-
Chương 3311-3315
Chương 3311: Đạo chủ
Thiên Ma Đạo.
Trước một ngọn núi đầu lâu khổng lồ.
Một người phụ nữ trong trang phục mỏng manh thiếu vải quỳ trên mặt đất, hướng về phía núi đầu lâu không ngừng kêu khóc.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nước mắt của người phụ nữ chảy ra lại là máu.
Lúc này, đỉnh núi đầu lâu có vô số quạ bao quanh, cất tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Sau đó, ánh sáng đen từ trong núi toả ra và tử khí lan ra khắp nơi.
Một sự cô quạnh rợn người đến nỗi không thể diễn tả bằng lời bao trùm xung quanh.
Yêu ma trong bán kính trăm dặm đều ngửi thấy khí tức này, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hướng về phía núi đầu lâu hô lớn:
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan!"
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan!"
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan!"
…
Những tiếng hô hào vang dội như những đợt sóng không ngừng nối tiếp nhau.
Sau khi ánh sáng đen tan biến, một bóng người bao phủ trong làn sương đen chậm rãi bước ra khỏi núi đầu lâu.
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan! Chúc Đạo chủ ma phúc vĩnh hằng, sống lâu hơn cả trời đất!"
Người phụ nữ trước núi vội vàng dập đầu, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Bóng đen thờ ơ nhìn người phụ nữ hồi lâu mới hỏi một câu.
"Người đâu?"
"Hồi bẩm sư tôn, Tử Long Thiên và Kim Ngạo đấu không lại Lâm thần y, đã bị Lâm thần y bắt được. Họ bị đưa đến nhà tù nghiêm ngặt nhất ở Long Quốc. Chúng tôi cho đến bây giờ vẫn không thể liên lạc được với họ!"
Một ma nhân từ đằng sau đột ngột tiến lại gần.
Là đệ tử chân truyền của của Đạo chủ - An Huyền!
"Cúi xin Đạo chủ lấy lại công bằng cho Ma quân! Giết Lâm thần y Giang Thành, cứu Tử Long Thiên!"
Người phụ nữ khấu đầu và khóc nức nở.
Bóng ma kia im lặng hồi lâu.
Ma quân đứng đầu Thiên Ma Đạo đã bị bắt ...
Đây là một nỗi nhục lớn!
Toàn bộ Thiên Ma Đạo sẽ bị chế nhạo!
"Tử Long Thiên bị bắt, chỉ có thể trách hắn thực lực không đủ. Nhưng tại sao lại bị bắt chứ không phải bị giết? Sao không chết trong trận chiến luôn đi?" Bóng ma lạnh lùng đáp.
Tiếng khóc của người phụ nữ đột ngột dừng lại, cô ta không thể nói nên lời.
Không khí xung quanh đột nhiên giảm hơn mười độ và mặt đất bắt đầu đóng băng.
Quả thật, nếu Tử Long Thiên chết thì không sao, nhưng ông ta lại bị bắt sống. Với thân phận của ông ta, nếu bị bắt sống, Thiên Ma Đạo chẳng phải rất mất mặt sao?
“An Huyền!” bóng ma lại lên tiếng.
“Sư phụ, đệ tử tới rồi!” An Huyền lập tức hành lễ.
"Đi, mang đầu của Tử Long Thiên và Kim Ngạo về đây! Thiên Ma Đạo ta chỉ có kẻ tử trận, nhất định không được phép có kẻ đầu hàng”.
"Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Khóe miệng An Huyền nhếch lên, lập tức rời đi.
"Ah?"
Người phụ nữ vội vàng như thể muốn nói gì đó, nhưng có Đạo chủ ở đây, cô ta làm sao dám hỗn xược, chỉ có thể run giọng hỏi: "Đạo... Đạo chủ, nói như vậy, mối thù này... chúng ta không báo sao?"
"Thiên Ma Đạo có thù không báo?"
Đạo chủ thờ ơ nhìn cô ta.
Người phụ nữ lập tức dập đầu.
"Mặc dù việc này có liên quan đến cả chính phủ Long Quốc, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì cả. Đã lâu không đấu với mấy lão già đó. Bây giờ thần công của ta đã tu luyện thành công, không biết mấy lão già kia tiếp nổi mấy chiêu!" bóng ma khàn khàn giọng nói.
"Đạo . . . Đạo chủ vạn phúc. . . " người phụ nữ vội vàng hô lên một tiếng.
Lúc này, một yêu ma khác vội vàng chạy tới.
"Báo cáo Đạo chủ, một đám người của chính phủ Long Quốc đang ở ngoài, nói muốn lục soát Thiên Ma Đạo!", yêu ma quỳ xuống báo cáo.
"Hỗn xược! Bọn chúng thật là to gan! Bắt ma quân, lại còn muốn lục soát Thiên Ma Đạo! Bọn chúng nghĩ mình là ai?"
Người phụ nữ giận tím mặt, quay đầu lại quát.
"Xem ra Long Quốc đang nhắm vào ta!" bóng ma nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tiễn bọn chúng về đi".
“Tiễn về?” yêu ma kia sững lại.
"Đúng, gửi đầu của bọn chúng trở lại!" bóng ma bình tĩnh nói.
Ông ta dứt lời, cả yêu ma kia và người phụ nữ đều kinh hãi và sửng sốt.
Long Quốc phái đội quân này tới Thiên Ma Đạo, vậy nhất định thân phận của đội quân này không đơn giản, đoán chừng Thiên Ma Đạo cũng không dám chống đối.
Nhưng Đạo chủ lại trực tiếp ra lệnh như vậy.
Điều này có nghĩa là Thiên Ma Đạo đang gây chiến với chính phủ Long Quốc!
"Sao vậy? Ngươi không nghe lệnh của Đạo chủ sao?", giọng nói lãnh đạm mà uy lực vọng đến.
Yêu ma trên mặt đất run lên, vội vàng nói: "Tuân. . . tuân lệnh! Thuộc hạ lập tức đi làm".
Nói xong vội vàng rời đi.
Không lâu sau, một đám yêu ma vội vàng rời khỏi Thiên Ma Đạo, thẳng tiến Yên Kinh.
Và trên tay chúng đều mang theo những cái đầu đẫm máu...
Chương 3312: Sức mạnh thực sự của Long Quốc
"Vụt!"
Trên bàn phẫu thuật, Lâm Chính rút cây kim cuối cùng ra, sau đó thở phào một tiếng, cả người lùi về sau hai bước, mệt đến nỗi gục ra bàn.
Người lính nằm trên bàn phẫu thuật đã giữ được tính mạng.
Nhưng Lâm Chính vẫn không vui lên được.
Trận chiến lần này có quá nhiều người lính thiệt mạng, chết không toàn thây. Vậy nên cho dù Lâm Chính y thuật thông thiên cũng khó mà cứu nổi.
Điều càng khiến anh buồn bã hơn là một sô chiến sĩ tuy tìm được cơ thể toàn vẹn nhưng đã bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị, cho nên cũng vô phương cứu chữa.
Anh đã đem tất cả dược liệu mình tích trữ ra để cứu người, nhưng chỉ cứu được vài người mà thôi.
"Nói cho cùng, vẫn là y thuật của mình không đủ tốt!"
Lâm Chính khó nhọc nhấc tay lên, nhìn vào cây kim trong lòng bàn tay, sau đó đột nhiên siết chặt bàn tay, mặc cho cây kim bạc đâm vào da thịt.
Tinh tang!
Lúc này, chuông hiệu của phòng phẫu thuật vang lên.
Lâm Chính dây thần kinh căng ra, nhìn ra phía cửa.
Anh thấy Tần Bách Tùng mở cửa ra, đằng sau còn có một người đi vào phòng.
Đó là Vạn Kình Tùng!
Bình thường dù có việc gấp, người ngoài cũng không thể xen vào giữa cuộc phẫu thuật. Mặc dù cuộc phẫu thuật này vừa kết thúc rồi nhưng Vạn Kình Tùng lao vào đây như vậy, chắc chắn là có việc gấp.
"Tướng Vạn, có chuyện gì vậy?" Lâm Chính nhổ cây kim bạc ra khỏi lòng bàn tay, hạ giọng hỏi.
"Tướng Lâm, tôi phải báo cho cậu biết một chuyện. Từ hôm nay, tất cả quân đội đóng ở Giang Thành sẽ được giải tán!", Vạn Kình Tùng khàn giọng nói.
"Hả? Họ vừa nhận được nhiệm vụ mới sao?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Vạn Kình Tùng không đáp, chỉ lấy ra một tờ báo cáo đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy rồi cầm lên xem, nhìn thấy mấy tấm ảnh bên trên thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Thiên Ma Đạo điên rồi sao? Bọn họ đang tuyên chiến với Long Quốc ư?"
"Nếu như người của chúng ta bị giết ở trong Thiên Ma Đạo, chỉ có thể phán đoán là có khả năng lũ ma nhân đã phát điên. Nhưng ma quân đứng đầu của chúng đã bị bắt tới Yên Kinh, như vậy có thể đoán định chắc chắn đây là ý của Đạo chủ. Có lẽ Đạo chủ Thiên Ma Đạo tu luyện thần công thành công, thuận lợi xuất quan nên tự tin có thể đối đầu với Long Quốc, cho nên mới đi nước cờ điên cuồng như vậy!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói: "Trước mắt cấp trên đang bàn bạc việc đối phó Thiên Ma Đạo, tất cả quân đoàn đều phải quay về chờ lệnh, tôi cũng phải về đó họp. Tướng Lâm, Giang Thành có lẽ phải nhờ cậu rồi!"
"Được!", Lâm Chính gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu có việc gì cần tôi giúp thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào".
"Có câu này của tướng Lâm là tôi yên tâm rồi. Có điều tướng Lâm cũng không cần quá lo lắng, Long Quốc là nước lớn, sao có thể không có tiềm lực quân sự kia chứ? Đạo chủ làm ra hành động điên cuồng như vậy thì chẳng khác nào tự gieo gió gặt bão! Lão ta căn bản không biết mình đang đối mặt với cái gì!"
Vạn Kình Tùng mỉm cười, sau đó đứng thẳng, giơ tay chào Lâm Chính rồi vội vã quay lưng rời khỏi đó.
Tần Bách Tùng bên cạnh quan sát mọi chuyện, gương mặt già nua có chút lo lắng.
"Thầy Lâm, người của chính phủ Long Quốc rời đi như vậy có được không? Vậy Giang Thành... có còn an toàn không?"
"Yên tâm đi, Giang Thành lúc này an toàn hơn lúc nào hết, bởi Thiên Ma Đạo còn đang có mỗi lo khác không phải chúng ta", Lâm Chính bình thản nói tiếp: "Từ giờ trở đi, người của giới Võ Đạo sẽ được thấy sức mạnh thực sự của Long Quốc!"
Tần Bách Tùng nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Tôi đi nghỉ ngơi đây!"
Lâm Chính thở ra một hơi, cảm giác sức lực đã hồi phục ít nhiều, anh lại đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại gấp gáp lại reo lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn, lông mày cau chặt lại.
Là điện thoại của Băng Thượng Quân.
Phải biết rằng Băng Thượng Quân được anh phái đi điều tra tung tích của Thánh Quân Diệp Viêm.
Lẽ nào... đã điều tra được gì rồi?
Chương 3313: Vực Diệt Vong
Lâm Chính không dám chậm trễ, vội vã nhấc máy.
"Thầy!"
Trong điện thoại vọng tới chất giọng khàn khàn.
"Băng Thượng Quân, đã tìm thấy manh mối rồi sao?", Lâm Chính lập tức hỏi.
"Thông tin điều tra được không nhiều, hiện tại chỉ xác định được vị trí của Thiên Thần Điện. Hình như... nó không nằm trong Long Quốc", Băng Thần Quân trầm giọng nói.
"Không nằm trong Long Quốc sao? Lẽ nào là ở ngoại vực?"
"Đúng vậy, quả thực là ở vùng ngoại vực. Hơn nữa nó còn ở một nơi không thuộc thẩm quyền của bất cứ quốc gia nào", Băng Thượng Quân đáp.
"Nơi không thuộc sở hữu của bất cứ quốc gia nào ư?"
Lâm Chính cau chặt mày lại, sau đó như thể nhớ ra điều gì, nghiêm giọng hỏi: "Anh đang ám chỉ khu vực nằm ngoài biên giới Tây Nam của Long Quốc, gọi là khu Hắc Cảnh phải không?"
"Đúng vậy, chính là khu Hắc Cảnh. Có điều kết quả điều tra cho thấy nơi Thánh Quân Diệp Viêm đang ở không gọi là Hắc Cảnh mà gọi là...vực Diệt Vong!"
"Vực Diệt Vong?"
Lâm Chính sững lại, chưa từng nghe tới địa danh này.
Hắc Cảnh này giống như hai cực Bắc Nam, là một nơi hoang sơ không người. Điều kiện ở đó hoàn toàn không phù hợp để con người sinh sống. Đất đai không thể trồng được bất kỳ loại thực vật nào, thậm chí lòng đất cũng không có giá trị khai khoáng. Bởi vì địa hình quá dài, diện tích cực rộng, lại thường xuyên có bão cát, động đất và các loại thời tiết bất lợi nên ở đây không thể đóng quân. Cái nóng mùa hè ở nơi này quả thực là không chịu nổi, nhiệt độ có thể trên năm mươi độ, mùa đông quanh năm tuyết rơi, nhiệt độ có thể so sánh với hai cực Nam Bắc. Cho đến nay, vùng đất này không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, có lẽ do chẳng quốc gia nào có hứng thú để tiếp quản nó.
Mạn Sát Hồng đang đứng ở cửa.
Thời gian này, nhiệm vụ chính của Mạn Sát Hồng là trông chừng Vũ Thành Mị.
Thấy Lâm Chính đến, Mạn Sát Hồng lập tức mở cửa.
Cơ sở vật chất trong phòng khá tốt: một chiếc giường, một cái bàn, một nhà vệ sinh và đẩy đủ những vật dụng dùng hàng ngày.
Nhưng lúc này, tất cả những thứ đó đang rơi đầy trên sàn, đến cả giường cũng bị lật nhào lên.
"Lâm thần y?"
Lâm Thành Mị tóc tai rũ rượi ngồi trên mặt đất thấy Lâm Chính bước vào thì như thể phát điên, lập tức lao về phía anh.
"Lâm thần y! Xin anh thả tôi đi! Xin hãy thả tôi đi! Cho tôi ra ngoài! Tôi không muốn ở đây nữa! Cầu xin anh!"
Vũ Thành Mị la hét bằng cả tính mạng, cô ta như thể đã sụp đổ rồi.
Lâm Chính hất cô ta ra, lãnh đạm đáp: "Muốn rời khỏi đây thì phải ngoan ngoãn hợp tác với tôi, hiểu không?"
"Không vấn đề! Tuyệt đối không thành vấn đề! Chỉ cần anh thả tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được!"
Vũ Thành Mị vội vã run rẩy kêu lên.
Cô ta thật sự chịu không nổi những ngày tháng bị giam cầm này. Nghĩ lại, cô ta từng là phó thống lĩnh của Thánh Sơn, cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió. Vậy mà hiện tại lại bị biến thành tù binh, ngay cả tự do cá nhân cũng bị hạn chế. Làm sao cô ta có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy?
"Cô có biết vực Diệt Vong không?"
Lâm Chính không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Chính vừa dứt lời, khuôn mặt Vũ Thành Mị run lên, cô ta nhìn Lâm Chính với vẻ không thể tin được, một lúc sau mới nói: "Lâm thần y, anh... anh định tới gây phiền phức cho Thánh Quân sao?"
"Xem ra cô cũng biết".
"Lâm thần y, tôi phải nói cho anh biết, thủ đoạn của Thánh Quân không ai sánh được! Anh... nếu chọc giận ông ấy, chỉ sợ là sẽ chết bất đắc kì tử. Tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi, tội gì lại tự đi tìm chỗ chết ..." Vũ Thành Mị vội vàng nói.
"Thiên kiêu hạng nhất chưa chết một ngày thì tôi cũng không sống yên ổn một ngày. Nếu như hắn được Thánh Quân trị thương cho, một khi hồi phục, hắn nhất định sẽ tới báo thù! Tôi không sợ thiên kiêu hạng nhất, nhưng nếu hắn ta tấn công những người xung quanh tôi, thì tôi phải ứng phó thế nào?" Lâm Chính nghiêm túc nói.
Với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, nếu muốn ám sát những người xung quanh Lâm Chính thì đừng nói Mã Hải, Tô Nhu, Từ Thiên mà thậm chí Băng Thượng Quân, Mạn Sát Hồng, Tần Linh,... không ai trong số họ có thể trốn thoát.
Rốt cuộc, hắn vẫn sở hữu sức mạnh phi thăng!
Đây là một quả bom hẹn giờ, nếu Lâm Chính không kịp thời tháo dỡ, mọi chuyện sẽ kết thúc!
"Vậy... vậy anh muốn làm gì?" Vũ Thành Mị run giọng hỏi.
"Đưa tôi tới vực Diệt Vong!"
Lâm Chính nói giọng nghiêm trang.
Chương 3314: Phát điên
Lâm Chính rất muốn nghỉ ngơi một thời gian, điều hòa vết thương khí tức của mình, nhưng anh không còn thời gian nữa.
Anh phải giết được thiên kiêu hạng nhất trước khi Thánh Quân Diệp Viêm chữa khỏi cho hắn.
Lâm Chính tin rằng vết thương của thiên kiêu hạng nhất không dễ dàng chữa trị, với y thuật của hắn ít nhất cũng phải hơn một tháng, hơn nữa còn phải bế quan chữa trị, không được để nhân tố bên ngoài tác động.
Lâm Chính không mong mình có thực lực tự tay hủy diệt thiên kiêu hạng nhất, chỉ quấy nhiễu quá trình chữa trị của Diệp Viêm khiến hắn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất cũng xem như thành công.
Do đó, trong thời gian ngắn Lâm Chính phải đi một chuyến đến vực Diệt Vong!
Đây là cơ hội tốt nhất của anh!
Vũ Thành Mị nghe vậy thì ngồi bệt trên đất run rẩy, người như cái sàng gạo.
“Hu hu!”.
Không lâu sau, Vũ Thành Mị lại òa lên khóc nức nở, khóc đến mức xé ruột xé gan, cực kỳ bi thảm.
Lâm Chính và Mạn Sát Hồng đều sững sờ.
Hai người nhìn nhau, Mạn Sát Hồng nhíu mày nói: “Này! Con ả kia! Cô khóc cái gì? Đây không phải cơ hội cho cô sống sót hay sao? Cô chỉ cần đưa thần y Lâm đến vực Diệt Vong là có thể sống sót, đơn giản như vậy, cô nên vui mới phải chứ?”.
“Cô thì hiểu cái gì? Đây là con đường chết, đến vực Diệt Vong chẳng khác nào tìm chết! Cô không biết sao?”, Vũ Thành Mị khóc lóc, không còn dáng vẻ ngạo nghễ đứng trên cao như ở Thánh Sơn khi xưa.
Bây giờ cô ta chỉ là một người phụ nữ tinh thần suy sụp, tuyệt vọng bất lực mà thôi.
“Tìm chết?”, Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp: “Vực Diệt Vong đáng sợ vậy sao? Thần y Lâm là người ngay cả Thiên Ma Đạo cũng dám xông vào, chẳng lẽ vực Diệt Vong còn ghê gớm hơn Thiên Ma Đạo?”.
“Thiên Ma Đạo các cô là cái thá gì? Còn không bằng ngón tay của vực Diệt Vong! Tôi nói cho cô biết, trong vực Diệt Vong không chỉ có Thiên Thần Điện, mà còn có rất nhiều đại năng thế tộc khủng khiếp mà cô chưa từng nghe qua! Mỗi một người bọn họ đều là nhân vật bản lĩnh đầy trời có thể dời núi lấp biển! Nếu tự tiện xông vào nơi đó, tôi hay thần y Lâm đều chẳng có gì khác nhau, chẳng khác gì sâu kiến ở dưới đất, cô hiểu chưa?”, Vũ Thành Mị nghiến răng, giọng nghèn nghẹn.
Mạn Sát Hồng đăm chiêu.
“Vực Diệt Vong đáng sợ vậy sao?”.
Lâm Chính cũng cảm thấy không tin nổi.
“Tóm lại, thần y Lâm, anh từ bỏ đi, đừng mơ tới vực Diệt Vong nữa. Chi bằng anh thả tôi ra, tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với thiên kiêu hạng nhất, xin anh ta đừng trả thù anh, thế nào?”, Vũ Thành Mị lau nước mắt, nói.
Lâm Chính lại lắc đầu đáp: “Thật là ngây thơ, cô nghĩ cô có thể khuyên được thiên kiêu hạng nhất sao?”.
“Vậy còn tốt hơn là đến vực Diệt Vong tìm cái chết!”.
Vũ Thành Mị đau khổ hét lên.
Lâm Chính không nói, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Mạn Sát Hồng nhìn lướt qua anh, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, cậu muốn đi thì cứ đi đi là được. Tôi chắc chắn con nhỏ này đang hù dọa cậu thôi!”.
“Hù dọa? Tôi không có hù dọa! Thần y Lâm, tôi không đi đến vực Diệt Vong đâu. Anh cứ giết quách tôi ở đây đi, tôi thà chết chứ không đi đến đó đâu!”.
Vũ Thành Mi hét lên, đứng bật đậy, đập đầu vào tường định tự sát.
Cô ta bị phế tu vi, cách đơn giản nhất để tự sát chỉ có cách này mà thôi.
Lâm Chính nghiêm mặt, vung tay phóng ra khí kình.
Ầm!
Vũ Thành Mị bị đè xuống đất.
“Giết tôi đi! Anh giết tôi đi! Tôi không đi đến vực Diệt Vong đâu! Giết tôi đi!”, Vũ Thành Mị điên cuồng hét lên, giống như đã phát điên.
Chương 3315: Ái Nhiễm
Nhìn đến đó, Lâm Chính đã hiểu Vũ Thành Mị không lừa mình.
E là vực Diệt Vong nguy hiểm hơn anh nghĩ gấp vạn lần.
Có lẽ lúc trước Vũ Thành Mị không nhắc tới vị trí của Thiên Thần Điện cũng là vì lo Lâm Chính sẽ đưa ra yêu cầu đến vực Diệt Vong.
Lâm Chính thở ra một hơi, thu hồi khí kình, phóng một cây châm bạc về phía cổ Vũ Thành Mị.
Châm bạc như sao băng đâm thẳng vào cổ cô ta, Vũ Thành Mị lập tức ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tìm người chăm sóc cô ta, ổn định tâm lý cô ta, đừng để cô ta tự sát nữa”.
Lâm Chính nói, sau đó quay người đi về phía đại sảnh.
Mạn Sát Hồng lặng lẽ liếc về phía anh, không lên tiếng.
Bạch Họa Thủy vẫn đang xem sách, dù không nhấc mí mắt lên, nhưng dường như đã biết tất cả.
“Thần y Lâm, người phụ nữ đó phản ứng kịch liệt như vậy có lẽ không phải nói dối, tôi thấy cậu đừng nên đi thì hơn”, Bạch Họa Thủy vừa lật sách vừa nói.
“Ồ? Bạch minh chủ cũng biết vực Diệt Vong sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta, hỏi.
Sâu trong đáy mắt của Bạch Họa Thủy lóe lên tia sáng kỳ dị, hờ hững lắc đầu: “Tôi không biết”.
Lâm Chính cười khẽ: “Bạch minh chủ, bà nói dối dở thật, bà biết không?”.
Thấy không giấu được nữa, Bạch Họa Thủy dứt khoát khép sách lại, quay đầu nhìn anh nói: “Thần y Lâm, tôi có biết một vài chuyện liên quan đến vực Diệt Vong. Dù sao tôi cũng là người của đại hội, trước nay tin tức của đại hội đều nhanh chuẩn hơn bất cứ ai trong các cậu. Tôi nói với cậu thế này vậy, cậu đừng chen chân vào nơi đó, hãy nghĩ cho cái mạng nhỏ của cậu, đừng nghĩ tới chuyện liên quan đến vực Diệt Vong nữa, hiểu chưa?”.
“Vậy nếu tôi xin sự bảo vệ của đại hội, đại hội có đồng ý bảo vệ cho người thân bạn bè của tôi không?”, Lâm Chính hỏi.
“Có lẽ là được, nhưng nếu là thiên kiêu hạng nhất ra tay, người do đại hội phái tới chưa chắc có thể bảo vệ được”.
“Vậy chuyến này tôi đi tới vực Diệt Vong là chắc rồi”, Lâm Chính nói.
“Đúng là khó khuyên, cậu tự lo cho mình đi!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu, không muốn nói gì thêm.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính lại vang lên, là Mã Hải gọi tới.
Anh vội vàng bắt máy.
“Chủ tịch Lâm, cậu có thể đến công ty một chuyến không? Có một cô gái muốn gặp cậu”, giọng nói của Mã Hải có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Là ai?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Cô ta nói cô ta tên Ái Nhiễm, từng có duyên gặp cậu một lần. Cô ta còn nói cô ta cũng là một người giỏi y thuật”, Mã Hải nói.
“Ái Nhiễm?”.
Lâm Chính suy nghĩ, không nhớ nổi đó là ai, chỉ đành nói: “Ông hỏi cô ta có việc gì giúp tôi”.
“Cô ta muốn nói chuyện trực tiếp với cậu. À đúng rồi… cô ta nhờ tôi nhắn với cậu… cô ta đến từ vực Diệt Vong”, Mã Hải nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc, vội nói: “Nói với cô ta, tôi sẽ đến ngay! Bảo cô ta đợi ở Dương Hoa, tuyệt đối đừng để cô ta đi, nghe rõ chưa?”.
Nói xong, Lâm Chính tắt máy, chạy thẳng ra khỏi sơn trang.
Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Lâm Chính rời đi, một lúc lâu sau mới thở dài.
“Thần y Lâm, hi vọng lần này không phải lần cuối tôi gặp cậu…”.
Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, không lái xe mà bay thẳng đến trụ sở Dương Hoa.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy phút, anh đã xuất hiện ở văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.
Mã Hải đã đứng đợi ở đó từ lâu.
Trong văn phòng có một bóng người xinh đẹp.
Đó là một cô gái áo trắng tóc dài, da dẻ trắng trẻo. Cô gái có mái tóc dài như thác nước, buộc lên bằng dây buộc tóc màu trắng. Ngũ quan cô ta cực kỳ tinh xảo giống như kiệt tác của thợ thủ công, hoàn hảo không tì vết. Mỗi một nét mặt cử chỉ của cô ta vô cùng hút hồn khiến người ta không khỏi động lòng…
“Thần y Lâm, đã lâu không gặp, xin hãy chỉ giáo!”.
Cô gái đứng dậy, hơi cúi người chào, vô cùng nghiêm túc, giọng nói còn toát ra sự lạnh lùng thờ ơ.
Thiên Ma Đạo.
Trước một ngọn núi đầu lâu khổng lồ.
Một người phụ nữ trong trang phục mỏng manh thiếu vải quỳ trên mặt đất, hướng về phía núi đầu lâu không ngừng kêu khóc.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nước mắt của người phụ nữ chảy ra lại là máu.
Lúc này, đỉnh núi đầu lâu có vô số quạ bao quanh, cất tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Sau đó, ánh sáng đen từ trong núi toả ra và tử khí lan ra khắp nơi.
Một sự cô quạnh rợn người đến nỗi không thể diễn tả bằng lời bao trùm xung quanh.
Yêu ma trong bán kính trăm dặm đều ngửi thấy khí tức này, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hướng về phía núi đầu lâu hô lớn:
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan!"
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan!"
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan!"
…
Những tiếng hô hào vang dội như những đợt sóng không ngừng nối tiếp nhau.
Sau khi ánh sáng đen tan biến, một bóng người bao phủ trong làn sương đen chậm rãi bước ra khỏi núi đầu lâu.
"Hoan nghênh Đạo chủ xuất quan! Chúc Đạo chủ ma phúc vĩnh hằng, sống lâu hơn cả trời đất!"
Người phụ nữ trước núi vội vàng dập đầu, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Bóng đen thờ ơ nhìn người phụ nữ hồi lâu mới hỏi một câu.
"Người đâu?"
"Hồi bẩm sư tôn, Tử Long Thiên và Kim Ngạo đấu không lại Lâm thần y, đã bị Lâm thần y bắt được. Họ bị đưa đến nhà tù nghiêm ngặt nhất ở Long Quốc. Chúng tôi cho đến bây giờ vẫn không thể liên lạc được với họ!"
Một ma nhân từ đằng sau đột ngột tiến lại gần.
Là đệ tử chân truyền của của Đạo chủ - An Huyền!
"Cúi xin Đạo chủ lấy lại công bằng cho Ma quân! Giết Lâm thần y Giang Thành, cứu Tử Long Thiên!"
Người phụ nữ khấu đầu và khóc nức nở.
Bóng ma kia im lặng hồi lâu.
Ma quân đứng đầu Thiên Ma Đạo đã bị bắt ...
Đây là một nỗi nhục lớn!
Toàn bộ Thiên Ma Đạo sẽ bị chế nhạo!
"Tử Long Thiên bị bắt, chỉ có thể trách hắn thực lực không đủ. Nhưng tại sao lại bị bắt chứ không phải bị giết? Sao không chết trong trận chiến luôn đi?" Bóng ma lạnh lùng đáp.
Tiếng khóc của người phụ nữ đột ngột dừng lại, cô ta không thể nói nên lời.
Không khí xung quanh đột nhiên giảm hơn mười độ và mặt đất bắt đầu đóng băng.
Quả thật, nếu Tử Long Thiên chết thì không sao, nhưng ông ta lại bị bắt sống. Với thân phận của ông ta, nếu bị bắt sống, Thiên Ma Đạo chẳng phải rất mất mặt sao?
“An Huyền!” bóng ma lại lên tiếng.
“Sư phụ, đệ tử tới rồi!” An Huyền lập tức hành lễ.
"Đi, mang đầu của Tử Long Thiên và Kim Ngạo về đây! Thiên Ma Đạo ta chỉ có kẻ tử trận, nhất định không được phép có kẻ đầu hàng”.
"Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Khóe miệng An Huyền nhếch lên, lập tức rời đi.
"Ah?"
Người phụ nữ vội vàng như thể muốn nói gì đó, nhưng có Đạo chủ ở đây, cô ta làm sao dám hỗn xược, chỉ có thể run giọng hỏi: "Đạo... Đạo chủ, nói như vậy, mối thù này... chúng ta không báo sao?"
"Thiên Ma Đạo có thù không báo?"
Đạo chủ thờ ơ nhìn cô ta.
Người phụ nữ lập tức dập đầu.
"Mặc dù việc này có liên quan đến cả chính phủ Long Quốc, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì cả. Đã lâu không đấu với mấy lão già đó. Bây giờ thần công của ta đã tu luyện thành công, không biết mấy lão già kia tiếp nổi mấy chiêu!" bóng ma khàn khàn giọng nói.
"Đạo . . . Đạo chủ vạn phúc. . . " người phụ nữ vội vàng hô lên một tiếng.
Lúc này, một yêu ma khác vội vàng chạy tới.
"Báo cáo Đạo chủ, một đám người của chính phủ Long Quốc đang ở ngoài, nói muốn lục soát Thiên Ma Đạo!", yêu ma quỳ xuống báo cáo.
"Hỗn xược! Bọn chúng thật là to gan! Bắt ma quân, lại còn muốn lục soát Thiên Ma Đạo! Bọn chúng nghĩ mình là ai?"
Người phụ nữ giận tím mặt, quay đầu lại quát.
"Xem ra Long Quốc đang nhắm vào ta!" bóng ma nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tiễn bọn chúng về đi".
“Tiễn về?” yêu ma kia sững lại.
"Đúng, gửi đầu của bọn chúng trở lại!" bóng ma bình tĩnh nói.
Ông ta dứt lời, cả yêu ma kia và người phụ nữ đều kinh hãi và sửng sốt.
Long Quốc phái đội quân này tới Thiên Ma Đạo, vậy nhất định thân phận của đội quân này không đơn giản, đoán chừng Thiên Ma Đạo cũng không dám chống đối.
Nhưng Đạo chủ lại trực tiếp ra lệnh như vậy.
Điều này có nghĩa là Thiên Ma Đạo đang gây chiến với chính phủ Long Quốc!
"Sao vậy? Ngươi không nghe lệnh của Đạo chủ sao?", giọng nói lãnh đạm mà uy lực vọng đến.
Yêu ma trên mặt đất run lên, vội vàng nói: "Tuân. . . tuân lệnh! Thuộc hạ lập tức đi làm".
Nói xong vội vàng rời đi.
Không lâu sau, một đám yêu ma vội vàng rời khỏi Thiên Ma Đạo, thẳng tiến Yên Kinh.
Và trên tay chúng đều mang theo những cái đầu đẫm máu...
Chương 3312: Sức mạnh thực sự của Long Quốc
"Vụt!"
Trên bàn phẫu thuật, Lâm Chính rút cây kim cuối cùng ra, sau đó thở phào một tiếng, cả người lùi về sau hai bước, mệt đến nỗi gục ra bàn.
Người lính nằm trên bàn phẫu thuật đã giữ được tính mạng.
Nhưng Lâm Chính vẫn không vui lên được.
Trận chiến lần này có quá nhiều người lính thiệt mạng, chết không toàn thây. Vậy nên cho dù Lâm Chính y thuật thông thiên cũng khó mà cứu nổi.
Điều càng khiến anh buồn bã hơn là một sô chiến sĩ tuy tìm được cơ thể toàn vẹn nhưng đã bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị, cho nên cũng vô phương cứu chữa.
Anh đã đem tất cả dược liệu mình tích trữ ra để cứu người, nhưng chỉ cứu được vài người mà thôi.
"Nói cho cùng, vẫn là y thuật của mình không đủ tốt!"
Lâm Chính khó nhọc nhấc tay lên, nhìn vào cây kim trong lòng bàn tay, sau đó đột nhiên siết chặt bàn tay, mặc cho cây kim bạc đâm vào da thịt.
Tinh tang!
Lúc này, chuông hiệu của phòng phẫu thuật vang lên.
Lâm Chính dây thần kinh căng ra, nhìn ra phía cửa.
Anh thấy Tần Bách Tùng mở cửa ra, đằng sau còn có một người đi vào phòng.
Đó là Vạn Kình Tùng!
Bình thường dù có việc gấp, người ngoài cũng không thể xen vào giữa cuộc phẫu thuật. Mặc dù cuộc phẫu thuật này vừa kết thúc rồi nhưng Vạn Kình Tùng lao vào đây như vậy, chắc chắn là có việc gấp.
"Tướng Vạn, có chuyện gì vậy?" Lâm Chính nhổ cây kim bạc ra khỏi lòng bàn tay, hạ giọng hỏi.
"Tướng Lâm, tôi phải báo cho cậu biết một chuyện. Từ hôm nay, tất cả quân đội đóng ở Giang Thành sẽ được giải tán!", Vạn Kình Tùng khàn giọng nói.
"Hả? Họ vừa nhận được nhiệm vụ mới sao?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Vạn Kình Tùng không đáp, chỉ lấy ra một tờ báo cáo đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy rồi cầm lên xem, nhìn thấy mấy tấm ảnh bên trên thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Thiên Ma Đạo điên rồi sao? Bọn họ đang tuyên chiến với Long Quốc ư?"
"Nếu như người của chúng ta bị giết ở trong Thiên Ma Đạo, chỉ có thể phán đoán là có khả năng lũ ma nhân đã phát điên. Nhưng ma quân đứng đầu của chúng đã bị bắt tới Yên Kinh, như vậy có thể đoán định chắc chắn đây là ý của Đạo chủ. Có lẽ Đạo chủ Thiên Ma Đạo tu luyện thần công thành công, thuận lợi xuất quan nên tự tin có thể đối đầu với Long Quốc, cho nên mới đi nước cờ điên cuồng như vậy!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói: "Trước mắt cấp trên đang bàn bạc việc đối phó Thiên Ma Đạo, tất cả quân đoàn đều phải quay về chờ lệnh, tôi cũng phải về đó họp. Tướng Lâm, Giang Thành có lẽ phải nhờ cậu rồi!"
"Được!", Lâm Chính gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu có việc gì cần tôi giúp thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào".
"Có câu này của tướng Lâm là tôi yên tâm rồi. Có điều tướng Lâm cũng không cần quá lo lắng, Long Quốc là nước lớn, sao có thể không có tiềm lực quân sự kia chứ? Đạo chủ làm ra hành động điên cuồng như vậy thì chẳng khác nào tự gieo gió gặt bão! Lão ta căn bản không biết mình đang đối mặt với cái gì!"
Vạn Kình Tùng mỉm cười, sau đó đứng thẳng, giơ tay chào Lâm Chính rồi vội vã quay lưng rời khỏi đó.
Tần Bách Tùng bên cạnh quan sát mọi chuyện, gương mặt già nua có chút lo lắng.
"Thầy Lâm, người của chính phủ Long Quốc rời đi như vậy có được không? Vậy Giang Thành... có còn an toàn không?"
"Yên tâm đi, Giang Thành lúc này an toàn hơn lúc nào hết, bởi Thiên Ma Đạo còn đang có mỗi lo khác không phải chúng ta", Lâm Chính bình thản nói tiếp: "Từ giờ trở đi, người của giới Võ Đạo sẽ được thấy sức mạnh thực sự của Long Quốc!"
Tần Bách Tùng nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Tôi đi nghỉ ngơi đây!"
Lâm Chính thở ra một hơi, cảm giác sức lực đã hồi phục ít nhiều, anh lại đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại gấp gáp lại reo lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn, lông mày cau chặt lại.
Là điện thoại của Băng Thượng Quân.
Phải biết rằng Băng Thượng Quân được anh phái đi điều tra tung tích của Thánh Quân Diệp Viêm.
Lẽ nào... đã điều tra được gì rồi?
Chương 3313: Vực Diệt Vong
Lâm Chính không dám chậm trễ, vội vã nhấc máy.
"Thầy!"
Trong điện thoại vọng tới chất giọng khàn khàn.
"Băng Thượng Quân, đã tìm thấy manh mối rồi sao?", Lâm Chính lập tức hỏi.
"Thông tin điều tra được không nhiều, hiện tại chỉ xác định được vị trí của Thiên Thần Điện. Hình như... nó không nằm trong Long Quốc", Băng Thần Quân trầm giọng nói.
"Không nằm trong Long Quốc sao? Lẽ nào là ở ngoại vực?"
"Đúng vậy, quả thực là ở vùng ngoại vực. Hơn nữa nó còn ở một nơi không thuộc thẩm quyền của bất cứ quốc gia nào", Băng Thượng Quân đáp.
"Nơi không thuộc sở hữu của bất cứ quốc gia nào ư?"
Lâm Chính cau chặt mày lại, sau đó như thể nhớ ra điều gì, nghiêm giọng hỏi: "Anh đang ám chỉ khu vực nằm ngoài biên giới Tây Nam của Long Quốc, gọi là khu Hắc Cảnh phải không?"
"Đúng vậy, chính là khu Hắc Cảnh. Có điều kết quả điều tra cho thấy nơi Thánh Quân Diệp Viêm đang ở không gọi là Hắc Cảnh mà gọi là...vực Diệt Vong!"
"Vực Diệt Vong?"
Lâm Chính sững lại, chưa từng nghe tới địa danh này.
Hắc Cảnh này giống như hai cực Bắc Nam, là một nơi hoang sơ không người. Điều kiện ở đó hoàn toàn không phù hợp để con người sinh sống. Đất đai không thể trồng được bất kỳ loại thực vật nào, thậm chí lòng đất cũng không có giá trị khai khoáng. Bởi vì địa hình quá dài, diện tích cực rộng, lại thường xuyên có bão cát, động đất và các loại thời tiết bất lợi nên ở đây không thể đóng quân. Cái nóng mùa hè ở nơi này quả thực là không chịu nổi, nhiệt độ có thể trên năm mươi độ, mùa đông quanh năm tuyết rơi, nhiệt độ có thể so sánh với hai cực Nam Bắc. Cho đến nay, vùng đất này không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, có lẽ do chẳng quốc gia nào có hứng thú để tiếp quản nó.
Mạn Sát Hồng đang đứng ở cửa.
Thời gian này, nhiệm vụ chính của Mạn Sát Hồng là trông chừng Vũ Thành Mị.
Thấy Lâm Chính đến, Mạn Sát Hồng lập tức mở cửa.
Cơ sở vật chất trong phòng khá tốt: một chiếc giường, một cái bàn, một nhà vệ sinh và đẩy đủ những vật dụng dùng hàng ngày.
Nhưng lúc này, tất cả những thứ đó đang rơi đầy trên sàn, đến cả giường cũng bị lật nhào lên.
"Lâm thần y?"
Lâm Thành Mị tóc tai rũ rượi ngồi trên mặt đất thấy Lâm Chính bước vào thì như thể phát điên, lập tức lao về phía anh.
"Lâm thần y! Xin anh thả tôi đi! Xin hãy thả tôi đi! Cho tôi ra ngoài! Tôi không muốn ở đây nữa! Cầu xin anh!"
Vũ Thành Mị la hét bằng cả tính mạng, cô ta như thể đã sụp đổ rồi.
Lâm Chính hất cô ta ra, lãnh đạm đáp: "Muốn rời khỏi đây thì phải ngoan ngoãn hợp tác với tôi, hiểu không?"
"Không vấn đề! Tuyệt đối không thành vấn đề! Chỉ cần anh thả tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được!"
Vũ Thành Mị vội vã run rẩy kêu lên.
Cô ta thật sự chịu không nổi những ngày tháng bị giam cầm này. Nghĩ lại, cô ta từng là phó thống lĩnh của Thánh Sơn, cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió. Vậy mà hiện tại lại bị biến thành tù binh, ngay cả tự do cá nhân cũng bị hạn chế. Làm sao cô ta có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy?
"Cô có biết vực Diệt Vong không?"
Lâm Chính không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Chính vừa dứt lời, khuôn mặt Vũ Thành Mị run lên, cô ta nhìn Lâm Chính với vẻ không thể tin được, một lúc sau mới nói: "Lâm thần y, anh... anh định tới gây phiền phức cho Thánh Quân sao?"
"Xem ra cô cũng biết".
"Lâm thần y, tôi phải nói cho anh biết, thủ đoạn của Thánh Quân không ai sánh được! Anh... nếu chọc giận ông ấy, chỉ sợ là sẽ chết bất đắc kì tử. Tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi, tội gì lại tự đi tìm chỗ chết ..." Vũ Thành Mị vội vàng nói.
"Thiên kiêu hạng nhất chưa chết một ngày thì tôi cũng không sống yên ổn một ngày. Nếu như hắn được Thánh Quân trị thương cho, một khi hồi phục, hắn nhất định sẽ tới báo thù! Tôi không sợ thiên kiêu hạng nhất, nhưng nếu hắn ta tấn công những người xung quanh tôi, thì tôi phải ứng phó thế nào?" Lâm Chính nghiêm túc nói.
Với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, nếu muốn ám sát những người xung quanh Lâm Chính thì đừng nói Mã Hải, Tô Nhu, Từ Thiên mà thậm chí Băng Thượng Quân, Mạn Sát Hồng, Tần Linh,... không ai trong số họ có thể trốn thoát.
Rốt cuộc, hắn vẫn sở hữu sức mạnh phi thăng!
Đây là một quả bom hẹn giờ, nếu Lâm Chính không kịp thời tháo dỡ, mọi chuyện sẽ kết thúc!
"Vậy... vậy anh muốn làm gì?" Vũ Thành Mị run giọng hỏi.
"Đưa tôi tới vực Diệt Vong!"
Lâm Chính nói giọng nghiêm trang.
Chương 3314: Phát điên
Lâm Chính rất muốn nghỉ ngơi một thời gian, điều hòa vết thương khí tức của mình, nhưng anh không còn thời gian nữa.
Anh phải giết được thiên kiêu hạng nhất trước khi Thánh Quân Diệp Viêm chữa khỏi cho hắn.
Lâm Chính tin rằng vết thương của thiên kiêu hạng nhất không dễ dàng chữa trị, với y thuật của hắn ít nhất cũng phải hơn một tháng, hơn nữa còn phải bế quan chữa trị, không được để nhân tố bên ngoài tác động.
Lâm Chính không mong mình có thực lực tự tay hủy diệt thiên kiêu hạng nhất, chỉ quấy nhiễu quá trình chữa trị của Diệp Viêm khiến hắn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất cũng xem như thành công.
Do đó, trong thời gian ngắn Lâm Chính phải đi một chuyến đến vực Diệt Vong!
Đây là cơ hội tốt nhất của anh!
Vũ Thành Mị nghe vậy thì ngồi bệt trên đất run rẩy, người như cái sàng gạo.
“Hu hu!”.
Không lâu sau, Vũ Thành Mị lại òa lên khóc nức nở, khóc đến mức xé ruột xé gan, cực kỳ bi thảm.
Lâm Chính và Mạn Sát Hồng đều sững sờ.
Hai người nhìn nhau, Mạn Sát Hồng nhíu mày nói: “Này! Con ả kia! Cô khóc cái gì? Đây không phải cơ hội cho cô sống sót hay sao? Cô chỉ cần đưa thần y Lâm đến vực Diệt Vong là có thể sống sót, đơn giản như vậy, cô nên vui mới phải chứ?”.
“Cô thì hiểu cái gì? Đây là con đường chết, đến vực Diệt Vong chẳng khác nào tìm chết! Cô không biết sao?”, Vũ Thành Mị khóc lóc, không còn dáng vẻ ngạo nghễ đứng trên cao như ở Thánh Sơn khi xưa.
Bây giờ cô ta chỉ là một người phụ nữ tinh thần suy sụp, tuyệt vọng bất lực mà thôi.
“Tìm chết?”, Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp: “Vực Diệt Vong đáng sợ vậy sao? Thần y Lâm là người ngay cả Thiên Ma Đạo cũng dám xông vào, chẳng lẽ vực Diệt Vong còn ghê gớm hơn Thiên Ma Đạo?”.
“Thiên Ma Đạo các cô là cái thá gì? Còn không bằng ngón tay của vực Diệt Vong! Tôi nói cho cô biết, trong vực Diệt Vong không chỉ có Thiên Thần Điện, mà còn có rất nhiều đại năng thế tộc khủng khiếp mà cô chưa từng nghe qua! Mỗi một người bọn họ đều là nhân vật bản lĩnh đầy trời có thể dời núi lấp biển! Nếu tự tiện xông vào nơi đó, tôi hay thần y Lâm đều chẳng có gì khác nhau, chẳng khác gì sâu kiến ở dưới đất, cô hiểu chưa?”, Vũ Thành Mị nghiến răng, giọng nghèn nghẹn.
Mạn Sát Hồng đăm chiêu.
“Vực Diệt Vong đáng sợ vậy sao?”.
Lâm Chính cũng cảm thấy không tin nổi.
“Tóm lại, thần y Lâm, anh từ bỏ đi, đừng mơ tới vực Diệt Vong nữa. Chi bằng anh thả tôi ra, tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với thiên kiêu hạng nhất, xin anh ta đừng trả thù anh, thế nào?”, Vũ Thành Mị lau nước mắt, nói.
Lâm Chính lại lắc đầu đáp: “Thật là ngây thơ, cô nghĩ cô có thể khuyên được thiên kiêu hạng nhất sao?”.
“Vậy còn tốt hơn là đến vực Diệt Vong tìm cái chết!”.
Vũ Thành Mị đau khổ hét lên.
Lâm Chính không nói, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Mạn Sát Hồng nhìn lướt qua anh, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, cậu muốn đi thì cứ đi đi là được. Tôi chắc chắn con nhỏ này đang hù dọa cậu thôi!”.
“Hù dọa? Tôi không có hù dọa! Thần y Lâm, tôi không đi đến vực Diệt Vong đâu. Anh cứ giết quách tôi ở đây đi, tôi thà chết chứ không đi đến đó đâu!”.
Vũ Thành Mi hét lên, đứng bật đậy, đập đầu vào tường định tự sát.
Cô ta bị phế tu vi, cách đơn giản nhất để tự sát chỉ có cách này mà thôi.
Lâm Chính nghiêm mặt, vung tay phóng ra khí kình.
Ầm!
Vũ Thành Mị bị đè xuống đất.
“Giết tôi đi! Anh giết tôi đi! Tôi không đi đến vực Diệt Vong đâu! Giết tôi đi!”, Vũ Thành Mị điên cuồng hét lên, giống như đã phát điên.
Chương 3315: Ái Nhiễm
Nhìn đến đó, Lâm Chính đã hiểu Vũ Thành Mị không lừa mình.
E là vực Diệt Vong nguy hiểm hơn anh nghĩ gấp vạn lần.
Có lẽ lúc trước Vũ Thành Mị không nhắc tới vị trí của Thiên Thần Điện cũng là vì lo Lâm Chính sẽ đưa ra yêu cầu đến vực Diệt Vong.
Lâm Chính thở ra một hơi, thu hồi khí kình, phóng một cây châm bạc về phía cổ Vũ Thành Mị.
Châm bạc như sao băng đâm thẳng vào cổ cô ta, Vũ Thành Mị lập tức ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tìm người chăm sóc cô ta, ổn định tâm lý cô ta, đừng để cô ta tự sát nữa”.
Lâm Chính nói, sau đó quay người đi về phía đại sảnh.
Mạn Sát Hồng lặng lẽ liếc về phía anh, không lên tiếng.
Bạch Họa Thủy vẫn đang xem sách, dù không nhấc mí mắt lên, nhưng dường như đã biết tất cả.
“Thần y Lâm, người phụ nữ đó phản ứng kịch liệt như vậy có lẽ không phải nói dối, tôi thấy cậu đừng nên đi thì hơn”, Bạch Họa Thủy vừa lật sách vừa nói.
“Ồ? Bạch minh chủ cũng biết vực Diệt Vong sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta, hỏi.
Sâu trong đáy mắt của Bạch Họa Thủy lóe lên tia sáng kỳ dị, hờ hững lắc đầu: “Tôi không biết”.
Lâm Chính cười khẽ: “Bạch minh chủ, bà nói dối dở thật, bà biết không?”.
Thấy không giấu được nữa, Bạch Họa Thủy dứt khoát khép sách lại, quay đầu nhìn anh nói: “Thần y Lâm, tôi có biết một vài chuyện liên quan đến vực Diệt Vong. Dù sao tôi cũng là người của đại hội, trước nay tin tức của đại hội đều nhanh chuẩn hơn bất cứ ai trong các cậu. Tôi nói với cậu thế này vậy, cậu đừng chen chân vào nơi đó, hãy nghĩ cho cái mạng nhỏ của cậu, đừng nghĩ tới chuyện liên quan đến vực Diệt Vong nữa, hiểu chưa?”.
“Vậy nếu tôi xin sự bảo vệ của đại hội, đại hội có đồng ý bảo vệ cho người thân bạn bè của tôi không?”, Lâm Chính hỏi.
“Có lẽ là được, nhưng nếu là thiên kiêu hạng nhất ra tay, người do đại hội phái tới chưa chắc có thể bảo vệ được”.
“Vậy chuyến này tôi đi tới vực Diệt Vong là chắc rồi”, Lâm Chính nói.
“Đúng là khó khuyên, cậu tự lo cho mình đi!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu, không muốn nói gì thêm.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính lại vang lên, là Mã Hải gọi tới.
Anh vội vàng bắt máy.
“Chủ tịch Lâm, cậu có thể đến công ty một chuyến không? Có một cô gái muốn gặp cậu”, giọng nói của Mã Hải có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Là ai?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Cô ta nói cô ta tên Ái Nhiễm, từng có duyên gặp cậu một lần. Cô ta còn nói cô ta cũng là một người giỏi y thuật”, Mã Hải nói.
“Ái Nhiễm?”.
Lâm Chính suy nghĩ, không nhớ nổi đó là ai, chỉ đành nói: “Ông hỏi cô ta có việc gì giúp tôi”.
“Cô ta muốn nói chuyện trực tiếp với cậu. À đúng rồi… cô ta nhờ tôi nhắn với cậu… cô ta đến từ vực Diệt Vong”, Mã Hải nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc, vội nói: “Nói với cô ta, tôi sẽ đến ngay! Bảo cô ta đợi ở Dương Hoa, tuyệt đối đừng để cô ta đi, nghe rõ chưa?”.
Nói xong, Lâm Chính tắt máy, chạy thẳng ra khỏi sơn trang.
Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Lâm Chính rời đi, một lúc lâu sau mới thở dài.
“Thần y Lâm, hi vọng lần này không phải lần cuối tôi gặp cậu…”.
Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, không lái xe mà bay thẳng đến trụ sở Dương Hoa.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy phút, anh đã xuất hiện ở văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.
Mã Hải đã đứng đợi ở đó từ lâu.
Trong văn phòng có một bóng người xinh đẹp.
Đó là một cô gái áo trắng tóc dài, da dẻ trắng trẻo. Cô gái có mái tóc dài như thác nước, buộc lên bằng dây buộc tóc màu trắng. Ngũ quan cô ta cực kỳ tinh xảo giống như kiệt tác của thợ thủ công, hoàn hảo không tì vết. Mỗi một nét mặt cử chỉ của cô ta vô cùng hút hồn khiến người ta không khỏi động lòng…
“Thần y Lâm, đã lâu không gặp, xin hãy chỉ giáo!”.
Cô gái đứng dậy, hơi cúi người chào, vô cùng nghiêm túc, giọng nói còn toát ra sự lạnh lùng thờ ơ.
Bình luận facebook