-
Chương 1196-1900
Chương 1196: Một lòng trung thành
Bụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính rơi từ đỉnh của cung Đông Hoàng xuống đất.
Mặc dù châm bạc không ngăn được cánh tay tấn công nhưng cũng tạo ra được sức cản cực mạnh. Nếu không thì cổ của Lâm Chính đã bị đứt đôi bởi cú chém đó rồi.
Đám đông nín thở quan sát. Lâm Chính bò dậy một cách khó khăn. Cơ thể anh loạng choạng, mặt rớm máu, cổ bị biến dạng còn hơi thở thì trở nên gấp gáp.
“Cậu ta không chống cự được nữa rồi!”
“Đó là thái thượng trưởng lão cơ mà”.
“Dù không phải là thái thượng trưởng lão thì cậu ta cũng không cầm cự được thêm nữa. Cậu ta là người, không phải thần. Cậu ta đã đánh bại đại trưởng lão, Thiếu Hải, cả ông lão kia là đã đủ lắm rồi. Cậu ta không thể nào đối phó được với thái thượng trưởng lão nữa đâu. Dù thực lực có còn thì sức mạnh của thể xác cũng không cho phép”.
“Thái thượng trưởng lão và Đường công tử có nước đi vi diệu đấy”, chúng ta liều mạng tàn sát đoạt nhẫn, còn bọn họ thì ở đây ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi…hừ, tôi không phục”.
“Nếu không phục thì có thể đi cướp. Nhưng phải mạnh hơn thái thượng trưởng lão nhé”.
“À thì…tôi chỉ nói miệng thôi mà”.
“Xem ra truyền thừa của ngày hôm nay thuộc về Đường công tử rồi. Cuối cùng thì vẫn là nhà họ Đường có được chức giáo chủ…”
“Đây là luân hồi sao?”
Đám đông cảm thán. Ai cũng biết Đường Thiên Hạo bái thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh làm sư phụ.
Hơn nữa thái thượng trưởng lão cũng rất trung thành với giáo chủ trước. Bà ta vốn đã ẩn cư rồi, không còn quan tâm tới chuyện của giáo phái nữa. Sau khi giáo chủ qua đời, bà ta không chỉ đích thân dạy Đường Thiên Hạo võ công mà còn giúp cậu ta đoạt nhẫn”.
Thái thượng trưởng lão xuất hiện, đương nhiên việc đoạt nhẫn cho Đường Thiên Hạo sẽ dễ như trở bàn tay. Vì đây là vị thái thượng trưởng lão cuối cùng của bổn giáo.
Lâm Chính thở hắt ra, điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết và tiếp tục đỡ chiêu. Thế nhưng Nguyên Tinh không giống như Thiếu Hải. Bà ta không nói nhiều lời, chỉ muốn kết liễu Lâm Chính ngay lập tức.
Bà ta di chuyển cơ thể, tay hóa thành vuốt giống như chim ưng vồ về phía đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức lách qua một bên.
Bụp! Một hòn đá bên cạnh Lâm Chính bị bóp nát thành bột.
Thái thượng trưởng lão tiếp tục đuổi theo. Bà ta không để Lâm Chính có thời gian kịp thở. Cơ thể bà ta nhanh như điện xẹt, đòn tấn công tung ra như vũ bão.
Lâm Chính chống đỡ trong sự bất lực.
Rầm rầm rầm…Mỗi đòn tấn công đều khiến anh cảm thấy hai cánh tay tê dại. Có vẻ anh không đỡ được nữa.
Cũng hết cách. Thể lực của anh đã bị tiêu hao quá nhiều. Cho dù có điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cũng khó mà đỡ được cơn mưa những đòn tấn công của thái thượng trưởng lão.
Huống hồ, một cánh tay của anh đã bị gãy. Vết thương vẫn còn chưa ổn định. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn là anh sẽ thua mất. Anh phải nghĩ cách thôi.
Dùng chiêu đó chăng? Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Nhưng anh lập tức dao động và gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Nếu mà xung quanh không có ai còn đỡ. Giờ ở đây nhiều người thế này mà dùng chiêu đó thì sẽ có người thiệt mạng mất. Lâm Chính thở hắt ra. Chỉ biết vừa đỡ đòn vừa trì hoãn thời gian.
Rầm! Đúng lúc này, thái thượng trưởng lão giáng một đòn vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảm tưởng như mình bị gãy mất mấy cái xương quanh vùng ngực. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào mấy phiến đá, ngã ra đất và nôn ra máu tươi.
“Hả!”, đám đông bàng hoàng.
“Cậu đang bị trúng độc. Trước đó đã giết nhiều người như vậy thì đã kiệt sức rồi. Mặc dù cậu có Lạc Linh Huyết nhưng lúc này đấu với tôi thì cũng không khác gì trứng chọi đá cả”, cuối cùng thái thượng trưởng lão cũng dừng lại và lên tiếng.
Bà ta chắp tay, bước tới: “Trước đó công tử đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết qúy trọng. Đường công tử đã được chỉ định sẽ trở thành người đứng đầu, trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của bổn giáo và cũng sẽ dẫn dắt Đông Hoàng Giáo lên một tầm cao mới, khiến cả thế giới phải kinh sợ. Cậu còn trẻ, lại có thực lực như vậy. Tôi vốn định bảo Đường công tử giữ lại mạng cậu để cậu tận tâm tận lực cho Đường công tử. Nhưng cậu đã không muốn thì đành phải để cậu làm bàn đạp cho công tử bước lên đỉnh vinh quang thôi”.
Dứt lời, thái thượng trưởng lão tiến lại gần Lâm Chính, đưa tay ra định đoạt nhẫn và giết chết anh.
Mọi việc có vẻ rất thuận lợi. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên sau lưng
“Thái thượng trưởng lão!”
Bà ta nghe thấy vậy bèn giật mình quay lại. Thế nhưng một giây sau.
Phụt! Một lưỡi kiếm sắc nhọn đã đâm xuyên tim bà ta.
Thái thượng trưởng lão run rẩy. Đám đông trố tròn mắt. Vô số người quay qua nhìn thì phát hiện...chủ nhân của nhát kiếm đó chính là Đường Thiên Hạo.
“Công tử, cậu…”, thái thượng trưởng lão đưa tay lên chỉ về phía Đường Thiên Hạo với ánh mắt kinh hoàng.
“Nhẫn đã về tay thì bà cũng hết tác dụng rồi. Không phải bà rất trung thành với bố tôi sao? Nếu đã vậy thì ở cùng ông ấy đi”, Đường Thiên Hạo mỉm cười, rút thanh kiếm ra…
Chương 1197: Tạo ra lịch sử!
Máu tươi bắn ra như mưa khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc. Không ai ngờ, Đường Thiên Hạo lại đâm chính sư phụ của mình, giết chết thái thượng trưởng lão – người một lòng một dạ trung thành với giáo chủ trước.
Sau khi giáo chủ qua đời, trong Đông Hoàng Giáo hầu như không ai coi Đường Thiên Hạo ra gì. Hơn nữa khi đó võ công của anh ta cũng rất tầm thường, không có thiên phú, căn bản không thể trở thành người kế vị chức giáo chủ. Dù vậy thì cũng có những người cho rằng anh ta vẫn là mối nguy nên muốn ra tay với anh ta.
Đường Thiên Hạo không có ai chống lưng, đối diện với sự truy sát của các cao thủ trong bổn giáo thì đành phải dựa vào thái thượng trưởng lão.
Có thái thượng trưởng lão làm chỗ dựa, đương nhiên không ai dám động vào anh ta. Thái thượng trưởng lão lại là người được hưởng võ công thượng thừa của Đông Hoàng Giáo nên đã giúp thực lực của anh ta tăng mạnh.
Nếu không có thái thượng trưởng lão thì Đường Thiên Hạo không bao giờ đủ tư cách tranh chức giáo chủ. Ân đức của thái thượng trưởng lão đối với anh ta có thể nói là vô lượng. Không ai ngờ rằng, Đường Thiên Hạo lại đối xử với bà ta như vậy…
Giết thầy!
“Tại sao…”, thái thượng trưởng lão trố tròn mắt, run rẩy hỏi.
“Tại sao à? Chẳng phải rất đơn giản sao? Kẻ này đã thua, lúc này mối uy hiếp lớn nhất trong Đông Hoàng Giáo chính là bà. Bà không chết thì dù tôi có là giáo chủ cũng không thể yên tâm được”, Đường Thiên Hạo nheo mắt, mỉm cười.
“Nhưng tôi…tôi không thể nào là người phản bội Đông Hoàng Giáo, phản bội bố của cậu được…”, bà ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy vô cùng đau đớn. Vết thương trong lòng còn đau hơn cả vết thương do nhát kiếm gây ra.
“Bà nói là bà không phản bội bố tôi nhưng sao tôi biết được bà có phản bội tôi hay không. Chi bằng tôi ra tay trước. Bà chết đi. Sau khi chết tôi sẽ lập bia cho bà, mỗi năm đều sẽ dâng hương tưởng nhớ”, Đường Thiên Hạo nói.
Thái thượng trưởng lão còn định nói thêm gì đó nhưng vết thương khiến bà ta không thể nói nên lời.
Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi về sau hai bước và ngã xuống đất.
Thái thượng trưởng lão đã chết.
Bốn bề im lặng. Không ai ngờ tới tình huống này. Cái chết của thái thượng trưởng lão đã mở ra một thời đại mới cho Đông Hoàng Giáo. Một thời đại mà không ai có thể tưởng tượng được.
Đường Thiên Hạo bị đám đông nhìn chăm chăm. Anh ta cười thản nhiên. Đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý và sung sướng.
Từ sau khi bố qua đời, anh ta phải chịu muôn vàn uất ức và tủi nhục. Đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Anh ta quay người, đi về phía Lâm Chính. Thanh kiếm sắc bén giống nanh vuốt của ác ma như muốn chém bay cổ Lâm Chính.
Lâm Chính căng thẳng đứng dậy.
“Tiếp tục đấu với tôi thì anh cũng sẽ chết thôi. Nếu đã vậy thì cứ ngoan ngoãn đứng im một chỗ, tôi sẽ giúp anh có một cái chết nhanh gọn”, Đường Thiên Hạo bước tới, mỉm cười.
“Tôi cảm thấy lúc này anh vẫn chưa giết nổi tôi đâu”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy anh có thể thử”.
“Thế thì thử thôi”, Lâm Chính đưa tay lên bày ra một chiêu thức nào đó. Đường Thiên Hạo hừ giọng và tỏ vẻ cảnh giác. Anh ta tăng tốc, lao kiếm về phía trước, định kết liễu Lâm Chính.
Tuy nhiên động tác ngay sau đó của Lâm Chính đã khiến Đường Thiên Hạo sững sờ. Lâm Chính tháo chiếc nhẫn vứt về phía đám đông.
Vụt! Chiếc nhẫn Đông Hoàng lấp lánh như một ngôi sao bay về phía đám đông và biến mất.
“Cái gì?”, Đường Thiên Hạo thất kinh. Đám đông cũng hết hồn. Mọi người lập tức bừng tỉnh và lao tới cướp chiếc nhẫn.
“Biến hết đi! Nhẫn là của tôi”, Đường Thiên Hạo tức giận gầm lên. Anh ta đâm kiếm về phía đám đông để đoạt lấy chiếc nhẫn.
Lúc này chẳng ai còn quan tâm tới Lâm Chính nữa. Anh thở phào, nhìn sự hỗn loạn và nở nụ cười quỷ dị. Anh bước tới bên cạnh xác của vị trưởng lão, lấy một cây châm ra, đâm vào cánh tay bà ta và rồi nhấc cánh tay lên để Lạc Linh Huyết rơi ra.
“Lúc này…mình sẽ tạo ra lịch sử…”, anh nhìn giọt Lạc Linh Huyết với vẻ kích động.
“Hả”, cô gái tóc ngắn để ý thấy hành động của Lâm Chính thì tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không định chạy trốn mà còn đang làm gì thế kia? Ngay sau đó cô ta đã phải hóa đá.
“Hoàn thành rồi”, Lâm Chính đứng dậy, cánh tay của anh run bắn lên, toàn là máu. Nguồn sức mạnh trỗi dậy nơi cổ tay.
“Mau giết anh ta! Thiên Hạo! Anh mau giết anh ta”, cô gái tóc ngắn bừng tỉnh, vội chỉ vào Lâm Chính và hét lên.
Thiên Hạo đang giết được vài người đệ tử, cướp được nhẫn bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
“Mau giết anh ta!”, cô gái gào khản cổ.
Lúc này Đường Thiên Hạo mới vô thức quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh ta sững sờ.
Chương 1198: Vô địch thiên hạ
Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cánh tay phải của mình. Cánh tay của anh hóa thành màu vàng, sức mạnh bùng nổ tới mức thần kỳ.
Nguồn sức mạnh giải phóng ra ánh sáng vàng lấp lánh, bao lấy cánh tay của anh giống như có vô số ngôi sao đang chuyển động. Vô cùng kỳ diệu.
Ánh sáng nhạt dần và biến mất. Lần này, cánh tay của Lâm Chính hiện ra một hình thù kỳ lạ. Hình vẽ giống như thần rồng uốn lượn, ôm lấy cánh tay anh. Nhưng cũng không hẳn là rồng vì còn có lông vũ mọc khắp người. Con vật có đầu giống như phượng hoàng. Chưa ai từng gặp con vật nào như thế.
Lúc này hình vẽ đang rót vào cơ thể Lâm Chính một nguồn sức mạnh khủng khiếp
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Lâm Chính đã được phục hồi thể trạng, cả cơ thể như được thăng hoa.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, mình đã hoàn thành Thiên Huyết Linh Thể rồi! Lúc này, có lẽ cơ thể mình còn mạnh hơn cả Tiên Thiên Cương Khu nữa. Mình là người vô địch!", Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm nhìn đám đông trước mặt.
Mọi người dường như nhìn thấy cả ánh sáng phát ra từ mắt của anh.
“Anh đã làm gì vậy? Tay của anh…bị làm sao thế?”, Đường Thiên Hạo run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng”, một trưởng lão kêu lên.
“Sức mạnh hùng hậu quá. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu giọt mới đạt được sức mạnh như vậy chứ? Hai, ba? Năm giọt? Không! Ít nhất phải hơn mười giọt”, Liễu Thị Phụng run lẩy bẩy, lắp bắp nói.
Dứt lời, đám đông cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Sức mạnh của hơn mười giọt Lạc Linh Huyết sao?
Không thể nào? Có ai trên đời này có thể sở hữu được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?
Đường Thiên Hạo cũng bàng hoàng. Anh ta sững sờ nhìn Lâm Chính. Thế nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiến răng: “Vậy thì sao? Dù có nhiều Lạc Linh Huyết hơn nữa thì cũng vô ích. Lúc này anh ta đã kiệt sức rồi. Tôi mà muốn giết anh ta thì cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
Nói xong, Đường Thiên Hạo lại rút thanh bảo kiếm ra và bước về phía Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm Đường Thiên Hạo, không ai dám lên tiếng. Lâm Chính thản nhiên đi về phía anh ta.
“Anh phải chết. Nếu không thì uy tín của tôi làm sao còn giữ được đây?", Đường Thiên Hạo quát lớn, đột nhiên đạp chân xông lên.
Vụt! Thân pháp của anh ta không bằng thái thượng trưởng lão, nhưng so với những trưởng lão khác thì vẫn ưu tú hơn nhiều.
Khoảng cách mười mấy mét lập tức bị kéo lại gần. Trong chớp mắt, anh ta đã đứng ngay trước mặt Lâm Chính. Thanh bảo kiếm xé không gian lao tới, chém mạnh xuống đầu anh.
Nhát kiếm lóe lên tia sáng lạnh giá. Đám đông cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.
Bọn họ đang chờ đợi. Đợi Lâm Chính đưa ra phản ứng. Để xem anh sẽ đỡ chiêu của Lâm Chính như thế nào. Chờ đợi anh sẽ né đòn.
Thế nhưng tất cả đã phải thất vọng. Bởi vì Lâm Chính không hề phản ứng gì. Anh cứ đứng im ở đó, thản nhiên nhìn lưỡi kiếm giáng xuống. Và không hề cử động.
Lúc này, Lâm Chính không khác gì một khúc gỗ.
“Cái gì?”, đám trưởng lão kinh hãi kêu lên. Đến cả Đường Thiên Hạo cũng giật mình. Anh ta không hề nương tay, cứ thế bổ thẳng thanh kiếm xuống.
Chỉ có điều, khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào cơ thể của Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.
Keng!
Đường Thiên Hạo chỉ cảm thấy tay mình tê dại. Thanh bảo kiếm tiếp xúc phải một vật thể cứng và bị nảy bật ra.
Anh ta sững sờ, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta tưởng mình đang bị ảo giác. Bèn bổ thanh kiếm về phía trước một lần nữa.
Lần này, mọi việc vẫn xảy ra y như vậy.
Keng!
Thanh bảo kiếm chạm vào đầu Lâm Chính khiến xung quanh tóe lửa, sau đó nó lại bị nảy ra. Lực đẩy khiến cho Đường Thiên Hạo phải lùi về sau vài bước.
Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
“Kiếm của tôi…tại sao không thể chém được anh?”, Đường Thiên Hạo nhìn thanh bảo kiếm và bàng hoàng.
“Nhẫn đâu rồi?”, Lâm Chính giờ tay ra và hỏi Đường Thiên Hạo.
Đường Thiên Hạo run rẩy, vội vàng gào lên: “Nhẫn là của tôi. Nó là của tôi!"
Vì chiếc nhẫn này mà anh ta đã giết chết cả thái thượng trưởng lão thì sao có thể giao nhẫn ra được chứ? Mọi thứ đều phải thuộc về anh ta. Anh ta không thể từ bỏ như vậy được.
Nhưng mọi việc tới giờ phút này đâu còn do anh ta quyết định nữa. Lâm Chính bước tới, đưa tay ra chộp mạnh.
“Chết đi!”, Đường Thiên Hạo lại chém kiếm về phía trước một cách điên cuồng. Thanh kiếm như một bóng ma chém liên tục về phía Lâm Chính. Thế nhưng kết quả khiến người ta phải tuyệt vọng.
Dù những đường kiếm của anh ta có hung hãn tới mức nào thì cũng không thể khiến cơ thể của Lâm Chính bị tổn thương.
Keng! Keng…Âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại.
“Đây là quái vật phương nào vậy?”
“Đao thương bất nhập sao?”
“Kiếm của Đường công tử…không thể làm gì nổi cậu ta.”
“Quái vật! Đúng là quái vật!”
Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy. Bọn họ như phát điên. Đường Thiên Hạo cũng vậy. Anh ta điên cuồng gào thét và dốc toàn lực chém kiếm về phía trước.
Và rồi tốc độ của anh ta dần chậm lại. Vì anh ta biết dù có chém bao nhiêu thì cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương. Cảm giác tuyệt vọng khiến anh ta muốn từ bỏ.
Keng! Âm thanh của tiếng kim loại lại vang lên. Sau một đòn tấn công mãnh liệt, thanh kiếm của Đường Thiên Hạo đã bị gãy làm hai.
Đường Thiên Hạo sững sờ nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta như người mất hồn, đứng ngây ra.
Kiếm gãy rồi! Vậy mà người này vẫn không hề hấn gì. Sao có thể như thế chứ?
Lâm Chính đi tới trước mặt, nhìn anh ta. Đường Thiên Hạo bừng tỉnh. Anh ta bật lùi về phía sau, run rẩy hét lên: “Anh…đừng có tới đây! Nhẫn là của tôi! Nhẫn là của tôi. Không ai được cướp! Anh đừng có tới đây!”
Anh ta sợ hãi tới cực độ. Vừa hét vừa quay người bỏ chạy. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân nhảy tới trước mặt anh ta. Anh chộp chặt tay cầm kiếm của Đường Thiên Hạo và bẻ ngược đâm mạnh vào ngực con người này.
Phụt! Thanh kiếm đâm ngập chuôi.
Đường Thiên Hạo run rẩy, đôi mắt trở nên đờ đẫn, máu tứa ra từ miệng…
Anh ta đã chết.
Chương 1199: Đông Hoàng Thần Quân
Cơ thể của Đường Thiên Hạo đổ rầm xuống đất.
Lâm Chính lấy chiếc nhẫn, đeo vào tay mình. Lúc này, không ai còn có ý định đoạt nhẫn nữa. Bởi vì nó đã được đeo vào tay của một quái vật. Bất luận là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi và kính nể vị đường chủ Thanh Hà Đường này.
Cậu ta là ai? Rốt cuộc cậu ta mạnh tới mức nào?
Mọi người đều không biết. Họ chỉ biết một điều rằng, lúc này người thanh niên này sẽ trở thành giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo. Đông Hoàng Thần Quân mới sắp xuất hiện.
Cô gái tóc ngắn thấy Đường Thiên Hạo chết thì quay người chuồn mất dạng. Lâm Chính cũng không buồn quan tâm. Anh lại đi tới trước bức tượng và khởi động cơ quan.
Cạch! Chiếc khoen kéo lại xuất hiện. Anh kéo mạnh. Trong nháy mắt bức tượng cũng có sự biến đổi.
Bề mặt của bức tượng xuất hiện nhiều ô nhỏ đẩy ra thụt vào, các ô này dịch chuyển giống như một cỗ máy tạo thành một bức tường màu đen. Trên bức tường xuất hiện chữ phát sáng.
Do ánh sáng chói mắt nên những người ở dưới chỉ nhận ra được vài từ. Đây chính là truyền thừa của giáo chủ trước.
Lâm Chính nhìn chăm chăm những từ phát sáng, anh không dám chần chừ, vội vàng đọc hết một lượt.
Vừa đọc xong thì ánh sáng của những chữ này nhạt dần và biến mất, đồng thời bức tường cũng nứt toác và vỡ vụn.
Một lúc sau toàn bộ bức tường bị nát thành bột. Lâm Chính bừng tỉnh. Đó chính là cơ chế tự động phá hủy của bức tượng.
Sau khi đọc xong truyền thừa, các cơ quan tự động tiến hành phá hủy bức tượng khiến không ai có thể đọc tiếp được nữa.
“Cách để ghi chép có trong mật điển của bổn giáo, trong tương lai cậu cũng có thể dùng cách này để truyền vị”, một người đàn ông trung niên quay qua nói với Lâm Chính.
“Truyền vị sao?”
Lâm Chính thản nhiên hỏi người này: “Nói vậy thì giờ tôi chính là giáo chủ rồi đúng không?”
“Đúng vậy, cậu chính là Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo”, người này đáp lại.
Dứt lời, một tiếng hét vang lên: “To gan!”
Tiếng hét khiến đám đông hết hồn. Đến cả người đàn ông trung niên cũng giật mình.
“Bổn giáo chủ vừa mới kế vị mà ông nói tôi truyền vị cái gì? Ông đang trù ẻo tôi chết sớm đấy hả?”, Lâm Chính lạnh giọng.
Người này run rẩy, vội vàng cúi đầu: “Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ không dám. Thuộc hạ không có ý đó…”
“Không có ý đó sao? Bổn giáo chủ vừa kế nhiệm Đông Hoàng Thần Quân, còn phải phát triển bổn giáo lớn mạnh, phồn vinh hơn nữa. Vậy mà giờ ông trù ẻo tôi. Ông làm vậy cũng chính là trù ẻo bổn giáo. Ông là kẻ phản bội, có mưu đồ tạo phản, còn dám nói là không có ý gì à?”, Lâm Chính quát.
Người kia bị dọa sợ tới mức tái mặt. Chỉ vì một câu nói của mình mà ông ta bị gán tội tạo phản…
Vậy có phải là hơi quá đáng không??
“Giáo chủ bớt giận”, người này vội quỳ xuống, dập đầu xin tha mạng.
Lâm Chính liếc nhìn người này: “Bổn giáo chủ mới đương nhiệm, không muốn sát giới nên sẽ không giết ông. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha. Người đâu, lôi ra ngoài đánh một trăm roi. Trong đó phải có ba roi đánh tới gãy, nếu đánh không gãy thì đánh lại từ đầu”.
“Hả?”, người này sợ tới mức tái mét mặt. Đám đông cũng bàng hoàng. Họ nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Vậy thì khác gì muốn lấy mạng người ta?
“Sao? Các người còn đứng ngây ra làm gì? Còn không làm theo?”, Lâm Chính quay qua quát lên với người của Đông Hoàng Giáo. Đám người này run rẩy, mãi mới hoàn hồn. Họ vội vàng bước lên lôi người kia ra.
“Cảm ơn giáo chủ, cảm ơn giáo chủ…”, người này vừa khóc vừa nói.
Tất cả đám đông đều lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng đó. Ai cũng mang theo tâm trạng phức tạp. Thực ra dù là ai thì cũng không hiểu Lâm Chính đang làm gì.
Giết gà dọa khỉ!
Mượn gió bẻ măng!
Lâm Chính vừa kế vị đã muốn ra uy với người của Đông Hoàng Giáo rồi. Thế nhưng một trăm cây mà phải có ba cây bị gãy như thế kia nào phải là ra uy mà là giết người ta rồi còn gì.
Có phải là vị giáo chủ mới này hơi bạo lực quá rồi không? Không ít người cảm thấy lo lắng.
Lúc này, có tiếng ho kịch liệt vọng lại.
Khụ khụ…
Mọi người qua qua nhìn và hét lên.
“Á!”
“Xác sống!”
“Ối...Ma!”, đám đệ tử sợ hãi, mặt cắt không ra máu.Hóa ra tiếng ho phát ra từ thái thượng trưởng lão đã bị Đường Thiên Hạo giết chết.
“Chuyện…chuyện gì thế này?", Long Tinh Hồng sững sờ nhìn bà ta.
Họ thấy cơ thể của thái thượng trưởng lão co giật, miệng há ra, ho liên tục và tràn ra dịch máu màu đen kịt.
Có vẻ như bà ta chưa chết. Thế nhưng tất cả mọi người đã nhìn thấy nhát kiêm đâm xuyên tim bà ta rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 1200: Bản lĩnh
Cả đám há mồn trợn mắt. Chuyện quái gì thế này?
Cả đám tò mò vây lại gần. Thế nhưng bọn họ không dám áp sát vì sợ thái thượng trưởng lão sẽ nhảy dựng lên và cắn họ một phát.
Lâm Chính thì không hề sợ hãi. Anh rảo bước đi tới trước mặt trưởng lão, lấy châm bạc ra, đâm vào ngực bà ta. Trưởng lão thở nhẹ, nằm im dưới đất, bất động.
“Lâm…giáo chủ….chuyện gì vậy?”, Long Tinh Hồng thận trọng nhìn Lâm Chính.
“Lập tức sắp xếp người đưa thái thượng trưởng lão đi tĩnh dưỡng”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Tĩnh dưỡng sao?”, mọi người nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu mô tê gì.
“Không phải…giáo chủ…người chết rồi còn tĩnh dưỡng gì nữa chứ?”, một người nói.
“Người chết? Ai nói với mọi người là thái thượng trưởng lão chết rồi?”, Lâm Chính chau mày.
“Hả?”
“Giáo chủ, ý của cậu là…thái thượng trưởng lão vẫn chưa chết sao?”, Long Tinh Hồng kinh ngạc.
“Đương nhiên là chưa”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Bà ta bị Đường Thiên Hạo đâm xuyên tim. Tôi đã dùng châm khóa chặt mệnh mạch, khóa cả khí tức nên bảo toàn được tính mạng. Tôi sẽ dùng thuốc điều trị. Trong vòng ba tháng, bà ta sẽ khỏe lại thôi”.
“Cái gì?”, đám đông kêu lên. Không ai dám tin. Một người đã bị đâm xuyên tim mà vẫn có thể cứu sống được sao?
Không thể nào! Giáo chủ đang nói đùa phải không?
“Được rồi, mọi người mau chuẩn bị ít châm bạc đi”, Lâm Chính nói.
“Chuẩn bị châm bạc làm gì vậy giáo chủ?”, có người lại hỏi.
Hình như Long Tinh Hồng ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Mau đi Bách Thảo Đường lấy châm. Có bao nhiêu lấy từng đó và bảo người của Bách Thảo Đường nhanh chóng tới đây!”
Các trưởng lão như Tô Mạc Vân đã không còn thì lúc này quyền lực của Long Tinh Hồng cũng không hề kém các trưởng lão khác là bao.
Các đệ tử khác nhanh chóng làm theo. Nhưng bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Những người khác thì dọn dẹp hiện trường theo sự chỉ đạo của Lâm Chính.
Người bị thương hoặc sắp chết đều được đưa tới Bách Thảo Đường để điều trị. Những người đã chết rồi thì Lâm Chính sử dụng những kỳ hoa dược thảo mang theo bên người thử cứu sống lại.
Trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo Đường là một bà cụ tầm hơn 60 tuổi với mái tóc bạc trắng, cơ thể gầy và nhỏ. Tuy nhiên châm thuật và dược thuật của bà ta thì không chê vào đâu được.
Từ khi Đông Hoàng Giáo hỗn loạn, các phe phái chém giết lẫn nhau thì bọn họ đều cố gắng phòng bị thêm những người hiểu về y thuật để điều trị cho người của mình.
Chính vì vậy dù người của tam cung có thế nào thì cũng không dám động vào Bách Thảo Đường. Bởi vì Bách Thảo Đường được lập ra để chữa bệnh cho Đông Hoàng Giáo.
Hơn nữa Bách Thảo Đường cũng không thiên vị ai bao giờ. Bất luận là người của phe phái nào được đưa đến thì bọn họ đều cố gắng hết sức để chữa trị. Thế nên bên trong Đông Hoàng Giáo đã thiết lập ra một quy tắc bất thành văn, dù cuộc chiến có ác liệt cỡ nào thì cũng không được động vào Bách Thảo Đường.
Chính vì vậy, Bách Thảo Đường vẫn bình an vô sự. Tuy nhiên trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo Đường thì vô cùng ngạo mạn.
“Cuối cùng cũng đánh nhau xong rồi. Nhóc! Cậu chính là người đã đạt được nhẫn Đông Hoàng và trở thành giáo chủ của chúng tôi sao? Nhìn trẻ quá”, Phong Tín Tử chống gậy, từ trong Bách Thảo Đường bước ra và nhìn Lâm Chính.
“Phong trưởng lão, bà bất lịch sự quá. Gặp giáo chủ mà không hành lễ à? Còn dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với giáo chủ?”, một giáo chúng quát lớn.
“Tôi đây trước giờ luôn thế. Nếu như giáo chủ thấy không quen thì giết tôi là được. Mặc dù tôi đây tinh thông y thuật nhưng võ công thì lại không biết gì. Giáo chủ có thần công tuyệt thế, giết tôi đây chắc là dễ như trở bàn tay thôi”, Phong Tử Tín liếc nhìn người giáo chúng kia và thản nhiên đáp lại.
“Bà…” người kia tức lắm, định nói thêm gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Giờ không phải là lúc đấu võ mồm. Phong trưởng lão, lập tức sắc thuốc. Cuộc tranh giành lần này khiến cho không ít người bị thương. Hơn nữa có người còn bị thương nặng, bọn họ đều là trụ cột của bổn giáo, không thể ngã xuống được. Tôi hi vọng bà có thể phối hợp với tôi chữa trị cho họ”, Lâm Chính nói.
“Bọn họ chỉ cầu danh lợi, thương tích đầy mình như thế là đáng đời. Tuy nhiên là một thầy y, tôi đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Tôi sẽ nghĩ cách chữa trị cho họ…đợi đã”, Phong Tử Tín đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ kỷ lạ: “Giáo chủ…vừa rồi tôi không nghe nhầm chứ? Cậu nói…tôi phối hợp với cậu sao?”
“Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính đáp lại
“Cậu chữa trị sao?”
“Đúng vậy!”
“Cậu…”, Phong Tử Tín cảm giác mình đang bị sỉ nhục bèn tức giận hằm hằm. Bà ta gật đầu và hừ giọng: “Được lắm! Thật không ngờ giáo chủ mới của chúng ta lại hiểu về y thuật. Được! Nếu đã vậy thì đương nhiên là tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp. Bà già này cũng muốn mở mang tầm mắt, để xem là y thuật của giáo chủ mới cao siêu tới mức nào”.
Nói xong bà ta phất tay, cử người đi chuẩn bị thuốc.
Lâm Chính ra lệnh cho đoàn người bị thương di chuyển vào trong Bách Thảo Đường…
Bụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính rơi từ đỉnh của cung Đông Hoàng xuống đất.
Mặc dù châm bạc không ngăn được cánh tay tấn công nhưng cũng tạo ra được sức cản cực mạnh. Nếu không thì cổ của Lâm Chính đã bị đứt đôi bởi cú chém đó rồi.
Đám đông nín thở quan sát. Lâm Chính bò dậy một cách khó khăn. Cơ thể anh loạng choạng, mặt rớm máu, cổ bị biến dạng còn hơi thở thì trở nên gấp gáp.
“Cậu ta không chống cự được nữa rồi!”
“Đó là thái thượng trưởng lão cơ mà”.
“Dù không phải là thái thượng trưởng lão thì cậu ta cũng không cầm cự được thêm nữa. Cậu ta là người, không phải thần. Cậu ta đã đánh bại đại trưởng lão, Thiếu Hải, cả ông lão kia là đã đủ lắm rồi. Cậu ta không thể nào đối phó được với thái thượng trưởng lão nữa đâu. Dù thực lực có còn thì sức mạnh của thể xác cũng không cho phép”.
“Thái thượng trưởng lão và Đường công tử có nước đi vi diệu đấy”, chúng ta liều mạng tàn sát đoạt nhẫn, còn bọn họ thì ở đây ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi…hừ, tôi không phục”.
“Nếu không phục thì có thể đi cướp. Nhưng phải mạnh hơn thái thượng trưởng lão nhé”.
“À thì…tôi chỉ nói miệng thôi mà”.
“Xem ra truyền thừa của ngày hôm nay thuộc về Đường công tử rồi. Cuối cùng thì vẫn là nhà họ Đường có được chức giáo chủ…”
“Đây là luân hồi sao?”
Đám đông cảm thán. Ai cũng biết Đường Thiên Hạo bái thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh làm sư phụ.
Hơn nữa thái thượng trưởng lão cũng rất trung thành với giáo chủ trước. Bà ta vốn đã ẩn cư rồi, không còn quan tâm tới chuyện của giáo phái nữa. Sau khi giáo chủ qua đời, bà ta không chỉ đích thân dạy Đường Thiên Hạo võ công mà còn giúp cậu ta đoạt nhẫn”.
Thái thượng trưởng lão xuất hiện, đương nhiên việc đoạt nhẫn cho Đường Thiên Hạo sẽ dễ như trở bàn tay. Vì đây là vị thái thượng trưởng lão cuối cùng của bổn giáo.
Lâm Chính thở hắt ra, điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết và tiếp tục đỡ chiêu. Thế nhưng Nguyên Tinh không giống như Thiếu Hải. Bà ta không nói nhiều lời, chỉ muốn kết liễu Lâm Chính ngay lập tức.
Bà ta di chuyển cơ thể, tay hóa thành vuốt giống như chim ưng vồ về phía đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức lách qua một bên.
Bụp! Một hòn đá bên cạnh Lâm Chính bị bóp nát thành bột.
Thái thượng trưởng lão tiếp tục đuổi theo. Bà ta không để Lâm Chính có thời gian kịp thở. Cơ thể bà ta nhanh như điện xẹt, đòn tấn công tung ra như vũ bão.
Lâm Chính chống đỡ trong sự bất lực.
Rầm rầm rầm…Mỗi đòn tấn công đều khiến anh cảm thấy hai cánh tay tê dại. Có vẻ anh không đỡ được nữa.
Cũng hết cách. Thể lực của anh đã bị tiêu hao quá nhiều. Cho dù có điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cũng khó mà đỡ được cơn mưa những đòn tấn công của thái thượng trưởng lão.
Huống hồ, một cánh tay của anh đã bị gãy. Vết thương vẫn còn chưa ổn định. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn là anh sẽ thua mất. Anh phải nghĩ cách thôi.
Dùng chiêu đó chăng? Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Nhưng anh lập tức dao động và gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Nếu mà xung quanh không có ai còn đỡ. Giờ ở đây nhiều người thế này mà dùng chiêu đó thì sẽ có người thiệt mạng mất. Lâm Chính thở hắt ra. Chỉ biết vừa đỡ đòn vừa trì hoãn thời gian.
Rầm! Đúng lúc này, thái thượng trưởng lão giáng một đòn vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảm tưởng như mình bị gãy mất mấy cái xương quanh vùng ngực. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào mấy phiến đá, ngã ra đất và nôn ra máu tươi.
“Hả!”, đám đông bàng hoàng.
“Cậu đang bị trúng độc. Trước đó đã giết nhiều người như vậy thì đã kiệt sức rồi. Mặc dù cậu có Lạc Linh Huyết nhưng lúc này đấu với tôi thì cũng không khác gì trứng chọi đá cả”, cuối cùng thái thượng trưởng lão cũng dừng lại và lên tiếng.
Bà ta chắp tay, bước tới: “Trước đó công tử đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết qúy trọng. Đường công tử đã được chỉ định sẽ trở thành người đứng đầu, trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của bổn giáo và cũng sẽ dẫn dắt Đông Hoàng Giáo lên một tầm cao mới, khiến cả thế giới phải kinh sợ. Cậu còn trẻ, lại có thực lực như vậy. Tôi vốn định bảo Đường công tử giữ lại mạng cậu để cậu tận tâm tận lực cho Đường công tử. Nhưng cậu đã không muốn thì đành phải để cậu làm bàn đạp cho công tử bước lên đỉnh vinh quang thôi”.
Dứt lời, thái thượng trưởng lão tiến lại gần Lâm Chính, đưa tay ra định đoạt nhẫn và giết chết anh.
Mọi việc có vẻ rất thuận lợi. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên sau lưng
“Thái thượng trưởng lão!”
Bà ta nghe thấy vậy bèn giật mình quay lại. Thế nhưng một giây sau.
Phụt! Một lưỡi kiếm sắc nhọn đã đâm xuyên tim bà ta.
Thái thượng trưởng lão run rẩy. Đám đông trố tròn mắt. Vô số người quay qua nhìn thì phát hiện...chủ nhân của nhát kiếm đó chính là Đường Thiên Hạo.
“Công tử, cậu…”, thái thượng trưởng lão đưa tay lên chỉ về phía Đường Thiên Hạo với ánh mắt kinh hoàng.
“Nhẫn đã về tay thì bà cũng hết tác dụng rồi. Không phải bà rất trung thành với bố tôi sao? Nếu đã vậy thì ở cùng ông ấy đi”, Đường Thiên Hạo mỉm cười, rút thanh kiếm ra…
Chương 1197: Tạo ra lịch sử!
Máu tươi bắn ra như mưa khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc. Không ai ngờ, Đường Thiên Hạo lại đâm chính sư phụ của mình, giết chết thái thượng trưởng lão – người một lòng một dạ trung thành với giáo chủ trước.
Sau khi giáo chủ qua đời, trong Đông Hoàng Giáo hầu như không ai coi Đường Thiên Hạo ra gì. Hơn nữa khi đó võ công của anh ta cũng rất tầm thường, không có thiên phú, căn bản không thể trở thành người kế vị chức giáo chủ. Dù vậy thì cũng có những người cho rằng anh ta vẫn là mối nguy nên muốn ra tay với anh ta.
Đường Thiên Hạo không có ai chống lưng, đối diện với sự truy sát của các cao thủ trong bổn giáo thì đành phải dựa vào thái thượng trưởng lão.
Có thái thượng trưởng lão làm chỗ dựa, đương nhiên không ai dám động vào anh ta. Thái thượng trưởng lão lại là người được hưởng võ công thượng thừa của Đông Hoàng Giáo nên đã giúp thực lực của anh ta tăng mạnh.
Nếu không có thái thượng trưởng lão thì Đường Thiên Hạo không bao giờ đủ tư cách tranh chức giáo chủ. Ân đức của thái thượng trưởng lão đối với anh ta có thể nói là vô lượng. Không ai ngờ rằng, Đường Thiên Hạo lại đối xử với bà ta như vậy…
Giết thầy!
“Tại sao…”, thái thượng trưởng lão trố tròn mắt, run rẩy hỏi.
“Tại sao à? Chẳng phải rất đơn giản sao? Kẻ này đã thua, lúc này mối uy hiếp lớn nhất trong Đông Hoàng Giáo chính là bà. Bà không chết thì dù tôi có là giáo chủ cũng không thể yên tâm được”, Đường Thiên Hạo nheo mắt, mỉm cười.
“Nhưng tôi…tôi không thể nào là người phản bội Đông Hoàng Giáo, phản bội bố của cậu được…”, bà ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy vô cùng đau đớn. Vết thương trong lòng còn đau hơn cả vết thương do nhát kiếm gây ra.
“Bà nói là bà không phản bội bố tôi nhưng sao tôi biết được bà có phản bội tôi hay không. Chi bằng tôi ra tay trước. Bà chết đi. Sau khi chết tôi sẽ lập bia cho bà, mỗi năm đều sẽ dâng hương tưởng nhớ”, Đường Thiên Hạo nói.
Thái thượng trưởng lão còn định nói thêm gì đó nhưng vết thương khiến bà ta không thể nói nên lời.
Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi về sau hai bước và ngã xuống đất.
Thái thượng trưởng lão đã chết.
Bốn bề im lặng. Không ai ngờ tới tình huống này. Cái chết của thái thượng trưởng lão đã mở ra một thời đại mới cho Đông Hoàng Giáo. Một thời đại mà không ai có thể tưởng tượng được.
Đường Thiên Hạo bị đám đông nhìn chăm chăm. Anh ta cười thản nhiên. Đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý và sung sướng.
Từ sau khi bố qua đời, anh ta phải chịu muôn vàn uất ức và tủi nhục. Đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Anh ta quay người, đi về phía Lâm Chính. Thanh kiếm sắc bén giống nanh vuốt của ác ma như muốn chém bay cổ Lâm Chính.
Lâm Chính căng thẳng đứng dậy.
“Tiếp tục đấu với tôi thì anh cũng sẽ chết thôi. Nếu đã vậy thì cứ ngoan ngoãn đứng im một chỗ, tôi sẽ giúp anh có một cái chết nhanh gọn”, Đường Thiên Hạo bước tới, mỉm cười.
“Tôi cảm thấy lúc này anh vẫn chưa giết nổi tôi đâu”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy anh có thể thử”.
“Thế thì thử thôi”, Lâm Chính đưa tay lên bày ra một chiêu thức nào đó. Đường Thiên Hạo hừ giọng và tỏ vẻ cảnh giác. Anh ta tăng tốc, lao kiếm về phía trước, định kết liễu Lâm Chính.
Tuy nhiên động tác ngay sau đó của Lâm Chính đã khiến Đường Thiên Hạo sững sờ. Lâm Chính tháo chiếc nhẫn vứt về phía đám đông.
Vụt! Chiếc nhẫn Đông Hoàng lấp lánh như một ngôi sao bay về phía đám đông và biến mất.
“Cái gì?”, Đường Thiên Hạo thất kinh. Đám đông cũng hết hồn. Mọi người lập tức bừng tỉnh và lao tới cướp chiếc nhẫn.
“Biến hết đi! Nhẫn là của tôi”, Đường Thiên Hạo tức giận gầm lên. Anh ta đâm kiếm về phía đám đông để đoạt lấy chiếc nhẫn.
Lúc này chẳng ai còn quan tâm tới Lâm Chính nữa. Anh thở phào, nhìn sự hỗn loạn và nở nụ cười quỷ dị. Anh bước tới bên cạnh xác của vị trưởng lão, lấy một cây châm ra, đâm vào cánh tay bà ta và rồi nhấc cánh tay lên để Lạc Linh Huyết rơi ra.
“Lúc này…mình sẽ tạo ra lịch sử…”, anh nhìn giọt Lạc Linh Huyết với vẻ kích động.
“Hả”, cô gái tóc ngắn để ý thấy hành động của Lâm Chính thì tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không định chạy trốn mà còn đang làm gì thế kia? Ngay sau đó cô ta đã phải hóa đá.
“Hoàn thành rồi”, Lâm Chính đứng dậy, cánh tay của anh run bắn lên, toàn là máu. Nguồn sức mạnh trỗi dậy nơi cổ tay.
“Mau giết anh ta! Thiên Hạo! Anh mau giết anh ta”, cô gái tóc ngắn bừng tỉnh, vội chỉ vào Lâm Chính và hét lên.
Thiên Hạo đang giết được vài người đệ tử, cướp được nhẫn bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
“Mau giết anh ta!”, cô gái gào khản cổ.
Lúc này Đường Thiên Hạo mới vô thức quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh ta sững sờ.
Chương 1198: Vô địch thiên hạ
Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cánh tay phải của mình. Cánh tay của anh hóa thành màu vàng, sức mạnh bùng nổ tới mức thần kỳ.
Nguồn sức mạnh giải phóng ra ánh sáng vàng lấp lánh, bao lấy cánh tay của anh giống như có vô số ngôi sao đang chuyển động. Vô cùng kỳ diệu.
Ánh sáng nhạt dần và biến mất. Lần này, cánh tay của Lâm Chính hiện ra một hình thù kỳ lạ. Hình vẽ giống như thần rồng uốn lượn, ôm lấy cánh tay anh. Nhưng cũng không hẳn là rồng vì còn có lông vũ mọc khắp người. Con vật có đầu giống như phượng hoàng. Chưa ai từng gặp con vật nào như thế.
Lúc này hình vẽ đang rót vào cơ thể Lâm Chính một nguồn sức mạnh khủng khiếp
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Lâm Chính đã được phục hồi thể trạng, cả cơ thể như được thăng hoa.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, mình đã hoàn thành Thiên Huyết Linh Thể rồi! Lúc này, có lẽ cơ thể mình còn mạnh hơn cả Tiên Thiên Cương Khu nữa. Mình là người vô địch!", Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm nhìn đám đông trước mặt.
Mọi người dường như nhìn thấy cả ánh sáng phát ra từ mắt của anh.
“Anh đã làm gì vậy? Tay của anh…bị làm sao thế?”, Đường Thiên Hạo run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng”, một trưởng lão kêu lên.
“Sức mạnh hùng hậu quá. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu giọt mới đạt được sức mạnh như vậy chứ? Hai, ba? Năm giọt? Không! Ít nhất phải hơn mười giọt”, Liễu Thị Phụng run lẩy bẩy, lắp bắp nói.
Dứt lời, đám đông cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Sức mạnh của hơn mười giọt Lạc Linh Huyết sao?
Không thể nào? Có ai trên đời này có thể sở hữu được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?
Đường Thiên Hạo cũng bàng hoàng. Anh ta sững sờ nhìn Lâm Chính. Thế nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiến răng: “Vậy thì sao? Dù có nhiều Lạc Linh Huyết hơn nữa thì cũng vô ích. Lúc này anh ta đã kiệt sức rồi. Tôi mà muốn giết anh ta thì cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
Nói xong, Đường Thiên Hạo lại rút thanh bảo kiếm ra và bước về phía Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm Đường Thiên Hạo, không ai dám lên tiếng. Lâm Chính thản nhiên đi về phía anh ta.
“Anh phải chết. Nếu không thì uy tín của tôi làm sao còn giữ được đây?", Đường Thiên Hạo quát lớn, đột nhiên đạp chân xông lên.
Vụt! Thân pháp của anh ta không bằng thái thượng trưởng lão, nhưng so với những trưởng lão khác thì vẫn ưu tú hơn nhiều.
Khoảng cách mười mấy mét lập tức bị kéo lại gần. Trong chớp mắt, anh ta đã đứng ngay trước mặt Lâm Chính. Thanh bảo kiếm xé không gian lao tới, chém mạnh xuống đầu anh.
Nhát kiếm lóe lên tia sáng lạnh giá. Đám đông cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.
Bọn họ đang chờ đợi. Đợi Lâm Chính đưa ra phản ứng. Để xem anh sẽ đỡ chiêu của Lâm Chính như thế nào. Chờ đợi anh sẽ né đòn.
Thế nhưng tất cả đã phải thất vọng. Bởi vì Lâm Chính không hề phản ứng gì. Anh cứ đứng im ở đó, thản nhiên nhìn lưỡi kiếm giáng xuống. Và không hề cử động.
Lúc này, Lâm Chính không khác gì một khúc gỗ.
“Cái gì?”, đám trưởng lão kinh hãi kêu lên. Đến cả Đường Thiên Hạo cũng giật mình. Anh ta không hề nương tay, cứ thế bổ thẳng thanh kiếm xuống.
Chỉ có điều, khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào cơ thể của Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.
Keng!
Đường Thiên Hạo chỉ cảm thấy tay mình tê dại. Thanh bảo kiếm tiếp xúc phải một vật thể cứng và bị nảy bật ra.
Anh ta sững sờ, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta tưởng mình đang bị ảo giác. Bèn bổ thanh kiếm về phía trước một lần nữa.
Lần này, mọi việc vẫn xảy ra y như vậy.
Keng!
Thanh bảo kiếm chạm vào đầu Lâm Chính khiến xung quanh tóe lửa, sau đó nó lại bị nảy ra. Lực đẩy khiến cho Đường Thiên Hạo phải lùi về sau vài bước.
Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
“Kiếm của tôi…tại sao không thể chém được anh?”, Đường Thiên Hạo nhìn thanh bảo kiếm và bàng hoàng.
“Nhẫn đâu rồi?”, Lâm Chính giờ tay ra và hỏi Đường Thiên Hạo.
Đường Thiên Hạo run rẩy, vội vàng gào lên: “Nhẫn là của tôi. Nó là của tôi!"
Vì chiếc nhẫn này mà anh ta đã giết chết cả thái thượng trưởng lão thì sao có thể giao nhẫn ra được chứ? Mọi thứ đều phải thuộc về anh ta. Anh ta không thể từ bỏ như vậy được.
Nhưng mọi việc tới giờ phút này đâu còn do anh ta quyết định nữa. Lâm Chính bước tới, đưa tay ra chộp mạnh.
“Chết đi!”, Đường Thiên Hạo lại chém kiếm về phía trước một cách điên cuồng. Thanh kiếm như một bóng ma chém liên tục về phía Lâm Chính. Thế nhưng kết quả khiến người ta phải tuyệt vọng.
Dù những đường kiếm của anh ta có hung hãn tới mức nào thì cũng không thể khiến cơ thể của Lâm Chính bị tổn thương.
Keng! Keng…Âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại.
“Đây là quái vật phương nào vậy?”
“Đao thương bất nhập sao?”
“Kiếm của Đường công tử…không thể làm gì nổi cậu ta.”
“Quái vật! Đúng là quái vật!”
Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy. Bọn họ như phát điên. Đường Thiên Hạo cũng vậy. Anh ta điên cuồng gào thét và dốc toàn lực chém kiếm về phía trước.
Và rồi tốc độ của anh ta dần chậm lại. Vì anh ta biết dù có chém bao nhiêu thì cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương. Cảm giác tuyệt vọng khiến anh ta muốn từ bỏ.
Keng! Âm thanh của tiếng kim loại lại vang lên. Sau một đòn tấn công mãnh liệt, thanh kiếm của Đường Thiên Hạo đã bị gãy làm hai.
Đường Thiên Hạo sững sờ nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta như người mất hồn, đứng ngây ra.
Kiếm gãy rồi! Vậy mà người này vẫn không hề hấn gì. Sao có thể như thế chứ?
Lâm Chính đi tới trước mặt, nhìn anh ta. Đường Thiên Hạo bừng tỉnh. Anh ta bật lùi về phía sau, run rẩy hét lên: “Anh…đừng có tới đây! Nhẫn là của tôi! Nhẫn là của tôi. Không ai được cướp! Anh đừng có tới đây!”
Anh ta sợ hãi tới cực độ. Vừa hét vừa quay người bỏ chạy. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân nhảy tới trước mặt anh ta. Anh chộp chặt tay cầm kiếm của Đường Thiên Hạo và bẻ ngược đâm mạnh vào ngực con người này.
Phụt! Thanh kiếm đâm ngập chuôi.
Đường Thiên Hạo run rẩy, đôi mắt trở nên đờ đẫn, máu tứa ra từ miệng…
Anh ta đã chết.
Chương 1199: Đông Hoàng Thần Quân
Cơ thể của Đường Thiên Hạo đổ rầm xuống đất.
Lâm Chính lấy chiếc nhẫn, đeo vào tay mình. Lúc này, không ai còn có ý định đoạt nhẫn nữa. Bởi vì nó đã được đeo vào tay của một quái vật. Bất luận là ai cũng đều cảm thấy sợ hãi và kính nể vị đường chủ Thanh Hà Đường này.
Cậu ta là ai? Rốt cuộc cậu ta mạnh tới mức nào?
Mọi người đều không biết. Họ chỉ biết một điều rằng, lúc này người thanh niên này sẽ trở thành giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo. Đông Hoàng Thần Quân mới sắp xuất hiện.
Cô gái tóc ngắn thấy Đường Thiên Hạo chết thì quay người chuồn mất dạng. Lâm Chính cũng không buồn quan tâm. Anh lại đi tới trước bức tượng và khởi động cơ quan.
Cạch! Chiếc khoen kéo lại xuất hiện. Anh kéo mạnh. Trong nháy mắt bức tượng cũng có sự biến đổi.
Bề mặt của bức tượng xuất hiện nhiều ô nhỏ đẩy ra thụt vào, các ô này dịch chuyển giống như một cỗ máy tạo thành một bức tường màu đen. Trên bức tường xuất hiện chữ phát sáng.
Do ánh sáng chói mắt nên những người ở dưới chỉ nhận ra được vài từ. Đây chính là truyền thừa của giáo chủ trước.
Lâm Chính nhìn chăm chăm những từ phát sáng, anh không dám chần chừ, vội vàng đọc hết một lượt.
Vừa đọc xong thì ánh sáng của những chữ này nhạt dần và biến mất, đồng thời bức tường cũng nứt toác và vỡ vụn.
Một lúc sau toàn bộ bức tường bị nát thành bột. Lâm Chính bừng tỉnh. Đó chính là cơ chế tự động phá hủy của bức tượng.
Sau khi đọc xong truyền thừa, các cơ quan tự động tiến hành phá hủy bức tượng khiến không ai có thể đọc tiếp được nữa.
“Cách để ghi chép có trong mật điển của bổn giáo, trong tương lai cậu cũng có thể dùng cách này để truyền vị”, một người đàn ông trung niên quay qua nói với Lâm Chính.
“Truyền vị sao?”
Lâm Chính thản nhiên hỏi người này: “Nói vậy thì giờ tôi chính là giáo chủ rồi đúng không?”
“Đúng vậy, cậu chính là Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo”, người này đáp lại.
Dứt lời, một tiếng hét vang lên: “To gan!”
Tiếng hét khiến đám đông hết hồn. Đến cả người đàn ông trung niên cũng giật mình.
“Bổn giáo chủ vừa mới kế vị mà ông nói tôi truyền vị cái gì? Ông đang trù ẻo tôi chết sớm đấy hả?”, Lâm Chính lạnh giọng.
Người này run rẩy, vội vàng cúi đầu: “Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ không dám. Thuộc hạ không có ý đó…”
“Không có ý đó sao? Bổn giáo chủ vừa kế nhiệm Đông Hoàng Thần Quân, còn phải phát triển bổn giáo lớn mạnh, phồn vinh hơn nữa. Vậy mà giờ ông trù ẻo tôi. Ông làm vậy cũng chính là trù ẻo bổn giáo. Ông là kẻ phản bội, có mưu đồ tạo phản, còn dám nói là không có ý gì à?”, Lâm Chính quát.
Người kia bị dọa sợ tới mức tái mặt. Chỉ vì một câu nói của mình mà ông ta bị gán tội tạo phản…
Vậy có phải là hơi quá đáng không??
“Giáo chủ bớt giận”, người này vội quỳ xuống, dập đầu xin tha mạng.
Lâm Chính liếc nhìn người này: “Bổn giáo chủ mới đương nhiệm, không muốn sát giới nên sẽ không giết ông. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha. Người đâu, lôi ra ngoài đánh một trăm roi. Trong đó phải có ba roi đánh tới gãy, nếu đánh không gãy thì đánh lại từ đầu”.
“Hả?”, người này sợ tới mức tái mét mặt. Đám đông cũng bàng hoàng. Họ nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Vậy thì khác gì muốn lấy mạng người ta?
“Sao? Các người còn đứng ngây ra làm gì? Còn không làm theo?”, Lâm Chính quay qua quát lên với người của Đông Hoàng Giáo. Đám người này run rẩy, mãi mới hoàn hồn. Họ vội vàng bước lên lôi người kia ra.
“Cảm ơn giáo chủ, cảm ơn giáo chủ…”, người này vừa khóc vừa nói.
Tất cả đám đông đều lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng đó. Ai cũng mang theo tâm trạng phức tạp. Thực ra dù là ai thì cũng không hiểu Lâm Chính đang làm gì.
Giết gà dọa khỉ!
Mượn gió bẻ măng!
Lâm Chính vừa kế vị đã muốn ra uy với người của Đông Hoàng Giáo rồi. Thế nhưng một trăm cây mà phải có ba cây bị gãy như thế kia nào phải là ra uy mà là giết người ta rồi còn gì.
Có phải là vị giáo chủ mới này hơi bạo lực quá rồi không? Không ít người cảm thấy lo lắng.
Lúc này, có tiếng ho kịch liệt vọng lại.
Khụ khụ…
Mọi người qua qua nhìn và hét lên.
“Á!”
“Xác sống!”
“Ối...Ma!”, đám đệ tử sợ hãi, mặt cắt không ra máu.Hóa ra tiếng ho phát ra từ thái thượng trưởng lão đã bị Đường Thiên Hạo giết chết.
“Chuyện…chuyện gì thế này?", Long Tinh Hồng sững sờ nhìn bà ta.
Họ thấy cơ thể của thái thượng trưởng lão co giật, miệng há ra, ho liên tục và tràn ra dịch máu màu đen kịt.
Có vẻ như bà ta chưa chết. Thế nhưng tất cả mọi người đã nhìn thấy nhát kiêm đâm xuyên tim bà ta rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 1200: Bản lĩnh
Cả đám há mồn trợn mắt. Chuyện quái gì thế này?
Cả đám tò mò vây lại gần. Thế nhưng bọn họ không dám áp sát vì sợ thái thượng trưởng lão sẽ nhảy dựng lên và cắn họ một phát.
Lâm Chính thì không hề sợ hãi. Anh rảo bước đi tới trước mặt trưởng lão, lấy châm bạc ra, đâm vào ngực bà ta. Trưởng lão thở nhẹ, nằm im dưới đất, bất động.
“Lâm…giáo chủ….chuyện gì vậy?”, Long Tinh Hồng thận trọng nhìn Lâm Chính.
“Lập tức sắp xếp người đưa thái thượng trưởng lão đi tĩnh dưỡng”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Tĩnh dưỡng sao?”, mọi người nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu mô tê gì.
“Không phải…giáo chủ…người chết rồi còn tĩnh dưỡng gì nữa chứ?”, một người nói.
“Người chết? Ai nói với mọi người là thái thượng trưởng lão chết rồi?”, Lâm Chính chau mày.
“Hả?”
“Giáo chủ, ý của cậu là…thái thượng trưởng lão vẫn chưa chết sao?”, Long Tinh Hồng kinh ngạc.
“Đương nhiên là chưa”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Bà ta bị Đường Thiên Hạo đâm xuyên tim. Tôi đã dùng châm khóa chặt mệnh mạch, khóa cả khí tức nên bảo toàn được tính mạng. Tôi sẽ dùng thuốc điều trị. Trong vòng ba tháng, bà ta sẽ khỏe lại thôi”.
“Cái gì?”, đám đông kêu lên. Không ai dám tin. Một người đã bị đâm xuyên tim mà vẫn có thể cứu sống được sao?
Không thể nào! Giáo chủ đang nói đùa phải không?
“Được rồi, mọi người mau chuẩn bị ít châm bạc đi”, Lâm Chính nói.
“Chuẩn bị châm bạc làm gì vậy giáo chủ?”, có người lại hỏi.
Hình như Long Tinh Hồng ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Mau đi Bách Thảo Đường lấy châm. Có bao nhiêu lấy từng đó và bảo người của Bách Thảo Đường nhanh chóng tới đây!”
Các trưởng lão như Tô Mạc Vân đã không còn thì lúc này quyền lực của Long Tinh Hồng cũng không hề kém các trưởng lão khác là bao.
Các đệ tử khác nhanh chóng làm theo. Nhưng bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Những người khác thì dọn dẹp hiện trường theo sự chỉ đạo của Lâm Chính.
Người bị thương hoặc sắp chết đều được đưa tới Bách Thảo Đường để điều trị. Những người đã chết rồi thì Lâm Chính sử dụng những kỳ hoa dược thảo mang theo bên người thử cứu sống lại.
Trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo Đường là một bà cụ tầm hơn 60 tuổi với mái tóc bạc trắng, cơ thể gầy và nhỏ. Tuy nhiên châm thuật và dược thuật của bà ta thì không chê vào đâu được.
Từ khi Đông Hoàng Giáo hỗn loạn, các phe phái chém giết lẫn nhau thì bọn họ đều cố gắng phòng bị thêm những người hiểu về y thuật để điều trị cho người của mình.
Chính vì vậy dù người của tam cung có thế nào thì cũng không dám động vào Bách Thảo Đường. Bởi vì Bách Thảo Đường được lập ra để chữa bệnh cho Đông Hoàng Giáo.
Hơn nữa Bách Thảo Đường cũng không thiên vị ai bao giờ. Bất luận là người của phe phái nào được đưa đến thì bọn họ đều cố gắng hết sức để chữa trị. Thế nên bên trong Đông Hoàng Giáo đã thiết lập ra một quy tắc bất thành văn, dù cuộc chiến có ác liệt cỡ nào thì cũng không được động vào Bách Thảo Đường.
Chính vì vậy, Bách Thảo Đường vẫn bình an vô sự. Tuy nhiên trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo Đường thì vô cùng ngạo mạn.
“Cuối cùng cũng đánh nhau xong rồi. Nhóc! Cậu chính là người đã đạt được nhẫn Đông Hoàng và trở thành giáo chủ của chúng tôi sao? Nhìn trẻ quá”, Phong Tín Tử chống gậy, từ trong Bách Thảo Đường bước ra và nhìn Lâm Chính.
“Phong trưởng lão, bà bất lịch sự quá. Gặp giáo chủ mà không hành lễ à? Còn dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với giáo chủ?”, một giáo chúng quát lớn.
“Tôi đây trước giờ luôn thế. Nếu như giáo chủ thấy không quen thì giết tôi là được. Mặc dù tôi đây tinh thông y thuật nhưng võ công thì lại không biết gì. Giáo chủ có thần công tuyệt thế, giết tôi đây chắc là dễ như trở bàn tay thôi”, Phong Tử Tín liếc nhìn người giáo chúng kia và thản nhiên đáp lại.
“Bà…” người kia tức lắm, định nói thêm gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Giờ không phải là lúc đấu võ mồm. Phong trưởng lão, lập tức sắc thuốc. Cuộc tranh giành lần này khiến cho không ít người bị thương. Hơn nữa có người còn bị thương nặng, bọn họ đều là trụ cột của bổn giáo, không thể ngã xuống được. Tôi hi vọng bà có thể phối hợp với tôi chữa trị cho họ”, Lâm Chính nói.
“Bọn họ chỉ cầu danh lợi, thương tích đầy mình như thế là đáng đời. Tuy nhiên là một thầy y, tôi đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Tôi sẽ nghĩ cách chữa trị cho họ…đợi đã”, Phong Tử Tín đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ kỷ lạ: “Giáo chủ…vừa rồi tôi không nghe nhầm chứ? Cậu nói…tôi phối hợp với cậu sao?”
“Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính đáp lại
“Cậu chữa trị sao?”
“Đúng vậy!”
“Cậu…”, Phong Tử Tín cảm giác mình đang bị sỉ nhục bèn tức giận hằm hằm. Bà ta gật đầu và hừ giọng: “Được lắm! Thật không ngờ giáo chủ mới của chúng ta lại hiểu về y thuật. Được! Nếu đã vậy thì đương nhiên là tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp. Bà già này cũng muốn mở mang tầm mắt, để xem là y thuật của giáo chủ mới cao siêu tới mức nào”.
Nói xong bà ta phất tay, cử người đi chuẩn bị thuốc.
Lâm Chính ra lệnh cho đoàn người bị thương di chuyển vào trong Bách Thảo Đường…
Bình luận facebook