-
Chương 3306-3310
Chương 3306: Huyết chiến một trận
Lâm Chính bình thản nhìn hai người bọn họ, sắc mặt không vui không giận.
Anh cất bước đi tới.
Người mặc áo choàng càng run rẩy dữ dội hơn, còn dập đầu với Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Lâm đại nhân, xin đừng giết tôi! Đừng giết tôi!".
Người mặc áo choàng không ngừng xin tha, so với dáng vẻ huênh hoang bá đạo trước đó cứ như hai người khác nhau.
Còn Tử Long Thiên không nói một lời.
Ông ta cứ đứng sừng sững ở đó, ngạo nghễ nhìn Lâm Chính đang đi tới.
Ông ta không bỏ chạy.
Bởi vì ông ta biết mình không thể chạy được nữa.
"Ông không xin tha sao?", Lâm Chính nhìn người mặc áo choàng, rồi quay sang nhìn Tử Long Thiên, bình tĩnh hỏi.
"Cậu là thiên kiêu hạng nhất, còn tôi là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo, đại diện cho cả Thiên Ma Đạo. Nếu tôi cúi đầu, thì tức là cả Thiên Ma Đạo cúi đầu trước cậu, thế nên tôi chỉ có một lựa chọn, đó là huyết chiến với cậu đến cùng", Tử Long Thiên khàn giọng đáp.
"Ông không phải là đối thủ của tôi, đấu với tôi thì ông không có bất cứ phần thắng nào", Lâm Chính lắc đầu.
Tử Long Thiên thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng đáp: "Thần y Lâm, tôi rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã khiến thực lực của cậu tăng vọt trong thời gian ngắn như vậy? Chẳng lẽ nhờ có thần dược hay châm bạc gì?".
"Không, tôi không châm cứu lên người mình".
"Vậy thực lực của cậu..."
"Đến từ thiên kiêu hạng nhất", Lâm Chính bình thản đáp.
"Đến từ thiên kiêu hạng nhất?", Tử Long Thiên sửng sốt.
"Chắc ông biết thiên kiêu hạng nhất mất vô số sức người, của cải và tâm huyết để xây dựng một võ trường chứ?".
"Nơi phi thăng kia sao?", Tử Long Thiên buột miệng nói.
"Tôi đã lấy hơn nửa sức mạnh phi thăng của thiên kiêu hạng nhất", Lâm Chính đáp.
"Cái gì?".
Tử Long Thiên vô cùng kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta không kinh hãi vì hành động của Lâm Chính, mà kinh hãi vì Lâm Chính có thể hấp thu được sức mạnh phi thăng ở võ trường kia.
Phải biết rằng, không phải ai cũng hấp thu được sức mạnh phi thăng trong võ trường, phải có thiên phú cực cao về võ đạo mới có thể lĩnh hội và hấp thu được.
Lâm Chính không những hấp thu được sức mạnh phi thăng, mà thậm chí còn hấp thu được nhiều hơn thiên kiêu hạng nhất.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thiên phú của Lâm Chính còn mạnh hơn thiên kiêu hạng nhất! Mạnh hơn rất nhiều!
Nghĩ đến đây, Tử Long Thiên cảm thấy sợ hãi, da đầu tê dại.
Nhưng ông ta đã không còn đường lui nữa.
Sau khi hít sâu một hơi, Tử Long Thiên vận khí kình, bày ra tư thế, khàn giọng nói: "Thần y Lâm, cậu quả thực là kẻ địch đáng sợ nhất, khó đối phó nhất mà tôi từng gặp. Nếu hôm nay đã rơi vào đường cùng thì tới đi, cho tôi một cái chết vẻ vang chút! Tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu với cậu, cho dù không giết được cậu, thì cũng phải cho cậu biết thực lực thực sự của tôi!".
Tử Long Thiên hừng hực ý chí chiến đấu.
Tiềm lực của ông ta đã được kích hoạt vô hạn.
Nhưng Lâm Chính chỉ hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: "Ông muốn chết một cách vẻ vang? Sợ là không dễ dàng như vậy đâu! Ông giết bao nhiêu chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền, giết hại người vô tội của Giang Thành, tôi cứ thế giết ông thì chẳng phải hời cho ông quá sao?".
"Cậu muốn thế nào?", Tử Long Thiên hơi ngẩn ra.
Chỉ thấy đôi mắt Lâm Chính bỗng bắn ra một ánh lửa, sau đó anh giơ chưởng lên vỗ về phía Tử Long Thiên.
Ầm!
Lòng bàn tay anh bỗng phun ra một ngọn lửa vô tận.
"Chết rồi!".
Tử Long Thiên biến sắc, vội vàng tránh đi.
Nhưng ông ta vừa nhúc nhích, Lâm Chính lại vỗ một chưởng vào không trung.
Vù!
Tất cả ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên được anh hấp thu trước đó đều phun ra, trong chớp mắt hình thành một ngọn núi lửa khổng lồ ở giữa trời, sau đó rơi xuống, giáng về phía Tử Long Thiên.
Chương 3307: Không phải ông nói là được
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng...
Hoả Diệm Sơn đáng sợ gào rít và tạo ra những gợn sóng, phóng thích những làn sóng nhiệt và áp lực vô tận.
Tử Long Thiên vội vàng rút thanh ma kiếm của mình ra và điên cuồng lao về phía Hoả Diệm Sơn.
Lưỡi kiếm sắc nhọn chém ngang như xé toạc bầu trời.
Tuy nhiên, Hoả Diệm Sơn vẫn không hề hấn gì và khí thế của nó vẫn rất đáng sợ.
Sắc mặt Tử Long Thiên trắng bệch, ông ta vội vàng tìm cách né.
Nhưng Hoả Diệm Sơn đã dịch chuyển tới trên đỉnh đầu ông ta, áp lực đáng sợ trực tiếp nghiền nát mặt đất, sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Một vài chiếc ô tô đỗ xung quanh phát nổ tại chỗ.
Mặt đất cũng biến thành màu đỏ.
Tử Long Thiên muốn né tránh, nhưng lại phát hiện cơ thể của mình cực kỳ nặng nề, căn bản không có khả năng di chuyển!
Áp lực này quá mạnh.
Nó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Nhìn ngọn lửa cháy phừng phừng, đôi mắt Tử Long Thiên lộ ra sự tuyệt vọng. Ông ta muốn nâng thanh kiếm lên, nhưng lại phát hiện thanh ma kiếm trong tay đã chuyển sang màu đỏ dưới nhiệt độ cao của ngọn lửa và bắt đầu tan chảy.
"Không ngờ rằng, sức mạnh của mình và Lâm thần y hiện tại lại có sự chênh lệch lớn như vậy!"
"Thôi bỏ đi. . . cùng lắm thì chết là được, chí ít, mình sống xứng đáng với uy danh của Thiên Ma Đạo!"
Tử Long Thiên thì thầm với chính mình, nhắm mắt lại và im lặng chờ cái chết ập đến.
Nhưng ngay khi ông ta nghĩ rằng ngọn núi lửa sẽ nuốt chửng và đốt ông ta thành tro bụi.
Bùm!
Hoả Diệm Sơn đột nhiên phát nổ, sau đó một bóng người lao ra khỏi ngọn lửa.
Là Lâm Chính!
Anh nhanh chóng lao về phía Tử Long Thiên, nắm đấm của anh nhanh đến nỗi không thấy bóng, trong nháy mắt đã giáng vào cơ thể của Tử Long Thiên.
Bịch bịch bịch! ...
Sau vài cú đấm, Tử Long Thiên nôn ra máu, bị đánh bay ra xa và ngã xuống đất.
Ông ta phản ứng lại, nhưng nhìn lại mới phát hiện mỗi một cú đấm của Lâm Chính đều đánh trúng huyệt đạo của ông ta!
"Lâm thần y!"
Tử Long Thiên nghiến răng và vội vàng đứng dậy.
Tuy nhiên, ngay khi đứng dậy, ông ta lảo đảo và lại khuỵu xuống.
Cơn đau dữ dội khiến Tử Long Thiên toát mồ hôi lạnh, hai hàm răng như sắp nghiến nát!
"Chuyện gì đang xảy ra đây? Lâm thần y, cậu. . . cậu muốn làm gì?"
Tử Long Thiên nghiến răng và gầm gừ.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết ông, ông chết cũng không dễ dàng như vậy đâu!" Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy cậu đã làm gì tôi?” Tử Long Thiên gằn giọng.
"Cũng không có gì to tát, tôi chỉ là vôi hóa xương cốt của ông, hiện tại xương cốt của ông còn mỏng manh hơn cả cành khô. Giờ ông hoàn toàn vô dụng, không có sức chiến đấu".
Lâm Chính chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đây là Long Quốc, thân là tướng lĩnh của Long Quốc, tôi đương nhiên phải dựa theo luật pháp Long Quốc để xử lý đám người các ông. Các ông sẽ bị người của chính phủ áp giải về nhà giam, tội lỗi của các ông cũng sẽ do chính quyền phán xử!"
"Cái gì?"
Người đàn ông mặc áo choàng và Tử Long Thiên trông rất sốc.
“Chu Huyền Long!” Lâm Dương hô to.
"Tướng Lâm!"
Chu Huyền Long lập tức bước tới.
"Đưa họ xuống! Nhốt lại chờ trừng phạt!" Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Vâng!"
Chu Huyền Long đáp lời, sau đó phất tay lên ra lệnh: "Đưa xuống!"
Lập tức một người lính từ phía sau lao tới.
"Lâm thần y, mau giết tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tù binh của Long Quốc! !"
Tử Long Thiên gầm lên như phát điên.
Đối với ông ta, bị giam giữ bởi chính quyền Long Quốc là một nỗi nhục lớn.
Tuy nhiên, mọi thứ bây giờ không phải ông ta nói là được.
Ông ta đã mất đi sức chiến đấu và bị đưa đi.
Người mặc áo choàng cả người run rẩy, không dám chống cự. Lâm Chính tiến lên, dùng kim bạc phong ấn tu vi của ông ta, sau đó ông ta cũng bị người của quân đội Long Huyền đưa đi.
Chương 3308: Sống trên đời nhân từ quá làm chi?
Sau khi giải quyết xong Tử Long Thiên và người đàn ông mặc áo choàng, Giang Thành tạm thời trở lại yên bình.
Lâm Chính giải tán sức mạnh Tịnh Thế Bách Liên trong cơ thể, sau đó đột nhiên thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh vừa xoay người định nói chuyện thì lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng bên trong như lộn nhào cả lên, giống như sắp phun ra máu. Thấy vậy, anh lập tức bụm miệng rồi vận khí để điều hoà lại cơ thể.
"Lâm thần y, cậu không sao chứ?"
Thần Hoả Tôn thấy có điều kỳ lạ thì lập tức bước tới hỏi.
"Tôi không sao, chỉ là quá mệt mỏi, thêm việc sức mạnh phi thăng còn chưa được củng cố, điều tiết lại cơ thể một chút là được", Lâm Chính cười nói.
"Điều tiết? Lâm thần y, cậu cần bế quan mới có thể ổn định lại cơ thể, cái cậu cần là nghỉ ngơi!" Thần Hỏa Tôn trầm giọng nói.
"Không sao đâu".
Lâm Chính lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía mấy người Mã Hải: "Mọi người không sao chứ?"
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng".
"Lâm thần y, cậu hãy tự chăm sóc bản thân trước đã".
Mọi người vội vã đáp lời, trong lòng cảm thấy rất biết ơn.
"Tôi thì không có vấn đề gì đáng ngại! Mã Hải, lập tức thu xếp một chiếc xe, đưa tôi đến học viện Huyền Y Phái, còn có rất nhiều bệnh nhân bị thương đang chờ tôi chữa trị. Chu Huyền Long, mau đưa những người bị thương và vừa mới chết này tới học viện, đừng bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị!" Lâm Chính trầm giọng nói.
"Vâng!"
Chu Huyền Long gật đầu, lập tức sai người đi thu xếp.
Mã Hải cũng lập tức gọi xe đến.
Lâm Chính dẫn đầu đoàn người, lên xe rời đi.
Thần Hỏa Tôn yên lặng nhìn Lâm Chính rời đi, nhíu mày suy tư.
"Thần Hoả đại nhân, ông sao vậy?"
Từ Thiên lại gần và hỏi với vẻ dè dặt.
"Ồ không sao cả”.
Thần Hoả Tôn dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
"Có vẻ như ông đã nhìn thấy thứ gì đó, có liên quan đến chủ tịch Lâm phải không?" Từ Thiên không bỏ cuộc mà gặng hỏi lại.
Thần Hỏa Tôn chần chừ một chút, sau đó nói: "Lâm thần y của mọi người chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa".
"Ông nói cái gì?" Từ Thiên hơi thở trở nên dồn dập, vội vàng nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn, sốt sắng nói: "Đại nhân, xin ông hãy giải thích rõ ràng, chủ tịch Lâm rốt cuộc bị làm sao? Cậu ấy có bệnh gì sao? Hay là có ẩn tình gì? Xin hãy nói rõ cho tôi được biết!"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Thiên, Thần Hoả Tôn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lâm thần y không có bệnh tật gì, sức khỏe cũng rất tốt, nhưng... cậu ấy đã hấp thụ sức mạnh phi thăng mà không kịp thời bế quan tu luyện. Sức mạnh phi thăng này chắc chắn không thể hoàn toàn hấp thu, nhất định sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể của cậu ấy! Về lâu dài, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
"Có chuyện như vậy sao?" Từ Thiên sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi nói cho chủ tịch Lâm biết, để cậu ấy bế quan tu luyện!"
Nói xong xoay người rời đi.
"Dừng lại! Tôi nghĩ ông nên từ bỏ đi", Thần Hỏa Tôn hét gọi.
“Tại sao?” Từ Thiên nhìn lại.
"Lâm thần y tính tình như thế nào? Ông ở cùng cậu ấy lâu như vậy còn không hiểu sao? Nếu cậu ấy chịu nghe lời thì đâu có thành ra như vậy? Thuyết phục không nổi đâu”, Thần Hỏa Tôn lắc đầu.
Từ Thiên há miệng không nói nên lời.
Đúng vậy, Lâm Chính tính cách thế nào sao ông ấy có thể không biết?
Muốn thay đổi quyết định của Lâm Chính khó như lên trời.
"Tại sao chủ tịch Lâm không bế quan nghỉ ngơi?"
Từ Thiên thấp giọng hỏi.
"Vì sao à? Cái này không phải rất rõ ràng sao? Học viện Huyền Y Phái có nhiều người nằm chờ cậu ấy cứu, cậu ấy làm sao có thể đi bế quan được?" Thần Hỏa Tôn nhàn nhạt đáp.
Từ Thiên im lặng, nắm chặt tay.
"Chủ tịch Lâm của các ông tính cách vốn như vậy. Cậu ấy luôn vì tính mạng những người không quan trọng khác mà hy sinh tính mạng của mình, như vậy làm sao có thể sống lâu? Nếu không thay đổi tính cách, sớm muộn gì cũng có ngày tự hại chết bản thân. Ông biết đấy, những kẻ mạnh mẽ đạt đến đỉnh cao thiên hạ, ai mà không ích kỷ, tự cao tự đại? Nếu cậu ấy còn như vậy, nếu tiếp tục tu tập Y Đạo thì không sao, nhưng giờ cậu ấy đã hút lấy sức mạnh phi thăng, tức là đã là người thuộc Võ Đạo. Trong giới Võ Đạo, không được phép quá nhân từ. Thế nên, cậu ấy không thể đi đường dài được đâu!”
Thần Hoả Tôn thở dài, quay người lên chiếc xe bên đường.
Từ Thiên vẫn đứng bên đường, sắc mặt âm trầm.
Chương 3309: Ứng cứu
Quá trình chữa trị sau đó không thể coi là suôn sẻ, Lâm Chính chỉ cứu được không đến hai phần ba số người bị thương hoặc tử vong từ Thánh Sơn đưa đến.
Về phần Lâm Chính, vào ngày điều trị thứ sáu, anh cuối cùng đã nôn ra máu và bất tỉnh vì thể lực suy kiệt và không thể tiêu hóa sức mạnh phi thăng kịp thời.
Dương Hoa lại loạn lên.
May mắn thay, nhờ có Thần Hoả Tôn nên vẫn có thể chủ trì đại cục.
Sau khi Vạn Kình Tùng bố trí xong nơi ăn chốn ở cho quân đội Lục Dã và quân đội Nam Cảnh ở ngoại thành Giang Thành xong thì vội vã quay trở lại Yên Kinh để báo cáo những việc đã xảy ra với cấp trên của mình.
Trận chiến này đã gây chấn động toàn bộ Long Quốc.
Mặc dù một số chiến sĩ của quân đội Long Tổ đã được cứu, nhưng tướng chỉ huy Trần Chiến đã chết vì vết thương quá nặng và bỏ lỡ thời gian vàng để điều trị. Chung Chấn về sau được cứu sống, nhưng tu vi bị phế và vẫn phải nằm trên giường để truyền dịch.
Trong trận chiến Thánh Sơn, hàng chục nghìn binh sĩ của Long Quốc đã thiệt mạng hoặc bị thương.
Các quan chức của Yên Kinh vô cùng sốc.
E rằng không ai ngờ rằng giới Võ Đạo của Long Quốc đã trở nên hùng mạnh đến mức dám đối đầu và thách thức chính phủ.
Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi Vạn Kình Tùng trở về Yên Kinh, Long Quốc đã huy động 300,000 quân tinh nhuệ và bắt đầu chấn chỉnh cũng như thanh lọc giới Võ Đạo.
Tất cả những kẻ chạy trốn khỏi Thánh Sơn đều bị đưa vào danh sách truy nã. Đồng thời, tất cả các võ quán, môn phái, gia tộc hùng mạnh, thậm chí cả các môn phái ẩn thân đều phải báo cáo lại với chính phủ Long Quốc.
Bất kỳ ai không tuân theo và không báo cáo với chính phủ trong thời gian quy định sẽ bị coi là một lực lượng nguy hiểm và bị tấn công.
Lần này, Long Quốc huy động nguồn lực chưa từng có và mạnh tay chỉnh đốn khiến người của Võ Đạo lao đao.
Giới Võ Đạo được phen hỗn loạn.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, đến nhân vật thuộc cấp tướng như Trần Chiến cũng thiệt mạng trong trận chiến. Nếu không có Lâm Chính ra tay giải cứu thì đội quân của Long Quốc đã gần như bị xóa sổ, tính chất của sự việc nghiêm trọng chưa từng có kể từ khi thành lập Long Quốc.
Chính phủ Long Quốc sao có thể không giận dữ?
Do đó, nhiều gia tộc quyền thế bắt đầu ngoan ngoãn cử đại diện đến Yên Kinh nộp hồ sơ báo cáo với chính quyền, thậm chí có một số gia tộc ẩn danh cũng phải lộ diện, không dám trốn.
Ngay cả đại hội cũng chấn động và phải cử người đến Yên Kinh để liên lạc và đàm phán với chính quyền.
Bên ngoài gà bay chó chạy, còn Lâm Chính thì đang tĩnh dưỡng trên giường.
Vẻ mặt anh có chút ủ rũ, anh nhìn chiếc giường bệnh trắng toát và không nói nửa lời.
Tần Linh ngồi bên giường gọt táo cho anh, hốc mắt đỏ hoe.
Liễu Như Thi và những người khác vẫn đang làm việc để cứu những người bị thương nên thậm chí không có thời gian để ngủ.
“Có bao nhiêu người bị thương vẫn chưa được cứu?” một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhẹ giọng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
"Anh Lâm, anh đừng lo lắng nữa, cơ thể anh sắp không chịu đựng được nữa rồi, làm sao có thể lo cho bọn họ? Hiện tại việc anh phải làm chính là giữ gìn sức khoẻ của chính mình! Nếu như anh suy sụp, chúng tôi phải làm sao bây giờ?", Tần Linh lén lau nước mắt nói.
"Bản thân tôi cũng là bác sĩ, tôi biết rõ cơ thể mình xảy ra chuyện gì nhất. Tần Linh, cô yên tâm đi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu", Lâm Chính cười nói.
Nhưng Tần Linh mặc kệ, nhất quyết không chịu tiết lộ tình hình bên ngoài cho anh biết.
"Này? Cô đúng là biết tranh thủ thật đấy, tôi đang tự hỏi không biết cô chạy đi đâu rồi! Hoá ra cô trốn ở chỗ này gọt táo cho Lâm thần y. Sao vậy, muốn làm vợ bé của anh ấy sao?"
Lúc này, Mạn Sát Hồng đi vào phòng, liếc nhìn Tần Linh rồi nói bằng giọng quái gở.
Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Linh lúc đỏ lúc trắng, cô đột nhiên đứng dậy giận dữ quát: "Mạn Sát Hồng! Tôi cảnh cáo cô nếu còn nói nhảm nữa, cẩn thận tôi không khách sáo với cô!"
"Cô không khách sáo với tôi? Ồ, chỉ dựa vào cô sao?" Mạn Sát Hồng khinh thường cười lạnh.
"Cô. . . Mạn Sát Hồng, tuy rằng tôi đánh không lại cô, nhưng tôi tin chắc sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi đánh bại cô! Thiên Ma Đạo các người đều không phải hạng tử tế gì!" Tần Linh cả giận nói.
Hiện tại Tần Linh vô cùng căm hận người của Thiên Ma Đạo.
Mạn Sát Hồng sắc mặt hơi thay đổi khi nghe những lời đó, nhưng đáng ngạc nhiên là cô ta không hề cãi lại.
"Được rồi, được rồi, Tần Linh, cô cũng bớt nói vài câu đi, chuyện này không liên quan đến mấy người Mạn Sát Hồng".
Thấy tình hình không ổn, Lâm Chính vội vàng lên tiếng, sau đó nói với Mạn Sát Hồng: "Mạn Sát Hồng, tới tìm tôi có việc gì sao?"
Mạn Sát Hồng mỉm cười: "Vừa rồi tôi gặp Thái Bình An, cậu ta cầu xin tôi để được gặp cậu. Tôi biết cậu ta có mục đích gì, vì vậy tôi muốn hỏi ý kiến cậu trước”.
“Có phải chuyện về mẹ anh ấy không?”
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó khàn giọng nói: "Vậy đã tra hỏi Vũ Thành Mị chưa?"
"Tôi hỏi và cô ta cũng đã khai rồi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hiện tại đang bị giam cầm tại một nhà lao bên ngoài Thánh Sơn. Chúng tôi đã phái người còn ở Thánh Sơn đi giải cứu bọn họ, nhưng khi cứu viện tới nơi thì thấy, tình hình hiện tại của Trấn Nguyệt Tiên Nhân có vẻ không tốt lắm….”
Nói xong, Mạn Sát Hồng lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính mở màn hình điện thoại lên nhìn, ánh mắt lập tức sững lại.
Chương 3310: Cô nghĩ sao về chồng mình?
Trên màn hình là hình ảnh Trấn Nguyệt Tiên Nhân đang bị giam cầm, nhưng bà ấy đã bị tra tấn dã man đến nỗi không còn ra hình dạng con người. Tay và chân bị chặt đứt, mắt, mũi và tai cũng đều bị cắt và khoét, và thậm chí cả lồng ngực cũng bị cắt xẻo và phanh ra, nội tạng lộ rõ.
"Họ tiêm loại thuốc đặc biệt vào cơ thể của Trấn Nguyệt Tiên Nhân để đảm bảo rằng bà ấy sẽ không chết, để bà ấy có thể chịu đựng sự đau đớn đến cùng cực. Chúng tôi không dám di chuyển Trấn Nguyệt Tiên Nhân vì sợ bà ấy chết trong lúc di chuyển. Vì vậy tôi muốn hỏi cậu xem chúng ta nên giải quyết việc này như thế nào”, Mạn Sát Hồng nói.
"Những người này so với người của Thiên Ma Đạo thì như thế nào?" Lâm Chính đặt điện thoại xuống, bình tĩnh hỏi.
"Không khác gì nhau, thậm chí những kẻ này còn giống như đại ác ma trong đám yêu ma. Trên thực tế, loại người này đã không còn được gọi là người”, Mạn Sát Hồng lắc đầu.
Mặc dù cô ta cũng tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không thể làm ra việc như thiên kiêu hạng nhất đã làm.
Đó không phải hành hạ người khác, mà là tự làm cho bản thân ghê tởm chính mình!
"Mời Liễu Như Thi đến đó, để cô ấy chữa trị tại chỗ vết thương cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân, tạm thời giúp bà ấy bảo toàn tính mạng, sau đó đưa Trấn Nguyệt Tiên Nhân đến học viện Huyền Y Phái dưỡng thương" Lâm Chính khàn giọng nói.
"Được!"
Mạn Sát Hồng gật đầu, sau đó cầm điện thoại của mình rời đi.
Nhưng vào lúc này, một bóng người khác xuất hiện ở cửa.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhíu mày.
Người tới là Tô Nhu, người vợ anh đã lâu không gặp.
Bên cạnh cô ấy còn có Lạc Thiên.
Tô Nhu mang theo một giỏ trái cây và lẵng hoa tươi bước vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy Lâm Chính người quấn băng chẳng chịt, gương mặt hốc hác, ánh mắt cô ấy có chút không đành lòng.
Về phần Lạc Thiên, đôi mắt cô ấy đã đỏ hoe, nhưng vì ngại ngùng nên đã cố kìm nước mắt.
"Tần Linh, cô đi ra ngoài trước đi. Bạn tôi tới thăm tôi, để tôi trò chuyện với họ một lát”.
Lâm Chính nghiêng đầu cười nói.
"Được”.
Tần Linh ngoan ngoãn gật đầu, khi đi ngang qua Tô Nhu, cô khẽ gật đầu chào hỏi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự ghen tị sâu sắc.
Đúng vậy, cô có thể thấy rằng người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức cô cảm thấy hơi tự ti.
Chẳng trách Lâm Chính lại không có hứng thú với cô như vậy, hóa ra anh ấy lại quen một cô gái xinh đẹp thế kia...
"Chủ tịch Lâm, tôi có quấy rầy anh không?"
Tô Nhu bước lên phía trước, đặt giỏ trái cây và hoa xuống.
"Chủ tịch Tô hạ cố tới đây, sao có thể nói là quấy rầy?" Lâm Chính cười nói.
"Thấy chủ tịch Lâm tinh thần vẫn tốt như vậy, tôi thấy yên tâm hơn rồi”.
"Chủ tịch Tô không phải đang đi du lịch sao, sao lại trở về vào lúc này?" Lâm Chính tò mò hỏi.
Giang Thành thế cục rối ren, anh đã sắp xếp cho Lạc Thiên đưa Tô Nhu rời khỏi đây, sao Tô Nhu lại về sớm như vậy?
Thực sự khó hiểu.
“Là Tiểu Nhu nằng nặc đòi về”, Lạc Thiên thở dài, lo lắng nhìn Lâm Chính: “Lâm thần y, Tiểu Nhu biết chuyện rồi, là anh bảo tôi đưa cô ấy rời đi, cho nên. . . . . .
"Vậy sao..." Lâm Chính trầm mặc.
"Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi. Tô Nhu rất biết ơn, nhưng tôi cũng hy vọng rằng anh có thể trân trọng cơ thể của chính mình và đừng chỉ nghĩ đến người khác. Con người đôi khi cũng phải ích kỷ", Tô Nhu mím môi thấp giọng nói.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
"Được rồi, tôi sẽ không nói lời thừa thãi, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi không quấy rầy anh nữa..."
Tô Nhu hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên cất tiếng gọi.
"Chờ đã, Tiểu Nhu!"
“Chủ tịch Lâm, còn có chuyện gì sao?” Tô Nhu nghiêng đầu hỏi.
Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Cô Tô, không biết cô cảm thấy thế nào về Lâm Chính chồng cô...?"
Anh vừa nói dứt lời, sắc mặt Tô Nhu đột nhiên biến đổi. Cô trầm mặc một lát, nhưng lại không nói một lời rồi đi ra khỏi phòng.
Lâm Dương không khỏi cười khổ.
"Anh đó..."
Lạc Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó vội vàng đuổi theo Tô Nhu.
Sau ba ngày nghỉ ngơi ở học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính không thể ngồi yên được nữa.
Rốt cuộc, có quá nhiều việc phải làm và anh thực sự không có thời gian ở đây để trì hoãn.
Sau khi hồi phục, anh lại gia nhập đội ngũ bác sĩ điều trị.
Lâm Chính bình thản nhìn hai người bọn họ, sắc mặt không vui không giận.
Anh cất bước đi tới.
Người mặc áo choàng càng run rẩy dữ dội hơn, còn dập đầu với Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Lâm đại nhân, xin đừng giết tôi! Đừng giết tôi!".
Người mặc áo choàng không ngừng xin tha, so với dáng vẻ huênh hoang bá đạo trước đó cứ như hai người khác nhau.
Còn Tử Long Thiên không nói một lời.
Ông ta cứ đứng sừng sững ở đó, ngạo nghễ nhìn Lâm Chính đang đi tới.
Ông ta không bỏ chạy.
Bởi vì ông ta biết mình không thể chạy được nữa.
"Ông không xin tha sao?", Lâm Chính nhìn người mặc áo choàng, rồi quay sang nhìn Tử Long Thiên, bình tĩnh hỏi.
"Cậu là thiên kiêu hạng nhất, còn tôi là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo, đại diện cho cả Thiên Ma Đạo. Nếu tôi cúi đầu, thì tức là cả Thiên Ma Đạo cúi đầu trước cậu, thế nên tôi chỉ có một lựa chọn, đó là huyết chiến với cậu đến cùng", Tử Long Thiên khàn giọng đáp.
"Ông không phải là đối thủ của tôi, đấu với tôi thì ông không có bất cứ phần thắng nào", Lâm Chính lắc đầu.
Tử Long Thiên thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng đáp: "Thần y Lâm, tôi rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã khiến thực lực của cậu tăng vọt trong thời gian ngắn như vậy? Chẳng lẽ nhờ có thần dược hay châm bạc gì?".
"Không, tôi không châm cứu lên người mình".
"Vậy thực lực của cậu..."
"Đến từ thiên kiêu hạng nhất", Lâm Chính bình thản đáp.
"Đến từ thiên kiêu hạng nhất?", Tử Long Thiên sửng sốt.
"Chắc ông biết thiên kiêu hạng nhất mất vô số sức người, của cải và tâm huyết để xây dựng một võ trường chứ?".
"Nơi phi thăng kia sao?", Tử Long Thiên buột miệng nói.
"Tôi đã lấy hơn nửa sức mạnh phi thăng của thiên kiêu hạng nhất", Lâm Chính đáp.
"Cái gì?".
Tử Long Thiên vô cùng kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta không kinh hãi vì hành động của Lâm Chính, mà kinh hãi vì Lâm Chính có thể hấp thu được sức mạnh phi thăng ở võ trường kia.
Phải biết rằng, không phải ai cũng hấp thu được sức mạnh phi thăng trong võ trường, phải có thiên phú cực cao về võ đạo mới có thể lĩnh hội và hấp thu được.
Lâm Chính không những hấp thu được sức mạnh phi thăng, mà thậm chí còn hấp thu được nhiều hơn thiên kiêu hạng nhất.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thiên phú của Lâm Chính còn mạnh hơn thiên kiêu hạng nhất! Mạnh hơn rất nhiều!
Nghĩ đến đây, Tử Long Thiên cảm thấy sợ hãi, da đầu tê dại.
Nhưng ông ta đã không còn đường lui nữa.
Sau khi hít sâu một hơi, Tử Long Thiên vận khí kình, bày ra tư thế, khàn giọng nói: "Thần y Lâm, cậu quả thực là kẻ địch đáng sợ nhất, khó đối phó nhất mà tôi từng gặp. Nếu hôm nay đã rơi vào đường cùng thì tới đi, cho tôi một cái chết vẻ vang chút! Tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu với cậu, cho dù không giết được cậu, thì cũng phải cho cậu biết thực lực thực sự của tôi!".
Tử Long Thiên hừng hực ý chí chiến đấu.
Tiềm lực của ông ta đã được kích hoạt vô hạn.
Nhưng Lâm Chính chỉ hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: "Ông muốn chết một cách vẻ vang? Sợ là không dễ dàng như vậy đâu! Ông giết bao nhiêu chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền, giết hại người vô tội của Giang Thành, tôi cứ thế giết ông thì chẳng phải hời cho ông quá sao?".
"Cậu muốn thế nào?", Tử Long Thiên hơi ngẩn ra.
Chỉ thấy đôi mắt Lâm Chính bỗng bắn ra một ánh lửa, sau đó anh giơ chưởng lên vỗ về phía Tử Long Thiên.
Ầm!
Lòng bàn tay anh bỗng phun ra một ngọn lửa vô tận.
"Chết rồi!".
Tử Long Thiên biến sắc, vội vàng tránh đi.
Nhưng ông ta vừa nhúc nhích, Lâm Chính lại vỗ một chưởng vào không trung.
Vù!
Tất cả ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên được anh hấp thu trước đó đều phun ra, trong chớp mắt hình thành một ngọn núi lửa khổng lồ ở giữa trời, sau đó rơi xuống, giáng về phía Tử Long Thiên.
Chương 3307: Không phải ông nói là được
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng...
Hoả Diệm Sơn đáng sợ gào rít và tạo ra những gợn sóng, phóng thích những làn sóng nhiệt và áp lực vô tận.
Tử Long Thiên vội vàng rút thanh ma kiếm của mình ra và điên cuồng lao về phía Hoả Diệm Sơn.
Lưỡi kiếm sắc nhọn chém ngang như xé toạc bầu trời.
Tuy nhiên, Hoả Diệm Sơn vẫn không hề hấn gì và khí thế của nó vẫn rất đáng sợ.
Sắc mặt Tử Long Thiên trắng bệch, ông ta vội vàng tìm cách né.
Nhưng Hoả Diệm Sơn đã dịch chuyển tới trên đỉnh đầu ông ta, áp lực đáng sợ trực tiếp nghiền nát mặt đất, sóng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Một vài chiếc ô tô đỗ xung quanh phát nổ tại chỗ.
Mặt đất cũng biến thành màu đỏ.
Tử Long Thiên muốn né tránh, nhưng lại phát hiện cơ thể của mình cực kỳ nặng nề, căn bản không có khả năng di chuyển!
Áp lực này quá mạnh.
Nó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Nhìn ngọn lửa cháy phừng phừng, đôi mắt Tử Long Thiên lộ ra sự tuyệt vọng. Ông ta muốn nâng thanh kiếm lên, nhưng lại phát hiện thanh ma kiếm trong tay đã chuyển sang màu đỏ dưới nhiệt độ cao của ngọn lửa và bắt đầu tan chảy.
"Không ngờ rằng, sức mạnh của mình và Lâm thần y hiện tại lại có sự chênh lệch lớn như vậy!"
"Thôi bỏ đi. . . cùng lắm thì chết là được, chí ít, mình sống xứng đáng với uy danh của Thiên Ma Đạo!"
Tử Long Thiên thì thầm với chính mình, nhắm mắt lại và im lặng chờ cái chết ập đến.
Nhưng ngay khi ông ta nghĩ rằng ngọn núi lửa sẽ nuốt chửng và đốt ông ta thành tro bụi.
Bùm!
Hoả Diệm Sơn đột nhiên phát nổ, sau đó một bóng người lao ra khỏi ngọn lửa.
Là Lâm Chính!
Anh nhanh chóng lao về phía Tử Long Thiên, nắm đấm của anh nhanh đến nỗi không thấy bóng, trong nháy mắt đã giáng vào cơ thể của Tử Long Thiên.
Bịch bịch bịch! ...
Sau vài cú đấm, Tử Long Thiên nôn ra máu, bị đánh bay ra xa và ngã xuống đất.
Ông ta phản ứng lại, nhưng nhìn lại mới phát hiện mỗi một cú đấm của Lâm Chính đều đánh trúng huyệt đạo của ông ta!
"Lâm thần y!"
Tử Long Thiên nghiến răng và vội vàng đứng dậy.
Tuy nhiên, ngay khi đứng dậy, ông ta lảo đảo và lại khuỵu xuống.
Cơn đau dữ dội khiến Tử Long Thiên toát mồ hôi lạnh, hai hàm răng như sắp nghiến nát!
"Chuyện gì đang xảy ra đây? Lâm thần y, cậu. . . cậu muốn làm gì?"
Tử Long Thiên nghiến răng và gầm gừ.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết ông, ông chết cũng không dễ dàng như vậy đâu!" Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy cậu đã làm gì tôi?” Tử Long Thiên gằn giọng.
"Cũng không có gì to tát, tôi chỉ là vôi hóa xương cốt của ông, hiện tại xương cốt của ông còn mỏng manh hơn cả cành khô. Giờ ông hoàn toàn vô dụng, không có sức chiến đấu".
Lâm Chính chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đây là Long Quốc, thân là tướng lĩnh của Long Quốc, tôi đương nhiên phải dựa theo luật pháp Long Quốc để xử lý đám người các ông. Các ông sẽ bị người của chính phủ áp giải về nhà giam, tội lỗi của các ông cũng sẽ do chính quyền phán xử!"
"Cái gì?"
Người đàn ông mặc áo choàng và Tử Long Thiên trông rất sốc.
“Chu Huyền Long!” Lâm Dương hô to.
"Tướng Lâm!"
Chu Huyền Long lập tức bước tới.
"Đưa họ xuống! Nhốt lại chờ trừng phạt!" Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Vâng!"
Chu Huyền Long đáp lời, sau đó phất tay lên ra lệnh: "Đưa xuống!"
Lập tức một người lính từ phía sau lao tới.
"Lâm thần y, mau giết tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tù binh của Long Quốc! !"
Tử Long Thiên gầm lên như phát điên.
Đối với ông ta, bị giam giữ bởi chính quyền Long Quốc là một nỗi nhục lớn.
Tuy nhiên, mọi thứ bây giờ không phải ông ta nói là được.
Ông ta đã mất đi sức chiến đấu và bị đưa đi.
Người mặc áo choàng cả người run rẩy, không dám chống cự. Lâm Chính tiến lên, dùng kim bạc phong ấn tu vi của ông ta, sau đó ông ta cũng bị người của quân đội Long Huyền đưa đi.
Chương 3308: Sống trên đời nhân từ quá làm chi?
Sau khi giải quyết xong Tử Long Thiên và người đàn ông mặc áo choàng, Giang Thành tạm thời trở lại yên bình.
Lâm Chính giải tán sức mạnh Tịnh Thế Bách Liên trong cơ thể, sau đó đột nhiên thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh vừa xoay người định nói chuyện thì lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng bên trong như lộn nhào cả lên, giống như sắp phun ra máu. Thấy vậy, anh lập tức bụm miệng rồi vận khí để điều hoà lại cơ thể.
"Lâm thần y, cậu không sao chứ?"
Thần Hoả Tôn thấy có điều kỳ lạ thì lập tức bước tới hỏi.
"Tôi không sao, chỉ là quá mệt mỏi, thêm việc sức mạnh phi thăng còn chưa được củng cố, điều tiết lại cơ thể một chút là được", Lâm Chính cười nói.
"Điều tiết? Lâm thần y, cậu cần bế quan mới có thể ổn định lại cơ thể, cái cậu cần là nghỉ ngơi!" Thần Hỏa Tôn trầm giọng nói.
"Không sao đâu".
Lâm Chính lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía mấy người Mã Hải: "Mọi người không sao chứ?"
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng".
"Lâm thần y, cậu hãy tự chăm sóc bản thân trước đã".
Mọi người vội vã đáp lời, trong lòng cảm thấy rất biết ơn.
"Tôi thì không có vấn đề gì đáng ngại! Mã Hải, lập tức thu xếp một chiếc xe, đưa tôi đến học viện Huyền Y Phái, còn có rất nhiều bệnh nhân bị thương đang chờ tôi chữa trị. Chu Huyền Long, mau đưa những người bị thương và vừa mới chết này tới học viện, đừng bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị!" Lâm Chính trầm giọng nói.
"Vâng!"
Chu Huyền Long gật đầu, lập tức sai người đi thu xếp.
Mã Hải cũng lập tức gọi xe đến.
Lâm Chính dẫn đầu đoàn người, lên xe rời đi.
Thần Hỏa Tôn yên lặng nhìn Lâm Chính rời đi, nhíu mày suy tư.
"Thần Hoả đại nhân, ông sao vậy?"
Từ Thiên lại gần và hỏi với vẻ dè dặt.
"Ồ không sao cả”.
Thần Hoả Tôn dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
"Có vẻ như ông đã nhìn thấy thứ gì đó, có liên quan đến chủ tịch Lâm phải không?" Từ Thiên không bỏ cuộc mà gặng hỏi lại.
Thần Hỏa Tôn chần chừ một chút, sau đó nói: "Lâm thần y của mọi người chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa".
"Ông nói cái gì?" Từ Thiên hơi thở trở nên dồn dập, vội vàng nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn, sốt sắng nói: "Đại nhân, xin ông hãy giải thích rõ ràng, chủ tịch Lâm rốt cuộc bị làm sao? Cậu ấy có bệnh gì sao? Hay là có ẩn tình gì? Xin hãy nói rõ cho tôi được biết!"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Thiên, Thần Hoả Tôn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lâm thần y không có bệnh tật gì, sức khỏe cũng rất tốt, nhưng... cậu ấy đã hấp thụ sức mạnh phi thăng mà không kịp thời bế quan tu luyện. Sức mạnh phi thăng này chắc chắn không thể hoàn toàn hấp thu, nhất định sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể của cậu ấy! Về lâu dài, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
"Có chuyện như vậy sao?" Từ Thiên sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi nói cho chủ tịch Lâm biết, để cậu ấy bế quan tu luyện!"
Nói xong xoay người rời đi.
"Dừng lại! Tôi nghĩ ông nên từ bỏ đi", Thần Hỏa Tôn hét gọi.
“Tại sao?” Từ Thiên nhìn lại.
"Lâm thần y tính tình như thế nào? Ông ở cùng cậu ấy lâu như vậy còn không hiểu sao? Nếu cậu ấy chịu nghe lời thì đâu có thành ra như vậy? Thuyết phục không nổi đâu”, Thần Hỏa Tôn lắc đầu.
Từ Thiên há miệng không nói nên lời.
Đúng vậy, Lâm Chính tính cách thế nào sao ông ấy có thể không biết?
Muốn thay đổi quyết định của Lâm Chính khó như lên trời.
"Tại sao chủ tịch Lâm không bế quan nghỉ ngơi?"
Từ Thiên thấp giọng hỏi.
"Vì sao à? Cái này không phải rất rõ ràng sao? Học viện Huyền Y Phái có nhiều người nằm chờ cậu ấy cứu, cậu ấy làm sao có thể đi bế quan được?" Thần Hỏa Tôn nhàn nhạt đáp.
Từ Thiên im lặng, nắm chặt tay.
"Chủ tịch Lâm của các ông tính cách vốn như vậy. Cậu ấy luôn vì tính mạng những người không quan trọng khác mà hy sinh tính mạng của mình, như vậy làm sao có thể sống lâu? Nếu không thay đổi tính cách, sớm muộn gì cũng có ngày tự hại chết bản thân. Ông biết đấy, những kẻ mạnh mẽ đạt đến đỉnh cao thiên hạ, ai mà không ích kỷ, tự cao tự đại? Nếu cậu ấy còn như vậy, nếu tiếp tục tu tập Y Đạo thì không sao, nhưng giờ cậu ấy đã hút lấy sức mạnh phi thăng, tức là đã là người thuộc Võ Đạo. Trong giới Võ Đạo, không được phép quá nhân từ. Thế nên, cậu ấy không thể đi đường dài được đâu!”
Thần Hoả Tôn thở dài, quay người lên chiếc xe bên đường.
Từ Thiên vẫn đứng bên đường, sắc mặt âm trầm.
Chương 3309: Ứng cứu
Quá trình chữa trị sau đó không thể coi là suôn sẻ, Lâm Chính chỉ cứu được không đến hai phần ba số người bị thương hoặc tử vong từ Thánh Sơn đưa đến.
Về phần Lâm Chính, vào ngày điều trị thứ sáu, anh cuối cùng đã nôn ra máu và bất tỉnh vì thể lực suy kiệt và không thể tiêu hóa sức mạnh phi thăng kịp thời.
Dương Hoa lại loạn lên.
May mắn thay, nhờ có Thần Hoả Tôn nên vẫn có thể chủ trì đại cục.
Sau khi Vạn Kình Tùng bố trí xong nơi ăn chốn ở cho quân đội Lục Dã và quân đội Nam Cảnh ở ngoại thành Giang Thành xong thì vội vã quay trở lại Yên Kinh để báo cáo những việc đã xảy ra với cấp trên của mình.
Trận chiến này đã gây chấn động toàn bộ Long Quốc.
Mặc dù một số chiến sĩ của quân đội Long Tổ đã được cứu, nhưng tướng chỉ huy Trần Chiến đã chết vì vết thương quá nặng và bỏ lỡ thời gian vàng để điều trị. Chung Chấn về sau được cứu sống, nhưng tu vi bị phế và vẫn phải nằm trên giường để truyền dịch.
Trong trận chiến Thánh Sơn, hàng chục nghìn binh sĩ của Long Quốc đã thiệt mạng hoặc bị thương.
Các quan chức của Yên Kinh vô cùng sốc.
E rằng không ai ngờ rằng giới Võ Đạo của Long Quốc đã trở nên hùng mạnh đến mức dám đối đầu và thách thức chính phủ.
Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi Vạn Kình Tùng trở về Yên Kinh, Long Quốc đã huy động 300,000 quân tinh nhuệ và bắt đầu chấn chỉnh cũng như thanh lọc giới Võ Đạo.
Tất cả những kẻ chạy trốn khỏi Thánh Sơn đều bị đưa vào danh sách truy nã. Đồng thời, tất cả các võ quán, môn phái, gia tộc hùng mạnh, thậm chí cả các môn phái ẩn thân đều phải báo cáo lại với chính phủ Long Quốc.
Bất kỳ ai không tuân theo và không báo cáo với chính phủ trong thời gian quy định sẽ bị coi là một lực lượng nguy hiểm và bị tấn công.
Lần này, Long Quốc huy động nguồn lực chưa từng có và mạnh tay chỉnh đốn khiến người của Võ Đạo lao đao.
Giới Võ Đạo được phen hỗn loạn.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, đến nhân vật thuộc cấp tướng như Trần Chiến cũng thiệt mạng trong trận chiến. Nếu không có Lâm Chính ra tay giải cứu thì đội quân của Long Quốc đã gần như bị xóa sổ, tính chất của sự việc nghiêm trọng chưa từng có kể từ khi thành lập Long Quốc.
Chính phủ Long Quốc sao có thể không giận dữ?
Do đó, nhiều gia tộc quyền thế bắt đầu ngoan ngoãn cử đại diện đến Yên Kinh nộp hồ sơ báo cáo với chính quyền, thậm chí có một số gia tộc ẩn danh cũng phải lộ diện, không dám trốn.
Ngay cả đại hội cũng chấn động và phải cử người đến Yên Kinh để liên lạc và đàm phán với chính quyền.
Bên ngoài gà bay chó chạy, còn Lâm Chính thì đang tĩnh dưỡng trên giường.
Vẻ mặt anh có chút ủ rũ, anh nhìn chiếc giường bệnh trắng toát và không nói nửa lời.
Tần Linh ngồi bên giường gọt táo cho anh, hốc mắt đỏ hoe.
Liễu Như Thi và những người khác vẫn đang làm việc để cứu những người bị thương nên thậm chí không có thời gian để ngủ.
“Có bao nhiêu người bị thương vẫn chưa được cứu?” một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhẹ giọng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
"Anh Lâm, anh đừng lo lắng nữa, cơ thể anh sắp không chịu đựng được nữa rồi, làm sao có thể lo cho bọn họ? Hiện tại việc anh phải làm chính là giữ gìn sức khoẻ của chính mình! Nếu như anh suy sụp, chúng tôi phải làm sao bây giờ?", Tần Linh lén lau nước mắt nói.
"Bản thân tôi cũng là bác sĩ, tôi biết rõ cơ thể mình xảy ra chuyện gì nhất. Tần Linh, cô yên tâm đi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu", Lâm Chính cười nói.
Nhưng Tần Linh mặc kệ, nhất quyết không chịu tiết lộ tình hình bên ngoài cho anh biết.
"Này? Cô đúng là biết tranh thủ thật đấy, tôi đang tự hỏi không biết cô chạy đi đâu rồi! Hoá ra cô trốn ở chỗ này gọt táo cho Lâm thần y. Sao vậy, muốn làm vợ bé của anh ấy sao?"
Lúc này, Mạn Sát Hồng đi vào phòng, liếc nhìn Tần Linh rồi nói bằng giọng quái gở.
Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Linh lúc đỏ lúc trắng, cô đột nhiên đứng dậy giận dữ quát: "Mạn Sát Hồng! Tôi cảnh cáo cô nếu còn nói nhảm nữa, cẩn thận tôi không khách sáo với cô!"
"Cô không khách sáo với tôi? Ồ, chỉ dựa vào cô sao?" Mạn Sát Hồng khinh thường cười lạnh.
"Cô. . . Mạn Sát Hồng, tuy rằng tôi đánh không lại cô, nhưng tôi tin chắc sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi đánh bại cô! Thiên Ma Đạo các người đều không phải hạng tử tế gì!" Tần Linh cả giận nói.
Hiện tại Tần Linh vô cùng căm hận người của Thiên Ma Đạo.
Mạn Sát Hồng sắc mặt hơi thay đổi khi nghe những lời đó, nhưng đáng ngạc nhiên là cô ta không hề cãi lại.
"Được rồi, được rồi, Tần Linh, cô cũng bớt nói vài câu đi, chuyện này không liên quan đến mấy người Mạn Sát Hồng".
Thấy tình hình không ổn, Lâm Chính vội vàng lên tiếng, sau đó nói với Mạn Sát Hồng: "Mạn Sát Hồng, tới tìm tôi có việc gì sao?"
Mạn Sát Hồng mỉm cười: "Vừa rồi tôi gặp Thái Bình An, cậu ta cầu xin tôi để được gặp cậu. Tôi biết cậu ta có mục đích gì, vì vậy tôi muốn hỏi ý kiến cậu trước”.
“Có phải chuyện về mẹ anh ấy không?”
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó khàn giọng nói: "Vậy đã tra hỏi Vũ Thành Mị chưa?"
"Tôi hỏi và cô ta cũng đã khai rồi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hiện tại đang bị giam cầm tại một nhà lao bên ngoài Thánh Sơn. Chúng tôi đã phái người còn ở Thánh Sơn đi giải cứu bọn họ, nhưng khi cứu viện tới nơi thì thấy, tình hình hiện tại của Trấn Nguyệt Tiên Nhân có vẻ không tốt lắm….”
Nói xong, Mạn Sát Hồng lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính mở màn hình điện thoại lên nhìn, ánh mắt lập tức sững lại.
Chương 3310: Cô nghĩ sao về chồng mình?
Trên màn hình là hình ảnh Trấn Nguyệt Tiên Nhân đang bị giam cầm, nhưng bà ấy đã bị tra tấn dã man đến nỗi không còn ra hình dạng con người. Tay và chân bị chặt đứt, mắt, mũi và tai cũng đều bị cắt và khoét, và thậm chí cả lồng ngực cũng bị cắt xẻo và phanh ra, nội tạng lộ rõ.
"Họ tiêm loại thuốc đặc biệt vào cơ thể của Trấn Nguyệt Tiên Nhân để đảm bảo rằng bà ấy sẽ không chết, để bà ấy có thể chịu đựng sự đau đớn đến cùng cực. Chúng tôi không dám di chuyển Trấn Nguyệt Tiên Nhân vì sợ bà ấy chết trong lúc di chuyển. Vì vậy tôi muốn hỏi cậu xem chúng ta nên giải quyết việc này như thế nào”, Mạn Sát Hồng nói.
"Những người này so với người của Thiên Ma Đạo thì như thế nào?" Lâm Chính đặt điện thoại xuống, bình tĩnh hỏi.
"Không khác gì nhau, thậm chí những kẻ này còn giống như đại ác ma trong đám yêu ma. Trên thực tế, loại người này đã không còn được gọi là người”, Mạn Sát Hồng lắc đầu.
Mặc dù cô ta cũng tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không thể làm ra việc như thiên kiêu hạng nhất đã làm.
Đó không phải hành hạ người khác, mà là tự làm cho bản thân ghê tởm chính mình!
"Mời Liễu Như Thi đến đó, để cô ấy chữa trị tại chỗ vết thương cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân, tạm thời giúp bà ấy bảo toàn tính mạng, sau đó đưa Trấn Nguyệt Tiên Nhân đến học viện Huyền Y Phái dưỡng thương" Lâm Chính khàn giọng nói.
"Được!"
Mạn Sát Hồng gật đầu, sau đó cầm điện thoại của mình rời đi.
Nhưng vào lúc này, một bóng người khác xuất hiện ở cửa.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhíu mày.
Người tới là Tô Nhu, người vợ anh đã lâu không gặp.
Bên cạnh cô ấy còn có Lạc Thiên.
Tô Nhu mang theo một giỏ trái cây và lẵng hoa tươi bước vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy Lâm Chính người quấn băng chẳng chịt, gương mặt hốc hác, ánh mắt cô ấy có chút không đành lòng.
Về phần Lạc Thiên, đôi mắt cô ấy đã đỏ hoe, nhưng vì ngại ngùng nên đã cố kìm nước mắt.
"Tần Linh, cô đi ra ngoài trước đi. Bạn tôi tới thăm tôi, để tôi trò chuyện với họ một lát”.
Lâm Chính nghiêng đầu cười nói.
"Được”.
Tần Linh ngoan ngoãn gật đầu, khi đi ngang qua Tô Nhu, cô khẽ gật đầu chào hỏi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự ghen tị sâu sắc.
Đúng vậy, cô có thể thấy rằng người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức cô cảm thấy hơi tự ti.
Chẳng trách Lâm Chính lại không có hứng thú với cô như vậy, hóa ra anh ấy lại quen một cô gái xinh đẹp thế kia...
"Chủ tịch Lâm, tôi có quấy rầy anh không?"
Tô Nhu bước lên phía trước, đặt giỏ trái cây và hoa xuống.
"Chủ tịch Tô hạ cố tới đây, sao có thể nói là quấy rầy?" Lâm Chính cười nói.
"Thấy chủ tịch Lâm tinh thần vẫn tốt như vậy, tôi thấy yên tâm hơn rồi”.
"Chủ tịch Tô không phải đang đi du lịch sao, sao lại trở về vào lúc này?" Lâm Chính tò mò hỏi.
Giang Thành thế cục rối ren, anh đã sắp xếp cho Lạc Thiên đưa Tô Nhu rời khỏi đây, sao Tô Nhu lại về sớm như vậy?
Thực sự khó hiểu.
“Là Tiểu Nhu nằng nặc đòi về”, Lạc Thiên thở dài, lo lắng nhìn Lâm Chính: “Lâm thần y, Tiểu Nhu biết chuyện rồi, là anh bảo tôi đưa cô ấy rời đi, cho nên. . . . . .
"Vậy sao..." Lâm Chính trầm mặc.
"Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi. Tô Nhu rất biết ơn, nhưng tôi cũng hy vọng rằng anh có thể trân trọng cơ thể của chính mình và đừng chỉ nghĩ đến người khác. Con người đôi khi cũng phải ích kỷ", Tô Nhu mím môi thấp giọng nói.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
"Được rồi, tôi sẽ không nói lời thừa thãi, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi không quấy rầy anh nữa..."
Tô Nhu hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên cất tiếng gọi.
"Chờ đã, Tiểu Nhu!"
“Chủ tịch Lâm, còn có chuyện gì sao?” Tô Nhu nghiêng đầu hỏi.
Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Cô Tô, không biết cô cảm thấy thế nào về Lâm Chính chồng cô...?"
Anh vừa nói dứt lời, sắc mặt Tô Nhu đột nhiên biến đổi. Cô trầm mặc một lát, nhưng lại không nói một lời rồi đi ra khỏi phòng.
Lâm Dương không khỏi cười khổ.
"Anh đó..."
Lạc Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó vội vàng đuổi theo Tô Nhu.
Sau ba ngày nghỉ ngơi ở học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính không thể ngồi yên được nữa.
Rốt cuộc, có quá nhiều việc phải làm và anh thực sự không có thời gian ở đây để trì hoãn.
Sau khi hồi phục, anh lại gia nhập đội ngũ bác sĩ điều trị.
Bình luận facebook