-
Chương 3201-3205
Chương 3201: Thứ tôi tu luyện là y thuật
Người ở đây đều sững sờ, nhìn Lâm Chính với vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả Chung Chấn và Trần Chiến cũng sửng sốt.
“Tướng Lâm, sao cậu… cậu cũng biết Thân Ngoại Hóa Ảnh?”.
Trần Chiến la lên thất thanh.
“Tôi có nói là tôi không biết sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Ảo ảnh trên người anh nhanh chóng biến hóa, chốc lát sau, một ảo ảnh Kỳ Lân to lớn mạnh mẽ hình thành.
Đó là Kỳ Lân Biến!
Hóa ra Kỳ Lân Biến của Kỳ Lân Môn chính là thuật Thân Ngoại Hóa Ảnh! Chỉ là lúc trước khí kình của Lâm Chính chưa đạt tới đại thành, chưa thể hiện ra được uy lực chân chính của nó, chưa thể dùng Kỳ Lân Biến đạt đến cảnh giới Thân Ngoại Hóa Ảnh.
Bây giờ Lâm Chính đã khác xưa, Kỳ Lân Biến lập tức được nâng lên cấp bậc Thân Ngoại Hóa Ảnh.
Mọi người đều chấn động.
“Tôi thấy thiên phú của tướng Lâm cũng vô địch thiên hạ, có lẽ không sánh bằng thiên kiêu hạng nhất, nhưng trên khắp Long Quốc cũng không có mấy ai mạnh hơn cậu ta”, Chung Chấn hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, nói.
Trần Chiến lặng lẽ gật đầu: “Có lẽ trên toàn Long Quốc, trừ thiên kiêu hạng nhất ra, người có thiên phú tốt nhất là tướng Lâm đây! Chỉ tiếc tướng Lâm sinh ra không hợp thời, nếu không có thiên kiêu hạng nhất, chắc chắn cậu ta sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ trên bầu trời khiến người đời kính ngưỡng. Ầy, trời sinh Du sao còn sinh Lượng…”.
“Phải…”.
Chung Chấn cũng cảm thấy đáng tiếc.
Thiên phú Lâm Chính vô cùng khủng khiếp, nhưng trước mặt anh là thiên kiêu hạng nhất, một người có thiên phú còn yêu nghiệt, còn đáng sợ hơn cả anh. Nếu vậy, thiên phú chói mắt của anh cũng không còn sáng là bao.
“Tướng Lâm tu luyện y võ, thiên kiêu hạng nhất lại tu luyện cao võ, một người chuyên cứu chữa người khác, một người đơn thuần chém giết. Nếu xét về tính chất chiến đấu, tướng Lâm tuyệt đối không phải đối thủ của thiên kiêu hạng nhất, huống hồ thiên phú, tài nguyên thậm chí vận may của cậu ta đều cao hơn tướng Lâm. Trận chiến này tỷ lệ tướng Lâm sẽ thất bại là rất lớn! Mọi người theo dõi sát một chút, nếu tình hình không ổn thì phải ra tay ngay, đừng khách sáo, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho tướng Lâm!”.
Vạn Kình Tùng quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Vâng!”.
Hai người kia gật đầu.
Người xung quanh tản ra.
Chiến sĩ ở mỗi khu vực bắt tay xây dựng phòng tuyến, bao vây hai người sắp sửa chiến đấu.
Lúc này, hai người họ như đặt mình vào một võ trường to lớn.
Thiên kiêu hạng nhất hờ hững nhìn anh, trong mắt lóe lên sự thương hại.
“Vô tri và yếu đuối chưa bao giờ là trở ngại của việc sinh tồn, ngạo mạn mới là trở ngại! Anh hoàn toàn không rõ khoảng cách chênh lệch giữa tôi và anh lớn thế nào. Anh ngang nhiên khiêu chiến như vậy sẽ chết chắc!”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói.
“Câu nói này tôi cũng có thể trả lại cho anh! Anh chưa hề nhìn thấu thực lực của tôi, nói ra câu này chỉ chọc người ta cười mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi chưa nhìn thấu thực lực của anh? Nực cười, anh có còn nhớ người phụ nữ mặc áo đỏ bị anh đánh bại khi xưa không?”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu nói.
“Người phụ nữ ở trong huyệt mộ của Phạn Thiên Đại Thánh?”.
“Không sai, chính là cô ta. Cô ta tên Vũ Thành Mị, xét về võ kỹ và cảnh giới, anh còn không bằng cô ta. Nếu không phải dựa vào truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh, anh hoàn toàn không thể thắng được cô ta. Bây giờ anh lấy đâu ra tự tin nói mấy lời đó với tôi? Chẳng lẽ anh cảm thấy thực lực của tôi không bằng cô ta?”.
Tuy là tự tiết lộ thân phận, nhưng thiên kiêu hạng nhất cũng biết bọn họ đã đoán được thân phận của mình. Vậy cũng không hề gì, chỉ cần không có chứng cứ thì không ai làm gì được.
“Thực lực của anh đương nhiên mạnh hơn cô ta vô số lần, chỉ là… thủ đoạn của tôi vượt xa những gì anh thấy được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thế à? Chẳng lẽ những gì tôi thấy chưa đủ toàn diện hay sao?”.
“Đương nhiên”.
“Vây thì tôi đã bỏ sót những gì?”, thiên kiêu hạng nhất bình thản hỏi.
“Tôi không tu luyện võ thuật chính thống, thứ tôi theo đuổi khác hoàn toàn so với anh! Từ ban đầu tôi đã không có hứng thú với võ kỹ. Chẳng lẽ anh còn chưa ý thức được sao?”, Lâm Chính nói.
Thiên kiêu hạng nhất sửng sốt, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, ngón tay tỏa ra ánh sáng vàng.
Đó là những cây châm.
“Thứ tôi tu luyện là y thuật!”.
Chương 3202: Tự nổ
Thiên kiêu hạng nhất không xem trọng y thuật cho lắm.
Mặc dù giới võ thuật đều lan truyền y võ vô cùng mạnh mẽ, nhưng trong mắt anh ta, cái gọi là y võ chỉ là một con đường sai lệch, so với võ giả chính thống thì còn thua xa.
Nhưng anh ta không dám sơ suất.
Lâm Chính đã đứng ra thì đương nhiên anh có lòng tin.
“Tôi biết rồi!”.
Thiên kiêu hạng nhất gật đầu, bình tĩnh nói: “Cũng tốt, thần y Lâm, chúng ta hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây. Anh chết trong tay tôi thì có lẽ những người bên cạnh anh còn giữ được toàn thây”.
“Tôi nói rồi, hôm nay ở đây sẽ không có ai chết, kể cả tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì để tôi xem xem bản lĩnh của anh”.
Thiên kiêu hạng nhất không nhiều lời, vung cánh tay lên.
Vù!
Ảo ảnh khổng lồ phía trên anh ta đột nhiên rút một thanh bảo kiếm từ trong hư không, chém về phía Lâm Chính.
Vù vù vù…
Bảo kiếm chém tới từ xa, tựa như chém rách hư không, cơ hồ chém nứt tất cả mọi thứ.
Người bên cạnh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thần kinh chấn động.
Đổi lại là bọn họ, e là đã bị kiếm uy chấn cho xương cốt nát vụn.
Gào!
Ảo ảnh Kỳ Lân trên người Lâm Chính lao vọt đi, há to miệng cắn vào lưỡi kiếm đang chém tới.
Keng…
Răng Kỳ Lân và lưỡi kiếm chạm nhau, bùng nổ hoa văn khí kình, lan ra tứ phía.
Tường khí phòng ngự do các chiến sĩ xung quanh tạo nên bị hoa văn khí kình đó đánh vào, rung lên không ngừng, suýt thì tan nát.
Thật mạnh!
Mọi người kinh ngạc.
Hai bên giống như đang giằng co, nhưng kiếm khí kia dần dần hạ xuống từng chút một, miệng Kỳ Lân dường như không chống đỡ nổi.
“Thần y Lâm, Thân Ngoại Hóa Ảnh của anh hình như vẫn chưa đủ độ lửa”.
Thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, dường như không có áp lực gì, đột ngột ấn cánh tay xuống.
Rắc!
Thanh bảo kiếm chém nứt hàm dưới của Kỳ Lân. Kiếm văn đáng sợ mang theo khí thế đánh tan mọi thứ chém vào Kỳ Lân.
Trong chớp mắt, trên thân Kỳ Lân xuất hiện một vết kiếm rõ ràng dễ thấy.
Lâm Chính liên tục lùi lại, khí huyết trong cơ thể dâng tràn, khí kình toàn thân thoáng có chút tan rã.
Lần này Lâm Chính đã thua.
Chung Chấn và Trần Chiến căng thẳng, lập tức ra hiệu cho cao thủ ở hai bên.
Các cao thủ chờ đợi thời cơ tấn công.
“Đừng hành động lỗ mãng!”.
Lúc này, Vạn Kình Tùng khẽ nói.
“Tướng Vạn…”, Chung Chấn nhìn về phía Vạn Kình Tùng.
“Đừng vội, tướng Lâm vẫn có thể tiếp tục chiến đấu”, Vạn Kình Tùng nói.
Mọi người căng thẳng, không tiếp tục hành động nữa.
Nhưng nhìn tình trạng Lâm Chính hiện nay, tiếp tục chiến đấu e là cũng không có kết quả.
“Chẳng ra làm sao!”.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, trong mắt toát lên vẻ khinh thường, cũng chẳng muốn kéo dài thêm nữa. Anh ta cất bước nhảy vọt lên, giống như dịch chuyển tức thời về phía Lâm Chính.
Ảo ảnh cuồng bạo nâng cao thanh kiếm khổng lồ, chém xuống đỉnh đầu.
Nhát kiếm này đủ để đánh nứt mặt đất bao la.
Kỳ Lân sứt mẻ hoàn toàn không thể đỡ được nhát kiếm này.
Thiên kiêu hạng nhất đang định giải quyết trận chiến bằng nhát kiếm này.
Anh ta hiểu không nên tiêu hao quá nhiều sức lực trên người Lâm Chính. Nếu không, một khi anh ta kiệt sức, cao thủ ở xung quanh gây khó dễ thì mọc cánh cũng khó bay.
Do đó, trận chiến này anh ta phải tốc chiến tốc thắng.
Ngay khoảnh khắc nhát kiếm đó chém xuống.
Gào!
Kỳ Lân sứt mẻ đột nhiên phát ra tiếng rống vang trời, sau đó cả cơ thể Kỳ Lân trở nên đỏ rực, một luồng sức mạnh tàn bạo tăng vọt trong cơ thể Kỳ Lân.
“Tự nổ?”.
Thiên kiêu hạng nhất kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
Gương mặt Lâm Chính đầy vẻ dữ tợn, nhìn anh ta chằm chằm.
“Thần y Lâm! Anh điên rồi sao?”, thiên kiêu hạng nhất hét lên.
“Tôi biết dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng khó mà làm anh bị thương được. Về mặt võ kỹ, tôi và anh cách nhau một trời một vực, nhưng về mặt sinh tử, anh mãi mãi không bằng tôi! Cho nên, bây giờ, chỉ có một cách duy nhất để tôi có thể chiến thắng anh!”.
Lâm Chính gầm lên, hai mắt hóa đỏ như máu, bất chấp tất cả lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất vô cùng kinh ngạc, vừa tích lũy khí kình phòng thủ che kín toàn thân, vừa đạp hai chân lùi về sau, cố gắng thu chiêu rút lui.
Nhưng… cuối cùng vẫn chậm một nhịp!
Khi Lâm Chính đến gần anh ta.
Ầm!
Một vụ nổ long trời lở đất xảy ra ngay trong học viện Huyền Y Phái…
Chương 3203: Anh thua rồi
Sức mạnh hủy diệt vô tận giống như một đám mây hình nấm dâng lên, lan rộng ra tứ phía.
Trong thời gian ngắn mặt đất rung chuyển, núi lung lay, giống như tận thế.
Thanh bảo kiếm chém xuống bị nổ tung sinh ra lực xung kích cực kỳ sâu xa. Ngay cả ảo ảnh khổng lồ cũng bị chấn động đến mức tan vào hư vô, không còn tung tích.
Lâm Chính và thiên kiêu hạng nhất thì đã bị vụ nổ này nhấn chìm.
Các chiến sĩ ở xung quanh lập tức thúc đẩy khí kình trên người lên mức cao nhất, tăng cường tường khí phòng ngự ở trước mặt.
Nhưng tường khí phòng ngự hoàn toàn không thể chống đỡ dư uy của vụ nổ, thoáng chốc bị ầm cho biến dạng, vết nứt lan rộng.
Chiến sĩ ở bên ngoài tường khí gắng gượng chống đỡ, lần lượt bị đánh nôn ra máu, cuối cùng bay ra xa, ngã xuống đất.
Xoảng!
Toàn bộ tường khí bị phá tan.
Uy lực đáng sợ nhấn chìm các chiến sĩ.
“Bảo vệ nơi này!”.
Chung Chấn và Trần Chiến cùng gào lên, dẫn theo các cao thủ chạy về phía sóng xung kích đang ập đến.
Tất cả mọi người mở hết khí thế, đánh ra khí kình ngăn chặn đợt sóng xung kích
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Khí kình và sóng xung kích va vào nhau, phát ra tiếng động nặng nề.
Mỗi một người đều dốc hết sức lực.
Cuối cùng, bằng sự nỗ lực hợp sức của nhóm người Chung Chấn và Trần Chiến, uy lực đáng sợ của vụ tự nổ xem như đã được ngăn chặn.
Không ít chiến sĩ vì vậy mà bị thương.
“Mọi người còn ổn không?”.
Trần Chiến thấy sóng xung kích đã được đánh lùi, bèn xua tan khí kình, thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm thủ trưởng không có gì đáng ngại, chỉ có đội ngũ xây dựng phòng tuyến trước kia bị thương nhẹ”, có người trả lời.
“Đổi những người bị thương đi, mau chóng xây dựng phòng tuyến ba lớp! Nơi này là trung tâm Giang Thành, trận chiến của bọn họ gây ảnh hưởng rất lớn! Chúng ta phải ngăn chặn dư lực chiến đấu của bọn họ ở đây, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến người dân ở xung quanh, rõ chưa?”, Trần Chiến hét to.
“Vâng!”.
Tất cả chiến sĩ đồng thanh hô, khẩn trương xây dựng phòng tuyến ở xung quanh theo trật tự.
Lúc này, đám người Trần Chiến mới nhìn về phía khu vực trung tâm, lại thấy nơi phát nổ xuất hiện một hố lớn.
Xung quanh cát bụi mịt mù, khí kình tán loạn.
Kỳ lân và ảo ảnh người khổng lồ đã biến mất.
Mọi người chỉ nhìn thấy trong đám bụi mịt mù có một người đứng đó.
Nhìn đường nét có thể thấy đó chắc chắn là thiên kiêu hạng nhất.
Tim Trần Chiến thắt chặt.
“Tướng Lâm!”.
Ông ta không nhịn được hét to, muốn chạy tới cứu Lâm Chính, nhưng Chung Chấn ở cạnh giữ chặt vai ông ta.
Trần Chiến sững sờ, quay đầu nhìn lại, Chung Chấn vẫn đang nhìn chằm chằm đám bụi mù, không rời mắt.
Trần Chiến chợt nhận ra điều gì đó, cũng quay đầu nhìn lại.
Cát bụi lắng xuống, bóng người còn lại cũng hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Đó là Lâm Chính.
Nhưng lúc này anh không còn đứng, mà là nằm trên mặt đất.
So với thiên kiêu hạng nhất, Lâm Chính thê thảm vô cùng.
Thiên kiêu hạng nhất cũng đầy thương tích nhưng không chí mạng. Hiển nhiên, một giây trước khi vụ nổ xảy ra, anh ta đã thuận lợi dùng sức mạnh phòng ngự bao phủ toàn thân, ngăn chặn phần lớn sức mạnh.
Luồng sức mạnh bùng nổ này đến từ Lâm Chính, là Lâm Chính dẫn nổ, gần như nổ ở ngay chỗ anh, làm sao anh phòng ngự được?
Do đó, lúc này Lâm Chính gần như gãy hết tay chân, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Thậm chí phần bụng bị nổ thành một lỗ thủng, máu thịt mơ hồ, thậm chí có thể thấy cả xương trắng lẫn nội tạng nát bấy…
Đáng sợ đến thế nào…
Người xung quanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó, ai cũng cảm thấy hãi hùng.
Thiên kiêu hạng nhất hơi thở dốc, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, anh… thua rồi!”.
Chương 3204: Không phải anh muốn đi là đi được!
Bây giờ Lâm Chính hoàn toàn không thể động đậy, nhìn thế nào cũng là anh thua.
Nhưng Lâm Chính lại không trả lời, chỉ mở to mắt, cố gắng thở dốc.
Trên người anh cắm không ít châm bạc, có lẽ là trước khi chiến đấu anh đã âm thầm châm lên người mình.
“Chuẩn bị ra tay!”.
Vạn Kình Tùng không ngồi yên được, đứng bật dậy, quát khẽ.
Các cao thủ xung quanh lập tức tiến vào tường khí, dự định đi cứu Lâm Chính.
Trần Chiến và Chung Chấn cũng tiến lên, dồn ép thiên kiêu hạng nhất.
Giờ phút này, Lâm Chính chỉ còn chút hơi tàn.
Bọn họ vừa tiến vào võ trường, dường như đã khiến thiên kiêu hạng nhất cảm thấy áp lực.
Anh ta nhìn quanh, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi muốn để anh thở thêm một lúc, nhưng những người cứu viện mà anh mời tới dường như không muốn cho anh cơ hội. Đã vậy tôi chỉ đành kết liễu anh sớm hơn thôi!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất cất bước lao về phía Lâm Chính, khẽ động ngón tay. Một luồng kiếm quang lóe lên từ đầu ngón tay anh ta, chuẩn bị chém tan xác Lâm Chính.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng kiếm quang bay ra trước một bước, chém về phía thiên kiêu hạng nhất.
“Cái gì?”.
Thiên kiêu hạng nhất hít sâu một hơi, dừng bước lùi về sau, tránh khỏi kiếm quang.
Định thần nhìn lại mới phát hiện một cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục, hơn nữa còn đang cầm một thanh thần kiếm chỉ vào thiên kiêu hạng nhất!
“Tứ chi của anh… không phải đứt cả rồi sao?”.
Thiên kiêu hạng nhất sửng sốt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Tôi không phải… đã nói rồi sao? Xét về võ kỹ… tôi không bằng anh… nhưng xét về sinh tử, anh… không bằng tôi…”.
Lâm Chính gian nan thở dốc, sau đó nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, bò tới từng chút một.
Thiên kiêu hạng nhất im lặng.
Các chiến sĩ ở xung quanh vây lại cũng dừng bước, không tin nổi nhìn về phía Lâm Chính.
Ai cũng có vẻ mặt như nhìn thấy ma.
Lúc này Lâm Chính thương tích đầy mình, nhưng vết thương trên người anh lại lành lại với tốc độ rất nhanh.
Tứ chi đứt gãy nhanh chóng liền miệng, từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, lỗ thủng trên bụng cũng dần dần kéo da non lành lại, máu không còn chảy ra ngoài, vết thương khôi phục như mới.
Mọi thứ có thể gọi là thần tích!
Lâm Chính đứng dậy lần nữa, khí tức bình phục, cả người dường như đã thay da đổi thịt…
Nhìn đến đó, thiên kiêu hạng nhất rốt cuộc cũng hiểu ý Lâm Chính nói.
Về mặt võ kỹ, Lâm Chính quả thật không phải đối thủ của anh ta, nếu giao đấu trực diện với anh ta, Lâm Chính còn không có cơ hội chạm vào anh ta.
Tuy nhiên, nếu Lâm Chính dùng cách dẫn nổ khí kình coi như bom sống kéo anh ta chết chung, vậy thì dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ trong phạm vi rộng lớn như vậy, bất cứ chiêu thức nào của anh ta cũng trở thành vô dụng.
Thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ bị thương.
Đương nhiên, cái giá là Lâm Chính sẽ bị thương nặng hơn!
Nhưng không sao, y thuật của Lâm Chính có thể giúp anh lành lại nhanh chóng, giúp anh sống lại từ trạng thái gần chết!
Đây chính là đạo sinh tử mà Lâm Chính nói đến!
Chỉ cần anh không chết, anh có thể sử dụng chiêu thức tương tự cho đến khi thiên kiêu hạng nhất kiệt sức mà chết!
“Thế nào? Có muốn tiếp tục không?”.
Lâm Chính thu trường kiếm lại, sử dụng châm bạc đâm lên người mình, thản nhiên nói.
Thiên kiêu hạng nhất dừng động tác, hờ hững nhìn Lâm Chính, trầm giọng: “Cách làm vụng về nhưng cũng có hiệu quả, tôi đã xem thường y võ rồi, tôi xem thường y võ của anh rồi, thần y Lâm!”.
“Tôi đã nói hôm nay sẽ không có bất cứ ai phải chết! Anh sẽ không giết được bất cứ ai ở đây”, Lâm Chính nói.
“Tôi phải thừa nhận anh đúng là có chút thủ đoạn, vượt ngoài dự liệu của tôi, nhưng anh cũng chỉ vụng chèo khéo chống. Nếu ở một nơi rộng rãi, ví dụ như Thánh Sơn, không ai cản trở được tôi, thủ đoạn của anh sẽ không có hiệu quả đối với tôi. Tôi có một nghìn thủ đoạn để đánh chết anh từ xa, anh thậm chí còn không thấy rõ tôi ở đâu. Nào ngờ hôm nay anh mời nhiều cao thủ bảo vệ, thu nhỏ khu vực giao đấu giữa đôi bên, nhờ vậy chiêu này của anh mới có hiệu quả. Không thể không nói anh rất may mắn, thần y Lâm!”.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, ánh mắt lia sang Vạn Kình Tùng.
Lúc này anh ta mới nhìn thấy nơi ngực Vạn Kình Tùng treo đầy huân chương, chợt hiểu ra mọi chuyện.
Hôm nay e là không thể giết được Lâm Chính.
“Anh nói có lý, nhưng anh lại quên mất một điều”.
“Điều gì?”, thiên kiêu hạng nhất quay lại nhìn Lâm Chính, mắt ánh lên vẻ hứng thú.
“Anh tự tin cho rằng tôi chỉ có một loại thủ đoạn thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Anh không nghĩ rằng nếu ở nơi rộng rãi, tôi sẽ giết anh chứ không phải anh giết tôi?”.
Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh nhìn anh, không đáp lời.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lộ ra một nụ cười.
Đó là nụ cười từ tận đáy lòng.
“Thần y Lâm, anh là người thú vị nhất mà tôi từng gặp! Tôi đột nhiên cảm thấy giết anh rồi thì có hơi đáng tiếc! Nhưng nguyên tắc của tôi không đổi, anh sẽ chết trong tay tôi, tất cả những người bên cạnh anh cũng sẽ chết vì sự ngu xuẩn và vô tri của anh. Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ cho anh sống thêm vài ngày, lần sau gặp lại anh sẽ phát hiện mọi thủ đoạn của anh đều không có tác dụng gì. Dù anh có mời ai đi nữa cũng không thể bảo vệ cho anh được!”.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, sau đó tung người nhảy lên, định rời đi.
“Đừng hòng chạy!”.
“Chặn hắn lại!”.
Các cao thủ ở xung quanh không kiên nhẫn được nữa, cùng nhau xông lên.
“Thiên kiêu hạng nhất, hôm nay không phải anh muốn đi là đi được!”.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, mặt lộ vẻ dữ tợn, cũng nhảy vọt đi, lao về phía anh ta.
Hôm nay là thời cơ rất tốt để giết thiên kiêu hạng nhất, dù có liều mạng cũng phải giữ anh ta lại đây!
Lâm Chính suy nghĩ trong lòng, bất chấp tất cả, thậm chí hét lên thân phận của anh ta.
“Khốn nạn! Thần y Lâm, anh nghĩ tôi không giết được anh thật sao?”, thiên kiêu hạng nhất phẫn nộ, sát ý toàn thân dâng tràn.
Chương 3205: Thần tiên lục địa
Chưa từng có ai dám khiêu khích thiên kiêu hạng nhất như vậy. Càng không ai dám đối đầu trực diện với anh ta.
Đây rõ ràng là đang tuyên chiến. Là một sự tuyên chiến với sự tôn nghiêm của thiên kiêu. Vậy thì một thiên kiêu hạng nhất như anh ta sao có thể chấp nhận được.
“Đại Tịch Diệt Quyết”, thiên kiêu hạng nhất gầm lên và tung ra một chưởng.
Một bóng hình vụt bay ra từ lòng bàn tay của anh ta phóng về phía Lâm Chính. Sức mạnh tinh diệu vô cùng khủng khiếp.
“Thiên La Địa Võng”, cao thủ hai bên đồng loạt ra tay, họ phóng ra khí tức tạo ra thành mạng lưỡi đổ ập về phía trước.
Tử sĩ đụng độ mạng lưới, khó có thể tiến lên được. Những chiến sĩ phóng ra mạng lưới cũng bay bật ra sau. Đòn tấn công gây ra tổn thất nặng nề.
“Mạn Thiên Tinh Thần Trận”, Trần Chiến hét lên. Các chiến sĩ ở bốn phương nhảy vọt tới, tay cầm súng, khí tức được rót vào nòng súng hỗ trợ viên đạn nằm bên trong và phóng vọt về phía thiên kiêu hạng nhất.
Pằng! Pằng…Mỗi một viên đạn bắn ra đều mang theo màu xanh lam bắn về phía thiên kiêu hạng nhất. Thiên kiêu mặt lạnh như băng, tay xoay tròn: “Đại Thành Cương Khí”.
Một luồng cương khí màu trắng bạc bạo phát phủ lấy cơ thể anh ta. Vô số các viên đạn bị cương khí hóa giả nổ tung như pháo hoa giữa không gian.
“Kiếm Phá Thiên Quân”, một chiến sĩ cầm một thanh kiếm cực lớn bổ tới.
Keng..Thanh kiếm khiến cho lớp cương khi rung lên.
“Biến”, thiên kiêu tức giận quá và đấm thẳng vào ngực chiến sĩ kia.
Phụp…Người chiến sĩ nôn ra máu, vùng ngực bị đánh nát, cứ thế rơi xuống đất. Một cao thủ như vậy mà bị thiên kiêu xử lý bằng có một đấm.
Quá khủng khiếp. Lâm Chính chau mày, lấy châm ra. Châm bạc sáng loáng được ghim thẳng vào ngực của người chiến sĩ kia và giữ lấy sinh khí cho anh ta.
Chiến sĩ vẫn còn thở nhưng đã nằm bất động.
“Đưa đi chữa trị”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, các chiến sĩ khác lần lượt lao lên cứu viện.
“Thần y Lâm. Anh nói hôm nay sẽ không có ai chết phải không? Vậy được, tôi mở sát giới để xem anh có thể bảo vệ được bao nhiêu người”.
Thiên kiêu hạng nhất đã hoàn toàn tức giận. Anh ta giơ hai tay lên, một luồng sức mạnh phóng ra phủ cả học viện.
Trần Chiến và Chung Chấn tái mặt, hét lớn: “Tránh hết ra”.
Chiến sĩ bàng hoàng, không dám chần chừ, vội lùi về sau.
“Thần y Lâm, mau lùi lại”, Trần Chiến hét lớn.
“Lùi sao? Hôm nay tôi thoái lui được, còn ngày mai, ngà kia thì sao? Người này ngày nào còn không chết thì tôi còn không thể thoái lui. Tôi lui thì ai chống đỡ?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ rực, anh lấy châm ra ghim lên người. Sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Sức mạnh của Thiên Sát. Sức mạnh của U Minh Sát Khu.
Tất cả đều được phóng ra. Trong nháy mắt làn da của Lâm Chính trở nên trắng tóat. Từng hình hoa văn khủng khiếp dần hiện ra, đồng thời có một luồng thần lực của thiên lôi tập trung ở hai cánh tay của anh.
“Được lắm thần y Lâm, thế này mới thú vị chứ”, thiên kiêu cười thản nhiên, sau đó tung chưởng.
Bùm…Một đường thần lôi từ trên trời giáng xuống. Thế nhưng đường thần lôi không hề tản ra mà tập trung ở lòng bàn tay anh ta tạo thành một thanh lôi kiếm.
Lôi kiếm không ngừng phát nổ trong tay anh ta, trông anh ta không khác gì lôi thần.
Đám đông há hốc mồm: “Thiên kiêu hạng nhất thật sự là thần tiên sao?”
Người ở đây đều sững sờ, nhìn Lâm Chính với vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả Chung Chấn và Trần Chiến cũng sửng sốt.
“Tướng Lâm, sao cậu… cậu cũng biết Thân Ngoại Hóa Ảnh?”.
Trần Chiến la lên thất thanh.
“Tôi có nói là tôi không biết sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Ảo ảnh trên người anh nhanh chóng biến hóa, chốc lát sau, một ảo ảnh Kỳ Lân to lớn mạnh mẽ hình thành.
Đó là Kỳ Lân Biến!
Hóa ra Kỳ Lân Biến của Kỳ Lân Môn chính là thuật Thân Ngoại Hóa Ảnh! Chỉ là lúc trước khí kình của Lâm Chính chưa đạt tới đại thành, chưa thể hiện ra được uy lực chân chính của nó, chưa thể dùng Kỳ Lân Biến đạt đến cảnh giới Thân Ngoại Hóa Ảnh.
Bây giờ Lâm Chính đã khác xưa, Kỳ Lân Biến lập tức được nâng lên cấp bậc Thân Ngoại Hóa Ảnh.
Mọi người đều chấn động.
“Tôi thấy thiên phú của tướng Lâm cũng vô địch thiên hạ, có lẽ không sánh bằng thiên kiêu hạng nhất, nhưng trên khắp Long Quốc cũng không có mấy ai mạnh hơn cậu ta”, Chung Chấn hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, nói.
Trần Chiến lặng lẽ gật đầu: “Có lẽ trên toàn Long Quốc, trừ thiên kiêu hạng nhất ra, người có thiên phú tốt nhất là tướng Lâm đây! Chỉ tiếc tướng Lâm sinh ra không hợp thời, nếu không có thiên kiêu hạng nhất, chắc chắn cậu ta sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ trên bầu trời khiến người đời kính ngưỡng. Ầy, trời sinh Du sao còn sinh Lượng…”.
“Phải…”.
Chung Chấn cũng cảm thấy đáng tiếc.
Thiên phú Lâm Chính vô cùng khủng khiếp, nhưng trước mặt anh là thiên kiêu hạng nhất, một người có thiên phú còn yêu nghiệt, còn đáng sợ hơn cả anh. Nếu vậy, thiên phú chói mắt của anh cũng không còn sáng là bao.
“Tướng Lâm tu luyện y võ, thiên kiêu hạng nhất lại tu luyện cao võ, một người chuyên cứu chữa người khác, một người đơn thuần chém giết. Nếu xét về tính chất chiến đấu, tướng Lâm tuyệt đối không phải đối thủ của thiên kiêu hạng nhất, huống hồ thiên phú, tài nguyên thậm chí vận may của cậu ta đều cao hơn tướng Lâm. Trận chiến này tỷ lệ tướng Lâm sẽ thất bại là rất lớn! Mọi người theo dõi sát một chút, nếu tình hình không ổn thì phải ra tay ngay, đừng khách sáo, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho tướng Lâm!”.
Vạn Kình Tùng quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Vâng!”.
Hai người kia gật đầu.
Người xung quanh tản ra.
Chiến sĩ ở mỗi khu vực bắt tay xây dựng phòng tuyến, bao vây hai người sắp sửa chiến đấu.
Lúc này, hai người họ như đặt mình vào một võ trường to lớn.
Thiên kiêu hạng nhất hờ hững nhìn anh, trong mắt lóe lên sự thương hại.
“Vô tri và yếu đuối chưa bao giờ là trở ngại của việc sinh tồn, ngạo mạn mới là trở ngại! Anh hoàn toàn không rõ khoảng cách chênh lệch giữa tôi và anh lớn thế nào. Anh ngang nhiên khiêu chiến như vậy sẽ chết chắc!”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói.
“Câu nói này tôi cũng có thể trả lại cho anh! Anh chưa hề nhìn thấu thực lực của tôi, nói ra câu này chỉ chọc người ta cười mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi chưa nhìn thấu thực lực của anh? Nực cười, anh có còn nhớ người phụ nữ mặc áo đỏ bị anh đánh bại khi xưa không?”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu nói.
“Người phụ nữ ở trong huyệt mộ của Phạn Thiên Đại Thánh?”.
“Không sai, chính là cô ta. Cô ta tên Vũ Thành Mị, xét về võ kỹ và cảnh giới, anh còn không bằng cô ta. Nếu không phải dựa vào truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh, anh hoàn toàn không thể thắng được cô ta. Bây giờ anh lấy đâu ra tự tin nói mấy lời đó với tôi? Chẳng lẽ anh cảm thấy thực lực của tôi không bằng cô ta?”.
Tuy là tự tiết lộ thân phận, nhưng thiên kiêu hạng nhất cũng biết bọn họ đã đoán được thân phận của mình. Vậy cũng không hề gì, chỉ cần không có chứng cứ thì không ai làm gì được.
“Thực lực của anh đương nhiên mạnh hơn cô ta vô số lần, chỉ là… thủ đoạn của tôi vượt xa những gì anh thấy được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thế à? Chẳng lẽ những gì tôi thấy chưa đủ toàn diện hay sao?”.
“Đương nhiên”.
“Vây thì tôi đã bỏ sót những gì?”, thiên kiêu hạng nhất bình thản hỏi.
“Tôi không tu luyện võ thuật chính thống, thứ tôi theo đuổi khác hoàn toàn so với anh! Từ ban đầu tôi đã không có hứng thú với võ kỹ. Chẳng lẽ anh còn chưa ý thức được sao?”, Lâm Chính nói.
Thiên kiêu hạng nhất sửng sốt, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, ngón tay tỏa ra ánh sáng vàng.
Đó là những cây châm.
“Thứ tôi tu luyện là y thuật!”.
Chương 3202: Tự nổ
Thiên kiêu hạng nhất không xem trọng y thuật cho lắm.
Mặc dù giới võ thuật đều lan truyền y võ vô cùng mạnh mẽ, nhưng trong mắt anh ta, cái gọi là y võ chỉ là một con đường sai lệch, so với võ giả chính thống thì còn thua xa.
Nhưng anh ta không dám sơ suất.
Lâm Chính đã đứng ra thì đương nhiên anh có lòng tin.
“Tôi biết rồi!”.
Thiên kiêu hạng nhất gật đầu, bình tĩnh nói: “Cũng tốt, thần y Lâm, chúng ta hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây. Anh chết trong tay tôi thì có lẽ những người bên cạnh anh còn giữ được toàn thây”.
“Tôi nói rồi, hôm nay ở đây sẽ không có ai chết, kể cả tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì để tôi xem xem bản lĩnh của anh”.
Thiên kiêu hạng nhất không nhiều lời, vung cánh tay lên.
Vù!
Ảo ảnh khổng lồ phía trên anh ta đột nhiên rút một thanh bảo kiếm từ trong hư không, chém về phía Lâm Chính.
Vù vù vù…
Bảo kiếm chém tới từ xa, tựa như chém rách hư không, cơ hồ chém nứt tất cả mọi thứ.
Người bên cạnh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thần kinh chấn động.
Đổi lại là bọn họ, e là đã bị kiếm uy chấn cho xương cốt nát vụn.
Gào!
Ảo ảnh Kỳ Lân trên người Lâm Chính lao vọt đi, há to miệng cắn vào lưỡi kiếm đang chém tới.
Keng…
Răng Kỳ Lân và lưỡi kiếm chạm nhau, bùng nổ hoa văn khí kình, lan ra tứ phía.
Tường khí phòng ngự do các chiến sĩ xung quanh tạo nên bị hoa văn khí kình đó đánh vào, rung lên không ngừng, suýt thì tan nát.
Thật mạnh!
Mọi người kinh ngạc.
Hai bên giống như đang giằng co, nhưng kiếm khí kia dần dần hạ xuống từng chút một, miệng Kỳ Lân dường như không chống đỡ nổi.
“Thần y Lâm, Thân Ngoại Hóa Ảnh của anh hình như vẫn chưa đủ độ lửa”.
Thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, dường như không có áp lực gì, đột ngột ấn cánh tay xuống.
Rắc!
Thanh bảo kiếm chém nứt hàm dưới của Kỳ Lân. Kiếm văn đáng sợ mang theo khí thế đánh tan mọi thứ chém vào Kỳ Lân.
Trong chớp mắt, trên thân Kỳ Lân xuất hiện một vết kiếm rõ ràng dễ thấy.
Lâm Chính liên tục lùi lại, khí huyết trong cơ thể dâng tràn, khí kình toàn thân thoáng có chút tan rã.
Lần này Lâm Chính đã thua.
Chung Chấn và Trần Chiến căng thẳng, lập tức ra hiệu cho cao thủ ở hai bên.
Các cao thủ chờ đợi thời cơ tấn công.
“Đừng hành động lỗ mãng!”.
Lúc này, Vạn Kình Tùng khẽ nói.
“Tướng Vạn…”, Chung Chấn nhìn về phía Vạn Kình Tùng.
“Đừng vội, tướng Lâm vẫn có thể tiếp tục chiến đấu”, Vạn Kình Tùng nói.
Mọi người căng thẳng, không tiếp tục hành động nữa.
Nhưng nhìn tình trạng Lâm Chính hiện nay, tiếp tục chiến đấu e là cũng không có kết quả.
“Chẳng ra làm sao!”.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, trong mắt toát lên vẻ khinh thường, cũng chẳng muốn kéo dài thêm nữa. Anh ta cất bước nhảy vọt lên, giống như dịch chuyển tức thời về phía Lâm Chính.
Ảo ảnh cuồng bạo nâng cao thanh kiếm khổng lồ, chém xuống đỉnh đầu.
Nhát kiếm này đủ để đánh nứt mặt đất bao la.
Kỳ Lân sứt mẻ hoàn toàn không thể đỡ được nhát kiếm này.
Thiên kiêu hạng nhất đang định giải quyết trận chiến bằng nhát kiếm này.
Anh ta hiểu không nên tiêu hao quá nhiều sức lực trên người Lâm Chính. Nếu không, một khi anh ta kiệt sức, cao thủ ở xung quanh gây khó dễ thì mọc cánh cũng khó bay.
Do đó, trận chiến này anh ta phải tốc chiến tốc thắng.
Ngay khoảnh khắc nhát kiếm đó chém xuống.
Gào!
Kỳ Lân sứt mẻ đột nhiên phát ra tiếng rống vang trời, sau đó cả cơ thể Kỳ Lân trở nên đỏ rực, một luồng sức mạnh tàn bạo tăng vọt trong cơ thể Kỳ Lân.
“Tự nổ?”.
Thiên kiêu hạng nhất kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
Gương mặt Lâm Chính đầy vẻ dữ tợn, nhìn anh ta chằm chằm.
“Thần y Lâm! Anh điên rồi sao?”, thiên kiêu hạng nhất hét lên.
“Tôi biết dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng khó mà làm anh bị thương được. Về mặt võ kỹ, tôi và anh cách nhau một trời một vực, nhưng về mặt sinh tử, anh mãi mãi không bằng tôi! Cho nên, bây giờ, chỉ có một cách duy nhất để tôi có thể chiến thắng anh!”.
Lâm Chính gầm lên, hai mắt hóa đỏ như máu, bất chấp tất cả lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất vô cùng kinh ngạc, vừa tích lũy khí kình phòng thủ che kín toàn thân, vừa đạp hai chân lùi về sau, cố gắng thu chiêu rút lui.
Nhưng… cuối cùng vẫn chậm một nhịp!
Khi Lâm Chính đến gần anh ta.
Ầm!
Một vụ nổ long trời lở đất xảy ra ngay trong học viện Huyền Y Phái…
Chương 3203: Anh thua rồi
Sức mạnh hủy diệt vô tận giống như một đám mây hình nấm dâng lên, lan rộng ra tứ phía.
Trong thời gian ngắn mặt đất rung chuyển, núi lung lay, giống như tận thế.
Thanh bảo kiếm chém xuống bị nổ tung sinh ra lực xung kích cực kỳ sâu xa. Ngay cả ảo ảnh khổng lồ cũng bị chấn động đến mức tan vào hư vô, không còn tung tích.
Lâm Chính và thiên kiêu hạng nhất thì đã bị vụ nổ này nhấn chìm.
Các chiến sĩ ở xung quanh lập tức thúc đẩy khí kình trên người lên mức cao nhất, tăng cường tường khí phòng ngự ở trước mặt.
Nhưng tường khí phòng ngự hoàn toàn không thể chống đỡ dư uy của vụ nổ, thoáng chốc bị ầm cho biến dạng, vết nứt lan rộng.
Chiến sĩ ở bên ngoài tường khí gắng gượng chống đỡ, lần lượt bị đánh nôn ra máu, cuối cùng bay ra xa, ngã xuống đất.
Xoảng!
Toàn bộ tường khí bị phá tan.
Uy lực đáng sợ nhấn chìm các chiến sĩ.
“Bảo vệ nơi này!”.
Chung Chấn và Trần Chiến cùng gào lên, dẫn theo các cao thủ chạy về phía sóng xung kích đang ập đến.
Tất cả mọi người mở hết khí thế, đánh ra khí kình ngăn chặn đợt sóng xung kích
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Khí kình và sóng xung kích va vào nhau, phát ra tiếng động nặng nề.
Mỗi một người đều dốc hết sức lực.
Cuối cùng, bằng sự nỗ lực hợp sức của nhóm người Chung Chấn và Trần Chiến, uy lực đáng sợ của vụ tự nổ xem như đã được ngăn chặn.
Không ít chiến sĩ vì vậy mà bị thương.
“Mọi người còn ổn không?”.
Trần Chiến thấy sóng xung kích đã được đánh lùi, bèn xua tan khí kình, thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm thủ trưởng không có gì đáng ngại, chỉ có đội ngũ xây dựng phòng tuyến trước kia bị thương nhẹ”, có người trả lời.
“Đổi những người bị thương đi, mau chóng xây dựng phòng tuyến ba lớp! Nơi này là trung tâm Giang Thành, trận chiến của bọn họ gây ảnh hưởng rất lớn! Chúng ta phải ngăn chặn dư lực chiến đấu của bọn họ ở đây, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến người dân ở xung quanh, rõ chưa?”, Trần Chiến hét to.
“Vâng!”.
Tất cả chiến sĩ đồng thanh hô, khẩn trương xây dựng phòng tuyến ở xung quanh theo trật tự.
Lúc này, đám người Trần Chiến mới nhìn về phía khu vực trung tâm, lại thấy nơi phát nổ xuất hiện một hố lớn.
Xung quanh cát bụi mịt mù, khí kình tán loạn.
Kỳ lân và ảo ảnh người khổng lồ đã biến mất.
Mọi người chỉ nhìn thấy trong đám bụi mịt mù có một người đứng đó.
Nhìn đường nét có thể thấy đó chắc chắn là thiên kiêu hạng nhất.
Tim Trần Chiến thắt chặt.
“Tướng Lâm!”.
Ông ta không nhịn được hét to, muốn chạy tới cứu Lâm Chính, nhưng Chung Chấn ở cạnh giữ chặt vai ông ta.
Trần Chiến sững sờ, quay đầu nhìn lại, Chung Chấn vẫn đang nhìn chằm chằm đám bụi mù, không rời mắt.
Trần Chiến chợt nhận ra điều gì đó, cũng quay đầu nhìn lại.
Cát bụi lắng xuống, bóng người còn lại cũng hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Đó là Lâm Chính.
Nhưng lúc này anh không còn đứng, mà là nằm trên mặt đất.
So với thiên kiêu hạng nhất, Lâm Chính thê thảm vô cùng.
Thiên kiêu hạng nhất cũng đầy thương tích nhưng không chí mạng. Hiển nhiên, một giây trước khi vụ nổ xảy ra, anh ta đã thuận lợi dùng sức mạnh phòng ngự bao phủ toàn thân, ngăn chặn phần lớn sức mạnh.
Luồng sức mạnh bùng nổ này đến từ Lâm Chính, là Lâm Chính dẫn nổ, gần như nổ ở ngay chỗ anh, làm sao anh phòng ngự được?
Do đó, lúc này Lâm Chính gần như gãy hết tay chân, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Thậm chí phần bụng bị nổ thành một lỗ thủng, máu thịt mơ hồ, thậm chí có thể thấy cả xương trắng lẫn nội tạng nát bấy…
Đáng sợ đến thế nào…
Người xung quanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó, ai cũng cảm thấy hãi hùng.
Thiên kiêu hạng nhất hơi thở dốc, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, anh… thua rồi!”.
Chương 3204: Không phải anh muốn đi là đi được!
Bây giờ Lâm Chính hoàn toàn không thể động đậy, nhìn thế nào cũng là anh thua.
Nhưng Lâm Chính lại không trả lời, chỉ mở to mắt, cố gắng thở dốc.
Trên người anh cắm không ít châm bạc, có lẽ là trước khi chiến đấu anh đã âm thầm châm lên người mình.
“Chuẩn bị ra tay!”.
Vạn Kình Tùng không ngồi yên được, đứng bật dậy, quát khẽ.
Các cao thủ xung quanh lập tức tiến vào tường khí, dự định đi cứu Lâm Chính.
Trần Chiến và Chung Chấn cũng tiến lên, dồn ép thiên kiêu hạng nhất.
Giờ phút này, Lâm Chính chỉ còn chút hơi tàn.
Bọn họ vừa tiến vào võ trường, dường như đã khiến thiên kiêu hạng nhất cảm thấy áp lực.
Anh ta nhìn quanh, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi muốn để anh thở thêm một lúc, nhưng những người cứu viện mà anh mời tới dường như không muốn cho anh cơ hội. Đã vậy tôi chỉ đành kết liễu anh sớm hơn thôi!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất cất bước lao về phía Lâm Chính, khẽ động ngón tay. Một luồng kiếm quang lóe lên từ đầu ngón tay anh ta, chuẩn bị chém tan xác Lâm Chính.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng kiếm quang bay ra trước một bước, chém về phía thiên kiêu hạng nhất.
“Cái gì?”.
Thiên kiêu hạng nhất hít sâu một hơi, dừng bước lùi về sau, tránh khỏi kiếm quang.
Định thần nhìn lại mới phát hiện một cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục, hơn nữa còn đang cầm một thanh thần kiếm chỉ vào thiên kiêu hạng nhất!
“Tứ chi của anh… không phải đứt cả rồi sao?”.
Thiên kiêu hạng nhất sửng sốt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Tôi không phải… đã nói rồi sao? Xét về võ kỹ… tôi không bằng anh… nhưng xét về sinh tử, anh… không bằng tôi…”.
Lâm Chính gian nan thở dốc, sau đó nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, bò tới từng chút một.
Thiên kiêu hạng nhất im lặng.
Các chiến sĩ ở xung quanh vây lại cũng dừng bước, không tin nổi nhìn về phía Lâm Chính.
Ai cũng có vẻ mặt như nhìn thấy ma.
Lúc này Lâm Chính thương tích đầy mình, nhưng vết thương trên người anh lại lành lại với tốc độ rất nhanh.
Tứ chi đứt gãy nhanh chóng liền miệng, từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, lỗ thủng trên bụng cũng dần dần kéo da non lành lại, máu không còn chảy ra ngoài, vết thương khôi phục như mới.
Mọi thứ có thể gọi là thần tích!
Lâm Chính đứng dậy lần nữa, khí tức bình phục, cả người dường như đã thay da đổi thịt…
Nhìn đến đó, thiên kiêu hạng nhất rốt cuộc cũng hiểu ý Lâm Chính nói.
Về mặt võ kỹ, Lâm Chính quả thật không phải đối thủ của anh ta, nếu giao đấu trực diện với anh ta, Lâm Chính còn không có cơ hội chạm vào anh ta.
Tuy nhiên, nếu Lâm Chính dùng cách dẫn nổ khí kình coi như bom sống kéo anh ta chết chung, vậy thì dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ trong phạm vi rộng lớn như vậy, bất cứ chiêu thức nào của anh ta cũng trở thành vô dụng.
Thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ bị thương.
Đương nhiên, cái giá là Lâm Chính sẽ bị thương nặng hơn!
Nhưng không sao, y thuật của Lâm Chính có thể giúp anh lành lại nhanh chóng, giúp anh sống lại từ trạng thái gần chết!
Đây chính là đạo sinh tử mà Lâm Chính nói đến!
Chỉ cần anh không chết, anh có thể sử dụng chiêu thức tương tự cho đến khi thiên kiêu hạng nhất kiệt sức mà chết!
“Thế nào? Có muốn tiếp tục không?”.
Lâm Chính thu trường kiếm lại, sử dụng châm bạc đâm lên người mình, thản nhiên nói.
Thiên kiêu hạng nhất dừng động tác, hờ hững nhìn Lâm Chính, trầm giọng: “Cách làm vụng về nhưng cũng có hiệu quả, tôi đã xem thường y võ rồi, tôi xem thường y võ của anh rồi, thần y Lâm!”.
“Tôi đã nói hôm nay sẽ không có bất cứ ai phải chết! Anh sẽ không giết được bất cứ ai ở đây”, Lâm Chính nói.
“Tôi phải thừa nhận anh đúng là có chút thủ đoạn, vượt ngoài dự liệu của tôi, nhưng anh cũng chỉ vụng chèo khéo chống. Nếu ở một nơi rộng rãi, ví dụ như Thánh Sơn, không ai cản trở được tôi, thủ đoạn của anh sẽ không có hiệu quả đối với tôi. Tôi có một nghìn thủ đoạn để đánh chết anh từ xa, anh thậm chí còn không thấy rõ tôi ở đâu. Nào ngờ hôm nay anh mời nhiều cao thủ bảo vệ, thu nhỏ khu vực giao đấu giữa đôi bên, nhờ vậy chiêu này của anh mới có hiệu quả. Không thể không nói anh rất may mắn, thần y Lâm!”.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, ánh mắt lia sang Vạn Kình Tùng.
Lúc này anh ta mới nhìn thấy nơi ngực Vạn Kình Tùng treo đầy huân chương, chợt hiểu ra mọi chuyện.
Hôm nay e là không thể giết được Lâm Chính.
“Anh nói có lý, nhưng anh lại quên mất một điều”.
“Điều gì?”, thiên kiêu hạng nhất quay lại nhìn Lâm Chính, mắt ánh lên vẻ hứng thú.
“Anh tự tin cho rằng tôi chỉ có một loại thủ đoạn thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Anh không nghĩ rằng nếu ở nơi rộng rãi, tôi sẽ giết anh chứ không phải anh giết tôi?”.
Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh nhìn anh, không đáp lời.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lộ ra một nụ cười.
Đó là nụ cười từ tận đáy lòng.
“Thần y Lâm, anh là người thú vị nhất mà tôi từng gặp! Tôi đột nhiên cảm thấy giết anh rồi thì có hơi đáng tiếc! Nhưng nguyên tắc của tôi không đổi, anh sẽ chết trong tay tôi, tất cả những người bên cạnh anh cũng sẽ chết vì sự ngu xuẩn và vô tri của anh. Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ cho anh sống thêm vài ngày, lần sau gặp lại anh sẽ phát hiện mọi thủ đoạn của anh đều không có tác dụng gì. Dù anh có mời ai đi nữa cũng không thể bảo vệ cho anh được!”.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, sau đó tung người nhảy lên, định rời đi.
“Đừng hòng chạy!”.
“Chặn hắn lại!”.
Các cao thủ ở xung quanh không kiên nhẫn được nữa, cùng nhau xông lên.
“Thiên kiêu hạng nhất, hôm nay không phải anh muốn đi là đi được!”.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, mặt lộ vẻ dữ tợn, cũng nhảy vọt đi, lao về phía anh ta.
Hôm nay là thời cơ rất tốt để giết thiên kiêu hạng nhất, dù có liều mạng cũng phải giữ anh ta lại đây!
Lâm Chính suy nghĩ trong lòng, bất chấp tất cả, thậm chí hét lên thân phận của anh ta.
“Khốn nạn! Thần y Lâm, anh nghĩ tôi không giết được anh thật sao?”, thiên kiêu hạng nhất phẫn nộ, sát ý toàn thân dâng tràn.
Chương 3205: Thần tiên lục địa
Chưa từng có ai dám khiêu khích thiên kiêu hạng nhất như vậy. Càng không ai dám đối đầu trực diện với anh ta.
Đây rõ ràng là đang tuyên chiến. Là một sự tuyên chiến với sự tôn nghiêm của thiên kiêu. Vậy thì một thiên kiêu hạng nhất như anh ta sao có thể chấp nhận được.
“Đại Tịch Diệt Quyết”, thiên kiêu hạng nhất gầm lên và tung ra một chưởng.
Một bóng hình vụt bay ra từ lòng bàn tay của anh ta phóng về phía Lâm Chính. Sức mạnh tinh diệu vô cùng khủng khiếp.
“Thiên La Địa Võng”, cao thủ hai bên đồng loạt ra tay, họ phóng ra khí tức tạo ra thành mạng lưỡi đổ ập về phía trước.
Tử sĩ đụng độ mạng lưới, khó có thể tiến lên được. Những chiến sĩ phóng ra mạng lưới cũng bay bật ra sau. Đòn tấn công gây ra tổn thất nặng nề.
“Mạn Thiên Tinh Thần Trận”, Trần Chiến hét lên. Các chiến sĩ ở bốn phương nhảy vọt tới, tay cầm súng, khí tức được rót vào nòng súng hỗ trợ viên đạn nằm bên trong và phóng vọt về phía thiên kiêu hạng nhất.
Pằng! Pằng…Mỗi một viên đạn bắn ra đều mang theo màu xanh lam bắn về phía thiên kiêu hạng nhất. Thiên kiêu mặt lạnh như băng, tay xoay tròn: “Đại Thành Cương Khí”.
Một luồng cương khí màu trắng bạc bạo phát phủ lấy cơ thể anh ta. Vô số các viên đạn bị cương khí hóa giả nổ tung như pháo hoa giữa không gian.
“Kiếm Phá Thiên Quân”, một chiến sĩ cầm một thanh kiếm cực lớn bổ tới.
Keng..Thanh kiếm khiến cho lớp cương khi rung lên.
“Biến”, thiên kiêu tức giận quá và đấm thẳng vào ngực chiến sĩ kia.
Phụp…Người chiến sĩ nôn ra máu, vùng ngực bị đánh nát, cứ thế rơi xuống đất. Một cao thủ như vậy mà bị thiên kiêu xử lý bằng có một đấm.
Quá khủng khiếp. Lâm Chính chau mày, lấy châm ra. Châm bạc sáng loáng được ghim thẳng vào ngực của người chiến sĩ kia và giữ lấy sinh khí cho anh ta.
Chiến sĩ vẫn còn thở nhưng đã nằm bất động.
“Đưa đi chữa trị”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, các chiến sĩ khác lần lượt lao lên cứu viện.
“Thần y Lâm. Anh nói hôm nay sẽ không có ai chết phải không? Vậy được, tôi mở sát giới để xem anh có thể bảo vệ được bao nhiêu người”.
Thiên kiêu hạng nhất đã hoàn toàn tức giận. Anh ta giơ hai tay lên, một luồng sức mạnh phóng ra phủ cả học viện.
Trần Chiến và Chung Chấn tái mặt, hét lớn: “Tránh hết ra”.
Chiến sĩ bàng hoàng, không dám chần chừ, vội lùi về sau.
“Thần y Lâm, mau lùi lại”, Trần Chiến hét lớn.
“Lùi sao? Hôm nay tôi thoái lui được, còn ngày mai, ngà kia thì sao? Người này ngày nào còn không chết thì tôi còn không thể thoái lui. Tôi lui thì ai chống đỡ?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ rực, anh lấy châm ra ghim lên người. Sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Sức mạnh của Thiên Sát. Sức mạnh của U Minh Sát Khu.
Tất cả đều được phóng ra. Trong nháy mắt làn da của Lâm Chính trở nên trắng tóat. Từng hình hoa văn khủng khiếp dần hiện ra, đồng thời có một luồng thần lực của thiên lôi tập trung ở hai cánh tay của anh.
“Được lắm thần y Lâm, thế này mới thú vị chứ”, thiên kiêu cười thản nhiên, sau đó tung chưởng.
Bùm…Một đường thần lôi từ trên trời giáng xuống. Thế nhưng đường thần lôi không hề tản ra mà tập trung ở lòng bàn tay anh ta tạo thành một thanh lôi kiếm.
Lôi kiếm không ngừng phát nổ trong tay anh ta, trông anh ta không khác gì lôi thần.
Đám đông há hốc mồm: “Thiên kiêu hạng nhất thật sự là thần tiên sao?”
Bình luận facebook