từ đâu tới?"
"Không môn không phái", người bên cạnh đáp.
"Tu sĩ tự do sao?"
"Có vẻ là vậy”.
"Ha ha, cái gọi là tu sĩ tự do chẳng qua là ngụy trang mà thôi, người này đã dám lên đài, nhất định có tự tin! Xem ra lần này cuộc so tài sẽ rất kịch tính, vượt quá tưởng tượng của chúng ta" Lôi Hổ cười nói.
Những người có mặt tại hiện trường cũng bàn tán xôn xao.
"Còn dám đi lên?"
"Lẽ nào anh ta muốn chết?"
Thanh Huyền Tông cũng một phen náo động, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngược lại, Ái Nhiễm lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm người thanh niên một hồi. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Lâm Chính cũng cảm thấy như vậy.
Anh nghe thấy tiếng hô lớn của trọng tài.
"Đấu thủ Tuyệt Mệnh khiêu chiến thí sinh Lâm Chính trên đài! Mời hai vị chuẩn bị sẵn sàng, trận quyết đấu này không bị giới hạn về địa điểm! Tiến tới gần ngọn tháp giữa hồ chính là đầu hàng! Hai vị đã rõ chưa?"
"Nếu như không ai phản đối, tôi tuyên bố trận đấu bắt đầu!"
Trọng tài hô lớn.
Trọng tài dứt lời, trận chiến chính thức bắt đầu.
Nhưng không giống như những đối thủ trước đây.
Người thanh niên tỏ ra bình tĩnh.
Hắn yên lặng nhìn Lâm Chính, tựa hồ muốn nhìn thấu cái gì, thật lâu sau mới nói: "Tại sao anh không bỏ trốn?"
"Bỏ trốn?"
Lâm Chính sửng sốt, có chút khó hiểu.
"Anh có biết mình đang sống trong tầm mắt của người khổng lồ, người đó chỉ cần nhấc chân một cái, anh sẽ hóa thành cát bụi! Anh thật to gan! Đã đắc tội với người đó, vậy mà còn dám ở lại trong tầm mắt của họ, tại sao không chạy trốn?"
“Anh là ai? Anh nói những lời này là có ý gì? " Lâm Chính nheo mắt khàn khàn giọng hỏi.
Người thanh niên không trả lời nữa mà rút cây kim châm mang theo người ra đâm một nhát vào người mình một cách thô bạo.
Kim của anh ta đen như mực và kỹ thuật dùng kim cũng rất tàn bạo.
Những chiếc kim đen đó đâm thẳng vào tim, thận, phổi và gan của hắn ta, hoàn toàn không chừa một kẽ hở nào.
"Bản nguyên thần lực?"
Lâm Chính giật mình, có chút khó tin.
Vừa lên đài đã kêu gọi thần lực?
Người đàn ông này đang làm gì vậy? Muốn một mất một còn với Lâm Chính sao?
Phải biết rằng, loại sức mạnh này một khi sử dụng, tuổi thọ nhất định sẽ bị tổn hao, không cách nào có thể thay đổi, cho dù có uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không thể lấy lại được.
Lâm Chính híp mắt, biết trận chiến này không dễ dàng.
Anh hít sâu một hơi, lấy ra cây kim châm duy nhất còn sót lại trên người rồi tự đâm vào cơ thể mình. Đồng thời, anh âm thầm kích hoạt sức mạnh Linh Huyết và sức mạnh phi thăng, tăng sức mạnh tới mức tối đa.
Trận chiến này chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Lâm Chính nhất định phải dốc toàn lực.
"Anh không sợ chết, vậy tôi cũng nên giúp anh! Chuẩn bị xong chưa?", người thanh niên tên là Tuyệt Mệnh nhàn nhạt nói.
"Tới đi!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Tuy nhiên, anh vừa dứt lời.
Vút!
Người thanh niên chợt biến mất.
Lâm Chính sửng sốt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Lúc anh phản ứng lại, mới phát hiện thanh niên kia đã xuất hiện phía trên mình. Hắn phất tay một cái liền bắn ra bảy mươi hai đạo kim khí.
Kim khí mặc dù không nhiều, nhưng mỗi cái đều tràn ngập bản nguyên thần lực. Đồng thời, kim khí sắp xếp lại, tạo ra hoa văn hình phượng hoàng. Khi hắn ta ấn tay xuống, hoa văn hình phượng hoàng tuôn xuống, giống như một con phượng hoàng trong suốt đang lao xuống.
Lâm Chính vẻ mặt căng thẳng, lập tức vận dụng sức mạnh phi thăng, định đánh lui “phượng hoàng”.
Thật bất ngờ, sức mạnh phi thăng vừa được giải phóng.
Những kim khí đó đồng loạt rung lên, phát ra âm thanh như tiếng phượng hót.
Sau đó hoa văn 'phượng hoàng' tản ra, bảy mươi hai đạo kim khí hóa thành một cái lồng giam cực lớn, hoàn toàn bao vây Lâm Chính!
Không riêng gì Nam Ly Thành, Vân Tiếu sơn trang, Tường Vân Phái thậm chí là Tề Phượng Sơn, bây giờ đều trở thành trung tâm của vùng đất Tu Di.
Mọi người vây quanh mấy thế tộc này không ngừng lấy lòng, lôi kéo mối quan hệ.
Nhất thời, chưởng môn của các thế tộc và gia chủ đều bận túi bụi .
Nhất là tông chủ Thanh Huyền Tông, mấy tộc trưởng của các thế tộc bá chủ đều đích thân tới gặp.
Thanh Huyền Tông mặc dù cũng có lúc huy hoàng, nhưng không phải ở thời đại của Triệu Giang Ngạn, ông ta chưa từng gặp người lãnh đạo của nhiều thế tộc bá chủ như vậy, bỗng chốc căng thẳng đứng không vững.
"Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ sao?"
Ái Nhiễm khổ sở bật cười, cảm giác rất châm biếm.
Những thế tộc này trước đây gần gũi với Lâm Chính, nhưng khi ở trên vùng đất Tu Di lại trở thành đám chuột nhắt ngoài đường, bị mọi người đuổi đánh.
Vào thời điểm đó, bọn họ bị ruồng bỏ và chửi rủa.
Nhưng bây giờ, những thế lực này đã trở thành miếng bánh ngon trong mắt mọi người.
Những người này có khác gì người ngoại vực?
"Nhóc con!"
Ngay lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Ái Nhiễm liếc nhìn qua, khuôn mặt đột nhiên thay đổi.
"Chú hai?"
"Nhóc con, thế nào? Vẫn giận bố của cháu sao?"
Ông hai Dục mỉm cười nói.
"Chú hai tới vì chuyện gì vậy?", lông mày lá liễu của Ái Nhiễm hơi cau lại, trong lòng như mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Nhóc con, chú hai cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hóa giải quan hệ giữa cháu và bố cháu, cháu và bố cháu dù sao cũng là bố con, đây là điều không thể chối bỏ, đánh gãy xương thì cũng còn liền với gân! Giữa hai bố con có hiểu lầm gì, chú thấy nên cho nó qua đi! Cháu thấy sao? Cho chú hai chút thể diện nhé”, ông hai Dục cười ha hả nói.
Nhưng Ái Nhiễm cười nhạt: "Chú hai, không cần phải coi cháu là kẻ ngốc? Bố cháu bảo chú tới đúng không? Cháu nghĩ chắc là bố thấy được thực của anh Lâm đáng sợ như vậy, lo lắng sau cuộc thi này, anh Lâm sẽ đến trả thù nhà họ Dục, vì vậy mới bảo chú tới khuyên cháu trở về nhà họ Dục, ngăn cản anh Lâm ra tay với nhà họ Dục, đúng không?"
Ông hai Dục ngẩn người, gượng cười nói: "Suy cho cùng nhà họ Dục cũng là nơi sinh ra cháu nuôi dưỡng cháu, cháu cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Dục diệt vong chứ?"
"Cháu đương nhiên biết nhà họ Dục chính là nơi sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu, cho nên những năm gần đây cháu luôn cống hiến vì nhà họ Dục! Các chú nói cháu có thiên phú tốt, cháu đã cố gắng tu luyện gấp bội, cháu muốn giành được thứ hạng cao trong cuộc thi lần này, nhưng sau đó cháu bị bệnh không thể tham gia cuộc thi, vì vậy cháu đã tìm kiếm ứng cử viên phù hợp để đưa cháu tham gia, vì lợi ích của nhà họ Dục. Nhưng trong vực Diệt Vong không có ứng cử viên thích hợp, vì vậy cháu đã đi tới ngoại vực tìm kiếm khắp nơi, đi hàng ngàn dặm, đến một lời than khổ than mệt cũng không nói, nhưng nhà họ Dục đã đối xử với cháu như thế nào? Lại vì Giản Đào mà không quan tâm đến ý muốn của cháu, gả cháu cho một người như Giản Đào! Hóa ra từ đầu đến cuối, cháu chỉ là công cụ của nhà họ Dục! nhà họ Dục, không thấy có lỗi với cháu sao?"
Hai tròng mắt của Ái Nhiễm đỏ ngầu, cắn răng chất vấn một cách bi thương và phẫn nộ.
Sắc mặt ông hai Dục trở nên khó coi, há miệng, yên lặng không nói.
"Chú hai, chú trở về đi!", Ái Nhiễm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, nói.
"Vậy... cháu... chuyện này...”
"Cháu bó tay!"
Ái Nhiễm ngắt lời của ông hai Dục, mặt không cảm xúc nói.
"Cái gì? Cháu... Cháu thật sự muốn thấy muốn nhà họ Dục bị diệt vong sao?"
Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải cháu muốn thấy nhà họ Dục bị diệt vong, mà cháu không có cách nào ngăn cản anh Lâm, bởi vì người có lỗi với anh Lâm là nhà họ Dục, nếu anh ấy cố ý muốn tiêu diệt nhà họ Dục thì cháu có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ chú hi vọng cháu sẽ đánh bại được anh Lâm sao?"
Chương 3533: Đặt cược một phen
Ông hai Dục cạn lời. Sự việc tới nước này, thực ra không liên quan gì tới Ái Nhiễm hết.
Bởi vì Ái Nhiễm từng giới thiệu Lâm Chính cho nhà họ Dục. Thế nhưng...nhà họ Dục đã từ bỏ.
Nhà họ Dục đã dồn toàn bộ hi vọng lên Giản Đào, thậm chí vì Giản Đào, họ đắc tội với cả Lâm Chính.
Nếu như không chọn Lâm Chính nhưng không đắc tội với anh thì có lẽ là nhọ Dục cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Tất cả là do nhà họ Dục tự chuốc lấy mà thôi. Ông hai Dục cũng biết điều đó bèn thở dài.
“Cái gì? Con bé đó không chịu đi cầu xin cái người ngoại vực đó sao?”
“Khốn nạn. Con bé đó họ Dục, trong người mang huyết thống nhà họ Dục mà lại như thế à?”
“Đúng là nuôi ong tay áo mà”.
“Đúng là không còn gì để nói”.
Nhà họ Dục biết được tin của ông hai Dục thì tức run. Ông năm Dục mặt đỏ tía tại, trừng mắt với ông hai Dục: “Anh hai, con bé đó đã nói như vậy thì cần gì phải khách khí nữa? Tát cho con bé một phát, bọn đấy là thích ăn đòn mà”.
Dục Chấn Thiên hét lớn: “Im miệng”.
“Anh trai”, ông năm Dục bàng hoàng.
“Chuyện đã tới nước này thì có nói cũng chẳng có ích gì. Chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào giải quyết đi”, Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
Ông hai Dục không nói gì. Nhà họ Dục cúi đầu với vẻ tuyệt vọng.
Sức mạnh của Lâm Chính khiến họ bất lực. Đúng lúc này, ông năm Dục đột nhiên nói: “Anh trai, em vẫn còn một cách có lẽ có thể khiến kẻ ngoại vực đó không dám làm loạn”.
“Cách gì? Mau nói đi”, Dục Chấn Thiên lập tức nói.
“Anh Hai, Trùng Long Thích của Trùng Long Cốc bị kẻ đỏ cướp mất mà. Em nghĩ người của Trùng Long Cốc cũng sẽ uất hận kẻ đó lắm. Chi bằng chúng ta liên thủ với Trùng Long Cốc sau đó...”
Nói tới đây ông năm Dục làm động tác cắt cổ. Dứt lời, tất cả đều tái mặt. Dục Chấn Thiên trầm giọng.
Sau khi suy nghĩ ông ta nói giọng khàn khàn: “Vậy chú định làm thế nào?”
“Anh trai, đừng thấy cậu ta trên võ đài nghênh ngang mà sợ, thực ra giờ cậu ta đã bị tiêu hao rất nhiều thực lực rồi. Cộng thêm việc không chịu vào đại trận nghịch chuyển thì thực lực của cậu ta bây giờ rất yếu. Đợi cậu ta rời khỏi Tu Di, chúng ta sẽ liên thủ với Trùng Long Cốc, mai phục với bọn họ ở bên ngoài, như vậy không những có thể trừ được hậu họa mà còn có thể kết giao với Trùng Long Cốc. Một mũi tên trúng hai đích mà?”, ông năm Dục nheo mắt.
Dục Chấn Thiên không nói gì chỉ đi đi lại lại. Một lúc lâu sau ông ta nói: “Nếu đã vậy thì chú tới Trùng Long Cốc gặp cốc chủ một chuyến đi”.
“Vâng, anh cả”.
“Nhớ kỹ, chuyện này không được để lộ ra ngoài, nhất định phải bí mật tiến hành. Ngoài ra anh thấy sơn trang Vân Tiếu và người của Nam Ly Thành đều có vẻ thân thiết với kẻ ngoại vực đó. Mấy thế tộc này chúng ta cũng phải phòng ngừa, không được để họ xen vào”.
“Anh yên tâm, không phải là có Ái Nhiễm sao, chúng ta có thể tìm con bé giúp đỡ, lừa đám người đó ra ngoài”.
Ông năm Dục mỉm cười.
“Xem ra cách này khá ổn. Vậy được, vậy chú làm đi. Nhà họ Dục có thể phục hưng được hay không phải trông chờ cả vào lần này rồi”, Dục Chấn Thiên nói.
Chương 3534: Ngọa hổ tàng long
Cả hiện trường sục sôi. Tất cả đều chìm đắm trong trận chiến của Lâm Chính và Thần Cung Thương, không thể nào dứt ra được.
Đúng là một trận chiến gam go, khiến người ta phải ngất ngây và giác ngộ được rất nhiều điều. Lúc này, toàn bộ võ đài đã bị phá hủy. Đai trận nghịch chuyển cũng đã biến mất không thấy đâu.
Cả hiện trường không còn phù hợp để chiến đấu nữa. Thế nhưng phía bên nhà chức trách vẫn không có ý định chuẩn bị tu sửa. Bởi vị họ thấy không còn cần thiết phải tu sửa nữa rồi.
Lâm Chính chèn ép Thần Cung Thương tới mức như vậy thì e rằng không ai còn dám bước lên khiêu chiến với anh nữa.
Thế nhưng điều cần làm vẫn phải làm. Lôi Hổ gật đầu ra hiệu cho trọng tài. Trọng tài lập tức bước tới hô vang: “Giờ còn tuyển thủ nào muốn lên đài thách đấu với Lâm Chính nữa không?”
Tiếng hét vang vọng khắp bốn phương. Những người có mặt tỏ ra bối rối. Bọn họ nhìn nhau. Đôi mắt họ đều ánh lên vẻ kiêng dè và sợ hãi.
Đùa nhau chắc, giờ ai còn dám lên nữa? Lên thì khác gì tự tìm tới cái chết. Đến cả Thần Cung Thương cũng bị đánh bại rồi thì họ lấy cái gì ra đấu với Lâm Chính đây.
Đám đông im lặng. Nhiêu Ưng cũng thế. Trương Kỳ cười tươi như hoa. Những tuyển thủ khác cũng thở dài. Họ biết cuộc thi lần này đã kết thúc rồi. Có người định bước lên, nhưng nghĩ tới thân phận của Lâm Chính thì lại cảm thấy mất mặt. Dù sao thì chắc chắn là sẽ thua mà. Giờ lên chưa chắc đã thu được lợi lạc gì mà ngược lại có khi còn bị sỉ nhục.
Bọn họ không chấp nhận được điều đó. Thế là cả hiện trường trở nên im lặng.
“Xem ra không có ai rồi”, trọng tài gật đầu, nhìn Lôi Hổ. Lôi Hổ bèn ra hiểu.
Trong tài hiểu ý, lập tức hô vang: “Đã vậy thì tôi tuyên bố, người đứng đầu trong cuộc thi lần này là...”
“Đợi đã”.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên. Đám đông giật mình, đồng loạt quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng là một thanh niên mặc áo bào màu đen. Tất cả bàng hoàng.
“Người này là ai vậy?”
“Chưa từng gặp”
“Là người của thế lực nào thế’.
“Cũng không biết nữa...”, tiếng bàn tán vang lên, đám đông chỉ trỏ không ngừng.
“Là anh ta sao?”, Thần Cung Thương đang ở trong khu nghỉ ngơi phải giật mình khi thấy người thanh niên. Đây chính là người thanh niên trước đó đứng bên cạnh hắn.
Thần Cung Thương dù không quen người này những cũng có thể cảm nhận được đối phương không phải dạng vừa.
“Thương anh kiệt quen người đó sao?”, Nguyên Huyền Tâm đứng bên cạnh hỏi.
“Không quên”.
Thần Cung Thương lắc đầu: “Chỉ là trước đó, anh ta đứng ngay bên cạnh. Người này có lẽ không dễ đối phó”.
“Ồ”.
Nguyên Huyền Tâm tò mò nhìn người thanh niên: “Người có thể lọt vào mắt xanh của Thương anh kiệt thì chắc chắn không thể tầm thường. Vực Diệt Vong từ khi nào có thêm một vị thiên tài yêu nghiệt như vậy chứ?”
“Đúng là ngoại hổ tàng long mà”, Thần Cung Thương cười khổ. Đầu tiên là Lâm Chính, giờ tới người thanh niên này...Xem ra lần này mình đã tự cao tự đại quá rồi. Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, người thanh niên đi về phía Lâm Chính.
Mọi người cảm thấy da đầu tê dại. Có người dám khiêu chiến với kẻ ngoại vực đó sao?
Cậu ta điên rồi chắc. Không thấy màn giao đấu trước đó của Lâm Chính và Thần Cung Thương hay gì?
Lẽ nào anh ta muốn chết. Mọi người cảm thấy khó hiểu
Người thanh niên bay lên không trung, đi tầm vài bước rồi đáp xuống trước mặt Lâm Chính và nhìn anh chăm chăm.
Chương 3535: Tầm mắt của người khổng lồ
Ban tổ chức của cuộc thi cũng có chút bối rối.
Họ cũng không ngờ rằng có người sẽ lên sàn đấu vào thời điểm then chốt này.
Lôi Hổ sững lại một chút, sau đó lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn người thanh niên, hỏi: "Người này từ đâu tới?"
"Không môn không phái", người bên cạnh đáp.
"Tu sĩ tự do sao?"
"Có vẻ là vậy”.
"Ha ha, cái gọi là tu sĩ tự do chẳng qua là ngụy trang mà thôi, người này đã dám lên đài, nhất định có tự tin! Xem ra lần này cuộc so tài sẽ rất kịch tính, vượt quá tưởng tượng của chúng ta" Lôi Hổ cười nói.
Những người có mặt tại hiện trường cũng bàn tán xôn xao.
"Còn dám đi lên?"
"Lẽ nào anh ta muốn chết?"
Thanh Huyền Tông cũng một phen náo động, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngược lại, Ái Nhiễm lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm người thanh niên một hồi. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Lâm Chính cũng cảm thấy như vậy.
Anh nghe thấy tiếng hô lớn của trọng tài.
"Đấu thủ Tuyệt Mệnh khiêu chiến thí sinh Lâm Chính trên đài! Mời hai vị chuẩn bị sẵn sàng, trận quyết đấu này không bị giới hạn về địa điểm! Tiến tới gần ngọn tháp giữa hồ chính là đầu hàng! Hai vị đã rõ chưa?"
"Nếu như không ai phản đối, tôi tuyên bố trận đấu bắt đầu!"
Trọng tài hô lớn.
Trọng tài dứt lời, trận chiến chính thức bắt đầu.
Nhưng không giống như những đối thủ trước đây.
Người thanh niên tỏ ra bình tĩnh.
Hắn yên lặng nhìn Lâm Chính, tựa hồ muốn nhìn thấu cái gì, thật lâu sau mới nói: "Tại sao anh không bỏ trốn?"
"Bỏ trốn?"
Lâm Chính sửng sốt, có chút khó hiểu.
"Anh có biết mình đang sống trong tầm mắt của người khổng lồ, người đó chỉ cần nhấc chân một cái, anh sẽ hóa thành cát bụi! Anh thật to gan! Đã đắc tội với người đó, vậy mà còn dám ở lại trong tầm mắt của họ, tại sao không chạy trốn?"
“Anh là ai? Anh nói những lời này là có ý gì? " Lâm Chính nheo mắt khàn khàn giọng hỏi.
Người thanh niên không trả lời nữa mà rút cây kim châm mang theo người ra đâm một nhát vào người mình một cách thô bạo.
Kim của anh ta đen như mực và kỹ thuật dùng kim cũng rất tàn bạo.
Những chiếc kim đen đó đâm thẳng vào tim, thận, phổi và gan của hắn ta, hoàn toàn không chừa một kẽ hở nào.
"Bản nguyên thần lực?"
Lâm Chính giật mình, có chút khó tin.
Vừa lên đài đã kêu gọi thần lực?
Người đàn ông này đang làm gì vậy? Muốn một mất một còn với Lâm Chính sao?
Phải biết rằng, loại sức mạnh này một khi sử dụng, tuổi thọ nhất định sẽ bị tổn hao, không cách nào có thể thay đổi, cho dù có uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không thể lấy lại được.
Lâm Chính híp mắt, biết trận chiến này không dễ dàng.
Anh hít sâu một hơi, lấy ra cây kim châm duy nhất còn sót lại trên người rồi tự đâm vào cơ thể mình. Đồng thời, anh âm thầm kích hoạt sức mạnh Linh Huyết và sức mạnh phi thăng, tăng sức mạnh tới mức tối đa.
Trận chiến này chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Lâm Chính nhất định phải dốc toàn lực.
"Anh không sợ chết, vậy tôi cũng nên giúp anh! Chuẩn bị xong chưa?", người thanh niên tên là Tuyệt Mệnh nhàn nhạt nói.
"Tới đi!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Tuy nhiên, anh vừa dứt lời.
Vút!
Người thanh niên chợt biến mất.
Lâm Chính sửng sốt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Lúc anh phản ứng lại, mới phát hiện thanh niên kia đã xuất hiện phía trên mình. Hắn phất tay một cái liền bắn ra bảy mươi hai đạo kim khí.
Kim khí mặc dù không nhiều, nhưng mỗi cái đều tràn ngập bản nguyên thần lực. Đồng thời, kim khí sắp xếp lại, tạo ra hoa văn hình phượng hoàng. Khi hắn ta ấn tay xuống, hoa văn hình phượng hoàng tuôn xuống, giống như một con phượng hoàng trong suốt đang lao xuống.
Lâm Chính vẻ mặt căng thẳng, lập tức vận dụng sức mạnh phi thăng, định đánh lui “phượng hoàng”.
Thật bất ngờ, sức mạnh phi thăng vừa được giải phóng.
Những kim khí đó đồng loạt rung lên, phát ra âm thanh như tiếng phượng hót.
Sau đó hoa văn 'phượng hoàng' tản ra, bảy mươi hai đạo kim khí hóa thành một cái lồng giam cực lớn, hoàn toàn bao vây Lâm Chính!
Bình luận facebook