• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (139 Viewers)

  • Chương 3316-3320

Chương 3316: Đấu y thuật

Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, trong lòng Lâm Chính đã dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Anh nhìn ra được cô gái này không cố ý thể hiện sự thờ ơ lạnh lùng đó, thái độ này giống với hành vi không tự chủ qua quá trình trưởng thành.

“Cô Ái Nhiễm phải không? Chào cô!”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó đến gần hơn chút, lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương ập đến, vô cùng kỳ lạ.

“Chủ tịch Lâm, không biết sao cô gái này cứ như cái tủ lạnh vậy, tôi đến gần một chút là bị đông lạnh ngay”, Mã Hải nói.

“Kiểu cô ta có thể là do thể chất hoặc là trúng độc mà ra”, Lâm Chính thuận miệng nói.

“Không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên nhãn lực siêu phàm. Tôi trời sinh đã có thể chất Huyền Băng, khác với người thường. Vì vậy nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường nhiều, ở gần tôi như ở gần khối băng. Hi vọng ông Mã và thần y Lâm đừng lấy làm lạ”, Ái Nhiễm khẽ nói.

Giọng nói vẫn rất lạnh.

“A, hóa ra là vậy, chẳng trách”, Mã Hải vội cười nói.

“Được rồi, cô Ái Nhiễm, chúng ta bàn chuyện chính đi”.

Lâm Chính ngồi xuống, nhìn Ái Nhiễm: “Không biết cô Ái Nhiễm tìm tôi có việc gì?”.

“Thần y Lâm không muốn biết chuyện liên quan đến vực Diệt Vong sao?”, Ái Nhiễm khẽ nói.

“Cô có ý gì?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Thần y Lâm, chẳng lẽ anh không muốn tiêu diệt thiên kiêu hạng nhất sớm hơn, ngăn chặn mối họa về sau?”, Ái Nhiễm hỏi.

Nghe đến đó, Lâm Chính biết người phụ nữ này đã biết tất cả.

“Tin tức ở Thánh Sơn đã được phong tỏa nội bộ, người biết tin đều được yêu cầu giữ bí mật, vì sao cô Ái Nhiễm lại biết những chuyện này?”, Lâm Chính hỏi.

“Lúc đó tôi đã ở Thánh Sơn”.

Ái Nhiễm im lặng một lúc, khẽ giọng đáp.

Lâm Chính sửng sốt.

“Thần y Lâm thiên thần hạ phàm, thực lực vượt trội, Ái Nhiễm vô cùng khâm phục”, Ái Nhiễm lại nói, mặc dù nói thì nói vậy, nhưng ngữ điệu vẫn rất thờ ơ.

“Vậy cô Ái Nhiễm đến tìm tôi là muốn làm gì? Nói cho tôi biết mọi thứ liên quan đến vực Diệt Vong sao?”.

“Thật ra anh không muốn biết mọi thứ về vực Diệt Vong, anh chỉ muốn đi đến vực Diệt Vong một chuyến, tiêu diệt thiên kiêu hạng nhất. Còn tôi đến đây là để giúp anh làm được việc đó”, Ái Nhiễm nói.

Lâm Chính nhíu mày: “Tôi nghĩ không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, cô Ái Nhiễm giúp tôi chắc chắn là có mục đích khác. Nếu cô đã tìm đến tôi, vậy chúng ta nói rõ ra đi, cô Ái Nhiễm, cô muốn có thứ gì từ tôi?”.

“Một việc nhỏ mà thôi, hi vọng thần y Lâm có thể đại diện gia tộc chúng tôi tham gia một trận đấu”, Ái Nhiễm nói.

“Trận đấu?”.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Đấu võ?”.

“Không, là đấu y thuật”, Ái Nhiễm nói.

“Đấu y thuật?”.

Lâm Chính hơi sửng sốt.

Người tìm anh nhờ giúp không ít, nhưng tìm anh đi đấu y thuật thì vẫn là lần đầu.

Lâm Chính quan sát Ái Nhiễm một lượt, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, lên tiếng: “Cô Ái Nhiễm, tôi thấy cô cũng là người hiểu y thuật, trình độ y thuật nhất định không thấp. Vì sao cô không tự tham gia mà tìm tôi làm gì?”.

“Y thuật của tôi đã được người ta nghiên cứu hết từ lâu rồi. Dù trình độ không thấp, nhưng đối thủ biết rõ y thuật của tôi như lòng bàn tay, nếu tôi lên đấu thì không có phần thắng. Ngược lại, y thuật của anh siêu phàm trác tuyệt, hơn nữa còn bao la vạn tượng, nếu có thể thay gia tộc chúng tôi tham gia trận đấu y thuật này thì chắc chắn có thể giành được thành tích không tệ. Thế nào? Thần y Lâm, anh có đồng ý không?”, Ái Nhiễm hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ.

“Yên tâm, chỉ là đấu y thuật đơn thuần, không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu anh không giành được thành tích lý tưởng, tôi cũng sẽ không trách anh”, Ái Nhiễm lại nói.

“Thế à? Nếu vậy thì tôi cũng có thể thử xem”.

Lâm Chính cười hỏi: “Thi đấu ở đâu?”.

“Vực Diệt Vong!”.

Ái Nhiễm thẳng thắn đáp.
Chương 3317: Cơ hội tấn công

Lâm Chính và Ái Nhiễm nói chuyện không kéo dài bao lâu.

Dù Ái Nhiễm nói gì, Lâm Chính cũng đồng ý, bởi vì việc cấp bách nhất hiện nay là đến vực Diệt Vong diệt cỏ tận gốc.

Nhưng lúc này Lâm Chính cũng không dám tùy tiện rời khỏi Giang Thành.

Dù sao tất cả quân đội ở Giang Thành đều đã rút quân, ngay cả quân đoàn Long Huyền cũng đã đi. Sức mạnh phòng ngự trên khắp Giang Thành chỉ còn lại một vài biện pháp cơ sở của chính phủ Long Quốc và thế lực của Dương Hoa.

Dựa vào bọn họ đối phó với người trong giới võ thuật bình thường thì dư sức, nhưng nếu đối đầu với Tử Vực… thì khó.

Tử Vực cũng giống Thiên Ma Đạo, Thánh Sơn, đều thuộc thế lực siêu cấp, thuộc tầng lớp võ thuật cao cấp.

Hơn nữa, Tử Vực còn bí ẩn hơn Thiên Ma Đạo và Thánh Sơn, sức mạnh chân chính của bọn họ rốt cuộc mạnh thế nào, Lâm Chính cũng không biết được.

Lúc trước Lâm Chính từng lừa Tử Vực một vố, Tử Vực chắc chắn sẽ tính sổ với Lâm Chính.

Lúc trước bọn họ không ra tay cũng chỉ vì có chính phủ Long Quốc đóng quân ở Giang Thành, thế tộc khiêm tốn như Tử Vực chắc chắn sẽ không muốn khai chiến với chính phủ Long Quốc.

Nhưng nếu có thể tiêu diệt Dương Hoa một cách lặng lẽ thì chắc chắn không thành vấn đề.

Theo tình báo của Từ Thiên, tai mắt xung quanh Giang Thành vẫn còn rất nhiều, trong đó có người của Tử Vực.

Nếu Lâm Chính rời khỏi Giang Thành vào lúc này, Dương Hoa chắc chắn sẽ gặp nạn.

Thế nên cần phải nghĩ kế sách vẹn toàn bảo vệ sự an nguy của Giang Thành, lần hành động này của Lâm Chính mới có thể bình yên.

Lâm Chính ngồi trong văn phòng suy nghĩ tròn ba tiếng, sau đó mở mắt ra, trong lòng đã có quyết định.

“Mã Hải, hãy gọi tất cả mọi người Từ Thiên, Mạn Sát Hồng, Tần Linh, Băng Thượng Quân, Thần Hỏa Tôn Giả đến đây, tôi có chuyện cần dặn dò!”, Lâm Chính đứng lên, quay đầu nói.

“Vâng”.

Mã Hải gật đầu, nhanh chóng đi thông báo.

Sau khi tất cả lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa họp ở phòng họp xong thì bắt đầu hành động.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng rời khỏi Giang Thành, quay về đảo Thần Hỏa ngay ngày hôm đó.

“Cô Ái Nhiễm, chúng ta có thể đi rồi”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng họp, nói với Ái Nhiễm đang chờ trong một phòng khác.

“Được!”.

Ái Nhiễm khẽ gật đầu, ánh mắt lại chứa sự nghi hoặc.

Thật ra cô ta đã quan sát Lâm Chính rất lâu, cũng biết một ít chuyện của Lâm Chính.

Dù là chuyện Thiên Ma Đạo, Tử Vực hay Thánh Sơn đều không tính là bí mật.

Nhưng Ái Nhiễm không hỏi gì nhiều, hai người đi máy bay đến nước Ý. Ở đó gần Hắc Cảnh nhất, từ đó tiến vào vực Diệt Vong cũng đỡ rắc rối nhất.

Không lâu sau khi Lâm Chính lên máy bay, Tử Vực đã nhận được tin tức.

Trong một mái đình màu đen ở Tử Vực.

“Bẩm đại nhân! Chúng tôi vừa nhận được tin, Giang Thành đang điều động binh mã, tất cả nhân viên của Dương Hoa phái ra ngoài đều được triệu tập về. Xem tình hình này rất có khả năng là thần y Lâm đã rời khỏi Giang Thành!”.

Một người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ quỳ dưới đất, nói với người đang ngồi yên lặng uống trà trong đình.

“Ồ?”.

Bóng người đó hơi sửng sốt, suy nghĩ trong chốc lát lại thản nhiên nói: “Thần y Lâm mới vừa chiến đấu với thiên kiêu hạng nhất xong, bây giờ lại muốn chạy đi đâu? Chẳng lẽ là tìm Thiên Ma Đạo tính sổ?”.

“Thuộc hạ không rõ, nhưng thực lực hiện nay của thần y Lâm mà đấu với đạo chủ chắc chắn là tự tìm đường chết”, người đàn ông cung kính đáp.

“Cũng phải, vị đó của Thiên Ma Đạo đã hấp thu khí vận và tạo hóa của không biết bao nhiêu vị đại năng, thực lực thông thiên, là đệ nhất ma hiện nay. Một thần y Lâm cỏn con sao có thể đối phó được?”, người đó khẽ lắc đầu.

“Đại nhân, dù thế nào thì bây giờ cũng là cơ hội tốt để chúng ta tấn công Giang Thành!”, người đàn ông hạ thấp giọng, trong mắt dâng tràn sát ý.
Chương 3318: Quyết sách của Tử Vực

Tử Vực đứng vững không biết bao nhiêu năm trên thế gian, chưa bao giờ chịu thua thiệt.

Nhưng ở Giang Thành nho nhỏ, Tử Vực lại bị mất hết mặt mũi.

Đặc biệt là ai cũng biết chuyện thần y Lâm đối phó Tử Vực, điều này có thể nói danh dự của Tử Vực gần như mất sạch.

Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này.

Người ở Tử Vực chỉ muốn xé xác Lâm Chính ra.

Bây giờ chính là cơ hội!

Mặc dù lúc này thần y Lâm không ở Giang Thành, nhưng nếu có thể hủy diệt Dương Hoa, ở mức độ nhất định cũng vớt vát được tôn nghiêm của người ở Tử Vực.

Huống hồ không còn Dương Hoa, thần y Lâm chỉ còn đơn thương độc mã, đối phó dễ hơn nhiều.

Do đó, người đàn ông này không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt.

Bóng người trong đình nghỉ mát suy nghĩ chốc lát, sau đó đứng dậy: “Nếu nói… đây là một âm mưu thì nên làm sao mới phải?”.

“Âm mưu?”, người đàn ông kia ngạc nhiên: “Đại nhân, ý người là…”.

“Thần y Lâm vừa mới đánh bại thiên kiêu hạng nhất, nên nghỉ ngơi dưỡng sức mới phải. Theo tôi biết, tuy hắn đã chiến thắng thiên kiêu hạng nhất, nhưng cũng chỉ là thắng rất thê thảm, chắc chắn phải tĩnh dưỡng một thời gian. Lúc này mà hắn có thể đi đâu?”, người đó trầm giọng hỏi: “Các người có tận mắt nhìn thấy thần y Lâm rời khỏi Giang Thành không?”.

“Chuyện này… không có…”, người đàn ông kia do dự một lúc, lắc đầu đáp: “Người của chúng ta chỉ dựa theo tin tức phán đoán”.

“Vậy thì chưa chuẩn xác, nếu thần y Lâm cố ý làm vậy, bố trí bẫy dụ chúng ta vào đó, chẳng phải chúng ta sẽ hối hận cả đời?”, bóng người đó lắc đầu nói.

Người đàn ông kia biến sắc.

Lúc này, một người nữa lại bay vào, quỳ một chân trước đình nghỉ mát.

“Bẩm đại nhân, vừa nhận được tin, sau khi Thần Hỏa Tôn Giả rời khỏi Giang Thành thì nhanh chóng quay về đảo Thần Hỏa, đang điều động binh mã!”.

“Cái gì?”.

Người đàn ông kia ngạc nhiên.

Bóng người kia nhíu mày, trở nên im lặng.

Không biết qua bao lâu, người đó hít sâu một hơi, nói: “Xem ra chúng ta đoán sai rồi! Thần y Lâm không đặt bẫy, cũng không rời khỏi đó, hắn… có mục đích khác!”.

“Mục đích gì?”, người đàn ông kia hỏi.

“Còn không nhìn ra sao? Thần y Lâm đã triệu tập tất cả người ở bên ngoài Giang Thành về, đồng thời để Thần Hỏa Tôn Giả đến đảo Thần Hỏa điều động binh mã! Đây rõ ràng là đang tập trung sức mạnh đối phó với người nào đó, hoặc một nhóm người nào đó!”.

“Nhóm người nào đó…”, người đàn ông kia càng cảm thấy không hiểu nổi.

Bóng người trong đình nghỉ mát đứng lên, lạnh lùng nói: “Trước đây không lâu tôi nhận được một tin tức, nói là chính phủ Long Quốc đã phái một đội quân đến Thiên Ma Đạo điều tra. Nhưng nhóm người đó vừa đến Thiên Ma Đạo đã bị đạo chủ giết chết, còn gửi đầu bọn họ về Yên Kinh! Chính phủ Long Quốc nổi giận, bắt đầu thanh trừng Thiên Ma Đạo! Quân đội chính phủ ở Giang Thành điều đi cũng là vì chuyện này!”.

“Cái gì?”, người đàn ông kia kinh ngạc, dường như nhận ra điều gì đó, lên tiếng: “Đại nhân, ý người là… thần y Lâm đang tập kết sức mạnh, dự định đi cùng chính phủ Long Quốc đối phó với Thiên Ma Đạo?”.

“Rất có khả năng!”, bóng người kia gật đầu.

“Nếu vậy, Giang Thành chắc chắn đang vườn không nhà trống. Đại nhân, sao chúng ta không nhân cơ hội này tấn công Giang Thành?”.

“Cậu bị ngu sao? Tấn công một tòa thành trống làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn giết người dân bình thường ở trong đó? Cậu muốn Tử Vực chúng ta cũng thách thức chính phủ Long Quốc giống như Thiên Ma Đạo hay sao?”, bóng người kia mắng chửi.

Người đàn ông kia run lên, vội cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ ngu đần”.

“Người của Dương Hoa đều được điều đi, thần y Lâm chắc chắn sẽ di tản những người không có sức chiến đấu đến nơi an toàn. Chúng ta động vào Giang Thành không phải gây rối với thần y Lâm, mà là gây rối với chính phủ Long Quốc. Đừng nói cậu nghĩ Giang Thành này là thuộc về thần y Lâm thật đấy chứ? Suy cho cùng, nó là một thành phố của Long Quốc, là lãnh thổ của Long Quốc!”, bóng người đó bực dọc nói.

“Vâng… Vâng…”, người đàn ông liên tục gật đầu, khúm na khúm núm, sau đó cẩn thận hỏi: “Vậy thì đại nhân, bây giờ chúng ta… chúng ta nên làm thế nào?”.

Bóng người đó suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi sẽ đi đến trung tâm vực, xin phép đại nhân cử một đội quân đến Thiên Ma Đạo!”.

“Đại nhân, ý người là…”.

“Nếu chính phủ Long Quốc giao tranh với Thiên Ma Đạo, Tử Vực chúng ta không cần quan tâm. Nhưng nếu thần y Lâm vào cuộc, nói thế nào chúng ta cũng phải chen một chân vào!”.

“Vậy thì chẳng phải chúng ta vẫn tuyên chiến với chính phủ Long Quốc?”.

“Không! Chúng ta không động vào một binh một tốt của chính phủ Long Quốc, chúng ta tìm người của Dương Hoa, bắt người của Dương Hoa, giết hết bọn họ cho tôi!”.

“Vâng!”.
Chương 3319: Danh y đông đảo

Lâm Chính lên máy bay ngay trong đêm, đương nhiên anh cũng ngụy trang một chút để tránh gặp rắc rối.

Hiện giờ tên tuổi của thần y Lâm đang quá nổi bật trong giới võ đạo.

Sau trận chiến ở Thánh Sơn, anh thành công lấy được thiên kiêu lệnh của thiên kiêu hạng nhất và thay thế hắn.

Mọi người đều đang lan truyền ca tụng sự tích về anh.

Nhưng chuyến đi đến vực Diệt Vong lần này anh phải thật bí mật, nếu để kẻ thù của anh biết anh không ở Giang Thành thì Giang Thành nguy to.

Thế nên anh dùng khuôn mặt của Lâm Chính, che giấu dung mạo thực sự của thần y Lâm.

Thực ra Lâm Chính có thể dùng khuôn mặt khác, nhưng anh dùng khuôn mặt của con rể nhà họ Tô để che giấu thân phận đã nhiều năm, dùng khuôn mặt này là tự nhiên nhất, cho dù là cao thủ cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Theo như lời Ái Nhiễm nói, trong vực Diệt Vong có rất nhiều người học y, nơi này không phải là thế giới để các võ sĩ hoành hành, mà là lĩnh vực để mọi người thành danh nhờ y học.

Đương nhiên, người ở đây nghiên cứu y thuật không phải để cứu đời giúp người, phổ độ chúng sinh, mà đơn thuần vì hai chữ.

Bất tử!

Đúng vậy!

Cái bọn họ cầu không phải là trường sinh, mà là đạo bất tử.

Bởi vì đối với một số đại năng y đạo đỉnh cao ở vực Diệt Vong, việc dùng những y thuật phi phàm như dược vật, châm thuật để kéo dài tuổi thọ thực sự là quá đơn giản, đến mức ở vực Diệt Vong còn có những lão quái vật đã sống hơn 500 năm.

Nhưng mức độ trường sinh này vẫn không có chút hấp dẫn nào đối với bọn họ.

Cái bọn họ truy cầu là vĩnh viễn không chết, sống mãi trên đời.

Vì thế nên các danh y ở vực Diệt Vong đều si mê điên cuồng nghiên cứu y thuật, chỉ mong có thể được sống mãi mãi.

Cái được gọi là đấu y này cũng không phải là đấu y đơn giản, mà là cuộc thi năm năm một lần của vực Diệt Vong.

Thực ra tính chất của cuộc thi này cũng giống với đại hội.

Người quản lý của vực Diệt Vong sẽ ban kì hoa dị thảo làm phần thưởng, các thế gia tông tộc chỉ cần giành được thành tích tương đối trong cuộc thi là sẽ nhận được những loại kì hoa dị thảo tương ứng với thành tích.

Mà những loại kì hoa dị thảo này hơn xa các loại hoa cỏ trong tay Lâm Chính, đây gần như là những thứ không có ở thế giới bên ngoài, loại nào cũng có hiệu quả nghịch thiên cải mệnh.

Y thuật của Ái Nhiễm cũng không tệ, nhưng mấy năm trước, gia tộc của cô ta gặp biến cố, hầu hết sách y trong gia tộc đều bị cướp bóc rồi lưu truyền ra ngoài, vậy nên thế giới bên ngoài đều biết về y thuật của gia tộc cô ta.

Ái Nhiễm biết, gia tộc cử cô ta tham gia cuộc thi sẽ không có bất cứ phần thắng nào, rất có khả năng sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên, thế nên cô ta đã một mình rời khỏi vực Diệt Vong, tìm kiếm sự trợ giúp khác.

Vậy nên cô ta mới tìm được Lâm Chính.

Hai người xuống máy bay rồi đến thẳng vực Diệt Vong.

Khi đến biên giới của vực Diệt Vong, nơi này đã không còn bóng người, bầu trời ở phía xa âm u, mặt đất nứt toác, không có một giọt nước, không có một cái cây, khô hạn như một vùng đất chết.

Hai người đi bộ tiến về phía trước.

"Cô Ái Nhiễm, cô nghĩ tôi phải đạt thứ hạng bao nhiêu mới coi như đúng với kỳ vọng của cô?".

Lâm Chính vừa đi vừa hỏi.

"Chỉ cần được xếp vào hạng trung là được rồi".

"Hạng trung? Đơn giản vậy thôi sao?", Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

"Đơn giản?", Ái Nhiễm liếc nhìn anh, lắc đầu: "Thần y Lâm, tôi biết ở thế tục anh tự nhận là y thuật thiên hạ vô song, mà quả thực ở thế tục không ai có y thuật có thể bì được với anh. Nhưng nơi này không phải thế tục mà là vực Diệt Vong, ở đây có rất nhiều người đã nghiên cứu y thuật cả mấy trăm năm. Anh nghĩ y thuật của anh có thể đấu lại bọn họ sao?".

"Sao? Cuộc thi này... bất cứ ai ở vực Diệt Vong cũng được tham gia hả?".

"Cũng không phải, quy định của cuộc thi là những hậu bối còn trẻ mới được tham gia, không được quá 50 tuổi".

Bởi vì hầu hết mọi người ở vực Diệt Vong đều có bản lĩnh kéo dài tuổi thọ, tuổi thọ trung bình rất cao, nên 50 tuổi cũng được coi là thanh niên.

"Nếu đều bằng tuổi thì tôi không sợ", Lâm Chính cười nói.

"Bằng tuổi thì anh không sợ? Thế thì anh đúng là tự tin về bản thân mình quá! Anh phải biết rằng, con cháu của các thế gia đại tộc kia từ khi sinh ra đã được danh y trong gia tộc cải tạo cơ thể và thiên phú. Bọn họ đều có thiên phú cực kỳ đáng sợ, lại được những lão quái vật đã sống mấy trăm năm trong gia tộc đích thân dạy dỗ y thuật, điều kiện được ông trời ưu ái, sao anh có thể bì nổi chứ? Sao thế? Thần y Lâm, lẽ nào anh là đệ tử do vị danh y nào đó dạy dỗ sao? Anh có thể nói tên không? Nhưng tôi không nghĩ danh y của thế tục có thể sánh được với vực Diệt Vong!", Ái Nhiễm bình tĩnh đáp.

Lâm Chính bất lực mỉm cười, lắc đầu nói: "Nếu vậy thì đúng là lấy được hạng trung đã coi như không tệ rồi..."

"Hạng trung cũng có phần thưởng hậu hĩnh, tài nguyên không tệ, đối với gia tộc tôi đã là rất tốt rồi".

"Nhưng tôi phải xử lý thiên kiêu hạng nhất trước đã! Ngày nào hắn chưa chết thì trong lòng tôi chưa được yên tâm, cũng khó mà tham gia cuộc thi", Lâm Chính nhỏ giọng nói.

"Anh yên tâm, lần này trở về tôi không tới gia tộc, mà dẫn anh đến Thiên Thần Điện trước. Tôi sẽ giúp anh kìm chân các cao thủ của Thiên Thần Điện, anh cứ yên tâm lẻn vào mà giết thiên kiêu hạng nhất".

"Được".

Lâm Chính gật đầu.

Hai người đi nhanh chân hơn.

Càng đi sâu vào trong, bầu trời lại càng u ám hơn, cuồng phong dữ dội quất vào người bọn họ như dao cắt, nhiệt độ trong không khí cũng giảm mạnh.

Đi mãi đi mãi, mặt đất bỗng dưng rung chuyển dữ dội.

Là một trận động đất.

Cả khu vực như trời long đất lở, đất đá tung tóe, cát bay đầy trời.

Tầm mắt mọi người trở nên mơ hồ.

"Tiến về phía trước 100m nữa là đến lối vào vực Diệt Vong".

Đúng lúc này, bên tai Lâm Chính vang lên giọng nói của Ái Nhiễm.

Lâm Chính không nói gì, giơ cánh tay lên che mặt, chạy như bay về phía trước.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Vù!

Anh lao ra khỏi khu vực cuồng phong và động đất, xuất hiện ở một nơi ánh dương rực rỡ, chim hót hoa thơm.

Mọi thứ trước mắt bỗng sáng bừng!

Lâm Chính giật mình, nhìn nơi như thế ngoại đào viên trước mắt mình, lẩm bẩm nói: "Đây... chính là vực Diệt Vong sao?".
Chương 3320: Bách khoa toàn thư

Có lẽ bản thân Lâm Chính cũng không ngờ nơi được gọi là vực Diệt Vong lại như thế ngoại đào viên thế này.

Khi nghe thấy cái tên vực Diệt Vong, anh còn tưởng đây sẽ là một nơi tối tăm ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời, khắp nơi là sự hủy diệt và chết chóc như sa mạc Gobi.

Nhưng hiện giờ, quan niệm của anh đã bị đảo lộn hoàn toàn.

"Sao vậy? Có chút khó chấp nhận à?", Ái Nhiễm đi tới, nhìn Lâm Chính nói.

"Đương nhiên, là ai đặt cái tên vực Diệt Vong này vậy? Tôi phải nghi ngờ trình độ đặt tên của người đó", Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Thực ra vực Diệt Vong trước kia không được như thế này đâu, nơi này trước kia quả thực khô cằn chết chóc, không có sự sống. Sau đó các danh y đã đến đây và cải tạo nó thành dáng vẻ bây giờ. Nơi này được như vậy đều là nhờ công lao của bọn họ", Ái Nhiễm đáp.

"Công lao của các danh y?".

Lâm Chính ngồi xổm xuống, bốc một nắm đất lên, đặt sát mũi để ngửi, rồi mỉm cười: "E rằng không phải đâu! Đây vốn là một phúc trạch bảo địa được ông trời ưu ái, nếu không có người vào đây thì sức sống của nơi này sẽ càng mạnh mẽ hơn".

Ái Nhiễm nhìn anh một cái, không nói gì.

"Nếu tôi đoán không nhầm, nơi này trước đây sở dĩ khô cằn chết chóc là bởi vì từng có cường giả tu luyện ở đây. Vị cường giả kia đã hấp thu hết linh vận và tinh hoa ở mảnh đất này, khiến nó khô cằn lụi bại. Chắc là cường giả kia không còn nữa, mà những người sống ở vực Diệt Vong hiện giờ đều tu tập y đạo, sẽ không hấp thu tinh hoa ở đây, mà chỉ dùng nó để trồng thảo dược, thế nên nó lại dần lấy lại sức sống, đúng không?", Lâm Chính lại cười nói.

"Tôi cũng không rõ".

Ái Nhiễm lắc đầu, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận.

Nói được mấy câu, hai người lại đi tiếp.

Nơi này chim hót hoa thơm, linh vận dồi dào, khắp nơi đều là cảnh tượng tràn trề nhựa sống, phong cảnh vô cùng hấp dẫn.

Nhưng đi được mấy phút, Lâm Chính liền phát hiện mấy loại hoa cỏ thú vị ở ven đường.

Anh đi tới, ngồi xuống xem xét.

Đóa hoa trước mặt có tới ba búp hoa, hai mươi tư cánh hoa ôm lấy búp hoa, toàn thân đỏ tươi diễm lệ, mới chạm vào cảm giác mát lạnh, nhưng cầm lâu hơn chút lại trở nên nóng rực.

"Đây là hoa gì vậy? Thật là thần kỳ!".

Lâm Chính kinh ngạc mừng rỡ hỏi.

"Đây là hoa Tam Dương Thủy Nguyệt, ở vực Diệt Vong chúng tôi cũng không phải là loài hoa quý hiếm gì, chỗ nào cũng có. Đương nhiên thứ này chỉ có ở vực Diệt Vong chứ thế tục không có, thần y Lâm không biết nó sao?".

"Sao tôi biết được chứ? Nếu đây là thứ chỉ vực Diệt Vong mới có thì chắc chắn thế giới bên ngoài cũng không có ghi chép".

Lâm Chính lắc đầu, sau đó hái bông hoa Tam Dương Thủy Nguyệt kia, đặt sát mũi ngửi, sau khi quan sát thật kĩ, anh bỗng cho vào miệng nhai.

Muốn biết dược tính và hiệu quả của loại thảo dược này thì ăn nó là cách trực tiếp và nhanh nhất.

Đương nhiên cũng là cách nguy hiểm nhất.

Xưa có Thần Nông nếm bách dược chính là đạo lý này.

Nhưng Lâm Chính mới cho vào miệng nhai mấy cái, cảm giác cay xè bỗng xộc lên đỉnh đầu, lan vào cốt tủy. Anh nhất thời không nhịn được, ọe một tiếng phun hết ra.

"Ha ha".

Ái Nhiễm thấy thế, không nhịn được liền bật cười.

Cô ta khẽ nhếch môi, tuy có vẻ cứng ngắc, nhưng lại là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Lâm Chính đang lau khóe miệng, vô ý nhìn thấy cảnh này, liền ngẩn người ra.

Nụ cười của Ái Nhiễm rất ngắn ngủi, thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường.

"Sao thế?".

"Tôi còn tưởng thể chất của cô khiến cô không biết cười chứ".

"Tôi biết cười".

"Nhưng không đẹp".

"Thế nên tôi không thích cười", Ái Nhiễm lắc đầu.

Lâm Chính nhún vai, nhưng vẫn chạy sang dòng suốt bên cạnh súc miệng.

Đúng lúc này, Ái Nhiễm lấy một quyển sách trong người ra đưa cho Lâm Chính.

"Đây là cái gì vậy?", Lâm Chính tiện thể rửa mặt, kỳ quái hỏi.

"Đây là bách khoa toàn thư có ở khắp vực Diệt Vong, lúc rời khỏi vực Diệt Vong tôi định tặng nó cho cháu gái, nhưng vội quá nên chưa kịp đi, cho anh đấy".

"Bách khoa toàn thư? Lẽ nào trong này ghi chép..."

"Đúng, trong này có tất cả thông tin dược tính của những loại thảo dược thông dụng ở vực Diệt Vong".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom