-
Chương 1787-1790
Chương 1787: Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ
???
Điên rồi!
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Đó là người của đội phán quyết Thiên Khải!
Đó là sức mạnh đại diện cho đại hội!
Đầu óc thần y Lâm có vấn đề à? Dám đối kháng với sức mạnh của đại hội?
Hơn nữa… rốt cuộc anh có biết mình đang đối diện với cái gì không?
Sức mạnh đó!
Tồn tại đó!
Là thứ mà anh có thể đối phó được sao?
Phong phó bang chủ cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, không thể suy nghĩ được nữa
Rầm!
Lúc này, một tiếng động nặng nề lại vang lên, sau đó là một bóng người bay tới giống như mũi tên.
Phong phó bang chủ vẫn chưa kịp có phản ứng.
Ầm!
Mặt đất chấn động, đá bay tung tóe, bụi bặm mịt mù.
Đến khi bọn họ nhìn rõ thì thấy một người đang nằm trong hố đất rộng lớn.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng thẳng, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đã lao đến gần trong chớp mắt, đánh một quyền vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng.
Mặc dù thành công đỡ được chiêu này, nhưng mặt đất dưới chân lại không chịu được sức mạnh bá đạo cuồng bạo của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải. Cả mặt đất bị lật tung, Lâm Chính cũng vì không có trọng tâm mà ngã xuống đất lần nữa, mặt mày dính đầy bụi bẩn, vô cùng chật vật.
Vù vù vù…
Ảnh ngự cũng hành động.
Bọn họ đều rút kiếm, xông tới chỗ đội phán quyết Thiên Khải.
Nhưng ảnh ngự xưa nay mạnh mẽ vô địch vẫn có chênh lệch không ít so với đội phán quyết Thiên Khải…
Hai bên giao đấu chỉ mấy chiêu, ảnh ngự đã rơi vào thế yếu.
Kiếm trong tay bọn họ hoàn toàn không thể đụng vào đội phán quyết Thiên Khải, ngược lại phải hứng chịu không ít đòn tấn công. Giáp sắt dày nặng bị đánh méo mó, thậm chí có hai ảnh ngự đã chảy máu, tràn ra khỏi khe hở mũ giáp.
Chỉ hơn hai mươi chiêu, toàn bộ người của ảnh ngự đều bị đánh lùi, đến bên cạnh Lâm Chính.
Đội phán quyết Thiên Khải đã rút vũ khí sắc bén từ thắt lưng ra.
“Thần y Lâm, sự can đảm của cậu thật khiến người ta khâm phục, chỉ tiếc tài trí và mắt nhìn của cậu hơi đáng lo. Cậu không thể nào chiến thắng chúng tôi, bây giờ cậu ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ còn giữ được một mạng. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chiến đấu, chúng tôi chỉ đành chặt đầu các cậu xuống cảnh cáo người đời!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải bình tĩnh nói, đồng thời rút thanh kiếm ở thắt lưng bên dưới áo choàng ra.
Đó là thanh Đường Đao dài màu đỏ tươi, lưỡi đao lóe lên tia sáng, sắc bén đáng sợ, dường như có thể chém đứt tất cả.
Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, nhiệt độ ở xung quanh hạ thấp mấy độ, dường như mặt đất sắp kết thành sương băng.
Toàn bộ đội Thiên Khải đều rút kiếm.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ toát ra sát ý vô tận.
Phong phó bang chủ run rẩy, vừa sợ hãi vừa phấn khích.
“Đây là thực lực của đội Thiên Khải sao? Đây chính là đội Thiên Khải sao? Hay! Hay! Ha ha ha ha… lần này thần y Lâm chết chắc! Cậu ta chết chắc!”, Phong phó bang chủ phấn khởi la lên.
Ông ta biết, thần y Lâm đã hoàn toàn chọc giận đội Thiên Khải.
Đội Thiên Khải đã nổi sát tâm!
Vừa rồi Lâm Chính còn không phải đối thủ của đội Thiên Khải, bây giờ bọn họ đã thật sự nổi giận, vậy chẳng phải đám ô hợp Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sẽ bị giết sạch, thi thể đầy đất hay sao?
Dường như Phong phó bang chủ đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chính nằm co giật trong vũng máu, hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình.
Răng rắc…
Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên nhiều tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng.
Tiếng bước chân không quá to, nhưng vì quá nhiều nên có vẻ vô cùng huyên náo.
“Hửm?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nhìn về phía phát ra tiếng động, nhíu mày: “Đó là người của cậu sao?”.
“Phải”.
Lâm Chính phủi bụi bặm trên cơ thể, gật đầu.
“Cần gì phải gọi bọn họ đến đây chịu chết? Dù cậu có gọi một nghìn, một vạn người đến cũng chỉ uổng công vô ích”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải lắc đầu nói.
“Không, anh sai rồi, bọn họ không phải đến để đối phó các anh”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Vậy bọn họ đến làm gì?”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải hơi bất ngờ, hỏi.
“Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ!”, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên chăm chú, tròng mắt đỏ lên: “Đó là phong tỏa nơi này!”.
“Phong tỏa?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải kinh ngạc.
Lâm Chính bỗng nhiên giơ tay, ném vào không trung.
Soạt…
Nhiều châm bạc lấp lánh được anh ném lên trời.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, châm bạc lấp lánh như sao trời, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta say mê.
Một giây sau, tất cả châm bạc đã rơi xuống giống như những giọt mưa, toàn bộ rơi lên người Lâm Chính… và cả trên người những ảnh ngự ở đằng sau anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi.
Một luồng sát khí hung ác không gì sánh bằng lan tỏa ra bốn phía với Lâm Chính làm trung tâm…
“Cái gì?”.
Phong phó bang chủ ngơ ngác nhìn lại, tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Chương 1788: Đại chiến kinh thiên
Phong tỏa?
Là định phong tỏa khu vực này sao?
Giết người diệt khẩu?
Thần y Lâm thật sự hạ quyết tâm muốn giết người của đội phán quyết Thiên Khải?
Tên này điên rồi sao?
Phong phó bang chủ phát hiện mình đã không thể dùng ánh mắt nhìn người thường để nhìn Lâm Chính.
Sao mình lại chọc phải kẻ như vậy?
Phong phó bang chủ phẫn nộ không thôi.
Nhưng dù Lâm Chính nói như vậy, đội phán quyết Thiên Khải vẫn không có gì phải sợ.
“Thần y Lâm, xem ra cậu đã quyết tâm muốn đấu với chúng tôi! Vậy được, chúng tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Tôi muốn qua cuộc chiến này, người đời không còn dám khiêu khích và phản kháng chúng tôi nữa, cũng để người đời hiểu được quyền uy của đại hội!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ tựa lông hồng bay về phía Lâm Chính.
Khi vừa đến gần thì một đao giết tới.
Tựa như thiên ngoại phi tiên!
“Thần y Lâm, tôi sẽ dùng đầu cậu để cho người đời biết sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội!”.
Một tiếng quát vang vọng trời đêm.
Sau đó một ánh đao xẹt qua bầu trời.
Đao này đáng sợ đến mức nào.
Hai mắt Lâm Chính đỏ như máu, rút kiếm Vũ Tôn mà Tăng Không tặng ra, vung kiếm chém.
Keng!
Lưỡi kiếm kêu điên cuồng, một đường kiếm quang sáng như tuyết không hề thua kém đao quang hạ xuống, va mạnh vào nhau.
Ầm…
Đao kiếm va chạm, hai luồng sức mạnh trên thần binh tuyệt thế điên cuồng xao động, tỏa ra sức phá hoại đáng sợ vô địch thế gian.
Sức mạnh như sóng lan ra xung quanh.
Lâm Chính và đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nắm thần binh trong tay, không ai nhường ai.
Thời khắc này, Lâm Chính lại đỡ được đòn tấn công đáng sợ của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải.
Vù vù vù vù…
Lúc này, ảnh ngự sau lưng anh cũng hành động.
Bọn họ đều nâng trường kiếm, sử dụng kiếm lực giống như sóng biển cuồn cuộn, đánh về phía người của đội phán quyết Thiên Khải.
Dường như dưới khôi giáp lạnh lẽo ấy che giấu những con dã thú hung ác đáng sợ.
Rầm!
Một kiếm chém tới, một người phán quyết lập tức chống đỡ, nhưng lại bị một kiếm của ảnh ngự chém cho cả người lảo đảo.
Hiển nhiên, nhờ sự hỗ trợ từ châm bạc của Lâm Chính, thực lực của ảnh ngự đã tăng vọt không biết bao nhiêu lần.
Hai bên lao vào chém giết.
Đội trưởng đội phán quyết ánh mắt nghiêm nghị, biết rằng lần này Lâm Chính không dễ đối phó, chắc chắn phải tốc chiến tốc thắng.
“Mở!”.
Hắn quát khẽ một tiếng, vung Đường Đao trong tay lên.
Một vòng sức mạnh giống như gợn sóng nổ ra, đánh lùi Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn chưa đứng vững, đội trưởng đội phán quyết đột nhiên dùng một tay đâm Đường Đao xuống mặt đất trước mặt, tiếp đó rung chuyển cánh tay, cầm Đường Đao vung lên trên.
Vù!
Cả mặt đất đột nhiên bị hất tung, khối đất to lớn giống như ngọn sóng bao trùm lấy Lâm Chính.
Lâm Chính lùi về sau ba bước, trở tay chém dọc một kiếm vào đống đất đá bị hất tung lên.
Giây sau, đội trưởng đội phán quyết cầm kiếm giết ra từ đống đất, Đường Đao trong tay cuốn theo bảy tàn ảnh, chém về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng vung kiếm Vũ Tôn liều mạng chống đỡ
Keng! Keng!
Đao kiếm hai bên đan xen với nhau, phát ra tiếng va chạm rõ rệt.
Nơi chúng giao nhau tóe ra rất nhiều tia lửa.
Tốc độ của hai người đều vô cùng nhanh.
Lâm Chính vốn không chống đỡ được. Trong lúc cấp bách, anh lại châm mười cây châm lên cánh tay mình mới miễn cưỡng đuổi kịp Đường Đao của đội trưởng đội phán quyết.
Nhưng trái ngược với sự cật lực của anh, đội trưởng đội phán quyết có thể nói là thong dong đi dạo, vô cùng nhẹ nhõm.
Dường như hắn còn chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực.
Keng!
Lúc này, Đường Đao đột nhiên đẩy tới, chấn lùi Lâm Chính bảy tám mét.
Lâm Chính cố gắng ổn định lại, nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, hai chân giẫm lên mặt đất tạo thành mấy dấu chân thật sâu mới dừng lại.
Mặc dù cơ thể đã dừng lại, nhưng tay cầm kiếm run rẩy không ngừng, nhìn lại thì gang bàn tay đã chảy máu, da tay cầm kiếm đã nứt ra.
Sức lực thật đáng sợ.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị.
“Thần y Lâm, mặc dù cậu dùng châm bạc miễn cưỡng nâng cao sức mạnh và thực lực của cậu, nhưng cực hạn của con người vẫn ở đó! Cực hạn của cậu không đủ để chống lại tôi! Thực lực cậu thể hiện ra khiến tôi kinh ngạc, nhưng nếu cậu muốn đánh bại tôi thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm!”.
Đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói, dường như không định để Lâm Chính có cơ hội nghỉ ngơi, hắn tiếp tục xông lên, Đường Đao chém tới tấp như gió bão.
Lâm Chính vội vã cầm kiếm lên đỡ.
Keng keng…
Một chuỗi tiếng động lại vang lên.
Lâm Chính cảm thấy cánh tay mình sắp bị Đường Đao của hắn chém đứt.
May là bội kiếm của võ tôn, nếu là kiếm bình thường thì e rằng đã bị Đường Đao của đội trưởng đội phán quyết chém thành mảnh vụn.
Đây là thực lực của đội phán quyết Thiên Khải sao?
Đúng là vượt ngoài sự hiểu biết của võ giả!
“Vở kịch này nên kết thúc rồi!”.
Cuối cùng, đội trưởng đội phán quyết trở nên nghiêm nghị. Dường như hắn không muốn kéo dài thêm nữa, lập tức đánh bay kiếm Vũ Tôn mà Lâm Chính vội vàng đưa lên chắn ngang trước ngực. Sau đó cánh tay hắn chấn động, Đường Đao ở trên không đột nhiên dừng lại chưa tới 0,1 giây, cơ thể của đội trưởng đội phán quyết biến thành một tàn ảnh, xoay người một vòng, trở tay chụp lấy chuôi đao của Đường Đao, dùng một tư thế cực kỳ tiêu sái cầm đao chém ngang cổ Lâm Chính.
Chiêu này vô cùng trôi chảy, vô cùng xinh đẹp.
Về mặt tốc độ cũng đã đột phá biểu hiện trước kia.
Lâm Chính hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ này!
Đao này anh không tránh được!
“Hay lắm!”.
Phong phó bang chủ ở xa xa kích động nắm chặt hai tay, đồng tử mở to.
Ông ta luôn mong chờ cảnh này.
Keng!
Nhưng một giây sau, lại một tiếng động to rõ vang lên.
Lưỡi đao của Đường Đao đâm vào cổ Lâm Chính một cách vững vàng, cứ vậy dừng lại!
“Cái gì?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải sững sờ.
Đao của mình… lại không thể chém đứt cổ Lâm Chính?
Sao có thể như vậy?
Chương 1789: Cấm chiêu
Cảnh này chấn động đến mức nào!
Đó là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đấy!
Là cao thủ vô thượng do đại hội ủy nhiệm!
Thực lực và địa vị của hắn ở giới võ thuật chắc chắn hơn xa bình thường.
Hồng Nhan Cốc gì đó! Cô Phong gì đó! Đều không thể so sánh với hắn!
Bởi vì hắn đại diện cho đại hội!
Võ lực của người như vậy chắc chắn không phải người bình thường có thể sánh kịp. Thanh đao của hắn phá núi chặn biển đương nhiên tiện tay là có thể làm được.
Nhưng… loại tồn tại hơn người này lại không chém thể chém đứt cổ của thần y Lâm!
Cổ của anh được làm bằng chất liệu gì?
Mọi người đều kinh hãi.
Ngay cả đội trưởng đội phán quyết cũng không thể tin nổi.
Vèo!
Trong lúc hắn thất thần, một thanh trường kiếm sáng như tuyết bay tới, đâm thẳng vào tim hắn.
Đội trưởng đội phán quyết phản ứng nhanh, lập tức hoàn hồn lại, trở tay vung ngang đao đỡ.
Kiếm này tuy nhanh nhưng vẫn quá gấp gáp, cộng thêm tốc độ không đủ, nhanh chóng bị Đường Đao chặn lại.
Vù vù vù…
Một giây sau, tia sáng màu bạc rực rỡ lại bay đi, đâm vào ngực đội trưởng đội phán quyết một cách cực kỳ ảo diệu.
Đội trưởng đội phán quyết liên tục lùi về sau, nghiêm túc nhìn kỹ mới phát hiện đó là châm bạc!
Hóa ra chiêu kiếm vừa rồi không phải để giết chết đội trưởng đội phán quyết, mà là để che mắt. Số châm bạc này mới là vũ khí để đối phó với hắn!
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.
Y thuật của Lâm Chính người đời đều biết.
Châm của anh… tuyệt đối không đơn giản!
Nhưng nếu chỉ là mấy cây châm bạc nho nhỏ mà có thể khống chế đội trưởng đội phán quyết thì đội phán quyết Thiên Khải chẳng phải chỉ có hư danh sao?
Hắn một tay cầm Đường Đao, tay kia tóm lấy số châm bạc đó, trên đầu ngón tay đột nhiên tuôn ra một luồng gió mạnh vừa dịu dàng vừa nồng đậm.
Những luồng gió đó bao bọc lấy châm bạc đâm trên ngực hắn, chấn chúng từng chút một, hắn định đưa những cây châm bạc đó ra khỏi người mình qua lỗ châm, sau đó cưỡng ép rút nó ra.
Đó là một cách rút châm vô cùng mạnh bạo và xa xưa.
Người bình thường không thể nào nắm giữ.
Nhưng cách đó… rất hữu hiệu!
Quả nhiên không lâu sau, châm bạc lại bị đội trưởng đội phán quyết rút ra. Mặc dù ngực hắn đầm đìa máu nhưng không tính là vết thương lớn.
Sau đó, hắn lại lấy một viên đan dược ra, cho vào miệng.
“Đó là thuốc giải độc đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Không sai, bất cứ độc nào cũng có thể giải được. Thần y Lâm, đại hội chúng tôi bao gồm toàn bộ mọi thứ, bất kể là dùng đao, dùng kiếm, dùng độc, thật ra chúng tôi đều chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai. Có lẽ trên thế giới này cậu là một y võ ưu tú nhất, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu muốn đối kháng với chúng tôi, cậu vẫn còn quá non”.
Đội trưởng đội phán quyết lạnh giọng nói, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa bị thương.
Lần này lại bị Lâm Chính làm đổ máu, trong lòng hắn dâng lên ngạo khí và sự hung ác đã lâu năm không thấy.
Hắn không chịu đựng được nữa, dường như Đường Đao nắm trong tay cũng cảm nhận được tâm trạng xao động của hắn mà nhẹ nhàng rung lên.
Lâm Chính nghiêm mắt nhìn, cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều.
“Thần y Lâm, tiếp chiêu!”.
Đội trưởng đội phán quyết khẽ giọng quát, cầm đao vung lên.
Vèo!
Trường đao quét ngang, một trận gió mạnh lan ra.
Gió như lưỡi đao xé rách đất trời, dùng khí thế bẻ gãy củi khô chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa ngang kiếm chống đỡ.
Nhưng luồng gió mạnh đó quá đáng sợ, chỉ vừa chạm vào người đã bị đánh bay ra xa, đâm mạnh vào một gò đất ở phía sau.
Trong nháy mắt, cả gò đất ngoại trừ sườn dốc mà Lâm Chính nằm, những chỗ khác đều bị gió san bằng, đáng sợ đến mức nào.
Ngực Lâm Chính toàn là lưỡi đao, áo bị xé thành mảnh vụn, để lộ cơ thể cường tráng.
Nhưng da thịt anh không hề tổn hại, thậm chí chút dấu vết cũng không có.
Đội trưởng đội phán quyết mắt tối lại, tiếp tục xông tới. Đường Đao chém mạnh xuống, thế tấn công mạnh bạo ập tới giống như miệng của ác ma ngoạm về phía Lâm Chính.
Tốc độ quá nhanh!
Khí thế quá cuồng bạo!
Lâm Chính chưa kịp đứng dậy đã bị Đường Đao chém tới, dù đã cầm kiếm đỡ nhưng vẫn không đỡ được.
Keng! Keng!
Tiếng hét to rõ không dứt bên tai.
Có cái đánh vào kiếm Vũ Tôn, cũng có cái đâm lên người Lâm Chính.
Nhưng cho dù Lâm Chính có trúng bao nhiêu kiếm lên người cũng không thể làm tổn thương anh mảy may…
Lâm Chính thấy vậy dứt khoát từ bỏ phòng ngự mà phản công.
Đội trưởng đội phán quyết lập tức xoay Đường Đao ngăn chặn.
Cuối cùng Lâm Chính cũng nắm bắt được cơ hội.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Lâm Chính hét lên một tiếng, dùng kiếm chặn Đường Đao, trở tay đánh tới một chưởng.
Sức mạnh vô tận giống như lốc xoáy hội tụ ở lòng bàn tay anh. Một sức mạnh phá hoại huyền diệu đến mức không thể dùng lời nói để giải thích bùng phát.
Rầm!
Chưởng đánh vào ngực của đội trưởng đội phán quyết.
Keng!
Đội trưởng đội phán quyết bay ngược ra xa, đâm nát căn nhà tranh, đâm vỡ ba tảng đá, đến khi hắn rơi xuống đất, mặt đất cũng rung lắc.
Uy lực đáng sợ đến mức nào!
Uy lực của chưởng này không thua kém gì đội trưởng đội phán quyết!
Đợi hắn gian nan bò dậy…
Soạt!
Mặt nạ trên mặt hắn lập tức chia năm xẻ bảy, rơi xuống, để lộ một gương mặt không tính là già nua nhưng rất tang thương.
Đội trưởng đội phán quyết sờ mặt mình, đường nhìn lại dừng trên người Lâm Chính.
Hắn nhìn mái tóc vốn màu đen của anh biến thành màu trắng như tuyết, lại quan sát cơ thể anh một lượt, trong chốc lát bỗng hiểu ra gì đó.
“Lẽ nào cậu… có cơ thể võ thần?”.
“Thiên Khải đại nhân quả nhiên hiểu nhiều biết rộng”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao có thể?”, đội trưởng đội phán quyết để lộ vẻ ngạc nhiên: “Trong tài liệu liên quan đến cậu mà cấp trên đưa cho, rõ ràng thể chất thân xác của cậu là tiên thiên cương khu, vì sao… lại biến thành cơ thể võ thần?”.
“Vậy thì tôi nghĩ kho tài liệu của các người nên cập nhật rồi”.
“Ừm… Nhưng điều này không có nghĩa chúng tôi không làm gì được cậu! Cơ thể võ thần quả thật rất mạnh, nhưng không phải vô địch. Có lẽ lần này sẽ là một trận chiến vất vả, nhưng để bảo vệ cho sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội… Thần y Lâm, tôi không thể không sử dụng cấm chiêu này!”, đội trưởng đội phán quyết nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, toàn thân hắn đột nhiên xuất hiện một luồng gió mạnh.
Luồng gió rất mạnh mẽ, thổi cho áo choàng trên người hắn kêu soạt soạt.
Cùng lúc đó, hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, hơn nữa trên mặt đã xuất hiện một đường vân hùng ưng, cũng tỏa ra màu xanh lam.
Hiện tượng này hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích!
Đúng là khiến người ta kinh hãi.
“Cấm chiêu?”, Lâm Chính cũng kinh hãi.
“Thần y Lâm, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là Thiên Khải, thế nào là phán quyết!”.
Đội trưởng đội phán quyết quát lớn một tiếng, đâm Đường Đao trong tay xuống dưới chân.
Cùng lúc đó, những người phán quyết đang chiến đấu kịch liệt với ảnh ngự đều miễn cưỡng rút lui. Hai người trong số đó còn đưa Phong phó bang chủ đang ngồi dưới đất lùi về sau.
“Không hay!”.
Lâm Chính ý thức được chuyện bất thường, đột nhiên quát lên với các ảnh ngự: “Rút!”.
Nhưng…
Không kịp nữa rồi!
“Đao Trấn Chư Thiên!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải quát khẽ một tiếng, Đường Đao trong tay xoay tròn, một luồng sức mạnh vô tận thuận theo Đường Đao chui vào lòng đất, sau đó lan tràn ra xung quanh, rồi lại đồng loạt bay ra…
Ầm…
Một tiếng nổ kích liệt vang lên từ núi hoang.
Người ở xa xa chỉ nhìn thấy giữa màn đêm, đỉnh núi hoang ở ngoài Bồ Thành đã bị lật tung.
Vô số tảng đá bay lên không trung, một luồng khí tức màu xanh lam nhạt xông thẳng lên tầng mây.
Giống như núi lửa bùng phát…
Chương 1790: Đại Diệt Thần Nhẫn Trận
Phịch!
Phong phó bang chủ được người phán quyết đưa đến bãi đất trống đặt đó.
Hai chân ông ta đã nhũn ra, lập tức ngã ra đất, toàn thân run rẩy.
Bên tai vang lên tiếng nổ và tiếng va đập kịch liệt, còn có tiếng đá lăn và mặt đất nứt ra.
Mặt đất đang không ngừng rung chuyển, cứ như động đất cấp 18.
Phong phó bang chủ sợ đến mức co rúm dưới đất, không dám nhìn.
Mấy chục giây qua đi, mặt đất rung chuyển đã dừng lại, Phong phó bang chủ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn lại núi hoang ở xa xa bụi bặm lan tràn, tảng đá lớn đã rơi xuống dưới chân núi, toàn bộ thân núi hoàn toàn nứt ra, trong không khí chỉ còn lại khí tức hủy diệt và cát đá lơ lửng.
“Đây chính là… sức mạnh của người phán quyết Thiên Khải?”.
Phong phó bang chủ mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng giống như tận thế ấy.
Lúc này, người phán quyết Thiên Khải lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Đúng, đúng, không sao, cậu xử lý đi”.
Người phán quyết đó nói đơn giản hai câu, sau đó cúp máy.
“Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”, Phong phó bang chủ ngạc nhiên hỏi.
“Gọi cho người bên ngoài núi, để bọn họ xử lý, phong tỏa nơi này, tránh gây ra động tĩnh quá lớn ở bên ngoài, sau này khó mà giải quyết”, người phán quyết đó thản nhiên nói.
“Phong tỏa? Cần gì phải làm chuyện dư thừa như vậy? Không phải thần y Lâm đã phái người phong tỏa nơi này rồi sao?”, Phong phó bang chủ nghi hoặc hỏi.
Người phán quyết đó nâng đao trong tay lên, nói: “Bọn họ không phong tỏa được! Bởi vì bọn họ đã giúp thần y Lâm, là tội nhân của đại hội, cho nên bọn họ cũng phải bị trừng phạt. Thần y Lâm đã chết, chúng tôi phải thanh lý tất cả sự việc và người liên quan đến thần y Lâm. Xét thấy chuyện này ảnh hưởng trọng đại, cho nên chúng tôi sẽ không nương tay, bất cứ kẻ có tội nào cũng phải bị trừng phạt!”.
Người phán quyết lạnh lùng nói, sau đó cầm đao đi ra bên ngoài.
Người phán quyết khác cũng như vậy.
Thần y Lâm đã chết, chuyện này cũng nên chấm dứt rồi.
Phong phó bang chủ thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Lâm Chính đã chết, ông ta không còn lo lắng gì về sau nữa.
Nay tất cả lãnh đạo cấp cao của Hắc Sa đều bị Lâm Chính giết, Thang Hắc Sa cũng tiêu đời, chẳng phải từ nay về sau ông ta sẽ là đại ca sao?
“Bồ Thành sẽ là của tôi! Thần y Lâm, kết thúc rồi! Mọi thứ đều kết thúc rồi! Việc này không thể trách ai khác, chỉ trách cậu quá tự đại! Ngay cả đội phán quyết Thiên Khải mà cũng dám động! Ha ha, làm người không thể tự đại quá!”.
Phong phó bang chủ nhìn đỉnh núi hoang tan nát, nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Đúng lúc đó, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên sượng lại.
Sau đó… dần dần đông cứng.
Mắt cũng dần mở to.
Ông ta ngây ra một lúc, sau đó dụi mắt, nhìn về phía nơi bụi đất đầy trời trên núi hoang tan nát.
Chỉ một ánh mắt, ông ta đã không nhịn được la lên.
“Cậu ta chưa chết! Cậu ta vẫn chưa chết!”.
Người phán quyết ở xung quanh nghe vậy đều dừng bước, nhìn về phía núi hoang đổ nát.
Đội phán quyết ở bên này cũng dừng lại, chăm chú nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính với mái tóc bạc, thân trên để trần, cầm kiếm Vũ Tôn đi ra từ đống bụi đất.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Trúng một đòn của Viêm đại nhân như thế mà không chết? Người này… thật lợi hại!”.
Một người của đội phán quyết Thiên Khải không khỏi cảm khái.
Thực lực của Lâm Chính đã vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.
Nhưng đội trưởng đội phán quyết lại không ngạc nhiên.
Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Các người không cần phải căng thẳng. Mặc dù người này có cơ thể võ thần, thực lực hung hãn, nhưng muốn giết chết cậu ta cũng không phải chuyện gì khó! Sự trang nghiêm của đại hội không được phép nghi ngờ! Các cậu mau triển khai Đại Diệt Thần Nhẫn Trận cùng với tôi!”.
Nói xong, đội trưởng đội phán quyết nhảy vọt lên độ cao hơn mười mét, cầm Đường Đao chém về phía núi hoang đổ nát.
Vù!
Một luồng cương khí mạnh mẽ bùng lên từ mũi đao, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính và ảnh ngự vừa mới đứng dậy đều bị luồng cương khí này trấn áp, người đứng không vững.
Dường như trên vai mỗi người đều bị một ngọn núi đè nặng.
“Đây là đang làm gì?”.
Phong phó bang chủ ngạc nhiên không thôi.
Nhóm người phán quyết sáng mắt lên.
Bọn họ đã hiểu ý của đội trưởng đội phán quyết!
Bởi vì lúc này núi hoang tan nát quả đúng là một nơi bày trận tự nhiên.
Lâm Chính và ảnh ngự đều đứng ở chính giữa núi hoang.
Có đội trưởng đội phán quyết trấn áp, bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian để triển khai kiếm trận.
“Đại Diệt Thần Nhẫn Trận! Mở!”.
“Tan!”.
“Hợp!”.
Mọi người không dám do dự, đồng loạt nhảy vọt ra.
Mỗi người cầm một kiếm, giống như thần tiên, bay lên không trung. Kiếm trong tay không ngừng bay múa, tỏa ra từng vòng khí ý hùng hậu mà ảo diệu.
Trong không khí dường như có tiếng đao ngân vang vọng.
Trong nháy mắt, mười hai người phán quyết chia ra làm mười hai phương hướng.
Lâm Chính và ảnh ngự bị nhốt ở giữa.
Mười hai thanh Đường Đao sắc bén đồng loạt chĩa về phía này.
Lâm Chính ngước mắt nhìn chăm chú, sau đó quát lên: “Tất cả nghe đây, mau đến gần phía tôi! Mau lên!”.
Các ảnh ngự không dám do dự, cố chống đỡ áp lực, chậm rãi đến gần Lâm Chính.
Đội trưởng đội phán quyết dùng cương khí trấn áp, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát.
Thực lực của bên kia quá mạnh!
Lúc này đến bước đi cũng khó khăn.
Nếu không thoát được, e rằng lần này bọn họ sẽ phải chết ở đây.
Trong đôi mắt bên dưới mũ giáp của các ảnh ngự hiện lên sự quyết tuyệt và kiên định.
Bọn họ không ai sợ chết.
Bọn họ chỉ không cam tâm.
Không cam tâm vì mình bất lực, không cam tâm vì mình không địch lại những người này.
Nhưng đây đã là cực hạn của bọn họ.
Dù sao đối thủ cũng là đội phán quyết Thiên Khải!
“Kết thúc rồi! Phán quyết, giáng lâm đi!”.
Đội trưởng đội phán quyết cất cao giọng hô.
Ầm!
Cương khí ở phía trên bùng nổ.
Cùng lúc đó, mười hai đường đao quang sáng như tuyết, dài khoảng trăm mét chém tới từ bốn phương tám hướng.
Hàng loạt chém về phía này với khí thế phá núi chặn sông, cắt kim loại xẻ ngọc.
Trong nháy mắt, mười hai đường đao quang đã nhấn chìm Lâm Chính và tất cả ảnh ngự…
???
Điên rồi!
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Đó là người của đội phán quyết Thiên Khải!
Đó là sức mạnh đại diện cho đại hội!
Đầu óc thần y Lâm có vấn đề à? Dám đối kháng với sức mạnh của đại hội?
Hơn nữa… rốt cuộc anh có biết mình đang đối diện với cái gì không?
Sức mạnh đó!
Tồn tại đó!
Là thứ mà anh có thể đối phó được sao?
Phong phó bang chủ cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ, không thể suy nghĩ được nữa
Rầm!
Lúc này, một tiếng động nặng nề lại vang lên, sau đó là một bóng người bay tới giống như mũi tên.
Phong phó bang chủ vẫn chưa kịp có phản ứng.
Ầm!
Mặt đất chấn động, đá bay tung tóe, bụi bặm mịt mù.
Đến khi bọn họ nhìn rõ thì thấy một người đang nằm trong hố đất rộng lớn.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng thẳng, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đã lao đến gần trong chớp mắt, đánh một quyền vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ.
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng.
Mặc dù thành công đỡ được chiêu này, nhưng mặt đất dưới chân lại không chịu được sức mạnh bá đạo cuồng bạo của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải. Cả mặt đất bị lật tung, Lâm Chính cũng vì không có trọng tâm mà ngã xuống đất lần nữa, mặt mày dính đầy bụi bẩn, vô cùng chật vật.
Vù vù vù…
Ảnh ngự cũng hành động.
Bọn họ đều rút kiếm, xông tới chỗ đội phán quyết Thiên Khải.
Nhưng ảnh ngự xưa nay mạnh mẽ vô địch vẫn có chênh lệch không ít so với đội phán quyết Thiên Khải…
Hai bên giao đấu chỉ mấy chiêu, ảnh ngự đã rơi vào thế yếu.
Kiếm trong tay bọn họ hoàn toàn không thể đụng vào đội phán quyết Thiên Khải, ngược lại phải hứng chịu không ít đòn tấn công. Giáp sắt dày nặng bị đánh méo mó, thậm chí có hai ảnh ngự đã chảy máu, tràn ra khỏi khe hở mũ giáp.
Chỉ hơn hai mươi chiêu, toàn bộ người của ảnh ngự đều bị đánh lùi, đến bên cạnh Lâm Chính.
Đội phán quyết Thiên Khải đã rút vũ khí sắc bén từ thắt lưng ra.
“Thần y Lâm, sự can đảm của cậu thật khiến người ta khâm phục, chỉ tiếc tài trí và mắt nhìn của cậu hơi đáng lo. Cậu không thể nào chiến thắng chúng tôi, bây giờ cậu ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ còn giữ được một mạng. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chiến đấu, chúng tôi chỉ đành chặt đầu các cậu xuống cảnh cáo người đời!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải bình tĩnh nói, đồng thời rút thanh kiếm ở thắt lưng bên dưới áo choàng ra.
Đó là thanh Đường Đao dài màu đỏ tươi, lưỡi đao lóe lên tia sáng, sắc bén đáng sợ, dường như có thể chém đứt tất cả.
Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, nhiệt độ ở xung quanh hạ thấp mấy độ, dường như mặt đất sắp kết thành sương băng.
Toàn bộ đội Thiên Khải đều rút kiếm.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ toát ra sát ý vô tận.
Phong phó bang chủ run rẩy, vừa sợ hãi vừa phấn khích.
“Đây là thực lực của đội Thiên Khải sao? Đây chính là đội Thiên Khải sao? Hay! Hay! Ha ha ha ha… lần này thần y Lâm chết chắc! Cậu ta chết chắc!”, Phong phó bang chủ phấn khởi la lên.
Ông ta biết, thần y Lâm đã hoàn toàn chọc giận đội Thiên Khải.
Đội Thiên Khải đã nổi sát tâm!
Vừa rồi Lâm Chính còn không phải đối thủ của đội Thiên Khải, bây giờ bọn họ đã thật sự nổi giận, vậy chẳng phải đám ô hợp Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sẽ bị giết sạch, thi thể đầy đất hay sao?
Dường như Phong phó bang chủ đã có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chính nằm co giật trong vũng máu, hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình.
Răng rắc…
Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên nhiều tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng.
Tiếng bước chân không quá to, nhưng vì quá nhiều nên có vẻ vô cùng huyên náo.
“Hửm?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nhìn về phía phát ra tiếng động, nhíu mày: “Đó là người của cậu sao?”.
“Phải”.
Lâm Chính phủi bụi bặm trên cơ thể, gật đầu.
“Cần gì phải gọi bọn họ đến đây chịu chết? Dù cậu có gọi một nghìn, một vạn người đến cũng chỉ uổng công vô ích”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải lắc đầu nói.
“Không, anh sai rồi, bọn họ không phải đến để đối phó các anh”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Vậy bọn họ đến làm gì?”, đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải hơi bất ngờ, hỏi.
“Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ!”, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên chăm chú, tròng mắt đỏ lên: “Đó là phong tỏa nơi này!”.
“Phong tỏa?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải kinh ngạc.
Lâm Chính bỗng nhiên giơ tay, ném vào không trung.
Soạt…
Nhiều châm bạc lấp lánh được anh ném lên trời.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, châm bạc lấp lánh như sao trời, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta say mê.
Một giây sau, tất cả châm bạc đã rơi xuống giống như những giọt mưa, toàn bộ rơi lên người Lâm Chính… và cả trên người những ảnh ngự ở đằng sau anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi.
Một luồng sát khí hung ác không gì sánh bằng lan tỏa ra bốn phía với Lâm Chính làm trung tâm…
“Cái gì?”.
Phong phó bang chủ ngơ ngác nhìn lại, tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Chương 1788: Đại chiến kinh thiên
Phong tỏa?
Là định phong tỏa khu vực này sao?
Giết người diệt khẩu?
Thần y Lâm thật sự hạ quyết tâm muốn giết người của đội phán quyết Thiên Khải?
Tên này điên rồi sao?
Phong phó bang chủ phát hiện mình đã không thể dùng ánh mắt nhìn người thường để nhìn Lâm Chính.
Sao mình lại chọc phải kẻ như vậy?
Phong phó bang chủ phẫn nộ không thôi.
Nhưng dù Lâm Chính nói như vậy, đội phán quyết Thiên Khải vẫn không có gì phải sợ.
“Thần y Lâm, xem ra cậu đã quyết tâm muốn đấu với chúng tôi! Vậy được, chúng tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Tôi muốn qua cuộc chiến này, người đời không còn dám khiêu khích và phản kháng chúng tôi nữa, cũng để người đời hiểu được quyền uy của đại hội!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ tựa lông hồng bay về phía Lâm Chính.
Khi vừa đến gần thì một đao giết tới.
Tựa như thiên ngoại phi tiên!
“Thần y Lâm, tôi sẽ dùng đầu cậu để cho người đời biết sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội!”.
Một tiếng quát vang vọng trời đêm.
Sau đó một ánh đao xẹt qua bầu trời.
Đao này đáng sợ đến mức nào.
Hai mắt Lâm Chính đỏ như máu, rút kiếm Vũ Tôn mà Tăng Không tặng ra, vung kiếm chém.
Keng!
Lưỡi kiếm kêu điên cuồng, một đường kiếm quang sáng như tuyết không hề thua kém đao quang hạ xuống, va mạnh vào nhau.
Ầm…
Đao kiếm va chạm, hai luồng sức mạnh trên thần binh tuyệt thế điên cuồng xao động, tỏa ra sức phá hoại đáng sợ vô địch thế gian.
Sức mạnh như sóng lan ra xung quanh.
Lâm Chính và đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải nắm thần binh trong tay, không ai nhường ai.
Thời khắc này, Lâm Chính lại đỡ được đòn tấn công đáng sợ của đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải.
Vù vù vù vù…
Lúc này, ảnh ngự sau lưng anh cũng hành động.
Bọn họ đều nâng trường kiếm, sử dụng kiếm lực giống như sóng biển cuồn cuộn, đánh về phía người của đội phán quyết Thiên Khải.
Dường như dưới khôi giáp lạnh lẽo ấy che giấu những con dã thú hung ác đáng sợ.
Rầm!
Một kiếm chém tới, một người phán quyết lập tức chống đỡ, nhưng lại bị một kiếm của ảnh ngự chém cho cả người lảo đảo.
Hiển nhiên, nhờ sự hỗ trợ từ châm bạc của Lâm Chính, thực lực của ảnh ngự đã tăng vọt không biết bao nhiêu lần.
Hai bên lao vào chém giết.
Đội trưởng đội phán quyết ánh mắt nghiêm nghị, biết rằng lần này Lâm Chính không dễ đối phó, chắc chắn phải tốc chiến tốc thắng.
“Mở!”.
Hắn quát khẽ một tiếng, vung Đường Đao trong tay lên.
Một vòng sức mạnh giống như gợn sóng nổ ra, đánh lùi Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn chưa đứng vững, đội trưởng đội phán quyết đột nhiên dùng một tay đâm Đường Đao xuống mặt đất trước mặt, tiếp đó rung chuyển cánh tay, cầm Đường Đao vung lên trên.
Vù!
Cả mặt đất đột nhiên bị hất tung, khối đất to lớn giống như ngọn sóng bao trùm lấy Lâm Chính.
Lâm Chính lùi về sau ba bước, trở tay chém dọc một kiếm vào đống đất đá bị hất tung lên.
Giây sau, đội trưởng đội phán quyết cầm kiếm giết ra từ đống đất, Đường Đao trong tay cuốn theo bảy tàn ảnh, chém về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng vung kiếm Vũ Tôn liều mạng chống đỡ
Keng! Keng!
Đao kiếm hai bên đan xen với nhau, phát ra tiếng va chạm rõ rệt.
Nơi chúng giao nhau tóe ra rất nhiều tia lửa.
Tốc độ của hai người đều vô cùng nhanh.
Lâm Chính vốn không chống đỡ được. Trong lúc cấp bách, anh lại châm mười cây châm lên cánh tay mình mới miễn cưỡng đuổi kịp Đường Đao của đội trưởng đội phán quyết.
Nhưng trái ngược với sự cật lực của anh, đội trưởng đội phán quyết có thể nói là thong dong đi dạo, vô cùng nhẹ nhõm.
Dường như hắn còn chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực.
Keng!
Lúc này, Đường Đao đột nhiên đẩy tới, chấn lùi Lâm Chính bảy tám mét.
Lâm Chính cố gắng ổn định lại, nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, hai chân giẫm lên mặt đất tạo thành mấy dấu chân thật sâu mới dừng lại.
Mặc dù cơ thể đã dừng lại, nhưng tay cầm kiếm run rẩy không ngừng, nhìn lại thì gang bàn tay đã chảy máu, da tay cầm kiếm đã nứt ra.
Sức lực thật đáng sợ.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị.
“Thần y Lâm, mặc dù cậu dùng châm bạc miễn cưỡng nâng cao sức mạnh và thực lực của cậu, nhưng cực hạn của con người vẫn ở đó! Cực hạn của cậu không đủ để chống lại tôi! Thực lực cậu thể hiện ra khiến tôi kinh ngạc, nhưng nếu cậu muốn đánh bại tôi thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm!”.
Đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói, dường như không định để Lâm Chính có cơ hội nghỉ ngơi, hắn tiếp tục xông lên, Đường Đao chém tới tấp như gió bão.
Lâm Chính vội vã cầm kiếm lên đỡ.
Keng keng…
Một chuỗi tiếng động lại vang lên.
Lâm Chính cảm thấy cánh tay mình sắp bị Đường Đao của hắn chém đứt.
May là bội kiếm của võ tôn, nếu là kiếm bình thường thì e rằng đã bị Đường Đao của đội trưởng đội phán quyết chém thành mảnh vụn.
Đây là thực lực của đội phán quyết Thiên Khải sao?
Đúng là vượt ngoài sự hiểu biết của võ giả!
“Vở kịch này nên kết thúc rồi!”.
Cuối cùng, đội trưởng đội phán quyết trở nên nghiêm nghị. Dường như hắn không muốn kéo dài thêm nữa, lập tức đánh bay kiếm Vũ Tôn mà Lâm Chính vội vàng đưa lên chắn ngang trước ngực. Sau đó cánh tay hắn chấn động, Đường Đao ở trên không đột nhiên dừng lại chưa tới 0,1 giây, cơ thể của đội trưởng đội phán quyết biến thành một tàn ảnh, xoay người một vòng, trở tay chụp lấy chuôi đao của Đường Đao, dùng một tư thế cực kỳ tiêu sái cầm đao chém ngang cổ Lâm Chính.
Chiêu này vô cùng trôi chảy, vô cùng xinh đẹp.
Về mặt tốc độ cũng đã đột phá biểu hiện trước kia.
Lâm Chính hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ này!
Đao này anh không tránh được!
“Hay lắm!”.
Phong phó bang chủ ở xa xa kích động nắm chặt hai tay, đồng tử mở to.
Ông ta luôn mong chờ cảnh này.
Keng!
Nhưng một giây sau, lại một tiếng động to rõ vang lên.
Lưỡi đao của Đường Đao đâm vào cổ Lâm Chính một cách vững vàng, cứ vậy dừng lại!
“Cái gì?”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải sững sờ.
Đao của mình… lại không thể chém đứt cổ Lâm Chính?
Sao có thể như vậy?
Chương 1789: Cấm chiêu
Cảnh này chấn động đến mức nào!
Đó là đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải đấy!
Là cao thủ vô thượng do đại hội ủy nhiệm!
Thực lực và địa vị của hắn ở giới võ thuật chắc chắn hơn xa bình thường.
Hồng Nhan Cốc gì đó! Cô Phong gì đó! Đều không thể so sánh với hắn!
Bởi vì hắn đại diện cho đại hội!
Võ lực của người như vậy chắc chắn không phải người bình thường có thể sánh kịp. Thanh đao của hắn phá núi chặn biển đương nhiên tiện tay là có thể làm được.
Nhưng… loại tồn tại hơn người này lại không chém thể chém đứt cổ của thần y Lâm!
Cổ của anh được làm bằng chất liệu gì?
Mọi người đều kinh hãi.
Ngay cả đội trưởng đội phán quyết cũng không thể tin nổi.
Vèo!
Trong lúc hắn thất thần, một thanh trường kiếm sáng như tuyết bay tới, đâm thẳng vào tim hắn.
Đội trưởng đội phán quyết phản ứng nhanh, lập tức hoàn hồn lại, trở tay vung ngang đao đỡ.
Kiếm này tuy nhanh nhưng vẫn quá gấp gáp, cộng thêm tốc độ không đủ, nhanh chóng bị Đường Đao chặn lại.
Vù vù vù…
Một giây sau, tia sáng màu bạc rực rỡ lại bay đi, đâm vào ngực đội trưởng đội phán quyết một cách cực kỳ ảo diệu.
Đội trưởng đội phán quyết liên tục lùi về sau, nghiêm túc nhìn kỹ mới phát hiện đó là châm bạc!
Hóa ra chiêu kiếm vừa rồi không phải để giết chết đội trưởng đội phán quyết, mà là để che mắt. Số châm bạc này mới là vũ khí để đối phó với hắn!
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.
Y thuật của Lâm Chính người đời đều biết.
Châm của anh… tuyệt đối không đơn giản!
Nhưng nếu chỉ là mấy cây châm bạc nho nhỏ mà có thể khống chế đội trưởng đội phán quyết thì đội phán quyết Thiên Khải chẳng phải chỉ có hư danh sao?
Hắn một tay cầm Đường Đao, tay kia tóm lấy số châm bạc đó, trên đầu ngón tay đột nhiên tuôn ra một luồng gió mạnh vừa dịu dàng vừa nồng đậm.
Những luồng gió đó bao bọc lấy châm bạc đâm trên ngực hắn, chấn chúng từng chút một, hắn định đưa những cây châm bạc đó ra khỏi người mình qua lỗ châm, sau đó cưỡng ép rút nó ra.
Đó là một cách rút châm vô cùng mạnh bạo và xa xưa.
Người bình thường không thể nào nắm giữ.
Nhưng cách đó… rất hữu hiệu!
Quả nhiên không lâu sau, châm bạc lại bị đội trưởng đội phán quyết rút ra. Mặc dù ngực hắn đầm đìa máu nhưng không tính là vết thương lớn.
Sau đó, hắn lại lấy một viên đan dược ra, cho vào miệng.
“Đó là thuốc giải độc đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Không sai, bất cứ độc nào cũng có thể giải được. Thần y Lâm, đại hội chúng tôi bao gồm toàn bộ mọi thứ, bất kể là dùng đao, dùng kiếm, dùng độc, thật ra chúng tôi đều chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai. Có lẽ trên thế giới này cậu là một y võ ưu tú nhất, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu muốn đối kháng với chúng tôi, cậu vẫn còn quá non”.
Đội trưởng đội phán quyết lạnh giọng nói, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa bị thương.
Lần này lại bị Lâm Chính làm đổ máu, trong lòng hắn dâng lên ngạo khí và sự hung ác đã lâu năm không thấy.
Hắn không chịu đựng được nữa, dường như Đường Đao nắm trong tay cũng cảm nhận được tâm trạng xao động của hắn mà nhẹ nhàng rung lên.
Lâm Chính nghiêm mắt nhìn, cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều.
“Thần y Lâm, tiếp chiêu!”.
Đội trưởng đội phán quyết khẽ giọng quát, cầm đao vung lên.
Vèo!
Trường đao quét ngang, một trận gió mạnh lan ra.
Gió như lưỡi đao xé rách đất trời, dùng khí thế bẻ gãy củi khô chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa ngang kiếm chống đỡ.
Nhưng luồng gió mạnh đó quá đáng sợ, chỉ vừa chạm vào người đã bị đánh bay ra xa, đâm mạnh vào một gò đất ở phía sau.
Trong nháy mắt, cả gò đất ngoại trừ sườn dốc mà Lâm Chính nằm, những chỗ khác đều bị gió san bằng, đáng sợ đến mức nào.
Ngực Lâm Chính toàn là lưỡi đao, áo bị xé thành mảnh vụn, để lộ cơ thể cường tráng.
Nhưng da thịt anh không hề tổn hại, thậm chí chút dấu vết cũng không có.
Đội trưởng đội phán quyết mắt tối lại, tiếp tục xông tới. Đường Đao chém mạnh xuống, thế tấn công mạnh bạo ập tới giống như miệng của ác ma ngoạm về phía Lâm Chính.
Tốc độ quá nhanh!
Khí thế quá cuồng bạo!
Lâm Chính chưa kịp đứng dậy đã bị Đường Đao chém tới, dù đã cầm kiếm đỡ nhưng vẫn không đỡ được.
Keng! Keng!
Tiếng hét to rõ không dứt bên tai.
Có cái đánh vào kiếm Vũ Tôn, cũng có cái đâm lên người Lâm Chính.
Nhưng cho dù Lâm Chính có trúng bao nhiêu kiếm lên người cũng không thể làm tổn thương anh mảy may…
Lâm Chính thấy vậy dứt khoát từ bỏ phòng ngự mà phản công.
Đội trưởng đội phán quyết lập tức xoay Đường Đao ngăn chặn.
Cuối cùng Lâm Chính cũng nắm bắt được cơ hội.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Lâm Chính hét lên một tiếng, dùng kiếm chặn Đường Đao, trở tay đánh tới một chưởng.
Sức mạnh vô tận giống như lốc xoáy hội tụ ở lòng bàn tay anh. Một sức mạnh phá hoại huyền diệu đến mức không thể dùng lời nói để giải thích bùng phát.
Rầm!
Chưởng đánh vào ngực của đội trưởng đội phán quyết.
Keng!
Đội trưởng đội phán quyết bay ngược ra xa, đâm nát căn nhà tranh, đâm vỡ ba tảng đá, đến khi hắn rơi xuống đất, mặt đất cũng rung lắc.
Uy lực đáng sợ đến mức nào!
Uy lực của chưởng này không thua kém gì đội trưởng đội phán quyết!
Đợi hắn gian nan bò dậy…
Soạt!
Mặt nạ trên mặt hắn lập tức chia năm xẻ bảy, rơi xuống, để lộ một gương mặt không tính là già nua nhưng rất tang thương.
Đội trưởng đội phán quyết sờ mặt mình, đường nhìn lại dừng trên người Lâm Chính.
Hắn nhìn mái tóc vốn màu đen của anh biến thành màu trắng như tuyết, lại quan sát cơ thể anh một lượt, trong chốc lát bỗng hiểu ra gì đó.
“Lẽ nào cậu… có cơ thể võ thần?”.
“Thiên Khải đại nhân quả nhiên hiểu nhiều biết rộng”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao có thể?”, đội trưởng đội phán quyết để lộ vẻ ngạc nhiên: “Trong tài liệu liên quan đến cậu mà cấp trên đưa cho, rõ ràng thể chất thân xác của cậu là tiên thiên cương khu, vì sao… lại biến thành cơ thể võ thần?”.
“Vậy thì tôi nghĩ kho tài liệu của các người nên cập nhật rồi”.
“Ừm… Nhưng điều này không có nghĩa chúng tôi không làm gì được cậu! Cơ thể võ thần quả thật rất mạnh, nhưng không phải vô địch. Có lẽ lần này sẽ là một trận chiến vất vả, nhưng để bảo vệ cho sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội… Thần y Lâm, tôi không thể không sử dụng cấm chiêu này!”, đội trưởng đội phán quyết nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, toàn thân hắn đột nhiên xuất hiện một luồng gió mạnh.
Luồng gió rất mạnh mẽ, thổi cho áo choàng trên người hắn kêu soạt soạt.
Cùng lúc đó, hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, hơn nữa trên mặt đã xuất hiện một đường vân hùng ưng, cũng tỏa ra màu xanh lam.
Hiện tượng này hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích!
Đúng là khiến người ta kinh hãi.
“Cấm chiêu?”, Lâm Chính cũng kinh hãi.
“Thần y Lâm, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là Thiên Khải, thế nào là phán quyết!”.
Đội trưởng đội phán quyết quát lớn một tiếng, đâm Đường Đao trong tay xuống dưới chân.
Cùng lúc đó, những người phán quyết đang chiến đấu kịch liệt với ảnh ngự đều miễn cưỡng rút lui. Hai người trong số đó còn đưa Phong phó bang chủ đang ngồi dưới đất lùi về sau.
“Không hay!”.
Lâm Chính ý thức được chuyện bất thường, đột nhiên quát lên với các ảnh ngự: “Rút!”.
Nhưng…
Không kịp nữa rồi!
“Đao Trấn Chư Thiên!”.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải quát khẽ một tiếng, Đường Đao trong tay xoay tròn, một luồng sức mạnh vô tận thuận theo Đường Đao chui vào lòng đất, sau đó lan tràn ra xung quanh, rồi lại đồng loạt bay ra…
Ầm…
Một tiếng nổ kích liệt vang lên từ núi hoang.
Người ở xa xa chỉ nhìn thấy giữa màn đêm, đỉnh núi hoang ở ngoài Bồ Thành đã bị lật tung.
Vô số tảng đá bay lên không trung, một luồng khí tức màu xanh lam nhạt xông thẳng lên tầng mây.
Giống như núi lửa bùng phát…
Chương 1790: Đại Diệt Thần Nhẫn Trận
Phịch!
Phong phó bang chủ được người phán quyết đưa đến bãi đất trống đặt đó.
Hai chân ông ta đã nhũn ra, lập tức ngã ra đất, toàn thân run rẩy.
Bên tai vang lên tiếng nổ và tiếng va đập kịch liệt, còn có tiếng đá lăn và mặt đất nứt ra.
Mặt đất đang không ngừng rung chuyển, cứ như động đất cấp 18.
Phong phó bang chủ sợ đến mức co rúm dưới đất, không dám nhìn.
Mấy chục giây qua đi, mặt đất rung chuyển đã dừng lại, Phong phó bang chủ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn lại núi hoang ở xa xa bụi bặm lan tràn, tảng đá lớn đã rơi xuống dưới chân núi, toàn bộ thân núi hoàn toàn nứt ra, trong không khí chỉ còn lại khí tức hủy diệt và cát đá lơ lửng.
“Đây chính là… sức mạnh của người phán quyết Thiên Khải?”.
Phong phó bang chủ mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng giống như tận thế ấy.
Lúc này, người phán quyết Thiên Khải lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Đúng, đúng, không sao, cậu xử lý đi”.
Người phán quyết đó nói đơn giản hai câu, sau đó cúp máy.
“Cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”, Phong phó bang chủ ngạc nhiên hỏi.
“Gọi cho người bên ngoài núi, để bọn họ xử lý, phong tỏa nơi này, tránh gây ra động tĩnh quá lớn ở bên ngoài, sau này khó mà giải quyết”, người phán quyết đó thản nhiên nói.
“Phong tỏa? Cần gì phải làm chuyện dư thừa như vậy? Không phải thần y Lâm đã phái người phong tỏa nơi này rồi sao?”, Phong phó bang chủ nghi hoặc hỏi.
Người phán quyết đó nâng đao trong tay lên, nói: “Bọn họ không phong tỏa được! Bởi vì bọn họ đã giúp thần y Lâm, là tội nhân của đại hội, cho nên bọn họ cũng phải bị trừng phạt. Thần y Lâm đã chết, chúng tôi phải thanh lý tất cả sự việc và người liên quan đến thần y Lâm. Xét thấy chuyện này ảnh hưởng trọng đại, cho nên chúng tôi sẽ không nương tay, bất cứ kẻ có tội nào cũng phải bị trừng phạt!”.
Người phán quyết lạnh lùng nói, sau đó cầm đao đi ra bên ngoài.
Người phán quyết khác cũng như vậy.
Thần y Lâm đã chết, chuyện này cũng nên chấm dứt rồi.
Phong phó bang chủ thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Lâm Chính đã chết, ông ta không còn lo lắng gì về sau nữa.
Nay tất cả lãnh đạo cấp cao của Hắc Sa đều bị Lâm Chính giết, Thang Hắc Sa cũng tiêu đời, chẳng phải từ nay về sau ông ta sẽ là đại ca sao?
“Bồ Thành sẽ là của tôi! Thần y Lâm, kết thúc rồi! Mọi thứ đều kết thúc rồi! Việc này không thể trách ai khác, chỉ trách cậu quá tự đại! Ngay cả đội phán quyết Thiên Khải mà cũng dám động! Ha ha, làm người không thể tự đại quá!”.
Phong phó bang chủ nhìn đỉnh núi hoang tan nát, nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Đúng lúc đó, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên sượng lại.
Sau đó… dần dần đông cứng.
Mắt cũng dần mở to.
Ông ta ngây ra một lúc, sau đó dụi mắt, nhìn về phía nơi bụi đất đầy trời trên núi hoang tan nát.
Chỉ một ánh mắt, ông ta đã không nhịn được la lên.
“Cậu ta chưa chết! Cậu ta vẫn chưa chết!”.
Người phán quyết ở xung quanh nghe vậy đều dừng bước, nhìn về phía núi hoang đổ nát.
Đội phán quyết ở bên này cũng dừng lại, chăm chú nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Lâm Chính với mái tóc bạc, thân trên để trần, cầm kiếm Vũ Tôn đi ra từ đống bụi đất.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Trúng một đòn của Viêm đại nhân như thế mà không chết? Người này… thật lợi hại!”.
Một người của đội phán quyết Thiên Khải không khỏi cảm khái.
Thực lực của Lâm Chính đã vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.
Nhưng đội trưởng đội phán quyết lại không ngạc nhiên.
Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Các người không cần phải căng thẳng. Mặc dù người này có cơ thể võ thần, thực lực hung hãn, nhưng muốn giết chết cậu ta cũng không phải chuyện gì khó! Sự trang nghiêm của đại hội không được phép nghi ngờ! Các cậu mau triển khai Đại Diệt Thần Nhẫn Trận cùng với tôi!”.
Nói xong, đội trưởng đội phán quyết nhảy vọt lên độ cao hơn mười mét, cầm Đường Đao chém về phía núi hoang đổ nát.
Vù!
Một luồng cương khí mạnh mẽ bùng lên từ mũi đao, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính và ảnh ngự vừa mới đứng dậy đều bị luồng cương khí này trấn áp, người đứng không vững.
Dường như trên vai mỗi người đều bị một ngọn núi đè nặng.
“Đây là đang làm gì?”.
Phong phó bang chủ ngạc nhiên không thôi.
Nhóm người phán quyết sáng mắt lên.
Bọn họ đã hiểu ý của đội trưởng đội phán quyết!
Bởi vì lúc này núi hoang tan nát quả đúng là một nơi bày trận tự nhiên.
Lâm Chính và ảnh ngự đều đứng ở chính giữa núi hoang.
Có đội trưởng đội phán quyết trấn áp, bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian để triển khai kiếm trận.
“Đại Diệt Thần Nhẫn Trận! Mở!”.
“Tan!”.
“Hợp!”.
Mọi người không dám do dự, đồng loạt nhảy vọt ra.
Mỗi người cầm một kiếm, giống như thần tiên, bay lên không trung. Kiếm trong tay không ngừng bay múa, tỏa ra từng vòng khí ý hùng hậu mà ảo diệu.
Trong không khí dường như có tiếng đao ngân vang vọng.
Trong nháy mắt, mười hai người phán quyết chia ra làm mười hai phương hướng.
Lâm Chính và ảnh ngự bị nhốt ở giữa.
Mười hai thanh Đường Đao sắc bén đồng loạt chĩa về phía này.
Lâm Chính ngước mắt nhìn chăm chú, sau đó quát lên: “Tất cả nghe đây, mau đến gần phía tôi! Mau lên!”.
Các ảnh ngự không dám do dự, cố chống đỡ áp lực, chậm rãi đến gần Lâm Chính.
Đội trưởng đội phán quyết dùng cương khí trấn áp, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát.
Thực lực của bên kia quá mạnh!
Lúc này đến bước đi cũng khó khăn.
Nếu không thoát được, e rằng lần này bọn họ sẽ phải chết ở đây.
Trong đôi mắt bên dưới mũ giáp của các ảnh ngự hiện lên sự quyết tuyệt và kiên định.
Bọn họ không ai sợ chết.
Bọn họ chỉ không cam tâm.
Không cam tâm vì mình bất lực, không cam tâm vì mình không địch lại những người này.
Nhưng đây đã là cực hạn của bọn họ.
Dù sao đối thủ cũng là đội phán quyết Thiên Khải!
“Kết thúc rồi! Phán quyết, giáng lâm đi!”.
Đội trưởng đội phán quyết cất cao giọng hô.
Ầm!
Cương khí ở phía trên bùng nổ.
Cùng lúc đó, mười hai đường đao quang sáng như tuyết, dài khoảng trăm mét chém tới từ bốn phương tám hướng.
Hàng loạt chém về phía này với khí thế phá núi chặn sông, cắt kim loại xẻ ngọc.
Trong nháy mắt, mười hai đường đao quang đã nhấn chìm Lâm Chính và tất cả ảnh ngự…
Bình luận facebook