-
Chương 1796-1800
Chương 1796: Có thể hành động được rồi
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến rất rầm rộ.
Một chiếc kiệu màu đỏ rất lớn, cao 3m rộng 4m, chậm rãi đi trên đường quốc lộ.
Chiếc kiệu màu đỏ do tám cô gái vóc dáng cao to khiêng.
Trong kiệu là một cô gái mặc váy màu đỏ tươi.
Cô ta lười biếng nằm trong kiệu, trên bàn trà bên cạnh bày hoa quả và trà.
Hai bên kiệu là từng chiếc xe sang đang lái với tốc độ rùa bò.
Cả con đường đều bị phong tỏa.
Không nhìn thấy chiếc xe nào khác.
Chỉ có người dân ở hai bên đường đứng xem từ xa, đương nhiên là cũng không thể lại gần, một khi lại gần sẽ bị đuổi đi.
“Họ đang làm cái gì vậy?”.
“Quay phim sao?”.
“Hình như là thế…”
“Sao toàn là con gái thế này?”.
“Hơn nữa còn rất xinh đẹp…”
“Đây là phim gì vậy? Lúc nào chiếu tôi nhất định phải đi xem!”.
Người dân vây xem bàn tán xôn xao.
Có người lấy điện thoại ra, định quay lại cảnh này, nhưng bọn họ vừa lấy điện thoại ra đã có người nhanh chóng xông tới bên cạnh, giật lấy rồi đập nát.
“Hả? Điện thoại của tôi!”.
“Các cô làm gì thế hả?”.
Đám người vây xem nổi giận.
“Nghiêm cấm quay phim bàn tán, nghiêm cấm vây xem, tất cả tránh ra cho tôi!”.
Một cô gái nổi giận nói.
“Chúng tôi xem thì kệ chúng tôi, liên quan gì đến cô?”.
“Phải đấy, cô làm hỏng điện thoại của tôi rồi, mau đền đi!”.
“Đền đi!”.
Mọi người định bao vây cô gái này lại.
Nhưng họ đâu biết cô gái này là ai?
Chỉ thấy cô ta lập tức ra tay quật ngã mấy người đàn ông nhân cơ hội xông tới chấm mút xuống đất.
Nhất thời, đám đông càng giận dữ hơn.
“Cô còn đánh người nữa?”.
“Thật là quá đáng!”.
“Bắt cô ta lại, đưa đến đồn cảnh sát!”.
“Lên!”.
Tất cả mọi người xông tới, nhưng đều không phải là đối phủ của cô gái này. Một mình cô ta đã hạ gục mười mấy người.
Điều này khiến không ít người bị dọa sợ.
Có người lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng đối phương hoàn toàn không để ý, phủi tay rồi đi theo chiếc kiệu kia rời khỏi đây.
Cảnh tượng quái dị này khiến tất cả mọi người đều không hiểu gì.
Rốt cuộc những người này là ai?
Đương nhiên người dân bình thường không biết, nhưng người trong võ đạo ở gần đó đã nhận được tin báo.
“Đó là người của Hồng Nhan Cốc?”.
“Trời ơi, môn phái siêu cấp lánh đời Hồng Nhan Cốc sao? Bọn họ… sao lại đến đây?”.
“Nhìn khí thế này thì chắc là người quyền cao chức trọng của Hồng Nhan Cốc đến. Bọn họ định đến Giang Thành tìm thần y Lâm sao?”.
Bốn phương chấn động.
Vô số cường giả trong giới võ đạo đều ngóng về Giang Thành.
Một số người không biết người đến là ai.
Nhưng một số cường giả sau khi phái người điều tra liền lập tức biến sắc.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đích thân đến Giang Thành? Vậy chẳng phải Giang Thành sắp xảy ra chuyện lớn sao?”, người nhà họ Lâm kinh hãi kêu lên.
“Từ lâu đã nghe nói thần y Lâm và Hồng Nhan Cốc có thù, bây giờ xem ra cốc chủ Hồng Nhan Cốc của chúng ta muốn đến tận nơi hỏi tội rồi!”, người đại diện của Cô Phong cũng đến, vẻ mặt tươi cười, ngồi xem thắng thua.
Ngoài ra còn có thế lực các bên.
Sau khi đến Nam Thành, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cố ý đi chậm lại, nên vẫn chưa đến Giang Thành, nhưng mới sáng ra, cả Giang Thành đã sôi sục.
Trên con đường quốc lộ dẫn tới Giang Thành, hai bóng người nhảy lên mái một ngôi nhà ở ven đường, nhìn chiếc kiệu màu đỏ rực khổng lồ đang đi tới, một người đàn ông tuấn tú trong số đó không nhịn được bật cười.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc này đúng là rêu rao thật đấy! Hồng Nhan Cốc là môn phái lánh đời, bà ta làm ầm ĩ lên như vậy, chẳng giống phong cách trước đây chút nào”.
“Dù sao Hồng Nhan Cốc hiện giờ cũng đã khác với trước kia! Từ khi người phụ nữ này tiếp quản Hồng Nhan Cốc, thì cả Hồng Nhan Cốc đã khác rồi! Hồng Nhan Cốc trước kia tốt xấu gì cũng có chút giới hạn, Hồng Nhan Cốc hiện giờ đã biến chất, việc gì cũng dám làm. Mà người phụ nữ này lại càng là loại người vì mục đích không từ thủ đoạn! Không chọc vào được đâu!”, người đàn ông trung niên để râu dê ở bên cạnh nói.
“Hừ, tôi cũng từng nghe nói một chút, còn có tin đồn nói bà ta đã thành tiên rồi! Không biết là thật hay giả”.
“Thành tiên hay không thì tôi không biết, nhưng người ở Giang Thành kia cũng được người ta gọi là thần tiên sống đấy!”.
“Ha ha, lần này có thể xem ai là thần tiên thật, ai là thần tiên giả rồi! Trận đối đầu này trăm năm cũng khó gặp!”.
“Đúng vậy, tuyệt đối không được bỏ lỡ! Lần này đúng là được mở mang tầm mắt!”.
Hai người vô cùng kích động, trong lòng đầy mong chờ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bọn họ.
“Mời hai ông lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự chịu”.
Hai người kinh ngạc, có người lại gần mà bọn họ không biết gì, đủ để chứng minh người này có thực lực rất mạnh.
Bọn họ ngoảnh phắt lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Cậu là ai?”.
“Người của Hồng Nhan Cốc sao? Nhưng cậu là đàn ông mà, chẳng phải Hồng Nhan Cốc đều là con gái sao? Bọn họ nãy giờ vẫn luôn đuổi người, nhưng không thấy phái đàn ông mà”.
Hai người quan sát người mới đến, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đối phương lại lắc đầu.
“Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, tôi là người của thần y Lâm Giang Thành! Mời hai vị lập tức rời khỏi đây, nếu còn ở lại thì chính là đối đầu với thần y Lâm!”.
Hai người nghe xong đều nhíu mày.
Đối đầu với thần y Lâm? Bọn họ tự biết mình không có lá gan này, suy nghĩ một lát liền gật đầu.
“Chúng tôi không dám đối đầu với thần y Lâm, nếu đã vậy thì xin phép rời đi trước!”.
Hai người không chút do dự, xoay người bỏ đi.
Người kia nhìn bóng lưng rời đi của hai người, rồi lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói: “Bẩm giáo chủ, hai người cuối cùng ở đây đã được khuyên nhủ rời đi, có thể hành động được rồi!”.
“Được!”.
Bên kia bộ đàm là một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo…
Chương 1797: Các người dám?
Có lẽ nằm mệt rồi nên cốc chủ bèn ngồi dậy, uống trà và ăn hoa quả. Sau khi luyện công thành công thì bà ta càng lúc trông càng có sức sống thế nhưng mức độ tàn nhẫn thì cũng gia tăng khủng khiếp.
Mặc dù các căn cứ của Hồng Nhan Cốc đã bị diệt sạch nhưng số lượng thi thể được cung cấp cho bà ta vẫn chưa bị đứt nguồn. Hấp thụ những thi thể này, công lực của bà ta càng lúc càng đáng sợ hơn. Thậm chí người bình thường đứng gần ba ta thôi cũng cảm nhận được hàn khí bao trùm.
“Còn cách Giang Thành bao xa nữa”, cốc chủ thản nhiên hỏi.
“Bẩm cốc chủ, còn tầm 20 phút nữa”, một người phụ nữ trung niên lên tiếng.
“Phía bên thần y Lâm có động tĩnh gì không?”
“Vẫn chưa có động tĩnh gì. Bọn họ đến cả phòng bị cũng không có”, người phụ nữ trung niên do dự rồi nói.
“Cái gì?”
Cốc chủ chau mày: “Không phòng bị gì luôn sao? Cũng không di chuyển người hả?”
“Đúng vậy”, người phụ nữ trung niên gật đầu.
Cốc chủ nhắm mắt, suy nghĩ. Thực ra việc bà ta di chuyển chậm khi sắp tới Giang Thành là vì muốn chấn nhiếp thần y Lâm, ép anh di chuyển những người quan trọng đi. Kẻ địch ngay trước mặt mà, ai lại chẳng muốn bảo vệ những người quan trọng của mình.
Như vậy thì cốc chủ có thể biết được những ai là trợ thủ đắc lực của thần y Lâm và tiến hành xử lý họ trước, dùng họ để ép thần y Lâm phải giao ra y thuật của mình.
Cốc chủ đâu phải là không có mục đích. Thực ra bà ta rất có hứng thú với y thuật của Lâm Chính. Bà ta cảm thấy y thuật của anh giống như tiên thuật. Nếu như bản thân bà ta có thể nắm bắt được thì sẽ vô cùng thuận lợi cho việc tìm kiếm tiên đạo của mình.
Chỉ có điều...Thần y Lâm không hề để lộ ra người nào quan trọng với anh. Cũng không hề áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào. Không hề có sự phòng bị. Thậm chí...còn mở rộng cửa Giang Thành ra đón họ...Vậy thì sao cốc chủ không nghi ngờ cho được?
“Xem ra thần y Lâm đã có sách lược đối phó với tôi rồi”, cốc chủ thản nhiên nói.
“Tên họ Lâm đó đúng là tự chui đầu vào rọ. Cậu ta căn bản không biết mình đang đối đầu với ai”, người phụ nữ trung niên nịnh bợ thêm một câu.
“Đừng nói nhiều. Thần y Lâm đã không có bất kỳ phản ứng gì thì mau tăng tốc tới Giang Thành Đi, để tránh gây lớn chuyện, ảnh hưởng thì lại không hay”.
“Vâng, cốc chủ”.
Người phụ nữ trung niên gật đầu và hô lớn: “Cốc chủ ra lệnh, gia tăng tốc độ, tiến vào Giang Thành”.
“Rõ”.
Nhóm phụ nữ hô lên. Thế nhưng cốc chủ đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn trầm giọng: “Dừng lại”
“Mau dừng lại”, người phụ nữ trung niên vội hô lên.
Tất cả lập tức dừng lại. Cốc chủ vén mạng che lên, nhìn xung quanh và chau mày.
“Cốc chủ, sao thế?”, người phụ nữ trung niên thận trọng hỏi.
“Con đường này...có phải là quá im lặng không?”, cốc chủ nói.
Người phụ nữ trung niên giật mình nhìn xung quanh và nói: “Đúng vậy, trên đường tới đây đều có người đi đường. Vậy mà khi đi vào con đường này thì lại không thấy ai cả. Một bóng người cũng không có...”
Một sự im lặng chết chóc. Đến cả tiếng gió cũng không có.
“Xem ra thần y Lâm định ra tay trước rồi”, cốc chủ nheo mắt cười.
“Cậu ta chán sống rồi sao”, người phụ nữ trung niên hét lớn: “Dàn trận, chuẩn bị nghênh địch”.
“Vâng”, các đệ tử lập tức rút kiếm ra và bắt đầu bố trí trận pháp.
Đúng lúc này có vài bóng hình từ xa xuất hiện. Bọn họ tiến về phía trước.
Người của Hồng Nhan Cốc tỏ ra cảnh giác. Đám đông không thể nào cảm nhận được khí tức của họ. Họ giống như người bình thường vậy. Nhưng càng như vậy thì lại càng là những đối thủ siêu cấp khó đối phó.
Cốc chủ nhìn bọn họ, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Dần dần, sắc mặt bà ta đanh lại. Tại sao bọn họ lại ở đây?
“Đứng lại! Các người là ai?”, người phụ nữ trung niên bước tới, hét lớn.
Thế nhưng đối phương không hề dừng lại mà chỉ bước tiếp. Có vẻ như họ không nghe thấy lời của người phụ nữ nói.
“Khốn nạn, giết cho tôi”, người phụ nữ trung niên hét lên.
Cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Dừng tay, đừng làm loạn”.
Người phụ nữ trung niên khựng lại. Một người đi đầu trong đám người kia hét lớn: “Chúng tôi là đội phán quyết Thiên Khải. Sao các người dám manh động? Cất hết kiếm đi".
Một nguồn sức mạnh bao trùm không gian.
Đám đông tái mặt. Người phụ nữ trung niên cũng hét lớn: “Cái gì, đội phán quyết Thiên Khải sao?”
Chương 1798: Vì tôi không phải loại người đó
Mặc dù Hồng Nhan Cốc là tông phái ẩn thế với thế lực hùng hậu và luôn tìm kiếm thiên đạo nhưng bọn họ cũng không dám xe thường đội phán quyết Thiên Khải.
Dù sao thì Hồng Nhan Cốc cũng chuẩn bị tham gia đại hội. Nếu không họ đã không điên cuồng thu nạp thành viên mới như thế.
Cốc chủ cũng hiểu rất rõ về thực lực của đại hội. Bà ta biết bọn họ không dễ gì đối phó với thế lực siêu cấp như thế.
“Đội phán quyết Thiên Khải sao lại xuất hiện ở đây?”
“Bọn họ định làm gì?”
Vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ trung niên khẽ hỏi: “Cốc chủ, giờ phải làm sao?”
“Không manh động”, cốc chủ thản nhiên nói rồi bước lên nhìn chăm chăm đội phán quyết.
“Các người đại diện cho đại hội sao?”, bà ta điềm đạm hỏi.
“Đương nhiên! Cốc chủ, bà phá vỡ quy định của đại hội, tôi ra lệnh cho bà lập tức quay về Hồng Nhan Cốc, không được tiếp cận Giang Thành nữa. Nếu không, chúng tôi sẽ trừng phạt các người theo quy định của đại hội. Nghe rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết hét lớn.
“Vi phạm quy tắc của đại hội? Quy tắc gì?”, cốc chủ thản nhiên hỏi.
“Đại hội sắp diễn ra, không cho phép bất cứ thế lực lớn nào đi chèn ép các thế lực nhỏ. Đối với những kẻ gây ra tình hình nghiêm trọng thì sẽ cử đội phán quyết can dự giải quyết”.
“Nhưng chúng tôi gần đây có đàn áp hay thôn tính thế tộc nào đâu. Sao các người cho rằng tôi tới Giang Thành gây phiền phức vậy?”, cốc chủ nheo mắt hỏi.
Đội trưởng đội phát quyết chau chặt mày. Thế nhưng người này nhanh chóng hừ giọng: “Cốc chủ, có phải bà đang nghi ngờ sự công bằng của đội Thiên Khải không?”
“Sao thế? Tôi không có quyền đó sao?”, cốc chủ thản nhiên hỏi lại.
“Đương nhiên là không! Vì đội Thiên Khải không bao giờ sai. Nếu như các người chuẩn bị tham gia đại hội thì phải tuân thủ quy tắc của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ tước quyền tham gia của Hồng Nhan Cốc. Rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng nói.
“Các người nói cái gì?”, cốc chủ nheo mắt hỏi lại, đôi mắt hừng hực sát ý.
“Sao? Có vẻ cốc chủ cảm thấy bất mãn với phán quyết của chúng tôi nhỉ?”, đội trưởng cũng không hề khách khí, lập tức đối chất với bà ta.
Bầu không khí vô cùng quỷ dị. Người của Hồng Nhan Cốc cũng trở nên căng thẳng.
Thấy vậy, cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Tôi chưa gặp đội phán quyết Thiên Khải bao giờ. Nếu các người có thể chứng minh mình đúng là đội phán quyết thì tôi sẽ không ra tay với thần y Lâm nữa. Thế nào?"
“Tôi muốn các người lập tức quay về”, đội trưởng đội phán quyết quát lớn.
“Quay về? Sao? Đến cả việc tham quan Giang Thành mà tôi cũng không có đủ tư cách sao? Giờ tôi thấy các người nên tìm cách chứng minh thân phận đi. Nếu trong một phút không thể chứng minh thì đừng trách tôi vô tình”, cốc chủ lạnh lùng nói.
Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết giật mình. Tự mình chứng minh sao? Đây chẳng qua là cái cớ mà thôi. Cốc chủ đã quyết định ra tay, nhưng bà ta cần một lý do. Để đến khi đại hội hỏi lại thì bà ta có thể có cớ mà cãi.
Đội trưởng đội phán quyết giờ có chứng minh thế nào thì bà ta cũng sẽ lựa chọn không tin. Bởi vì đúng là bà ta từng gặp đội phán quyết Thiên Khải. Tuy nhiên không biết thì không có tội mà, nên bà ta sẽ lấy lý do này ra để làm cái ớ.
Tới khi đó dù đại hội có trừng phạt thì cũng không sao. Bà ta tin lúc này bản thân bà ta chẳng còn gì phải sợ đại hội nữa.
“Tấm lệnh bài này, bà nhận ra chứ?”, đội trưởng nói bằng vẻ vô cảm và đưa tấm lệnh bài ra.
“Không biết”, cốc chủ lắc đầu, thậm chí chẳng buồn nhìn.
“Hình Vân Long thì sao?”, người đội trưởng xắn ống tay áo lên để lộ hình vẽ ở cổ tay.
“Cũng không biết”.
Đội trưởng đội phán quyết không phải là kẻ ngốc, làm gì có chuyện không hiểu ý đồ của cốc chủ. Hắn chỉ tối sầm mặt, định lấy cây đao ra quyết chiến một trận.
Nếu là trước đây thì chắc là người đội trưởng đã làm như vậy nhưng bây giờ thì không thể. Vì thực lực của người này đã bị Lâm Chính ràng buộc. Hơn nữa hắn còn bị trúng kịch độc, bị thương nặng. Nếu mà đấu nhau với cốc chủ vào lúc này thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
“Khốn nạn”, hắn tỏ ra oán hận. Nỗi tức giận này thậm chí còn lớn hơn nỗi tức giận dành cho Lâm Chính.
“Thiên Khải đại nhân, mọi người về trước đi”, lúc này, tai nghe vang lên giọng của Lâm Chính. Người đội trưởng chau mày, không nói gì.
Lúc này mà bỏ đi sao được. Hắn mà bỏ đi thì cốc chủ lại càng được đà lấn tới. Thế nhưng giọng của Lâm Chính lại vang lên: “Cứ đi thôi, bà ta không làm gì đâu”.
“Ồ!”, người đội trưởng tỏ ra do dự.
Nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phất tay: “Chúng ta đi”.
Những người khác lập tức rời đi.
“Hừ! Đi sao? Người của đội Thiên Khải lại tha cho chúng tôi như vậy sao?”, cốc chủ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý. Bà ta cảm thấy những người này không phải là đội phán quyết Thiên Khải thật sự mà là người do Lâm Chính cử tới hù bọn họ. Bởi vì nếu là đội phán quyết thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Bà ta ra hiệu với người bên cạnh để giữ những kẻ này lại. Nhưng đúng lúc người phụ nữ trung niên đang định bước lên thì...
“Cốc chủ! Không hay rồi!”
“Sao thế?”, cốc chủ quay qua hỏi.
“Người ở Giang Thành vừa gửi thông tin nói rằng nhận được tín hiệu thần y Lâm rời khỏi Giang Thành”.
“Hả?”
Cốc chủ chau mày, nhìn những ngời trong đội Thiên Khải rời đi: “Mặc kệ đám người này đi, tất cả tiến vào Giang Thành”.
“Vâng”.
Đám đông lập tức lao vào Giang Thành. Cùng lúc này một chiếc xe Bently lái tới trước mặt đội Thiên Khải.
“Thiên Khải đại nhân, mời lên xe", người tài xế kéo kính xuống nói với đội trưởng đội Thiên Khải.
Người đội trưởng giật mình, hắn phát hiện ra Lâm Chính ngồi bên trong. Hắn nhìn ra xa thì thấy người của Hồng Nhan Cốc cũng đang chạy tới nên hắn lên xe ngay không chút chần chừ. Chiếc xe nhanh chóng lái về hướng Giang Thành.
“Thần y Lâm đúng là liều mạng, cốc chủ đang tìm kiếm cậu, thế lực cùa bà ta đáng sợ thế kia mà cậu vẫn tới tận đây. Dù tôi có dồn toàn lực thì cũng khó mà kiểm soát được. Vậy mà cậu lại xuất hiện, cậu không sợ bà ta giết cậu sao?”, đội trường lên tiếng.
“Không sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì bà ta không vào được Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.
“Hả?”
Người đội trưởng tỏ ra bất ngờ. Điều này khiến hắn cảm thấy tò mò. Với một thế lực như thế mà Lâm Chính lại có thể ngăn chặn được sao?
Người đội trưởng rất muốn hỏi nhưng hắn biết chắc chắn Lâm Chính sẽ không nói nên đành đổi đề tài:“Thần y Lâm, cậu đã đưa tôi rời đi thì chắc cũng đoán được là cốc chủ không hề bị hù dọa đúng không?”
“Đương nhiên, cốc chủ là người rất tự cao tự đại. Bà ta không thể nào khuất phục người khác được. Nếu như không phải vì anh bị thương và trúng độc thì chắc chắn đã xảy ra xung đột với bà ta rồi”, Lâm Chính nói.
Đội trưởng im lặng, một lúc sau đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào?”
“Tôi à?”
“Đúng vậy!”
“Thiên Khải đại nhân, tôi không hiểu ý của anh”.
“Người thông minh không nói vòng vo. Nếu như cậu không sắp xếp để tôi rời đi mà để tôi và cốc chủ đối đầu tiếp thì chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cốc chủ đã quyết tâm ra tay với tôi rồi, tôi và bà ta giao đấu, chắc chắn là tôi sẽ chết trong tay bà ta. Tới khi đó đại hội sẽ trả thù Hồng Nhan Cốc, cậu và Hồng Nhan Cốc cũng có thù, tại sao không tận dụng cơ hội này để đại hội và Hồng Nhan Cốc đánh nhau một phen? Mặc dù Hồng Nhan Cốc mạnh nhưng tôi nghĩ so với đại hội thì cũng chỉ là con kiến thôi, bọn họ sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt. Tôi mà chết trong tay Hồng Nhan Cốc thì cũng không ai nghi ngờ cậu nữa. Vừa giết được tôi diệt khẩu vừa đổ được hết tội lỗi lên đầu Hồng Nhan Cốc, như vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”, người đội trưởng nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”
“Nguyên nhân gì?”
“Bởi vì tôi không phải loại người đó”.
Chương 1799: Chờ đợi
Người đội trưởng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Lâm Chính.
“Sao? Lẽ nào tôi đã hiểu lầm thần y Lâm rồi? Trên thực tế thần y Lâm là một vị quân tử sao? Thần y Lâm, cậu cũng tin như vậy à?”, người đội trưởng trầm giọng.
“Ha ha tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói tôi là người rất thức thời”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì tôi biết, không thể giết các anh được”.
“Ồ?”
“Các anh chết sẽ để lại hậu quả trước giờ chưa từng có. Đại hội chắc chắn sẽ dồn toàn lực điều tra chân tướng. Tôi không dám đảm bảo họ có điều tra ra được tôi hay không. Nếu để đại hội biết được là kế hoạch của tôi thì khi đó những người xung quanh tôi cũng sẽ bị liên lụy, bọn họ sẽ chết không có đất chôn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vì vậy, cậu không dám cược?”
“Đúng vậy!”
“Vậy sao cậu dám ra tay với tôi?”
“Chẳng qua là cùng đường mà thôi. Thực tế có thể anh cũng phải chết. Nhưng giờ tôi đã có lựa chọn khác nên chẳng dại gì lại đi mạo hiểm nữa”. Dù sao thì tôi cũng không thua được”.
“Nếu đã vậy thì thần y Lâm, cậu sáp xếp tôi tới đây làm gì?”, người đội trưởng chau mày.
“Tôi nghĩ chắc anh cũng đoán ra được mục đích của tôi rồi”, Lâm Chính quay qua, mỉm cười: “Thiên Khải đại nhân, thường khi anh gặp người vi phạm quy tắc đại hồi rồi lại không chịu trừng phạt anh sẽ làm thế nào?”
“Giết!”
“Không giết được thì sao?”
“Lập tức báo lên cấp trên, nhờ họ tiến hành 'tuyệt phạt’ – thủ đoạn trừng phạt nghiêm nhất dành cho con người”.
“Vì vậy Hồng Nhan Cốc chắc là phù hợp với ‘tuyệt phạt’ nhỉ?”
“Đương nhiên”.
“Vậy thì, mời Thiên Khải đại nhân lập tức báo lên cấp trên để họ nhanh chóng chấp hành ‘tuyệt phạt’ đi".
“Ồ? Bảo tôi báo với cấp trên chuyện này sao? Cậu không sợ tôi sẽ tiện nói luôn chuyện của cậu à?”, người đội trưởng nheo mắt.
“Đương nhiên tôi không sợ. Bởi vì một khi anh làm như vậy thì đồng nghĩa lưới rách cá chết. Tôi biết anh không sợ chết nhưng tính mạng của những người khác trong đội phán quyết thì anh khá quan tâm. Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì chắc chắn họ cũng sẽ được chôn cùng tôi thôi. Anh là người có lý trí, chắc chắn không hi vọng chuyện đó xảy ra”, Lâm Chính mỉm cười.
Người đội trưởng rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ lập tức báo cáo lên bên trên. Theo như tiêu chuẩn thì sẽ mời họ tiến hành đòn ‘tuyệt phạt’ dành cho Hồng Nhan Cốc”.
“Rất tốt! Cảm ơn”, Lâm Chính thở phào.
“Thần y Lâm đừng mừng quá sớm. Từ lúc tôi báo cáo đến lúc thực thi ít nhất cũng cần ba ngày. Giờ cốc chủ đang tiến vào Giang Thành, tôi sợ cậu chưa đợi được ‘tuyệt phạt’ thì đã bị bà ta chia thành tám mảnh mất rồi”.
“Điều này anh không cần lo lắng. Được rồi, Thiên Khải đại nhân, anh về trước đi, những chuyện còn lại để tôi giải quyết”, Lâm Chính cười sau đó xuống xe.
Đội trưởng đanh mắt nhìn ra ngoài và giật mình. Đây là con đường đi tới Giang Thành. Nhưng hôm nay trên con đường này tập trung không ít người. Ai cũng cầm micro hoặc là máy ảnh, đứng ở bên đường nhón cả chân lên như chờ đợi điều gì đó.
“Đợi đã”, người đội trưởng hô lên.
“Sao thế? Thiên Khải đại nhân cũng có hứng thú với thứ này à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Tôi muốn biết, rốt cuộc cậu có cách gì để ngăn chặn cốc chủ”, người đội trưởng nghiêm túc nói.
“Điều đó quan trọng đến vậy sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu cậu không chặn được thì hôm nay sẽ chết ở đây. Vậy thì tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vậy thì đúng ra tôi không nên viết bản báo cáo cho cấp trên mà viết di chúc thì đúng hơn”, người đội trưởng nói.
“Vậy à…vậy thì anh ở đây xem đi. Lát nữa anh sẽ hiểu thôi”, Lâm Chính lại ngồi lên xe, chỉ về phía người tài xế.
Người tài xế hiểu ý bèn tấp xe vào bên đường. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đội hình của Hồng Nhan Cốc đã xuất hiện…
Ở đầu đường còn lại cũng có vài chiếc xe lái tới. Trong đó có một chiếc xe mà khiến đám đông phải sục sôi.
“Đó là đại diễn Tống”.
“Ông ấy tới rồi”.
“Xem ra tin đồn là thật”.
Đám đông kích động rỉ tai nhau, cả hiện trường bùng nổ…
Chương 1800: Trúng kế
Hiện trường sục sôi khiến cho người đội trưởng càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Những người này là nhà báo phải không?”, hắn hỏi.
“Đúng vậy, mà không phải là nhà báo bình thường, trong đó có vài người đại diện tho những hãng truyền thông lớn nhất hiện nay. Fan hâm mộ rất đông”, Lâm Chính nói.
“Cậu tìm bọn họ tới làm gì?”, người đội trưởng hỏi tiếp.
“Lát nữa anh sẽ biết thôi”, Lâm Chính mỉm cười, không giải thích thêm.
Chiếc xe của Tống Kinh lái tới và dừng lại. Tống Kinh vội vàng bước xuống xe. Giới truyền thông lao lên.
“Đạo diễn Tống, có thể phỏng vấn ông một chút không?”
“Đạo diễn Tống, khán giả có vài câu hỏi muốn hỏi ông. Ông có tiện nói chuyện không?"
“Đạo diễn, liên quan tới Chiến Hổ phần 1 tiến độ thế nào rồi?”
“Có thông tin nói rằng ông tới đây để quay Chiến Hổ phần 2, có đúng như vậy không?”
“Đạo diễn Tống…"
Đám phóng viên nhốn nháo, tranh nhau hỏi. Tống Kinh bị vây kín. Ông ta chỉ mỉm cười, lên tiếng: “Các vị! Xin nhường đường, lát nữa tôi sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi của các vị, không cần phải vội”.
Thái độ đầy thiện cảm của Tống Kinh khiến cho đám nhà báo thấy thoải mái, thế là họ nhường đường. Đúng lúc này người của Hồng Nhan Cốc cũng có mặt.
Thấy có nhiều nhà báo tập trung ở đây thì họ cảm thấy bất ngờ.
“Chuyện gì vậy? Đó là ai?”, cốc chủ chau mày.
“Cốc chủ yên tâm, tôi sẽ đuổi họ đi ngay lập tức”, người phụ nữ trung niên chỉ huy cho thuộc hạ của mình.
Đúng lúc này, Tống Kinh đột nhiên mỉm cười bước tới.
“Ây da cô Tiêu, ngôi sao mới của chúng ta cuối cùng cũng đã có mặt rồi. Ha ha…”, Tống Kinh bật cười, bước tới bắt tay cốc chủ.
Cốc chủ ít một hơi thật sâu, cảm thấy bàng hoàng. Một giây sau…Tách tách…Đèn flash nháy liên tục, toàn bộ đám nhà báo ào đến, chĩa máy quay về phía cốc chủ.
Hình ảnh cốc chủ lập tức được đưa lên mạng. Cả không gian mạng bùng nổ. Một cô gái xinh đẹp như vậy đương nhiên là thu hút sự chú ý của không ít người.
“Khốn nạn, ông là ai mà dám mạo phạm cốc chủ? Đồ chán sống này!"
Người phụ nữ trung niên tức giận, rút kiếm ra định giết Tống Kinh. Tống Kinh sợ tới mức hồn bay phách tán. Ông ta không dám do dự, lập tức nói với đám nhà báo: “Các vị, tôi giới thiệu đây chính là diễn viên nữ chính mới trong phim Chiến Hổ 2 – cô Tiêu Bất Hồng.
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Người phụ nữ trung niên cũng giật mình, thế nhưng vẫn định đâm kiếm về phía trước. Đúng lúc này, cốc chủ ngăn lại: “Đừng làm loạn, dừng tay lại”.
“Cốc chủ…”
“Chiến Hổ 2 là bộ phim do thần y Lâm đầu tư…chúng ta bị trúng kế rồi. Tất cả đều là cái bẫy của thần y Lâm”, cốc chủ lên tiếng.
“Trúng kế sao?”, đám đông không hiểu mô tê gì.
Đám nhà báo lại lao lên. Bọn họ chĩa thẳng camera về phía đám người Hồng Nhan Cốc.
“Đạo diễn Tống, đây là nữ chính của Chiến Hổ 2 sao? Cô Tô không diễn nữa à??”, một nhà báo hỏi.
“Cô Tô do vấn đề sức khỏe nên tạm thời không diễn phần hai được. Vì vậy chúng tôi thay nữ chính. Vai diễn này sẽ do cô Tiêu Bất Hồng đảm nhiệm. Ngoài ra, cô Tiêu còn một một phân cảnh đặc biệt với thần y Lâm. Tôi nghĩ chắc mọi người sẽ kỳ vọng lắm”. Tống Kinh mỉm cười.
“Woa!”
“Có phân cảnh với thần y Lâm nữa sao?”
“Cô Tiêu xinh đẹp như thế này mà diễn cặp với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tạo được hiệu ứng tốt lắm”
“Đây sẽ là tin hàng đầu của ngày hôm nay”.
“Chắc chắn sẽ trở thành chủ đề tìm kiếm hot nhất mạng xã hội”.
Đám nhà báo kích động, cứ thế vây lấy cốc chủ. Tống Kinh cũng hét lớn: “Các vị, tôi còn một chuyện nữa cần phải thông báo. Lần này tôi về Giang Thành là vì cần quay ngoại cảnh. Trong quá trình quay sẽ được phát trực tiếp toàn bộ. Không! Bắt đầu từ giờ phút này sẽ phát trực tiếp toàn bộ những phân cảnh liên quan tới cô Tiêu, và đặc biệt thông báo, thần y Lâm cũng sẽ xuất hiện nhé. Mọi người đừng bỏ lỡ đấy”.
“Woa!", đám đông lại điên cuồng bấm máy. Mạng xã hội bùng nổ. Tất cả đều được phát trực tiếp. Chiến Hổ 2 không sợ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé sao.
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng. Hiện tại đây là bộ phim được khán giả quan tâm nhất hiện nay. Nếu như phát trực tiếp toàn bộ quá trình đóng phim thì cũng sẽ thu hút không ít sự chú ý.Đám nhà báo cũng không nhịn được nữa bèn quay qua phỏng vấn cốc chủ và Tống Kinh.
Đám đệ tử cốc chủ lập tức ngăn họ lại.
Nhưng vô ích...
Máy quay đã chĩa thẳng vào mặt cốc chủ…
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến rất rầm rộ.
Một chiếc kiệu màu đỏ rất lớn, cao 3m rộng 4m, chậm rãi đi trên đường quốc lộ.
Chiếc kiệu màu đỏ do tám cô gái vóc dáng cao to khiêng.
Trong kiệu là một cô gái mặc váy màu đỏ tươi.
Cô ta lười biếng nằm trong kiệu, trên bàn trà bên cạnh bày hoa quả và trà.
Hai bên kiệu là từng chiếc xe sang đang lái với tốc độ rùa bò.
Cả con đường đều bị phong tỏa.
Không nhìn thấy chiếc xe nào khác.
Chỉ có người dân ở hai bên đường đứng xem từ xa, đương nhiên là cũng không thể lại gần, một khi lại gần sẽ bị đuổi đi.
“Họ đang làm cái gì vậy?”.
“Quay phim sao?”.
“Hình như là thế…”
“Sao toàn là con gái thế này?”.
“Hơn nữa còn rất xinh đẹp…”
“Đây là phim gì vậy? Lúc nào chiếu tôi nhất định phải đi xem!”.
Người dân vây xem bàn tán xôn xao.
Có người lấy điện thoại ra, định quay lại cảnh này, nhưng bọn họ vừa lấy điện thoại ra đã có người nhanh chóng xông tới bên cạnh, giật lấy rồi đập nát.
“Hả? Điện thoại của tôi!”.
“Các cô làm gì thế hả?”.
Đám người vây xem nổi giận.
“Nghiêm cấm quay phim bàn tán, nghiêm cấm vây xem, tất cả tránh ra cho tôi!”.
Một cô gái nổi giận nói.
“Chúng tôi xem thì kệ chúng tôi, liên quan gì đến cô?”.
“Phải đấy, cô làm hỏng điện thoại của tôi rồi, mau đền đi!”.
“Đền đi!”.
Mọi người định bao vây cô gái này lại.
Nhưng họ đâu biết cô gái này là ai?
Chỉ thấy cô ta lập tức ra tay quật ngã mấy người đàn ông nhân cơ hội xông tới chấm mút xuống đất.
Nhất thời, đám đông càng giận dữ hơn.
“Cô còn đánh người nữa?”.
“Thật là quá đáng!”.
“Bắt cô ta lại, đưa đến đồn cảnh sát!”.
“Lên!”.
Tất cả mọi người xông tới, nhưng đều không phải là đối phủ của cô gái này. Một mình cô ta đã hạ gục mười mấy người.
Điều này khiến không ít người bị dọa sợ.
Có người lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng đối phương hoàn toàn không để ý, phủi tay rồi đi theo chiếc kiệu kia rời khỏi đây.
Cảnh tượng quái dị này khiến tất cả mọi người đều không hiểu gì.
Rốt cuộc những người này là ai?
Đương nhiên người dân bình thường không biết, nhưng người trong võ đạo ở gần đó đã nhận được tin báo.
“Đó là người của Hồng Nhan Cốc?”.
“Trời ơi, môn phái siêu cấp lánh đời Hồng Nhan Cốc sao? Bọn họ… sao lại đến đây?”.
“Nhìn khí thế này thì chắc là người quyền cao chức trọng của Hồng Nhan Cốc đến. Bọn họ định đến Giang Thành tìm thần y Lâm sao?”.
Bốn phương chấn động.
Vô số cường giả trong giới võ đạo đều ngóng về Giang Thành.
Một số người không biết người đến là ai.
Nhưng một số cường giả sau khi phái người điều tra liền lập tức biến sắc.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đích thân đến Giang Thành? Vậy chẳng phải Giang Thành sắp xảy ra chuyện lớn sao?”, người nhà họ Lâm kinh hãi kêu lên.
“Từ lâu đã nghe nói thần y Lâm và Hồng Nhan Cốc có thù, bây giờ xem ra cốc chủ Hồng Nhan Cốc của chúng ta muốn đến tận nơi hỏi tội rồi!”, người đại diện của Cô Phong cũng đến, vẻ mặt tươi cười, ngồi xem thắng thua.
Ngoài ra còn có thế lực các bên.
Sau khi đến Nam Thành, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cố ý đi chậm lại, nên vẫn chưa đến Giang Thành, nhưng mới sáng ra, cả Giang Thành đã sôi sục.
Trên con đường quốc lộ dẫn tới Giang Thành, hai bóng người nhảy lên mái một ngôi nhà ở ven đường, nhìn chiếc kiệu màu đỏ rực khổng lồ đang đi tới, một người đàn ông tuấn tú trong số đó không nhịn được bật cười.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc này đúng là rêu rao thật đấy! Hồng Nhan Cốc là môn phái lánh đời, bà ta làm ầm ĩ lên như vậy, chẳng giống phong cách trước đây chút nào”.
“Dù sao Hồng Nhan Cốc hiện giờ cũng đã khác với trước kia! Từ khi người phụ nữ này tiếp quản Hồng Nhan Cốc, thì cả Hồng Nhan Cốc đã khác rồi! Hồng Nhan Cốc trước kia tốt xấu gì cũng có chút giới hạn, Hồng Nhan Cốc hiện giờ đã biến chất, việc gì cũng dám làm. Mà người phụ nữ này lại càng là loại người vì mục đích không từ thủ đoạn! Không chọc vào được đâu!”, người đàn ông trung niên để râu dê ở bên cạnh nói.
“Hừ, tôi cũng từng nghe nói một chút, còn có tin đồn nói bà ta đã thành tiên rồi! Không biết là thật hay giả”.
“Thành tiên hay không thì tôi không biết, nhưng người ở Giang Thành kia cũng được người ta gọi là thần tiên sống đấy!”.
“Ha ha, lần này có thể xem ai là thần tiên thật, ai là thần tiên giả rồi! Trận đối đầu này trăm năm cũng khó gặp!”.
“Đúng vậy, tuyệt đối không được bỏ lỡ! Lần này đúng là được mở mang tầm mắt!”.
Hai người vô cùng kích động, trong lòng đầy mong chờ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bọn họ.
“Mời hai ông lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự chịu”.
Hai người kinh ngạc, có người lại gần mà bọn họ không biết gì, đủ để chứng minh người này có thực lực rất mạnh.
Bọn họ ngoảnh phắt lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Cậu là ai?”.
“Người của Hồng Nhan Cốc sao? Nhưng cậu là đàn ông mà, chẳng phải Hồng Nhan Cốc đều là con gái sao? Bọn họ nãy giờ vẫn luôn đuổi người, nhưng không thấy phái đàn ông mà”.
Hai người quan sát người mới đến, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng đối phương lại lắc đầu.
“Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, tôi là người của thần y Lâm Giang Thành! Mời hai vị lập tức rời khỏi đây, nếu còn ở lại thì chính là đối đầu với thần y Lâm!”.
Hai người nghe xong đều nhíu mày.
Đối đầu với thần y Lâm? Bọn họ tự biết mình không có lá gan này, suy nghĩ một lát liền gật đầu.
“Chúng tôi không dám đối đầu với thần y Lâm, nếu đã vậy thì xin phép rời đi trước!”.
Hai người không chút do dự, xoay người bỏ đi.
Người kia nhìn bóng lưng rời đi của hai người, rồi lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói: “Bẩm giáo chủ, hai người cuối cùng ở đây đã được khuyên nhủ rời đi, có thể hành động được rồi!”.
“Được!”.
Bên kia bộ đàm là một giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo…
Chương 1797: Các người dám?
Có lẽ nằm mệt rồi nên cốc chủ bèn ngồi dậy, uống trà và ăn hoa quả. Sau khi luyện công thành công thì bà ta càng lúc trông càng có sức sống thế nhưng mức độ tàn nhẫn thì cũng gia tăng khủng khiếp.
Mặc dù các căn cứ của Hồng Nhan Cốc đã bị diệt sạch nhưng số lượng thi thể được cung cấp cho bà ta vẫn chưa bị đứt nguồn. Hấp thụ những thi thể này, công lực của bà ta càng lúc càng đáng sợ hơn. Thậm chí người bình thường đứng gần ba ta thôi cũng cảm nhận được hàn khí bao trùm.
“Còn cách Giang Thành bao xa nữa”, cốc chủ thản nhiên hỏi.
“Bẩm cốc chủ, còn tầm 20 phút nữa”, một người phụ nữ trung niên lên tiếng.
“Phía bên thần y Lâm có động tĩnh gì không?”
“Vẫn chưa có động tĩnh gì. Bọn họ đến cả phòng bị cũng không có”, người phụ nữ trung niên do dự rồi nói.
“Cái gì?”
Cốc chủ chau mày: “Không phòng bị gì luôn sao? Cũng không di chuyển người hả?”
“Đúng vậy”, người phụ nữ trung niên gật đầu.
Cốc chủ nhắm mắt, suy nghĩ. Thực ra việc bà ta di chuyển chậm khi sắp tới Giang Thành là vì muốn chấn nhiếp thần y Lâm, ép anh di chuyển những người quan trọng đi. Kẻ địch ngay trước mặt mà, ai lại chẳng muốn bảo vệ những người quan trọng của mình.
Như vậy thì cốc chủ có thể biết được những ai là trợ thủ đắc lực của thần y Lâm và tiến hành xử lý họ trước, dùng họ để ép thần y Lâm phải giao ra y thuật của mình.
Cốc chủ đâu phải là không có mục đích. Thực ra bà ta rất có hứng thú với y thuật của Lâm Chính. Bà ta cảm thấy y thuật của anh giống như tiên thuật. Nếu như bản thân bà ta có thể nắm bắt được thì sẽ vô cùng thuận lợi cho việc tìm kiếm tiên đạo của mình.
Chỉ có điều...Thần y Lâm không hề để lộ ra người nào quan trọng với anh. Cũng không hề áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào. Không hề có sự phòng bị. Thậm chí...còn mở rộng cửa Giang Thành ra đón họ...Vậy thì sao cốc chủ không nghi ngờ cho được?
“Xem ra thần y Lâm đã có sách lược đối phó với tôi rồi”, cốc chủ thản nhiên nói.
“Tên họ Lâm đó đúng là tự chui đầu vào rọ. Cậu ta căn bản không biết mình đang đối đầu với ai”, người phụ nữ trung niên nịnh bợ thêm một câu.
“Đừng nói nhiều. Thần y Lâm đã không có bất kỳ phản ứng gì thì mau tăng tốc tới Giang Thành Đi, để tránh gây lớn chuyện, ảnh hưởng thì lại không hay”.
“Vâng, cốc chủ”.
Người phụ nữ trung niên gật đầu và hô lớn: “Cốc chủ ra lệnh, gia tăng tốc độ, tiến vào Giang Thành”.
“Rõ”.
Nhóm phụ nữ hô lên. Thế nhưng cốc chủ đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn trầm giọng: “Dừng lại”
“Mau dừng lại”, người phụ nữ trung niên vội hô lên.
Tất cả lập tức dừng lại. Cốc chủ vén mạng che lên, nhìn xung quanh và chau mày.
“Cốc chủ, sao thế?”, người phụ nữ trung niên thận trọng hỏi.
“Con đường này...có phải là quá im lặng không?”, cốc chủ nói.
Người phụ nữ trung niên giật mình nhìn xung quanh và nói: “Đúng vậy, trên đường tới đây đều có người đi đường. Vậy mà khi đi vào con đường này thì lại không thấy ai cả. Một bóng người cũng không có...”
Một sự im lặng chết chóc. Đến cả tiếng gió cũng không có.
“Xem ra thần y Lâm định ra tay trước rồi”, cốc chủ nheo mắt cười.
“Cậu ta chán sống rồi sao”, người phụ nữ trung niên hét lớn: “Dàn trận, chuẩn bị nghênh địch”.
“Vâng”, các đệ tử lập tức rút kiếm ra và bắt đầu bố trí trận pháp.
Đúng lúc này có vài bóng hình từ xa xuất hiện. Bọn họ tiến về phía trước.
Người của Hồng Nhan Cốc tỏ ra cảnh giác. Đám đông không thể nào cảm nhận được khí tức của họ. Họ giống như người bình thường vậy. Nhưng càng như vậy thì lại càng là những đối thủ siêu cấp khó đối phó.
Cốc chủ nhìn bọn họ, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Dần dần, sắc mặt bà ta đanh lại. Tại sao bọn họ lại ở đây?
“Đứng lại! Các người là ai?”, người phụ nữ trung niên bước tới, hét lớn.
Thế nhưng đối phương không hề dừng lại mà chỉ bước tiếp. Có vẻ như họ không nghe thấy lời của người phụ nữ nói.
“Khốn nạn, giết cho tôi”, người phụ nữ trung niên hét lên.
Cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Dừng tay, đừng làm loạn”.
Người phụ nữ trung niên khựng lại. Một người đi đầu trong đám người kia hét lớn: “Chúng tôi là đội phán quyết Thiên Khải. Sao các người dám manh động? Cất hết kiếm đi".
Một nguồn sức mạnh bao trùm không gian.
Đám đông tái mặt. Người phụ nữ trung niên cũng hét lớn: “Cái gì, đội phán quyết Thiên Khải sao?”
Chương 1798: Vì tôi không phải loại người đó
Mặc dù Hồng Nhan Cốc là tông phái ẩn thế với thế lực hùng hậu và luôn tìm kiếm thiên đạo nhưng bọn họ cũng không dám xe thường đội phán quyết Thiên Khải.
Dù sao thì Hồng Nhan Cốc cũng chuẩn bị tham gia đại hội. Nếu không họ đã không điên cuồng thu nạp thành viên mới như thế.
Cốc chủ cũng hiểu rất rõ về thực lực của đại hội. Bà ta biết bọn họ không dễ gì đối phó với thế lực siêu cấp như thế.
“Đội phán quyết Thiên Khải sao lại xuất hiện ở đây?”
“Bọn họ định làm gì?”
Vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ trung niên khẽ hỏi: “Cốc chủ, giờ phải làm sao?”
“Không manh động”, cốc chủ thản nhiên nói rồi bước lên nhìn chăm chăm đội phán quyết.
“Các người đại diện cho đại hội sao?”, bà ta điềm đạm hỏi.
“Đương nhiên! Cốc chủ, bà phá vỡ quy định của đại hội, tôi ra lệnh cho bà lập tức quay về Hồng Nhan Cốc, không được tiếp cận Giang Thành nữa. Nếu không, chúng tôi sẽ trừng phạt các người theo quy định của đại hội. Nghe rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết hét lớn.
“Vi phạm quy tắc của đại hội? Quy tắc gì?”, cốc chủ thản nhiên hỏi.
“Đại hội sắp diễn ra, không cho phép bất cứ thế lực lớn nào đi chèn ép các thế lực nhỏ. Đối với những kẻ gây ra tình hình nghiêm trọng thì sẽ cử đội phán quyết can dự giải quyết”.
“Nhưng chúng tôi gần đây có đàn áp hay thôn tính thế tộc nào đâu. Sao các người cho rằng tôi tới Giang Thành gây phiền phức vậy?”, cốc chủ nheo mắt hỏi.
Đội trưởng đội phát quyết chau chặt mày. Thế nhưng người này nhanh chóng hừ giọng: “Cốc chủ, có phải bà đang nghi ngờ sự công bằng của đội Thiên Khải không?”
“Sao thế? Tôi không có quyền đó sao?”, cốc chủ thản nhiên hỏi lại.
“Đương nhiên là không! Vì đội Thiên Khải không bao giờ sai. Nếu như các người chuẩn bị tham gia đại hội thì phải tuân thủ quy tắc của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ tước quyền tham gia của Hồng Nhan Cốc. Rõ chưa?”, đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng nói.
“Các người nói cái gì?”, cốc chủ nheo mắt hỏi lại, đôi mắt hừng hực sát ý.
“Sao? Có vẻ cốc chủ cảm thấy bất mãn với phán quyết của chúng tôi nhỉ?”, đội trưởng cũng không hề khách khí, lập tức đối chất với bà ta.
Bầu không khí vô cùng quỷ dị. Người của Hồng Nhan Cốc cũng trở nên căng thẳng.
Thấy vậy, cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Tôi chưa gặp đội phán quyết Thiên Khải bao giờ. Nếu các người có thể chứng minh mình đúng là đội phán quyết thì tôi sẽ không ra tay với thần y Lâm nữa. Thế nào?"
“Tôi muốn các người lập tức quay về”, đội trưởng đội phán quyết quát lớn.
“Quay về? Sao? Đến cả việc tham quan Giang Thành mà tôi cũng không có đủ tư cách sao? Giờ tôi thấy các người nên tìm cách chứng minh thân phận đi. Nếu trong một phút không thể chứng minh thì đừng trách tôi vô tình”, cốc chủ lạnh lùng nói.
Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết giật mình. Tự mình chứng minh sao? Đây chẳng qua là cái cớ mà thôi. Cốc chủ đã quyết định ra tay, nhưng bà ta cần một lý do. Để đến khi đại hội hỏi lại thì bà ta có thể có cớ mà cãi.
Đội trưởng đội phán quyết giờ có chứng minh thế nào thì bà ta cũng sẽ lựa chọn không tin. Bởi vì đúng là bà ta từng gặp đội phán quyết Thiên Khải. Tuy nhiên không biết thì không có tội mà, nên bà ta sẽ lấy lý do này ra để làm cái ớ.
Tới khi đó dù đại hội có trừng phạt thì cũng không sao. Bà ta tin lúc này bản thân bà ta chẳng còn gì phải sợ đại hội nữa.
“Tấm lệnh bài này, bà nhận ra chứ?”, đội trưởng nói bằng vẻ vô cảm và đưa tấm lệnh bài ra.
“Không biết”, cốc chủ lắc đầu, thậm chí chẳng buồn nhìn.
“Hình Vân Long thì sao?”, người đội trưởng xắn ống tay áo lên để lộ hình vẽ ở cổ tay.
“Cũng không biết”.
Đội trưởng đội phán quyết không phải là kẻ ngốc, làm gì có chuyện không hiểu ý đồ của cốc chủ. Hắn chỉ tối sầm mặt, định lấy cây đao ra quyết chiến một trận.
Nếu là trước đây thì chắc là người đội trưởng đã làm như vậy nhưng bây giờ thì không thể. Vì thực lực của người này đã bị Lâm Chính ràng buộc. Hơn nữa hắn còn bị trúng kịch độc, bị thương nặng. Nếu mà đấu nhau với cốc chủ vào lúc này thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
“Khốn nạn”, hắn tỏ ra oán hận. Nỗi tức giận này thậm chí còn lớn hơn nỗi tức giận dành cho Lâm Chính.
“Thiên Khải đại nhân, mọi người về trước đi”, lúc này, tai nghe vang lên giọng của Lâm Chính. Người đội trưởng chau mày, không nói gì.
Lúc này mà bỏ đi sao được. Hắn mà bỏ đi thì cốc chủ lại càng được đà lấn tới. Thế nhưng giọng của Lâm Chính lại vang lên: “Cứ đi thôi, bà ta không làm gì đâu”.
“Ồ!”, người đội trưởng tỏ ra do dự.
Nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phất tay: “Chúng ta đi”.
Những người khác lập tức rời đi.
“Hừ! Đi sao? Người của đội Thiên Khải lại tha cho chúng tôi như vậy sao?”, cốc chủ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý. Bà ta cảm thấy những người này không phải là đội phán quyết Thiên Khải thật sự mà là người do Lâm Chính cử tới hù bọn họ. Bởi vì nếu là đội phán quyết thì sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Bà ta ra hiệu với người bên cạnh để giữ những kẻ này lại. Nhưng đúng lúc người phụ nữ trung niên đang định bước lên thì...
“Cốc chủ! Không hay rồi!”
“Sao thế?”, cốc chủ quay qua hỏi.
“Người ở Giang Thành vừa gửi thông tin nói rằng nhận được tín hiệu thần y Lâm rời khỏi Giang Thành”.
“Hả?”
Cốc chủ chau mày, nhìn những ngời trong đội Thiên Khải rời đi: “Mặc kệ đám người này đi, tất cả tiến vào Giang Thành”.
“Vâng”.
Đám đông lập tức lao vào Giang Thành. Cùng lúc này một chiếc xe Bently lái tới trước mặt đội Thiên Khải.
“Thiên Khải đại nhân, mời lên xe", người tài xế kéo kính xuống nói với đội trưởng đội Thiên Khải.
Người đội trưởng giật mình, hắn phát hiện ra Lâm Chính ngồi bên trong. Hắn nhìn ra xa thì thấy người của Hồng Nhan Cốc cũng đang chạy tới nên hắn lên xe ngay không chút chần chừ. Chiếc xe nhanh chóng lái về hướng Giang Thành.
“Thần y Lâm đúng là liều mạng, cốc chủ đang tìm kiếm cậu, thế lực cùa bà ta đáng sợ thế kia mà cậu vẫn tới tận đây. Dù tôi có dồn toàn lực thì cũng khó mà kiểm soát được. Vậy mà cậu lại xuất hiện, cậu không sợ bà ta giết cậu sao?”, đội trường lên tiếng.
“Không sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì bà ta không vào được Giang Thành”, Lâm Chính mỉm cười.
“Hả?”
Người đội trưởng tỏ ra bất ngờ. Điều này khiến hắn cảm thấy tò mò. Với một thế lực như thế mà Lâm Chính lại có thể ngăn chặn được sao?
Người đội trưởng rất muốn hỏi nhưng hắn biết chắc chắn Lâm Chính sẽ không nói nên đành đổi đề tài:“Thần y Lâm, cậu đã đưa tôi rời đi thì chắc cũng đoán được là cốc chủ không hề bị hù dọa đúng không?”
“Đương nhiên, cốc chủ là người rất tự cao tự đại. Bà ta không thể nào khuất phục người khác được. Nếu như không phải vì anh bị thương và trúng độc thì chắc chắn đã xảy ra xung đột với bà ta rồi”, Lâm Chính nói.
Đội trưởng im lặng, một lúc sau đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu tính thế nào?”
“Tôi à?”
“Đúng vậy!”
“Thiên Khải đại nhân, tôi không hiểu ý của anh”.
“Người thông minh không nói vòng vo. Nếu như cậu không sắp xếp để tôi rời đi mà để tôi và cốc chủ đối đầu tiếp thì chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cốc chủ đã quyết tâm ra tay với tôi rồi, tôi và bà ta giao đấu, chắc chắn là tôi sẽ chết trong tay bà ta. Tới khi đó đại hội sẽ trả thù Hồng Nhan Cốc, cậu và Hồng Nhan Cốc cũng có thù, tại sao không tận dụng cơ hội này để đại hội và Hồng Nhan Cốc đánh nhau một phen? Mặc dù Hồng Nhan Cốc mạnh nhưng tôi nghĩ so với đại hội thì cũng chỉ là con kiến thôi, bọn họ sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt. Tôi mà chết trong tay Hồng Nhan Cốc thì cũng không ai nghi ngờ cậu nữa. Vừa giết được tôi diệt khẩu vừa đổ được hết tội lỗi lên đầu Hồng Nhan Cốc, như vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”, người đội trưởng nói giọng khàn khàn, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”
“Nguyên nhân gì?”
“Bởi vì tôi không phải loại người đó”.
Chương 1799: Chờ đợi
Người đội trưởng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Lâm Chính.
“Sao? Lẽ nào tôi đã hiểu lầm thần y Lâm rồi? Trên thực tế thần y Lâm là một vị quân tử sao? Thần y Lâm, cậu cũng tin như vậy à?”, người đội trưởng trầm giọng.
“Ha ha tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói tôi là người rất thức thời”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì tôi biết, không thể giết các anh được”.
“Ồ?”
“Các anh chết sẽ để lại hậu quả trước giờ chưa từng có. Đại hội chắc chắn sẽ dồn toàn lực điều tra chân tướng. Tôi không dám đảm bảo họ có điều tra ra được tôi hay không. Nếu để đại hội biết được là kế hoạch của tôi thì khi đó những người xung quanh tôi cũng sẽ bị liên lụy, bọn họ sẽ chết không có đất chôn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vì vậy, cậu không dám cược?”
“Đúng vậy!”
“Vậy sao cậu dám ra tay với tôi?”
“Chẳng qua là cùng đường mà thôi. Thực tế có thể anh cũng phải chết. Nhưng giờ tôi đã có lựa chọn khác nên chẳng dại gì lại đi mạo hiểm nữa”. Dù sao thì tôi cũng không thua được”.
“Nếu đã vậy thì thần y Lâm, cậu sáp xếp tôi tới đây làm gì?”, người đội trưởng chau mày.
“Tôi nghĩ chắc anh cũng đoán ra được mục đích của tôi rồi”, Lâm Chính quay qua, mỉm cười: “Thiên Khải đại nhân, thường khi anh gặp người vi phạm quy tắc đại hồi rồi lại không chịu trừng phạt anh sẽ làm thế nào?”
“Giết!”
“Không giết được thì sao?”
“Lập tức báo lên cấp trên, nhờ họ tiến hành 'tuyệt phạt’ – thủ đoạn trừng phạt nghiêm nhất dành cho con người”.
“Vì vậy Hồng Nhan Cốc chắc là phù hợp với ‘tuyệt phạt’ nhỉ?”
“Đương nhiên”.
“Vậy thì, mời Thiên Khải đại nhân lập tức báo lên cấp trên để họ nhanh chóng chấp hành ‘tuyệt phạt’ đi".
“Ồ? Bảo tôi báo với cấp trên chuyện này sao? Cậu không sợ tôi sẽ tiện nói luôn chuyện của cậu à?”, người đội trưởng nheo mắt.
“Đương nhiên tôi không sợ. Bởi vì một khi anh làm như vậy thì đồng nghĩa lưới rách cá chết. Tôi biết anh không sợ chết nhưng tính mạng của những người khác trong đội phán quyết thì anh khá quan tâm. Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì chắc chắn họ cũng sẽ được chôn cùng tôi thôi. Anh là người có lý trí, chắc chắn không hi vọng chuyện đó xảy ra”, Lâm Chính mỉm cười.
Người đội trưởng rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ lập tức báo cáo lên bên trên. Theo như tiêu chuẩn thì sẽ mời họ tiến hành đòn ‘tuyệt phạt’ dành cho Hồng Nhan Cốc”.
“Rất tốt! Cảm ơn”, Lâm Chính thở phào.
“Thần y Lâm đừng mừng quá sớm. Từ lúc tôi báo cáo đến lúc thực thi ít nhất cũng cần ba ngày. Giờ cốc chủ đang tiến vào Giang Thành, tôi sợ cậu chưa đợi được ‘tuyệt phạt’ thì đã bị bà ta chia thành tám mảnh mất rồi”.
“Điều này anh không cần lo lắng. Được rồi, Thiên Khải đại nhân, anh về trước đi, những chuyện còn lại để tôi giải quyết”, Lâm Chính cười sau đó xuống xe.
Đội trưởng đanh mắt nhìn ra ngoài và giật mình. Đây là con đường đi tới Giang Thành. Nhưng hôm nay trên con đường này tập trung không ít người. Ai cũng cầm micro hoặc là máy ảnh, đứng ở bên đường nhón cả chân lên như chờ đợi điều gì đó.
“Đợi đã”, người đội trưởng hô lên.
“Sao thế? Thiên Khải đại nhân cũng có hứng thú với thứ này à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Tôi muốn biết, rốt cuộc cậu có cách gì để ngăn chặn cốc chủ”, người đội trưởng nghiêm túc nói.
“Điều đó quan trọng đến vậy sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu cậu không chặn được thì hôm nay sẽ chết ở đây. Vậy thì tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vậy thì đúng ra tôi không nên viết bản báo cáo cho cấp trên mà viết di chúc thì đúng hơn”, người đội trưởng nói.
“Vậy à…vậy thì anh ở đây xem đi. Lát nữa anh sẽ hiểu thôi”, Lâm Chính lại ngồi lên xe, chỉ về phía người tài xế.
Người tài xế hiểu ý bèn tấp xe vào bên đường. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đội hình của Hồng Nhan Cốc đã xuất hiện…
Ở đầu đường còn lại cũng có vài chiếc xe lái tới. Trong đó có một chiếc xe mà khiến đám đông phải sục sôi.
“Đó là đại diễn Tống”.
“Ông ấy tới rồi”.
“Xem ra tin đồn là thật”.
Đám đông kích động rỉ tai nhau, cả hiện trường bùng nổ…
Chương 1800: Trúng kế
Hiện trường sục sôi khiến cho người đội trưởng càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Những người này là nhà báo phải không?”, hắn hỏi.
“Đúng vậy, mà không phải là nhà báo bình thường, trong đó có vài người đại diện tho những hãng truyền thông lớn nhất hiện nay. Fan hâm mộ rất đông”, Lâm Chính nói.
“Cậu tìm bọn họ tới làm gì?”, người đội trưởng hỏi tiếp.
“Lát nữa anh sẽ biết thôi”, Lâm Chính mỉm cười, không giải thích thêm.
Chiếc xe của Tống Kinh lái tới và dừng lại. Tống Kinh vội vàng bước xuống xe. Giới truyền thông lao lên.
“Đạo diễn Tống, có thể phỏng vấn ông một chút không?”
“Đạo diễn Tống, khán giả có vài câu hỏi muốn hỏi ông. Ông có tiện nói chuyện không?"
“Đạo diễn, liên quan tới Chiến Hổ phần 1 tiến độ thế nào rồi?”
“Có thông tin nói rằng ông tới đây để quay Chiến Hổ phần 2, có đúng như vậy không?”
“Đạo diễn Tống…"
Đám phóng viên nhốn nháo, tranh nhau hỏi. Tống Kinh bị vây kín. Ông ta chỉ mỉm cười, lên tiếng: “Các vị! Xin nhường đường, lát nữa tôi sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi của các vị, không cần phải vội”.
Thái độ đầy thiện cảm của Tống Kinh khiến cho đám nhà báo thấy thoải mái, thế là họ nhường đường. Đúng lúc này người của Hồng Nhan Cốc cũng có mặt.
Thấy có nhiều nhà báo tập trung ở đây thì họ cảm thấy bất ngờ.
“Chuyện gì vậy? Đó là ai?”, cốc chủ chau mày.
“Cốc chủ yên tâm, tôi sẽ đuổi họ đi ngay lập tức”, người phụ nữ trung niên chỉ huy cho thuộc hạ của mình.
Đúng lúc này, Tống Kinh đột nhiên mỉm cười bước tới.
“Ây da cô Tiêu, ngôi sao mới của chúng ta cuối cùng cũng đã có mặt rồi. Ha ha…”, Tống Kinh bật cười, bước tới bắt tay cốc chủ.
Cốc chủ ít một hơi thật sâu, cảm thấy bàng hoàng. Một giây sau…Tách tách…Đèn flash nháy liên tục, toàn bộ đám nhà báo ào đến, chĩa máy quay về phía cốc chủ.
Hình ảnh cốc chủ lập tức được đưa lên mạng. Cả không gian mạng bùng nổ. Một cô gái xinh đẹp như vậy đương nhiên là thu hút sự chú ý của không ít người.
“Khốn nạn, ông là ai mà dám mạo phạm cốc chủ? Đồ chán sống này!"
Người phụ nữ trung niên tức giận, rút kiếm ra định giết Tống Kinh. Tống Kinh sợ tới mức hồn bay phách tán. Ông ta không dám do dự, lập tức nói với đám nhà báo: “Các vị, tôi giới thiệu đây chính là diễn viên nữ chính mới trong phim Chiến Hổ 2 – cô Tiêu Bất Hồng.
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Người phụ nữ trung niên cũng giật mình, thế nhưng vẫn định đâm kiếm về phía trước. Đúng lúc này, cốc chủ ngăn lại: “Đừng làm loạn, dừng tay lại”.
“Cốc chủ…”
“Chiến Hổ 2 là bộ phim do thần y Lâm đầu tư…chúng ta bị trúng kế rồi. Tất cả đều là cái bẫy của thần y Lâm”, cốc chủ lên tiếng.
“Trúng kế sao?”, đám đông không hiểu mô tê gì.
Đám nhà báo lại lao lên. Bọn họ chĩa thẳng camera về phía đám người Hồng Nhan Cốc.
“Đạo diễn Tống, đây là nữ chính của Chiến Hổ 2 sao? Cô Tô không diễn nữa à??”, một nhà báo hỏi.
“Cô Tô do vấn đề sức khỏe nên tạm thời không diễn phần hai được. Vì vậy chúng tôi thay nữ chính. Vai diễn này sẽ do cô Tiêu Bất Hồng đảm nhiệm. Ngoài ra, cô Tiêu còn một một phân cảnh đặc biệt với thần y Lâm. Tôi nghĩ chắc mọi người sẽ kỳ vọng lắm”. Tống Kinh mỉm cười.
“Woa!”
“Có phân cảnh với thần y Lâm nữa sao?”
“Cô Tiêu xinh đẹp như thế này mà diễn cặp với thần y Lâm thì chắc chắn sẽ tạo được hiệu ứng tốt lắm”
“Đây sẽ là tin hàng đầu của ngày hôm nay”.
“Chắc chắn sẽ trở thành chủ đề tìm kiếm hot nhất mạng xã hội”.
Đám nhà báo kích động, cứ thế vây lấy cốc chủ. Tống Kinh cũng hét lớn: “Các vị, tôi còn một chuyện nữa cần phải thông báo. Lần này tôi về Giang Thành là vì cần quay ngoại cảnh. Trong quá trình quay sẽ được phát trực tiếp toàn bộ. Không! Bắt đầu từ giờ phút này sẽ phát trực tiếp toàn bộ những phân cảnh liên quan tới cô Tiêu, và đặc biệt thông báo, thần y Lâm cũng sẽ xuất hiện nhé. Mọi người đừng bỏ lỡ đấy”.
“Woa!", đám đông lại điên cuồng bấm máy. Mạng xã hội bùng nổ. Tất cả đều được phát trực tiếp. Chiến Hổ 2 không sợ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé sao.
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng. Hiện tại đây là bộ phim được khán giả quan tâm nhất hiện nay. Nếu như phát trực tiếp toàn bộ quá trình đóng phim thì cũng sẽ thu hút không ít sự chú ý.Đám nhà báo cũng không nhịn được nữa bèn quay qua phỏng vấn cốc chủ và Tống Kinh.
Đám đệ tử cốc chủ lập tức ngăn họ lại.
Nhưng vô ích...
Máy quay đã chĩa thẳng vào mặt cốc chủ…
Bình luận facebook