• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (127 Viewers)

  • Chương 3211-3215

Chương 3211: Phong tỏa hoàn toàn

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Tiếng tim đập mạnh vang lên từ trong phòng.

Lúc này Tần Bách Tùng, Long Thủ và những người khác đều căng thẳng vây quanh bàn phẫu thuật, cố gắng cứu chữa người trên bàn phẫu thuật.

Hết nồi thuốc này đến nồi thuốc khác được đưa vào.

“Mau rót vào”.

Tần Bách Tùng vừa lau mồ hôi vừa nói.

Liễu Như Thi vội vàng bưng thuốc rót vào miệng Lâm Chính.

Tưới nước thuốc lên nửa người anh.

Vành mắt Liễu Như Thi đỏ lên, nước mắt cũng không khỏi tuôn rơi.

“Cô Liễu, hãy đi nấu thuốc tiếp, trong phòng thuốc của thầy có một cây Sinh Sinh Bất Diệt Thảo, dùng Kỳ Dương Thảo làm dược dẫn nấu hai tiếng, nhanh!”, Tần Bách Tùng lên tiếng.

Liễu Như Thi lập tức quay người chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lúc này ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Chiến và Chung Chấn vẫn đang đứng đợi, Vạn Kình Tùng đã rời đi.

Chuyện Giang Thành nghiêm trọng vượt ngoài dự tính của họ, vì vậy Vạn Kình Tùng đã vội vàng đến Yên Kinh báo cáo chuyện này, xin phép chính phủ triệu tập nhiều lực lượng hơn để bảo vệ Giang Thành, đồng thời bắt tay xử lý chuyện Thánh Sơn.

“Cô Liễu, tướng Lâm sao rồi?”.

Trần Chiến, Chung Chấn vội vàng chạy tới, sốt ruột hỏi.

Liễu Như Thi cắn chặt răng, không nói lời nào, quay người chạy đi nấu thuốc.

“Đây…”.

Hai người nhìn nhau.

“Tình hình tệ như vậy, hay là chúng ta đến nơi khác mời thần y chữa trị cho tướng Lâm đi”, Chung Chấn trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Thần y ở đó có lợi hại bằng đồ đệ thân truyền của tướng Lâm không? Huống hồ, cô Liễu còn là cháu gái của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên, y thuật cao siêu đến thế nào. Nếu ngay cả bọn họ cũng không trị được, chúng ta mời ai cũng vô dụng”, Trần Chiến nói.

“Vậy chúng ta cứ đứng không nhìn vậy thôi sao? Nếu lần này không có tướng Lâm, chúng ta sẽ mất mạng, các chiến sĩ cũng sẽ thương vong nghiêm trọng. Chúng ta nợ tướng Lâm, chúng ta nợ cậu ấy!”.

Chung Chấn siết nắm đấm đấm vào tường, đánh thủng một lỗ trên tường.

“Được rồi, Chung Chấn, chuyện đến nước này chúng ta chỉ có thể tin tưởng Phó viện trưởng Tần, chúng ta phải làm tốt chuyện của chúng ta. Thiên kiêu hạng nhất ở Thánh Sơn to gan cuồng vọng, lại dám ra tay tàn độc với chúng ta. Chuyện lần này có tính chất cực kỳ tồi tệ, tuyệt đối không thể dừng ở đây! Hi vọng tướng Vạn đến Yên Kinh sẽ được phê chuẩn, tiến hành tấn công Thánh Sơn. Người có thực lực mạnh nhưng lại ác độc như thiên kiêu hạng nhất là một mối nguy tiềm ẩn, cần phải tiêu diệt!”, Trần Chiến nói.

“Khó”.

Chung Chấn bình tĩnh lại, nói: “Thiên kiêu hạng nhất làm việc quá cẩn mật, chúng ta không có bất cứ chứng cứ gì, hoàn toàn không thể ra tay với họ. Nếu không, pháp luật chúng ta chẳng phải sẽ loạn hết?”.

“Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn đám súc sinh đó tiêu dao ngoài vòng pháp luật?”, Trần Chiến nói.

“Yên tâm, sẽ không lâu đâu. Tôi vừa nhận được tin rằng, số đông những người bị thiên kiêu hạng nhất bắt ép đến Thánh Sơn xây dựng võ trường không hề quay về, có lẽ bọn họ vẫn còn đang ở Thánh Sơn, e là đã bị hại, vậy thì chúng ta có thể đến Thánh Sơn điều tra lần nữa!”.

“Điều tra?”, Trần Chiến dường như ý thức được gì đó, nhìn Chung Chấn chằm chằm: “Ý ông là phái người đến Thánh Sơn trên danh nghĩa là điều tra, nhưng thực tế là giám sát thiên kiêu hạng nhất?”.

“Trên thế giới không có tường nào không lọt gió, tôi tin cho dù thiên kiêu hạng nhất có làm việc một cách cẩn mật hơn nữa cũng sẽ để lại dấu vết. Chỉ cần chúng ta tìm được chứng cứ thì lập tức bắt cậu ta!”, Chung Chấn kiên định nói.

“Được! Tôi sẽ đi chuẩn bị!”.

Trần Chiến gật đầu, nhưng vừa định đi chuẩn bị thì một chiến sĩ bước nhanh tới, đưa điện thoại cho ông ta.

Trần Chiến nghe máy, chốc lát sau vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Sao rồi?”, Chung Chấn khẽ hỏi.

“Thiên kiêu hạng nhất đã bắt đầu bố trí phòng tuyến, toàn bộ Thánh Sơn đã bị phong tỏa hoàn toàn! Bây giờ không ai vào được Thánh Sơn!”.
Chương 3212: Bóng người trong mơ

“Cái gì?”.

Chung Chấn kinh ngạc, lập tức hỏi: “Người của chúng ta cũng không thể vào trong?”.

“Không thể! Người của chúng ta đều bị đuổi ra ngoài, đồng thời bị cảnh cáo nếu còn vào đó nữa thì sẽ giết không hỏi lý do. Bây giờ người của chúng ta đang giằng co với người của Thánh Sơn, nhìn thái độ của Thánh Sơn thì thật sự chuẩn bị ra tay!”, Trần Chiến nghiêm túc nói.

“Khốn nạn! Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!”.

Chung Chấn tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Thái độ Thánh Sơn quyết tuyệt như vậy, xem ra bọn họ muốn trở mặt hoàn toàn với chúng ta, nhưng vì sao bọn họ lại phải phong tỏa Thánh Sơn? Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy Thánh Sơn có thể đối kháng với chính phủ Long Quốc? Chung Chấn, tôi cảm thấy trong chuyện này có điều mờ ám!”, Trần Chiến nhỏ giọng nói.

“Kệ cậu ta có mờ ám hay không, cậu ta làm vậy là ngang nhiên tạo phản, mau chóng tập kết quân đội xuất phát đến Thánh Sơn! Tôi không tin thiên kiêu hạng nhất có thể tạo phản!”, Chung Chấn tức giận nói.

“Chung Chấn, chuyện này là do quân đội Long Tổ chúng tôi quản lý, Lục Dã các ông đừng nhúng tay vào. Ông có chức trách của ông, tôi có chức trách của tôi, đừng có tự tiện rời vị trí công tác. Huống hồ, nếu để người khác biết Lục Dã các ông can thiệp vào chuyện của quân đội Long Tổ chúng tôi, sau này chúng tôi làm sao có mặt mũi gặp người khác?”, Trần Chiến nói.

“Chuyện của Thánh Sơn có lẽ chỉ dựa vào quân đội Long Tổ các ông thì sẽ không giải quyết được! Tôi biết ông coi trọng mặt mũi, nhưng lúc này nên để mặt mũi sang một bên đi. Tôi sẽ đi viết báo cáo, xin cấp trên hỗ trợ quân đội Long Tổ các ông giải quyết chuyện Thánh Sơn!”, Chung Chấn nói.

“Chuyện đó…”.

“Ông còn do dự? Tôi nói cho ông biết, nếu ông hành động một mình, lần sau sẽ không còn tướng Lâm bảo vệ ông đâu!”.

Chung Chấn nói, quay người rời đi.

Trần Chiến lặng lẽ nhìn bóng lưng của Chung Chấn, thở dài một tiếng, không nói thêm nữa.

Lâm Chính mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, anh nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Bóng người đó vừa rất quen thuộc vừa rất lạ lẫm với anh.

“Mẹ?”.

Lâm Chính không nhịn được hét lên, lúc này mới ý thức được đó là bóng hình của mẹ.

Anh vội vàng đưa tay ra nắm lấy, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào bóng người đó.

Soạt!

Bóng người đó nứt ra, giống như cái kính tan vỡ, văng tung tóe.

“Mẹ!”.

Lâm Chính hét lên, cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên hỗn độn, sau đó ý thức mơ hồ trong thời gian ngắn, không thấy được gì, không thể suy nghĩ được gì.

Lúc anh chậm rãi mở mắt ra lần nữa mới phát hiện mình đang nằm trên bàn phẫu thuật.

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”.

“Tốt quá rồi, thuốc của thầy quả nhiên hữu dụng!”.

Ngay bên cạnh vang lên giọng nói vui mừng.

Lâm Chính cảm thấy đầu mình rất đau, gian nan quay đầu lại mới nhìn thấy Tần Bách Tùng và mọi người đều đứng ở bên cạnh.

“Thầy, thầy có nghe tôi nói không?”, Tần Bách Tùng vội vàng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Chính.

“Tần… Bách Tùng…”.

“Thầy! Bây giờ thầy bị thương rất nặng, nhưng đệ tử không biết phải làm sao để chữa khỏi cho thầy, chỉ đành dùng số thuốc cất trữ trong phòng thuốc để kéo dài sinh mạng cho thầy, giúp thầy khôi phục. Hi vọng thầy có thể nói cho tôi biết phải làm sao để chữa khỏi cho thầy?”, Tần Bách Tùng sốt sắng nói.

Lâm Chính không chỉ bị thương khí mạch, mà còn cả tâm mạch và sinh mạch. Y thuật của Tần Bách Tùng hoàn toàn không thể cứu chữa người đã vỡ tâm mạch và sinh mạch, ông ta chỉ đành giữ cho Lâm Chính một hơi thở, hi vọng anh nói ra cách chữa trị tự cứu mình.

Với y thuật của Lâm Chính thì những thứ này không thành vấn đề.

“Tôi nói… Ông làm…”.

Lâm Chính khàn khàn đáp lại, sau đó nói ra bằng giọng khô khốc.

Tần Bách Tùng cẩn thận lắng nghe.

Phòng phẫu thuật vô cùng im lắng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, chỉ còn tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Lâm Chính liên tục vang lên…
Chương 3213: Nửa đoạn sinh mạch

Ba ngày sau.

Cốc cốc cốc.

“Vào đi!”.

Lâm Chính nằm trên giường nói.

Cửa được mở ra, Trần Chiến dẫn theo vài chiến sĩ đi vào phòng bệnh.

Liễu Như Thi đang gọt táo cho Lâm Chính vội vàng đứng dậy.

Trần Chiến gật đầu với Liễu Như Thi, sau đó hành lễ với Lâm Chính, mỉm cười nói: “Tướng Lâm, khôi phục thế nào rồi?”.

“Để lại chút di chứng, nhưng sau này có thể chữa khỏi, không có gì đáng ngại”.

Lâm Chính mặt tái nhợt, mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có lẽ cả Long Quốc không có mấy ai có thể sánh bằng y thuật của tướng Lâm, về mặt này cậu là giỏi nhất, chắc chắn không thành vấn đề!”, Trần Chiến cười ha hả.

Chiến sĩ ở cạnh gửi tặng hoa và trái cây.

“Tướng Trần khách sáo rồi”, Lâm Chính cười nói.

“Ồ, thế thì tính là gì? Nếu lần này không có tướng Lâm liều mạng cứu giúp, chúng tôi đã không còn trên thế giới này nữa rồi”, Trần Chiến cười khổ, nói.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.

“Thật không ngờ tướng Lâm còn trẻ tuổi, y thuật vô song chưa nói, võ kỹ cũng siêu phàm trác tuyệt. Ngay cả chiêu thức đáng sợ của thiên kiêu hạng nhất cũng có thể chống đỡ được, đúng là khiến người ta khâm phục”, Trần Chiến không khỏi cảm khái.

Nếu đổi lại là ông ta, sợ là không thể chống chọi.

E rằng thực lực của thiên kiêu hạng nhất còn hơn cả ông ta và Chung Chấn, cũng chỉ có Vạn Kình Tùng là có thể giao đấu.

“Chỉ là chút thủ đoạn mà thôi”, Lâm Chính cười nói, không giải thích gì nhiều.

Liễu Như Thi ở bên cạnh lại không nhịn được lau nước mắt, mắt đỏ lên, quay đầu sang bên.

Trần Chiến nhạy cảm nắm bắt được điểm đó, lập tức nhíu mày: “Cô Liễu, cô sao vậy?”.

“Không… Không có gì, cát bay vào mắt thôi”, Liễu Như Thi cười gượng nói.

“Cửa sổ còn không mở, lấy đâu ra gió? Lấy đâu ra cát? Cô Liễu, có phải cô giấu tôi chuyện gì không?”, Trần Chiến hỏi.

Liễu Như Thi mấp máy môi, lên tiếng: “Thật ra…”.

“Như Thi!”, Lâm Chính quát lên.

Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.

Trần Chiến thấy vậy, sự hoài nghi trong mắt càng đậm thêm. Ông ta đứng dậy, nghiêm túc nói với Liễu Như Thi: “Cô Liễu, xin cô hãy nói sự thật, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu cô không nói, hôm nay tôi sẽ không đi!”.

Liễu Như Thi nhìn Lâm Chính, Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ấy chằm chằm, không lên tiếng.

Liễu Như Thi cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thật ra thần y Lâm chặn đòn tấn công cho mọi người đã hiến tế một nửa đoạn sinh mạch của mình! Sinh mạch thì không thể tái tạo, bất cứ y thuật nào cũng không thể cứu chữa được…”.

“Cái gì? Sinh mạch?”.

Trần Chiến biến sắc, giọng nói hơi run rẩy: “Vậy… vậy nghĩa là…”.

“Thần y Lâm bị tổn thọ ít nhất là năm mươi năm!”, Liễu Như Thi lặng lẽ lau nước mắt, nói.

Trần Chiến như bị sét đánh.

Các chiến sĩ ở phía sau cũng há hốc miệng, sững sờ đứng tại chỗ.

Phòng bệnh vô cùng yên ắng.

Lâm Chính thấy vậy, cười chua chát: “Tướng Trần, thật ra cũng không có gì to tát. Con người tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có điều tôi rất am hiểu y thuật, kéo dài tuổi thọ đối với tôi mà nói là sở trường. Yên tâm đi, mười mấy hai mươi năm tôi sẽ không chết được, tôi chắc chắn có thể sống đến một trăm tuổi”.

Trần Chiến không lên tiếng, nắm đấm siết chặt, vẻ âm trầm trên mặt rất rõ rệt.

Ông ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Lâm Chính: “Tướng Lâm, cậu yên tâm, chẳng lâu nữa Thánh Sơn sẽ không còn tồn tại!”.

“Ý gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Thánh Sơn bắt đầu tiến hành phong tỏa vào ba ngày trước, cấp trên đã thông qua phương án của chúng tôi. Ngày hôm nay chúng tôi sẽ chính thức tấn công Thánh Sơn!”.

Trần Chiến nghiêm túc nói.
Chương 3214: Thời gian cấp bách

“Tấn công Thánh Sơn?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

Quyết định này có thể nói là khá trọng đại.

Thánh Sơn là nơi như thế nào, Trần Chiến rõ hơn ai hết.

Quân đội Long Tổ vốn phụ trách duy trì trật tự và sự ổn định của giới võ thuật Long Quốc, bọn họ đã điều tra các thế tộc mạnh, nắm giữ tài liệu trực tiếp.

Mặc dù tài liệu về Thánh Sơn không được ghi chép toàn diện, nhưng thực lực của bọn họ thế nào, quân đội Long Tổ cũng hiểu được đại khái.

Không phải nói diệt trừ là có thể diệt trừ.

Hơn nữa, thực lực hiện nay của thiên kiêu hạng nhất vô cùng siêu phàm, khai chiến với anh ta chắc chắn sẽ phải hi sinh không nhỏ.

Lâm Chính bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi: “Tướng Trần, vì tôi thì không cần thiết phải tấn công Thánh Sơn đâu nhỉ? Nên bố trí một cách tỉ mỉ chính xác rồi hẵng nói, vội vàng hấp tấp e rằng khó mà lay động được thiên kiêu hạng nhất”.

“Tướng Lâm, cậu hiểu lầm rồi, cấp trên ra quyết định này không hoàn toàn là vì cậu. Đương nhiên, nhân tố liên quan đến cậu cũng chiếm một phần trong đó, nhưng quan trọng là bây giờ Thánh Sơn đã bị phong tỏa hoàn toàn”, Trần Chiến lắc đầu nói.

“Bị phong tỏa?”.

“Vâng”, Trần Chiến gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi nhận được tin, thiên kiêu hạng nhất đã ra lệnh phong tỏa Thánh Sơn hoàn toàn, bất cứ ai cũng không được phép vào trong. Người chúng tôi phái đến Thánh Sơn đều bị đuổi ra ngoài, Thánh Sơn còn nói nếu tự tiện vào trong sẽ giết không hỏi lý do!”.

“Cái gì?”.

Liễu Như Thi kinh ngạc.

“Thánh Sơn điên rồi sao? Đó là ngang nhiên tuyên chiến với Long Quốc”, khuôn mặt Lâm Chính trở nên lạnh băng.

“Gần như có thể nói là đang tuyên chiến, chuyện này chính phủ chúng ta không thể nào nhẫn nhịn, huống hồ ở đây còn liên quan đến hàng vạn sinh mạng, tướng Vạn đã phản ánh tình trạng lên cấp trên, câu trả lời nhận được là cho phép tấn công!”, Trần Chiến nói.

Lâm Chính nghiêm nghị, khẽ gật đầu: “Vô duyên vô cớ sao thiên kiêu hạng nhất lại có quyết sách như vậy? Với trình độ thông minh của hắn sẽ không làm ra hành động lỗ mãng như vậy mới phải. E rằng trong này có nguyên nhân gì khác!”.

“Ồ? Tướng Lâm có kiến giải gì?”, Trần Chiến hỏi.

“Kiến giải thì không dám, chỉ là cảm thấy quá mờ ám…”.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, dường như nghĩ ra gì đó, lên tiếng: “Ông nghĩ có phải nó có liên quan đến võ trường mà thiên kiêu hạng nhất vất vả xây dựng không?”.

“Võ trường?”, Trần Chiến sửng sốt.

“Tôi biết một người tên Thái Bình An, anh ta nói thiên kiêu hạng nhất xây dựng võ trường này là để đột phá tu vi, còn nói võ trường này có thể trợ giúp thiên kiêu hạng nhất phi thăng, giúp hắn trở thành tồn tại như thần tiên”.

“Có công năng đó sao? Có lẽ khả năng không cao”, Trần Chiến cảm giác như đang nghe thiên thư, nhíu mày nói.

“Bây giờ xem ra chưa chắc đã không có khả năng đó!”, Lâm Chính nói.

“Tướng Lâm, ý cậu là…”.

“Thiên kiêu hạng nhất phong tỏa núi đã là quyết định được ăn cả ngã về không. Nếu hắn không nắm chắc mình có thể đối phó với chính phủ Long Quốc thì chắc chắn sẽ không làm như vậy. Tôi đề nghị hãy tập trung binh lực có thể triệu tập của Long Quốc hiện nay, toàn lực tấn công Thánh Sơn, nhất định phải tấn công Thánh Sơn trong thời gian ngắn nhất, không thể cho thiên kiêu hạng nhất cơ hội nghỉ lấy sức. Nếu như có thể giải quyết được Thánh Sơn trong thời gian ngắn, bắt sống thiên kiêu hạng nhất, vậy thì mọi thứ sẽ không sao. Nếu không thể… tôi lo rằng võ trường đó thật sự có thể giúp thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành thần, một khi hắn đạt đến trình độ đó, e rằng Long Quốc… sẽ gặp tai ương!”, Lâm Chính nói.

Nghe vậy, Trần Chiến sợ hãi, đầu óc trống rỗng.

“Nghiêm trọng… vậy sao?”, ông ta lắp bắp.

“Chỉ sẽ nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều!”.
Chương 3215: Điều động

Trần Chiến im lặng.

Ông ta không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Khoảng ba phút sau mới trở lại phòng bệnh.

"Tướng Lâm, ý của chúng tôi là tập hợp quân đội Nam Cảnh, quân Lục Dã và quân đội Long Tổ của tôi để bao vây và trấn áp Thánh Sơn! Nếu ba đội quân lớn cùng nhau tấn công Thánh Sơn, nó sẽ không trụ được lâu", Trần Chiến nghiêm túc nói.

"Có thể thành công trong một ngày không?"

"Cái này. . . e rằng không được. Dựa theo tin tình báo, xung quanh Thánh Sơn đã bố trí và kích hoạt một trăm linh tám cái bẫy, hơn nữa còn có một kết giới tạo ra bằng năng lượng, kết giới này có thể chống lại hỏa tiễn. Hơn nữa, tất cả cao thủ Thánh Sơn đã được triệu hồi, nhất định sẽ kiên trì bảo vệ nơi này. Vì vậy, nếu trong một ngày chiếm được Thánh Sơn là rất khó, nhưng tôi nghĩ nhiều nhất là ba ngày, Thánh Sơn có thể bị san bằng!" Trần Chiến tự tin nói

"Ba ngày? Đến lúc đó sợ là không kịp”, Lâm Chính lắc đầu.

"Làm sao có thể không kịp?"

"Khi thiên kiêu hạng nhất đến Giang Thành, chỉ huy ba đại quân đoàn các ông cùng binh lính tinh nhuệ đều có mặt, hắn làm sao không nghĩ đến việc ba đại quân đoàn sẽ liên thủ kia chứ? Hắn nhất định sẽ đánh giá hệ thống phòng ngự của Thánh Sơn có thể trụ được bao lâu. Ông nói ba ngày , hắn cũng đoán được là có ba ngày, ba ngày này có lẽ là ba ngày mấu chốt nhất của hắn! Ba ngày sau, một khi thiên kiêu hạng nhất thành công đột phá, thực lực nâng tới cảnh giới không ai lường được, chỉ sợ trong cả ba quân đoàn cũng không có người nào là đối thủ của hắn! Bằng không, hắn cũng không dám trở mặt với Long Quốc như vậy!"

“Bởi vì, một khi thành công, hắn mới có tự tin đàm phán cùng Long Quốc! Ông hiểu không?"

Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt so với trước kia nghiêm túc hơn.

Đàm phán? Có lẽ đó là mục đích của thiên kiêu hạng nhất.

Nhưng đến lúc đó, Lâm Chính cũng cách cái chết không còn xa.

Anh vốn đã không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất, nếu để hắn thành công đột phá cảnh giới, chỉ sợ Lâm Chính ở trước mặt hắn lúc đó không khác gì con kiến bò trên mặt đất.

Đến lúc đó, thiên kiêu hạng nhất muốn giết anh còn dễ hơn trở bàn tay!

Trần Chiến siết chặt nắm đấm, nghiêm mặt lại, nói: "Vậy thì tôi sẽ lập tức hồi đáp tướng Vạn, xin ông ấy điều động thêm hai quân đoàn”.

"Rất có thể... ông sẽ không xin được”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Tại sao tướng Lâm lại nói như vậy?” Trần Chiến sửng sốt.

"Thánh Sơn cũng không phải thế giới cách biệt với bên ngoài, thiên kiêu hạng nhất có thể đạt được thành tựu hôm nay, cũng không thể chỉ có một mình hắn dựng nên!" Lâm Chính trầm giọng nói.

Trần Chiến giật mình, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hơi thở đột nhiên dồn dập, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lâm Chính.

Mặc dù lời nói của Lâm Chính rất mập mờ, nhưng ông ta đã hiểu ra điều gì đó.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

“Vào đi”, Lâm Chính đáp.

Cánh cửa bị đẩy ra, một người lính nhanh chóng bước vào, sau khi chào hỏi Lâm Chính, anh ta lập tức thì thầm với Trần Chiến: “Tướng Trần, vừa nhận được tin tướng Vạn và tướng Chung tạm thời bị điều động đến phương Bắc, chi viện quân đội ở biên giới phía Bắc. Quân đội Lục Dã và quân Nam Cảnh đang chuẩn bị bị giải tán khỏi Giang Thành, đội quân chuẩn bị tới Thánh Sơn cũng đã được điều động”.

Cái gì?

Đôi mắt của Trần Chiến mở to, ông ta chết đứng ngay tại chỗ.

"Quân phía Bắc lợi hại như vậy, còn do đích thân Thần Diệp Thu cầm đầu! Vậy còn cần hỗ trợ cái gì?" Trần Chiến vội vã kêu lên.

Người lính sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói: "Tướng Trần, tôi... tôi không rõ..."

"Khốn kiếp!"

Trần Chiến tức giận đến mức đấm mạnh vào chiếc bàn bên cạnh.

Rắc!

Chiếc bàn vỡ nát tại chỗ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom