-
Chương 2486-2490
Chương 2486: Sách cổ
“Đồ đệ!”.
Thần Nữ Thái Vũ rơi nước mắt, ôm chặt lấy chàng trai trẻ tuổi, nước mắt rơi lã chã.
“Sư phụ… Con… Con chưa chết sao?”, người đàn ông trẻ tuổi yếu ớt hỏi.
“Sao con lại chết được? Có sư phụ ở đây, sư phụ nhất định sẽ cứu con!”, Thần Nữ Thái Vũ cười nói, nước mắt lại không kìm chế được.
“Sư phụ thật tốt với con!”.
Người đàn ông trẻ tuổi lộ ra nụ cười.
Lâm Chính lại điều trị một phen, người đàn ông trẻ tuổi ngủ thiếp đi.
“Tiếp theo điều dưỡng cho tốt là được, vừa vặn gần đầy có không ít thảo dược, có vài vị thuốc chuyên giải độc. Hơn nữa còn có thi thể của Cửu Thải Độc Mãng ở đây, muốn loại trừ độc tố trong cơ thể anh ta rất đơn giản. Yên tâm đi, không bao lâu nữa, đồ đệ của bà sẽ có thể hoạt bát khỏe mạnh xuất hiện trước mặt bà”, Lâm Chính vừa thu châm vừa cười nói.
“Được! Được!”.
Thần Nữ Thái Vũ lau nước mắt.
Chốc lát sau, người đàn ông trẻ tuổi được khiêng đến phòng trong nghỉ ngơi.
Lâm Chính thở phào một hơi, nói với Thần Nữ: “Sao? Y thuật của tôi không tệ chứ?”.
“Thật không ngờ cậu còn trẻ mà lại có y thuật trác tuyệt như vậy, xem ra thiên phú của cậu không thua kém gì đệ tử tôi”, Thần Nữ Thái Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Lâm Chính nói.
“Thần Nữ đại nhân quá khen, bây giờ… có phải bà có thể thực hiện lời hứa rồi không?”, Lâm Chính hỏi.
Thần Nữ Thái Vũ do dự, cuối cùng vẫn quay người đi.
“Cậu ở đây đợi!”.
Bà ta nói xong thì đi vào phòng trong.
Thiên Diệp và Thái Thương Long nhìn mà hết sức khó hiểu.
“Thần y Lâm, sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ quan trọng với cậu vậy sao? Thậm chí khiến cậu không tiếc mạo hiểm?”, Thiên Diệp không nhịn được hỏi.
“Ông cảm thấy phẩm cấp của số đan dược tôi đã uống lúc thí luyện thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là không tầm thường, có thể tăng mấy trăm năm công lực, ở bất cứ đâu nó cũng là thần đan cao cấp nhất!”, Thiên Diệp không kìm được nói.
Dù đan dược đó chỉ tăng cường được thời gian ngắn, nhưng thiết nghĩ nếu hai bên đối chọi, một trong hai lấy thần đan như thế ra thì sẽ đáng sợ đến mức nào? Như thế đủ để phá vỡ sự cân bằng gữa hai bên, thậm chí hình thành thế áp đảo!
Khi các tông tộc đối kháng, đây chắc chắn là linh đan diệu dược!
“Ông cũng nói rồi, đan dược này không tầm thường. Nếu tôi có thể nắm được phương pháp luyện chế số đan dược đó thì sẽ ra sao?”, Lâm Chính hỏi.
Nghe vậy, Thiên Diệp và Thái Thương Long kinh hãi.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ anh cảm thấy phương pháp luyện chế số đan dược này… nằm trong sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ?”.
“Chắc hẳn là vậy!”.
Lâm Chính cười nhẹ: “Cái gì mà kim cương Thái Vũ, cái gì mà dây chuyền Phượng Hoàng? Theo tôi thấy, tất cả đều không giá trị bằng cuốn sách cổ này! Anh có dùng kim cương Thái Vũ chế tạo thần binh tuyệt thế thì đã sao? Dùng dây chuyền Phượng Hoàng thành tựu cơ thể tái sinh thì đã thế nào? Thứ tôi nắm giữ là võ lực tối cao và sự sinh tử tuyệt đối! Cái gọi là y đạo chính là như vậy!”.
Thái Thương Long nghe vậy, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, tim đập mạnh.
Anh ta đã từng tiếp xúc với nhiều thiên kiêu, ngay cả hai người đứng hạng đầu anh ta cũng đã từng tiếp xúc, nhưng chưa ai cho anh ta cảm giác như vậy.
Thần y Lâm ở Giang Thành?
Ở bên ngoài không biết có bao nhiêu người từng nghe nói tới người này, nhưng có ai thật sự xem trọng anh?
“Hi vọng hai người đó có thể gặp anh ta, chắc là… rất đặc sắc nhỉ?”.
Thái Thương Long lẩm bẩm.
Không biết qua bao lâu, Thần Nữ Thái Vũ đi ra ngoài.
Trên tay bà ta còn cầm một chồng sách cổ cũ kỹ dày nặng.
Trên sách phủ đầy bụi, vừa nhìn đã biết là rất lâu năm.
Lâm Chính sáng mắt.
Chương 2487: Núi Ô Nha
“Ở đây cả, cậu lấy đi”, Thần Nữ Thái Vũ đưa tới, thản nhiên nói.
Lâm Chính vội vàng lật ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ.
“Đúng nó rồi. Tốt quá”, Lâm Chính trông vô cùng kích động, cầm cuốn sách mà tay run run.
“Thần y Lâm chúc mừng cậu có được y điển tuyệt thế. Y thuật của cậu chắc chắn sẽ gia tăng cho xem”, Thiên Diệp mỉm cười. Một nhân tài như vậy chắc chắn phải giữ lại Tử Huyền Thiên. Thế nhưng dù chưởng môn có nhường địa vị cho người này thì anh vẫn từ chối...phải làm thế nào đây?Thiên Diệp cảm thấy khó nghĩ.
Đúng lúc này, Lâm Chính chau mày.
“Chuyện gì vậy?”, ông ta hỏi.
“Sao thế?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng lên tiếng.
“Tại sao cuốn sách này lại thiếu mất một nửa?”, Lâm Chính lật cuốn sách thì không thấy nửa sau. Sách có dấu hiệu bị xé.
Thần Nữ Thái Vũ lắc đầu: “Tôi nghe sư phụ tôi nói, trước đây miếu thần Thái Vũ xảy ra đại loạn, hai bên tranh giành truyền thừa của tổ tiên, ai cũng muốn có được truyền thừa và muốn kế vị miếu thần chính thống, trở thành chủ nhân của ngôi miếu mà cuốn xách này vốn là một trong những thứ được truyền thừa nên đã bị tranh cướp”.
“Vậy nửa còn lại ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ. Rất có khả năng nằm trong tay của sư thúc tôi”, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng.
“Sư thúc của bà sao?”
“Chính là ông cụ bị cậu đánh đấy”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói: “Lần này ông ta đến đây là để ép tôi mở mộ của sư tôn, ép tôi giao lại miếu thần. Tôi không chịu, thế là ông ta định lấy đệ tử của tôi ra ép tôi. Tôi vốn định thỏa hiệp rồi nhưng đúng lúc trận tỷ thí diễn ra, mọi người đều lên đây cả. Vì không muốn để xảy ra sơ suất nên ông ta bảo tôi đuổi mọi người đi trước. Ông ta thuộc nhánh còn lại trong cuộc đại loạn năm xưa. Nhánh của tôi và nhánh của ông ta là hai phe đối lập. Vậy nên tôi đoán nửa còn lại nằm trong tay ông ta”.
“Hóa ra là vậy. Vậy thì giờ sư thúc của cô ở đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Có lẽ là trên núi Ô Nha, đó là địa bàn của ông ta...nhưng mà thần y Lâm, không phải cậu định đi lên đó đấy chứ? Nếu cậu làm vậy thì tôi khuyên cậu nên dừng lại. Nơi đó, mười người đi thì chết cả mười, dù có là tôi thì cũng chưa chắc sống sót đi ra được. Vì một cuốn sách, hà tất phải mạo hiểm như vậy”, Thần Nữ Thái Vũ trầm giọng.
“Núi Ô Nha ở đâu?”, Lâm Chính hình như có nghe qua về địa danh này. Còn những lời còn lại của Thần Nữ, anh đều để ngoài tai.
Thần Nữ lắc đầu, chẳng buồn khuyên nữa, chỉ nói thẳng: “Cách đây không xa. Nếu cậu muốn đi thì tôi có thể đưa cậu đi. Thực lực của cậu không tệ, hay là liên thủ với tôi, cùng tiêu diệt ông ta. Cậu lấy cuốn sách còn tôi thì diệt trừ hậu họa”.
“Ok, vậy chúng ta hành động thôi?”, Lâm Chính gật đầu.
“Giờ hành động sao? Vậy còn đệ tử của tôi?”
“Giao cho phó chưởng môn Thiên Diệp đi. Có ông ấy ở đây thì không sao đâu”.
“Điều này..”, Thần Nữ Thái Vũ tỏ ra do dự.
“Thần Nữ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho đệ tử của bà. Nếu có như chuyện gì ngoài ý muốn, dù tôi không đấu được thì cũng sẽ đưa họ đi cùng”, Thiên Diệp vội nói.
“Vậy được, vậy nhờ cả vào ông”, Thần Nữ Thái Vũ gật đầu.
Bà ta cũng không còn cách nào khác Vị sư thúc hung hiểm đó mà còn sống ngày nào thì bà ta còn cảm thấy bất an ngày ấy.
Nếu mà đấu tay đôi thì bà ta không phải là đối thủ của ông ta. Lần này có Lâm Chính giúp, bà ta chắc chắn có cơ hội thắng.
Chương 2488: Vị khách không mời
Sau khi đưa ra quyết định thì Thần Nữ Thái Vũ và Lâm Chính cùng với Thái Thương Long xuất phát đi về phía núi Ô Nha.
Đúng như những gì Thần Nữ Thái Vũ đã nói, núi Ô Nha cách chỗ bọn họ đang ở không xa, tầm hơn trăm kilomet. Khi ba người tới nơi thì mới phát hiện ra đây là một khu vực không người, khắp nơi là chướng khí, vô cùng nguy hiểm.
Thần Nữ Thái Vũ rất rành đường nên nhanh chóng đưa họ tới địa điểm cần đến. Xem ra bà ta đã nhiều lần tới đây tìm sư thúc của mình. Thế nhưng để lên đến đỉnh núi thì Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy khó khăn.
“Thần y Lâm, núi Ô Nha chướng khí quá nhiều, các thể loại nguy hiểm đều có, để có thể lên núi an toàn thì tôi cũng không đảm bảo được. Chúng ta đi từ từ thôi”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Không cần, để tôi dẫn đường”, Lâm Chính nhìn chướng khí trước mặt, điềm đạm nói.
“Cậu sao?”, Thần Nữ Thái Vũ giật mình. Thế nhưng Lâm Chính đã vượt lên trước rồi. Bà ta khẽ chau mày, liếc nhìn Thái Thương Long vẫn im lặng nãy giờ và bước tiếp.
Lâm Chính đi rất gấp, vòng bên này, ngoẹo bên kia với tốc độ khá nhanh. Điều này khiến Thần Nữ Thái Vũ ngạc nhiên.
“Lẽ nào...cậu từng tới nơi này?”, bà ta liền hỏi
“Không hề”.
“Vậy tại sao cậu rành đường thế”.
“Tôi không rành đường, nhưng tôi quen với những môi trường như thế này. Lúc chúng tôi học về y thuật, thường phải đi lấy thuốc. Khi đi lấy những loại thuốc quý thì cũng phải tới những nơi nguy hiểm như thế này. Thực ra, trong số những nơi tôi từng đi qua thì nơi này cũng chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy sao?”, Thần Nữ Thái Vũ bừng tỉnh. Ba người nhanh chóng tới sườn núi Ô Nha. Ở đây có một cái động lớn, chính là nơi sư thúc của Thần Nữ Thái Vũ – Vũ Trị sinh sống.
Nghe nói năm xưa, khi thần miếu đại loạn, nhánh của Vũ Trị đều bị đuổi ra khỏi miếu. Bọn họ đã trốn vào núi Ô Nha và định cư tại đây. Thế nhưng bọn họ vẫn thấy không cam tâm, vẫn nhiều lần đổ máu, liều mạng với người của miếu thần Thái Vũ.
Giờ đây, cao thủ hai bên đã chết gần hết, truyền nhân cũng chẳng còn mấy người, núi Ô Nha chỉ còn lại một mình Vũ Trị. Và miếu thần Thái Vũ cũng trở nên sa sút.
Không thể phủ nhận dù là ai thì kẻ địch lớn nhất cũng không phải là người khác mà là chính mình. Thần miếu Thái Vũ là ví dụ điển hình cho việc tựsinh tự diệt. Ba người đi tới cửa hang bèn dừng lại.
Thái Thương Long nhìn vào trong cái hang đen xì, khẽ nói: “Thần y Lâm, để tôi đi dò đường”.
“Anh đi làm gì?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Không đi thì anh đưa tôi tới đây làm chi?”, Thái Thương Long hỏi ngược lại.
Anh ta thấy Lâm Chính gọi anh ta đi cùng là để những lúc nguy hiểm thì còn có người xông lên dọn đường. Tới lúc này thì Thái Thương Long đã chấp nhận số phận rồi. Mạng của anh ta nằm trong tay của người khác, nên đành phải để họ điều khiển thôi.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ cười lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng qua là tôi không yên tâm để anh ở đó nên mới dẫn anh theo. Tôi không định để anh phải đi nộp mạng. Nếu tôi muốn anh chết thì giờ này anh còn đứng được ở đây nữa không?”
“Nhưng mà thần y Lâm...”
“Được rồi, anh quay lại đi. Chúng ta quan sát xem thế nào”, Lâm Chính khẽ nói.
Thái Thương Long giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó xử, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn không nói gì.
“Thần Nữ đại nhân, có cần xông vào không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không...xem thế nào đã!”
Thần Nữ Thái Vũ chau mày, khẽ nói: "Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó không phải của sư thúc..."
Chương 2489: Ma khí
"Ồ?"
Lâm Chính hơi giật mình: "Chẳng lẽ trong hang động này còn có người khác?"
"Có lẽ vậy... nhưng sư thúc tôi cả đời chưa từng thu nhận bất kỳ đồ đệ nào! Ông ấy luôn ở một mình, rất ít khi tiếp xúc với người khác... rốt cuộc là ai đang trong hang động?", Thần Nữ Thái Vũ nghi hoặc nói.
"Chúng ta đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Lâm Chính thấp giọng nói, sau đó lặng lẽ lần mò vào hang động.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long theo sát phía sau.
Hang động rất lớn, ba người ẩn nấp cơ thể, che giấu khí tức, chậm rãi đi vào bên trong.
Trong hang động lớn như vậy, họ quyết tâm không để tạo ra bất cứ âm thanh gì.
Nếu không, cho dù giẫm lên một hòn đá nhỏ, cũng sẽ tạo ra một tiếng vang dữ dội.
Do đó, ba người họ đi rất cẩn thận, tiến vào sâu trong hang động từng chút một.
Lúc vào, họ nhìn thấy sâu trong hang động phát ra một tia sáng mờ nhạt, sau đó là những tiếng kêu gào và la hét yếu ớt.
Âm thanh phát ra không lớn, kèm theo tiếng roi da quất tới tấp khiến người nghe tê cả da đầu.
Thần Nữ Thái Vũ giật mình, cảm thấy không thể tin được.
Xem ra, nơi ở của sư thúc quả thật đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Nhưng liệu người này là ai?
Tại sao lại có tiếng roi da quất?
Bà ta tò mò, tăng tốc độ của mình.
Chẳng mấy chốc, ba người họ đã đến gần nguồn sáng, nhìn rõ mọi thứ.
Sâu trong hang là một không gian rộng mở.
Đây là nơi sống và tu luyện của một nhánh thuộc thần điện Thái Vũ đã bị trục xuất.
Cũng là nơi Vũ Trị sinh sống.
Nhưng lúc này, Vũ Trị không phải đang nghỉ ngơi ở đây mà bị người khác đè xuống đất, da thịt bị roi da quất mạnh, máu me be bét, máu văng tung tóe.
Cơ thể vốn đã tiều tụy của ông ta đã bị đánh đến mức không còn hình dạng là một con người, miệng đầy máu, răng và tóc đều bị nhổ sạch. Thậm chí cả hai ngón tay gầy guộc cũng không cánh mà bay, vô cùng thê thảm.
"Cái gì?"
Thần Nữ Thái Vũ vô cùng hốt hoảng.
Lâm Chính cũng hết sức kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Anh nhìn thấy một cô gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi trên chiếc ghế xếp bằng đá phía trên khoảng đất trống.
Cô gái có vẻ ngoài lạnh như băng, đôi mắt đỏ như máu, mái tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo khoác đen tuyền. Điều đáng sợ là trên cổ cô gái đeo một chiếc vòng cổ làm từ đầu lâu người, còn chiếc nhẫn trên ngón tay là một con mắt người, khiến người ta tê dại da đầu, giật mình chấn động.
"Người này là ai?"
Lâm Chính kinh ngạc lẩm bẩm.
Anh có thể nhìn ra con mắt trên chiếc nhẫn đó là mắt người, con mắt đã được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt hoàn hảo, sẽ không bị hỏng, còn chiếc vòng đầu lâu trên cổ cô gái lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Dựa vào cấu tạo thành phần của chiếc vòng cổ, e rằng nó là đầu lâu lấy từ đầu người sống...
Thật tàn nhẫn!
"Tôi cũng không biết, nhưng nhìn trang phục... khá giống với người trong ma đạo?", Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhỏ giọng nói.
"Ma đạo?"
Lâm Chính giật mình.
Không phải Ám Ma Đạo đã bị tiêu diệt rồi sao? Ma Quân duy nhất là Trương Thất Dạ còn về làm việc dưới trướng của anh.
Đáng tiếc lúc này Trương Thất Dạ không ở bên cạnh, Lâm Chính dù muốn hỏi cũng không có ai để hỏi.
Bép!
Bép!
Bép!
...
Đúng lúc này, tiếng roi da quất mạnh lại vang lên.
Sau khi thở hổn hển, Vũ Trị lại lập tức kêu gào thảm thiết.
"Ma Nữ đại nhân! Đừng đánh nữa! Cầu xin đại nhân đừng đánh nữa! Tiểu nhân thật sự lực bất tòng tâm! Thần điện Thái Vũ xuất hiện người tài giỏi, tiểu nhân không địch lại, không có cách nào lấy được vật mà đại nhân muốn. Tiểu nhân thật sự hết cách rồi, dù đại nhân đánh chết tôi thì tôi cũng không có cách nào cả!"
Vũ Trị kêu khóc thảm thiết, miệng be bét máu.
Chương 2490: Để tôi đoán xem các người là ai
Thấy tình cảnh thê thảm như vậy, Thần Nữ Thái Vũ không đành lòng.
Tuy nhiên, cô gái phía trên lại mang vẻ mặt không vô cảm, con ngươi thậm chí không có chút thay đổi, như thể lão già vô cùng thảm hại trước mặt không liên quan gì đến mình.
"Lực bất tòng tâm? Không có cách nào ư? Nói thế… có nghĩa ông là một kẻ vô dụng à?", cô gái hờ hững nói.
"Tôi... Không, không, không! Tôi không phải là kẻ vô dụng! Ma Nữ đại nhân! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác! Cầu xin đại nhân! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách! Chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đại nhân có được món đồ đó trong tay! Xin hãy cho tôi một cơ hội!", Vũ Trị đau đớn gào lên.
Nhưng cô gái phía trên lại lắc đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm: "Cho kẻ vô dụng thêm cơ hội thì có tác dụng gì? Chỉ lãng phí thời gian mà thôi, kết cục của kẻ vô dụng là ngoan ngoãn nằm trong thùng rác! Chứ không phải sống trên đời này”.
Nói xong, cô gái xua tay.
Người bên cạnh lập tức rút từ bên hông ra một con dao chặt xương đen nhánh, vung cánh tay, hung hăng chém về phía ông lão.
"Không!"
Ông lão hét lên, nhưng vô ích.
Con dao xuyên qua lưng ông ta, rồi quay ngược lại, chọc thêm một cái lỗ đẫm máu.
Vũ Trị mất mạng ngay tại chỗ.
Thần Nữ Thái Vũ hoàn toàn chấn động.
Sư thúc của mình... cứ bị đối phương giết chết như vậy!
Rốt cuộc đám người này là ai?
"Thần y Lâm, Vũ Trị này dường như đã bị đối thủ kiểm soát! Tôi đoán thực lực của đối phương không hề thua kém Vũ Trị! Nếu chúng ta mạo hiểm xuất hiện, chưa chắc sẽ là đối thủ của bọn chúng! Mau rời khỏi nơi này là cách tốt nhất!", lúc này, Thái Thương Long hạ giọng thuyết phục.
Lâm Chính gật đầu, cảm thấy có lý.
Mặc dù anh thực sự muốn có nửa sau của cuốn sách cổ, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Sở dĩ anh đến núi O Nha không chút do dự là vì anh cho rằng Vũ Trị không thể gây ra mối đe dọa nào cho mình, nên mới yên tâm to gan chạy tới đây.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, chỗ ở của Vũ Trị còn có một nhân vật còn đáng sợ hơn ông ta!
Nếu bị đối phương phát hiện, e rằng sẽ rơi vào một cuộc đấu ác liệt.
"Đi thôi!"
Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ một tiếng, muốn rút lui.
Nhưng lúc này, Ma Nữ quay đầu lại nói: "Đều đến cả rồi, sao lại muốn rời đi?"
Vừa dứt lời, ba người thở gấp, đang định phớt lờ lời Ma Nữ để tiếp tục chạy trốn, mới phát hiện con đường ra khỏi hang động xuất hiện ba bóng người, ngăn cản bọn họ.
"Làm sao bây giờ? Có cần liều mạng xong ra ngoài không?", Thái Thương Long nghiêm túc hỏi.
"Đã không còn cơ hội nữa rồi. Tôi thấy ba người này có khí tức không tầm thường, nếu cố gắng xông ra ngoài chúng ta sẽ không thể vượt qua dễ dàng. Một khi chúng ta giao chiến với đối phương, những người phía sau lại tấn công, chúng ta đối mặt với kẻ địch trước và sau sẽ càng thêm bị động”, Thần Nữ Thái Vũ thì thầm.
"Nếu không trốn thoát, cũng không thể xông ra ngoài, vậy chúng ta nói chuyện với bọn họ một lát đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long chỉ đành gật đầu.
Ma Nữ đã bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt ba người Lâm Chính, hờ hững liếc nhìn bọn họ.
“Để tôi đoán xem các người là ai… Tôi nghĩ, chắc các người cũng một đám với kẻ vô dụng vừa chết kia đúng không?”, cô gái nói với khuôn mặt vô cảm.
"Cô là ai?", Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hỏi.
"Tôi ư? Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là mạng của ba người đều nằm trong tay tôi. Tôi sẽ cho ba người một cơ hội, nói cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi cảm thấy hứng thú. Nếu câu chuyện đó khiến tôi đủ vui vẻ, tôi có thể để hộp sọ của các người trở thành một cái móc treo trên vòng cổ của tôi?", cô gái hở hững liếc nhìn ba người, như thể cô ta đang nói chuyện gì đó rất dễ dàng.
“Đồ đệ!”.
Thần Nữ Thái Vũ rơi nước mắt, ôm chặt lấy chàng trai trẻ tuổi, nước mắt rơi lã chã.
“Sư phụ… Con… Con chưa chết sao?”, người đàn ông trẻ tuổi yếu ớt hỏi.
“Sao con lại chết được? Có sư phụ ở đây, sư phụ nhất định sẽ cứu con!”, Thần Nữ Thái Vũ cười nói, nước mắt lại không kìm chế được.
“Sư phụ thật tốt với con!”.
Người đàn ông trẻ tuổi lộ ra nụ cười.
Lâm Chính lại điều trị một phen, người đàn ông trẻ tuổi ngủ thiếp đi.
“Tiếp theo điều dưỡng cho tốt là được, vừa vặn gần đầy có không ít thảo dược, có vài vị thuốc chuyên giải độc. Hơn nữa còn có thi thể của Cửu Thải Độc Mãng ở đây, muốn loại trừ độc tố trong cơ thể anh ta rất đơn giản. Yên tâm đi, không bao lâu nữa, đồ đệ của bà sẽ có thể hoạt bát khỏe mạnh xuất hiện trước mặt bà”, Lâm Chính vừa thu châm vừa cười nói.
“Được! Được!”.
Thần Nữ Thái Vũ lau nước mắt.
Chốc lát sau, người đàn ông trẻ tuổi được khiêng đến phòng trong nghỉ ngơi.
Lâm Chính thở phào một hơi, nói với Thần Nữ: “Sao? Y thuật của tôi không tệ chứ?”.
“Thật không ngờ cậu còn trẻ mà lại có y thuật trác tuyệt như vậy, xem ra thiên phú của cậu không thua kém gì đệ tử tôi”, Thần Nữ Thái Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Lâm Chính nói.
“Thần Nữ đại nhân quá khen, bây giờ… có phải bà có thể thực hiện lời hứa rồi không?”, Lâm Chính hỏi.
Thần Nữ Thái Vũ do dự, cuối cùng vẫn quay người đi.
“Cậu ở đây đợi!”.
Bà ta nói xong thì đi vào phòng trong.
Thiên Diệp và Thái Thương Long nhìn mà hết sức khó hiểu.
“Thần y Lâm, sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ quan trọng với cậu vậy sao? Thậm chí khiến cậu không tiếc mạo hiểm?”, Thiên Diệp không nhịn được hỏi.
“Ông cảm thấy phẩm cấp của số đan dược tôi đã uống lúc thí luyện thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là không tầm thường, có thể tăng mấy trăm năm công lực, ở bất cứ đâu nó cũng là thần đan cao cấp nhất!”, Thiên Diệp không kìm được nói.
Dù đan dược đó chỉ tăng cường được thời gian ngắn, nhưng thiết nghĩ nếu hai bên đối chọi, một trong hai lấy thần đan như thế ra thì sẽ đáng sợ đến mức nào? Như thế đủ để phá vỡ sự cân bằng gữa hai bên, thậm chí hình thành thế áp đảo!
Khi các tông tộc đối kháng, đây chắc chắn là linh đan diệu dược!
“Ông cũng nói rồi, đan dược này không tầm thường. Nếu tôi có thể nắm được phương pháp luyện chế số đan dược đó thì sẽ ra sao?”, Lâm Chính hỏi.
Nghe vậy, Thiên Diệp và Thái Thương Long kinh hãi.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ anh cảm thấy phương pháp luyện chế số đan dược này… nằm trong sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ?”.
“Chắc hẳn là vậy!”.
Lâm Chính cười nhẹ: “Cái gì mà kim cương Thái Vũ, cái gì mà dây chuyền Phượng Hoàng? Theo tôi thấy, tất cả đều không giá trị bằng cuốn sách cổ này! Anh có dùng kim cương Thái Vũ chế tạo thần binh tuyệt thế thì đã sao? Dùng dây chuyền Phượng Hoàng thành tựu cơ thể tái sinh thì đã thế nào? Thứ tôi nắm giữ là võ lực tối cao và sự sinh tử tuyệt đối! Cái gọi là y đạo chính là như vậy!”.
Thái Thương Long nghe vậy, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, tim đập mạnh.
Anh ta đã từng tiếp xúc với nhiều thiên kiêu, ngay cả hai người đứng hạng đầu anh ta cũng đã từng tiếp xúc, nhưng chưa ai cho anh ta cảm giác như vậy.
Thần y Lâm ở Giang Thành?
Ở bên ngoài không biết có bao nhiêu người từng nghe nói tới người này, nhưng có ai thật sự xem trọng anh?
“Hi vọng hai người đó có thể gặp anh ta, chắc là… rất đặc sắc nhỉ?”.
Thái Thương Long lẩm bẩm.
Không biết qua bao lâu, Thần Nữ Thái Vũ đi ra ngoài.
Trên tay bà ta còn cầm một chồng sách cổ cũ kỹ dày nặng.
Trên sách phủ đầy bụi, vừa nhìn đã biết là rất lâu năm.
Lâm Chính sáng mắt.
Chương 2487: Núi Ô Nha
“Ở đây cả, cậu lấy đi”, Thần Nữ Thái Vũ đưa tới, thản nhiên nói.
Lâm Chính vội vàng lật ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ.
“Đúng nó rồi. Tốt quá”, Lâm Chính trông vô cùng kích động, cầm cuốn sách mà tay run run.
“Thần y Lâm chúc mừng cậu có được y điển tuyệt thế. Y thuật của cậu chắc chắn sẽ gia tăng cho xem”, Thiên Diệp mỉm cười. Một nhân tài như vậy chắc chắn phải giữ lại Tử Huyền Thiên. Thế nhưng dù chưởng môn có nhường địa vị cho người này thì anh vẫn từ chối...phải làm thế nào đây?Thiên Diệp cảm thấy khó nghĩ.
Đúng lúc này, Lâm Chính chau mày.
“Chuyện gì vậy?”, ông ta hỏi.
“Sao thế?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng lên tiếng.
“Tại sao cuốn sách này lại thiếu mất một nửa?”, Lâm Chính lật cuốn sách thì không thấy nửa sau. Sách có dấu hiệu bị xé.
Thần Nữ Thái Vũ lắc đầu: “Tôi nghe sư phụ tôi nói, trước đây miếu thần Thái Vũ xảy ra đại loạn, hai bên tranh giành truyền thừa của tổ tiên, ai cũng muốn có được truyền thừa và muốn kế vị miếu thần chính thống, trở thành chủ nhân của ngôi miếu mà cuốn xách này vốn là một trong những thứ được truyền thừa nên đã bị tranh cướp”.
“Vậy nửa còn lại ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ. Rất có khả năng nằm trong tay của sư thúc tôi”, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng.
“Sư thúc của bà sao?”
“Chính là ông cụ bị cậu đánh đấy”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói: “Lần này ông ta đến đây là để ép tôi mở mộ của sư tôn, ép tôi giao lại miếu thần. Tôi không chịu, thế là ông ta định lấy đệ tử của tôi ra ép tôi. Tôi vốn định thỏa hiệp rồi nhưng đúng lúc trận tỷ thí diễn ra, mọi người đều lên đây cả. Vì không muốn để xảy ra sơ suất nên ông ta bảo tôi đuổi mọi người đi trước. Ông ta thuộc nhánh còn lại trong cuộc đại loạn năm xưa. Nhánh của tôi và nhánh của ông ta là hai phe đối lập. Vậy nên tôi đoán nửa còn lại nằm trong tay ông ta”.
“Hóa ra là vậy. Vậy thì giờ sư thúc của cô ở đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Có lẽ là trên núi Ô Nha, đó là địa bàn của ông ta...nhưng mà thần y Lâm, không phải cậu định đi lên đó đấy chứ? Nếu cậu làm vậy thì tôi khuyên cậu nên dừng lại. Nơi đó, mười người đi thì chết cả mười, dù có là tôi thì cũng chưa chắc sống sót đi ra được. Vì một cuốn sách, hà tất phải mạo hiểm như vậy”, Thần Nữ Thái Vũ trầm giọng.
“Núi Ô Nha ở đâu?”, Lâm Chính hình như có nghe qua về địa danh này. Còn những lời còn lại của Thần Nữ, anh đều để ngoài tai.
Thần Nữ lắc đầu, chẳng buồn khuyên nữa, chỉ nói thẳng: “Cách đây không xa. Nếu cậu muốn đi thì tôi có thể đưa cậu đi. Thực lực của cậu không tệ, hay là liên thủ với tôi, cùng tiêu diệt ông ta. Cậu lấy cuốn sách còn tôi thì diệt trừ hậu họa”.
“Ok, vậy chúng ta hành động thôi?”, Lâm Chính gật đầu.
“Giờ hành động sao? Vậy còn đệ tử của tôi?”
“Giao cho phó chưởng môn Thiên Diệp đi. Có ông ấy ở đây thì không sao đâu”.
“Điều này..”, Thần Nữ Thái Vũ tỏ ra do dự.
“Thần Nữ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho đệ tử của bà. Nếu có như chuyện gì ngoài ý muốn, dù tôi không đấu được thì cũng sẽ đưa họ đi cùng”, Thiên Diệp vội nói.
“Vậy được, vậy nhờ cả vào ông”, Thần Nữ Thái Vũ gật đầu.
Bà ta cũng không còn cách nào khác Vị sư thúc hung hiểm đó mà còn sống ngày nào thì bà ta còn cảm thấy bất an ngày ấy.
Nếu mà đấu tay đôi thì bà ta không phải là đối thủ của ông ta. Lần này có Lâm Chính giúp, bà ta chắc chắn có cơ hội thắng.
Chương 2488: Vị khách không mời
Sau khi đưa ra quyết định thì Thần Nữ Thái Vũ và Lâm Chính cùng với Thái Thương Long xuất phát đi về phía núi Ô Nha.
Đúng như những gì Thần Nữ Thái Vũ đã nói, núi Ô Nha cách chỗ bọn họ đang ở không xa, tầm hơn trăm kilomet. Khi ba người tới nơi thì mới phát hiện ra đây là một khu vực không người, khắp nơi là chướng khí, vô cùng nguy hiểm.
Thần Nữ Thái Vũ rất rành đường nên nhanh chóng đưa họ tới địa điểm cần đến. Xem ra bà ta đã nhiều lần tới đây tìm sư thúc của mình. Thế nhưng để lên đến đỉnh núi thì Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy khó khăn.
“Thần y Lâm, núi Ô Nha chướng khí quá nhiều, các thể loại nguy hiểm đều có, để có thể lên núi an toàn thì tôi cũng không đảm bảo được. Chúng ta đi từ từ thôi”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Không cần, để tôi dẫn đường”, Lâm Chính nhìn chướng khí trước mặt, điềm đạm nói.
“Cậu sao?”, Thần Nữ Thái Vũ giật mình. Thế nhưng Lâm Chính đã vượt lên trước rồi. Bà ta khẽ chau mày, liếc nhìn Thái Thương Long vẫn im lặng nãy giờ và bước tiếp.
Lâm Chính đi rất gấp, vòng bên này, ngoẹo bên kia với tốc độ khá nhanh. Điều này khiến Thần Nữ Thái Vũ ngạc nhiên.
“Lẽ nào...cậu từng tới nơi này?”, bà ta liền hỏi
“Không hề”.
“Vậy tại sao cậu rành đường thế”.
“Tôi không rành đường, nhưng tôi quen với những môi trường như thế này. Lúc chúng tôi học về y thuật, thường phải đi lấy thuốc. Khi đi lấy những loại thuốc quý thì cũng phải tới những nơi nguy hiểm như thế này. Thực ra, trong số những nơi tôi từng đi qua thì nơi này cũng chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy sao?”, Thần Nữ Thái Vũ bừng tỉnh. Ba người nhanh chóng tới sườn núi Ô Nha. Ở đây có một cái động lớn, chính là nơi sư thúc của Thần Nữ Thái Vũ – Vũ Trị sinh sống.
Nghe nói năm xưa, khi thần miếu đại loạn, nhánh của Vũ Trị đều bị đuổi ra khỏi miếu. Bọn họ đã trốn vào núi Ô Nha và định cư tại đây. Thế nhưng bọn họ vẫn thấy không cam tâm, vẫn nhiều lần đổ máu, liều mạng với người của miếu thần Thái Vũ.
Giờ đây, cao thủ hai bên đã chết gần hết, truyền nhân cũng chẳng còn mấy người, núi Ô Nha chỉ còn lại một mình Vũ Trị. Và miếu thần Thái Vũ cũng trở nên sa sút.
Không thể phủ nhận dù là ai thì kẻ địch lớn nhất cũng không phải là người khác mà là chính mình. Thần miếu Thái Vũ là ví dụ điển hình cho việc tựsinh tự diệt. Ba người đi tới cửa hang bèn dừng lại.
Thái Thương Long nhìn vào trong cái hang đen xì, khẽ nói: “Thần y Lâm, để tôi đi dò đường”.
“Anh đi làm gì?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Không đi thì anh đưa tôi tới đây làm chi?”, Thái Thương Long hỏi ngược lại.
Anh ta thấy Lâm Chính gọi anh ta đi cùng là để những lúc nguy hiểm thì còn có người xông lên dọn đường. Tới lúc này thì Thái Thương Long đã chấp nhận số phận rồi. Mạng của anh ta nằm trong tay của người khác, nên đành phải để họ điều khiển thôi.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ cười lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng qua là tôi không yên tâm để anh ở đó nên mới dẫn anh theo. Tôi không định để anh phải đi nộp mạng. Nếu tôi muốn anh chết thì giờ này anh còn đứng được ở đây nữa không?”
“Nhưng mà thần y Lâm...”
“Được rồi, anh quay lại đi. Chúng ta quan sát xem thế nào”, Lâm Chính khẽ nói.
Thái Thương Long giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó xử, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn không nói gì.
“Thần Nữ đại nhân, có cần xông vào không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không...xem thế nào đã!”
Thần Nữ Thái Vũ chau mày, khẽ nói: "Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó không phải của sư thúc..."
Chương 2489: Ma khí
"Ồ?"
Lâm Chính hơi giật mình: "Chẳng lẽ trong hang động này còn có người khác?"
"Có lẽ vậy... nhưng sư thúc tôi cả đời chưa từng thu nhận bất kỳ đồ đệ nào! Ông ấy luôn ở một mình, rất ít khi tiếp xúc với người khác... rốt cuộc là ai đang trong hang động?", Thần Nữ Thái Vũ nghi hoặc nói.
"Chúng ta đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Lâm Chính thấp giọng nói, sau đó lặng lẽ lần mò vào hang động.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long theo sát phía sau.
Hang động rất lớn, ba người ẩn nấp cơ thể, che giấu khí tức, chậm rãi đi vào bên trong.
Trong hang động lớn như vậy, họ quyết tâm không để tạo ra bất cứ âm thanh gì.
Nếu không, cho dù giẫm lên một hòn đá nhỏ, cũng sẽ tạo ra một tiếng vang dữ dội.
Do đó, ba người họ đi rất cẩn thận, tiến vào sâu trong hang động từng chút một.
Lúc vào, họ nhìn thấy sâu trong hang động phát ra một tia sáng mờ nhạt, sau đó là những tiếng kêu gào và la hét yếu ớt.
Âm thanh phát ra không lớn, kèm theo tiếng roi da quất tới tấp khiến người nghe tê cả da đầu.
Thần Nữ Thái Vũ giật mình, cảm thấy không thể tin được.
Xem ra, nơi ở của sư thúc quả thật đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Nhưng liệu người này là ai?
Tại sao lại có tiếng roi da quất?
Bà ta tò mò, tăng tốc độ của mình.
Chẳng mấy chốc, ba người họ đã đến gần nguồn sáng, nhìn rõ mọi thứ.
Sâu trong hang là một không gian rộng mở.
Đây là nơi sống và tu luyện của một nhánh thuộc thần điện Thái Vũ đã bị trục xuất.
Cũng là nơi Vũ Trị sinh sống.
Nhưng lúc này, Vũ Trị không phải đang nghỉ ngơi ở đây mà bị người khác đè xuống đất, da thịt bị roi da quất mạnh, máu me be bét, máu văng tung tóe.
Cơ thể vốn đã tiều tụy của ông ta đã bị đánh đến mức không còn hình dạng là một con người, miệng đầy máu, răng và tóc đều bị nhổ sạch. Thậm chí cả hai ngón tay gầy guộc cũng không cánh mà bay, vô cùng thê thảm.
"Cái gì?"
Thần Nữ Thái Vũ vô cùng hốt hoảng.
Lâm Chính cũng hết sức kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Anh nhìn thấy một cô gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi trên chiếc ghế xếp bằng đá phía trên khoảng đất trống.
Cô gái có vẻ ngoài lạnh như băng, đôi mắt đỏ như máu, mái tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo khoác đen tuyền. Điều đáng sợ là trên cổ cô gái đeo một chiếc vòng cổ làm từ đầu lâu người, còn chiếc nhẫn trên ngón tay là một con mắt người, khiến người ta tê dại da đầu, giật mình chấn động.
"Người này là ai?"
Lâm Chính kinh ngạc lẩm bẩm.
Anh có thể nhìn ra con mắt trên chiếc nhẫn đó là mắt người, con mắt đã được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt hoàn hảo, sẽ không bị hỏng, còn chiếc vòng đầu lâu trên cổ cô gái lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Dựa vào cấu tạo thành phần của chiếc vòng cổ, e rằng nó là đầu lâu lấy từ đầu người sống...
Thật tàn nhẫn!
"Tôi cũng không biết, nhưng nhìn trang phục... khá giống với người trong ma đạo?", Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhỏ giọng nói.
"Ma đạo?"
Lâm Chính giật mình.
Không phải Ám Ma Đạo đã bị tiêu diệt rồi sao? Ma Quân duy nhất là Trương Thất Dạ còn về làm việc dưới trướng của anh.
Đáng tiếc lúc này Trương Thất Dạ không ở bên cạnh, Lâm Chính dù muốn hỏi cũng không có ai để hỏi.
Bép!
Bép!
Bép!
...
Đúng lúc này, tiếng roi da quất mạnh lại vang lên.
Sau khi thở hổn hển, Vũ Trị lại lập tức kêu gào thảm thiết.
"Ma Nữ đại nhân! Đừng đánh nữa! Cầu xin đại nhân đừng đánh nữa! Tiểu nhân thật sự lực bất tòng tâm! Thần điện Thái Vũ xuất hiện người tài giỏi, tiểu nhân không địch lại, không có cách nào lấy được vật mà đại nhân muốn. Tiểu nhân thật sự hết cách rồi, dù đại nhân đánh chết tôi thì tôi cũng không có cách nào cả!"
Vũ Trị kêu khóc thảm thiết, miệng be bét máu.
Chương 2490: Để tôi đoán xem các người là ai
Thấy tình cảnh thê thảm như vậy, Thần Nữ Thái Vũ không đành lòng.
Tuy nhiên, cô gái phía trên lại mang vẻ mặt không vô cảm, con ngươi thậm chí không có chút thay đổi, như thể lão già vô cùng thảm hại trước mặt không liên quan gì đến mình.
"Lực bất tòng tâm? Không có cách nào ư? Nói thế… có nghĩa ông là một kẻ vô dụng à?", cô gái hờ hững nói.
"Tôi... Không, không, không! Tôi không phải là kẻ vô dụng! Ma Nữ đại nhân! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác! Cầu xin đại nhân! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách! Chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đại nhân có được món đồ đó trong tay! Xin hãy cho tôi một cơ hội!", Vũ Trị đau đớn gào lên.
Nhưng cô gái phía trên lại lắc đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm: "Cho kẻ vô dụng thêm cơ hội thì có tác dụng gì? Chỉ lãng phí thời gian mà thôi, kết cục của kẻ vô dụng là ngoan ngoãn nằm trong thùng rác! Chứ không phải sống trên đời này”.
Nói xong, cô gái xua tay.
Người bên cạnh lập tức rút từ bên hông ra một con dao chặt xương đen nhánh, vung cánh tay, hung hăng chém về phía ông lão.
"Không!"
Ông lão hét lên, nhưng vô ích.
Con dao xuyên qua lưng ông ta, rồi quay ngược lại, chọc thêm một cái lỗ đẫm máu.
Vũ Trị mất mạng ngay tại chỗ.
Thần Nữ Thái Vũ hoàn toàn chấn động.
Sư thúc của mình... cứ bị đối phương giết chết như vậy!
Rốt cuộc đám người này là ai?
"Thần y Lâm, Vũ Trị này dường như đã bị đối thủ kiểm soát! Tôi đoán thực lực của đối phương không hề thua kém Vũ Trị! Nếu chúng ta mạo hiểm xuất hiện, chưa chắc sẽ là đối thủ của bọn chúng! Mau rời khỏi nơi này là cách tốt nhất!", lúc này, Thái Thương Long hạ giọng thuyết phục.
Lâm Chính gật đầu, cảm thấy có lý.
Mặc dù anh thực sự muốn có nửa sau của cuốn sách cổ, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Sở dĩ anh đến núi O Nha không chút do dự là vì anh cho rằng Vũ Trị không thể gây ra mối đe dọa nào cho mình, nên mới yên tâm to gan chạy tới đây.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, chỗ ở của Vũ Trị còn có một nhân vật còn đáng sợ hơn ông ta!
Nếu bị đối phương phát hiện, e rằng sẽ rơi vào một cuộc đấu ác liệt.
"Đi thôi!"
Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ một tiếng, muốn rút lui.
Nhưng lúc này, Ma Nữ quay đầu lại nói: "Đều đến cả rồi, sao lại muốn rời đi?"
Vừa dứt lời, ba người thở gấp, đang định phớt lờ lời Ma Nữ để tiếp tục chạy trốn, mới phát hiện con đường ra khỏi hang động xuất hiện ba bóng người, ngăn cản bọn họ.
"Làm sao bây giờ? Có cần liều mạng xong ra ngoài không?", Thái Thương Long nghiêm túc hỏi.
"Đã không còn cơ hội nữa rồi. Tôi thấy ba người này có khí tức không tầm thường, nếu cố gắng xông ra ngoài chúng ta sẽ không thể vượt qua dễ dàng. Một khi chúng ta giao chiến với đối phương, những người phía sau lại tấn công, chúng ta đối mặt với kẻ địch trước và sau sẽ càng thêm bị động”, Thần Nữ Thái Vũ thì thầm.
"Nếu không trốn thoát, cũng không thể xông ra ngoài, vậy chúng ta nói chuyện với bọn họ một lát đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long chỉ đành gật đầu.
Ma Nữ đã bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt ba người Lâm Chính, hờ hững liếc nhìn bọn họ.
“Để tôi đoán xem các người là ai… Tôi nghĩ, chắc các người cũng một đám với kẻ vô dụng vừa chết kia đúng không?”, cô gái nói với khuôn mặt vô cảm.
"Cô là ai?", Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hỏi.
"Tôi ư? Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là mạng của ba người đều nằm trong tay tôi. Tôi sẽ cho ba người một cơ hội, nói cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi cảm thấy hứng thú. Nếu câu chuyện đó khiến tôi đủ vui vẻ, tôi có thể để hộp sọ của các người trở thành một cái móc treo trên vòng cổ của tôi?", cô gái hở hững liếc nhìn ba người, như thể cô ta đang nói chuyện gì đó rất dễ dàng.
Bình luận facebook