-
Chương 1801-1805
Chương 1801: Bão tố
Hiện trường vỡ trận. Tất cả các nhà báo đều đồng loạt hành động.
“Alo, sếp phải không? Chắc sếp nhận được tin tức rồi chứ. Sếp điều động giúp em một đội phát trực tiếp nhé. Em sẽ phát 24/24 về đạo diễn Tống Kinh luôn. Chắc chắn là sẽ có rất nhiều người xem”, một nhà báo tranh thủ gọi điện cho tòa soạn.
Những nhà báo khác cũng lập tức liên hệ. Bọn họ không ngờ Tống Kinh lại đưa ra quyết định như vậy. Tất cả nháo nhào cả lên.
Còn Tống Kinh thì vô cũng nhẫn nại trả lời câu hỏi của các nhà báo. Có rất nhiều người chạy tới định phỏng vấn cốc chủ nhưng bà ta chỉ im lặng. Giống như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cốc chủ, tại sao không để chúng tôi ra tay? Xử lý đám ruồi nhặng này là được thôi mà. Chỉ cần cốc chủ ra lệnh là chúng tôi sẽ chém đầu chúng ngay”, người phụ nữ trung niên chịu hết nổi bèn nghiến răng.
“Ra tay sao? Bà muốn cả thế giới này đối đầu với Hồng Nhan Cốc à?”, cốc chủ hừ giọng.
“Bọn họ đang phát trực tiếp rồi, chĩa thẳng máy quay về phía chúng ta kia kìa. Giờ có cả triệu người theo dõi. Nếu chúng ta giết họ sẽ gây ra làn sóng dư luận vô cùng khủng khiếp. Tới khi đó, nhà nước sẽ chỉ trich chúng ta. Bà cảm thấy Hồng Nhan Cốc có thể đối đầu với cả đất nước được không?”
“Điều này...”, người phụ nữ trung niên cạn lời.
Những người khác cũng hiểu ra rằng bọn họ đã bị thần y Lâm gài bẫy。 Thần y Lâm muốn họ bại lộ thân phận trước công chúng. Khi mà có vô số cặp mặt chĩa vào họ thì họ sao dám làm loạn được? Và như vậy thì càng không thể ra tay với Lâm Chính được.
Dù sao thì Lâm Chính cũng được công nhận là thần y, được vô số người ngưỡng mộ. Nếu như lúc này cốc chủ ra tay với anh và Dương Hoa sẽ khiến đám đông nổi giận và làn sóng trả thù sẽ đổ lên cả Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ dù có muốn tạo phản thì cũng không dám đối đầu với cả đất nước mà.·
“Cốc chủ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.
“Mặc kệ đi, chúng ta vào Giang Thành trước, đợi vào được nội thành thì sẽ tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ và ra tay. Chúng ta chỉ cần không có camera chĩa vào là hành động được”, cốc chủ thản nhiên nói.
“Dạ đã hiểu”.
“Cốc chủ anh minh”, những người khác cũng gật đầu.
“Mọi người nhớ mặt những người ở đây đấy. Đợi sau khi cắt đuôi được thì Nhược Lan sẽ phụ trách chặt đầu họ mang về cho tôi”, cốc chủ nói bằng thứ giọng lạnh như băng hàn.
“Vâng cốc chủ”, cô gái tên là Nhược Lan gật đầu.
Lúc này, máy quay chĩa thẳng về phía cốc chủ. Không ít người cảm thấy bất ngờ trước sự lạnh lùng mà cốc chủ thể hiện. Có người còn run bắn cả lên. Có người thì cảm thấy si mê và lập tức gọi bà ta là nữ thần.
Đúng vậy! Dù là nhan sắc hay khí chất thì lúc này cốc chủ đều nổi bật. Vẻ đẹp mà không phải là nữ minh tinh nào trong giới giải trí cũng có thể sánh bằng.
Vì bà ta đâu phải người bình thường, bà ta dùng công pháp đặc biệt để tu luyện nên khí chất toát ra cũng khác người thường nhiều.
Khí chất và nhan sắc đặc biệt khiến bà ta trong thời gian ngắn đã có được một lượng fan nhất định. Và chỉ sau một tiếng đồng hồ đã lọt vào top 3 những tin được tìm kiếm nhiều nhất. Trở thành nhân vật trọng tâm. Tuy nhiên bà ta không buồn quan tâm.
“Được rồi các vị. Hôm nay tới đây thôi. Chúng tôi còn phải đi quay hiện trường nữa”.
Tống Kinh mỉm cười: “Nhưng nếu các vị muốn thì có thể đi cùng chúng tôi. Nhưng nhớ là đừng làm phiền nhé”.
“OK!"
“Đạo diễn Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không làm các vị bị ảnh hưởng”.
“Đạo diễn Tống thoải mái quá. Chắc chắn khán giả cả nước sẽ rất có hứng thú với quyết định này của ông và lượng người theo dõi chắc sẽ tăng nhiều lắm”.
Những người làm truyền thông vui mừng ra mặt. Tống Kinh chỉ cười khiêm tốn, bước tới trước mặt cốc chủ và nói: “Cô Tiêu, chúng ta đi thôi! Chủ tịch Lâm đã sắp xếp tiệc tiếp đón cho cô rồi”.
“Tiệc tiếp đón sao?"
“Tôi thấy là tiệc Hồng Môn thì đúng hơn”.
“Cốc chủ, cẩn thận, chúng ta không nên đi", mấy người cốt cán của Hồng Nhan Cốc lên tiếng.
Nhưng cốc chủ chỉ lắc đầu: “Lẽ não tôi lại sợ bọn họ? Có gì mà không đi? Tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta định giở trò gì!”
Nói xong bà ta nói với Tống Kinh: “Dẫn đường đi”.
“Được cô Tiêu. Mời bên này!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu, gọi một chiếc xe tới. Không chỉ có cốc chủ mà còn có vài nhà báo khác cũng được mời đi cùng.
Mặc dù Tống Kinh không phải người luyện võ nhưng ông ta biết những camera này đang giúp ông ta giữ được tính mạng. Một khi máy quay rời khỏi bà ta thì chắc chắn đầu ông ta sẽ lìa khỏi cổ và bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc chia làm nhiều mảnh.
Chiếc xe nhanh chóng trở đội quân tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc tới bữa tiệc. Đội trưởng phán quyết đứng bên đường chỉ im lặng quan sát. Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiêu hóa mọi thứ.
“Thần y Lâm, đây là thủ đoạn của cậu sao? Lợi dụng nhà báo, phát trực tiếp và đám đông để kiểm soát cốc chủ?”, hắn hỏi.
“Đúng vậy? Sao? Kế hoạch này không tệ phải không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc
“Rất bất ngờ. Cốc chủ không phải là kẻ ngốc, dù bà ta rất tức giận thì cũng không dám làm càn trong trường hợp này. Có điều...cốc chủ đã vào Giang Thành rồi thì bà ta quyết tâm tiêu diệt cậu đấy”, người đôi trưởng nói.
“Đúng vậy. Tôi tưởng bà ta sẽ rời đi, thật không ngờ vẫn kiên quyết ở lại. Coi như tôi tính sai một bước. Có điều bà ta đã như thế thì tôi cũng sẽ hợp tác diễn kịch với bà ta”.
“Giờ tôi về xin ‘tuyệt phạt”, cần ít nhất ba ngày”.
“Ừm”, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu.
“Ba ngày này, chắc là cậu không dễ sống rồi. Hi vọng cậu có thể cầm cự được”.
Chiếc xe khởi động, đi về nội thành Giang Thành. Sau khi đưa đội trưởng phán quyết về thì Lâm Chính tới bữa tiệc.
Do tất cả đều rơi vào kế hoạch của Lâm Chính nên cốc chủ không dám manh động.Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là bà ta không được âm thầm hành động trong bóng tối.
Bữa tiệc nghênh đón của Lâm Chính đúng là một bữa tiệc Hồng Môn. Mục đích của bữa tiệc không chỉ vì cốc chủ mà còn vì cả chính anh.
Anh vừa xuống xe thì Từ Thiên đã chạy tới.
“Chủ tịch Lâm, các thành viên khác của Hồng Nhan Cốc nấp ở nhà dân đã bị chúng tôi giám sát, những tai mắt khác ở trong thành phố thì vẫn chưa xử lý hết được. Giờ phải làm sao?”, Từ Thiên thận trọng hỏi.
“Kệ đi, cốc chủ tới chưa?”
“Đã bị Tống Kinh dẫn vào trong rồi”.
“Gọi toàn bộ người nổi tiếng tới cho tôi. Tôi muốn cả nước này phải quan tâm tới bữa tiệc này".
“Vâng”.
Chương 1802: Công chúng
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Hoành Dạ ngay tại trung tâm của thành phố Giang Thành.
Hôm nay Lâm Chính đã bao trọn khách sạn. Cả tầng lầu sáng lấp lánh, trang hoàng sang trọng, nhân viên ăn mặc chỉnh chu đứng xếp thành hai hàng.
Tống Kinh dẫn đoàn người bao gồm nhà báo và người của Hồng Nhan Cốc vào trong. Toàn bộ nhân viên đồng loạt cúi người
“Kính chào quý khách”, nhân viên mỉm cười, đồng loạt lên tiếng.
Người quản lý chạy tới: “Đạo diễn Tống, chào ông. Tôi là giám đốc của khách sạn, tôi họ Trương”.
“Giám đốc Trương phải không? Sắp xếp ổn cả chưa?”
“Đã sắp xếp theo sự dặn dò của đạo diễn rồi. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, giám đốc Trương cúi người nói.
“Vậy lập tức mở tiếc đi. Nào cô Tiêu, xin mời”, Tống Kinh cười ha ha, lập tức đưa đoàn người của Hồng Nhan Cốc vào vị trí.
Ngay sau đó người của các đơn vị truyền thông cũng được sắp xếp vây lấy đoàn người Hồng Nhan Cốc. Những người này là những người đầu tiên có mặt, ai cũng vô cùng kích động. Thế nhưng họ vẫn không quên nhiệm vụ của mình, lập tức lắp đặt máy móc. Tất cả các thiết bị đều được chĩa thẳng về phía cốc chủ. Ngoài ra, còn có một lượng lớn những nhà báo khác đang có mặt. Sau đó là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Những ngôi sao các cũng tới tham dự dưới lời mời của Tống Kinh. Cả hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt. Các thể loại đều có.
Nhưng dù những nhân vật khác có tỏa sáng thế nào thì cũng không thể bằng tiêu điểm là cốc chủ Hồng Nhan Cốc được.
Vô số cặp mắt đổ dồn về phía bà ta. Có nhiều người mon men muốn kết giao. Thế nhưng...cốc chủ giống như một người băng, dù có ai chạy tới thì bà ta cũng mặc kệ, chỉ ngồi im nhắm mắt dưỡng thần.
Đạo diễn Tống cũng không nói chuyện với bà ta. Ông ta không muốn làm những chuyện vô vị. Tuy nhiên hành động của cốc chủ khiến không ít người để ý.
“Người phụ nữ này tới từ đâu vậy? Ngạo mạn quá? Đến cả ông Lưu chào hỏi mà cũng mặc kệ. ..”
“Ông Lưu sao? Hừ, ông ta là gì chứ? Tôi thấy sếp Mao đưa danh thiếp mà đối phương còn chả buồn nhìn kia kìa”.
“Người phụ nữ này là ai thế? Ngầu vậy”.
“Không biết nữa. Nhưng theo tôi thấy thì chắc chắn là không phải người bình thường. Ông nghĩ xem, cô Tô Dư trong Chiến Hổ 1 diễn tốt như vậy mà tới phần hai lại đổi diễn viên. Ông không thấy trên mạng đang bùng nổ à. Fan của cô Tô Dư đang làm loạn kia kìa.
“Tôi thấy tốt nhất đừng động vào cô ta”.
Quan khách xì xầm. Trên mạng cũng không có ít người thảo luận về cốc chủ.
Nhưng đúng lúc này hiện trường trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính.
“Chủ tịch Lâm tới rồi”, không biết là ai đã hô lên. Ngay sau đó là một bóng hình ngời ngời khí chất cũng với các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa bước vào. Toàn bộ quan khách đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.
“Chủ tịch Lâm”.
“Chủ tịch Lâm”.
“Ha ha chủ tịch vẫn phong độ y như vậy”, một số người hô vang.
Lâm Chính mỉm cười. Có không ít cô gái mặt đỏ bừng khi nhìn anh. Khuôn mặt anh đẹp không tỳ vết. Đương nhiên, vẫn còn một ánh mắt nhìn anh chăm chăm từ đầu tới cuối.
Đó chính là cốc chủ. Bà ta nhìn anh bằng vẻ vô cảm, đôi mắt đầy sát ý. Người bình thường thì không thể phát hiện ra được biểu cảm đó.
“Cốc chủ”, người phụ nữ trung niên kêu lên.
“Không cần vội, muốn giết cậu ta thì giết được ngay, không ai có thể cản được. Nhưng để xem cậu ta giở chiêu trò gì đã".
“Vâng”.
Đám đông ngồi xuống. Lâm Chính bước tới ngồi vào vị trí bên cạnh cốc chủ. Mọi ánh mắt và ánh đèn đều chĩa thẳng về phía anh. Không ít người cảm thấy hai mắt sáng rực.
“Thần y Lâm đẹp trai quá, thật xứng với cô Tiêu”.
“Hai người đúng là phù hợp đóng Chiến Hổ hai đấy”.
“Đúng vậy”, nhiều người không nhịn được bèn kêu lên.
“Các vị, xin giữ yên lặng. Tôi có vài câu muốn nói”, Lâm Chính mỉm cười, lên tiếng.
Cả căn phòng lập tức im lặng. Nhiều người còn như nín thở. Không ai biết chủ tịch Lâm có ý đồ gì.
Anh đứng dậy nhìn cốc chủ và nói: “Hôm nay, tôi chính thức công bố về nữ chính trong phim Chiến Hổ 2– cô Tiêu Bất Hồng. Cô ấy không chỉ là nữ chính của bộ phim mà còn là cốc chủ của một tông phái võ học cổ xưa mang tên Hồng Nhan Cốc. Cô ấy là một cao thủ võ đạo. Mọi người hãy cùng vỗ tay chúc mừng cô Tiêu”.
Bốp bốp....Cả hiện trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Có không ít người còn hét cả lên.
Không ai ngờ cô gái xinh đẹp này lại cả người quản lý của một tông phái võ thuật. Lúc này người của Hồng Nhan Cốc đã hóa đá. Thân phận của họ đã bị công bố trước công chúng rồi sao?
Thần y Lâm...định làm gì vậy?
Chương 1803: Giao ước
“Ôi trời, cô Tiêu là cao thủ võ thuật sao? Thật sự nhìn không ra đấy!”
“Thật không thể tin được”.
“Chẳng trách cô ấy lại có khí chất đặc biệt như vậy. E rằng cũng chỉ có người của những tông môn ẩn thế mới có thể được bồi dưỡng như thế”.
“Đạo diện Tống Kinh và thần y Lâm lại tìm ra được một nữ chính đặc biệt như vậy sao. Điều đó đủ để thấy chủ tịch Lâm rất coi trọng tới Chiến Hổ 2”.
“Tôi càng lúc càng trông ngóng bộ phim này được lên sóng rồi”.
Đám đông tỏ ra kích động. Các trang phát trực tiếp và các diễn đàn cũng lập tức bùng nổ.
Do buổi tiệc được phát trực tiếp nên mọi hành động của bọn họ đều được cư dân mạng biết cả. Sau khi bọn họ biết được thân phận thần bí của Tiêu Bất Hồng thì đã sục sôi cả lên.
“Ôi trời, hóa ra là một nữ hiệp à”.
“Chủ tịch Lâm bao ngầu luôn”.
“Quá kinh!”
“Tôi đã trở thành fan của Tiêu Bất Hồng rồi. Khi nào cô Tiêu có tài khoản zalo tôi sẽ follow ngay”.
“Tiêu Bất Hồng, vợ của anh! Vợ của anh...”
Vô số lời bình luận được tung ra. Đám đông vô cùng hào hứng. Thế nhưng đối với người của Hồng Nhan Cốc thì họ cảm thấy vô cùng khó chịu trước hành động của Lâm Chính.
Hồng Nhan Cốc vốn là một thế lực ẩn thế, bản thân không muốn bị người khác làm phiền nên mới ở trong núi. Giờ Lâm Chính công bố như vậy thì có lẽ họ sẽ không sống yên được nữa rồi.
Hơn nữa Hồng Nhan Cốc từ sau khi được Tiêu Bất Hồng lãnh đạo thì đã làm không ít việc không sạch sẽ, nhiều vụ án tầm quốc gia gần đây còn liên quan tới bọn họ nữa.
Lâm Chính để lộ thân phận của họ cũng hi vọng là phía bên trên có thể điều tra tới môn phái này, lợi dụng nhà nước để xử lý mầm họa của chính mình. Thế nên anh cũng không khách khí, giới thiệu Hồng Nhan Cốc trước mặt tất cả mọi người, đồng thời còn tuyên bố sẽ quay phim ở đây.
Trong nháy mắt, đám đông đặt hết sự kỳ vọng vào Hồng Nhan Cốc. Nngay sau khi anh giới thiệu xong thì cốc chủ đột nhiên đứng dậy: “Các vị, mọi người có muốn biết thần y Lâm đã tìm thấy tôi như thế nào không?”
Đám đông giật mình, vội nhìn bà ta: “Cô gái băng này không phải câm à?”
“Cuối cùng cũng lên tiếng rồi”.
“Giọng nói cũng hay đấy nhỉ”.
Có người xì xầm. Trên tất cả là họ chú ý tới lời nói của bà ta.
“Cô Tiêu, cô nói đi. Chủ tịch Lâm đã tìm được cô như thế nào?”, một người đàn ông lập tức mỉm cười hỏi lại.
“Rất đơn giản, bởi vì thần y Lâm và tôi có một giao hẹn”, cốc chủ nói.
“Giao hẹn sao?"
“Đúng vậy, chắc mọi người đều biết thần y Lâm cũng là một cao thủ võ lâm đúng không? Tính cách của tôi lại khá mạnh mẽ. Sau khi biết thần y Lâm có thân thủ bất phàm thì đã muốn thách thức. Thần y Lâm nói với tôi, nếu tôi đồng ý đóng phim thì sẽ tiến hành giao đấu cọ xát. Hôm nay tôi đã ký hợp đồng đóng phim, chính thức quay Chiến Hổ 2 thì có lẽ thần y Lâm cũng đến lúc thực hiện lời hứa của mình rồi nhỉ?”, cốc chủ mỉm cười.
Dứt lời cả hiện trường lại được dịp bùng nổ: “Chiến! Chiến! Chiến!”
“Thần y Lâm không được sợ”.
“Đúng lúc phát trực tiếp, mọi người biểu diễn một đoạn đi mà”.
“Ôi trời, thật sự có một mà cọ xát về công phu sao? Thật muốn xem quá đi”.
“Thần y Lâm, xông lên thôi”.
Đám đông hóng hớt nhiều chuyện hô vang. Cư dân mạng cũng vô cùng kỳ vọng.
Lâm Chính chỉ im lặng. Từ Thiên thì mặt tái mét. Ông ta không ngờ cốc chủ đột nhiên lại tung ra chiêu như thế. Nếu như thần y Lâm mà chiến đấu thật thì cốc chủ tuyệt đối sẽ không nương tay. Tới khi đó dù tin có phát trực tiếp là thần y Lâm đã chết thì bà ta sẽ khóc lóc viện cớ là lỡ tay. Nắm đấm vô tình mà. Như vậy đám đông sẽ trách móc bà ta nhưng cũng không tới mức đối đầu.
Quan trọng là phía bên trên cũng sẽ không làm gì được. Như vậy thì bà ta có thể đạt được mục đích của mình rồi.
“Không được, không được”, Từ Thiên bất lực hét lớn.
“Sao thế? Thần y Lâm lại nuốt lời sao? Nếu như vậy thì tôi sẽ không đóng Chiến Hổ 2 nữa”, cốc chủ lập tức lên tiếng và đưa người định rời đi.
“Hả? Điều này...Cô Tiêu...cô không thể đi được”, Từ Thiên cuống cả lên, không biết là ông ta lấy đâu ra dũng khí mà đã lật đật chạy lên ngăn lại.
Nếu như cốc chủ bỏ đi thì chắc chắn việc đầu tiên mà bọn họ làm là sẽ tiến hành ám sát Lâm Chính. Tới khi đó Lâm Chính sẽ không thể ngăn chặn họ được.
Tuyệt đối không được để bà ta rời khỏi ống kính máy quay. Nhưng nếu đồng ý yêu cầu của bà ta thì khác gì là dê vào miệng hổ.
“Không thể đi sao? Sao thế? Chủ tịch Lâm đồng ý rồi à?”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Điều này...”, Từ Thiên không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Tôi đồng ý với cô”.
Dứt lời Từ Thiên hóa đá. Cả hiện trường cũng im phăng phắc. Đến ngay cả cốc chủ cũng giật mình.
Chương 1804: Toàn dân quan tâm
Cậu ta đồng ý thật sao? Thế nhưng điều này lại nằm ngoài dự liệu của cốc chủ. Lẽ nào người họ Lâm này cho rằng bà ta không dám giết cậu ta?
Cốc chủ chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Bà ta tin thần y Lâm không phải là kẻ ngốc. Đối phương dám đồng ý thì chắc chắn là vì đã có sự chuẩn bị.
“Nếu cô Tiêu muốn cọ xát thì tôi hoàn toàn đồng ý. Hay là thế này, sau ba ngày nữa cuộc quyết đấu sẽ chính thức được diễn ra”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Ba ngày không được, muốn đánh thì ngay bây giờ”, cốc chủ đáp lại.
“Bây giờ à...có đường đột quá không”, Lâm Chính tỏ vẻ khó xử.
“Vậy là anh nuốt lời?”
“Ha ha, cô Tiêu đã sốt ruột như vậy thì được. Từ Thiên, ông đi sắp xếp đi. Ngoài ra còn mời cả vị đó tới làm người làm chứng nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Vâng, chủ tịch”, Từ Thiên do dự, sau đó gật đầu và quay người rời đi.
“Vị đó sao?", cốc chủ đanh mặt, cảm giác như mình lại bị lọt vào cái hố do Lâm Chính tạo ra.
Thế nhưng lúc này bà ta đã hết đường lui rồi. Bao nhiêu con mắt thế này nếu bà ta mà nhượng bộ thì khác gì tự tát vào mặt mình?
“Chúng ta quyết đấu ở đâu?”, cốc chủ hỏi.
“Bên cạnh khách sạn có một sân thi đấu, vừa hay không có trận nào. Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta mượn sân bóng để làm võ đài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Xem ra anh chọn tổ chức ở đây đón tiếp tôi cũng là vì đã có dự tính từ trước rồi nhỉ”, cốc chủ điềm đạm nói.
“Đương nhiên rồi. Sao? Cốc chủ có hài lòng không?”, Lâm Chính nói.
“Hài lòng! Vô cùng hài lòng. Anh cũng có lòng quá, thế nên tôi sẽ để anh sống thêm vài tiếng nữa”.
“Sống thêm vài tiếng nữa sao? Ý của cốc chủ là gì?”
“Ý còn chưa đủ rõ ràng sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi đã kiên nhẫn lắm rồi, cùng anh diễn kịch lâu như vậy nhưng anh cũng biết rõ tôi đấy, tôi không thể nào diễn tiếp được nữa. Trước 12 giờ hôm nay tôi sẽ xử lý anh. Dù anh có tìm ai tới hay bao nhiêu người tới bảo vệ thì tất cả đều vô ích thôi. Tôi muốn giết anh thì đến cả Đại La Kim Tiên cũng không bảo vệ nổi”, cốc chủ nheo mắt cười, nói với Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng, sau đó lắc đầu: “Cốc chủ, mặc dù trước đây chúng ta có hiểu lầm nhưng tôi cảm thấy đâu phải không giải quyết được. Tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ? Hà tất phải giết qua giết lại? Hòa bình không phải tốt hơn sao?”
“Thần y Lâm, anh cảm thấy anh đủ tức cách nói chuyện với tôi sao? Lần trước anh làm loạn ở Hồng Nhan Cốc, giết chết bao nhiêu đệ tử của tôi, còn khiến tôi mất đi cả uy thế, lẽ nào tôi lại có thể để anh sống yên. Hơn nữa cơ thể của anh đã tu luyện tới một mức độ rất tuyệt rồi, tôi giết anh làm thuốc, giúp tôi trở thành thần tiên nữa chứ. Vì vậy dù thế nào thì anh cũng phải chết thôi”, cốc chủ nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Cốc chủ đề xuất quyết đấu, khiến tin tức này được đưa lên hàng đầu, và trở thành một trong 10 tít báo hot nhất trên mạng: “nữ chính mới của Chiến Hổ 2 Tiêu Bất Hồng là cao thủ”.
Toàn bộ người dân đều theo dõi bà ta. Đương nhiên màn quyết đấu cũng gây ra cơn chấn động trước giờ chưa từng có.
Một hàng chữ to đùng hiện lên trong zalo: “Nữ chính thần bí là một đại hiệp, khiếu chiến với thần y Lâm. Ai thua ai thắng đây?"
Các thể loại diễn đàn bùng nổ. Thậm chí nhiều nơi còn bắt đầu tiến hành đặt cược xem ai thua ai thắng. Chuyện này đã được lan truyền khắp nơi, các bên đều vô cùng quan tâm.
Nhà thi đấu được mở ra. Các bên truyền thông lũ lượt lao vào. Cũng có rất nhiều nhà đài muốn vào trong xem quyết đấu.
Bảo vệ của Dương Hoa lập tức có mặt để kiểm soát tình hình. Đợi đến khi mọi người đã ngồi vào vị trí thì họ bèn đóng cửa cấm người ngoài vào.
Ngoài các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa ra thì hiện trường có rất hiều nhà báo tới. Toàn bộ được phát trực tiếp với khí thế hừng hực.
Lâm Chính và cốc chủ đứng giữa sân bóng. Cốc chủ nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt lạnh lùng như muốn đóng băng cả không gian.
Lâm Chính biết bà ta đã quyết tâm. Dù có hàng triệu con mắt đang xem thì bà ta vẫn muốn giết chết Lâm Chính để tránh đêm dài lắm mộng.
Từ Thiên, Mã Hải, Tần Bách Tùng, Long Thủ đều có mặt. Người bình thường cho rằng đây chỉ là một màn cọ xát, thế nhưng bọn họ biết rõ là màn cọ xát này nguy hiểm tới mức nào.
“Hiện trường đủ náo nhiệt rồi. Sao? Bắt đầu được chưa?”, cốc chủ hỏi.
Đợi đã, người phán quyết còn chưa tới mà”.
"Người phán quyết? Chính là người đó sao?”
“Đúng vậy!”
“Được thôi. Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh mượn vị Phật Tổ nào tới để giữ cái mạng chó của anh”, cốc chủ cười thản nhiên.
Đúng lúc này, có tiếng xao động ở lối vào sân thi đấu. Ngay sau đó là một đám người bước vào. Đi đầu chính là đại thống .ĩnh Trịnh Nam Thiên.
Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng này. Khán giả bình thường không biết đám người này là ai. Nhưng những người có máu mặt một chút thì đều lập tức mất hồn khi nhìn thấy nhân vật này: “Vị...Phật Tổ này sao lại tới đây rồi?”
“Ôi trời! Đây là người mà thần y Lâm mời tới sao?”, không ít người há mồm trợn mắt.
Trịnh Nam Thiên bước tới chính giữa, Lâm Chính cầm lấy micro và lên tiếng;: “Các vị, rất vui khi tôi có thể mời Trịnh Nam Thiên tới làm trọng tài cho buổi quyết đấu lần này. Ông Trịnh cũng làm một võ giả có tiếng. Rất nhiều võ giả nước ngoài cũng phải tỏ ra kính nể và khâm phục nhân vật này. Tôi nghĩ với sự công chính mà ông ấy mang tới, buổi quyết đấu ngày hôm nay sẽ vô cùng đặc sắc. Chào mừng ông Trịnh”.
Nói xong anh bèn vỗ tay. Cả hiện trường cũng làm theo.
Cốc chủ mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Trịnh Nam Thiên. Bà ta không ngờ đối phương lại gọi Trịnh Nam Thiên tới.
Mặc dù thực lực của Trịnh Nam Thiên không là gì so với bà ta nhưng đây là người mà bà ta không dễ gì động vào.
“Chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cốc chủ.
“Thần y Lâm được lắm. Thú vị đấy”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Nhưng anh đừng mong ông ta có thể bảo vệ được mình. Có thể tôi không giết được anh trước đám đông nhưng tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”, nói xong cốc chủ lao về phía Lâm Chính.
“Tới đi", một chưởng tung ra.
Lâm Chính đanh mặt, đưa tay ra đỡ chưởng. Thế nhưng khi hai bên vừa va chạm thì...
Bùm...Một tiếng nổ vang lên, cả người Lâm Chính bay bật ra sau.
Chương 1805: Man rợ
Tại một ngôi nhà dân, vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc đang xem trực tiếp. Trên màn hình là màn quyết chiến của Lâm Chính và cốc chủ. Nhưng dù Lâm Chính tấn công quyết liệt thế nào thì cũng không chạm được vào bà ta.
“Sư tỷ, chị nói xem cốc chủ có giết chết thần y Lâm không?”, một người hỏi.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì cốc chủ không thể nào trực tiếp trừ khử được thần y Lâm đâu vì sẽ gây ra sự ảnh hưởng lớn lắm. Nhưng tôi tin cốc chủ cũng có kế hoạch của mình. Thần y Lâm không sống nổi qua hôm nay đâu”, một cô gái để tóc ngắn trả lời.
Cạch! Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một cô gái rảo bước đi vào, cung kính nói: “Các vị sư tỷ, dược liệu đã được mang về rồi. Mời các vị tới kiểm tra”.
“Ừm!”, mấy cô gái đi ra khỏi phòng tới một chuồng lợn bên cạnh.
Vừa đẩy ra thì họ đã thấy bảy tám người nằm trong đó. Không có gì bất ngờ khi tất cả đều là những cô gái.
Bọn họ đã bị đánh ngất, hai tay bị trói chặt.
Cô gái bước vào đầu tiên lật người mấy cô gái dưới đất và kiểm tra. Cô gái này khỏe vô cùng, lật một cái mà mấy cô gái dưới đất kia xoay mấy vòng, đầu đập vào tường chảy cả máu. Có người bừng tỉnh nhưng ngay lập tức lại bị đánh ngất.
Tầm 10 phút sau...
“Tầm 10 người không đạt, như này cốc chủ sẽ không chịu đâu. Tới khi đó lại đắc tội đấy và bị lôi đi làm dược liệu mất. Lẽ nào các người muốn bị cốc chủ cho vào lò luyện thành đan à?”, cô gái đi đầu nói bằng vẻ vô cảm, trừng mắt lên với mấy người đệ tử còn lại.
Nghe thấy vậy mấy cô kia mặt tái mét: “Không muốn ạ...”
“Sư tỷ, chúng tôi sai rồi”, các cô gái vội nhận lỗi.
“Biết sai mà còn không mau đi tìm dược liệu phù hợp”, cô gái quát lên.
“Vâng”, cả đám lại lập tức lao ra khỏi chuồng lợn. Thế nhưng khi họ vừa quay người định rời đi thì đã có một bóng hình đứng ngay đó. Tất cả trở nên cảnh giác.
“Ai?”, người sư tỷ hét lớn.
“Thần y Lâm cử tôi tới đây quả không sai. Hồng Nhan Cốc các người thật quá độc ác, dám lấy người sống làm dược liệu sao!”
Dứt lời người này bước vào. Toàn bộ đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc rút kiếm ra.
“Anh là ai? To gan, dám chạy tới đây. Chán sống rồi phải không? Xử hắn đi”, người sư tỷ hét lớn.
Đám đông vội lao tới. Thế nhưng người đàn ông không hề hoảng sợ, chỉ lao lên. So với đám đệ tử thì tốc độ của anh ta nhanh hơn nhiều.
Chưa tới mười nhịp thở thì toàn bộ đám đệ tử đã bị anh ta xử lý gọn gàng.
“Cao thủ sao?”, người sư tỷ kia ý thức được điều gì đó bèn quay đầu định bỏ chạy. Cô ta vừa nhảy ra sân, lao lên tường thì đã ngay lập tức bị một viên đạn ghim vào ngực. Người sư tỷ ngã ra đất, đều ngoẹo qua một bên, chết ngay tại chỗ.
Ngay sau đó có một lượng lớn các chiến sĩ với súng trong tay lao vào trong. Các đệ tử khác ở bên trong nhà lập tức ra tay phản công. Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của hàng trăm người kia. Cộng thêm với súng trong tay nên bọn họ nhanh chóng bị tiêu diệt sạch. Tất cả đều bị giết, những người không muốn bị chết thì lập tức đầu hàng.
“Các người rốt cuộc là ai vậy?”, một người còn sống lên tiếng.
“Tôi tên là Băng Thượng Quân”, người đàn ông mỉm cười.
“Băng Thượng Quân? Do thần y Lâm cử tới sao?”
“Đúng vậy”.
“Xem ra cốc chủ bị trúng kế rồi. Hóa ra thần y Lâm định giết người trong im lặng, nhưng tôi nói cho các người biết, Hồng Nhan Cốc sẽ không bị xử lý một cách đơn giản như vậy đâu. Các người sẽ phải trả giá đấy”.
Người này lên tiếng. Phía sau có hai người vừa mới đầu hàng bỗng lao ra ngoài định bỏ chạy. Những người xung quanh lập tức giơ súng lên bắn.
Một người của Hồng Nhan Cốc nhảy bật lên, lăn ra ngoài đường.
“Đuổi theo!”, những người khác hô lên và chạy ra ngoài.
Băng Thượng Quân đấm vỡ tường lao ra. Đối phương nào phải là đối thủ của thiên kiêu chứ. Cô ta bị Băng Thượng Quân đuổi kịp và tát cho một phát ngã ra đất.
“Đầu hàng thì không chết”, Băng Thượng Quân hét lớn.
“Mơ đi, ha ha...”, người này bật cười sau đó ngã ra đất, cơ thể co giật, máu từ lưng túa ra.
“Đây là...”, những người chiến sĩ khác giật mình.
“Cô ta đã uống một loại độc dược làm mục rữa cơ thể. Với mức độ này thì dù có là thần y Lâm ở đây cũng không cứu được. Xem ra cốc chủ đã sớm chuẩn bị độc dược cho những người đệ tử này rồi. Bọn họ sẽ không bao giờ đầu hàng...", Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Tàn ác đến vậy sao?”
“Không bắt sống được thì thôi vậy. Dù sao cứu được con tin là được rồi. Mau đưa bọn họ về đi, lấy khẩu cung, thu thập chứng cứ chuẩn bị lật đổ hồng Nhan Cốc”.
"Rõ!"
Hiện trường vỡ trận. Tất cả các nhà báo đều đồng loạt hành động.
“Alo, sếp phải không? Chắc sếp nhận được tin tức rồi chứ. Sếp điều động giúp em một đội phát trực tiếp nhé. Em sẽ phát 24/24 về đạo diễn Tống Kinh luôn. Chắc chắn là sẽ có rất nhiều người xem”, một nhà báo tranh thủ gọi điện cho tòa soạn.
Những nhà báo khác cũng lập tức liên hệ. Bọn họ không ngờ Tống Kinh lại đưa ra quyết định như vậy. Tất cả nháo nhào cả lên.
Còn Tống Kinh thì vô cũng nhẫn nại trả lời câu hỏi của các nhà báo. Có rất nhiều người chạy tới định phỏng vấn cốc chủ nhưng bà ta chỉ im lặng. Giống như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cốc chủ, tại sao không để chúng tôi ra tay? Xử lý đám ruồi nhặng này là được thôi mà. Chỉ cần cốc chủ ra lệnh là chúng tôi sẽ chém đầu chúng ngay”, người phụ nữ trung niên chịu hết nổi bèn nghiến răng.
“Ra tay sao? Bà muốn cả thế giới này đối đầu với Hồng Nhan Cốc à?”, cốc chủ hừ giọng.
“Bọn họ đang phát trực tiếp rồi, chĩa thẳng máy quay về phía chúng ta kia kìa. Giờ có cả triệu người theo dõi. Nếu chúng ta giết họ sẽ gây ra làn sóng dư luận vô cùng khủng khiếp. Tới khi đó, nhà nước sẽ chỉ trich chúng ta. Bà cảm thấy Hồng Nhan Cốc có thể đối đầu với cả đất nước được không?”
“Điều này...”, người phụ nữ trung niên cạn lời.
Những người khác cũng hiểu ra rằng bọn họ đã bị thần y Lâm gài bẫy。 Thần y Lâm muốn họ bại lộ thân phận trước công chúng. Khi mà có vô số cặp mặt chĩa vào họ thì họ sao dám làm loạn được? Và như vậy thì càng không thể ra tay với Lâm Chính được.
Dù sao thì Lâm Chính cũng được công nhận là thần y, được vô số người ngưỡng mộ. Nếu như lúc này cốc chủ ra tay với anh và Dương Hoa sẽ khiến đám đông nổi giận và làn sóng trả thù sẽ đổ lên cả Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ dù có muốn tạo phản thì cũng không dám đối đầu với cả đất nước mà.·
“Cốc chủ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.
“Mặc kệ đi, chúng ta vào Giang Thành trước, đợi vào được nội thành thì sẽ tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ và ra tay. Chúng ta chỉ cần không có camera chĩa vào là hành động được”, cốc chủ thản nhiên nói.
“Dạ đã hiểu”.
“Cốc chủ anh minh”, những người khác cũng gật đầu.
“Mọi người nhớ mặt những người ở đây đấy. Đợi sau khi cắt đuôi được thì Nhược Lan sẽ phụ trách chặt đầu họ mang về cho tôi”, cốc chủ nói bằng thứ giọng lạnh như băng hàn.
“Vâng cốc chủ”, cô gái tên là Nhược Lan gật đầu.
Lúc này, máy quay chĩa thẳng về phía cốc chủ. Không ít người cảm thấy bất ngờ trước sự lạnh lùng mà cốc chủ thể hiện. Có người còn run bắn cả lên. Có người thì cảm thấy si mê và lập tức gọi bà ta là nữ thần.
Đúng vậy! Dù là nhan sắc hay khí chất thì lúc này cốc chủ đều nổi bật. Vẻ đẹp mà không phải là nữ minh tinh nào trong giới giải trí cũng có thể sánh bằng.
Vì bà ta đâu phải người bình thường, bà ta dùng công pháp đặc biệt để tu luyện nên khí chất toát ra cũng khác người thường nhiều.
Khí chất và nhan sắc đặc biệt khiến bà ta trong thời gian ngắn đã có được một lượng fan nhất định. Và chỉ sau một tiếng đồng hồ đã lọt vào top 3 những tin được tìm kiếm nhiều nhất. Trở thành nhân vật trọng tâm. Tuy nhiên bà ta không buồn quan tâm.
“Được rồi các vị. Hôm nay tới đây thôi. Chúng tôi còn phải đi quay hiện trường nữa”.
Tống Kinh mỉm cười: “Nhưng nếu các vị muốn thì có thể đi cùng chúng tôi. Nhưng nhớ là đừng làm phiền nhé”.
“OK!"
“Đạo diễn Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không làm các vị bị ảnh hưởng”.
“Đạo diễn Tống thoải mái quá. Chắc chắn khán giả cả nước sẽ rất có hứng thú với quyết định này của ông và lượng người theo dõi chắc sẽ tăng nhiều lắm”.
Những người làm truyền thông vui mừng ra mặt. Tống Kinh chỉ cười khiêm tốn, bước tới trước mặt cốc chủ và nói: “Cô Tiêu, chúng ta đi thôi! Chủ tịch Lâm đã sắp xếp tiệc tiếp đón cho cô rồi”.
“Tiệc tiếp đón sao?"
“Tôi thấy là tiệc Hồng Môn thì đúng hơn”.
“Cốc chủ, cẩn thận, chúng ta không nên đi", mấy người cốt cán của Hồng Nhan Cốc lên tiếng.
Nhưng cốc chủ chỉ lắc đầu: “Lẽ não tôi lại sợ bọn họ? Có gì mà không đi? Tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta định giở trò gì!”
Nói xong bà ta nói với Tống Kinh: “Dẫn đường đi”.
“Được cô Tiêu. Mời bên này!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu, gọi một chiếc xe tới. Không chỉ có cốc chủ mà còn có vài nhà báo khác cũng được mời đi cùng.
Mặc dù Tống Kinh không phải người luyện võ nhưng ông ta biết những camera này đang giúp ông ta giữ được tính mạng. Một khi máy quay rời khỏi bà ta thì chắc chắn đầu ông ta sẽ lìa khỏi cổ và bị các cao thủ của Hồng Nhan Cốc chia làm nhiều mảnh.
Chiếc xe nhanh chóng trở đội quân tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc tới bữa tiệc. Đội trưởng phán quyết đứng bên đường chỉ im lặng quan sát. Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiêu hóa mọi thứ.
“Thần y Lâm, đây là thủ đoạn của cậu sao? Lợi dụng nhà báo, phát trực tiếp và đám đông để kiểm soát cốc chủ?”, hắn hỏi.
“Đúng vậy? Sao? Kế hoạch này không tệ phải không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc
“Rất bất ngờ. Cốc chủ không phải là kẻ ngốc, dù bà ta rất tức giận thì cũng không dám làm càn trong trường hợp này. Có điều...cốc chủ đã vào Giang Thành rồi thì bà ta quyết tâm tiêu diệt cậu đấy”, người đôi trưởng nói.
“Đúng vậy. Tôi tưởng bà ta sẽ rời đi, thật không ngờ vẫn kiên quyết ở lại. Coi như tôi tính sai một bước. Có điều bà ta đã như thế thì tôi cũng sẽ hợp tác diễn kịch với bà ta”.
“Giờ tôi về xin ‘tuyệt phạt”, cần ít nhất ba ngày”.
“Ừm”, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu.
“Ba ngày này, chắc là cậu không dễ sống rồi. Hi vọng cậu có thể cầm cự được”.
Chiếc xe khởi động, đi về nội thành Giang Thành. Sau khi đưa đội trưởng phán quyết về thì Lâm Chính tới bữa tiệc.
Do tất cả đều rơi vào kế hoạch của Lâm Chính nên cốc chủ không dám manh động.Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là bà ta không được âm thầm hành động trong bóng tối.
Bữa tiệc nghênh đón của Lâm Chính đúng là một bữa tiệc Hồng Môn. Mục đích của bữa tiệc không chỉ vì cốc chủ mà còn vì cả chính anh.
Anh vừa xuống xe thì Từ Thiên đã chạy tới.
“Chủ tịch Lâm, các thành viên khác của Hồng Nhan Cốc nấp ở nhà dân đã bị chúng tôi giám sát, những tai mắt khác ở trong thành phố thì vẫn chưa xử lý hết được. Giờ phải làm sao?”, Từ Thiên thận trọng hỏi.
“Kệ đi, cốc chủ tới chưa?”
“Đã bị Tống Kinh dẫn vào trong rồi”.
“Gọi toàn bộ người nổi tiếng tới cho tôi. Tôi muốn cả nước này phải quan tâm tới bữa tiệc này".
“Vâng”.
Chương 1802: Công chúng
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Hoành Dạ ngay tại trung tâm của thành phố Giang Thành.
Hôm nay Lâm Chính đã bao trọn khách sạn. Cả tầng lầu sáng lấp lánh, trang hoàng sang trọng, nhân viên ăn mặc chỉnh chu đứng xếp thành hai hàng.
Tống Kinh dẫn đoàn người bao gồm nhà báo và người của Hồng Nhan Cốc vào trong. Toàn bộ nhân viên đồng loạt cúi người
“Kính chào quý khách”, nhân viên mỉm cười, đồng loạt lên tiếng.
Người quản lý chạy tới: “Đạo diễn Tống, chào ông. Tôi là giám đốc của khách sạn, tôi họ Trương”.
“Giám đốc Trương phải không? Sắp xếp ổn cả chưa?”
“Đã sắp xếp theo sự dặn dò của đạo diễn rồi. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, giám đốc Trương cúi người nói.
“Vậy lập tức mở tiếc đi. Nào cô Tiêu, xin mời”, Tống Kinh cười ha ha, lập tức đưa đoàn người của Hồng Nhan Cốc vào vị trí.
Ngay sau đó người của các đơn vị truyền thông cũng được sắp xếp vây lấy đoàn người Hồng Nhan Cốc. Những người này là những người đầu tiên có mặt, ai cũng vô cùng kích động. Thế nhưng họ vẫn không quên nhiệm vụ của mình, lập tức lắp đặt máy móc. Tất cả các thiết bị đều được chĩa thẳng về phía cốc chủ. Ngoài ra, còn có một lượng lớn những nhà báo khác đang có mặt. Sau đó là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Những ngôi sao các cũng tới tham dự dưới lời mời của Tống Kinh. Cả hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt. Các thể loại đều có.
Nhưng dù những nhân vật khác có tỏa sáng thế nào thì cũng không thể bằng tiêu điểm là cốc chủ Hồng Nhan Cốc được.
Vô số cặp mắt đổ dồn về phía bà ta. Có nhiều người mon men muốn kết giao. Thế nhưng...cốc chủ giống như một người băng, dù có ai chạy tới thì bà ta cũng mặc kệ, chỉ ngồi im nhắm mắt dưỡng thần.
Đạo diễn Tống cũng không nói chuyện với bà ta. Ông ta không muốn làm những chuyện vô vị. Tuy nhiên hành động của cốc chủ khiến không ít người để ý.
“Người phụ nữ này tới từ đâu vậy? Ngạo mạn quá? Đến cả ông Lưu chào hỏi mà cũng mặc kệ. ..”
“Ông Lưu sao? Hừ, ông ta là gì chứ? Tôi thấy sếp Mao đưa danh thiếp mà đối phương còn chả buồn nhìn kia kìa”.
“Người phụ nữ này là ai thế? Ngầu vậy”.
“Không biết nữa. Nhưng theo tôi thấy thì chắc chắn là không phải người bình thường. Ông nghĩ xem, cô Tô Dư trong Chiến Hổ 1 diễn tốt như vậy mà tới phần hai lại đổi diễn viên. Ông không thấy trên mạng đang bùng nổ à. Fan của cô Tô Dư đang làm loạn kia kìa.
“Tôi thấy tốt nhất đừng động vào cô ta”.
Quan khách xì xầm. Trên mạng cũng không có ít người thảo luận về cốc chủ.
Nhưng đúng lúc này hiện trường trở nên im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính.
“Chủ tịch Lâm tới rồi”, không biết là ai đã hô lên. Ngay sau đó là một bóng hình ngời ngời khí chất cũng với các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa bước vào. Toàn bộ quan khách đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.
“Chủ tịch Lâm”.
“Chủ tịch Lâm”.
“Ha ha chủ tịch vẫn phong độ y như vậy”, một số người hô vang.
Lâm Chính mỉm cười. Có không ít cô gái mặt đỏ bừng khi nhìn anh. Khuôn mặt anh đẹp không tỳ vết. Đương nhiên, vẫn còn một ánh mắt nhìn anh chăm chăm từ đầu tới cuối.
Đó chính là cốc chủ. Bà ta nhìn anh bằng vẻ vô cảm, đôi mắt đầy sát ý. Người bình thường thì không thể phát hiện ra được biểu cảm đó.
“Cốc chủ”, người phụ nữ trung niên kêu lên.
“Không cần vội, muốn giết cậu ta thì giết được ngay, không ai có thể cản được. Nhưng để xem cậu ta giở chiêu trò gì đã".
“Vâng”.
Đám đông ngồi xuống. Lâm Chính bước tới ngồi vào vị trí bên cạnh cốc chủ. Mọi ánh mắt và ánh đèn đều chĩa thẳng về phía anh. Không ít người cảm thấy hai mắt sáng rực.
“Thần y Lâm đẹp trai quá, thật xứng với cô Tiêu”.
“Hai người đúng là phù hợp đóng Chiến Hổ hai đấy”.
“Đúng vậy”, nhiều người không nhịn được bèn kêu lên.
“Các vị, xin giữ yên lặng. Tôi có vài câu muốn nói”, Lâm Chính mỉm cười, lên tiếng.
Cả căn phòng lập tức im lặng. Nhiều người còn như nín thở. Không ai biết chủ tịch Lâm có ý đồ gì.
Anh đứng dậy nhìn cốc chủ và nói: “Hôm nay, tôi chính thức công bố về nữ chính trong phim Chiến Hổ 2– cô Tiêu Bất Hồng. Cô ấy không chỉ là nữ chính của bộ phim mà còn là cốc chủ của một tông phái võ học cổ xưa mang tên Hồng Nhan Cốc. Cô ấy là một cao thủ võ đạo. Mọi người hãy cùng vỗ tay chúc mừng cô Tiêu”.
Bốp bốp....Cả hiện trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Có không ít người còn hét cả lên.
Không ai ngờ cô gái xinh đẹp này lại cả người quản lý của một tông phái võ thuật. Lúc này người của Hồng Nhan Cốc đã hóa đá. Thân phận của họ đã bị công bố trước công chúng rồi sao?
Thần y Lâm...định làm gì vậy?
Chương 1803: Giao ước
“Ôi trời, cô Tiêu là cao thủ võ thuật sao? Thật sự nhìn không ra đấy!”
“Thật không thể tin được”.
“Chẳng trách cô ấy lại có khí chất đặc biệt như vậy. E rằng cũng chỉ có người của những tông môn ẩn thế mới có thể được bồi dưỡng như thế”.
“Đạo diện Tống Kinh và thần y Lâm lại tìm ra được một nữ chính đặc biệt như vậy sao. Điều đó đủ để thấy chủ tịch Lâm rất coi trọng tới Chiến Hổ 2”.
“Tôi càng lúc càng trông ngóng bộ phim này được lên sóng rồi”.
Đám đông tỏ ra kích động. Các trang phát trực tiếp và các diễn đàn cũng lập tức bùng nổ.
Do buổi tiệc được phát trực tiếp nên mọi hành động của bọn họ đều được cư dân mạng biết cả. Sau khi bọn họ biết được thân phận thần bí của Tiêu Bất Hồng thì đã sục sôi cả lên.
“Ôi trời, hóa ra là một nữ hiệp à”.
“Chủ tịch Lâm bao ngầu luôn”.
“Quá kinh!”
“Tôi đã trở thành fan của Tiêu Bất Hồng rồi. Khi nào cô Tiêu có tài khoản zalo tôi sẽ follow ngay”.
“Tiêu Bất Hồng, vợ của anh! Vợ của anh...”
Vô số lời bình luận được tung ra. Đám đông vô cùng hào hứng. Thế nhưng đối với người của Hồng Nhan Cốc thì họ cảm thấy vô cùng khó chịu trước hành động của Lâm Chính.
Hồng Nhan Cốc vốn là một thế lực ẩn thế, bản thân không muốn bị người khác làm phiền nên mới ở trong núi. Giờ Lâm Chính công bố như vậy thì có lẽ họ sẽ không sống yên được nữa rồi.
Hơn nữa Hồng Nhan Cốc từ sau khi được Tiêu Bất Hồng lãnh đạo thì đã làm không ít việc không sạch sẽ, nhiều vụ án tầm quốc gia gần đây còn liên quan tới bọn họ nữa.
Lâm Chính để lộ thân phận của họ cũng hi vọng là phía bên trên có thể điều tra tới môn phái này, lợi dụng nhà nước để xử lý mầm họa của chính mình. Thế nên anh cũng không khách khí, giới thiệu Hồng Nhan Cốc trước mặt tất cả mọi người, đồng thời còn tuyên bố sẽ quay phim ở đây.
Trong nháy mắt, đám đông đặt hết sự kỳ vọng vào Hồng Nhan Cốc. Nngay sau khi anh giới thiệu xong thì cốc chủ đột nhiên đứng dậy: “Các vị, mọi người có muốn biết thần y Lâm đã tìm thấy tôi như thế nào không?”
Đám đông giật mình, vội nhìn bà ta: “Cô gái băng này không phải câm à?”
“Cuối cùng cũng lên tiếng rồi”.
“Giọng nói cũng hay đấy nhỉ”.
Có người xì xầm. Trên tất cả là họ chú ý tới lời nói của bà ta.
“Cô Tiêu, cô nói đi. Chủ tịch Lâm đã tìm được cô như thế nào?”, một người đàn ông lập tức mỉm cười hỏi lại.
“Rất đơn giản, bởi vì thần y Lâm và tôi có một giao hẹn”, cốc chủ nói.
“Giao hẹn sao?"
“Đúng vậy, chắc mọi người đều biết thần y Lâm cũng là một cao thủ võ lâm đúng không? Tính cách của tôi lại khá mạnh mẽ. Sau khi biết thần y Lâm có thân thủ bất phàm thì đã muốn thách thức. Thần y Lâm nói với tôi, nếu tôi đồng ý đóng phim thì sẽ tiến hành giao đấu cọ xát. Hôm nay tôi đã ký hợp đồng đóng phim, chính thức quay Chiến Hổ 2 thì có lẽ thần y Lâm cũng đến lúc thực hiện lời hứa của mình rồi nhỉ?”, cốc chủ mỉm cười.
Dứt lời cả hiện trường lại được dịp bùng nổ: “Chiến! Chiến! Chiến!”
“Thần y Lâm không được sợ”.
“Đúng lúc phát trực tiếp, mọi người biểu diễn một đoạn đi mà”.
“Ôi trời, thật sự có một mà cọ xát về công phu sao? Thật muốn xem quá đi”.
“Thần y Lâm, xông lên thôi”.
Đám đông hóng hớt nhiều chuyện hô vang. Cư dân mạng cũng vô cùng kỳ vọng.
Lâm Chính chỉ im lặng. Từ Thiên thì mặt tái mét. Ông ta không ngờ cốc chủ đột nhiên lại tung ra chiêu như thế. Nếu như thần y Lâm mà chiến đấu thật thì cốc chủ tuyệt đối sẽ không nương tay. Tới khi đó dù tin có phát trực tiếp là thần y Lâm đã chết thì bà ta sẽ khóc lóc viện cớ là lỡ tay. Nắm đấm vô tình mà. Như vậy đám đông sẽ trách móc bà ta nhưng cũng không tới mức đối đầu.
Quan trọng là phía bên trên cũng sẽ không làm gì được. Như vậy thì bà ta có thể đạt được mục đích của mình rồi.
“Không được, không được”, Từ Thiên bất lực hét lớn.
“Sao thế? Thần y Lâm lại nuốt lời sao? Nếu như vậy thì tôi sẽ không đóng Chiến Hổ 2 nữa”, cốc chủ lập tức lên tiếng và đưa người định rời đi.
“Hả? Điều này...Cô Tiêu...cô không thể đi được”, Từ Thiên cuống cả lên, không biết là ông ta lấy đâu ra dũng khí mà đã lật đật chạy lên ngăn lại.
Nếu như cốc chủ bỏ đi thì chắc chắn việc đầu tiên mà bọn họ làm là sẽ tiến hành ám sát Lâm Chính. Tới khi đó Lâm Chính sẽ không thể ngăn chặn họ được.
Tuyệt đối không được để bà ta rời khỏi ống kính máy quay. Nhưng nếu đồng ý yêu cầu của bà ta thì khác gì là dê vào miệng hổ.
“Không thể đi sao? Sao thế? Chủ tịch Lâm đồng ý rồi à?”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Điều này...”, Từ Thiên không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Tôi đồng ý với cô”.
Dứt lời Từ Thiên hóa đá. Cả hiện trường cũng im phăng phắc. Đến ngay cả cốc chủ cũng giật mình.
Chương 1804: Toàn dân quan tâm
Cậu ta đồng ý thật sao? Thế nhưng điều này lại nằm ngoài dự liệu của cốc chủ. Lẽ nào người họ Lâm này cho rằng bà ta không dám giết cậu ta?
Cốc chủ chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Bà ta tin thần y Lâm không phải là kẻ ngốc. Đối phương dám đồng ý thì chắc chắn là vì đã có sự chuẩn bị.
“Nếu cô Tiêu muốn cọ xát thì tôi hoàn toàn đồng ý. Hay là thế này, sau ba ngày nữa cuộc quyết đấu sẽ chính thức được diễn ra”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Ba ngày không được, muốn đánh thì ngay bây giờ”, cốc chủ đáp lại.
“Bây giờ à...có đường đột quá không”, Lâm Chính tỏ vẻ khó xử.
“Vậy là anh nuốt lời?”
“Ha ha, cô Tiêu đã sốt ruột như vậy thì được. Từ Thiên, ông đi sắp xếp đi. Ngoài ra còn mời cả vị đó tới làm người làm chứng nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Vâng, chủ tịch”, Từ Thiên do dự, sau đó gật đầu và quay người rời đi.
“Vị đó sao?", cốc chủ đanh mặt, cảm giác như mình lại bị lọt vào cái hố do Lâm Chính tạo ra.
Thế nhưng lúc này bà ta đã hết đường lui rồi. Bao nhiêu con mắt thế này nếu bà ta mà nhượng bộ thì khác gì tự tát vào mặt mình?
“Chúng ta quyết đấu ở đâu?”, cốc chủ hỏi.
“Bên cạnh khách sạn có một sân thi đấu, vừa hay không có trận nào. Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta mượn sân bóng để làm võ đài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Xem ra anh chọn tổ chức ở đây đón tiếp tôi cũng là vì đã có dự tính từ trước rồi nhỉ”, cốc chủ điềm đạm nói.
“Đương nhiên rồi. Sao? Cốc chủ có hài lòng không?”, Lâm Chính nói.
“Hài lòng! Vô cùng hài lòng. Anh cũng có lòng quá, thế nên tôi sẽ để anh sống thêm vài tiếng nữa”.
“Sống thêm vài tiếng nữa sao? Ý của cốc chủ là gì?”
“Ý còn chưa đủ rõ ràng sao? Thần y Lâm, hôm nay tôi đã kiên nhẫn lắm rồi, cùng anh diễn kịch lâu như vậy nhưng anh cũng biết rõ tôi đấy, tôi không thể nào diễn tiếp được nữa. Trước 12 giờ hôm nay tôi sẽ xử lý anh. Dù anh có tìm ai tới hay bao nhiêu người tới bảo vệ thì tất cả đều vô ích thôi. Tôi muốn giết anh thì đến cả Đại La Kim Tiên cũng không bảo vệ nổi”, cốc chủ nheo mắt cười, nói với Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng, sau đó lắc đầu: “Cốc chủ, mặc dù trước đây chúng ta có hiểu lầm nhưng tôi cảm thấy đâu phải không giải quyết được. Tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ? Hà tất phải giết qua giết lại? Hòa bình không phải tốt hơn sao?”
“Thần y Lâm, anh cảm thấy anh đủ tức cách nói chuyện với tôi sao? Lần trước anh làm loạn ở Hồng Nhan Cốc, giết chết bao nhiêu đệ tử của tôi, còn khiến tôi mất đi cả uy thế, lẽ nào tôi lại có thể để anh sống yên. Hơn nữa cơ thể của anh đã tu luyện tới một mức độ rất tuyệt rồi, tôi giết anh làm thuốc, giúp tôi trở thành thần tiên nữa chứ. Vì vậy dù thế nào thì anh cũng phải chết thôi”, cốc chủ nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Cốc chủ đề xuất quyết đấu, khiến tin tức này được đưa lên hàng đầu, và trở thành một trong 10 tít báo hot nhất trên mạng: “nữ chính mới của Chiến Hổ 2 Tiêu Bất Hồng là cao thủ”.
Toàn bộ người dân đều theo dõi bà ta. Đương nhiên màn quyết đấu cũng gây ra cơn chấn động trước giờ chưa từng có.
Một hàng chữ to đùng hiện lên trong zalo: “Nữ chính thần bí là một đại hiệp, khiếu chiến với thần y Lâm. Ai thua ai thắng đây?"
Các thể loại diễn đàn bùng nổ. Thậm chí nhiều nơi còn bắt đầu tiến hành đặt cược xem ai thua ai thắng. Chuyện này đã được lan truyền khắp nơi, các bên đều vô cùng quan tâm.
Nhà thi đấu được mở ra. Các bên truyền thông lũ lượt lao vào. Cũng có rất nhiều nhà đài muốn vào trong xem quyết đấu.
Bảo vệ của Dương Hoa lập tức có mặt để kiểm soát tình hình. Đợi đến khi mọi người đã ngồi vào vị trí thì họ bèn đóng cửa cấm người ngoài vào.
Ngoài các tầng lớp cấp cao của Dương Hoa ra thì hiện trường có rất hiều nhà báo tới. Toàn bộ được phát trực tiếp với khí thế hừng hực.
Lâm Chính và cốc chủ đứng giữa sân bóng. Cốc chủ nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt lạnh lùng như muốn đóng băng cả không gian.
Lâm Chính biết bà ta đã quyết tâm. Dù có hàng triệu con mắt đang xem thì bà ta vẫn muốn giết chết Lâm Chính để tránh đêm dài lắm mộng.
Từ Thiên, Mã Hải, Tần Bách Tùng, Long Thủ đều có mặt. Người bình thường cho rằng đây chỉ là một màn cọ xát, thế nhưng bọn họ biết rõ là màn cọ xát này nguy hiểm tới mức nào.
“Hiện trường đủ náo nhiệt rồi. Sao? Bắt đầu được chưa?”, cốc chủ hỏi.
Đợi đã, người phán quyết còn chưa tới mà”.
"Người phán quyết? Chính là người đó sao?”
“Đúng vậy!”
“Được thôi. Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh mượn vị Phật Tổ nào tới để giữ cái mạng chó của anh”, cốc chủ cười thản nhiên.
Đúng lúc này, có tiếng xao động ở lối vào sân thi đấu. Ngay sau đó là một đám người bước vào. Đi đầu chính là đại thống .ĩnh Trịnh Nam Thiên.
Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng này. Khán giả bình thường không biết đám người này là ai. Nhưng những người có máu mặt một chút thì đều lập tức mất hồn khi nhìn thấy nhân vật này: “Vị...Phật Tổ này sao lại tới đây rồi?”
“Ôi trời! Đây là người mà thần y Lâm mời tới sao?”, không ít người há mồm trợn mắt.
Trịnh Nam Thiên bước tới chính giữa, Lâm Chính cầm lấy micro và lên tiếng;: “Các vị, rất vui khi tôi có thể mời Trịnh Nam Thiên tới làm trọng tài cho buổi quyết đấu lần này. Ông Trịnh cũng làm một võ giả có tiếng. Rất nhiều võ giả nước ngoài cũng phải tỏ ra kính nể và khâm phục nhân vật này. Tôi nghĩ với sự công chính mà ông ấy mang tới, buổi quyết đấu ngày hôm nay sẽ vô cùng đặc sắc. Chào mừng ông Trịnh”.
Nói xong anh bèn vỗ tay. Cả hiện trường cũng làm theo.
Cốc chủ mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Trịnh Nam Thiên. Bà ta không ngờ đối phương lại gọi Trịnh Nam Thiên tới.
Mặc dù thực lực của Trịnh Nam Thiên không là gì so với bà ta nhưng đây là người mà bà ta không dễ gì động vào.
“Chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cốc chủ.
“Thần y Lâm được lắm. Thú vị đấy”, cốc chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Nhưng anh đừng mong ông ta có thể bảo vệ được mình. Có thể tôi không giết được anh trước đám đông nhưng tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết”, nói xong cốc chủ lao về phía Lâm Chính.
“Tới đi", một chưởng tung ra.
Lâm Chính đanh mặt, đưa tay ra đỡ chưởng. Thế nhưng khi hai bên vừa va chạm thì...
Bùm...Một tiếng nổ vang lên, cả người Lâm Chính bay bật ra sau.
Chương 1805: Man rợ
Tại một ngôi nhà dân, vài người cốt cán của Hồng Nhan Cốc đang xem trực tiếp. Trên màn hình là màn quyết chiến của Lâm Chính và cốc chủ. Nhưng dù Lâm Chính tấn công quyết liệt thế nào thì cũng không chạm được vào bà ta.
“Sư tỷ, chị nói xem cốc chủ có giết chết thần y Lâm không?”, một người hỏi.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì cốc chủ không thể nào trực tiếp trừ khử được thần y Lâm đâu vì sẽ gây ra sự ảnh hưởng lớn lắm. Nhưng tôi tin cốc chủ cũng có kế hoạch của mình. Thần y Lâm không sống nổi qua hôm nay đâu”, một cô gái để tóc ngắn trả lời.
Cạch! Đúng lúc này cánh cửa được mở ra, một cô gái rảo bước đi vào, cung kính nói: “Các vị sư tỷ, dược liệu đã được mang về rồi. Mời các vị tới kiểm tra”.
“Ừm!”, mấy cô gái đi ra khỏi phòng tới một chuồng lợn bên cạnh.
Vừa đẩy ra thì họ đã thấy bảy tám người nằm trong đó. Không có gì bất ngờ khi tất cả đều là những cô gái.
Bọn họ đã bị đánh ngất, hai tay bị trói chặt.
Cô gái bước vào đầu tiên lật người mấy cô gái dưới đất và kiểm tra. Cô gái này khỏe vô cùng, lật một cái mà mấy cô gái dưới đất kia xoay mấy vòng, đầu đập vào tường chảy cả máu. Có người bừng tỉnh nhưng ngay lập tức lại bị đánh ngất.
Tầm 10 phút sau...
“Tầm 10 người không đạt, như này cốc chủ sẽ không chịu đâu. Tới khi đó lại đắc tội đấy và bị lôi đi làm dược liệu mất. Lẽ nào các người muốn bị cốc chủ cho vào lò luyện thành đan à?”, cô gái đi đầu nói bằng vẻ vô cảm, trừng mắt lên với mấy người đệ tử còn lại.
Nghe thấy vậy mấy cô kia mặt tái mét: “Không muốn ạ...”
“Sư tỷ, chúng tôi sai rồi”, các cô gái vội nhận lỗi.
“Biết sai mà còn không mau đi tìm dược liệu phù hợp”, cô gái quát lên.
“Vâng”, cả đám lại lập tức lao ra khỏi chuồng lợn. Thế nhưng khi họ vừa quay người định rời đi thì đã có một bóng hình đứng ngay đó. Tất cả trở nên cảnh giác.
“Ai?”, người sư tỷ hét lớn.
“Thần y Lâm cử tôi tới đây quả không sai. Hồng Nhan Cốc các người thật quá độc ác, dám lấy người sống làm dược liệu sao!”
Dứt lời người này bước vào. Toàn bộ đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc rút kiếm ra.
“Anh là ai? To gan, dám chạy tới đây. Chán sống rồi phải không? Xử hắn đi”, người sư tỷ hét lớn.
Đám đông vội lao tới. Thế nhưng người đàn ông không hề hoảng sợ, chỉ lao lên. So với đám đệ tử thì tốc độ của anh ta nhanh hơn nhiều.
Chưa tới mười nhịp thở thì toàn bộ đám đệ tử đã bị anh ta xử lý gọn gàng.
“Cao thủ sao?”, người sư tỷ kia ý thức được điều gì đó bèn quay đầu định bỏ chạy. Cô ta vừa nhảy ra sân, lao lên tường thì đã ngay lập tức bị một viên đạn ghim vào ngực. Người sư tỷ ngã ra đất, đều ngoẹo qua một bên, chết ngay tại chỗ.
Ngay sau đó có một lượng lớn các chiến sĩ với súng trong tay lao vào trong. Các đệ tử khác ở bên trong nhà lập tức ra tay phản công. Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của hàng trăm người kia. Cộng thêm với súng trong tay nên bọn họ nhanh chóng bị tiêu diệt sạch. Tất cả đều bị giết, những người không muốn bị chết thì lập tức đầu hàng.
“Các người rốt cuộc là ai vậy?”, một người còn sống lên tiếng.
“Tôi tên là Băng Thượng Quân”, người đàn ông mỉm cười.
“Băng Thượng Quân? Do thần y Lâm cử tới sao?”
“Đúng vậy”.
“Xem ra cốc chủ bị trúng kế rồi. Hóa ra thần y Lâm định giết người trong im lặng, nhưng tôi nói cho các người biết, Hồng Nhan Cốc sẽ không bị xử lý một cách đơn giản như vậy đâu. Các người sẽ phải trả giá đấy”.
Người này lên tiếng. Phía sau có hai người vừa mới đầu hàng bỗng lao ra ngoài định bỏ chạy. Những người xung quanh lập tức giơ súng lên bắn.
Một người của Hồng Nhan Cốc nhảy bật lên, lăn ra ngoài đường.
“Đuổi theo!”, những người khác hô lên và chạy ra ngoài.
Băng Thượng Quân đấm vỡ tường lao ra. Đối phương nào phải là đối thủ của thiên kiêu chứ. Cô ta bị Băng Thượng Quân đuổi kịp và tát cho một phát ngã ra đất.
“Đầu hàng thì không chết”, Băng Thượng Quân hét lớn.
“Mơ đi, ha ha...”, người này bật cười sau đó ngã ra đất, cơ thể co giật, máu từ lưng túa ra.
“Đây là...”, những người chiến sĩ khác giật mình.
“Cô ta đã uống một loại độc dược làm mục rữa cơ thể. Với mức độ này thì dù có là thần y Lâm ở đây cũng không cứu được. Xem ra cốc chủ đã sớm chuẩn bị độc dược cho những người đệ tử này rồi. Bọn họ sẽ không bao giờ đầu hàng...", Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Tàn ác đến vậy sao?”
“Không bắt sống được thì thôi vậy. Dù sao cứu được con tin là được rồi. Mau đưa bọn họ về đi, lấy khẩu cung, thu thập chứng cứ chuẩn bị lật đổ hồng Nhan Cốc”.
"Rõ!"
Bình luận facebook