• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (122 Viewers)

  • Chương 3526-3530

Chương 3526: Bát Môn Toàn Khai!

“Sao có thể như vậy?”, Dục Chấn Thiên gần như rít lên.

Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng trố mắt ra.

Dưới đòn tấn công mạnh bạo đáng sợ của Thần Cung Thương, Lâm Chính vẫn có thể sống sót?

Chuyện này có thể sao?

Ngay cả ông ta nếu lên đấu mà bị tấn công như vậy cũng phải bị thương nặng, Lâm Chính dựa vào đâu có thể bò dậy?

Hiện trường dần yên tĩnh lại, tất cả các con mắt đều trừng to nhìn Lâm Chính.

Ngay cả Thần Cung Thương cũng kinh ngạc, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

Hắn biết rõ sức phá hoại của đòn tấn công vừa rồi của mình khủng khiếp thế nào.

Theo lý mà nói, Lâm Chính sẽ chết chắc, nhưng Lâm Chính không những không chết, lại còn có thể đứng lên!

“Sức sống của người này rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào?”.

Thần Cung Thương lẩm bẩm, trong mắt lóe lên sự sợ hãi.

Nhưng hắn không trơ mắt nhìn Lâm Chính hồi phục lại. Nhân lúc Lâm Chính còn chưa đứng vững, hắn tung người nhảy lên, lao vọt đi, một quyền nhắm thẳng tới tim Lâm Chính.

Lần này, hắn định kết liễu Lâm Chính khiến Lâm Chínhkhông còn khả năng đứng dậy nữa.

Vèo!

Giây sau, một luồng sức mạnh ảo diệu đột nhiên tỏa ra ở trước ngực Lâm Chính.

Nắm đấm đánh tới lại đánh thẳng vào sức mạnh đó, không thể tiến thêm nửa phân.

Thần Cung Thương kinh hãi nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt không biết đã biến thành màu vàng kim từ lúc nào.

“Anh đã mở Lục Môn, vậy thì tôi cũng nên nghiêm túc một chút”, Lâm Chính nói.

“Nghiêm túc?”.

Thần Cung Thương sửng sốt.

Rầm!

Sức mạnh trên nắm đấm đột nhiên bắn ngược lại một cách mãnh liệt.

Hắn hầu như không kịp phản ứng mà bị luồng sức mạnh đó đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất.

Tất cả mọi người đều nín thở.

Sự đảo ngược long trời lở đất gì đây?

Kẻ mới vừa rồi còn im như chết, sao đột nhiên lại có thể phản công mãnh liệt như vậy?

Rốt cuộc ai mới chiếm ưu thế, ai mới ở thế yếu?

Đám đông đều không hiểu ra sao.

“Luồng sức mạnh này? Không thể nào! Không thể nào…”.

Trong khi đám đông còn đang hoang mang không hiểu vì sao lại có sự đảo ngược tình thế như vậy, Độc Cô Vấn dường như ý thức được gì đó, sắc mặt trắng bệch, không khỏi lẩm bẩm.

Người khác càng cảm thấy khó hiểu.

Vài lãnh đạo của thế tộc bá chủ dường như cũng ý thức được điều gì, đồng loạt đứng dậy xem, vẻ mặt kinh ngạc.

“Xem ra dựa vào Lục Môn thì không thể giết được anh!”.

Thần Cung Thương khẽ thở dốc, bò dậy khỏi mặt đất.

Lúc này Lâm Chính đã hoàn thành việc chữa trị cơ thể, vết thương trên người biến mất, những cây châm bạc đâm vào huyệt quan trọng cũng được rút ra hết.

Mọi thứ dường như lại khôi phục như xưa.

Chiến đấu giữa y võ luôn dài dằng dặc.

Bởi vì không giết chết đối thủ một cách triệt để, đối thủ sẽ dựa vào y thuật của mình để hồi phục.

Thần Cung Thương há lại không hiểu điều này?

Hắn cũng biết rõ chỉ dựa vào Lục Môn thì giết Lâm Chính sẽ khó như lên trời.

Đến nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào nữa.

Thần Cung Thương hít sâu một hơi, sau đó đưa tay lên miệng cắn.

Phụt!

Máu phun ra.

“Cậu chủ!”.

Người của thế gia Thần Cung hét lên.

“Thương thiên tài!”.

Nguyên Huyền Tâm cũng không nhịn được lớn tiếng hét lên.

Nhưng lúc này Thần Cung Thương đã quyết ý đánh cược tất cả.

Hắn cắn rách bàn tay sau đó vỗ vào ngực mình. Trong nháy mắt, ngực hắn tỏa ra ánh sáng, thần kỳ ảo diệu. Khi ánh sáng lan tỏa, khí tức quanh người Thần Cung Thương cũng thăng hoa.

“Cửa thứ bảy, Tử Môn, mở!”.

Thần Cung Thương quát khẽ, miệng đã ứa máu, sắc mặt càng trắng hơn. Mái tóc bay ngược lên trời, hai mắt cũng biến thành màu vàng kim thuần túy.

Không ai biết năng lượng lúc này của hắn đã to lớn đến trình độ nào.

Mọi người chỉ cảm thấy lúc này Thần Cung Thương đã trở thành người bất bại trên khắp vùng đất Tu Di.

Thế nhưng Thần Cung Thương vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn giơ cao tay, hướng về phía nhật nguyệt sao trời. Máu tươi bay lên từng đợt từ giữa lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng tan đi.

Dường như máu tươi của hắn đã dung hòa vào đất trời.

“Cửu Tinh Bát Thần, Huyết Thôn Thương Thiên!”.

“Đây là Bát Môn mở hết toàn bộ rồi!”.

Tất cả mọi người đứng dậy, kinh ngạc nhìn theo.

Giờ phút này, Thần Cung Thương đã thấu triệt thiên địa, kết nối với vũ trụ!
Chương 3527: Tận mắt nhìn thấy thần tiên

“Điên rồi! Thần Cung Thương điên thật rồi!”.

“Sau khi mở toàn bộ Bát Môn, thiên phú của hắn sẽ hoàn toàn mất hết! Dù có thắng trận đấu thì được gì?”.

“Cuộc thi này đã không còn người thắng tuyệt đối nữa rồi!”.

Nhiều đại năng ở đây liên tục lắc đầu, mắt lộ ra vẻ tiếc thương.

Thần Cung Thương là thiên tài xếp thứ sáu, nhưng thực lực và thiên phú chắc chắn phải hơn Nguyên Huyền Tâm xếp thứ năm nhiều, thậm chí có thể phân cao thấp với thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai!

Nếu không phải hắn quen biết Nguyên Huyền Tâm, vị trí thứ năm đã sớm thuộc về hắn.

Hắn cũng đang chuẩn bị trận chiến với Đãng Thiên Nhai.

Không ngờ cuộc thi này lại chôn vùi thiên kiêu một đời.

“Người ngoại vực kia đúng là đáng sợ!”.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày, một người ngoại vực có thể thể hiện ra thực lực như vậy!”.

“Có lẽ vực Diệt Vong chúng ta đã lâu không tìm hiểu tình hình bên ngoài”.

“Nên phái người ra thế giới bên ngoài xem thế nào rồi”.

“Phải”.

Người ở đây đều mang tâm trạng phức tạp, hoặc chấn động, hoặc thương tiếc, hoặc cảm khái, hoặc sợ hãi.

Vô vàn ánh mắt tập trung lên người Thần Cung Thương.

Thế gia Thần Cung đã bật khóc, các lãnh đạo cấp cao ai cũng đấm ngực giậm chân.

“Thiên phú Thần Cung Thương bị hủy, con đường để thế gia Thần Cung chúng ta thăng cấp lên thế tộc siêu cấp bá chủ cũng hoàn toàn bị chặn rồi! E là thế gia Thần Cung không còn cơ hội nữa rồi!”.

“Ông tổ, vì sao ông không bảo vệ thiên tài trăm năm hiếm gặp của thế gia Thần Cung chúng ta?”.

“Hỏng rồi, hỏng cả rồi!”.

Một ông lão quỳ dưới đất, không ngừng dùng đấm vào mặt đất, đau khổ không thôi.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều không thể cứu vãn được nữa.

Vèo!

Lúc này, một vật chất giống như sợi tơ màu vàng bay từ trên bầu trời xuống, chui vào bàn tay Thần Cung Thương một cách chính xác.

Trong nháy mắt, da dẻ toàn thân Thần Cung Thương tỏa ra màu vàng kim, cùng màu với đôi mắt hắn.

Tóc dài tung bay, áo choàng phất phơ, cả người đã thay đổi diện mạo.

Giờ phút này, hắn giống như thần tiên, bao la vô cùng tận, sâu không lường được, vô địch một đời.

Đám đông há hốc miệng nhìn Thần Cung Thương, trong mắt lộ ra vẻ kính nể.

Phù!

Thần Cung Thương thở ra một hơi, nâng mắt nhìn Lâm Chính.

“Bát Môn Toàn Khai, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”, Thần Cung Thương nói.

“Vậy mới có thể đấu với tôi một trận”, Lâm Chính gật đầu.

“Ha ha, anh đúng là ngông cuồng! Bát Môn Toàn Khai cũng chỉ có thể đấu với anh một trận? Chẳng lẽ thực lực của người ngoại vực như anh có thể áp đảo được tôi khi đã mở toàn bộ Bát Môn?”, Thần Cung Thương lạnh lùng cười.

“Bát Môn Toàn Khai chỉ là giải phóng toàn bộ sức mạnh của anh ra, không phải nâng anh lên đến vô hạn! Do đó, anh không phải vô địch, vì sao tôi không thể thắng anh?”.

“Ha! Vậy thì chờ xem!”.

Thần Cung Thương khẽ cười, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng vô tận, sau đó giơ cao hai tay, một luồng sức mạnh dồi dào tỏa ra từ lòng bàn tay hắn.

Luồng sức mạnh đó giống như một đóa hoa khổng lồ, dần dần nở ra.

Sức mạnh trong hoa dồi dào đến mức khiến người ta ngạt thở.

Đám đông chỉ thấy tim mình như ngừng đập vào giờ phút này, hô hấp cũng ngưng trệ.

Gió trong sân đấu đã ngừng thổi, đá xao động theo gió cũng dừng lại.

Dường như thời gian đã ngưng đọng.

Con người cũng không động đậy.

Chỉ còn lại đóa hoa duy mỹ đang nở rộ.

“Đây là sức mạnh đất trời! Đây là sức mạnh đất trời thuần khiết nhất!”.

“Trời ạ, lúc này Thần Cung Thương đã mở toàn bộ Bát Môn, đã đạt tới cảnh giới bán bộ thần tiên rồi!”.

“Cái gì? Bán… Bán bộ thần tiên?”.

Mọi người kinh ngạc.

“Hôm nay may mắn được nhìn thấy bán bộ thần tiên, tôi chết cũng không còn gì hối tiếc!”.

“Không ngờ cuộc thi đấu y thuật đợt này lại có thể nhìn thấy sự tồn tại thông thiên như vậy! Cuộc thi lần này chắc chắn là cuộc thi tuyệt vời nhất trong lịch sử!”.

“Thần Cung Thương! Cậu ấy đã thiêu cháy bản thân để dâng hiến lên một cuộc thi đặc sắc nhất. Chỉ tiếc vị thiên kiêu này sẽ nở rộ như pháo hoa sau đó tan biến theo cuộc thi này!”.

“Thật đáng tiếc!”.

“Người ngoại vực đó chết trong tay Thần Cung Thương đang ở trạng thái như vậy thì chết cũng có ý nghĩa”.

Trời đất xoay vần, giống như vòng xoáy tràn về phía Thần Cung Thương.

Giờ phút này, sức mạnh của Thần Cung Thương đã đạt đến cực hạn!

Thần Cung Thương bình thản nhìn Lâm Chính, sâu trong đôi mắt ngập tràn sự ngạo nghễ.

Đây chính là sức mạnh của tôi!

Đây chính là toàn bộ thủ đoạn của tôi!

Người ngoại vực, nhìn thấy rồi chứ? Cuối cùng anh vẫn không phải là đối thủ của tôi!

Dù cho chiêu này sẽ tiêu hao tất cả thiên phú của tôi cũng không hối tiếc.

Thần Cung Thương này dù có chết cũng không để cho một kẻ ngoại vực sỉ nhục!

Thần Cung Thương hờ hững nhìn Lâm Chính, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy mình là thần!

Một vị thần đang phán xử phàm nhân!

Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay lên, bày ra động tác quen thuộc.

Thần Cung Thương căng thẳng, không dám tin vào mắt mình.

Động tác đó của Lâm Chính chẳng khác nào Thần Cung Thương lúc này!
Chương 3528: Long trời lở đất

“Người này làm gì vậy?”.

“Bắt chước à?”.

“Đừng bảo cậu ta nghĩ chiêu này bắt chước làm theo là có thể dùng được chứ?”.

“Ha ha ha, ngây thơ! Ngây thơ! Chiêu này cần phải có sức mạnh phi thăng mạnh mẽ làm nền tảng, làm sao cậu ta dùng được? Cậu ta làm động tác đó chắc chắn chỉ để làm màu thôi!”.

“Đúng vậy, thật là nực cười!”.

“Ha ha ha ha…”.

Không ít người cười giễu, nhưng cũng nhiều người không tin nổi.

“Không ngờ sau khi Thần Cung Thương mở toàn bộ Bát Môn lại có thể ngưng tụ sức mạnh thiên địa, sử dụng sức mạnh phi thăng, có thể thấy tiềm lực của hắn rất đáng sợ!”.

“Phải, người này vốn có tiền đồ xán lạn, chỉ vì lỗ mãng kích động, không chịu cúi đầu mà bị hủy!”.

“Nhưng nếu hắn thua trận này thì chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma, đến lúc đó không có thiên phú thì khó đi con đường tu vi, bây giờ chiến đấu một trận thỏa thích cũng không tệ”.

“Xem uy lực đòn tấn công này thế nào vậy!”.

Bọn họ chế nhạo hành động của Lâm Chính, tán thán hành động vĩ đại của Thần Cung Thương.

Lôi Hổ dường như ý thức được điều gì, hô lên với người của đội Thiên Tuần đang chuẩn bị bảo vệ màn chắn: “Tất cả mọi người mau lùi lại! Thiết lập phòng ngự cách xa ba dặm, những người khác lùi ra xa ba dặm!”.

Nghe vậy, đội Thiên Tuần không dám do dự, lập tức lùi về sau.

Đồng thời, người của ban tổ chức cuộc thi cũng lớn tiếng hô: “Tất cả mọi người lập tức lùi ra xa ba dặm! Nhanh!”.

Người của các thế tộc vẫn còn hoang mang, nhưng chủ của các thế tộc đã hiểu ra, dẫn người lùi về sau.

Bọn họ chưa lùi được bao lâu, một luồng sức mạnh tàn bạo đáng sợ khác lại bùng nổ trên sân đấu!

Vô số người quay đầu nhìn, tất cả đều hóa đá.

Ở chính giữa sân đấu, Lâm Chính giơ cao hai tay, trong tay nở ra một đóa hoa năng lượng rực rỡ xinh đẹp!

Hơn nữa, đóa hoa năng lượng này còn lớn hơn, tinh thuần hơn, dồi dào hơn đóa hoa của Thần Cung Thương nhiều!

Có vẻ là bản tăng cường của Thần Cung Thương!

“Không thể nào!”.

Nguyên Huyền Tâm hầu như rít lên.

Độc Cô Vấn nhìn ngơ ngác, sau đó ngồi tê liệt trên ghế, cười chua chát: “Thua bởi tay người này cũng không uổng”.

Tất cả người của Thanh Huyền Tông, Trùng Long Cốc, Nam Ly Thành, sơn trang Vân Tiếu và thế gia Thần Cung đều dừng bước nhìn lên, ai cũng như bị sét đánh.

“Cậu Lâm… cũng có sức mạnh phi thăng?”.

“Sao lại thế được? Làm sao cậu ta… ngưng tụ được sức mạnh phi thăng?”.

“Không thể nào! Sao một người ở ngoại vực làm được điều này? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu ta là bán bộ thần tiên?”.

Vô số tiếng hô vang lên.

Đám đông đã phát điên, hét lên chói tai, đầu cũng đang run rẩy, không chấp nhận được chuyện này.

Ái Nhiễm nhìn mà ngơ ngác, gương mặt cũng ngập tràn vẻ khó tin.

Thật ra cô ta từng nhận được một vài tin tức, nhưng lại không dám tin.

Giờ xem ra cô ta quá nông cạn.

“Chẳng trách thiên kiêu hạng nhất lại chết trong tay anh ấy, hóa ra anh ấy là bán bộ thần tiên…”, Ái Nhiễm cười chua chát, hóa ra nỗi lo của mình chỉ là dư thừa…

Tất cả mọi người đều kinh ngạc la lên.

Đám đông thậm chí còn quên cả lùi lại, dừng lại nhìn sân đấu.

Người chấn động nhất là Thần Cung Thương.

Hắn mở to mắt nhìn Lâm Chính, cứ tưởng mình bị ảo giác.

Một lúc lâu sau, hắn mới phản ứng lại, cắn răng gào lên: “Chẳng trách, chẳng trách anh lại không hề sợ khi tôi mở toàn bộ Bát Môn, chẳng trách anh vẫn ung dung không sợ! Hóa ra anh đã đạt tới cảnh giới bán bộ thần tiên!”.

“Thế nên anh mở toàn bộ Bát Môn không đáng gì cả! Mau hủy nó đi, có lẽ còn có thể giữ lại chút thiên phú”, Lâm Chính nói.

“Nằm mơ!”.

Thần Cung Thương phẫn nộ quát lên, hai mắt như sắp nứt ra.

Hắn không quan tâm thiên phú bị phế, tiền đề là hắn có thể thắng.

Nếu thiên phú không còn lại không thể thắng được trận đấu này thì hắn thật sự sẽ thua trắng.

“Dù anh cũng là bán bộ thần tiên, tôi cũng không sợ anh! Ai thắng ai thua còn chưa chắc! Hôm nay không phải anh chết thì là tôi chết!”.

Thần Cung Thương gào lên, không quan tâm gì nữa, phóng năng lượng trong tay về phía Lâm Chính.

Ầm ầm!

Đóa hoa năng lượng khổng lồ bay xuống, giống như bầu trời sụp đổ!

Vạn vật hoảng hốt!

Nhưng Lâm Chính không sợ, ung dung ném đóa hoa trong tay đi, đối chọi với nó.

Thời khắc này mới là long trời lở đất!
Chương 3529: Là để gặp ai?

Đội Thiên Tuần đã từ bỏ việc gia cố màn chắn. Bọn họ làm theo lời Lôi Hổ, xây dựng phòng ngự khí hóa ở cách xa ba dặm.

Đai phòng ngự khí hóa cách đó ba dặm là ban tổ chức đã chuẩn bị từ trước.

Chỉ là đai phòng ngự này đã lâu không dùng, xung quanh toàn cỏ dại, một số thiết bị trên đai phòng ngự đều có vẻ rỉ sét.

Thành viên đội Thiên Tuần tách cỏ dại ra, lập tức dùng khí kình rót vào đai phòng ngự đó.

Đai phòng ngự lập tức được kích hoạt, ánh sáng rực rỡ lan tỏa bốn phía, sau đó một vầng sáng màu vàng kim dâng lên, giống như mai rùa, bao bọc sân đấu vào giữa.

Đám đông bị kéo đến bên ngoài đai phòng ngự, nhìn vụ nổ kịch liệt ở bên trong.

Mặt đất chấn động dữ dội.

Sóng xung kích đánh nát cả sân đấu, sau đó lan ra bên ngoài, xé nứt mặt đất, hủy hoại núi rừng, sau đó mới đập mạnh lên đai phòng ngự.

Vèo!

Cả đai phòng hộ to lớn lập tức chấn động.

Giống như sóng cuộn trào.

Một số người đứng gần đai phòng ngự không kịp né tránh, bị đai phòng ngự đánh bay, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu ngất đi.

“Hả?”.

Đám đông kinh hãi, vội nhìn vào chính giữa.

Đóa hoa mênh mông xinh đẹp đó đã bao phủ toàn bộ sân đấu.

Đám người Lôi Hổ chật vật rút lui.

Lâm Chính và Thần Cung Thương đã không thấy tung tích đâu nữa, hoàn toàn bị sức mạnh hủy diệt nổ tung nhấn chìm.

Luồng sức mạnh hủy diệt đó kéo dài tròn hai phút mới dần dần giảm bớt.

Hiện trường cát đá bay mù mịt dần dần khôi phục như trước.

Đám đông cũng nhìn rõ được tình hình ở trung tâm sân đấu.

Cảnh tượng bên trong khiến người ta kinh hãi.

Chỉ một ánh nhìn, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lâm Chính chưa chết, vẫn đứng đó một cách nguyên vẹn.

Thần Cung Thương cũng chưa chết, vẫn đứng đó không tổn thương gì.

Dường như cả hai người đều không bị thương bởi sức mạnh của người kia, nhưng… hoàn cảnh của hai người không giống nhau.

Chính là hoàn cảnh nơi bọn họ đứng.

Hoàn cảnh theo nghĩa đen thật sự.

Lâm Chính vẫn đứng ở sân đấu.

Dưới chân anh và mặt đất sau lưng đều nguyên vẹn, thậm chí ngay cả màn chắn sau lưng anh cũng không nứt.

Dường như sức mạnh hủy diệt nổ tung không lan đến phía bên anh.

Nhìn về phía Thần Cung Thương thì lại vô cùng thê thảm, không ai không kinh ngạc.

Thần Cung Thương đứng ở vùng đất chỉ rộng nửa mét, xung quanh hắn đã là một mảng chân không.

Đất xung quanh đều biến mất không thấy, một hố sâu khổng lồ xuất hiện.

Thậm chí cả trận pháp nghịch chuyển kia cũng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn Thiên Sinh Đao nằm sâu trong hố, tỏa ra ánh sáng, giống như một ngôi sao giữa bầu trời đêm.

Nhìn đến đó, mọi người đều im lặng, cũng đã hiểu được kết quả của trận quyết đấu này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thần Cung Thương đã bại, bại một cách vô cùng triệt để.

Sắc mặt Thần Cung Thương trắng bệch, hắn mở to mắt, trán toát đầy mồ hôi.

Mặc dù trên người hắn không bị thương, nhưng nội tâm đã hoảng sợ đến cực điểm.

Nhìn mảnh đất nhỏ vẫn còn hoàn hảo dưới chân và cảnh tượng hư vô ở xung quanh, Thần Cung Thương mấp máy môi, khàn giọng hỏi: “Vì sao… không giết tôi?”.

“Giết một người rất đơn giản, nhưng muốn cứu một người thì rất khó. Tôi và anh không thù không oán, cũng giống như Độc Cô Vấn, vì sao tôi phải giết anh?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Thần Cung Thương căng thẳng, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Cả đời hắn giết người như nghóe, muốn giết ai thì giết người đó, chưa bao giờ nương tay, càng không cần có lý do gì.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ tha cho ai.

Thần Cung Thương cảm giác nội tâm mình vô cùng phức tạp, nỗi sợ qua đi, nỗi hổ thẹn lại dâng lên.

“Anh không giết tôi còn khiến tôi khó chịu hơn cả việc giết tôi. Thất bại trước một người ngoại vực, Thần Cung Thương tôi còn mặt mũi nào để gặp người của vực Diệt Vong!”.

Thần Cung Thương nghiến răng, chậm rãi giơ tay lên.

Tay hắn đang run.

Hiển nhiên, hắn đã nhen nhóm ý nghĩ kết thúc sinh mạng của mình để giữ danh tiếng.

“Anh định gặp ai?”.

Nhưng Lâm Chính đột nhiên hỏi lại một câu.

Thần Cung Thương sửng sốt.

“Kẻ mạnh tự nhiên sẽ được người khác tôn kính, kẻ yếu sẽ bị người khác ức hiếp, đó là nguyên tắc của vạn vật. Anh chết rồi có lẽ sẽ có người khâm phục anh, nhưng cũng có người sẽ chê cười anh. Anh sống, kẻ yếu vẫn không dám nói bậy bạ về anh, kẻ mạnh cũng sẽ không thay đổi cách nghĩ về anh. Anh tự sát là để gặp ai?”, Lâm Chính lại hỏi.

Nghe vậy Thần Cung Thương há hốc miệng, tràn đầy sửng sốt.
Chương 3530: Không thể trở về

"Anh thấy tôi giống đang nói đùa lắm sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Vậy... vậy..”., Thần Cung Thương muốn nói lại nhưng lại thôi, đôi mắt rực cháy, tràn đầy khát vọng.

"Đợi sau khi cuộc thi này kết thúc, tôi sẽ kê cho anh một phương thuốc, do chính tôi chẩn đoán cho anh, bây giờ không tiện lắm, cuộc thi vẫn chưa kết thúc”, Lâm Chính nói.

Thần Cung Thương nghe xong, mừng đến chảy nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, lần nữa chắp tay ôm quyền với Lâm Chính: "Cảm ơn anh Lâm, đại ân đại đức này, Thần Cung Thương không bao giờ quên”.

"Mau đi trị thương đi”.

"Được !"

Thần Cung Thương gật đầu.

Người của thế gia Thần Cung đứng bên cạnh đầy kinh ngạc.

"Ý gì vậy?"

"Hình như... thiên phú bị phá hủy của cậu chủ có thể chữa khỏi?"

"Thật... Thật ư?"

"Mau, mau đi thông báo cho lão gia, mau truyền tin tức này đi!"

Ngay sau đó, Thần Cung Thương bị đưa đi.

Tin tức cũng lan truyền khắp vùng đất Tu Di như lửa cháy trong rừng.

Những người chửi rủa Thần Cung Thương như ăn phải phân chuột, sắc mặt bọn họ tái xanh, không nói nên lời. Có người vội vàng chạy tới thế gia Thần Cung xin lỗi với khuôn mặt tươi cười. Có người cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy may mà bản thân không rơi vào rắc rối.

Khung cảnh rất nực cười.

Nhưng lại có nhiều người khiếp sợ trước thực lực của Lâm Chính.

Không ai ngờ được rằng, người ngoại vực này đã đạt tới cảnh giới bán bộ thần tiên!

Hơn nữa còn sở hữu sức mạnh phi thăng, có thể nói là đã đè bẹp hoàn toàn Thần Cung Thương.

Thần Cung Thương mặc dù khởi động Bát Môn, cũng sở hữu sức mạnh phi thăng như vậy, nhưng sức mạnh phi thăng của hắn không phải chân chính, là do tiềm lực bên trong tạo thành, còn sức mạnh phi thăng mà Lâm Chính nắm giữ có bản chất khác biệt.

Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính tới từ linh vận thiên địa, về phẩm chất thì cao hơn Thần Cung Thương rất nhiều.

Cho nên cú tấn công cuối cùng, anh đã làm cho Thần Cung Thương thất bại thê thảm.

Vô số người nhìn chằm chằm Lâm Chính, người nào người nấy sợ hết hồn hết vía.

"Người ngoại vực này, rốt cuộc là quái vật đến từ đâu vậy?"

"Sao ngoại vực lại xuất hiện yêu nghiệt phi phàm như thế?"

"Sao hắn có thể tu luyện thành bán bộ thần tiên?"

Giọng nói không ngừng run rẩy.

"Thành chủ Nam Ly Thành, chúc mừng! Chúc mừng! Không ngờ con rể của Nam Ly Thành, lại là người đạt đến cấp bậc bán bộ thần tiên, Nam Ly Thành sẽ có tương lai xán lạn!"

Thành chủ Nam Ly Thành còn đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng chúc mừng.

Ông ta lấy lại tinh thần, mới phát hiện một người đứng đầu đại thế tộc đi tới, mặt nở nụ cười, chắp tay hành lễ.

"Đây không phải là gia chủ Triệu sao? Khách khí, khách khí rồi!", thành chủ Nam Ly Thành vừa mừng vừa lo.

Mặc dù gia chủ Triệu chẳng qua chỉ là thế gia bình thường, không thể so sánh với Nam Ly Thành, nhưng thành chủ Nam Ly Thành từng quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, có thể nói là kẻ phản bội, không ai bằng lòng tới gần Nam Ly Thành, bây giờ có thế tộc bằng lòng chủ động bày tỏ thiện ý, thành chủ Nam Ly Thành ắt sẽ nắm bắt.

"Thành chủ Nam Ly Thành, ông đúng là có con mắt tốt, chắc hẳn trước đây ông đã biết người ngoại vực này là một con rồng thật sự nên mới để cô Nam Hạnh Nhi gả cho cho cậu ta nhỉ? Thành chủ đúng là biết nhìn xa trông rộng, bái phục! Bái phục!"

Lại một người của thế gia khác đi tới chúc mừng.

"Đâu có đâu có, con mắt tôi rất mờ mịt”.

"Thành chủ Nam Ly Thành, lúc trước bọn tôi nói chuyện hơi mạo phạm, hi vọng ông không để trong lòng! Hai nhà chúng ta, nên qua lại nhiều hơn, tiến hành liên hôn đi!"

"Thành chủ Nam Ly Thành, rảnh rỗi có thể vào thành của chúng tôi dạo quanh vài vòng! Chúng tôi rất hoan nghênh!"

"Thành chủ Nam Ly Thành...”

Càng lúc càng có nhiều người lãnh đạo hoặc phụ trách các thế tộc đi tới, kết giao với thành chủ Nam Ly Thành, tạo lập mối quan hệ, có người muốn gả con gái cho thành chủ Nam Ly Thành làm vợ bé.

Việc này khiến thành chủ Nam Ly Thành bối rối.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã hiểu được ý đồ của những người này.

Trong mắt những người này, Lâm Chính là người chồng mà Nam Hạnh Nhi sẽ gả, là con rể của Nam Ly Thành, Nam Ly Thành có một đứa con rể bán bộ thần tiên, sau này chắc chắn sẽ một bước lên mây, thậm chí có thể thăng cấp thành thế tộc bá chủ.

Như vậy Nam Ly Thành sẽ có tiền đồ phi thường, sao bọn họ lại không đi kết giao chứ?

Những người từng rời bỏ Nam Ly Thành nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều trợn mắt há mồm, vô cùng hối hận.

Đây vốn là thời khắc bọn họ hưởng thụ vinh dự.

Chỉ tiếc là không thể trở về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom