-
Chương 2836-2840
Chương 2836: Ra tay
Bọn họ đã rất nóng lòng sốt ruột.
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề nhanh chân đi tới, chìa tay về phía Lâm Chính, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn cướp ngay đồ trong tay anh.
Lâm Chính ném hòn đá trong tay xuống đất, nhưng không ném Tịnh Thế Bạch Liên cho bọn họ, mà đùa nghịch trong tay.
"Anh còn ngây ra đó làm gì? Mau đưa cho tôi!", Nhạn Tề kêu lên.
"Đồ thì tôi có thể đưa cho các anh, nhưng tôi rất tò mò, các anh lấy nó rồi thì ra được khỏi Giang Thành sao?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
"Chó chết, anh có ý gì hả? Anh còn dám đe dọa chúng tôi sao? Có tin bây giờ tôi khiến anh nằm bẹp một chỗ không dậy nổi không? Hừ, được voi lại đòi tiên à?", Nhậm Nhiên nổi giận, bước tới vung tay tát Lâm Chính.
Lâm Chính đã vứt hòn đá đi, cô ta không sợ anh sẽ hủy Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Nhưng khoảnh khắc cái tát sắp chạm vào má Lâm Chính, một bàn tay anh bỗng chộp lấy cổ tay cô ta nhanh như chớp, sau đó ném một cái.
Vèo!
Nhậm Nhiên bay vèo đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bà Vu Hải nín thở, đôi mắt già nua trợn tròn, tỏ vẻ vô cùng khó tin.
"Có chuyện gì vậy? Toàn thân người này không có chút khí kình nào, tại sao... tại sao anh ta có thể đỡ được một chiêu của Nhậm Nhiên chứ?", Nhạn Tề kêu lên thất thanh, đã ý thức được sự bất thường.
"Chẳng phải anh ta là người bình thường thôi sao?", có người ngạc nhiên hỏi.
"Nhầm rồi! Cậu ta không phải là người bình thường! Chắc chắn trước đó cậu ta đã che giấu khí kình, khiến chúng ta nhìn nhầm, cậu ta chắc chắn không phải là người bình thường!", bà Vu nhận ra gì đó, kêu lên.
Mọi người nghe thấy thế, thần kinh đều run lên.
"Không phải là người bình thường?", Nhạn Tề đanh mắt lại, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?".
"Mặc kệ anh ta là ai, giết! Giết anh ta đi!".
Nhậm Nhiên chật vật bò dậy, gào lên.
Cô ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
"Cô muốn giết tôi thì tôi xin tiếp, chỉ mong các cô có thể dốc hết sức lực, đừng để lại nuối tiếc, dù sao tôi cũng không bao giờ nương tay với kẻ thù", Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
"Được! Được! Xem ra hôm nay tôi không khiến anh đổ chút máu thì anh sẽ không ngoan ngoãn giao Tịnh Thế Bạch Liên rồi", Nhạn Tề nổi giận.
Tuy đối phương khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng đối phương chỉ có một người thì sao hắn phải sợ?
Nhưng đúng lúc này, dường như bà Vu Hải nhận ra gì đó, lập tức quỳ mọp xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
"Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!".
Tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.
"Bà Vu Hải, bà... bà đang làm gì vậy?", Nhạn Tề ngạc nhiên hỏi.
Nhưng bà Vu Hải không thèm đếm xỉa đến Nhạn Tề, chỉ ra sức dập đầu, toàn thân run lên bần bật, dường như đã bị dọa cho vỡ mật.
"Chắc không phải bà ấy bị trúng gió đấy chứ?", Nhậm Nhiên nhíu mày nói.
Nhạn Tề không nói gì.
"Nhạn Tề, mặc kệ bà ấy đi, chúng ta cứ lấy được Tịnh Thế Bạch Liên đã rồi tính. Nếu cướp được thứ này thì chúng ta cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi!", Nhậm Nhiên nói.
"Đúng vậy! Ra tay đi!".
Nhạn Tề trầm giọng quát, cũng không do dự nữa, dẫn người xông tới.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên.
Ầm!
Một luồng khí thế giáng từ trên trời xuống, nện vào đám đàn em ở xung quanh đang xông tới.
Tất cả bọn họ lập tức bị trấn áp, khuỵu chân quỳ xuống đất, xương đầu gối suýt nữa vỡ nát, không đứng dậy nổi nữa.
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên cũng không may mắn thoát được, tất cả đều quỳ xuống đất.
Chương 2837: Cô muốn so số lượng?
Hai người kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Có... có chuyện gì vậy?".
"Tôi... tôi không động đậy được... Cảm giác như có một ngọn núi đang đè trên người vậy... Khó chịu quá..."
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên chậm rãi đi tới, vẻ mặt bình thản.
"Là anh làm sao?", Nhạn Tề ý thức được gì đó, run rẩy kêu lên.
"Anh... rốt cuộc anh là ai?", cuối cùng Nhậm Nhiên cũng không còn tùy hứng nữa.
Đối phương có thủ đoạn đáng sợ như vậy, chắc chắn là một cao thủ kinh hãi thế tục.
Chuyện này là sao?
Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ lại mạnh như vậy?
"Tôi là ai à? Các cô đúng là ngu xuẩn! Đây là Giang Thành, mà trong tay tôi lại có Tịnh Thế Bạch Liên, cô nói xem tôi là ai? Chắc không phải cô tưởng Diệp Tâm Ngữ đến học viện Huyền Y Phái một chuyến đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên đấy chứ?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, bình thản nhìn hai người họ nói.
Nhậm Nhiên sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa đoán được thân phận của Lâm Chính.
Nhưng sắc mặt Nhạn Tề đã xám ngoét, toàn thân run lên bần bật: "Anh... Lẽ nào anh là... thần y Lâm Giang Thành?".
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ.
Ngũ quan của anh lập tức có sự thay đổi.
Chỉ trong mấy giây, khuôn mặt như thiên thần của thần y Lâm đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhạn Tề lập tức tỏ vẻ tuyệt vọng.
Đôi mắt Nhậm Nhiên trống rỗng, ngây ra nhìn Lâm Chính, trong miệng thì thào: "Tại sao... Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ... lại là thần y Lâm Giang Thành?".
Bây giờ Nhạn Tề mới hiểu tại sao bà Vu Hải lại bất ngờ quỳ xuống dập đầu xin tha.
Bởi vì bà ta nhận ra thân phận của đối phương.
Nếu thần y Lâm ra mặt thì bà Vu Hải lấy gì để chống lại chứ? Dù sao đây cũng là người đã đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả và các cường giả của Thiên Ma Đạo.
Đánh nhau với anh? Lại còn ở địa phận Giang Thành?
Đó chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Các anh to gan gớm nhỉ? Dám đến Giang Thành nhòm ngó Tịnh Thế Bạch Liên của tôi? Nghĩ tôi dễ bị bắt nạt, không giết được các anh sao?", Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ.
"Không không không, thần y Lâm! Chúng tôi không có ý này! Thần y Lâm, chúng tôi không hề nhòm ngó Tịnh Thế Bạch Liên của anh, chỉ là có chút mâu thuẫn với Diệp Tâm Ngữ của nhà họ Diệp, lần này muốn bẫy cô ta thôi! Chúng tôi làm gì có gan nhòm ngó đến thần vật của anh chứ?", Nhạn Tề vội vàng xua tay, không ngừng xin tha.
"Vậy là các anh không nhòm ngó đồ của tôi, mà là muốn hại em gái tôi đúng không?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Ơ... không... không phải...", Nhạn Tề có chút ấp úng, trở tay không kịp.
Hắn phát hiện ra hình như bây giờ mình không thể chọc vào Diệp Tâm Ngữ được nữa.
Dù sao thần y Lâm Giang Thành cũng hung hãn hơn nhà họ Diệp không biết bao nhiêu lần.
"Nhạn Tề, sợ cái gì chứ? Chúng ta đông người như vậy mà phải sợ một mình anh ta sao?", Nhậm Nhiên không chịu được sự sỉ nhục như vậy, tức giận gầm lên: "Họ Lâm kia, đừng tưởng đây là Giang Thành thì chúng tôi sợ anh. Chúng tôi có đông người như vậy, cho dù không giết được anh, thì cũng giật được một miếng thịt của anh, cùng lắm thì cá chết lưới rách!".
Nhưng câu này cũng không nâng cao được bao nhiêu sĩ khí.
Bởi vì không ai ngây thơ như Nhậm Nhiên.
"Vậy là cô muốn so số lượng?", Lâm Chính bình thản nói với cô ta.
Anh vừa dứt lời, mọi người liền phát hiện xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng dáng.
Lên tới mấy trăm người, hơn nữa khí tức tỏa ra từ người bọn họ đều vô cùng đáng sợ.
Nhậm Nhiên trố mắt ra.
Chương 2838: Cháu gặp rắc rối rồi
"Đây... đây... đây...", Nhậm Nhiên há miệng, không thốt nên lời.
"Đồ ngu, cô nghĩ đây là đâu hả? Đây là Giang Thành! Là địa bàn của thần y Lâm! Cô so người đông với thần y Lâm ở địa bàn của anh ta? Cô muốn chết à?", Nhạn Tề thầm mắng một tiếng, sau đó vội cúi rạp người xuống, run giọng nói: "Thần y Lâm, chúng tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ không bao giờ đặt chân đến Giang Thành nữa, cũng tuyệt đối không động đến một sợi tóc của Diệp Tâm Ngữ!".
"Tôi không thể tin các anh được! Dù sao tôi cũng không quen biết các anh, không bằng giết hết các anh rồi chôn ở đây, chẳng phải càng yên tâm hơn sao? Chỗ này do các anh tự chọn đúng không? Chọn đúng chỗ lắm, nơi vắng vẻ như thế này giết người chôn xác là thích hợp nhất!".
Lâm Chính bình thản nói.
Mấy người nghe xong đều dựng tóc gáy lên.
Nhậm Nhiên run bắn lên vì sợ hãi, rồi suy sụp khóc òa lên.
Bà Vu Hải dập đầu bôm bốp: "Xin thần y Lâm tha mạng! Xin hãy tha mạng! Nếu cậu tha cho tôi, tôi sẽ trung thành với cậu cả đời".
"Tôi mà cần người có thực lực như bà sao? Bà nghĩ Giang Thành hết người à?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không không không, tôi tuyệt đối không có ý này!", bà Vu Hải vội kêu lên.
"Thần y Lâm! Xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa! Xin anh đấy!".
Nhạn Tề muốn khóc mà không có nước mắt, gào lên.
Nhậm Nhiên càng khóc to hơn, còn tưởng tắc thở đến nơi, cô ta nghĩ mình sắp phải bỏ mạng ở đây.
Lâm Chính lắc đầu, phất tay nói: "Thôi được rồi, hôm nay tôi không muốn sát sinh gây nghiệp, tạm tha cho các anh, hi vọng các anh nhớ những lời mình nói, đời này kiếp này không được đặt chân đến Giang Thành, càng không được động đến em gái Diệp Tâm Ngữ của tôi nữa. Nếu không, tôi không giết được các anh nhưng Tịnh Thế Bạch Liên cũng đủ để hủy diệt gia tộc đứng sau các anh, rõ chưa?".
"Thật sao?".
"Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!".
Mọi người nghe thấy thế liền dập đầu như điên.
"Tôi cho các anh 20 phút, lập tức rời khỏi Giang Thành! Sau 20 phút nếu còn ai ở lại Giang Thành, giết không tha!".
"Vâng, vâng!".
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vội vàng kêu lên rồi đứng dậy, nhưng do bị dọa sợ cho nhũn cả chân, nên suýt nữa lại khuỵu xuống đất.
Vô cùng thảm hại!
Nhưng bọn họ không màng tới, vừa lăn vừa bò, chui vào trong xe rồi vội vàng rời khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, đám người đã chạy mất tích.
"Thần y Lâm, sao cậu không giết bọn họ?".
Cùng Đao đi tới, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Tôi không có ý định giết bọn họ, huống hồ chỉ là lũ trẻ con, cần gì phải dồn vào chỗ chết? Nhưng lòng dạ của bọn họ đúng là độc ác, tôi đã hạ Toái Võ Phấn với bọn họ, thứ này không mùi không vị, sau khi bọn họ trở về, không đến một tuần thì võ công sẽ biến mất, coi như cho bọn họ bài học, sau này không hại được ai nữa".
Lâm Chính bình thản đáp.
Đám Cùng Đao gật đầu, nhưng trong lòng thì sợ hãi.
Thủ đoạn của thần y Lâm đúng là thần kỳ khó lường...
"Các anh về trước đi, tôi còn chút việc, việc phòng ngự Giang Thành không được lơi lỏng!".
Lâm Chính nói xong liền nhảy lên chiếc Mercedes do đám người Nhạn Tề để lại, lái thẳng về phía trung tâm Giang Thành, đi tìm Diệp Tâm Ngữ vẫn còn đang hồn bay phách lạc.
Lúc này, Diệp Tâm Ngữ đang đứng dưới tầng một tòa nhà của Tô Nhu.
Cô ta đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám lên nhà.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lấy điện thoại ra, vốn định gọi cho Lâm Chính, nhưng lại phát hiện ra không có số của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ta vẫn gọi cho gia tộc.
"Bà nội... cháu gặp rắc rối rồi", vành mắt Diệp Tâm Ngữ đỏ hoe, sụt sịt nói.
Chương 2839: Song Hùng nhà họ Diệp
Đến lúc tắt điện thoại, Diệp Tâm Ngữ đã nằm gục lên cửa xe, lặng lẽ rơi lệ.
Lần này cô ta đến Giang Thành là muốn lấy Tịnh Thế Bạch Liên, làm quà mừng thọ tặng cho bà nội, một là cho bà nội niềm vui bất ngờ, hai là để bà nội không còn phiền muộn nữa.
Dù sao hiện giờ cũng chỉ có Tịnh Thế Bạch Liên mới có thể giải quyết khó khăn của nhà họ Diệp.
"Nhạn Tề! Nhậm Nhiên! Các anh hãy chờ đấy! Tôi nhất định sẽ không tha cho các anh đâu!", Diệp Tâm Ngữ lau nước mắt ở khóe mi, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
"Tâm Ngữ!".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Toàn thân Diệp Tâm Ngữ run lên, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy một chiếc Mercedes tấp vào lề đường, Lâm Chính mở cửa xe đi xuống.
"Lâm Chính?".
Diệp Tâm Ngữ cảm thấy vô cùng khó tin, vội chạy tới quan sát anh một lượt, kinh ngạc nói: "Anh... anh không sao?".
"Tôi có thể bị làm sao chứ?", Lâm Chính cười đáp.
"Thế thì tốt, thế thì tốt...", Diệp Tâm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn Lâm Chính vừa gật đầu: "Xem ra Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn còn chút nghĩa khí, nhưng mà cũng phải, bọn họ không có lý do gì để làm hại anh. Dù sao bọn họ đã lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, đạt được mục đích, giết anh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu bọn họ giết anh thì sẽ trở mặt hoàn toàn với nhà họ Diệp chúng tôi, mất nhiều hơn được".
"Đúng vậy".
"Lâm Chính, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thứ anh đưa cho bọn họ là gì? Là giả đúng không?", Diệp Tâm Ngữ vội hỏi.
"Cô từng thấy Tịnh Thế Bạch Liên sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
Diệp Tâm Ngữ lắc đầu.
"Vậy cô nghĩ cái đó là thật sao?", Lâm Chính cười hỏi.
"Chắc chắn là giả! Nhưng mà thứ đó đẹp thật, nhìn chẳng khác nào báu vật, thảo nào lại lừa được bọn họ", Diệp Tâm Ngữ cười nói, sau đó khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt lại: "Tôi đoán chắc đó là món quà nhỏ anh mua cho chị Nhu chứ gì? Nhưng bị bọn họ cướp mất rồi, có phải bây giờ anh rất đau lòng, rất buồn bã?".
"Không hề", Lâm Chính lắc đầu.
"Đừng giả bộ nữa, tôi nhìn ra được".
"Cô nhìn ra cái gì?".
"Vẫn còn giả vờ? Được rồi, được rồi, đi thôi, tôi đưa anh đi tìm cửa hàng, mua hoa sen kim cương tặng anh, buổi tối anh tặng cho chị Nhu, coi như tôi đền cho anh", Diệp Tâm Ngữ nhún vai: "Lần này nếu không nhờ anh thì tôi cũng không thể an toàn thoát thân, thứ này coi như chút tấm lòng của tôi đi".
Lâm Chính sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối, cười đáp: "Nếu vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa".
Thế là hai người đi thẳng đến cửa hàng trang sức ở Giang Thành.
Cùng lúc đó có hai bóng dáng tới ven Giang Thành, ngăn Nhạn Tề và Nhậm Nhiên đang định đến sân bay ở thành phố bên cạnh.
"Hả? Các người là..."
"Song Hùng nhà họ Diệp!".
"Sao các ông lại ở đây? Lẽ nào... là Diệp Tâm Ngữ sắp xếp?".
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên cùng xuống xe, nhìn hai người ép mình dừng lại, kêu lên thất thanh.
Đây là hai cường giả tuyệt đỉnh của nhà họ Diệp!
Không ngờ họ lại xuất hiện ở đây.
Chắc chắn là Diệp Tâm Ngữ đã báo với nhà họ Diệp, chắc chắn cô ta đã báo với bà già kia.
Phải biết rằng người kia rất thương yêu cô cháu gái này, cũng chỉ có bà ta mới bất chấp tất cả, hỏa tốc điều Song Hùng của nhà họ Diệp đến đây.
"Cô chủ đâu?".
Một người trong số Song Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạn Tề và Nhậm Nhiên, chậm rãi nói.
"Xem ông nói kìa, sao chúng tôi dám ra tay với Tâm Ngữ chứ? Chắc là Tâm Ngữ có hiểu lầm gì nên mới kinh động đến các ông thôi! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!", Nhạn Tề lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười đáp.
Chương 2840: Tấm lòng
“Hiểu lầm?”.
Song Hùng nhà họ Diệp nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau.
Không biết tại sao, bọn họ cảm thấy thần sắc của đám người Nhạn Tề, Nhậm Nhiên có chút kỳ lạ.
Điều khiến bọn họ cảm thấy khó tin hơn là trên chiếc xe đám người Nhạn Tề, Nhậm Nhiên bước xuống còn có bà Vu Hải nổi tiếng như cồn.
Đây là người mà có thể đánh được tay đôi với bọn họ.
Bản lĩnh không tầm thường.
Nhưng lúc này bà Vu Hải đang ngồi một mình ở hàng ghế sau, cả người co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, dường như mới trải qua chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, hồn bay phách lạc.
Có chuyện kỳ lạ.
Hai người chắc chắn là vậy.
“Tên Lâm Chính kia đâu?”, Song Hùng nhà họ Diệp lại trầm giọng hỏi: “Lần này gia tộc dặn dò không những phải đảm bảo an toàn cho cô chủ mà còn phải đảm bảo an toàn cho Lâm Chính nữa! Nếu cậu ta mất nửa sợi tóc thì chúng tôi vẫn sẽ hỏi tội các cậu!”.
“Lâm… Lâm Chính?”.
Mấy người nghe thấy cái tên này, suýt nữa thì nhũn chân ra.
“Chúng tôi không làm gì anh Lâm cả”.
“Đúng đúng đúng, cho chúng tôi một trăm lá gan, chúng tôi cũng không dám động đến anh Lâm!”.
“Chúng tôi không hề có ý định làm hại anh Lâm, xin đừng vu oan cho chúng tôi, đừng vu oan cho chúng tôi”.
“Đúng vậy…”
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn cố gắng giải thích, sắc mặt lại tỏ vẻ sợ hãi bàng hoàng, cứ như giải thích muộn một chút thì sẽ bị trừng phạt.
Điều này khiến Song Hùng nhà họ Diệp có chút ngạc nhiên.
Bọn họ kiểm tra chiếc xe một lượt, chắc chắn không có bóng dáng của Lâm Chính mới trầm giọng quát: “Mau cút về gia tộc của mình đi, chuyện lần này nhà họ Diệp chúng tôi sẽ hỏi tội gia tộc của các cậu! Các cậu hãy trở về chờ nhận sự trừng phạt của gia tộc đi!”.
“Vâng, vâng!”.
“Chúng tôi bằng lòng chịu phạt, chúng tôi bằng lòng!”.
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vội vàng gật đầu.
Song Hùng nhà họ Diệp trố mắt ra.
Chờ Nhạn Tề và Nhậm Nhiên đi rồi, bọn họ liền nhíu mày.
“Anh, chuyện gì thế nhỉ? Nhạn Tề và Nhậm Nhiên… bất thường quá!”.
“Tôi cũng thấy thế, tôi từng tiếp xúc với Nhạn Tề và Nhậm Nhiên, Nhạn Tề còn thận trọng chút, chứ biểu hiện hôm nay của Nhậm Nhiên chẳng giống cô ta chút nào. Cô gái này rất cao ngạo tự đại, trước giờ đều không coi ai ra gì. Nếu là bình thường, cho dù gặp chúng ta thì cô ta cũng vênh cái mặt lên, nhưng hôm nay nhìn cô ta lại rất khiêm nhường sợ hãi, hoàn toàn khác với ngày thường… Trong chuyện này… chắc chắn có gì đó kỳ lạ…”
Nói đến đây, một người trong số họ lấy điện thoại ra, trầm giọng nói: “Để tôi báo chuyện này với gia tộc, chú liên lạc với cô chủ xác nhận bình an đi”.
“Vâng”.
Hai người gọi điện thoại đi.
“Ồ? Hai đứa coi trời bằng vung của nhà họ Nhạn và nhà họ Nhậm hôm nay lại đổi tính sao? Chuyện gì thế nhỉ?”, giọng nói già nua ở đầu bên kia điện thoại cũng có vẻ rất ngạc nhiên.
“Dì, bọn cháu còn nhìn thấy bà Vu Hải, nhưng bà ta cũng như bị mất hồn vậy, lo sợ bất an, nhìn có vẻ rất sợ hãi”.
“Vậy sao? Thú vị đấy…”, đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
“Dì, theo suy đoán của cháu thì cháu nghĩ… chắc là bọn họ mới trải qua chuyện gì đó, hoặc là… đã gặp phải người nào đó vô cùng đáng sợ”.
“Người vô cùng đáng sợ?”.
“Dì, Giang Thành vốn là đất thị phi, các thế lực như Thiên Ma Đạo, đảo Thần Hỏa đều đang có mặt ở địa phận Giang Thành. Tâm Ngữ ở đây chắc chắn rất nguy hiểm, cháu nghĩ vẫn nên nhanh chóng đưa cô chủ về đi”, Song Hùng nhà họ Diệp nói.
“Con nhóc này nói muốn chuẩn bị quà cho dì, sau đó lặng lẽ chạy tới Giang Thành, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, sao dì có thể để nó ở bên ngoài một mình được chứ? Cháu đưa nó về đi, ngoài ra chuẩn bị một món quà giúp dì, tặng cho con của Tinh Vũ. Tuy nhiều năm không gặp, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó. Nghe nói cuộc hôn nhân của nó cũng không hạnh phúc, các cháu cũng giải quyết luôn đi, coi như chút tấm lòng của dì”.
“Vâng, thưa dì”.
Bọn họ đã rất nóng lòng sốt ruột.
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề nhanh chân đi tới, chìa tay về phía Lâm Chính, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn cướp ngay đồ trong tay anh.
Lâm Chính ném hòn đá trong tay xuống đất, nhưng không ném Tịnh Thế Bạch Liên cho bọn họ, mà đùa nghịch trong tay.
"Anh còn ngây ra đó làm gì? Mau đưa cho tôi!", Nhạn Tề kêu lên.
"Đồ thì tôi có thể đưa cho các anh, nhưng tôi rất tò mò, các anh lấy nó rồi thì ra được khỏi Giang Thành sao?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
"Chó chết, anh có ý gì hả? Anh còn dám đe dọa chúng tôi sao? Có tin bây giờ tôi khiến anh nằm bẹp một chỗ không dậy nổi không? Hừ, được voi lại đòi tiên à?", Nhậm Nhiên nổi giận, bước tới vung tay tát Lâm Chính.
Lâm Chính đã vứt hòn đá đi, cô ta không sợ anh sẽ hủy Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Nhưng khoảnh khắc cái tát sắp chạm vào má Lâm Chính, một bàn tay anh bỗng chộp lấy cổ tay cô ta nhanh như chớp, sau đó ném một cái.
Vèo!
Nhậm Nhiên bay vèo đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Hả?".
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bà Vu Hải nín thở, đôi mắt già nua trợn tròn, tỏ vẻ vô cùng khó tin.
"Có chuyện gì vậy? Toàn thân người này không có chút khí kình nào, tại sao... tại sao anh ta có thể đỡ được một chiêu của Nhậm Nhiên chứ?", Nhạn Tề kêu lên thất thanh, đã ý thức được sự bất thường.
"Chẳng phải anh ta là người bình thường thôi sao?", có người ngạc nhiên hỏi.
"Nhầm rồi! Cậu ta không phải là người bình thường! Chắc chắn trước đó cậu ta đã che giấu khí kình, khiến chúng ta nhìn nhầm, cậu ta chắc chắn không phải là người bình thường!", bà Vu nhận ra gì đó, kêu lên.
Mọi người nghe thấy thế, thần kinh đều run lên.
"Không phải là người bình thường?", Nhạn Tề đanh mắt lại, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?".
"Mặc kệ anh ta là ai, giết! Giết anh ta đi!".
Nhậm Nhiên chật vật bò dậy, gào lên.
Cô ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
"Cô muốn giết tôi thì tôi xin tiếp, chỉ mong các cô có thể dốc hết sức lực, đừng để lại nuối tiếc, dù sao tôi cũng không bao giờ nương tay với kẻ thù", Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
"Được! Được! Xem ra hôm nay tôi không khiến anh đổ chút máu thì anh sẽ không ngoan ngoãn giao Tịnh Thế Bạch Liên rồi", Nhạn Tề nổi giận.
Tuy đối phương khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng đối phương chỉ có một người thì sao hắn phải sợ?
Nhưng đúng lúc này, dường như bà Vu Hải nhận ra gì đó, lập tức quỳ mọp xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
"Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!".
Tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.
"Bà Vu Hải, bà... bà đang làm gì vậy?", Nhạn Tề ngạc nhiên hỏi.
Nhưng bà Vu Hải không thèm đếm xỉa đến Nhạn Tề, chỉ ra sức dập đầu, toàn thân run lên bần bật, dường như đã bị dọa cho vỡ mật.
"Chắc không phải bà ấy bị trúng gió đấy chứ?", Nhậm Nhiên nhíu mày nói.
Nhạn Tề không nói gì.
"Nhạn Tề, mặc kệ bà ấy đi, chúng ta cứ lấy được Tịnh Thế Bạch Liên đã rồi tính. Nếu cướp được thứ này thì chúng ta cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi!", Nhậm Nhiên nói.
"Đúng vậy! Ra tay đi!".
Nhạn Tề trầm giọng quát, cũng không do dự nữa, dẫn người xông tới.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên.
Ầm!
Một luồng khí thế giáng từ trên trời xuống, nện vào đám đàn em ở xung quanh đang xông tới.
Tất cả bọn họ lập tức bị trấn áp, khuỵu chân quỳ xuống đất, xương đầu gối suýt nữa vỡ nát, không đứng dậy nổi nữa.
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên cũng không may mắn thoát được, tất cả đều quỳ xuống đất.
Chương 2837: Cô muốn so số lượng?
Hai người kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Có... có chuyện gì vậy?".
"Tôi... tôi không động đậy được... Cảm giác như có một ngọn núi đang đè trên người vậy... Khó chịu quá..."
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên chậm rãi đi tới, vẻ mặt bình thản.
"Là anh làm sao?", Nhạn Tề ý thức được gì đó, run rẩy kêu lên.
"Anh... rốt cuộc anh là ai?", cuối cùng Nhậm Nhiên cũng không còn tùy hứng nữa.
Đối phương có thủ đoạn đáng sợ như vậy, chắc chắn là một cao thủ kinh hãi thế tục.
Chuyện này là sao?
Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ lại mạnh như vậy?
"Tôi là ai à? Các cô đúng là ngu xuẩn! Đây là Giang Thành, mà trong tay tôi lại có Tịnh Thế Bạch Liên, cô nói xem tôi là ai? Chắc không phải cô tưởng Diệp Tâm Ngữ đến học viện Huyền Y Phái một chuyến đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên đấy chứ?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, bình thản nhìn hai người họ nói.
Nhậm Nhiên sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa đoán được thân phận của Lâm Chính.
Nhưng sắc mặt Nhạn Tề đã xám ngoét, toàn thân run lên bần bật: "Anh... Lẽ nào anh là... thần y Lâm Giang Thành?".
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ.
Ngũ quan của anh lập tức có sự thay đổi.
Chỉ trong mấy giây, khuôn mặt như thiên thần của thần y Lâm đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhạn Tề lập tức tỏ vẻ tuyệt vọng.
Đôi mắt Nhậm Nhiên trống rỗng, ngây ra nhìn Lâm Chính, trong miệng thì thào: "Tại sao... Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ... lại là thần y Lâm Giang Thành?".
Bây giờ Nhạn Tề mới hiểu tại sao bà Vu Hải lại bất ngờ quỳ xuống dập đầu xin tha.
Bởi vì bà ta nhận ra thân phận của đối phương.
Nếu thần y Lâm ra mặt thì bà Vu Hải lấy gì để chống lại chứ? Dù sao đây cũng là người đã đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả và các cường giả của Thiên Ma Đạo.
Đánh nhau với anh? Lại còn ở địa phận Giang Thành?
Đó chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Các anh to gan gớm nhỉ? Dám đến Giang Thành nhòm ngó Tịnh Thế Bạch Liên của tôi? Nghĩ tôi dễ bị bắt nạt, không giết được các anh sao?", Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ.
"Không không không, thần y Lâm! Chúng tôi không có ý này! Thần y Lâm, chúng tôi không hề nhòm ngó Tịnh Thế Bạch Liên của anh, chỉ là có chút mâu thuẫn với Diệp Tâm Ngữ của nhà họ Diệp, lần này muốn bẫy cô ta thôi! Chúng tôi làm gì có gan nhòm ngó đến thần vật của anh chứ?", Nhạn Tề vội vàng xua tay, không ngừng xin tha.
"Vậy là các anh không nhòm ngó đồ của tôi, mà là muốn hại em gái tôi đúng không?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Ơ... không... không phải...", Nhạn Tề có chút ấp úng, trở tay không kịp.
Hắn phát hiện ra hình như bây giờ mình không thể chọc vào Diệp Tâm Ngữ được nữa.
Dù sao thần y Lâm Giang Thành cũng hung hãn hơn nhà họ Diệp không biết bao nhiêu lần.
"Nhạn Tề, sợ cái gì chứ? Chúng ta đông người như vậy mà phải sợ một mình anh ta sao?", Nhậm Nhiên không chịu được sự sỉ nhục như vậy, tức giận gầm lên: "Họ Lâm kia, đừng tưởng đây là Giang Thành thì chúng tôi sợ anh. Chúng tôi có đông người như vậy, cho dù không giết được anh, thì cũng giật được một miếng thịt của anh, cùng lắm thì cá chết lưới rách!".
Nhưng câu này cũng không nâng cao được bao nhiêu sĩ khí.
Bởi vì không ai ngây thơ như Nhậm Nhiên.
"Vậy là cô muốn so số lượng?", Lâm Chính bình thản nói với cô ta.
Anh vừa dứt lời, mọi người liền phát hiện xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng dáng.
Lên tới mấy trăm người, hơn nữa khí tức tỏa ra từ người bọn họ đều vô cùng đáng sợ.
Nhậm Nhiên trố mắt ra.
Chương 2838: Cháu gặp rắc rối rồi
"Đây... đây... đây...", Nhậm Nhiên há miệng, không thốt nên lời.
"Đồ ngu, cô nghĩ đây là đâu hả? Đây là Giang Thành! Là địa bàn của thần y Lâm! Cô so người đông với thần y Lâm ở địa bàn của anh ta? Cô muốn chết à?", Nhạn Tề thầm mắng một tiếng, sau đó vội cúi rạp người xuống, run giọng nói: "Thần y Lâm, chúng tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ không bao giờ đặt chân đến Giang Thành nữa, cũng tuyệt đối không động đến một sợi tóc của Diệp Tâm Ngữ!".
"Tôi không thể tin các anh được! Dù sao tôi cũng không quen biết các anh, không bằng giết hết các anh rồi chôn ở đây, chẳng phải càng yên tâm hơn sao? Chỗ này do các anh tự chọn đúng không? Chọn đúng chỗ lắm, nơi vắng vẻ như thế này giết người chôn xác là thích hợp nhất!".
Lâm Chính bình thản nói.
Mấy người nghe xong đều dựng tóc gáy lên.
Nhậm Nhiên run bắn lên vì sợ hãi, rồi suy sụp khóc òa lên.
Bà Vu Hải dập đầu bôm bốp: "Xin thần y Lâm tha mạng! Xin hãy tha mạng! Nếu cậu tha cho tôi, tôi sẽ trung thành với cậu cả đời".
"Tôi mà cần người có thực lực như bà sao? Bà nghĩ Giang Thành hết người à?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không không không, tôi tuyệt đối không có ý này!", bà Vu Hải vội kêu lên.
"Thần y Lâm! Xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa! Xin anh đấy!".
Nhạn Tề muốn khóc mà không có nước mắt, gào lên.
Nhậm Nhiên càng khóc to hơn, còn tưởng tắc thở đến nơi, cô ta nghĩ mình sắp phải bỏ mạng ở đây.
Lâm Chính lắc đầu, phất tay nói: "Thôi được rồi, hôm nay tôi không muốn sát sinh gây nghiệp, tạm tha cho các anh, hi vọng các anh nhớ những lời mình nói, đời này kiếp này không được đặt chân đến Giang Thành, càng không được động đến em gái Diệp Tâm Ngữ của tôi nữa. Nếu không, tôi không giết được các anh nhưng Tịnh Thế Bạch Liên cũng đủ để hủy diệt gia tộc đứng sau các anh, rõ chưa?".
"Thật sao?".
"Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!".
Mọi người nghe thấy thế liền dập đầu như điên.
"Tôi cho các anh 20 phút, lập tức rời khỏi Giang Thành! Sau 20 phút nếu còn ai ở lại Giang Thành, giết không tha!".
"Vâng, vâng!".
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vội vàng kêu lên rồi đứng dậy, nhưng do bị dọa sợ cho nhũn cả chân, nên suýt nữa lại khuỵu xuống đất.
Vô cùng thảm hại!
Nhưng bọn họ không màng tới, vừa lăn vừa bò, chui vào trong xe rồi vội vàng rời khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, đám người đã chạy mất tích.
"Thần y Lâm, sao cậu không giết bọn họ?".
Cùng Đao đi tới, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Tôi không có ý định giết bọn họ, huống hồ chỉ là lũ trẻ con, cần gì phải dồn vào chỗ chết? Nhưng lòng dạ của bọn họ đúng là độc ác, tôi đã hạ Toái Võ Phấn với bọn họ, thứ này không mùi không vị, sau khi bọn họ trở về, không đến một tuần thì võ công sẽ biến mất, coi như cho bọn họ bài học, sau này không hại được ai nữa".
Lâm Chính bình thản đáp.
Đám Cùng Đao gật đầu, nhưng trong lòng thì sợ hãi.
Thủ đoạn của thần y Lâm đúng là thần kỳ khó lường...
"Các anh về trước đi, tôi còn chút việc, việc phòng ngự Giang Thành không được lơi lỏng!".
Lâm Chính nói xong liền nhảy lên chiếc Mercedes do đám người Nhạn Tề để lại, lái thẳng về phía trung tâm Giang Thành, đi tìm Diệp Tâm Ngữ vẫn còn đang hồn bay phách lạc.
Lúc này, Diệp Tâm Ngữ đang đứng dưới tầng một tòa nhà của Tô Nhu.
Cô ta đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám lên nhà.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lấy điện thoại ra, vốn định gọi cho Lâm Chính, nhưng lại phát hiện ra không có số của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ta vẫn gọi cho gia tộc.
"Bà nội... cháu gặp rắc rối rồi", vành mắt Diệp Tâm Ngữ đỏ hoe, sụt sịt nói.
Chương 2839: Song Hùng nhà họ Diệp
Đến lúc tắt điện thoại, Diệp Tâm Ngữ đã nằm gục lên cửa xe, lặng lẽ rơi lệ.
Lần này cô ta đến Giang Thành là muốn lấy Tịnh Thế Bạch Liên, làm quà mừng thọ tặng cho bà nội, một là cho bà nội niềm vui bất ngờ, hai là để bà nội không còn phiền muộn nữa.
Dù sao hiện giờ cũng chỉ có Tịnh Thế Bạch Liên mới có thể giải quyết khó khăn của nhà họ Diệp.
"Nhạn Tề! Nhậm Nhiên! Các anh hãy chờ đấy! Tôi nhất định sẽ không tha cho các anh đâu!", Diệp Tâm Ngữ lau nước mắt ở khóe mi, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
"Tâm Ngữ!".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Toàn thân Diệp Tâm Ngữ run lên, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy một chiếc Mercedes tấp vào lề đường, Lâm Chính mở cửa xe đi xuống.
"Lâm Chính?".
Diệp Tâm Ngữ cảm thấy vô cùng khó tin, vội chạy tới quan sát anh một lượt, kinh ngạc nói: "Anh... anh không sao?".
"Tôi có thể bị làm sao chứ?", Lâm Chính cười đáp.
"Thế thì tốt, thế thì tốt...", Diệp Tâm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn Lâm Chính vừa gật đầu: "Xem ra Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn còn chút nghĩa khí, nhưng mà cũng phải, bọn họ không có lý do gì để làm hại anh. Dù sao bọn họ đã lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, đạt được mục đích, giết anh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu bọn họ giết anh thì sẽ trở mặt hoàn toàn với nhà họ Diệp chúng tôi, mất nhiều hơn được".
"Đúng vậy".
"Lâm Chính, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thứ anh đưa cho bọn họ là gì? Là giả đúng không?", Diệp Tâm Ngữ vội hỏi.
"Cô từng thấy Tịnh Thế Bạch Liên sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
Diệp Tâm Ngữ lắc đầu.
"Vậy cô nghĩ cái đó là thật sao?", Lâm Chính cười hỏi.
"Chắc chắn là giả! Nhưng mà thứ đó đẹp thật, nhìn chẳng khác nào báu vật, thảo nào lại lừa được bọn họ", Diệp Tâm Ngữ cười nói, sau đó khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt lại: "Tôi đoán chắc đó là món quà nhỏ anh mua cho chị Nhu chứ gì? Nhưng bị bọn họ cướp mất rồi, có phải bây giờ anh rất đau lòng, rất buồn bã?".
"Không hề", Lâm Chính lắc đầu.
"Đừng giả bộ nữa, tôi nhìn ra được".
"Cô nhìn ra cái gì?".
"Vẫn còn giả vờ? Được rồi, được rồi, đi thôi, tôi đưa anh đi tìm cửa hàng, mua hoa sen kim cương tặng anh, buổi tối anh tặng cho chị Nhu, coi như tôi đền cho anh", Diệp Tâm Ngữ nhún vai: "Lần này nếu không nhờ anh thì tôi cũng không thể an toàn thoát thân, thứ này coi như chút tấm lòng của tôi đi".
Lâm Chính sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối, cười đáp: "Nếu vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa".
Thế là hai người đi thẳng đến cửa hàng trang sức ở Giang Thành.
Cùng lúc đó có hai bóng dáng tới ven Giang Thành, ngăn Nhạn Tề và Nhậm Nhiên đang định đến sân bay ở thành phố bên cạnh.
"Hả? Các người là..."
"Song Hùng nhà họ Diệp!".
"Sao các ông lại ở đây? Lẽ nào... là Diệp Tâm Ngữ sắp xếp?".
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên cùng xuống xe, nhìn hai người ép mình dừng lại, kêu lên thất thanh.
Đây là hai cường giả tuyệt đỉnh của nhà họ Diệp!
Không ngờ họ lại xuất hiện ở đây.
Chắc chắn là Diệp Tâm Ngữ đã báo với nhà họ Diệp, chắc chắn cô ta đã báo với bà già kia.
Phải biết rằng người kia rất thương yêu cô cháu gái này, cũng chỉ có bà ta mới bất chấp tất cả, hỏa tốc điều Song Hùng của nhà họ Diệp đến đây.
"Cô chủ đâu?".
Một người trong số Song Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạn Tề và Nhậm Nhiên, chậm rãi nói.
"Xem ông nói kìa, sao chúng tôi dám ra tay với Tâm Ngữ chứ? Chắc là Tâm Ngữ có hiểu lầm gì nên mới kinh động đến các ông thôi! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!", Nhạn Tề lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười đáp.
Chương 2840: Tấm lòng
“Hiểu lầm?”.
Song Hùng nhà họ Diệp nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau.
Không biết tại sao, bọn họ cảm thấy thần sắc của đám người Nhạn Tề, Nhậm Nhiên có chút kỳ lạ.
Điều khiến bọn họ cảm thấy khó tin hơn là trên chiếc xe đám người Nhạn Tề, Nhậm Nhiên bước xuống còn có bà Vu Hải nổi tiếng như cồn.
Đây là người mà có thể đánh được tay đôi với bọn họ.
Bản lĩnh không tầm thường.
Nhưng lúc này bà Vu Hải đang ngồi một mình ở hàng ghế sau, cả người co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, dường như mới trải qua chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, hồn bay phách lạc.
Có chuyện kỳ lạ.
Hai người chắc chắn là vậy.
“Tên Lâm Chính kia đâu?”, Song Hùng nhà họ Diệp lại trầm giọng hỏi: “Lần này gia tộc dặn dò không những phải đảm bảo an toàn cho cô chủ mà còn phải đảm bảo an toàn cho Lâm Chính nữa! Nếu cậu ta mất nửa sợi tóc thì chúng tôi vẫn sẽ hỏi tội các cậu!”.
“Lâm… Lâm Chính?”.
Mấy người nghe thấy cái tên này, suýt nữa thì nhũn chân ra.
“Chúng tôi không làm gì anh Lâm cả”.
“Đúng đúng đúng, cho chúng tôi một trăm lá gan, chúng tôi cũng không dám động đến anh Lâm!”.
“Chúng tôi không hề có ý định làm hại anh Lâm, xin đừng vu oan cho chúng tôi, đừng vu oan cho chúng tôi”.
“Đúng vậy…”
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn cố gắng giải thích, sắc mặt lại tỏ vẻ sợ hãi bàng hoàng, cứ như giải thích muộn một chút thì sẽ bị trừng phạt.
Điều này khiến Song Hùng nhà họ Diệp có chút ngạc nhiên.
Bọn họ kiểm tra chiếc xe một lượt, chắc chắn không có bóng dáng của Lâm Chính mới trầm giọng quát: “Mau cút về gia tộc của mình đi, chuyện lần này nhà họ Diệp chúng tôi sẽ hỏi tội gia tộc của các cậu! Các cậu hãy trở về chờ nhận sự trừng phạt của gia tộc đi!”.
“Vâng, vâng!”.
“Chúng tôi bằng lòng chịu phạt, chúng tôi bằng lòng!”.
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vội vàng gật đầu.
Song Hùng nhà họ Diệp trố mắt ra.
Chờ Nhạn Tề và Nhậm Nhiên đi rồi, bọn họ liền nhíu mày.
“Anh, chuyện gì thế nhỉ? Nhạn Tề và Nhậm Nhiên… bất thường quá!”.
“Tôi cũng thấy thế, tôi từng tiếp xúc với Nhạn Tề và Nhậm Nhiên, Nhạn Tề còn thận trọng chút, chứ biểu hiện hôm nay của Nhậm Nhiên chẳng giống cô ta chút nào. Cô gái này rất cao ngạo tự đại, trước giờ đều không coi ai ra gì. Nếu là bình thường, cho dù gặp chúng ta thì cô ta cũng vênh cái mặt lên, nhưng hôm nay nhìn cô ta lại rất khiêm nhường sợ hãi, hoàn toàn khác với ngày thường… Trong chuyện này… chắc chắn có gì đó kỳ lạ…”
Nói đến đây, một người trong số họ lấy điện thoại ra, trầm giọng nói: “Để tôi báo chuyện này với gia tộc, chú liên lạc với cô chủ xác nhận bình an đi”.
“Vâng”.
Hai người gọi điện thoại đi.
“Ồ? Hai đứa coi trời bằng vung của nhà họ Nhạn và nhà họ Nhậm hôm nay lại đổi tính sao? Chuyện gì thế nhỉ?”, giọng nói già nua ở đầu bên kia điện thoại cũng có vẻ rất ngạc nhiên.
“Dì, bọn cháu còn nhìn thấy bà Vu Hải, nhưng bà ta cũng như bị mất hồn vậy, lo sợ bất an, nhìn có vẻ rất sợ hãi”.
“Vậy sao? Thú vị đấy…”, đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
“Dì, theo suy đoán của cháu thì cháu nghĩ… chắc là bọn họ mới trải qua chuyện gì đó, hoặc là… đã gặp phải người nào đó vô cùng đáng sợ”.
“Người vô cùng đáng sợ?”.
“Dì, Giang Thành vốn là đất thị phi, các thế lực như Thiên Ma Đạo, đảo Thần Hỏa đều đang có mặt ở địa phận Giang Thành. Tâm Ngữ ở đây chắc chắn rất nguy hiểm, cháu nghĩ vẫn nên nhanh chóng đưa cô chủ về đi”, Song Hùng nhà họ Diệp nói.
“Con nhóc này nói muốn chuẩn bị quà cho dì, sau đó lặng lẽ chạy tới Giang Thành, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, sao dì có thể để nó ở bên ngoài một mình được chứ? Cháu đưa nó về đi, ngoài ra chuẩn bị một món quà giúp dì, tặng cho con của Tinh Vũ. Tuy nhiều năm không gặp, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó. Nghe nói cuộc hôn nhân của nó cũng không hạnh phúc, các cháu cũng giải quyết luôn đi, coi như chút tấm lòng của dì”.
“Vâng, thưa dì”.
Bình luận facebook