• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (120 Viewers)

  • Chương 2321-2325

Chương 2321: Tồn tại đáng sợ

Nhìn thấy vật đó, nhiều người hét lên kinh hãi.

Ngay cả Lâm Chính cũng ngạc nhiên không thôi.

“Đây là người máy sao?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi.

“Đây là một cỗ máy chiến tranh”, Dịch Tiên Thiên khẽ giọng nói: “Cậu Lâm, đây là cỗ máy do người xưa chế tạo, thành phần kết cấu trong đó cực kỳ đặc biệt, hơn nữa còn cực kỳ hiếm có, cực kỳ ít lưu truyền đến bây giờ. Trong những cỗ máy chiến tranh mà tôi biết, tất cả đều đã bị hư hỏng, loại người máy còn nguyên vẹn, có thể vận hành như thế này cũng là lần đầu tôi thấy. Thứ này… giá trị rất cao!”.

Thương Minh có quy mô bao trùm khắp cả nước Long Quốc.

Nếu ngay cả Dịch Tiên Thiên cũng đã nói như vậy, đủ để thấy mức độ quý giá của nó.

Nếu có thể mang nó về nghiên cứu khoa học, chắc hẳn có thể giúp khoa học kĩ thuật phát triển nhanh chóng.

Khoa học kỹ thuật và trí tuệ bao hàm trong đó chắc chắn là vô cùng tận.

“Trí tuệ của người xưa đúng là khó mà tưởng tượng”, Lâm Chính không khỏi cảm khái.

“Xem ra phẩm cấp của người máy này rất cao, còn cao hơn hai người máy đã hỏng mà Thương Minh chúng tôi cất giữ. Cậu Lâm, nó không dễ đối phó đâu”, Dịch Tiên Thiên nói.

Lâm Chính gật đầu.

Mọi người đều đến đây vì Lưu Viêm Trũng, bây giờ có cơ hội vào Lưu Viêm Trũng, sao bọn họ có thể bỏ qua?

Thế là chẳng mấy chốc đã có kẻ thế mạng nhảy ra.

“Một đống sắt vụn sao có thể chặn đường tôi? Tôi lên trước!”.

Đó là một thanh niên tóc ngắn mặc áo tay ngắn, cơ bắp toàn thân rắn chắc, khí tức dày nặng, xem ra cũng là một cao thủ.

Mọi người đồng loạt ngước mắt lên.

Ông lão tùy ý làm động tác bắt đầu, thanh niên cơ bắp gào lên một tiếng, bổ nhào tới người máy đó.

Nhưng ngay khi hắn đến gần, người máy đột nhiên há miệng phun về phía thanh niên.

Phù!

Một ngọn lửa màu đen phun ra từ trong cơ thể nó, che phủ thanh niên.

Trong nháy mắt, thanh niên hóa thành than đen, chết không toàn thây.

“Cái gì?”.

Người xung quanh ngạc nhiên biến sắc.

Giết chết trong nháy mắt!

Giết chết trong nháy mắt một cách đúng nghĩa!

“A Cường!”.

Người đi cùng thanh niên lập tức khóc rống lên.

Người xung quanh cũng sợ hãi, không dám tấn công nữa.

Thanh niên tên A Cường đó thực lực không hề kém, nếu không có bản lĩnh gì thì ai dám qua đó? Nhưng đối mặt với người máy hắn lại không đỡ nổi một chiêu, đáng sợ đến thế nào?

“Đánh nhau với nó, thua thì phải chết, các người phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đương nhiên, nếu sợ thì cứ việc rời đi, đừng quấy nhiễu nơi thanh tịnh của người khác”, ông lão thản nhiên nói, sau đó lại ngồi xuống, dựa lưng vào bia mộ, muốn chợp mắt.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra hơi do dự.

“Một đám hèn nhát, sợ đầu sợ đuôi thì còn đến Lưu Viêm Trũng làm gì? Nhân lúc còn sớm về nhà uống sữa đi!”.

Một tiếng chửi mắng khinh thường vang lên, sau đó một người đàn ông cường tráng mặc áo choàng dài để trần thân trên nhảy ra.

Người đàn ông xăm hình rồng màu đỏ trên người, da dẻ ửng đỏ, tóc đỏ mày đỏ, nhiệt độ quanh người rất cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ chuyên tu Viêm Thuật.

“Là Lệnh Hỏa Quân?”, có người nhận ra người đàn ông đó, lập tức kêu lên.

“Trời ạ, người đã luyện Viêm Thuật đến đại thành, hắn lại đến Lưu Viêm Trũng này?”.

“Lệnh Hỏa Quân mà ra tay, có lẽ nó sẽ bị đập nát!”.

“Lệnh Hỏa Quân có sở trường là lửa, không hề sợ lửa. Tôi thấy thứ kia cũng chỉ là dùng lửa tấn công mà thôi, lần này nó gặp phải khắc tinh rồi”.

Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, ai nấy tràn đầy chờ mong.

Người này không phải nhân vật tầm thường, hắn đứng ra giao đấu có lẽ sẽ ngộ ra được vài điều gì đó ở người máy, lượt khiêu chiến tiếp theo của mọi người sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lệnh Hỏa Quân xuất hiện, không nói lời nào mà giết tới, định tiêu diệt người máy.

Hắn chắp hai tay lại, lòng bàn tay phun ra lửa, giống như một mũi thương lửa đâm thẳng vào ngực người máy.

Ầm!

Ngọn lửa tấn công đến một cách mạnh mẽ.

Người máy lùi lại hai bước, ngực đỏ au, giống như sắp bị ngọn lửa đó làm tan chảy.

Đám đông thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

“Người máy được chế tạo bằng thần thiết đặc biệt. Tuy độ mạnh đáng kinh ngạc, nhưng với trọng lượng của nó, tốc độ sẽ không được nhanh, xem như là một nhược điểm!”, lúc này Ngạo Ưng lên tiếng.

Người xung quanh đều gật đầu, âm thầm nhớ rõ.

Lệnh Hỏa Quân đánh trúng một chiêu cũng không do dự, lao tới gần mà đánh. Hai tay hắn giống như đeo găng tay bằng lửa, đấm về phía ngực của người máy một cách điên cuồng. Mỗi một đòn đánh ra đều có tia lửa bùng nổ, cực kỳ đáng sợ.

Chỉ trong mười nhịp thở ngắn ngủi, nắm đấm lửa của Lệnh Hỏa Quân đánh vào người máy khoảng hơn trăm lần.

Ngực của người máy đỏ lên, nhưng… không hề biến dạng, chỉ là chỗ đỏ lửa đó dần dần lan tới các chỗ khác trên cơ thể.

Lệnh Hỏa Quân thở hổn hển, nhìn người máy với vẻ nghiêm trọng.

Người xung quanh cũng cảm thấy không ổn.

“Xem ra thứ này rất mạnh? Nhưng không sao! Xem tao đánh mày thành chất lỏng đây!”.

Lệnh Hỏa Quân gào lên, đột nhiên đánh xuống đất một chưởng, khí kình toàn thân trở nên cuồng bạo, gào lên giận dữ.

“Mở!”.

Ầm ầm…

Mặt đất rung chuyển.

Đất dưới chân người máy nứt ra một khe hở. Ngay sau đó, một đường dung nham nóng bỏng từ dưới mặt đất vọt lên, thoáng chốc nhấn chìm người máy, vọt thẳng lên trời xanh.

Ai cũng kinh hãi.

“Dùng khí kình và tổ chức kết cấu dưới lòng đất cưỡng ép biến ra dung nham? Hơn nữa nhiệt độ của dung nham này… thật là khủng khiếp! Đây là thực lực của Lệnh Hỏa Quân sao?”.

“Thật là lợi hại!”.

Đám đông liên tục kêu lên kinh ngạc.

Lệnh Hỏa Quân không ngừng thúc đẩy dung nham thiêu cháy người máy, dung nham bắn ra tung tóe, khiến đám đông sợ hãi lùi lại.

Cứ vậy kéo dài khoảng mười mấy giây, Lệnh Hỏa Quân mới dừng lại.

Dung nham ngừng phun.

Nhìn lại người máy, nó đã bị nướng đến mức toàn thân đỏ như than, nhưng… nó vẫn không biến dạng, không bị nung chảy!

“Cái gì?”.

Lệnh Hỏa Quân run rẩy, không tin nổi.

"Sao có thể như vậy?”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhiệt độ đáng sợ làm nóng chảy cả mặt đất, vậy mà người máy đó… lại bình yên vô sự?

Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên cạnh ý thức được gì đó, khẽ nói: “Đó là hấp thu năng lượng!”.

“Hấp thu năng lượng?”, Lâm Chính sửng sốt, nhưng anh còn chưa kịp suy ngẫm, người máy đột nhiên lại chủ động tấn công!

Nó đột nhiên cất bước, đi về phía Lệnh Hỏa Quân.

Lệnh Hỏa Quân hoàn hồn lại, nhưng cũng không để tâm, bởi vì tốc độ của người máy không quá nhanh.

Thế nhưng, nó đi chưa được mấy bước, tốc độ đã dần dần tăng lên, thêm mấy bước nữa thì biến thành chạy, thêm mấy bước nữa, tốc độ thoáng chốc đã nâng lên đến trình độ tia chớp.

Lệnh Hỏa Quân kinh hãi, da đầu tê dại, lập tức lùi về sau, nhưng không còn kịp nữa.

Ầm!

Người máy dang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy hắn.

Ngay sau đó...

Phụt!

Trên thân người máy phun ra chân hỏa đáng sợ, nhấn chìm cả nó lẫn Lệnh Hỏa Quân.

“Á!”.

Tiếng hét thảm thiết của Lệnh Hỏa Quân lập tức vang vọng mây xanh.

Nhưng chỉ kéo dài được hai ba tiếng thì không còn tiếng nào nữa.

Mọi người vô cùng kinh ngạc…
Chương 2322: Tôi đấu với nó!

Đợi người máy trở lại bình thường, cơ thể nó đã khôi phục trở lại màu sắc vốn có.

Lệnh Hỏa Quân đã biến thành một cục than đen, vẫn còn giữ hình dạng giãy giụa trước khi chết, toàn thân bốc khói, thoáng có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt.

Người xung quanh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn sững.

Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến mỗi một người ở đây đều chấn động.

Một vài người sợ đến mức mặt không còn sắc máu, toàn thân run rẩy, chân nhũn ra, thậm chí có người còn ngồi hẳn xuống đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

“Rốt cuộc đây là quái vật gì?”.

Đao Mặc Long đứng sau Lâm Chính nuốt nước bọt.

“Người máy này đã hấp thu lửa của Lệnh Hỏa Quân, kết hợp với năng lượng trong cơ thể mình. Nó khống chế Lệnh Hỏa Quân sau đó bùng nổ, tỏa ra nhiệt độ lửa cao hơn lửa của Lệnh Hỏa Quân không biết bao nhiêu lần, cho nên đã thiêu cháy Lệnh Hỏa Quân. Sức mạnh của thứ này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi”, Ngạo Ưng nói.

Ai cũng biến sắc.

“Các… Các vị, Lưu Viêm Trũng này tôi không vào nữa, các vị vào đi”.

Có người không chịu nổi cảnh tượng đáng sợ đó, quay đầu chạy.

“Tôi… tôi cũng không cần nữa!”.

“Mạng quan trọng hơn…”.

“Các… Các vị, tạm biệt!”.

Vài người nhát gan quay đầu chạy.

“Kẻ vô năng đi rồi cũng yên tĩnh”, Ngạo Ưng liếc nhìn những người đó, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

“Xem ra Thương Minh chúng ta phải trở về tay trắng rồi”.

Dịch Tiên Thiên nhìn mọi người đều bị dọa sợ, không ai dám ra mặt, lắc đầu thở dài.

Một vài cao thủ không cam tâm, nhưng thực lực của người máy cao thâm khó dò, bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Bất cẩn một chút là sẽ hóa thành than ngay.

Vậy nên dù là đám người Ngạo Ưng được mọi người trông đợi, lúc này cũng sẽ không lỗ mãng.

Anh ta phải xem vài người ra tay, phân tích được nhược điểm của người máy rồi mới xông lên.

Nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ giống như anh ta.

“Có phải mọi người nhầm lẫn gì rồi không?”.

Một người đàn ông để tóc dài, mặt mày lạnh lùng đứng ra, nhìn người máy trước mặt: “Một lão già và một thứ đồ chơi lắp ghép sao có thể ngăn cản được chúng ta? Vì sao chúng ta phải tuân thủ quy tắc của ông lão đó?”.

Hắn nói xong, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang người đàn ông đó.

“Cậu Huyết? Không biết cậu có cao kiến gì?”, Ngạo Ưng cười hỏi.

“Chúng ta không biết rốt cuộc thực lực của người máy này thế nào, có lẽ thực lực tầm thường, cũng có thể thực lực trác tuyệt. Nếu chúng ta chiến đấu với nó thì chắc chắn sẽ phải mạo hiểm, thay vì vậy chi bằng chúng ta phá hoại quy tắc, bất chấp công vào Lưu Viêm Trũng tìm kiếm lợi ích trong đó, vậy không phải được rồi sao?”, người được gọi là cậu Huyết lên tiếng.

Mọi người nghe vậy, hai mắt bừng sáng.

“Đúng vậy, sao chúng ta phải lần lượt chiến đấu với người máy đó? Chi bằng cùng nhau xông lên, phá cánh cửa của Lưu Viêm Trũng, lấy lợi ích là được!”.

“Đánh tay đôi cái quái gì, tôi không thèm đánh tay đôi!”.

“Ngay cả Lệnh Hỏa Quân cũng đã chết, thực lực của tôi không mạnh bằng Lệnh Hỏa Quân, đánh với nó chắc chắn sẽ không đánh lại!”.

“Chi bằng cứ cướp đi là được rồi!”.

Bọn họ nhao nhao nói, hạ quyết tâm, đồng loạt lấy vũ khí ra, nhìn chằm chằm cánh cửa đó.

Lệnh Hỏa Quân được xem là thực lực mạnh nhất trong số họ, hắn hi sinh khiến nhiều người gặp cú sốc lớn, vì bọn họ biết mình không bằng Lệnh Hỏa Quân. Ngay cả Lệnh Hỏa Quân cũng đã thua, bọn họ hoàn toàn không có hi vọng vào động phủ.

Còn lời nói của cậu Huyết hoàn toàn thức tỉnh bọn họ.

Mọi người đến đây đều vì bảo bối, đánh không lại người máy, không có hi vọng lấy được bảo vật, bây giờ muốn có được bảo bối chỉ có thể dựa vào cướp!

Và thế là…

“Các anh em, đi theo tôi, chém mở cánh cửa động phủ, giết vào trong!”.

Một người hét lên, xông tới cánh cửa.

Những người khác cũng chạy theo.

Mọi người sử dụng toàn bộ thủ đoạn của mình, đập mạnh vào cánh cửa bị xích sắt khóa chặt.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm…

Cửa lớn bị đánh ầm ầm.

Nhưng… người máy ở bên này vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không đi ngăn cản.

Ông lão dựa vào bia mộ nghỉ ngơi cũng chỉ hờ hững nhìn đám người đó, sau đó lại tiếp tục gà gật, hoàn toàn không quan tâm.

Cảnh này xuất hiện, đám người Ngạo Ưng đứng ngồi không yên.

Bọn họ đang ngầm cho phép!

“Đi!”.

Ngạo Ưng quát lên, cũng dẫn người chạy tới, tấn công cánh cửa đó.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của bọn họ, chẳng mấy chốc cánh cửa đã xuất hiện vết nứt, xích sắt khóa cánh cửa đó cũng xuất hiện vết đứt gãy.

Thấy vậy Đao Mặc Long cũng sốt ruột, liếc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn đang im lặng và Lâm Chính, chẳng muốn nói gì thêm, xông qua đó cùng người của sơn trang Viêm Đao.

“Thần y Lâm, chúng ta không qua đó sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng hơi dao động, nghiêng đầu hỏi.

“Không đi!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vì sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.

Dịch Tiên Thiên cũng ngạc nhiên.

Cửa sắp được mở ra, bây giờ mà còn không đi thì chẳng phải sẽ bị người ta giành trước một bước sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính khiến bọn họ sững sờ.

“Tôi muốn khiêu chiến với người máy này, lấy được tư cách rồi mới bước vào Lưu Viêm Trũng”, Lâm Chính nói.
Chương 2323: Một đấm!

“Điều này...”, đám đông á khẩu.

“Cậu Lâm, mục đích của cậu là tìm Chân Hỏa, chỉ cần có được Chân Hỏa là được. Thự lực của thứ này không ai biết thế nào, có thể là mạnh thông thiên. Nếu như cậu đấu với thứ này mà có tổn thất gì thì sẽ cảm thấy hối hận cả đời mất”, Dịch Tiên Thiên bặm môi, khuyên can.

“Đúng vậy thần y Lâm, anh lấy thứ mà anh muốn rồi lại còn muốn mạo hiểm như thế này nữa sao? Người máy này quá lâu đời, thực lực thế nào không ai có thể nói rõ được, cẩn thận vẫn hơn”, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng lên tiếng.

“Nhưng nếu không tuân thủ quy tắc, xông vào Lưu Viêm Trũng thì cũng chưa chắc là một chuyện tốt”, Lâm Chính mỉm cười.

“Ồ! Tức là...?”

“Không phải trước đây cậu từng nói rồi sao? Bên trong Lưu Viêm Trũng này có hai người già, trước mắt tôi chỉ thấy có một, người còn lại chắc là ở bên trong phải không? Hai người này đều ở đây để canh chừng cho Lưu Viêm Trũng. Nếu đã vậy thì tại sao ông cụ này nhìn thấy bọn họ xông vào lại không hề ngăn lại? Lý do rất đơn giản, vì ông ta không hề lo lắng. Ông ta tin người ở trong kia chắc chắn sẽ xử lý những kẻ không tuân thủ quy tắc”.

Dứt lời, đám đông bừng tỉnh.

“Cậu Lâm quả thật anh mình?”, Dịch Tiên Thiên vội nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ thì hừ giọng: “Tự cho rằng mình thông minh thì có. Người canh mộ kia dù mạnh nhưng ở đây đông người thế này thì đương nhiên là có thể đối phó được với ông ta rồi. Và họ cũng có thể lấy được bảo bối và thoát ra. Bọn họ chỉ cần đồng loạt xông vào, vét hết bảo bối rồi chạy đi là được. Tốc độ nhanh thì nửa tiếng là xong. Lượng người ồ ạt lao vào như thế, anh có chắc là có thể hóa giải được không”

Lâm Chính nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Anh cũng không nghĩ rằng cô ta sẽ nói như thế.

“Tóm lại là tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, bình tĩnh lại thì tốt hơn”, Lâm Chính nín thở. Thần Hỏa Thánh Nữ chau mày, thấy Lâm Chính vẫn không hề dao động thì đành phải từ bỏ.

Ầm ầm...Lúc này, cánh cửa lớn bị phá vỡ. Những mảng đồng xanh bị phá hủy, bụi cát bay mịt mù.

“Cửa mở ra rồi”.

“Tốt quá”.

“Anh em, bao bối, thần thuật đang ở ngay trước mặt chúng ta. Lao lên”.

“Lao lên”.

Đám đông hò rèo, liều mạng lao vào bên trong. Một lúc sau, tất cả đều biến mất. Thần Hỏa Thánh nữ cuống cả lên. Dịch Tiên Thiên cũng vội vàng nhìn Lâm Chính. Chỉ thấy anh chẳng có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại chỉ đanh mặt, nhìn về phía người máy.

Ông cụ dựa người vào tấm bia mở một mắt, liếc nhìn Lâm Chính: “Cậu nhóc, cửa mở cả rồi, sao không vào lấy đồ đi, hà tất còn muốn khiêu chiến?”

“Vậy tại sao tiền bối không ngăn họ lại. Trách nhiệm của ông không phải là bảo vệ mọi thứ ở đây sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Ông cụ nghe thấy vậy bèn bật cười ha ha: “Thú vị đấy. Cậu muốn đánh thì đánh. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cái thứ này không có tình cảm đâu, không biết nương tay, cẩn thận bị trúng chiêu của nó”.

“Vậy thử là biết”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu bước tới chỗ người máy. Ông cụ lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt và mặc kệ Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính dừng lại, anh ngồi khoanh chân, lấy ra tầm mười túi châm và ghim từng cây lên người.

“Dùng châm để gia tăng sức mạnh sao? Anh cẩn thận, đừng để bị thương. Nếu không đánh được thì bỏ chạy, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi thứ quái vật này”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Lâm Chính không thể chết ở đây được. Nếu không, không ai có thể cứu được người của đảo Thần Hỏa hết.

Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục ghim châm. Khoảng 3,4 phút sau, cánh tay phải của anh đã được ghim hàng trăm cây châm, trông vô cùng đáng sợ. Thế nhưng anh vẫn chưa dừng lại, vẫn ghim tiếp lên tay trái.

Tốc độ ban đầu khá nhanh nhưng sau đó mỗi nhát châm ghim xuống dần trở nên khó khăn hơn. Rõ ràng là anh phải vận động chân khí mới có thể ghim trúng được. Không chỉ có vậy, Lâm Chính cũng bắt đầu thở dốc. Mồ hôi nhễ nhại. Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh sững sờ.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Thần Hỏa Thánh Nữ chau mày, cảm thấy khó hiểu.

“Mọi người sẽ biết nhanh thôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Cứ thế thêm tầm 10 phút trôi qua. Cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại. Cánh tay trái của anh cũng được ghim kín châm bạc. Nhìn từ xa anh giống như đang mặc một chiếc áo bằng châm, vô cùng quỷ dị.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Lâm Chính bắt đầu dùng lửa hơ lên mỗi cây châm. Châm bạc từ từ nóng dần. Nhiệt độ cao khiến chúng bốc khói.

“Hả?”, ông cụ ở bên cạnh bừng tỉnh, trố tròn hai mắt.

“Ổn rồi”, Lâm Chính thở phào, nhìn cánh tay trái của mình và khẽ siết lại.

“Tay của anh?'", Thần Hỏa Thánh Nữ nín thở, cảm nhận được điều bất ổn. Lâm Chính nhìn chăm chăm người máy, đột nhiên anh trở nên dữ dằn hơn. Anh bước tới.

Khi còn cách tầm ba mét, Lâm Chính nhanh chóng áp sát người máy, tay trái đập thẳng vào đầu của nó.

Rầm...Cánh tay phát ra thần hỏa ghê người. Cú đấm mang theo ánh sáng với sức mạnh khủng khiếp.

Thần Hỏa Thánh Nữ sợ hãi .Ông cụ cũng đứng bật dậy. Người máy không kịp phản ứng đầu bị đánh trúng.

Rầm...Đầu của người máy giống như một quả dưa, bị nổ tung...

Đám đông trố tròn mắt.
Chương 2324: Bắt làm con tin

Người máy chao đảo, đổ rầm ra đất. Bụi mù bay khắp không gian. Cơ thể đen xì của nó không còn cử động được nữa. Phần đầu nát vụn, để lộ ra những thiết bị máy móc kỳ lạ ở bên trong.

Những thứ này có màu bạc, trông vô cùng đặc biệt khiến Lâm Chính phải chú ý. Khoa học kỹ thuật hiện đại đã rất tân tiến rồi. E rằng không có ai làm ra những thứ như thế này nữa.

Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ ở phía sau trố tròn mắt. Một đấm đã có thể đấm nổ người máy đáng sợ kia rồi sao?

Đám đông không ngờ Lâm Chính lại dứt khoát như vậy. Bọn họ tưởng rằng chắc là anh và người máy cũng phải chiến đấu vài hiệp quyết liệt, thật không ngờ lại đơn giản như thế.Lâm Chính ngồi xuống, rút châm ra. Cánh tay đỏ rực của anh bỗng trở nên đen kịt, trông vô cùng đáng sợ.

“Đây chính là y võ của anh sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lên tiếng.

“Sao nào? Lợi hại chứ?”, Lâm Chính mỉm cười

“Đúng là rất đáng sợ, nhưng so với sư tôn thì anh vẫn chưa là gì”. Thần Hỏa Thánh Nữ ngạo mạn nói.

“Nhưng nếu cho tôi thềm 10 năm thì lại khác đấy”, Lâm Chính nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta đồng ý với điều đó, hay nói cách khác là không tìm được cớ để phản bác.

Lâm Chính còn trẻ mà đã có thực lực như vậy. Thần Hỏa Tôn Giả phải tu luyện không biết bao nhiêu năm mới có được tu vi như ngày hôm nay, còn Lâm Chính mà cho anh thêm 10 năm nữa thì chắc chắn là có thể vượt mặt Thần Hỏa Tôn Giả.

Nếu cho anh thêm 50 năm nữa thì không biết là anh sẽ đạt tới cảnh giới nào. Người đứng vị trí thứ nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng cảm thấy rung động. Cô ta vốn tưởng thiên phú của mình so với Tôn Sư cũng không kém là bao. Đến tuổi của ông ta thì cô ta cũng sẽ trở thành người mà không ai sánh bằng. Giờ xem ra cô ta chẳng bằng ai cả. Cô ta không ngờ trên đời này còn có yêu nghiệt như Lâm Chính.

“Nhóc, cú đấm của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi đấy”, ông cụ bước tới, liếc nhìn người máy và nói.

“Ăn may mà thôi. Tiền bối, giờ tôi có thể vào trong động phủ được chưa?”, Lâm Chính cười.

“Đương nhiên, các người đã có đủ tư cách để vào trong, cứ vào là được. Cửa cũng mở rồi, cũng không cần tôi đưa chìa khóa nữa”, ông cụ nói.

“Tiền bối có thể cho hỏi một chút không? Những người tự ý xông vào kia có phải là sẽ bị trừng phạt?", Lâm Chính hỏi.

Ông cụ không nói gì. Lâm Chính cười thản nhiên rồi hỏi tiếp: “Tiền bối, ông có biết chỗ nào trong động phụ có dị hỏa, chỗ nào có cơ quan không?”

Thế nhưng ông cụ cũng không lên tiếng, chỉ quay người đi về chỗ bia mộ ngồi xuống và ngủ tiếp.

“Cậu hỏi như vậy người ta chịu trả lời chắc”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười.

“Chúng ta có tư cách vào trong rồi thì mau vào thôi nếu không dị hỏa sẽ bị cướp mất, chúng ta lại chẳng có gì”, Thần Hỏa Thánh Nữ thúc giục.

Lâm Chính coi như khong nghe thấy, chỉ bước tới mỉm cười hỏi ông cụ: “Tiền bối, tôi nghe nói có tất cả hai người canh khu này. Ông ở ngoài cửa vậy người còn lại ở bên trong sao?”

Ông cụ vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục ngủ gật. Cảm giác như ông cụ cách biệt với tất cả thế giới bên ngoài.

Thần Hỏa Thánh Nữ và Dịch Thiên Tiên đều chau mày. Lâm Chính đang làm gì vậy? Thấy ông cụ không trả lời, Lâm Chính bèn chắp tay, quay người đi về phía động phủ.

Thế nhưng đúng lúc bọn họ định vào trong thì..Ông cụ đột nhiên trố tròn mắt

“Hự...”

“Khụ khụ...”

Đám đông giật mình. Ông cụ trông vô cùng đau đớn và bàng hoàng. Lâm Chính dừng lại nhìn ông cụ.

“Cậu...cậu hạ độc tôi?”, ông cụ bặm môi, gầm lên.

“Đúng vậy tiền bối. Độc này không khiến ông chết nhưng sẽ khiến ông bị tê liệt, không thể cử động. Vãn bối không có ý hại tiền bối, chỉ là muốn tiền bối giúp đỡ đôi chút”, Lâm Chính cười.

“Hóa ra...trước đó cậu hỏi tôi là chẳng qua cố tình thu hút sự chú ý của tôi để cậu có thể hạ độc...cậu đúng là đồ bỉ ổi”, ông cụ lạnh giọng.

“Mặc dù đúng là hơi bỉ ổi nhưng vãn bối cũng chỉ mong có thể vào được Lưu Viêm Trũng một cách an toàn chứ không có ý gì khác”.

“Hừ, nếu cậu muốn tôi giúp bằng cách nói ra thông tin liên quan tới Lưu Viêm Trũng thì cậu từ bỏ đi. Một chữ tôi cũng không nói. Tôi ở đây đã gần trăm năm rồi, cậu tưởng rằng tôi là người ham sống sợ chết sao?”, ông cụ hừ giọng.

“Tiền bối không nói gì cũng được, tôi cũng không định hỏi nữa, ông chỉ cần cùng chúng tôi đi vào Lưu Viêm Trũng là được”, Lâm Chính cười.

“Đi vào cùng các người sao?”, ông cụ bàng hoàng, đột nhiên tái mặt.

“Cậu...lẽ nào cậu...”

“Đúng vậy! Có một con tin như ông thì tôi nghĩ người ở bên trong sẽ không đến mức giết chết chúng tôi”.

Lâm Chính điềm đạm nói. Lần này thì tất cả đã hiểu ra. Lâm Chính đang bắt cóc ông cụ làm con tin.

“Đại nhân anh minh”, Dịch Tiên Thiên chắp tay hô lớn.

“Đưa ông ta theo, chúng ta vào trong”, Lâm Chính phất tay đi vào trong động phủ.

Dịch Tiên Thiên lập tức cho người khiêng ông cụ vào. Thần Hỏa Thánh Nữ thì cảm thấy ớn lạnh. Cô ta cảm thấy người này chẳng phải có tài cán gì mà chẳng qua là thủ đoạn giảo hoạt, độc ác thì có.

Có một tấm bùa hộ mệnh như vậy thì Lưu Viêm Trũng chẳng còn gì là nguy hiểm nữa. May mà anh không phải là kẻ địch của cô ta, nếu không thì sẽ đau đầu lắm.

Bước vào trong, bọn họ ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Hai bên tường của động phủ là ánh lửa sáng, nhưng cả vách động thì một màu đen kịt.

Mọi người càng đi vào trong thì mùi máu càng nồng hơn. Bọn họ thấy có vô số thi thể nằm la liệt dưới đất. Xác chồng xác, máu chảy lênh láng.

“Xem ra bọn họ bị giết chết cả rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.

“Ở đây xuất hiện một đường dị hỏa, đất ở khu vực này đã bị biến chất nên có hiện tượng dị hỏa thôi”, Lâm Chính nhìn xung quanh.

“Cậu Lâm, tôi nghe nói dị hỏa mạnh nhất của Lưu Viêm Trũng được gọi là Chân Hỏa Cửu Dương. Có khi nào những người này đều tới vì Chân Hỏa Cửu Dương không?”, Dịch Tiên Thiên hỏi.

“Mặc kệ đi, chúng ta chỉ cần lấy được món đồ của mình là rời đi thôi. Tôi thấy ở đây rất kỳ lạ”, Lâm Chính trầm giọng, đưa mọi người đi sâu vào trong.

Họ vừa đi được vài bước thì lại xuất hiện một cảnh tượng kinh người. Ờ phía xa xuất hiện tầm chục bóng hình.

Những bóng hình này xếp chồng lên nhau trong tư thế chiến đấu. Nếu nhìn kỹ thì phát hiện bọn họ đã bị hóa thành than, không còn sự sống nữa.

“Chỉ khi nào mà nhiệt độ quá cao mới xuất hiện hiện tượng này. Xung quanh không hề có dấu vết nào khác, chắc chắn là họ đã động phải cơ quan nào đó”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.

Dịch Tiên Thiên sợ tới mức hồn bay phách tán.

“Tiếp tục tiếp về phía trước”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cậu Lâm, không phải ở đó có cơ quan sao?”, Dịch Tiên Thiên run rẩy.

“Yên tâm, cơ quan cũng cần thời gian để nguội. Nếu đột nhiên nóng lên lần nữa thì cũng khiến cơ quan bị tăng nhiệt và bị hỏng”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy, có lẽ những người này chỉ dò đường, còn những người khác đã đi sâu vào trong rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói. Nghe thấy vậy Dịch Tiên Thiên mới cảm thấy yên tâm đôi chút.

Tầm năm phút, đám đông bước tới trước một cánh cửa được đóng chặt. Mọi người không biết bên trong có thứ gì. Dịch Tiên Thiên định đây ra. Bàn tay của ông ta cẩn thận tiếp cận cánh cửa, vạn nút và thò đầu vào nhìn rồi bỗng kích động hét lớn.

“Là dị họa, là dị hỏa”.

Đám đông nghe thấy liền lao lên. Họ thấy phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ. Giữa càn phòng có một cái bệ và trên bệ là một ngọn lửa màu trắng tuyết đang cháy.

Thần Hỏa Thánh Nữ mừng rỡ: “Là Thiên Hỏa”.
Chương 2325: Thiên Viêm Đại Trận

“Thiên Hỏa?”.

Lâm Chính cũng cực kỳ kích động, lập tức đi tới quan sát một phen. Căn cứ theo mô tả của Thần Hỏa Tôn Giả trước kia, đây đúng thật là Thiên Hỏa!

“Tốt quá rồi, mau thu thập!”.

Lâm Chính hét lên.

Dịch Tiên Thiên lập tức sai người lấy dụng cụ lấy lửa chuyên dụng ra, thu Thiên Hỏa vào cất trữ.

Không ai ngờ lại lấy được nó dễ dàng như vậy.

Tốt lắm!

Lâm Chính không dám do dự, lập tức hô khẽ một tiếng: “Đi!”.

Nói xong, mọi người nhanh chóng quay đầu rời khỏi phòng.

Nhưng anh vừa mới quay người đi cùng mọi người.

Rầm!

Cửa lớn bỗng nhiên tự động đóng lại.

Người ở bên ngoài và bên trong đều sững sờ, vội vàng chạy tới mở cửa.

Nhưng cửa đã tự động khóa lại, bất kể bọn họ có kéo cỡ nào cũng vô dụng.

“Không hay, đây là bẫy, mau phá cửa!”.

Lâm Chính hét lên.

Mọi người lập tức dùng mọi cách để công phá cửa.

Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, không gian mình đứng dường như bắt đầu chuyển động. Dù bọn họ nhanh chóng đánh sập cửa, đầu kia của cửa cũng không còn là con đường hướng tới bên ngoài động phủ, mà là vách núi đen kịt.

Căn phòng xoay chuyển nhanh chóng, giống như một chiếc thùng xe đang di chuyển trong đường hầm, không biết đưa bọn họ đến nơi nào.

“Hỏng bét! Xem ra đây là bẫy của Thiên Hỏa, cố tình lừa chúng ta vào căn phòng này!”, Thần Hỏa Thánh Nữ phản ứng lại, nghiêm túc nói.

“Không ra khỏi đây được nữa, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó!”, Lâm Chính hít sâu một hơi.

Cứ kéo dài như vậy khoảng ba mươi giây chưa tới, căn phòng mới dừng chuyển động.

Mọi người xuất hiện ở một vùng đất trống kỳ diệu.

Vùng đất trống rất rộng lớn, mà bên ngoài phòng là một nơi vẽ những hoa văn kỳ dị.

Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người lại không nằm trên những hoa văn kỳ lạ đó, mà là nhìn về phía vùng đất trống xa xa.

“Là năng lượng của dị hỏa! Dị hỏa rất mạnh mẽ! Hơn nữa không chỉ có một loại!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn chằm chằm phía xa, kêu lên.

Lâm Chính cũng cảm giác được dao động ở phía xa truyền tới.

Dao động đó thuần khiết hơn cả Thiên Hỏa mà anh đang nắm giữ.

Xem ra đó sẽ là bảo bối phi phàm.

Nhưng càng là như vậy, anh càng cảm thấy bất thường.

“Thần y Lâm, chúng ta mau đi lấy chúng. Số dị hỏa này cái nào cũng là bảo bối, không thể bỏ lỡ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.

“Đừng vội, chúng ta từ từ tiếp cận! Cô không nhìn thấy những hoa văn trên mặt đất sao? Tôi cảm thấy có lẽ những hoa văn này cũng là bẫy”, Lâm Chính nói.

Lúc này Thần Hỏa Thánh Nữ mới chú ý đến thứ trên mặt đất.

Nhìn một hồi, vẻ mặt cô ta bỗng biến đổi.

“Đây là Thiên Viêm Đại Trận!”.

“Cô biết trận này sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Tôi có đọc được trong sách ở đảo Thần Hỏa, đó là sách do sư tôn tự tay biên soạn! Nhưng Thiên Viêm Đại Trận mà sư tôn vẽ đơn giản hơn cái này nhiều. Cái này trông có vẻ phức tạp hơn, lâu đời hơn”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

“Nếu bước lên đó thì sẽ thế nào?”, Dịch Tiên Thiên kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là hóa thành tro bụi, xương cốt cũng không còn”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Đám người Dịch Tiên Thiên kinh hãi tái cả mặt.

Nhìn Thiên Viêm Đại Trận lan thẳng đến cửa lớn, mấy người họ run rẩy, lo lắng bất an.

“Trận văn này đã đến dưới chân chúng ta, chúng ta hoàn toàn không thể tránh được. Nếu không phá trận này, e là chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cả đời!”.

“Thánh Nữ đại nhân, cô biết trận này thì cũng biết cách phá trận chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“BIết thì biết, nhưng… trận này cực kỳ nguy hiểm, muốn phá trận cũng phải có người xuống đó mới được! Trận này quá cổ xưa, viêm lực sản sinh ra đến cả tôi cũng không thể chống đỡ! Anh bảo ai xuống đó đây?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhíu mày.

Ngay cả Thánh Nữ tu luyện Viêm Thuật cũng không chống đỡ được viêm lực của Thiên Viêm Đại Trận, đủ để thấy uy lực trận này khủng khiếp đến thế nào.

Nhưng cô ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã nói: “Tôi xuống đó!”.

“Anh?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.

“Sao? Không được à?”.

“Không phải… Anh chịu nổi không? Bất cẩn một chút, coi chừng tan thành mây khói!”, Thần Hỏa Thánh Nữ lo lắng hỏi.

“Không cần lo, tôi có cái này!”.

Lâm Chính lấy hỏa chủng ra, cười nói.

“Dù có hỏa chủng thì đã sao? Thiên Viêm Đại Trận cực kỳ phức tạp, phá trận không chừng phải mất hai tiếng đồng hồ. Nếu anh bỏ giữa chừng, mọi công lao đều đổ sông đổ bể, trừ khi anh có thể ở trong đó được hai tiếng thì mới có thể phá trận!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Mọi người đều giật mình.

Hai tiếng?

Hấp bánh bao cũng không cần hấp lâu như vậy, huống hồ là người.

Thế nhưng Lâm Chính không hề do dự nuốt hỏa chủng xuống, đi ra khỏi cửa phòng…

Mọi người đều kinh ngạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom