-
Chương 2831-2835
Chương 2831: Đưa tôi đi là được
“Lừa?”, Tô Nhu giật mình, cười khổ: “Tâm Ngữ, đời người sẽ theo đuổi rất nhiều thứ. Có thứ quan trọng, có thứ không. Đối với chị bây giờ, danh và lợi không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cảm giác. Cảm giác ở cùng một người nếu là đúng thì sẽ không quan tâm tới những thứ phàm tục khác. Em rõ chưa?”
“Em chưa rõ”, Diệp Tâm Ngữ lắc đầu: “Em nghe nói thần y Lâm có tình cảm với chị. Chị, sao chị không lấy thần y Lâm? Nghĩ mà xem anh ấy đẹp trai như vậy, lại có y võ cao siêu, còn là sếp của Dương Hoa nữa. Một người có tài, có tiền, có tướng mạo mà. Chậc chậc, nếu mà thần y Lâm thích em thì chắc chắn em sẽ lấy anh ấy”, nói tới đây, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ ngưỡng mộ và si mê.
“Khụ khụ…”, Lâm Chính đang ăn đột nhiên ho khù khụ.
“Anh sao thế? Mau uống nước này”, Tô Nhu vội vàng đưa cho anh một cốc nước.
“Không sao”, Lâm Chính xua tay.
“Không sao? Tôi thấy anh không thích tôi nhắc tới thần y Lâm đúng không?”, Diệp Tâm Ngữ cười khinh thường.
Lâm Chính chỉ lắc đầu, chẳng buồn nói chuyện với cô ta.
“Được rồi Tâm Ngữ, em bớt nói vài câu. Không phải em tới Giang Thành tìm việc sao? Ngày mai chị đưa em tới công ty, sắp xếp một vị trí cho em”, Tô Nhu nói.
“Không cần đâu chị, em muốn tự tìm”.
“Em tự tìm sao?”
“Đúng vậy ạ”.
“Nhưng em không rành nơi đây, tìm thế nào? Hay là thế này…ngày mai để anh rể đi cùng em, có anh ấy chị cung yên tâm”.
“Được ạ”, Diệp Tâm Ngữ vốn định từ chối nhưng sau khi suy nghĩ thì cô ta đã gật đầu.
Ăn xong, Diệp Tâm Ngữ chạy đi tắm. Còn Tô Nhu kéo Lâm Chính qua một bên: “Ngay mai anh đưa cô ấy tới siêu thị đi dạo, sao đó thì về. Em muốn cô ấy tới công ty của em làm việc, bên ngoài không nên đi. Em sợ cô ấy sẽ bị lừa”, Lâm Chính khẽ nói.
“Bị lừa sao?”
“Chẳng phải sao? Một cô gái chạy tới Giang Thành tìm việc thì rất kỳ lạ mà. Bà nội em cũng là người có chút quyền lực, không thể có chuyện không sắp xếp được việc ho Tâm Ngữ. Em đoán cô ấy chạy tới đây còn có nguyên nhân khác”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính khẽ mỉm cười: “Tô Nhu, em không hiểu về em nuôi của mình rồi. Chắc chắn cô ta sẽ không bị lừa đâu. Anh thấy cô ta nhanh nhẹn lắm”
“Anh bớt nó lại”, Tôi Nhu còn định nói thêm gì đó.
Đúng lúc này, Diệp Tâm Ngữ mặc đồ ngủ từ trong nhà tắm bước ra: “Lâm Chính, hôm nay anh ngủ ngoài sô pha”, cô ta hô lên.
“Dựa vào cái gì chứ?”, Lâm Chính giật mình.
“Bởi vì tôi muốn ngủ cùng chị Tô Nhu”, Diệp Tâm Ngữ hừ giọng.
“Tâm Ngữ, có phòng trống đấy”, Tô Nhu cười khổ.
“Đừng mà chị Tô Nhu, người ta muốn ngủ với chị mà”, Diệp Tâm Ngữ nũng nịu.
Tô Nhu bất lực, đành phải nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất lực. Lâm Chính lắc đầu, đi vào phòng bên cạnh.
Sáng ngày hôm sau, Tô Nhu ăn mặc gọn gàng, vội tới công ty.
“Đi thôi, đưa tôi đi một nơi”, Diệp Tâm Ngữ mặc đồ thường ngày, bỏ một chiếc kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nói.
“Đi đâu?”, Lâm Chính ăn quẩy và hỏi.
“Học viện Huyền Y Phái”, Diệp Tâm Ngữ sà tới, cười nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình: “Tới đó làm gì? Cô không khỏe ở đâu à?”
“Anh hỏi nhiều như vậy làm chi? Mau đưa tôi đi là được”. Diệp Tâm Ngữ hừ giọng.
Chương 2832: Rơi vào bẫy
Lâm Chính nghĩ mãi không ra rốt cuộc Diệp Tâm Ngữ muốn làm gì.
Trước sự yêu cầu quyết liệt của cô ta, Lâm Chính chỉ đành làm theo, đưa cô ta đến học viện Huyền Y Phái.
Hiện giờ học viện đang trong trạng thái nửa đóng cửa.
Ngoài mấy tòa nhà thông thường ra, thì các bệnh nhân đến khám bệnh không được tùy tiện ra vào các khu vực khác. Nơi nào cũng có nhân viên bảo vệ canh chừng, ở chỗ tối còn có rất nhiều cao thủ của Dương Hoa giám sát.
Dù sao hiện giờ bọn họ không những phải đề phòng người của Thiên Ma Đạo, mà còn cả người của Tử Vực.
“Đây chính là học viện Huyền Y Phái”.
Lâm Chính và Diệp Tâm Ngữ xuống khỏi taxi, anh chỉ vào cổng chính nói: “Nếu cô muốn khám bệnh thì đi đường bên phải, đường bên trái dẫn tới khu hành chính, những người không phận sự không được vào”.
“Vậy sao?”.
Đôi mắt Diệp Tâm Ngữ đanh lại, ngoảnh sang hỏi: “Vậy có phải thần y Lâm hay đến đây không?”.
“Tôi không biết, chắc là thế, anh ấy không ở đây thì sẽ ở Dương Hoa. Tâm Ngữ, cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô muốn tìm thần y Lâm? Thứ cho tôi nói thẳng, thần y Lâm không phải ai cũng có thể gặp được đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Anh thì biết gì chứ? Nói với anh cũng vô ích”.
Diệp Tâm Ngữ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.
Cô ta nhìn quanh quất, rồi bỗng đi về phía bên trái bức tường dọc theo cánh cổng.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Mau lại đây!”, Diệp Tâm Ngữ khẽ kêu lên, tiếp tục đi về phía trước.
Đến một con đường vắng người qua lại, Diệp Tâm Ngữ mới dừng lại.
Cô ta nhìn xung quanh rồi lập tức áp sát vào bức tường.
“Lâm Chính, anh canh chừng cho tôi, tôi trèo vào trong”.
“Trèo vào trong? Cô muốn làm gì?”.
“Anh hỏi nhiều thế nhỉ? Tôi để điện thoại im lặng, có vấn đề gì anh gửi tin nhắn cho tôi là được”.
“Thế thì cô cũng phải chọn chỗ nào ổn ổn chút chứ, nơi này có camera, cô mà trèo tường thì chẳng phải sẽ bị phát hiện ngay sao?”, Lâm Chính nói.
“Camera thì sao chứ?”.
Diệp Tâm Ngữ nhếch môi, bất ngờ đi tới góc chết của camera, sau đó nhặt một hòn đá dưới đất lên, cầm trong tay rồi khẽ búng.
Vèo!
Hòn đá bay vèo đi như một viên đạn, làm vỡ nát ống kính của camera.
Lâm Chính không chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giả vờ kêu lên kinh ngạc: “Siêu quá!”.
“Hừ, đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời!”.
Diệp Tâm Ngữ khinh bỉ nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Anh cứ chờ tôi ở đây! Tôi đi một lát rồi về!”.
Dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền tung người nhảy lên, nhanh chóng vượt qua bức tường cao hơn 2m này.
Lâm Chính đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn.
Một lát sau, mấy bóng người đi ra khỏi chỗ nấp, cung kính hành lễ với Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, có cần đuổi cô ta ra không ạ?”.
“Không cần đâu, phái người theo dõi cô ấy là được, xem cô ấy muốn làm gì. Chỉ cần không gây chuyện quá quắt thì mặc kệ cô ấy đi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Vâng”.
Mấy người gật đầu, sau đó lặng lẽ ẩn đi.
Lâm Chính chờ ở bên ngoài khoảng 20 phút mới nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ nhảy từ bên trong ra.
Tuy Lâm Chính đứng ở ngoài, nhưng nhất cử nhất động của Diệp Tâm Ngữ ở bên trong đều có người dùng điện thoại chụp lại, rồi gửi đến điện thoại của anh.
Diệp Tâm Ngữ đến tòa nhà hành chính, lục tung hòm tủ, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng cô ta không có thu hoạch gì, vô cùng ủ rũ chán nản. Tìm hai tòa nhà không thấy, cô ta còn định vào tòa nhà mà Thần Hỏa Tôn Giả đang nghỉ dưỡng, bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể phái người đuổi Diệp Tâm Ngữ ra ngoài.
“Sao rồi?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Xui quá, chẳng thu được gì”, Diệp Tâm Ngữ thầm chửi một câu.
“Tâm Ngữ, cô vào để ăn trộm sao? Rốt cuộc cô đang tìm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã nói là không liên quan đến anh mà, sao anh thích hỏi nhiều thế nhỉ? Cho dù nói với anh thì anh cũng không hiểu đâu!”, Diệp Tâm Ngữ tâm trạng không tốt, trừng mắt lườm Lâm Chính.
“Cô không nói thì sao tôi có thể hiểu được?”.
“Anh… Thôi được rồi, để tôi nói cho anh biết, tôi đang tìm Tịnh Thế Bạch Liên, anh hiểu không? Anh có biết đó là gì không?”, Diệp Tâm Ngữ gầm lên.
“Tịnh Thế Bạch Liên?”, Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Xem đi! Tôi biết ngay là anh không hiểu gì mà!”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hừ một tiếng, mất kiên nhẫn chạy ra ven đường vẫy xe: “Nói chuyện với anh mệt quá, tôi về đây! Ngày mai đến Dương Hoa!”.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Lát sau, một chiếc taxi dừng ở ven đường.
Hai người lên xe, tài xế đạp chân ga lao về phía trước.
Diệp Tâm Ngữ bực bội, khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính cũng cảm thấy khó hiểu.
Chắc là Diệp Tâm Ngữ này chạy đến Giang Thành để lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên đây mà!
Nhưng cũng phải, sau khi trận chiến ở Giang Thành kết thúc, mọi người đều biết thần y Lâm sở hữu một món vũ khí tuyệt thế, đủ để khiến Thiên Ma Đạo cũng không dám hành động khinh suất.
Như vậy thì sao mọi người có thể không nhòm ngó đến nó chứ?
Xem ra sau này anh phải đề phòng nhiều hơn, sợ là có không ít người cũng đang nhòm ngó đến Tịnh Thế Bạch Liên giống Diệp Tâm Ngữ.
Lâm Chính suy nghĩ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày lập tức nhíu lại.
Con đường này… đâu phải đường về nhà, mà là đường đến ngoại ô.
Anh đang định lên tiếng thì Diệp Tâm Ngữ ở bên cạnh bỗng lặng lẽ kéo áo anh.
Lâm Chính ngoảnh sang.
Chỉ thấy Diệp Tâm Ngữ lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Một lát sau, xe lái đến một nơi vắng người qua lại ở ngoại ô mới dừng lại.
Xe taxi vừa dừng lại, xung quanh lại có thêm mấy chiếc xe nữa lái đến.
“Các anh là ai?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hỏi.
“Tôi… tôi chỉ là tài xế taxi, vừa nãy có người nói là bạn cô, bọn họ đưa cho tôi một triệu tệ, bảo tôi đưa cô đến đây. Cô gái, cô không thể trách tôi được, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi”, tài xế run rẩy đáp, sau đó xuống xe tháo chạy, bỏ mặc Diệp Tâm Ngữ và Lâm Chính.
“Xem ra có người để mắt đến tôi rồi, chỉ tiếc là bọn họ đã gây nhầm người!”.
Diệp Tâm Ngữ hừ mũi nói, rồi mở cửa xe đi ra.
“Lâm Chính, anh ngoan ngoãn ở yên trong xe, đừng ra ngoài, nếu không anh bị thương tôi cũng mặc kệ đấy!”, Diệp Tâm Ngữ khẽ quát.
Lâm Chính không nghe lời cô ta mà đẩy cửa xuống xe.
Lúc này, những chiếc xe ở xung quanh cũng có người bước xuống.
Bọn họ có người già có người trẻ, nhưng hiển nhiên đều quen biết Diệp Tâm Ngữ.
“Ha ha, không ngờ đường đường cô chủ nhà họ Diệp mà lại làm trò trộm cướp này. Nếu đồn ra ngoài thì chắc là người ta cười cho thối mũi, thể diện của nhà họ Diệp cũng mất sạch!”, một cô gái mặc đồ đỏ trang điểm đậm, bước tới cười nói.
“Nhạn Tề! Nhậm Nhiên? Là các cô?”, Diệp Tâm Ngữ thầm nghiến răng, tức giận nói: “Sao các cô lại ở Giang Thành? Lẽ nào các cô vẫn luôn theo dõi tôi?”.
“Hừ, đầu óc cô vẫn tỉnh táo lắm!”, cô gái kia cười khẩy: “Diệp Tâm Ngữ, tôi không muốn nhiều lời với cô, mau giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây!”.
Chương 2833: Tôi sẽ đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho các người
“Nhạn Tề! Nhậm Nhiên! Các cô thật là to gan! Dám cướp đồ của tôi! Các cô chán sống rồi sao?”, Diệp Tâm Ngữ nổi giận, trừng mắt mắng đôi nam nữ kia.
“Hừ, Diệp Tâm Ngữ, cô nghĩ cô là cái thá gì hả? Cũng chỉ ỷ vào nhà họ Diệp có gia thế! Tôi nói cho cô biết, nơi này là Giang Thành chứ không phải là nhà họ Diệp của cô. Ở địa bàn của nhà họ Diệp cô còn có thể tác oai tác quái, ở đây thì ai có thể che chở cho cô chứ? Nực cười!”, cô gái áo đỏ tên Nhậm Nhiên cười khẩy nói, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Thế à? Để tôi xem cô có thể tác oai tác quái trước mặt tôi hay không?”.
Diệp Tâm Ngữ cũng chẳng buồn nhiều lời, quát lớn một tiếng, thân hình chợt động, lập tức xông tới.
Nhậm Nhiên nín thở, lập tức giơ cánh tay lên đón đỡ.
Hai cô gái lăn xả vào đánh nhau.
Nhưng thực lực của Diệp Tâm Ngữ mạnh hơn, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ được.
Nhậm Nhiên chỉ chống được hơn mười chiêu đã tay chân luống cuống, lùi lại mấy bước, có chút không đứng vững.
“Quỳ xuống!”.
Ánh mắt Diệp Tâm Ngữ lóe lên một tia chán ghét, bàn tay bỗng chuyển hướng, đánh thẳng vào hai chân cô gái kia.
Chưởng lực cuồn cuộn không thể đỡ được.
“Hả?”.
Nhậm Nhiên biến sắc, đang định lùi lại, nhưng nhận ra mình không thể tránh kịp.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bốp!
Một bàn tay khô vàng bỗng thò từ bên cạnh ra, đánh vào người Diệp Tâm Ngữ nhanh như chớp.
Diệp Tâm Ngữ lập tức bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta lăn mấy vòng, khóe môi rướm máu.
Chưởng này đã khiến cô ta bị thương.
Diệp Tâm Ngữ mở to hai mắt, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay khô vàng kia với ánh mắt khó tin.
Đó là một bà lão khoác áo bào màu nâu, vóc dáng hơi béo.
Bà ta chắp hai tay sau lưng, lưng đã còng, khó mà đứng thẳng được người nữa, nhìn dáng vẻ thì ít nhất cũng đã tám chín mươi tuổi.
“Bà là ai?”, Diệp Tâm Ngữ đanh giọng hỏi.
“Hừ! Con khốn nạn! Tôi biết cô có thiên phú dị bẩm, thực lực cao cường, nhưng lần này tôi đến cũng không phải là không có chuẩn bị. Đây là bà Vu Hải do tôi đích thân mời từ cuối Vu Hải đến! Có bà ấy ở đây, dù cô có bản lĩnh đến đâu thì cũng đừng hòng gây được sóng to gió lớn gì!”, Nhậm Nhiên đứng lên, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cười nói.
“Bà Vu Hải?”.
Hơi thở của Diệp Tâm Ngữ như nghẹn lại.
“Cô gái, một mình cô thì không đối phó được với chúng tôi đâu. Nếu cô thức thời thì hãy giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây đi! Nếu còn cố chấp thì e là sẽ phải chôn thân ở đây đó!”, bà lão nheo mắt cười nói.
“Đừng nói là tôi chưa lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, cho dù lấy được thì cũng đừng hòng giao cho các bà. Huống hồ, nếu tôi có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao các bà có thể cướp được nó chứ? Tôi đã giết hết các bà từ lâu rồi!”, Diệp Tâm Ngữ cắn răng đáp.
“Cũng đúng”, bà Vu Hải gật đầu, quay sang nhìn Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên tỏ vẻ thất vọng: “Chắc là cô vẫn chưa lấy trộm được nó rồi… Nhưng mà không sao”, cô ta nhếch môi, ánh mắt đầy dữ tợn và âm độc: “Nếu chưa lấy được thì hôm nay chúng ta tính hết nợ nần luôn đi!”.
“Cô muốn làm gì?”, Diệp Tâm Ngữ hơi biến sắc.
“Không làm gì hết, chỉ là muốn để cô chủ nhà họ Diệp chơi với đàn em của tôi xíu thôi”, Nhậm Nhiên cười nói, sau đó phất tay.
Đám đàn em xung quanh đều đi về phía Diệp Tâm Ngữ với vẻ mặt cười cợt.
“Khốn kiếp!”, Diệp Tâm Ngữ tức đến mức muốn nổ tung, lại huy động khí kình muốn đánh lại.
Nhưng có cao thủ tuyệt đỉnh như bà Vu Hải ở đây, mọi hành động của cô ta chỉ tốn công vô ích.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Các người muốn Tịnh Thế Bạch Liên à? Tôi cho này!”.
Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức im bặt.
Chương 2834: Anh đừng có làm bừa
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Anh có Tịnh Thế Bạch Liên?”, Nhậm Nhiên nhìn Lâm Chính.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
“Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh lấy đâu ra Tịnh Thế Bạch Liên chứ?”, Diệp Tâm Ngữ cuống lên khẽ quát.
“Tôi có Tịnh Thế Bạch Liên, đây này!”, Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy một bông hoa sen tinh xảo từ trong túi áo, chìa ra.
Mọi người vội nhìn, ai nấy lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt sáng lên.
Bông hoa sen trong tay Lâm Chính ôn nhuận như ngọc, trắng tinh không tì vết, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở, chẳng khác nào tuyệt tác của tạo hóa.
Diệp Tâm Ngữ vốn còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy thứ này cũng không khỏi chấn động, ánh mắt dán chặt lấy nó, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Chắc chắn cô ta sẽ không tin đây là Tịnh Thế Bạch Liên thật.
Nhưng nếu thứ Lâm Chính cầm là hàng giả thì món hàng giả này… cũng không khỏi chân thật quá đấy!
“Anh là ai?”.
Đám người Nhậm Nhiên, Nhạn Tề hoàn hồn lại, Nhạn Tề trầm giọng hỏi.
“Hừ, không ngờ đường đường là cô chủ của nhà họ Diệp mà lại có nhân tình ở Giang Thành! Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là sẽ bị người ta cười cho thối mũi!”, Nhậm Nhiên nhếch môi nói.
“Nhậm Nhiên, cô biết rõ còn hỏi làm gì? Nếu cô đã theo dõi tôi thì sao có thể không biết anh ta là ai chứ?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng nói.
Nhậm Nhiên mỉm cười, cũng chẳng buồn giả vờ nữa, ngoảnh sang nói: “Chắc đây là anh rể của con khốn Diệp Tâm Ngữ này, cô ta có một người chị nuôi ở Giang Thành! Lần này cô ta đến Giang Thành, ngoài mặt là nương nhờ chị nuôi, nhưng thực ra là muốn lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên!”.
“Hóa ra là vậy”, Nhạn Tề gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: “Sao anh lại có Tịnh Thế Bạch Liên?”.
“Diệp Tâm Ngữ lừa các anh thôi, thực ra cô ấy đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng biết các anh đang theo dõi nên giấu ở người tôi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Hóa ra là thế”.
Mấy người bừng hiểu.
Còn Diệp Tâm Ngữ thì trong lòng giật thót, lo lắng nhìn về phía Lâm Chính.
“Đồ ngốc! Anh nói như vậy chẳng phải là ép chúng ta vào đường cùng sao?”.
Lâm Chính không đáp lại.
“Mau đưa Bạch Liên đây”, Nhạn Tề quát.
“Được!”.
Bên cạnh lập tức có người đi tới.
“Khoan đã!”, Lâm Chính quát.
“Sao nữa?”, Nhạn Tề bình thản nói.
“Tôi có thể đưa Bạch Liên cho các anh, nhưng anh phải đảm bảo không được làm hại chúng tôi”, Lâm Chính nói.
“Yên tâm đi, chúng tôi lấy được Bạch Liên sẽ đi ngay, tuyệt đối không động đến một sợi tóc của các anh”, Nhậm Nhiên cười đáp.
“Sợ rằng lát nữa ngoài sợi tóc đó thì mọi chỗ trên người chúng tôi đều bị thương nhỉ?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hừ mũi, ngoảnh sang nói: “Lâm Chính, chắc không phải anh tin lời bọn họ đấy chứ?”.
“Đương nhiên là không tin rồi! Thế nên tôi yêu cầu các anh thả em gái tôi đi trước, sau khi em gái tôi đi lại đưa cho tôi một chiếc xe, thì tôi mới có thể đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho các anh”, Lâm Chính nói.
“Thằng chó chết! Anh là cái thá gì mà đòi cò kè mặc cả với chúng tôi?”, Nhậm Nhiên khinh bỉ cười khẩy: “Mặc kệ anh ta, lấy được Tịnh Thế Bạch Liên trước rồi xử lý hai đứa thấp hèn này!”.
“Vâng, cô chủ!”.
Đám đàn em của Nhậm Nhiên lập tức đi tới.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng nhặt một hòn đá dưới đất lên, giơ hòn đá và Tịnh Thế Bạch Liên lên cao, lớn tiếng quát: “Nếu các cô không đồng ý thì tôi sẽ hủy Tịnh Thế Bạch Liên ngay bây giờ, cho các cô trắng tay!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người liền khựng lại.
“Anh đừng có làm bừa!”, Nhạn Tề vội quát.
“Điều kiện là các anh cũng đừng làm bừa!”, Lâm Chính bình thản đáp.
Chương 2835: Cuối cùng cũng đi rồi
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ kiêng dè.
Diệp Tâm Ngữ cũng không khỏi sửng sốt, không ngờ Lâm Chính lại giở chiêu này.
Như vậy thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay bọn họ.
"Chó chết, anh đừng huênh hoang, tôi thấy trên người anh không có khí kình, thực lực cũng không mạnh mẽ đến đâu, một hòn đá vớ vẩn sao có thể hủy được thần vật như Tịnh Thế Bạch Liên chứ?", Nhậm Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cô không tin? Có muốn thử không? Xem hòn đá này của tôi có thể đập vỡ Tịnh Thế Bạch Liên hay không!", Lâm Chính bình thản nói, ánh mắt trở nên dữ tợn, đang định ra tay.
"Dừng tay!", Nhạn Tề vội kêu lên: "Tôi đồng ý với yêu cầu của anh!".
"Nhạn Tề!", Nhậm Nhiên vội kêu lên.
"Câm miệng!", Nhạn Tề khẽ quát: "Bọn họ muốn đi thì để họ đi, chỉ cần lấy được Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta phải sợ ai chứ? Đến lúc đó muốn giết hai người bọn họ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?".
"Việc này... Thôi được rồi", Nhậm Nhiên do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Nhạn Tề lập tức nháy mắt với đám đàn em.
Đám đàn em lập tức lùi lại.
Đáy mắt bà Vu Hải lóe lên một tia nghi ngờ, kỳ quái nhìn Lâm Chính, ngoảnh sang nói: "Cậu Nhạn Tề, tôi cảm thấy người này có chút không đơn giản, cậu hãy cẩn thận thì hơn".
"Bà nghĩ nhiều rồi, chúng ta có nhiều người như vậy mà phải sợ tên này sao? Hơn nữa, chẳng phải còn có bà sao?", Nhạn Tề cười đáp.
Bà Vu Hải không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng tỏ vẻ lo lắng hơn.
"Chuẩn bị xe".
Nhạn Tề lại kêu lên.
Một tên đàn em ở bên này ném chìa khóa của một chiếc Mercedes cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, ngoảnh sang nói: "Tâm Ngữ, cô đi trước đi".
Diệp Tâm Ngữ run rẩy cả người, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Thực ra từ tận đáy lòng cô ta rất coi thường Lâm Chính, cảm thấy anh là kẻ vô dụng, tướng mạo tầm thường, không xứng với chị Tô Nhu, cũng không hiểu tại sao Tô Nhu lại chịu lấy một người như vậy.
Nhưng hôm nay cô ta nhận ra mình đã nhầm.
Điểm tốt và xấu của một người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cô ta không hiểu gì về Lâm Chính cả.
Cô ta không ngờ vào lúc nguy nan, Lâm Chính lại tự đặt bản thân vào hiểm cảnh để cứu mình.
"Lâm Chính, tôi đi rồi thì anh phải làm sao?", Diệp Tâm Ngữ cố nhịn khóc, cắn răng hỏi.
"Yên tâm đi, chẳng phải còn có xe sao? Cô đi rồi tôi sẽ đưa Bạch Liên cho bọn họ, sau đó lái xe đi tìm cô. Yên tâm, sẽ không sao đâu", Lâm Chính cười đáp.
"Nhưng...", Diệp Tâm Ngữ còn định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chính ngắt lời.
"Tâm Ngữ, cô mau đi đi, tôi nghe bọn họ nói hình như nhà họ Diệp của cô rất có thế lực, nếu cô đi thì chắc chắn bọn họ sẽ không làm gì tôi. Nếu cô không đi bọn họ sẽ càng làm càn hơn. Thế nên cô mau đi đi, cô đi mới là cứu tôi, không đi thì chúng ta chết cả lũ".
Anh vừa dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Nếu cô ta đi thì còn có tác dụng uy hiếp, nếu ở lại đây thì chỉ càng gây bất lợi.
"Được! Lâm Chính, tôi về Giang Thành trước chờ anh!".
Dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền trừng mắt nhìn mấy người Nhậm Nhiên, Nhạn Tề, tức giận nói: "Nghe đây, nếu các cô dám động đến một sợi tóc của anh rể tôi, thì tôi không tha cho các cô đâu! Nếu anh ấy trở về mà có vết thương nào, nhà họ Diệp tôi dù có dốc hết sức cũng phải truy cứu trách nhiệm của các cô!".
"Yên tâm đi cô Diệp, chúng tôi không có hứng thú với người bình thường như anh rể cô", Nhạn Tề cười đáp.
"Anh mau về đấy, nếu anh không về tôi sẽ quay lại".
Diệp Tâm Ngữ khẽ quát, rồi chui vào một chiếc xe hơi ở bên cạnh, lái xe rời đi.
Lâm Chính thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng đi rồi".
"Đúng vậy, cuối cùng cũng đi, bây giờ anh có thể đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho chúng tôi rồi chứ?", Nhạn Tề nheo mắt nói.
“Lừa?”, Tô Nhu giật mình, cười khổ: “Tâm Ngữ, đời người sẽ theo đuổi rất nhiều thứ. Có thứ quan trọng, có thứ không. Đối với chị bây giờ, danh và lợi không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cảm giác. Cảm giác ở cùng một người nếu là đúng thì sẽ không quan tâm tới những thứ phàm tục khác. Em rõ chưa?”
“Em chưa rõ”, Diệp Tâm Ngữ lắc đầu: “Em nghe nói thần y Lâm có tình cảm với chị. Chị, sao chị không lấy thần y Lâm? Nghĩ mà xem anh ấy đẹp trai như vậy, lại có y võ cao siêu, còn là sếp của Dương Hoa nữa. Một người có tài, có tiền, có tướng mạo mà. Chậc chậc, nếu mà thần y Lâm thích em thì chắc chắn em sẽ lấy anh ấy”, nói tới đây, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ ngưỡng mộ và si mê.
“Khụ khụ…”, Lâm Chính đang ăn đột nhiên ho khù khụ.
“Anh sao thế? Mau uống nước này”, Tô Nhu vội vàng đưa cho anh một cốc nước.
“Không sao”, Lâm Chính xua tay.
“Không sao? Tôi thấy anh không thích tôi nhắc tới thần y Lâm đúng không?”, Diệp Tâm Ngữ cười khinh thường.
Lâm Chính chỉ lắc đầu, chẳng buồn nói chuyện với cô ta.
“Được rồi Tâm Ngữ, em bớt nói vài câu. Không phải em tới Giang Thành tìm việc sao? Ngày mai chị đưa em tới công ty, sắp xếp một vị trí cho em”, Tô Nhu nói.
“Không cần đâu chị, em muốn tự tìm”.
“Em tự tìm sao?”
“Đúng vậy ạ”.
“Nhưng em không rành nơi đây, tìm thế nào? Hay là thế này…ngày mai để anh rể đi cùng em, có anh ấy chị cung yên tâm”.
“Được ạ”, Diệp Tâm Ngữ vốn định từ chối nhưng sau khi suy nghĩ thì cô ta đã gật đầu.
Ăn xong, Diệp Tâm Ngữ chạy đi tắm. Còn Tô Nhu kéo Lâm Chính qua một bên: “Ngay mai anh đưa cô ấy tới siêu thị đi dạo, sao đó thì về. Em muốn cô ấy tới công ty của em làm việc, bên ngoài không nên đi. Em sợ cô ấy sẽ bị lừa”, Lâm Chính khẽ nói.
“Bị lừa sao?”
“Chẳng phải sao? Một cô gái chạy tới Giang Thành tìm việc thì rất kỳ lạ mà. Bà nội em cũng là người có chút quyền lực, không thể có chuyện không sắp xếp được việc ho Tâm Ngữ. Em đoán cô ấy chạy tới đây còn có nguyên nhân khác”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính khẽ mỉm cười: “Tô Nhu, em không hiểu về em nuôi của mình rồi. Chắc chắn cô ta sẽ không bị lừa đâu. Anh thấy cô ta nhanh nhẹn lắm”
“Anh bớt nó lại”, Tôi Nhu còn định nói thêm gì đó.
Đúng lúc này, Diệp Tâm Ngữ mặc đồ ngủ từ trong nhà tắm bước ra: “Lâm Chính, hôm nay anh ngủ ngoài sô pha”, cô ta hô lên.
“Dựa vào cái gì chứ?”, Lâm Chính giật mình.
“Bởi vì tôi muốn ngủ cùng chị Tô Nhu”, Diệp Tâm Ngữ hừ giọng.
“Tâm Ngữ, có phòng trống đấy”, Tô Nhu cười khổ.
“Đừng mà chị Tô Nhu, người ta muốn ngủ với chị mà”, Diệp Tâm Ngữ nũng nịu.
Tô Nhu bất lực, đành phải nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất lực. Lâm Chính lắc đầu, đi vào phòng bên cạnh.
Sáng ngày hôm sau, Tô Nhu ăn mặc gọn gàng, vội tới công ty.
“Đi thôi, đưa tôi đi một nơi”, Diệp Tâm Ngữ mặc đồ thường ngày, bỏ một chiếc kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nói.
“Đi đâu?”, Lâm Chính ăn quẩy và hỏi.
“Học viện Huyền Y Phái”, Diệp Tâm Ngữ sà tới, cười nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình: “Tới đó làm gì? Cô không khỏe ở đâu à?”
“Anh hỏi nhiều như vậy làm chi? Mau đưa tôi đi là được”. Diệp Tâm Ngữ hừ giọng.
Chương 2832: Rơi vào bẫy
Lâm Chính nghĩ mãi không ra rốt cuộc Diệp Tâm Ngữ muốn làm gì.
Trước sự yêu cầu quyết liệt của cô ta, Lâm Chính chỉ đành làm theo, đưa cô ta đến học viện Huyền Y Phái.
Hiện giờ học viện đang trong trạng thái nửa đóng cửa.
Ngoài mấy tòa nhà thông thường ra, thì các bệnh nhân đến khám bệnh không được tùy tiện ra vào các khu vực khác. Nơi nào cũng có nhân viên bảo vệ canh chừng, ở chỗ tối còn có rất nhiều cao thủ của Dương Hoa giám sát.
Dù sao hiện giờ bọn họ không những phải đề phòng người của Thiên Ma Đạo, mà còn cả người của Tử Vực.
“Đây chính là học viện Huyền Y Phái”.
Lâm Chính và Diệp Tâm Ngữ xuống khỏi taxi, anh chỉ vào cổng chính nói: “Nếu cô muốn khám bệnh thì đi đường bên phải, đường bên trái dẫn tới khu hành chính, những người không phận sự không được vào”.
“Vậy sao?”.
Đôi mắt Diệp Tâm Ngữ đanh lại, ngoảnh sang hỏi: “Vậy có phải thần y Lâm hay đến đây không?”.
“Tôi không biết, chắc là thế, anh ấy không ở đây thì sẽ ở Dương Hoa. Tâm Ngữ, cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô muốn tìm thần y Lâm? Thứ cho tôi nói thẳng, thần y Lâm không phải ai cũng có thể gặp được đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Anh thì biết gì chứ? Nói với anh cũng vô ích”.
Diệp Tâm Ngữ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.
Cô ta nhìn quanh quất, rồi bỗng đi về phía bên trái bức tường dọc theo cánh cổng.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Mau lại đây!”, Diệp Tâm Ngữ khẽ kêu lên, tiếp tục đi về phía trước.
Đến một con đường vắng người qua lại, Diệp Tâm Ngữ mới dừng lại.
Cô ta nhìn xung quanh rồi lập tức áp sát vào bức tường.
“Lâm Chính, anh canh chừng cho tôi, tôi trèo vào trong”.
“Trèo vào trong? Cô muốn làm gì?”.
“Anh hỏi nhiều thế nhỉ? Tôi để điện thoại im lặng, có vấn đề gì anh gửi tin nhắn cho tôi là được”.
“Thế thì cô cũng phải chọn chỗ nào ổn ổn chút chứ, nơi này có camera, cô mà trèo tường thì chẳng phải sẽ bị phát hiện ngay sao?”, Lâm Chính nói.
“Camera thì sao chứ?”.
Diệp Tâm Ngữ nhếch môi, bất ngờ đi tới góc chết của camera, sau đó nhặt một hòn đá dưới đất lên, cầm trong tay rồi khẽ búng.
Vèo!
Hòn đá bay vèo đi như một viên đạn, làm vỡ nát ống kính của camera.
Lâm Chính không chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giả vờ kêu lên kinh ngạc: “Siêu quá!”.
“Hừ, đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời!”.
Diệp Tâm Ngữ khinh bỉ nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Anh cứ chờ tôi ở đây! Tôi đi một lát rồi về!”.
Dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền tung người nhảy lên, nhanh chóng vượt qua bức tường cao hơn 2m này.
Lâm Chính đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn.
Một lát sau, mấy bóng người đi ra khỏi chỗ nấp, cung kính hành lễ với Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, có cần đuổi cô ta ra không ạ?”.
“Không cần đâu, phái người theo dõi cô ấy là được, xem cô ấy muốn làm gì. Chỉ cần không gây chuyện quá quắt thì mặc kệ cô ấy đi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Vâng”.
Mấy người gật đầu, sau đó lặng lẽ ẩn đi.
Lâm Chính chờ ở bên ngoài khoảng 20 phút mới nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ nhảy từ bên trong ra.
Tuy Lâm Chính đứng ở ngoài, nhưng nhất cử nhất động của Diệp Tâm Ngữ ở bên trong đều có người dùng điện thoại chụp lại, rồi gửi đến điện thoại của anh.
Diệp Tâm Ngữ đến tòa nhà hành chính, lục tung hòm tủ, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng cô ta không có thu hoạch gì, vô cùng ủ rũ chán nản. Tìm hai tòa nhà không thấy, cô ta còn định vào tòa nhà mà Thần Hỏa Tôn Giả đang nghỉ dưỡng, bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể phái người đuổi Diệp Tâm Ngữ ra ngoài.
“Sao rồi?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Xui quá, chẳng thu được gì”, Diệp Tâm Ngữ thầm chửi một câu.
“Tâm Ngữ, cô vào để ăn trộm sao? Rốt cuộc cô đang tìm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã nói là không liên quan đến anh mà, sao anh thích hỏi nhiều thế nhỉ? Cho dù nói với anh thì anh cũng không hiểu đâu!”, Diệp Tâm Ngữ tâm trạng không tốt, trừng mắt lườm Lâm Chính.
“Cô không nói thì sao tôi có thể hiểu được?”.
“Anh… Thôi được rồi, để tôi nói cho anh biết, tôi đang tìm Tịnh Thế Bạch Liên, anh hiểu không? Anh có biết đó là gì không?”, Diệp Tâm Ngữ gầm lên.
“Tịnh Thế Bạch Liên?”, Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Xem đi! Tôi biết ngay là anh không hiểu gì mà!”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hừ một tiếng, mất kiên nhẫn chạy ra ven đường vẫy xe: “Nói chuyện với anh mệt quá, tôi về đây! Ngày mai đến Dương Hoa!”.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Lát sau, một chiếc taxi dừng ở ven đường.
Hai người lên xe, tài xế đạp chân ga lao về phía trước.
Diệp Tâm Ngữ bực bội, khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính cũng cảm thấy khó hiểu.
Chắc là Diệp Tâm Ngữ này chạy đến Giang Thành để lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên đây mà!
Nhưng cũng phải, sau khi trận chiến ở Giang Thành kết thúc, mọi người đều biết thần y Lâm sở hữu một món vũ khí tuyệt thế, đủ để khiến Thiên Ma Đạo cũng không dám hành động khinh suất.
Như vậy thì sao mọi người có thể không nhòm ngó đến nó chứ?
Xem ra sau này anh phải đề phòng nhiều hơn, sợ là có không ít người cũng đang nhòm ngó đến Tịnh Thế Bạch Liên giống Diệp Tâm Ngữ.
Lâm Chính suy nghĩ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày lập tức nhíu lại.
Con đường này… đâu phải đường về nhà, mà là đường đến ngoại ô.
Anh đang định lên tiếng thì Diệp Tâm Ngữ ở bên cạnh bỗng lặng lẽ kéo áo anh.
Lâm Chính ngoảnh sang.
Chỉ thấy Diệp Tâm Ngữ lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Một lát sau, xe lái đến một nơi vắng người qua lại ở ngoại ô mới dừng lại.
Xe taxi vừa dừng lại, xung quanh lại có thêm mấy chiếc xe nữa lái đến.
“Các anh là ai?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hỏi.
“Tôi… tôi chỉ là tài xế taxi, vừa nãy có người nói là bạn cô, bọn họ đưa cho tôi một triệu tệ, bảo tôi đưa cô đến đây. Cô gái, cô không thể trách tôi được, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi”, tài xế run rẩy đáp, sau đó xuống xe tháo chạy, bỏ mặc Diệp Tâm Ngữ và Lâm Chính.
“Xem ra có người để mắt đến tôi rồi, chỉ tiếc là bọn họ đã gây nhầm người!”.
Diệp Tâm Ngữ hừ mũi nói, rồi mở cửa xe đi ra.
“Lâm Chính, anh ngoan ngoãn ở yên trong xe, đừng ra ngoài, nếu không anh bị thương tôi cũng mặc kệ đấy!”, Diệp Tâm Ngữ khẽ quát.
Lâm Chính không nghe lời cô ta mà đẩy cửa xuống xe.
Lúc này, những chiếc xe ở xung quanh cũng có người bước xuống.
Bọn họ có người già có người trẻ, nhưng hiển nhiên đều quen biết Diệp Tâm Ngữ.
“Ha ha, không ngờ đường đường cô chủ nhà họ Diệp mà lại làm trò trộm cướp này. Nếu đồn ra ngoài thì chắc là người ta cười cho thối mũi, thể diện của nhà họ Diệp cũng mất sạch!”, một cô gái mặc đồ đỏ trang điểm đậm, bước tới cười nói.
“Nhạn Tề! Nhậm Nhiên? Là các cô?”, Diệp Tâm Ngữ thầm nghiến răng, tức giận nói: “Sao các cô lại ở Giang Thành? Lẽ nào các cô vẫn luôn theo dõi tôi?”.
“Hừ, đầu óc cô vẫn tỉnh táo lắm!”, cô gái kia cười khẩy: “Diệp Tâm Ngữ, tôi không muốn nhiều lời với cô, mau giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây!”.
Chương 2833: Tôi sẽ đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho các người
“Nhạn Tề! Nhậm Nhiên! Các cô thật là to gan! Dám cướp đồ của tôi! Các cô chán sống rồi sao?”, Diệp Tâm Ngữ nổi giận, trừng mắt mắng đôi nam nữ kia.
“Hừ, Diệp Tâm Ngữ, cô nghĩ cô là cái thá gì hả? Cũng chỉ ỷ vào nhà họ Diệp có gia thế! Tôi nói cho cô biết, nơi này là Giang Thành chứ không phải là nhà họ Diệp của cô. Ở địa bàn của nhà họ Diệp cô còn có thể tác oai tác quái, ở đây thì ai có thể che chở cho cô chứ? Nực cười!”, cô gái áo đỏ tên Nhậm Nhiên cười khẩy nói, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Thế à? Để tôi xem cô có thể tác oai tác quái trước mặt tôi hay không?”.
Diệp Tâm Ngữ cũng chẳng buồn nhiều lời, quát lớn một tiếng, thân hình chợt động, lập tức xông tới.
Nhậm Nhiên nín thở, lập tức giơ cánh tay lên đón đỡ.
Hai cô gái lăn xả vào đánh nhau.
Nhưng thực lực của Diệp Tâm Ngữ mạnh hơn, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ được.
Nhậm Nhiên chỉ chống được hơn mười chiêu đã tay chân luống cuống, lùi lại mấy bước, có chút không đứng vững.
“Quỳ xuống!”.
Ánh mắt Diệp Tâm Ngữ lóe lên một tia chán ghét, bàn tay bỗng chuyển hướng, đánh thẳng vào hai chân cô gái kia.
Chưởng lực cuồn cuộn không thể đỡ được.
“Hả?”.
Nhậm Nhiên biến sắc, đang định lùi lại, nhưng nhận ra mình không thể tránh kịp.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bốp!
Một bàn tay khô vàng bỗng thò từ bên cạnh ra, đánh vào người Diệp Tâm Ngữ nhanh như chớp.
Diệp Tâm Ngữ lập tức bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta lăn mấy vòng, khóe môi rướm máu.
Chưởng này đã khiến cô ta bị thương.
Diệp Tâm Ngữ mở to hai mắt, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay khô vàng kia với ánh mắt khó tin.
Đó là một bà lão khoác áo bào màu nâu, vóc dáng hơi béo.
Bà ta chắp hai tay sau lưng, lưng đã còng, khó mà đứng thẳng được người nữa, nhìn dáng vẻ thì ít nhất cũng đã tám chín mươi tuổi.
“Bà là ai?”, Diệp Tâm Ngữ đanh giọng hỏi.
“Hừ! Con khốn nạn! Tôi biết cô có thiên phú dị bẩm, thực lực cao cường, nhưng lần này tôi đến cũng không phải là không có chuẩn bị. Đây là bà Vu Hải do tôi đích thân mời từ cuối Vu Hải đến! Có bà ấy ở đây, dù cô có bản lĩnh đến đâu thì cũng đừng hòng gây được sóng to gió lớn gì!”, Nhậm Nhiên đứng lên, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cười nói.
“Bà Vu Hải?”.
Hơi thở của Diệp Tâm Ngữ như nghẹn lại.
“Cô gái, một mình cô thì không đối phó được với chúng tôi đâu. Nếu cô thức thời thì hãy giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây đi! Nếu còn cố chấp thì e là sẽ phải chôn thân ở đây đó!”, bà lão nheo mắt cười nói.
“Đừng nói là tôi chưa lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, cho dù lấy được thì cũng đừng hòng giao cho các bà. Huống hồ, nếu tôi có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao các bà có thể cướp được nó chứ? Tôi đã giết hết các bà từ lâu rồi!”, Diệp Tâm Ngữ cắn răng đáp.
“Cũng đúng”, bà Vu Hải gật đầu, quay sang nhìn Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên tỏ vẻ thất vọng: “Chắc là cô vẫn chưa lấy trộm được nó rồi… Nhưng mà không sao”, cô ta nhếch môi, ánh mắt đầy dữ tợn và âm độc: “Nếu chưa lấy được thì hôm nay chúng ta tính hết nợ nần luôn đi!”.
“Cô muốn làm gì?”, Diệp Tâm Ngữ hơi biến sắc.
“Không làm gì hết, chỉ là muốn để cô chủ nhà họ Diệp chơi với đàn em của tôi xíu thôi”, Nhậm Nhiên cười nói, sau đó phất tay.
Đám đàn em xung quanh đều đi về phía Diệp Tâm Ngữ với vẻ mặt cười cợt.
“Khốn kiếp!”, Diệp Tâm Ngữ tức đến mức muốn nổ tung, lại huy động khí kình muốn đánh lại.
Nhưng có cao thủ tuyệt đỉnh như bà Vu Hải ở đây, mọi hành động của cô ta chỉ tốn công vô ích.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Các người muốn Tịnh Thế Bạch Liên à? Tôi cho này!”.
Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức im bặt.
Chương 2834: Anh đừng có làm bừa
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Anh có Tịnh Thế Bạch Liên?”, Nhậm Nhiên nhìn Lâm Chính.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
“Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh lấy đâu ra Tịnh Thế Bạch Liên chứ?”, Diệp Tâm Ngữ cuống lên khẽ quát.
“Tôi có Tịnh Thế Bạch Liên, đây này!”, Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy một bông hoa sen tinh xảo từ trong túi áo, chìa ra.
Mọi người vội nhìn, ai nấy lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt sáng lên.
Bông hoa sen trong tay Lâm Chính ôn nhuận như ngọc, trắng tinh không tì vết, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở, chẳng khác nào tuyệt tác của tạo hóa.
Diệp Tâm Ngữ vốn còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy thứ này cũng không khỏi chấn động, ánh mắt dán chặt lấy nó, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Chắc chắn cô ta sẽ không tin đây là Tịnh Thế Bạch Liên thật.
Nhưng nếu thứ Lâm Chính cầm là hàng giả thì món hàng giả này… cũng không khỏi chân thật quá đấy!
“Anh là ai?”.
Đám người Nhậm Nhiên, Nhạn Tề hoàn hồn lại, Nhạn Tề trầm giọng hỏi.
“Hừ, không ngờ đường đường là cô chủ của nhà họ Diệp mà lại có nhân tình ở Giang Thành! Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là sẽ bị người ta cười cho thối mũi!”, Nhậm Nhiên nhếch môi nói.
“Nhậm Nhiên, cô biết rõ còn hỏi làm gì? Nếu cô đã theo dõi tôi thì sao có thể không biết anh ta là ai chứ?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng nói.
Nhậm Nhiên mỉm cười, cũng chẳng buồn giả vờ nữa, ngoảnh sang nói: “Chắc đây là anh rể của con khốn Diệp Tâm Ngữ này, cô ta có một người chị nuôi ở Giang Thành! Lần này cô ta đến Giang Thành, ngoài mặt là nương nhờ chị nuôi, nhưng thực ra là muốn lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên!”.
“Hóa ra là vậy”, Nhạn Tề gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: “Sao anh lại có Tịnh Thế Bạch Liên?”.
“Diệp Tâm Ngữ lừa các anh thôi, thực ra cô ấy đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng biết các anh đang theo dõi nên giấu ở người tôi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Hóa ra là thế”.
Mấy người bừng hiểu.
Còn Diệp Tâm Ngữ thì trong lòng giật thót, lo lắng nhìn về phía Lâm Chính.
“Đồ ngốc! Anh nói như vậy chẳng phải là ép chúng ta vào đường cùng sao?”.
Lâm Chính không đáp lại.
“Mau đưa Bạch Liên đây”, Nhạn Tề quát.
“Được!”.
Bên cạnh lập tức có người đi tới.
“Khoan đã!”, Lâm Chính quát.
“Sao nữa?”, Nhạn Tề bình thản nói.
“Tôi có thể đưa Bạch Liên cho các anh, nhưng anh phải đảm bảo không được làm hại chúng tôi”, Lâm Chính nói.
“Yên tâm đi, chúng tôi lấy được Bạch Liên sẽ đi ngay, tuyệt đối không động đến một sợi tóc của các anh”, Nhậm Nhiên cười đáp.
“Sợ rằng lát nữa ngoài sợi tóc đó thì mọi chỗ trên người chúng tôi đều bị thương nhỉ?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hừ mũi, ngoảnh sang nói: “Lâm Chính, chắc không phải anh tin lời bọn họ đấy chứ?”.
“Đương nhiên là không tin rồi! Thế nên tôi yêu cầu các anh thả em gái tôi đi trước, sau khi em gái tôi đi lại đưa cho tôi một chiếc xe, thì tôi mới có thể đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho các anh”, Lâm Chính nói.
“Thằng chó chết! Anh là cái thá gì mà đòi cò kè mặc cả với chúng tôi?”, Nhậm Nhiên khinh bỉ cười khẩy: “Mặc kệ anh ta, lấy được Tịnh Thế Bạch Liên trước rồi xử lý hai đứa thấp hèn này!”.
“Vâng, cô chủ!”.
Đám đàn em của Nhậm Nhiên lập tức đi tới.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng nhặt một hòn đá dưới đất lên, giơ hòn đá và Tịnh Thế Bạch Liên lên cao, lớn tiếng quát: “Nếu các cô không đồng ý thì tôi sẽ hủy Tịnh Thế Bạch Liên ngay bây giờ, cho các cô trắng tay!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người liền khựng lại.
“Anh đừng có làm bừa!”, Nhạn Tề vội quát.
“Điều kiện là các anh cũng đừng làm bừa!”, Lâm Chính bình thản đáp.
Chương 2835: Cuối cùng cũng đi rồi
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ kiêng dè.
Diệp Tâm Ngữ cũng không khỏi sửng sốt, không ngờ Lâm Chính lại giở chiêu này.
Như vậy thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay bọn họ.
"Chó chết, anh đừng huênh hoang, tôi thấy trên người anh không có khí kình, thực lực cũng không mạnh mẽ đến đâu, một hòn đá vớ vẩn sao có thể hủy được thần vật như Tịnh Thế Bạch Liên chứ?", Nhậm Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cô không tin? Có muốn thử không? Xem hòn đá này của tôi có thể đập vỡ Tịnh Thế Bạch Liên hay không!", Lâm Chính bình thản nói, ánh mắt trở nên dữ tợn, đang định ra tay.
"Dừng tay!", Nhạn Tề vội kêu lên: "Tôi đồng ý với yêu cầu của anh!".
"Nhạn Tề!", Nhậm Nhiên vội kêu lên.
"Câm miệng!", Nhạn Tề khẽ quát: "Bọn họ muốn đi thì để họ đi, chỉ cần lấy được Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta phải sợ ai chứ? Đến lúc đó muốn giết hai người bọn họ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?".
"Việc này... Thôi được rồi", Nhậm Nhiên do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Nhạn Tề lập tức nháy mắt với đám đàn em.
Đám đàn em lập tức lùi lại.
Đáy mắt bà Vu Hải lóe lên một tia nghi ngờ, kỳ quái nhìn Lâm Chính, ngoảnh sang nói: "Cậu Nhạn Tề, tôi cảm thấy người này có chút không đơn giản, cậu hãy cẩn thận thì hơn".
"Bà nghĩ nhiều rồi, chúng ta có nhiều người như vậy mà phải sợ tên này sao? Hơn nữa, chẳng phải còn có bà sao?", Nhạn Tề cười đáp.
Bà Vu Hải không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng tỏ vẻ lo lắng hơn.
"Chuẩn bị xe".
Nhạn Tề lại kêu lên.
Một tên đàn em ở bên này ném chìa khóa của một chiếc Mercedes cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, ngoảnh sang nói: "Tâm Ngữ, cô đi trước đi".
Diệp Tâm Ngữ run rẩy cả người, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Thực ra từ tận đáy lòng cô ta rất coi thường Lâm Chính, cảm thấy anh là kẻ vô dụng, tướng mạo tầm thường, không xứng với chị Tô Nhu, cũng không hiểu tại sao Tô Nhu lại chịu lấy một người như vậy.
Nhưng hôm nay cô ta nhận ra mình đã nhầm.
Điểm tốt và xấu của một người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cô ta không hiểu gì về Lâm Chính cả.
Cô ta không ngờ vào lúc nguy nan, Lâm Chính lại tự đặt bản thân vào hiểm cảnh để cứu mình.
"Lâm Chính, tôi đi rồi thì anh phải làm sao?", Diệp Tâm Ngữ cố nhịn khóc, cắn răng hỏi.
"Yên tâm đi, chẳng phải còn có xe sao? Cô đi rồi tôi sẽ đưa Bạch Liên cho bọn họ, sau đó lái xe đi tìm cô. Yên tâm, sẽ không sao đâu", Lâm Chính cười đáp.
"Nhưng...", Diệp Tâm Ngữ còn định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chính ngắt lời.
"Tâm Ngữ, cô mau đi đi, tôi nghe bọn họ nói hình như nhà họ Diệp của cô rất có thế lực, nếu cô đi thì chắc chắn bọn họ sẽ không làm gì tôi. Nếu cô không đi bọn họ sẽ càng làm càn hơn. Thế nên cô mau đi đi, cô đi mới là cứu tôi, không đi thì chúng ta chết cả lũ".
Anh vừa dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Nếu cô ta đi thì còn có tác dụng uy hiếp, nếu ở lại đây thì chỉ càng gây bất lợi.
"Được! Lâm Chính, tôi về Giang Thành trước chờ anh!".
Dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền trừng mắt nhìn mấy người Nhậm Nhiên, Nhạn Tề, tức giận nói: "Nghe đây, nếu các cô dám động đến một sợi tóc của anh rể tôi, thì tôi không tha cho các cô đâu! Nếu anh ấy trở về mà có vết thương nào, nhà họ Diệp tôi dù có dốc hết sức cũng phải truy cứu trách nhiệm của các cô!".
"Yên tâm đi cô Diệp, chúng tôi không có hứng thú với người bình thường như anh rể cô", Nhạn Tề cười đáp.
"Anh mau về đấy, nếu anh không về tôi sẽ quay lại".
Diệp Tâm Ngữ khẽ quát, rồi chui vào một chiếc xe hơi ở bên cạnh, lái xe rời đi.
Lâm Chính thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng đi rồi".
"Đúng vậy, cuối cùng cũng đi, bây giờ anh có thể đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho chúng tôi rồi chứ?", Nhạn Tề nheo mắt nói.
Bình luận facebook