• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (135 Viewers)

  • Chương 2756-2760

Chương 2756: Cần gì phải cưỡng cầu?

Huyết Dạ Thiên là nơi nào, Tử Long Thiên và Bỉ Ngạn Hoa rõ hơn ai hết.

Ở nói đó, ma nhân tầm thường ở một ngày thôi cũng đã không chịu được.

Ở một tháng?

Chẳng khác nào tự sát!

Chỉ sợ một tháng sau, Tử Long Thiên sẽ không còn xương cốt, ngay cả mảnh vụn cũng không tìm thấy…

“Tử Long Thiên, ông không có quyền lựa chọn! Sư tôn muốn ông làm gì thì ông phải làm cái đó! Dù là giết ông, cách chết của ông cũng sẽ do sư tôn quyết định! Nghe đây, mau chóng chuẩn bị đến Huyết Dạ Thiên, nếu muộn hậu quả tự chịu!”.

An Huyền híp mắt lại, sau đó quay người rời khỏi cung điện.

Tử Long Thiên lặng lẽ đứng trong cung điện, không nói tiếng nào.

Còn Bỉ Ngạn Hoa, trong mắt chỉ còn lại vẻ bi thương.

Rời khỏi cung điện của Đại Ma Quân, An Huyền đi tới chỗ trung tâm Thiên Ma Đạo.

Nơi này có một bức tượng ma nhân khổng lồ.

Hắn quỳ trước tượng, cung kính dập đầu.

“Sư tôn, mệnh lệnh đã truyền xong!”.

“Rất! Tốt!”.

Trong bức tượng vang lên giọng nói khô khốc xa xăm đánh thẳng vào linh hồn, khiến người nghe run rẩy, bàng hoàng bất an.

“Sư tôn! Lần này Tử Long Thiên thất bại đã khiến Thiên Ma Đạo chúng ta rơi vào thế bị động. Chính phủ Long Quốc đã bị kinh động, bọn họ nhất định sẽ tấn công Thiên Ma Đạo chúng ta. Chúng ta cần phải nhân lúc còn sớm tìm cách ứng phó, nếu không, hậu quả sẽ không lường được!”, An Huyền cung kính nói.

“Con! Nghĩ! Thế! Nào?”.

“Sư tôn vô địch thiên hạ, đương nhiên không sợ Chính phủ Long Quốc, nhưng nếu Chính phủ Long Quốc ra tay với chúng ta nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của sư tôn. Nay sư tôn đang ở giai đoạn quan trọng của tu luyện, chắc hẳn không muốn có người quấy rầy. Vì vậy đồ đệ hi vọng có thể thay sư tôn đi cảnh cáo đám người đó, để cho bọn họ biết có một số người bọn họ không thể động vào!”, An Huyền dập đầu nói.

Bức tượng vô cùng yên ắng.

Một lúc lâu sau mới có tiếng nói.

“Được!”.



Học viện Huyền Y Phái.

Tô Nhu mang hai giỏ hoa quả đi vào phòng bệnh Lâm Chính đang nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Lâm Chính đang nằm trên giường xem điện thoại, cô không khỏi cười chua chát, đi tới đặt hoa quả xuống.

“Thần y Lâm, anh bị thương rồi sao không nghỉ ngơi cho khỏe, lại còn chơi điện thoại? Anh không biết như vậy không tốt cho việc hồi phục vết thương sao?”, Tô Nhu vừa nói vừa gọt táo cho Lâm Chính.

“Bây giờ tình hình rất phức tạp, tôi phải theo dõi sát sao, cũng không biết những kẻ đó có còn đến gây phiền phức cho chúng ta hay không”, Lâm Chính cười gượng.

“Anh đúng là bận rộn”, Tô Nhu thở dài, trong mắt tràn đầy cảm kích: “Anh cứu tôi hết lần này đến lần khác, tôi thật sự không biết nên làm thế nào để cảm ơn anh”.

“Cô không cần phải cảm ơn tôi, nhắc tới lần này là tôi hại cô, nếu không phải vì tôi, bọn họ cũng sẽ không ra tay với cô”.

Lâm Chính nói.

Tô Nhu sửng sốt.

“Cô Tô Nhu, tôi phải nói với cô một chuyện”.

“Chuyện gì?”.

“Lát nữa tôi sẽ tuyên bố trước công chúng chính thức cầu hôn cô, chuyện cô cần làm là từ chối tôi. Sau đó tôi sẽ trở mặt với cô, như thế thì mối quan hệ giữa tôi và cô sẽ ác hóa, sau này người khác cũng sẽ không lợi dụng cô để uy hiếp tôi nữa!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Anh vốn muốn thẳng thắn với Tô Nhu, nói ra thân phận thật sự của mình.

Nhưng trải qua chuyện lần này, Lâm Chính lại không dám nói ra miệng.

Ngay cả người của Thiên Ma Đạo còn nghĩ Tô Nhu có địa vị không thể thay thế trong lòng anh, nếu để người đời biết cô là vợ của thần y Lâm thì chẳng phải mỗi ngày Tô Nhu phải sống trong nỗi lo bị ám sát, bị bắt cóc hay sao?

Tô Nhu có lẽ không ngờ Lâm Chính lại nói như vậy, ngạc nhiên nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Tô Nhu lại cười đáp.

“Thần y Lâm, tôi nghĩ… hoàn toàn không cần thiết phải vậy”.

“Vì sao?”.

“Sống chết có số, phú quý do trời, nếu ngày nào đó tôi thật sự vì anh mà chết, đó cũng là số của tôi, cần gì phải cưỡng cầu?”, Tô Nhu cười nhàn nhạt, nói.
Chương 2757: Thiệp mời

Đương nhiên Lâm Chính không hiểu suy nghĩ của Tô Nhu.

Nhưng cách này vẫn phải làm.

Anh nói rõ tính nghiêm trọng của việc này cho Tô Nhu nghe, Tô Nhu cũng chỉ đành đồng ý.

Chẳng lâu sau, qua sự sắp xếp của Mã Hải, Lâm Chính dùng thân phận thần y Lâm chính thức cầu hôn Tô Nhu.

Tin tức này truyền ra, Giang Thành náo động.

Nhiều người hô hào Tô Nhu hãy đồng ý với thần y Lâm.

Còn Lâm Chính, người chồng trên danh nghĩa của cô, hoàn toàn không có ai để ý.

Nhưng Tô Nhu cũng không hề khách sáo mà từ chối lời cầu hôn của thần y Lâm.

Sau khi Tô Nhu từ chối không bao lâu, tất cả mọi hợp tác của Dương Hoa và Quốc tế Duyệt Nhan đột nhiên bị hủy bỏ đơn phương, hợp đồng giữa hai công ty cũng bị hủy bỏ.

Tin tức này truyền ra, tất cả mọi người đều xôn xao.

“Cô Tô Nhu lại từ chối thần y Lâm! Đúng là vả mặt thần y Lâm trước mặt mọi người mà!”.

“Thần y Lâm giúp đỡ cô ta nhiều như vậy, nếu Quốc tế Duyệt Nhan không có Dương Hoa ủng hộ thì sao có thể có ngày hôm nay? Lẽ nào Tô Nhu không hiểu?”.

“Không có thần y Lâm, cô ta là cái thá gì?”.

“Đúng vậy! Thế mà còn từ chối người đàn ông ưu tú như thần y Lâm! Thật khiến người ta oán hận!”.

“Cô ta không muốn cưới thì tôi cưới!”.

Nhiều người bàn tán xôn xao, trên mạng cũng tràn ngập lời chửi rủa Tô Nhu, tất cả đều cho rằng cô làm giá quá cao, giả vờ thanh cao.

Tô Nhu bị những lời mắng chửi đó làm cho phiền não.

Nhưng cô biết, thật ra đó là một cách bảo vệ của thần y Lâm đối với mình.

Tô Nhu thở dài, có chút bất đắc dĩ, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi vào số Lâm Chính.

“Lâm Chính, anh đang ở đâu?”.

“Sao vậy?”.

“Tâm trạng em không tốt, đi dạo với em cho khuây khỏa đi”.

“Anh có chút chuyện, tạm thời không ở Giang Thành”.

“Anh không ở Giang Thành?”.

Tô Nhu ngạc nhiên.

Cô phát hiện một hai năm nay Lâm Chính cứ luôn xuất quỷ nhập thần, không biết là anh đang làm gì.

“Vậy thôi”, Tô Nhu mấp máy môi, cũng không hỏi gì nhiều.

Điện thoại ngắt kết nối, cô ngồi một mình trong văn phòng của Quốc tế Duyệt Nhan, xem người làm quét dọn công ty, mặt mày buồn rầu.

Cốc cốc cốc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Nhu ngạc nhiên, quay đầu nhìn.

Một cô gái khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo màu xanh lam đi vào, mỉm cười nói: “Xin hỏi cô có phải cô Tô Nhu không?”.

“Là tôi, cô có việc gì không?”, Tô Nhu vội đứng dậy hỏi.

“Là thế này, cô Tô, tôi là người bên phía thương hội, lần này đến đây là muốn gửi cô thiệp mời, hi vọng ngày mai cô có thể đúng giờ đến tham gia hội nghị Long Thủ do thương hội tổ chức!”.

Cô gái nói rồi đặt một tấm thiệp mời tinh xảo lên bàn, sau đó quay người đi.

“Hội nghị của thương hội?”.

Tô Nhu ngẩn ra.

Cô chưa bao giờ nghe Dịch Tiên Thiên nói tới.

“Cô chờ một chút!”.

Tô Nhu hô lên.

Nhưng cô gái kia lại đi thẳng không dừng bước, chẳng mấy chốc đã rời khỏi công ty.

“Chuyện này là sao?”.

Tô Nhu rất khó hiểu, cô mở thiệp mời đó ra, suy tư một lúc rồi gọi điện thoại cho Dịch Tiên Thiên.

“Cô Tô, có chuyện gì sao?”, Dịch Tiên Thiên khá bất ngờ.

Tô Nhu rất ít khi gọi điện thoại cho ông ta.

Tô Nhu không dám giấu giếm, lập tức nói chuyện thiệp mời cho Dịch Tiên Thiên.

Dịch Tiên Thiên nghe kể thì rất kinh ngạc.

“Cái gì? Cô… Cô lại nhận được thiệp mời tham dự hội nghị Long Thủ? Sao… Sao có thể như vậy?”.

“Ông Dịch, thiệp mời này… quý giá lắm sao?”, Tô Nhu hỏi.

“Không liên quan tới chuyện quý giá hay không quý giá, theo lý mà nói, cô không đủ tư cách tham gia hội nghị này. Nên biết là ngay cả tôi cũng không nhận được thiệp mời, sao người bên đó… lại gửi thiệp mời cho cô?”, Dịch Tiên Thiên căng thẳng, giọng âm trầm.

Truyện sẽ thay đổi giờ cập nhật nhé mn. Hiện truyện cập nhật vào 8h sáng và 8h tối hàng ngày. Nếu mọi người có ý kiến về thời gian cập nhật có thể bình luận để mình biết nha (Lưu ý không kèm từ tục tĩu để tránh bị lọc tự động).
Chương 2758: Hội nghị Long Thủ

“Cái gì? Ông Dịch không có thiệp mời sao?”, Tô Nhu kinh ngạc, lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Ngay cả ông Dịch cũng không có thiệp mời, cô dựa vào đâu mà có được?

Thiệp mời này chắc chắn không đơn giản!

“Ông Dịch… Có phải là trò đùa của ai không? Ai đó lấy thiệp mời giả đến lừa tôi?”, Tô Nhu hơi hoảng loạn, vội vàng lên tiếng hỏi.

“Không thể nào! Hội nghị Long Thủ chỉ có thành viên nội bộ như chúng tôi biết, người bình thường không thể nào biết đến hội nghị này, cho nên rất ít khả năng đây là trò đùa. Hơn nữa, ai rảnh rỗi lại trêu đùa cô? Còn lấy thứ như thế này ra đùa? Muốn chết hay sao?”, Dịch Tiên Thiên nói.

Tô Nhu á khẩu.

“Cô Tô, cô đừng sốt ruột, để tôi gọi một cuộc điện thoại!”.

Dịch Tiên Thiên không dám chậm trễ, lập tức cúp máy, sau đó gọi cho Lâm Chính.

Sau khi biết tin, Lâm Chính kinh ngạc.

“Hội nghị Long Thủ là do ai tổ chức?”, Lâm Chính hỏi.

“Người bên phía đại hội”.

Dịch Tiên Thiên trả lời: “Người được mời đều là tinh anh cốt cán hoặc là người phụ trách các tổ chức trong đại hội! Theo lý mà nói tôi cũng nên có một thiệp mời, nhưng đến nay tôi còn chưa nhận được, ngược lại cô Tô Nhu lại nhận được thiệp mời… Thật là kỳ quái!”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc.

Chốc lát sau, anh thở ra một hơi, nói: “Có lẽ thiệp mời này không phải thật sự gửi cho Tô Nhu”.

“Vậy thì cho ai?”.

“Có thể… là cho tôi!”.

“Nếu vậy, vì sao bọn họ không gửi thẳng thiệp mời cho cậu mà lại gửi cho cô Tô Nhu? Vậy chẳng phải không phù hợp lắm sao?”, Dịch Tiên Thiên sửng sốt hỏi.

“Thật ra bọn họ muốn thử thái độ của tôi, nếu quan hệ giữa tôi và Tô Nhu thân thiết thì tôi sẽ không để Tô Nhu tham gia hội nghị một mình!”.

“Chủ tịch Lâm, vậy sao bọn họ không đưa thiệp mời cho tôi? Chẳng lẽ… bọn họ đã nghi ngờ tôi?”, Dịch Tiên Thiên hỏi.

“Không phải không có khả năng này… Thế này, ông nói Tô Nhu chuẩn bị, cứ để cô ấy tham gia hội nghị này, tôi sẽ đi gặp Bạch Họa Thủy!”.

Lâm Chính đã có quyết định, cúp máy rồi lái xe rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, đến tầng hầm mới được sửa lại tìm Bạch Họa Thủy.

Lúc này Bạch Họa Thủy đang lười biếng nằm trên ghế, đeo kính đọc sách.

Có vẻ bà ta đã quen với cuộc sống ở đây, ngay cả khi Lâm Chính đến, bà ta cũng chẳng buồn nhìn.

“Có câu không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, sao hôm nay thần y Lâm của chúng ta lại rảnh rỗi đến đây rồi?”, Bạch Họa Thủy vừa đọc sách vừa hỏi.

“Đại hội sắp mở hội nghị Long Thủ, nhưng không gửi thiệp mời cho Dịch Tiên Thiên, mà lại gửi cho Tô Nhu”, Lâm Chính nói.

“Thế à?”.

Bạch Họa Thủy sáng mắt lên, không nhịn được khẽ cười: “Xem ra người của đại hội không phải kẻ ngốc!”.

“Hả? Bà cũng nghĩ đại hội bắt đầu nghi ngờ tôi rồi sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Thần y Lâm, người đang làm trời đang nhìn, đừng tưởng cậu có thể một tay che trời. Sức mạnh của đại hội chỉ có lớn mạnh hơn cậu tưởng tượng! Cậu làm những chuyện này sớm muộn cũng sẽ có ngày bại lộ!”, Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.

“Nhưng tôi và bà giờ là người trên cùng một thuyền, nếu tôi xảy ra chuyện, tôi không nghĩ bà có thể đứng ngoài chuyện này!”.

“Cậu muốn tôi làm gì?”.

“Bà phải nói tôi biết, rốt cuộc hội nghị Long Thủ này là làm gì?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

“Nếu đối với tôi mà nói chỉ là một hội nghị bình thường, nhưng nếu đối với người bất trung mà nói, đây không phải một hội nghị, mà là một tử cục!”, Bạch Họa Thủy cười híp mắt nói.

“Tử cục?”.

Lâm Chính kinh hãi, tim đập thình thịch.

“Đúng, tử cục! Cậu, Dịch Tiên Thiên hoặc Tô Nhu đi thì chắc chắn sẽ chết! Dù sao, nghiêm ngặt mà nói Dịch Tiên Thiên là kẻ phản bội Thương Minh, còn cậu và Tô Nhu đều không phải người của Thương Minh! Không phải người của Thương Minh mà đi đến đó sẽ chết!”, Bạch Họa Thủy uống ngụm trà, cười nhạt nói.

“Nghe cách bà nói, có vẻ đi đến đó rồi bọn họ sẽ có thể nhận ra ai trung thành với Thương Minh và đại hội?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Gần như vậy”.

“Bọn họ có thủ đoạn gì?”.

“Cái này tôi không biết! Thực ra tôi chỉ tham gia hội nghị Long Thủ hai lần, nhưng mỗi lần hội nghị đều sẽ có kẻ phản bội và gian tế bị vạch trần. Đại hội duy trì nhiều năm vẫn có sức mạnh như bây giờ, đó là vì bọn họ có thể bảo đảm nội bộ đại hội không có gian tế và kẻ phản bội! Sức mạnh bên ngoài không thể làm tan rã bọn họ từ bên trong! Thần y Lâm, cậu hoàn toàn không hiểu về đại hội!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.

Lâm Chính im lặng, trong lòng dâng lên sự lo lắng và áp lực.

Lâm Chính dám đối địch với đảo Thần Hỏa, dám giao đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, cũng dám đối kháng với Thiên Ma Đạo, chém giết huyết chiến với bọn họ, nhưng đối diện với đại hội… trong lòng anh lại không có tự tin.

Mặc dù anh cũng từng tìm hiểu về đại hội, nhưng tài liệu trong tay anh chỉ là một góc núi băng.

Một đối thủ thần bí và lớn mạnh như vậy… lấy cái gì để đối kháng?

“Thần y Lâm, tôi cho cậu một đề nghị”.

Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.

“Đề nghị gì?”.

“Đầu hàng!”.

“Bà nghĩ có khả năng sao?”.

“Đến lúc này rồi đại hội còn đang nghi ngờ cậu, có thể thấy trong tay bọn họ đã nắm được tin tức nào đó, hoặc là có người bí mật báo cáo, tố giác cậu với đại hội! Nếu vậy, cậu hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác! Ngoại trừ đầu hàng, cậu còn có thể làm gì? Đừng nói cậu lại chống đối đại hội chứ? Làm vậy chắc chắn là kiến càng lay cây, châu chấu đá xe!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu.

Từ đầu tới cuối Lâm Chính không lên tiếng, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.

Bạch Họa Thủy buông sách trong tay xuống, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, ánh mắt nghiêm nghị.

“Người này đã rơi sâu vào vũng bùn rồi”.

“Nếu sau này cậu ta không còn đường nào để đi, phải chăng… cũng sẽ kéo theo bọn tôi chôn cùng?”.

Lâm Chính đương nhiên không nghe thấy lời Bạch Họa Thủy nói.

Ngay sau khi rời khỏi tầng hầm, anh tìm đến Nguyên Tinh.

“Tôi nhờ ông làm một chuyện”.

“Giáo chủ cứ việc dặn dò”, Nguyên Tinh vội nói.

“Chuyện này cần ông đích thân đi làm”, Lâm Chính khẽ giọng lên tiếng, sau đó kề sát bên tai Nguyên Tinh nói nhỏ vài câu.

Nguyên Tinh căng thẳng, sau đó gật đầu: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nhanh chóng xử lý ổn thỏa”.

“Mau đi đi”.

“Vâng!”.

Nguyên Tinh cấp tốc rời khỏi Giang Thành.

Lâm Chính thay đổi hình dạng của thần y Lâm, dùng thân phận Lâm Chính đến Quốc tế Duyệt Nhan.

“Tiểu Nhu, anh nghe nói ngày mai em sẽ tham gia một hội nghị, vừa rồi Dịch Tiên Thiên đã gọi cho anh, ngày mai anh đi cùng em nhé”, vừa vào văn phòng, Lâm Chính đã lên tiếng.

“Thật sao? Cũng được, thêm một người thì dễ ứng phó, vậy anh đi thu xếp đi, sáng sớm mai chúng ta lên đường”.

“Được!”.
Chương 2759: Thiên Nam Thủy Các

Lâm Chính không biết nhiều về hội nghị Long Thủ. Chuyến đi này anh cảm thấy khá bấp bênh. Thế nhưng đối phương đã nghi ngờ anh thì anh cũng không cần phải trốn tránh nữa.

Lúc này anh đành phải đến đâu hay đến đó thôi. Đi một bước tính một bước vậy

Sáng sớm, Lâm Chính cùng Tô Nhu ngồi máy bay tới nơi tổ chức hội nghị Long Thủ.

Thiên Nam Thủy Các. Đây là khu vực sơn trang do thương hội bỏ ra một số tiền cực lớn mua lại. Đương nhiên những người có thể tới đây nghỉ dưỡng đều là những người vô cùng giàu có. Nghe nói nếu không có giá trị hàng trăm triệu tệ thì không đủ tư cách đặt chỗ ở đây. Hơn nữa mua vé vào cổng cũng phải thông qua sư kiểm tra của bộ phận chức trách bên ngoài. Người nào trông không đàng hoàng thì không được vào trong. Người từng dính tin đồn hoặc scandal cũng không được vào. Toàn bộ nguồn thu nhập của khách phải là thu nhập hợp pháp.

Việc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa cần cả năm mới kiểm tra được hết. Thế nên dù là ai, chỉ cần vào được Thiên Nam Thủy Các thì sau này chắc chắn là sẽ có vô số lợi lạc.

“Điều kiện vào được Thiên Nam Thủy Các hà khắc như vậy, vậy mà không ngờ có ngày em cũng có thể đặt chân tới. Đúng như là nằm mơ vậy”, Tô Nhu nhìn Thiên Nam Thủy Các từ phía xa và cảm thán.

“Em có biết tại sao lại kiểm tra nghiêm khắc như vậy không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Tại sao?”, Tô Nhu không hiểu.

“Anh đoán có lẽ là do một biện pháp mới của Thương Minh”.

“Biện pháp mới sao?”

“Đúng vậy! Em nghĩ kỹ xem, nội dung kiểm tra là gì? Nhân phẩm, tài sản, vân vân...thực ra nói trắng ra là những người có thể vào được Thiên Nam Thủy Các là nhưng thương nhân làm ăn đang hoàng trong nước, nếu không ai, có thể có tới hàng trăm triệu tệ chứ? Vì vậy đây vốn chẳng phải thánh địa nghỉ dưỡng gì mà là một bức bình phong cho Thương Minh thôi. Bọn họ treo đầu dê bán thịt cho ấy mà. Em đã là người của Thương Minh thì đương nhiên có đủ tư cách để vào Thiên Nam Thủy Các rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên: “Có lý. Lâm Chính, anh thông minh thật mà”.

“Đương nhiên. Tô Nhu, nếu như giao Duyệt Nhan cho anh quản lý thì anh đảm bảo có thể đưa nó phát triển ngang với Dương Hoa như bây giờ”, Lâm Chính cười nói.

“Anh đừng chém gió nữa. Mới khen anh vài câu mà anh đã vậy rồi”, Tô Nhu trừng mắt với anh. Lâm Chính chỉ cười, không nói thêm gì.

Lúc này một chiếc BMW màu vàng từ bên trong chạy ra, đỗ trước hai người. Sau đó có một cô gái tóc ngắn mặc trang phục màu trắng bước xuống. Cô gái trông vô cùng nhanh nhẹn, mỉm cười và cúi mình trước hai người.

“Anh Lâm, cô Tô, xin chào Tôi tên là Linh Tuệ, xin được mời hai người vào trong”.

“Là cô sao?”, Tô Nhu nhận ra cô gái này, đây chính là người lúc trước đã đưa thư mời cho cô.

“Chào cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Linh Tuệ mỉm cười.

“Ừm...”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính sau đó bước lên chiếc xe.

Hai người vừa bước lên thì chiếc xe đã chạy thẳng vào trong. Linh Tuệ là người lái xe.

Vừa đi vào, Tô Nhu đã phải trố tròn mắt nhìn xung quanh. Điều khiến cô thất vọng đó là Thiên Nam Thủy Các không hề hào nhoáng như tưởng tượng.

Hai bên đường chỉ là cây cỏ, hoa lá bình thường. Mặc dù được cắt tỉa nhưng không có gì đặc sắc.
Chương 2760: Dò hỏi

Ngoài hoa cỏ ra thì không còn thấy được gì nữa. Dưới chân là con đường bẳng phẳng kéo dài.

“Đây là Thiên Nam Thủy Các sao?”, Tô Nhu hỏi.

“Đúng vậy, thế nhưng chỉ mới là lối vào, còn Thủy Các nằm ở phía trước”, Linh Tuệ mỉm cười.

Tô Nhu giật mình nhìn về phía trước. Tầm năm phút sau họ nhìn thấy một tòa lầu to lớn nằm trên mặt nước.

Đó là một tòa kiến trúc cực lớn trên mặt hồ gồm bảy tầng trông vô cùng hùng vĩ. Nhưng một tòa lầu như thế đã là gì so với các tòa lầu khác trong nước chứ.

Tốn cả một năm kiểm tra chỉ để tới xem thứ này sao? Tô Nhu càng lúc càng tin quan điểm của Lâm Chính.

“Cô Tô, có vấn đề gì sao?”, có vẻ như nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tô Nhu qua kính chiếu hậu nên Linh Tuệ mỉm cười hỏi.

“À là thế này, cô Linh Tuệ, tôi đã gọi điện cho ông Dịch của Thương Minh. Ông ấy nói là đến ông ấy còn không nhận được thư mời của hội nghị, tại sao cô lại gửi cho tôi? Tôi là người mới gia nhập Thương Minh thôi mà”, Tô Nhu nói.

Linh Tuệ nghe thấy vậy thì cười trả lời: “Thực ra rất đơn giản. Lần này hội nghị Long Thủ có mục đích chủ yếu là quan tâm tới những người mới. Thực ra chúng tôi thuộc tầng lớp cấp cao của Thương Minh, đối tượng của hội nghị lần này là những người mới của các bộ phận. Cô là người mới nên đương nhiên là chúng tôi mời cô rồi”.

“Hóa ra là vậy”, Tô Nhu bừng tỉnh.

“Phải rồi cô Tô Nhu, tôi có thể hỏi cô một câu không?”, Lúc này Linh Tuệ đột nhiên hỏi tiếp.

“Cô Linh Tuệ định hỏi gì?”

“Cũng không có vấn đề gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi là ai đã giới thiệu cô gia nhập Thương Minh vậy?”, Linh Tuệ nheo mắt, ra vẻ điềm đạm.

Dứt lời, Tô Nhu giật mình. Cô khẽ liếc nhìn Lâm Chính và đáp lại: “Là ông Dịch mời tôi”.

“Ồ? Ông Dịch mời sao? Thú vị đó. Ông ấy rất ít khi mời người khác gia nhập Thương Minh. Theo như tôi biết cô Tô và công ty Duyệt Nhan chưa đạt tới giá trị trăm tỉ tệ. Công ty của cô từ khi thành lập đến này cũng chưa đạt được điều gì nổi trội, theo lý mà nói chưa đạt được tiêu chuẩn nhận lời mời từ Thương Minh chúng tôi mới phải. Tại sao ông Dịch lại mời cô gia nhập chứ?”, Linh Tuệ hỏi tiếp.

“Điều này... tôi nghĩ có lẽ là vì thần y Lâm rồi”.

Tô Nhu do dự nhưng vẫn lên tiếng: “Ông Dịch có lẽ định mời thần y Lâm nhưng thần y Lâm không đồng ý gia nhập nên ông ấy mời tôi. Có lẽ là vì cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và thần y Lâm khá thân thiết”.

Nói tới đây Tô Nhu khẽ nhìn biểu cảm của Lâm Chính. Thấy anh không hề tức giận, cô mới thở phào.

“Hóa ra là vậy à”, Linh Tuệ gật đầu: “Đúng là vậy thật, thần y Lâm luôn là đối tượng mà Thương Minh muốn có được. Tôi cũng từng nghe ông Dịch nói, thần y Lâm từng nhiều lần từ chối lời mời của Thương Minh. Tôi tưởng ông Dịch đã từ bỏ rồi cơ, không ngờ ông ấy lại ra tay từ phía cô...hihi...như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi”.

“Vì vậy tôi có thể vào được Thương Minh tất cả là giờ hào quang của thần y Lâm rồi”, Tô Nhu cười.

“Ha ha, cô Tô Nhu nghĩ vậy cũng không sao. Tóm lại giờ cô là người của Thương Minh thì cô hãy cố gắng nhé. Đây là một cơ hội tạo ra những tiềm năng vô hạn đấy”, Linh Tuệ mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước Thiên Nam Thủy Các.

Bọn họ xuống xe. Một nhóm vệ sĩ mặc vest đen chạy tới, cúi mình trước Linh Tuệ.

“Cô Tô, anh Lâm, mời mọi người tới phòng hội nghị đợi, khách chưa tới đủ, cần tập hợp đủ thì hội nghị sẽ chính thức được bắt đầu”.

“Được”, Tô Nhu gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom