-
Chương 2491-2495
Chương 2491: Phục hưng?
Nghe đến đây, Thần Nữ Thái Vũ vô cùng tức giận.
Mặt Thái Thương Long không chút biểu cảm, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.
Còn về Lâm Chính, tâm trạng anh không hề dao động, cứ như không nghe thấy gì.
"Thật ngông cuồng! Rốt cuộc cô là ai? Lại dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy?", Thần Nữ Thái Vũ hừ một tiếng, trên người đằng đằng sát khí.
Tuy biết thực lực của người này không hề tầm thường mạnh, nhưng trong hoàn cảnh này, bà ta sẽ không nhu nhược rụt rè.
Muốn đánh thì đánh!
Thần Nữ Thái Vũ đã sợ ai bao giờ đâu?
Lâm Chính đã chuẩn bị cho trường hợp tồi tệ nhất.
Lúc này Thái Thương Long không nhẫn nhịn được lên tiếng: "Đại nhân, xin hỏi lần này đại nhân đến núi O Nha này là vì pháp bảo gì? Đại nhân cứ việc nói, có lẽ... chúng tôi có khả năng lấy được nó”.
"Các người có thể lấy nó cho tôi sao?"
Lông mày cô gái hơi cau lại, thờ ơ nói: "Nếu vậy thì các người đi lấy Thái Vũ Thần Quan cho tôi đi!"
“Thái Vũ Thần Quan ư?”, Thái Thương Long ngơ ngác, rõ ràng không biết thứ đồ này.
Sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ thay đổi, bà ta tức giận hét lên: "Không thể nào! Thái Vũ Thần Quan là quan tài gỗ mà tiên tổ của thần điện Thái Vũ đã ngủ yên! Nếu như đoạt lấy quan tài, không chỉ sẽ bị tổ tiên nguyền rủa suốt đời suốt kiếp, mà còn bị coi là bất kính, trở thành kẻ phản đồ của thần điện Thái Vũ, sao có thể làm vậy được chứ?”
"Bất kính? Sao thế? Bà là người của thần điện Thái Vũ à?"
Ánh mắt cô gái như bốc lửa, cười khẩy hỏi.
"Tôi là người kế nhiệm cuối cùng của thần điện Thái Vũ! Rốt cuộc cô là ai?", Thần Nữ Thái Vũ hỏi.
"Tôi sao?.. Dùng ma khí thì đương nhiên là người trong ma đạo! Ha ha, bà là Thần Nữ Thái Vũ thì việc này dễ rồi! Bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn. Một là dẫn tôi đến phần mộ của tổ tiên Thái Vũ, đoạt lấy Thái Vũ Thần Quan. Hai là tôi giết chết bà, sau đó tự mình đến thần điện Thái Vũ lấy quan tài, bà chọn đi", cô gái cười nhạt nói.
Khoảnh khắc cô gái dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ đã không nhẫn nhịn được nữa, một tay vung móng vuốt, hung hăng đâm về phía cô ta.
"Chết đi cho tôi!"
Bà ta gầm lên, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Nhưng giây tiếp theo…
Vèo!
Cô gái giơ tay bắt lấy một chưởng đáng sợ của Thần Nữ Thái Vũ.
"Cái gì?"
Thần Nữ Thái Vũ hít một hơi thật sâu.
Cô gái đó khẽ dùng sức.
Vút!
Cơ thể của Thần Nữ Thái Vũ bật ra như một mũi tên, đâm vào vách núi.
Trong phút chốc, toàn bộ Núi Ô Nha rung chuyển, vách núi bị Thần Nữ Thái Vũ đụng trúng xuất hiện vết nứt như mạng nhện, thậm chí bà ta còn nôn ra máu, lăn lộn trên mặt đất khó đứng dậy nổi, vô cùng chật vật.
"Cái gì?"
Sắc mặt của Thái Thương Long chợt thay đổi.
Uy lực này thật đáng sợ!
Anh ta vốn tưởng rằng Thần Nữ Thái Vũ có thể đánh với người này vài chiêu, không ngờ ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được…
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng!
“Vô dụng vậy à? Thế mà dám đối đầu với tôi hả? Tôi khuyên các người mau chóng đưa tôi đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nếu không, các người sẽ có kết cục giống người kia, thậm chí còn thảm hơn ông ta!", cô gái nheo mắt cười dữ tợn.
"Khốn kiếp!"
Thần Nữ Thái Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẫn muốn đánh tiếp.
Lâm Chính bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi hy vọng cô có thể để chúng tôi đưa những đồ vật của người kia về thần điện Thái Vũ. Dù sao lần này chúng tôi đến đây cũng là vì lấy lại những thứ đồ chính thống đã mất của thần điện Thái Vũ, phục hưng lại thần điện Thái Vũ, được không?"
Anh vừa dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ há hốc mồm.
Cô gái bật cười ha hả.
"Thần điện Thái Vũ của các người đã là một đống đổ nát, hết sức hoang tàn, phục hưng kiểu gì được nữa? Ha ha ha ha, được, nếu anh đã có lòng thì anh đi tìm đồ đi”.
"Cảm ơn”.
Lâm Chính gật đầu, đi thẳng vào trong hang động, lục lọi đồ đạc của Vũ Trị.
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được nửa sau của cuốn sách cổ đó...
Chương 2492: Lấy quan tài
“Sao thế? Lấy được đồ rồi à?”
Thấy Lâm Chính vội vàng quay lại, cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Tìm được rồi, chúng tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Thức thời đấy”.
Cô gái gật đầu.
Sau đó, mọi người xuống núi Ô Nha, đi về phía thần điện Thái Vũ.
Trên đường, sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ cực kỳ u ám, đằng đằng sát khí, Thái Thương Long bên cạnh không ngừng thuyết phục bà ta kiềm chế.
Dù sao thực lực của cô gái kỳ quái này quá kinh người, e rằng ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô gái.
"Kiềm chế? Chẳng lẽ cứ để đám người này đào phần mộ của tổ tiên thần điện Thái Vũ, cướp đoạt quan tài gỗ của tổ tiên tôi thật sao? Nếu thật sự như vậy, sau khi tôi chết làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông của thần miếu?", Thần Nữ Thái Vũ không cam lòng.
Thái Thương Long lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, bà không thể nghĩ như vậy, bây giờ địch mạnh ta yếu, bà cứ nổi giận như vậy thì chỉ hại chết bản thân, cũng không bảo vệ được quan tài. Nếu đã thế, sao không đưa quan tài ra ngoài, để bảo vệ bản thân trước đã? Tục ngữ có câu, rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, bà còn sống sót thì sẽ có lúc đoạt lại được quan tài, rửa sạch mối nhục này. Nếu bà cứ tiếp tục như vậy, chọc giận bọn chúng rồi bị giết thì mạng không còn mà quan tài cũng không bảo vệ được! Thế chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
Những lời của Thái Thương Long đã thuyết phục được Thần Nữ Thái Vũ.
Thật vậy, sức mạnh của cô gái này sâu không lường được, hơn nữa còn tàn nhẫn hung tợn.
Cô gái đã cảm nhận được sát khí và sự bất mãn của Thần Nữ Thái Vũ, nhưng không ra tay vì vẫn chưa lấy được Thái Vũ Thần Quan.
Thật ra, mọi người đều lo lắng, nếu đối phương lấy được Thái Vũ Thần Quan thì sẽ giữ lại mạng cho bọn họ sao?
Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên nghiêm túc, đăm chiêu suy nghĩ.
"Thần y Lâm, anh có dự định gì?”
Thái Thương Long không khuyên nhủ nữa mà ghé sát vào tai Lâm Chính, thấp giọng hỏi.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới anh ta, anh cầm nửa sau của cuốn sách cổ vừa tìm được, hào hứng đọc.
"Thần y Lâm? Thần y Lâm?", Thái Thương Long hơi nôn nóng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.
Thái Thương Long còn định nói gì đó, nhưng cô gái đã nheo mắt nhìn sang.
"Đang nói chuyện gì đấy, trong tay anh là gì?"
“Sách y thuật của thần điện Thái Vũ, đại nhân có hứng thú sao?”, Lâm Chính hào phóng, mỉm cười đưa nửa cuốn sách cổ tới.
Cô gái tùy ý liếc nhìn, xua tay nói: "Tôi chỉ có hứng thú với Thái Vũ Thần Quan, những thứ khác đối với tôi đều như rác rưởi”.
"Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đọc.
"À...”
Thái Thương Long ngập ngừng nói.
Không lâu sau, nhóm người đã đến thần điện Thái Vũ.
Nhưng Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ đều không có ở đó.
Mấy người họ bước vào thần miếu, nhìn đống lửa vẫn chưa được dập tắt, ngay lập tức hiểu ra Thiên Diệp đã chú ý đến nhóm người cô gái nên đã rời đi trước.
Thần Nữ Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái cũng chú ý tới đống lửa, bình tĩnh nói: "Sao thế? Trong thần miếu này còn có người khác ư?"
"Thần miếu này trước giờ chỉ có một mình tôi, đâu ra người khác chứ? Có lẽ là có người qua đường, đốt lửa nghỉ ngơi ở đây, dù sao ở gần đây cũng không có chỗ nào nghỉ chân”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.
"Cũng đúng, đã đến thần điện Thái Vũ rồi thì mau chóng đưa chúng tôi đi lấy quan tài”, cô gái nói.
"Thái Vũ Thần Quan ở trong vùng cơ quan, chỉ một mình tôi thì không thể lấy được, cô đi theo tôi”.
Thần Nữ Thái Vũ thờ ơ nói, đi về phía vùng cơ quan.
"Cùng tôi đi vào trong, vài người ở bên ngoài trông chừng, nếu đã lâu mà không thấy tôi đi ra thì các người vào tiếp ứng cho tôi”.
Cô gái quát về phía thuộc hạ của mình, rồi mới đi theo vào bên trong.
Chương 2493: Ba quỳ chín lạy
Cô gái rất cẩn thận, vào vùng cơ quan cũng thận trọng từng bước, theo sát Thần Nữ Thái Vũ.
Dù thực lực cô ta rất mạnh nhưng vẫn quan sát tỉ mỉ, không dám có chút qua loa nào.
Chuyện này khiến Thần Nữ Thái Vũ hơi nặng nề.
Bà ta hiểu rõ vùng cơ quan như lòng bàn tay, cũng biết cơ quan nào có thể vây nhốt người khác.
Nhưng người này cẩn thận như vậy, hoàn toàn không cho bà ta cơ hội, thậm chí còn để thuộc hạ ở bên ngoài, đề phòng bị bắt gọn một mẻ.
Hoàn toàn không biết ra tay từ chỗ nào!
“Sao? Thái Vũ Thần Quan đặt ở đâu bà không nhớ rõ à? Vì sao lại đi vòng vòng ở đây?”.
Lúc này, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Thần Nữ Thái Vũ.
Thần Nữ Thái Vũ căng thẳng, nói:” Tôi không hay xuống chỗ này, quên mất đường đi, chuyện này rất bình thường mà nhỉ?”.
“Thế à? Hi vọng bà thật sự là quên đường, nhưng sự nhẫn nại của tôi có hạn. Tôi cho bà năm phút nữa, nếu năm phút sau tôi còn chưa nhìn thấy Thái Vũ Thần Quan thì đừng trách tôi”, cô gái mỉm cười nói, sát ý lẫm liệt.
Hiển nhiên cô gái đã ý thức được điều bất thường, không muốn cho Thần Nữ Thái Vũ có cơ hội giở trò.
Thần Nữ Thái Vũ không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đi tới trước.
Chẳng mấy chốc, cả đám đến trước cánh cửa đồng.
Lâm Chính mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đó, dao động tinh thần.
Lúc thí luyện vòng đầu tiên, bọn họ từng đến cánh cửa này, đá Thái Vũ cũng là được lấy từ trong đó.
Bên trong bố trí rất nhiều quan tài xác của tổ tiên thần miếu Thái Vũ.
“Đồ vật nằm ở trong đó”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Vậy làm phiền bà vào trong lấy cho chúng tôi đi”, cô gái mỉm cười nói.
“Sao hả? Cô không vào trong à?”, Thần Nữ Thái Vũ nhíu mày.
“Đương nhiên, tôi vào trong đó làm gì?”, cô gái thản nhiên nói.
Cô ta đã biết nơi này có nhiều cơ quan, đương nhiên sẽ không lỗ mãng.
Nếu trong này có cơ quan giam cầm gì, chẳng phải cô ta sẽ "lật thuyền trong mương" hay sao?
“Đúng là cẩn thận!”.
Thái Thương Long nhíu mày.
Anh ta không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch mạnh mà còn ổn trọng.
Đối thủ như vậy là khó đối phó nhất…
“Nhưng một mình tôi không khiêng nổi Thái Vũ Thần Quan, cô bảo tôi đi một mình làm sao lấy cho cô được?”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Thứ đó nặng lắm sao?”.
“Đương nhiên”.
“Cũng phải…”, cô gái suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói với Lâm Chính và Thái Thương Long ở bên cạnh: “Hai người các anh vào trong giúp đỡ đi”.
“Hả… Được thôi”.
Hai người không thể từ chối, đi theo Thần Nữ Thái Vũ vào trong cánh cửa đồng.
Cô gái thì đứng đợi bên ngoài.
Lúc nãy cô ta đứng ở bên cửa nhìn vào trong.
Bên trong là đường cụt, cô ta không sợ mấy người họ chạy mất.
Đương nhiên, ba người đã vào trong, cô ta vẫn luôn đứng ở cửa giám sát. Mặc dù cô ta không vào trong, nhưng thỉnh thoảng lại thò đầu vào quan sát mọi thứ bên trong, chỉ sợ mấy người đó giở trò.
Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ rất khó coi, nhìn chằm chằm quan tài màu đen to lớn ở chính giữa, nói: “Đây là Thái Vũ Thần Quan, đợi lát nữa hai người hãy giúp tôi một tay”.
“Được”.
Thái Thương Long gật đầu với Lâm Chính.
Sau đó Thần Nữ Thái Vũ đi tới trước quan tài, quỳ hai gối xuống, ba quỳ chín lạy trước quan tài.
“Đệ tử bất hiếu Trần Nhị Nữ hôm nay mạo muội bất kính lấy quan tài, mong lão tổ tha tội. Vì bảo vệ hương hỏa thần miếu, Nhị Nữ chỉ đành làm vậy, mong lão tổ tha tội, xin hãy tha tội…”.
Nói xong, Thần Nữ Thái Vũ dập đầu xuống đất.
“Lề mề!”.
Cô gái đứng ở trước cửa bực bội.
Thần Nữ Thái Vũ dập đầu xong mới đứng dậy, đẩy quan tài ra.
Chương 2494: Vào quan tài
Ầm ầm!
Nắp quan tài nặng nề di chuyển, vang lên tiếng động nặng nề, làm vô số bụi bặm văng tung tóe.
Lâm Chính nhìn về phía quan tài, lập tức sững sờ.
Trong quan tài có một thi thể mục nát, ngạc nhiên là quần áo trên thi thể khô đó vẫn còn hoàn chỉnh.
“Chuyện này là sao? Bà từng thay quần áo cho tổ tiên bà hay sao?”, Lâm Chính thắc mắc.
“Sao tôi có thể làm chuyện bất kính như vậy? Đây là Thiên Tằm Bảo Y chôn cùng tổ tiên Thái Vũ chúng tôi, dùng tơ thiên tằm ba đời dệt nên, mặc vào có thể chắn được đao thương, tuy lâu đời nhưng vẫn không bị mục nát xói mòn. Bao nhiêu năm nay, dù thi thể của tổ tiên mục rữa, nó vẫn hoàn hảo như xưa!”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Thế à? Không ngờ lại có thần vật như vậy”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Nếu là vậy, vì sao Thiên Tằm bảo Y chưa bị ai cướp mất? Bà mở thí luyện, nơi này thường xuyên có người chú ý tới, chẳng lẽ bọn họ không lấy vật này?”, Thái Thương Long thắc mắc
Thần Nữ Thái Vũ khẽ lắc đầu, nói: “Không phải bọn họ không muốn lấy, mà là khó có thể mở được quan tài này ra. Trọng lượng của nắp quan tài này hơn bảy nghìn cân, muốn di chuyển nó cực kỳ khó. Thực lực không đủ thì dù có đẩy gãy cánh tay cũng khó mà lay chuyển. Huống hồ, nắp quan tài cũng cần dùng cách đặc biệt mới mở ra được, đâu phải đám người đó nói mở là mở? Nếu quan tài tổ tiên có thể tùy tiện mở ra, sao tôi có thể để bọn họ đến đây thí luyện?”.
“Cũng phải”.
Hai người gật đầu.
“Vậy Thần Nữ đại nhân, bà có kế hoạch gì không?”, Lâm Chính liếc nhìn bóng người ở cửa, hạ giọng hỏi.
“Chỉ có một cách, cần có hai người phối hợp. Nếu không được, chúng ta đều phải chết!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.
“Chết?”, vẻ mặt Thái Thương Long không mấy tự nhiên, khẽ nói: “Thần y Lâm, Thần Nữ đại nhân, vì sao không không đưa quan tài cho bọn họ? Chỉ một vật chết đổi lại được mấy mạng sống không tốt sao? Bọn họ có được quan tài đương nhiên sẽ rời đi, chúng ta cũng tránh được một trận chém giết, sao lại không làm?”.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Bọn họ có được quan tài chắc chắn sẽ giết luôn chúng ta, anh đừng tưởng bọn họ biết giữ chữ tín!”.
“Sao lại nói vậy?”, Thái Thương Long hỏi.
“Lúc nãy tôi đi lấy sách cổ, thuận đường kiểm tra thi thể của Vũ Trị, phát hiện tinh huyết và nguyên lực của ông ta đều bị hút cạn. Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ là do cô gái kia làm! Có thể cô ta đang tu luyện tà pháp nào đó, hút tinh huyết và nguyên lực của người khác giúp thực lực của mình dồi dào lớn mạnh hơn. Nếu tôi đoán đúng, tôi nghĩ sau khi cô ta đạt được mục đích sẽ giết chết chúng ta, hút tinh huyết nguyên lực của chúng ta! Dù sao trong mắt cô ta, chúng ta đều là vật đại bổ, sao cô ta có thể buông tha?”.
Thái Thương Long nghe vậy, âm thầm nghiến răng.
Đúng vậy, đám người này tàn bạo độc ác như vậy, bội tín bội nghĩa thì có là gì?
Bây giờ cô ta không giết mình chỉ là muốn lấy Thái Vũ Thần Quan. Thần Quan về đến tay, ba người không còn giá trị lợi dụng, chẳng phải quyền sinh sát sẽ nằm trong tay cô ta?
“Vậy mọi thứ phải xem Thần Nữ đại nhân rồi!”, Thái Thương Long gật đầu, cũng đã quyết ý.
“Vậy được, tôi hô một tiếng, ba người chúng ta cùng trốn vào trong Thần Quan!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.
“Vào quan tài?”.
Lâm Chính và Thái Thương Long đều sững sờ.
“Đúng, vào quan tài! Các cậu chuẩn bị xong chưa?”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
Hai người đều sửng sốt, vội vàng nghiêm túc lên.
“Xong rồi!”.
“Vậy được, đi! Vào trong!”.
Thần Nữ Thái Vũ hô lên, sau đó nhảy vào quan tài trước.
Thái Thương Long và Lâm Chính cũng nhanh chóng nhảy vào trong.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc ba người vào trong quan tài, Thần Nữ Thái Vũ dùng một tay giữ nắp quan tài, đóng nắp lại.
“Cái gì?”.
Cô gái ngoài cửa sa sầm mặt.
Chương 2495: Hy vọng duy nhất
Cô gái không hề do dự, chạy thẳng vào, siết chặt nắp quan tài, sau đó dùng sức, định di chuyển nắp quan tài.
Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào thì cô ta cũng không thể di chuyển được quan tài.
"Đồ khốn! Đồ khốn! Cút ra đây! Nếu không, tôi sẽ xé xác các người ra thành từng mảnh!"
Cô gái gào thét, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt hung dữ.
Rõ ràng, cô ta đang rất tức giận.
Từ trên người cô ta tỏa ra từng luồng ma khí tàn bạo, gần như nhuộm đen cả ngôi mộ.
Nhưng ngay sau đó, luồng ma khí này lại quay trở về trong cơ thể cô ta, biến mất tăm, cô gái dần bình tĩnh trở lại.
Cô ta bỏ tay ra, đi vòng quanh quan tài, nhẹ giọng nói: "Nếu các người đã trốn ở chỗ này, vậy để xem ai kiên nhẫn hơn ai, tôi sẽ khiêng cỗ quan tài này đi, xem các người có thể trốn ở trong đó bao lâu”.
Nói xong, cô gái dùng lực ấn thẳng vào một bên quan tài, từ lòng bàn tay phóng ra một luồng khí đen kịt, luồng khí này giống như những sợi tua dài bao trùm cả quan tài. Sau đó cánh tay của cô gái nhẹ nhàng dùng lực, từ từ chậm rãi nâng quan tài lên.
Nhưng ngay một giây sau.
Phịch!
Chiếc quan tài rơi mạnh xuống đất.
Cô gái tức giận.
Cô ta nhận ra rằng ba người họ đã dùng lực cùng một lúc ở bên trong quan tài để ngăn cản cô ta nhấc quan tài lên.
Nếu cô ta cố gắng nhấc nó lên, cô ta có thể sẽ cạn kiệt khí kình trước khi bước ra khỏi vùng cơ quan này, đến lúc đó ba người họ cùng xông ra thì sẽ vô cùng bất lợi cho cô ta.
“Thú vị đấy!”
Ánh mắt cô ta lộ ra vẻ dữ tợn, liên tục cười khẩy: "Nếu đã vậy thì cũng đừng trách tôi!"
Nói xong, cô gái giơ tay lên, ấn vào nắp quan tài bằng tay còn lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó, cả người run kịch liệt, trên người cô ta càng lúc càng tỏa ra nhiều luồng khí kình đen kịt. Cuối cùng, những luồng khí đen kịt này bao phủ toàn bộ quan tài như một ngọn lửa, cứ như vậy mà nung nóng.
Luồng khí tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, đốt mặt đất đỏ bừng, nâng nhiệt độ trong ngôi mộ lên gần hai trăm độ, nhiệt độ trong Thái Vũ Thần Quan còn dữ dội hơn.
Ba người bên trong quan tài đương nhiên vô cùng thống khổ.
“Chết tiệt, cô ta cứ sử dụng chiêu pháp vậy sao?”
Thái Thương Long bị khiêu khích đến mức không ngừng xé quần áo, da khắp người đỏ bừng, mồ hôi vừa toát ra đã bốc hơi.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị nướng sống, phải ra ngoài thôi”.
Thần Nữ Thái Vũ yếu ớt kêu lên.
“Nếu đi ra ngoài, chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của cô ta… Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng chỉ còn cách cố hết sức thử một lần!”
Lâm Chính khàn giọng nói, lập tức lấy châm bạc ra, đâm vào người mình.
"Thử cái gì?"
Hai người ngơ ngác.
Nhưng Lâm Chính không trả lời bọn họ, mà dùng khí kình bọc cuốn sách cổ đó lại để ngăn cho cuốn sách không bị nhiệt độ cao đốt cháy, sau đó anh không ngừng lật sách, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Anh vừa đọc sách vừa đâm châm bạc vào người mình.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long lộ vẻ hoang mang.
Thái Thương Long còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thần Nữ Thái Vũ chặn lại.
“Lúc này không nên quấy rầy cậu ta, để xem cậu ta có biện pháp gì!", Thần Nữ Thái Vũ thấp giọng nói.
Thái Thương Long gật đầu.
Tuy nhiên, nhiệt độ truyền từ bên ngoài vào vẫn tiếp tục tăng lên.
Ba người sắp không thể chịu nổi cái nóng gay gắt này được nữa.
Đặc biệt là Lâm Chính, vì tập trung châm cứu nên không thể đề phòng được nhiệt độ cao, càng lúc càng khó chịu.
“Hạ nhiệt giúp thần y Lâm!”
Lúc này, Thần Nữ Thái Vũ khẽ quát một tiếng, truyền toàn bộ khí kình trên người về phía Lâm Chính
"Cái gì?"
Thái Thương Long hơi sửng sốt.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính đang vô cùng thống khổ, anh ta lập tức hiểu ra.
Lúc này, chỉ có thể toàn lực bảo vệ Lâm Chính!
Dù sao thì anh cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ!
Nghe đến đây, Thần Nữ Thái Vũ vô cùng tức giận.
Mặt Thái Thương Long không chút biểu cảm, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.
Còn về Lâm Chính, tâm trạng anh không hề dao động, cứ như không nghe thấy gì.
"Thật ngông cuồng! Rốt cuộc cô là ai? Lại dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy?", Thần Nữ Thái Vũ hừ một tiếng, trên người đằng đằng sát khí.
Tuy biết thực lực của người này không hề tầm thường mạnh, nhưng trong hoàn cảnh này, bà ta sẽ không nhu nhược rụt rè.
Muốn đánh thì đánh!
Thần Nữ Thái Vũ đã sợ ai bao giờ đâu?
Lâm Chính đã chuẩn bị cho trường hợp tồi tệ nhất.
Lúc này Thái Thương Long không nhẫn nhịn được lên tiếng: "Đại nhân, xin hỏi lần này đại nhân đến núi O Nha này là vì pháp bảo gì? Đại nhân cứ việc nói, có lẽ... chúng tôi có khả năng lấy được nó”.
"Các người có thể lấy nó cho tôi sao?"
Lông mày cô gái hơi cau lại, thờ ơ nói: "Nếu vậy thì các người đi lấy Thái Vũ Thần Quan cho tôi đi!"
“Thái Vũ Thần Quan ư?”, Thái Thương Long ngơ ngác, rõ ràng không biết thứ đồ này.
Sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ thay đổi, bà ta tức giận hét lên: "Không thể nào! Thái Vũ Thần Quan là quan tài gỗ mà tiên tổ của thần điện Thái Vũ đã ngủ yên! Nếu như đoạt lấy quan tài, không chỉ sẽ bị tổ tiên nguyền rủa suốt đời suốt kiếp, mà còn bị coi là bất kính, trở thành kẻ phản đồ của thần điện Thái Vũ, sao có thể làm vậy được chứ?”
"Bất kính? Sao thế? Bà là người của thần điện Thái Vũ à?"
Ánh mắt cô gái như bốc lửa, cười khẩy hỏi.
"Tôi là người kế nhiệm cuối cùng của thần điện Thái Vũ! Rốt cuộc cô là ai?", Thần Nữ Thái Vũ hỏi.
"Tôi sao?.. Dùng ma khí thì đương nhiên là người trong ma đạo! Ha ha, bà là Thần Nữ Thái Vũ thì việc này dễ rồi! Bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn. Một là dẫn tôi đến phần mộ của tổ tiên Thái Vũ, đoạt lấy Thái Vũ Thần Quan. Hai là tôi giết chết bà, sau đó tự mình đến thần điện Thái Vũ lấy quan tài, bà chọn đi", cô gái cười nhạt nói.
Khoảnh khắc cô gái dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ đã không nhẫn nhịn được nữa, một tay vung móng vuốt, hung hăng đâm về phía cô ta.
"Chết đi cho tôi!"
Bà ta gầm lên, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Nhưng giây tiếp theo…
Vèo!
Cô gái giơ tay bắt lấy một chưởng đáng sợ của Thần Nữ Thái Vũ.
"Cái gì?"
Thần Nữ Thái Vũ hít một hơi thật sâu.
Cô gái đó khẽ dùng sức.
Vút!
Cơ thể của Thần Nữ Thái Vũ bật ra như một mũi tên, đâm vào vách núi.
Trong phút chốc, toàn bộ Núi Ô Nha rung chuyển, vách núi bị Thần Nữ Thái Vũ đụng trúng xuất hiện vết nứt như mạng nhện, thậm chí bà ta còn nôn ra máu, lăn lộn trên mặt đất khó đứng dậy nổi, vô cùng chật vật.
"Cái gì?"
Sắc mặt của Thái Thương Long chợt thay đổi.
Uy lực này thật đáng sợ!
Anh ta vốn tưởng rằng Thần Nữ Thái Vũ có thể đánh với người này vài chiêu, không ngờ ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được…
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng!
“Vô dụng vậy à? Thế mà dám đối đầu với tôi hả? Tôi khuyên các người mau chóng đưa tôi đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nếu không, các người sẽ có kết cục giống người kia, thậm chí còn thảm hơn ông ta!", cô gái nheo mắt cười dữ tợn.
"Khốn kiếp!"
Thần Nữ Thái Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẫn muốn đánh tiếp.
Lâm Chính bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi hy vọng cô có thể để chúng tôi đưa những đồ vật của người kia về thần điện Thái Vũ. Dù sao lần này chúng tôi đến đây cũng là vì lấy lại những thứ đồ chính thống đã mất của thần điện Thái Vũ, phục hưng lại thần điện Thái Vũ, được không?"
Anh vừa dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ há hốc mồm.
Cô gái bật cười ha hả.
"Thần điện Thái Vũ của các người đã là một đống đổ nát, hết sức hoang tàn, phục hưng kiểu gì được nữa? Ha ha ha ha, được, nếu anh đã có lòng thì anh đi tìm đồ đi”.
"Cảm ơn”.
Lâm Chính gật đầu, đi thẳng vào trong hang động, lục lọi đồ đạc của Vũ Trị.
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được nửa sau của cuốn sách cổ đó...
Chương 2492: Lấy quan tài
“Sao thế? Lấy được đồ rồi à?”
Thấy Lâm Chính vội vàng quay lại, cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Tìm được rồi, chúng tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Thức thời đấy”.
Cô gái gật đầu.
Sau đó, mọi người xuống núi Ô Nha, đi về phía thần điện Thái Vũ.
Trên đường, sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ cực kỳ u ám, đằng đằng sát khí, Thái Thương Long bên cạnh không ngừng thuyết phục bà ta kiềm chế.
Dù sao thực lực của cô gái kỳ quái này quá kinh người, e rằng ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô gái.
"Kiềm chế? Chẳng lẽ cứ để đám người này đào phần mộ của tổ tiên thần điện Thái Vũ, cướp đoạt quan tài gỗ của tổ tiên tôi thật sao? Nếu thật sự như vậy, sau khi tôi chết làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông của thần miếu?", Thần Nữ Thái Vũ không cam lòng.
Thái Thương Long lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, bà không thể nghĩ như vậy, bây giờ địch mạnh ta yếu, bà cứ nổi giận như vậy thì chỉ hại chết bản thân, cũng không bảo vệ được quan tài. Nếu đã thế, sao không đưa quan tài ra ngoài, để bảo vệ bản thân trước đã? Tục ngữ có câu, rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, bà còn sống sót thì sẽ có lúc đoạt lại được quan tài, rửa sạch mối nhục này. Nếu bà cứ tiếp tục như vậy, chọc giận bọn chúng rồi bị giết thì mạng không còn mà quan tài cũng không bảo vệ được! Thế chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
Những lời của Thái Thương Long đã thuyết phục được Thần Nữ Thái Vũ.
Thật vậy, sức mạnh của cô gái này sâu không lường được, hơn nữa còn tàn nhẫn hung tợn.
Cô gái đã cảm nhận được sát khí và sự bất mãn của Thần Nữ Thái Vũ, nhưng không ra tay vì vẫn chưa lấy được Thái Vũ Thần Quan.
Thật ra, mọi người đều lo lắng, nếu đối phương lấy được Thái Vũ Thần Quan thì sẽ giữ lại mạng cho bọn họ sao?
Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên nghiêm túc, đăm chiêu suy nghĩ.
"Thần y Lâm, anh có dự định gì?”
Thái Thương Long không khuyên nhủ nữa mà ghé sát vào tai Lâm Chính, thấp giọng hỏi.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới anh ta, anh cầm nửa sau của cuốn sách cổ vừa tìm được, hào hứng đọc.
"Thần y Lâm? Thần y Lâm?", Thái Thương Long hơi nôn nóng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.
Thái Thương Long còn định nói gì đó, nhưng cô gái đã nheo mắt nhìn sang.
"Đang nói chuyện gì đấy, trong tay anh là gì?"
“Sách y thuật của thần điện Thái Vũ, đại nhân có hứng thú sao?”, Lâm Chính hào phóng, mỉm cười đưa nửa cuốn sách cổ tới.
Cô gái tùy ý liếc nhìn, xua tay nói: "Tôi chỉ có hứng thú với Thái Vũ Thần Quan, những thứ khác đối với tôi đều như rác rưởi”.
"Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đọc.
"À...”
Thái Thương Long ngập ngừng nói.
Không lâu sau, nhóm người đã đến thần điện Thái Vũ.
Nhưng Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ đều không có ở đó.
Mấy người họ bước vào thần miếu, nhìn đống lửa vẫn chưa được dập tắt, ngay lập tức hiểu ra Thiên Diệp đã chú ý đến nhóm người cô gái nên đã rời đi trước.
Thần Nữ Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái cũng chú ý tới đống lửa, bình tĩnh nói: "Sao thế? Trong thần miếu này còn có người khác ư?"
"Thần miếu này trước giờ chỉ có một mình tôi, đâu ra người khác chứ? Có lẽ là có người qua đường, đốt lửa nghỉ ngơi ở đây, dù sao ở gần đây cũng không có chỗ nào nghỉ chân”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.
"Cũng đúng, đã đến thần điện Thái Vũ rồi thì mau chóng đưa chúng tôi đi lấy quan tài”, cô gái nói.
"Thái Vũ Thần Quan ở trong vùng cơ quan, chỉ một mình tôi thì không thể lấy được, cô đi theo tôi”.
Thần Nữ Thái Vũ thờ ơ nói, đi về phía vùng cơ quan.
"Cùng tôi đi vào trong, vài người ở bên ngoài trông chừng, nếu đã lâu mà không thấy tôi đi ra thì các người vào tiếp ứng cho tôi”.
Cô gái quát về phía thuộc hạ của mình, rồi mới đi theo vào bên trong.
Chương 2493: Ba quỳ chín lạy
Cô gái rất cẩn thận, vào vùng cơ quan cũng thận trọng từng bước, theo sát Thần Nữ Thái Vũ.
Dù thực lực cô ta rất mạnh nhưng vẫn quan sát tỉ mỉ, không dám có chút qua loa nào.
Chuyện này khiến Thần Nữ Thái Vũ hơi nặng nề.
Bà ta hiểu rõ vùng cơ quan như lòng bàn tay, cũng biết cơ quan nào có thể vây nhốt người khác.
Nhưng người này cẩn thận như vậy, hoàn toàn không cho bà ta cơ hội, thậm chí còn để thuộc hạ ở bên ngoài, đề phòng bị bắt gọn một mẻ.
Hoàn toàn không biết ra tay từ chỗ nào!
“Sao? Thái Vũ Thần Quan đặt ở đâu bà không nhớ rõ à? Vì sao lại đi vòng vòng ở đây?”.
Lúc này, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Thần Nữ Thái Vũ.
Thần Nữ Thái Vũ căng thẳng, nói:” Tôi không hay xuống chỗ này, quên mất đường đi, chuyện này rất bình thường mà nhỉ?”.
“Thế à? Hi vọng bà thật sự là quên đường, nhưng sự nhẫn nại của tôi có hạn. Tôi cho bà năm phút nữa, nếu năm phút sau tôi còn chưa nhìn thấy Thái Vũ Thần Quan thì đừng trách tôi”, cô gái mỉm cười nói, sát ý lẫm liệt.
Hiển nhiên cô gái đã ý thức được điều bất thường, không muốn cho Thần Nữ Thái Vũ có cơ hội giở trò.
Thần Nữ Thái Vũ không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đi tới trước.
Chẳng mấy chốc, cả đám đến trước cánh cửa đồng.
Lâm Chính mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đó, dao động tinh thần.
Lúc thí luyện vòng đầu tiên, bọn họ từng đến cánh cửa này, đá Thái Vũ cũng là được lấy từ trong đó.
Bên trong bố trí rất nhiều quan tài xác của tổ tiên thần miếu Thái Vũ.
“Đồ vật nằm ở trong đó”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Vậy làm phiền bà vào trong lấy cho chúng tôi đi”, cô gái mỉm cười nói.
“Sao hả? Cô không vào trong à?”, Thần Nữ Thái Vũ nhíu mày.
“Đương nhiên, tôi vào trong đó làm gì?”, cô gái thản nhiên nói.
Cô ta đã biết nơi này có nhiều cơ quan, đương nhiên sẽ không lỗ mãng.
Nếu trong này có cơ quan giam cầm gì, chẳng phải cô ta sẽ "lật thuyền trong mương" hay sao?
“Đúng là cẩn thận!”.
Thái Thương Long nhíu mày.
Anh ta không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch mạnh mà còn ổn trọng.
Đối thủ như vậy là khó đối phó nhất…
“Nhưng một mình tôi không khiêng nổi Thái Vũ Thần Quan, cô bảo tôi đi một mình làm sao lấy cho cô được?”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Thứ đó nặng lắm sao?”.
“Đương nhiên”.
“Cũng phải…”, cô gái suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói với Lâm Chính và Thái Thương Long ở bên cạnh: “Hai người các anh vào trong giúp đỡ đi”.
“Hả… Được thôi”.
Hai người không thể từ chối, đi theo Thần Nữ Thái Vũ vào trong cánh cửa đồng.
Cô gái thì đứng đợi bên ngoài.
Lúc nãy cô ta đứng ở bên cửa nhìn vào trong.
Bên trong là đường cụt, cô ta không sợ mấy người họ chạy mất.
Đương nhiên, ba người đã vào trong, cô ta vẫn luôn đứng ở cửa giám sát. Mặc dù cô ta không vào trong, nhưng thỉnh thoảng lại thò đầu vào quan sát mọi thứ bên trong, chỉ sợ mấy người đó giở trò.
Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ rất khó coi, nhìn chằm chằm quan tài màu đen to lớn ở chính giữa, nói: “Đây là Thái Vũ Thần Quan, đợi lát nữa hai người hãy giúp tôi một tay”.
“Được”.
Thái Thương Long gật đầu với Lâm Chính.
Sau đó Thần Nữ Thái Vũ đi tới trước quan tài, quỳ hai gối xuống, ba quỳ chín lạy trước quan tài.
“Đệ tử bất hiếu Trần Nhị Nữ hôm nay mạo muội bất kính lấy quan tài, mong lão tổ tha tội. Vì bảo vệ hương hỏa thần miếu, Nhị Nữ chỉ đành làm vậy, mong lão tổ tha tội, xin hãy tha tội…”.
Nói xong, Thần Nữ Thái Vũ dập đầu xuống đất.
“Lề mề!”.
Cô gái đứng ở trước cửa bực bội.
Thần Nữ Thái Vũ dập đầu xong mới đứng dậy, đẩy quan tài ra.
Chương 2494: Vào quan tài
Ầm ầm!
Nắp quan tài nặng nề di chuyển, vang lên tiếng động nặng nề, làm vô số bụi bặm văng tung tóe.
Lâm Chính nhìn về phía quan tài, lập tức sững sờ.
Trong quan tài có một thi thể mục nát, ngạc nhiên là quần áo trên thi thể khô đó vẫn còn hoàn chỉnh.
“Chuyện này là sao? Bà từng thay quần áo cho tổ tiên bà hay sao?”, Lâm Chính thắc mắc.
“Sao tôi có thể làm chuyện bất kính như vậy? Đây là Thiên Tằm Bảo Y chôn cùng tổ tiên Thái Vũ chúng tôi, dùng tơ thiên tằm ba đời dệt nên, mặc vào có thể chắn được đao thương, tuy lâu đời nhưng vẫn không bị mục nát xói mòn. Bao nhiêu năm nay, dù thi thể của tổ tiên mục rữa, nó vẫn hoàn hảo như xưa!”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Thế à? Không ngờ lại có thần vật như vậy”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Nếu là vậy, vì sao Thiên Tằm bảo Y chưa bị ai cướp mất? Bà mở thí luyện, nơi này thường xuyên có người chú ý tới, chẳng lẽ bọn họ không lấy vật này?”, Thái Thương Long thắc mắc
Thần Nữ Thái Vũ khẽ lắc đầu, nói: “Không phải bọn họ không muốn lấy, mà là khó có thể mở được quan tài này ra. Trọng lượng của nắp quan tài này hơn bảy nghìn cân, muốn di chuyển nó cực kỳ khó. Thực lực không đủ thì dù có đẩy gãy cánh tay cũng khó mà lay chuyển. Huống hồ, nắp quan tài cũng cần dùng cách đặc biệt mới mở ra được, đâu phải đám người đó nói mở là mở? Nếu quan tài tổ tiên có thể tùy tiện mở ra, sao tôi có thể để bọn họ đến đây thí luyện?”.
“Cũng phải”.
Hai người gật đầu.
“Vậy Thần Nữ đại nhân, bà có kế hoạch gì không?”, Lâm Chính liếc nhìn bóng người ở cửa, hạ giọng hỏi.
“Chỉ có một cách, cần có hai người phối hợp. Nếu không được, chúng ta đều phải chết!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.
“Chết?”, vẻ mặt Thái Thương Long không mấy tự nhiên, khẽ nói: “Thần y Lâm, Thần Nữ đại nhân, vì sao không không đưa quan tài cho bọn họ? Chỉ một vật chết đổi lại được mấy mạng sống không tốt sao? Bọn họ có được quan tài đương nhiên sẽ rời đi, chúng ta cũng tránh được một trận chém giết, sao lại không làm?”.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Bọn họ có được quan tài chắc chắn sẽ giết luôn chúng ta, anh đừng tưởng bọn họ biết giữ chữ tín!”.
“Sao lại nói vậy?”, Thái Thương Long hỏi.
“Lúc nãy tôi đi lấy sách cổ, thuận đường kiểm tra thi thể của Vũ Trị, phát hiện tinh huyết và nguyên lực của ông ta đều bị hút cạn. Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ là do cô gái kia làm! Có thể cô ta đang tu luyện tà pháp nào đó, hút tinh huyết và nguyên lực của người khác giúp thực lực của mình dồi dào lớn mạnh hơn. Nếu tôi đoán đúng, tôi nghĩ sau khi cô ta đạt được mục đích sẽ giết chết chúng ta, hút tinh huyết nguyên lực của chúng ta! Dù sao trong mắt cô ta, chúng ta đều là vật đại bổ, sao cô ta có thể buông tha?”.
Thái Thương Long nghe vậy, âm thầm nghiến răng.
Đúng vậy, đám người này tàn bạo độc ác như vậy, bội tín bội nghĩa thì có là gì?
Bây giờ cô ta không giết mình chỉ là muốn lấy Thái Vũ Thần Quan. Thần Quan về đến tay, ba người không còn giá trị lợi dụng, chẳng phải quyền sinh sát sẽ nằm trong tay cô ta?
“Vậy mọi thứ phải xem Thần Nữ đại nhân rồi!”, Thái Thương Long gật đầu, cũng đã quyết ý.
“Vậy được, tôi hô một tiếng, ba người chúng ta cùng trốn vào trong Thần Quan!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.
“Vào quan tài?”.
Lâm Chính và Thái Thương Long đều sững sờ.
“Đúng, vào quan tài! Các cậu chuẩn bị xong chưa?”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
Hai người đều sửng sốt, vội vàng nghiêm túc lên.
“Xong rồi!”.
“Vậy được, đi! Vào trong!”.
Thần Nữ Thái Vũ hô lên, sau đó nhảy vào quan tài trước.
Thái Thương Long và Lâm Chính cũng nhanh chóng nhảy vào trong.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc ba người vào trong quan tài, Thần Nữ Thái Vũ dùng một tay giữ nắp quan tài, đóng nắp lại.
“Cái gì?”.
Cô gái ngoài cửa sa sầm mặt.
Chương 2495: Hy vọng duy nhất
Cô gái không hề do dự, chạy thẳng vào, siết chặt nắp quan tài, sau đó dùng sức, định di chuyển nắp quan tài.
Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào thì cô ta cũng không thể di chuyển được quan tài.
"Đồ khốn! Đồ khốn! Cút ra đây! Nếu không, tôi sẽ xé xác các người ra thành từng mảnh!"
Cô gái gào thét, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt hung dữ.
Rõ ràng, cô ta đang rất tức giận.
Từ trên người cô ta tỏa ra từng luồng ma khí tàn bạo, gần như nhuộm đen cả ngôi mộ.
Nhưng ngay sau đó, luồng ma khí này lại quay trở về trong cơ thể cô ta, biến mất tăm, cô gái dần bình tĩnh trở lại.
Cô ta bỏ tay ra, đi vòng quanh quan tài, nhẹ giọng nói: "Nếu các người đã trốn ở chỗ này, vậy để xem ai kiên nhẫn hơn ai, tôi sẽ khiêng cỗ quan tài này đi, xem các người có thể trốn ở trong đó bao lâu”.
Nói xong, cô gái dùng lực ấn thẳng vào một bên quan tài, từ lòng bàn tay phóng ra một luồng khí đen kịt, luồng khí này giống như những sợi tua dài bao trùm cả quan tài. Sau đó cánh tay của cô gái nhẹ nhàng dùng lực, từ từ chậm rãi nâng quan tài lên.
Nhưng ngay một giây sau.
Phịch!
Chiếc quan tài rơi mạnh xuống đất.
Cô gái tức giận.
Cô ta nhận ra rằng ba người họ đã dùng lực cùng một lúc ở bên trong quan tài để ngăn cản cô ta nhấc quan tài lên.
Nếu cô ta cố gắng nhấc nó lên, cô ta có thể sẽ cạn kiệt khí kình trước khi bước ra khỏi vùng cơ quan này, đến lúc đó ba người họ cùng xông ra thì sẽ vô cùng bất lợi cho cô ta.
“Thú vị đấy!”
Ánh mắt cô ta lộ ra vẻ dữ tợn, liên tục cười khẩy: "Nếu đã vậy thì cũng đừng trách tôi!"
Nói xong, cô gái giơ tay lên, ấn vào nắp quan tài bằng tay còn lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó, cả người run kịch liệt, trên người cô ta càng lúc càng tỏa ra nhiều luồng khí kình đen kịt. Cuối cùng, những luồng khí đen kịt này bao phủ toàn bộ quan tài như một ngọn lửa, cứ như vậy mà nung nóng.
Luồng khí tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, đốt mặt đất đỏ bừng, nâng nhiệt độ trong ngôi mộ lên gần hai trăm độ, nhiệt độ trong Thái Vũ Thần Quan còn dữ dội hơn.
Ba người bên trong quan tài đương nhiên vô cùng thống khổ.
“Chết tiệt, cô ta cứ sử dụng chiêu pháp vậy sao?”
Thái Thương Long bị khiêu khích đến mức không ngừng xé quần áo, da khắp người đỏ bừng, mồ hôi vừa toát ra đã bốc hơi.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị nướng sống, phải ra ngoài thôi”.
Thần Nữ Thái Vũ yếu ớt kêu lên.
“Nếu đi ra ngoài, chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của cô ta… Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng chỉ còn cách cố hết sức thử một lần!”
Lâm Chính khàn giọng nói, lập tức lấy châm bạc ra, đâm vào người mình.
"Thử cái gì?"
Hai người ngơ ngác.
Nhưng Lâm Chính không trả lời bọn họ, mà dùng khí kình bọc cuốn sách cổ đó lại để ngăn cho cuốn sách không bị nhiệt độ cao đốt cháy, sau đó anh không ngừng lật sách, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Anh vừa đọc sách vừa đâm châm bạc vào người mình.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long lộ vẻ hoang mang.
Thái Thương Long còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thần Nữ Thái Vũ chặn lại.
“Lúc này không nên quấy rầy cậu ta, để xem cậu ta có biện pháp gì!", Thần Nữ Thái Vũ thấp giọng nói.
Thái Thương Long gật đầu.
Tuy nhiên, nhiệt độ truyền từ bên ngoài vào vẫn tiếp tục tăng lên.
Ba người sắp không thể chịu nổi cái nóng gay gắt này được nữa.
Đặc biệt là Lâm Chính, vì tập trung châm cứu nên không thể đề phòng được nhiệt độ cao, càng lúc càng khó chịu.
“Hạ nhiệt giúp thần y Lâm!”
Lúc này, Thần Nữ Thái Vũ khẽ quát một tiếng, truyền toàn bộ khí kình trên người về phía Lâm Chính
"Cái gì?"
Thái Thương Long hơi sửng sốt.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính đang vô cùng thống khổ, anh ta lập tức hiểu ra.
Lúc này, chỉ có thể toàn lực bảo vệ Lâm Chính!
Dù sao thì anh cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ!
Bình luận facebook