-
Chương 3046-3050
Chương 3046: Trận hỗn chiến
Luật của trận quyết đấu mọi người đều đã nắm rõ.
"Quy tắc: Không được làm bị thương đối thủ, muốn thắng thì phải chế ngự được đối phương, không được sử dụng binh khí, không được dùng những chiêu thức gây nguy hiểm đến tính mạnh. Nếu cả hai người giao đấu quá lâu vẫn không phân thắng bại thì sẽ chọn người có khí công mạnh hơn. Đương nhiên, trận quyết đấu này mục đích chính không phải để kiểm tra xem cảnh giới võ lực của các thí sinh cao tới đâu, mà chủ yếu là xem tầm nhìn và kỹ năng của thí sinh ra sao! Khi quyết đấu cần dùng trí thông minh, chỉ có người tài trí hơn người mới đi được đến cuối cùng. Nếu dồn hết sức cho một trận đấu thì sẽ không đủ sức để trụ đến cuối cùng!"
Trưởng thôn bình tĩnh tuyên bố, sau đó phất tay một cái.
Người bên cạnh lập tức lấy ra hai ống rút thăm lớn đặt lên bàn.
"Cuộc quyết đấu này sẽ tiến hành bằng hình thức rút thăm, mỗi lượt đấu rút hai lần! Lần thứ nhất để quyết định số người tham gia thi đấu, lần thứ hai là để quyết định những người tham gia trận đấu!"
Trưởng thôn quay sang bên cạnh, nói: "Có thể bắt đầu rồi".
"Vâng, trưởng thôn!"
Người kia gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố: "Ma Chấn tôi sẽ giám sát và tổ chức bốc thăm cho mọi người, các vị có ý kiến gì không?"
"Không có!"
Mọi người đồng thanh nói.
Ma Chấn lập tức thò tay vào một trong hai cái ống, lấy ra một mảnh giấy rồi mở ra trước mặt tất cả mọi người.
Trên mảnh giấy hiện lên một chữ "ba".
"Trận đấu đầu tiên sẽ là cuộc đấu giữa ba người!", trưởng thôn tuyên bố.
"Ngay trận đầu đã hỗn chiến rồi".
"Có cái hay để xem rồi dây".
"Không biết là ba kẻ đen đủi nào".
"Xin đừng là con".
Mọi người xôn xao bàn tán.
"Cuộc đấu ba người?", Lâm Chính hỏi với vẻ nghi hoặc: "Ba người thì đánh sao?"
"Đó chính là sự khác biệt của trận quyết đấu chọn đệ tử lần này", Tần Linh cười nói: "Những trận đấu tuyển chọn đồ đệ sẽ không như những trận đấu thông thường, sẽ không phải một đấu một. Trưởng thôn hy vọng người được chọn tài trí vẹn toàn, văn võ song toàn, nếu chỉ mạnh thôi thì chưa đủ, mà còn phải có năng lực ứng biến và tầm nhìn. Mà hỗn chiến như vậy sẽ kiểm tra trí tuệ của một người, cho nên mới có việc bốc thăm chọn số người tham gia trận đấu".
"Hoá ra là vậy", Lâm Chính lúc này gật đầu hiểu ra.
"Trận đấu từ ba người trở lên là hỗn loạn nhất. Cục diện như vậy dễ khiến thể lực của một người hoàn toàn bị rút cạn. Cho dù có thắng được cũng mệt đến mất nửa cái mạng, không thể cầm cự đến trận cuối cùng. Cho nên không ai muốn tham gia vào một trận hỗn chiến như vậy cả. Vậy mà trận đầu lại như vậy, không biết ai sẽ lên thớt' đây", Ma Bình cười nói.
"Chỉ mong không phải chúng ta, nếu không thì dù có thắng đằng sau cũng chẳng còn sức".
"Đúng vậy, chỉ đành cầu nguyện thôi".
Mấy người họ rì rầm bàn tán, sau đó âm thầm cầu nguyện.
Rất nhanh sau đó, lần bốc thăm thứ hai cũng đã có kết quả.
"Số 18! Số 21! Số 37!"
Ma Chấn dõng dạc tuyên bố.
"Số 18 Vương Hạo, số 21 Trương Gia, số 37 Triều Nguyệt!"
"Không có mình, may quá!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ba người vừa được gọi tên mặt trắng bệch, thở ngắn than dài bước lên lôi đài.
Cuộc đấu ba người khó khăn hơn đấu hai người rất nhiều. Ba người thì không chỉ đọ võ lực mà còn đọ tài trí.
Ai cũng muốn đứng ngoài, dụ cho hai đấu thủ còn lại đánh chán thì thôi.
Cho nên ba người vừa lên đài, thế cục đã giằng co rất lâu.
Cứ như vậy giằng co đến một giờ đồng hồ, Triều Nguyệt mới là người đầu tiên xin rút lui.
Cô ấy thở hồng hộc, mồ hôi như tắm, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
"Tôi bỏ cuộc".
Triều Nguyệt mềm nhũn chân, yếu ớt hô lên, sau đó được người khác dìu xuống.
Ma Chấn nhìn sang trưởng thôn.
"Ba đấu thủ này tư chất đều không tệ, nhưng không được mưu trí, không thích hợp làm đồ đệ của tôi", trưởng thôn bình thản nói.
Ma Chấn gật đầu, lập tức tuyên bố bắt đầu vòng bốc thăm thứ hai.
Những trận tiếp theo không phải hỗn chiến mà là một chọi một như bình thường.
Bầu không khí cũng càng lúc càng sôi động.
Tiếng reo hò cổ vũ vang lên không ngớt.
Khán giả cũng phấn khích theo.
Cứ như vậy đến trận thứ tám, Ma Chấn lại xóc ống bốc thăm lên, sau đó lấy ra mảnh giấy, mở nó ra.
"Oa!"
Mọi người như vỡ oà.
"Đấu năm?"
Lâm Chính nhìn mảnh giấy mà cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chương 3047: Một chọi bốn?
Trận chiến năm người sao?
Lâm Chính trong lòng lại có chút mong chờ, muốn xem xem một trận hỗn chiến như vậy sẽ như thế nào.
Mọi người râm ran bàn luận, ai cũng phấn khích.
"Năm người hỗn chiến? Trận chiến như vậy rất hiếm!"
"Wow, trận này hay lắm đây! Tuyệt vời!"
"Năm người này lên sàn xong chỉ có nước phế! Đấu như vậy thể lực chắc chắn sẽ tiêu hao kinh khủng. Trận này chắc chẳng ai thắng".
"Đúng vậy, cũng không biết năm người đen đủi đó là ai".
Mọi người xôn xao bàn tán, vô cùng chờ mong.
Rất nhanh, Ma Chấn thông báo số thăm sẽ tham gia vào trận chiến.
"Số 7, số 23, số 45, số 16, số 89!"
Năm số thăm được thông báo, mọi người lậo tức đưa mắt nhìn xung quanh xem chủ nhân của những số thăm này là ai.
"Có tôi".
Lúc này, Tần Linh vẻ mặt khó coi, lấy số thăm của mình ra.
"A Linh, sao cô đen dữ vậy?"
"Trời ơi, lẽ nào lại gục ngay từ vòng đầu tiên?"
"Thảm quá!"
Mấy người Ma Bình buồn bã cảm thán.
Tần Linh cũng cảm thấy rất thất vọng.
"Tôi phải làm sao đây?", cô than thở, muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Không cần phải than thân trách phận, nếu đã trúng mình thì cứ bình tĩnh đối mặt thôi. Thực ra đấu năm người cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng, tôi tin chắc cô sẽ thắng một cách nhẹ nhàng", Lâm Chính cười nói.
Nghe những lời động viên của anh, Tần Linh mới an tâm hơn một chút.
Cô hít sâu một hơi, khẽ gật đầu: "Anh Lâm, anh yên tâm, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh!"
"Cố lên!"
"Ừm!"
Nói rồi, Tần Linh quay lưng đi lên lôi đài.
Nhưng được mấy bước, cô đột nhiên đứng sững lại, gương mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ kinh ngạc nhìn sang bên phải.
Lâm Chính cũng sững sờ.
"Không thể nào!"
Ma Bình cũng kêu lên thất thanh, đứng bật dậy khỏi ghế, run rẩy hét lên.
"Sao có thể như vậy?"
"Là giả sao? Nếu không... nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy..."
"Gian lận! Chắc chắn có kẻ gian lận! Sao có chuyện trùng hợp như vậy được?"
Những người khác cũng đứng hết lên, giận dữ hô lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn về phía đó, cau chặt mày lại.
Anh đã nhìn thấy mấy người cũng đang đi lên lôi đài.
Mấy người này lần lượt là Trần Đoạ Phi, Trần Thủ, ngoài ra còn hai đấu thủ khác rất mạnh.
Từ vị trí ngồi của bọn họ có thể phán đoán họ đều là người trong nhóm của Trần Đoạ Phi.
Cũng có nghĩa là trận chiến này của Tần Linh không phải cuộc đấu năm người!
Mà là... một chọi bốn!
Khán giả rần rần dậy sóng.
Ai cũng nhận ra đám người Trần Đoạ Phi này là cá mè một lứa.
Trận này Tần Linh khó mà thoát được.
"Trưởng thôn, tôi có ý kiến!" Ma Bình hô lớn.
"Có vấn đề gì sao?", trưởng thôn bình thản nhìn sang.
"Trưởng thôn, tôi nghi ngờ có người gian lận bốc thăm!", Ma Bình nói thẳng.
"Hỗn láo! Cậu có ý gì? Nghi ngờ tôi sao?", Ma Chấn nổi giận, lập tức quát lên.
"Chú Thần, cháu không có ý đó, có điều tại sao hai anh em Trần Thủ lại cùng lên đài chứ? Như vậy, những đấu thủ khác rất thiệt", Ma Bình mặt hơi biến sắc, giọng nói yếu đi một chút.
"Tất cả đều là do bốc thăm ngẫu nhiên, bốc trúng cái nào thì chọn cái đó! Nếu cậu cảm thấy tôi có vấn đề thì cần phải lấy ra chứng cứ, còn nếu cậu nói nhăng nói cuội xúc phạm tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu!", Ma Chấn giận dữ đáp.
"A Bình! Ngồi xuống ngay!"
Ở cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đứng bật dậy, lớn tiếng quát.
"Bố..."
"Ngồi xuống ngay! Không được nói năng tầm bậy!", người đàn ông lại quát lớn.
Ma Bình bất lực, chỉ đành ngồi xuống.
"Cuộc đấu tiếp tục".
Trưởng thôn phất tay nói.
Tần Trác đứng bên cạnh mặt cũng trắng bệch ra.
Tần Linh hơi run rẩy nhìn đám người Trần Đọa Phi lúc này đang vô cùng đắc ý. Sau đó cô nghiến chặt răng, đi về phía lôi đài.
"Đúng rồi! Chắc chắn là đổi số thăm! Chắc chắn là đổi số thăm! Ác độc, không ngờ các người lại ra tay tàn độc như vậy!"
Lúc này, Ma Bình như chợt nghĩ ra điều gì đó, giận dữ nghiến răng nói.
"Đổi số thăm?", Lâm Chính quay đầu sang.
"Đúng! Đám người Trần Đọa Phi có trong tay số thăm của rất nhiều người. Đợi xem số nào được gọi, bọn họ liền lấy số thăm đó đi lên bục! Lần này bọn họ chắc chắn là nhắm vào Tần Linh!", Ma Bình giận dữ nói: "Tôi phải tố cáo bọn chúng!"
Thế nhưng anh ấy đang định đứng lên thì đã bị Lâm Chính ấn ngồi xuống.
"Người anh em, anh đang làm gì vậy?", Ma Bình quay đầu hỏi.
Lâm Chính chỉ mỉm cười lắc đầu đáp: "Không cần tố cáo, anh cứ ngồi yên xem kịch hay là được rồi!"
"Xem kịch?", Ma Bình ngẩn người.
"Đúng", Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Bốn người này không phải đối thủ của Tần Linh!"
Chương 3048: Chấn áp
Ma Bình há mồm trợn mắt, tưởng rằng Lâm Chính bị điên mất rồi. Mặc dù trước đó thông tin Tần Linh đánh bại Trần Thủ được truyền đi khắp nơi nhưng đến cả Ma Bình cũng cho rằng là do Tần Linh dùng thủ đoạn hoặc là đánh lén, nếu không cô ta không thể nào đánh bại được Trần Thủ.
Mà thực lực của Trần Đọa Phi và hai người kia không thua gì Trần Thủ. Đặc biệt là người đàn ông kia, anh ta là xếp thử 7 trong những thiên tài và tên Đoan Mộc Chí Minh.
Thủ đoạn của anh ta mạnh hơn Trần Thủ hơn rất nhiều.Vậy mà một mình Tần Linh có thể đấu được với bảy người sao?
Sợ là khó hơn cả lên trời mà. Ma Bình định ngăn lại nhưng đã muộn. Tần Linh đã bước lên võ đài.
Trần Đọa Phi, Trần Thủ cũng nhảy lên.
Cả hiện trường sục sôi. Tiếng bàn tán xì xầm vang lên không ngớt.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây chắc chắn là chiêu trò do Trần Đọa Phi gây ra. Nếu không không thể nào có thể trùng hợp như vậy. Hai anh em nhảy lên võ đài.
Chắc chắn là hai người họ cố tình muốn trả thù Tần Linh. Thế nhưng thôn Ẩn Ma là một nơi coi trọng quy tắc. Chỉ cần không có chứng cứ thì chẳng ai có thể trách Trần Đọa Phi được.
“Tần Linh lần này thảm rồi”.
“Du Dật và hai anh em Trần Thủ có mối quan hệ thân thiết. Trần Đọa Phi còn thích Du Dật, Tần Linh không chỉ chặt tay của Du Dật mà còn đánh bại cả Trần Thủ trước đó khiến bọn họ mất mặt thế nên họ phải báo thù Tần Linh rồi”.
“Sao Tần Linh vẫn còn dám lên đấu thế không biết. Tôi thật sự không hiểu”, đám đông xì xầm to nhỏ.
“A Linh”, lúc này, Tần Trác đứng lên.
“Bố”, Tần Linh đáp lại.
“Nghe này, quyết đấu có thể nhận thua. Nếu như con cảm thấy không ổn thì mau nhận thua, rõ chưa?”, Tần Trác bặm môi, lên tiếng.
Ý tứ của ông ta đã quá rõ. Tần Trác hi vọng Tần Linh lập tức nhận thua. Tình hình thế này Tần Linh không thể có khả năng thắng được.
Tần Linh đương nhiên là biết. Cô ta cảm thấy bất an, nhưng nghĩ tới những lời của Lâm Chính thì không tại sao cô ta lại cảm thấy có dũng khí.
Sự mâu thuẫn về mặt tâm lý này khiến cô ấy không thể thoái lui. Tần Linh bặm môi, nhìn chăm chăm bốn người trên võ đài.
“Dũng cảm đáng khen đấy Tần Linh. Hi vọng lát nữa cô sẽ không hối hận”, Trần Đọa Phi nheo mắt.
“Bớt nói nhảm lại, tới đi”, Tần Linh hét.
“Đúng là không biết điều. Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa”
Trần Thủ hừ giọng, lao lên đầu tiên. Anh ta phải đích thân giải quyết Tần Linh để rửa sạch nỗi nhục này. Tần Linh nín thở, lùi về sau định né đòn.
“Định chạy đi đâu?”, Trần Đọa Phi đạp chân, lao tới như điện xẹt, khoá chặt đường lui của Tần Linh.
Bùm! Cú đấm của Trần Thủ giống như một quả lựu đạn dội xuống Nhiều người đã phải kêu lên vì kinh ngạc. Trấn Thủ không hề nương tay, đây rõ ràng là đòn sát phạt.
“Cẩn thận”, Ma Bình hô lớn.
Khi đám đông trưởng rằng Tần Linh sẽ không đỡ nổi chiêu thức này thì cô ta đột nhiên nhanh như cắt luồn qua một bên né được nắm đấm. Đồng thời cô ta tung chân lên đạp vào Trần Thủ.
Bụp...Âm thanh nặng nề vang lên. Trần Thủ lập tức bị mất thăng bằng, ngã ra đất.
“Anh ơi”, Trần Đọa Phi nín thở, dùng tay chém về phía Tần Linh. Nguồn sức mạnh bùng nổ khiến đòn tấn công của cô ta mạnh tới mức có thể chém biến dạng kim loại.
Thế nhưng tốc độ của Tần Linh cũng nhanh tới mức không thể tin. Cô ta nhanh chóng tiếp cận Trần Đọa Phi và tấn công ngực cô ta. Trần Đọa Phi bay bật ra, ngã sõng soài ra đất.
Cảnh tượng đó khiến cả hiện trường im lặng. Tất cả đều trố tròn mắt.
Chương 3049: Lại chiến thắng
Đám đông há mồm trợn mắt. Rất nhiều người phải dụi mắt vì tưởng mình bị ảo giác.
Thế nhưng sự thực đã bày ra trước mắt. Tất cả đều là thật. Chưa tới hai chiêu mà Tần Linh đã hạ gục cả Trần Thủ và Trần Đọa Phi.
“Là giả...ai có thể nói cho tôi biết đó là giả được không”.
“Chắc chắn là tôi đang nằm mơ. Chắc chắn là như vậy”.
“Tần Linh không phải xếp hạng một trăm sao? Sao cô ta có thể...trở nên mạnh như vậy chứ?”
“Thật đúng là không thể tin được”
Hiện trường bàng hoàng. Tần Trác đứng bật dậy, hai con ngươi lồi ra.
“Tần Trác, ông giấu cũng kỹ ghê, con gái ông mà đã luyện tới trình độ đó rồi”, ông Du tức giận nhìn Tần Trác.
“Hả? Tôi...tôi không biết”, Tần Trác hoang mang.
“Thế nhưng ông đừng vội đắc ý. Tần Linh có thể đấu được với một người, hai người nhưng ba, bốn người thì sao? Đừng quên. Đoan Mộc Chí Minh vẫn còn đứng đó”, ông Du hừ giọng.
Tần Trác giật mình, nhìn người đàn ông để đầu đinh đứng trên võ đài Đúng là Đoan Mộc Chí Minh mới là sự uy hiếp lớn nhất.
Thực lực của người này không phải là điều mà Trần Thủ và Trần Đọa Phi có thể so sánh được. Hơn nữa, lúc hai anh em họ cùng tấn công Tần Linh thì anh ta căn bản chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Rõ ràng là anh ta không hề coi trọng trận đấu này. Nếu anh ta mà ra tay thì có lẽ Tần Linh sẽ không thể cầm cự được lâu.
Tần Trác cảm thấy vô cùng lo lắng. Cuộc chiến trên võ đài vẫn chưa kết thúc.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ sao các người bất tài thế. Đoan Mộc, để tôi ra tay, tôi thấy họ chẳng làm gì nổi Tần Linh đâu”, lúc này một người đàn ông đứng bên cạnh Đoan Mộc Chí Minh lên tiếng.
“Đi đi, mau giải quyết cho xong, đừng để làm trò cười nữa”, Đoan Mộc Chí Minh khoanh tay, nói giọng thản nhiên.
“Vâng”, người đàn ông nheo mắt, bày ra tư thế. Lúc này, ma khí đen xì phóng ra bao bọc lấy Tần Linh.
Tần Linh lập tức tái mặt. Trần Đọa Phi và Trần Thủ lập tức bò dậy, kết hợp với người vừa tung đòn.
“Tần Linh, đừng trách chúng tôi người đông ức hiếp cô. Cô chuẩn bị xong rồi chứ?”, người đàn ông mỉm cười.
“Tới đi”, Tần Linh đi chân đất, phóng ra khí thế cực mạnh.
“Vậy thì cô nhìn cho kỹ nhé”, người đàn ông hét lớn sau đó sử dụng dòng khí lưu màu đen xì tấn công.
“Khóa chặt cô ta”, Trần Đọa Phi hét lớn. Hai anh em cũng lập tức phóng ra ma khí chèn ép Tần Linh.
Ầm...Khu vực dưới chân Tần Linh bị hõm xuống. Nguồn áp lực ngàn cân khiến cô ta đứng không vững. Thế nhưng cô ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó, hai mắt trợn tròn. Cô ta nhìn cơ thể mình bằng vẻ không dám tin.
“Nguồn sức mạnh này...”, Tần Linh lầm bầm.
“Kết thúc rồi”, tiếng hét vang lên.
Người đàn ông tung ra một cú đấm...Thế nhưng một giây sau Tần Linh đột nhiên giơ tay lên.
Bùm...Âm thanh giòn giã vang lên.
“Cái gì?”, cả hiện trường bàng hoàng.
Chưởng đánh của Tần Linh vừa hay bọc trọn cú đấm của đối phương. Cô ta bóp chặt năm đầu ngón tay, không chịu buông ra. Đòn tấn công của người đàn ông lập tức mất tác dụng.
“Không thể nào”, Trần Thủ gào lên. Trần Đọa Phi trố tròn mắt. Thậm chí ngay cả người đàn ông cũng hóa đá. Tần Linh khẽ đẩy tay. Đối phương bay bật ra như diều đứt dây.
Lúc này cả hiện trường bùng nổ. Vô số người kêu lên. Không ai dám tin Tần Linh là người xếp hạng thứ 100. Tần Trác cũng thất thần. Ma Bình há hốc miệng, như bị nhét một quả trứng vào mồm.
Đám đông tái mặt.
“Đoan Mộc Chí Minh còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên đi chứ”, ông Du không thể ngồi im được nữa, bèn đập bàn hét lớn.
Đoan Mộc Chí Minh chau mày. Lần này thì anh ta trở nên nghiêm túc hơn nhiều rồi. Anh ta không còn do dự nữa, lập tức tung một chưởng về phía Tần Linh.
Tần Linh nhanh tay nhanh mắt ngáng tay lên đỡ. Đồng thời cô ta lùi về sau né đòn.
Phản ứng quá nhanh. Đoan Mộc Chí Minh nín thở, không dám dừng lại, chỉ lập tức tấn công liên tiếp.
Hai anh em Trần Thủ cũng tấn công tiếp. Ba người đồng loạt hành động.
Sáu cú đấm mang theo ma khí tập trung lại một điểm. Đòn tấn công khiến người khác phải nín thở.
Thế nhưng đối diện với chiêu tấn công đó Tần Linh vẫn vô cùng ung dung. Cánh tay bẻ nhỏ của cô có thế đối kháng một cách dễ dàng. Hai chân cô ta vô cùng linh hoạt tạo thế.
Đám đông bên dưới thật sự kinh ngạc. Cứ thế tầm một trăm chiêu thì ba người kia đã phải thở hổn hển.
Ngược lại Tần Linh vẫn vô cùng ung dung. Cô ta cũng không khách khí chỉ tung ra ba chiêu.
Bùm bùm...Ba người kia bay bật ra khỏi võ đài ngã ra đất. Cả bốn người trên võ đài đã bị hạ gục, không đứng dậy nổi.
“Tần Linh thắng rồi”, Ma Chấn hô vang.
Chương 3050: Thần Uy Đan
Cả hiện trường chết lặng. Tam quan của bọn họ điên đảo.
Dù là khi Ma Chấn đã tuyên bố kết quả thì rất nhiều người cũng vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cho tới khi Tần Linh nhảy xuống thì tiếng hoan hô rầm trời mới vang lên. Cả hiện trường sục sôi.
“Tần Linh thắng rồi, Tần Linh đã thắng rồi”.
“Hơn nữa còn thắng một cách dễ dàng. Ôi trời ơi, cô ấy thật sự là Tần Linh mà tôi đã quen sao?”
“Từ lúc nào mà cô ấy trở nên lợi hại như vậy thế?”
“Ôi ông trời ơi…”, không ai dám tin.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ, các người đừng làm khó tôi nữa. Tôi đã không so đo với các người nhiều lần rồi vậy mà các người hết lần này đến lần khác hại tôi. Nếu không phải nể tình cũng một tộc thì tôi đã sớm ra đòn sát phạt rồi. Nghe đây, nếu các người còn gây sự thì tôi không nể mặt nữa đâu”, Tần Linh trừng mắt với hai anh em rồi quay người rời đi.
Hai người bặm môi, tức lắm nhưng không làm gì được. Tần Linh giống như một con khổng tước kiêu kỳ bước đi. Đám người Ma Bình hò reo.
“Anh Lâm”, Tần Linh bước tới mỉm cười.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Rất tốt. Trời ạ, tôi không ngờ là tôi lại lợi hại như vậy”, Tần Linh kích động nói
“Anh Lâm, có phải là do anh làm không?”, Ma Bình sà tới, khẽ nói: “Thực lực của Tần Linh tôi biết mà. Cô ấy không thể nào thắng được bất kỳ ai trong ba người kia. Vậy mà giờ cô ấy lại làm được, nhất định là do anh làm đúng không?”
“Tôi cũng không làm gì cả, chỉ giúp cô ấy điều hòa lại cơ thể thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Điều hòa cơ thể sao?”, Ma Bình giật mình: “Vậy anh có thể giúp tôi được không?”
“Hả…yên tâm, sẽ có cơ hội thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Những cuộc chiến tiếp theo với Tần Linh vô cùng thuận lợi. Đến ngay cả Đoan Mộc Chí Minh xếp vị trí thứ bảy cũng bị cô ta xử lý một cách dễ dàng.
Còn đám người Ma Bình thì bị bại trong tay của thiên tài số mười.Thực lực của Tần Linh khiến đám đông phải kinh ngạc.Tần Trác cười ha ha. Đám người ông Du thì lạnh mặt, bặm môi.
Tần Linh nhanh chóng vào trận chung kết.
Trận chung kết bao gồm hai trận, do bốn người tiến hành. Trong bốn người sẽ chọn hai và họ sẽ trở thành môn đồ của trưởng thôn.
Trận thứ nhất là Ông Yến Nam đấu với Địch Thạch Viễn. Họ đều là nhưng hạt giống tốt nên được đám đông vô cùng chú ý.Cuộc chiến diễn ra nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng Địch Thạch Viễn thắng.
Người nhà họ Địch hò reo đầy vui mừng.Địch Thạch Viễn mỉm cười.
Trận thứ hai nhanh chóng diễn ra. Tần Linh đấu với thiên tài số một của thôn Việt Thái Thanh. Đây cũng là trận chiến cuối cùng và cũng là trận chiến được quan tâm nhất.
“Tần Linh dù rất giỏi nhưng cô ấy không có nền tảng, võ kỹ có phần kỳ lạ, chưa luyện tập kỹ, so với Việt Thái Thanh thì chắc chắn là bại thôi”
“Đương nhiên. Việt Thái Thanh là thiên tài tuyệt thế hàng trăm năm nay mới có một của Ẩn Ma. Trưởng thôn đã nói rồi, đến ngay cả ông ấy lúc trẻ mà thiên phú cũng không bằng anh ta được. Thực ra ông ấy đã sớm coi anh ta là môn đồ của mình rồi”
“Vậy sao? Vậy trận chiến này còn có nghĩa gì nữa”
“Đúng rồi”, đám đông xôn xao. Tần Linh cũng cảm thấy căng thẳng.
“A Linh, đừng căng thẳng, dồn toàn lực, chỉ cần như vậy dù thắng hay thua thì đều không quan trọng”, Ma Bình an ủi. Tần Linh gật đầu thế nhưng rõ ràng là cô ta vẫn cảm thấy hết sức lo lắng.
“Cô Tần”, Lâm Chính hét lên.
“Gọi tôi A Linh là được, anh có gì dặn dò sao?”, Tần Linh vội hỏi.
“Cô ngậm cái này rồi lên chiến đấu”, Lâm Chính lấy ra một viên đan dược và giao cho cô ta.
“Anh Lâm, đây là gì vậy?”, Tần Linh nghi ngờ hỏi.
“Tôi luyện chế ra được một loại đan dược gọi là Thần Uy Đan”, Lâm Chính nói.
Luật của trận quyết đấu mọi người đều đã nắm rõ.
"Quy tắc: Không được làm bị thương đối thủ, muốn thắng thì phải chế ngự được đối phương, không được sử dụng binh khí, không được dùng những chiêu thức gây nguy hiểm đến tính mạnh. Nếu cả hai người giao đấu quá lâu vẫn không phân thắng bại thì sẽ chọn người có khí công mạnh hơn. Đương nhiên, trận quyết đấu này mục đích chính không phải để kiểm tra xem cảnh giới võ lực của các thí sinh cao tới đâu, mà chủ yếu là xem tầm nhìn và kỹ năng của thí sinh ra sao! Khi quyết đấu cần dùng trí thông minh, chỉ có người tài trí hơn người mới đi được đến cuối cùng. Nếu dồn hết sức cho một trận đấu thì sẽ không đủ sức để trụ đến cuối cùng!"
Trưởng thôn bình tĩnh tuyên bố, sau đó phất tay một cái.
Người bên cạnh lập tức lấy ra hai ống rút thăm lớn đặt lên bàn.
"Cuộc quyết đấu này sẽ tiến hành bằng hình thức rút thăm, mỗi lượt đấu rút hai lần! Lần thứ nhất để quyết định số người tham gia thi đấu, lần thứ hai là để quyết định những người tham gia trận đấu!"
Trưởng thôn quay sang bên cạnh, nói: "Có thể bắt đầu rồi".
"Vâng, trưởng thôn!"
Người kia gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố: "Ma Chấn tôi sẽ giám sát và tổ chức bốc thăm cho mọi người, các vị có ý kiến gì không?"
"Không có!"
Mọi người đồng thanh nói.
Ma Chấn lập tức thò tay vào một trong hai cái ống, lấy ra một mảnh giấy rồi mở ra trước mặt tất cả mọi người.
Trên mảnh giấy hiện lên một chữ "ba".
"Trận đấu đầu tiên sẽ là cuộc đấu giữa ba người!", trưởng thôn tuyên bố.
"Ngay trận đầu đã hỗn chiến rồi".
"Có cái hay để xem rồi dây".
"Không biết là ba kẻ đen đủi nào".
"Xin đừng là con".
Mọi người xôn xao bàn tán.
"Cuộc đấu ba người?", Lâm Chính hỏi với vẻ nghi hoặc: "Ba người thì đánh sao?"
"Đó chính là sự khác biệt của trận quyết đấu chọn đệ tử lần này", Tần Linh cười nói: "Những trận đấu tuyển chọn đồ đệ sẽ không như những trận đấu thông thường, sẽ không phải một đấu một. Trưởng thôn hy vọng người được chọn tài trí vẹn toàn, văn võ song toàn, nếu chỉ mạnh thôi thì chưa đủ, mà còn phải có năng lực ứng biến và tầm nhìn. Mà hỗn chiến như vậy sẽ kiểm tra trí tuệ của một người, cho nên mới có việc bốc thăm chọn số người tham gia trận đấu".
"Hoá ra là vậy", Lâm Chính lúc này gật đầu hiểu ra.
"Trận đấu từ ba người trở lên là hỗn loạn nhất. Cục diện như vậy dễ khiến thể lực của một người hoàn toàn bị rút cạn. Cho dù có thắng được cũng mệt đến mất nửa cái mạng, không thể cầm cự đến trận cuối cùng. Cho nên không ai muốn tham gia vào một trận hỗn chiến như vậy cả. Vậy mà trận đầu lại như vậy, không biết ai sẽ lên thớt' đây", Ma Bình cười nói.
"Chỉ mong không phải chúng ta, nếu không thì dù có thắng đằng sau cũng chẳng còn sức".
"Đúng vậy, chỉ đành cầu nguyện thôi".
Mấy người họ rì rầm bàn tán, sau đó âm thầm cầu nguyện.
Rất nhanh sau đó, lần bốc thăm thứ hai cũng đã có kết quả.
"Số 18! Số 21! Số 37!"
Ma Chấn dõng dạc tuyên bố.
"Số 18 Vương Hạo, số 21 Trương Gia, số 37 Triều Nguyệt!"
"Không có mình, may quá!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ba người vừa được gọi tên mặt trắng bệch, thở ngắn than dài bước lên lôi đài.
Cuộc đấu ba người khó khăn hơn đấu hai người rất nhiều. Ba người thì không chỉ đọ võ lực mà còn đọ tài trí.
Ai cũng muốn đứng ngoài, dụ cho hai đấu thủ còn lại đánh chán thì thôi.
Cho nên ba người vừa lên đài, thế cục đã giằng co rất lâu.
Cứ như vậy giằng co đến một giờ đồng hồ, Triều Nguyệt mới là người đầu tiên xin rút lui.
Cô ấy thở hồng hộc, mồ hôi như tắm, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
"Tôi bỏ cuộc".
Triều Nguyệt mềm nhũn chân, yếu ớt hô lên, sau đó được người khác dìu xuống.
Ma Chấn nhìn sang trưởng thôn.
"Ba đấu thủ này tư chất đều không tệ, nhưng không được mưu trí, không thích hợp làm đồ đệ của tôi", trưởng thôn bình thản nói.
Ma Chấn gật đầu, lập tức tuyên bố bắt đầu vòng bốc thăm thứ hai.
Những trận tiếp theo không phải hỗn chiến mà là một chọi một như bình thường.
Bầu không khí cũng càng lúc càng sôi động.
Tiếng reo hò cổ vũ vang lên không ngớt.
Khán giả cũng phấn khích theo.
Cứ như vậy đến trận thứ tám, Ma Chấn lại xóc ống bốc thăm lên, sau đó lấy ra mảnh giấy, mở nó ra.
"Oa!"
Mọi người như vỡ oà.
"Đấu năm?"
Lâm Chính nhìn mảnh giấy mà cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chương 3047: Một chọi bốn?
Trận chiến năm người sao?
Lâm Chính trong lòng lại có chút mong chờ, muốn xem xem một trận hỗn chiến như vậy sẽ như thế nào.
Mọi người râm ran bàn luận, ai cũng phấn khích.
"Năm người hỗn chiến? Trận chiến như vậy rất hiếm!"
"Wow, trận này hay lắm đây! Tuyệt vời!"
"Năm người này lên sàn xong chỉ có nước phế! Đấu như vậy thể lực chắc chắn sẽ tiêu hao kinh khủng. Trận này chắc chẳng ai thắng".
"Đúng vậy, cũng không biết năm người đen đủi đó là ai".
Mọi người xôn xao bàn tán, vô cùng chờ mong.
Rất nhanh, Ma Chấn thông báo số thăm sẽ tham gia vào trận chiến.
"Số 7, số 23, số 45, số 16, số 89!"
Năm số thăm được thông báo, mọi người lậo tức đưa mắt nhìn xung quanh xem chủ nhân của những số thăm này là ai.
"Có tôi".
Lúc này, Tần Linh vẻ mặt khó coi, lấy số thăm của mình ra.
"A Linh, sao cô đen dữ vậy?"
"Trời ơi, lẽ nào lại gục ngay từ vòng đầu tiên?"
"Thảm quá!"
Mấy người Ma Bình buồn bã cảm thán.
Tần Linh cũng cảm thấy rất thất vọng.
"Tôi phải làm sao đây?", cô than thở, muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Không cần phải than thân trách phận, nếu đã trúng mình thì cứ bình tĩnh đối mặt thôi. Thực ra đấu năm người cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng, tôi tin chắc cô sẽ thắng một cách nhẹ nhàng", Lâm Chính cười nói.
Nghe những lời động viên của anh, Tần Linh mới an tâm hơn một chút.
Cô hít sâu một hơi, khẽ gật đầu: "Anh Lâm, anh yên tâm, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh!"
"Cố lên!"
"Ừm!"
Nói rồi, Tần Linh quay lưng đi lên lôi đài.
Nhưng được mấy bước, cô đột nhiên đứng sững lại, gương mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ kinh ngạc nhìn sang bên phải.
Lâm Chính cũng sững sờ.
"Không thể nào!"
Ma Bình cũng kêu lên thất thanh, đứng bật dậy khỏi ghế, run rẩy hét lên.
"Sao có thể như vậy?"
"Là giả sao? Nếu không... nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy..."
"Gian lận! Chắc chắn có kẻ gian lận! Sao có chuyện trùng hợp như vậy được?"
Những người khác cũng đứng hết lên, giận dữ hô lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn về phía đó, cau chặt mày lại.
Anh đã nhìn thấy mấy người cũng đang đi lên lôi đài.
Mấy người này lần lượt là Trần Đoạ Phi, Trần Thủ, ngoài ra còn hai đấu thủ khác rất mạnh.
Từ vị trí ngồi của bọn họ có thể phán đoán họ đều là người trong nhóm của Trần Đoạ Phi.
Cũng có nghĩa là trận chiến này của Tần Linh không phải cuộc đấu năm người!
Mà là... một chọi bốn!
Khán giả rần rần dậy sóng.
Ai cũng nhận ra đám người Trần Đoạ Phi này là cá mè một lứa.
Trận này Tần Linh khó mà thoát được.
"Trưởng thôn, tôi có ý kiến!" Ma Bình hô lớn.
"Có vấn đề gì sao?", trưởng thôn bình thản nhìn sang.
"Trưởng thôn, tôi nghi ngờ có người gian lận bốc thăm!", Ma Bình nói thẳng.
"Hỗn láo! Cậu có ý gì? Nghi ngờ tôi sao?", Ma Chấn nổi giận, lập tức quát lên.
"Chú Thần, cháu không có ý đó, có điều tại sao hai anh em Trần Thủ lại cùng lên đài chứ? Như vậy, những đấu thủ khác rất thiệt", Ma Bình mặt hơi biến sắc, giọng nói yếu đi một chút.
"Tất cả đều là do bốc thăm ngẫu nhiên, bốc trúng cái nào thì chọn cái đó! Nếu cậu cảm thấy tôi có vấn đề thì cần phải lấy ra chứng cứ, còn nếu cậu nói nhăng nói cuội xúc phạm tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu!", Ma Chấn giận dữ đáp.
"A Bình! Ngồi xuống ngay!"
Ở cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đứng bật dậy, lớn tiếng quát.
"Bố..."
"Ngồi xuống ngay! Không được nói năng tầm bậy!", người đàn ông lại quát lớn.
Ma Bình bất lực, chỉ đành ngồi xuống.
"Cuộc đấu tiếp tục".
Trưởng thôn phất tay nói.
Tần Trác đứng bên cạnh mặt cũng trắng bệch ra.
Tần Linh hơi run rẩy nhìn đám người Trần Đọa Phi lúc này đang vô cùng đắc ý. Sau đó cô nghiến chặt răng, đi về phía lôi đài.
"Đúng rồi! Chắc chắn là đổi số thăm! Chắc chắn là đổi số thăm! Ác độc, không ngờ các người lại ra tay tàn độc như vậy!"
Lúc này, Ma Bình như chợt nghĩ ra điều gì đó, giận dữ nghiến răng nói.
"Đổi số thăm?", Lâm Chính quay đầu sang.
"Đúng! Đám người Trần Đọa Phi có trong tay số thăm của rất nhiều người. Đợi xem số nào được gọi, bọn họ liền lấy số thăm đó đi lên bục! Lần này bọn họ chắc chắn là nhắm vào Tần Linh!", Ma Bình giận dữ nói: "Tôi phải tố cáo bọn chúng!"
Thế nhưng anh ấy đang định đứng lên thì đã bị Lâm Chính ấn ngồi xuống.
"Người anh em, anh đang làm gì vậy?", Ma Bình quay đầu hỏi.
Lâm Chính chỉ mỉm cười lắc đầu đáp: "Không cần tố cáo, anh cứ ngồi yên xem kịch hay là được rồi!"
"Xem kịch?", Ma Bình ngẩn người.
"Đúng", Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Bốn người này không phải đối thủ của Tần Linh!"
Chương 3048: Chấn áp
Ma Bình há mồm trợn mắt, tưởng rằng Lâm Chính bị điên mất rồi. Mặc dù trước đó thông tin Tần Linh đánh bại Trần Thủ được truyền đi khắp nơi nhưng đến cả Ma Bình cũng cho rằng là do Tần Linh dùng thủ đoạn hoặc là đánh lén, nếu không cô ta không thể nào đánh bại được Trần Thủ.
Mà thực lực của Trần Đọa Phi và hai người kia không thua gì Trần Thủ. Đặc biệt là người đàn ông kia, anh ta là xếp thử 7 trong những thiên tài và tên Đoan Mộc Chí Minh.
Thủ đoạn của anh ta mạnh hơn Trần Thủ hơn rất nhiều.Vậy mà một mình Tần Linh có thể đấu được với bảy người sao?
Sợ là khó hơn cả lên trời mà. Ma Bình định ngăn lại nhưng đã muộn. Tần Linh đã bước lên võ đài.
Trần Đọa Phi, Trần Thủ cũng nhảy lên.
Cả hiện trường sục sôi. Tiếng bàn tán xì xầm vang lên không ngớt.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây chắc chắn là chiêu trò do Trần Đọa Phi gây ra. Nếu không không thể nào có thể trùng hợp như vậy. Hai anh em nhảy lên võ đài.
Chắc chắn là hai người họ cố tình muốn trả thù Tần Linh. Thế nhưng thôn Ẩn Ma là một nơi coi trọng quy tắc. Chỉ cần không có chứng cứ thì chẳng ai có thể trách Trần Đọa Phi được.
“Tần Linh lần này thảm rồi”.
“Du Dật và hai anh em Trần Thủ có mối quan hệ thân thiết. Trần Đọa Phi còn thích Du Dật, Tần Linh không chỉ chặt tay của Du Dật mà còn đánh bại cả Trần Thủ trước đó khiến bọn họ mất mặt thế nên họ phải báo thù Tần Linh rồi”.
“Sao Tần Linh vẫn còn dám lên đấu thế không biết. Tôi thật sự không hiểu”, đám đông xì xầm to nhỏ.
“A Linh”, lúc này, Tần Trác đứng lên.
“Bố”, Tần Linh đáp lại.
“Nghe này, quyết đấu có thể nhận thua. Nếu như con cảm thấy không ổn thì mau nhận thua, rõ chưa?”, Tần Trác bặm môi, lên tiếng.
Ý tứ của ông ta đã quá rõ. Tần Trác hi vọng Tần Linh lập tức nhận thua. Tình hình thế này Tần Linh không thể có khả năng thắng được.
Tần Linh đương nhiên là biết. Cô ta cảm thấy bất an, nhưng nghĩ tới những lời của Lâm Chính thì không tại sao cô ta lại cảm thấy có dũng khí.
Sự mâu thuẫn về mặt tâm lý này khiến cô ấy không thể thoái lui. Tần Linh bặm môi, nhìn chăm chăm bốn người trên võ đài.
“Dũng cảm đáng khen đấy Tần Linh. Hi vọng lát nữa cô sẽ không hối hận”, Trần Đọa Phi nheo mắt.
“Bớt nói nhảm lại, tới đi”, Tần Linh hét.
“Đúng là không biết điều. Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa”
Trần Thủ hừ giọng, lao lên đầu tiên. Anh ta phải đích thân giải quyết Tần Linh để rửa sạch nỗi nhục này. Tần Linh nín thở, lùi về sau định né đòn.
“Định chạy đi đâu?”, Trần Đọa Phi đạp chân, lao tới như điện xẹt, khoá chặt đường lui của Tần Linh.
Bùm! Cú đấm của Trần Thủ giống như một quả lựu đạn dội xuống Nhiều người đã phải kêu lên vì kinh ngạc. Trấn Thủ không hề nương tay, đây rõ ràng là đòn sát phạt.
“Cẩn thận”, Ma Bình hô lớn.
Khi đám đông trưởng rằng Tần Linh sẽ không đỡ nổi chiêu thức này thì cô ta đột nhiên nhanh như cắt luồn qua một bên né được nắm đấm. Đồng thời cô ta tung chân lên đạp vào Trần Thủ.
Bụp...Âm thanh nặng nề vang lên. Trần Thủ lập tức bị mất thăng bằng, ngã ra đất.
“Anh ơi”, Trần Đọa Phi nín thở, dùng tay chém về phía Tần Linh. Nguồn sức mạnh bùng nổ khiến đòn tấn công của cô ta mạnh tới mức có thể chém biến dạng kim loại.
Thế nhưng tốc độ của Tần Linh cũng nhanh tới mức không thể tin. Cô ta nhanh chóng tiếp cận Trần Đọa Phi và tấn công ngực cô ta. Trần Đọa Phi bay bật ra, ngã sõng soài ra đất.
Cảnh tượng đó khiến cả hiện trường im lặng. Tất cả đều trố tròn mắt.
Chương 3049: Lại chiến thắng
Đám đông há mồm trợn mắt. Rất nhiều người phải dụi mắt vì tưởng mình bị ảo giác.
Thế nhưng sự thực đã bày ra trước mắt. Tất cả đều là thật. Chưa tới hai chiêu mà Tần Linh đã hạ gục cả Trần Thủ và Trần Đọa Phi.
“Là giả...ai có thể nói cho tôi biết đó là giả được không”.
“Chắc chắn là tôi đang nằm mơ. Chắc chắn là như vậy”.
“Tần Linh không phải xếp hạng một trăm sao? Sao cô ta có thể...trở nên mạnh như vậy chứ?”
“Thật đúng là không thể tin được”
Hiện trường bàng hoàng. Tần Trác đứng bật dậy, hai con ngươi lồi ra.
“Tần Trác, ông giấu cũng kỹ ghê, con gái ông mà đã luyện tới trình độ đó rồi”, ông Du tức giận nhìn Tần Trác.
“Hả? Tôi...tôi không biết”, Tần Trác hoang mang.
“Thế nhưng ông đừng vội đắc ý. Tần Linh có thể đấu được với một người, hai người nhưng ba, bốn người thì sao? Đừng quên. Đoan Mộc Chí Minh vẫn còn đứng đó”, ông Du hừ giọng.
Tần Trác giật mình, nhìn người đàn ông để đầu đinh đứng trên võ đài Đúng là Đoan Mộc Chí Minh mới là sự uy hiếp lớn nhất.
Thực lực của người này không phải là điều mà Trần Thủ và Trần Đọa Phi có thể so sánh được. Hơn nữa, lúc hai anh em họ cùng tấn công Tần Linh thì anh ta căn bản chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Rõ ràng là anh ta không hề coi trọng trận đấu này. Nếu anh ta mà ra tay thì có lẽ Tần Linh sẽ không thể cầm cự được lâu.
Tần Trác cảm thấy vô cùng lo lắng. Cuộc chiến trên võ đài vẫn chưa kết thúc.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ sao các người bất tài thế. Đoan Mộc, để tôi ra tay, tôi thấy họ chẳng làm gì nổi Tần Linh đâu”, lúc này một người đàn ông đứng bên cạnh Đoan Mộc Chí Minh lên tiếng.
“Đi đi, mau giải quyết cho xong, đừng để làm trò cười nữa”, Đoan Mộc Chí Minh khoanh tay, nói giọng thản nhiên.
“Vâng”, người đàn ông nheo mắt, bày ra tư thế. Lúc này, ma khí đen xì phóng ra bao bọc lấy Tần Linh.
Tần Linh lập tức tái mặt. Trần Đọa Phi và Trần Thủ lập tức bò dậy, kết hợp với người vừa tung đòn.
“Tần Linh, đừng trách chúng tôi người đông ức hiếp cô. Cô chuẩn bị xong rồi chứ?”, người đàn ông mỉm cười.
“Tới đi”, Tần Linh đi chân đất, phóng ra khí thế cực mạnh.
“Vậy thì cô nhìn cho kỹ nhé”, người đàn ông hét lớn sau đó sử dụng dòng khí lưu màu đen xì tấn công.
“Khóa chặt cô ta”, Trần Đọa Phi hét lớn. Hai anh em cũng lập tức phóng ra ma khí chèn ép Tần Linh.
Ầm...Khu vực dưới chân Tần Linh bị hõm xuống. Nguồn áp lực ngàn cân khiến cô ta đứng không vững. Thế nhưng cô ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó, hai mắt trợn tròn. Cô ta nhìn cơ thể mình bằng vẻ không dám tin.
“Nguồn sức mạnh này...”, Tần Linh lầm bầm.
“Kết thúc rồi”, tiếng hét vang lên.
Người đàn ông tung ra một cú đấm...Thế nhưng một giây sau Tần Linh đột nhiên giơ tay lên.
Bùm...Âm thanh giòn giã vang lên.
“Cái gì?”, cả hiện trường bàng hoàng.
Chưởng đánh của Tần Linh vừa hay bọc trọn cú đấm của đối phương. Cô ta bóp chặt năm đầu ngón tay, không chịu buông ra. Đòn tấn công của người đàn ông lập tức mất tác dụng.
“Không thể nào”, Trần Thủ gào lên. Trần Đọa Phi trố tròn mắt. Thậm chí ngay cả người đàn ông cũng hóa đá. Tần Linh khẽ đẩy tay. Đối phương bay bật ra như diều đứt dây.
Lúc này cả hiện trường bùng nổ. Vô số người kêu lên. Không ai dám tin Tần Linh là người xếp hạng thứ 100. Tần Trác cũng thất thần. Ma Bình há hốc miệng, như bị nhét một quả trứng vào mồm.
Đám đông tái mặt.
“Đoan Mộc Chí Minh còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên đi chứ”, ông Du không thể ngồi im được nữa, bèn đập bàn hét lớn.
Đoan Mộc Chí Minh chau mày. Lần này thì anh ta trở nên nghiêm túc hơn nhiều rồi. Anh ta không còn do dự nữa, lập tức tung một chưởng về phía Tần Linh.
Tần Linh nhanh tay nhanh mắt ngáng tay lên đỡ. Đồng thời cô ta lùi về sau né đòn.
Phản ứng quá nhanh. Đoan Mộc Chí Minh nín thở, không dám dừng lại, chỉ lập tức tấn công liên tiếp.
Hai anh em Trần Thủ cũng tấn công tiếp. Ba người đồng loạt hành động.
Sáu cú đấm mang theo ma khí tập trung lại một điểm. Đòn tấn công khiến người khác phải nín thở.
Thế nhưng đối diện với chiêu tấn công đó Tần Linh vẫn vô cùng ung dung. Cánh tay bẻ nhỏ của cô có thế đối kháng một cách dễ dàng. Hai chân cô ta vô cùng linh hoạt tạo thế.
Đám đông bên dưới thật sự kinh ngạc. Cứ thế tầm một trăm chiêu thì ba người kia đã phải thở hổn hển.
Ngược lại Tần Linh vẫn vô cùng ung dung. Cô ta cũng không khách khí chỉ tung ra ba chiêu.
Bùm bùm...Ba người kia bay bật ra khỏi võ đài ngã ra đất. Cả bốn người trên võ đài đã bị hạ gục, không đứng dậy nổi.
“Tần Linh thắng rồi”, Ma Chấn hô vang.
Chương 3050: Thần Uy Đan
Cả hiện trường chết lặng. Tam quan của bọn họ điên đảo.
Dù là khi Ma Chấn đã tuyên bố kết quả thì rất nhiều người cũng vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cho tới khi Tần Linh nhảy xuống thì tiếng hoan hô rầm trời mới vang lên. Cả hiện trường sục sôi.
“Tần Linh thắng rồi, Tần Linh đã thắng rồi”.
“Hơn nữa còn thắng một cách dễ dàng. Ôi trời ơi, cô ấy thật sự là Tần Linh mà tôi đã quen sao?”
“Từ lúc nào mà cô ấy trở nên lợi hại như vậy thế?”
“Ôi ông trời ơi…”, không ai dám tin.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ, các người đừng làm khó tôi nữa. Tôi đã không so đo với các người nhiều lần rồi vậy mà các người hết lần này đến lần khác hại tôi. Nếu không phải nể tình cũng một tộc thì tôi đã sớm ra đòn sát phạt rồi. Nghe đây, nếu các người còn gây sự thì tôi không nể mặt nữa đâu”, Tần Linh trừng mắt với hai anh em rồi quay người rời đi.
Hai người bặm môi, tức lắm nhưng không làm gì được. Tần Linh giống như một con khổng tước kiêu kỳ bước đi. Đám người Ma Bình hò reo.
“Anh Lâm”, Tần Linh bước tới mỉm cười.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Rất tốt. Trời ạ, tôi không ngờ là tôi lại lợi hại như vậy”, Tần Linh kích động nói
“Anh Lâm, có phải là do anh làm không?”, Ma Bình sà tới, khẽ nói: “Thực lực của Tần Linh tôi biết mà. Cô ấy không thể nào thắng được bất kỳ ai trong ba người kia. Vậy mà giờ cô ấy lại làm được, nhất định là do anh làm đúng không?”
“Tôi cũng không làm gì cả, chỉ giúp cô ấy điều hòa lại cơ thể thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Điều hòa cơ thể sao?”, Ma Bình giật mình: “Vậy anh có thể giúp tôi được không?”
“Hả…yên tâm, sẽ có cơ hội thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Những cuộc chiến tiếp theo với Tần Linh vô cùng thuận lợi. Đến ngay cả Đoan Mộc Chí Minh xếp vị trí thứ bảy cũng bị cô ta xử lý một cách dễ dàng.
Còn đám người Ma Bình thì bị bại trong tay của thiên tài số mười.Thực lực của Tần Linh khiến đám đông phải kinh ngạc.Tần Trác cười ha ha. Đám người ông Du thì lạnh mặt, bặm môi.
Tần Linh nhanh chóng vào trận chung kết.
Trận chung kết bao gồm hai trận, do bốn người tiến hành. Trong bốn người sẽ chọn hai và họ sẽ trở thành môn đồ của trưởng thôn.
Trận thứ nhất là Ông Yến Nam đấu với Địch Thạch Viễn. Họ đều là nhưng hạt giống tốt nên được đám đông vô cùng chú ý.Cuộc chiến diễn ra nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng Địch Thạch Viễn thắng.
Người nhà họ Địch hò reo đầy vui mừng.Địch Thạch Viễn mỉm cười.
Trận thứ hai nhanh chóng diễn ra. Tần Linh đấu với thiên tài số một của thôn Việt Thái Thanh. Đây cũng là trận chiến cuối cùng và cũng là trận chiến được quan tâm nhất.
“Tần Linh dù rất giỏi nhưng cô ấy không có nền tảng, võ kỹ có phần kỳ lạ, chưa luyện tập kỹ, so với Việt Thái Thanh thì chắc chắn là bại thôi”
“Đương nhiên. Việt Thái Thanh là thiên tài tuyệt thế hàng trăm năm nay mới có một của Ẩn Ma. Trưởng thôn đã nói rồi, đến ngay cả ông ấy lúc trẻ mà thiên phú cũng không bằng anh ta được. Thực ra ông ấy đã sớm coi anh ta là môn đồ của mình rồi”
“Vậy sao? Vậy trận chiến này còn có nghĩa gì nữa”
“Đúng rồi”, đám đông xôn xao. Tần Linh cũng cảm thấy căng thẳng.
“A Linh, đừng căng thẳng, dồn toàn lực, chỉ cần như vậy dù thắng hay thua thì đều không quan trọng”, Ma Bình an ủi. Tần Linh gật đầu thế nhưng rõ ràng là cô ta vẫn cảm thấy hết sức lo lắng.
“Cô Tần”, Lâm Chính hét lên.
“Gọi tôi A Linh là được, anh có gì dặn dò sao?”, Tần Linh vội hỏi.
“Cô ngậm cái này rồi lên chiến đấu”, Lâm Chính lấy ra một viên đan dược và giao cho cô ta.
“Anh Lâm, đây là gì vậy?”, Tần Linh nghi ngờ hỏi.
“Tôi luyện chế ra được một loại đan dược gọi là Thần Uy Đan”, Lâm Chính nói.
Bình luận facebook