• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (78 Viewers)

  • Chương 2481-2485

Chương 2481: Uy hiếp

Trăm năm trước, thần miếu Thái Vũ vẫn còn rất huy hoàng, danh chấn thiên hạ, người bốn phương nườm nượp đến thăm viếng.

Nhưng bây giờ nó vô cùng đổ nát.

Không ai biết thần miếu Thái Vũ lụi bại như vậy từ lúc nào.

Cũng không ai biết rốt cuộc thần miếu Thái Vũ xảy ra chuyện gì.

Có người nói thần miếu Thái Vũ xuất hiện kẻ phản bội, ý đồ đoạt quyền gây ra nội loạn, mới khiến thần miếu sụp đổ.

Cũng có người nói là kẻ thù tìm đến, tấn công thần miếu Thái Vũ, khiến nó bị diệt.

Lời đồn nào cũng có.

Mọi người cũng không nhớ rốt cuộc Thần Nữ Thái Vũ bắt đầu xuất hiện ở thần miếu Thái Vũ từ lúc nào, bà ta cứ cách mấy năm lại tổ chức một cuộc thí luyện Thái Vũ, lấy chí bảo của thần miếu Thái Vũ ra làm phần thưởng ban phát cho thiên hạ.

Bọn họ không hiểu Thần Nữ có mục đích gì.

Nhưng có lợi ích thì có ai không tham gia chứ?

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thần miếu Thái Vũ, thì đầu óc của mọi người đều trở nên hỗn loạn.

Đi mãi đi mãi, ánh mắt ai nấy dần đanh lại.

Chỉ thấy thần y Lâm xông vào trước đó đang đứng trước bức tượng Thái Vũ Chí Tôn khổng lồ kia.

Anh đứng bất động, chăm chú nhìn gì đó.

Một người đang nằm dưới bức tượng.

Đó là một người toàn thân đầy máu nằm im bất động, bên cạnh là một bóng dáng còng lưng.

Chính là ông lão gầy nhỏ kia.

Một tay ông lão ấn trên đỉnh đầu của người đang nằm kia, lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang bước vào, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn ngập tức giận và bất mãn.

Chỉ cần ông ta hơi dùng sức, thì đỉnh đầu của người kia sẽ lập tức nát bét.

Mọi người kinh ngạc.

"Đây... đây là ai vậy?".

"Tại sao trong thần miếu Thái Vũ vẫn còn người khác?".

Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được.

Bọn họ vẫn luôn nghĩ thần miếu Thái Vũ chỉ có Thần Nữ Thái Vũ. Hơn nữa, tuy thần miếu đổ nát, nhưng vẫn vô cùng thần thánh. Rốt cuộc là kẻ nào có thể tùy tiện xông vào nơi này mà được Thần Nữ dung túng?

"Đã cho cậu lợi ích rồi mà còn xông vào! Đúng là được voi đòi tiên! Oắt con, cậu thực sự không sợ chết sao?".

Đúng lúc này, ông lão lưng còng bên dưới bức tượng nói với vẻ hơi dữ tợn.

Lâm Chính không trả lời, mà chỉ vào bóng dáng đang nằm dưới đất bị ông lão bắt giữ, hỏi Thần Nữ Thái Vũ: "Đây là ai?".

"Đồ đệ duy nhất của tôi!", Thần Nữ Thái Vũ do dự một lát rồi bình thản đáp.

"Vậy sao? Tôi nghĩ... bao nhiêu năm nay bà tổ chức thí luyện Thái Vũ cũng là vì đồ đệ của mình nhỉ?", Lâm Chính bình thản nói.

Thiên Diệp ở bên cạnh như ngừng thở: "Thần y Lâm, cậu nói vậy là sao?".

"Nếu tôi đoán không nhầm, sở dĩ Thần Nữ Thái Vũ tổ chức thí luyện Thái Vũ là để đồ đệ của bà ta học sở trường của mọi người, bởi vì tôi phát hiện ra rất nhiều nơi có mắt nhìn trộm như lỗ kim trong vùng cơ quan, những nơi có khả năng xảy ra chiến đấu đều có, vô duyên vô cớ sao Thần Nữ Thái Vũ lại nhìn trộm chúng ta? Nên tôi đoán chắc là bà ta bố trí cho đồ đệ của mình! Vùng cơ quan chỉ là nơi đồ đệ của bà ta học hỏi, chúng ta liều mạng tàn sát lẫn nhau trong đó, còn đồ đệ của bà ta thì dốc sức ghi nhớ chi tiết từng trận đấu của chúng ta, ghi nhớ trong đầu rồi nghiền ngẫm! Thần Nữ Thái Vũ, tôi nói có đúng không?", Lâm Chính bình thản nói.

Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Mọi người lại ngạc nhiên.

"Hóa ra là vậy".

"Tôi đang thắc mắc tại sao Thần Nữ Thái Vũ lại tổ chức một cuộc thí luyện như vậy, hóa ra là lấy chúng ta làm đối tượng học hỏi cho đồ đệ của bà ta, để nghiên cứu công pháp của các thế lực".

"Nhưng lão già kia là ai? Rốt cuộc là có chuyện gì?".

Mọi người lại càng thấy khó hiểu hơn.

Lâm Chính bình thản đáp: "Ông ta... là người uy hiếp Thần Nữ Thái Vũ!".
Chương 2482: Giương Đông kích Tây

Uy hiếp?

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không thể hiểu nổi.

Nghĩa là sao?

Ai nấy ù ù cạc cạc.

Nhưng Thần Nữ Thái Vũ lại lên tiếng.

"Sao cậu nhìn ra được tôi bị người khác ép buộc?".

"Ánh mắt, hành động và cả thái độ của bà", Lâm Chính bình tĩnh đáp.

"Ồ?".

"Bắt đầu từ lúc thí luyện, bà đã thấp thỏm không yên, từ hành động thái độ của bà, thì bà chỉ mong chúng tôi nhanh chóng rời đi. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bà rất hay nhìn vào trong thần miếu, nếu thần miếu không có vấn đề gì thì tại sao bà lại nhìn như vậy?", Lâm Chính bình thản nói.

"Cậu rất thông minh! Nhưng có lúc thông minh quá sẽ tự hại bản thân! Tôi khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không sẽ phải bỏ mạng ở đây đó!", Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.

"Thần Nữ đại nhân, nếu tôi đã bắt gặp thì đương nhiên phải nhúng tay rồi".

Lâm Chính bình thản nói rồi tiến về phía ông lão gầy yếu kia.

"Cậu làm gì vậy?", Thần Nữ cuống lên.

"Đứng lại!".

Ông lão nghiêm giọng quát.

Không chờ Lâm Chính ra tay, Thần Nữ Thái Vũ đã ngăn anh lại, dữ tợn nói: "Các cậu mau cút đi, chuyện của tôi không cần các cậu nhúng tay!".

"Thần Nữ đại nhân hốt hoảng như vậy, xem ra bà rất coi trọng đồ đệ này", Lâm Chính mỉm cười nói: "Cũng phải, cái gọi là thí luyện mà bà tổ chức, chính là để đồ đệ của bà thu thập sở trường của mọi nhà, biến anh ta thành một võ sĩ toàn năng. Tôi nghĩ chắc hẳn thiên phú của anh ta cũng rất đáng sợ nhỉ? Bà dốc lòng bồi dưỡng như vậy, không tiếc lấy cả chí bảo của thần miếu Thái Vũ ra dụ người đời cơ mà! Đủ thấy bà đã gửi gắm toàn bộ hi vọng lên đồ đệ này, tôi nghĩ... chắc bà cũng muốn thông qua anh ta để chấn hưng thần miếu Thái Vũ, đúng không?".

"Phải thì sao chứ? Cậu ấy là tương lai của thần miếu Thái Vũ, tôi không cho phép cậu ấy xảy ra chuyện. Thế nên tôi khuyên cậu đừng hành động lỗ mãng, nếu không tôi sẽ giết cậu!", Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng nói.

"Tôi chỉ muốn giúp bà".

"Hừ, tôi thấy cậu cũng là có mục đích cả, nếu không vô duyên vô cớ sao lại giúp tôi?".

"Thần Nữ đại nhân, bà đúng là không biết tốt xấu! Nếu chúng tôi đi rồi thì bà đối phó với người này kiểu gì? Bây giờ ông ta đang uy hiếp đồ đệ của bà, muốn thế nào bà phải làm thế ấy! Nếu ông ta nhân cơ hội giết bà thì bà cũng không thể phòng bị được! Thà để tôi ra tay còn hơn!".

"Không! Cậu cút luôn đi!".

"Thần Nữ đại nhân!".

"Không đi chứ gì? Được, vậy tôi đưa cậu đi!".

Thần Nữ Thái Vũ nổi giận mắng, giơ tay đánh một chưởng về phía Lâm Chính.

Thân hình Lâm Chính lóe lên, lập tức tránh được, nhưng cũng không khách khí, lật tay đánh một quyền về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Bà ta lập tức lùi lại.

"Hừ! Không biết tốt xấu! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi!", Lâm Chính lạnh lùng quát, rồi lại phát lực, huy động khí kình tấn công.

"Khốn kiếp!".

Thần Nữ Thái Vũ nổi trận lôi đình, lật tay đánh lại.

Hai bên bắt đầu giết chóc lẫn nhau trong thần miếu Thái Vũ đổ nát.

"Hả?".

Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

"Điên rồi! Điên rồi! Thần y Lâm điên rồi!".

"Anh ta ra tay với cả Thần Nữ Thái Vũ!".

"Anh ta chán sống sao? Tưởng Thần Nữ Thái Vũ là Thái Thương Long chắc? Sao anh ta có thể đánh được chứ?".

Ai nấy kinh ngạc tột độ.

Tuy Thái Thương Long là thiên kiêu đứng thứ ba, nhưng không phải là thiên hạ vô địch.

Sở dĩ mọi người kính nể anh ta là vì anh ta có thiên phú hơn người, là một trong ba thanh niên tài tuấn mạnh nhất, là sự tồn tại đáng sợ có thể tranh bá ở đại hội. Nhưng nhìn khắp thiên hạ thì những người có trình độ đỉnh cao nhiều không đếm xuể, sao có thể đến lượt mấy thằng oắt vắt mũi chưa sạch như anh ta chứ?

Thần Nữ Thái Vũ chính là một trong số đó.

Thái Thương Long lợi hại đến đâu cũng không dám ra tay với cường giả chí cao như Thần Nữ Thái Vũ.

Nhưng Lâm Chính lại xuất chiêu...

Hai bên đánh nhau túi bụi, vô cùng kịch liệt, nhưng bất phân thắng bại.

Mọi người lùi lại liên tục, hai mắt trợn tròn.

Thiên Diệp hơi nhíu mày, cứ cảm thấy không đúng lắm.

Bỗng dưng!

Bốp!

Lâm Chính trúng một chưởng của Thần Nữ Thái Vũ, bay thẳng đi, va vào bức tượng.

Mọi người kêu lên.

Còn ông lão lưng còng đứng bên cạnh bức tượng thì biến sắc, cảm thấy không đúng lắm, định kéo người đang nằm dưới đất lùi lại.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đang rơi xuống bỗng vặn người một cái giữa không trung, sau đó tung một chưởng ra, nhanh như chớp đánh vào lồng ngực ông lão.

Bốp!

Ông lão không kịp trở tay, bị đánh bay đi.

"Ồ!".

Mọi người ồ lên.

"Hóa ra thần y Lâm và Thần Nữ Thái Vũ giả vờ đánh nhau, giương Đông kích Tây!", Bắc Hiên Trường Không thất thanh nói.
Chương 2483: Cửu Thải Độc Mãng

Phịch!

Ông lão gầy yếu ngã nhào xuống đất, nhưng lại giống như không bị thương, vội vàng đứng dậy.

Lâm Chính đã khống chế được đồ đệ bị thương của Thần Nữ Thái Vũ, hất anh ta lên rồi ném về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, ngay cả những người đang xem trận chiến cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ đừng nói đến ông lão.

"A Nam! Con không sao chứ?", Thần Nữ Thái Vũ vội vàng ôm lấy cậu thanh niên, sốt sắng hỏi.

"Sư... sư phụ, con... con không sao... ", thanh niên khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói.

“Đứa trẻ ngốc!”, Thần Nữ Thái Vũ ôm chặt lấy thanh niên, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Khốn kiếp!”

Ông lão gầy yếu vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Thằng nhóc thối tha, cậu thật sự không biết chữ chết viết như thế nào đúng không? Được thôi! Nếu đã vậy thì tôi sẽ tiễn cậu tới Tây Thiên!"

Nói xong, ông lão nhảy lên, tấn công về phía Lâm Chính.

Ầm!

Một luồng khí thế ngút trời bị phân tán.

Đừng nhìn cơ thể gầy yếu của ông lão mà lầm, thật ra nó lại ẩn chứa sức mạnh phi phàm, đám người Thiên Diệp căn bản không thể chịu đựng được cú đánh này, liên tục lùi về phía sau.

Một số người có thực lực yếu cũng bị chấn động trước khí thế đáng sợ này, nôn ra máu ngay tại chỗ!

Thật kinh người!

Tuy nhiên, Lâm Chính còn chưa kịp ra tay, đôi mắt của Thần Nữ Thái Vũ đã trở nên lạnh tanh, cực kỳ hung dữ.

“Lão già chết tiệt! Tôi thề phải giết chết ông!”

Nói xong, bà ta đặt thanh niên xuống rồi lao về phía ông lão như một cơn gió, xuất ra một chưởng.

Ông lão thở mạnh, vội vàng chuyển thế tấn công để ngăn cản Thần Nữ Thái Vũ.

Phịch!

Tiếng động lớn vang lên, sóng khí chấn động.

Thần miếu cũ nát lung lay như sắp sụp đổ.

Hai bên lao vào đánh nhau.

Nhưng ông lão không phải là đối thủ của Thần Nữ Thái Vũ, sau khi giao chiến lại bị đánh bay một lần nữa.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Ông lão sau khi đáp xuống cũng không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn bàn tay của mình.

"Tại sao vậy? Thực lực của tôi... vì sao lại yếu đi nhiều như vậy?"

Thần Nữ Thái Vũ cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

"Đơn giản thôi, thử nhìn ngực của ông đi”, Lâm Chính hờ hững nói.

Ông lão nghe thấy vậy, vội vàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra có hai cây châm bạc cực nhỏ cắm ở trên ngực của mình!

“Đây là... cú đánh vừa rồi?”, ông lão thất thanh nói.

"Không sai!", Lâm Chính hờ hững đáp: "Tôi đã phong bế hơn nửa khí mạch của ông, chỉ sợ dù ông có muốn cũng không thể thi triển võ công được nữa!"

“Đồ khốn kiếp!”

Ông lão tức giận, định đưa tay rút châm bạc ra, nhưng ngay khi tay sắp chạm vào châm bạc thì lại đột nhiên dừng lại.

“Sao thế? Không rút ra nữa sao? Nếu rút ra thì khí kình của ông sẽ lập tức được thông suốt”, Lâm Chính nói.

“Hừ, cậu cho rằng tôi là đồ ngu sao? Không thể tùy tiện rút châm bạc này ra bằng thủ pháp không chuyên nghiệp, nếu không thì vết thương sẽ càng nặng thêm! Nếu như tôi rút ra, e rằng khí mạch của tôi sẽ bị phế bỏ!”, ông lão cười khẩy.

Lâm Chính cau mày.

Không ngờ rằng lão già này cũng có chút hiểu biết.

Anh thực sự muốn phong bế khí mạch của ông lão, nhưng khí mạch của ông lão quá lớn, rất khó để có thể phong bế bằng một mũi châm trong lúc vội vàng, chỉ có thể phong bế một nửa...

Nhưng dù vậy, sức chiến đấu của ông lão cũng đã giảm đi rất nhiều!

"Con mụ khốn nạn! Hôm nay có người này giúp bà! Coi như các người may mắn! Nhưng cũng vô dụng thôi! Nếu giỏi thì các người hãy rời khỏi thần miếu Thái Vũ đi, nếu không sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay trở lại!"

Nói xong, ông lão nhảy lên, định thông qua cái lỗ thủng trên đỉnh thần miếu để rời đi.

"Muốn đi sao?"

Thần Nữ Thái Vũ hét lớn, lập tức xông lên.

Lâm Chính cũng nhảy vọt, định đuổi theo.

Nhưng ngay vào lúc này.

Xì xì xì….

Đột nhiên, một con trăn màu sắc sặc sỡ chui ra khỏi ống tay áo của ông lão, lao thẳng về phía hai người.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức giơ tay lên chém nó.

Xoạt!

Con trăn đầy màu sắc ngay tức khắc chia thành mười hai đoạn, chết tức tưởi.

Nhưng máu của nó cũng có độc, rơi xuống như mưa.

"Tản ra!"

Lâm Chính hét lớn, lập tức đẩy Thần Nữ Thái Vũ ra.

Người ở phía dưới cũng vội vàng tránh né.

Có hai người xui xẻo không kịp tránh, dính đầy máu tươi của con trăn.

Trong nháy mắt, cơ thể hai người tan chảy, hóa thành một vũng máu ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội giãy giụa kêu gào cũng không có.

“Hả?”

Trong lòng mọi người đều run sợ.

"Đây… đây là máu của vật gì vậy? Sao lại kinh khủng thế?"

“Cửu Thải Độc Mãng… Theo lý mà nói, con vật này đã tuyệt chủng rồi, sao ông lão kia lại thuần hóa được một con?"

Lâm Chính đáp xuống đất, nhìn chằm chằm thi thể của con trăn màu sắc sặc sỡ trên mặt đất, nhíu mày.
Chương 2484: Mục đích của cậu là gì?

Ông lão đã trốn thoát, chuyện này cũng coi như chấm dứt ở đây.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ai ngờ rằng bên trong thần miếu vẫn còn có uẩn khúc như vậy.

“Thần y Lâm đúng là có khả năng quan sát tỉ mỉ, thông minh và dũng cảm!”

Bắc Hiên Trường Không vội vàng tiến lên, chắp tay khen ngợi

“Bỏ cái trò đó đi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nụ cười của Bắc Hiên Trường Không cứng đờ, hơi lúng túng.

Lâm Chính nhìn đồng hồ, cho rằng đám người Vệ Tân Kiếm đã đi đủ xa mới nói: “Được rồi, chuyện này cũng đã kết thúc, các người có thể rời đi!”

“Thật sao?”

Mọi người đều cảm thấy thật khó tin.

"Sao thế? Còn muốn tôi giữ các người lại ăn cơm à?", ánh mắt Lâm Chính rét lạnh.

“Không không không, chúng tôi không có ý này!”

“Nếu đã thế, thì… thần y Lâm, chúng tôi đi đây!”

“Tạm biệt, tạm biệt…”

Mọi người run lẩy bẩy, đâu còn dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.

Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung Nữ cũng chạy nhanh như bay, nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.

Thái Thương Long vốn dĩ muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy hai cánh tay đen nhánh của mình, không khỏi kêu lên: "Thần y Lâm, vậy... tôi thì sao?"

"Anh... có khả năng là không đi được, anh có đi cũng chết, không đi thì tôi cũng không có ý định cứu anh, hay là ở nơi này chờ chết đi, dù sao cũng đều phải chết, thà hít thở thêm mấy hơi không khí trong lành, tránh việc lát nữa độc dược phát tác phải bỏ mạng, không còn cơ hội để mà hít thở nữa", Lâm Chính cười nói.

Thái Thương Long sợ tới mức hồn bay phách tán, cũng không dám nổi giận, vội vàng tiến lên hét lớn: "Thần y Lâm, hãy tha cho tôi một mạng đi! Cầu xin anh tha cho tôi một mạng! Chỉ cần anh có thể tha cho tôi một mạng! Anh muốn tôi làm gì cũng được!"

"Thật sao? Nhưng tôi không thể tin được anh! Lật lọng, đánh lén sau lưng, nếu tôi còn tiếp tục dùng anh, không thể đảm bảo rằng tôi sẽ không bị đâm sau lưng một lần nữa, tôi đâu thể chịu đựng được?", Lâm Chính lắc đầu: "Tôi cho rằng vẫn nên giết anh thì hơn”.

"Thần y Lâm, xin hãy tha mạng! Tôi thề sẽ không bao giờ phản bội anh nữa! Không bao giờ!", Thái Thương Long vội vàng quỳ xuống kêu gào, suýt thì bật khóc.

Chắc chắn là không thể đánh lại.

Lúc này muốn sống thì chỉ có thể cầu xin tha thứ, bày tỏ thành ý.

Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta chăm chú, một lúc sau mới thở dài.

"Thôi, nếu đã như vậy, tôi sẽ tha cho anh một mạng, nhưng tôi sẽ không giải hết độc trên người anh ngay lập tức, nếu muốn giải hết độc tố trong cơ thể, còn phải xem biểu hiện sau này của anh như thế nào".

Nói xong, Lâm Chính vung tay.

Vèo vèo vèo...

Vài chiếc châm bạc cắm vào cánh tay của Thái Thương Long.

Trong phút chốc, cánh tay đen nhánh của anh ta dần chuyển sang màu xám, tuy không khôi phục được như màu da ban đầu nhưng Thái Thương Long đã không còn cảm nhận được sự đau đớn như trước.

“Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn…” Thái Thương Long vội vàng hành lễ.

Lâm Chính phất tay, quay đầu nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.

"Nói đi, cậu có mục đích gì?", Thần Nữ Thái Vũ vừa xử lý vết thương của đồ đệ vừa nói.

"Mục đích?"

"Vô duyên vô cớ, sao cậu có thể mạo hiểm như vậy chỉ để giúp tôi? Cậu chắc chắn là có ý đồ khác!", Thần Nữ nói.

Nghe vậy, Lâm Chính bật cười: "Thần Nữ đại nhân quả nhiên sáng suốt! Đúng là tôi có mục đích khác, mà mục đích của tôi cũng không có gì quá đáng, chỉ hi vọng Thần Nữ đại nhân có thể đưa cho tôi toàn bộ sách y cổ của thần miếu!"

"Cái gì?"

Sắc mặt của Thần Nữ Thái Vụ đột nhiên thay đổi, quay đầu hừ nói: "Đó là bảo vật mà tổ tiên thần miếu đã để lại cho tôi! Tôi tổ chức thí luyện nhiều năm như vậy, chỉ đưa đồ vật chứ chưa bao giờ tặng sách! Không được! Tuyệt đối không được!"

“Thần Nữ đại nhân không muốn sao?”

"Cậu muốn những bảo vật khác cũng không thành vấn đề, nhưng những thứ này, tôi không thể đưa cho cậu! Ngoài ra, tôi cần dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ của cậu để chữa trị cho đồ đề của tôi! Tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối, phải không?"

Nói đến đây, ánh mắt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên lạnh lẽo.

Hiển nhiên, bà ta không có cách nào để trị thương cho đồ đệ của mình, chỉ có thể dựa vào dây chuyền Phượng Hoàng.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, cũng không từ chối, anh cởi dây chuyền Phượng Hoàng ném qua.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức đeo lên trên người đồ đệ của mình.

Trong giây lát, dây chuyền Phượng Hoàng bắt đầu phát ra những chùm ánh sáng nhiều màu sắc, những vết thương trên người anh ta cũng đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thiên Diệp và Thái Thương Long sững sờ một lúc.

Kì diệu vậy à?

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Thần Nữ đại nhân, thứ cho tôi nói thẳng, sợi dây chuyền này chưa chắc đã cứu được đồ đệ của bà!"

“Cậu nói gì cơ?”

Thần Nữ Thái Vũ giật mình.
Chương 2485: Cậu thật đáng sợ

Lâm Chính cười nhạt: “Sợi dây chuyền này có vẻ thần kỳ, thực tế công hiệu của nó không toàn năng giống như bà nói. Nó quả thật có thể giúp người bị thương nặng dần dần hồi phục, nhưng nó không trừ được độc, không trừ được khí! Bây giờ đồ đệ của bà không những bị độc tố của Cửu Thải Độc Mãng xâm nhập cơ thể, mà còn có luồng khí kình đáng sợ do ông lão để lại phá nát lục phủ ngũ tạng. Sợi dây chuyền này cùng lắm chỉ có thể chữa trị vết thương ngoài da của đồ đệ bà, còn vết thương trong cơ thể lại không có cách nào khác! Thậm chí vì sức mạnh của dây chuyền mà kích thích khí kình trong cơ thể anh ta khiến vết thương của anh ta nghiêm trọng thêm”.

“Cậu nói bậy!”.

Thần Nữ Thái Vũ thẹn quá hóa giận, quát lên: “Dây chuyền Phượng Hoàng là vật mà tổ tiên thần miếu tôi tạo ra, thần kỳ đến thế nào, sao có thể không trị khỏi chút vết thương nhỏ này?”.

Nhưng bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi đã phun ra một ngụm máu đen.

“A Nam!”.

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc: “Con sao vậy?”.

“Sư phụ, con… con rất khó chịu… con rất đau…”.

A Nam yếu ớt kêu lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống theo gương mặt của anh ta, ngũ quan không ngừng méo mó.

Nhìn tới đó, Thần Nữ Thái Vũ lập tức vung chưởng, thử dùng khí kình mạnh mẽ của mình giúp anh ta lưu thông khí mạch.

Nhưng bà ta vừa chạm tay vào.

Phụt! Phụt…

A Nam liên tục phun ra mấy ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

“A Nam! A Nam!”.

Thần Nữ Thái Vũ vội hét lên.

Anh ta đã không còn tri giác.

“Sao lại như vậy?”, Thần Nữ Thái Vũ mở to mắt, ngơ ngác lẩm bẩm.

“Xem ra dây chuyền Phượng Hoàng đúng thật không lợi hại như trong tưởng tượng!”.

“Thần Nữ đại nhân, tôi khuyên bà vẫn nên cầu xin thần y Lâm đi! Thần y Lâm có danh hiệu thần y, đừng thấy cậu ta trẻ tuổi mà lầm, y thuật của cậu ta có thể gọi là độc nhất vô nhị, không ai sánh kịp. Trên thế giới này không có bệnh gì mà cậu ta không chữa trị được!”, Thiên Diệp ở bên lên tiếng.

“Nhưng…”.

Thần Nữ Thái Vũ âm thầm cắn răng, nếu cầu xin Lâm Chính, hiển nhiên anh sẽ muốn có sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ.

Nhưng nếu không cho, e rằng đệ tử của mình sẽ thật sự mất mạng.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Thần Nữ Thái Vũ vẫn lựa chọn nhượng bộ!

“Đồ vật có thể cho cậu, nhưng tôi có một điều kiện, cậu phải chữa khỏi cho A Nam trước, tôi mới giao sách cho cậu. Nếu cậu không chữa khỏi cho nó, tôi không những sẽ không giao sách cho cậu, mà tôi thậm chí còn muốn cậu chết chung với đồ đệ tôi! Có được không?”, Thần Nữ Thái Vũ nghiến răng nói.

“Không chữa khỏi thì không cần Thần Nữ đại nhân ra tay, tôi tình nguyện tự sát trước mặt đồ đệ bà!”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì cậu làm đi!”.

Thần Nữ Thái Vũ nói.

Lâm Chính gật đầu, lập tức lấy châm bạc trên người trải ra trên đất, sau đó nghiêng đầu nói: “Thiên phó chưởng môn, giúp tôi đi nấu một bồn nước nóng tới đây, ngoài ra đi tìm một ít vôi lại đây!”.

“Được!”.

Thiên Diệp gật đầu, quay đầu rời đi.

“Thái Thương Long!”.

“Thần y Lâm có gì phân phó?”, Thái Thương Long vội vàng tiến lên.

“Anh đi lấy một ít vô căn thủy lại đây, là nước từ trên trời rơi xuống mà vẫn không dính đất, trên lá cây trong rừng rất nhiều”.

“Được! Thần y Lâm chờ một lát!”.

Thái Lương Long gật đầu, thoáng chốc đã biến mất.

Lâm Chính cởi áo A Nam ra, quan sát một lúc, bắt đầu châm cứu.

Thần Nữ Thái Vũ ở bên cạnh hồi hộp quan sát.

“Thần Nữ đại nhân, người này không chỉ đơn giản là đệ tử của bà phải không? Nếu tôi đoán không lầm, anh ta là con trai bà, đúng không?”.

Lúc này, Lâm Chính đang châm cứu đột nhiên lên tiếng.

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nói: “Sao cậu biết?”.

“Rất đơn giản, người học y quan sát cơ thể người cực kỳ tỉ mỉ. Lông mày, đôi mắt của hai người cực kỳ giống nhau, đến đường nét khuôn mặt cũng cực kỳ tương tự. Đây chắc không phải là trùng hợp, huống hồ, bà quan tâm đồ đệ của bà hơn cả bình thường, thậm chí vượt trên tình cảm của bà đối với thần miếu Thái Vũ. Tôi nghĩ bà không muốn giao cuốn sách của tổ tiên thần miếu ra là vì đề phòng công pháp thần miếu truyền ra ngoài, để người đời biết chiêu thức công pháp của đồ đệ bà, từ đó gây bất lợi cho anh ta đúng không?”, Lâm Chính cười nói.

Thần Nữ Thái Vũ hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Con người cậu… thật là đáng sợ!”.

“Quá khen!”.

Lâm Chính cười nói.

Chốc lát sau, Thiên Diệp và Thái Thương Long đã mang những vật cần thiết đến, Lâm Chính lập tức cứu chữa.

Khoảng chốc lát sau, A Nam ho khan dữ dội, dần dần tỉnh lại…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom