-
Chương 3196-3199
Chương 3196: Giang Thành nho nhỏ mà thôi
“Tướng Vạn, chào ông”.
Lâm Chính tự giác làm lễ, trong lòng vô cùng phấn khởi.
Anh không ngờ được Bát Hoang Đan lại dẫn các ông lớn đến đây.
Người đứng ở đây ai không phải ông lớn trấn thủ một phương?
Không ngờ hôm nay lại đồng loạt đến cửa.
Giờ phút này, cấp bậc như Trương Quân đúng là chẳng khác nào tôm tép.
“Tướng Lâm, tôi không nhiều lời nữa, tôi sẽ lấy bốn mươi viên đi, sáu mươi viên còn lại bọn họ muốn chia thế nào thì chia! Ngoài ra, tất cả thuốc tăng ích cho chiến sĩ tôi đều lấy. Lúc nãy trên đường đến đây tôi đã xin phép cấp trên, mỗi năm sẽ chi trả một khoản chi phí cho cậu. Khoản chi phí này sẽ không nhỏ hơn mười tỷ, cho cậu dùng vào việc luyện chế đan dược! Thế nào?”, Vạn Kình Tùng cười nói.
“Cái đó…”.
Lâm Chính hơi khó xử, nhìn về phía Trần Chiến và Chung Chấn.
Hai người nghe vậy đều xanh mặt.
“Tướng Vạn! Anh làm vậy sao được, lấy đi bốn mươi viên đã đành còn muốn mua đứt những loại thuốc khác? Không được không được! Tôi tuyệt đối không đồng ý!”, Trần Chiến lập tức nói.
“Trần Chiến, ở đây tới lượt cậu nói sao? Đừng tưởng cậu cùng cấp bậc với tôi thì giỏi, xét về vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng anh cả! Cậu cũng dám mặc cả với tôi?”, Vạn Kình Tùng liếc mắt, nụ cười biến mất, lên giọng quở mắng.
Trần Chiến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tướng Vạn, chuyện nào ra chuyện đó, nếu là trước kia, anh muốn gì tôi cũng chiều theo, nhưng hôm nay không được. Chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ đâu!”.
“Cậu!”.
Vạn Kình Tùng tức đến mức phồng mang trợn má, vung tay như muốn lao vào đánh nhau, nhưng nhìn thấy người xung quanh đông đảo, thế là đành kìm nén cơn giận.
Trần Chiến lại không đếm xỉa bất cứ thứ gì, mặc kệ tất cả.
Lâm Chính thấy bầu không khí không đúng lắm, cười trừ nói: “Mọi người, tôi nghĩ bây giờ khoan hãy bàn chuyện này. Các ông hãy đi mau đi, nơi này không an toàn”.
“Ồ?”.
Ba ông lớn đều nhìn sang Lâm Chính.
Trần Chiến nhận ra điều gì, nghiêm túc hỏi: “Thiên kiêu hạng nhất sắp đến đây rồi sao?”.
“Phải, tôi đã sơ tán học viện Huyền Y Phái, đồng thời tập trung tất cả sức mạnh trong tay tôi. Lần này tôi chuẩn bị vây diệt hắn, không biết có thành công hay không”, Lâm Chính nói.
“Hừ, tên thiên kiêu hạng nhất này ỷ vào thiên phú vô song, thực lực mạnh mẽ mà muốn làm gì thì làm sao? Tướng Lâm yên tâm, lần này mười hai long tướng và đại thống soái của quân đội Long Tổ chúng tôi đều đã đến. Tôi đích thân trấn thủ, hắn sẽ không dám làm loạn!”, Trần Chiến nói.
Nhưng câu nói này lại khiến Vạn Kình Tùng và Chung Chấn bất mãn.
“Trần Chiến, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Vạn Kình Tùng lạnh lùng hỏi.
“Tướng Vạn, cũng không có gì, chỉ là một người của giới võ thuật đến đây làm loạn mà thôi”, Trần Chiến do dự rồi nói.
“Làm loạn? Hừ, cậu làm tổ trưởng Long Tổ kiểu gì vậy? Người của giới võ thuật dám vào trong thành phố làm loạn, buộc tướng Lâm phải sơ tán toàn bộ bệnh nhân trong học viện? Cậu làm ăn thế nào vậy?”, Vạn Kình Tùng phẫn nộ quát lên.
“Tướng Vạn, người này không tầm thường. Cậu ta là Long Thiên Tử, xếp hạng nhất trên bảng thiên kiêu! Thực lực không hề tầm thường!”.
“Gì mà Long Thiên Tử với Long Thiên Tôn, đừng nói cậu ta xếp hạng nhất, dù cậu ta là người lập ra bảng thiên kiêu cũng không được! Đây là lãnh thổ Long Quốc, chỉ cần là người đứng trên lãnh thổ thì phải tuân theo quy tắc, không được vô pháp vô thiên!”, Vạn Kình Tùng kích động, chỉ vào mũi Trần Chiến mắng.
Trần Chiến không dám lên tiếng.
Vạn Kình Tùng nổi đóa một hồi, quay đầu nói: “Điều người đến đây cho tôi, để tôi xem xem ai lại coi thường pháp luật, kiêu căng ngạo mạn như vậy! Hôm nay gặp được, tôi sẽ trừng trị cậu ta!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh đưa tay chào, sau đó chạy đi.
“Vậy thì Lục Dã chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tiểu Trương!”, Chung Chấn hô lên.
“Có!”.
“Điều động hết chiến sĩ tốt nhất của Lục Dã đến đây, đừng để quân Nam Cảnh và quân đội Long Tổ coi thường chúng ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Soạt soạt soạt…
Không lâu sau, những tiếng bước chân chỉnh tề vang lên từ cổng lớn của học viện Huyền Y Phái.
Nhiều chiến sĩ được trang bị tiên tiến, thực lực hùng hậu đi vào học viện, bao vây học viện một cách chặt chẽ.
Lâm Chính sửng sốt, anh không ngờ lại kéo cả Lục Dã và quân Bắc Cảnh vào chuyện này.
Nhìn những chiến sĩ được trang bị hoành tráng ở trước mặt, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy sự việc trở nên thật kỳ diệu.
“Hay là các vị đại soái rời khỏi đây trước đã? Tôi từng gặp thiên kiêu hạng nhất, thực lực của hắn có thể gọi là thần tiên, tôi không bằng hắn. Nếu hai bên chiến đấu thì e là tôi… khó mà bảo vệ được các vị…”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
Nghe vậy, Vạn Kình Tùng cười lớn.
“Ha ha ha ha, tướng Lâm, cậu nói vậy thì coi thường chúng tôi quá! Cậu thật sự cho rằng chúng tôi chỉ có cái mã thôi sao? Tôi có thể lên được vị trí này không chỉ dựa vào cái đầu, mà còn dựa vào tính liều mạng không sợ chết, cùng với cái này!”, Vạn Kình Tùng xoa nắm đấm, cười khẽ: “Thằng nhóc đó đến thì đã sao, có thể làm gì được tôi?”.
Nói xong, trên người Vạn Kình Tùng bùng nổ ra khí kình dồi dào ngút trời.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa đứng không vững.
Anh không ngờ ông lão gần đất xa trời này lại có thực lực như vậy.
Chính phủ Long Quốc… thật sự sâu không lường được, nội tình hùng hậu!
“Tôi đánh giá thấp ông rồi”, Lâm Chính thở ra, cười gượng: “Nếu vậy thì được, tôi sẽ cùng các vị đại soái ở đây chờ thiên kiêu hạng nhất đến!”.
“Cứ đứng không như vậy thì thật buồn chán! Tướng Lâm, cậu có biết đánh cờ không? Chúng ta chơi một ván?”, Vạn Kình Tùng cười lớn.
“Biết một ít, tướng Vạn có nhã hứng thì cùng chơi một ván”.
Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó sai người chuẩn bị bàn cờ.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng động như sấm nổ ra trên bầu trời.
Mọi người đều ngước mắt nhìn.
Trời đang trong xanh mà lại nổi tiếng sấm, thật là kỳ quái.
Giây lát sau, bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám, mây đen dày đặc, sau đó đại thế dày đặc nặng nề ập xuống.
Trong chốc lát, mỗi người đều cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, dường như bầu trời trên đỉnh đầu sắp sụp xuống.
“Xem ra ván cờ này không chơi được nữa rồi”.
Lâm Chính nhìn bầu trời, thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ tướng Lâm thật sự nghĩ rằng mấy người chúng tôi không giữ nổi một Giang Thành nho nhỏ của cậu hay sao? Nếu vậy thì chúng tôi làm sao giữ nước? Lấy cờ ra!”, Vạn Kình Tùng hô lên.
Người bên cạnh không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.
Không lâu sau, một bàn cờ được đặt giữa hai người.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, trên bầu trời lóe lên tia chớp, đánh xuống giữa học viện.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, sấm chớp lóe lên tứ phía.
Tiếp đó, một bóng người bước ra khỏi những tia chớp đó.
Chương 3197: Cậu muốn giết thì giết đi
Đó là một bóng hình tuyệt thế vô song. Anh ta mặc áo màu trắng, tóc dài bay bay, đeo mặt nạ màu bạc, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm khiến người khác run sợ.Khí tức bao quanh người anh giống như có hai con rồng màu trắng đang gầm gừ uốn lượn.
Trông anh ta giống như thần tiên vậy. Tất cả những người nhìn thấy đều vô thức có cùng suy nghĩ.
Cả học viện Huyền Y Phái đều bị bao trùm bởi luồng khí thế này. Luồng khí thế lớn dần giống như đang thăng hoa và tinh tiến. Rõ ràng là thiên kiêu hạng nhất đang tự tạo ra vùng sức mạnh cho chính mình.
Người của Long Tổ kịp phản ứng lập tức cầm súng pháo lao tới. Một lúc sau đã vây kín thiên kiêu hạng nhất.
“Các hạ là ai? Tới đây làm gì?”, Lâm Chính lên tiếng.
Mặc dù ai cũng biết thân phận của anh ta nhưng không thể vạch mặt. Dù sao thì khi chưa có chứng cứ, không ai có thể chỉ định được thiên kiêu hạng nhất. Anh ta đương nhiên cũng hiểu điều này. Vì vậy anh ta đeo mặt nạ để ra vẻ.
Giờ vẫn chưa phải là lúc vạch mặt anh ta, huống hồ anh ta còn có một thâm thù với cả giới chức trách Long Quốc nữa.
“Những người này không chặn nổi tôi đâu. Kêu họ giải tán đi, đừng làm vật hi sinh”, thiên kiêu hạng nhất điềm đạm nói. Anh ta không muốn ra tay với các chiến sĩ của nhà nước nếu không phải vì bất đắc dĩ.
“Chúng tôi biết thực lực của cậu phi phàm nhưng hôm nay có chúng tôi ở đây cậu đừng hòng làm loạn”, Trương Quân bặm môi, lành lùng nhìn chăm chăm thiên kiêu trước mặt và quát lớn.
“Vật hi sinh sao? Tôi đã cảnh cáo rồi, nếu không nghe theo lời khuyên thì dù các người có đại diện cho Long Quốc tôi vẫn khai sát giới đấy”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu.
Anh ta không muốn ra tay không có nghĩa là anh ta không dám. Chỉ cần không có chứng cứ thì anh ta vẫn an toàn.
“Cậu tưởng chúng tôi sẽ sợ sao? Tôi nói cho cậu biết, đại trận này được tạo ra dành cho cậu. Hôm nay cậu đã tới rồi thì đừng hòng rời đi”, Trương Quân hét lớn.
“Dựa vào các người?”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu.
“Khẩu khí lớn gớm. Vậy cả chúng tôi thì sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là 12 long tướng mặc giáp đen cao gần 2 mét bước tới. Những người này cầm đao, khí tức hùng hậu tới kinh người.
Mười ba người đứng thành một hàng đối diện với thiên kiêu hạng nhất như tạo thành một ngọn núi lớn.
“Đội quân Long Tổ cộng thêm 12 long tướng sao? Thú vị đấy. Nhưng muốn ngăn được tôi thì vẫn chưa chắc đâu”, thiên kiêu lắc đầu.
“Hừ! Tự cao tự đại, dám khinh thường các cao thủ của Long Tổ. Hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi đây”.
Đám đông trầm giọng, định ra tay. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Mọi người lùi lại đi”.
Dứt lời, đám đông giật mình. Dù là thiên kiêu hạng nhất thì cũng cảm thấy bất ngờ, tất cả đều quay lại nhìn.
Lúc này, Vạn Kính Tùng đã ngồi xuống ghế, trước mặt là một bàn cờ.Lâm Chính ngồi đối diện, hai người đang đấu cờ.
“Điều này", đại thống soái chau mày.
“Lùi ra", Trần Chiến lập tức phất tayĐám đông không dám cãi lại, lập tức tản ra.
“Hôm nay cậu tới không phải giết những người này sao. Vậy cậu muốn giết ai?”, Vạn Kính Tùng vẫn nhìn bàn cờ và thản nhiên lên tiếng.
“Thần y Lâm”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói.
“Vậy sao? Vậy được, tôi cho cậu cơ hội. Cậu ấy đang ở đây, nếu cậu muốn giết thì giết đi”, Vạn Kính Tùng điềm đạm nói.
Chương 3198: Nằm mơ giữa ban ngày
Thiên kiêu hạng nhất tối mặt. Cuối cùng thì anh ta cũng ý thức được điều gì đó.Mặc dù người ở đây không nhiều, chỉ tầm vài trăm nhưng những người này khác với những gì anh ta nghĩ.
Tình báo của anh ta nói rằng đội quân tinh nhuệ của Long Tổ đã đóng quân tại Giang Thành, trên danh nghĩa là bảo vệ những thi thể kia nhưng thực ra là bảo vệ thần y Lâm và lên kế hoạch bắt anh ta.
Khi Lâm Chính nói có thể cứu sống những kẻ đã chết kia thì có nghĩa là thiên kiêu sẽ phải bước vào cái vòng do Lâm Chính tạo ra.
Anh ta biết ở đây có mai phục nhưng anh ta phải tới.Thế nhưng những người xuất hiện này đều nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Anh ta phát hiện ngoài Đại thống lĩnh và 12 long tướng ra thì những chiến sĩ khác đều có khí tức mạnh vô cùng, thực lực của một vài người thậm chí còn mạnh hơn cả của Đại thống lĩnh.
Đây là thực lực của Long Tổ sao? Không thể nào. Long Tổ từ khi nào mà mạnh như vậy chứ?
Thiên kiêu hạng nhất nhìn Vạn Kính Tùng chăm chăm. Vạn Kính Tùng ngồi quay lưng chơi cờ, không thèm quay đầu lại nên thiên kiêu không nhìn thấy được huân huy chương mà ông ta đeo đầy khắp ngực.
“Ông là ai?”, thiên kiêu thản nhiên hỏi.
“Sao thế? Sợ rồi à? Cậu đã muốn ra tay thì nhanh lên chứ. Nếu không là người của tôi lên đấy”, Vạn Kính Tùng điềm đạm nói.
Thiên kiêu cảm giác có gì đó không ổn.Anh ta nhìn quanh, lúc này nhìn thấy Trần Chiến. Trần Chiến đứng cùng những người khác, ông ta không hề ngồi xuống, cũng không hề lên tiếng.
Không hay rồi...Cuối cùng thì thiên kiêu cũng nhận ra được vấn đề.
Trần Chiến không lên tiếng tức là người đàn ông vừa rồi có địa vị cao hơn Trần Chiến. Thần y Lâm của Giang Thành đã mời một vị Đại Phật tới để trấn nhiếp. Thiên kiêu không dám do dự, vội quay người định rút lui.
“Định đi sao?”
“Giữ cậu ta lại”.
Các cao thủ đồng loạt lao về phía anh ta. Trong khoảnh khắc, khí thế hùng hậu bao trùm lấy thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu tái mặt, một bông hoa sen được hình thành dưới chân. Một luồng khí tức phóng ra từ bông hoa phá tan sức mạnh đang tiếp cận của đối phương.
Vô số nguồn sức mạnh khác lại đổ ập tới. Thiên kiêu lật người, hai con rồng lớn màu trắng xuất hiện xung quanh anh ta. Những luồng sức mạnh tấn công tới đều bị bạch long hóa giải.
Thế nhưng kẻ mạnh quá đông, anh ta cũng chỉ hóa giải được chiêu thức của đối phương chứ không thể nào giết chết được họ.
“Khai Sơn Nhất Kiếm”, một chiến sĩ tay cầm một thành trường kiếm hai mét nhảy bổ tới.
Thanh kiếm chứa sức nặng của ngàn binh vạn mã, có thể bổ núi chém sông.
Thế mà thiên kiêu chỉ búng một ngón tay. Keng! Thanh kiếm bị búng gãy, người cầm kiếm bay bật ra ngã sõng soài, miệng nôn ra máu.
“Nhát búng đó ít nhất có sức nặng ngàn cân. Quả không hổ danh là thiên kiêu hạng nhất. Thực lực quả nhiên phi phàm”, Trần Chiến nói
“Chỉ đáng tiếc hôm nay cậu ta gặp phải chúng ta nên phải ở lại đây rồi”, Chung Chấn thản nhiên nói.
Trần Chiến khẽ chau mày: “Tướng Chung, một thiên tài như vậy thật sự trăm năm khó gặp. Nếu mà xử lý theo cách này thì tiếc quá? Nếu chúng ta có thể sử dụng cậu ta phục vụ đất nước thì chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Phục vụ cho đất nước?”, Chung Chấn lập tức lắc đầu: “Trần Chiến, ông suy nghĩ đơn giản quả. Từ đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất tôi có thể nhận ra trong mắt người này không có quốc gia, dân tộc, cũng không hề có tình yêu. Thứ mà cậu ta theo đuổi là đại đạo, là con đường trở thành thần tiên. Cậu ta không thể nào bị ràng buộc bởi một quốc gia được đâu, và cậu ta cũng không quan tâm tới những thứ phàm tục. Dù cậu ta chưa phải là thần tiên nhưng đã tự coi mình ngang với thần tiên rồi. Ông muốn cậu ta phục vụ đất nước, vậy khác gì là nằm mơ giữa ban ngày".
Chương 3199: Thân hóa ảnh
Trần Chiến chau mày, không nói gì. Chung Chấn trước giờ nhìn người rất chuẩn, hơn nữa những chuyện mà ông ta đã nhận định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Ông ta đã nói như vậy rồi thì đương nhiên Trần Chiến sẽ không phản bác nữa. Thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy đáng tiếc. Thực lực của thiên kiêu hạng nhất khá phi phàm mà. Dù bị vô số cao thủ bao vây thì anh ta vẫn dư sức phòng thủ.
Vạn Kình Tùng khẽ quay đầu nhìn anh ta và thản nhiên nói: “Thật không ngờ người này có thực lực đáng sợ như vậy. Nếu như mà tâm cậu ta ngay thẳng, có thể phục vụ cho đất nước thì Long Quốc không khác gì rồng mọc thêm cánh. Đáng tiếc là không thể”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tập trung vào bàn cờ và suy nghĩ. Khả năng chơi cờ của Vạn Kình Tùng không có gì phải nghi ngờ. Ông ta cả đời chinh chiến, thực lực vô cùng phi phàm. Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là trong cách chơi cờ của ông ta cũng bao hàm cả công pháp, chiến thuật. Nhìn thì thấy khá bình thường nhưng suy nghĩ kỹ thì đều có chủ đích cả.
Lâm Chính lần này đã hiểu ra, hóa ra Vạn Kình Tùng không hề đơn giản chỉ muốn đánh cờ với anh mà còn muốn thông qua cờ để dạy anh vài điều.
“Thế nào thần y Lâm, có hiểu cờ pháp của tôi không?”, Vạn Kình Tùng mỉm cười.
“Cờ nghệ của ông thật vô song, vãn bối bái phục”.
“Nói dễ nghe thì thế này, nếu cảm thấy không phá được thì chúng ta chơi ván khác”, Vạn Kình Tùng mỉm cười, định làm ván mới.
“Đợi đã”, Lâm Chính hô lên.
“Ồ!”, Vạn Kình Tùng khựng tay, nhìn anh cười hỏi: “Sao thế, cậu có cách phá thế cờ?”
“Xin hãy để vãn bối suy nghĩ”, Lâm Chính lại nhìn chăm chăm bàn cờ.
Lúc này cuộc chiến phía bên thiên kiêu đã diễn ra được một lúc. Mặc dù thiên kiêu và các cao thủ đã đánh tới mức long trời lở đất nhưng không gây ra nhiều tổn thất cho bên ngoài, vì trước đó các chiến sĩ đã tiến hành phòng ngự xung quanh Huyền Y Phái, nên tránh được hiểm họa cho cả Giang Thành. Thế nên dù Huyền Y Phái bị tàn phá tới hơn nữa thì người dân Giang Thành cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Rầm...Lúc này một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó là một dấu ấn khí mà trắng bùng nổ ngay trước mặt thiên kiêu. Các cao thủ bị nguồn sức mạnh đẩy lùi. Thiên kiêu cũng bật ra sau, kéo dãn khoảng cách với đám đông.
Cơ thể anh ta nhẹ như gió, khí tức ổn định, không hề phải thở gấp và cơ thể chưa bị bất kỳ vết thương nào.
Rất nhiều người tái mặt. Đối diện với sự tấn công hùng hậu như vậy mà thiên kiêu không hề hấn gì, cũng không thấy bị tiêu hao năng lực, thật đáng sợ.
Chẳng trách có người nói, tất cả những người còn lại trong bảng thiên kiêu tập trung đấu thì cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất. Sức mạnh thế này thì những thiên kiêu kia đấu thế nào được.
Anh ta không hề hấn gì và khiến cho các chiến sĩ bị thương tới bảy người. Đám đông vào lại vị trí, định bao vây tấn công thiên kiêu một lần nữa. Họ phóng ra sát khí hừng hực.
Thiên kiêu hiểu ra anh ta không thể nào giết chết được hết những người này. Nếu đã vậy thì đành phải tập trung và Lâm Chính thôi.
“Thần y Lâm của Giang Thành, thật không ngờ anh lại mời được nhiều cao thủ bảo vệ mình như vậy”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
“Thực ra bọn họ không phải do tôi mời tới”, Lâm Chính ngẩng đầu điềm đạm nói.
“Ồ? Lẽ nào họ tự tới bảo vệ anh sao?”
“Có thể nói như vậy...”
Thiên kiêu lắc đầu: “Nghe đâu thần y Lâm không sợ trời không sợ đất, lại có y võ tuyệt đỉnh, nằm quyền sinh sát trong tay, nắm cả luân hồi mà hôm nay gặp mặt lại không khác gì con rùa rụt cổ, thật quá thất vọng”.
“Đây là kế khích tướng phải không?”, Lâm Chính cầm một quân cờ và hỏi.
“Đó là một câu nói thật”, thiên kiêu hạng nhất đáp.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi cũng không làm khó anh. Anh bước ra đây chúng ta đấu ba chiêu, nếu ba chiêu mà anh không chết thì tôi sẽ rời đi”.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì...dù tôi không giết được anh thì có ít nhất 30 người sẽ chết vì anh đấy”, thiên kiêu nói.
Dứt lời, đám đông nín thở.
“Khốn nạn, anh đang khinh thường ai thế?”
“Bắt anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Cuồng ngạo”.
“Phải khiến anh ta cúi đầu mới được”.
Đám đông tức giận. Hai chiến sĩ khác không nhịn được nữa bèn lao lên định hạ gục thiên kiêu hạng nhất.
Thế nhưng một giây sau....Grao! Có tiếng gầm vang lên xung quanh anh ta. Ngay sau đó là một bóng hình màu lam xuất hiện tung cú đấm về phía hai chiến sĩ kia.
Bụp! Bụp! Hai người chiến sĩ không kịp phòng bị, lập tức bay bật ra, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu và ngất ngay tại chỗ.
Cả hiện trường thất kinh. Họ phát hiện ra lớp áo giáp bảo vệ hai chiến sĩ đã bị nứt, khí tức bị tản ra, mạng sống đang gặp nguy hiểm.
“Cái gì?”, tất cả đều cảm thấy không thể tin được. Họ thìn thiên kiêu bằng vẻ không dám tin.
Lúc này thiên kiêu hạng nhất vẫn đứng gần đó nhưng có thêm một bóng hình cao ba mét cũng xuất hiện.
“Thân hóa ảnh sao?”, Chung Chấn hô lên.
“Không thể nào...”, Trần Chiến lầm bầm.
“Tướng Vạn, chào ông”.
Lâm Chính tự giác làm lễ, trong lòng vô cùng phấn khởi.
Anh không ngờ được Bát Hoang Đan lại dẫn các ông lớn đến đây.
Người đứng ở đây ai không phải ông lớn trấn thủ một phương?
Không ngờ hôm nay lại đồng loạt đến cửa.
Giờ phút này, cấp bậc như Trương Quân đúng là chẳng khác nào tôm tép.
“Tướng Lâm, tôi không nhiều lời nữa, tôi sẽ lấy bốn mươi viên đi, sáu mươi viên còn lại bọn họ muốn chia thế nào thì chia! Ngoài ra, tất cả thuốc tăng ích cho chiến sĩ tôi đều lấy. Lúc nãy trên đường đến đây tôi đã xin phép cấp trên, mỗi năm sẽ chi trả một khoản chi phí cho cậu. Khoản chi phí này sẽ không nhỏ hơn mười tỷ, cho cậu dùng vào việc luyện chế đan dược! Thế nào?”, Vạn Kình Tùng cười nói.
“Cái đó…”.
Lâm Chính hơi khó xử, nhìn về phía Trần Chiến và Chung Chấn.
Hai người nghe vậy đều xanh mặt.
“Tướng Vạn! Anh làm vậy sao được, lấy đi bốn mươi viên đã đành còn muốn mua đứt những loại thuốc khác? Không được không được! Tôi tuyệt đối không đồng ý!”, Trần Chiến lập tức nói.
“Trần Chiến, ở đây tới lượt cậu nói sao? Đừng tưởng cậu cùng cấp bậc với tôi thì giỏi, xét về vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng anh cả! Cậu cũng dám mặc cả với tôi?”, Vạn Kình Tùng liếc mắt, nụ cười biến mất, lên giọng quở mắng.
Trần Chiến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tướng Vạn, chuyện nào ra chuyện đó, nếu là trước kia, anh muốn gì tôi cũng chiều theo, nhưng hôm nay không được. Chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ đâu!”.
“Cậu!”.
Vạn Kình Tùng tức đến mức phồng mang trợn má, vung tay như muốn lao vào đánh nhau, nhưng nhìn thấy người xung quanh đông đảo, thế là đành kìm nén cơn giận.
Trần Chiến lại không đếm xỉa bất cứ thứ gì, mặc kệ tất cả.
Lâm Chính thấy bầu không khí không đúng lắm, cười trừ nói: “Mọi người, tôi nghĩ bây giờ khoan hãy bàn chuyện này. Các ông hãy đi mau đi, nơi này không an toàn”.
“Ồ?”.
Ba ông lớn đều nhìn sang Lâm Chính.
Trần Chiến nhận ra điều gì, nghiêm túc hỏi: “Thiên kiêu hạng nhất sắp đến đây rồi sao?”.
“Phải, tôi đã sơ tán học viện Huyền Y Phái, đồng thời tập trung tất cả sức mạnh trong tay tôi. Lần này tôi chuẩn bị vây diệt hắn, không biết có thành công hay không”, Lâm Chính nói.
“Hừ, tên thiên kiêu hạng nhất này ỷ vào thiên phú vô song, thực lực mạnh mẽ mà muốn làm gì thì làm sao? Tướng Lâm yên tâm, lần này mười hai long tướng và đại thống soái của quân đội Long Tổ chúng tôi đều đã đến. Tôi đích thân trấn thủ, hắn sẽ không dám làm loạn!”, Trần Chiến nói.
Nhưng câu nói này lại khiến Vạn Kình Tùng và Chung Chấn bất mãn.
“Trần Chiến, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Vạn Kình Tùng lạnh lùng hỏi.
“Tướng Vạn, cũng không có gì, chỉ là một người của giới võ thuật đến đây làm loạn mà thôi”, Trần Chiến do dự rồi nói.
“Làm loạn? Hừ, cậu làm tổ trưởng Long Tổ kiểu gì vậy? Người của giới võ thuật dám vào trong thành phố làm loạn, buộc tướng Lâm phải sơ tán toàn bộ bệnh nhân trong học viện? Cậu làm ăn thế nào vậy?”, Vạn Kình Tùng phẫn nộ quát lên.
“Tướng Vạn, người này không tầm thường. Cậu ta là Long Thiên Tử, xếp hạng nhất trên bảng thiên kiêu! Thực lực không hề tầm thường!”.
“Gì mà Long Thiên Tử với Long Thiên Tôn, đừng nói cậu ta xếp hạng nhất, dù cậu ta là người lập ra bảng thiên kiêu cũng không được! Đây là lãnh thổ Long Quốc, chỉ cần là người đứng trên lãnh thổ thì phải tuân theo quy tắc, không được vô pháp vô thiên!”, Vạn Kình Tùng kích động, chỉ vào mũi Trần Chiến mắng.
Trần Chiến không dám lên tiếng.
Vạn Kình Tùng nổi đóa một hồi, quay đầu nói: “Điều người đến đây cho tôi, để tôi xem xem ai lại coi thường pháp luật, kiêu căng ngạo mạn như vậy! Hôm nay gặp được, tôi sẽ trừng trị cậu ta!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh đưa tay chào, sau đó chạy đi.
“Vậy thì Lục Dã chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tiểu Trương!”, Chung Chấn hô lên.
“Có!”.
“Điều động hết chiến sĩ tốt nhất của Lục Dã đến đây, đừng để quân Nam Cảnh và quân đội Long Tổ coi thường chúng ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Soạt soạt soạt…
Không lâu sau, những tiếng bước chân chỉnh tề vang lên từ cổng lớn của học viện Huyền Y Phái.
Nhiều chiến sĩ được trang bị tiên tiến, thực lực hùng hậu đi vào học viện, bao vây học viện một cách chặt chẽ.
Lâm Chính sửng sốt, anh không ngờ lại kéo cả Lục Dã và quân Bắc Cảnh vào chuyện này.
Nhìn những chiến sĩ được trang bị hoành tráng ở trước mặt, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy sự việc trở nên thật kỳ diệu.
“Hay là các vị đại soái rời khỏi đây trước đã? Tôi từng gặp thiên kiêu hạng nhất, thực lực của hắn có thể gọi là thần tiên, tôi không bằng hắn. Nếu hai bên chiến đấu thì e là tôi… khó mà bảo vệ được các vị…”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
Nghe vậy, Vạn Kình Tùng cười lớn.
“Ha ha ha ha, tướng Lâm, cậu nói vậy thì coi thường chúng tôi quá! Cậu thật sự cho rằng chúng tôi chỉ có cái mã thôi sao? Tôi có thể lên được vị trí này không chỉ dựa vào cái đầu, mà còn dựa vào tính liều mạng không sợ chết, cùng với cái này!”, Vạn Kình Tùng xoa nắm đấm, cười khẽ: “Thằng nhóc đó đến thì đã sao, có thể làm gì được tôi?”.
Nói xong, trên người Vạn Kình Tùng bùng nổ ra khí kình dồi dào ngút trời.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa đứng không vững.
Anh không ngờ ông lão gần đất xa trời này lại có thực lực như vậy.
Chính phủ Long Quốc… thật sự sâu không lường được, nội tình hùng hậu!
“Tôi đánh giá thấp ông rồi”, Lâm Chính thở ra, cười gượng: “Nếu vậy thì được, tôi sẽ cùng các vị đại soái ở đây chờ thiên kiêu hạng nhất đến!”.
“Cứ đứng không như vậy thì thật buồn chán! Tướng Lâm, cậu có biết đánh cờ không? Chúng ta chơi một ván?”, Vạn Kình Tùng cười lớn.
“Biết một ít, tướng Vạn có nhã hứng thì cùng chơi một ván”.
Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó sai người chuẩn bị bàn cờ.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng động như sấm nổ ra trên bầu trời.
Mọi người đều ngước mắt nhìn.
Trời đang trong xanh mà lại nổi tiếng sấm, thật là kỳ quái.
Giây lát sau, bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám, mây đen dày đặc, sau đó đại thế dày đặc nặng nề ập xuống.
Trong chốc lát, mỗi người đều cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, dường như bầu trời trên đỉnh đầu sắp sụp xuống.
“Xem ra ván cờ này không chơi được nữa rồi”.
Lâm Chính nhìn bầu trời, thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ tướng Lâm thật sự nghĩ rằng mấy người chúng tôi không giữ nổi một Giang Thành nho nhỏ của cậu hay sao? Nếu vậy thì chúng tôi làm sao giữ nước? Lấy cờ ra!”, Vạn Kình Tùng hô lên.
Người bên cạnh không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.
Không lâu sau, một bàn cờ được đặt giữa hai người.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, trên bầu trời lóe lên tia chớp, đánh xuống giữa học viện.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, sấm chớp lóe lên tứ phía.
Tiếp đó, một bóng người bước ra khỏi những tia chớp đó.
Chương 3197: Cậu muốn giết thì giết đi
Đó là một bóng hình tuyệt thế vô song. Anh ta mặc áo màu trắng, tóc dài bay bay, đeo mặt nạ màu bạc, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm khiến người khác run sợ.Khí tức bao quanh người anh giống như có hai con rồng màu trắng đang gầm gừ uốn lượn.
Trông anh ta giống như thần tiên vậy. Tất cả những người nhìn thấy đều vô thức có cùng suy nghĩ.
Cả học viện Huyền Y Phái đều bị bao trùm bởi luồng khí thế này. Luồng khí thế lớn dần giống như đang thăng hoa và tinh tiến. Rõ ràng là thiên kiêu hạng nhất đang tự tạo ra vùng sức mạnh cho chính mình.
Người của Long Tổ kịp phản ứng lập tức cầm súng pháo lao tới. Một lúc sau đã vây kín thiên kiêu hạng nhất.
“Các hạ là ai? Tới đây làm gì?”, Lâm Chính lên tiếng.
Mặc dù ai cũng biết thân phận của anh ta nhưng không thể vạch mặt. Dù sao thì khi chưa có chứng cứ, không ai có thể chỉ định được thiên kiêu hạng nhất. Anh ta đương nhiên cũng hiểu điều này. Vì vậy anh ta đeo mặt nạ để ra vẻ.
Giờ vẫn chưa phải là lúc vạch mặt anh ta, huống hồ anh ta còn có một thâm thù với cả giới chức trách Long Quốc nữa.
“Những người này không chặn nổi tôi đâu. Kêu họ giải tán đi, đừng làm vật hi sinh”, thiên kiêu hạng nhất điềm đạm nói. Anh ta không muốn ra tay với các chiến sĩ của nhà nước nếu không phải vì bất đắc dĩ.
“Chúng tôi biết thực lực của cậu phi phàm nhưng hôm nay có chúng tôi ở đây cậu đừng hòng làm loạn”, Trương Quân bặm môi, lành lùng nhìn chăm chăm thiên kiêu trước mặt và quát lớn.
“Vật hi sinh sao? Tôi đã cảnh cáo rồi, nếu không nghe theo lời khuyên thì dù các người có đại diện cho Long Quốc tôi vẫn khai sát giới đấy”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu.
Anh ta không muốn ra tay không có nghĩa là anh ta không dám. Chỉ cần không có chứng cứ thì anh ta vẫn an toàn.
“Cậu tưởng chúng tôi sẽ sợ sao? Tôi nói cho cậu biết, đại trận này được tạo ra dành cho cậu. Hôm nay cậu đã tới rồi thì đừng hòng rời đi”, Trương Quân hét lớn.
“Dựa vào các người?”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu.
“Khẩu khí lớn gớm. Vậy cả chúng tôi thì sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là 12 long tướng mặc giáp đen cao gần 2 mét bước tới. Những người này cầm đao, khí tức hùng hậu tới kinh người.
Mười ba người đứng thành một hàng đối diện với thiên kiêu hạng nhất như tạo thành một ngọn núi lớn.
“Đội quân Long Tổ cộng thêm 12 long tướng sao? Thú vị đấy. Nhưng muốn ngăn được tôi thì vẫn chưa chắc đâu”, thiên kiêu lắc đầu.
“Hừ! Tự cao tự đại, dám khinh thường các cao thủ của Long Tổ. Hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi đây”.
Đám đông trầm giọng, định ra tay. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Mọi người lùi lại đi”.
Dứt lời, đám đông giật mình. Dù là thiên kiêu hạng nhất thì cũng cảm thấy bất ngờ, tất cả đều quay lại nhìn.
Lúc này, Vạn Kính Tùng đã ngồi xuống ghế, trước mặt là một bàn cờ.Lâm Chính ngồi đối diện, hai người đang đấu cờ.
“Điều này", đại thống soái chau mày.
“Lùi ra", Trần Chiến lập tức phất tayĐám đông không dám cãi lại, lập tức tản ra.
“Hôm nay cậu tới không phải giết những người này sao. Vậy cậu muốn giết ai?”, Vạn Kính Tùng vẫn nhìn bàn cờ và thản nhiên lên tiếng.
“Thần y Lâm”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói.
“Vậy sao? Vậy được, tôi cho cậu cơ hội. Cậu ấy đang ở đây, nếu cậu muốn giết thì giết đi”, Vạn Kính Tùng điềm đạm nói.
Chương 3198: Nằm mơ giữa ban ngày
Thiên kiêu hạng nhất tối mặt. Cuối cùng thì anh ta cũng ý thức được điều gì đó.Mặc dù người ở đây không nhiều, chỉ tầm vài trăm nhưng những người này khác với những gì anh ta nghĩ.
Tình báo của anh ta nói rằng đội quân tinh nhuệ của Long Tổ đã đóng quân tại Giang Thành, trên danh nghĩa là bảo vệ những thi thể kia nhưng thực ra là bảo vệ thần y Lâm và lên kế hoạch bắt anh ta.
Khi Lâm Chính nói có thể cứu sống những kẻ đã chết kia thì có nghĩa là thiên kiêu sẽ phải bước vào cái vòng do Lâm Chính tạo ra.
Anh ta biết ở đây có mai phục nhưng anh ta phải tới.Thế nhưng những người xuất hiện này đều nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Anh ta phát hiện ngoài Đại thống lĩnh và 12 long tướng ra thì những chiến sĩ khác đều có khí tức mạnh vô cùng, thực lực của một vài người thậm chí còn mạnh hơn cả của Đại thống lĩnh.
Đây là thực lực của Long Tổ sao? Không thể nào. Long Tổ từ khi nào mà mạnh như vậy chứ?
Thiên kiêu hạng nhất nhìn Vạn Kính Tùng chăm chăm. Vạn Kính Tùng ngồi quay lưng chơi cờ, không thèm quay đầu lại nên thiên kiêu không nhìn thấy được huân huy chương mà ông ta đeo đầy khắp ngực.
“Ông là ai?”, thiên kiêu thản nhiên hỏi.
“Sao thế? Sợ rồi à? Cậu đã muốn ra tay thì nhanh lên chứ. Nếu không là người của tôi lên đấy”, Vạn Kính Tùng điềm đạm nói.
Thiên kiêu cảm giác có gì đó không ổn.Anh ta nhìn quanh, lúc này nhìn thấy Trần Chiến. Trần Chiến đứng cùng những người khác, ông ta không hề ngồi xuống, cũng không hề lên tiếng.
Không hay rồi...Cuối cùng thì thiên kiêu cũng nhận ra được vấn đề.
Trần Chiến không lên tiếng tức là người đàn ông vừa rồi có địa vị cao hơn Trần Chiến. Thần y Lâm của Giang Thành đã mời một vị Đại Phật tới để trấn nhiếp. Thiên kiêu không dám do dự, vội quay người định rút lui.
“Định đi sao?”
“Giữ cậu ta lại”.
Các cao thủ đồng loạt lao về phía anh ta. Trong khoảnh khắc, khí thế hùng hậu bao trùm lấy thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu tái mặt, một bông hoa sen được hình thành dưới chân. Một luồng khí tức phóng ra từ bông hoa phá tan sức mạnh đang tiếp cận của đối phương.
Vô số nguồn sức mạnh khác lại đổ ập tới. Thiên kiêu lật người, hai con rồng lớn màu trắng xuất hiện xung quanh anh ta. Những luồng sức mạnh tấn công tới đều bị bạch long hóa giải.
Thế nhưng kẻ mạnh quá đông, anh ta cũng chỉ hóa giải được chiêu thức của đối phương chứ không thể nào giết chết được họ.
“Khai Sơn Nhất Kiếm”, một chiến sĩ tay cầm một thành trường kiếm hai mét nhảy bổ tới.
Thanh kiếm chứa sức nặng của ngàn binh vạn mã, có thể bổ núi chém sông.
Thế mà thiên kiêu chỉ búng một ngón tay. Keng! Thanh kiếm bị búng gãy, người cầm kiếm bay bật ra ngã sõng soài, miệng nôn ra máu.
“Nhát búng đó ít nhất có sức nặng ngàn cân. Quả không hổ danh là thiên kiêu hạng nhất. Thực lực quả nhiên phi phàm”, Trần Chiến nói
“Chỉ đáng tiếc hôm nay cậu ta gặp phải chúng ta nên phải ở lại đây rồi”, Chung Chấn thản nhiên nói.
Trần Chiến khẽ chau mày: “Tướng Chung, một thiên tài như vậy thật sự trăm năm khó gặp. Nếu mà xử lý theo cách này thì tiếc quá? Nếu chúng ta có thể sử dụng cậu ta phục vụ đất nước thì chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Phục vụ cho đất nước?”, Chung Chấn lập tức lắc đầu: “Trần Chiến, ông suy nghĩ đơn giản quả. Từ đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất tôi có thể nhận ra trong mắt người này không có quốc gia, dân tộc, cũng không hề có tình yêu. Thứ mà cậu ta theo đuổi là đại đạo, là con đường trở thành thần tiên. Cậu ta không thể nào bị ràng buộc bởi một quốc gia được đâu, và cậu ta cũng không quan tâm tới những thứ phàm tục. Dù cậu ta chưa phải là thần tiên nhưng đã tự coi mình ngang với thần tiên rồi. Ông muốn cậu ta phục vụ đất nước, vậy khác gì là nằm mơ giữa ban ngày".
Chương 3199: Thân hóa ảnh
Trần Chiến chau mày, không nói gì. Chung Chấn trước giờ nhìn người rất chuẩn, hơn nữa những chuyện mà ông ta đã nhận định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Ông ta đã nói như vậy rồi thì đương nhiên Trần Chiến sẽ không phản bác nữa. Thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy đáng tiếc. Thực lực của thiên kiêu hạng nhất khá phi phàm mà. Dù bị vô số cao thủ bao vây thì anh ta vẫn dư sức phòng thủ.
Vạn Kình Tùng khẽ quay đầu nhìn anh ta và thản nhiên nói: “Thật không ngờ người này có thực lực đáng sợ như vậy. Nếu như mà tâm cậu ta ngay thẳng, có thể phục vụ cho đất nước thì Long Quốc không khác gì rồng mọc thêm cánh. Đáng tiếc là không thể”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tập trung vào bàn cờ và suy nghĩ. Khả năng chơi cờ của Vạn Kình Tùng không có gì phải nghi ngờ. Ông ta cả đời chinh chiến, thực lực vô cùng phi phàm. Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là trong cách chơi cờ của ông ta cũng bao hàm cả công pháp, chiến thuật. Nhìn thì thấy khá bình thường nhưng suy nghĩ kỹ thì đều có chủ đích cả.
Lâm Chính lần này đã hiểu ra, hóa ra Vạn Kình Tùng không hề đơn giản chỉ muốn đánh cờ với anh mà còn muốn thông qua cờ để dạy anh vài điều.
“Thế nào thần y Lâm, có hiểu cờ pháp của tôi không?”, Vạn Kình Tùng mỉm cười.
“Cờ nghệ của ông thật vô song, vãn bối bái phục”.
“Nói dễ nghe thì thế này, nếu cảm thấy không phá được thì chúng ta chơi ván khác”, Vạn Kình Tùng mỉm cười, định làm ván mới.
“Đợi đã”, Lâm Chính hô lên.
“Ồ!”, Vạn Kình Tùng khựng tay, nhìn anh cười hỏi: “Sao thế, cậu có cách phá thế cờ?”
“Xin hãy để vãn bối suy nghĩ”, Lâm Chính lại nhìn chăm chăm bàn cờ.
Lúc này cuộc chiến phía bên thiên kiêu đã diễn ra được một lúc. Mặc dù thiên kiêu và các cao thủ đã đánh tới mức long trời lở đất nhưng không gây ra nhiều tổn thất cho bên ngoài, vì trước đó các chiến sĩ đã tiến hành phòng ngự xung quanh Huyền Y Phái, nên tránh được hiểm họa cho cả Giang Thành. Thế nên dù Huyền Y Phái bị tàn phá tới hơn nữa thì người dân Giang Thành cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Rầm...Lúc này một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó là một dấu ấn khí mà trắng bùng nổ ngay trước mặt thiên kiêu. Các cao thủ bị nguồn sức mạnh đẩy lùi. Thiên kiêu cũng bật ra sau, kéo dãn khoảng cách với đám đông.
Cơ thể anh ta nhẹ như gió, khí tức ổn định, không hề phải thở gấp và cơ thể chưa bị bất kỳ vết thương nào.
Rất nhiều người tái mặt. Đối diện với sự tấn công hùng hậu như vậy mà thiên kiêu không hề hấn gì, cũng không thấy bị tiêu hao năng lực, thật đáng sợ.
Chẳng trách có người nói, tất cả những người còn lại trong bảng thiên kiêu tập trung đấu thì cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu hạng nhất. Sức mạnh thế này thì những thiên kiêu kia đấu thế nào được.
Anh ta không hề hấn gì và khiến cho các chiến sĩ bị thương tới bảy người. Đám đông vào lại vị trí, định bao vây tấn công thiên kiêu một lần nữa. Họ phóng ra sát khí hừng hực.
Thiên kiêu hiểu ra anh ta không thể nào giết chết được hết những người này. Nếu đã vậy thì đành phải tập trung và Lâm Chính thôi.
“Thần y Lâm của Giang Thành, thật không ngờ anh lại mời được nhiều cao thủ bảo vệ mình như vậy”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
“Thực ra bọn họ không phải do tôi mời tới”, Lâm Chính ngẩng đầu điềm đạm nói.
“Ồ? Lẽ nào họ tự tới bảo vệ anh sao?”
“Có thể nói như vậy...”
Thiên kiêu lắc đầu: “Nghe đâu thần y Lâm không sợ trời không sợ đất, lại có y võ tuyệt đỉnh, nằm quyền sinh sát trong tay, nắm cả luân hồi mà hôm nay gặp mặt lại không khác gì con rùa rụt cổ, thật quá thất vọng”.
“Đây là kế khích tướng phải không?”, Lâm Chính cầm một quân cờ và hỏi.
“Đó là một câu nói thật”, thiên kiêu hạng nhất đáp.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi cũng không làm khó anh. Anh bước ra đây chúng ta đấu ba chiêu, nếu ba chiêu mà anh không chết thì tôi sẽ rời đi”.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì...dù tôi không giết được anh thì có ít nhất 30 người sẽ chết vì anh đấy”, thiên kiêu nói.
Dứt lời, đám đông nín thở.
“Khốn nạn, anh đang khinh thường ai thế?”
“Bắt anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Cuồng ngạo”.
“Phải khiến anh ta cúi đầu mới được”.
Đám đông tức giận. Hai chiến sĩ khác không nhịn được nữa bèn lao lên định hạ gục thiên kiêu hạng nhất.
Thế nhưng một giây sau....Grao! Có tiếng gầm vang lên xung quanh anh ta. Ngay sau đó là một bóng hình màu lam xuất hiện tung cú đấm về phía hai chiến sĩ kia.
Bụp! Bụp! Hai người chiến sĩ không kịp phòng bị, lập tức bay bật ra, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu và ngất ngay tại chỗ.
Cả hiện trường thất kinh. Họ phát hiện ra lớp áo giáp bảo vệ hai chiến sĩ đã bị nứt, khí tức bị tản ra, mạng sống đang gặp nguy hiểm.
“Cái gì?”, tất cả đều cảm thấy không thể tin được. Họ thìn thiên kiêu bằng vẻ không dám tin.
Lúc này thiên kiêu hạng nhất vẫn đứng gần đó nhưng có thêm một bóng hình cao ba mét cũng xuất hiện.
“Thân hóa ảnh sao?”, Chung Chấn hô lên.
“Không thể nào...”, Trần Chiến lầm bầm.
Bình luận facebook