-
Chương 2751-2755
Chương 2751: Cậu cầm cự được bao lâu?
Hành động điên cuồng của Lâm Chính khiến đám ma nhân có chút do dự. Bọn chúng cầm kiếm nhưng hoang mang bất an.
Mà trước mặt Lâm Chính thì đã có bảy, tám người nằm xuống rồi. Tất cả những kẻ nằm xuống đều bị chém thành nhiều mảnh, máu phun ra, trông vô cùng thê thảm.
“Sao? Cậu định chặn chúng tôi lại để người phụ nữ của cậu có thể chạy thoát à?”
Tử Long Thiên cười thản nhiên: “Nếu như cậu nghĩ như vậy thì cậu thật ngây thơ quá”.
“Hả”.
Lâm Chính giật mình. Đột nhiên, anh ý thức được điều gì đó bèn quay lại nhìn, định đuổi theo theo Tô Nhu nhưng Tử Long Thiên nào để anh được như ý muốn. Ông ta bật cười, rút ma đao ra chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp phòng ngự. Anh cũng không thể rời đi được.
“Á”, lúc này có tiếng kêu từ xa vọng tới. Lâm Chính co đồng tử, tông vào Tử Long Thiên và điên cuồng lao đi.
Tử Long Thiên vẫn chém tới tấp về phía đối phương. Lâm Chính mặc kệ. Anh bị dính đòn trông vô cùng thê thảm.
Rẹt!
Rẹt!
Lưng của anh xuất hiện những vết kiếm dài, màu túa ra trông vô cùng đáng sợ. Anh cứ thế lao về phía Tô Nhu.
Lúc anh tới gần thì thấy một nhóm người đang bao vây bọn họ và định ra tay. Một cây đao đã chém xuống người cô.
“Cút đi”, Lâm Chính gầm lên, vung tay và phóng châm ra. Trong nháy mắt, cây đao đang chém về phía Tô Nhu đột nhiên khựng lại giữa không gian.
Lâm Chính nhảy tới, vung kiếm chém mạnh.
Phụt. Đầu đám ma nhân bay qua một bên, những thi thể không đầu từ từ đổ xuống. Tô Nhu sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Cô định nói gì đó nhưng nhìn thấy cơ thể đẫm máu của Lâm Chính thì cô chỉ biết rơi nước mắt, vội chạy tới dìu anh.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”, Tô Nhu đau đớn hỏi.
“Tôi không sao...Tô Nhu, cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính mỉm cười. Tô Nhu cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Cô đau khổ không nói nên lời.
“Đúng là một đôi uyên ương số khổ mà. Có điều, các người cũng đến lúc lên đường rồi”, Tử Long Thiên không nói nhiều nữa, chỉ xách đao và dẫn theo các cao thủ khác tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính biết không thể để Tô Nhu rời đi một mình. Bởi vì xung quanh đây có không biết bao nhiêu là ma nhân, nếu như để cô đối mặt với tên ma nhân nào nữa thì chắc chắn cô sẽ bị giết chết.
“Cô ở đây đợi tôi, đợi cứu viện”.
Lâm Chính trầm giọng, xách kiếm lên chiến đấu tiếp. Nhưng anh có thể đối đầu được với bao nhiêu người đây?
Trạng thái của anh vốn đã không tốt. Anh có thể đỡ được bao nhiêu nhát đao của Tử Long Thiên? Nếu là người thường thì có lẽ đã chết từ lâu rồi. Lâm Chính lúc này chỉ còn biết mượn ý chí để chiến đấu.
“Cậu có thể cầm cự được bao lâu?”, Tử Long Thiên cười lạnh lùng, sau đó điên cuồng tấn công.
Ma đao của ông ta như có thể khiến tất cả mọi thứ trước mặt thành tro bụi.
Keng...Lúc này, thanh kiếm trong tay Lâm Chính đột nhiên bị đánh văng. Cả người anh cũng bị sức mạnh của đối phương đẩy lùi về sau. Thanh kiếm bay trong không gian rồi cắm phập xuống đất.
Lâm Chính đưa tay lên thì phát hiện ra vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ đã đầm đìa máu.
Anh ý thức được rằng Tử Long Thiên chắc chắn đã có sự gia tăng về mặt sức mạnh. Thực lực lúc này của ông ta so với lúc trước đã khác nhiều.
Giờ Tử Long Thiên đã mạnh hơn nhiều và đáng sợ hơn nhiều.
Chương 2752: Cậu đúng là một kẻ điên
“Có thể tiễn cậu lên đường được rồi”, Tử Long Thiên thản nhiên nói, đôi mắt đỏ rực, đầy vẻ hận thù.
Trước đó chiến đấu với ở Thiên Ma Đạo, ông ta bị đánh bại, nên nổi tâm ma, lúc nào cũng chỉ muốn giết cho bằng được Lâm Chính.
Nếu không đánh bại được anh, tiêu trừ đi tâm ma thì ông ta biết cả đời này sẽ không thể nào tăng tu vi được nữa.
Vì vậy ông ta đi gặp Đạo Chủ, xin Đạo Chủ dùng mật thuật để thay đổi xác thịt của ông ta, khiến cho sức mạnh của ông ta tăng lên nhiều hơn.
Không chỉ có vậy, ma đao trong tay của ông ta cũng là do Đạo Chủ tặng cho. Sức mạnh của nó mạnh hơn thanh ma đao trước đó rất nhiều. Ngay cả kiếm công nghệ cũng không thể chém gãy được.
Tử Long Thiên nhếch miệng cười, bước về phía Lâm Chính, định kết liễu anh. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu: “Ông thật sự cảm thấy ông có thể đánh bại được tôi sao?”
“Sao thế? Tôi không giết được cậu à?”, Tử Long Thiên chau mày.
“Nếu tôi thật sự chết thì cũng không bao giờ chết trong tay ông. Tôi chỉ chết trong chính tay tôi”, Lâm Chính vừa nói vừa giơ cánh tay lên và hành động.
Những luồng sáng như tinh cầu phóng ra từ đầu ngón tay anh bay lơ lửng trên đầu. Chúng bám dày đặc.
Đó đều là khí châm. Tử Long Thiên giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn gia tăng tốc độ, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề do dự, anh lập tức điều khiển châm khí ghim vào cơ thể của mình.
Tử Long Thiên thất kinh, vội vàng khựng bước và gầm lên: "Dừng tay”.
Số châm khí dừng lại. Lâm Chính nhìn ông ta chăm chăm, khuôn mặt ánh lên vẻ kiên quyết.
“Thần y Lâm đừng làm loạn”, Tử Long Thiên bặm môi.
“Đại nhân, tại sao không giết cậu ta?", ma nhân ở bên cạnh cảm thấy hoang mang bèn hỏi.
“Đồ ngốc này còn không nhận ra sao. Thần y Lâm định sống chết một phen, những châm khí trên đầu cậu ta mang theo sức mạnh tinh thuần, hơn nữa lúc này cậu ta cũng đã phóng sức mạnh, giờ châm khí đó giống như hỏa tinh, chỉ cần chúng rơi xuống thì cậu ta sẽ không khác gì quả bom được châm ngòi và hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây. Khi đó chẳng ai có thể sống sót được”, Tử Long Thiên nói.
“Cái gì?”, đám đông nín thở.
“Không thể nào! Đại Nhân, người này tự phát nổ mà có uy lực lớn tới vậy sao? Không thể”, có người không tin.
Thế nhưng Tử Long Thiên chỉ nhìn chăm chăm Tịnh Thế Bạch Liên trong tay của Lâm Chính: “Nếu cậu ta chỉ đơn giản tự phát nổ thì uy lực không thể mạnh tới mức như thế nhưng nếu cậu ta dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên thì e rằng ngoài Đạo Chủ ra, sẽ chẳng có một ai chịu nổi đâu”.
Đám đông nghe thấy vậy thì da đầu tê dại. Lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra để cùng phát nổ. Nếu vậy thì uy lực của nó chắc chắn là thứ mà người thường không thể nào đỡ nổi.
“Thần y Lâm quả nhiên là một kẻ điên. Người như vậy nên gia nhập Thiên Ma Đạo chúng ta mới phải”, Tử Long Thiên hừ giọng.
“Làm người không làm lại đi làm kẻ điên giống như các người. Các người đầu có vấn đề đấy à?”
Lâm Chính hừ giọng: “Nghe đây, giờ cho các người hai con đường để lựa chọn. Hoặc là các người rời đi, hoặc là cùng chết với tôi. Các người tự lựa chọn đi”.
“Thần y Lâm, nếu như cậu lấy điều đó ra để uy hiếp với chúng tôi thì cậu nhầm lớn rồi. Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không có cách nào đối phó với cậu sao?”
Tử Long Thiên cười lạnh lùng và phất tay: “Lao lên, giết cậu ta”.
“Hả?”, đám ma nhân hết hồn.
Chương 2753: Xem ai sống ai chết
Đại Nhân, cậu ta…Đám ma nhân run rẩy, không biết phải nói gì.
Tử Long Thiên lập tức chém đứt đôi tên ma nhân đó và nói tiếp: “Mấy đưa lao lên là được, nếu cậu ta muốn đối phó với các người thì chắc chắn sẽ từ bỏ việc tự phát nổ, còn nếu không ra tay, trực tiếp phát nổ thì cũng chỉ giết được các người, không giết được tôi. Cậu ta không giết được tôi mà tự nổ thì có ý nghĩa gì. Nghe đây, lập tức lao lên giết cho tôi”.
Dứt lời, đám ma nhân mặt tối sầm nhưng không dám phản bác. Dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của Đại Ma Quân mà.
Sắc mặt của Lâm Chính đanh lại. Đúng là nếu như Tử Long Thiên không lao lên, chỉ dựa vào đám ma nhân này đối phó với anh, anh mà tiếp tục muốn tự phát nổ thì cùng lắm cũng chỉ giết được đám thuộc hạ. Như vậy thì không đáng.
Nếu anh từ bỏ việc tự phát nổ, Tử Long Thiên chắc chắn sẽ nhân cơ hội ra tay. Ông ta đang ép anh phải đưa ra lựa chọn.
Tự sát? Hay là chết trong tay ông ta! Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Đầu óc trở nên hỗn loạn. Thế nhưng anh cũng đã đưa ra quyết định của mình.
“Giết”, đám ma nhân lao lên không chút do dự. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã lao về phía Tử Long Thiên.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên giật mình.
“Ông không tới thì tôi tới. Chúng ta cùng chết đi”, Lâm Chính gầm lên, kiểm soát châm khí, lao thẳng về phía Tử Long Thiên
“Không!”, Tử Long Thiên mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại. Lâm Chính đuổi theo sát ông ta, không để ông ta có cơ hội chạy thoát.
“Giết Tô Nhu, giết người phụ nữ của cậu ta. Cậu mà không cứu người phụ nữ của cậu thì cô ta sẽ bị phanh thây”, Tử Long Thiên gầm lên.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay đầu lại .Lúc này anh đã không còn bảo vệ được Tô Nhu nữa rồi. Điều anh có thể làm là ngủ một giấc thiên thu cùng cô.
Tô Nhu lẳng lặng nhìn Lâm Chính. Cô rơi nước mắt. Không biết từ khi nào mà cô không còn cảm thấy sợ nữa. Bởi vì cô biết, người này đang bảo vệ cho mình.
Mặc dù không thể thay đổi kết cục nhưng cô cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Đám ma nhân đã áp sát tới.
Bọn chúng giơ thanh đao trong tay lên bổ về phía cô. Tô Nhu không hề né tránh, chỉ nhắm mắt chờ đợi.
Chờ đợi cái chết ập tới.
Đúng lúc này thì…Vô số đường đạn được phóng tới ghim lên người đám ma nhân. Đầu bọn chúng bị bắn xuyên, tất cả đổ rầm ra đất, chết ngay lập tức.
“Cái gì?”, Tô Nhu mở mắt.
“Lâm tướng quân, xin hãy dừng tay”.
Lúc này, một giọng nói vang lên. Vô số bóng hình từ trên không trung đáp xuống. Lâm Chính giật mình, lập tức dừng lại và ngước nhìn.
Có tám người cả nam cả nữ đứng trước mặt anh, trông họ vô cùng điềm nhiên, vậy mà khí tức của họ phát ra thì đáng sợ tới mức ghê người.
“Các người là ai?”, Tử Long Thiên hoang mang.
“Tử Long Thiên, ông to gan lắm. Dám mạo phạm tới cả Giang Thành. Thiên Ma Đạo định đối đầu với Long Quốc đúng không?”, một người đàn ông tóc ngắn lạnh giọng.
“Một lũ chuột nhắt mà dám đối đầu với Thiên Ma Đạo à? Tử Long Thiên hừ giọng: “Các người chán sống thì tôi sẽ tác thành cho các người”.
“Để xem ai tác thành cho ai nhé”, người đàn ông hừ giọng, lao về phía Tử Long Thiên. Những người khác cũng đồng loạt lao ra.
Chương 2754: Bộ đội Bát Hoang
Những người đột nhiên xuất hiện này là ai?
Lâm Chính rất nghi hoặc.
Các nữ chiến sĩ ở bên này như nhận ra điều gì, mừng rỡ hô lên: “Bát Hoang Tướng! Bộ đội Bát Hoang đến rồi! Tốt quá rồi! Chúng ta được cứu rồi!”.
“Bát Hoang?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Lúc này, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.
Ở xa xa vang lên tiếng động cơ, hơn nữa tiếng động càng lúc càng mãnh liệt, còn kèm theo tiếng bước chân dày đặc.
“Đại nhân! Xung quanh có rất nhiều quân đội Long Quốc đi thành nhóm, chúng ta cần phải rút lui! Cần phải rút lui ngay lập tức!”.
Một ma nhân dường như đã nhận ra điều gì, gắng sức hét lên.
Tử Long Thiên biến sắc, nhìn về phía xa.
Quả nhiên, ở xa xa có đông đảo các chiến sĩ được vũ trang đầy đủ tiến về phía này.
Đó không phải tổ chức của quân đoàn Long Huyền, mà là một binh đoàn siêu cấp khác của Long Quốc.
Quân đoàn Bát Hoang!
Quân đoàn Bát Hoang quy mô không lớn, chỉ có một vạn người, nhưng thực lực của quân đoàn này hơn xa quân đoàn Long Huyền.
Trang bị của bọn họ đều là trang bị tiên tiến nhất của Long Quốc, hơn nữa phối hợp với vũ khí hạng nặng, thậm chí bọn họ có thể điều động chi viện không trung. Tất cả máy bay chiến đấu trong căn cứ quân sự gần Giang Thành đều sẵn sàng nghe lệnh của bọn họ!
Chuyện này là sao?
Vì sao người của quân đoàn Bát Hoang lại xuất hiện ở đây?
Tử Long Thiên không thể hiểu nổi.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
Tử Long Thiên trở nên nghiêm túc, không dám do dự, lập tức vừa đánh vừa lui.
Tám cao thủ siêu cấp dốc sức bao vây.
Nhưng dù gì Tử Long Thiên cũng là Đại Ma Quân, thực lực hùng mạnh, bọn họ chưa chắc có thể giết chết Tử Long Thiên. Tử Long Thiên một lòng muốn chạy cũng không ai cản được.
“Đừng để bọn họ chạy mất, giết!”.
Tám cao thủ siêu cấp điên cuồng truy kích.
Lâm Chính không đuổi theo được, nhìn cảnh đó mà thở phào, ngồi bệt xuống đất, khó mà đứng dậy lần nữa.
“Thần y Lâm!”.
Tô Nhu chạy tới dìu anh dậy, nước mắt rơi xuống.
“Xin lỗi Tiểu Nhu, tôi đã không bảo vệ tốt cho cô”, Lâm Chính yếu ớt nói.
Trận đấu này xem như Lâm Chính thất bại thảm hại.
Nếu không có bộ đội Bát Hoang xuất hiện, hậu quả khó mà tưởng tượng.
“Ngốc quá!”.
Tô Nhu khóc lóc, một câu cũng không nói ra được.
Bộ đội Bát Hoang là bộ đội chi viện mà quân đoàn Long Huyền gọi đến. Sau khi biết quân đoàn Long Huyền bị tấn công, bộ đội Bát Hoang đã đi máy bay quân dụng đến Giang Thành, hỗ trợ quân đoàn Long Huyền vây giết người của Thiên Ma Đạo.
Dù sao tính chất chuyện này cũng quá khủng khiếp.
Thiên Ma Đạo bắt đầu ra tay với một thành phố của Long Quốc! Đây là chuyện mà Chính phủ Long Quốc không thể chấp nhận được.
Chẳng mấy chốc, cao thủ của Dương Hoa cũng đã đuổi đến.
Mọi người lập tức đưa Lâm Chính đến Học viện Huyền Y Phái chữa trị.
Nửa ngày sau, người Thiên Ma Đạo người chết người rút lui, không dám ở lại Giang Thành thêm nữa.
Tử Long Thiên cũng đã quay về Thiên Ma Đạo.
Nhưng chuyện này là hồi chuông báo động cho Chính phủ Long Quốc.
Bát Hoang lập tức báo cáo chuyện này lên cấp trên. Khi được biết không ít cao thủ đã hi sinh, Chính phủ Long Quốc lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp, thảo luận làm sao đối phó với Thiên Ma Đạo.
Cung Hỉ Vân được phát hiện ở một nhà kho bỏ hoang bên ngoài Giang Thành.
Cô ta bị tra tấn không còn nhìn ra hình người, nhưng may là vẫn còn chút hơi tàn.
Lâm Chính nằm trên giường bệnh của Học viện Huyền Y Phái, cảm thấy cả người mệt mỏi.
Một chuỗi sự việc xảy ra khiến anh sứt đầu mẻ trán.
May là Tịnh Thế Bạch Liên vẫn còn giữ được.
Nếu nó rơi vào tay đám người Thiên Ma Đạo, Dương Hoa của anh xem như tiêu tùng.
Chuyện lần này cũng cho Lâm Chính biết một chuyện.
Tịnh Thế Bạch Liên không phải vô địch.
Riêng mình nó vẫn không đủ để anh tự bảo vệ…
Chương 2755: Huyết Dạ Thiên
Tử Long Thiên chật vật chạy về Thiên Ma Đạo.
Lần này đội ngũ đến Giang Thành cùng Tử Long Thiên đều bị tiêu diệt, chỉ còn số ít người chạy thoát về được.
Về đến cung điện của mình, Tử Long Thiên ngồi thẳng xuống ghế, thở hổn hển. Trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không cam tâm, siết chặt nắm đấm, toàn thân toát ra sát khí không thể kiềm chế.
“Đại nhân thất bại rồi!”.
Một người phụ nữ quấn đầy băng gạc, được người ta dùng kiệu khiêng vào cung điện.
Đó chính là Đại Ma Nữ Bỉ Ngạn Hoa!
“Thế nào? Cô khỏe hơn chút nào chưa?”, Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
“Cơ thể tôi nghỉ dưỡng chút là không sao nữa, ngược lại là đại nhân, lần này thất bại e là khó mà giải thích với đạo chủ”, Bỉ Ngạn Hoa nói.
“Chính phủ Long Quốc đã can thiệp, ngay cả bộ đội Bát Hoang cũng đã xuất hiện, chỉ dựa vào một mình tôi muốn cướp lấy Tịnh Thế Bạch Liên không dễ dàng! Chết tiệt, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa!”, Tử Long Thiên vung tay lên đánh vào tay vịn.
Ầm!
Tay vịn bình an vô sự, nhưng cả cung điện lại rung lắc.
Ma nhân trong cung điện vội vàng quỳ xuống, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Bỉ Ngạn Hoa không lên tiếng.
Chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười khinh thường.
“Kẻ vô năng chỉ biết ngồi trong bóng tối trút giận một cách vô dụng, đây là sự bi thương lớn nhất, cũng là kẻ đáng thương nhất!”.
Nghe thấy lời này, hai người đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu lại.
Một người đàn ông mặc áo dài màu đen, sau lưng khoác áo choàng màu bạc đi vào cung điện.
“Là cậu?”, ánh mắt Tử Long Thiên lạnh băng.
“Bái kiến An Huyền đại nhân!”.
Bỉ Ngạn Hoa vội vàng hô lên.
“Cô đang hành lễ với tôi đấy sao? Vì sao không xuống kiệu quỳ bái?”, người đàn ông tên An Huyền nhếch khóe miệng, híp mắt hỏi.
Bỉ Ngạn Hoa nhíu mày, cung kính khẽ đáp: “An Huyền đại nhân thứ tội, Bỉ Ngạn Hoa bị thương nặng, không thể xuống đất đi lại, xin hãy thứ tội!”.
“Có xuống được không là chuyện của cô, cái tôi quan tâm là cô có thành ý hay không, nếu cô không làm được thì đó là đang sỉ nhục tôi! Chắc cô biết hậu quả”, An Huyền mỉm cười nói.
Bỉ Ngạn Hoa biến sắc.
Tử Long Thiên đứng bật dậy, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm An Huyền.
“Cậu có ý gì? Muốn ép buộc Ma Nữ của tôi khuất phục cậu sao?”, Tử Long Thiên hỏi.
“Tôi chỉ bảo các người phải hiểu quy tắc một chút, có vấn đề gì sao?”, An Huyền nói.
“Khốn nạn!”.
Tử Long Thiên sắp sửa nổi giận.
Đúng lúc này, Bỉ Ngạn Hoa nhỏ giọng nói: “Đại Ma Quân, xin chớ nổi giận, tôi nguyện quỳ!”.
Tử Long Thiên kinh ngạc.
Bỉ Ngạn Hoa lại không chút do dự trèo xuống khỏi kiệu.
Người bên cạnh vội vàng tiến lên dìu đỡ.
“Đứng im hết cho tôi!”, An Huyền quát lên.
Bọn họ không dám động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bỉ Ngạn Hoa dập đầu xuống đất.
“Bái kiến… An Huyền đại nhân!”.
“Ừ!”.
An Huyền gật đầu, trên mặt giữ nụ cười lạnh nhạt, đi về phía Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên vẻ mặt âm trầm, nắm đấm siết chặt, nhưng ngại người này có thân phận đặc biệt, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Nghe đây, Tử Long Thiên! Tôi phụng lệnh sư tôn đưa ông đến Huyết Dạ Thiên! Sư tôn rất thất vọng với hành động lần này của ông, do đó phạt ông đến Huyết Dạ Thiên sám hối một tháng!”, An Huyền nói.
“Cái gì? Huyết Dạ Thiên?”, Bỉ Ngạn Hoa biến sắc.
“Một tháng?”, Tử Long Thiên căng thẳng.
“Có vấn đề gì sao?”, An Huyền cười hỏi.
“Đạo chủ muốn tôi chết sao?”, Tử Long Thiên hỏi: “Nếu thế thì cần gì phải phiền phức như vậy, cứ nói thẳng là được. Ông ấy muốn tôi chết, tôi có thể không chết được sao?”.
Hành động điên cuồng của Lâm Chính khiến đám ma nhân có chút do dự. Bọn chúng cầm kiếm nhưng hoang mang bất an.
Mà trước mặt Lâm Chính thì đã có bảy, tám người nằm xuống rồi. Tất cả những kẻ nằm xuống đều bị chém thành nhiều mảnh, máu phun ra, trông vô cùng thê thảm.
“Sao? Cậu định chặn chúng tôi lại để người phụ nữ của cậu có thể chạy thoát à?”
Tử Long Thiên cười thản nhiên: “Nếu như cậu nghĩ như vậy thì cậu thật ngây thơ quá”.
“Hả”.
Lâm Chính giật mình. Đột nhiên, anh ý thức được điều gì đó bèn quay lại nhìn, định đuổi theo theo Tô Nhu nhưng Tử Long Thiên nào để anh được như ý muốn. Ông ta bật cười, rút ma đao ra chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp phòng ngự. Anh cũng không thể rời đi được.
“Á”, lúc này có tiếng kêu từ xa vọng tới. Lâm Chính co đồng tử, tông vào Tử Long Thiên và điên cuồng lao đi.
Tử Long Thiên vẫn chém tới tấp về phía đối phương. Lâm Chính mặc kệ. Anh bị dính đòn trông vô cùng thê thảm.
Rẹt!
Rẹt!
Lưng của anh xuất hiện những vết kiếm dài, màu túa ra trông vô cùng đáng sợ. Anh cứ thế lao về phía Tô Nhu.
Lúc anh tới gần thì thấy một nhóm người đang bao vây bọn họ và định ra tay. Một cây đao đã chém xuống người cô.
“Cút đi”, Lâm Chính gầm lên, vung tay và phóng châm ra. Trong nháy mắt, cây đao đang chém về phía Tô Nhu đột nhiên khựng lại giữa không gian.
Lâm Chính nhảy tới, vung kiếm chém mạnh.
Phụt. Đầu đám ma nhân bay qua một bên, những thi thể không đầu từ từ đổ xuống. Tô Nhu sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Cô định nói gì đó nhưng nhìn thấy cơ thể đẫm máu của Lâm Chính thì cô chỉ biết rơi nước mắt, vội chạy tới dìu anh.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”, Tô Nhu đau đớn hỏi.
“Tôi không sao...Tô Nhu, cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính mỉm cười. Tô Nhu cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Cô đau khổ không nói nên lời.
“Đúng là một đôi uyên ương số khổ mà. Có điều, các người cũng đến lúc lên đường rồi”, Tử Long Thiên không nói nhiều nữa, chỉ xách đao và dẫn theo các cao thủ khác tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính biết không thể để Tô Nhu rời đi một mình. Bởi vì xung quanh đây có không biết bao nhiêu là ma nhân, nếu như để cô đối mặt với tên ma nhân nào nữa thì chắc chắn cô sẽ bị giết chết.
“Cô ở đây đợi tôi, đợi cứu viện”.
Lâm Chính trầm giọng, xách kiếm lên chiến đấu tiếp. Nhưng anh có thể đối đầu được với bao nhiêu người đây?
Trạng thái của anh vốn đã không tốt. Anh có thể đỡ được bao nhiêu nhát đao của Tử Long Thiên? Nếu là người thường thì có lẽ đã chết từ lâu rồi. Lâm Chính lúc này chỉ còn biết mượn ý chí để chiến đấu.
“Cậu có thể cầm cự được bao lâu?”, Tử Long Thiên cười lạnh lùng, sau đó điên cuồng tấn công.
Ma đao của ông ta như có thể khiến tất cả mọi thứ trước mặt thành tro bụi.
Keng...Lúc này, thanh kiếm trong tay Lâm Chính đột nhiên bị đánh văng. Cả người anh cũng bị sức mạnh của đối phương đẩy lùi về sau. Thanh kiếm bay trong không gian rồi cắm phập xuống đất.
Lâm Chính đưa tay lên thì phát hiện ra vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ đã đầm đìa máu.
Anh ý thức được rằng Tử Long Thiên chắc chắn đã có sự gia tăng về mặt sức mạnh. Thực lực lúc này của ông ta so với lúc trước đã khác nhiều.
Giờ Tử Long Thiên đã mạnh hơn nhiều và đáng sợ hơn nhiều.
Chương 2752: Cậu đúng là một kẻ điên
“Có thể tiễn cậu lên đường được rồi”, Tử Long Thiên thản nhiên nói, đôi mắt đỏ rực, đầy vẻ hận thù.
Trước đó chiến đấu với ở Thiên Ma Đạo, ông ta bị đánh bại, nên nổi tâm ma, lúc nào cũng chỉ muốn giết cho bằng được Lâm Chính.
Nếu không đánh bại được anh, tiêu trừ đi tâm ma thì ông ta biết cả đời này sẽ không thể nào tăng tu vi được nữa.
Vì vậy ông ta đi gặp Đạo Chủ, xin Đạo Chủ dùng mật thuật để thay đổi xác thịt của ông ta, khiến cho sức mạnh của ông ta tăng lên nhiều hơn.
Không chỉ có vậy, ma đao trong tay của ông ta cũng là do Đạo Chủ tặng cho. Sức mạnh của nó mạnh hơn thanh ma đao trước đó rất nhiều. Ngay cả kiếm công nghệ cũng không thể chém gãy được.
Tử Long Thiên nhếch miệng cười, bước về phía Lâm Chính, định kết liễu anh. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu: “Ông thật sự cảm thấy ông có thể đánh bại được tôi sao?”
“Sao thế? Tôi không giết được cậu à?”, Tử Long Thiên chau mày.
“Nếu tôi thật sự chết thì cũng không bao giờ chết trong tay ông. Tôi chỉ chết trong chính tay tôi”, Lâm Chính vừa nói vừa giơ cánh tay lên và hành động.
Những luồng sáng như tinh cầu phóng ra từ đầu ngón tay anh bay lơ lửng trên đầu. Chúng bám dày đặc.
Đó đều là khí châm. Tử Long Thiên giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn gia tăng tốc độ, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề do dự, anh lập tức điều khiển châm khí ghim vào cơ thể của mình.
Tử Long Thiên thất kinh, vội vàng khựng bước và gầm lên: "Dừng tay”.
Số châm khí dừng lại. Lâm Chính nhìn ông ta chăm chăm, khuôn mặt ánh lên vẻ kiên quyết.
“Thần y Lâm đừng làm loạn”, Tử Long Thiên bặm môi.
“Đại nhân, tại sao không giết cậu ta?", ma nhân ở bên cạnh cảm thấy hoang mang bèn hỏi.
“Đồ ngốc này còn không nhận ra sao. Thần y Lâm định sống chết một phen, những châm khí trên đầu cậu ta mang theo sức mạnh tinh thuần, hơn nữa lúc này cậu ta cũng đã phóng sức mạnh, giờ châm khí đó giống như hỏa tinh, chỉ cần chúng rơi xuống thì cậu ta sẽ không khác gì quả bom được châm ngòi và hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây. Khi đó chẳng ai có thể sống sót được”, Tử Long Thiên nói.
“Cái gì?”, đám đông nín thở.
“Không thể nào! Đại Nhân, người này tự phát nổ mà có uy lực lớn tới vậy sao? Không thể”, có người không tin.
Thế nhưng Tử Long Thiên chỉ nhìn chăm chăm Tịnh Thế Bạch Liên trong tay của Lâm Chính: “Nếu cậu ta chỉ đơn giản tự phát nổ thì uy lực không thể mạnh tới mức như thế nhưng nếu cậu ta dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên thì e rằng ngoài Đạo Chủ ra, sẽ chẳng có một ai chịu nổi đâu”.
Đám đông nghe thấy vậy thì da đầu tê dại. Lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra để cùng phát nổ. Nếu vậy thì uy lực của nó chắc chắn là thứ mà người thường không thể nào đỡ nổi.
“Thần y Lâm quả nhiên là một kẻ điên. Người như vậy nên gia nhập Thiên Ma Đạo chúng ta mới phải”, Tử Long Thiên hừ giọng.
“Làm người không làm lại đi làm kẻ điên giống như các người. Các người đầu có vấn đề đấy à?”
Lâm Chính hừ giọng: “Nghe đây, giờ cho các người hai con đường để lựa chọn. Hoặc là các người rời đi, hoặc là cùng chết với tôi. Các người tự lựa chọn đi”.
“Thần y Lâm, nếu như cậu lấy điều đó ra để uy hiếp với chúng tôi thì cậu nhầm lớn rồi. Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không có cách nào đối phó với cậu sao?”
Tử Long Thiên cười lạnh lùng và phất tay: “Lao lên, giết cậu ta”.
“Hả?”, đám ma nhân hết hồn.
Chương 2753: Xem ai sống ai chết
Đại Nhân, cậu ta…Đám ma nhân run rẩy, không biết phải nói gì.
Tử Long Thiên lập tức chém đứt đôi tên ma nhân đó và nói tiếp: “Mấy đưa lao lên là được, nếu cậu ta muốn đối phó với các người thì chắc chắn sẽ từ bỏ việc tự phát nổ, còn nếu không ra tay, trực tiếp phát nổ thì cũng chỉ giết được các người, không giết được tôi. Cậu ta không giết được tôi mà tự nổ thì có ý nghĩa gì. Nghe đây, lập tức lao lên giết cho tôi”.
Dứt lời, đám ma nhân mặt tối sầm nhưng không dám phản bác. Dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của Đại Ma Quân mà.
Sắc mặt của Lâm Chính đanh lại. Đúng là nếu như Tử Long Thiên không lao lên, chỉ dựa vào đám ma nhân này đối phó với anh, anh mà tiếp tục muốn tự phát nổ thì cùng lắm cũng chỉ giết được đám thuộc hạ. Như vậy thì không đáng.
Nếu anh từ bỏ việc tự phát nổ, Tử Long Thiên chắc chắn sẽ nhân cơ hội ra tay. Ông ta đang ép anh phải đưa ra lựa chọn.
Tự sát? Hay là chết trong tay ông ta! Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Đầu óc trở nên hỗn loạn. Thế nhưng anh cũng đã đưa ra quyết định của mình.
“Giết”, đám ma nhân lao lên không chút do dự. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã lao về phía Tử Long Thiên.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên giật mình.
“Ông không tới thì tôi tới. Chúng ta cùng chết đi”, Lâm Chính gầm lên, kiểm soát châm khí, lao thẳng về phía Tử Long Thiên
“Không!”, Tử Long Thiên mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại. Lâm Chính đuổi theo sát ông ta, không để ông ta có cơ hội chạy thoát.
“Giết Tô Nhu, giết người phụ nữ của cậu ta. Cậu mà không cứu người phụ nữ của cậu thì cô ta sẽ bị phanh thây”, Tử Long Thiên gầm lên.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay đầu lại .Lúc này anh đã không còn bảo vệ được Tô Nhu nữa rồi. Điều anh có thể làm là ngủ một giấc thiên thu cùng cô.
Tô Nhu lẳng lặng nhìn Lâm Chính. Cô rơi nước mắt. Không biết từ khi nào mà cô không còn cảm thấy sợ nữa. Bởi vì cô biết, người này đang bảo vệ cho mình.
Mặc dù không thể thay đổi kết cục nhưng cô cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Đám ma nhân đã áp sát tới.
Bọn chúng giơ thanh đao trong tay lên bổ về phía cô. Tô Nhu không hề né tránh, chỉ nhắm mắt chờ đợi.
Chờ đợi cái chết ập tới.
Đúng lúc này thì…Vô số đường đạn được phóng tới ghim lên người đám ma nhân. Đầu bọn chúng bị bắn xuyên, tất cả đổ rầm ra đất, chết ngay lập tức.
“Cái gì?”, Tô Nhu mở mắt.
“Lâm tướng quân, xin hãy dừng tay”.
Lúc này, một giọng nói vang lên. Vô số bóng hình từ trên không trung đáp xuống. Lâm Chính giật mình, lập tức dừng lại và ngước nhìn.
Có tám người cả nam cả nữ đứng trước mặt anh, trông họ vô cùng điềm nhiên, vậy mà khí tức của họ phát ra thì đáng sợ tới mức ghê người.
“Các người là ai?”, Tử Long Thiên hoang mang.
“Tử Long Thiên, ông to gan lắm. Dám mạo phạm tới cả Giang Thành. Thiên Ma Đạo định đối đầu với Long Quốc đúng không?”, một người đàn ông tóc ngắn lạnh giọng.
“Một lũ chuột nhắt mà dám đối đầu với Thiên Ma Đạo à? Tử Long Thiên hừ giọng: “Các người chán sống thì tôi sẽ tác thành cho các người”.
“Để xem ai tác thành cho ai nhé”, người đàn ông hừ giọng, lao về phía Tử Long Thiên. Những người khác cũng đồng loạt lao ra.
Chương 2754: Bộ đội Bát Hoang
Những người đột nhiên xuất hiện này là ai?
Lâm Chính rất nghi hoặc.
Các nữ chiến sĩ ở bên này như nhận ra điều gì, mừng rỡ hô lên: “Bát Hoang Tướng! Bộ đội Bát Hoang đến rồi! Tốt quá rồi! Chúng ta được cứu rồi!”.
“Bát Hoang?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Lúc này, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.
Ở xa xa vang lên tiếng động cơ, hơn nữa tiếng động càng lúc càng mãnh liệt, còn kèm theo tiếng bước chân dày đặc.
“Đại nhân! Xung quanh có rất nhiều quân đội Long Quốc đi thành nhóm, chúng ta cần phải rút lui! Cần phải rút lui ngay lập tức!”.
Một ma nhân dường như đã nhận ra điều gì, gắng sức hét lên.
Tử Long Thiên biến sắc, nhìn về phía xa.
Quả nhiên, ở xa xa có đông đảo các chiến sĩ được vũ trang đầy đủ tiến về phía này.
Đó không phải tổ chức của quân đoàn Long Huyền, mà là một binh đoàn siêu cấp khác của Long Quốc.
Quân đoàn Bát Hoang!
Quân đoàn Bát Hoang quy mô không lớn, chỉ có một vạn người, nhưng thực lực của quân đoàn này hơn xa quân đoàn Long Huyền.
Trang bị của bọn họ đều là trang bị tiên tiến nhất của Long Quốc, hơn nữa phối hợp với vũ khí hạng nặng, thậm chí bọn họ có thể điều động chi viện không trung. Tất cả máy bay chiến đấu trong căn cứ quân sự gần Giang Thành đều sẵn sàng nghe lệnh của bọn họ!
Chuyện này là sao?
Vì sao người của quân đoàn Bát Hoang lại xuất hiện ở đây?
Tử Long Thiên không thể hiểu nổi.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
Tử Long Thiên trở nên nghiêm túc, không dám do dự, lập tức vừa đánh vừa lui.
Tám cao thủ siêu cấp dốc sức bao vây.
Nhưng dù gì Tử Long Thiên cũng là Đại Ma Quân, thực lực hùng mạnh, bọn họ chưa chắc có thể giết chết Tử Long Thiên. Tử Long Thiên một lòng muốn chạy cũng không ai cản được.
“Đừng để bọn họ chạy mất, giết!”.
Tám cao thủ siêu cấp điên cuồng truy kích.
Lâm Chính không đuổi theo được, nhìn cảnh đó mà thở phào, ngồi bệt xuống đất, khó mà đứng dậy lần nữa.
“Thần y Lâm!”.
Tô Nhu chạy tới dìu anh dậy, nước mắt rơi xuống.
“Xin lỗi Tiểu Nhu, tôi đã không bảo vệ tốt cho cô”, Lâm Chính yếu ớt nói.
Trận đấu này xem như Lâm Chính thất bại thảm hại.
Nếu không có bộ đội Bát Hoang xuất hiện, hậu quả khó mà tưởng tượng.
“Ngốc quá!”.
Tô Nhu khóc lóc, một câu cũng không nói ra được.
Bộ đội Bát Hoang là bộ đội chi viện mà quân đoàn Long Huyền gọi đến. Sau khi biết quân đoàn Long Huyền bị tấn công, bộ đội Bát Hoang đã đi máy bay quân dụng đến Giang Thành, hỗ trợ quân đoàn Long Huyền vây giết người của Thiên Ma Đạo.
Dù sao tính chất chuyện này cũng quá khủng khiếp.
Thiên Ma Đạo bắt đầu ra tay với một thành phố của Long Quốc! Đây là chuyện mà Chính phủ Long Quốc không thể chấp nhận được.
Chẳng mấy chốc, cao thủ của Dương Hoa cũng đã đuổi đến.
Mọi người lập tức đưa Lâm Chính đến Học viện Huyền Y Phái chữa trị.
Nửa ngày sau, người Thiên Ma Đạo người chết người rút lui, không dám ở lại Giang Thành thêm nữa.
Tử Long Thiên cũng đã quay về Thiên Ma Đạo.
Nhưng chuyện này là hồi chuông báo động cho Chính phủ Long Quốc.
Bát Hoang lập tức báo cáo chuyện này lên cấp trên. Khi được biết không ít cao thủ đã hi sinh, Chính phủ Long Quốc lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp, thảo luận làm sao đối phó với Thiên Ma Đạo.
Cung Hỉ Vân được phát hiện ở một nhà kho bỏ hoang bên ngoài Giang Thành.
Cô ta bị tra tấn không còn nhìn ra hình người, nhưng may là vẫn còn chút hơi tàn.
Lâm Chính nằm trên giường bệnh của Học viện Huyền Y Phái, cảm thấy cả người mệt mỏi.
Một chuỗi sự việc xảy ra khiến anh sứt đầu mẻ trán.
May là Tịnh Thế Bạch Liên vẫn còn giữ được.
Nếu nó rơi vào tay đám người Thiên Ma Đạo, Dương Hoa của anh xem như tiêu tùng.
Chuyện lần này cũng cho Lâm Chính biết một chuyện.
Tịnh Thế Bạch Liên không phải vô địch.
Riêng mình nó vẫn không đủ để anh tự bảo vệ…
Chương 2755: Huyết Dạ Thiên
Tử Long Thiên chật vật chạy về Thiên Ma Đạo.
Lần này đội ngũ đến Giang Thành cùng Tử Long Thiên đều bị tiêu diệt, chỉ còn số ít người chạy thoát về được.
Về đến cung điện của mình, Tử Long Thiên ngồi thẳng xuống ghế, thở hổn hển. Trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không cam tâm, siết chặt nắm đấm, toàn thân toát ra sát khí không thể kiềm chế.
“Đại nhân thất bại rồi!”.
Một người phụ nữ quấn đầy băng gạc, được người ta dùng kiệu khiêng vào cung điện.
Đó chính là Đại Ma Nữ Bỉ Ngạn Hoa!
“Thế nào? Cô khỏe hơn chút nào chưa?”, Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
“Cơ thể tôi nghỉ dưỡng chút là không sao nữa, ngược lại là đại nhân, lần này thất bại e là khó mà giải thích với đạo chủ”, Bỉ Ngạn Hoa nói.
“Chính phủ Long Quốc đã can thiệp, ngay cả bộ đội Bát Hoang cũng đã xuất hiện, chỉ dựa vào một mình tôi muốn cướp lấy Tịnh Thế Bạch Liên không dễ dàng! Chết tiệt, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa!”, Tử Long Thiên vung tay lên đánh vào tay vịn.
Ầm!
Tay vịn bình an vô sự, nhưng cả cung điện lại rung lắc.
Ma nhân trong cung điện vội vàng quỳ xuống, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Bỉ Ngạn Hoa không lên tiếng.
Chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười khinh thường.
“Kẻ vô năng chỉ biết ngồi trong bóng tối trút giận một cách vô dụng, đây là sự bi thương lớn nhất, cũng là kẻ đáng thương nhất!”.
Nghe thấy lời này, hai người đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu lại.
Một người đàn ông mặc áo dài màu đen, sau lưng khoác áo choàng màu bạc đi vào cung điện.
“Là cậu?”, ánh mắt Tử Long Thiên lạnh băng.
“Bái kiến An Huyền đại nhân!”.
Bỉ Ngạn Hoa vội vàng hô lên.
“Cô đang hành lễ với tôi đấy sao? Vì sao không xuống kiệu quỳ bái?”, người đàn ông tên An Huyền nhếch khóe miệng, híp mắt hỏi.
Bỉ Ngạn Hoa nhíu mày, cung kính khẽ đáp: “An Huyền đại nhân thứ tội, Bỉ Ngạn Hoa bị thương nặng, không thể xuống đất đi lại, xin hãy thứ tội!”.
“Có xuống được không là chuyện của cô, cái tôi quan tâm là cô có thành ý hay không, nếu cô không làm được thì đó là đang sỉ nhục tôi! Chắc cô biết hậu quả”, An Huyền mỉm cười nói.
Bỉ Ngạn Hoa biến sắc.
Tử Long Thiên đứng bật dậy, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm An Huyền.
“Cậu có ý gì? Muốn ép buộc Ma Nữ của tôi khuất phục cậu sao?”, Tử Long Thiên hỏi.
“Tôi chỉ bảo các người phải hiểu quy tắc một chút, có vấn đề gì sao?”, An Huyền nói.
“Khốn nạn!”.
Tử Long Thiên sắp sửa nổi giận.
Đúng lúc này, Bỉ Ngạn Hoa nhỏ giọng nói: “Đại Ma Quân, xin chớ nổi giận, tôi nguyện quỳ!”.
Tử Long Thiên kinh ngạc.
Bỉ Ngạn Hoa lại không chút do dự trèo xuống khỏi kiệu.
Người bên cạnh vội vàng tiến lên dìu đỡ.
“Đứng im hết cho tôi!”, An Huyền quát lên.
Bọn họ không dám động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bỉ Ngạn Hoa dập đầu xuống đất.
“Bái kiến… An Huyền đại nhân!”.
“Ừ!”.
An Huyền gật đầu, trên mặt giữ nụ cười lạnh nhạt, đi về phía Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên vẻ mặt âm trầm, nắm đấm siết chặt, nhưng ngại người này có thân phận đặc biệt, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Nghe đây, Tử Long Thiên! Tôi phụng lệnh sư tôn đưa ông đến Huyết Dạ Thiên! Sư tôn rất thất vọng với hành động lần này của ông, do đó phạt ông đến Huyết Dạ Thiên sám hối một tháng!”, An Huyền nói.
“Cái gì? Huyết Dạ Thiên?”, Bỉ Ngạn Hoa biến sắc.
“Một tháng?”, Tử Long Thiên căng thẳng.
“Có vấn đề gì sao?”, An Huyền cười hỏi.
“Đạo chủ muốn tôi chết sao?”, Tử Long Thiên hỏi: “Nếu thế thì cần gì phải phiền phức như vậy, cứ nói thẳng là được. Ông ấy muốn tôi chết, tôi có thể không chết được sao?”.
Bình luận facebook