-
Chương 2311-2315
Chương 2311: Tôi đủ nổi tiếng không?
Nghe thấy câu hỏi đó, Trương Kỳ Nhan bật cười. Nụ cười mang vẻ giễu cợt và khinh thường. Cô ta nheo mắt nhìn Lâm Chính nhưng không nói gì. Có lẽ lúc này im lặng chính là sự kinh thường đỉnh cao nhất.
Nhiều người cười theo. Có người không nhịn được thêm nữa bèn lên tiếng: “Tên nhà quê tới từ đâu vậy? Đến cả cô Trương – đại minh tinh mà còn không biết sao. Anh đã từng nghe qua bài hát ‘Tâm băng’ chưa? Anh không biết top 20 những nữ minh tinh có thu nhập cao nhất là những ai hả? Anh không biết doanh thu phòng vé của cô ấy đã lên tới hàng trăm triệu tệ sao? Cô ấy không nổi tiếng, lẽ nào anh nổi tiếng? Đúng là đồ nhà quê. Cũng không tự coi lại mình là ai!”, dứt lời, đám đông bật cười haha.
“Được rồi cô Trương, đừng lãng phí thời gian với loại người này nữa. Đạo diễn Trần, nếu ông không giải quyết được thì chúng tôi về trước. Ở đây đông người quá, tôi thấy thối. Tôi ghét bầu không khí này”, Tiếu Nam chau mày.
“Đúng là chẳng ra làm sao, không thể bằng thành phố được. Tôi thấy buổi quay hôm nay bỏ đi”, Trương Kỳ Nhan lắc đầu.
Trần Hỉ cũng bực lắm. Thù lao của hai người này không hề thấp. Chậm trễ một ngày là tốn thêm cả đống tiền. Tới khi đó biết ăn nói thế nào với bên đầu tư đây.
“Xông lên cho tôi, đuổi bọn họ đi”, Trần Hỉ gằn giọng.
“Đạo diễn Trần. Như vậy không hay lắm đâu. Người đông thế này, nếu có ai mà quay phát lên mạng cảnh chúng ta đàn áp thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tổ phim mất”, người nhân viên bên cạnh lên tiếng.
“Vậy thì bao vây lại, đánh kín. Chặn đám fan đừng để cho họ quay được chẳng phải là xong sao? Chuyện này còn phải để tôi dạy nữa à?”, Trần Hỉ gầm lên.
“Điều này...thôi được”, đám đông gật đầu, sau đó lập tức ra tay. Cả đám la lên, vài người bảo vệ đang nằm dưới đất cũng bò dậy, cười dữ tợn với Lâm Chính và Liễu Như Thi.
Đám đông vội vàng lấy điện thoại ra chụp. Thế nhưng Lâm Chính và Liễu Như Thi đã bị vây kín, bọn họ không chụp hay quay được gì.
“Bọn họ định làm gì vậy?”
“Chắc là ra tay rồi đấy”.
“Đúng là bỉ ổi, còn không cho chúng ta quay lại”.
“Hai người đó đúng là đen đủi mà”.
Người qua đường xôn xao bàn tán. Trương Kỳ Nhan và Tếu Nam nhéo mắt cười. Đây không phải là lần đầu bọn họ thấy Trần Hỉ sử dụng thủ đoạn như thế này.
“Các người định làm gì vậy? Đứng lại cho tôi", Liễu Như Thi tái mặt, hét lớn.
“Như Thi, không sao đâu. Tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói. Liễu Như Thi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Đưa bọn họ đi. Nếu phản kháng thì đấm cả hai chân hai tay cũng không sao”, người bảo vệ trước đó tấn công Lâm Chính gầm lên.
“Ok la!”
“Xông lên”, đám đông mừng lắm, ai cũng thò tay ra chộp lấy Liễu Như Thi. Cô gái đó xinh thế cơ mà. Đương nhiên là họ không thể bỏ qua cơ hội có thể sàm sỡ này.
Liễu Như Thi tái mặt. Đúng lúc này, có tiếng quát vang lên.
“Dừng tay hết cho tôi”, giọng nói vang lên, cả đám thất kinh, vội vàng quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm người lao vào, đồng thời còn vác theo rất nhiều máy móc thiết bị giống như một tổ phim. Khi mọi người nhìn thấy người đi đầu tiên thì tất cả đều hết hồn.
“Ôi trời ơi. Là đạo diễn Tống Kinh”.
“Đạo diễn Tống Kinh tới rồi”.
“Ôi trời, đạo diễn quay bộ phim ‘Chiến hổ’ đúng không?”
“Hôm nay gặp người thật rồi", đám đông hét lên. Ai cũng điên cuồng chụp ảnh.
May mà có những người đi cùng ngăn lại, nếu không, cả hiện trường đã bị mất kiểm soát rồi.
“Tống Kinh”, Trần Hỉ bàng hoàng. Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan cũng giật mình.
“Vô duyên vô cớ sao Tống Kinh lại tới đây chứ?”
“Tôi nghe nói ông ta đang quay phim ở Thượng Hỗ mà. Hôm nay cũng là ngày quay, sao lại chạy tới Giang Thành chứ?”, hai người bọn họ lầm bầm. Một giây sau, hai người họ đã phải nín thở. Bao gồm cả Trần Hỉ cũng vậy.
Bọn họ thấy Tống Kinh ra sức đẩy những người đang bao vây Lâm Chính ra và đứng trước mặt anh, cung kính cúi mình: “Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”
Cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Hộ trố tròn mắt.
“Chủ…tịch Lâm sao? Người này là chủ tịch Lâm?”
“Thật hay giả vậy?”
“Không thể nào”.
Những tiếng nghi ngờ vang lên. Nhưng ngay sau đó thì họ đã phải im bặt. Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt như thiên thần của mình. Trong nháy mắt, cả hiện trường hóa đá.
Ba giây sau...
“Woa!”, tiềng hò reo rầm trời vang lên.
“Là chủ tịch Lâm. Là chủ tịch Lâm đấy”.
“Thần y Lâm! Em yêu anh!”
“Thần y Lâm, xin anh hãy nắm tay em một lần thôi. Ước nguyện cả đời em là được nắm tay anh”.
“Mẹ ơi, con được gặp thần y Lâm rồi. Con được gặp thần tượng rồi”.
“Thần y Lâm. Huhu...”, vô số người gào khóc, điên cuồng lao vào trong. Cả hiện trường bị mất kiểm soát.
Liễu Như Thi nhìn đám người như phát điên bằng vẻ không dám tin. Cô bàng hoàng. Những người này là fan cuồng sao?
Hình như đúng là vậy. Lâm Chính từng tham gia đóng ‘Chiến hổ’, nhưng cô tin những người này thích anh không chỉ đơn giản là vì anh từng đóng phim. Mà vì anh là thần y Lâm.
Anh đã cung cấp vô số các loại thuốc, thành lập ra Huyền Y Phái chữa bệnh mỗi ngày và cứu sống không biết bao nhiêu những người nghèo khổ, khiến họ có cuộc sống mới. Bọn họ không chỉ yêu quý anh mà còn sùng bái anh.
Liễu Như Thi có thể nhận ra ánh mắt họ nhìn anh khác hẳn cách nhìn dành cho Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan.
Cô nín thở, khẽ mỉm cười. Tốt quá rồi!
Những người bao vây Lâm Chính lập tức giải tán. Đám bảo vệ cũng luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Bọn họ nào ngờ người mà họ sắp xử lý lại chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.
“Đưa hết đi giao cho Từ Thiên xử lý”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Dạ”, Tống Kinh gật đầu, lập tức ra hiệu với người đằng sau, vài người bảo vệ tới từ Kỳ Lân Môn lập tức lao lên, ghì đám người kia xuống và lôi đi.
“Phải rồi, người bảo vệ này chăm sóc đặc biệt cho tôi nhé”, Lâm Chính chỉ vào người trước đó định đánh anh.
“Vâng chủ tịch Lâm”, Tống Kinh gật đầu.
“Thần y Lâm tha mạng. Xin thần y Lâm”, người bảo vệ hét lớn nhưng vô ích.
Lâm Chính quay qua nhìn Trần Hỉ và bước tới. Trần Hỉ giật mình, cảm thấy ớn lạnh toàn thân...
“Cô Trương, cô cũng là người trong ngành, cô xem tôi có đủ nổi tiếng không?”, Lâm Chính nhìn Trương Kỳ Nhan và điềm đạm hỏi.
Chương 2312: Thiên Hỏa
Trương Kỳ Nhan sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người run lập cập.
Tay này có to hay không?
Tổng doanh thu mấy bộ phim của cô ta còn không bằng con số lẻ của "Chiến Hổ", cô ta lấy gì để so sánh chứ?
Huống hồ nhân vật như thần y Lâm cần quan tâm đến doanh thu phòng vé sao? Giá trị thị trường của Dương Hoa không biết nhiều gấp bao nhiêu lần công ty quản lý đứng sau cô ta, cô ta lấy gì để vênh váo với nhân vật như vậy chứ?
"Chủ tịch Lâm, đều là hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi! Chúng tôi biết sai rồi!".
Trần Hỉ hoàn hồn đầu tiên, vội cúi đầu khom lưng mỉm cười, nhưng mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng sợ hãi.
Trời đất ơi, nếu ông ta biết đây là Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn, thì đánh chết ông ta cũng không dám đắc tội.
"Hay cho câu hiểu lầm! Tống Kinh quay phim chắc cũng không bá đạo như ông! Cả bến sông rộng lớn như vậy bị các ông phong tỏa, ngay cả người dân Giang Thành cũng không được đặt chân tới? Các ông là vua làng à?", Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này... việc này...", Trần Hỉ không biết nên nói gì cho phải.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi biết sai rồi, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, anh hãy cho chúng tôi một cơ hội đi", Trương Kỳ Nhan nặn ra một nụ cười, nói với giọng điệu hơi nũng nịu, hi vọng có thể dựa vào tư sắc để lấp liếm cho qua.
Nhưng sao Lâm Chính có thể nhìn trúng loại dung chi tục phấn như cô ta chứ?
Trương Kỳ Nhan thầm tức giận, trong lòng mắng chửi Lâm Chính không hiểu phong tình.
Nhưng khi nhìn thấy Liễu Như Thi đứng bên cạnh Lâm Chính, thì không khỏi tự thẹn kém sắc.
So với người đẹp tự nhiên như Liễu Như Thi, thì người đẹp dựa vào dao kéo và son phấn như cô ta đâu còn chút ưu thế nào?
"Chủ tịch Lâm, không biết không có tội mà, nếu chúng tôi biết anh đến, thì sao có thể đối xử với anh như vậy chứ? Anh cũng đừng chấp chúng tôi nữa! Anh phải biết rằng bộ phim này do công ty giải trí Gia Hoàng đầu tư quay, chúng tôi cũng chỉ muốn quay cho tốt thôi", đúng lúc này, Tiếu Nam vẫn luôn giữ im lặng cũng lên tiếng, tuy nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu uy hiếp thì vô cùng rõ ràng.
"Công ty giải trí Gia Hoàng? Anh lấy nó ra để uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính nhìn về phía Tiếu Nam, bình thản hỏi.
"Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật thôi. Tốt xấu gì công ty giải trí Gia Hoàng cũng nằm trong tốp ba cả nước, tuy không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi nghĩ hai nhà xảy ra mâu thuẫn vì chuyện nhỏ nhặt này thì chắc hẳn cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến quý công ty nhỉ? Anh Lâm đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái to", Tiếu Nam trầm giọng "khuyên nhủ".
Tống Kinh nghe thấy thế thì ngoạc miệng chửi bới: "Ngu xuẩn! Đần độn!".
"Đạo diễn Tống, ông nói gì cơ?", Tiếu Nam hơi sửng sốt.
Lâm Chính gật đầu lia lịa: "Xem ra anh đúng là đang uy hiếp tôi rồi, Tiếu Nam, tôi vốn chỉ định cho anh một bài học nhỏ, nhưng bây giờ xem ra sự việc không còn đơn giản nữa rồi".
"Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?".
Tiếu Nam hơi biến sắc.
Chỉ thấy Lâm Chính ngoảnh sang nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho Mã Hải, bảo ông ta thu mua Gia Hoàng. Ngoài ra, thông báo với tất cả mọi người trong giới giải trí, không, là tất cả mọi người trong các ngành nghề, phong sát hẳn ba người này. Sau này, tôi không những không cho phép bọn họ đặt chân vào giới giải trí, mà còn không được phép làm bất cứ nghề nào. Còn nữa, sau khi thu mua Gia Hoàng thì tìm ngay hợp đồng kí kết bộ phim này của bọn họ, đưa cho đám Khang Gia Hào, kiện ba người bọn họ, tôi muốn bọn họ khuynh gia bại sản".
"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ báo ngay với giám đốc Mã", Từ Thiên cung kính đáp.
Ba người biến sắc.
"Chủ tịch Lâm, anh... anh tuyệt tình quá đấy!", Tiếu Nam tái mặt, tức giận nói.
"Câm miệng đi, đồ ngu này!", Trần Hỉ đầu đầy mồ hôi, phẫn nộ mắng.
Còn Trương Kỳ Nhan đã đờ đẫn cả người.
"Tuyệt tình sao? Vậy thì thế này đi, tôi tặng cho mỗi người một mảnh ruộng, nếu sau này các anh không còn gì ăn thì có thể làm ruộng", Lâm Chính bình thản nói.
"Làm ruộng?".
Ba người đều ngẩn ra.
Bọn họ đã bao giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy? Bình thường đứt tay xước da cũng phải đến bệnh viện kiểm tra. Bảo bọn họ làm việc nặng nhọc bẩn thỉu như vậy chẳng phải là lấy mạng họ sao?
"Sao hả? Không làm được à? Hừ, ngôi sao hay đạo diễn nổi tiếng cũng đâu phải người cao sang gì, các anh cũng giống người dân bình thường thôi, mọi người là bình đẳng, tại sao bọn họ làm được mà các anh không làm được?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu muốn sống sót rời khỏi Giang Thành, thì ngày mai bắt đầu đến Nam Thành làm ruộng cho tôi".
Trần Hỉ và Tiếu Nam trợn mắt há mồm, đứng sững như trời trồng, không biết nên làm thế nào.
Còn Trương Kỳ Nhan ngã ngồi xuống đất, khóc òa lên.
Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến ba người bọn họ nữa, đưa Liễu Như Thi rời đi.
Những chuyện còn lại Từ Thiên và Tống Kinh sẽ xử lý ổn thỏa, anh không cần quan tâm.
Ba người này coi như vĩnh biệt giới giải trí.
Nửa đời còn lại của bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở ba mảnh đất một mẫu kia.
Việc Chủ tịch Lâm xuất hiện ở ven sông có thể nói là chấn động Giang Thành, dù sao nhân vật truyền kỳ này cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng Lâm Chính đội mũ lưỡi trai vào thì người qua đường cũng không nhận ra. Anh đưa Liễu Như Thi đến học viện Huyền Y Phái, trên đường đi tâm trạng của Liễu Như Thi rất tốt, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, không khỏi cười ra tiếng.
"Sao vậy?", Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
"Không có gì, chỉ cảm thấy anh xử lý ba người kia thật phiền phức. Với thực lực của anh thì tùy tiện cũng có thể phế được bọn họ, sao anh phải làm vậy?", Liễu Như Thi cười nói.
"Đối với người khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau. Nếu dùng võ lực với cả người bình thường, thì mất võ đức quá", Lâm Chính mỉm cười.
"Anh không phải bác sĩ sao?".
"Nói một cách nghiêm túc thì tôi là y võ".
"Hóa ra là vậy".
Đến học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính liền đưa Liễu Như Thi về phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Dịch Tiên Thiên gọi điện thoại tới.
"Cậu Lâm, chỗ chúng tôi quả thực tìm được một số thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, ngoài ra còn một chuyện muốn bàn bạc với cậu", giọng nói của Dịch Tiên Thiên có vẻ rất nghiêm túc.
"Chuyện gì vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Là chuyện liên quan đến Thiên Hỏa".
"Thiên Hỏa?", Lâm Chính sửng sốt: "Đó là cái gì?".
Chương 2313: Lưu Viêm Trũng
"Cậu Lâm không biết về Thiên Hỏa sao? Đây là một loại lửa cực kỳ đặc biệt, có màu tím, nghe nói là ngọn lửa do Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống dẫn cháy, vô cùng đáng sợ! Theo tôi điều tra được, nếu cậu muốn luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, thì phải có Thiên Hỏa. Nếu không có Thiên Hỏa, với lửa bình thường thì không thể luyện được Hồng Mông Huyền Thiết", Dịch Tiên Thiên nói.
"Hóa ra là vậy, vậy Thiên Hỏa ở đâu?".
"Lưu Viêm Trũng!".
"Đó là nơi nào?".
"Một hang động mới được phát hiện, nghe nói là nơi cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại rơi xuống. Có người thăm dò được tin, nói trong Lưu Viêm Trũng có sự tồn tại của Thiên Hỏa. Nhưng trong đó có hai ông lão canh gác, tuy phát hiện được hang động này, nhưng người bình thường không thể lại gần. Hai ông lão không muốn người ngoài làm phiền, nên tháng trước đã dùng lửa lớn phong bế Lưu Viêm Trũng. Nhưng số lửa này sẽ dập tắt sau hai ngày nữa, một khi lửa tắt thì chắc chắn cường giả bốn phương sẽ xông vào. Nếu cậu Lâm muốn lấy Thiên Hỏa, thì tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội này", Dịch Tiên Thiên nghiêm túc nói.
"Lưu Viêm Trũng? Cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại?".
Lâm Chính hơi nhíu mày.
Có lẽ chuyện này anh nên đi hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.
"Hai ngày nữa lửa tắt sao? Nếu vậy thì ngày mai chúng ta phải xuất phát, ông mau chuẩn bị đi, tôi sẽ qua đón", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay đây".
Sau khi tắt máy, Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi gọi cho Thần Hỏa Tôn Giả.
Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của Thần Hỏa Tôn Giả, dường như ông ta mới trải qua một trận đại chiến.
"Tôn Giả, ông vẫn khỏe chứ?", Lâm Chính giả vờ yếu ớt hỏi.
"Thần y Lâm, câu này phải là tôi hỏi cậu chứ! Bây giờ cậu thấy thế nào? Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ?", Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
"Tôi đã qua thời kỳ nguy hiểm, bây giờ đang chỉ đạo Tần Bách Tùng chữa trị cho tôi, không còn gì đáng ngại nữa".
"Vậy thì tốt", Thần Hỏa Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Thần y Lâm, cậu yên tâm, tôi đã trút giận cho cậu rồi! Bảy cường giả chí cao của nhà họ Lâm đã bị tôi giết chết, đồng thời tôi còn tiêu diệt 16 tiểu đội của nhà họ Lâm. Nếu không phải mấy lão quái vật của gia tộc Lâm Thị ra mặt, thì tôi đã cho một mồi lửa đốt nhà họ Lâm thành tro rồi".
Lão quái vật?
Lâm Chính khẽ thót tim, nhưng không hỏi dò, mà cảm kích nói: "Tôn Giả, cảm ơn ông đã lấy lại công bằng cho tôi, ông mau về đi, sau này tôi sẽ đích thân đến tận nhà họ Lâm tính toán ân oán".
"Được!".
"Đúng rồi Tôn Giả, tôi có chuyện này muốn hỏi ông".
"Chuyện gì?".
"Ông có biết tới... Lưu Viêm Trũng không?".
"Lưu Viêm Trũng?", Thần Hỏa Tôn Giả hơi đanh giọng lại.
"Xem ra Tôn Giả từng nghe tới nơi này", Lâm Chính nói.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Không những từng nghe tới, mà tôi còn biết nơi này, nhưng tôi không muốn nhắc đến nó".
"Tại sao?", Lâm Chính vô thức hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không trả lời mà chỉ nói: "Sao thần y Lâm lại hỏi đến nơi này? Lẽ nào... cậu phát hiện ra Lưu Viêm Trũng sao?".
"Không chỉ có tôi, mà có rất nhiều người phát hiện ra, nhưng trong Lưu Viêm Trũng có hai ông lão thực lực rất mạnh canh giữ. Những người đó muốn lấy cơ duyên của Lưu Viêm Trũng, nên bị bọn họ ngăn cản".
"Hừ, những kẻ tham lam đó muốn đi cứ đi, để bọn họ vùi thây ở đó đi", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
"Tôn Giả, hai ông lão đó có thực lực rất mạnh sao?", Lâm Chính sửng sốt hỏi.
"Nếu hai người cùng ra tay, thì dù là bản tôn cũng phải kiêng dè ba phần", Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế thì hít vào khí lạnh.
Có thể đấu tay đôi với Thần Hỏa Tôn Giả thì phải có thực lực khủng khiếp đến mức nào chứ?
"Sao vậy? Thần y Lâm cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng lấy báu vật sao?", Thần Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.
"Tôi nghe nói trong Lưu Viêm Trũng có một thứ gọi là "Thiên Hỏa", tôi đã hỏi công hiệu của nó, có lẽ sẽ trị được vết thương của tôi. Tôn Giả, tôi định đến đó xem sao, nhưng nếu đối phương quá mạnh thì thôi vậy", Lâm Chính nói.
"Hóa ra là thế, nếu thần y Lâm muốn đến Lưu Viêm Trũng thì tôi sẽ giúp cậu".
"Tôn Giả đồng ý đi cùng tôi sao?", Lâm Chính mừng rỡ hỏi.
Nếu có Thần Hỏa Tôn Giả trợ giúp, thì chẳng phải chuyến đi này sẽ mã đáo thành công sao?
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu.
"Tôi nói rồi, nơi đó tôi còn không muốn nhắc đến, sao có thể đi được chứ? Thần y Lâm, cậu đi một mình đi, nhưng cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cho cậu một món đồ bảo mệnh”.
"Là gì vậy?".
"Hỏa chủng".
Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng đáp.
Chương 2314: Tôi có thể cố thêm chút nữa
"Hỏa chủng là cái gì?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Đó là một thứ bảo vệ cơ thể, cậu nắm giữ hỏa chủng thì sẽ không bị các chân hỏa thần hỏa trong Lưu Viêm Trũng ăn mòn, không đến mức bị thiêu thành tro, gần giống như một loại phù hộ thân. Nhưng... hỏa chủng này không phải người bình thường có thể nắm giữ được", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.
"Tại sao lại vậy?".
"Bởi vì khi nắm giữ hỏa chủng, nhiệt lượng của hỏa chủng sẽ xâm nhập vào cơ thể của người nắm giữ trong chớp mắt. Người nắm giữ sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị thần hỏa thiêu đốt, vô cùng đau đớn, người bình thường có thể nắm được mấy giây đã cảm thấy không dễ dàng gì. Người có ý chí không kiên cường sẽ lập tức vứt bỏ nó. Nếu thần y Lâm không có ý chí khác người, thì đừng động vào hỏa chủng này. Bởi vì không ít người đã bị hỏa chủng làm cho tinh thần suy sụp, thậm chí có người do thực lực không đủ, bị hỏa chủng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng. Nên nếu cậu muốn nắm giữ thứ này thì hãy suy nghĩ kĩ càng", Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói.
Lâm Chính trầm ngâm.
Một lát sau anh mới bình thản nói: "Bây giờ hỏa chủng đang ở đâu?".
"Cậu thực sự muốn sao?".
"Tôi chắc chắn lửa ở Lưu Viêm Trũng còn đáng sợ hơn hỏa chủng, nếu vậy thì tại sao không thêm một lớp bảo đảm chứ?".
"Cũng chưa chắc, sở dĩ hỏa chủng bảo vệ được cậu, không để lửa ở Lưu Viêm Trũng xâm nhập ăn mòn, là vì ngọn lửa của hỏa chủng cao quý hơn mạnh mẽ hơn. Bây giờ hỏa chủng đang vào thời kỳ ngủ đông, nên cậu có thể nắm giữ, nếu nó thức tỉnh... thì chẳng khác nào một quả bom, sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn nào, cậu hãy nghĩ cho kĩ", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.
"Ông yên tâm, tôi đã nghĩ kĩ rồi".
"Nếu vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, ngày mai tôi sẽ bảo Thánh Nữu mang hỏa chủng đến cho cậu. Lần này để Thánh Nữu đi cùng cậu đến Lưu Viêm Trũng đi. Nếu trên đường đi hỏa chủng xảy ra tình huống đột xuất, thì ít nhất cô ấy cũng có thể giải quyết giúp cậu", Thần Hỏa Tôn Giả nói.
Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi gật đầu: "Cũng được, cảm ơn ý tốt của Tôn Giả".
Lâm Chính tắt điện thoại, ngày hôm sau, quả nhiên Thần Hỏa Thánh Nữ đến Giang Thành.
Trong trang viên.
Thần Hỏa Thánh Nữ lấy một chiếc hộp sắt màu đen ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính mở hộp ra, chỉ thấy bên trong sáng rực, một ngọn lửa giống như ngọn nến đang chập chờn trong hộp sắt.
Ngọn lửa này có màu trắng như tuyết, hơn nữa không có nhiệt độ, thoạt nhìn rất vô hại, hoàn toàn không giống lửa.
"Đây chính là hỏa chủng sao?".
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
"Đúng vậy".
"Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, hơn nữa cũng không có nhiệt độ".
"Anh chắc chứ?".
Thần Hỏa Thánh Nữ liếc anh một cái, rồi bỗng lấy ra một đôi găng tay đặc chế, lấy hỏa chủng ra khỏi hộp.
Khoảnh khắc hỏa chủng rời khỏi hộp sắt.
Vèo!
Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng vọt, cỏ dưới đất lập tức bốc cháy, cây cối xung quanh cũng cháy hừng hực, thậm chí trang viên phía sau cũng bốc khói.
Lâm Chính toàn thân đỏ rực, mồ hôi như tắm, vô cùng kinh ngạc.
"Chiếc hộp sắt này là do sư tôn đặc chế, có thể phong tỏa nhiệt độ của hỏa chủng, nếu không không thể mang nó đi được", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Vậy sao? Thế nếu không có chiếc hộp sắt này, thì chẳng phải sẽbị thiêu rụi quần áo sao?", Lâm Chính nói.
"Điều đó thì không, nhiệt độ bình thường của hỏa chủng lúc ngủ đông chỉ có thể thiêu cháy ít hoa cỏ, chứ chưa phá được khí tức hộ thể của anh, sao có thể làm cháy quần áo của anh được chứ? Anh đeo chiếc hộp này trên người, lúc dùng thì đeo găng tay đặc chế này lấy ra là được".
"Dùng như thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Đơn giản thôi, nuốt vào trong bụng".
"Cái gì?".
Lâm Chính biến sắc: "Nuốt... nuốt vào?".
"Nếu không hỏa chủng bảo vệ anh kiểu gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ sẵng giọng nói.
"Thế chẳng phải sẽ nướng chín lục phủ ngũ tạng của tôi sao?", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Nếu không thì sao? Anh tưởng hỏa chủng là đồ vật bình thường à? Anh không muốn sức lửa của Lưu Viêm Trũng thiêu chết, thì nuốt nó vào bụng đi. Tuy vô cùng đau đớn nhưng chắc là vẫn hơn chết nhỉ?".
"Việc này..."
Lâm Chính trầm ngâm.
"Nào, anh nuốt nó trước đi, để tôi xem anh có chịu được sức lửa này không. Nếu anh không chịu nổi, không dùng được nó, thì để tôi mang nó về, kẻo bảo bối này lại bị người ta để mắt đến, nếu nó bị cướp mất thì toi", Thần Hỏa Thánh Nữ nói, rồi đưa hỏa chủng cho Lâm Chính.
Lâm Chính do dự một lát rồi đeo găng tay vào, nhận lấy hỏa chủng, nhìn nó một lúc.
"Sao vậy? Thần y Lâm nổi tiếng như cồn sợ rồi à? Ngay cả sư phụ tôi anh cũng dám khiêu chiến thì sợ gì ngọn lửa bé nhỏ này chứ?", Thần Hỏa Thánh Nữ cười khinh miệt.
"Đây là kế khích tướng hả?".
"Anh nghĩ phải thì là phải".
"Cô có vẻ coi thường tôi đấy".
"Không phải là coi thường anh, để tôi nói cho anh biết vậy. Sư phụ từng quen biết rất nhiều bậc đại năng tu luyện Viêm Thuật, trong đó có không ít người muốn mượn dùng hỏa chủng để tu luyện. Nhưng trong số những người này, người nắm giữ hỏa chủng lâu nhất sau khi nuốt vào cũng chỉ cầm cự được 30 giây. Thần y Lâm, anh không tu luyện Viêm Thuật, tôi nghĩ chắc chắn là anh dám nuốt, nhưng chẳng nghĩa lý gì đâu. Anh cùng lắm chỉ cầm cự được bốn năm giây, nhưng thực ra ở nơi hung hiểm như Lưu Viêm Trũng thì bốn năm giây hiển nhiên là không đủ. Tôi khuyên anh đừng đến Lưu Viêm Trũng mạo hiểm làm gì", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Đây là ý của cô hay là ý của Thần Hỏa Tôn Giả?", Lâm Chính lại hỏi.
"Có thể nói là ý của cả tôi và sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói: "Sư phụ không giỏi khuyên nhủ, ông ấy bảo tôi đến không phải thực sự muốn giúp anh, mà là muốn tôi đến khuyên anh. Ông ấy muốn tôi cho anh thấy uy năng của hỏa chủng, để anh biết khó mà lui. Trên thực tế, hỏa chủng có thể bảo vệ tính mạng của anh, nhưng thực lực của anh không đủ, nên nó cũng không thể hoàn toàn bảo vệ được. Sư phụ muốn tôi nói cho anh biết sự hạn chế của hỏa chủng, để anh từ bỏ suy nghĩ đến Lưu Viêm Trũng. Ít nhất cũng không cần vì Thiên Hỏa gì đó mà liều mạng".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, sau đó dứt khoát nhét hỏa chủng vào miệng.
"Thần y Lâm!".
Thần Hỏa Thánh Nữ cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã nuốt nó.
Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, miệng há ra, khuyên nữa cũng vô ích.
Hỏa chủng vào bụng, làn da Lâm Chính bắt đầu trở nên đỏ rực, toàn thân tỏa ra rất nhiều khói.
Anh mở to mắt, nhìn trân trân về phía trước với vẻ khó tin, hơi thở dồn dập, mũi miệng phun ra rất nhiều khói trắng.
Một lát sau.
Phịch!
Lâm Chính quỳ xuống đất, hai tay chống người, thở lấy thở để.
"Nóng! Nóng! Nóng!".
Lâm Chính vừa thở vừa nói.
"Thần y Lâm, nếu anh không chịu nổi thì hãy vận khí nôn hỏa chủng ra đi", Thần Hỏa Thánh Nữ quát.
Lâm Chính vẫn thở hổn hển, không ngừng kêu gào đau đớn, nhưng... không có ý định nôn ra...
"Anh không nghe thấy lời tôi nói sao?".
Thần Hỏa Thánh Nữ nhíu mày.
"Không... không được... Cố... cố thêm chút nữa...", Lâm Chính khàn giọng đáp.
Chương 2315: Phá kỷ lục
“Cố?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tỏ vẻ khó tin.
Cô ta nhìn thời gian, còn chưa được 10 giây.
Nhưng… sắp 10 giây rồi mà Lâm Chính vẫn không từ bỏ sao?
Người này quả nhiên có tố chất sức khỏe phi phàm, nghe sư phụ nói hình như anh ta là cơ thể võ thần thì phải.
Nếu dùng cơ thể võ thần để chống lại uy năng của hỏa chủng… thì cũng có thể cầm cự được một chút thời gian.
Theo hiểu biết của Thần Hỏa Thánh Nữ, người không có kinh nghiệm Viêm Thuật và sở hữu cơ thể võ thần thì cùng lắm chỉ cầm cự được khoảng 15 giây, tuyệt đối không thể quá 20 giây.
Cô ta lấy điện thoại ra xem thời gian.
Hiện giờ là 11 giây.
12 giây!
13 giây!
Sắp hết rồi.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn Lâm Chính, chờ anh vận khí nôn hỏa chủng trong người ra.
Nhưng… Lâm Chính chống hai tay xuống đất, quỳ mọp dưới đất, nhưng… vẫn không có dấu hiệu nôn ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhìn điện thoại.
15 giây rồi!
Đây đã là cực hạn của cơ thể võ thần!
“Này, anh đừng cậy mạnh, đến lúc đó xảy ra vấn đề tinh thần là chuyện nhỏ, nếu lục phủ ngũ tạng có vấn đề thì hỏng mất”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng quát.
“Lục phủ ngũ tạng xảy ra vấn đề thì sẽ chết ngay lập tức sao?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi.
“Việc này… ý anh là sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ cần không chết ngay lập tức, cô nghĩ tôi không tự cứu được mình sao?”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó lấy túi châm bạc ở bên hông xuống, trải ra trước mặt, vơ lấy mấy cây châm rồi đâm mạnh vào người.
Khoảnh khắc châm bạc vào người, Lâm Chính rùng mình một cái, giống như có một dòng điện chạy qua người, rồi nhanh chóng dịu lại.
Sau đó anh lấy mấy cây châm nữa, tiếp tục đâm vào người.
Lần này thủ pháp châm cứu của anh rất lưu loát, dường như nhiệt lượng của hỏa chủng đã không đủ gây ảnh hưởng đến động tác của anh nữa.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Cô ta giơ điện thoại lên xem thời gian.
Đã sắp 30 giây trôi qua.
Lâm Chính không những không có hiện tượng gục ngã, ngược lại… còn ngày càng bình tĩnh, ngày càng ôn hòa.
Sau khi đâm hết số châm này vào người, Lâm Chính thở hắt ra một hơi rồi đứng lên.
Thần Hỏa Thánh Nữ há hốc miệng.
“Anh… anh không khó chịu sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người hỏi.
“Tôi thấy rất bình thường”, Lâm Chính nhún vai đáp.
“Không thể nào! Năng lượng của hỏa chủng đủ để nướng chín lục phủ ngũ tạng của bất cứ thứ gì, dù thân xác có mạnh đến đâu, cũng không thể chống lại được khí ý của hỏa chủng. Thần y Lâm, anh… chẳng lẽ lục phủ ngũ tạng của anh được làm từ sắt thép?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
“Không phải, chỉ là tôi quanh năm ngâm tắm nước thuốc, mỗi lần ngâm tắm đều khiến tôi vô cùng đau đớn, thế nên nỗi đau xác thịt không thể khiến ý chí của tôi suy sụp được. Hơn nữa tôi không ngừng dùng châm bạc phục hồi lục phủ ngũ tạng, thế nên thực ra năng lượng của hỏa chủng cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến tôi”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt nhìn anh, cảm thấy vô cùng khó tin.
“Lẽ nào y võ đều là sự tồn tại đáng sợ như vậy sao?”, cô ta thì thào nói.
“Cũng không phải, phải có y thuật cao siêu như tôi mới được”, Lâm Chính cười đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngây ra, rồi nhanh chóng hoàn hồn, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh cũng đừng quá đắc ý, đến Lưu Viêm Trũng, uy năng của hỏa chủng lại khác đấy”.
“Nghĩa là sao?”, Lâm Chính khó hiểu nhìn cô ta.
“Hừ! Anh không biết Lưu Viêm Trũng là nơi nào đâu, dị hỏa ở đó cực kỳ nhiều, Thiên Hỏa có là gì chứ? Ngọn lửa lợi hại hơn nó cũng có, trong đó có cả dị hỏa có thể kích thích đến hỏa chủng! Anh mà đến đó, chắc chắn hỏa chủng sẽ bị kích hoạt, đến lúc đó, năng lượng tỏa ra sẽ khác, nỗi đau đớn cũng tăng lên gấp bội. Thần y Lâm, bây giờ anh có thể dựa vào châm bạc để cầm cự, nhưng đến lúc đó thì sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng nói.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi đáp: “Đến đâu hay đến đó, đến lúc đó thì tính”.
“Xem ra anh nhất quyết muốn đến Lưu Viêm Trũng hả?”, Thần Hỏa Thánh Nữ có chút phiền não.
“Tôi nhất định phải đi”, Lâm Chính bình thản đáp.
Nếu muốn có được Hồng Mông Huyền Thiết thì phải dựa vào Thiên Hỏa để tôi luyện.
Thần Hỏa Tôn Giả đến nhà họ Lâm cũng chỉ giết mấy người cho qua chuyện, nếu không với tính tình của ông ta, chắc chắn sẽ giết cả nhà họ Lâm mới có thể hả giận.
Ông ta không tiếp tục kiếm chuyện với người nhà họ Lâm chắc chắn là vì nhà họ Lâm có cường giả ngang hàng với Thần Hỏa Tôn Giả tọa trấn.
Anh muốn trả thù nhà họ Lâm mà không có thần binh được rèn từ Hồng Mông Huyền Thiết thì chắc chắn sẽ không có phần thắng.
Thế nên nhất định phải lấy được Thiên Hỏa.
“Anh… đúng là hết thuốc chữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Chính mỉm cười, không phản bác cô ta.
Cứ như vậy khoảng một tiếng, cuối cùng Lâm Chính cũng nôn hỏa chủng ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ run sợ trong lòng, da đầu tê dại.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ một người chưa từng luyện bất cứ Viêm Thuật gì có thể cầm cự được lâu như vậy.
Cô ta nhìn Lâm Chính một cái đầy thâm ý, sau đó khàn giọng nói: “Tốt lắm, anh đã phá kỷ lục rồi, nhưng mong là đến Lưu Viêm Trũng, anh có thể cầm cự được một phút!”.
“Đáng sợ như vậy sao?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Chỉ có đáng sợ hơn tưởng tượng của anh thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.
Nghe thấy câu hỏi đó, Trương Kỳ Nhan bật cười. Nụ cười mang vẻ giễu cợt và khinh thường. Cô ta nheo mắt nhìn Lâm Chính nhưng không nói gì. Có lẽ lúc này im lặng chính là sự kinh thường đỉnh cao nhất.
Nhiều người cười theo. Có người không nhịn được thêm nữa bèn lên tiếng: “Tên nhà quê tới từ đâu vậy? Đến cả cô Trương – đại minh tinh mà còn không biết sao. Anh đã từng nghe qua bài hát ‘Tâm băng’ chưa? Anh không biết top 20 những nữ minh tinh có thu nhập cao nhất là những ai hả? Anh không biết doanh thu phòng vé của cô ấy đã lên tới hàng trăm triệu tệ sao? Cô ấy không nổi tiếng, lẽ nào anh nổi tiếng? Đúng là đồ nhà quê. Cũng không tự coi lại mình là ai!”, dứt lời, đám đông bật cười haha.
“Được rồi cô Trương, đừng lãng phí thời gian với loại người này nữa. Đạo diễn Trần, nếu ông không giải quyết được thì chúng tôi về trước. Ở đây đông người quá, tôi thấy thối. Tôi ghét bầu không khí này”, Tiếu Nam chau mày.
“Đúng là chẳng ra làm sao, không thể bằng thành phố được. Tôi thấy buổi quay hôm nay bỏ đi”, Trương Kỳ Nhan lắc đầu.
Trần Hỉ cũng bực lắm. Thù lao của hai người này không hề thấp. Chậm trễ một ngày là tốn thêm cả đống tiền. Tới khi đó biết ăn nói thế nào với bên đầu tư đây.
“Xông lên cho tôi, đuổi bọn họ đi”, Trần Hỉ gằn giọng.
“Đạo diễn Trần. Như vậy không hay lắm đâu. Người đông thế này, nếu có ai mà quay phát lên mạng cảnh chúng ta đàn áp thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tổ phim mất”, người nhân viên bên cạnh lên tiếng.
“Vậy thì bao vây lại, đánh kín. Chặn đám fan đừng để cho họ quay được chẳng phải là xong sao? Chuyện này còn phải để tôi dạy nữa à?”, Trần Hỉ gầm lên.
“Điều này...thôi được”, đám đông gật đầu, sau đó lập tức ra tay. Cả đám la lên, vài người bảo vệ đang nằm dưới đất cũng bò dậy, cười dữ tợn với Lâm Chính và Liễu Như Thi.
Đám đông vội vàng lấy điện thoại ra chụp. Thế nhưng Lâm Chính và Liễu Như Thi đã bị vây kín, bọn họ không chụp hay quay được gì.
“Bọn họ định làm gì vậy?”
“Chắc là ra tay rồi đấy”.
“Đúng là bỉ ổi, còn không cho chúng ta quay lại”.
“Hai người đó đúng là đen đủi mà”.
Người qua đường xôn xao bàn tán. Trương Kỳ Nhan và Tếu Nam nhéo mắt cười. Đây không phải là lần đầu bọn họ thấy Trần Hỉ sử dụng thủ đoạn như thế này.
“Các người định làm gì vậy? Đứng lại cho tôi", Liễu Như Thi tái mặt, hét lớn.
“Như Thi, không sao đâu. Tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói. Liễu Như Thi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Đưa bọn họ đi. Nếu phản kháng thì đấm cả hai chân hai tay cũng không sao”, người bảo vệ trước đó tấn công Lâm Chính gầm lên.
“Ok la!”
“Xông lên”, đám đông mừng lắm, ai cũng thò tay ra chộp lấy Liễu Như Thi. Cô gái đó xinh thế cơ mà. Đương nhiên là họ không thể bỏ qua cơ hội có thể sàm sỡ này.
Liễu Như Thi tái mặt. Đúng lúc này, có tiếng quát vang lên.
“Dừng tay hết cho tôi”, giọng nói vang lên, cả đám thất kinh, vội vàng quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm người lao vào, đồng thời còn vác theo rất nhiều máy móc thiết bị giống như một tổ phim. Khi mọi người nhìn thấy người đi đầu tiên thì tất cả đều hết hồn.
“Ôi trời ơi. Là đạo diễn Tống Kinh”.
“Đạo diễn Tống Kinh tới rồi”.
“Ôi trời, đạo diễn quay bộ phim ‘Chiến hổ’ đúng không?”
“Hôm nay gặp người thật rồi", đám đông hét lên. Ai cũng điên cuồng chụp ảnh.
May mà có những người đi cùng ngăn lại, nếu không, cả hiện trường đã bị mất kiểm soát rồi.
“Tống Kinh”, Trần Hỉ bàng hoàng. Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan cũng giật mình.
“Vô duyên vô cớ sao Tống Kinh lại tới đây chứ?”
“Tôi nghe nói ông ta đang quay phim ở Thượng Hỗ mà. Hôm nay cũng là ngày quay, sao lại chạy tới Giang Thành chứ?”, hai người bọn họ lầm bầm. Một giây sau, hai người họ đã phải nín thở. Bao gồm cả Trần Hỉ cũng vậy.
Bọn họ thấy Tống Kinh ra sức đẩy những người đang bao vây Lâm Chính ra và đứng trước mặt anh, cung kính cúi mình: “Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”
Cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Hộ trố tròn mắt.
“Chủ…tịch Lâm sao? Người này là chủ tịch Lâm?”
“Thật hay giả vậy?”
“Không thể nào”.
Những tiếng nghi ngờ vang lên. Nhưng ngay sau đó thì họ đã phải im bặt. Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt như thiên thần của mình. Trong nháy mắt, cả hiện trường hóa đá.
Ba giây sau...
“Woa!”, tiềng hò reo rầm trời vang lên.
“Là chủ tịch Lâm. Là chủ tịch Lâm đấy”.
“Thần y Lâm! Em yêu anh!”
“Thần y Lâm, xin anh hãy nắm tay em một lần thôi. Ước nguyện cả đời em là được nắm tay anh”.
“Mẹ ơi, con được gặp thần y Lâm rồi. Con được gặp thần tượng rồi”.
“Thần y Lâm. Huhu...”, vô số người gào khóc, điên cuồng lao vào trong. Cả hiện trường bị mất kiểm soát.
Liễu Như Thi nhìn đám người như phát điên bằng vẻ không dám tin. Cô bàng hoàng. Những người này là fan cuồng sao?
Hình như đúng là vậy. Lâm Chính từng tham gia đóng ‘Chiến hổ’, nhưng cô tin những người này thích anh không chỉ đơn giản là vì anh từng đóng phim. Mà vì anh là thần y Lâm.
Anh đã cung cấp vô số các loại thuốc, thành lập ra Huyền Y Phái chữa bệnh mỗi ngày và cứu sống không biết bao nhiêu những người nghèo khổ, khiến họ có cuộc sống mới. Bọn họ không chỉ yêu quý anh mà còn sùng bái anh.
Liễu Như Thi có thể nhận ra ánh mắt họ nhìn anh khác hẳn cách nhìn dành cho Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan.
Cô nín thở, khẽ mỉm cười. Tốt quá rồi!
Những người bao vây Lâm Chính lập tức giải tán. Đám bảo vệ cũng luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Bọn họ nào ngờ người mà họ sắp xử lý lại chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.
“Đưa hết đi giao cho Từ Thiên xử lý”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Dạ”, Tống Kinh gật đầu, lập tức ra hiệu với người đằng sau, vài người bảo vệ tới từ Kỳ Lân Môn lập tức lao lên, ghì đám người kia xuống và lôi đi.
“Phải rồi, người bảo vệ này chăm sóc đặc biệt cho tôi nhé”, Lâm Chính chỉ vào người trước đó định đánh anh.
“Vâng chủ tịch Lâm”, Tống Kinh gật đầu.
“Thần y Lâm tha mạng. Xin thần y Lâm”, người bảo vệ hét lớn nhưng vô ích.
Lâm Chính quay qua nhìn Trần Hỉ và bước tới. Trần Hỉ giật mình, cảm thấy ớn lạnh toàn thân...
“Cô Trương, cô cũng là người trong ngành, cô xem tôi có đủ nổi tiếng không?”, Lâm Chính nhìn Trương Kỳ Nhan và điềm đạm hỏi.
Chương 2312: Thiên Hỏa
Trương Kỳ Nhan sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người run lập cập.
Tay này có to hay không?
Tổng doanh thu mấy bộ phim của cô ta còn không bằng con số lẻ của "Chiến Hổ", cô ta lấy gì để so sánh chứ?
Huống hồ nhân vật như thần y Lâm cần quan tâm đến doanh thu phòng vé sao? Giá trị thị trường của Dương Hoa không biết nhiều gấp bao nhiêu lần công ty quản lý đứng sau cô ta, cô ta lấy gì để vênh váo với nhân vật như vậy chứ?
"Chủ tịch Lâm, đều là hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi! Chúng tôi biết sai rồi!".
Trần Hỉ hoàn hồn đầu tiên, vội cúi đầu khom lưng mỉm cười, nhưng mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng sợ hãi.
Trời đất ơi, nếu ông ta biết đây là Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn, thì đánh chết ông ta cũng không dám đắc tội.
"Hay cho câu hiểu lầm! Tống Kinh quay phim chắc cũng không bá đạo như ông! Cả bến sông rộng lớn như vậy bị các ông phong tỏa, ngay cả người dân Giang Thành cũng không được đặt chân tới? Các ông là vua làng à?", Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này... việc này...", Trần Hỉ không biết nên nói gì cho phải.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi biết sai rồi, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, anh hãy cho chúng tôi một cơ hội đi", Trương Kỳ Nhan nặn ra một nụ cười, nói với giọng điệu hơi nũng nịu, hi vọng có thể dựa vào tư sắc để lấp liếm cho qua.
Nhưng sao Lâm Chính có thể nhìn trúng loại dung chi tục phấn như cô ta chứ?
Trương Kỳ Nhan thầm tức giận, trong lòng mắng chửi Lâm Chính không hiểu phong tình.
Nhưng khi nhìn thấy Liễu Như Thi đứng bên cạnh Lâm Chính, thì không khỏi tự thẹn kém sắc.
So với người đẹp tự nhiên như Liễu Như Thi, thì người đẹp dựa vào dao kéo và son phấn như cô ta đâu còn chút ưu thế nào?
"Chủ tịch Lâm, không biết không có tội mà, nếu chúng tôi biết anh đến, thì sao có thể đối xử với anh như vậy chứ? Anh cũng đừng chấp chúng tôi nữa! Anh phải biết rằng bộ phim này do công ty giải trí Gia Hoàng đầu tư quay, chúng tôi cũng chỉ muốn quay cho tốt thôi", đúng lúc này, Tiếu Nam vẫn luôn giữ im lặng cũng lên tiếng, tuy nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu uy hiếp thì vô cùng rõ ràng.
"Công ty giải trí Gia Hoàng? Anh lấy nó ra để uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính nhìn về phía Tiếu Nam, bình thản hỏi.
"Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật thôi. Tốt xấu gì công ty giải trí Gia Hoàng cũng nằm trong tốp ba cả nước, tuy không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi nghĩ hai nhà xảy ra mâu thuẫn vì chuyện nhỏ nhặt này thì chắc hẳn cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến quý công ty nhỉ? Anh Lâm đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái to", Tiếu Nam trầm giọng "khuyên nhủ".
Tống Kinh nghe thấy thế thì ngoạc miệng chửi bới: "Ngu xuẩn! Đần độn!".
"Đạo diễn Tống, ông nói gì cơ?", Tiếu Nam hơi sửng sốt.
Lâm Chính gật đầu lia lịa: "Xem ra anh đúng là đang uy hiếp tôi rồi, Tiếu Nam, tôi vốn chỉ định cho anh một bài học nhỏ, nhưng bây giờ xem ra sự việc không còn đơn giản nữa rồi".
"Chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?".
Tiếu Nam hơi biến sắc.
Chỉ thấy Lâm Chính ngoảnh sang nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho Mã Hải, bảo ông ta thu mua Gia Hoàng. Ngoài ra, thông báo với tất cả mọi người trong giới giải trí, không, là tất cả mọi người trong các ngành nghề, phong sát hẳn ba người này. Sau này, tôi không những không cho phép bọn họ đặt chân vào giới giải trí, mà còn không được phép làm bất cứ nghề nào. Còn nữa, sau khi thu mua Gia Hoàng thì tìm ngay hợp đồng kí kết bộ phim này của bọn họ, đưa cho đám Khang Gia Hào, kiện ba người bọn họ, tôi muốn bọn họ khuynh gia bại sản".
"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ báo ngay với giám đốc Mã", Từ Thiên cung kính đáp.
Ba người biến sắc.
"Chủ tịch Lâm, anh... anh tuyệt tình quá đấy!", Tiếu Nam tái mặt, tức giận nói.
"Câm miệng đi, đồ ngu này!", Trần Hỉ đầu đầy mồ hôi, phẫn nộ mắng.
Còn Trương Kỳ Nhan đã đờ đẫn cả người.
"Tuyệt tình sao? Vậy thì thế này đi, tôi tặng cho mỗi người một mảnh ruộng, nếu sau này các anh không còn gì ăn thì có thể làm ruộng", Lâm Chính bình thản nói.
"Làm ruộng?".
Ba người đều ngẩn ra.
Bọn họ đã bao giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy? Bình thường đứt tay xước da cũng phải đến bệnh viện kiểm tra. Bảo bọn họ làm việc nặng nhọc bẩn thỉu như vậy chẳng phải là lấy mạng họ sao?
"Sao hả? Không làm được à? Hừ, ngôi sao hay đạo diễn nổi tiếng cũng đâu phải người cao sang gì, các anh cũng giống người dân bình thường thôi, mọi người là bình đẳng, tại sao bọn họ làm được mà các anh không làm được?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu muốn sống sót rời khỏi Giang Thành, thì ngày mai bắt đầu đến Nam Thành làm ruộng cho tôi".
Trần Hỉ và Tiếu Nam trợn mắt há mồm, đứng sững như trời trồng, không biết nên làm thế nào.
Còn Trương Kỳ Nhan ngã ngồi xuống đất, khóc òa lên.
Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến ba người bọn họ nữa, đưa Liễu Như Thi rời đi.
Những chuyện còn lại Từ Thiên và Tống Kinh sẽ xử lý ổn thỏa, anh không cần quan tâm.
Ba người này coi như vĩnh biệt giới giải trí.
Nửa đời còn lại của bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở ba mảnh đất một mẫu kia.
Việc Chủ tịch Lâm xuất hiện ở ven sông có thể nói là chấn động Giang Thành, dù sao nhân vật truyền kỳ này cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng Lâm Chính đội mũ lưỡi trai vào thì người qua đường cũng không nhận ra. Anh đưa Liễu Như Thi đến học viện Huyền Y Phái, trên đường đi tâm trạng của Liễu Như Thi rất tốt, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, không khỏi cười ra tiếng.
"Sao vậy?", Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
"Không có gì, chỉ cảm thấy anh xử lý ba người kia thật phiền phức. Với thực lực của anh thì tùy tiện cũng có thể phế được bọn họ, sao anh phải làm vậy?", Liễu Như Thi cười nói.
"Đối với người khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau. Nếu dùng võ lực với cả người bình thường, thì mất võ đức quá", Lâm Chính mỉm cười.
"Anh không phải bác sĩ sao?".
"Nói một cách nghiêm túc thì tôi là y võ".
"Hóa ra là vậy".
Đến học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính liền đưa Liễu Như Thi về phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Dịch Tiên Thiên gọi điện thoại tới.
"Cậu Lâm, chỗ chúng tôi quả thực tìm được một số thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, ngoài ra còn một chuyện muốn bàn bạc với cậu", giọng nói của Dịch Tiên Thiên có vẻ rất nghiêm túc.
"Chuyện gì vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Là chuyện liên quan đến Thiên Hỏa".
"Thiên Hỏa?", Lâm Chính sửng sốt: "Đó là cái gì?".
Chương 2313: Lưu Viêm Trũng
"Cậu Lâm không biết về Thiên Hỏa sao? Đây là một loại lửa cực kỳ đặc biệt, có màu tím, nghe nói là ngọn lửa do Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống dẫn cháy, vô cùng đáng sợ! Theo tôi điều tra được, nếu cậu muốn luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết, thì phải có Thiên Hỏa. Nếu không có Thiên Hỏa, với lửa bình thường thì không thể luyện được Hồng Mông Huyền Thiết", Dịch Tiên Thiên nói.
"Hóa ra là vậy, vậy Thiên Hỏa ở đâu?".
"Lưu Viêm Trũng!".
"Đó là nơi nào?".
"Một hang động mới được phát hiện, nghe nói là nơi cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại rơi xuống. Có người thăm dò được tin, nói trong Lưu Viêm Trũng có sự tồn tại của Thiên Hỏa. Nhưng trong đó có hai ông lão canh gác, tuy phát hiện được hang động này, nhưng người bình thường không thể lại gần. Hai ông lão không muốn người ngoài làm phiền, nên tháng trước đã dùng lửa lớn phong bế Lưu Viêm Trũng. Nhưng số lửa này sẽ dập tắt sau hai ngày nữa, một khi lửa tắt thì chắc chắn cường giả bốn phương sẽ xông vào. Nếu cậu Lâm muốn lấy Thiên Hỏa, thì tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội này", Dịch Tiên Thiên nghiêm túc nói.
"Lưu Viêm Trũng? Cường giả chí cao Viêm Thuật cổ đại?".
Lâm Chính hơi nhíu mày.
Có lẽ chuyện này anh nên đi hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.
"Hai ngày nữa lửa tắt sao? Nếu vậy thì ngày mai chúng ta phải xuất phát, ông mau chuẩn bị đi, tôi sẽ qua đón", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay đây".
Sau khi tắt máy, Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi gọi cho Thần Hỏa Tôn Giả.
Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của Thần Hỏa Tôn Giả, dường như ông ta mới trải qua một trận đại chiến.
"Tôn Giả, ông vẫn khỏe chứ?", Lâm Chính giả vờ yếu ớt hỏi.
"Thần y Lâm, câu này phải là tôi hỏi cậu chứ! Bây giờ cậu thấy thế nào? Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ?", Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
"Tôi đã qua thời kỳ nguy hiểm, bây giờ đang chỉ đạo Tần Bách Tùng chữa trị cho tôi, không còn gì đáng ngại nữa".
"Vậy thì tốt", Thần Hỏa Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Thần y Lâm, cậu yên tâm, tôi đã trút giận cho cậu rồi! Bảy cường giả chí cao của nhà họ Lâm đã bị tôi giết chết, đồng thời tôi còn tiêu diệt 16 tiểu đội của nhà họ Lâm. Nếu không phải mấy lão quái vật của gia tộc Lâm Thị ra mặt, thì tôi đã cho một mồi lửa đốt nhà họ Lâm thành tro rồi".
Lão quái vật?
Lâm Chính khẽ thót tim, nhưng không hỏi dò, mà cảm kích nói: "Tôn Giả, cảm ơn ông đã lấy lại công bằng cho tôi, ông mau về đi, sau này tôi sẽ đích thân đến tận nhà họ Lâm tính toán ân oán".
"Được!".
"Đúng rồi Tôn Giả, tôi có chuyện này muốn hỏi ông".
"Chuyện gì?".
"Ông có biết tới... Lưu Viêm Trũng không?".
"Lưu Viêm Trũng?", Thần Hỏa Tôn Giả hơi đanh giọng lại.
"Xem ra Tôn Giả từng nghe tới nơi này", Lâm Chính nói.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Không những từng nghe tới, mà tôi còn biết nơi này, nhưng tôi không muốn nhắc đến nó".
"Tại sao?", Lâm Chính vô thức hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không trả lời mà chỉ nói: "Sao thần y Lâm lại hỏi đến nơi này? Lẽ nào... cậu phát hiện ra Lưu Viêm Trũng sao?".
"Không chỉ có tôi, mà có rất nhiều người phát hiện ra, nhưng trong Lưu Viêm Trũng có hai ông lão thực lực rất mạnh canh giữ. Những người đó muốn lấy cơ duyên của Lưu Viêm Trũng, nên bị bọn họ ngăn cản".
"Hừ, những kẻ tham lam đó muốn đi cứ đi, để bọn họ vùi thây ở đó đi", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
"Tôn Giả, hai ông lão đó có thực lực rất mạnh sao?", Lâm Chính sửng sốt hỏi.
"Nếu hai người cùng ra tay, thì dù là bản tôn cũng phải kiêng dè ba phần", Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế thì hít vào khí lạnh.
Có thể đấu tay đôi với Thần Hỏa Tôn Giả thì phải có thực lực khủng khiếp đến mức nào chứ?
"Sao vậy? Thần y Lâm cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng lấy báu vật sao?", Thần Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.
"Tôi nghe nói trong Lưu Viêm Trũng có một thứ gọi là "Thiên Hỏa", tôi đã hỏi công hiệu của nó, có lẽ sẽ trị được vết thương của tôi. Tôn Giả, tôi định đến đó xem sao, nhưng nếu đối phương quá mạnh thì thôi vậy", Lâm Chính nói.
"Hóa ra là thế, nếu thần y Lâm muốn đến Lưu Viêm Trũng thì tôi sẽ giúp cậu".
"Tôn Giả đồng ý đi cùng tôi sao?", Lâm Chính mừng rỡ hỏi.
Nếu có Thần Hỏa Tôn Giả trợ giúp, thì chẳng phải chuyến đi này sẽ mã đáo thành công sao?
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu.
"Tôi nói rồi, nơi đó tôi còn không muốn nhắc đến, sao có thể đi được chứ? Thần y Lâm, cậu đi một mình đi, nhưng cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cho cậu một món đồ bảo mệnh”.
"Là gì vậy?".
"Hỏa chủng".
Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng đáp.
Chương 2314: Tôi có thể cố thêm chút nữa
"Hỏa chủng là cái gì?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Đó là một thứ bảo vệ cơ thể, cậu nắm giữ hỏa chủng thì sẽ không bị các chân hỏa thần hỏa trong Lưu Viêm Trũng ăn mòn, không đến mức bị thiêu thành tro, gần giống như một loại phù hộ thân. Nhưng... hỏa chủng này không phải người bình thường có thể nắm giữ được", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.
"Tại sao lại vậy?".
"Bởi vì khi nắm giữ hỏa chủng, nhiệt lượng của hỏa chủng sẽ xâm nhập vào cơ thể của người nắm giữ trong chớp mắt. Người nắm giữ sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị thần hỏa thiêu đốt, vô cùng đau đớn, người bình thường có thể nắm được mấy giây đã cảm thấy không dễ dàng gì. Người có ý chí không kiên cường sẽ lập tức vứt bỏ nó. Nếu thần y Lâm không có ý chí khác người, thì đừng động vào hỏa chủng này. Bởi vì không ít người đã bị hỏa chủng làm cho tinh thần suy sụp, thậm chí có người do thực lực không đủ, bị hỏa chủng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng. Nên nếu cậu muốn nắm giữ thứ này thì hãy suy nghĩ kĩ càng", Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói.
Lâm Chính trầm ngâm.
Một lát sau anh mới bình thản nói: "Bây giờ hỏa chủng đang ở đâu?".
"Cậu thực sự muốn sao?".
"Tôi chắc chắn lửa ở Lưu Viêm Trũng còn đáng sợ hơn hỏa chủng, nếu vậy thì tại sao không thêm một lớp bảo đảm chứ?".
"Cũng chưa chắc, sở dĩ hỏa chủng bảo vệ được cậu, không để lửa ở Lưu Viêm Trũng xâm nhập ăn mòn, là vì ngọn lửa của hỏa chủng cao quý hơn mạnh mẽ hơn. Bây giờ hỏa chủng đang vào thời kỳ ngủ đông, nên cậu có thể nắm giữ, nếu nó thức tỉnh... thì chẳng khác nào một quả bom, sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn nào, cậu hãy nghĩ cho kĩ", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.
"Ông yên tâm, tôi đã nghĩ kĩ rồi".
"Nếu vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, ngày mai tôi sẽ bảo Thánh Nữu mang hỏa chủng đến cho cậu. Lần này để Thánh Nữu đi cùng cậu đến Lưu Viêm Trũng đi. Nếu trên đường đi hỏa chủng xảy ra tình huống đột xuất, thì ít nhất cô ấy cũng có thể giải quyết giúp cậu", Thần Hỏa Tôn Giả nói.
Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi gật đầu: "Cũng được, cảm ơn ý tốt của Tôn Giả".
Lâm Chính tắt điện thoại, ngày hôm sau, quả nhiên Thần Hỏa Thánh Nữ đến Giang Thành.
Trong trang viên.
Thần Hỏa Thánh Nữ lấy một chiếc hộp sắt màu đen ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính mở hộp ra, chỉ thấy bên trong sáng rực, một ngọn lửa giống như ngọn nến đang chập chờn trong hộp sắt.
Ngọn lửa này có màu trắng như tuyết, hơn nữa không có nhiệt độ, thoạt nhìn rất vô hại, hoàn toàn không giống lửa.
"Đây chính là hỏa chủng sao?".
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
"Đúng vậy".
"Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, hơn nữa cũng không có nhiệt độ".
"Anh chắc chứ?".
Thần Hỏa Thánh Nữ liếc anh một cái, rồi bỗng lấy ra một đôi găng tay đặc chế, lấy hỏa chủng ra khỏi hộp.
Khoảnh khắc hỏa chủng rời khỏi hộp sắt.
Vèo!
Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng vọt, cỏ dưới đất lập tức bốc cháy, cây cối xung quanh cũng cháy hừng hực, thậm chí trang viên phía sau cũng bốc khói.
Lâm Chính toàn thân đỏ rực, mồ hôi như tắm, vô cùng kinh ngạc.
"Chiếc hộp sắt này là do sư tôn đặc chế, có thể phong tỏa nhiệt độ của hỏa chủng, nếu không không thể mang nó đi được", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Vậy sao? Thế nếu không có chiếc hộp sắt này, thì chẳng phải sẽbị thiêu rụi quần áo sao?", Lâm Chính nói.
"Điều đó thì không, nhiệt độ bình thường của hỏa chủng lúc ngủ đông chỉ có thể thiêu cháy ít hoa cỏ, chứ chưa phá được khí tức hộ thể của anh, sao có thể làm cháy quần áo của anh được chứ? Anh đeo chiếc hộp này trên người, lúc dùng thì đeo găng tay đặc chế này lấy ra là được".
"Dùng như thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Đơn giản thôi, nuốt vào trong bụng".
"Cái gì?".
Lâm Chính biến sắc: "Nuốt... nuốt vào?".
"Nếu không hỏa chủng bảo vệ anh kiểu gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ sẵng giọng nói.
"Thế chẳng phải sẽ nướng chín lục phủ ngũ tạng của tôi sao?", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Nếu không thì sao? Anh tưởng hỏa chủng là đồ vật bình thường à? Anh không muốn sức lửa của Lưu Viêm Trũng thiêu chết, thì nuốt nó vào bụng đi. Tuy vô cùng đau đớn nhưng chắc là vẫn hơn chết nhỉ?".
"Việc này..."
Lâm Chính trầm ngâm.
"Nào, anh nuốt nó trước đi, để tôi xem anh có chịu được sức lửa này không. Nếu anh không chịu nổi, không dùng được nó, thì để tôi mang nó về, kẻo bảo bối này lại bị người ta để mắt đến, nếu nó bị cướp mất thì toi", Thần Hỏa Thánh Nữ nói, rồi đưa hỏa chủng cho Lâm Chính.
Lâm Chính do dự một lát rồi đeo găng tay vào, nhận lấy hỏa chủng, nhìn nó một lúc.
"Sao vậy? Thần y Lâm nổi tiếng như cồn sợ rồi à? Ngay cả sư phụ tôi anh cũng dám khiêu chiến thì sợ gì ngọn lửa bé nhỏ này chứ?", Thần Hỏa Thánh Nữ cười khinh miệt.
"Đây là kế khích tướng hả?".
"Anh nghĩ phải thì là phải".
"Cô có vẻ coi thường tôi đấy".
"Không phải là coi thường anh, để tôi nói cho anh biết vậy. Sư phụ từng quen biết rất nhiều bậc đại năng tu luyện Viêm Thuật, trong đó có không ít người muốn mượn dùng hỏa chủng để tu luyện. Nhưng trong số những người này, người nắm giữ hỏa chủng lâu nhất sau khi nuốt vào cũng chỉ cầm cự được 30 giây. Thần y Lâm, anh không tu luyện Viêm Thuật, tôi nghĩ chắc chắn là anh dám nuốt, nhưng chẳng nghĩa lý gì đâu. Anh cùng lắm chỉ cầm cự được bốn năm giây, nhưng thực ra ở nơi hung hiểm như Lưu Viêm Trũng thì bốn năm giây hiển nhiên là không đủ. Tôi khuyên anh đừng đến Lưu Viêm Trũng mạo hiểm làm gì", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Đây là ý của cô hay là ý của Thần Hỏa Tôn Giả?", Lâm Chính lại hỏi.
"Có thể nói là ý của cả tôi và sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói: "Sư phụ không giỏi khuyên nhủ, ông ấy bảo tôi đến không phải thực sự muốn giúp anh, mà là muốn tôi đến khuyên anh. Ông ấy muốn tôi cho anh thấy uy năng của hỏa chủng, để anh biết khó mà lui. Trên thực tế, hỏa chủng có thể bảo vệ tính mạng của anh, nhưng thực lực của anh không đủ, nên nó cũng không thể hoàn toàn bảo vệ được. Sư phụ muốn tôi nói cho anh biết sự hạn chế của hỏa chủng, để anh từ bỏ suy nghĩ đến Lưu Viêm Trũng. Ít nhất cũng không cần vì Thiên Hỏa gì đó mà liều mạng".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, sau đó dứt khoát nhét hỏa chủng vào miệng.
"Thần y Lâm!".
Thần Hỏa Thánh Nữ cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã nuốt nó.
Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, miệng há ra, khuyên nữa cũng vô ích.
Hỏa chủng vào bụng, làn da Lâm Chính bắt đầu trở nên đỏ rực, toàn thân tỏa ra rất nhiều khói.
Anh mở to mắt, nhìn trân trân về phía trước với vẻ khó tin, hơi thở dồn dập, mũi miệng phun ra rất nhiều khói trắng.
Một lát sau.
Phịch!
Lâm Chính quỳ xuống đất, hai tay chống người, thở lấy thở để.
"Nóng! Nóng! Nóng!".
Lâm Chính vừa thở vừa nói.
"Thần y Lâm, nếu anh không chịu nổi thì hãy vận khí nôn hỏa chủng ra đi", Thần Hỏa Thánh Nữ quát.
Lâm Chính vẫn thở hổn hển, không ngừng kêu gào đau đớn, nhưng... không có ý định nôn ra...
"Anh không nghe thấy lời tôi nói sao?".
Thần Hỏa Thánh Nữ nhíu mày.
"Không... không được... Cố... cố thêm chút nữa...", Lâm Chính khàn giọng đáp.
Chương 2315: Phá kỷ lục
“Cố?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tỏ vẻ khó tin.
Cô ta nhìn thời gian, còn chưa được 10 giây.
Nhưng… sắp 10 giây rồi mà Lâm Chính vẫn không từ bỏ sao?
Người này quả nhiên có tố chất sức khỏe phi phàm, nghe sư phụ nói hình như anh ta là cơ thể võ thần thì phải.
Nếu dùng cơ thể võ thần để chống lại uy năng của hỏa chủng… thì cũng có thể cầm cự được một chút thời gian.
Theo hiểu biết của Thần Hỏa Thánh Nữ, người không có kinh nghiệm Viêm Thuật và sở hữu cơ thể võ thần thì cùng lắm chỉ cầm cự được khoảng 15 giây, tuyệt đối không thể quá 20 giây.
Cô ta lấy điện thoại ra xem thời gian.
Hiện giờ là 11 giây.
12 giây!
13 giây!
Sắp hết rồi.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn Lâm Chính, chờ anh vận khí nôn hỏa chủng trong người ra.
Nhưng… Lâm Chính chống hai tay xuống đất, quỳ mọp dưới đất, nhưng… vẫn không có dấu hiệu nôn ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhìn điện thoại.
15 giây rồi!
Đây đã là cực hạn của cơ thể võ thần!
“Này, anh đừng cậy mạnh, đến lúc đó xảy ra vấn đề tinh thần là chuyện nhỏ, nếu lục phủ ngũ tạng có vấn đề thì hỏng mất”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng quát.
“Lục phủ ngũ tạng xảy ra vấn đề thì sẽ chết ngay lập tức sao?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi.
“Việc này… ý anh là sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ cần không chết ngay lập tức, cô nghĩ tôi không tự cứu được mình sao?”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó lấy túi châm bạc ở bên hông xuống, trải ra trước mặt, vơ lấy mấy cây châm rồi đâm mạnh vào người.
Khoảnh khắc châm bạc vào người, Lâm Chính rùng mình một cái, giống như có một dòng điện chạy qua người, rồi nhanh chóng dịu lại.
Sau đó anh lấy mấy cây châm nữa, tiếp tục đâm vào người.
Lần này thủ pháp châm cứu của anh rất lưu loát, dường như nhiệt lượng của hỏa chủng đã không đủ gây ảnh hưởng đến động tác của anh nữa.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Cô ta giơ điện thoại lên xem thời gian.
Đã sắp 30 giây trôi qua.
Lâm Chính không những không có hiện tượng gục ngã, ngược lại… còn ngày càng bình tĩnh, ngày càng ôn hòa.
Sau khi đâm hết số châm này vào người, Lâm Chính thở hắt ra một hơi rồi đứng lên.
Thần Hỏa Thánh Nữ há hốc miệng.
“Anh… anh không khó chịu sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người hỏi.
“Tôi thấy rất bình thường”, Lâm Chính nhún vai đáp.
“Không thể nào! Năng lượng của hỏa chủng đủ để nướng chín lục phủ ngũ tạng của bất cứ thứ gì, dù thân xác có mạnh đến đâu, cũng không thể chống lại được khí ý của hỏa chủng. Thần y Lâm, anh… chẳng lẽ lục phủ ngũ tạng của anh được làm từ sắt thép?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
“Không phải, chỉ là tôi quanh năm ngâm tắm nước thuốc, mỗi lần ngâm tắm đều khiến tôi vô cùng đau đớn, thế nên nỗi đau xác thịt không thể khiến ý chí của tôi suy sụp được. Hơn nữa tôi không ngừng dùng châm bạc phục hồi lục phủ ngũ tạng, thế nên thực ra năng lượng của hỏa chủng cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến tôi”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt nhìn anh, cảm thấy vô cùng khó tin.
“Lẽ nào y võ đều là sự tồn tại đáng sợ như vậy sao?”, cô ta thì thào nói.
“Cũng không phải, phải có y thuật cao siêu như tôi mới được”, Lâm Chính cười đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngây ra, rồi nhanh chóng hoàn hồn, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh cũng đừng quá đắc ý, đến Lưu Viêm Trũng, uy năng của hỏa chủng lại khác đấy”.
“Nghĩa là sao?”, Lâm Chính khó hiểu nhìn cô ta.
“Hừ! Anh không biết Lưu Viêm Trũng là nơi nào đâu, dị hỏa ở đó cực kỳ nhiều, Thiên Hỏa có là gì chứ? Ngọn lửa lợi hại hơn nó cũng có, trong đó có cả dị hỏa có thể kích thích đến hỏa chủng! Anh mà đến đó, chắc chắn hỏa chủng sẽ bị kích hoạt, đến lúc đó, năng lượng tỏa ra sẽ khác, nỗi đau đớn cũng tăng lên gấp bội. Thần y Lâm, bây giờ anh có thể dựa vào châm bạc để cầm cự, nhưng đến lúc đó thì sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng nói.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi đáp: “Đến đâu hay đến đó, đến lúc đó thì tính”.
“Xem ra anh nhất quyết muốn đến Lưu Viêm Trũng hả?”, Thần Hỏa Thánh Nữ có chút phiền não.
“Tôi nhất định phải đi”, Lâm Chính bình thản đáp.
Nếu muốn có được Hồng Mông Huyền Thiết thì phải dựa vào Thiên Hỏa để tôi luyện.
Thần Hỏa Tôn Giả đến nhà họ Lâm cũng chỉ giết mấy người cho qua chuyện, nếu không với tính tình của ông ta, chắc chắn sẽ giết cả nhà họ Lâm mới có thể hả giận.
Ông ta không tiếp tục kiếm chuyện với người nhà họ Lâm chắc chắn là vì nhà họ Lâm có cường giả ngang hàng với Thần Hỏa Tôn Giả tọa trấn.
Anh muốn trả thù nhà họ Lâm mà không có thần binh được rèn từ Hồng Mông Huyền Thiết thì chắc chắn sẽ không có phần thắng.
Thế nên nhất định phải lấy được Thiên Hỏa.
“Anh… đúng là hết thuốc chữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Chính mỉm cười, không phản bác cô ta.
Cứ như vậy khoảng một tiếng, cuối cùng Lâm Chính cũng nôn hỏa chủng ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ run sợ trong lòng, da đầu tê dại.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ một người chưa từng luyện bất cứ Viêm Thuật gì có thể cầm cự được lâu như vậy.
Cô ta nhìn Lâm Chính một cái đầy thâm ý, sau đó khàn giọng nói: “Tốt lắm, anh đã phá kỷ lục rồi, nhưng mong là đến Lưu Viêm Trũng, anh có thể cầm cự được một phút!”.
“Đáng sợ như vậy sao?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Chỉ có đáng sợ hơn tưởng tượng của anh thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.
Bình luận facebook