-
Chương 3041-3045
Chương 3041: Không thể tin
Tần Linh có thân pháp tốt, biết về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật. Nhưng cô ta không thể nào sử dụng liên tục chiêu thức đó được.
Huống hồ thân pháp là thân pháp còn về thực lực thì cô ta xếp hàng trăm, sao có thể so với Trần Thủ xếp ở vị trí thứ 10 được?
Đấu tay đôi khác gì là tự sát.
“Cô Tần, đừng mất tự tin như thế. Cô đấu với anh ta đi. Tin tôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh Lâm, tôi biết sau khi ngâm thuốc thì thực lực sẽ tăng mạnh nhưng dù vậy thì tôi và Trần Thủ vẫn còn chênh lệch nhiều lắm. Tôi...tôi thật sự không tự tin”, Tần Linh cúi đầu đau khổ.
“Cô Tần, cô không thử thì làm gì có cơ hội chiến thắng? Tin tôi đi, không phải cô nói sẽ nghe lời của tôi sao? Lẽ nào cô lại nuốt lời?”
“Điều này...”
Tần Linh do dự sau đó bặm môi: “Thôi được anh Lâm, tôi tin anh một lần. Dù sao thì cũng không trốn được. Chi bằng liều mạng một phen”.
Nói xong, cô ta bèn đứng ra bày ra tư thế sẵn sàng: “Trần Thủ, tới đi”.
“Đúng là điếc không sợ súng”, Trần Thủ cầm con dao, liếm một đường và cười bằng vẻ dữ tợn.
Tần Linh tái mặt, vô thức lùi lại. Thế nhưng Lâm Chính đã hét lên: “Đừng sợ, hãy quan sát anh ta tấn công, không khó để đối phó đâu”.
Tần Linh giật mình sau đó phát hiện ra Lâm Chính nói đúng. Lúc này cô ta cảm thấy tốc độ của Trần Thủ rất chậm.
Chuyện gì vậy? Sao động tác của anh ta lại chậm đến như vậy chứ? Tần Linh tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ta khẽ nín thở, đưa tay ra viếc trước đánh vào tay của Trần Thủ.
Bốp! Trần Thủ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị đánh vung, con dao cũng rơi xuống
Tần Linh nhanh tay nhanh mắt chộp lấy con dao trước khi nó rơi xuống đất và lật tay lại.
Trần Thủ giật mình, vội vàng tung một cú đấm. Thế nhưng cú đấm của anh ta lúc này bày ra trước mặt Tần Linh với tốc độ chậm vô cùng. Tần Linh ngay lập tức né đòn, con dao trong tay khẽ lướt một đường lên cô Trần Thủ.
Trong nháy mắt, cả hai người dừng lại. Đám đông trố tròn mắt, chứng kiến cảnh tượng đó bằng vẻ không dám tin.
Trần Thủ đứng bất động, con dao trong tay Tần Linh đã ghì sát động mạch chủ trên cổ của anh ta. Trần Thủ không dám cử động, chỉ cần con dao khẽ ghì vào thôi là anh ta sẽ đứt động mạch ngay.
Cuộc chiến kết thúc. Không ai ngờ Trần Thủ lại bị đánh bại nhanh như vậy.
“Sao có thể? Tần Linh thắng rồi sao?"
“Tốc độ của cô ấy...nhanh quá”.
“Chuyện gì vậy. Vừa rồi tôi còn chưa nhìn rõ nữa...”, đám đông không dám tin.
“Tôi thắng rồi”, Tần Linh hoàn hồn, mỉm cười.
“Cô..”, Trần Thủ á khẩu, tái mặt nhìn xung quanh. Anh ta như bốc hỏa, chỉ gầm lên: “Khốn nạn, sao tôi có thể thua được chứ?”
Tần Linh giật mình. Cô ta không hề dừng tay, chỉ lướt một đường dao vào vùng bụng của Trần Thủ.
“Á”, Trần Thủ đau đớn gào thét. Tần Linh lại đạp cho anh ta một phát.
Rầm...Trần Thủ bay bật ra sau, ngã sõng soài.
“Đại ca”.
“Anh Trần”, đám đông thất kinh, vội vàng dìu anh ta dậy.
“Cút ra”, Trần Thủ tứcc lắm, anh ta đẩy mạnh đám đông ra.
Tần Linh hét lớn: “Trần Thủ, anh đừng quá đáng quá. Anh không phải là đối thủ của tôi đâu. Anh còn khiêu chiến là tôi sẽ tung đòn sát phạt đấy. Ở đây nhiều người như vậy mà anh cứ ép người quá dáng thì dù tôi có giết anh tôi cũng đủ khả năng giải thích với trưởng thôn luôn”.
Câu nói đó thật sự đã dọa được Trần Thủ. Anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Anh ta nhận ra bản thân không phải là đối thủ của Tần Linh nên tức giận nói: “Tiểu tiện nhân. Cô cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu”.
Nói xong, anh ta hằm hằm lao ra khỏi cửa.
Chương 3042: Quyết đấu chọn đồ đệ
Trần Thủ và những người khác lếch thếch rời đi. Không lâu sau, Tần Trác vội vã chạy tới.
"A Linh, con lại gây hoạ rồi sao?" Tần Trác nghiêm mặt nói.
"Bố, là Trần Thủ tới quấy rầy con, chuyện này con không có lỗi!" Tần Linh vội vàng nói.
"Bố có nghe nói rồi, Trần Thủ lần này quả thực là quá đáng, lát nữa bố sẽ báo cáo với trưởng thôn. Nhưng A Linh à, từ khi nào mà con có thực lực đánh bại Trần Thủ vậy? Trần Thủ là một trong những cao thủ mạnh nhất thôn chúng ta! Bố vẫn biết thực lực bình thường của con, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tần Trác khó hiểu hỏi.
"Cái này..." Tần Linh nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại yên lặng lắc đầu.
Thấy vậy, Tần Linh lắp bắp nói: "Bố, bố không biết đó thôi chứ con vẫn luôn âm thầm khổ công tu luyện”.
"Vậy sao?"
Tần Trác kinh ngạc, ông biết rõ con gái mình, với thiên phú này dù cố gắng thế nào cũng không bằng được Trần Thủ.
Chỉ e là đằng sau còn có uẩn khúc.
Tần Trác chăm chú nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó nói: "Dù sao khoảng thời gian này con cũng nên ở lại đây cùng cậu Lâm, đừng chạy lung tung gây sự. Nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, thì lập tức nói với bố, hiểu chưa?"
“Đã hiểu”, Tần Linh gật đầu.
“Cậu Lâm, con gái tôi tính tình không tốt, mong cậu chiếu cố nó”, Tần Trác nói.
“Tần tiên sinh khách sáo rồi”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Tần Trác lại nhìn anh một lúc, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Sau khi xác định Tần Trác đã rời đi, Tần Linh đột nhiên quay người, hưng phấn nói: "Lâm đại ca, rốt cuộc chuyện là sao vậy?"
"Chuyện gì cơ?"
"Tu vi của tôi đó? Tại sao ban nãy Trần Thủ lại không phải đối thủ của tôi? Trời ạ, đây giống như là một giấc mơ. Thực lực của tôi trước giờ thua xa Trần Thủ, nhưng hôm nay, tôi lại dễ dàng đánh bại anh ta, thắng dễ dàng như vậy... Anh Lâm, đây là tác dụng của việc tắm thuốc sao?" Tần Linh phấn khích hỏi.
"Phải!"
Lâm Chính cười gật đầu: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, như tôi đã nói, tôi cam đoan có thể biến cô thành đệ tử của trưởng thôn".
"Thật sao?"
Tần Linh kích động đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Lâm đại ca, anh yên tâm, từ hôm nay anh nói cái gì, tôi đều sẽ làm theo! Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa!"
"Được, nếu đã như vậy, chúng ta mau chóng luyện tập đi”.
"Được!"
Tần Linh vui vẻ gật đầu.
Tuy nhiên, cô ấy không biết rằng tin tức về việc cô ấy đánh bại Trần Thủ đã lan truyền khắp thôn.
"Cái gì? Tần Linh vậy mà đánh bại Trần Thủ? Làm sao có thể?"
"Với thực lực của Tần Linh, Trần Thủ một tay cũng có thể đánh bại, làm gì có chuyện đó cơ chứ?"
"Nhất định là giả!"
"Có uẩn khúc gì đằng sau chuyện này sao?"
"Chẳng lẽ Tần Linh đã dùng thủ đoạn gì đó?"
Mọi người xì xào bàn tán, không ai có thể tin nổi chuyện này.
Nhưng chẳng mấy chốc, vấn đề này đã bị mọi người lãng quên.
Bởi vì sự chú ý của cả thôn hiện giờ đều tập trung vào cuộc thi cuối cùng để tuyển chọn đệ tử cho trưởng thôn.
Tuyển chọn đệ tử không phải là chuyện nhỏ, nó liên quan đến tương lai của tộc Ẩn Ma.
Bởi vì trưởng thôn tiếp theo sẽ được chọn từ trong đám đệ tử của trưởng thôn này.
Vì lẽ đó, tất cả những người trẻ tuổi ở thôn Ẩn Ma đều bắt đầu chuẩn bị và háo hức muốn thử sức.
Lần tuyển chọn đệ tử này, rất nhiều người đã chuẩn bị mấy năm, trưởng lão cũng không tiếc tài lực giúp đỡ, chỉ hy vọng con cháu một bước lên tiên được trưởng thôn thu làm đệ tử.
Chẳng mấy chốc, hai ngày trôi qua.
Ở trung tâm của thôn Ẩn Ma, một võ đài khổng lồ đã được xây dựng.
Buổi tuyển chọn đệ tử cuối cùng sẽ được tổ chức tại đây.
Chương 3043: Trần Đọa Phi
"Anh Lâm, anh đi cùng tôi có được không?"
Sáng sớm, Tần Linh đã thu dọn đồ nghề, mặc một bộ võ phục màu đỏ chạy vào gõ cửa.
"Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không thể rời căn phòng này thì sao đi với cô được?"
Lâm Chính mở cửa, mỉm cười đáp.
"Anh Lâm, anh đi với tôi thì tôi sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa tôi đã thương lượng với bố rồi, nhốt anh ở đây mãi cũng chán, để anh đi xem trận đấu cũng không sao. Ở đó nhiều cao thủ như vậy thì sợ gì anh gây rối cơ chứ? Hơn nữa bố tôi cũng vừa hỏi chấp sự rồi, ông ấy đồng ý rồi! Cho nên anh Lâm, đi cùng tôi nhé!", Tần Linh cười đáp.
Việc này...
"Anh Lâm, chỉ cần tôi thành đồ đệ của trưởng thôn thì tôi sẽ cầu xin trưởng thôn chữa bệnh cho anh!"
"Cô cũng có thể học cấm pháp, sau đó chữa cho tôi".
"Nhưng tôi sợ do tư chất không tốt nên không thể nào học nhanh được. Nghe bố tôi nói ma độc trên người anh trước ngày trăng tròn sẽ phát tác, lúc đó thần tiên cũng không cứu được. Cho nên chữa càng sớm càng tốt. Còn nếu trưởng thôn không đồng ý thì tôi sẽ lén học cấm pháp để chữa cho anh", Tần Linh đáp.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ đi xem".
Tần Linh vui mừng khôn xiết, lập tức dẫn Lâm Chính đi về phía tổ chức cuộc đấu.
Người cả thôn đều tụ tập hết ở đây.
Nên nhất thời ma khí nơi này xộc lên đến tận trời cao, khiến bầu trời u ám đi rất nhiều.
"A Linh! Người anh em họ Lâm!"
Lúc này có tiếng người gọi.
Hai người họ nhìn về phía đó.
Chỉ thấy ở cổng có mấy người đang đứng.
Đó là đám người Ma Bình.
"Anh Ma Bình!"
Tần Linh vui vẻ chạy về phía đó.
"A Linh, nghe nói cô đánh bại cả Trần Thủ! Xem ra cuộc quyết đấu lần này cô có cơ hội rồi đây!", Ma Bình cười nói.
"Ăn may, ăn may thôi", Tần Linh cười đáp.
Mấy người họ nói chuyện một lát rồi Ma Bình nói: "Người anh em, thân phận của anh khá đặc biệt, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho anh gần chỗ chúng tôi, lát anh ngồi đó nhé".
"Phiền anh rồi".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người họ vào vị trí, sau đó lần lượt ngồi xuống.
Luật của cuộc quyết đấu rất đơn giản: lên đài tỷ võ, ai mạnh nhất thì trở thành đệ tử của trưởng thôn.
Đây là cuộc quyết đấu giữa những người trẻ tuổi nên thực lực mạnh yếu cũng nói lên thiên phú của người đó đến đâu.
Đương nhiên, dù là vậy, có nhiều hậu bối tài sức làng nhàng cũng chạy tới tham gia.
Có nhiều người chỉ tham dự cho biết bởi tới đây tỷ thí cũng là một cơ hội tốt để học hỏi.
Mọi người nói chuyện phiếm, đợi trận quyết đấu bắt đầu.
Đúng lúc này, một đám người đột ngột đi tới.
"A, đám phản đồ của tộc Ẩn Ma mà cũng có mặt mũi tới tham gia quyết đấu sao? Nếu thân phận đệ tử trưởng thôn rơi vào tay các người thì chẳng phải tương lai tộc ta coi như xong rồi sao?"
Một tiếng cười chói tai vọng tới.
Tần Linh liếc nhìn rồi lập tức cau mày lại: "Trần Thủ! Anh vẫn còn dám tới? Lẽ nào lần trước tôi dạy dỗ anh chưa đến nơi đến chốn?"
Trần Thủ lập tức thay đổi sắc mặt, hừ lạnh: "Lần đó là tôi không chuẩn bị thôi! Do chủ quan thôi! Nếu không với sức cô thì sao xứng làm đối thủ của tôi?"
"Vậy sao? Vậy lát nữa lên lôi đài so cao thấp, xem rốt cuộc là do anh chủ quan hay là do anh quá yếu", Tần Linh cười đáp.
"Cô...", Trần Thủ giận dữ nghiến răng nhưng cũng không biết phản bác ra sao.
Lúc này, bên cạnh có một người phụ nữ tóc dài quát: "Lên lôi đài? Không cần! Tần Linh, cô căn bản không đủ tư cách bước lên đó!"
Tần Linh hơi sững lại, liếc mắt nhìn sang, sau đó ngạc nhiên đáp: "Trần Đọa Phi?"
"Trần Đọa Phi! Cô đang nói nhảm gì vậy? Tại sao chúng tôi không đủ tư cách lên đó kia chứ?", Ma Bình đứng dậy, trầm giọng quát.
"Các người đương nhiên không đủ tư cách! Toàn một lũ phản đồ của tộc Ẩn Ma! Một đám cẩu tạp chủng làm gián điệp cho Thiên Ma Đạo Nhân! Các người dựa vào đâu mà đòi tham gia trận quyết đấu?", Trần Đọa Phi lớn tiếng quát.
Tiếng quát của cô ta khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Chương 3044: Hét lên đi!
Trần Đoạ Phi nói xong, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Một số người ban nãy đã thấy Lâm Chính trông khá lạ mặt, giờ nghe Trần Đoạ Phi nói vậy thì mới vỡ lẽ.
"Hoá ra đây chính là Thiên Ma Đạo Nhân mà đám Tần Linh, Ma Bình đưa vào thôn".
"Còn không phải sao? Bọn họ thực sự đưa Thiên Ma Đạo Nhân vào thôn sao? Mấy kẻ thiểu năng này lẽ nào không biết tộc Ẩn Ma và Thiên Ma Đạo Nhân là kẻ thù truyền kiếp?"
"Đầu óc bọn chúng có vấn đề sao? Điên hết cả lũ rồi hả?"
"Tên này chắc chắn là gián điệp, không được tha cho hắn!"
"Tôi thấy Tần Linh, Ma Bình đã bị kẻ này dụ dỗ, đến lúc đó Thiên Ma Đạo Nhân sẽ ra tay với chúng ta. Bọn chúng chắc chắn sẽ móc nối với đám người Tần Linh trong ngoài hô ứng để tấn công thôn chúng ta! Chúng ta không thể không phòng bị!"
"Có việc như vậy thật sao? Vậy phải đuổi kẻ này ra khỏi thôn mới được!!"
"Đúng, đuổi hắn ra khỏi thôn!"
"Đuổi hắn đi!"
"Đuổi hắn đi!"
Rất nhiều người giơ nắm đấm lên, cao giọng quát mắng rồi vây xung quanh Lâm Chính.
Tần Linh và mấy người Ma Bình nhịp thở dồn dập vì lo lắng, ai nấy mặt trắng bệch.
Bọn họ không thể ngờ sự xuất hiện của Lâm Chính lại khiến đám đông phản ứng dữ dội như vậy.
"Đuổi hắn đi cũng chưa đủ. Ma Bình và Tần Linh tiếp tế cho kẻ gian, nếu chúng ở lại thôn thì sẽ để lại hậu hoạ. Tôi thấy, đuổi cả chúng đi thì hơn! Không một kẻ nào được ở lại!", Người phụ nữ tên Trần Đoạ Phi cười lạnh, cao giọng hô hào.
"Đúng, đuổi hết chúng đi!"
"Không được để chúng ở lại đây!"
"Cút đi!"
"Cút ra khỏi thôn!"
Đám đông lại hô hào vang dội.
Mấy người Tần Linh hoàn toàn chết đứng.
"Trần Đoạ Phi này còn lợi hại hơn anh trai Trần Thủ của cô ta nhiều. Trần Thủ nóng nảy thô lỗ, còn cô ta biết lợi dụng lòng người để đánh vào đó. Cô Tần, người phụ nữ này không dễ đối phó đâu", Lâm Chính cười nói.
"Anh Lâm, lúc này anh vẫn cười được sao? Giờ phải làm thế nào đây?", Tần Linh lòng nóng như lửa đốt, thấy Lâm Chính vẫn toe toét cười thì tức muốn chết.
"Cục diện này không khó xoay chuyển, bố cô đâu rồi?", Lâm Chính hỏi.
"Trước cuộc quyết đấu họ đã tổ chức một cuộc họp, có lẽ ông ấy cũng sắp tới rồi", Tần Linh đáp.
Quả đúng vậy.
Tần Linh vừa dứt lời thì thấy từ phía xa có một đoàn người đi tới.
Nhìn cách ăn mặc của những người này là biết họ đều giữ chức vụ cao trong tộc.
Lâm Chính thấy vậy lập tức thì thầm với Tần Linh: "Cô Tần, mau hét lên".
"Hét?"
Tần Linh sững sờ.
"Đúng, hét, hét bằng cả tính mạng đi".
"Hét cái gì cơ chứ?"
"Không cần nội dung, cứ hét lên là được", Lâm Chính sẵng giọng đáp.
Tần Linh ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này cũng chẳng thể nghĩ nhiều nữa, cô lập tức hét to.
"Á!!"
Hiện trường đang hỗn loạn, mọi người chen chúc nhau giờ Tần Linh đột ngột hét lên khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
"Cô Tần! Cô làm sao vậy?"
Lâm Chính lập tức lao tới dìu Tần Linh.
Tần Linh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lâm Chính kéo mạnh về đằng sau.
Tần Linh theo quán tính ngã xuống, suýt thì đập đầu xuống đất.
Trần Đoạ Phi, Trần Thủ đều sững lại, ai nấy nghi hoặc nhìn Tần Linh.
"Là em làm sao?", Trần Thủ nhịn không được tò mò hỏi.
"Em làm gì cơ? Đừng có vu oan cho em!", Trần Đoạ Phi hừ lạnh đáp.
"Thế việc này là sao?"
Trần Thủ đi tới vài bước muốn xem cho rõ.
Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn: "Người các người nhắm tới là tôi, sao lại làm khó cô Tần?"
"Làm khó cô ta? Tên thối tha, bọn tôi chẳng làm gì cả! Đừng hòng đổ thừa cho chúng tôi!", Trần Thủ hét lại.
"Không làm gì cả? Vậy tại sao cô Tần lại đau đớn thế này? Rõ ràng là các người đánh lén! Vô liêm sỉ!"
Lâm Chính mở miệng quát, sau đó cười lạnh: "Trước giờ tôi cứ nghĩ tộc Ẩn Ma không giống đám người Thiên Ma Đạo, trung hậu thật thà, khoan dung độ lượng chứ không phải loài rắn độc như những kẻ kia. Nhưng hôm nay coi như tôi đã lĩnh hội được rồi. Các người cũng chẳng khác nào đám người Thiên Ma Đạo. Chẳng qua là do tôi cứu Tấn Linh và Ma Bình, chữa thương cho họ nên họ mới đưa tôi về thôn, không hề có ý đồ gì khác. Nhưng các người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Lại đi đối xử với ân nhân của các người như vậy! Vô liêm sỉ! Ti tiện! Nơi này tôi có rời đi cũng không tiếc!"
Nói rồi anh phất tay áo, quay lưng bỏ đi.
Người tộc Ẩn Ma đứng đó sững cả người.
Đến cả Tần Linh cũng sững sờ.
"Anh Lâm... muốn làm gì nhỉ?", cô thầm nhủ trong đầu.
Nhưng giây tiếp theo, có người hô lên.
"Người anh em họ Lâm, chờ đã!"
Chương 3045: Trận quyết đấu bắt đầu
Sau khi anh nói dứt lời, tất cả mọi người đều thi nhau quay đầu lại.
"Trưởng thôn tới rồi!"
"Mau tránh ra, trưởng thôn tới rồi!"
"Tham kiến trưởng thôn!"
"Bái kiến trưởng thôn!"
Mọi người vội vã tránh đường để lộ ra một lối đi.
Sau đó đoàn người do trưởng thôn dẫn đầu thong thả đi theo lối đi này.
Người vừa nói là Tần Trác.
Ông ấy bước lên phía trước mấy bước, vội vã cản Lâm Chính lại, nói: "Người anh em, bình tĩnh đã, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm rồi".
"Hiểu lầm?", Lâm Chính liếc nhìn ông ta, sau đó lại nhìn sang trưởng thôn, hờ hững đáp: "Tôi cũng hy vọng là hiểu lầm đấy, nhưng người trong thôn các người đến người trong tộc của mình cũng xuống tay, việc này thì sao mà là hiểu lầm được? Tôi đây thì không để tâm nhiều đâu nhưng chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Ẩn Ma đấy".
Nghe anh nói vậy, mấy người chức cao trong thôn mặt đều biến sắc.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trưởng thôn nhìn xung quanh rồi cất tiếng hỏi.
Đó là một ông cụ có lẽ ngoài bảy mươi tuổi trông rất uy nghiêm, tóc trắng râu trắng, mặt đầy nếp nhăn nhưng lại rất minh mẫn. Đặc biệt là đôi mắt vô cùng thâm sâu uyên bác, cao thâm khó lường.
"Hồi bẩm trưởng thôn, chúng tôi nghi ngờ hắn ta là gián điệp do Thiên Ma Đạo phái tới nên mới vây quanh chất vấn. Ai ngờ sau đó Tần Linh đột nhiên ngã ra đất ngất xỉu, cũng chưa ai hiểu là chuyện gì. Có lẽ là cô ấy bị bệnh gì đó", Trần Thủ vội vã tường thuật lại.
"Anh, im miệng đi!"
Trần Đoạ Phi nhỏ tiếng gầm gừ.
Trần Thủ sững lại, có chút không hiểu em gái mình có ý gì.
Trưởng thôn liếc mắt nhìn Trần Thủ hỏi: "Cậu nói ai là gián điệp?"
"Hắn ta...", Trần Thủ bất giác đưa tay chỉ Lâm Chính.
"Có bằng chứng không?"
"Việc...việc này...", Trần Thủ lắp bắp không thể trả lời.
Tộc trưởng lắc đầu, giọng nói nghe rất nghiêm khắc: "Tộc Ẩn Ma chúng ta tách ra khỏi Thiên Ma Đạo là bởi chúng ta khác họ, chúng ta không buộc tội hay phán xét người khác một cách vô căn cứ. Nếu các người có bằng chứng thì trưởng thôn sẽ tự mình kết liễu cậu ta và mấy người Tần Linh cũng sẽ bị tôi đuổi khỏi đây. Nhưng nếu các cậu không có bằng chứng thì chính là vu khống người khác. Vu khống đồng tộc, hãm hại đồng bào ở thôn này là tội chết. Hiểu rõ chưa?"
"Hả?"
Trần Thủ sợ đến mức mềm nhũn chân, hồn bay phách lạc.
"Thưa trưởng thôn, chúng cháu chỉ đang đùa với họ thôi, chúng cháu không hề có ý hãm hại người đồng tộc! Hoàn toàn không phải vậy!", Trần Đoạ Phi vội vã bước tới nặn ra một nụ cười, nói.
"Vậy sao?", trưởng thôn lãnh đạm nhìn cô ta.
Trần Đoạ Phi mặt trắng bệch ra, người đông cứng lại không dám ho he.
Lâm Chính thấy vậy liền lập tức nhỏ tiếng nói với Tần Linh ở bên cạnh: "Mau, nói với trưởng thôn chúng ta chỉ đang đùa thôi".
"Tại sao chứ? Lâm đại ca, đây chẳng phải cơ hội tốt để dạy dỗ anh em Trần Thủ sao? Chúng ta kích thêm một chút xem kết cục của bọn họ thế nào", Tần Linh cảm thấy không cam tâm.
"Nếu làm vậy thì sẽ phản tác dụng, nghe tôi đi! Mau lên", Lâm Chính thúc giục.
Tần Linh cảm thấy vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời Lâm Chính. Cô do dự một lát rồi vẫn bước lên phía trước.
“Trưởng thôn, chúng cháu ban nãy chỉ đùa thôi, ông đừng để ý, không có chuyện gì đâu ạ”, Tần Linh cố nặn ra một nụ cười.
“Vậy sao?”, trưởng thôn khẽ gật đầu, nhìn Tần Linh bằng ánh mắt đầy ý vị: “Người trẻ tuổi đùa giỡn quả thực không phải chuyện gì nghiêm trọng. Có điều đùa cũng phải đúng lúc đúng chỗ. Trần Thủ, Trần Đoạ Phi, cô cậu không biết hôm nay là ngày gì sao? Đùa kiểu này có hợp lý không?”
“Trưởng thôn…”, Trần Thủ há hốc miệng định nói gì đó nhưng đã bị Trần Đoạ Phi cấu cho một cái.
“Ai da!”, Trần Thủ la làng vì đau, vội vã quay đầu lại hỏi: “Em làm cái quái gì vậy?”
“Im miệng!”
Trần Đoạ Phi hậm hực lườm anh ta, sau đó lập tức khom lưng nói với trưởng thôn: “Xin lỗi ông trưởng thôn, chúng cháu sau này không dám nữa ạ”.
“Biết mà sửa là được rồi”.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tần Trác: “Tiểu Trác, cô con gái này của cậu thật hiểu chuyện. Được lắm, được lắm!”
Nói rồi, trước ánh mắt nghi hoặc của tất cả thôn dân, trưởng thôn đi thẳng về phía trước.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Tần Linh vẫn không thể hiểu nổi, quay sang nhìn Lâm Chính: “Tại sao trưởng thôn không truy cứu mà còn khen tôi chứ?”
“Cô đó, cô nghĩ trưởng thôn là đồ ngốc sao? Người ta sống từng ấy năm, lại còn làm đến chức trưởng thôn, làm gì có chuyện không có mắt nhìn cơ chứ? Đã xảy ra chuyện gì, người ta liếc nhìn cũng biết, chẳng qua chỉ là hậu bối xích mích chứ chẳng có gì. Nhưng nếu cô cứ đòi truy cứu mọi chuyện đến cùng, sẽ làm chậm trễ việc tổ chức trận đấu, điều đó chỉ khiến trưởng thôn thêm phản cảm. Nếu cô vì đại cục mà cho qua, trưởng thôn sẽ có cái nhìn khác. Đã hiểu chưa?”, Lâm Chính cười đáp.
“Ra là như vậy!”
Tần Linh lúc này mới hiểu ra, cười nói: “Chẳng trách anh Lâm bảo tôi làm vậy, hoá ra là đã nhìn thấu tâm tư của trưởng thôn!”
Lâm Chính cười gật đầu, nhưng sau đó liếc mắt nhìn Trần Đoạ Phi rồi thì thầm: “Có điều mọi người phải cẩn thận với Trần Đoạ Phi này, cô ta đáng sợ hơn anh trai mình nhiều!”
“Ừm”, Tần Linh gật đầu, ánh mắt cũng trở nên thận trọng.
“Chuyện chưa dừng lại ở đây đâu! Tần Linh, cô đợi đấy!”
Trần Đoạ Phi lườm Tần Linh, quay lưng đi khỏi đó.
Tần Linh không đáp.
Chuyện cũng coi như tạm qua.
Nhưng mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình.
Áp lực này đến từ xung quanh.
Mặc dù trưởng thôn đã ra mặt nên chuyện cũng coi như lắng xuống nhưng điều đó không giải quyết được mối hiềm khích giữa người của tộc Ẩn Ma với Lâm Chính và Tần Linh.
“Mặc kệ đi, tập trung vào trận quyết đấu!”
Tần Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt ngồi thiền.
Xung quanh cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Trưởng thôn đang ngồi trên lôi đài cũng đứng lên, vận khí công rồi long trọng tuyên bố.
“Tôi tuyên bố, trận quyết đấu chọn đệ tử chính thức bắt đầu!”
Tần Linh có thân pháp tốt, biết về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật. Nhưng cô ta không thể nào sử dụng liên tục chiêu thức đó được.
Huống hồ thân pháp là thân pháp còn về thực lực thì cô ta xếp hàng trăm, sao có thể so với Trần Thủ xếp ở vị trí thứ 10 được?
Đấu tay đôi khác gì là tự sát.
“Cô Tần, đừng mất tự tin như thế. Cô đấu với anh ta đi. Tin tôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh Lâm, tôi biết sau khi ngâm thuốc thì thực lực sẽ tăng mạnh nhưng dù vậy thì tôi và Trần Thủ vẫn còn chênh lệch nhiều lắm. Tôi...tôi thật sự không tự tin”, Tần Linh cúi đầu đau khổ.
“Cô Tần, cô không thử thì làm gì có cơ hội chiến thắng? Tin tôi đi, không phải cô nói sẽ nghe lời của tôi sao? Lẽ nào cô lại nuốt lời?”
“Điều này...”
Tần Linh do dự sau đó bặm môi: “Thôi được anh Lâm, tôi tin anh một lần. Dù sao thì cũng không trốn được. Chi bằng liều mạng một phen”.
Nói xong, cô ta bèn đứng ra bày ra tư thế sẵn sàng: “Trần Thủ, tới đi”.
“Đúng là điếc không sợ súng”, Trần Thủ cầm con dao, liếm một đường và cười bằng vẻ dữ tợn.
Tần Linh tái mặt, vô thức lùi lại. Thế nhưng Lâm Chính đã hét lên: “Đừng sợ, hãy quan sát anh ta tấn công, không khó để đối phó đâu”.
Tần Linh giật mình sau đó phát hiện ra Lâm Chính nói đúng. Lúc này cô ta cảm thấy tốc độ của Trần Thủ rất chậm.
Chuyện gì vậy? Sao động tác của anh ta lại chậm đến như vậy chứ? Tần Linh tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ta khẽ nín thở, đưa tay ra viếc trước đánh vào tay của Trần Thủ.
Bốp! Trần Thủ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị đánh vung, con dao cũng rơi xuống
Tần Linh nhanh tay nhanh mắt chộp lấy con dao trước khi nó rơi xuống đất và lật tay lại.
Trần Thủ giật mình, vội vàng tung một cú đấm. Thế nhưng cú đấm của anh ta lúc này bày ra trước mặt Tần Linh với tốc độ chậm vô cùng. Tần Linh ngay lập tức né đòn, con dao trong tay khẽ lướt một đường lên cô Trần Thủ.
Trong nháy mắt, cả hai người dừng lại. Đám đông trố tròn mắt, chứng kiến cảnh tượng đó bằng vẻ không dám tin.
Trần Thủ đứng bất động, con dao trong tay Tần Linh đã ghì sát động mạch chủ trên cổ của anh ta. Trần Thủ không dám cử động, chỉ cần con dao khẽ ghì vào thôi là anh ta sẽ đứt động mạch ngay.
Cuộc chiến kết thúc. Không ai ngờ Trần Thủ lại bị đánh bại nhanh như vậy.
“Sao có thể? Tần Linh thắng rồi sao?"
“Tốc độ của cô ấy...nhanh quá”.
“Chuyện gì vậy. Vừa rồi tôi còn chưa nhìn rõ nữa...”, đám đông không dám tin.
“Tôi thắng rồi”, Tần Linh hoàn hồn, mỉm cười.
“Cô..”, Trần Thủ á khẩu, tái mặt nhìn xung quanh. Anh ta như bốc hỏa, chỉ gầm lên: “Khốn nạn, sao tôi có thể thua được chứ?”
Tần Linh giật mình. Cô ta không hề dừng tay, chỉ lướt một đường dao vào vùng bụng của Trần Thủ.
“Á”, Trần Thủ đau đớn gào thét. Tần Linh lại đạp cho anh ta một phát.
Rầm...Trần Thủ bay bật ra sau, ngã sõng soài.
“Đại ca”.
“Anh Trần”, đám đông thất kinh, vội vàng dìu anh ta dậy.
“Cút ra”, Trần Thủ tứcc lắm, anh ta đẩy mạnh đám đông ra.
Tần Linh hét lớn: “Trần Thủ, anh đừng quá đáng quá. Anh không phải là đối thủ của tôi đâu. Anh còn khiêu chiến là tôi sẽ tung đòn sát phạt đấy. Ở đây nhiều người như vậy mà anh cứ ép người quá dáng thì dù tôi có giết anh tôi cũng đủ khả năng giải thích với trưởng thôn luôn”.
Câu nói đó thật sự đã dọa được Trần Thủ. Anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Anh ta nhận ra bản thân không phải là đối thủ của Tần Linh nên tức giận nói: “Tiểu tiện nhân. Cô cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu”.
Nói xong, anh ta hằm hằm lao ra khỏi cửa.
Chương 3042: Quyết đấu chọn đồ đệ
Trần Thủ và những người khác lếch thếch rời đi. Không lâu sau, Tần Trác vội vã chạy tới.
"A Linh, con lại gây hoạ rồi sao?" Tần Trác nghiêm mặt nói.
"Bố, là Trần Thủ tới quấy rầy con, chuyện này con không có lỗi!" Tần Linh vội vàng nói.
"Bố có nghe nói rồi, Trần Thủ lần này quả thực là quá đáng, lát nữa bố sẽ báo cáo với trưởng thôn. Nhưng A Linh à, từ khi nào mà con có thực lực đánh bại Trần Thủ vậy? Trần Thủ là một trong những cao thủ mạnh nhất thôn chúng ta! Bố vẫn biết thực lực bình thường của con, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tần Trác khó hiểu hỏi.
"Cái này..." Tần Linh nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại yên lặng lắc đầu.
Thấy vậy, Tần Linh lắp bắp nói: "Bố, bố không biết đó thôi chứ con vẫn luôn âm thầm khổ công tu luyện”.
"Vậy sao?"
Tần Trác kinh ngạc, ông biết rõ con gái mình, với thiên phú này dù cố gắng thế nào cũng không bằng được Trần Thủ.
Chỉ e là đằng sau còn có uẩn khúc.
Tần Trác chăm chú nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó nói: "Dù sao khoảng thời gian này con cũng nên ở lại đây cùng cậu Lâm, đừng chạy lung tung gây sự. Nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, thì lập tức nói với bố, hiểu chưa?"
“Đã hiểu”, Tần Linh gật đầu.
“Cậu Lâm, con gái tôi tính tình không tốt, mong cậu chiếu cố nó”, Tần Trác nói.
“Tần tiên sinh khách sáo rồi”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Tần Trác lại nhìn anh một lúc, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Sau khi xác định Tần Trác đã rời đi, Tần Linh đột nhiên quay người, hưng phấn nói: "Lâm đại ca, rốt cuộc chuyện là sao vậy?"
"Chuyện gì cơ?"
"Tu vi của tôi đó? Tại sao ban nãy Trần Thủ lại không phải đối thủ của tôi? Trời ạ, đây giống như là một giấc mơ. Thực lực của tôi trước giờ thua xa Trần Thủ, nhưng hôm nay, tôi lại dễ dàng đánh bại anh ta, thắng dễ dàng như vậy... Anh Lâm, đây là tác dụng của việc tắm thuốc sao?" Tần Linh phấn khích hỏi.
"Phải!"
Lâm Chính cười gật đầu: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, như tôi đã nói, tôi cam đoan có thể biến cô thành đệ tử của trưởng thôn".
"Thật sao?"
Tần Linh kích động đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Lâm đại ca, anh yên tâm, từ hôm nay anh nói cái gì, tôi đều sẽ làm theo! Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa!"
"Được, nếu đã như vậy, chúng ta mau chóng luyện tập đi”.
"Được!"
Tần Linh vui vẻ gật đầu.
Tuy nhiên, cô ấy không biết rằng tin tức về việc cô ấy đánh bại Trần Thủ đã lan truyền khắp thôn.
"Cái gì? Tần Linh vậy mà đánh bại Trần Thủ? Làm sao có thể?"
"Với thực lực của Tần Linh, Trần Thủ một tay cũng có thể đánh bại, làm gì có chuyện đó cơ chứ?"
"Nhất định là giả!"
"Có uẩn khúc gì đằng sau chuyện này sao?"
"Chẳng lẽ Tần Linh đã dùng thủ đoạn gì đó?"
Mọi người xì xào bàn tán, không ai có thể tin nổi chuyện này.
Nhưng chẳng mấy chốc, vấn đề này đã bị mọi người lãng quên.
Bởi vì sự chú ý của cả thôn hiện giờ đều tập trung vào cuộc thi cuối cùng để tuyển chọn đệ tử cho trưởng thôn.
Tuyển chọn đệ tử không phải là chuyện nhỏ, nó liên quan đến tương lai của tộc Ẩn Ma.
Bởi vì trưởng thôn tiếp theo sẽ được chọn từ trong đám đệ tử của trưởng thôn này.
Vì lẽ đó, tất cả những người trẻ tuổi ở thôn Ẩn Ma đều bắt đầu chuẩn bị và háo hức muốn thử sức.
Lần tuyển chọn đệ tử này, rất nhiều người đã chuẩn bị mấy năm, trưởng lão cũng không tiếc tài lực giúp đỡ, chỉ hy vọng con cháu một bước lên tiên được trưởng thôn thu làm đệ tử.
Chẳng mấy chốc, hai ngày trôi qua.
Ở trung tâm của thôn Ẩn Ma, một võ đài khổng lồ đã được xây dựng.
Buổi tuyển chọn đệ tử cuối cùng sẽ được tổ chức tại đây.
Chương 3043: Trần Đọa Phi
"Anh Lâm, anh đi cùng tôi có được không?"
Sáng sớm, Tần Linh đã thu dọn đồ nghề, mặc một bộ võ phục màu đỏ chạy vào gõ cửa.
"Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không thể rời căn phòng này thì sao đi với cô được?"
Lâm Chính mở cửa, mỉm cười đáp.
"Anh Lâm, anh đi với tôi thì tôi sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa tôi đã thương lượng với bố rồi, nhốt anh ở đây mãi cũng chán, để anh đi xem trận đấu cũng không sao. Ở đó nhiều cao thủ như vậy thì sợ gì anh gây rối cơ chứ? Hơn nữa bố tôi cũng vừa hỏi chấp sự rồi, ông ấy đồng ý rồi! Cho nên anh Lâm, đi cùng tôi nhé!", Tần Linh cười đáp.
Việc này...
"Anh Lâm, chỉ cần tôi thành đồ đệ của trưởng thôn thì tôi sẽ cầu xin trưởng thôn chữa bệnh cho anh!"
"Cô cũng có thể học cấm pháp, sau đó chữa cho tôi".
"Nhưng tôi sợ do tư chất không tốt nên không thể nào học nhanh được. Nghe bố tôi nói ma độc trên người anh trước ngày trăng tròn sẽ phát tác, lúc đó thần tiên cũng không cứu được. Cho nên chữa càng sớm càng tốt. Còn nếu trưởng thôn không đồng ý thì tôi sẽ lén học cấm pháp để chữa cho anh", Tần Linh đáp.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ đi xem".
Tần Linh vui mừng khôn xiết, lập tức dẫn Lâm Chính đi về phía tổ chức cuộc đấu.
Người cả thôn đều tụ tập hết ở đây.
Nên nhất thời ma khí nơi này xộc lên đến tận trời cao, khiến bầu trời u ám đi rất nhiều.
"A Linh! Người anh em họ Lâm!"
Lúc này có tiếng người gọi.
Hai người họ nhìn về phía đó.
Chỉ thấy ở cổng có mấy người đang đứng.
Đó là đám người Ma Bình.
"Anh Ma Bình!"
Tần Linh vui vẻ chạy về phía đó.
"A Linh, nghe nói cô đánh bại cả Trần Thủ! Xem ra cuộc quyết đấu lần này cô có cơ hội rồi đây!", Ma Bình cười nói.
"Ăn may, ăn may thôi", Tần Linh cười đáp.
Mấy người họ nói chuyện một lát rồi Ma Bình nói: "Người anh em, thân phận của anh khá đặc biệt, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho anh gần chỗ chúng tôi, lát anh ngồi đó nhé".
"Phiền anh rồi".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người họ vào vị trí, sau đó lần lượt ngồi xuống.
Luật của cuộc quyết đấu rất đơn giản: lên đài tỷ võ, ai mạnh nhất thì trở thành đệ tử của trưởng thôn.
Đây là cuộc quyết đấu giữa những người trẻ tuổi nên thực lực mạnh yếu cũng nói lên thiên phú của người đó đến đâu.
Đương nhiên, dù là vậy, có nhiều hậu bối tài sức làng nhàng cũng chạy tới tham gia.
Có nhiều người chỉ tham dự cho biết bởi tới đây tỷ thí cũng là một cơ hội tốt để học hỏi.
Mọi người nói chuyện phiếm, đợi trận quyết đấu bắt đầu.
Đúng lúc này, một đám người đột ngột đi tới.
"A, đám phản đồ của tộc Ẩn Ma mà cũng có mặt mũi tới tham gia quyết đấu sao? Nếu thân phận đệ tử trưởng thôn rơi vào tay các người thì chẳng phải tương lai tộc ta coi như xong rồi sao?"
Một tiếng cười chói tai vọng tới.
Tần Linh liếc nhìn rồi lập tức cau mày lại: "Trần Thủ! Anh vẫn còn dám tới? Lẽ nào lần trước tôi dạy dỗ anh chưa đến nơi đến chốn?"
Trần Thủ lập tức thay đổi sắc mặt, hừ lạnh: "Lần đó là tôi không chuẩn bị thôi! Do chủ quan thôi! Nếu không với sức cô thì sao xứng làm đối thủ của tôi?"
"Vậy sao? Vậy lát nữa lên lôi đài so cao thấp, xem rốt cuộc là do anh chủ quan hay là do anh quá yếu", Tần Linh cười đáp.
"Cô...", Trần Thủ giận dữ nghiến răng nhưng cũng không biết phản bác ra sao.
Lúc này, bên cạnh có một người phụ nữ tóc dài quát: "Lên lôi đài? Không cần! Tần Linh, cô căn bản không đủ tư cách bước lên đó!"
Tần Linh hơi sững lại, liếc mắt nhìn sang, sau đó ngạc nhiên đáp: "Trần Đọa Phi?"
"Trần Đọa Phi! Cô đang nói nhảm gì vậy? Tại sao chúng tôi không đủ tư cách lên đó kia chứ?", Ma Bình đứng dậy, trầm giọng quát.
"Các người đương nhiên không đủ tư cách! Toàn một lũ phản đồ của tộc Ẩn Ma! Một đám cẩu tạp chủng làm gián điệp cho Thiên Ma Đạo Nhân! Các người dựa vào đâu mà đòi tham gia trận quyết đấu?", Trần Đọa Phi lớn tiếng quát.
Tiếng quát của cô ta khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Chương 3044: Hét lên đi!
Trần Đoạ Phi nói xong, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Một số người ban nãy đã thấy Lâm Chính trông khá lạ mặt, giờ nghe Trần Đoạ Phi nói vậy thì mới vỡ lẽ.
"Hoá ra đây chính là Thiên Ma Đạo Nhân mà đám Tần Linh, Ma Bình đưa vào thôn".
"Còn không phải sao? Bọn họ thực sự đưa Thiên Ma Đạo Nhân vào thôn sao? Mấy kẻ thiểu năng này lẽ nào không biết tộc Ẩn Ma và Thiên Ma Đạo Nhân là kẻ thù truyền kiếp?"
"Đầu óc bọn chúng có vấn đề sao? Điên hết cả lũ rồi hả?"
"Tên này chắc chắn là gián điệp, không được tha cho hắn!"
"Tôi thấy Tần Linh, Ma Bình đã bị kẻ này dụ dỗ, đến lúc đó Thiên Ma Đạo Nhân sẽ ra tay với chúng ta. Bọn chúng chắc chắn sẽ móc nối với đám người Tần Linh trong ngoài hô ứng để tấn công thôn chúng ta! Chúng ta không thể không phòng bị!"
"Có việc như vậy thật sao? Vậy phải đuổi kẻ này ra khỏi thôn mới được!!"
"Đúng, đuổi hắn ra khỏi thôn!"
"Đuổi hắn đi!"
"Đuổi hắn đi!"
Rất nhiều người giơ nắm đấm lên, cao giọng quát mắng rồi vây xung quanh Lâm Chính.
Tần Linh và mấy người Ma Bình nhịp thở dồn dập vì lo lắng, ai nấy mặt trắng bệch.
Bọn họ không thể ngờ sự xuất hiện của Lâm Chính lại khiến đám đông phản ứng dữ dội như vậy.
"Đuổi hắn đi cũng chưa đủ. Ma Bình và Tần Linh tiếp tế cho kẻ gian, nếu chúng ở lại thôn thì sẽ để lại hậu hoạ. Tôi thấy, đuổi cả chúng đi thì hơn! Không một kẻ nào được ở lại!", Người phụ nữ tên Trần Đoạ Phi cười lạnh, cao giọng hô hào.
"Đúng, đuổi hết chúng đi!"
"Không được để chúng ở lại đây!"
"Cút đi!"
"Cút ra khỏi thôn!"
Đám đông lại hô hào vang dội.
Mấy người Tần Linh hoàn toàn chết đứng.
"Trần Đoạ Phi này còn lợi hại hơn anh trai Trần Thủ của cô ta nhiều. Trần Thủ nóng nảy thô lỗ, còn cô ta biết lợi dụng lòng người để đánh vào đó. Cô Tần, người phụ nữ này không dễ đối phó đâu", Lâm Chính cười nói.
"Anh Lâm, lúc này anh vẫn cười được sao? Giờ phải làm thế nào đây?", Tần Linh lòng nóng như lửa đốt, thấy Lâm Chính vẫn toe toét cười thì tức muốn chết.
"Cục diện này không khó xoay chuyển, bố cô đâu rồi?", Lâm Chính hỏi.
"Trước cuộc quyết đấu họ đã tổ chức một cuộc họp, có lẽ ông ấy cũng sắp tới rồi", Tần Linh đáp.
Quả đúng vậy.
Tần Linh vừa dứt lời thì thấy từ phía xa có một đoàn người đi tới.
Nhìn cách ăn mặc của những người này là biết họ đều giữ chức vụ cao trong tộc.
Lâm Chính thấy vậy lập tức thì thầm với Tần Linh: "Cô Tần, mau hét lên".
"Hét?"
Tần Linh sững sờ.
"Đúng, hét, hét bằng cả tính mạng đi".
"Hét cái gì cơ chứ?"
"Không cần nội dung, cứ hét lên là được", Lâm Chính sẵng giọng đáp.
Tần Linh ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này cũng chẳng thể nghĩ nhiều nữa, cô lập tức hét to.
"Á!!"
Hiện trường đang hỗn loạn, mọi người chen chúc nhau giờ Tần Linh đột ngột hét lên khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
"Cô Tần! Cô làm sao vậy?"
Lâm Chính lập tức lao tới dìu Tần Linh.
Tần Linh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lâm Chính kéo mạnh về đằng sau.
Tần Linh theo quán tính ngã xuống, suýt thì đập đầu xuống đất.
Trần Đoạ Phi, Trần Thủ đều sững lại, ai nấy nghi hoặc nhìn Tần Linh.
"Là em làm sao?", Trần Thủ nhịn không được tò mò hỏi.
"Em làm gì cơ? Đừng có vu oan cho em!", Trần Đoạ Phi hừ lạnh đáp.
"Thế việc này là sao?"
Trần Thủ đi tới vài bước muốn xem cho rõ.
Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn: "Người các người nhắm tới là tôi, sao lại làm khó cô Tần?"
"Làm khó cô ta? Tên thối tha, bọn tôi chẳng làm gì cả! Đừng hòng đổ thừa cho chúng tôi!", Trần Thủ hét lại.
"Không làm gì cả? Vậy tại sao cô Tần lại đau đớn thế này? Rõ ràng là các người đánh lén! Vô liêm sỉ!"
Lâm Chính mở miệng quát, sau đó cười lạnh: "Trước giờ tôi cứ nghĩ tộc Ẩn Ma không giống đám người Thiên Ma Đạo, trung hậu thật thà, khoan dung độ lượng chứ không phải loài rắn độc như những kẻ kia. Nhưng hôm nay coi như tôi đã lĩnh hội được rồi. Các người cũng chẳng khác nào đám người Thiên Ma Đạo. Chẳng qua là do tôi cứu Tấn Linh và Ma Bình, chữa thương cho họ nên họ mới đưa tôi về thôn, không hề có ý đồ gì khác. Nhưng các người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Lại đi đối xử với ân nhân của các người như vậy! Vô liêm sỉ! Ti tiện! Nơi này tôi có rời đi cũng không tiếc!"
Nói rồi anh phất tay áo, quay lưng bỏ đi.
Người tộc Ẩn Ma đứng đó sững cả người.
Đến cả Tần Linh cũng sững sờ.
"Anh Lâm... muốn làm gì nhỉ?", cô thầm nhủ trong đầu.
Nhưng giây tiếp theo, có người hô lên.
"Người anh em họ Lâm, chờ đã!"
Chương 3045: Trận quyết đấu bắt đầu
Sau khi anh nói dứt lời, tất cả mọi người đều thi nhau quay đầu lại.
"Trưởng thôn tới rồi!"
"Mau tránh ra, trưởng thôn tới rồi!"
"Tham kiến trưởng thôn!"
"Bái kiến trưởng thôn!"
Mọi người vội vã tránh đường để lộ ra một lối đi.
Sau đó đoàn người do trưởng thôn dẫn đầu thong thả đi theo lối đi này.
Người vừa nói là Tần Trác.
Ông ấy bước lên phía trước mấy bước, vội vã cản Lâm Chính lại, nói: "Người anh em, bình tĩnh đã, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm rồi".
"Hiểu lầm?", Lâm Chính liếc nhìn ông ta, sau đó lại nhìn sang trưởng thôn, hờ hững đáp: "Tôi cũng hy vọng là hiểu lầm đấy, nhưng người trong thôn các người đến người trong tộc của mình cũng xuống tay, việc này thì sao mà là hiểu lầm được? Tôi đây thì không để tâm nhiều đâu nhưng chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Ẩn Ma đấy".
Nghe anh nói vậy, mấy người chức cao trong thôn mặt đều biến sắc.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trưởng thôn nhìn xung quanh rồi cất tiếng hỏi.
Đó là một ông cụ có lẽ ngoài bảy mươi tuổi trông rất uy nghiêm, tóc trắng râu trắng, mặt đầy nếp nhăn nhưng lại rất minh mẫn. Đặc biệt là đôi mắt vô cùng thâm sâu uyên bác, cao thâm khó lường.
"Hồi bẩm trưởng thôn, chúng tôi nghi ngờ hắn ta là gián điệp do Thiên Ma Đạo phái tới nên mới vây quanh chất vấn. Ai ngờ sau đó Tần Linh đột nhiên ngã ra đất ngất xỉu, cũng chưa ai hiểu là chuyện gì. Có lẽ là cô ấy bị bệnh gì đó", Trần Thủ vội vã tường thuật lại.
"Anh, im miệng đi!"
Trần Đoạ Phi nhỏ tiếng gầm gừ.
Trần Thủ sững lại, có chút không hiểu em gái mình có ý gì.
Trưởng thôn liếc mắt nhìn Trần Thủ hỏi: "Cậu nói ai là gián điệp?"
"Hắn ta...", Trần Thủ bất giác đưa tay chỉ Lâm Chính.
"Có bằng chứng không?"
"Việc...việc này...", Trần Thủ lắp bắp không thể trả lời.
Tộc trưởng lắc đầu, giọng nói nghe rất nghiêm khắc: "Tộc Ẩn Ma chúng ta tách ra khỏi Thiên Ma Đạo là bởi chúng ta khác họ, chúng ta không buộc tội hay phán xét người khác một cách vô căn cứ. Nếu các người có bằng chứng thì trưởng thôn sẽ tự mình kết liễu cậu ta và mấy người Tần Linh cũng sẽ bị tôi đuổi khỏi đây. Nhưng nếu các cậu không có bằng chứng thì chính là vu khống người khác. Vu khống đồng tộc, hãm hại đồng bào ở thôn này là tội chết. Hiểu rõ chưa?"
"Hả?"
Trần Thủ sợ đến mức mềm nhũn chân, hồn bay phách lạc.
"Thưa trưởng thôn, chúng cháu chỉ đang đùa với họ thôi, chúng cháu không hề có ý hãm hại người đồng tộc! Hoàn toàn không phải vậy!", Trần Đoạ Phi vội vã bước tới nặn ra một nụ cười, nói.
"Vậy sao?", trưởng thôn lãnh đạm nhìn cô ta.
Trần Đoạ Phi mặt trắng bệch ra, người đông cứng lại không dám ho he.
Lâm Chính thấy vậy liền lập tức nhỏ tiếng nói với Tần Linh ở bên cạnh: "Mau, nói với trưởng thôn chúng ta chỉ đang đùa thôi".
"Tại sao chứ? Lâm đại ca, đây chẳng phải cơ hội tốt để dạy dỗ anh em Trần Thủ sao? Chúng ta kích thêm một chút xem kết cục của bọn họ thế nào", Tần Linh cảm thấy không cam tâm.
"Nếu làm vậy thì sẽ phản tác dụng, nghe tôi đi! Mau lên", Lâm Chính thúc giục.
Tần Linh cảm thấy vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời Lâm Chính. Cô do dự một lát rồi vẫn bước lên phía trước.
“Trưởng thôn, chúng cháu ban nãy chỉ đùa thôi, ông đừng để ý, không có chuyện gì đâu ạ”, Tần Linh cố nặn ra một nụ cười.
“Vậy sao?”, trưởng thôn khẽ gật đầu, nhìn Tần Linh bằng ánh mắt đầy ý vị: “Người trẻ tuổi đùa giỡn quả thực không phải chuyện gì nghiêm trọng. Có điều đùa cũng phải đúng lúc đúng chỗ. Trần Thủ, Trần Đoạ Phi, cô cậu không biết hôm nay là ngày gì sao? Đùa kiểu này có hợp lý không?”
“Trưởng thôn…”, Trần Thủ há hốc miệng định nói gì đó nhưng đã bị Trần Đoạ Phi cấu cho một cái.
“Ai da!”, Trần Thủ la làng vì đau, vội vã quay đầu lại hỏi: “Em làm cái quái gì vậy?”
“Im miệng!”
Trần Đoạ Phi hậm hực lườm anh ta, sau đó lập tức khom lưng nói với trưởng thôn: “Xin lỗi ông trưởng thôn, chúng cháu sau này không dám nữa ạ”.
“Biết mà sửa là được rồi”.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tần Trác: “Tiểu Trác, cô con gái này của cậu thật hiểu chuyện. Được lắm, được lắm!”
Nói rồi, trước ánh mắt nghi hoặc của tất cả thôn dân, trưởng thôn đi thẳng về phía trước.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Tần Linh vẫn không thể hiểu nổi, quay sang nhìn Lâm Chính: “Tại sao trưởng thôn không truy cứu mà còn khen tôi chứ?”
“Cô đó, cô nghĩ trưởng thôn là đồ ngốc sao? Người ta sống từng ấy năm, lại còn làm đến chức trưởng thôn, làm gì có chuyện không có mắt nhìn cơ chứ? Đã xảy ra chuyện gì, người ta liếc nhìn cũng biết, chẳng qua chỉ là hậu bối xích mích chứ chẳng có gì. Nhưng nếu cô cứ đòi truy cứu mọi chuyện đến cùng, sẽ làm chậm trễ việc tổ chức trận đấu, điều đó chỉ khiến trưởng thôn thêm phản cảm. Nếu cô vì đại cục mà cho qua, trưởng thôn sẽ có cái nhìn khác. Đã hiểu chưa?”, Lâm Chính cười đáp.
“Ra là như vậy!”
Tần Linh lúc này mới hiểu ra, cười nói: “Chẳng trách anh Lâm bảo tôi làm vậy, hoá ra là đã nhìn thấu tâm tư của trưởng thôn!”
Lâm Chính cười gật đầu, nhưng sau đó liếc mắt nhìn Trần Đoạ Phi rồi thì thầm: “Có điều mọi người phải cẩn thận với Trần Đoạ Phi này, cô ta đáng sợ hơn anh trai mình nhiều!”
“Ừm”, Tần Linh gật đầu, ánh mắt cũng trở nên thận trọng.
“Chuyện chưa dừng lại ở đây đâu! Tần Linh, cô đợi đấy!”
Trần Đoạ Phi lườm Tần Linh, quay lưng đi khỏi đó.
Tần Linh không đáp.
Chuyện cũng coi như tạm qua.
Nhưng mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình.
Áp lực này đến từ xung quanh.
Mặc dù trưởng thôn đã ra mặt nên chuyện cũng coi như lắng xuống nhưng điều đó không giải quyết được mối hiềm khích giữa người của tộc Ẩn Ma với Lâm Chính và Tần Linh.
“Mặc kệ đi, tập trung vào trận quyết đấu!”
Tần Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt ngồi thiền.
Xung quanh cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Trưởng thôn đang ngồi trên lôi đài cũng đứng lên, vận khí công rồi long trọng tuyên bố.
“Tôi tuyên bố, trận quyết đấu chọn đệ tử chính thức bắt đầu!”
Bình luận facebook