-
Chương 3516-3520
Chương 3516: Giản Đào điên rồi
Giản Đào được tăng cường đáng sợ như vậy đã không còn gọi là người được nữa.
Chấp niệm muốn giết chết Lâm Chính của anh ta cũng đạt tới giới hạn.
Anh ta gào lên, xông về phía Lâm Chính, sát chiêu ập tới như mưa bão.
Lần này khí thế của Giản Đào còn cuồng bạo hơn trước, giống như con sư tử nổi giận. Chỉ riêng khí thế của anh ta đã khiến người ta sợ hãi.
Dù là vậy, anh ta vẫn không thể lay động được Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững quan sát, đợi Giản Đào đến gần mới siết tay lại.
Ầm!
Một vòng sương đen lại bao trùm toàn thân Lâm Chính.
Giản Đào kinh hãi, lập tức dừng lại, đâu dám tiếp tục xông lên.
Sương đen quỷ dị trở thành bóng ma tâm lý của anh ta.
Mặc dù sương đen không lớn nhưng một khi tiến vào, anh ta sẽ không thấy được Lâm Chính ra chiêu, giống như người mù.
“Thế nào? Anh chỉ có chút thủ đoạn vậy thôi sao? Anh giỏi thì xua tan đám sương đen đó đi, đánh với tôi một cách quang minh chính đại!”, Giản Đào nghiến răng quát.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Giản Đào tức giận mà không có cách nào, nhìn chằm chằm bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong sương đen, lại gào lên một tiếng, cất bước xông tới.
Anh ta không quan tâm được nhiều thế nữa.
Người này nhất định phải chết.
Anh ta gào lên, thế công như rồng, lao vào trong sương đen.
Mọi người đều kinh hãi.
Một giây sau.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Giản Đào lại bay ra ngoài, đập mạnh vào màn chắn.
Màn chắn lay động điên cuồng.
Giản Đào ngã mạnh trên mặt đất, trí óc mơ hồ, không đứng dậy nổi.
Lồng ngực anh ta lại có thêm dấu tay dữ tợn, dấu tay lần này còn sâu hơn trước kia.
“A?”.
Người xung quanh trợn to mắt, ai cũng ngây ra.
“Sao lại như vậy?”, Dục Chấn Thiên kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.
Giản Đào đã tăng cường đến trình độ đó, ngay cả ông ta cũng không đỡ được mấy chiêu của Giản Đào lúc này, thế mà lại bị Lâm Chính dùng một chiêu đánh bay?
Thật là đáng sợ!
“Sương đen đó có vấn đề!”.
“Đó là sương độc sao?”.
“Nhìn không giống”.
Bọn họ suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhìn chằm chằm sương đen tan đi, đầu óc mù mịt.
Sương đen biến mất, Lâm Chính vẫn đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bình thản, không hề tổn hại.
Không ai biết rốt cuộc anh đã làm gì.
Bầu không khí ở hiện trường vô cùng kỳ quái.
Đám đông nhìn Giản Đào giãy giụa trên mặt đất cả một lúc lâu mới bò dậy, ai nấy đều có vẻ mặt phức tạp.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Giản Đào ho kịch liệt, miệng nôn ra máu.
Anh ta ngẩng đầu lên, vừa giận vừa sợ nhìn Lâm Chính.
“Anh… rốt cuộc anh đã dùng chiêu thức gì?”, Giản Đào nghiến răng.
“Không có chiêu thức gì”.
“Không có chiêu thức gì? Vậy anh phóng sương đen ra rốt cuộc để làm gì?”.
Lâm Chính lắc đầu, vẫn không nói.
Giản Đào tức sắp phát điên.
Anh ta lấy một loạt chai lọ từ trong người ra, nhét hết đan dược vào miệng, sau đó lại lấy châm bạc ra không ngừng châm lên người mình. Ngoài ra, anh ta còn lấy thuốc mỡ bôi lên tay chân, dùng kỹ pháp kích thích huyệt vị. Tóm lại, bất cứ thủ đoạn nào có thể tăng cường thực lực anh ta đều dùng hết.
Vù vù vù vù…
Khí tức trên người Giản Đào dâng tràn.
Sát khí cuộn trào mãnh liệt, giống như nước sôi.
“Nóng! Nóng quá!”.
“Đây là sức mạnh sao? Cảm giác vô địch là thế này sao?”.
“Nhưng vẫn chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Mình phải trở thành tồn tại vô địch, mình phải trở thành tồn tại vượt trên tất cả!”.
Giản Đào gào lên, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục sử dụng thủ đoạn tăng cường.
Mọi người ngây ngốc nhìn theo, không dời mắt.
Giản Đào điên thật rồi!
Chương 3517: Không phải người
Hiện trường dần dần sôi sục.
Vô vàn ánh mắt tập trung trên người Giản Đào.
Lúc này, cơ thể anh ta sưng phù, da dẻ đỏ lên, năng lượng trong cơ thể giống như nước lũ không ngừng xao động.
“Thế này là đã dùng bao nhiêu thủ đoạn tăng cường?”.
“Cơ thể bình thường đâu thể nào chịu được?”.
“Haizz, không thể nói như vậy. Giản Đào dám dùng thì chắc chắn là có chỗ dựa. Dù gì cậu ta cũng là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, xác thịt nhất định đã được cường hóa, sao lại không dám đùng?”.
“Đúng vậy”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày: “Giản Đào, tôi khuyên anh mau dừng lại, xác thịt anh không đủ để anh nhận nhiều năng lượng tăng cường như vậy, nếu cứ tiếp tục thì anh sẽ bị phản phệ mà chết!”.
“Muốn tôi dừng lại? Ha ha ha ha, chắc chắn là anh sợ rồi! Chắc chắn là anh sợ rồi! Đúng không? Ha ha, bây giờ anh hối hận rồi có phải không? Nhưng mọi chuyện đã muộn, kẻ đáng chết thì vẫn phải chết! Ha ha ha ha…”.
“Bây giờ anh không thể nào đối kháng với tôi được. Tên họ Lâm kia, một kẻ ngoại vực như anh lại ngang ngược ở vực Diệt Vong như vậy, anh có biết mình được bao nhiêu cân lượng không?”.
“Tôi sẽ băm vằm anh ra làm trăm mảnh, tôi sẽ xóa bỏ mọi sỉ nhục mà anh mang lại cho tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đối địch với tôi!”.
Giản Đào cười lớn, vẻ mặt đầy điên cuồng, vừa gào thét vừa nhét đan dược vào miệng.
Anh ta vẫn không chịu dừng lại.
Anh ta vẫn cảm thấy mình có thể chịu được.
Anh ta phải dùng sức mạnh mãnh liệt cuồng bạo nhất để nghiền nát Lâm Chính.
Anh ta phải khiến toàn bộ người ở cuộc thi này run sợ, để người đời thấy Giản Đào là một tồn tại không thể chiến thắng.
Giản Đào vẫn đang tăng trưởng, không chịu dừng lại.
Tùy theo năng lượng không ngừng tăng cao, cơ thể anh ta đã to ra như quả bóng da, một số chỗ da thịt nứt ra, không nhìn thấy cổ đâu nữa, mắt đỏ như máu lồi ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không dừng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Dục Chấn Thiên cũng ý thức được chuyện không ổn, lập tức hét lên: “Giản thánh thủ, mau dừng lại, không được tăng thêm nữa! Mau dừng lại”.
Nhưng Giản Đào không nghe lời khuyên.
Lâm Chính thở dài lắc đầu.
Khó mà khuyên được kẻ muốn chết.
Trận đấu này đã kết thúc rồi.
“Trận tiếp theo ai trong các người sẽ lên?”.
Lâm Chính nhìn ra bên ngoài sân đấu, hờ hững hỏi.
Không ít người tỏ ra khó hiểu.
“Cậu vẫn nên giải quyết rắc rối trước mắt đi rồi nói!”, Nhiêu Ưng lạnh lùng cười.
Hắn biết quán quân của cuộc thi này không liên quan đến hắn, hắn tham gia cuộc thi cũng chỉ để chiếm một thứ hạng tốt mà thôi.
Nếu những người như Thần Cung Thương lên võ đài, hắn sẽ không ra trận. Bây giờ Lâm Chính đã đánh bại cả Độc Cô Vấn, hắn càng không có tự tin chiến đấu với Lâm Chính.
Nhưng nhìn thấy Giản Đào điên cuồng như vậy, Nhiêu Ưng vẫn rất kích động.
Nếu có thể giết được Lâm Chính, tuy không thể rửa mối nhục, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ hả hê hơn nhiều.
“Rắc rối này không cần tôi giải quyết, không còn thuốc nào cứu được anh ta nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không còn thuốc nào cứu được? Bây giờ thực lực của Giản Đào đã tăng cao đến mức không thể tưởng tượng, e rằng lúc này Độc Cô Vấn đối đầu với Giản Đào cũng phải chết, cậu lại dám coi thường anh ta?”, Nhiêu Ưng khinh thường nói.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Giản Đào.
Lúc này, Giản Đào dường như đã dừng tăng trưởng, mấy chục lọ sứ rơi vãi dưới chân anh ta, trên người cũng cắm đầy châm bạc.
Anh ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn tăng cường, dù có không muốn dừng cũng phải dừng.
Chỉ là lúc này dáng vẻ của Giản Đào đã khác trước nhiều.
Đám đông sửng sốt nhìn anh ta, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Lúc này đã không thể gọi anh ta là người được nữa!
Chương 3518: Nổ tung mà chết
Hồng hộc!
Hồng hộc!
Hồng hộc!
Giản Đào thở hổn hển, thay đổi dáng vẻ.
Người nhà họ Dục trợn to mắt.
Lúc này không ai nhận ra anh ta.
Dáng người của anh ta đã phình to thành một quả bóng, tay chân to như chân voi, không nhìn thấy cổ, đầu cũng không quá lớn nhưng đã hoàn toàn biến dạng, quần áo trên người đều chật đến mức rách toác, da dẻ cực kỳ hồng hào, cái bụng tròn của anh ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chỗ phình ra, đó là năng lượng nóng nảy bất an trong cơ thể anh ta.
Vẻ mặt Giản Đào lộ ra sự đau đớn, trợn to mắt, miệng há ra cực lớn, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Đột nhiên
“A!”
Giản Đào gào lên một tiếng nặng nề.
Nhìn thấy từng vết máu như bị xé toạc xuất hiện trên da thịt cả người anh ta, sau đó vết máu này dần lớn hơn, dần dần lan ra toàn thân, vẻ mặt Giản Đào càng lúc càng đau đớn.
Cuối cùng…
Bùm.
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp nơi.
Trái tim mọi người run lên, vội nhìn sân đấu.
Chỉ thấy một đám sương máu cực lớn xuất hiện trên sân đấu.
Giản Đào! Cơ thể tự nổ tung mà chết!
“Cái gì?”
“Chết… chết rồi ư?”
“Dù sao cơ thể cũng khó mà chịu được sự giày vò đó, tự nổ mà chết cũng là chuyện sớm muộn”.
“Cơ thể không ổn sao? Không, tâm tính của Giản Đào này là tệ nhất. Sau khi trở nên mạnh hơn, anh ta chìm đắm trong khoái cảm khi sức mạnh đột ngột tăng lên, đến nỗi anh ta không thể ngăn mình lại, liên tục tăng thực lực bằng bản lĩnh của mình, nếu tâm tính đủ mạnh thì có thể khống chế bản thân, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
“Nhưng dù nói thế nào, hôm nay Cửu Tử Chân Nhân đã mất sạch thể diện rồi”.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, có người cảm thấy khó tin, có người cảm thấy tiếc nuối và ngạc nhiên.
Ai mà ngờ sẽ có kết quả thế này.
Sau khi cơ thể Giản Đào nổ tung mà chết, cuộc thi cũng kết thúc tại đây.
“Người chiến thắng là tuyển thủ Lâm Chính”.
“Bây giờ, xin mời tuyển thủ Lâm Chính bước vào trận pháp nghịch chuyển, có vị tuyển thủ nào muốn lên võ đài khiêu chiến với Lâm Chính không?”
Trọng tài hô lên.
Mọi người nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng.
Nhiêu Ưng cũng chỉ thầm nghiến răng không nói gì.
Hắn không ngờ chuyện lại giống như Lâm Chính nói, anh không đánh cũng thắng.
“Giản Đào này ngốc sao? Cơ thể chịu không nổi mà còn liên tục làm cho mình lớn mạnh hơn. Đáng tiếc tôi còn tưởng rằng hắn có năng lực thế nào, đúng là nhìn lầm người này rồi”, Nhiêu Ưng tức giận nói.
Nghĩ đến cảnh Lâm Chính thắng, đánh đến bây giờ mà vẫn chưa thất thế, hắn cảm thấy buồn bực.
“Vậy thì giờ còn ai muốn lên võ đài đánh với tôi không?”
Lúc này Lâm Chính nói.
Một Giản Đào, Lâm Chính chẳng để trong lòng.
Nhưng những lời này của anh lại dấy lên sự tò mò của không ít người.
“Này tên kia, anh vẫn chưa vào trận pháp nghịch chuyển đấy? Thế mà lại gấp gáp bảo người khác lên võ đài rồi à? Chẳng lẽ anh đang định không bước vào vào trận pháp nghịch chuyển sao?”, Thần Cung Thương thờ ơ nói.
“Mặc dù trận pháp nghịch chuyển có thể hồi phục vết thương nhanh chóng nhưng cái giá của nó quá lớn, tôi cũng không tốn bao nhiêu sức lực nên không vào”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, Lôi Hổ bên này trố mắt nhìn Lâm Chính.
Thần Cung Thương lại bật cười: “Ha ha ha, anh nói thế thú vị thật đấy. Cứ như anh đã nhìn thấu được trận pháp nghịch chuyển vậy, trận pháp nghịch chuyển là trận pháp siêu cấp tập hợp trí tuệ của người vực Diệt Vong, ngoài Lôi Trạch ra không ai có thể nhìn thấu, sao anh có thể hiểu được tinh túy của trận pháp này?”
Lâm Chính lắc đầu, lười nhiều lời với Thần Cung Thương.
“Hừ, không đi vào trận pháp nghịch chuyển, ngông cuồng lắm, nếu đã thế thì tôi đánh với anh”.
Thần Cung Thương híp mắt, đi bằng ra khỏi vòng vây.
Chương 3519: Thiên tài thứ sáu
“Thần Cung Thương ra tay rồi”.
“Trời ạ, hắn cũng không kiềm chế được nữa”.
“Cuối cùng thì phim hay cũng đến sao?”
“Cô Độc Vấn là gì chứ, Thần Cung Thương mới là nhân vật chính của cuộc thi lần này”.
“Mong hắn có thể vớt vát lại chút thể diện cho vực Diệt Vong chúng ta, nếu không để người ngoại vực này giành được vị trí thứ nhất cuộc thi thì đúng là vả vào mặt người vực Diệt Vong thật đấy”.
“Nói đúng lắm”.
Mọi người trông chờ mỏi mắt, thầm cầu nguyện.
Các tuyển thủ còn lại cũng có suy nghĩ như vậy.
Khi Thần Cung Thương xuất hiện trên võ đài, họ biết mình đã không còn cơ hội lên võ đài nữa. Cho dù Thần Cung Thương và Lâm Chính ai thắng ai thua đều có nghĩa là người đứng đầu cuộc thi này đã được quyết định.
Đây có thể là trận đánh giết cuối cùng.
Thần Cung Thương bước vào khu vực thi đấu, mỉm cười nhìn Lâm Chính.
“Anh rất tự đại, thế mà lại không đi vào trận pháp nghịch chuyển, xem ra những người trước đó kém cỏi đến mức khiến anh cảm thấy rất tự tin”.
“Tôi có cân nhắc của mình, tôi cũng biết sẽ đánh với anh. Còn những người kia cũng chẳng thể cho tôi tự tin đâu, chẳng qua cho tôi hiểu hơn về bản lĩnh của vực Diệt Vong thôi”, Lâm Chính nói.
“Nhưng họ không đại diện cho thực lực của vực Diệt Vong”.
Thần Cung Thương liếc nhìn anh cười nói: “Anh có chắc không đi vào trận pháp nghịch chuyển không?”
“Không cần”.
“Hừ, nếu đã thế thì lát nữa đừng hối hận. Đây là do anh tự tìm lấy, đến lúc đó đánh không lại tôi lại bắt đầu than trách đấy”.
“Không đâu”.
“Đúng là tự đại đến mức khiến người ta cảm thấy nực cười, anh chuẩn bị xong chưa?”
Thần Cung Thương híp mắt cười.
“Đều có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
“Vậy thì anh nằm sấp xuống trước đi”.
Cánh tay Thần Cung Thương hơi động đậy, từng tia khí ý mỏng như sợi tóc lập tức lao về phía Lâm Chính, biến thành một bàn tay to vô hình chém xuống từ trên đỉnh đầu Lâm Chính.
Chiêu thức lặng lẽ nhưng lại cực kỳ bá đạo.
Người ngoài không nhìn thấy Thần Cung Thương xuất chiêu thế nào.
Chỉ có những người xuất sắc thế hệ trẻ như Độc Cô Vấn, Tề Thủy Tâm và những người đứng đầu trong các đại tộc thế gia biết rõ.
Mọi người đều nghẹt thở.
Thần Cung Thương quả nhiên là Thần Cung Thương, danh xứng với thực. Mặc dù xếp thứ sáu nhưng thực lực của hắn không giống một thiên tài đứng thứ sáu nên có, hắn thậm chí mạnh hơn Nguyên Huyền Tâm nhiều.
Rầm!
Khí hóa thành chưởng đánh xuống.
Mặt đất rung chuyển.
Mặt đất dưới chân Lâm Chính xuất hiện năm ngón tay cực lớn.
Thế nhưng cơ thể anh vẫn bất động.
“Cái gì?”
Thần Cung Thương nhíu mày.
Hắn lập tức hiểu rõ tình hình, xung quanh Lâm Chính được bao quanh bởi sức mạnh khí ý.
Đây không phải là khí kình.
Lúc Lâm Chính so chiêu với mấy người Giản Đào, Độc Cô Vấn, khí kình đã bị tiêu hao chỉ còn một chút.
Anh không đi vào trận pháp nghịch chuyển, khí kình không được bổ sung, lúc này đã sắp cạn kiệt rồi.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn còn sức để đỡ lấy một đòn của Thần Cung Thương, có thể thấy người này không chỉ có một loại sức mạnh, chắc chắn còn các sức mạnh khác.
Hơn nữa sức mạnh này còn cao cấp hơn khí kình.
“Thảo nào anh lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có chỗ dựa”.
“Lấy bản lĩnh thật ra đi, đừng lãng phí thời gian nữa”.
“Nói cũng đúng, thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Thần Cung Thương lạnh nhạt cười, gật đầu nhưng lại không nói gì, thân hình chuyển động lao đến chỗ Lâm Chính nhanh như chớp.
Khí tức hung bạo được phóng ra.
Lâm Chính cũng dịch chân đi biến thành tia chớp tấn công Thần Cung Thương.
Mọi người đều căng thẳng.
Chỉ có thể nhìn thấy trong sân đấu có hai tia chớp lao vào với nhau.
Trên sân đấu chỉ có sức mạnh đang gia tăng.
Đây là trận đấu y võ thuần túy nhất.
Chương 3520: Bát Môn
Ván cờ giữa y học và võ đạo, đánh nhau không chỉ là khí kình, sức mạnh và tốc độ.
Mà còn châm bạc, độc thuật và y đạo huyền diệu.
Một lúc sau, tia chớp giảm bớt, Lâm Chính và Thần Cung Thương tách ra.
Thần Cung Thương lập tức giơ hai tay lên cao, khí hóa thành châm phóng ra mưa châm đầy trời.
Lâm Chính cũng động đậy ngón tay, búng ngón tay thành châm.
Châm khí hai bên tấn công lẫn nhau như ngàn binh vạn mã.
Rất nhiều tia lửa nổ tung trên bầu trời.
Lại một trận giao chiến không phân trên dưới.
Hai người không chịu tách lìa, kéo dài khoảng hai ba phút mới tách ra.
“Không ngờ thực lực của anh lại mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, xem ra là tôi nhìn lầm rồi”, Thần Cung Thương cười nói nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng và lạnh lùng.
Đánh với một người ngoại vực đến giờ này mà vẫn không đè ép được đã là sự sỉ nhục với hắn rồi.
Không thể kéo dài thêm nữa.
Mặc dù không đi vào trận pháp nghịch chuyển nhưng nền tảng và bản lĩnh của anh vượt xa tưởng tượng.
Thần Cung Thương hít sâu một hơi, bỗng lấy mấy cây châm từ trong túi châm đeo trên thắt lưng.
Lâm Chính ngước mắt lên.
Mấy cây châm đó đỏ rực như thể được nhuộm máu.
Vụt.
Thần Cung Thương cầm chúng rồi đâm vào người.
Huyết châm đi vào cơ thể, Thần Cung Thương lập tức thở ra khói trắng.
“Sao thế? Anh cũng muốn học Giản Đào tăng thực lực lên sao?”, Lâm Chính nói.
“Tăng thực lực? Hơ hơ, thực lực của tôi cần gì phải tăng?”, Thần Cung Thương khẽ cười.
Lâm Chính nhíu mày.
Không tăng trưởng sao?
Nhưng anh có thể cảm nhận được rất rõ trong người Thần Cung Thương có một luồng sức mạnh cuồng bạo đang được phóng ra, khiến khí tức cả người hắn trở nên khác hẳn.
“Nào!”
Thần Cung Thương nói, sau đó lao đến đánh Lâm Chính.
Khí kình cực kỳ tàn bạo biến thành hàng ngàn châm khí lao đến như dời núi lấp biển.
Lâm Chính lập tức nâng lên cơ thể võ thần lên, vừa chống cự vừa tìm điểm sơ hở, thế nhưng cách Thần Cung Thương tấn công và phòng thủ quá tốt, không cho anh cơ hội đánh trả, nhưng Thần Cung Thương cũng không được thuận lợi, hắn vẫn không tìm được sơ hở của Lâm Chính.
“Vẫn chưa đủ sao? Vậy được, thế tiếp tục”.
Thần Cung Thương bật cười, lại lấy ba huyết châm từ túi châm ra rồi đâm lên người.
Vù.
Khí tức Thần Cung Thương bỗng tăng lên gấp mấy lần.
Lần này thế tấn công của hắn đã hung hãn đến mức khó tin, sức tấn công của mỗi cây châm khí đều không hề thua kém đạn đạo.
Lâm Chính càng phòng thủ càng mất sức, thế phòng thủ cũng trở nên loạn.
“Lần nữa”.
Thần Cung Thương lại lớn tiếng hô lên, bàn tay nhanh chóng sờ ngực.
Lại để lại ba cây huyết châm.
Vèo vèo vèo.
Khí thế của hắn lại có thể tăng lên.
Lần này Lâm Chính hoàn toàn không thể trụ được, phòng thủ càng loạn.
“Cơ hội tốt”.
Thần Cung Thương bật cười, nhanh chóng xuất quyền.
Bụp bụp bụp.
Ngực Lâm Chính lập tức bị đánh trúng mấy chục quyền, cả người văng ra xa đập mạnh xuống đất.
Đến lúc ngồi dậy, trên ngực xuất hiện mấy trăm cây châm, làn da nơi ngực biến thành màu đen, rõ ràng là đã trúng độc mạnh.
Lâm Chính cúi đầu xuống nhìn, khẽ nhíu mày, rồi lại nhìn Thần Cung Thương dừng lại bên kia, như hiểu ra điều gì.
“Tôi còn tưởng anh mạnh thế nào, chẳng qua chỉ như thế thôi”, Thần Cung Thương cười nói, trong mắt đều là sự khinh thường và kiêu ngạo.
“Thì ra thứ anh dùng không phải là bản lĩnh tăng thực lực mà là thủ đoạn giải cấm”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Anh nhìn ra rồi à?”
“Thứ anh giải là Bát Môn nhỉ? Bát Môn của con người tương ứng với ngũ hành, thiên địa, nhật nguyệt, phản chiếu nội tạng, khí mạch và huyết mạch. Bát Môn kiềm chế tiềm năng nhưng không phải là áp chế, dễ dàng mở ra, tổn thương rất nhiều đến thiên phú của anh. Anh có biết điều này không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Giản Đào được tăng cường đáng sợ như vậy đã không còn gọi là người được nữa.
Chấp niệm muốn giết chết Lâm Chính của anh ta cũng đạt tới giới hạn.
Anh ta gào lên, xông về phía Lâm Chính, sát chiêu ập tới như mưa bão.
Lần này khí thế của Giản Đào còn cuồng bạo hơn trước, giống như con sư tử nổi giận. Chỉ riêng khí thế của anh ta đã khiến người ta sợ hãi.
Dù là vậy, anh ta vẫn không thể lay động được Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững quan sát, đợi Giản Đào đến gần mới siết tay lại.
Ầm!
Một vòng sương đen lại bao trùm toàn thân Lâm Chính.
Giản Đào kinh hãi, lập tức dừng lại, đâu dám tiếp tục xông lên.
Sương đen quỷ dị trở thành bóng ma tâm lý của anh ta.
Mặc dù sương đen không lớn nhưng một khi tiến vào, anh ta sẽ không thấy được Lâm Chính ra chiêu, giống như người mù.
“Thế nào? Anh chỉ có chút thủ đoạn vậy thôi sao? Anh giỏi thì xua tan đám sương đen đó đi, đánh với tôi một cách quang minh chính đại!”, Giản Đào nghiến răng quát.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Giản Đào tức giận mà không có cách nào, nhìn chằm chằm bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong sương đen, lại gào lên một tiếng, cất bước xông tới.
Anh ta không quan tâm được nhiều thế nữa.
Người này nhất định phải chết.
Anh ta gào lên, thế công như rồng, lao vào trong sương đen.
Mọi người đều kinh hãi.
Một giây sau.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Giản Đào lại bay ra ngoài, đập mạnh vào màn chắn.
Màn chắn lay động điên cuồng.
Giản Đào ngã mạnh trên mặt đất, trí óc mơ hồ, không đứng dậy nổi.
Lồng ngực anh ta lại có thêm dấu tay dữ tợn, dấu tay lần này còn sâu hơn trước kia.
“A?”.
Người xung quanh trợn to mắt, ai cũng ngây ra.
“Sao lại như vậy?”, Dục Chấn Thiên kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.
Giản Đào đã tăng cường đến trình độ đó, ngay cả ông ta cũng không đỡ được mấy chiêu của Giản Đào lúc này, thế mà lại bị Lâm Chính dùng một chiêu đánh bay?
Thật là đáng sợ!
“Sương đen đó có vấn đề!”.
“Đó là sương độc sao?”.
“Nhìn không giống”.
Bọn họ suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhìn chằm chằm sương đen tan đi, đầu óc mù mịt.
Sương đen biến mất, Lâm Chính vẫn đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bình thản, không hề tổn hại.
Không ai biết rốt cuộc anh đã làm gì.
Bầu không khí ở hiện trường vô cùng kỳ quái.
Đám đông nhìn Giản Đào giãy giụa trên mặt đất cả một lúc lâu mới bò dậy, ai nấy đều có vẻ mặt phức tạp.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Giản Đào ho kịch liệt, miệng nôn ra máu.
Anh ta ngẩng đầu lên, vừa giận vừa sợ nhìn Lâm Chính.
“Anh… rốt cuộc anh đã dùng chiêu thức gì?”, Giản Đào nghiến răng.
“Không có chiêu thức gì”.
“Không có chiêu thức gì? Vậy anh phóng sương đen ra rốt cuộc để làm gì?”.
Lâm Chính lắc đầu, vẫn không nói.
Giản Đào tức sắp phát điên.
Anh ta lấy một loạt chai lọ từ trong người ra, nhét hết đan dược vào miệng, sau đó lại lấy châm bạc ra không ngừng châm lên người mình. Ngoài ra, anh ta còn lấy thuốc mỡ bôi lên tay chân, dùng kỹ pháp kích thích huyệt vị. Tóm lại, bất cứ thủ đoạn nào có thể tăng cường thực lực anh ta đều dùng hết.
Vù vù vù vù…
Khí tức trên người Giản Đào dâng tràn.
Sát khí cuộn trào mãnh liệt, giống như nước sôi.
“Nóng! Nóng quá!”.
“Đây là sức mạnh sao? Cảm giác vô địch là thế này sao?”.
“Nhưng vẫn chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Mình phải trở thành tồn tại vô địch, mình phải trở thành tồn tại vượt trên tất cả!”.
Giản Đào gào lên, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục sử dụng thủ đoạn tăng cường.
Mọi người ngây ngốc nhìn theo, không dời mắt.
Giản Đào điên thật rồi!
Chương 3517: Không phải người
Hiện trường dần dần sôi sục.
Vô vàn ánh mắt tập trung trên người Giản Đào.
Lúc này, cơ thể anh ta sưng phù, da dẻ đỏ lên, năng lượng trong cơ thể giống như nước lũ không ngừng xao động.
“Thế này là đã dùng bao nhiêu thủ đoạn tăng cường?”.
“Cơ thể bình thường đâu thể nào chịu được?”.
“Haizz, không thể nói như vậy. Giản Đào dám dùng thì chắc chắn là có chỗ dựa. Dù gì cậu ta cũng là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, xác thịt nhất định đã được cường hóa, sao lại không dám đùng?”.
“Đúng vậy”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày: “Giản Đào, tôi khuyên anh mau dừng lại, xác thịt anh không đủ để anh nhận nhiều năng lượng tăng cường như vậy, nếu cứ tiếp tục thì anh sẽ bị phản phệ mà chết!”.
“Muốn tôi dừng lại? Ha ha ha ha, chắc chắn là anh sợ rồi! Chắc chắn là anh sợ rồi! Đúng không? Ha ha, bây giờ anh hối hận rồi có phải không? Nhưng mọi chuyện đã muộn, kẻ đáng chết thì vẫn phải chết! Ha ha ha ha…”.
“Bây giờ anh không thể nào đối kháng với tôi được. Tên họ Lâm kia, một kẻ ngoại vực như anh lại ngang ngược ở vực Diệt Vong như vậy, anh có biết mình được bao nhiêu cân lượng không?”.
“Tôi sẽ băm vằm anh ra làm trăm mảnh, tôi sẽ xóa bỏ mọi sỉ nhục mà anh mang lại cho tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đối địch với tôi!”.
Giản Đào cười lớn, vẻ mặt đầy điên cuồng, vừa gào thét vừa nhét đan dược vào miệng.
Anh ta vẫn không chịu dừng lại.
Anh ta vẫn cảm thấy mình có thể chịu được.
Anh ta phải dùng sức mạnh mãnh liệt cuồng bạo nhất để nghiền nát Lâm Chính.
Anh ta phải khiến toàn bộ người ở cuộc thi này run sợ, để người đời thấy Giản Đào là một tồn tại không thể chiến thắng.
Giản Đào vẫn đang tăng trưởng, không chịu dừng lại.
Tùy theo năng lượng không ngừng tăng cao, cơ thể anh ta đã to ra như quả bóng da, một số chỗ da thịt nứt ra, không nhìn thấy cổ đâu nữa, mắt đỏ như máu lồi ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không dừng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Dục Chấn Thiên cũng ý thức được chuyện không ổn, lập tức hét lên: “Giản thánh thủ, mau dừng lại, không được tăng thêm nữa! Mau dừng lại”.
Nhưng Giản Đào không nghe lời khuyên.
Lâm Chính thở dài lắc đầu.
Khó mà khuyên được kẻ muốn chết.
Trận đấu này đã kết thúc rồi.
“Trận tiếp theo ai trong các người sẽ lên?”.
Lâm Chính nhìn ra bên ngoài sân đấu, hờ hững hỏi.
Không ít người tỏ ra khó hiểu.
“Cậu vẫn nên giải quyết rắc rối trước mắt đi rồi nói!”, Nhiêu Ưng lạnh lùng cười.
Hắn biết quán quân của cuộc thi này không liên quan đến hắn, hắn tham gia cuộc thi cũng chỉ để chiếm một thứ hạng tốt mà thôi.
Nếu những người như Thần Cung Thương lên võ đài, hắn sẽ không ra trận. Bây giờ Lâm Chính đã đánh bại cả Độc Cô Vấn, hắn càng không có tự tin chiến đấu với Lâm Chính.
Nhưng nhìn thấy Giản Đào điên cuồng như vậy, Nhiêu Ưng vẫn rất kích động.
Nếu có thể giết được Lâm Chính, tuy không thể rửa mối nhục, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ hả hê hơn nhiều.
“Rắc rối này không cần tôi giải quyết, không còn thuốc nào cứu được anh ta nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không còn thuốc nào cứu được? Bây giờ thực lực của Giản Đào đã tăng cao đến mức không thể tưởng tượng, e rằng lúc này Độc Cô Vấn đối đầu với Giản Đào cũng phải chết, cậu lại dám coi thường anh ta?”, Nhiêu Ưng khinh thường nói.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Giản Đào.
Lúc này, Giản Đào dường như đã dừng tăng trưởng, mấy chục lọ sứ rơi vãi dưới chân anh ta, trên người cũng cắm đầy châm bạc.
Anh ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn tăng cường, dù có không muốn dừng cũng phải dừng.
Chỉ là lúc này dáng vẻ của Giản Đào đã khác trước nhiều.
Đám đông sửng sốt nhìn anh ta, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Lúc này đã không thể gọi anh ta là người được nữa!
Chương 3518: Nổ tung mà chết
Hồng hộc!
Hồng hộc!
Hồng hộc!
Giản Đào thở hổn hển, thay đổi dáng vẻ.
Người nhà họ Dục trợn to mắt.
Lúc này không ai nhận ra anh ta.
Dáng người của anh ta đã phình to thành một quả bóng, tay chân to như chân voi, không nhìn thấy cổ, đầu cũng không quá lớn nhưng đã hoàn toàn biến dạng, quần áo trên người đều chật đến mức rách toác, da dẻ cực kỳ hồng hào, cái bụng tròn của anh ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những chỗ phình ra, đó là năng lượng nóng nảy bất an trong cơ thể anh ta.
Vẻ mặt Giản Đào lộ ra sự đau đớn, trợn to mắt, miệng há ra cực lớn, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Đột nhiên
“A!”
Giản Đào gào lên một tiếng nặng nề.
Nhìn thấy từng vết máu như bị xé toạc xuất hiện trên da thịt cả người anh ta, sau đó vết máu này dần lớn hơn, dần dần lan ra toàn thân, vẻ mặt Giản Đào càng lúc càng đau đớn.
Cuối cùng…
Bùm.
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp nơi.
Trái tim mọi người run lên, vội nhìn sân đấu.
Chỉ thấy một đám sương máu cực lớn xuất hiện trên sân đấu.
Giản Đào! Cơ thể tự nổ tung mà chết!
“Cái gì?”
“Chết… chết rồi ư?”
“Dù sao cơ thể cũng khó mà chịu được sự giày vò đó, tự nổ mà chết cũng là chuyện sớm muộn”.
“Cơ thể không ổn sao? Không, tâm tính của Giản Đào này là tệ nhất. Sau khi trở nên mạnh hơn, anh ta chìm đắm trong khoái cảm khi sức mạnh đột ngột tăng lên, đến nỗi anh ta không thể ngăn mình lại, liên tục tăng thực lực bằng bản lĩnh của mình, nếu tâm tính đủ mạnh thì có thể khống chế bản thân, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
“Nhưng dù nói thế nào, hôm nay Cửu Tử Chân Nhân đã mất sạch thể diện rồi”.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, có người cảm thấy khó tin, có người cảm thấy tiếc nuối và ngạc nhiên.
Ai mà ngờ sẽ có kết quả thế này.
Sau khi cơ thể Giản Đào nổ tung mà chết, cuộc thi cũng kết thúc tại đây.
“Người chiến thắng là tuyển thủ Lâm Chính”.
“Bây giờ, xin mời tuyển thủ Lâm Chính bước vào trận pháp nghịch chuyển, có vị tuyển thủ nào muốn lên võ đài khiêu chiến với Lâm Chính không?”
Trọng tài hô lên.
Mọi người nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng.
Nhiêu Ưng cũng chỉ thầm nghiến răng không nói gì.
Hắn không ngờ chuyện lại giống như Lâm Chính nói, anh không đánh cũng thắng.
“Giản Đào này ngốc sao? Cơ thể chịu không nổi mà còn liên tục làm cho mình lớn mạnh hơn. Đáng tiếc tôi còn tưởng rằng hắn có năng lực thế nào, đúng là nhìn lầm người này rồi”, Nhiêu Ưng tức giận nói.
Nghĩ đến cảnh Lâm Chính thắng, đánh đến bây giờ mà vẫn chưa thất thế, hắn cảm thấy buồn bực.
“Vậy thì giờ còn ai muốn lên võ đài đánh với tôi không?”
Lúc này Lâm Chính nói.
Một Giản Đào, Lâm Chính chẳng để trong lòng.
Nhưng những lời này của anh lại dấy lên sự tò mò của không ít người.
“Này tên kia, anh vẫn chưa vào trận pháp nghịch chuyển đấy? Thế mà lại gấp gáp bảo người khác lên võ đài rồi à? Chẳng lẽ anh đang định không bước vào vào trận pháp nghịch chuyển sao?”, Thần Cung Thương thờ ơ nói.
“Mặc dù trận pháp nghịch chuyển có thể hồi phục vết thương nhanh chóng nhưng cái giá của nó quá lớn, tôi cũng không tốn bao nhiêu sức lực nên không vào”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, Lôi Hổ bên này trố mắt nhìn Lâm Chính.
Thần Cung Thương lại bật cười: “Ha ha ha, anh nói thế thú vị thật đấy. Cứ như anh đã nhìn thấu được trận pháp nghịch chuyển vậy, trận pháp nghịch chuyển là trận pháp siêu cấp tập hợp trí tuệ của người vực Diệt Vong, ngoài Lôi Trạch ra không ai có thể nhìn thấu, sao anh có thể hiểu được tinh túy của trận pháp này?”
Lâm Chính lắc đầu, lười nhiều lời với Thần Cung Thương.
“Hừ, không đi vào trận pháp nghịch chuyển, ngông cuồng lắm, nếu đã thế thì tôi đánh với anh”.
Thần Cung Thương híp mắt, đi bằng ra khỏi vòng vây.
Chương 3519: Thiên tài thứ sáu
“Thần Cung Thương ra tay rồi”.
“Trời ạ, hắn cũng không kiềm chế được nữa”.
“Cuối cùng thì phim hay cũng đến sao?”
“Cô Độc Vấn là gì chứ, Thần Cung Thương mới là nhân vật chính của cuộc thi lần này”.
“Mong hắn có thể vớt vát lại chút thể diện cho vực Diệt Vong chúng ta, nếu không để người ngoại vực này giành được vị trí thứ nhất cuộc thi thì đúng là vả vào mặt người vực Diệt Vong thật đấy”.
“Nói đúng lắm”.
Mọi người trông chờ mỏi mắt, thầm cầu nguyện.
Các tuyển thủ còn lại cũng có suy nghĩ như vậy.
Khi Thần Cung Thương xuất hiện trên võ đài, họ biết mình đã không còn cơ hội lên võ đài nữa. Cho dù Thần Cung Thương và Lâm Chính ai thắng ai thua đều có nghĩa là người đứng đầu cuộc thi này đã được quyết định.
Đây có thể là trận đánh giết cuối cùng.
Thần Cung Thương bước vào khu vực thi đấu, mỉm cười nhìn Lâm Chính.
“Anh rất tự đại, thế mà lại không đi vào trận pháp nghịch chuyển, xem ra những người trước đó kém cỏi đến mức khiến anh cảm thấy rất tự tin”.
“Tôi có cân nhắc của mình, tôi cũng biết sẽ đánh với anh. Còn những người kia cũng chẳng thể cho tôi tự tin đâu, chẳng qua cho tôi hiểu hơn về bản lĩnh của vực Diệt Vong thôi”, Lâm Chính nói.
“Nhưng họ không đại diện cho thực lực của vực Diệt Vong”.
Thần Cung Thương liếc nhìn anh cười nói: “Anh có chắc không đi vào trận pháp nghịch chuyển không?”
“Không cần”.
“Hừ, nếu đã thế thì lát nữa đừng hối hận. Đây là do anh tự tìm lấy, đến lúc đó đánh không lại tôi lại bắt đầu than trách đấy”.
“Không đâu”.
“Đúng là tự đại đến mức khiến người ta cảm thấy nực cười, anh chuẩn bị xong chưa?”
Thần Cung Thương híp mắt cười.
“Đều có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
“Vậy thì anh nằm sấp xuống trước đi”.
Cánh tay Thần Cung Thương hơi động đậy, từng tia khí ý mỏng như sợi tóc lập tức lao về phía Lâm Chính, biến thành một bàn tay to vô hình chém xuống từ trên đỉnh đầu Lâm Chính.
Chiêu thức lặng lẽ nhưng lại cực kỳ bá đạo.
Người ngoài không nhìn thấy Thần Cung Thương xuất chiêu thế nào.
Chỉ có những người xuất sắc thế hệ trẻ như Độc Cô Vấn, Tề Thủy Tâm và những người đứng đầu trong các đại tộc thế gia biết rõ.
Mọi người đều nghẹt thở.
Thần Cung Thương quả nhiên là Thần Cung Thương, danh xứng với thực. Mặc dù xếp thứ sáu nhưng thực lực của hắn không giống một thiên tài đứng thứ sáu nên có, hắn thậm chí mạnh hơn Nguyên Huyền Tâm nhiều.
Rầm!
Khí hóa thành chưởng đánh xuống.
Mặt đất rung chuyển.
Mặt đất dưới chân Lâm Chính xuất hiện năm ngón tay cực lớn.
Thế nhưng cơ thể anh vẫn bất động.
“Cái gì?”
Thần Cung Thương nhíu mày.
Hắn lập tức hiểu rõ tình hình, xung quanh Lâm Chính được bao quanh bởi sức mạnh khí ý.
Đây không phải là khí kình.
Lúc Lâm Chính so chiêu với mấy người Giản Đào, Độc Cô Vấn, khí kình đã bị tiêu hao chỉ còn một chút.
Anh không đi vào trận pháp nghịch chuyển, khí kình không được bổ sung, lúc này đã sắp cạn kiệt rồi.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn còn sức để đỡ lấy một đòn của Thần Cung Thương, có thể thấy người này không chỉ có một loại sức mạnh, chắc chắn còn các sức mạnh khác.
Hơn nữa sức mạnh này còn cao cấp hơn khí kình.
“Thảo nào anh lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có chỗ dựa”.
“Lấy bản lĩnh thật ra đi, đừng lãng phí thời gian nữa”.
“Nói cũng đúng, thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Thần Cung Thương lạnh nhạt cười, gật đầu nhưng lại không nói gì, thân hình chuyển động lao đến chỗ Lâm Chính nhanh như chớp.
Khí tức hung bạo được phóng ra.
Lâm Chính cũng dịch chân đi biến thành tia chớp tấn công Thần Cung Thương.
Mọi người đều căng thẳng.
Chỉ có thể nhìn thấy trong sân đấu có hai tia chớp lao vào với nhau.
Trên sân đấu chỉ có sức mạnh đang gia tăng.
Đây là trận đấu y võ thuần túy nhất.
Chương 3520: Bát Môn
Ván cờ giữa y học và võ đạo, đánh nhau không chỉ là khí kình, sức mạnh và tốc độ.
Mà còn châm bạc, độc thuật và y đạo huyền diệu.
Một lúc sau, tia chớp giảm bớt, Lâm Chính và Thần Cung Thương tách ra.
Thần Cung Thương lập tức giơ hai tay lên cao, khí hóa thành châm phóng ra mưa châm đầy trời.
Lâm Chính cũng động đậy ngón tay, búng ngón tay thành châm.
Châm khí hai bên tấn công lẫn nhau như ngàn binh vạn mã.
Rất nhiều tia lửa nổ tung trên bầu trời.
Lại một trận giao chiến không phân trên dưới.
Hai người không chịu tách lìa, kéo dài khoảng hai ba phút mới tách ra.
“Không ngờ thực lực của anh lại mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, xem ra là tôi nhìn lầm rồi”, Thần Cung Thương cười nói nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng và lạnh lùng.
Đánh với một người ngoại vực đến giờ này mà vẫn không đè ép được đã là sự sỉ nhục với hắn rồi.
Không thể kéo dài thêm nữa.
Mặc dù không đi vào trận pháp nghịch chuyển nhưng nền tảng và bản lĩnh của anh vượt xa tưởng tượng.
Thần Cung Thương hít sâu một hơi, bỗng lấy mấy cây châm từ trong túi châm đeo trên thắt lưng.
Lâm Chính ngước mắt lên.
Mấy cây châm đó đỏ rực như thể được nhuộm máu.
Vụt.
Thần Cung Thương cầm chúng rồi đâm vào người.
Huyết châm đi vào cơ thể, Thần Cung Thương lập tức thở ra khói trắng.
“Sao thế? Anh cũng muốn học Giản Đào tăng thực lực lên sao?”, Lâm Chính nói.
“Tăng thực lực? Hơ hơ, thực lực của tôi cần gì phải tăng?”, Thần Cung Thương khẽ cười.
Lâm Chính nhíu mày.
Không tăng trưởng sao?
Nhưng anh có thể cảm nhận được rất rõ trong người Thần Cung Thương có một luồng sức mạnh cuồng bạo đang được phóng ra, khiến khí tức cả người hắn trở nên khác hẳn.
“Nào!”
Thần Cung Thương nói, sau đó lao đến đánh Lâm Chính.
Khí kình cực kỳ tàn bạo biến thành hàng ngàn châm khí lao đến như dời núi lấp biển.
Lâm Chính lập tức nâng lên cơ thể võ thần lên, vừa chống cự vừa tìm điểm sơ hở, thế nhưng cách Thần Cung Thương tấn công và phòng thủ quá tốt, không cho anh cơ hội đánh trả, nhưng Thần Cung Thương cũng không được thuận lợi, hắn vẫn không tìm được sơ hở của Lâm Chính.
“Vẫn chưa đủ sao? Vậy được, thế tiếp tục”.
Thần Cung Thương bật cười, lại lấy ba huyết châm từ túi châm ra rồi đâm lên người.
Vù.
Khí tức Thần Cung Thương bỗng tăng lên gấp mấy lần.
Lần này thế tấn công của hắn đã hung hãn đến mức khó tin, sức tấn công của mỗi cây châm khí đều không hề thua kém đạn đạo.
Lâm Chính càng phòng thủ càng mất sức, thế phòng thủ cũng trở nên loạn.
“Lần nữa”.
Thần Cung Thương lại lớn tiếng hô lên, bàn tay nhanh chóng sờ ngực.
Lại để lại ba cây huyết châm.
Vèo vèo vèo.
Khí thế của hắn lại có thể tăng lên.
Lần này Lâm Chính hoàn toàn không thể trụ được, phòng thủ càng loạn.
“Cơ hội tốt”.
Thần Cung Thương bật cười, nhanh chóng xuất quyền.
Bụp bụp bụp.
Ngực Lâm Chính lập tức bị đánh trúng mấy chục quyền, cả người văng ra xa đập mạnh xuống đất.
Đến lúc ngồi dậy, trên ngực xuất hiện mấy trăm cây châm, làn da nơi ngực biến thành màu đen, rõ ràng là đã trúng độc mạnh.
Lâm Chính cúi đầu xuống nhìn, khẽ nhíu mày, rồi lại nhìn Thần Cung Thương dừng lại bên kia, như hiểu ra điều gì.
“Tôi còn tưởng anh mạnh thế nào, chẳng qua chỉ như thế thôi”, Thần Cung Thương cười nói, trong mắt đều là sự khinh thường và kiêu ngạo.
“Thì ra thứ anh dùng không phải là bản lĩnh tăng thực lực mà là thủ đoạn giải cấm”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Anh nhìn ra rồi à?”
“Thứ anh giải là Bát Môn nhỉ? Bát Môn của con người tương ứng với ngũ hành, thiên địa, nhật nguyệt, phản chiếu nội tạng, khí mạch và huyết mạch. Bát Môn kiềm chế tiềm năng nhưng không phải là áp chế, dễ dàng mở ra, tổn thương rất nhiều đến thiên phú của anh. Anh có biết điều này không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bình luận facebook