-
Chương 2331-2335
Chương 2331: Dung hợp hỏa chủng
Thần Hỏa Thánh Nữ ném đao đi, quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Cảm ơn”.
“Đây là lần thứ hai rồi”.
“Tôi rất ít khi nói cảm ơn, nếu anh không xuất hiện kịp thời thì e là tôi đã tự sát”, Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.
“Vậy cũng còn may”.
“Nói đi, anh vượt qua Thiên Viêm Đại Trận bằng cách nào? Ông già bên đó nói, Thiên Viêm Đại Trận có cường độ gấp hơn mười lần Kỳ Lân Trận, không có mười tiếng chắc chắn anh sẽ không phá được, vậy... chuyện này là thế nào?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vội vàng hỏi.
“Thật ra tôi cũng không biết”.
Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên há miệng, nhổ ra hỏa chủng trong suốt, đưa cho Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Tôi chỉ biết vào lúc mấu chốt nhất, đột nhiên trong hỏa chủng bộc phát ra một luồng năng lượng bao trùm toàn thân tôi, giúp tôi có thể vượt qua ngọn lửa của Kỳ Lân Trận, còn về những cái khác... Tôi hoàn toàn không biết gì cả!”
Thần Hỏa Thánh Nữ nhận lấy hỏa chủng, càng kinh ngạc hơn: “Sao hỏa chủng lại trở nên trong suốt?”
Ngay lúc đó, ông lão bên kia đột nhiên gào thét điên cuồng: “Dung hợp hỏa chủng? Sao cậu lại có thể dung hợp hỏa chủng? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
“Dung hợp hỏa chủng ư?”, Lâm Chính sửng sốt.
Thần Hỏa Thánh Nữ lại tỏ ra kinh hãi, khiếp sợ nhìn Lâm Chính, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bày ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
“Từ xưa tới nay, chỉ có chủ nhân của Lưu Viêm Trũng mới có thể dung hợp hỏa chủng! Chàng trai trẻ, cậu... cậu làm được bằng cách nào?”, ông lão khàn giọng quát.
Vẻ mặt ông ta càng điên cuồng hơn.
“Sư phụ nói, hỏa chủng cần chịu đựng sự đốt cháy và tan chảy không ai chịu được mới có thể tiến hành dung hợp! Mà nỗi đau đớn tàn nhẫn phải chịu này, ngay cả ông ấy cũng không chịu được, chẳng lẽ... Lâm Chính, anh đã chịu đựng sự bỏng rát và đau đớn trước nay chưa từng có khi ở trong Kỳ Lân Trận?”, Thần Hỏa Thánh Nữ mở to mắt hỏi.
“Đúng! Đúng! Chỉ khi ở trong địa ngục ngọn lửa vô tận, mới có thể dung hợp hỏa chủng! Chắc chắn là như vậy, nghe nói chủ nhân năm đó cũng dung hợp hỏa chủng như thế...”, ông lão run rẩy, hai mắt mở to.
“Đúng là tôi đã trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, cảm giác đó không thể miêu tả...”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
“Anh có biết, sư phụ muốn dung hợp hỏa chủng này nhưng đã thất bại, vậy mà anh lại làm được...”
“Vậy sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Lúc này, anh phát hiện hỏa chủng trong suốt trong tay Thần Hỏa Thánh Nữ đã biến mất, kinh ngạc hét lên: “Hỏa chủng... bị sao vậy?”
“Năng lượng của nó đã đi vào cơ thể anh rồi! Nó chỉ là một cái vỏ rỗng, theo thời gian cơ thể nó sẽ hóa thành cát bụi, vậy nên mới nói đừng để hỏa chủng chỉ còn cái vỏ rỗng”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.
“Thì ra là thế”.
“Thần y Lâm, anh sinh ra đã có thể nghịch thiên, nếu sau này tu luyện thuật Hỏa Viêm, có khi trình độ sẽ vượt hơn cả sư phụ! Tôi cho anh một đề nghị, lần này anh trở về hãy lập tức bái sư phụ làm thầy, sư phụ rất coi trọng anh! Nhất định sẽ truyền dạy hết! Anh chỉ cần cố gắng, sau này nhất định có thể vượt qua sư phụ, đạt tới trình độ hoàn toàn mới! Anh... thấy thế nào?”, mắt Thần Hỏa Thánh Nữ sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bỏ đi, Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ hứng thú với y thuật, theo tôi thấy, cuối con đường y học là sự sống và cái chết, ngay cả khi thông thạo thuật Hỏa Viêm thì thứ mình nắm bắt cũng chỉ là vũ lực, người dùng vũ lực có thể khống chế cái chết của người khác chứ không thể khống chế sự sống của họ, mà cái tôi nắm giữ chính là sự sống và cái chết của mỗi một con người”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi đăm chiêu, im lặng gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì, khi anh quay về đừng nói với sư phụ chuyện dung hợp hỏa chủng, anh cứ nói với ông ấy là đánh mất hỏa chủng rồi, hiểu không?”
“Sao vậy? Cô sợ Thần Hỏa Tôn Giả ghen tị với tôi à?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ không thể dung hợp hỏa chủng, mà anh lại dung hợp được, nếu anh đồng ý bái sư thì còn được, nhưng anh lại không muốn tu luyện thuật Hỏa Viêm, tôi không biết... Sư phụ sẽ nghĩ thế nào...”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Tôi hiểu rồi!”
Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời cô, có điều bây giờ chưa cần lo tới lúc đó, Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá, chúng ta tới trung tâm tìm lối ra đi!”
“Được!”
Mọi người đứng dậy, bước ra khỏi Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá hủy, đi về phía trung tâm.
Càng về gần phía trung tâm, nhiệt độ không khí cũng càng cao.
Lâm Chính phát hiện, không chỉ mỗi anh đã vượt qua bài kiểm tra, các hướng khác cũng có người lại gần.
Trong số đó cũng có đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và cậu Huyết.
Nhưng bài kiểm tra của họ không tới mức biến thái như của Lâm Chính, chỉ cần có một chút bản lĩnh là có thể vượt qua.
Khi bọn họ tới gần khu vực trung tâm mới phát hiện, cảnh vật ở nơi này hoàn toàn khác so với trong tưởng tượng của bọn họ...
Chương 2332: Cao thủ tuyệt đỉnh
Nơi trung tâm lại là một cái hồ lớn!
Nhưng đây không phải hồ bằng nước, càng không phải một cái hồ nhân tạo, mà là một hồ lửa!
Chính xác là dùng lửa lấp đầy hồ lớn.
Giữa hồ có một hòn đảo rộng khoảng năm mét vuông.
Trên đảo lại có một ông lão đang đứng!
Ông lão mặc một áo bào đỏ, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng đó.
Hai mắt ông ta nhắm lại, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích, chỉ là khí tức cuồn trào trên khắp cơ thể khiến người ta kinh ngạc.
Bởi vì cho dù là ai cũng không thể nhìn ra thực lực của ông ta tới đâu!
Mọi người nhìn chằm chằm ông lão, ánh mắt dần bốc lửa!
Theo bọn họ thấy, ông lão này có lẽ là bài kiểm tra cuối cùng!
Chỉ cần được ông ta cho phép thì sẽ có được dị hỏa bên trong Lưu Viêm Trũng!
“Tại sao mọi người lại đến đây?”
Khi mọi người đang từ từ tới gần khu vực trung tâm, ông lão đột nhiên mở mắt, hỏi thẳng!
Câu hỏi này khiến mọi người hơi bất ngờ.
“Thưa tiền bối, chúng tôi tới đây để tìm kiếm hỏa Áo Nghĩa, nếu có quấy rầy thì xin rộng lượng bỏ qua!”
Ngạo Ưng lập tức ôm quyền, cung kính nói.
“Vậy sao? Hỏa Áo Nghĩa ư? Cậu nói tới cái này à?”, ông lão lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên.
Vù!
Quanh người ông ta đột nhiên xuất hiện chín ngọn lửa.
Đỏ, cam, hồng, lục, xanh da trời, lam, tím, đen, trắng!
Chúng như chín vệ tinh liên tục quay tròn xung quanh ông lão.
Thật sự quá thần kỳ!
Thấy vậy, ánh mắt ai cũng nóng rực, kích động lạ thường.
“Muốn có loại dị hỏa này à?”, ông lão thản nhiên nói.
“Mong tiền bối ban cho!”
Ngạo Ưng lập tức ôm quyền hô to.
“Ban cho? Các người xứng sao?”
Ông lão lạnh lùng bật cười, đôi mắt lộ ra sát khí: “Các người tự tiện bước vào nơi chủ nhân của tôi đang hôn mê! Còn muốn cướp đồ của ông ấy khi còn sống! Cực kỳ đáng giận! Các người đúng là mấy tên trộm cắp không biết tốt xấu, hôm nay tôi phải giết các người để làm tròn bổn phận! Chết đi!”
Nói xong, ông lão không hề khách khí, vung tay về phía Ngạo Ưng.
Vù!
Làn sóng lửa khổng lồ ngút trời giáng thẳng xuống đầu Ngạo Ưng!
Ngạo Ưng quá sợ hãi, vội vàng lùi lại, né tránh.
Nhưng người sau lưng anh ta không có bản lĩnh mạnh như vậy, cứ thế bị ngọn lửa nuốt chửng, bị thiêu đốt không còn một mảnh, ngay cả tàn tro cũng không còn.
“Cái gì?”
Mọi người biến sắc.
“Nếu các người đã đến đây thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”
Ông lão lại quát, phất tay lần nữa.
Lại một làn sóng lửa ngút trời ầm ầm đánh tới!
“Cẩn thận!”
“Mau tránh ra!”
Mọi người kêu la thảm thiết, điên cuồng chạy trốn.
Mặc dù mọi người đã có phòng bị, nhưng cũng không thể trốn thoát, bị một đợt sóng lửa càn quét mất hơn trăm mạng người.
Quá khủng khiếp!
Ai nấy đều run bần bật!
Bọn họ phát hiện, sức mạnh của người này còn đáng sợ hơn ông lão ở cửa động Lưu Viêm Trũng gấp mấy lần!
Mọi người cực kỳ khiếp sợ, vô cùng sợ hãi, chạy trốn như điên.
Nhưng ông lão đã muốn giết người, sao có thể để bọn họ chạy trốn dễ dàng chứ?
“Giết!”
Ông lão hét lớn, lập tức bổ nhào tới, nhảy vào đám người rồi điên cuồng tàn sát.
Sức mạnh của ông lão thật sự quá sức khủng khiếp, mỗi một cú đấm, một cú đá đều có lửa phun ra, có thể khiến cơ thể con người lập tức tan chảy.
Dù là ai cũng không thể đỡ được một đòn của ông ta.
“Khốn nạn!”
“Liều mạng với lão đi!”
“Các anh em, xử lý lão già chết tiệt này! Dị hỏa sẽ là của chúng ta!”
“Giết lão!”
Mọi người gào thét thê lương, tất cả đều đánh về phía ông lão.
Bỗng chốc, gần ba trăm cường giả đến từ các thế lực khác nhau đều lao vào ông lão.
Ai cũng xuất ra chiêu thức giết người mạnh nhất của mình, chỉ muốn băm ông lão thành tám mảnh.
Mọi người đằng đằng sát khí, như hổ như sói!
Nhưng ông lão cũng không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó giậm chân một cú.
Vù!
Mặt đất đột nhiên nứt toác, theo sau là một đợt sóng như rồng lửa khổng lồ lao khỏi mặt đất.
“A?”
Mọi người kinh hãi không dám tiến lên.
Nhưng đợt sóng lửa này vừa lao đến lại lơ lửng trong không trung như một sinh vật sống, sau khi lơ lửng một lúc, chúng đột nhiên hợp thành một con rồng khổng lồ mạnh mẽ, bay thẳng về phía đám người đang nhào tới.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Gào!
Rồng lửa phát ra những tiếng gầm từng đợt từng đợt như tiếng rồng ngâm, lao vào đám đông điên cuồng cắn nuốt!
Bất kể người nào bị rồng lửa cắn nuốt đều biến thành tro bụi.
Cho dù là ai, cũng không thể đỡ được sự tấn công dữ dội này.
“Không!”
“Chạy mau! Chạy mau!”
“Cứu mạng!”
Mọi người điên cuồng bỏ chạy tán loạn, đâu còn dám lại gần ông lão?
Sắc mặt của đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long, cậu Huyết bên cạnh vô cùng khó coi.
“Thật đáng sợ!”
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng gần như ngừng thở, khàn giọng nói: “Thực lực quá siêu phàm, e là sư phụ không tới... thì không ai có thể đối đầu với ông ta!”
Thần Hỏa Thánh Nữ lẩm bẩm nói.
“Thật vậy!”
Lâm Chính lên tiếng: “Tôi biết ngay những kẻ canh mộ bên trong Lưu Viêm Trũng sẽ có thực lực vượt xa những kẻ ngoài cửa! Cho dù chúng ta thật sự muốn đấu thì chắc chắn cũng không phải đối thủ của ông ta!”
“Thần y Lâm, tôi thấy hay là bỏ đi! Từ bỏ thôi!”
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn sang bên nói.
“Cô không muốn ra ngoài à?”, Lâm Chính hờ hững nói: “Muốn rời khỏi Lưu Viêm Trũng chỉ có thể đi từ trung tâm, mà chúng ta không thể tới được chỗ kia thì cả đời này cũng không thể ra khỏi Lưu Viêm Trũng”.
“Nhưng...”
Thần Hỏa Thánh Nữ còn định nói thêm gì, đột nhiên, ông lão bên kia bay thẳng tới.
Mấy con rồng lửa cũng đồng thời lao đến.
Cảnh tượng hãi hùng khiến người khác khiếp sợ.
“Không ổn! Thần y Lâm! Cẩn thận!”
Thần Hỏa Thánh Nữ quát to, lập tức muốn vận công chém giết.
“Đừng vội!”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Sẽ có người chặn ông ta lại giúp chúng ta”.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Chớp mắt đã thấy cậu Huyết, Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và những cao thủ khác đồng thời ra tay, muốn giết ông lão...
Mấy người này muốn đánh lén!
Chương 2333: Chúng tôi chết hay ông ta chết?
Các cao thủ chọn đúng thời cơ, đồng thời ra tay!
Bọn họ đã thương lượng xong, cùng nhau đối phó với ông lão, giết ông ta xong sẽ phân chia dị hỏa!
Nhưng... thực lực của ông lão này quá khủng khiếp.
Ngay cả khi bị đánh lén, ông ta cũng không hề hoang mang, ông ta hét lên một tiếng, cơ thể phun trào ra một trụ lửa cao ngút trời!
Trụ lửa bao lấy cơ thể ông ta, vũ khí bọn họ dùng khi chạm vào ngọn lửa này đều bị nung thành thép nóng chảy.
“Không ổn!”
Có vài người quá sợ hãi lập tức lùi lại.
Nhưng những người chưa kịp thu chiêu, miễn cưỡng đâm vào trụ lửa, đều hóa thành một màn khói, chết ngay tại chỗ.
Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Viêm Thuật này thật đáng sợ! Thực lực của người này không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được, nếu không có cao thủ dùng nước và băng thì tuyệt đối không thể làm gì được ông ta!”, sắc mặt Ngạo Ưng u ám, khàn giọng nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Chạy sao?”, cậu Huyết nghiến răng hỏi.
“Chạy cũng không chạy được! Chúng ta nhất định không được tản ra, nếu không sẽ bị ông ta giết từng người một! Như vậy chúng ta càng không còn sức để chống đỡ!”, Ngạo Ưng trầm giọng nói: “Thế này đi, Đao Mặc Long! Cậu am hiểu Viêm Thuật, trong chúng ta cậu ít chịu sát thương do lửa của ông ta nhất, vậy cậu đánh ngay chính diện, tôi với cậu Huyết sẽ chịu trách nhiệm hai bên, còn lại thì tùy cơ ứng biến, phải bắt được ông ta!”
“Được!”
“Cứ vậy đi!”
“Mọi người, lên thôi!”
Không gian vang lên những tiếng hô hào ầm ĩ, mọi người bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Lâm Chính lại đứng bên cạnh im lặng xem cuộc chiến, cũng không có ý định ra tay.
“Thần y Lâm, anh không ra tay sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ quay sang hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với dị hỏa, có được Thiên Hỏa, tôi đã đạt được mục đích nên không cần dính vào rắc rối!”
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu hiểu được ý của Lâm Chính.
Cô ta lại tiếp tục chăm chú nhìn ông lão, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Thật ra Lâm Chính cũng quan sát rất chăm chú.
Anh phát hiện chiêu thức của ông lão khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả.
Nghĩ lại Thần Hỏa Tôn Giả không muốn đến Lưu Viêm Trũng này, có lẽ Lưu Viêm Trũng và Thần Hỏa Tôn Giả có không ít liên hệ.
Suy cho cùng, mọi người vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của ông lão này.
Sau một đợt chém giết, bọn họ vẫn bại trận y như cũ.
Người xung phong tấn công chính diện là Đao Mặc Long bị ngọn lửa của lão đốt đen thui, da thịt cháy sém, ngã xuống đất không thể đứng lên.
Ngạo Ưng và cậu Huyết cũng hộc máu, bay về phía sau.
Người xung quanh không chết thì cũng bị thương, không ai may mắn thoát khỏi.
Về phần ông lão... vẫn không mất dù chỉ một sợi tóc.
Ông lão dừng lại, không lập tức giết chết bọn họ, mà chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu cảm nhìn mọi người.
“Thật ra sau khi các người tới đây, tôi sẽ cho các người một bài kiểm tra, các người chỉ cần vượt qua là có thể lấy được lợi ích trong Lưu Viêm Trũng, tiếc là các người đã bỏ lỡ bài kiểm tra đó”, ông lão thản nhiên nói.
“Bỏ lỡ?”
“Có ý gì?”
Ngạo Ưng ôm ngực, đau đớn hỏi.
“Lý do rất đơn giản! Các người không vào Lưu Viêm Trũng bằng quy trình chính quy, các người chiến đấu với người máy cưỡng ép phá cửa bước vào Lưu Viêm Trũng! Vì vậy, mục đích của tôi là giết hết lũ các người ngay tại đây! Cũng không cần sắp xếp bài kiểm tra gì cho các người nữa!”, ông lão nói.
Lời vừa dứt, ai nấy đều biến sắc.
Thảo nào ông lão không nói một lời mà thẳng thừng chém giết!
Hóa ra là vậy...
Là bọn họ phá luật trước, nên ông lão đương nhiên cũng không làm theo luật nữa!
“Bây giờ thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”
Lão già lãnh đạm nói, bắt đầu ra chiêu sát thủ!
Đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long hết sức sốt ruột, tất cả đều nhìn về phía mấy người Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.
“Ông Dịch, cầu xin ông cứu chúng tôi!”
“Ông Dịch! Ông mau bảo cao thủ của Thương Minh ra tay đi! Nếu chúng tôi chết thì ông ta nhất định sẽ đánh tiếp về phía các người!”
Mọi người hét lên, vô cùng sốt ruột.
Bây giờ người của Thương Minh là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Nhưng... Lâm Chính bên cạnh nói: “Vì sao chúng tôi phải ra tay? Các người có lòng tham vô đáy, dùng cách trái luật xông vào đây, bị trừng phạt lại muốn bọn tôi liều mạng cứu các người, bọn tôi cũng không phải thần thánh, không rộng lượng tới vậy!”
“Anh... anh là ai? Tôi đang nói chuyện với ông Dịch, liên quan tới anh à?”, Ngạo Ưng tức giận nói.
“Người này chính là thần y Lâm ở Giang Thành!”, Dịch Tiên Thiên hờ hững nói.
“Thần y Lâm?”
Mọi người đột nhiên ngưng thở, khó tin nhìn qua Lâm Chính.
Không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện? Hơn nữa lại đi cùng người của Thương Minh?
Chuyện quái gì thế này?
“Thần y Lâm, anh có lòng nhân hậu! Xin cứu chúng tôi với!”
Ngạo Ưng nghiến răng nói.
“Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh”.
“Chúng tôi mà chết thì anh cũng không thể may mắn thoát khỏi chuyện này! Nếu cứu bọn tôi, anh còn có người giúp đỡ, nếu không các người sẽ phải một mình đối mặt với ông ta! Các người có thể là đối thủ của ông ta sao?”, Ngạo Ưng tức giận nói.
“Vì sao chúng tôi phải chém giết với ông lão ấy? Chúng tôi dùng cách chính quy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh nói cái gì?”
Đám người Ngạo Ưng sửng sốt.
“Cậu ta đã đánh bại được người máy!”
Ông lão thản nhiên nói: “Khoảnh khắc cậu ta đánh bại người máy, ngoài cửa đã truyền tin cho tôi! Cho nên tôi biết có một nhóm người đã đánh bại người máy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Người máy đó rất khủng bố, vậy mà thần y Lâm... lại có thể đánh bại ư?
“Không thể nào...”
Mọi người thấp thỏm lo sợ, khó tin.
Thảo nào thần y Lâm lại khoanh tay đứng nhìn.
Ông lão muốn trừng trị những người không tuân theo luật, Lâm Chính lại làm đúng luật, vì sao phải đối nghịch với ông ta? Chờ nhận bài kiểm tra của ông ta, thuận lợi vượt qua rồi nhận được tất cả lợi ích không phải tốt hơn sao?
Nhưng câu nói tiếp theo lại làm đám người Lâm Chính choáng váng.
“Nhưng ngay cả khi cậu đánh bại người máy, tôi cũng không định tha cho cậu! Cậu nhìn bọn họ đánh nát cửa lớn của Lưu Viêm Trũng mà không ngăn lại! Cũng là đồng lõa, đều có tội! Vì vậy dù cậu có đủ tư cách, với tôi cũng là không được tính!”, ông lão lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Dịch Tiên Thiên trợn tròn mắt.
Thần Hỏa Thánh Nữ thầm hừ một tiếng, tức giận: “Người này rõ ràng là quá vô lý”.
“Ông ta muốn giết người, đâu cần lý do?”, Lâm Chính lắc đầu, cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành như vậy.
“Thần y Lâm, nghe rõ chưa? Anh đủ tư cách cũng vô dụng!”, Ngạo Ưng mừng rỡ, lập tức hét lớn, hy vọng thần y Lâm sẽ ra tay.
Lâm Chính thở dài, biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn tiếp.
Nếu đã như vậy, đành xuất ra chiêu đó!
“Ông lão, nếu ông muốn đánh với tôi thì ông nên dừng lại đi!”
“Ồ?”
Ông lão xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Sao? Cậu muốn chết trước hả?”
“Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn nói với ông, nếu ông còn hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ có người chết trước bọn họ”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Ai cơ?”
“Có lẽ ông biết người này nhỉ?”
Lâm Chính phất tay.
Người đằng sau lập tức nâng ông lão đã bị tê liệt ra.
“Hắc Hỏa?”
Sắc mặt ông ta thay đổi, khó tin nhìn người trên cáng...
“Ông muốn chúng tôi chết, hay là muốn ông ta chết?”, mặt Lâm Chính không chút biểu cảm, hỏi
Chương 2334: Phản bội
Mọi người đều trố mắt nhìn.
Bao gồm cả mấy người Ngạo Ưng, cậu Huyết, Đao Mặc Long.
Họ không thể tin được nhìn bóng người già nua trên cáng cứu thương, vẻ mặt ai nấy cũng rất đặc sắc.
Dĩ nhiên họ biết người này là ai.
Đây là người canh mộ trước cửa Lưu Viêm Trũng.
Là chủ nhân của người máy đó.
Là nhân vật siêu cấp không thể lường được.
Ngay cả thực lực của ông lão này cũng mạnh như thế, người canh mộ bên ngoài còn có thể kém cỏi đến mức nào?
Nhưng cao thủ như vậy mà lại bị Lâm Chính khống chế.
“Thần y Lâm… làm được bằng cách nào thế?”, Ngạo Ưng tê cả da đầu, ngơ ngác nói.
Mọi người đều không dám tưởng tượng.
Đánh bại người máy đã đủ khiến người ta hãi hùng rồi, không ngờ thần y Lâm lại có thể làm được điều này, đến cả ông lão này cũng bị bắt sang đây.
Có một con tin như thế trong tay, thì chẳng phải ông lão kia sẽ bị khống chế ở khắp nơi sao?
“Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi”.
Có vài người mừng đến mức khóc.
Bởi vì sự lỗ mãng của ông lão, dẫn đến thần y Lâm từ trung lập chuyển sang phe bọn họ, bây giờ thần y Lâm đưa tên sát thủ này tới thì chắc chắn ông lão sẽ hơi kiêng dè.
“Thả ông ta ra”, ông lão gào lên.
“Thế thì không được”.
Lâm Chính không cảm xúc nói: “Muốn tôi thả ông ta cũng rất đơn giản. Giao hết tất cả lợi ích ở trong động phủ cho tôi, sau đó để bọn tôi đi, như vậy ông lão này có thể bình yên vô sự đi đến bên cạnh ông”.
“Cậu đang uy hiếp tôi hả? Bạch Viêm tôi và Hắc Hỏa đã canh giữ lăng mộ gần cả trăm năm, sứ mệnh cả đời là bảo vệ lăng mộ của chủ nhân, không cho ai xâm phạm. Hôm nay cậu muốn lấy đi mọi thứ ở đây ư? Tuyệt đối không thể, cho dù cậu có giết Hắc Hỏa, cũng không có khả năng”, ông lão tên Bạch Viêm tức giận quát.
“Xem ra ông không hài lòng lắm nhỉ?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó anh bước đến mép cáng, rút thanh kiếm bên hông của người Thương Minh bên cạnh ra, dí vào cổ ông lão trên cáng, không cảm xúc nói: “Tôi sẽ đếm ngược đến ba, nhất định phải cho tôi câu trả lời, nếu không tôi sẽ giết ông ta trước, sau đó đánh với ông. Tôi không nghĩ tôi đánh không lại ông, dù sao lúc bắt được ông ta, tôi cũng không tốn nhiều công sức lắm”.
Sắc mặt ông lão Bạch Viêm trắng bệch, siết chặt nắm đấm, cả người dâng lên ngọn lửa cuồng bạo điên cuồng, cơ thể như thể sắp nổ tung đến nơi.
“Ba!”, Lâm Chính nói, hai mắt lạnh như băng nhìn ông lão.
Ông lão rất kích động nhưng lại không nói gì.
“Bạch Viêm, mặc kệ tôi! Giết! Giết hết chúng đi!”, ông lão trên cáng cứu thương khàn giọng nói.
“Hai!”, Lâm Chính lại hô, giọng nói đã dần trở nên lạnh lùng.
“Bạch Viêm, ra tay đi! Mặc kệ tôi, giết!”, ông lão Hắc Hỏa nói.
Ông lão Bạch Viêm run rẩy không thôi, ngực phập phồng như sắp nổ nhưng ông ta cố gắng kiềm chế, không để mình bộc phát.
“Một!”
Giọng Lâm Chính cao lên đến quãng tám.
Vừa dứt lời, anh không do dự giơ kiếm lên chém vào người ông lão Hắc Hỏa.
“Dừng tay!”
Ông lão Bạch Viêm gào lên.
Nhưng thoáng chốc lại có một giọng nói vang lên.
“Thần y Lâm! Xin hãy dừng tay!”
Là Thần Hỏa Thánh Nữ!
Thậm chí cô ta còn đứng trước mặt Lâm Chính ngăn không cho thanh kiếm sắc bén chém xuống.
“Cái gì?”
Hơi thở Lâm Chính căng chặt.
Nhưng trong lúc thất thần ngắn ngủi, Bạch Viêm bên đó nắm lấy cơ hội bỗng hét lên một tiếng, đánh một chưởng lên nền đất.
“Không ổn! Chạy mau!”
Lâm Chính hét lên, đẩy Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh ra rồi tránh sang một bên.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng vội vàng tránh đòn.
Lại thấy nền đất ở nơi họ đứng trước đó bỗng nổ tung, một ngọn lửa cao bừng cháy nuốt chửng lấy ông lão Hắc Hỏa.
Lúc mọi người nhếch nhác bò ra ngoài, ông lão Hắc Hỏa đã được ông lão Bạch Viêm lôi ra từ trong trụ lửa, ném sang một bên.
Ông lão Bạch Viêm lập tức lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng ông lão Hắc Hỏa, một hồi sau ông lão Hắc Hỏa mềm nhũn cả người, run rẩy đứng lên, dần dần hồi phục.
“Cái gì?”
Đám người Ngạo Ưng trố mắt.
“Thánh Nữ đại nhân, cô làm gì thế?”
Dịch Tiên Thiên cực kỳ tức giận, căm hận gào lên.
Bây giờ một ông lão Bạch Viêm đã không thể đối phó rồi, lại còn thả ông lão Hắc Hỏa nữa.
Tiếp theo mọi người đều sẽ chết chắc.
“Thánh Nữ đại nhân, đây là ý của Thần Hỏa Tôn Giả sao?”
Ánh mắt Lâm Chính cũng cực kỳ lạnh lùng, trầm giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, khàn giọng nói: “Đúng thế, trước khi đi, sư phụ có nói với tôi, nếu có cường giả đến Lưu Viêm Trũng thì nhất định phải nghĩ cách giải quyết, đồ vật trong Lưu Viêm Trũng mất đi cũng không sao nhưng hai người canh mộ không được có chuyện gì. Sư phụ đã ra lệnh cho tôi, tôi… phải làm theo… Thật xin lỗi thần y Lâm. Tôi được sư phụ nuôi lớn, tôi không thể làm trái lệnh của ông ấy”.
Nghe thế Lâm Chính cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng có cách nhìn mới với Thánh Nữ.
Thánh Nữ này có ơn báo ơn, có thù báo thù, nhưng nói cho cùng vẫn quá mức nghe lời sư phụ của cô ta.
Không thể không đề phòng người như vậy.
Lâm Chính thầm thở dài, khàn giọng nói: “Xem ra hai người này có quan hệ rất không bình thường với Thần Hỏa Tôn Giả”.
“Cô nhóc, sư phụ của cô là ai thế?”
Ông lão Bạch Viêm trầm giọng hỏi.
“Thưa tiền bối, sư phụ Thần Hỏa Tôn Giả tên là Khuyết Thần Hỏa”, Thần Hỏa Thánh Nữ mím môi nói.
“Gì cơ?”
Sắc mặt Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều thay đổi, liên tục lùi về sau, không thể tin nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ như thể nghe được chuyện gì chấn động lắm.
Chương 2335: Sau này tôi và cô là người qua đường
Hai ông lão sững sờ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Khuyết Thần Hỏa là gì của các người?”
Lâm Chính cảm thấy chuyện này hình như trở nên phức tạp hơn bèn hỏi.
Ông lão phức tạp nhìn Lâm Chính, không trả lời mà nói thẳng: “Nếu các cậu đã quen với Khuyết Thần Hỏa thì hôm nay tôi sẽ tha cho các cậu một mạng. Các cậu lập tức rời khỏi đây, đừng bao giờ đặt chân đến Lưu Viêm Trũng nữa”.
Nói rồi Bạch Viêm vung tay lên.
Rầm rầm rầm…
Một cầu thang đường hầm kéo dài xuống phía dưới bỗng mở ra trên một hòn đảo nhỏ giữa biển lửa.
“Đó là lối ra”, Ngạo Ưng vui mừng nói.
“Nhanh đi khỏi đây để khỏi phải chết, nếu không sẽ giết không chừa ai”, Hắc Hỏa nói.
Mọi người vội vàng bò dậy, lập tức lao về phía đảo nhỏ ở giữa kia muốn lập tức đi khỏi Lưu Viêm Trũng.
Nhưng lúc này Bạch Viêm bỗng ngăn đám người Ngạo Ưng lại.
“Các cậu không thể đi”.
“Lẽ nào ông già muốn nuốt lời?”, Ngạo Ưng cảnh giác nói.
“Không! Tôi sẽ không nuốt lời nhưng trên người các cậu có thứ không thuộc về các cậu”.
Ông lão Bạch Viêm không cảm xúc nói: “Các cậu muốn thì có thể đi nhưng phải để lại dị hỏa và bảo bối mà các cậu đã lấy từ ngôi mộ. Những thứ này đều là tang vật của chủ nhân tôi, sao có thể để các cậu lấy đi được?”
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người khó coi đến cực điểm.
Nói như thế chẳng phải muốn họ về tay không sao?
“Còn cậu nữa, cũng giao cả Thiên Hỏa trên người cậu ra đây”, Bạch Viêm nói với Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính hiện lên vẻ lạnh lùng, không cảm xúc nói: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
“Vậy thì cậu chỉ có thể gặp rắc rối”, ông lão khàn giọng nói.
“Tôi đến đây là để tìm Thiên Hỏa, sao có thể bỏ lại Thiên Hỏa vì ông chứ?”
Lâm Chính lắc đầu.
Bây giờ anh rất cần Thiên Hỏa để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, đối phó với gia tộc chính Lâm Thị.
Nếu không có Thiên Hỏa, anh sẽ không có con át chủ bài, nghĩ đến gia tộc chính Lâm Thị, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không đủ để tiêu diệt, chứng tỏ đó là một con quái vật khổng lồ, bây giờ bản thân mình không thể đối phó được.
Thế nên không thể để mất con át chủ bài này.
Nếu không Lâm Chính sẽ gặp tai ương, chết không nơi chôn thân.
Bây giờ đã trở mặt với gia tộc Lâm Thị, cho dù thế nào cũng phải giữ lấy từng lá bài.
“Cứng đầu!”, Bạch Viêm tức giận.
“Đại ca, nếu đã thế thì dạy dỗ cho tên nhóc đê tiện này một bài học”, Hắc Hỏa cũng cả giận nói.
“Không được”.
Bạch Viêm lặng thinh một lúc, khàn giọng nói: “Chàng trai, nếu cậu muốn đưa Thiên Hỏa đi, vậy thì được, tôi cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu hoàn thành thử thách của tôi, tôi sẽ để cậu mang Thiên Hỏa đi. Thậm chí cũng sẽ cho cậu tùy ý lựa chọn dị hỏa trong Lưu Viên Trũng. Thế nào?”
Vừa nghe thế, Lâm Chính lập tức có hứng thú.
“Thử thách gì thế?”
“Khiêu chiến với tôi”, Bạch Viêm dửng dưng nói: “Cậu đánh với tôi một trận, chỉ cần cậu có thể đụng vào tôi thì xem như cậu thắng, đương nhiên nếu cậu thua, có thể sẽ mất mạng. Có lẽ cậu cũng có thể lựa chọn bỏ lại Thiên Hỏa, rời đi một cách an toàn, tự cậu chọn đi”.
Vừa nghe nói, Lâm Chính nhắm mắt lại.
Đám người Dịch Tiên Thiên căm hận trợn mắt nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Vốn dĩ Lâm Chính có thể không cần phải tốn công cũng có thể lấy được lợi ích ở cả Lưu Viêm Trũng, chỉ vì hành động ngu ngốc của cô ta mà đã chôn vùi mọi thứ của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện như vậy là tôi có lỗi với anh. Nhưng sư phụ đã nuôi lớn tôi, có ơn cho tôi sống lại, tôi không thể không làm như vậy. Anh yên tâm, một ngày nào đó tôi sẽ bù đắp cho anh”, Thần Hỏa Thánh Nữ thấp giọng nói.
“Không cần nữa”.
Lâm Chính lấy một quyển sổ nhỏ trong ngực ra, viết một phương thuốc rồi đưa cho Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Đây là phương thuốc thứ hai chữa trị di chứng của cô, uống thuốc vận công theo phương thuốc này, một năm đủ để cô hồi phục, mặc dù hơi lâu nhưng có thể trị khỏi”.
Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tái nhợt, ngạc nhiên nhìn phương thuốc dưới đất.
“Thần y Lâm, anh… anh có ý gì…”
“Từ nay về sau, tôi và cô là người qua đường, mong cô sau này không có việc gì thì đừng đến Giang Thành nữa”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Vào thời khắc sinh tử, dù Lâm Chính không khó chịu nhưng trái tim đã nguội lạnh khi Thần Hỏa Thánh Nữ làm như thế.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ run, vành mắt xuất hiện một giọt nước mắt.
Cô ta chưa từng rơi nước mắt dù khi đối mặt với Thẩm Man cực kỳ độc ác, nhưng không biết tại sao lúc này cô ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi biết sư phụ có ơn với tôi, thật ra anh cũng có ơn với tôi nhưng hôm nay tôi lấy oán trả ơn, tôi không còn mặt mũi nào gặp anh, thật xin lỗi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cúi thấp đầu xuống, thậm chí không nhặt phương thuốc đó lên, quay phắt người rời khỏi Lưu Viêm Trũng.
Lâm Chính im lặng không nói.
Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn Bạch Viêm và Hắc Hỏa trước mặt, lạnh lùng nói: “Hai người các ông cùng lên đi, tôi thắng thì mọi thứ ở đây đều là của tôi”.
“Cậu nói gì?”
Hai ông lão sửng sốt.
Thần Hỏa Thánh Nữ ném đao đi, quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Cảm ơn”.
“Đây là lần thứ hai rồi”.
“Tôi rất ít khi nói cảm ơn, nếu anh không xuất hiện kịp thời thì e là tôi đã tự sát”, Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.
“Vậy cũng còn may”.
“Nói đi, anh vượt qua Thiên Viêm Đại Trận bằng cách nào? Ông già bên đó nói, Thiên Viêm Đại Trận có cường độ gấp hơn mười lần Kỳ Lân Trận, không có mười tiếng chắc chắn anh sẽ không phá được, vậy... chuyện này là thế nào?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vội vàng hỏi.
“Thật ra tôi cũng không biết”.
Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên há miệng, nhổ ra hỏa chủng trong suốt, đưa cho Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Tôi chỉ biết vào lúc mấu chốt nhất, đột nhiên trong hỏa chủng bộc phát ra một luồng năng lượng bao trùm toàn thân tôi, giúp tôi có thể vượt qua ngọn lửa của Kỳ Lân Trận, còn về những cái khác... Tôi hoàn toàn không biết gì cả!”
Thần Hỏa Thánh Nữ nhận lấy hỏa chủng, càng kinh ngạc hơn: “Sao hỏa chủng lại trở nên trong suốt?”
Ngay lúc đó, ông lão bên kia đột nhiên gào thét điên cuồng: “Dung hợp hỏa chủng? Sao cậu lại có thể dung hợp hỏa chủng? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
“Dung hợp hỏa chủng ư?”, Lâm Chính sửng sốt.
Thần Hỏa Thánh Nữ lại tỏ ra kinh hãi, khiếp sợ nhìn Lâm Chính, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bày ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
“Từ xưa tới nay, chỉ có chủ nhân của Lưu Viêm Trũng mới có thể dung hợp hỏa chủng! Chàng trai trẻ, cậu... cậu làm được bằng cách nào?”, ông lão khàn giọng quát.
Vẻ mặt ông ta càng điên cuồng hơn.
“Sư phụ nói, hỏa chủng cần chịu đựng sự đốt cháy và tan chảy không ai chịu được mới có thể tiến hành dung hợp! Mà nỗi đau đớn tàn nhẫn phải chịu này, ngay cả ông ấy cũng không chịu được, chẳng lẽ... Lâm Chính, anh đã chịu đựng sự bỏng rát và đau đớn trước nay chưa từng có khi ở trong Kỳ Lân Trận?”, Thần Hỏa Thánh Nữ mở to mắt hỏi.
“Đúng! Đúng! Chỉ khi ở trong địa ngục ngọn lửa vô tận, mới có thể dung hợp hỏa chủng! Chắc chắn là như vậy, nghe nói chủ nhân năm đó cũng dung hợp hỏa chủng như thế...”, ông lão run rẩy, hai mắt mở to.
“Đúng là tôi đã trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, cảm giác đó không thể miêu tả...”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
“Anh có biết, sư phụ muốn dung hợp hỏa chủng này nhưng đã thất bại, vậy mà anh lại làm được...”
“Vậy sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Lúc này, anh phát hiện hỏa chủng trong suốt trong tay Thần Hỏa Thánh Nữ đã biến mất, kinh ngạc hét lên: “Hỏa chủng... bị sao vậy?”
“Năng lượng của nó đã đi vào cơ thể anh rồi! Nó chỉ là một cái vỏ rỗng, theo thời gian cơ thể nó sẽ hóa thành cát bụi, vậy nên mới nói đừng để hỏa chủng chỉ còn cái vỏ rỗng”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.
“Thì ra là thế”.
“Thần y Lâm, anh sinh ra đã có thể nghịch thiên, nếu sau này tu luyện thuật Hỏa Viêm, có khi trình độ sẽ vượt hơn cả sư phụ! Tôi cho anh một đề nghị, lần này anh trở về hãy lập tức bái sư phụ làm thầy, sư phụ rất coi trọng anh! Nhất định sẽ truyền dạy hết! Anh chỉ cần cố gắng, sau này nhất định có thể vượt qua sư phụ, đạt tới trình độ hoàn toàn mới! Anh... thấy thế nào?”, mắt Thần Hỏa Thánh Nữ sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bỏ đi, Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ hứng thú với y thuật, theo tôi thấy, cuối con đường y học là sự sống và cái chết, ngay cả khi thông thạo thuật Hỏa Viêm thì thứ mình nắm bắt cũng chỉ là vũ lực, người dùng vũ lực có thể khống chế cái chết của người khác chứ không thể khống chế sự sống của họ, mà cái tôi nắm giữ chính là sự sống và cái chết của mỗi một con người”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi đăm chiêu, im lặng gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì, khi anh quay về đừng nói với sư phụ chuyện dung hợp hỏa chủng, anh cứ nói với ông ấy là đánh mất hỏa chủng rồi, hiểu không?”
“Sao vậy? Cô sợ Thần Hỏa Tôn Giả ghen tị với tôi à?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ không thể dung hợp hỏa chủng, mà anh lại dung hợp được, nếu anh đồng ý bái sư thì còn được, nhưng anh lại không muốn tu luyện thuật Hỏa Viêm, tôi không biết... Sư phụ sẽ nghĩ thế nào...”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Tôi hiểu rồi!”
Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời cô, có điều bây giờ chưa cần lo tới lúc đó, Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá, chúng ta tới trung tâm tìm lối ra đi!”
“Được!”
Mọi người đứng dậy, bước ra khỏi Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá hủy, đi về phía trung tâm.
Càng về gần phía trung tâm, nhiệt độ không khí cũng càng cao.
Lâm Chính phát hiện, không chỉ mỗi anh đã vượt qua bài kiểm tra, các hướng khác cũng có người lại gần.
Trong số đó cũng có đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và cậu Huyết.
Nhưng bài kiểm tra của họ không tới mức biến thái như của Lâm Chính, chỉ cần có một chút bản lĩnh là có thể vượt qua.
Khi bọn họ tới gần khu vực trung tâm mới phát hiện, cảnh vật ở nơi này hoàn toàn khác so với trong tưởng tượng của bọn họ...
Chương 2332: Cao thủ tuyệt đỉnh
Nơi trung tâm lại là một cái hồ lớn!
Nhưng đây không phải hồ bằng nước, càng không phải một cái hồ nhân tạo, mà là một hồ lửa!
Chính xác là dùng lửa lấp đầy hồ lớn.
Giữa hồ có một hòn đảo rộng khoảng năm mét vuông.
Trên đảo lại có một ông lão đang đứng!
Ông lão mặc một áo bào đỏ, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng đó.
Hai mắt ông ta nhắm lại, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích, chỉ là khí tức cuồn trào trên khắp cơ thể khiến người ta kinh ngạc.
Bởi vì cho dù là ai cũng không thể nhìn ra thực lực của ông ta tới đâu!
Mọi người nhìn chằm chằm ông lão, ánh mắt dần bốc lửa!
Theo bọn họ thấy, ông lão này có lẽ là bài kiểm tra cuối cùng!
Chỉ cần được ông ta cho phép thì sẽ có được dị hỏa bên trong Lưu Viêm Trũng!
“Tại sao mọi người lại đến đây?”
Khi mọi người đang từ từ tới gần khu vực trung tâm, ông lão đột nhiên mở mắt, hỏi thẳng!
Câu hỏi này khiến mọi người hơi bất ngờ.
“Thưa tiền bối, chúng tôi tới đây để tìm kiếm hỏa Áo Nghĩa, nếu có quấy rầy thì xin rộng lượng bỏ qua!”
Ngạo Ưng lập tức ôm quyền, cung kính nói.
“Vậy sao? Hỏa Áo Nghĩa ư? Cậu nói tới cái này à?”, ông lão lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên.
Vù!
Quanh người ông ta đột nhiên xuất hiện chín ngọn lửa.
Đỏ, cam, hồng, lục, xanh da trời, lam, tím, đen, trắng!
Chúng như chín vệ tinh liên tục quay tròn xung quanh ông lão.
Thật sự quá thần kỳ!
Thấy vậy, ánh mắt ai cũng nóng rực, kích động lạ thường.
“Muốn có loại dị hỏa này à?”, ông lão thản nhiên nói.
“Mong tiền bối ban cho!”
Ngạo Ưng lập tức ôm quyền hô to.
“Ban cho? Các người xứng sao?”
Ông lão lạnh lùng bật cười, đôi mắt lộ ra sát khí: “Các người tự tiện bước vào nơi chủ nhân của tôi đang hôn mê! Còn muốn cướp đồ của ông ấy khi còn sống! Cực kỳ đáng giận! Các người đúng là mấy tên trộm cắp không biết tốt xấu, hôm nay tôi phải giết các người để làm tròn bổn phận! Chết đi!”
Nói xong, ông lão không hề khách khí, vung tay về phía Ngạo Ưng.
Vù!
Làn sóng lửa khổng lồ ngút trời giáng thẳng xuống đầu Ngạo Ưng!
Ngạo Ưng quá sợ hãi, vội vàng lùi lại, né tránh.
Nhưng người sau lưng anh ta không có bản lĩnh mạnh như vậy, cứ thế bị ngọn lửa nuốt chửng, bị thiêu đốt không còn một mảnh, ngay cả tàn tro cũng không còn.
“Cái gì?”
Mọi người biến sắc.
“Nếu các người đã đến đây thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”
Ông lão lại quát, phất tay lần nữa.
Lại một làn sóng lửa ngút trời ầm ầm đánh tới!
“Cẩn thận!”
“Mau tránh ra!”
Mọi người kêu la thảm thiết, điên cuồng chạy trốn.
Mặc dù mọi người đã có phòng bị, nhưng cũng không thể trốn thoát, bị một đợt sóng lửa càn quét mất hơn trăm mạng người.
Quá khủng khiếp!
Ai nấy đều run bần bật!
Bọn họ phát hiện, sức mạnh của người này còn đáng sợ hơn ông lão ở cửa động Lưu Viêm Trũng gấp mấy lần!
Mọi người cực kỳ khiếp sợ, vô cùng sợ hãi, chạy trốn như điên.
Nhưng ông lão đã muốn giết người, sao có thể để bọn họ chạy trốn dễ dàng chứ?
“Giết!”
Ông lão hét lớn, lập tức bổ nhào tới, nhảy vào đám người rồi điên cuồng tàn sát.
Sức mạnh của ông lão thật sự quá sức khủng khiếp, mỗi một cú đấm, một cú đá đều có lửa phun ra, có thể khiến cơ thể con người lập tức tan chảy.
Dù là ai cũng không thể đỡ được một đòn của ông ta.
“Khốn nạn!”
“Liều mạng với lão đi!”
“Các anh em, xử lý lão già chết tiệt này! Dị hỏa sẽ là của chúng ta!”
“Giết lão!”
Mọi người gào thét thê lương, tất cả đều đánh về phía ông lão.
Bỗng chốc, gần ba trăm cường giả đến từ các thế lực khác nhau đều lao vào ông lão.
Ai cũng xuất ra chiêu thức giết người mạnh nhất của mình, chỉ muốn băm ông lão thành tám mảnh.
Mọi người đằng đằng sát khí, như hổ như sói!
Nhưng ông lão cũng không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó giậm chân một cú.
Vù!
Mặt đất đột nhiên nứt toác, theo sau là một đợt sóng như rồng lửa khổng lồ lao khỏi mặt đất.
“A?”
Mọi người kinh hãi không dám tiến lên.
Nhưng đợt sóng lửa này vừa lao đến lại lơ lửng trong không trung như một sinh vật sống, sau khi lơ lửng một lúc, chúng đột nhiên hợp thành một con rồng khổng lồ mạnh mẽ, bay thẳng về phía đám người đang nhào tới.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Gào!
Rồng lửa phát ra những tiếng gầm từng đợt từng đợt như tiếng rồng ngâm, lao vào đám đông điên cuồng cắn nuốt!
Bất kể người nào bị rồng lửa cắn nuốt đều biến thành tro bụi.
Cho dù là ai, cũng không thể đỡ được sự tấn công dữ dội này.
“Không!”
“Chạy mau! Chạy mau!”
“Cứu mạng!”
Mọi người điên cuồng bỏ chạy tán loạn, đâu còn dám lại gần ông lão?
Sắc mặt của đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long, cậu Huyết bên cạnh vô cùng khó coi.
“Thật đáng sợ!”
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng gần như ngừng thở, khàn giọng nói: “Thực lực quá siêu phàm, e là sư phụ không tới... thì không ai có thể đối đầu với ông ta!”
Thần Hỏa Thánh Nữ lẩm bẩm nói.
“Thật vậy!”
Lâm Chính lên tiếng: “Tôi biết ngay những kẻ canh mộ bên trong Lưu Viêm Trũng sẽ có thực lực vượt xa những kẻ ngoài cửa! Cho dù chúng ta thật sự muốn đấu thì chắc chắn cũng không phải đối thủ của ông ta!”
“Thần y Lâm, tôi thấy hay là bỏ đi! Từ bỏ thôi!”
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn sang bên nói.
“Cô không muốn ra ngoài à?”, Lâm Chính hờ hững nói: “Muốn rời khỏi Lưu Viêm Trũng chỉ có thể đi từ trung tâm, mà chúng ta không thể tới được chỗ kia thì cả đời này cũng không thể ra khỏi Lưu Viêm Trũng”.
“Nhưng...”
Thần Hỏa Thánh Nữ còn định nói thêm gì, đột nhiên, ông lão bên kia bay thẳng tới.
Mấy con rồng lửa cũng đồng thời lao đến.
Cảnh tượng hãi hùng khiến người khác khiếp sợ.
“Không ổn! Thần y Lâm! Cẩn thận!”
Thần Hỏa Thánh Nữ quát to, lập tức muốn vận công chém giết.
“Đừng vội!”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Sẽ có người chặn ông ta lại giúp chúng ta”.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Chớp mắt đã thấy cậu Huyết, Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và những cao thủ khác đồng thời ra tay, muốn giết ông lão...
Mấy người này muốn đánh lén!
Chương 2333: Chúng tôi chết hay ông ta chết?
Các cao thủ chọn đúng thời cơ, đồng thời ra tay!
Bọn họ đã thương lượng xong, cùng nhau đối phó với ông lão, giết ông ta xong sẽ phân chia dị hỏa!
Nhưng... thực lực của ông lão này quá khủng khiếp.
Ngay cả khi bị đánh lén, ông ta cũng không hề hoang mang, ông ta hét lên một tiếng, cơ thể phun trào ra một trụ lửa cao ngút trời!
Trụ lửa bao lấy cơ thể ông ta, vũ khí bọn họ dùng khi chạm vào ngọn lửa này đều bị nung thành thép nóng chảy.
“Không ổn!”
Có vài người quá sợ hãi lập tức lùi lại.
Nhưng những người chưa kịp thu chiêu, miễn cưỡng đâm vào trụ lửa, đều hóa thành một màn khói, chết ngay tại chỗ.
Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Viêm Thuật này thật đáng sợ! Thực lực của người này không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được, nếu không có cao thủ dùng nước và băng thì tuyệt đối không thể làm gì được ông ta!”, sắc mặt Ngạo Ưng u ám, khàn giọng nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Chạy sao?”, cậu Huyết nghiến răng hỏi.
“Chạy cũng không chạy được! Chúng ta nhất định không được tản ra, nếu không sẽ bị ông ta giết từng người một! Như vậy chúng ta càng không còn sức để chống đỡ!”, Ngạo Ưng trầm giọng nói: “Thế này đi, Đao Mặc Long! Cậu am hiểu Viêm Thuật, trong chúng ta cậu ít chịu sát thương do lửa của ông ta nhất, vậy cậu đánh ngay chính diện, tôi với cậu Huyết sẽ chịu trách nhiệm hai bên, còn lại thì tùy cơ ứng biến, phải bắt được ông ta!”
“Được!”
“Cứ vậy đi!”
“Mọi người, lên thôi!”
Không gian vang lên những tiếng hô hào ầm ĩ, mọi người bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Lâm Chính lại đứng bên cạnh im lặng xem cuộc chiến, cũng không có ý định ra tay.
“Thần y Lâm, anh không ra tay sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ quay sang hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với dị hỏa, có được Thiên Hỏa, tôi đã đạt được mục đích nên không cần dính vào rắc rối!”
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu hiểu được ý của Lâm Chính.
Cô ta lại tiếp tục chăm chú nhìn ông lão, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Thật ra Lâm Chính cũng quan sát rất chăm chú.
Anh phát hiện chiêu thức của ông lão khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả.
Nghĩ lại Thần Hỏa Tôn Giả không muốn đến Lưu Viêm Trũng này, có lẽ Lưu Viêm Trũng và Thần Hỏa Tôn Giả có không ít liên hệ.
Suy cho cùng, mọi người vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của ông lão này.
Sau một đợt chém giết, bọn họ vẫn bại trận y như cũ.
Người xung phong tấn công chính diện là Đao Mặc Long bị ngọn lửa của lão đốt đen thui, da thịt cháy sém, ngã xuống đất không thể đứng lên.
Ngạo Ưng và cậu Huyết cũng hộc máu, bay về phía sau.
Người xung quanh không chết thì cũng bị thương, không ai may mắn thoát khỏi.
Về phần ông lão... vẫn không mất dù chỉ một sợi tóc.
Ông lão dừng lại, không lập tức giết chết bọn họ, mà chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu cảm nhìn mọi người.
“Thật ra sau khi các người tới đây, tôi sẽ cho các người một bài kiểm tra, các người chỉ cần vượt qua là có thể lấy được lợi ích trong Lưu Viêm Trũng, tiếc là các người đã bỏ lỡ bài kiểm tra đó”, ông lão thản nhiên nói.
“Bỏ lỡ?”
“Có ý gì?”
Ngạo Ưng ôm ngực, đau đớn hỏi.
“Lý do rất đơn giản! Các người không vào Lưu Viêm Trũng bằng quy trình chính quy, các người chiến đấu với người máy cưỡng ép phá cửa bước vào Lưu Viêm Trũng! Vì vậy, mục đích của tôi là giết hết lũ các người ngay tại đây! Cũng không cần sắp xếp bài kiểm tra gì cho các người nữa!”, ông lão nói.
Lời vừa dứt, ai nấy đều biến sắc.
Thảo nào ông lão không nói một lời mà thẳng thừng chém giết!
Hóa ra là vậy...
Là bọn họ phá luật trước, nên ông lão đương nhiên cũng không làm theo luật nữa!
“Bây giờ thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”
Lão già lãnh đạm nói, bắt đầu ra chiêu sát thủ!
Đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long hết sức sốt ruột, tất cả đều nhìn về phía mấy người Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.
“Ông Dịch, cầu xin ông cứu chúng tôi!”
“Ông Dịch! Ông mau bảo cao thủ của Thương Minh ra tay đi! Nếu chúng tôi chết thì ông ta nhất định sẽ đánh tiếp về phía các người!”
Mọi người hét lên, vô cùng sốt ruột.
Bây giờ người của Thương Minh là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Nhưng... Lâm Chính bên cạnh nói: “Vì sao chúng tôi phải ra tay? Các người có lòng tham vô đáy, dùng cách trái luật xông vào đây, bị trừng phạt lại muốn bọn tôi liều mạng cứu các người, bọn tôi cũng không phải thần thánh, không rộng lượng tới vậy!”
“Anh... anh là ai? Tôi đang nói chuyện với ông Dịch, liên quan tới anh à?”, Ngạo Ưng tức giận nói.
“Người này chính là thần y Lâm ở Giang Thành!”, Dịch Tiên Thiên hờ hững nói.
“Thần y Lâm?”
Mọi người đột nhiên ngưng thở, khó tin nhìn qua Lâm Chính.
Không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện? Hơn nữa lại đi cùng người của Thương Minh?
Chuyện quái gì thế này?
“Thần y Lâm, anh có lòng nhân hậu! Xin cứu chúng tôi với!”
Ngạo Ưng nghiến răng nói.
“Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh”.
“Chúng tôi mà chết thì anh cũng không thể may mắn thoát khỏi chuyện này! Nếu cứu bọn tôi, anh còn có người giúp đỡ, nếu không các người sẽ phải một mình đối mặt với ông ta! Các người có thể là đối thủ của ông ta sao?”, Ngạo Ưng tức giận nói.
“Vì sao chúng tôi phải chém giết với ông lão ấy? Chúng tôi dùng cách chính quy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh nói cái gì?”
Đám người Ngạo Ưng sửng sốt.
“Cậu ta đã đánh bại được người máy!”
Ông lão thản nhiên nói: “Khoảnh khắc cậu ta đánh bại người máy, ngoài cửa đã truyền tin cho tôi! Cho nên tôi biết có một nhóm người đã đánh bại người máy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Người máy đó rất khủng bố, vậy mà thần y Lâm... lại có thể đánh bại ư?
“Không thể nào...”
Mọi người thấp thỏm lo sợ, khó tin.
Thảo nào thần y Lâm lại khoanh tay đứng nhìn.
Ông lão muốn trừng trị những người không tuân theo luật, Lâm Chính lại làm đúng luật, vì sao phải đối nghịch với ông ta? Chờ nhận bài kiểm tra của ông ta, thuận lợi vượt qua rồi nhận được tất cả lợi ích không phải tốt hơn sao?
Nhưng câu nói tiếp theo lại làm đám người Lâm Chính choáng váng.
“Nhưng ngay cả khi cậu đánh bại người máy, tôi cũng không định tha cho cậu! Cậu nhìn bọn họ đánh nát cửa lớn của Lưu Viêm Trũng mà không ngăn lại! Cũng là đồng lõa, đều có tội! Vì vậy dù cậu có đủ tư cách, với tôi cũng là không được tính!”, ông lão lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Dịch Tiên Thiên trợn tròn mắt.
Thần Hỏa Thánh Nữ thầm hừ một tiếng, tức giận: “Người này rõ ràng là quá vô lý”.
“Ông ta muốn giết người, đâu cần lý do?”, Lâm Chính lắc đầu, cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành như vậy.
“Thần y Lâm, nghe rõ chưa? Anh đủ tư cách cũng vô dụng!”, Ngạo Ưng mừng rỡ, lập tức hét lớn, hy vọng thần y Lâm sẽ ra tay.
Lâm Chính thở dài, biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn tiếp.
Nếu đã như vậy, đành xuất ra chiêu đó!
“Ông lão, nếu ông muốn đánh với tôi thì ông nên dừng lại đi!”
“Ồ?”
Ông lão xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Sao? Cậu muốn chết trước hả?”
“Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn nói với ông, nếu ông còn hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ có người chết trước bọn họ”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Ai cơ?”
“Có lẽ ông biết người này nhỉ?”
Lâm Chính phất tay.
Người đằng sau lập tức nâng ông lão đã bị tê liệt ra.
“Hắc Hỏa?”
Sắc mặt ông ta thay đổi, khó tin nhìn người trên cáng...
“Ông muốn chúng tôi chết, hay là muốn ông ta chết?”, mặt Lâm Chính không chút biểu cảm, hỏi
Chương 2334: Phản bội
Mọi người đều trố mắt nhìn.
Bao gồm cả mấy người Ngạo Ưng, cậu Huyết, Đao Mặc Long.
Họ không thể tin được nhìn bóng người già nua trên cáng cứu thương, vẻ mặt ai nấy cũng rất đặc sắc.
Dĩ nhiên họ biết người này là ai.
Đây là người canh mộ trước cửa Lưu Viêm Trũng.
Là chủ nhân của người máy đó.
Là nhân vật siêu cấp không thể lường được.
Ngay cả thực lực của ông lão này cũng mạnh như thế, người canh mộ bên ngoài còn có thể kém cỏi đến mức nào?
Nhưng cao thủ như vậy mà lại bị Lâm Chính khống chế.
“Thần y Lâm… làm được bằng cách nào thế?”, Ngạo Ưng tê cả da đầu, ngơ ngác nói.
Mọi người đều không dám tưởng tượng.
Đánh bại người máy đã đủ khiến người ta hãi hùng rồi, không ngờ thần y Lâm lại có thể làm được điều này, đến cả ông lão này cũng bị bắt sang đây.
Có một con tin như thế trong tay, thì chẳng phải ông lão kia sẽ bị khống chế ở khắp nơi sao?
“Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi”.
Có vài người mừng đến mức khóc.
Bởi vì sự lỗ mãng của ông lão, dẫn đến thần y Lâm từ trung lập chuyển sang phe bọn họ, bây giờ thần y Lâm đưa tên sát thủ này tới thì chắc chắn ông lão sẽ hơi kiêng dè.
“Thả ông ta ra”, ông lão gào lên.
“Thế thì không được”.
Lâm Chính không cảm xúc nói: “Muốn tôi thả ông ta cũng rất đơn giản. Giao hết tất cả lợi ích ở trong động phủ cho tôi, sau đó để bọn tôi đi, như vậy ông lão này có thể bình yên vô sự đi đến bên cạnh ông”.
“Cậu đang uy hiếp tôi hả? Bạch Viêm tôi và Hắc Hỏa đã canh giữ lăng mộ gần cả trăm năm, sứ mệnh cả đời là bảo vệ lăng mộ của chủ nhân, không cho ai xâm phạm. Hôm nay cậu muốn lấy đi mọi thứ ở đây ư? Tuyệt đối không thể, cho dù cậu có giết Hắc Hỏa, cũng không có khả năng”, ông lão tên Bạch Viêm tức giận quát.
“Xem ra ông không hài lòng lắm nhỉ?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó anh bước đến mép cáng, rút thanh kiếm bên hông của người Thương Minh bên cạnh ra, dí vào cổ ông lão trên cáng, không cảm xúc nói: “Tôi sẽ đếm ngược đến ba, nhất định phải cho tôi câu trả lời, nếu không tôi sẽ giết ông ta trước, sau đó đánh với ông. Tôi không nghĩ tôi đánh không lại ông, dù sao lúc bắt được ông ta, tôi cũng không tốn nhiều công sức lắm”.
Sắc mặt ông lão Bạch Viêm trắng bệch, siết chặt nắm đấm, cả người dâng lên ngọn lửa cuồng bạo điên cuồng, cơ thể như thể sắp nổ tung đến nơi.
“Ba!”, Lâm Chính nói, hai mắt lạnh như băng nhìn ông lão.
Ông lão rất kích động nhưng lại không nói gì.
“Bạch Viêm, mặc kệ tôi! Giết! Giết hết chúng đi!”, ông lão trên cáng cứu thương khàn giọng nói.
“Hai!”, Lâm Chính lại hô, giọng nói đã dần trở nên lạnh lùng.
“Bạch Viêm, ra tay đi! Mặc kệ tôi, giết!”, ông lão Hắc Hỏa nói.
Ông lão Bạch Viêm run rẩy không thôi, ngực phập phồng như sắp nổ nhưng ông ta cố gắng kiềm chế, không để mình bộc phát.
“Một!”
Giọng Lâm Chính cao lên đến quãng tám.
Vừa dứt lời, anh không do dự giơ kiếm lên chém vào người ông lão Hắc Hỏa.
“Dừng tay!”
Ông lão Bạch Viêm gào lên.
Nhưng thoáng chốc lại có một giọng nói vang lên.
“Thần y Lâm! Xin hãy dừng tay!”
Là Thần Hỏa Thánh Nữ!
Thậm chí cô ta còn đứng trước mặt Lâm Chính ngăn không cho thanh kiếm sắc bén chém xuống.
“Cái gì?”
Hơi thở Lâm Chính căng chặt.
Nhưng trong lúc thất thần ngắn ngủi, Bạch Viêm bên đó nắm lấy cơ hội bỗng hét lên một tiếng, đánh một chưởng lên nền đất.
“Không ổn! Chạy mau!”
Lâm Chính hét lên, đẩy Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh ra rồi tránh sang một bên.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng vội vàng tránh đòn.
Lại thấy nền đất ở nơi họ đứng trước đó bỗng nổ tung, một ngọn lửa cao bừng cháy nuốt chửng lấy ông lão Hắc Hỏa.
Lúc mọi người nhếch nhác bò ra ngoài, ông lão Hắc Hỏa đã được ông lão Bạch Viêm lôi ra từ trong trụ lửa, ném sang một bên.
Ông lão Bạch Viêm lập tức lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng ông lão Hắc Hỏa, một hồi sau ông lão Hắc Hỏa mềm nhũn cả người, run rẩy đứng lên, dần dần hồi phục.
“Cái gì?”
Đám người Ngạo Ưng trố mắt.
“Thánh Nữ đại nhân, cô làm gì thế?”
Dịch Tiên Thiên cực kỳ tức giận, căm hận gào lên.
Bây giờ một ông lão Bạch Viêm đã không thể đối phó rồi, lại còn thả ông lão Hắc Hỏa nữa.
Tiếp theo mọi người đều sẽ chết chắc.
“Thánh Nữ đại nhân, đây là ý của Thần Hỏa Tôn Giả sao?”
Ánh mắt Lâm Chính cũng cực kỳ lạnh lùng, trầm giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, khàn giọng nói: “Đúng thế, trước khi đi, sư phụ có nói với tôi, nếu có cường giả đến Lưu Viêm Trũng thì nhất định phải nghĩ cách giải quyết, đồ vật trong Lưu Viêm Trũng mất đi cũng không sao nhưng hai người canh mộ không được có chuyện gì. Sư phụ đã ra lệnh cho tôi, tôi… phải làm theo… Thật xin lỗi thần y Lâm. Tôi được sư phụ nuôi lớn, tôi không thể làm trái lệnh của ông ấy”.
Nghe thế Lâm Chính cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng có cách nhìn mới với Thánh Nữ.
Thánh Nữ này có ơn báo ơn, có thù báo thù, nhưng nói cho cùng vẫn quá mức nghe lời sư phụ của cô ta.
Không thể không đề phòng người như vậy.
Lâm Chính thầm thở dài, khàn giọng nói: “Xem ra hai người này có quan hệ rất không bình thường với Thần Hỏa Tôn Giả”.
“Cô nhóc, sư phụ của cô là ai thế?”
Ông lão Bạch Viêm trầm giọng hỏi.
“Thưa tiền bối, sư phụ Thần Hỏa Tôn Giả tên là Khuyết Thần Hỏa”, Thần Hỏa Thánh Nữ mím môi nói.
“Gì cơ?”
Sắc mặt Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều thay đổi, liên tục lùi về sau, không thể tin nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ như thể nghe được chuyện gì chấn động lắm.
Chương 2335: Sau này tôi và cô là người qua đường
Hai ông lão sững sờ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, một hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Khuyết Thần Hỏa là gì của các người?”
Lâm Chính cảm thấy chuyện này hình như trở nên phức tạp hơn bèn hỏi.
Ông lão phức tạp nhìn Lâm Chính, không trả lời mà nói thẳng: “Nếu các cậu đã quen với Khuyết Thần Hỏa thì hôm nay tôi sẽ tha cho các cậu một mạng. Các cậu lập tức rời khỏi đây, đừng bao giờ đặt chân đến Lưu Viêm Trũng nữa”.
Nói rồi Bạch Viêm vung tay lên.
Rầm rầm rầm…
Một cầu thang đường hầm kéo dài xuống phía dưới bỗng mở ra trên một hòn đảo nhỏ giữa biển lửa.
“Đó là lối ra”, Ngạo Ưng vui mừng nói.
“Nhanh đi khỏi đây để khỏi phải chết, nếu không sẽ giết không chừa ai”, Hắc Hỏa nói.
Mọi người vội vàng bò dậy, lập tức lao về phía đảo nhỏ ở giữa kia muốn lập tức đi khỏi Lưu Viêm Trũng.
Nhưng lúc này Bạch Viêm bỗng ngăn đám người Ngạo Ưng lại.
“Các cậu không thể đi”.
“Lẽ nào ông già muốn nuốt lời?”, Ngạo Ưng cảnh giác nói.
“Không! Tôi sẽ không nuốt lời nhưng trên người các cậu có thứ không thuộc về các cậu”.
Ông lão Bạch Viêm không cảm xúc nói: “Các cậu muốn thì có thể đi nhưng phải để lại dị hỏa và bảo bối mà các cậu đã lấy từ ngôi mộ. Những thứ này đều là tang vật của chủ nhân tôi, sao có thể để các cậu lấy đi được?”
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người khó coi đến cực điểm.
Nói như thế chẳng phải muốn họ về tay không sao?
“Còn cậu nữa, cũng giao cả Thiên Hỏa trên người cậu ra đây”, Bạch Viêm nói với Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính hiện lên vẻ lạnh lùng, không cảm xúc nói: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
“Vậy thì cậu chỉ có thể gặp rắc rối”, ông lão khàn giọng nói.
“Tôi đến đây là để tìm Thiên Hỏa, sao có thể bỏ lại Thiên Hỏa vì ông chứ?”
Lâm Chính lắc đầu.
Bây giờ anh rất cần Thiên Hỏa để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, đối phó với gia tộc chính Lâm Thị.
Nếu không có Thiên Hỏa, anh sẽ không có con át chủ bài, nghĩ đến gia tộc chính Lâm Thị, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không đủ để tiêu diệt, chứng tỏ đó là một con quái vật khổng lồ, bây giờ bản thân mình không thể đối phó được.
Thế nên không thể để mất con át chủ bài này.
Nếu không Lâm Chính sẽ gặp tai ương, chết không nơi chôn thân.
Bây giờ đã trở mặt với gia tộc Lâm Thị, cho dù thế nào cũng phải giữ lấy từng lá bài.
“Cứng đầu!”, Bạch Viêm tức giận.
“Đại ca, nếu đã thế thì dạy dỗ cho tên nhóc đê tiện này một bài học”, Hắc Hỏa cũng cả giận nói.
“Không được”.
Bạch Viêm lặng thinh một lúc, khàn giọng nói: “Chàng trai, nếu cậu muốn đưa Thiên Hỏa đi, vậy thì được, tôi cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu hoàn thành thử thách của tôi, tôi sẽ để cậu mang Thiên Hỏa đi. Thậm chí cũng sẽ cho cậu tùy ý lựa chọn dị hỏa trong Lưu Viên Trũng. Thế nào?”
Vừa nghe thế, Lâm Chính lập tức có hứng thú.
“Thử thách gì thế?”
“Khiêu chiến với tôi”, Bạch Viêm dửng dưng nói: “Cậu đánh với tôi một trận, chỉ cần cậu có thể đụng vào tôi thì xem như cậu thắng, đương nhiên nếu cậu thua, có thể sẽ mất mạng. Có lẽ cậu cũng có thể lựa chọn bỏ lại Thiên Hỏa, rời đi một cách an toàn, tự cậu chọn đi”.
Vừa nghe nói, Lâm Chính nhắm mắt lại.
Đám người Dịch Tiên Thiên căm hận trợn mắt nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Vốn dĩ Lâm Chính có thể không cần phải tốn công cũng có thể lấy được lợi ích ở cả Lưu Viêm Trũng, chỉ vì hành động ngu ngốc của cô ta mà đã chôn vùi mọi thứ của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện như vậy là tôi có lỗi với anh. Nhưng sư phụ đã nuôi lớn tôi, có ơn cho tôi sống lại, tôi không thể không làm như vậy. Anh yên tâm, một ngày nào đó tôi sẽ bù đắp cho anh”, Thần Hỏa Thánh Nữ thấp giọng nói.
“Không cần nữa”.
Lâm Chính lấy một quyển sổ nhỏ trong ngực ra, viết một phương thuốc rồi đưa cho Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Đây là phương thuốc thứ hai chữa trị di chứng của cô, uống thuốc vận công theo phương thuốc này, một năm đủ để cô hồi phục, mặc dù hơi lâu nhưng có thể trị khỏi”.
Sắc mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tái nhợt, ngạc nhiên nhìn phương thuốc dưới đất.
“Thần y Lâm, anh… anh có ý gì…”
“Từ nay về sau, tôi và cô là người qua đường, mong cô sau này không có việc gì thì đừng đến Giang Thành nữa”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Vào thời khắc sinh tử, dù Lâm Chính không khó chịu nhưng trái tim đã nguội lạnh khi Thần Hỏa Thánh Nữ làm như thế.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ run, vành mắt xuất hiện một giọt nước mắt.
Cô ta chưa từng rơi nước mắt dù khi đối mặt với Thẩm Man cực kỳ độc ác, nhưng không biết tại sao lúc này cô ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi biết sư phụ có ơn với tôi, thật ra anh cũng có ơn với tôi nhưng hôm nay tôi lấy oán trả ơn, tôi không còn mặt mũi nào gặp anh, thật xin lỗi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cúi thấp đầu xuống, thậm chí không nhặt phương thuốc đó lên, quay phắt người rời khỏi Lưu Viêm Trũng.
Lâm Chính im lặng không nói.
Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn Bạch Viêm và Hắc Hỏa trước mặt, lạnh lùng nói: “Hai người các ông cùng lên đi, tôi thắng thì mọi thứ ở đây đều là của tôi”.
“Cậu nói gì?”
Hai ông lão sửng sốt.
Bình luận facebook