• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (127 Viewers)

  • Chương 2746-2750

Chương 2746: Kiểm tra

“Đường sống? Hừ, trở thành ác ma thì làm gì còn quan tâm tới tính mạng của mình. Tôi đã đứng ở vị trí bên ngoài sinh tử rồi. Giờ thứ tôi cần là Tịnh Thế Bạch Liên trong tay cậu. Cậu không đưa thì đợi tôi xử lý Tô Nhu đi”.

Nói xong, Trương Thất Dạ lật bàn tay lấy ra một thứ như ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa chuyển động trong tay ông ta trông vô cùng huyền diệu.

“Đây là ma hỏa độc nhất của Thiên Ma Đạo, lấy từ chỗ Tử Long Thiên. Tôi chỉ cần vỗ nó vào người Tô Nhu thôi thì cô ta sẽ bị hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Thần y Lâm, tôi biết cậu có y thuật kinh người, thực lực phi phàm. Nhưng nếu Tô Nhu hóa thành đống tro tàn, châm thuật của cậu dù mạnh đến đâu cũng đừng hòng nghĩ tới việc cứu sống được cô ấy”, Trương Thất Dạ cười lạnh lùng.

Lâm Chính im lặng. Trương Thất Dạ đi theo anh lâu như vậy nên biết rất rõ về năng lực của anh. Với những người như thế này mà không ra đòn sát phạt thì chính mình sẽ mất mạng. Vậy nên khi chuẩn bị phản bội Lâm Chính thì Trương Thất Dạ dã tính toán rất kỹ lưỡng rồi.

“Thần y Lâm, cứ mặc kệ tôi, xin hãy cứu hai chiến sĩ đó, bọn họ vô tội. Tôi có chết cũng không tiếc”, Tô Nhu hét lên.

Câu nói đó khiến Trương Thất Dạ vô cùng tức giận. Ông ta áp sát ma hỏa vào lưng cô. Tô Nhu cảm giác lưng mình nóng ran, cơn đau kịch liệt khiến cô như ngất đi được.

“Cô Tô, tôi cảnh cáo cô rồi, hi vọng cô biết điều. Còn nếu cứ muốn chết thì tôi cũng không ngán đâu”, Trương Thất Dạ nói bằng thứ giọng lạnh tanh. Đôi mắt ông ta đỏ như máu.

Là một Ma Quân nên ông ta có tín niệm của riêng mình. Đã tới nước này rồi, ông ta cũng chẳng sợ chết nữa. Nếu mà ép quá thì chuyện gì ông ta cũng làm được.

“Dừng tay”, lúc này, Lâm Chính lập tức hét lớn. Trương Thất Dạ di chuyển ma hỏa, quay qua nhìn anh.

Lâm Chính lấy bông hoa sen ra, vứt xuống đất. Hai mắt Trương Thất Dạ sáng rực, ông ta lập tức đưa tay ra chộp lấy.

Vụt...Bông hoa hút về phía tay của ông ta.Cảm nhận được khí tức độc nhất từ bông hoa, Trương Thất Dạ vui mừng lắm.

“Là thật! Quả nhiên là thật. Tốt quá rồi. Ha ha…”, ông ta bật cười, trông vô cùng đắc ý.

“Trương Thất Dạ, Tịnh Thế Bạch Liên đã được giao cho ông rồi. Có phải là ông nên thả người rồi không?”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Thần y Lâm, mặc dù tôi phản bội cậu nhưng tôi cũng là người có nguyên tắc. Tôi sẽ thả người ra, nhưng trước đó tôi phải kiểm tra Bạch Liên đã" .

Nói xong ông ta ra hiệu với người ở bên cạnh. Hai ma nhân lập tức bước tới nhận lấy bông hoa và tiến hành phân tích.

“Các người hiểu về kết cấu bên trong của bông hoa sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Thần y Lâm, cậu quên rồi sao? Từ Chính lúc gia tăng sức mạnh cho bông Hoa thì tôi cũng tường tới phòng thí nghiệm. Mặc dù tôi học không nhiều nhưng nhìn hình về kết cấu vẫn có thể hiểu được. Bông hoa có bị cậu cải tạo gì không tôi vẫn có thể nhận ra”.

Trương Thất Dạ cười, sau đó ra hiệu cho hai ma nhân kia làm việc . Một lúc sau, hai ma nhân này đứng dậy.

“Đại nhân, Bạch Liên không thiếu linh kiện nào cả”, một ma nhân nói.

“Xem ra thần y Lâm là người rất chân thành. Nếu đã vậy thì mau tổ hợp lại bông hoa đi. Chúng ta rời khỏi đây”, Trương Thất Dạ mỉm cười.

“Vâng”.

Hai tên ma nhân nhanh chóng tổ hợp lại. Một lúc sau, bông hoa đã được ráp lại, giao vào tay của Trương Thất Dạ.
Chương 2747: Hóa đá

Đồ đã nằm trong tay ông rồi, còn không thả người ra?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Trả cậu", Trương Thất Dạ cười lạnh lùng và đẩy Tô Nhu.

Tô Nhu loạng choạng đi tới. Lâm Chính vội đỡ lấy cô. Hai binh nữ cũng bước đi một cách khó khắn.

Mặc dù đã mất đi tính người như Trương Thất Dạ cũng không phải kẻ nói dối. Mục đích của ông ta đã đạt được. Ông ta có Tịnh Thế Bạch Liên trong tay thì chẳng có gì phải sợ Lâm Chính nữa. Nếu mà giết nhau thật thì với thực lực của Lâm Chính, ông ta không tin có thể đối kháng được với Tịnh Thế Bạch Liên.

“Không sao chứ?”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa hỏi một cách quan tâm.

“Không…sao…”.

“Cảm ơn thần y Lâm”, hai binh sĩ cảm kích nói. Tô Nhu cũng khẽ gật đầu.

“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính thở phào.

“Thần y Lâm, đồ đã trong tay, Thất Dạ tôi cũng nên rời đi rồi. Lát nữa tôi sẽ ra lệnh thả Cung Hỉ Vân, hi vọng lần sau gặp mặt có thể bớt động tay động chân”, Trương Thất Dạ cười thản nhiên, quay người định rời đi.

Nhưng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Ai cho ông đi thế?”

Dứt lời, Trương Thất Dạ giật mình: “Thần y Lâm còn chuyện gì sao?”

“Đương nhiên. Ông cầm đồ của tôi thì giờ có phải nên trả lại cho tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Thần y Lâm, không phải cậu đang nói tới Bạch Liên đấy chứ?”, Trương Thất Dạ nói: “Lẽ nào cậu định đối kháng với Bạch Liên? Nếu vậy thì cậu mất lý trí rồi. Đến cả Tử Thiên Long còn không chống lại được nó. Tôi khuyên cậu đừng có mà không biết điều như thế. Vì thứ này mất đi tính mạng thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu”.

Lâm Chính không nói nhiều, chỉ lao như điện xẹt về phía Trương Thất Dạ.

Trương Thất Dạ tái mặt, vội gầm lên: “Chặn cậu ta lại”.

Nói xong ông ta khởi động Tịnh Thế Bạch Liên. Những ma nhân khác mặc dù sợ hãi nhưng vì có Tịnh Thế Bạch Liên nên cũng lấy dũng khí rút đao ra.

Nhưng Lâm Chính đã đấm thẳng vào người chúng khiến chúng nát bấy nhầy. Anh vẫn không dừng bước, vẫn lao về phía Trương Thất Dạ.

Trương Thất Dạ vội vàng rót sức mạnh vào bông hoa với ý đồ kích hoạt nó. Sức mạnh được rót vào, bông hoa phát ra ánh sáng màu trắng, sau đó ánh sáng bùng lên một lúc rồi tắt ngấm.

“Cái gì vậy?”, Trương Thất Dạ trố tròn mắt.

Lâm Chính chẳng hề khách sao, cứ thế đấm thẳng vào đầu ông ta. Trương Thất Dạ kinh hãi, vội né đòn. Mặc dù né được nhưng sức mạnh do cú đấm phát ra vẫn khiến ông ta bay bật ra sau, đập mạnh xuống đất. Ông ta còn chưa kịp đứng dậy thì đã nôn ra máu, cơ thể bị rách toạc trông vô cùng thê thảm.

Có được dị hoa truyền thừa và Hồng Mông Long Châm, sức mạnh của Lâm Chính khủng khiếp vô cùng. Cộng thêm Lạc Linh Huyết nữa thì Trương Thất Dạ nào phải là đối thủ của anh.

“Sao lại như vậy chứ?”

Trương Thất Dạ miệng đầy máu, cầm bông hoa lên và thất thanh: “Tại sao, tại sao tôi không thể kích hoạt được Tịnh Thế Bạch Liên? Linh kiện rõ ràng là đầy đủ cơ mà. Tại sao không thể?"

“Nguyên nhân rất đơn giản, tạm thời Tịnh Thế Bạch Liên đang trong trạng thái nguội, cơ quan bên trong đã về tới điểm không, không thể nào kích hoạt được nữa. Vì vậy dù ông có cầm được nó thì cũng chẳng thể uy hiếp được tôi”, Lâm Chính đáp lại.

“Cái gì?”
Chương 2748: Không sợ

“Sao có thể như vậy được? Thời kỳ nguội sao? Tại sao…tại sao nó lại bị như thế”, Trương Thất Dạ tái mặt, lầm bầm: “Tôi nghe Từ Chính nói Tịnh Thế Bạch Liên đã được sửa lại, có thể tiếp tục khởi động sức mạnh ít nhất năm lần, tại sao giờ nó lại bước vào giai đoạn này chứ?”

“Trương Thất Dạ, ông quên là tôi tới từ đâu nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Thần Hỏa Tôn Giả?”, ông ta nín thở, trố tròn mắt: “Lẽ nào…cậu đã đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả rồi sao?”

“Không thể nói là đánh bại nhưng tạm thời ông ta sẽ không gây sự với tôi nữa. Còn về Tịnh Thế Bạch Liên thì ông cũng không kích hoạt nổi đâu. Đưa cho tôi đi”.

Lâm Chính nói rồi xoay tay, một luồng sức mạnh phóng ra khống chế tay của Trương Thất Dạ. Lâm Chính giật mạnh.

Vụt…Cánh tay ông ta bị xé ra, cùng với Tịnh Thế Bạch Liên bay về phía mình.

“Á!”, Trương Thất Dạ gào thét đau đớn, ôm chặt cánh tay, toát mồ hôi hột.

Tịnh Thế Bạch Liên lại nằm trong tay của Lâm Chính. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Lâm Chính lạnh lùng bước về phía Trương Thất Dạ.

Trương Thất Dạ tái mặt, ông ta bò dậy định tấn công Lâm Chính. Ông ta biết là bản thân không thể chạy thoát được. Tới nước này rồi chỉ còn cách liều mạng thôi.

Ông ta tung cú đấm nhưng Lâm Chính đã dùng chưởng đỡ lại. Ma khí và dị hỏa va chạm, bùng nổ trong không gian.

Cú đấm của Trương Thất Dạ không là gì đối với Lâm Chính. Anh dùng dị hỏa đốt cháy cú đấm của ông ta.

Trương Thất Dạ tái mặt. Ông ta biết sự đáng sợ của dị hỏa nên không dám do dự, vội điều động chân khí lên cánh tay mình.

Cánh tay của ông ta nổ ra rồi rơi xuống đất. Di hỏa thiêu rụi cánh tay đó thành tro bụi.

Trương Thất Dạ đã mất cả hai cánh tay và không còn sức chiến đấu nữa. Ông ta vội vàng lùi lại, miệng nôn ra máu, hai cánh tay cũng chảy máu không ngừng.

Ông ta còn định nói gì đó nhưng...

Vụt! Lâm Chính lại lao lên, siết cổ Trương Thất Dạ. Anh nhấc ông ta lên bằng một tay. Cổ ông ta biến dạng, hơi thở trở nên khó khăn. Ông ta giãy giụa, hai mắt lồi ra, sự sợ hãi và tuyệt vọng ập tới.

“Thần y Lâm…”, ông ta cố gắng lên tiếng.

“Trương Thất Dạ..thật ra ông muốn đi chấn hưng lại Ám Ma Đạo thì tôi cũng không cản ông. Ông muốn làm gì thì làm, dù ông không muốn ở lại bên cạnh tôi thì tôi cũng không trách ông. Mỗi người có một chí hướng riêng, tôi cũng không dập tắt bất kỳ ước mơ của ai cả…nhưng…ông không nên gây sự với tôi. Ông đã động tới giới hạn cuối cùng của tôi rồi".

“Thắng làm vua thua làm giặc…cũng chẳng có gì phải nói nhiều…”, Trương Thất Dạ đau đớn nói. Ông ta đã nhận thua rồi.

“Vì vậy, ông không cảm thấy hối hận với những hành vi mình đã làm sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Có gì phải hối hận chứ. Tôi không làm sai, tôi nỗ lực vì lý tưởng của mình, nếu thất bại thì là do không may mắn”, Trương Thất Dạ mỉm cười.

Nụ cười trông vô cùng phức tạp nhưng ánh lên vẻ chế nhạo. Ông ta đúng là không bằng Lâm Chính.

Thế nhưng…ông ta cũng không hề sợ anh. Nếu không thì ông ta đã không phản bội anh.
Chương 2749: Bị bao vây

“Được, được lắm”.

Lâm Chính gật đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôi biết ông là người không sợ chết. Nếu đã vậy thì tôi sẽ không giết ông”.

“Không giết tôi sao?”

Trương Thất Dạ giật mình, nhìn Lâm Chính: “Cậu sẽ thả tôi? Không thể nào? Theo như tôi được biết thì cậu tuyệt đối không tha cho kẻ địch dễ dàng như vậy. Cậu không thể nào tha cho tôi được”.

“Đúng, tôi không định tha cho ông mà tôi có kế hoạch của mình”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Chắc ông rõ tôi là một y võ. Tôi sở hữu những y thuật mà rất nhiều người không có hoặc thậm chí không dám tưởng tượng. Thủ đoạn của tôi đến cả ông có khi cũng chưa từng nghe qua. Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông, bởi vì tôi muốn ông sống không bằng chết, để ông mãi mãi sống trong sự đau khổ”, nói xong Lâm Chính giơ tay lên bẻ gãy hai chân của Trương Thất Dạ.

“Á”, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả không gian. Tô Nhu cũng tái mặt, không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mặt.

“Không! Thần y Lâm! Đừng, xin cậu hãy để tôi chết. Tôi xin cậu”, Trương Thất Dạ hét lớn.

“Ông biết đấy, đó là điều không thể”, Lâm Chính khẽ nới lỏng tay ra.

Bụp! Trương Thất Dạ ngã sõng soài ra đất. Lúc này ông ta đã mất hai tay, hai chân cũng đã bị gãy, không khác gì một con sâu. Ông ta nào còn sức uy hiếp Lâm Chính nữa. Thậm chí đến việc bỏ chạy cũng vẫn còn là một điều xa xỉ. Ông ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt, để cho người ta thích làm gì thì làm.

Lâm Chính lấy đạo cụ ra, chuẩn bị đánh ngất Trương Thất Dạ và đưa về học viện.

Anh chưa bao giờ cảm thấy uất hận như bây giờ. Điều khiến anh hận không phải vì sự phản bội của Trương Thất Dạ mà còn vì giới hạn của chính mình bị người khác chà đạp.

Trương Thất Dạ ra tay với Tô Nhu là vì ông ta biết Tô Nhu là điểm yếu của anh. Người này đã để lộ điểm yếu của anh cho kẻ địch.

Ông ta đáng phải chết. Không! Ông ta đang bị cảnh sống không bằng chết. Hai mắt Lâm Chính đỏ như máu. Anh lấy châm ra, đâm về phía Trương Thất Dạ.

Nhưng đúng lúc này...Âm thanh kỳ lạ vang lên trong không gian.

Lâm Chính giật mình, lập tức đứng dậy nhìn. Anh thấy một lượng lớn ma nhân từ bốn phương tám hướng xuất hiện.

Bọn họ vây chặt Lâm Chính. Người đi đầu chính là Tử Long Thiên.

“Hả?”, Tô Nhu tái mặt, vội vàng cùng hai nữ binh tiến sát gần Lâm Chính.

“Đại nhân...”, Trương Thất Dạ mừng lắm, vội kêu lên.

“Thần y Lâm, chúng ta lại gặp mặt rồi”, Tử Long Thiên chắp tay sau lưng, nói bằng vẻ vô cảm.

“Đạo Chủ chưa tới mà ông tới một mình là vì muốn chết trong tay tôi sao?”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm cứ đùa. Cậu có thứ gì chẳng lẽ tôi lại không biết? Tịnh Thế Bạch Liên của cậu không thể sử dụng được nữa, nếu không, Trương Thất Dạ đã không bị thế này. Mà không có Tịnh Thế Bạch Liên thì cậu dựa vào cái gì? Lấy cái gì ra để đấu với tôi?”, Tử Long Thiên hừ giọng.

“Vậy cái này thì sao? Có lẽ ông đã quên mất lần trước ông bị thua bởi cái gì rồi nhỉ?”, Lâm Chính giơ thanh kiếm công nghệ cao ra, thản nhiên nói.

“Nhưng lần này không giống với lần trước”.

Tử Long Thiên lắc đầu: “Lần trước, cậu dồi dào sức mạnh. Còn lần này cậu vừa chiến đấu với Thần Hỏa Tôn Giả xong, sức tàn lực kiệt rồi...Cậu đấu với tôi kiểu gì?"

Dứt lời, Lâm Chính đanh mặt, không nói gì.
Chương 2750: Liều mạng ngăn cản

Câu nói này đúng là đã đánh trúng tim đen của Lâm Chính. Đúng là anh vừa mới từ vùng cực hàn trở về, đi liên tục, đến nước còn chưa uống đã vội tới đây.

Mặc dù anh đã châm cứu để có thể hồi phục nhưng một chốc một lát cũng không đỡ được bao nhiêu. Lâm Chính tối mặt. Anh thực sự không ngờ là Tử Long Thiên lại nắm rõ tình hình của mình như vậy.

Xem ra ông ta luôn cho người theo dõi nhất cử nhất động của anh. Giờ Tịnh Thế Bạch Liên còn thành ra như thế này nữa. Trạng thái của anh thì không bằng trước, nếu mà đấu nhau thật thì dù Tử Long Thiên không giết chết anh cũng đủ sức đấu với anh và giết chết Tô Nhu.

Về điểm này thì Tử Long Thiên có thể chắc chắn.

“Tử Long Thiên đại nhân...cứu tôi với...”, Trương Thất Dạ trố tròn mắt, thở một cách khó khăn.

“Đồ vô dụng. Cứu ông sao? Đừng mơ. Thiên Ma Đạo không nhận kẻ vô dụng. Nhìn bộ dạng bây giờ của ông có khác gì con sâu cái kiến không? Với loại người như ông chết luôn đi cho rồi”, Tử Thiên Long nói.

“Ông...”, Trương Thất Dạ cuống cả lên.

Đúng lúc này, một luồng khí dội lên ngực ông ta, đập nát lục phủ ngũ tạng.

Trương Thất Dạ trố mắt. Hóa ra là Tử Long Thiên ra tay.

“Nể tình ông từng giúp đỡ nên tôi cho ông được chết nhanh gọn, tránh rơi vào tay thần y Lâm thì sống lại không bằng chết. Trương Thất Dạ, ông nên cảm ơn tôi mới phải”, Tử Long Thiên nói.

“Ông...cũng sẽ không được yên đâu...”, Trương Thất Da gầm lên.

Thế nhưng ông ta chưa kịp nói hết thì đã phun ra máu, cơ thể khựng lại và chết ngay tại chỗ. Lâm Chính nhìn ông ta bằng vẻ vô cảm, sau đó nhìn Tô Nhu.

“Lát nữa mọi người đi trước, về quân đoàn Long Huyền, ở đây giao cho tôi”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, anh...anh đối phó nổi với bọn họ không?”, Tô Nhu tỏ ra lo lắng.

“Giờ hỏi câu đó có ỹ nghĩa gì không? Nếu tôi không đối phó được thì cô có thể giúp được tôi sao?”, Lâm Chính cười khổ.

Tô Nhu cúi đầu, không nói gì nữa. Đúng là cô chẳng giúp được gì. Với tình hình này, chỉ có mau chóng rời đi và không trở thành gánh nặng cho thần y Lâm là tốt nhất.

“Ra tay! Giết hết bọn chúng, không chừa một ai”, Tử Long Thiên gầm lên và lao tới.

Trong nháy mắt đám thuộc hạ của ông ta cũng lao lên như ong vỡ tổ. Lâm Chính chau mày, lập tức khởi động Lạc Linh Huyết, phóng Long Châm đồng thời rút kiếm công nghệ cao ra chém về phía trước.

Thanh kiếm sắc bén có thể chém được mọi thứ. Tất cả những ma nhân tiếp cận anh đều bị chém chết.

Máu bắn ra như mưa. Tô Nhu sợ tới mức thét lên.

“Đi đi”, Lâm Chính gầm lớn. Tô Nhu vội dìu hai binh sĩ kia rời đi.

“Đi được chắc?”

Tử Long Thiên cười thản nhiên, đâm kiếm về phía Lâm Chính và hét lớn: “Chém cô gái tên Tô Nhu trước, tôi muốn thần y Lâm tận mắt nhìn thấy cô ta chết ở đây”

“Tuân lệnh, đại nhân”, đám ma nhân lập tức hét lớn, sau đó lao tới giết Tô Nhu.

Lâm Chính hai mắt đỏ rực, rút kiếm ra đỡ. Anh điên cuồng chém tới, chẳng hề phòng thủ, cứ thế liều mạng ngăn cản đám ma nhân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom