• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (45 Viewers)

  • Chương 3031-3035

Chương 3031: Cơ hội tới rồi

“Cái gì?”, đám đông sững sờ. Bọn họ trố tròn mắt với vẻ không dám tin. A Linh rơi ra khỏi chùm sương ma khí. Cô ta ngất lịm, không còn cảm giác gì nữa và ngã xuống đầm lầy.

“Mau lên, kéo cô ấy về”, Ma Bình hét lớn.

Đám đông hoàn hồn, lập tức dồn lực kéo sợi dây buộc ở người A Linh. Thế nhưng khi họ điên cuồng kéo thì mới phát hiện ra sợi dây không hề nhúc nhích.

Họ thấy đầu còn lại của sợi dây đã cứng ngắc ở dưới đầm lầy giống như bị đóng thành xi măng vậy. Họ có cố gắng thế nào cũng không thể kéo nó được.

“Tính sai rồi, hóa ra chướng khí quanh hoa Thất Sắc đã dày tới mức có thể khiến các vật thể khác cứng ngắc lại. A Linh đang ở trong vùng chướng khí cứng như sắt. Chỉ trong khoảng thời gian vừa rồi thôi mà cả cô ấy và sợi dây đã bị chướng khí nuốt gọn. Với thực lực của chúng ta thì không thể nào kéo được sợi dây nữa rồi”, Ma Bình tái mặt nói.

“Hả?”

“Vì vậy, A Linh sẽ chết ở đây sao?”.

“Không”.

“Chúng ta phải đi cứu cô ấy”, đám đông mất kiểm soát định lao lên.

“Dừng lại cho tôi”, Ma Bình chặn đám đông lại.

“Anh tránh ra, chúng ta không thể trơ mắt ra nhìn A Linh chết ở đây được”, người đàn ông trước đó tức giận nói.

“Với thực lực của mọi người thì không thể tới được vị trí đó đâu. Mọi người đi cứu cô ấy thực ra là gây thêm rắc rối thôi. Đừng có làm vậy”, Ma Bình gầm lên.

Đám đông run rẩy, nhìn bông hoa Thất Sắc ở phía xa mà như muốn phát điên. Tất cả đều quỳ xuống gào khóc.

“Vì vậy chúng ta không thể làm gì được sao?”, cô gái bên cạnh run rẩy, nói giọng khàn khàn.

Ma Bình trầm giọng một lúc rồi nói: "Xin lỗi, tôi đã gây ra một sai lầm quá lớn. Để A Linh phải mạo hiểm. Tôi sẽ không để xảy ra lần nữa, lập tức quay về thôn báo cáo sự việc”

“Ma Bình”.

“Đại ca”

"Quay về", Ma Bình gầm lên, hai mắt biến thành màu đỏ. Đám đông không dám cãi ại, chỉ khóc lóc cúi đầu quay về.

Thế nhưng lúc này.

Vụt...Một bóng hình đột nhiên lao qua họ nhanh như một cơn gió và phóng về phía đầm lầy. Tất cả đều nín thở, vội vàng nhìn theo.

Họ phát hiện ra người này nhanh chóng lướt trên đầm lầy và tiếp cận bông hoa Thất Sắc. Sau khi tới gần bông hoa, người này đấm mạnh vào vùng chướng khí trước mặt.

Cả vùng chướng khí bị dao động. Một làn sóng kỳ lạ trải dọc khắp không gian.

Sau đó người này thò tay vào đầm lầy nhấc A Linh lên.

“A Linh”, đám đông mừng lắm.

Người này lôi A Linh vào bờ. Thế nhưng lúc này chướng khí bỗng nhiên trở nên dày hơn. Anh cũng bị chướng khí ăn lấy da thịt, những vết thương bắt đầu xuất hiện, cả người anh như bị nát ra.

Tuy nhiên anh không hề từ bỏ, vẫn bặm môi lôi A Linh vào bờ. Ma BÌnh thấy vậy thì như muốn nổ tung. Anh ta hét lớn: “Mau cứu người”.

Nói xong, anh ta lao ra.
Chương 2032: Khen ngợi tôi sao?

Lâm Chính cố gắng hết sức lao về phía trước.

Chướng khí giống như bị kích thích, cố gắng bọc lấy cơ thể anh. Đám chướng khí này nhìn giống thể khí nhưng chúng nặng vô cùng, thậm chí cảm giác rắn như một bức tường dày. Nếu mà bị bọc trong đám khí này thì dù là Lâm Chính cũng khó mà thoát được.

Lâm Chính bặm môi, mặc kệ cơn đau chỉ điên cuồng lao về phía trước. Trong khoảnh khắc đám khí sắp nuốt gọn anh thì anh cũng đã thoát ra kịp.

Anh đã dùng hết sức lực rồi. Trạng thái của anh vốn không tốt. Giờ lại tốn sức cứu người như vậy thật sự khiến anh cảm thấy người mềm nhũn.

Khi thấy đám người Ma Bình chạy tới thì anh đã ngã ra đất .Những chuyện còn lại thì Lâm Chính không biết rõ nữa.

Đợi đến khi anh mở mắt ra thì đã nằm trong một căn phòng làm bằng gỗ rồi. Anh nằm trên một chiếc giường, cơ thể dường như đã được băng bó.

Anh khẽ cử động nhưng toàn thân đau buốt. Một lúc sau anh mới miễn cưỡng ngồi dậy được.

Lúc này có âm thanh lao xao từ bên ngoài vọng vào.

“Hồ đồ! Đúng là hồ đồ! Hoa Thất Sắc mà mấy đứa cũng dám động vào? Mấy đứa chán sống rồi hay gì? May mà có quý nhân trợ giúp, nếu không thì mấy đứa đã gây họa lớn rồi.

“Bố, con cũng đã khuyên rồi mà vô ích...con...hầy. Tóm lại là lần sau con sẽ không khinh suất như vậy nữa”.

“Mấy lời đó để mà nói với trưởng thôn đi. Chắc chắn mấy đứa sẽ bị phạt. Lo mà phản tỉnh đi”.

“Con biết rồi bố. Nhưng mà ân nhân vẫn chưa tỉnh lại. Đợi sau khi anh ấy tỉnh bọn con đi cảm ơn rồi tới gặp trưởng thôn có được không?”

“Hừ, cũng được”.

Sau cuộc nói chuyện là tiếng bước chân khẽ khàng. Cánh cửa được mở ra. Một cô gái mặc váy trắng với khuôn mặt tái nhợt bước vào.

Khuôn mặt cô gái tinh tế với mái tóc dài. Nhìn cô gái tầm 18,19 tuổi. Mặc dù đang tuổi thanh xuân nhưng bộ quần áo màu trắng cùng với nước da trắng nhợt khiến cho cô gái trông vô cùng kỳ lạ.

“Ấy, anh tỉnh lại rồi à?”, cô gái kêu lên.

Dứt lời, tiếng xì xầm ngoài cửa lập tức dừng lại. Sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên. Vô số bóng hình bước vào trong.

Lâm Chính cảm thán. Quả nhiên giống như những gì Mạn Sát hồng nói.

“Anh bạn thấy thế nào rồi?”

Một người đàn ông trung niên bước tới hỏi.

“Tôi vẫn sống. Xin hỏi đây là đâu? Mọi người là ai?”, Lâm Chính giả vờ không biết gì.

Bọn họ nhìn nhau. Người đàn ông trung niên nói: “Đây là thôn Ẩn Ma! Chúng tôi là tộc Ẩn Ma. Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đầm lầy Tử Vong?”

“Tôi...tôi chỉ là một người sắp chết mà thôi”, Lâm Chính để lộ vẻ chua chát.

“Một người sắp chết sao?”, cô gái sững sờ.

Người đàn ông trung niên cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn anh chăm chăm: “Vừa rồi bác sĩ trong thôn kiểm tra cho cậu, phát hiện người cậu có nguồn ma khí kỳ lạ. Đó là ma độc, hơn nữa khắp người cậu cũng phát ra ma khí. Nếu như tôi đoán không nhầm thì cậu là người của Thiên Ma Đạo phải không?”

“Cái gì? Thiên Ma Đạo sao?”

Đám đông tái mặt. Ánh mắt họ nhìn Lâm Chính trở nên kỳ lạ hơn nhiều.

“Mọi người không cần phải sợ, dù cậu ấy là người của Thiên Ma Đạo thì cũng không làm hại chúng ta đâu, nếu không thì cậu ấy đã không cứu người của chúng ta rồi. Hơn nữa một người của Thiên Ma Đạo mà bị trúng mà độc thì chỉ có một cách giải thích thôi. Cậu đã đắc tội với Thiên Ma Đạo bị đầy tới đây và đã bị Thiên Ma Đạo ruồng bỏ rồi, phải không?”, người đàn ông trung niên nói.

Ông ta giống như nhìn thấu được mọi thứ vậy.Lâm Chính giật mình, sau đó chắp tay: “Tiền bối đúng là lợi hại. Bái phục”.

Anh chẳng cần phải nói gì thêm.

“Cậu đang khen ngợi tôi đấy sao?”, người đàn ông trung niên khẽ chau mày: “Anh bạn, cậu cứu người của thôn Ẩn Ma, ân tình này chúng tôi phải trả. Cậu nghỉ ngơi, tôi báo cáo với trưởng thôn để thôn trưởng ra tay giải độc cho cậu”

“Thật sao?”, Lâm Chính kích động lắm.

“Tần Trác tôi chẳng lẽ lại nói dối. Nhưng tôi vẫn phải nói rõ với cậu, dù tôi có đích thân ra mặt thì trưởng thôn cũng chưa chắc đã chịu giúp cậu giải độc. Tôi thấy ma độc của cậu vô cùng phức tạp. Muốn giải độc sẽ phải trả cái giá không hề nhỏ. Nếu như trưởng thôn không chịu thì tôi cũng bó tay”, người đàn ông trung niên nói.

“Mong tiền bối cứ thử, dù kết quả thế nào thì tôi cũng đều chấp nhận”, Lâm Chính lập tức nói.
Chương 3033: Tranh chấp

Lâm Chính đến đây là để tìm hiểu về Ma Độc.

Anh không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến thế, lại có người của thôn Ẩn Ma xin thuốc giải giúp mình.

“Xem ra dự đoán của mình là đúng, người của tộc Ẩn Ma khác với Thiên Ma Đạo”.

Nếu chuyện này đổi lại là Thiên Ma Đạo, Lâm Chính sao có thể có đãi ngộ tốt như vậy?

Người của Thiên Ma Đạo khác tư tưởng với thôn Ẩn Ma. Người của Thiên Ma Đạo tư lợi, chỉ biết đến lợi ích. Vào lúc nguy cấp, bọn họ sẽ chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để bảo đảm tính mạng, sao có thể nghĩ tới chuyện trả ơn?

Tộc Ẩn Ma thì khác, bọn họ ngoại trừ có vẻ ngoài tương tự, những cái khác đều không khác gì người bình thường.

Thậm chí tộc Ẩn Ma còn trọng tình trọng nghĩa hơn người bình thường!

Chính vì vậy mà Lâm Chính mới chạy đến Đầm Lầy Chết thử vận may, xem có thể gặp được người của thôn Ẩn Ma hay không.

Trên thực tế, cho dù A Linh không nảy lòng tham, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hôm nay bọn họ cũng không thể yên ổn quay về thôn Ẩn Ma.

Không có cơ hội, Lâm Chính cũng sẽ tự tạo cơ hội cho mình.

Nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, những người trẻ tuổi của thôn Ẩn Ma đã nổi tâm tư với hoa Thất Sắc, nhờ vậy Lâm Chính mới thuận nước đẩy thuyền.

Bây giờ phải xem người đàn ông trung niên này có thể khuyên được thôn trưởng của thôn Ẩn Ma chữa trị cho Lâm Chính hay không.

Nếu sự việc thành công, tin rằng không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục.

Nghĩ đến đó, tâm trạng Lâm Chính cũng tốt hơn, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đám người Ma Bình lần lượt đến bày tỏ lòng cảm ơn, cô gái tên A Linh cũng đã hồi phục, đi vào phòng, vô cùng áy náy.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi!”, A Linh cúi đầu trước Lâm Chính.

“Sao phải khách sáo? Tôi chỉ là đi ngang qua tình cờ thấy các cô bị nạn, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn”, Lâm Chính cười nói.

“Anh khách sáo rồi, nếu không có anh, e rằng bây giờ tôi đã chôn thân bên dưới hoa Thất Sắc, trở thành phân bón cho nó!”, A Linh áy náy nói.

“Sau này đừng có lỗ mãng như vậy nữa”.

“Ừ”.

A Linh gật đầu, sau đó lại thở dài nói: “Đúng rồi, tôi tên Tần Linh, người vừa rồi là bố tôi. Anh ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, có gì cần cứ bảo tôi là được!”.

“Được, cảm ơn cô”, Lâm Chính gật đầu.

Đúng lúc đó, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, mọi người còn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng vài tiếng mắng chửi nóng nảy.

Bọn họ lập tức nhíu chặt mày.

Ma Bình muốn ra khỏi cửa xem sao, nhưng cửa lớn căn nhà đã bị người ta mở ra một cách thô bạo.

“Thằng chó Thiên Ma Đạo đó đâu rồi?”.

Người xông vào hùng hổ nạt nộ.

“Du Dật?”.

Vẻ mặt Ma Bình thay đổi.

“Du Dật, anh chạy tới đây làm gì?”, Tần Linh cũng cảm thấy không ổn, lập tức chắn ngang trước giường Lâm Chính, cảnh giác nhìn chằm chằm người mới đến.

“Tần Linh, Ma Bình, tôi nghe nói rồi, mấy người giấu thằng chó của Thiên Ma Đạo ở đây! Chắc các người cũng biết quy tắc của thôn Ẩn Ma chúng ta nhỉ, mau giao người ra đây!”.

Người trẻ tuổi tên Du Dật đó ngạo mạn hét lên.

“Ngông cuồng! Du Dật! Đây là địa bàn của nhà họ Tần chúng tôi, anh dám chạy đến đây ngang ngược? Chán sống rồi sao?”, Tần Linh nổi giận, chỉ vào mũi Du Dật mắng.

Nhưng Du Dật lại cười nhạt: “Tần Linh, giấu người của Thiên Ma Đạo là phạm vào đại kị của thôn, chắc cô biết tộc Ẩn Ma chúng ta có ân oán với Thiên Ma Đạo! Các cô làm vậy chỉ sẽ liên lụy đến cả nhà họ Tần, tôi muốn tốt cho cô thôi, sao lại là ngang ngược?”.

“Anh!”, Tần Linh bị nói đến mức không còn đường nào cãi.

“Anh Du Dật! Người nằm trên giường rất lạ mặt! Có khi nào anh ta là yêu nghiệt của Thiên Ma Đạo?”, có người chỉ vào Lâm Chính nằm ở trên giường, lớn tiếng nói.

“Tất nhiên là hắn rồi!”, Du Dật nói, lập tức phất tay: “Các anh em, ra tay, bắt anh ta lại cho tôi!”.

“Vâng!”.

Bọn họ ùa lên, muốn lôi Lâm Chính từ trên giường xuống.

Lâm Chính nhíu mày.

“Cút hết cho tôi! Cút hết đi!”.

Tần Linh, Ma Bình và những người khác lập tức ngăn bọn họ lại.

“Lôi bọn họ đi!”, Du Dật hét lớn.

Đám người kia mạnh tay muốn cưỡng ép kéo đám người Tần Linh ra khỏi phòng.

Bọn họ chỉ có bốn năm người, đâu phải là đối thủ của những người này? Không lâu sau đã có hai người bị kéo ra khỏi phòng.

Trong lúc cấp bách, Tần Linh hét lên, bất thình lình rút kiếm trên bàn.

Keng!

Ánh kiếm đen kịt toát ra ma khí dày đặc.

Người trong phòng sợ hãi liên tục lùi về sau, không dám đến gần.

“Tần Linh! Cô định làm gì? Muốn giết người sao?”.

Du Dật không hoảng loạn mà tiến tới, cười nhạt hỏi.

“Tôi không muốn giết người! Nhưng anh Lâm là ân nhân cứu mạng của tôi! Tôi sẽ không trơ mắt nhìn các anh đưa anh ta đi, cho nên hi vọng các anh đừng ép tôi!”, Tần Linh cầm ma kiếm, nghiến răng hét lên.

Mọi người đều có vẻ mặt khó coi.

Du Dật lại liên tục cười nhạt: “Tần Linh! Vì người của Thiên Ma Đạo mà giết người của tộc Ẩn Ma chúng ta? Cô có biết chuyện này có nghĩa gì không? Chuyện này có nghĩa là phản tộc! Cô muốn làm phản đồ của tộc Ẩn Ma sao?”.

Nghe vậy, cả người Tần Linh run lên.

Trong khi cô ta thất thần, Du Dật đột nhiên đưa tay chộp về phía ma kiếm trong tay Tần Linh, định cướp lấy kiếm.

Tần Linh kinh hãi, theo bản năng vung kiếm chém về phía anh ta.

Phụt!

Một tiếng động vang lên.

Máu tươi văng tung tóe.

Bàn tay Du Dật đưa tới cướp kiếm bị chém bay lên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều hóa đá.
Chương 3034: Đại chấp sự

“A!”.

Du Dật la lên thảm thiết, vọng khắp tứ phía.

Anh ta lùi về sau, ôm cánh tay đã đứt gào lên, máu tươi bắn tung tóe, vãi ra đầy đất.

“Du Dật!”.

“Anh Du Dật!”.

Đám người kia hoảng loạn chạy tới đỡ Du Dật.

Tần Linh cũng giật mình, kiếm trong tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, gương mặt vô cùng hoảng sợ.

“A Linh! Cô lại gây họa rồi!”.

Ma Bình sốt sắng, không biết nên làm thế nào mới phải.

Trong phòng vô cùng hỗn loạn.

“Chuyện gì vậy?”.

Lúc này, ngoài nhà lại có một nhóm người tiến vào.

Những người này đã lớn tuổi, mặc áo choàng đen, gương mặt trắng bệch, hai mắt đen kịt trong rất quái dị, khí tức cực kỳ nồng hậu.

Xem ra là những trưởng bối thành viên cốt cán của thôn Ẩn Ma.

Trong đó có cả Tần Trác, bố của Tần Linh.

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong nhà, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, không tin nổi.

“Du Dật, con sao rồi?”.

Một ông lão tóc bạc để râu quai nón vội vàng chạy ra khỏi đám đông, dìu Du Dật dậy, kích động hét lên.

“Bố, đau, đau…”, Du Dật run rẩy kêu lên, cả người toát mồ hôi.

Bố?

Lâm Chính ngạc nhiên nhìn ông lão.

Ông lão đó ít nhất cũng hơn bảy mươi.

Chẳng lẽ tuổi cao rồi mới có con?

Vậy thì e là phiền phức rồi.

“Là ai làm?”.

Ông lão nổi giận, đột nhiên quay đầu hét lên.

Tần Linh rùng mình, há miệng nhưng lại không dám lên tiếng.

“Bố! Là Tần Linh!”, Du Dật gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cái gì?”.

Tần Trác tỏ ra không tin nổi, ngạc nhiên quay đầu nhìn Tần Linh: “A Linh! Là con làm sao?”.

“Bố, con… con…”, Tần Linh lắp bắp, vô cùng hoảng sợ.

“Chú Trác! Ông Du! Đây là hiểu lầm, là ngộ thương!”.

Ma Bình vội vàng giải thích.

“Hiểu lầm? Con trai tôi bị chém mất cánh tay mà còn là hiểu lầm?”, ông lão nổi giận, quát Tần Trác: “Tần Trác, ông nói phải làm sao đây?”.

Tần Trác không nói lời nào, vẻ mặt rất khó coi.

“Ông Du, Du Dật muốn cướp kiếm của tôi, tôi không cẩn thận làm anh ta bị thương, tôi… tôi thật sự không phải cố ý”.

“Không cố ý? Vậy tôi cũng không cố ý thử xem nhé?”.

Ông Du lạnh lùng nói, cầm kiếm dưới đất lên định chém cô ta.

“Ông Du chờ đã!”.

Tần Trác vội vàng ngăn ông ta lại.

“Tần Trác! Đã lâu tôi cũng không luyện võ rồi. Trước khi ông bị thương, ông có danh hiệu thiên tài số một thôn Ẩn Ma, nhiều năm trôi qua không biết thực lực của ông thế nào rồi! Hôm nay tôi đấu với ông một trận xem sao!”, ông Du lạnh lùng quát, ngay sau đó ra tay với Tần Trác.

Tần Trác kinh hãi, lập tức vung tay đỡ đòn.

Đúng lúc đó, một giọng nói nghiêm túc hét lên: “Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Hai người dừng lại.

Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, tóc ngắn để râu đi ra khỏi đám đông.

Người đàn ông mặc áo gấm viền vàng, không giận mà uy, đôi mắt nghiêm nghị, trên người toát ra cảm giác áp bách.

“Đại chấp sự!”.

“Đại chấp sự đến rồi!”.

“Bái kiến Đại chấp sự!”.

“Bái kiến Đại chấp sự!”.

Người trong phòng đồng loạt hét lên.

“Đại chấp sự!”.

Tần Trác và ông Du thấy vậy cũng cùng nhau hành lễ, không dám lỗ mãng.

“Đại chấp sự! Xin người hãy làm chủ cho tôi!”.

Du Dật quỳ xuống đất, khóc lóc nói.

“Đại chấp sự! Tần Linh chém đứt tay con trai tôi, Tần Trác bảo vệ cô ta! Xin Đại chấp sự cho phép tôi lấy lại công bằng từ hai bố con Tần Trác!”, ông Du nghiến răng nói.

“Thế sao?”.

Đại chấp sự liếc nhìn tình trạng thê thảm của Du Dật, sau đó liếc nhìn Tần Linh, cuối cùng nhìn sang Ma Bình, lên tiếng: “Ma Bình, cậu hãy kể lại tường tận mọi việc đã xảy ra cho tôi”.

“Vâng, thưa Đại chấp sự!”.

Ma Bình không dám giấu giếm, lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra.

Đợi kể xong mọi chuyện, mấy người phía Đại chấp sự đều tập trung ánh nhìn lên người Lâm Chính.

Lâm Chính sửng sốt, có dự cảm chẳng lành.
Chương 3035: Thất vọng

"Nói tới nói lui thì tất cả mọi chuyện đều do người này gây ra?”, Đại chấp sự lạnh lùng nhìn Lâm Chính và trầm giọng.

“Điều này cũng không thể trách Lâm Chính được. Anh ta không làm gì hết”, Ma Bình vội vàng nói.

“Thế nhưng cậu ta là người của Thiên Ma Đạo, vậy thì không nên ở lại thôn Ẩn Ma”, người kia quát.

“Đúng vậy, người của Thiên Ma Đạo cút khỏi thôn chúng tôi”.

“Cút đi”.

“Cút đi”.

Những người khác cũng gào lên.

“Câm miệng”, Tần Trác tức giận: “Mặc dù Lâm Chính là người của Thiên Ma Đạo nhưng cậu ta đã bị thiên ma đạo trục xuất, hơn nữa trước đó cậu ta còn cứu người của chúng ta. Cậu ta có ơn với chúng ta. Sao chúng ta có thể dùng ơn báo oán được?”

“Có ơn với thôn Ẩn Ma sao? Có ơn với ông thì có? Tần Trác ông tưởng chúng tôi không biết gì sao? Là do con gái ông ây sự, suýt nữa thì hại chết đám người Ma Bình. Ông còn mặt mũi mà nói thế à?”, ông Du hừ giọng.

Sắc mặt Tần Trác vô cùng khó coi: “Dù thế nào thì cũng phải để thôn trưởng chữa khỏi bệnh cho Lâm Chính rồi tính. Cậu ấy vì người của thôn Ẩn Ma chúng ta mà bị thương, đợi cậu ấy khỏi thì sẽ tự động rời đi thôi”

“Đợi khỏi sao?”

“Đúng vậy! Vừa nãy tôi đi gặp trưởng thôn rồi. Trưởng thôn cũng đã đồng ý để Lâm Chính ở lại thôn dưỡng thương. Lát nữa ông ấy sẽ đích thân tới trị thương cho Lâm Chính”, Tần Trách nói với ông Du.

Lâm Chính mừng lắm. Nói vậy thì mọi việc xem như thành công rồi. Xem ra ma độc của anh nhanh chóng được giải.

Nhưng đúng lúc này Đại chấp sự lại nói: “Tần Trác, tôi tới là vì nói cho ông biết trưởng thôn sẽ không tới đâu”.

“Cái gì?”, Tần Trác tái mặt.

“Mặc dù người này đã cứu người trong thôn, có ơn với thôn nhưng vẫn không thể phá bỏ nguyên tắc đã có được. Ý của mọi người là để người này nghỉ ngơi ở đây vài ngày là được. Những việc khác thì chúng ta đừng can dự nhiều vào làm gì”, Đại chấp sự nói bằng vẻ vô cảm.

“Nhưng cậu ta trúng ma độc, không sống nổi vài ngày đâu. Lẽ nào chúng ta trơ mắt ra nhìn ân nhân của mình chết mà không cứu? Nếu như vậy thì chúng ta và Thiên Ma Đạo đều mất nhân tính có khác gì đâu?”, Tần Trác vội nói

“Cậu ta chỉ có ơn với ông, không hề có ơn với thôn chúng ta. Nhưng ông đã nói tới nước đó thì tôi cũng không làm khó làm gì. Người này vốn gây chuyện, phải bị trừng phạt nhưng nể tình cậu ta cứu Tần Linh thì thôn Ẩn Ma cũng không truy cứu nữa”, Đại chấp sự quay qua nhìn hai bố con ông Du: “Lát nữa tôi sẽ đi lấy ít huyết cao để trị thương cho ông Du. Mọi người không cần lo lắng, chuyện này tới đây thôi".

Ông Du mừng lắm vội chắp tay. “Tất cả đều làm theo lời dặn của Đại chấp sự ạ”.

Đại chấp sự gật đầu, nhìn Lâm Chính: “Cậu ở đây dưỡng thương, đợi vết thương hồi phục thì lập tức rời khỏi thôn, ngoài ra tôi phải cảnh cáo cậu, phạm vi hoạt động của cậu là ở căn nhà này và phạm vi trong vòng một trăm mét. Đừng có đi xa hơn nữa, nếu không hậu quả tự chịu".

Lâm Chính đanh mặt, không nói gì.

“Tần Trác, cậu ta sẽ do nhà họ Tần phụ trách trăm sóc. Quy tắc thì ông biết rồi đấy, đừng vi phạm, cũng đừng làm khó tôi”, nói xong, Đại chấp sự phất tay đưa người rời đi

Lâm Chính thấy vậy thì ớn lạnh. Vốn tưởng sự việc sẽ vô cùng thuận lợi, giờ xem ra là do anh nghĩ quá nhiều.

Thôn Ẩn Ma quả nhiên có địch ý cực lớn với Thiên Ma Đạo. Thế nhưng anh vẫn đang có ma độc trên người, căn bản không thể làm gì khác.

“Đành phải dùng cách khác thôi”, Lâm Chính lầm bầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom