-
Chương 3541-3545
Chương 3541: Xem vực của tôi đi
Không được!
Như vậy trên dưới đều khó bảo toàn, tiếp tục thì sớm muộn cũng bị đối phương xé tan thành từng mảnh!
Lâm Chính cắn răng, không dám do dự nữa, anh gầm nhẹ một tiếng, lại phát động Trùng Long Thích.
Vù vù..
Trùng Long Thích giống như một ngôi sao băng trong đêm tối, tỏa sáng rực rỡ, xuyên qua huyết khí xung quanh, phá vỡ bàn tay máu đang nắm chặt Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên thoát ra ngoài, nắm chặt huyết khí lao về phía màn sương máu.
Nhưng anh vừa chuyển động, huyết khí xung quanh lại lần nữa sôi trào, sau đó từng màn sương máu như bàn tay quỷ đáng sợ lao về phía anh.
Lâm Chính vừa tránh né vừa bỏ chạy.
Nhưng bàn tay quỷ là vô tận.
Chúng đều do sương máu hóa thành, chỉ cần có sương máu, thì sẽ có chúng.
Lâm Chính không dám giãy giụa, chỉ có thể vừa điều khiển Trùng Long Thích vừa xông ra ngoài.
Bởi vì muốn sức mạnh phi thăng gắn liền với Trùng Long Thích thì lớp phòng thủ trên cơ thể Lâm Chính không nhiều, anh liên tục bị những bàn tay quỷ kéo xé, như vậy không bao lâu, trên người Lâm Chính đã thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa.
Mà điều càng khiến người kinh hãi là thân trên của Lâm Chính chảy máu, lại bị sương máu hút lấy, đến khi thấm đẫm máu của Lâm Chính, sương máu càng đỏ rực hơn..
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, lần này cũng không thể làm gì được.
Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, mới có thể nghĩ biện pháp phản kích để giành thằng lợi.
Nhưng chạy trốn được một lúc, Lâm Chính phát hiện bản thân dù lao ra như thế nào, đều không có cách nào rút ngắn khoảng cách.
Giống như bản thân luôn giậm chân tại chỗ?
Không!
Không đúng, không phải giậm chân tại chỗ, mà là sương máu này đang di chuyển theo anh!
Tim của Lâm Chính chợt thắt chặt, đột nhiên ngừng lại.
"Ồ? Phát hiện ra rồi sao?", thanh niên híp mắt, cười đùa: "Huyết vực của tôi đã khóa chặt anh, cho dù anh có trốn đến cùng trời cuối đất, cũng không thể thoát khỏi! Anh đã hoàn toàn rơi vào chỗ chết rồi, nếu không phá cơ thể ra thành mảnh vụn thì huyết vực này sẽ không biến mất”.
"Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể tìm anh thôi!"
Lâm Chính đột nhiên xoay người, lao đến chỗ thanh niên đó.
"Dốt nát, ngu muội, ếch ngồi đáy giếng!"
Thanh niên đó lắc đầu, tiếp theo hắn gầm thét, áo bỗng nhiên nổ tung, ngực trần trụi đột nhiên nứt lìa, hai hàng xương sườn không ngừng nhô ra, hóa thành từng hàng gai nhọn xông về Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng rút lui, trở tay phóng ra một cây châm về phía xương sườn.
Nhưng cây châm bạc chỉ đâm vào phần trên xương sườn đã nổ tung, nhìn lại xương sườn bị đâm không hề bị tổn thương.
"Cái gì?"
Lâm Chính thở gấp.
Một giây kế tiếp.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch...
Bàn tay máu xung quanh lại lần nữa ôm chặt lấy anh.
Xì xì!
Xương sườn đâm thẳng vào mục tiêu sống, trong nháy mắt xuyên thủng cơ thể Lâm Chính.
Sau đó, nó giống như ống hút, bắt đầu hút máu tươi trong cơ thể Lâm Chính.
Có thể thấy xương sườn bị đâm ở phía trên xuất hiện lượng lớn những đường mảnh màu đỏ, chính là máu của Lâm Chính.
"Ngon! Ngon! Ha ha ha ha, máu tươi của anh, quả nhiên không khiến tôi thất vọng, tư chất của anh cũng rất ưu việt, xem ra, tôi nên dung hợp anh vào trong cơ thể tôi, để anh ở trong cơ thể tôi suốt đời!", thanh niên cười to, trong mắt đều là sự cuồng nhiệt.
Cơ thể Lâm Chính bị đâm thủng, máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng.
Anh không thể nhúc nhích được nữa.
Cho dù là Trùng Long Thích, anh cũng không còn sức để điều khiển.
Chỉ là, trên mặt anh không hề kinh hãi, ngược lại trong con ngươi của anh toát ra một tia sáng.
"Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy... Nếu vậy thì lại dễ dàng giải quyết!"
Lâm Chính nói một cách khó khăn, mỗi khi anh nói một câu, máu lại chảy ra từ trong miệng.
"Ồ? Anh phát hiện ra điều gì sao?", thanh niên cười híp mắt.
"Màn sương máu này chính là cơ thể của anh nhỉ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Không sai, đây là do cơ thể tôi tạo thành, anh vẫn luôn chiến đấu ở trong cơ thể tôi, nhưng không cần phải sợ, bởi vì rất nhanh, anh cũng sẽ trở thành một bộ phận của nó!"
Thanh niên cười nói, sau đó ánh mắt lộ ra sự hung hãn, muốn xé xác Lâm Chính.
Nhưng giây kế tiếp, đột nhiên khóe miệng Lâm Chính nhếch lên: "Vậy thì tốt!"
Thanh niên ngẩn ra.
Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thanh niên: "Vậy tôi sẽ không khách khí nữa!"
"Cái gì?"
Thanh niên thở dốc.
Đột nhiên.
Ầm!
Trên bầu trời, bỗng phát ra một tiếng sấm.
Sau đó bầu trời trở nên u ám, một đám mây đen khổng lồ lơ lửng bên trên màn sương máu...
"Đây là?"
Thanh niên có cảm giác không đúng lắm, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám do dự? Lập tức phát động tay quỷ, muốn xé xác Lâm Chính.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Đột nhiên trên người Lâm Chính phát ra một tia sét, truyền đến tất cả bàn tay quỷ và toàn bộ sương máu.
"A!"
Thanh niên kêu lên thảm thiết, vội vàng buông lỏng Lâm Chính.
Ngay cả sương máu ở xung quanh cũng lui về phía sau.
Khu vực xung quanh cơ thể Lâm Chính ngay lập tức trở thành một khoảng không!
"Đây là... sấm?"
Thanh niên trợn hai mắt, không tưởng tượng nổi.
"Huyết vực sao? Rất tốt, vậy tôi sẽ để cho anh nhìn thấy vực của tôi?"
Lâm Chính chùi máu dính trên khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, rồi giơ tay chộp vào không trung.
Thời khắc này, sương máu phía trên vô cùng âm u, bầu trời ảm đạm!
Một đám mây dày đặc bay tới.
Trong đám mây dày đó, sấm sét khuấy động, tia chớp lóe sáng, sấm rền vang!
Thanh niên chết lặng.
Chương 3542: Người đứng đầu cuộc thi
Sấm!
Thanh niên có thể cảm nhận được rất rõ.
Đó là thần lôi vô tận.
Là Thiên Lôi cuồn cuộn.
Chúng dính vào trong các đám mây đen dày đặc, sau khi đám mây dày áp bức sẽ áp chế về phía sương máu.
Thanh niên có thế nào cũng không ngờ được Lâm Chính lại còn có khả năng đáng sợ như vậy.
Sương máu này nhìn giống sương máu nhưng thật ra chẳng khác gì thân thể của hắn.
Sấm sét có thể dẫn điện.
Thanh niên biến sắc, lập tức thu sương máu lại.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng bất chấp mọi thứ lao đến.
“Anh muốn làm gì?”
Thanh niên hốt hoảng vội lùi về sau.
Nhưng… đã không kịp nữa rồi.
Lâm Chính túm lấy hai vai thanh niên.
Thanh niên điên cuồng sử dụng bàn tay quỷ muốn kéo Lâm Chính ra.
Nhưng Lâm Chính đã khóa chặt lấy hắn.
Cho dù hắn có dùng sức thế nào cũng chẳng có tác dụng.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu đi”, Lâm Chính nói, đôi mắt đầy tia sét.
Sau đó.
Ầm!
Một con rồng sấm to khoảng chín tấc, dài một trăm trượng bay ra từ trong đám mây đen dày đặc đó rồi bay vào trong sương máu.
Vù vù vù...
Tia chớp đáng sợ đột nhiên vang khắp cả sương máu.
Sương máu rộng lớn biến thành sương mây sấm sét, tỏa ra tia chớp chói mắt.
Tia lửa và tia chớp liên tục bắn ra xung quanh.
“A!”
Người xung quanh sợ hãi vội lùi về sau.
Tia chớp đánh trúng mặt đất nổ tung, đánh trúng trên núi san bằng đỉnh núi, thậm chí lao về phía bầu trời muốn tách chân trời ra.
Sấm chớp kêu vang, rồng sấm gầm gừ.
Cứ thế kéo dài tận một phút, sấm chớp mới dần biến mất.
Mọi người hoàn hồn, trợn mắt há mồm nhìn không trung.
Mây sấm không còn nữa, lúc này sương máu cũng đã biến mất hoàn toàn.
Chỉ thấy có hai bóng người đáp xuống từ giữa không trung.
Một là Lâm Chính, một người khác là thanh niên tên Tuyệt Mệnh đó.
Hai người ngã vào trong hố sâu bên dưới, cả người đều đầy vết thương.
Cả người Lâm Chính đã không nhìn thấy một miếng thịt hoàn chỉnh nào, làn da bị nứt, liên tục nôn ra máu.
Còn Tuyệt Mệnh thì cả người cháy đen, không có động tĩnh gì.
Như thế loạt sấm sét vừa rồi đã đánh trúng vào người hắn.
Mọi người đều im lặng như tờ.
Mọi người ngây ngốc nhìn hai bóng người trong hố sâu đều không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính run lên, sau đó từ từ ngồi dậy.
Cả vùng đất Tu Di bỗng chốc tĩnh lặng.
Lâm Chính thắng rồi!
Ngay cả đối thủ đáng sợ như vậy cũng không thể đánh thắng anh.
“Không ngờ Thất Tu La của Thiên Thần Điện đều không phải là đối thủ của người này, người này… quá đáng sợ”, Thần Cung Thương hít sâu một hơi nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thực lực của Lâm Chính khủng khiếp như thế, chắc chắn khả năng cũng không đơn giản, có lẽ có thể chữa được cho thiên phú của hắn thật.
“Hơn nữa, người này liên tục đánh nhau đến lúc này, vừa rồi đối mặt với Thất Tu La đều thắng, hao phí rất nhiều sức lực nhưng vẫn có thể đánh bại hắn, thật không thể tin được… Đây thật sự là người ngoại vực sao?”, Nguyên Huyền Tâm cũng vô cùng cảm khái, đôi mắt mở to.
Đánh bại Độc Cô Vấn, Thần Cung Thương, bây giờ ngay cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện cũng thất bại, hơn nữa trong lúc đó anh chỉ bước vào trận pháp nghịch chuyển một lần…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người sẽ không tin.
Dục Chấn Thiên ngây người ngồi trên ghế như bị sét đánh trúng, một lúc sau ông ta mới nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Đại ca, xem ra phải tiến hành kế hoạch rồi”, ông năm Dục nghiến răng nói.
“Tôi chỉ mong mọi chuyện thuận lợi, nếu không thành công tức là ngày nhà họ Dục bị diệt vong đến rồi”, Dục Chấn Thiên khàn giọng nói.
“Đại ca yên tâm, kế hoạch lần này không một khẽ hở, tên nhóc này có mọc cánh cũng khó chạy thoát”, ông năm Dục nói.
Bên Nam Ly Thành.
“Hạnh Nhi, cho dù thế nào, con cũng phải đưa người này về làm rể của Nam Ly Thành, có hiểu không?”, thành chủ Nam Ly Thành vui mừng nói.
“Bố yên tâm, người này đã là chồng của con rồi, anh ta đã nhìn thấy cơ thể con, con phải gả cho anh ta mới được”.
Nam Hạnh Nhi kiên định nói nhưng gương mặt đã đỏ bừng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưỡng mộ và nóng rực.
Có thể đánh bại đối thủ mạnh như vậy, giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.
Anh hùng như vậy có phụ nữ nào không yêu?
“Xem ra bảng xếp hạng bảy thiên tài sẽ thay đổi rồi”, Tề Trọng Khôn lẩm bẩm.
“Thiên tài? Thật ra đã không còn ý nghĩa gì nữa, con nghĩ điều mà người vực Diệt Vong nên chú ý đến nhất không phải là hư vinh này mà là ngoại vực, nên bước ra khỏi đây đến thế giới bên ngoài khám phá”, Tề Thủy Tâm khẽ cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, một hồi lâu cũng không dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trang chủ Vân Tiếu kích động vỗ tay, môi nở nụ cười.
Người sơn trang phía sau ông ta đều cực kỳ mừng rỡ, càng cảm thấy bội phục với quyết sạch tài giỏi của trang chủ Vân Tiếu.
Dù sao trang chủ Vân Tiếu cũng là người vui vẻ đồng ý đưa đan dược cho Lâm Chính nhất, cũng là người luôn tỏ ra nhã ý với anh nhiều nhất.
Bây giờ bám chặt vào được người đứng đầu cuộc thi, dĩ nhiên trang chủ Vân Tiếu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích.
“Mắt nhìn của trang chủ quả thật rất tài tình”.
“Bọn tôi không bằng!”
Còn bên Thanh Huyền Tông cũng là một trận hoan hô reo hò.
Tông chủ Thanh Huyền Tông vỗ tay bật cười: “Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha ha…”
Ái Nhiễm thở phào nhẹ nhõm nhưng không chần chừ nghiêng đầu nói: “Sư huynh Nam Phong, nhanh chóng dẫn vài người đến đỡ anh Lâm về, nhanh chóng chữa trị cho anh ấy”.
“Ừ”.
Nam Phong gật đầu, lập tức dẫn người chạy vào sân đấu.
Nam Phong lấy đan dược tốt nhất của Thanh Huyền Tông ra đút cho Lâm Chính uống.
Uống đan dược vào rồi, Lâm Chính cũng đã hồi phục kha khá bèn đâm châm vào mình.
Chẳng mấy chốc anh đã bình thường lại.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi”.
Lâm Chính nặng nề thở ra một hơi.
“Kết thúc rồi”.
Nam Phong cười nói: “Cậu Lâm vất vả rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi thế này có là gì đâu”.
Anh đứng dậy nhìn về phía ban tổ chức cuộc thi.
Lôi Hổ gật đầu, đích thân bước lên trước lớn giọng nói: “Còn ai muốn khiêu chiến với tuyển thủ Lâm Chính không? Nếu có người muốn khiêu chiến thì mời lên võ đài”.
Ông ta vừa dứt lời, hiện trường không ai đáp lời.
Các tuyển thủ còn lại nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi và ngưỡng mộ, đều cúi thấp đầu.
Thực lực của Lâm Chính đã thuyết phục họ rồi.
“Có người khiêu chiến không?”
“Có người khiêu chiến không?”
Lôi Hổ liên tục hỏi nhiều lần nhưng không ai đáp lời, sau đó ông ta cao giọng nói: “Không ai ứng chiến, vậy tôi tuyên bố cuộc thi lần này kết thúc, người đứng đầu cuộc thi là tuyển thủ Lâm Chính”.
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, bao phủ lấy cả vùng đất Tu Di.
“Hay!”
Người Thanh Huyền Tông mừng rỡ cao giọng nói.
Người sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái, Nam Ly Thành và Tề Phượng Sơn đều vui mừng reo hò.
Mà cũng có người sắc mặt quái lạ nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
Họ chưa từng nghĩ có một ngày, một người ngoại vực sẽ đứng trên đỉnh vực Diệt Vong.
Chương 3543: Thần binh nghịch thiên
Sau khi Lôi Hổ tuyên bố xong, cuộc thi chính thức kết thúc, cũng đã có quán quân.
Rất nhiều người đều nghĩ sẽ là Thần Cung Thương hoặc Độc Vô Vấn sẽ đứng đứng đầu cuộc thi nhưng có thế nào cũng không ngờ một người ngoại vực lại giành quán quân.
Lúc này người đội Thiên Tuần nhanh chân bước đến, họ sử dụng khí kình bước đến cạnh Lâm Chính, xếp hàng hai bên trái phải.
Lôi Hổ nhặt Thiên Sinh Đao rơi dưới đất, hai tay nắm chặt, nặng nề bước đến trước mặt Lâm Chính.
“Chúc mừng tuyển thủ Lâm Chính trở thành người đứng đầu cuộc thi, cậu hãy nhận phần thưởng của mình”.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính lạnh nhạt mỉm cười rồi nhận lấy Thiên Sinh Đao, sau đó rút đao ra khỏi vỏ.
Vù.
Đao quang trắng tuyết giống như tia sáng mãnh liệt nhất của mặt trời vào ngày đông, chiếu thẳng vào bốn phía làm bừng sáng lòng người.
Thân đao không phải lạnh băng mà nóng rực, hơn nữa tràn đầy sinh khí khiến người ta không dám tin.
“Đúng thật là khéo léo, đao tốt”.
Lâm Chính nói.
“Đao này là tất cả tâm huyết của Lôi Trạch, là thần khí của thế gian, cậu Lâm phải giữ gìn nó thật tốt, dù sao cũng có không ít người thèm muốn vật này”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở”, Lâm Chính gật đầu.
“Ngoại vực có thể sinh ra được thiên tài siêu đẳng như cậu đúng là làm người ta ngạc nhiên, xem ra Lôi Trạch cũng nên bảo người đến ngoại vực xem thử”.
Lôi Hổ cười nói, sau đó xoay người lại nói: “Mời tất cả tuyển thủ tham gia cuộc thi lên đây”.
Đám người nhốn nháo, các tuyển thủ đều bước lên võ đài.
Không chỉ có người đứng đầu trong cuộc thi mới có thể nhận được nhận phần thưởng, nghe nói những người trong top một trăm đều sẽ có phần thưởng từ Lôi Trạch, mặc dù phần thưởng này không tốt bằng Thiên Sinh Đao nhưng cũng rất quý giá, ít nhất trong mắt những thế tộc đó cũng được xem là bảo vật.
Cũng chính vì điều này mà mỗi lần cuộc thi mở ra, rất nhiều thế tộc đều sẽ tấp nập đến tham dự, cho dù là thế tộc lớn hay nhỏ, mạnh hay yếu, họ đều tích cực tham gia.
Vì chỉ cần giành được vị trí tốt trên bảng xếp hạng thì sẽ có lợi, ai mà lại bỏ qua cơ hội như vậy?
Mọi người cầm phần thưởng mà Lôi Trạch phát cho, vui mừng rời khỏi đây.
Bầu không khí cũng xem như tưng bừng nhộn nhịp.
Ngược lại Lâm Chính cũng chẳng quan tâm, tầm mắt anh vẫn nhìn thanh Thiên Sinh Đao trong tay.
Thật ra sự thần kỳ của thanh đao này không phải nằm ở thủ công mà là chất liệu của nó.
Lâm Chính chưa từng thấy loại chất liệu này, cũng chưa từng thấy văn hiến sách cổ nào ghi chép lại.
Anh nhìn nó hồi lâu, bỗng giơ Thiên Sinh Đao lên vung sang chỗ thi thể Thất Tu La đã bị cháy đen bên cạnh.
Vèo.
Thiên Sinh Đao tỏa ra tia đao quang trắng tuyết, xinh đẹp và sáng như ánh trăng.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy ánh sáng chiếu lên người của thanh niên đó, bỗng chốc cơ thể thanh niên bắt đầu hồi phục lại.
Máu thịt đen xì dần biến mất để lộ ra da thịt mới mềm mại sạch sẽ, cơ thể bầm tím của hắn cũng dần hồi phục, điều khiến người ta khó tin nhất là nhịp tim và hơi thở vốn đã ngừng đập của hắn cũng khôi phục lại.
“Sống… sống rồi?”
“Trời ạ, đây quả thật là kỳ tích”.
“Không dùng đến châm bạc và thuốc đã có thể cứu sống người khác?”
“Đây là uy lực của Thiên Sinh Đao sao?”
“Có thanh đao này là có thể cứu được rất nhiều người”.
“Nếu thế tộc nào có được thanh đao này, vậy thì lúc đánh giết với thế tộc khác, hoàn toàn có thể không có thương vong, hơn nữa có thể duy trì sức chiến đấu ở mức cao nhất. Giết một người, cứu một người, vũ khí này còn hơn cả nghịch thiên”.
“Không thể tin được…”
Mọi người ngạc nhiên nói, ánh mắt nhìn Thiên Sinh Đao đã trở nên nóng bỏng.
Chương 3544: Thèm muốn
“Anh đừng nghĩ rằng thanh đao này đơn giản như vậy, muốn vung đao phải cần có sức mạnh, mỗi lần vung như vậy đều sẽ tốn rất nhiều sức, nếu muốn sử dụng thanh đao này để cứu hàng trăm người trong một khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn đó chỉ là những điều viển vông”, Độc Cô Vấn đi tới, nói thẳng.
Giọng nói của hắn rất lớn, giống như đang cảnh báo tất cả mọi người đừng có ý đồ với thanh đao này.
Thật đáng tiếc khi hầu hết những lời nói của Độc Cô Vấn đều không có tác dụng.
Ánh mắt của mọi người đều không thay đổi.
Vẫn nóng rực và đầy tham lam.
Đối diện với Thiên Sinh Đao, lợi ích mà những thế tộc này nhận được từ Lôi Trạch đều không đáng để nhắc tới.
Lâm Chính cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, khẽ nhíu lông mày lại.
Anh chỉ muốn thử sức mạnh của thanh đao này, không ngờ công dụng của thanh đao này lại tốt hơn những gì anh mong đợi.
Lần này thật rắc rối.
E rằng đã có rất nhiều người đang bí mật theo dõi mình rồi...
“Cậu Lâm, chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường nên vội vàng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu rồi lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người thanh niên đó, nói: “Địa vị của anh ta ở Thiên Thần Điện không thấp, nên bây giờ chúng ta đưa anh ta về trước rồi xem thử có thể lấy được một ít tin tức của Thiên Thần Điện từ miệng anh ta hay không?”
“Được!”
Tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, nhanh chóng bảo mấy người Nam Phong khiêng thanh niên đó lên, chuẩn bị đi về.
Lâm Chính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi anh chuẩn bị bước đi thì đột nhiên khựng lại.
Xung quanh có quá nhiều ánh mắt.
Có hơn tám mươi phần trăm các thế tộc đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đi tới đâu thì họ nhìn theo tới đó.
Ngoài ra còn có các cao thủ của các thế tộc đột nhiên nhanh chóng rời khỏi vùng đất Tu Di, lao nhanh về phía con đường duy nhất một cách vội vã.
Vùng đất Tu Di là cấm địa.
Cho dù cuộc thi đã kết thúc thì cũng không được phép đánh nhau ở đây.
Đây là quy luật bất thành văn của vực Diệt Vong.
Bất kỳ ai dám lộn xộn ở nơi này cũng đồng nghĩa với việc đang thách thức Lôi Trạch.
Vì vậy mọi người sẽ lựa chọn sẽ ra ngoài đánh nhau.
“Anh Lâm, e rằng đã có hàng trăm cao thủ đang mai phục bên ngoài rồi, nếu anh mang theo thanh Thiên Sinh Đao này ra ngoài thì tôi sợ rằng chưa được mấy giây là đã bị bọn họ xé xác thành trăm mảnh”, Độc Cô Vấn bước lại nhỏ giọng nói.
“Tôi biết, nhưng cũng không còn cách nào khác, mang theo vật có giá trị rất dễ gặp họa, đều này không thể tránh được, trừ khi tôi từ bỏ thanh Thiên Sinh Đao này”, Lâm Chính cười đầy chua xót.
“Anh Lâm, nếu tôi là anh thì tôi sẽ chọn cách từ bỏ Thiên Sinh Đao này, tình hình ở bên ngoài khác hẳn cuộc thi này, bọn họ sẽ không chiến đấu một mình mà sẽ tràn lên như ong vỡ tổ. Để cướp lấy thanh đao này, bọn họ sẽ bất chấp tất cả, không đến một ngàn thì cũng đến tám trăm các thế tộc, ngay cả Lôi Trạch cũng không thể quản lý nhiều thế tộc như vậy nên anh không thể mang thanh đao đó ra ngoài được”, Thần Cung Thương cũng đi đến để khuyên nhủ.
Hắn cũng không muốn Lâm Chính chết.
Nếu không thì thiên phú của hắn không còn hy vọng khôi phục.
“Cậu Lâm, đừng lo lắng, sơn trang Vân Tiếu chúng tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”, trang chủ Vân Tiếu dẫn theo những người ở sơn trang Vân Tiếu đi lại, bày tỏ thái độ ngay tại chỗ.
“Thành chủ Nam Ly Thành tôi cũng sẽ bảo vệ cậu cẩn thận!”, thành chủ Nam Ly Thành nghiêm túc nói, vẻ mặt đầy kiên quyết.
Nam Hạnh Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Chính, đôi mắt rực lửa, ánh mắt không hề rời khỏi Lâm Chính.
“Tề Phượng Sơn cũng sẽ không đứng ngoài cuộc”.
“Tường Vân Phái chúng tôi cũng vậy!”
Một số thế tộc có quan hệ khá tốt với Lâm Chính đều đã lên tiếng.
Lâm Chính là người đứng đầu cuộc thi, bọn họ có ý định đặt cược toàn bộ lên người Lâm Chính.
Chỉ cần Lâm Chính bình an vô sự thì dựa vào uy thế của người đứng đầu cuộc thi cũng sẽ khiến cho địa vị của những thế tộc này trong vực Diệt Vong tăng lên vài bậc.
Chương 3545: Một con đường khác
“Thế gia Thần Cung cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu Lâm, nhưng xin cậu Lâm hãy cứu con trai của tôi!”
Lúc này, một nhóm cao thủ của thế gia Thần Cung đi tới, thậm chí gia chủ nhà họ Thần Cung còn ôm quyền cúi đầu trước Lâm Chính.
Khi biết Lâm Chính biết cách khôi phục thiên phú của Thần Cung Thương, gia chủ nhà họ Thần Cung đã quyết định sẽ đứng về phe của Lâm Chính.
Thần Cung Thương sẽ là gia chủ tương lai của thế gia Thần Cung, cho dù hắn không giành được hạng nhất trong cuộc thi lần này đi nữa cũng không quan trọng, không giành được hạng nhất cũng chỉ có nghĩa là thế gia Thần Cung không có hy vọng bước lên bậc cao hơn thôi.
Nếu như Thần Cung Thương bị phế bỏ thì e rằng ngay cả địa vị hiện giờ, thế gia Thần Cung cũng sẽ không giữ được.
Quan trọng hơn là gia chủ nhà họ Thần Cung có thể phân biệt được thứ nào quan trọng hơn.
Ngược lại, Độc Cô Vấn hơi do dự.
Hắn nhìn thế gia Độc Cô ở bên kia.
“Cậu chủ, chuyện này... Hay là chúng ta đừng tham gia, nếu không cậu sẽ đắc tội với rất nhiều thế tộc khác”, một ông lão đã lớn tuổi đi tới, chắp tay nói.
Độc Cô Vấn sao có thể không biết chứ?
Cho dù Độc Cô Vấn có lòng đi chăng nữa thì gia tộc cũng sẽ không muốn nhúng tay vào những chuyện như thế này, nếu không thì địa vị của thế gia Độc Cô ở vực Diệt Vong sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Anh Lâm, thật lòng xin lỗi”, Độc Cô Vấn hít một hơi thật sâu, chắp tay cúi đầu xuống.
“Không sao, đây vốn là việc riêng của tôi, nếu giúp được thì cũng là vì tình cảm, còn không giúp thì cũng không có trách nhiệm”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế gia Độc Cô chúng tôi không tiện can thiệp, nhưng nếu sau này anh Lâm cần giúp đỡ thì anh có thể cử người đến thế gia Độc Cô, Độc Cô Vấn nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ, không bao giờ từ chối”.
“Được!”
“Tạm biệt!”
Độc Cô Vấn chắp tay thêm một lần nữa, sau đó dẫn mọi người rời đi.
“Hừ! Thế gia Độc Cô đúng là nói một đằng làm một nẻo, lúc trước khi cầu xin anh Lâm đừng giết Độc Cô Vấn, bọn họ đã quỳ gối, nói rằng sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Lâm, thế mà khi anh Lâm gặp nạn họ lại nuốt lời, thật đáng ghét!” Nam Phong tức giận nói.
“Làm trâu làm ngựa là một chuyện, chết vì việc làm đó lại là một chuyện khác, nếu như kết cục của thế gia Độc Cô là hơn một nửa các thành viên trong thế gia sẽ bị giết hoặc bị thương thì hà cớ gì họ phải làm như vậy chứ?” Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
Nếu không phải vì Thần Cung Thương thì thế gia Thần Cung nhất định cũng sẽ không nhúng tay vào.
Còn với các tông môn như Tường Vân Phái và Nam Ly Thành thì đó cũng chỉ là một canh bạc.
Hầu hết những người ở vùng đất Tu Di đã rời đi.
Nhưng vẫn còn hơn một nửa.
Nếu tính người của các tông môn thế tộc thì có khoảng tám mươi phần trăm người của các tông tộc vẫn còn ở đây.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Lâm Chính bằng ánh mắt cháy bỏng.
Đa phần những người rời đi đều đã tiến hành phục kích.
Những người còn ở lại đang chờ xem khi nào Lâm Chính mới rời đi.
Dẫu sao trên người Lâm Chính cũng không chỉ có mỗi Thiên Sinh Đao mà còn có Trùng Long Thích!
Mặc dù đã có các thế tộc giúp đỡ nhưng Lâm Chính cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh nhíu mày suy nghĩ tìm biện pháp đối phó.
Lúc này, Ái Nhiễm lại bước tới.
“Thần y Lâm, có lẽ chúng ta phải đi một đường khác để rời khỏi chỗ này”.
Lâm Chính giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Cô Ái Nhiễm, cô có ý gì?”
“Thần y Lâm, có rất nhiều đường để rời khỏi vùng đất Tu Di, tôi biết một lối mòn có thể đi ra khỏi vùng đất Tu Di, có lẽ vẫn chưa có nhiều người biết tới con đường này, chúng ta hãy tập hợp mọi người lại, anh dịch dung nhanh đi, sau đó chúng ta sẽ âm thầm đi ra ngoài bằng lối mòn đó, nếu như vậy thì chúng ta sẽ giải quyết được mối nguy hiểm”, Ái Nhiễm nói.
“Hả?”
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Ái Nhiễm: “Còn có đường mòn ở vùng đất Tu Di hả? Sao cô phát hiện ra nó vậy?”
“Người phát hiện không phải tôi mà là người nhà của tôi, vài năm trước cả nhà chúng tôi muốn ra ngoài nhưng lại gặp phải kẻ thù buộc phải trốn trong vùng đất Tu Di, lúc đó vô tình nhìn thấy một con đường gồ ghề bị cỏ cây che phủ ở phía tây, dù nó rất khó di chuyển nhưng nếu đi qua thì chúng ta có thể rời khỏi vùng đất Tu Di”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.
Không được!
Như vậy trên dưới đều khó bảo toàn, tiếp tục thì sớm muộn cũng bị đối phương xé tan thành từng mảnh!
Lâm Chính cắn răng, không dám do dự nữa, anh gầm nhẹ một tiếng, lại phát động Trùng Long Thích.
Vù vù..
Trùng Long Thích giống như một ngôi sao băng trong đêm tối, tỏa sáng rực rỡ, xuyên qua huyết khí xung quanh, phá vỡ bàn tay máu đang nắm chặt Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên thoát ra ngoài, nắm chặt huyết khí lao về phía màn sương máu.
Nhưng anh vừa chuyển động, huyết khí xung quanh lại lần nữa sôi trào, sau đó từng màn sương máu như bàn tay quỷ đáng sợ lao về phía anh.
Lâm Chính vừa tránh né vừa bỏ chạy.
Nhưng bàn tay quỷ là vô tận.
Chúng đều do sương máu hóa thành, chỉ cần có sương máu, thì sẽ có chúng.
Lâm Chính không dám giãy giụa, chỉ có thể vừa điều khiển Trùng Long Thích vừa xông ra ngoài.
Bởi vì muốn sức mạnh phi thăng gắn liền với Trùng Long Thích thì lớp phòng thủ trên cơ thể Lâm Chính không nhiều, anh liên tục bị những bàn tay quỷ kéo xé, như vậy không bao lâu, trên người Lâm Chính đã thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa.
Mà điều càng khiến người kinh hãi là thân trên của Lâm Chính chảy máu, lại bị sương máu hút lấy, đến khi thấm đẫm máu của Lâm Chính, sương máu càng đỏ rực hơn..
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, lần này cũng không thể làm gì được.
Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, mới có thể nghĩ biện pháp phản kích để giành thằng lợi.
Nhưng chạy trốn được một lúc, Lâm Chính phát hiện bản thân dù lao ra như thế nào, đều không có cách nào rút ngắn khoảng cách.
Giống như bản thân luôn giậm chân tại chỗ?
Không!
Không đúng, không phải giậm chân tại chỗ, mà là sương máu này đang di chuyển theo anh!
Tim của Lâm Chính chợt thắt chặt, đột nhiên ngừng lại.
"Ồ? Phát hiện ra rồi sao?", thanh niên híp mắt, cười đùa: "Huyết vực của tôi đã khóa chặt anh, cho dù anh có trốn đến cùng trời cuối đất, cũng không thể thoát khỏi! Anh đã hoàn toàn rơi vào chỗ chết rồi, nếu không phá cơ thể ra thành mảnh vụn thì huyết vực này sẽ không biến mất”.
"Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể tìm anh thôi!"
Lâm Chính đột nhiên xoay người, lao đến chỗ thanh niên đó.
"Dốt nát, ngu muội, ếch ngồi đáy giếng!"
Thanh niên đó lắc đầu, tiếp theo hắn gầm thét, áo bỗng nhiên nổ tung, ngực trần trụi đột nhiên nứt lìa, hai hàng xương sườn không ngừng nhô ra, hóa thành từng hàng gai nhọn xông về Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng rút lui, trở tay phóng ra một cây châm về phía xương sườn.
Nhưng cây châm bạc chỉ đâm vào phần trên xương sườn đã nổ tung, nhìn lại xương sườn bị đâm không hề bị tổn thương.
"Cái gì?"
Lâm Chính thở gấp.
Một giây kế tiếp.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch...
Bàn tay máu xung quanh lại lần nữa ôm chặt lấy anh.
Xì xì!
Xương sườn đâm thẳng vào mục tiêu sống, trong nháy mắt xuyên thủng cơ thể Lâm Chính.
Sau đó, nó giống như ống hút, bắt đầu hút máu tươi trong cơ thể Lâm Chính.
Có thể thấy xương sườn bị đâm ở phía trên xuất hiện lượng lớn những đường mảnh màu đỏ, chính là máu của Lâm Chính.
"Ngon! Ngon! Ha ha ha ha, máu tươi của anh, quả nhiên không khiến tôi thất vọng, tư chất của anh cũng rất ưu việt, xem ra, tôi nên dung hợp anh vào trong cơ thể tôi, để anh ở trong cơ thể tôi suốt đời!", thanh niên cười to, trong mắt đều là sự cuồng nhiệt.
Cơ thể Lâm Chính bị đâm thủng, máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng.
Anh không thể nhúc nhích được nữa.
Cho dù là Trùng Long Thích, anh cũng không còn sức để điều khiển.
Chỉ là, trên mặt anh không hề kinh hãi, ngược lại trong con ngươi của anh toát ra một tia sáng.
"Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy... Nếu vậy thì lại dễ dàng giải quyết!"
Lâm Chính nói một cách khó khăn, mỗi khi anh nói một câu, máu lại chảy ra từ trong miệng.
"Ồ? Anh phát hiện ra điều gì sao?", thanh niên cười híp mắt.
"Màn sương máu này chính là cơ thể của anh nhỉ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Không sai, đây là do cơ thể tôi tạo thành, anh vẫn luôn chiến đấu ở trong cơ thể tôi, nhưng không cần phải sợ, bởi vì rất nhanh, anh cũng sẽ trở thành một bộ phận của nó!"
Thanh niên cười nói, sau đó ánh mắt lộ ra sự hung hãn, muốn xé xác Lâm Chính.
Nhưng giây kế tiếp, đột nhiên khóe miệng Lâm Chính nhếch lên: "Vậy thì tốt!"
Thanh niên ngẩn ra.
Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thanh niên: "Vậy tôi sẽ không khách khí nữa!"
"Cái gì?"
Thanh niên thở dốc.
Đột nhiên.
Ầm!
Trên bầu trời, bỗng phát ra một tiếng sấm.
Sau đó bầu trời trở nên u ám, một đám mây đen khổng lồ lơ lửng bên trên màn sương máu...
"Đây là?"
Thanh niên có cảm giác không đúng lắm, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám do dự? Lập tức phát động tay quỷ, muốn xé xác Lâm Chính.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Đột nhiên trên người Lâm Chính phát ra một tia sét, truyền đến tất cả bàn tay quỷ và toàn bộ sương máu.
"A!"
Thanh niên kêu lên thảm thiết, vội vàng buông lỏng Lâm Chính.
Ngay cả sương máu ở xung quanh cũng lui về phía sau.
Khu vực xung quanh cơ thể Lâm Chính ngay lập tức trở thành một khoảng không!
"Đây là... sấm?"
Thanh niên trợn hai mắt, không tưởng tượng nổi.
"Huyết vực sao? Rất tốt, vậy tôi sẽ để cho anh nhìn thấy vực của tôi?"
Lâm Chính chùi máu dính trên khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, rồi giơ tay chộp vào không trung.
Thời khắc này, sương máu phía trên vô cùng âm u, bầu trời ảm đạm!
Một đám mây dày đặc bay tới.
Trong đám mây dày đó, sấm sét khuấy động, tia chớp lóe sáng, sấm rền vang!
Thanh niên chết lặng.
Chương 3542: Người đứng đầu cuộc thi
Sấm!
Thanh niên có thể cảm nhận được rất rõ.
Đó là thần lôi vô tận.
Là Thiên Lôi cuồn cuộn.
Chúng dính vào trong các đám mây đen dày đặc, sau khi đám mây dày áp bức sẽ áp chế về phía sương máu.
Thanh niên có thế nào cũng không ngờ được Lâm Chính lại còn có khả năng đáng sợ như vậy.
Sương máu này nhìn giống sương máu nhưng thật ra chẳng khác gì thân thể của hắn.
Sấm sét có thể dẫn điện.
Thanh niên biến sắc, lập tức thu sương máu lại.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng bất chấp mọi thứ lao đến.
“Anh muốn làm gì?”
Thanh niên hốt hoảng vội lùi về sau.
Nhưng… đã không kịp nữa rồi.
Lâm Chính túm lấy hai vai thanh niên.
Thanh niên điên cuồng sử dụng bàn tay quỷ muốn kéo Lâm Chính ra.
Nhưng Lâm Chính đã khóa chặt lấy hắn.
Cho dù hắn có dùng sức thế nào cũng chẳng có tác dụng.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu đi”, Lâm Chính nói, đôi mắt đầy tia sét.
Sau đó.
Ầm!
Một con rồng sấm to khoảng chín tấc, dài một trăm trượng bay ra từ trong đám mây đen dày đặc đó rồi bay vào trong sương máu.
Vù vù vù...
Tia chớp đáng sợ đột nhiên vang khắp cả sương máu.
Sương máu rộng lớn biến thành sương mây sấm sét, tỏa ra tia chớp chói mắt.
Tia lửa và tia chớp liên tục bắn ra xung quanh.
“A!”
Người xung quanh sợ hãi vội lùi về sau.
Tia chớp đánh trúng mặt đất nổ tung, đánh trúng trên núi san bằng đỉnh núi, thậm chí lao về phía bầu trời muốn tách chân trời ra.
Sấm chớp kêu vang, rồng sấm gầm gừ.
Cứ thế kéo dài tận một phút, sấm chớp mới dần biến mất.
Mọi người hoàn hồn, trợn mắt há mồm nhìn không trung.
Mây sấm không còn nữa, lúc này sương máu cũng đã biến mất hoàn toàn.
Chỉ thấy có hai bóng người đáp xuống từ giữa không trung.
Một là Lâm Chính, một người khác là thanh niên tên Tuyệt Mệnh đó.
Hai người ngã vào trong hố sâu bên dưới, cả người đều đầy vết thương.
Cả người Lâm Chính đã không nhìn thấy một miếng thịt hoàn chỉnh nào, làn da bị nứt, liên tục nôn ra máu.
Còn Tuyệt Mệnh thì cả người cháy đen, không có động tĩnh gì.
Như thế loạt sấm sét vừa rồi đã đánh trúng vào người hắn.
Mọi người đều im lặng như tờ.
Mọi người ngây ngốc nhìn hai bóng người trong hố sâu đều không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính run lên, sau đó từ từ ngồi dậy.
Cả vùng đất Tu Di bỗng chốc tĩnh lặng.
Lâm Chính thắng rồi!
Ngay cả đối thủ đáng sợ như vậy cũng không thể đánh thắng anh.
“Không ngờ Thất Tu La của Thiên Thần Điện đều không phải là đối thủ của người này, người này… quá đáng sợ”, Thần Cung Thương hít sâu một hơi nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thực lực của Lâm Chính khủng khiếp như thế, chắc chắn khả năng cũng không đơn giản, có lẽ có thể chữa được cho thiên phú của hắn thật.
“Hơn nữa, người này liên tục đánh nhau đến lúc này, vừa rồi đối mặt với Thất Tu La đều thắng, hao phí rất nhiều sức lực nhưng vẫn có thể đánh bại hắn, thật không thể tin được… Đây thật sự là người ngoại vực sao?”, Nguyên Huyền Tâm cũng vô cùng cảm khái, đôi mắt mở to.
Đánh bại Độc Cô Vấn, Thần Cung Thương, bây giờ ngay cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện cũng thất bại, hơn nữa trong lúc đó anh chỉ bước vào trận pháp nghịch chuyển một lần…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người sẽ không tin.
Dục Chấn Thiên ngây người ngồi trên ghế như bị sét đánh trúng, một lúc sau ông ta mới nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Đại ca, xem ra phải tiến hành kế hoạch rồi”, ông năm Dục nghiến răng nói.
“Tôi chỉ mong mọi chuyện thuận lợi, nếu không thành công tức là ngày nhà họ Dục bị diệt vong đến rồi”, Dục Chấn Thiên khàn giọng nói.
“Đại ca yên tâm, kế hoạch lần này không một khẽ hở, tên nhóc này có mọc cánh cũng khó chạy thoát”, ông năm Dục nói.
Bên Nam Ly Thành.
“Hạnh Nhi, cho dù thế nào, con cũng phải đưa người này về làm rể của Nam Ly Thành, có hiểu không?”, thành chủ Nam Ly Thành vui mừng nói.
“Bố yên tâm, người này đã là chồng của con rồi, anh ta đã nhìn thấy cơ thể con, con phải gả cho anh ta mới được”.
Nam Hạnh Nhi kiên định nói nhưng gương mặt đã đỏ bừng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưỡng mộ và nóng rực.
Có thể đánh bại đối thủ mạnh như vậy, giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.
Anh hùng như vậy có phụ nữ nào không yêu?
“Xem ra bảng xếp hạng bảy thiên tài sẽ thay đổi rồi”, Tề Trọng Khôn lẩm bẩm.
“Thiên tài? Thật ra đã không còn ý nghĩa gì nữa, con nghĩ điều mà người vực Diệt Vong nên chú ý đến nhất không phải là hư vinh này mà là ngoại vực, nên bước ra khỏi đây đến thế giới bên ngoài khám phá”, Tề Thủy Tâm khẽ cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, một hồi lâu cũng không dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trang chủ Vân Tiếu kích động vỗ tay, môi nở nụ cười.
Người sơn trang phía sau ông ta đều cực kỳ mừng rỡ, càng cảm thấy bội phục với quyết sạch tài giỏi của trang chủ Vân Tiếu.
Dù sao trang chủ Vân Tiếu cũng là người vui vẻ đồng ý đưa đan dược cho Lâm Chính nhất, cũng là người luôn tỏ ra nhã ý với anh nhiều nhất.
Bây giờ bám chặt vào được người đứng đầu cuộc thi, dĩ nhiên trang chủ Vân Tiếu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích.
“Mắt nhìn của trang chủ quả thật rất tài tình”.
“Bọn tôi không bằng!”
Còn bên Thanh Huyền Tông cũng là một trận hoan hô reo hò.
Tông chủ Thanh Huyền Tông vỗ tay bật cười: “Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha ha…”
Ái Nhiễm thở phào nhẹ nhõm nhưng không chần chừ nghiêng đầu nói: “Sư huynh Nam Phong, nhanh chóng dẫn vài người đến đỡ anh Lâm về, nhanh chóng chữa trị cho anh ấy”.
“Ừ”.
Nam Phong gật đầu, lập tức dẫn người chạy vào sân đấu.
Nam Phong lấy đan dược tốt nhất của Thanh Huyền Tông ra đút cho Lâm Chính uống.
Uống đan dược vào rồi, Lâm Chính cũng đã hồi phục kha khá bèn đâm châm vào mình.
Chẳng mấy chốc anh đã bình thường lại.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi”.
Lâm Chính nặng nề thở ra một hơi.
“Kết thúc rồi”.
Nam Phong cười nói: “Cậu Lâm vất vả rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi thế này có là gì đâu”.
Anh đứng dậy nhìn về phía ban tổ chức cuộc thi.
Lôi Hổ gật đầu, đích thân bước lên trước lớn giọng nói: “Còn ai muốn khiêu chiến với tuyển thủ Lâm Chính không? Nếu có người muốn khiêu chiến thì mời lên võ đài”.
Ông ta vừa dứt lời, hiện trường không ai đáp lời.
Các tuyển thủ còn lại nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi và ngưỡng mộ, đều cúi thấp đầu.
Thực lực của Lâm Chính đã thuyết phục họ rồi.
“Có người khiêu chiến không?”
“Có người khiêu chiến không?”
Lôi Hổ liên tục hỏi nhiều lần nhưng không ai đáp lời, sau đó ông ta cao giọng nói: “Không ai ứng chiến, vậy tôi tuyên bố cuộc thi lần này kết thúc, người đứng đầu cuộc thi là tuyển thủ Lâm Chính”.
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, bao phủ lấy cả vùng đất Tu Di.
“Hay!”
Người Thanh Huyền Tông mừng rỡ cao giọng nói.
Người sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái, Nam Ly Thành và Tề Phượng Sơn đều vui mừng reo hò.
Mà cũng có người sắc mặt quái lạ nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
Họ chưa từng nghĩ có một ngày, một người ngoại vực sẽ đứng trên đỉnh vực Diệt Vong.
Chương 3543: Thần binh nghịch thiên
Sau khi Lôi Hổ tuyên bố xong, cuộc thi chính thức kết thúc, cũng đã có quán quân.
Rất nhiều người đều nghĩ sẽ là Thần Cung Thương hoặc Độc Vô Vấn sẽ đứng đứng đầu cuộc thi nhưng có thế nào cũng không ngờ một người ngoại vực lại giành quán quân.
Lúc này người đội Thiên Tuần nhanh chân bước đến, họ sử dụng khí kình bước đến cạnh Lâm Chính, xếp hàng hai bên trái phải.
Lôi Hổ nhặt Thiên Sinh Đao rơi dưới đất, hai tay nắm chặt, nặng nề bước đến trước mặt Lâm Chính.
“Chúc mừng tuyển thủ Lâm Chính trở thành người đứng đầu cuộc thi, cậu hãy nhận phần thưởng của mình”.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính lạnh nhạt mỉm cười rồi nhận lấy Thiên Sinh Đao, sau đó rút đao ra khỏi vỏ.
Vù.
Đao quang trắng tuyết giống như tia sáng mãnh liệt nhất của mặt trời vào ngày đông, chiếu thẳng vào bốn phía làm bừng sáng lòng người.
Thân đao không phải lạnh băng mà nóng rực, hơn nữa tràn đầy sinh khí khiến người ta không dám tin.
“Đúng thật là khéo léo, đao tốt”.
Lâm Chính nói.
“Đao này là tất cả tâm huyết của Lôi Trạch, là thần khí của thế gian, cậu Lâm phải giữ gìn nó thật tốt, dù sao cũng có không ít người thèm muốn vật này”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở”, Lâm Chính gật đầu.
“Ngoại vực có thể sinh ra được thiên tài siêu đẳng như cậu đúng là làm người ta ngạc nhiên, xem ra Lôi Trạch cũng nên bảo người đến ngoại vực xem thử”.
Lôi Hổ cười nói, sau đó xoay người lại nói: “Mời tất cả tuyển thủ tham gia cuộc thi lên đây”.
Đám người nhốn nháo, các tuyển thủ đều bước lên võ đài.
Không chỉ có người đứng đầu trong cuộc thi mới có thể nhận được nhận phần thưởng, nghe nói những người trong top một trăm đều sẽ có phần thưởng từ Lôi Trạch, mặc dù phần thưởng này không tốt bằng Thiên Sinh Đao nhưng cũng rất quý giá, ít nhất trong mắt những thế tộc đó cũng được xem là bảo vật.
Cũng chính vì điều này mà mỗi lần cuộc thi mở ra, rất nhiều thế tộc đều sẽ tấp nập đến tham dự, cho dù là thế tộc lớn hay nhỏ, mạnh hay yếu, họ đều tích cực tham gia.
Vì chỉ cần giành được vị trí tốt trên bảng xếp hạng thì sẽ có lợi, ai mà lại bỏ qua cơ hội như vậy?
Mọi người cầm phần thưởng mà Lôi Trạch phát cho, vui mừng rời khỏi đây.
Bầu không khí cũng xem như tưng bừng nhộn nhịp.
Ngược lại Lâm Chính cũng chẳng quan tâm, tầm mắt anh vẫn nhìn thanh Thiên Sinh Đao trong tay.
Thật ra sự thần kỳ của thanh đao này không phải nằm ở thủ công mà là chất liệu của nó.
Lâm Chính chưa từng thấy loại chất liệu này, cũng chưa từng thấy văn hiến sách cổ nào ghi chép lại.
Anh nhìn nó hồi lâu, bỗng giơ Thiên Sinh Đao lên vung sang chỗ thi thể Thất Tu La đã bị cháy đen bên cạnh.
Vèo.
Thiên Sinh Đao tỏa ra tia đao quang trắng tuyết, xinh đẹp và sáng như ánh trăng.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy ánh sáng chiếu lên người của thanh niên đó, bỗng chốc cơ thể thanh niên bắt đầu hồi phục lại.
Máu thịt đen xì dần biến mất để lộ ra da thịt mới mềm mại sạch sẽ, cơ thể bầm tím của hắn cũng dần hồi phục, điều khiến người ta khó tin nhất là nhịp tim và hơi thở vốn đã ngừng đập của hắn cũng khôi phục lại.
“Sống… sống rồi?”
“Trời ạ, đây quả thật là kỳ tích”.
“Không dùng đến châm bạc và thuốc đã có thể cứu sống người khác?”
“Đây là uy lực của Thiên Sinh Đao sao?”
“Có thanh đao này là có thể cứu được rất nhiều người”.
“Nếu thế tộc nào có được thanh đao này, vậy thì lúc đánh giết với thế tộc khác, hoàn toàn có thể không có thương vong, hơn nữa có thể duy trì sức chiến đấu ở mức cao nhất. Giết một người, cứu một người, vũ khí này còn hơn cả nghịch thiên”.
“Không thể tin được…”
Mọi người ngạc nhiên nói, ánh mắt nhìn Thiên Sinh Đao đã trở nên nóng bỏng.
Chương 3544: Thèm muốn
“Anh đừng nghĩ rằng thanh đao này đơn giản như vậy, muốn vung đao phải cần có sức mạnh, mỗi lần vung như vậy đều sẽ tốn rất nhiều sức, nếu muốn sử dụng thanh đao này để cứu hàng trăm người trong một khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn đó chỉ là những điều viển vông”, Độc Cô Vấn đi tới, nói thẳng.
Giọng nói của hắn rất lớn, giống như đang cảnh báo tất cả mọi người đừng có ý đồ với thanh đao này.
Thật đáng tiếc khi hầu hết những lời nói của Độc Cô Vấn đều không có tác dụng.
Ánh mắt của mọi người đều không thay đổi.
Vẫn nóng rực và đầy tham lam.
Đối diện với Thiên Sinh Đao, lợi ích mà những thế tộc này nhận được từ Lôi Trạch đều không đáng để nhắc tới.
Lâm Chính cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, khẽ nhíu lông mày lại.
Anh chỉ muốn thử sức mạnh của thanh đao này, không ngờ công dụng của thanh đao này lại tốt hơn những gì anh mong đợi.
Lần này thật rắc rối.
E rằng đã có rất nhiều người đang bí mật theo dõi mình rồi...
“Cậu Lâm, chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường nên vội vàng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu rồi lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người thanh niên đó, nói: “Địa vị của anh ta ở Thiên Thần Điện không thấp, nên bây giờ chúng ta đưa anh ta về trước rồi xem thử có thể lấy được một ít tin tức của Thiên Thần Điện từ miệng anh ta hay không?”
“Được!”
Tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, nhanh chóng bảo mấy người Nam Phong khiêng thanh niên đó lên, chuẩn bị đi về.
Lâm Chính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi anh chuẩn bị bước đi thì đột nhiên khựng lại.
Xung quanh có quá nhiều ánh mắt.
Có hơn tám mươi phần trăm các thế tộc đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đi tới đâu thì họ nhìn theo tới đó.
Ngoài ra còn có các cao thủ của các thế tộc đột nhiên nhanh chóng rời khỏi vùng đất Tu Di, lao nhanh về phía con đường duy nhất một cách vội vã.
Vùng đất Tu Di là cấm địa.
Cho dù cuộc thi đã kết thúc thì cũng không được phép đánh nhau ở đây.
Đây là quy luật bất thành văn của vực Diệt Vong.
Bất kỳ ai dám lộn xộn ở nơi này cũng đồng nghĩa với việc đang thách thức Lôi Trạch.
Vì vậy mọi người sẽ lựa chọn sẽ ra ngoài đánh nhau.
“Anh Lâm, e rằng đã có hàng trăm cao thủ đang mai phục bên ngoài rồi, nếu anh mang theo thanh Thiên Sinh Đao này ra ngoài thì tôi sợ rằng chưa được mấy giây là đã bị bọn họ xé xác thành trăm mảnh”, Độc Cô Vấn bước lại nhỏ giọng nói.
“Tôi biết, nhưng cũng không còn cách nào khác, mang theo vật có giá trị rất dễ gặp họa, đều này không thể tránh được, trừ khi tôi từ bỏ thanh Thiên Sinh Đao này”, Lâm Chính cười đầy chua xót.
“Anh Lâm, nếu tôi là anh thì tôi sẽ chọn cách từ bỏ Thiên Sinh Đao này, tình hình ở bên ngoài khác hẳn cuộc thi này, bọn họ sẽ không chiến đấu một mình mà sẽ tràn lên như ong vỡ tổ. Để cướp lấy thanh đao này, bọn họ sẽ bất chấp tất cả, không đến một ngàn thì cũng đến tám trăm các thế tộc, ngay cả Lôi Trạch cũng không thể quản lý nhiều thế tộc như vậy nên anh không thể mang thanh đao đó ra ngoài được”, Thần Cung Thương cũng đi đến để khuyên nhủ.
Hắn cũng không muốn Lâm Chính chết.
Nếu không thì thiên phú của hắn không còn hy vọng khôi phục.
“Cậu Lâm, đừng lo lắng, sơn trang Vân Tiếu chúng tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”, trang chủ Vân Tiếu dẫn theo những người ở sơn trang Vân Tiếu đi lại, bày tỏ thái độ ngay tại chỗ.
“Thành chủ Nam Ly Thành tôi cũng sẽ bảo vệ cậu cẩn thận!”, thành chủ Nam Ly Thành nghiêm túc nói, vẻ mặt đầy kiên quyết.
Nam Hạnh Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Chính, đôi mắt rực lửa, ánh mắt không hề rời khỏi Lâm Chính.
“Tề Phượng Sơn cũng sẽ không đứng ngoài cuộc”.
“Tường Vân Phái chúng tôi cũng vậy!”
Một số thế tộc có quan hệ khá tốt với Lâm Chính đều đã lên tiếng.
Lâm Chính là người đứng đầu cuộc thi, bọn họ có ý định đặt cược toàn bộ lên người Lâm Chính.
Chỉ cần Lâm Chính bình an vô sự thì dựa vào uy thế của người đứng đầu cuộc thi cũng sẽ khiến cho địa vị của những thế tộc này trong vực Diệt Vong tăng lên vài bậc.
Chương 3545: Một con đường khác
“Thế gia Thần Cung cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu Lâm, nhưng xin cậu Lâm hãy cứu con trai của tôi!”
Lúc này, một nhóm cao thủ của thế gia Thần Cung đi tới, thậm chí gia chủ nhà họ Thần Cung còn ôm quyền cúi đầu trước Lâm Chính.
Khi biết Lâm Chính biết cách khôi phục thiên phú của Thần Cung Thương, gia chủ nhà họ Thần Cung đã quyết định sẽ đứng về phe của Lâm Chính.
Thần Cung Thương sẽ là gia chủ tương lai của thế gia Thần Cung, cho dù hắn không giành được hạng nhất trong cuộc thi lần này đi nữa cũng không quan trọng, không giành được hạng nhất cũng chỉ có nghĩa là thế gia Thần Cung không có hy vọng bước lên bậc cao hơn thôi.
Nếu như Thần Cung Thương bị phế bỏ thì e rằng ngay cả địa vị hiện giờ, thế gia Thần Cung cũng sẽ không giữ được.
Quan trọng hơn là gia chủ nhà họ Thần Cung có thể phân biệt được thứ nào quan trọng hơn.
Ngược lại, Độc Cô Vấn hơi do dự.
Hắn nhìn thế gia Độc Cô ở bên kia.
“Cậu chủ, chuyện này... Hay là chúng ta đừng tham gia, nếu không cậu sẽ đắc tội với rất nhiều thế tộc khác”, một ông lão đã lớn tuổi đi tới, chắp tay nói.
Độc Cô Vấn sao có thể không biết chứ?
Cho dù Độc Cô Vấn có lòng đi chăng nữa thì gia tộc cũng sẽ không muốn nhúng tay vào những chuyện như thế này, nếu không thì địa vị của thế gia Độc Cô ở vực Diệt Vong sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Anh Lâm, thật lòng xin lỗi”, Độc Cô Vấn hít một hơi thật sâu, chắp tay cúi đầu xuống.
“Không sao, đây vốn là việc riêng của tôi, nếu giúp được thì cũng là vì tình cảm, còn không giúp thì cũng không có trách nhiệm”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế gia Độc Cô chúng tôi không tiện can thiệp, nhưng nếu sau này anh Lâm cần giúp đỡ thì anh có thể cử người đến thế gia Độc Cô, Độc Cô Vấn nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ, không bao giờ từ chối”.
“Được!”
“Tạm biệt!”
Độc Cô Vấn chắp tay thêm một lần nữa, sau đó dẫn mọi người rời đi.
“Hừ! Thế gia Độc Cô đúng là nói một đằng làm một nẻo, lúc trước khi cầu xin anh Lâm đừng giết Độc Cô Vấn, bọn họ đã quỳ gối, nói rằng sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Lâm, thế mà khi anh Lâm gặp nạn họ lại nuốt lời, thật đáng ghét!” Nam Phong tức giận nói.
“Làm trâu làm ngựa là một chuyện, chết vì việc làm đó lại là một chuyện khác, nếu như kết cục của thế gia Độc Cô là hơn một nửa các thành viên trong thế gia sẽ bị giết hoặc bị thương thì hà cớ gì họ phải làm như vậy chứ?” Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
Nếu không phải vì Thần Cung Thương thì thế gia Thần Cung nhất định cũng sẽ không nhúng tay vào.
Còn với các tông môn như Tường Vân Phái và Nam Ly Thành thì đó cũng chỉ là một canh bạc.
Hầu hết những người ở vùng đất Tu Di đã rời đi.
Nhưng vẫn còn hơn một nửa.
Nếu tính người của các tông môn thế tộc thì có khoảng tám mươi phần trăm người của các tông tộc vẫn còn ở đây.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Lâm Chính bằng ánh mắt cháy bỏng.
Đa phần những người rời đi đều đã tiến hành phục kích.
Những người còn ở lại đang chờ xem khi nào Lâm Chính mới rời đi.
Dẫu sao trên người Lâm Chính cũng không chỉ có mỗi Thiên Sinh Đao mà còn có Trùng Long Thích!
Mặc dù đã có các thế tộc giúp đỡ nhưng Lâm Chính cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh nhíu mày suy nghĩ tìm biện pháp đối phó.
Lúc này, Ái Nhiễm lại bước tới.
“Thần y Lâm, có lẽ chúng ta phải đi một đường khác để rời khỏi chỗ này”.
Lâm Chính giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Cô Ái Nhiễm, cô có ý gì?”
“Thần y Lâm, có rất nhiều đường để rời khỏi vùng đất Tu Di, tôi biết một lối mòn có thể đi ra khỏi vùng đất Tu Di, có lẽ vẫn chưa có nhiều người biết tới con đường này, chúng ta hãy tập hợp mọi người lại, anh dịch dung nhanh đi, sau đó chúng ta sẽ âm thầm đi ra ngoài bằng lối mòn đó, nếu như vậy thì chúng ta sẽ giải quyết được mối nguy hiểm”, Ái Nhiễm nói.
“Hả?”
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Ái Nhiễm: “Còn có đường mòn ở vùng đất Tu Di hả? Sao cô phát hiện ra nó vậy?”
“Người phát hiện không phải tôi mà là người nhà của tôi, vài năm trước cả nhà chúng tôi muốn ra ngoài nhưng lại gặp phải kẻ thù buộc phải trốn trong vùng đất Tu Di, lúc đó vô tình nhìn thấy một con đường gồ ghề bị cỏ cây che phủ ở phía tây, dù nó rất khó di chuyển nhưng nếu đi qua thì chúng ta có thể rời khỏi vùng đất Tu Di”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.
Bình luận facebook