• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (129 Viewers)

  • Chương 2826-2830

Chương 2826: Tử Vực

“Vậy sao?”.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Nếu tôi không quan tâm, liệu tôi… sẽ không còn quan hệ gì với bọn họ nữa?”.

Thần Hỏa Tôn Giả không trả lời, khoảng mười mấy giây sau mới lên tiếng: “Chuyện này không thể nói trước. Ở trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là con kiến, bọn họ muốn giết cậu thì không cần bất cứ lý do gì. Nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ khó thoát khỏi tay bọn họ, dù gì… Thần Hỏa Thánh Nữ đã vào Giang Thành, các người và Thần Hỏa Thánh Nữ đã có mối liên hệ với nhau”.

“Liên hệ?”, vẻ mặt Lâm Chính lạnh lùng, lặng nhìn trong chốc lát, sau đó hỏi: “Chỉ cần có liên quan đến Thánh Nữ đều phải chết sao?”.

“Cái này phải xem tâm trạng của bọn họ”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói: “Nếu tôi ở thời kỳ toàn thịnh thì có thể chống đỡ bọn họ, chỉ là không ngờ bọn họ lại ngang ngược như vậy, nhân lúc tôi bị thương nặng mà ra tay với tôi, hèn hạ!”.

“Vậy rốt cuộc bọn họ là ai?”, Lâm Chính hỏi.

Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn những người đứng ở cửa phòng.

Lâm Chính hiểu ý, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ.

Mọi người lập tức lui đi, đóng cửa lại.

Lúc này Thần Hỏa Tôn Giả mới lên tiếng.

“Thánh Nữ… là người mà tôi đưa từ Tử Vực về”.

“Tử Vực?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Đó là đâu?”.

“Một nơi đã bị quên lãng. Nó không nằm ở Long Quốc, mà là ở ngoài lãnh thổ, muốn đến được đó không dễ. Nghe nói tổ tiên của Tử Vực đều là người lánh nạn chạy trốn khỏi Long Quốc thời xưa. Tử Vực đã tồn tại hơn một nghìn năm, thứ mà những người đó nắm giữ không chỉ dừng lại ở khoa học kỹ thuật hiện đại hóa, mà còn có những công pháp, kỹ thuật truyền lại từ thời cổ đại. Nghe nói lúc trước tổ tiên của bọn họ đến Tử Vực còn mang theo một lượng lớn dược liệu quý hiếm. Những dược liệu đó rất có ích cho việc tu luyện võ công, cộng thêm công pháp từ thời xưa của Tử Vực vô cùng mạnh, đến nay thực lực của bọn họ đều sâu không lường được, không thể địch nổi!”, Thần Hỏa Tôn Giả nhỏ giọng nói.

“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính cảm khái: “Không ngờ thế gian này còn có nơi như vậy, xem ra kiến thức của tôi vẫn còn quá mỏng manh. Nếu đã như vậy, vì sao Tử Vực lại muốn diệt trừ những người biết về bọn họ? Vì sao phải che giấu tung tích của bọn họ?”.

“Lý do rất đơn giản”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói: “Bởi vì trong Tử Vực có một linh thảo tuyệt thế. Nghe nói linh thảo tuyệt thế đó là bảo bối bọn họ nuôi dưỡng gần nghìn năm. Bọn họ đã bảo vệ nó hết đời này sang đời khác. Nghe nói chỉ hai ba năm nữa là linh thảo tuyệt thế sẽ thành hình, do đó mọi tin tức trong Tử Vực bắt đầu bị ngăn cấm từ mười năm trước, bất cứ ai cũng không được nói đến. Một khi nói đến thì sẽ bị giết người diệt khẩu, người trong Tử Vực cũng vô cùng khiêm tốn, gần như không tùy tiện ra ngoài”.

“Còn Thánh Nữ… thì là thế nào?”.

“Nó… là đứa con bị ruồng bỏ của một thế gia hàng đầu Tử Vực!”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

“Đứa con bị ruồng bỏ?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

“Phải”, Thần Hỏa Tôn Giả nói: “Người của Tử Vực rất tin vào số mệnh. Gia tộc đứng đầu Tử Vực là nhà họ Mạc, Thánh Nữ tên thật là Mạc Khinh Vũ. Theo truyền thống nhà họ Mạc, tất cả con cháu nối dõi của nhà họ Mạc khi lên mười tuổi đều phải xem tử vi, mà vận mệnh của Thánh Nữ lại là sao Suy chuyển thế. Vì chuyện này, Thánh Nữ bị gia tộc xa lánh bài xích, bố nó vì tranh đoạt vị trí gia chủ, lo rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc cạnh tranh vị trí gia chủ nên không ngừng ám thị cho nó. Thánh Nữ biết tâm lý bố mình, thế nên đã chủ động rời khỏi nhà họ Mạc, rời khỏi Tử Vực, sau đó được tôi bắt gặp, tôi thấy thiên phú nó cao nên nhận nó làm đồ đệ, truyền dạy thuật Hỏa Viêm cho nó”.
Chương 2827: Bọn họ muốn đối phó với tôi

“Hóa ra là vậy!”.

Lâm Chính cảm khái, sau đó hỏi: “Nếu vậy thì sao Thánh Nữ lại gấp gáp quay về?”.

Đã bị người ta đuổi đi còn quay về làm gì? Tự chuốc lấy nhục sao?

“Thật ra nó cũng không muốn quay về, nhưng lần này nó bắt buộc phải về!”, Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu nói.

“Vì sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Thần Hỏa Tôn Giả do dự, sau đó nhỏ giọng nói: “Có lẽ là vì tôi, cũng có lẽ là vì cậu! Gia tộc của nó bắt nó quay về, thật ra một năm trước tôi đã nhận được tin, nhưng tôi không quan tâm lắm. Lúc đó tôi hoàn toàn không sợ Tử Vực! Nhưng tôi không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này, độ mạnh của Tử Vực cũng vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi”.

“Bắt cô ấy quay về?”.

“Thần y Lâm, nếu nó không về, người của Dương Hoa các cậu chắc chắn không thể giữ được mạng, cả Giang Thành cũng sẽ đổ máu thành sông! Nó bất đắc dĩ phải quay về! Một năm trước tôi vốn muốn giao đấu với người Tử Vực, nhưng Thánh Nữ ngăn cản, nó đã thỏa hiệp, thế là quay về một chuyến, nhưng lúc quay lại thì nói với tôi năm sau vẫn phải về một chuyến. Dù tôi không biết chuyện là sao, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được sự cô độc trong mắt Thánh Nữ. Dường như nó đã mất đi lòng tin, tôi nghĩ chuyện mà nó phải đối diện chắc chắn là chuyện không thể giải quyết! Chỉ là lúc đó tôi lòng dạ sắt đá, không chú ý tới chuyện này”, Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu nói.

Sự thay đổi của Thần Hỏa Tôn Giả quả thật phải gọi là kỳ diệu.

Nhưng cũng phải, trái tim con người cũng làm từ xương thịt, người của đảo Thần Hỏa gọi ông ta là thần linh, nhưng chung quy ông ta cũng không phải thần linh thật sự. Thêm vào đó là gặp thất bại, sinh tâm ma, bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả đã không còn lạnh lùng vô tình, sát phạt quyết đoán như trước.

Có lẽ chuyện xảy ra mấy ngày qua đã mang lại cú sốc rất lớn cho ông ta.

“Xem ra Thánh Nữ đã hi sinh bản thân để giúp cho chúng ta”, Lâm Chính lại thở dài, trên mặt đầy vẻ không cam tâm.

“Thần y Lâm, cậu nghe đây, thời gian này cậu cần phải phái người giám sát xung quanh, đồng thời chuẩn bị một buổi tang lễ, đừng để người của Tử Vực biết tôi còn sống. Nếu không, bọn họ sẽ giết tôi, các cậu cũng không tránh khỏi nanh vuốt của bọn họ, chắc chắn sẽ bị bọn họ diệt khẩu! Ngoài ra, tôi hi vọng cậu sẽ sớm có chuẩn bị. Tuy Thánh Nữ đã quay về Tử Vực, nhưng thái độ của đám người ở Tử Vực đối với cậu không hề cởi mở, không ai biết rõ rốt cuộc bọn họ sẽ xử lý cậu như thế nào. Lần này bọn họ tha cho cậu, không có nghĩa lần sau cũng sẽ tha! Phải cẩn thận đề phòng bọn họ diệt khẩu”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

“Tôn Giả nói đúng, tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị ngay”.

Lâm Chính gật đầu đáp.

“Tin tức liên quan đến Tử Vực tôi không biết gì hơn nữa!”, Thần Hỏa Tôn Giả thở ra khí đục, nói.

“Thế này vậy, tôi không quấy rầy Tôn Giả nghỉ ngơi nữa, xin tạm biệt trước. Ông có gì cần thì có thể nói tôi biết thông qua điện thoại! Ngoài ra, Tôn Giả, tôi muốn hỏi, lối vào Tử Vực nằm ở đâu, có ai có thể đưa tôi vào Tử Vực không?”, Lâm Chính tiến đến gần thêm, hỏi.

Nghe vậy, Thần Hỏa Tôn Giả sa sầm mặt, ánh mắt dán chặt vào anh.

“Chẳng lẽ cậu… thật sự chán sống rồi? Đó là một đám điên, bọn họ muốn giết cậu còn không kịp, cậu còn đưa đầu tới trước lưỡi đao của bọn họ?”.

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tôi phải tìm hiểu người của Tử Vực trước!”.

“Cậu muốn đối phó với Tử Vực?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên.

“Không, tôi chưa bao giờ có ý định như vậy, tôi chỉ lo là… Tử Vực muốn đối phó với tôi”, Lâm Chính khẽ đáp.
Chương 2828: Tẩu hỏa nhập ma

Rời khỏi phòng bệnh, Lâm Chính lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị tang sự cho Thần Hỏa Tôn Giả. Anh ra lệnh Từ Thiên mua một cỗ quan tài, đồng thời nói người của đảo Thần Hỏa mặc áo tang, làm một tang lễ hoành tráng, ai cũng biết tới.

Nhiều người dân Giang Thành biết tin còn tưởng là người thân của thần y Lâm qua đời.

Bọn họ không biết đây chỉ là diễn kịch.

Dù sao Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đều không thể biết được Tử Vực có cài tai mắt theo dõi Học viện Huyền Y Phái hay không.

Đợi làm xong hết mọi chuyện, Lâm Chính bắt đầu bàn chuyện điều tra Tử Vực.

Lâm Chính không phải một người thích bị động chịu đòn.

Thần Hỏa Tôn Giả đã nói đến mức đó, vậy thì chuyện Tử Vực chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Thay vì nhìn sắc mặt người khác, chi bằng tranh thủ chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng trước mắt, phái người đến Tử Vực là chuyện không thể.

Võ giả tầm thường bước chân vào Tử Vực sẽ rất dễ bị phát hiện.

Nếu phái cao thủ của Dương Hoa đến đó, e là cũng sẽ khó mà quay về. Suy cho cùng, Hoàng trưởng lão đã kể sự việc với Lâm Chính trong phòng họp lúc trước cũng có thực lực không thua kém nhóm Cùng Đao là bao.

Người như vậy mà còn bị giết chỉ bằng một chiêu, người khác đi rồi không phải là tự tìm đường chết?

Nhưng cứ tiếp tục ngồi yên cũng chỉ là đợi chết.

Lâm Chính nhíu mày, ở Học viện Huyền Y Phái tròn ba ngày, cho đến khi Tần Bách Tùng vào phòng.

“Thầy!”.

Tần Bách Tùng cung kính hành lễ.

“Là Bách Tùng à, có chuyện gì sao?”.

Lâm Chính đang ngồi trên ghế suy nghĩ, hơi ngẩng đầu lên, cất tiếng hỏi.

“Thầy, hai ngày nay học viện luôn xảy ra chuyện lạ, có người nói đã nhìn thấy quái vật! Ban đầu tôi còn tưởng là trò đùa tai quái của ai hoặc là người đó bị hoa mắt, nhưng chiều hôm nay, người đến văn phòng phản ánh càng lúc càng nhiều. Tôi cảm thấy chuyện này không ổn lắm, nên muốn báo thầy để những cao thủ như Tào Tùng Dương điều tra xem, rốt cuộc là ai rảnh rỗi tác quái như vậy”, Tần Bách Tùng lên tiếng nói.

“Chuyện lạ?”.

Lâm Chính sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Vô duyên vô cớ sao lại xảy ra chuyện như vậy?”.

“Tôi cũng không rõ”.

“Vậy thì gọi Tào Tùng Dương tới đi, tôi sẽ phái một nhóm người đến học viện tuần tra, tra rõ chân tướng”, Lâm Chính nói.

“Vâng, thầy!”, Tần Bách Tùng gật đầu đáp lại.

Bỗng nhiên cửa mở ra, một trưởng lão của đảo Thần Hỏa chạy vào phòng, quỳ trước mặt Lâm Chính, sợ hãi nói: “Thần y Lâm, có chuyện rồi! Sư tôn xảy ra chuyện rồi!”.

“Tôn Giả? Ông ấy bị gì?”, Lâm Chính đứng bật dậy, nghiêm túc hỏi.

“Tôi cũng không biết chuyện gì, sáng hôm nay đã thấy mặt Tôn Giả xanh xao, gọi mà ông ấy không đáp, đợi có đệ tử đến gần thì lại bị ông ấy xé xác thành mảnh vụn. Lúc này sư tôn không còn nhận ra ai cả, vô cùng điên rồ, mong thần y Lâm hãy chữa trị cho sư tôn! Dù thế nào cũng hãy chữa trị cho sư tôn của chúng tôi!”, đệ tử đó khóc lóc, dập mạnh đầu xuống đất.

Nghe vậy, Tần Bách Tùng cũng bị dọa sợ.

“Mau đưa tôi đi xem xem”.

Lâm Chính hô lên.

Đệ tử đó lập tức dẫn Lâm Chính đến tầng cao nhất của tòa nhà Học viện Huyền Y Phái.

Thần Hỏa Tôn Giả không rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, vở kịch lúc trước chỉ để che mắt người khác. Trong quan tài không có gì, bản thân ông ta vẫn luôn được Lâm Chính chữa trị.

Nhưng việc chữa trị luôn thuận buồm xuôi gió, không hề có chút sai sót nào, vì sao đang yên đang lành Thần Hỏa Tôn Giả lại bị điên?

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng, cảm giác sự việc không đúng.

Rầm rầm…

Vừa xuống lầu thì nghe được tiếng động kịch liệt vang lên từ tầng cao nhất.

Mọi người sửng sốt, vội chạy lên xem.

Ở tầng cao nhất, vài trưởng lão của đảo Thần Hỏa đang cố gắng kiềm giữ Thần Hỏa Tôn Giả đã hoàn toàn hóa điên.

Lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đầu bù tóc rối, hai mắt đỏ như máu, cả người nổi gân xanh, bộ dạng như kẻ điên.

Ông ta cố gắng thúc đẩy khí kình giết những người xung quanh.

Dưới đất đã có vài thi thể của đệ tử đảo Thần Hỏa.

Các trưởng lão cố hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được ông ta. May là Thần Hỏa Tôn Giả đã bị thương, nếu không, những trưởng lão đó đã không làm gì được.

“Thần y Lâm đến rồi!”.

“Tốt quá rồi, thần y Lâm, xin hãy giúp chúng tôi một tay!”.

Những trưởng lão đó như nhìn thấy cứu tinh, hét gọi.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả, lập tức sử dụng châm bạc, vung về phía ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả không tránh đi, mà tiếp tục lao tới cắn. Khi cơ thể ông ta bị châm bạc đâm trúng, ông ta rùng mình, dừng lại trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chính.

“Giết! Giết! Giết!”.

Thần Hỏa Tôn Giả phát ra tiếng rít chói tai như hạt cát ma sát với nhau, sau đó lại bất chấp tất cả lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính sững sờ.

Châm bạc đã đâm trúng ông ta, vì sao ông ta không bình tĩnh lại mà còn điên cuồng hơn?

Chẳng lẽ…

Hai mắt Lâm Chính mở to, hô hấp trở nên nhanh hơn. Anh mơ hồ ý thức được gì đó, lập tức rút kim ra lần nữa, đâm về phía Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Tôn Giả sử dụng khí kình, một chưởng cuốn theo ngọn lửa ngút trời, hung hãn đánh về phía Lâm Chính.

“Tránh ra hết cho tôi!”.

Lâm Chính quát lên, vung chưởng đỡ, tay còn lại điều khiển châm bạc.

Ầm!

Hai chưởng đối chọi nhau, lực lửa như nước lũ vỡ đê ồ ạt tràn ra.

Lâm Chính vội vàng thúc đẩy khí kình, khởi động cơ thể võ thần, lực lửa mới không mài mòn cơ thể anh. Nhưng tầng lầu bên dưới anh đã bị nóng chảy, cả tầng lầu lại bị lực lửa này chia làm đôi.

May mắn là ngay lúc này châm bạc của Lâm Chính cũng đâm vào cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả.

Lần này, cuối cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã dừng lại, cả người đứng sững, sau đó hai mắt tối lại, ngã xuống đất.

“Tôn Giả!”.

“Sư tôn!”.

Người của đảo Thần Hỏa chạy tới đỡ Thần Hỏa Tôn Giả.

Đám người Tần Bách Tùng cũng vội vàng chạy tới đỡ Lâm Chính.

“Thầy không sao chứ?”, Tần Bách Tùng lo lắng hỏi.

“Tôi vẫn ổn!”.

Lâm Chính thở phào một hơi, đẩy mọi người ra, ngồi xuống kiểm tra cho Thần Hỏa Tôn Giả.

Chốc lát sau, vẻ mặt anh trở nên âm trầm lạnh lẽo.

“Thần y Lâm, rốt cuộc là chuyện gì? Tôn Giả đang yên lành sao lại điên cuồng như vậy? Cả chúng tôi mà cũng không nhận ra?”, một trưởng lão như sắp khóc, sốt ruột hỏi.

“Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ ông ấy đã bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính nói.

“Tẩu hỏa nhập ma? Chuyện này… Đang yên lành sao lại tẩu hỏa nhập ma?”.

Mọi người ngạc nhiên hỏi.

“Tôi nghĩ… có lẽ là bị cú sốc nào đó. Thần Hỏa Tôn Giả bị tổn thương về tâm cảnh chứ không phải xác thịt hay thần kinh”.

“Tâm cảnh?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng hoang mang.

“Bách Tùng, không phải ông nói gần đây trong học viện xuất hiện chuyện quái dị sao? Có lẽ là có liên quan đến chuyện này”, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới gì đó, âm trầm lên tiếng.

“Thầy đang nói tới…”.

“Có người muốn ép Thần Hỏa Tôn Giả phát điên!”, Lâm Chính nói.
Chương 2829: Cao thủ

Đám đông nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ khó tin

“Thần y Lâm, vô duyên vô cớ có ai lại làm ra những chuyện này chứ?”

“Tôn Giả trốn như vậy, những người biết không nhiều. Rốt cuộc là ai?”, vài vị trưởng lão vội lên tiếng.

“Tôi không biết. HIện tại tôi còn không biết đối phương có phải là kẻ địch của các vị hay không. Nếu đối phương muốn hại Thần Hỏa Tôn Giả thì rất có khả năng có người báo chuyện này cho Tử Vực. Để người của Tử Vực tới đây tiêu diệt Tôn Giả, thậm chí là giết cả tôi. Thế nhưng bọn họ đã làm theo kế hoạch khác, đó là khiến Tôn Giả bị tẩu hỏa nhập ma…thật kỳ lạ. Rốt cuộc mục đích của họ là gì?”, Lâm Chính chau mày, cảm giác có âm mưu nào đó trong chuyện này. Thế nhưng dù có suy nghĩ thế nào thì anh vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Thần y Lâm, nếu đã vậy thì hôm nay chúng ta canh chừng bên cạnh Tôn Giả, cử thêm đệ tử đi tuần. nếu như có người giở trò thì chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn”, một vị trưởng lão nói.

“Đành phải như vậy thôi”.

Lâm Chính gật đầu, nhìn Từ Thiên: “Ông cũng cử thêm người canh chừng ở đây, nhất định phải để Thần Hỏa Tôn Giả được tịnh dưỡng”.

“Vâng, chủ tịch Lâm”, Từ Thiên gật đầu.

Lâm Chính lúc này mới quay người rời đi. Những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra khiến Lâm Chính cảm thấy mệt mỏi. Anh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và đi về nhà.

Cạch! Cánh cửa mở ra. Lúc này Tô Nhu đang ngồi đọc sách. Cô hiếm khi đeo kính, bộ dạng trông khá thảnh thơi. Dáng vẻ của cô khiến người khác không khỏi chú ý.

“Anh về rồi à?”, Tô Nhu khẽ gật đầu, mỉm cười ngọt ngào.

Cô đã quen với việc nhiều ngày không gặp Lâm Chính. Mặc dù cô không biết anh làm gì nhưng nghĩ tới việc chồng mình mỗi ngày đều có sự thay đổi, không còn mang bộ dạng của trước đây nữa thì cô cảm thấy vui lắm.

“Em ăn chưa? Có muốn đi ra ngoài ăn không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh đói rồi à? Để em nấu cho anh. Ít ăn đồ bên ngoài thôi, đồ bên ngoài không sạch sẽ”, Tô Nhu đứng dậy đi vào nhà bếp và đeo tạp dề lên.

Lâm Chính khẽ giật mình, bóng hình trong bếp khiến anh thấy cảm động. Anh ngồi xuống ghế, hít thở thật sâu. Tâm trạng cũng lắng xuống. Có lẽ đây mới chính là cuộc sống mà anh hằng mong đợi.

“Alo! À! Chị biết rồi", lúc này, Tô Nhu ở trong bếp đột nhiên nhận điện thoại. Một lúc sau cô thò đầu ra: “Lâm Chính, giúp em một việc”.

“Sao thế?”

“Em gái em tới rồi, đang ở dưới nhà” ,Tô Nhu nói.

“Em gái em?”, Lâm Chính giật mình, bàng hoàng nhìn cô: “Em có em gái từ khi nào vậy?”

“Là em nuôi của em. Mẹ em từ nhỏ đã nhận mẹ nuôi. Đây là cháu ruột của bà ấy. Lúc nhỏ bọn em chơi cũng vui lắm. Sau khi tốt nghiệp thì cô ấy mãi không tìm được việc. Vì vậy ý của em là định để cô ấy tới công ty giúp đỡ, rèn luyện thêm”, Tô Nhu vừa xào rau vừa nói.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu: “Vậy giờ cô ấy ở đâu? Để anh đi đón”.

“Có lẽ là ở trạm xe dưới tầng. Hình như là mặc bộ đồ màu đỏ. Tới đó anh gọi Diệp Tâm Ngữ là được”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy xuống trạm xe ở tầng dưới.

Trời về khuya. Mùa thu khiến buổi tối của Giang Thành càng trở nên lạnh hơn. Lâm Chính rảo bước.

Khi tới gần trạm xe anh khẽ chau mày. Khí tức này…có cao thủ sao?

Anh nhìn xung quanh đều là người đi đường. Lẽ nào?

Lâm Chính nhìn về phía trạm xe. Một cô gái tóc ngắn mặc đồ đỏ đang đứng đó.
Chương 2830: Diệp Tâm Ngữ

Người này…lẽ nào là em gái của Tô Nhu? Vậy tại sao…khí tức của cô ta lại mạnh như thế?

Lâm Chính giật mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và chạy tới, mỉm cười nói: “Xin chào? Cô tên là Diệp Tâm Ngữ phải không?”

“Đúng vậy? Anh là ai?”, cô gái khoác ba lô, nhai kẹo cao su hỏi.

“Tôi là Lâm Chính, chồng của Tô Nhu. Tô Nhu bảo tôi xuống đón cô”, Lâm Chính cười.

“Ồ? Anh chính là chàng rể vô dụng đấy hả?”, Diệp Tâm Ngữ liếc nhìn, sau đó khẽ cười: “Anh đúng là may mắn. Trông thế này mà lấy được chị tôi. Chậc chậc, thế giới này thật kỳ lạ, số anh tốt quá mà”.

Câu nói đó khiến Lâm Chính chau mày.

“Cô cùng lắm cũng chỉ 20 sao mà ăn nói độc mồm độc miệng thế?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Hả? Anh còn bật lại à? Tôi nghe người ta nói anh vô dụng lắm mà. Là loại người có bị đánh, bị chửi cũng câm như hến ý. Chậc chậc đồ không có tiền đồ! Hay là do chị tôi dễ dãi với anh quá?”, Diệp Tâm Ngữ nheo mắt. Vẻ kiêu ngạo và trịch thượng của cô ta đã quá rõ ràng.

Lâm Chính lắc đầu, chẳng buồn đôi co với cô nhóc, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi, chị cô đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi”.

“Dẫn đường đi”, Diệp Tâm Ngữ cười hi hi.

Lâm Chính khẽ liếc nhìn cô ta rồi dẫn đường. Mặc dù Diệp Tâm Ngữ che dấu rất kỹ nhưng khi đứng gần Lâm Chính vẫn cảm nhận được cô ta biết cổ võ. Hơn nữa trình độ của cô ta còn không hề thấp. Nguồn sức mạnh của cô ta khá tinh thuần. Nói về thực lực thì có khi ngay cả…Cùng Đao cũng chưa phải là đối thủ của cô ta.

Chuyện gì thế này? Tại sao em nuôi của Tô Nhu lại có thực lực mạnh như vặ chứ? Rõ ràng là cô ta còn rất trẻ mà.

Hơn nữa, với thực lực như vậy chạy tới Giang THành tìm việc làm gì…Chắc chắn cô ta tới đây với mục đích không hề đơn giản.

Lâm Chính đanh mắt. Trông anh khá bình tĩnh. Thôi kệ đi, dù đối phương có thế nào thì chỉ cần không liên quan tới Tô Nhu là được.

Hai người nhanh chóng trở về nhà.

“Ngữ Tâm, em tới đúng lúc quá. Nào mau đi rửa tay ăn cơm”, Tô Nhu đeo tạp dề, bưng canh ra cười nói.

“Chị Tô Nhu”, Diệp Tâm Ngữ reo lên, nhào tới ôm lấy Tô Nhu.

“Chị mới từ trong bếp ra, người bẩn lắm. Con bé này”, Tô Nhu dịu dàng nói.

“Mấy năm không gặp, chị vẫn xinh đẹp như vậy. Không, phải nói là xinh đẹp hơn mới đúng…”, Diệp Tâm Ngữ cười hi hi

“Mau đi rửa tay ăn cơm thôi”, Tô Nhu đáp lại.

“Dạ chị”, Diệp Tâm Ngữ chạy vào bếp.

Ba người ngồi xuống.

“Tâm Ngữ, đây là Lâm Chính, anh rể của em. Hai người lần đầu gặp mặt, có gì cứ nói chuyện nhé”, Tô Nhu gắp cho Diệp Tâm Ngữ một cái cánh gà, cười nói.

“Chị xinh đẹp như vậy, tại sao lại chọn lấy một kẻ bất tài như thế này chứ? Em thấy anh ta cũng không đẹp trai gì, cũng chẳng có cơ bắp. Nghe nói còn không có tiền nữa. Tại sao chị lại chọn anh ta?”, Diệp Tâm Ngữ vừa ăn đầy mồm vừa nói.

Thật không ngờ trông cô ta lanh lẹ, dễ thương như vậy mà ăn uống lại ngồm ngoàm như thế.

“Em ăn chậm chút. Con gái con đứa, ăn uống phải chú ý chứ?”, Tô Nhu mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cô ta.

Diệp Tâm Ngữ nhìn cô bằng vẻ tỏ mò, sau đó lại nhìn Lâm Chính đang lẳng lặng gắp thức ăn. Cô ta hừ giọng: “Lẽ nào chị bị anh ta lừa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom