-
Chương 1191-1195
Chương 1191: Bản lĩnh của tôi có lẽ còn lớn hơn nhiều
"Người chết?".
Tửu Nhục Hòa Thượng sửng sốt, không thể hiểu được lời nói của Lâm Chính có ý gì.
Đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng ở bên cạnh cảm thấy sự bất thường, Tô Mạc Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, toàn bộ khí kình trên người tiêu tan, không định tấn công Lâm Chính nữa.
Tửu Nhục Hòa Thượng thấy thế thì cười lớn: "Ha ha ha, đại trưởng lão, chắc không phải ông sợ rồi đấy chứ? Nếu vậy thì đúng là khiến người ta phải khinh thường".
Tô Mạc Vân không nói gì.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm nhìn nhau, cũng không có hành động gì.
"Chỉ một cây châm bạc mà đã khiến các ông sợ như vậy rồi à? Loại nhát gan như các ông thì còn bảo vệ Đông Hoàng Giáo kiểu gì chứ? Tôi thấy Đông Hoàng Giáo hãy để tôi bảo vệ cho!".
Tửu Nhục Hòa Thượng khinh bỉ nói, rồi lại dồn lực, xông về phía Lâm Chính.
"Oắt con, hãy xem Liệt Hỏa Thần Quyền của ta đây!".
Tửu Nhục Hòa quát, bỗng uống một hớp rượu rồi phun về phía trước, rượu bắn tung tóe. Ông ta giơ hai nắm tay ra, nện vào số rượu đang rơi xuống. Hai nắm tay lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, quyền như sao băng, đánh về phía Lâm Chính.
Khí thế của Tửu Nhục Hòa Thượng như lốc xoáy, không thể đỡ được.
Đòn tấn công này càng khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi.
Mấy trưởng lão thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Tửu Nhục Hòa Thượng khí thế như vậy, lẽ nào... châm bạc kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là Lâm Chính phô trương thanh thế, che mắt mọi người?
Liễu Thị Phụng có chút không kiềm chế được, bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, rục rịch muốn ra tay.
Thế nhưng...
Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, giúp đỡ Tửu Nhục Hòa Thượng cùng giải quyết thằng oắt khó nhằn này.
"Hự!".
Tửu Nhục Hòa Thượng rên lên một tiếng, sau đó bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.
Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.
"Trưởng lão!".
"Ông làm sao vậy?".
"Ông không sao chứ?".
Các đệ tử nhao nhao kêu lên.
Nhưng... Tửu Nhục Hòa Thượng không đáp lời bọn họ, mà trợn trừng hai mắt, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run lên.
Khoảng 5 giây sau.
Phụt!
Tửu Nhục Hòa Thượng phun ra một miếng thịt dính máu, rồi ngã xuống đất, toàn thân co quắp.
Hơn nữa ông ta vừa co quắp, da thịt trên người cũng bắt đầu nứt toác ra.
"Sư phụ!".
Các đệ tử của Tửu Nhục Hòa Thượng kêu lên thảm thiết, tất cả xông tới.
"Khí Loạn Toái Thể?".
Tịch Mộc Lâm biến sắc.
"Cái gì? Đây... đây là Khí Loạn Toái Thể?".
Liễu Thị Phụng trợn trừng hai mắt.
"Không nhầm đâu! Đây quả thực chính là Khí Loạn Toái Thể! Làn da của ông ta đã nứt ra, hơn nữa từ chỗ bị nứt có rất nhiều khí ý tinh thuần rỉ ra. Điều này cho thấy khí tức trong người ông ta đã loạn, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng, gân mạch mạch máu đều bị khí lực hỗn loạn này xé nát phá hủy... Tửu Nhục Hòa Thượng... chết rồi!", Tịch Mộc Lâm khàn giọng đáp.
Đám đệ tử nghe thấy thế thì mặt xám như tro, ngã ngồi xuống đất.
Mọi người ở xung quanh cũng không khỏi hít vào khí lạnh.
"Lẽ nào... đây thực sự là uy lực của châm bạc cậu ta vung ra trước đó sao?", Liễu Thị Phụng run giọng nói.
Tịch Mộc Lâm không nói gì.
Nhưng ngoài lý do đó ra, thì không còn lý do giải thích nào khác nữa.
"Y võ này... không đơn giản".
Tô Mạc Vân hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.
Mấy người đều đanh mặt lại.
Cái chết của Tửu Nhục Hòa Thượng đã khiến ba người bọn họ chấn động sâu sắc.
Giờ phút này, không ai dám coi thường Lâm Chính nữa...
"Rốt cuộc cậu là ai?", Tịch Mộc Lâm nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói: "Đông Hoàng Giáo chúng tôi không có y võ lợi hại như cậu!".
"Chẳng phải trước đó tôi đã tự giới thiệu rồi sao? Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, Lâm Chính! Bây giờ, tôi sẽ đại diện cho Đông Hoàng Giáo, tiến hành trừng phạt những người vi phạm giáo quy là các ông", Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía ba người bọn họ.
"Trừng phạt? Cậu đủ tư cách sao?", Tô Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng: "Đệ tử Chiến Vương Cung đâu?".
"Có đệ tử!".
Một lượng lớn người của Chiến Vương Cung ùa tới.
"Nghe lệnh của tôi! Giết thằng giặc này!", Tô Mạc Vân chỉ vào Lâm Chính quát.
"Tuân lệnh!".
Đám đệ tử hô lớn, rồi ùa về phía Lâm Chính.
"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha!", Lâm Chính nhìn những người này, lập tức quát.
Nhưng... những người này không có dấu hiệu dừng lại.
Uy tín của Tô Mạc Vân ở Đông Hoàng Giáo hơn hẳn những trưởng lão bình thường, vài ba câu của Lâm Chính không thể khiến những người này thay đổi lập trường ngay được.
Thế nên bọn họ tấn công không chút do dự.
"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha! Tôi sẽ không nói một câu đến lần thứ ba đâu".
Lâm Chính lại lạnh lùng quát.
Đây là thông điệp cuối cùng!
Có mấy người bắt đầu do dự!
Đáng tiếc là... hầu hết bọn họ vẫn xông tới trước mặt anh.
"Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành chấp hành giáo quy vậy".
Lâm Chính lạnh lùng quát, hai tay bỗng vung về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Những cây châm bạc như sao băng lại bay ra.
"Cẩn thận!".
Liễu Thị Phụng hét lên.
Nhưng đã muộn.
Phập phập phập...
Mười mấy đệ tử xông tới đầu tiên bị châm bạc cắm vào người, lập tức trở nên bất động.
"Ngân Châm Phong Huyệt!".
Tịch Mộc Lâm kêu lên.
Lâm Chính xông tới như hổ vào bầy dê, song chưởng múa loạn, đánh vào lồng ngực những đệ tử này.
Mỗi một chưởng lại có đệ tử phun ra máu tươi, rồi ngã vật xuống.
Sau khi ra chưởng, Lâm Chính lại rút châm bạc trên người họ ra, rồi phóng về phía đám đệ tử tiếp theo.
Cứ như vậy, bất cứ đệ tử nào lại gần Lâm Chính đều bị điểm huyệt rồi đánh ngã.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngã như ngả rạ.
Cảnh tượng này... không khác gì gặt lúa.
Ai nấy kinh hãi.
Lúc này các trưởng lão mới ý thức được, chỉ dựa vào những đệ tử này thì không thể đối phó với Lâm Chính được.
"Các vị, chúng ta hãy cùng xông lên thôi", Tô Mạc Vân trầm giọng quát, không nhịn được nữa, xông về phía Lâm Chính.
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng theo sát phía sau.
Ba trưởng lão gia nhập trận đánh, khiến áp lực của các đệ tử bỗng giảm hẳn.
Bọn họ cũng trở nên to gan hơn nhiều.
Tô Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay tung chưởng, chém về phía những đốm sao băng đang bay tới.
Keng! Keng! Keng!
Kiếm sắc múa may, kèm theo những tiếng leng keng chói tai.
Đó là âm thanh châm bạc bị chém gãy.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, len lỏi giữa các đốm sao băng, hai tay chộp lấy.
Từng đốm sao băng bị bọn họ bắt được.
Những đốm sao băng kia chính là châm bạc.
Lâm Chính không thể thu hồi châm bạc, châm bạc mang theo có đi mà không có lại, không thể cầm cự được lâu.
Chẳng mấy chốc, tất cả châm bạc của Lâm Chính đã bị bọn họ hủy hoặc lấy mất.
Mọi người mừng rỡ.
"Không còn châm bạc, để tôi xem cậu còn bản lĩnh gì?".
Liễu Thị Phụng lạnh lùng hừ một tiếng.
"Bản lĩnh của tôi... có lẽ lớn hơn tưởng tượng của các bà nhiều!".
Lâm Chính không có vẻ gì là sợ hãi, anh vung tay lên rồi khẽ nắm lại.
Rắc!
Một luồng sức mạnh tàn bạo bỗng dâng lên ở cánh tay anh.
Đây là...
Sức mạnh của Lạc Linh Huyết!
Chương 1192: Giết lại?
Từ trước đến giờ, con át chủ bài của Lâm Chính không phải là những cây châm bạc kia, mà là Lạc Linh Huyết đáng sợ này.
Anh dám một mình vào núi Đông Hoàng, tham gia đại hội Đông Hoàng, nguyên nhân chính cũng là Lạc Linh Huyết.
Gần 20 giọt đã gần đạt tới uy năng của toàn bộ Lạc Linh Huyết, sức mạnh giải phóng ra cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng anh không để ai nhìn thấy những giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay mình.
Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này.
Khoảnh khắc sức mạnh của Lạc Linh Huyết được giải phóng, khí ý quanh người Lâm Chính giống như một ngọn lửa được thêm dầu, lập tức bùng lên dữ dội.
“Hả?”.
Các đệ tử đang xông tới biến sắc kinh hãi.
Chỉ thấy một quyền của Lâm Chính nhắm trúng một đệ tử gần nhất, nện mạnh tới.
Bịch!
Đệ tử kia bay đi như một viên đạn, đụng ngã mười mấy người, sau đó ngã sõng soài dưới đất, vỡ đầu chảy máu, lồng ngực lõm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Còn mười mấy đệ tử bị anh ta đụng ngã thì cũng nằm dưới đất rên la, không bò dậy nổi.
Lâm Chính lại tung một chưởng nữa, quạt về phía các đệ tử ở phía khác.
Bốp!
Cơ thể của bọn họ bị quạt cho xoay tròn mười mấy vòng như con quay, rồi nặng nề ngã xuống, không ngóc được đầu dậy nữa.
Bịch bịch bịch…
Đúng lúc này, mấy đệ tử nhân cơ hội lại gần Lâm Chính, tung quyền cước đánh vào người anh.
Nhưng… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
Lúc này, cả người anh chi chít vết máu và vết thương, nhưng vẫn phớt lờ sự tấn công của các đệ tử đến từ Chiến Vương Cung.
Đầu óc mọi người trống rỗng.
Trố mắt ra nhìn.
Lúc này, nhìn Lâm Chính chẳng khác nào một chiến thần.
Sức mạnh, tốc độ, phản ứng cho đến độ mạnh thân xác của anh đều khiến người ta phải nổi da gà.
Những đòn tấn công của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì đối với anh.
“Tiếp chiêu đi!”.
Đúng lúc này, Tô Mạc Vân bỗng tích trữ một luồng kiếm lực khổng lồ, rồi chém trường kiếm về phía bả vai Lâm Chính.
Kiếm khí lạnh lẽo, cuồng bạo.
Dường như thứ cứng rắn nhất trên đời cũng sẽ bị nó chém làm đôi.
Mọi người nhìn đòn tấn công này thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, tay còn lại của Tô Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng kình lực vô cùng đáng sợ, đang chờ cơ hội để phát ra.
Hóa ra nhát kiếm này chỉ là nghi binh.
Sát chiêu thực sự của ông ta nằm ở bàn tay còn lại.
Liễu Thị Phụng biết được điều này, lập tức nhân cơ hội tấn công Lâm Chính, muốn phối hợp với Tô Mạc Vân.
Không biết bà ta lấy từ đâu ra một cái roi dài, quất về phía đầu Lâm Chính.
Roi dài rít gào, như một con kim xà đang múa may quay cuồng, rất có uy thế.
Hai người một kiếm một roi, khí thế rất mạnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ.
Dưới sự gia trì của Lạc Linh Huyết, anh như một sự tồn tại vô địch.
Anh nhìn chằm chằm trường kiếm và chiếc roi đang đánh tới, lập tức chìa hai tay ra chộp lấy chúng.
Pặp!
Xì!
Những âm thanh kỳ quái vang lên.
Chiếc roi dài đang đánh tới bị Lâm Chính bắt được một cách chuẩn xác.
Còn thân kiếm lạnh lẽo sắc bén kia cũng bị tay còn lại của anh tóm được.
Dù lưỡi kiếm cắt toạc da thịt ở lòng bàn tay Lâm Chính, khiến máu tươi rỉ ra, nhưng nó vẫn không thể tiến thêm được nửa phân nào.
Đòn tấn công của hai người đã bị ngăn cản.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Liễu Thị Phụng hét lên: “Cơ hội đến rồi!”.
“Chết đi!”.
Tô Mạc Vân gầm lên, bàn tay đã giấu từ lâu bỗng phóng ra, giống như một con hung thú đang ẩn náu trong bóng tối, bổ nhào về phía trái tim Lâm Chính.
Đòn đánh này thế như chẻ tre, đủ để xuyên qua tất cả, không thể đón đỡ.
Ai nấy trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào thủ đao này.
Đây chắc hẳn là đòn tấn công cuối cùng rồi nhỉ?
Chắc là không thể cứu được rồi!
Anh ta không thể tránh được!
Bị đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo liên thủ áp chế, trong tình huống này cũng không ai có thể tránh được.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Không ít đệ tử thầm nghĩ, rồi buông tiếng thở dài.
Tuy không biết rốt cuộc tên Lâm Chính này từ đâu nhảy ra, nhưng thiên tài còn trẻ như vậy mà hôm nay lại phải chết ở đây, đúng là đáng tiếc…
Bốp!
Không ngoài dự liệu.
Thủ đao kia của Tô Mạc Vân đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra âm thanh nặng nề, một luồng lực văn cuồng bạo tỏa ra từ lồng ngực anh.
Thân thể Lâm Chính khẽ run rẩy, lớp áo ở lồng ngực bị lực văn tỏa ra xé rách toạc.
Đám người Liễu Thị Phụng sáng mắt lên, vô cùng mừng rỡ.
“Thành công rồi!”.
“Cậu ta chết rồi nhỉ?”.
“Sức mạnh đáng sợ như vậy! Chắc chắn trái tim cậu ta đã bị vỡ nát rồi!”.
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”.
“Tốt quá!”.
Các đệ tử của Chiến Vương Cung kích động đến mức khua tay múa chân, vui mừng nhảy nhót.
Tô Mạc Vân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Tiếng binh khí bị gãy vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng bẻ gãy lưỡi kiếm của Tô Mạc Vân, lật tay đâm đoạn kiếm gãy về phía tim ông ta.
Phập!
Cả đoạn kiếm gãy cắm ngập vào tim Tô Mạc Vân.
“A!”.
Tô Mạc Vân ôm lồng ngực lùi lại liên tục, hét lên thảm thiết.
Các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngây người ra.
“Cái gì?”.
Liễu Thị Phụng cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Nhưng vẫn chưa hết.
Lâm Chính bỗng phát lực, túm chiếc roi dài kia, kéo Liễu Thị Phụng tới, sau đó đánh một chưởng vào trán bà ta.
Chưởng này đủ để khiến đầu bà ta nát bét.
Liễu Thị Phụng sợ đến mức hồn vía lên mây.
Chương 1193: Sức mạnh thật sự
“Không!”, Liễu Thị Phụng hét lên. Bà ta định né tránh nhưng Lâm Chính đột nhiên phát lực khiến bà ta không kịp làm gì và cả người đổ về phía trước theo lực quán tính.
Không thể né được quyền đấm này, Liễu Thị Phụng trợn tròn mắt, nhìn cú đấm hiện ra to dần trước mặt. Bà ta cảm tưởng đầu mình sắp nổ tung.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc.
Vụt! Tịch Mộc Lâm đột ngột lao lên ôm lấy Liễu Thị Phụng, đẩy bà ta ngã xuống. Hai người lăn mấy vòng mới dừng lại. Thế là Lâm Chính đấm hụt.
Đám đông xung quanh rơi vào im lặng. Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm vội đứng dậy, nhìn về phía bên này bằng ánh mắt kiêng dè.
Lâm Chính không hề đuổi theo tấn công hai người họ mà đi về phía Tô Mạc Vân lúc này đang ngồi phịch xuống đất và nôn ra máu.
“Không thể nào…khụ…khụ…Rõ ràng là ngực cậu đã bị thương bởi nội kình của tôi. Tại sao…tại sao cậu vẫn chưa chết. Không phải là tim cậu nát bét rồi sao? Khụ khụ…”, Tô Mạc Vân ôm ngực, đau đớn la lối.
“Nội kình? Đó là cái gì vậy? Lẽ nào ông tưởng sức mạnh của mình lớn lắm chắc”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu…ý cậu là gì?”, Tịch Mộc Lâm trố tròn mắt.
“Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chút sức mạnh của ông chẳng là gì đối với tôi cả!”, Lâm Chính gằn giọng.
“Không là gì sao? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng. Tôi bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bày mưu tính kế hãm hại. Tôi không cam tâm, không cam tâm…khụ….khụ…”, Tô Mạc Vân kích động gào lên. Thế nhưng mới nói được vài câu thì ông ta lại ho ra máu.
“Sư phụ!”, người của Chiến Vương Cung khóc lóc lao lên, ôm lấy Tô Mạc Vân.
“Giết! Giết thằng nhóc đó cho tôi! Cho dù chỉ còn lại một người cũng phải giết”, Tô Mạc Vân gào lên, hai mắt ông ta đỏ ngàu, đầy sự bất mãn. Dù ông ta có chết thì cũng phải lôi Lâm Chính chết cùng.
Lâm Chính nghe xong chỉ lắc đầu: “Ông hà tất phải bắt đệ tử của ông tới nộp mạng chứ?”
“Cậu cho rằng như thế à?”, Tô Mạc Vân tức giận.
“Đương nhiên! Chỉ dựa vào họ thì không làm gì được tôi đâu! Có lẽ ông không hiểu rõ lắm về sự chênh lệch giữa tôi và ông. Giờ tôi sẽ để ông thấy nhé!”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đưa tay lên giáng xuống.
Đám đông sững sờ. Tô Mạc Vân trố tròn mắt. Lâm Chính hét lên, bổ cánh tay của mình xuống mặt đất.
Rầm! Âm thanh long trời nở đất vang lên. Cả đỉnh Thiên Vương rung chuyển. Mặt đất nứt toác, đất đá bay bụi mù.
Đám đông loạng choạng, ai cũng bị ngã bởi cơn địa chấn. Những người đứng gần thậm chí còn bay bật ra đập mạnh xuống đất.
Cùng lúc này là tiếng ầm ầm vang lên không ngớt. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt đất nghiêng qua một bên giống như sắp trượt xuống vách núi. Họ phải tìm thứ gì đó bám vào mới đứng vững lại được.
Trận rung lắc kéo dài tầm hơn chục giây mới dần dừng lại. Đám đông bàng hoàng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt sững sờ. Cả vùng trung tâm của đỉnh Thiên Vương xuất hiện một rãnh nứt cực lớn. Rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương làm hai, sâu tới mức không thấy đáy khiến ai cũng phải sợ hãi.
Nhìn từ trên cao, rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương thành hai vùng Nam Bắc. Đây là kết quả chưởng đánh của Lâm Chính sao?
Nói cách khác...hưởng đánh này của anh đã chia đỉnh Thiên Vương làm hai?
Tất cả những người có mặt tưởng như tim sắp rớt ra ngoài. Liễu Thị Phụng ngây người .Tịch Mộc Lâm, Long Tinh Hồng và Trịnh Đan cũng hóa đá. Còn Tô Mạc Vân thì ôm ngực với vẻ thất thần.
Ông ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ những đệ tử của Chiến Vương Cung. Thực ra không chỉ có đám đệ tử mà ngay cả ông ta lúc này cũng sợ lắm rồi. Thằng nhóc này…là người thật sao? Một chưởng mà đánh tung cả đỉnh Thiên Vương? Năng lực của một con người thật sự có thể làm được như vậy?
“Tôi không đánh nữa!”, Liễu Thị Phụng phát ra tiếng kêu rên thảm thiết. Đầu gối bà ta đột nhiên mềm nhũn. Bà ta quỳ xuống.
“Tôi…tôi cũng không đánh nữa! Lâm đường chủ! Xin hãy tha mạng…!”
“Tôi cũng không cần nhẫn nữa. Nhẫn để cho cậu! Đừng giết tôi!”
“Tôi…tôi cũng vậy!”, những trưởng lão khác cũng kêu lên. Chưởng đánh của anh đã khiến toàn bộ đám đông có mặt phải thần phục.
“Hóa ra là vậy…hóa ra…cậu có sức mạnh tới mức như thế…chẳng trách…”, Tô Mạc Vân bừng tỉnh, nôn ra một ngụm máu và ho khù khụ.
Một lúc sau ông ta trợn ngược mắt, vồ tay về phía Lâm Chính. Ông ta định nói thêm gì đó nhưng không thể. Ông ta đã tắt thở. Đại trưởng lão của Đông Hoàng Giáo đã chết.
Cả không gian nín lặng. Tất cả mọi người tưởng chừng như nghẹt thở đến nơi.
Chương 1194: Truyền thừa
Cái chết của Tô Mạc Vân khiến đám đông bàng hoàng. Ai cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng
Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Đến cả Tô Mạc Vân cũng chết rồi thì còn ai có thể là đối thủ của người này chứ?
Đường chủ của Thanh Hà Đường rốt cuộc là ai vậy? Cậu ta còn trẻ mà đã mạnh tới mức đó rồi sao? Có lẽ hai từ yêu nghiệt cũng không đủ để miêu tả anh nữa rồi.
Những trưởng lão khác như Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm đã hoàn toàn thần phục. Họ quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu như sợ anh sẽ giết chết họ.
Lâm Chính dừng lại, không tiếp tục ra tay nữa. Anh không nhìn về phía đám người Liễu Thị Phụng.
Mà đi về phía chiếc nhẫn.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Không ai ngăn cản anh.
Rắc! Lâm Chính bóp vụn phiến đá, lấy nhẫn ra và đeo vào tay. Những người khác nín thở. Long Tinh Hồng nhìn anh chăm chăm.
Phía bên Trịnh Đan thì đã tìm cơ hội chuồn mất luôn rồi. Nếu còn không chuồn thì cô ta sẽ đi theo vết xe đổ của Tô Mạc Vân và chết thảm trong tay Lâm Chính mất.
Lâm Chính cũng mặc kệ cô ta. Anh không muốn lãng phí thời gian vào một nhân vật phụ.
Lấy được nhẫn, Lâm Chính quay người đi về phía trung tâm của núi Đông Hoàng. Đỉnh ngọn núi ở phía xa chính là cung Đông Hoàng của giáo chủ.
Trên đỉnh nóc cung Đông Hoàng có một bức tượng. Tương truyền trước khi giáo chủ chết thì đã phong ấn toàn bộ truyền thừa vào bên trong bức tượng này. Không gì có thể mở được bức tượng ngoài nhẫn Đông Hoàng.
Một khi mở được bức tượng, có được truyền thừa thì sẽ kế vị chức giáo chủ Đông Hoàng và trở thành Đông Hoàng Thần Quân.
Lúc này, Lâm Chính cần hoàn thành thao tác cuối cùng đó chính là kiểm soát toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong tay mình. Chỉ cần kiểm soát được Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng thể uy hiếp được anh nữa. Hơn nữa trước khi đại hội diễn ra thì anh cũng có thêm một con át chủ bài.
Mọi thứ đang dần nằm trong tầm tay. Mọi khó khăn dần được tháo gỡ. Mọi nỗ lực đã đến ngày đơm hoa kết trái.
Lâm Chính gạt bỏ mọi mệt nhọc, lao lên phía trước. Tốc độ của anh không nhanh cũng không chậm. Toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo đều nhốn nháo. Bọn họ đang chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại. Và họ cũng muốn là những người đầu tiên khấu đầu trước vị thần quân mới này để bày tỏ lòng trung thành với anh.
Tất cả cùng lao về phía cung Đông Hoàng. Khi tới nơi họ mới thấy có không ít người đã đứng ở đây. Đây rõ ràng là những người tổ chức đại hội.
Bọn họ lùi lại, tạo thành lối đi vào cung cho Lâm Chính. Dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Chính bước từng bước vào trong cung.
Người từ bốn phương tám hướng đổ về. Sau khi biết được kết quả, bọn họ đã vội tới đây vì không muốn bỏ lỡ thời khắc mang tính lịch sử này. Cũng có nhiều người cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng đến cả Tô Mạc Vân cũng đã bị anh xử lý, đến cả Thiếu Hải cũng đã chết thì họ dựa vào cái gì để so đo với anh đây?
Lâm Chính chèn ép đám đông, đứng trước cung Đông Hoàng và nhìn lên trên. Trên đó là bức tượng điêu khắc hình người bằng vàng.
Đó là một người đàn ông mặc trường bào mang phong cách cổ trang. Tư thế của người đàn ông giống như thiên thần với mái tóc dài bay bay, đang nhìn về phía trước.
Nghe nói bức tượng này do người sáng lập Đông Hoàng Giáo tạo ra và hình dạng bước tượng cũng chính là Thần Chi Đông Hoàng Thái Nhất trong truyền thuyết.
Lâm Chính nhảy lên, nhìn bức tượng. Anh đặt chiếc nhẫn vào ngực bức tượng. Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc, một luồng sáng nhàn nhạt được phát ra trông vô cùng thần kỳ mà đến ngay cả Lâm Chính cũng không giải thích được.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bức tượng lúc này lập tức phát ra âm thanh của sự chuyển động vừa nặng nề nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Một cách từ từ, bức tượng dần nứt ra.
Giống như một cỗ máy? Lâm Chính ngạc nhiên. Toàn bộ ngực của bức tượng nứt toác, xuất hiện một ô vuông và một khoen kéo.
Ngoài khoen kéo này ra thì không còn gì nữa. Lâm Chính cầm lấy chiếc khoen và giật mạnh. Thế nhưng anh phát hiện ra chiếc khoen không hề nhúc nhích.
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.
“Đó là bài kiểm tra truyền thừa!”
Một ông cụ đứng bên cạnh cung Đông Hoàng lên tiếng: “Đông Hoàng Thần Quân cần có tài. Nếu chỉ dùng những thủ đoạn thông thường để có được nhẫn thì vẫn chưa xứng đáng để trở thành Đông Hoàng Thần Quân. Cậu phải dùng sức lực của mình kéo được chiếc khoen đó ra thì mới lấy được truyền thừa. Nếu không được thì cậu đành phải để lại chiếc nhẫn ở đó để nhường cho người khác có năng lực giỏi hơn?.
“Còn có quy định như vậy à? Hừ, tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng mà lại phải sợ bài kiểm tra này sao?”, Lâm Chính ung dung đáp lại. Anh điều động sức mạnh trong cơ thể và kéo mạnh.
Chiếc khoe dần dần đươc kéo ra từng chút một. Lâm Chính cũng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Chiếc khoen nặng quá!
Đúng lúc này một luồng sáng mạnh từ bên cạnh dội thẳng vào lưng của Lâm Chính…
Chương 1195: Tương lai của Đông Hoàng Giáo
Lâm Chính quay mạnh lại phía sau. Lúc này anh phát hiện ra có một con dao bay đang phóng tới.
Anh vội buông tay khỏi chiếc khoen, chộp lấy con dao bay. Thế nhưng khoảnh khắc anh sắp chộp được con dao thì…
Bùm! Con dao lập tức nổ bùm trước mặt anh, những mảnh dao sắc bén cứa vào người Lâm Chính.
Ám khí sao? Lâm Chính nín thở, vội vàng né tránh.
Do khoảng cách quá gần nên dù phản ứng cực nhanh thì anh cũng bị sáu, bảy mảnh dao ghim vào người. Máu tươi túa ra. Trông anh vô cùng chật vật. Anh vội lấy mảnh dao ra khỏi người .
Sau khi lấy ra anh mới biết là những mảnh dao này đều được tẩm độc. Đám đông bàng hoàng, vội vàng nhìn về phía con dao được phóng ra.
Lúc này họ thấy trên nóc của tòa cung, có vài người đang đứng. Một người thanh niên mặc áo bào màu trắng, một cô gái tóc ngắn và một bà cụ đang cầm gậy. Ba người xuất hiện khiến đám đông sục sôi.
“Đó là thái thượng trưởng lão!”
“Cả Đường công tử!”
“Bọn họ luôn ở đây sao?”
“Xem ra…bọn họ muốn đoạt nhẫn rồi!”, đám đông nhìn chăm chăm.
“Mưu mô gớm. Bọn họ không đi tìm nhẫn mà luôn đợi ở cung Đông Hoàng này. Tới khi đó chỉ cần đoạt nhẫn là được!’
Đám đông xì xầm. Có vẻ như họ cảm thấy hành động của ba người kia rất vô liêm sỉ.
Chỉ là ba người họ chẳng thèm bận tâm. Ai có được nhẫn thì người đó làm giáo chủ. Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ không cần bận tâm tới lời đàm tếu.
Lâm Chính liếc nhìn ba người họ rồi lại nhìn những người trong ban tổ chức: “Bọn họ làm vậy mà không bị coi là phá vỡ quy tắc à?”
“Giờ cậu vẫn chưa có được truyền thừa và trở thành Đông Hoàng Thần Quân thì những người khác đều có tư cách đoạt nhẫn trong tay cậu”, một người lên tiếng.
Lâm Chính đanh mắt, lấy ra ít thuốc mà trước đó đã chuẩn bị sẵ. Anh bỏ vào miệng rồi hét lên với Liễu Thị Phụng: “Mấy người này là ai vậy?”
“Thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh! Bên cạnh là Đường Thiên Hạo – Đường Công Tử".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Lúc này Đường Thiên Hạo tiến tới: “Anh là ai? Đông Hoàng Giáo có người như anh sao?”
Dứt lời, anh ta để lộ ra vẻ cao ngạo.
“Tôi là…”
“Mà thôi khỏi, điều đó không quan trọng”.
Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng bị Đường Thiên Hạo cắt ngang. Anh ta phất tay: “Đưa nhẫn ra đây. Giao cho tôi! Tôi sẽ không giết anh và độc trên người anh cũng sẽ được giải, rõ chưa?”
“Ầu!”, Lâm Chính khẽ chau mày. Anh nhìn những vết thương trên người, máu đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Anh đưa tay ra chấm một ít máu đưa lên mũi ngửi, sau đó lấy châm bạc ra đâm lên ngực. Đồng thời anh lấy một ít thuốc trong túi bỏ vào miệng nhai và đắp lên vết thương.
“Xem ra những người khác nói đúng. cậu ta biết y thuật, là một y võ”, thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh ở phía sau nói.
“Nhưng như vậy có ích gì. Độc mà anh trúng phải là bột độc chết người do bố tôi luyện chế ra. Cả thế giới này chỉ có tôi có thuốc giải. Đừng có tốn công vô ích nữa. Nhẫn hoặc là mạng của anh, anh tự lựa chọn đi”, Đường Thiên Hạo hét lên.
Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, chỉ tiếp tục xử lý vết thương của mình. Đường Thiên Hạo chau mày.
“Anh họ, xem ra gã này không biết thức thời rồi”, cô gái tóc ngắn bên cạnh cười nói.
“Do hắn tự chuốc lấy thôi, đừng trách người khác”, Đường Thiên Hạo điềm đạm đáp lại. Sau đó anh ta xắn tay áo lên, lấy ra một cây kiếm cực mỏng và bước tới.
“Công tử, đừng kích động”, thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh vội lên tiếng.
“Sao thế?”, Đường Thiên Hạo quay qua nhìn.
“Người này có thể đánh bại được Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thì thực lực chắc chắn không phải dạng tầm thường, mặc dù tôi tin lúc này cậu ta đã kiệt sức nhưng nếu công tử ra tay thì cũng nên cẩn thận. Nếu để bị thương thì được chẳng bằng mất. Cậu còn phải kế thừa sự nghiệp của bố mình nữa”, Nguyên Tinh lên tiếng.
“Vậy trưởng lão cảm thấy nên làm thế nào?”, Đường Thiên Hạo tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Để tôi đấu với cậu ta trước”, Nguyên Tinh nói.
“Trưởng lão đấu với anh ta?”, Đường Thiên Hạo giật mình, ánh mắt đanh lại: “Vậy ý của trưởng lão là sẽ thay tôi lấy nhẫn?”
“Đúng vậy”, Nguyên Tinh gật đầu: “Trước mắt không biết kẻ địch mạnh tới đâu. Cậu gắn liền với tương lai của bổn giáo, không được để xảy ra sơ suất gì. Tôi ra tay sẽ phù hợp hơn”.
Đường Thiên Hạo suy nghĩ rồi lên tiếng: “Được, vậy bà lên đi”.
Dứt lời, Nguyên Tinh chắp hai tay sau lưng, bước tới trước. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Một luồng khí tức trỗi dậy. Lâm Chính lập tức cảm nhận được sự gia tăng của áp lực. Lần đầu tiên anh cảm thấy áp lực tới như vậy. Ngay cả ông lão canh mộ, Tô Mạc Vân và Thiếu hải cũng không tạo ra được áp lực như thế. Vị thái thượng trưởng lão này quả thật khác thường!
“Tôi cảm nhận được sức mạnh của Lạc Linh Huyết!”
Thái thượng trưởng lão giơ tay lên: “Sức mạnh lớn như vậy thì có lẽ cậu sở hữu không chỉ một giọt nhỉ!”
Nói xong bà ta xắn ống tay, để lộ ra Lạc Linh Huyết của mình. Hai mắt Lâm Chính đột nhiên sáng rực.
Anh vất vả tìm kiếm khắp nơi mà không có tin tức gì của Lạc Linh Huyết. Thật không ngờ ở trong Đông Hoàng Giáo lại nhìn thấy chúng.
“Lấy được Lạc Linh Huyết của người này là mình gom được…20 giọt rồi”.
Anh lầm bầm, đột nhiên cảm thấy hừng hực tinh thần. Đúng lúc anh cảm thấy sung sức thì...
Vụt! Vị thái thượng trưởng lão đột nhiên biến mất.
Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay lên phòng ngự. Thái thượng trưởng lão đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như một hồn ma. Hai tay bà ta như mãnh rồng, bổ xuống. Lâm Chính vội vàng chặn lại.
Rầm!
Rầm!
Mười mấy quyền đánh giáng xuống. Mỗi quyền đều bổ vào vị trí huyệt vị của Lâm Chính. Sức tấn công mạnh tới mức ghê người.
Lâm Chính cảm thấy hai tay mình không hề hấn gì nhưng có một luồng điện chạy dọc từ cánh tay anh vào tận lục phủ ngũ tạng..Anh có cảm giác như nội tạng đang bị bầm dập.
Lâm Chính khẽ lùi về sau. Bước lùi đó có vẻ như chính là cơ hội của thái thượng trưởng lão. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ lạnh giá. Bà ta bước tới, giơ tay lên tấn công vùng cổ của Lâm Chính.
Tay bà ta sắc như lưỡi dao, chém xuống!
Thật kinh khủng! Lâm Chính đanh mắt.
Đối diện với đòn tấn công như vậy, anh không kịp né tránh. Tình huống cấp bách, anh đành rút cây châm ở ngực, đâm vào cánh tay bà ta. Cây châm được ghim xuống nhưng vẫn không thể chặn cánh tay lại.
Vụt!
Bàn tay vẫn chém mạnh xuống cổ anh…
"Người chết?".
Tửu Nhục Hòa Thượng sửng sốt, không thể hiểu được lời nói của Lâm Chính có ý gì.
Đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng ở bên cạnh cảm thấy sự bất thường, Tô Mạc Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, toàn bộ khí kình trên người tiêu tan, không định tấn công Lâm Chính nữa.
Tửu Nhục Hòa Thượng thấy thế thì cười lớn: "Ha ha ha, đại trưởng lão, chắc không phải ông sợ rồi đấy chứ? Nếu vậy thì đúng là khiến người ta phải khinh thường".
Tô Mạc Vân không nói gì.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm nhìn nhau, cũng không có hành động gì.
"Chỉ một cây châm bạc mà đã khiến các ông sợ như vậy rồi à? Loại nhát gan như các ông thì còn bảo vệ Đông Hoàng Giáo kiểu gì chứ? Tôi thấy Đông Hoàng Giáo hãy để tôi bảo vệ cho!".
Tửu Nhục Hòa Thượng khinh bỉ nói, rồi lại dồn lực, xông về phía Lâm Chính.
"Oắt con, hãy xem Liệt Hỏa Thần Quyền của ta đây!".
Tửu Nhục Hòa quát, bỗng uống một hớp rượu rồi phun về phía trước, rượu bắn tung tóe. Ông ta giơ hai nắm tay ra, nện vào số rượu đang rơi xuống. Hai nắm tay lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, quyền như sao băng, đánh về phía Lâm Chính.
Khí thế của Tửu Nhục Hòa Thượng như lốc xoáy, không thể đỡ được.
Đòn tấn công này càng khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi.
Mấy trưởng lão thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Tửu Nhục Hòa Thượng khí thế như vậy, lẽ nào... châm bạc kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là Lâm Chính phô trương thanh thế, che mắt mọi người?
Liễu Thị Phụng có chút không kiềm chế được, bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, rục rịch muốn ra tay.
Thế nhưng...
Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, giúp đỡ Tửu Nhục Hòa Thượng cùng giải quyết thằng oắt khó nhằn này.
"Hự!".
Tửu Nhục Hòa Thượng rên lên một tiếng, sau đó bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.
Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.
"Trưởng lão!".
"Ông làm sao vậy?".
"Ông không sao chứ?".
Các đệ tử nhao nhao kêu lên.
Nhưng... Tửu Nhục Hòa Thượng không đáp lời bọn họ, mà trợn trừng hai mắt, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run lên.
Khoảng 5 giây sau.
Phụt!
Tửu Nhục Hòa Thượng phun ra một miếng thịt dính máu, rồi ngã xuống đất, toàn thân co quắp.
Hơn nữa ông ta vừa co quắp, da thịt trên người cũng bắt đầu nứt toác ra.
"Sư phụ!".
Các đệ tử của Tửu Nhục Hòa Thượng kêu lên thảm thiết, tất cả xông tới.
"Khí Loạn Toái Thể?".
Tịch Mộc Lâm biến sắc.
"Cái gì? Đây... đây là Khí Loạn Toái Thể?".
Liễu Thị Phụng trợn trừng hai mắt.
"Không nhầm đâu! Đây quả thực chính là Khí Loạn Toái Thể! Làn da của ông ta đã nứt ra, hơn nữa từ chỗ bị nứt có rất nhiều khí ý tinh thuần rỉ ra. Điều này cho thấy khí tức trong người ông ta đã loạn, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng, gân mạch mạch máu đều bị khí lực hỗn loạn này xé nát phá hủy... Tửu Nhục Hòa Thượng... chết rồi!", Tịch Mộc Lâm khàn giọng đáp.
Đám đệ tử nghe thấy thế thì mặt xám như tro, ngã ngồi xuống đất.
Mọi người ở xung quanh cũng không khỏi hít vào khí lạnh.
"Lẽ nào... đây thực sự là uy lực của châm bạc cậu ta vung ra trước đó sao?", Liễu Thị Phụng run giọng nói.
Tịch Mộc Lâm không nói gì.
Nhưng ngoài lý do đó ra, thì không còn lý do giải thích nào khác nữa.
"Y võ này... không đơn giản".
Tô Mạc Vân hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.
Mấy người đều đanh mặt lại.
Cái chết của Tửu Nhục Hòa Thượng đã khiến ba người bọn họ chấn động sâu sắc.
Giờ phút này, không ai dám coi thường Lâm Chính nữa...
"Rốt cuộc cậu là ai?", Tịch Mộc Lâm nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói: "Đông Hoàng Giáo chúng tôi không có y võ lợi hại như cậu!".
"Chẳng phải trước đó tôi đã tự giới thiệu rồi sao? Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, Lâm Chính! Bây giờ, tôi sẽ đại diện cho Đông Hoàng Giáo, tiến hành trừng phạt những người vi phạm giáo quy là các ông", Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía ba người bọn họ.
"Trừng phạt? Cậu đủ tư cách sao?", Tô Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng: "Đệ tử Chiến Vương Cung đâu?".
"Có đệ tử!".
Một lượng lớn người của Chiến Vương Cung ùa tới.
"Nghe lệnh của tôi! Giết thằng giặc này!", Tô Mạc Vân chỉ vào Lâm Chính quát.
"Tuân lệnh!".
Đám đệ tử hô lớn, rồi ùa về phía Lâm Chính.
"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha!", Lâm Chính nhìn những người này, lập tức quát.
Nhưng... những người này không có dấu hiệu dừng lại.
Uy tín của Tô Mạc Vân ở Đông Hoàng Giáo hơn hẳn những trưởng lão bình thường, vài ba câu của Lâm Chính không thể khiến những người này thay đổi lập trường ngay được.
Thế nên bọn họ tấn công không chút do dự.
"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha! Tôi sẽ không nói một câu đến lần thứ ba đâu".
Lâm Chính lại lạnh lùng quát.
Đây là thông điệp cuối cùng!
Có mấy người bắt đầu do dự!
Đáng tiếc là... hầu hết bọn họ vẫn xông tới trước mặt anh.
"Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành chấp hành giáo quy vậy".
Lâm Chính lạnh lùng quát, hai tay bỗng vung về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Những cây châm bạc như sao băng lại bay ra.
"Cẩn thận!".
Liễu Thị Phụng hét lên.
Nhưng đã muộn.
Phập phập phập...
Mười mấy đệ tử xông tới đầu tiên bị châm bạc cắm vào người, lập tức trở nên bất động.
"Ngân Châm Phong Huyệt!".
Tịch Mộc Lâm kêu lên.
Lâm Chính xông tới như hổ vào bầy dê, song chưởng múa loạn, đánh vào lồng ngực những đệ tử này.
Mỗi một chưởng lại có đệ tử phun ra máu tươi, rồi ngã vật xuống.
Sau khi ra chưởng, Lâm Chính lại rút châm bạc trên người họ ra, rồi phóng về phía đám đệ tử tiếp theo.
Cứ như vậy, bất cứ đệ tử nào lại gần Lâm Chính đều bị điểm huyệt rồi đánh ngã.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngã như ngả rạ.
Cảnh tượng này... không khác gì gặt lúa.
Ai nấy kinh hãi.
Lúc này các trưởng lão mới ý thức được, chỉ dựa vào những đệ tử này thì không thể đối phó với Lâm Chính được.
"Các vị, chúng ta hãy cùng xông lên thôi", Tô Mạc Vân trầm giọng quát, không nhịn được nữa, xông về phía Lâm Chính.
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng theo sát phía sau.
Ba trưởng lão gia nhập trận đánh, khiến áp lực của các đệ tử bỗng giảm hẳn.
Bọn họ cũng trở nên to gan hơn nhiều.
Tô Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay tung chưởng, chém về phía những đốm sao băng đang bay tới.
Keng! Keng! Keng!
Kiếm sắc múa may, kèm theo những tiếng leng keng chói tai.
Đó là âm thanh châm bạc bị chém gãy.
Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, len lỏi giữa các đốm sao băng, hai tay chộp lấy.
Từng đốm sao băng bị bọn họ bắt được.
Những đốm sao băng kia chính là châm bạc.
Lâm Chính không thể thu hồi châm bạc, châm bạc mang theo có đi mà không có lại, không thể cầm cự được lâu.
Chẳng mấy chốc, tất cả châm bạc của Lâm Chính đã bị bọn họ hủy hoặc lấy mất.
Mọi người mừng rỡ.
"Không còn châm bạc, để tôi xem cậu còn bản lĩnh gì?".
Liễu Thị Phụng lạnh lùng hừ một tiếng.
"Bản lĩnh của tôi... có lẽ lớn hơn tưởng tượng của các bà nhiều!".
Lâm Chính không có vẻ gì là sợ hãi, anh vung tay lên rồi khẽ nắm lại.
Rắc!
Một luồng sức mạnh tàn bạo bỗng dâng lên ở cánh tay anh.
Đây là...
Sức mạnh của Lạc Linh Huyết!
Chương 1192: Giết lại?
Từ trước đến giờ, con át chủ bài của Lâm Chính không phải là những cây châm bạc kia, mà là Lạc Linh Huyết đáng sợ này.
Anh dám một mình vào núi Đông Hoàng, tham gia đại hội Đông Hoàng, nguyên nhân chính cũng là Lạc Linh Huyết.
Gần 20 giọt đã gần đạt tới uy năng của toàn bộ Lạc Linh Huyết, sức mạnh giải phóng ra cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng anh không để ai nhìn thấy những giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay mình.
Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này.
Khoảnh khắc sức mạnh của Lạc Linh Huyết được giải phóng, khí ý quanh người Lâm Chính giống như một ngọn lửa được thêm dầu, lập tức bùng lên dữ dội.
“Hả?”.
Các đệ tử đang xông tới biến sắc kinh hãi.
Chỉ thấy một quyền của Lâm Chính nhắm trúng một đệ tử gần nhất, nện mạnh tới.
Bịch!
Đệ tử kia bay đi như một viên đạn, đụng ngã mười mấy người, sau đó ngã sõng soài dưới đất, vỡ đầu chảy máu, lồng ngực lõm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Còn mười mấy đệ tử bị anh ta đụng ngã thì cũng nằm dưới đất rên la, không bò dậy nổi.
Lâm Chính lại tung một chưởng nữa, quạt về phía các đệ tử ở phía khác.
Bốp!
Cơ thể của bọn họ bị quạt cho xoay tròn mười mấy vòng như con quay, rồi nặng nề ngã xuống, không ngóc được đầu dậy nữa.
Bịch bịch bịch…
Đúng lúc này, mấy đệ tử nhân cơ hội lại gần Lâm Chính, tung quyền cước đánh vào người anh.
Nhưng… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
Lúc này, cả người anh chi chít vết máu và vết thương, nhưng vẫn phớt lờ sự tấn công của các đệ tử đến từ Chiến Vương Cung.
Đầu óc mọi người trống rỗng.
Trố mắt ra nhìn.
Lúc này, nhìn Lâm Chính chẳng khác nào một chiến thần.
Sức mạnh, tốc độ, phản ứng cho đến độ mạnh thân xác của anh đều khiến người ta phải nổi da gà.
Những đòn tấn công của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì đối với anh.
“Tiếp chiêu đi!”.
Đúng lúc này, Tô Mạc Vân bỗng tích trữ một luồng kiếm lực khổng lồ, rồi chém trường kiếm về phía bả vai Lâm Chính.
Kiếm khí lạnh lẽo, cuồng bạo.
Dường như thứ cứng rắn nhất trên đời cũng sẽ bị nó chém làm đôi.
Mọi người nhìn đòn tấn công này thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, tay còn lại của Tô Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng kình lực vô cùng đáng sợ, đang chờ cơ hội để phát ra.
Hóa ra nhát kiếm này chỉ là nghi binh.
Sát chiêu thực sự của ông ta nằm ở bàn tay còn lại.
Liễu Thị Phụng biết được điều này, lập tức nhân cơ hội tấn công Lâm Chính, muốn phối hợp với Tô Mạc Vân.
Không biết bà ta lấy từ đâu ra một cái roi dài, quất về phía đầu Lâm Chính.
Roi dài rít gào, như một con kim xà đang múa may quay cuồng, rất có uy thế.
Hai người một kiếm một roi, khí thế rất mạnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ.
Dưới sự gia trì của Lạc Linh Huyết, anh như một sự tồn tại vô địch.
Anh nhìn chằm chằm trường kiếm và chiếc roi đang đánh tới, lập tức chìa hai tay ra chộp lấy chúng.
Pặp!
Xì!
Những âm thanh kỳ quái vang lên.
Chiếc roi dài đang đánh tới bị Lâm Chính bắt được một cách chuẩn xác.
Còn thân kiếm lạnh lẽo sắc bén kia cũng bị tay còn lại của anh tóm được.
Dù lưỡi kiếm cắt toạc da thịt ở lòng bàn tay Lâm Chính, khiến máu tươi rỉ ra, nhưng nó vẫn không thể tiến thêm được nửa phân nào.
Đòn tấn công của hai người đã bị ngăn cản.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Liễu Thị Phụng hét lên: “Cơ hội đến rồi!”.
“Chết đi!”.
Tô Mạc Vân gầm lên, bàn tay đã giấu từ lâu bỗng phóng ra, giống như một con hung thú đang ẩn náu trong bóng tối, bổ nhào về phía trái tim Lâm Chính.
Đòn đánh này thế như chẻ tre, đủ để xuyên qua tất cả, không thể đón đỡ.
Ai nấy trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào thủ đao này.
Đây chắc hẳn là đòn tấn công cuối cùng rồi nhỉ?
Chắc là không thể cứu được rồi!
Anh ta không thể tránh được!
Bị đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo liên thủ áp chế, trong tình huống này cũng không ai có thể tránh được.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Không ít đệ tử thầm nghĩ, rồi buông tiếng thở dài.
Tuy không biết rốt cuộc tên Lâm Chính này từ đâu nhảy ra, nhưng thiên tài còn trẻ như vậy mà hôm nay lại phải chết ở đây, đúng là đáng tiếc…
Bốp!
Không ngoài dự liệu.
Thủ đao kia của Tô Mạc Vân đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra âm thanh nặng nề, một luồng lực văn cuồng bạo tỏa ra từ lồng ngực anh.
Thân thể Lâm Chính khẽ run rẩy, lớp áo ở lồng ngực bị lực văn tỏa ra xé rách toạc.
Đám người Liễu Thị Phụng sáng mắt lên, vô cùng mừng rỡ.
“Thành công rồi!”.
“Cậu ta chết rồi nhỉ?”.
“Sức mạnh đáng sợ như vậy! Chắc chắn trái tim cậu ta đã bị vỡ nát rồi!”.
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”.
“Tốt quá!”.
Các đệ tử của Chiến Vương Cung kích động đến mức khua tay múa chân, vui mừng nhảy nhót.
Tô Mạc Vân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Tiếng binh khí bị gãy vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng bẻ gãy lưỡi kiếm của Tô Mạc Vân, lật tay đâm đoạn kiếm gãy về phía tim ông ta.
Phập!
Cả đoạn kiếm gãy cắm ngập vào tim Tô Mạc Vân.
“A!”.
Tô Mạc Vân ôm lồng ngực lùi lại liên tục, hét lên thảm thiết.
Các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngây người ra.
“Cái gì?”.
Liễu Thị Phụng cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Nhưng vẫn chưa hết.
Lâm Chính bỗng phát lực, túm chiếc roi dài kia, kéo Liễu Thị Phụng tới, sau đó đánh một chưởng vào trán bà ta.
Chưởng này đủ để khiến đầu bà ta nát bét.
Liễu Thị Phụng sợ đến mức hồn vía lên mây.
Chương 1193: Sức mạnh thật sự
“Không!”, Liễu Thị Phụng hét lên. Bà ta định né tránh nhưng Lâm Chính đột nhiên phát lực khiến bà ta không kịp làm gì và cả người đổ về phía trước theo lực quán tính.
Không thể né được quyền đấm này, Liễu Thị Phụng trợn tròn mắt, nhìn cú đấm hiện ra to dần trước mặt. Bà ta cảm tưởng đầu mình sắp nổ tung.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc.
Vụt! Tịch Mộc Lâm đột ngột lao lên ôm lấy Liễu Thị Phụng, đẩy bà ta ngã xuống. Hai người lăn mấy vòng mới dừng lại. Thế là Lâm Chính đấm hụt.
Đám đông xung quanh rơi vào im lặng. Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm vội đứng dậy, nhìn về phía bên này bằng ánh mắt kiêng dè.
Lâm Chính không hề đuổi theo tấn công hai người họ mà đi về phía Tô Mạc Vân lúc này đang ngồi phịch xuống đất và nôn ra máu.
“Không thể nào…khụ…khụ…Rõ ràng là ngực cậu đã bị thương bởi nội kình của tôi. Tại sao…tại sao cậu vẫn chưa chết. Không phải là tim cậu nát bét rồi sao? Khụ khụ…”, Tô Mạc Vân ôm ngực, đau đớn la lối.
“Nội kình? Đó là cái gì vậy? Lẽ nào ông tưởng sức mạnh của mình lớn lắm chắc”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu…ý cậu là gì?”, Tịch Mộc Lâm trố tròn mắt.
“Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chút sức mạnh của ông chẳng là gì đối với tôi cả!”, Lâm Chính gằn giọng.
“Không là gì sao? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng. Tôi bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bày mưu tính kế hãm hại. Tôi không cam tâm, không cam tâm…khụ….khụ…”, Tô Mạc Vân kích động gào lên. Thế nhưng mới nói được vài câu thì ông ta lại ho ra máu.
“Sư phụ!”, người của Chiến Vương Cung khóc lóc lao lên, ôm lấy Tô Mạc Vân.
“Giết! Giết thằng nhóc đó cho tôi! Cho dù chỉ còn lại một người cũng phải giết”, Tô Mạc Vân gào lên, hai mắt ông ta đỏ ngàu, đầy sự bất mãn. Dù ông ta có chết thì cũng phải lôi Lâm Chính chết cùng.
Lâm Chính nghe xong chỉ lắc đầu: “Ông hà tất phải bắt đệ tử của ông tới nộp mạng chứ?”
“Cậu cho rằng như thế à?”, Tô Mạc Vân tức giận.
“Đương nhiên! Chỉ dựa vào họ thì không làm gì được tôi đâu! Có lẽ ông không hiểu rõ lắm về sự chênh lệch giữa tôi và ông. Giờ tôi sẽ để ông thấy nhé!”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đưa tay lên giáng xuống.
Đám đông sững sờ. Tô Mạc Vân trố tròn mắt. Lâm Chính hét lên, bổ cánh tay của mình xuống mặt đất.
Rầm! Âm thanh long trời nở đất vang lên. Cả đỉnh Thiên Vương rung chuyển. Mặt đất nứt toác, đất đá bay bụi mù.
Đám đông loạng choạng, ai cũng bị ngã bởi cơn địa chấn. Những người đứng gần thậm chí còn bay bật ra đập mạnh xuống đất.
Cùng lúc này là tiếng ầm ầm vang lên không ngớt. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt đất nghiêng qua một bên giống như sắp trượt xuống vách núi. Họ phải tìm thứ gì đó bám vào mới đứng vững lại được.
Trận rung lắc kéo dài tầm hơn chục giây mới dần dừng lại. Đám đông bàng hoàng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt sững sờ. Cả vùng trung tâm của đỉnh Thiên Vương xuất hiện một rãnh nứt cực lớn. Rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương làm hai, sâu tới mức không thấy đáy khiến ai cũng phải sợ hãi.
Nhìn từ trên cao, rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương thành hai vùng Nam Bắc. Đây là kết quả chưởng đánh của Lâm Chính sao?
Nói cách khác...hưởng đánh này của anh đã chia đỉnh Thiên Vương làm hai?
Tất cả những người có mặt tưởng như tim sắp rớt ra ngoài. Liễu Thị Phụng ngây người .Tịch Mộc Lâm, Long Tinh Hồng và Trịnh Đan cũng hóa đá. Còn Tô Mạc Vân thì ôm ngực với vẻ thất thần.
Ông ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ những đệ tử của Chiến Vương Cung. Thực ra không chỉ có đám đệ tử mà ngay cả ông ta lúc này cũng sợ lắm rồi. Thằng nhóc này…là người thật sao? Một chưởng mà đánh tung cả đỉnh Thiên Vương? Năng lực của một con người thật sự có thể làm được như vậy?
“Tôi không đánh nữa!”, Liễu Thị Phụng phát ra tiếng kêu rên thảm thiết. Đầu gối bà ta đột nhiên mềm nhũn. Bà ta quỳ xuống.
“Tôi…tôi cũng không đánh nữa! Lâm đường chủ! Xin hãy tha mạng…!”
“Tôi cũng không cần nhẫn nữa. Nhẫn để cho cậu! Đừng giết tôi!”
“Tôi…tôi cũng vậy!”, những trưởng lão khác cũng kêu lên. Chưởng đánh của anh đã khiến toàn bộ đám đông có mặt phải thần phục.
“Hóa ra là vậy…hóa ra…cậu có sức mạnh tới mức như thế…chẳng trách…”, Tô Mạc Vân bừng tỉnh, nôn ra một ngụm máu và ho khù khụ.
Một lúc sau ông ta trợn ngược mắt, vồ tay về phía Lâm Chính. Ông ta định nói thêm gì đó nhưng không thể. Ông ta đã tắt thở. Đại trưởng lão của Đông Hoàng Giáo đã chết.
Cả không gian nín lặng. Tất cả mọi người tưởng chừng như nghẹt thở đến nơi.
Chương 1194: Truyền thừa
Cái chết của Tô Mạc Vân khiến đám đông bàng hoàng. Ai cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng
Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Đến cả Tô Mạc Vân cũng chết rồi thì còn ai có thể là đối thủ của người này chứ?
Đường chủ của Thanh Hà Đường rốt cuộc là ai vậy? Cậu ta còn trẻ mà đã mạnh tới mức đó rồi sao? Có lẽ hai từ yêu nghiệt cũng không đủ để miêu tả anh nữa rồi.
Những trưởng lão khác như Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm đã hoàn toàn thần phục. Họ quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu như sợ anh sẽ giết chết họ.
Lâm Chính dừng lại, không tiếp tục ra tay nữa. Anh không nhìn về phía đám người Liễu Thị Phụng.
Mà đi về phía chiếc nhẫn.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Không ai ngăn cản anh.
Rắc! Lâm Chính bóp vụn phiến đá, lấy nhẫn ra và đeo vào tay. Những người khác nín thở. Long Tinh Hồng nhìn anh chăm chăm.
Phía bên Trịnh Đan thì đã tìm cơ hội chuồn mất luôn rồi. Nếu còn không chuồn thì cô ta sẽ đi theo vết xe đổ của Tô Mạc Vân và chết thảm trong tay Lâm Chính mất.
Lâm Chính cũng mặc kệ cô ta. Anh không muốn lãng phí thời gian vào một nhân vật phụ.
Lấy được nhẫn, Lâm Chính quay người đi về phía trung tâm của núi Đông Hoàng. Đỉnh ngọn núi ở phía xa chính là cung Đông Hoàng của giáo chủ.
Trên đỉnh nóc cung Đông Hoàng có một bức tượng. Tương truyền trước khi giáo chủ chết thì đã phong ấn toàn bộ truyền thừa vào bên trong bức tượng này. Không gì có thể mở được bức tượng ngoài nhẫn Đông Hoàng.
Một khi mở được bức tượng, có được truyền thừa thì sẽ kế vị chức giáo chủ Đông Hoàng và trở thành Đông Hoàng Thần Quân.
Lúc này, Lâm Chính cần hoàn thành thao tác cuối cùng đó chính là kiểm soát toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong tay mình. Chỉ cần kiểm soát được Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng thể uy hiếp được anh nữa. Hơn nữa trước khi đại hội diễn ra thì anh cũng có thêm một con át chủ bài.
Mọi thứ đang dần nằm trong tầm tay. Mọi khó khăn dần được tháo gỡ. Mọi nỗ lực đã đến ngày đơm hoa kết trái.
Lâm Chính gạt bỏ mọi mệt nhọc, lao lên phía trước. Tốc độ của anh không nhanh cũng không chậm. Toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo đều nhốn nháo. Bọn họ đang chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại. Và họ cũng muốn là những người đầu tiên khấu đầu trước vị thần quân mới này để bày tỏ lòng trung thành với anh.
Tất cả cùng lao về phía cung Đông Hoàng. Khi tới nơi họ mới thấy có không ít người đã đứng ở đây. Đây rõ ràng là những người tổ chức đại hội.
Bọn họ lùi lại, tạo thành lối đi vào cung cho Lâm Chính. Dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Chính bước từng bước vào trong cung.
Người từ bốn phương tám hướng đổ về. Sau khi biết được kết quả, bọn họ đã vội tới đây vì không muốn bỏ lỡ thời khắc mang tính lịch sử này. Cũng có nhiều người cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng đến cả Tô Mạc Vân cũng đã bị anh xử lý, đến cả Thiếu Hải cũng đã chết thì họ dựa vào cái gì để so đo với anh đây?
Lâm Chính chèn ép đám đông, đứng trước cung Đông Hoàng và nhìn lên trên. Trên đó là bức tượng điêu khắc hình người bằng vàng.
Đó là một người đàn ông mặc trường bào mang phong cách cổ trang. Tư thế của người đàn ông giống như thiên thần với mái tóc dài bay bay, đang nhìn về phía trước.
Nghe nói bức tượng này do người sáng lập Đông Hoàng Giáo tạo ra và hình dạng bước tượng cũng chính là Thần Chi Đông Hoàng Thái Nhất trong truyền thuyết.
Lâm Chính nhảy lên, nhìn bức tượng. Anh đặt chiếc nhẫn vào ngực bức tượng. Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc, một luồng sáng nhàn nhạt được phát ra trông vô cùng thần kỳ mà đến ngay cả Lâm Chính cũng không giải thích được.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bức tượng lúc này lập tức phát ra âm thanh của sự chuyển động vừa nặng nề nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Một cách từ từ, bức tượng dần nứt ra.
Giống như một cỗ máy? Lâm Chính ngạc nhiên. Toàn bộ ngực của bức tượng nứt toác, xuất hiện một ô vuông và một khoen kéo.
Ngoài khoen kéo này ra thì không còn gì nữa. Lâm Chính cầm lấy chiếc khoen và giật mạnh. Thế nhưng anh phát hiện ra chiếc khoen không hề nhúc nhích.
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.
“Đó là bài kiểm tra truyền thừa!”
Một ông cụ đứng bên cạnh cung Đông Hoàng lên tiếng: “Đông Hoàng Thần Quân cần có tài. Nếu chỉ dùng những thủ đoạn thông thường để có được nhẫn thì vẫn chưa xứng đáng để trở thành Đông Hoàng Thần Quân. Cậu phải dùng sức lực của mình kéo được chiếc khoen đó ra thì mới lấy được truyền thừa. Nếu không được thì cậu đành phải để lại chiếc nhẫn ở đó để nhường cho người khác có năng lực giỏi hơn?.
“Còn có quy định như vậy à? Hừ, tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng mà lại phải sợ bài kiểm tra này sao?”, Lâm Chính ung dung đáp lại. Anh điều động sức mạnh trong cơ thể và kéo mạnh.
Chiếc khoe dần dần đươc kéo ra từng chút một. Lâm Chính cũng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Chiếc khoen nặng quá!
Đúng lúc này một luồng sáng mạnh từ bên cạnh dội thẳng vào lưng của Lâm Chính…
Chương 1195: Tương lai của Đông Hoàng Giáo
Lâm Chính quay mạnh lại phía sau. Lúc này anh phát hiện ra có một con dao bay đang phóng tới.
Anh vội buông tay khỏi chiếc khoen, chộp lấy con dao bay. Thế nhưng khoảnh khắc anh sắp chộp được con dao thì…
Bùm! Con dao lập tức nổ bùm trước mặt anh, những mảnh dao sắc bén cứa vào người Lâm Chính.
Ám khí sao? Lâm Chính nín thở, vội vàng né tránh.
Do khoảng cách quá gần nên dù phản ứng cực nhanh thì anh cũng bị sáu, bảy mảnh dao ghim vào người. Máu tươi túa ra. Trông anh vô cùng chật vật. Anh vội lấy mảnh dao ra khỏi người .
Sau khi lấy ra anh mới biết là những mảnh dao này đều được tẩm độc. Đám đông bàng hoàng, vội vàng nhìn về phía con dao được phóng ra.
Lúc này họ thấy trên nóc của tòa cung, có vài người đang đứng. Một người thanh niên mặc áo bào màu trắng, một cô gái tóc ngắn và một bà cụ đang cầm gậy. Ba người xuất hiện khiến đám đông sục sôi.
“Đó là thái thượng trưởng lão!”
“Cả Đường công tử!”
“Bọn họ luôn ở đây sao?”
“Xem ra…bọn họ muốn đoạt nhẫn rồi!”, đám đông nhìn chăm chăm.
“Mưu mô gớm. Bọn họ không đi tìm nhẫn mà luôn đợi ở cung Đông Hoàng này. Tới khi đó chỉ cần đoạt nhẫn là được!’
Đám đông xì xầm. Có vẻ như họ cảm thấy hành động của ba người kia rất vô liêm sỉ.
Chỉ là ba người họ chẳng thèm bận tâm. Ai có được nhẫn thì người đó làm giáo chủ. Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ không cần bận tâm tới lời đàm tếu.
Lâm Chính liếc nhìn ba người họ rồi lại nhìn những người trong ban tổ chức: “Bọn họ làm vậy mà không bị coi là phá vỡ quy tắc à?”
“Giờ cậu vẫn chưa có được truyền thừa và trở thành Đông Hoàng Thần Quân thì những người khác đều có tư cách đoạt nhẫn trong tay cậu”, một người lên tiếng.
Lâm Chính đanh mắt, lấy ra ít thuốc mà trước đó đã chuẩn bị sẵ. Anh bỏ vào miệng rồi hét lên với Liễu Thị Phụng: “Mấy người này là ai vậy?”
“Thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh! Bên cạnh là Đường Thiên Hạo – Đường Công Tử".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Lúc này Đường Thiên Hạo tiến tới: “Anh là ai? Đông Hoàng Giáo có người như anh sao?”
Dứt lời, anh ta để lộ ra vẻ cao ngạo.
“Tôi là…”
“Mà thôi khỏi, điều đó không quan trọng”.
Lâm Chính còn định nói gì đó nhưng bị Đường Thiên Hạo cắt ngang. Anh ta phất tay: “Đưa nhẫn ra đây. Giao cho tôi! Tôi sẽ không giết anh và độc trên người anh cũng sẽ được giải, rõ chưa?”
“Ầu!”, Lâm Chính khẽ chau mày. Anh nhìn những vết thương trên người, máu đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Anh đưa tay ra chấm một ít máu đưa lên mũi ngửi, sau đó lấy châm bạc ra đâm lên ngực. Đồng thời anh lấy một ít thuốc trong túi bỏ vào miệng nhai và đắp lên vết thương.
“Xem ra những người khác nói đúng. cậu ta biết y thuật, là một y võ”, thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh ở phía sau nói.
“Nhưng như vậy có ích gì. Độc mà anh trúng phải là bột độc chết người do bố tôi luyện chế ra. Cả thế giới này chỉ có tôi có thuốc giải. Đừng có tốn công vô ích nữa. Nhẫn hoặc là mạng của anh, anh tự lựa chọn đi”, Đường Thiên Hạo hét lên.
Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, chỉ tiếp tục xử lý vết thương của mình. Đường Thiên Hạo chau mày.
“Anh họ, xem ra gã này không biết thức thời rồi”, cô gái tóc ngắn bên cạnh cười nói.
“Do hắn tự chuốc lấy thôi, đừng trách người khác”, Đường Thiên Hạo điềm đạm đáp lại. Sau đó anh ta xắn tay áo lên, lấy ra một cây kiếm cực mỏng và bước tới.
“Công tử, đừng kích động”, thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh vội lên tiếng.
“Sao thế?”, Đường Thiên Hạo quay qua nhìn.
“Người này có thể đánh bại được Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thì thực lực chắc chắn không phải dạng tầm thường, mặc dù tôi tin lúc này cậu ta đã kiệt sức nhưng nếu công tử ra tay thì cũng nên cẩn thận. Nếu để bị thương thì được chẳng bằng mất. Cậu còn phải kế thừa sự nghiệp của bố mình nữa”, Nguyên Tinh lên tiếng.
“Vậy trưởng lão cảm thấy nên làm thế nào?”, Đường Thiên Hạo tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Để tôi đấu với cậu ta trước”, Nguyên Tinh nói.
“Trưởng lão đấu với anh ta?”, Đường Thiên Hạo giật mình, ánh mắt đanh lại: “Vậy ý của trưởng lão là sẽ thay tôi lấy nhẫn?”
“Đúng vậy”, Nguyên Tinh gật đầu: “Trước mắt không biết kẻ địch mạnh tới đâu. Cậu gắn liền với tương lai của bổn giáo, không được để xảy ra sơ suất gì. Tôi ra tay sẽ phù hợp hơn”.
Đường Thiên Hạo suy nghĩ rồi lên tiếng: “Được, vậy bà lên đi”.
Dứt lời, Nguyên Tinh chắp hai tay sau lưng, bước tới trước. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Một luồng khí tức trỗi dậy. Lâm Chính lập tức cảm nhận được sự gia tăng của áp lực. Lần đầu tiên anh cảm thấy áp lực tới như vậy. Ngay cả ông lão canh mộ, Tô Mạc Vân và Thiếu hải cũng không tạo ra được áp lực như thế. Vị thái thượng trưởng lão này quả thật khác thường!
“Tôi cảm nhận được sức mạnh của Lạc Linh Huyết!”
Thái thượng trưởng lão giơ tay lên: “Sức mạnh lớn như vậy thì có lẽ cậu sở hữu không chỉ một giọt nhỉ!”
Nói xong bà ta xắn ống tay, để lộ ra Lạc Linh Huyết của mình. Hai mắt Lâm Chính đột nhiên sáng rực.
Anh vất vả tìm kiếm khắp nơi mà không có tin tức gì của Lạc Linh Huyết. Thật không ngờ ở trong Đông Hoàng Giáo lại nhìn thấy chúng.
“Lấy được Lạc Linh Huyết của người này là mình gom được…20 giọt rồi”.
Anh lầm bầm, đột nhiên cảm thấy hừng hực tinh thần. Đúng lúc anh cảm thấy sung sức thì...
Vụt! Vị thái thượng trưởng lão đột nhiên biến mất.
Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay lên phòng ngự. Thái thượng trưởng lão đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như một hồn ma. Hai tay bà ta như mãnh rồng, bổ xuống. Lâm Chính vội vàng chặn lại.
Rầm!
Rầm!
Mười mấy quyền đánh giáng xuống. Mỗi quyền đều bổ vào vị trí huyệt vị của Lâm Chính. Sức tấn công mạnh tới mức ghê người.
Lâm Chính cảm thấy hai tay mình không hề hấn gì nhưng có một luồng điện chạy dọc từ cánh tay anh vào tận lục phủ ngũ tạng..Anh có cảm giác như nội tạng đang bị bầm dập.
Lâm Chính khẽ lùi về sau. Bước lùi đó có vẻ như chính là cơ hội của thái thượng trưởng lão. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ lạnh giá. Bà ta bước tới, giơ tay lên tấn công vùng cổ của Lâm Chính.
Tay bà ta sắc như lưỡi dao, chém xuống!
Thật kinh khủng! Lâm Chính đanh mắt.
Đối diện với đòn tấn công như vậy, anh không kịp né tránh. Tình huống cấp bách, anh đành rút cây châm ở ngực, đâm vào cánh tay bà ta. Cây châm được ghim xuống nhưng vẫn không thể chặn cánh tay lại.
Vụt!
Bàn tay vẫn chém mạnh xuống cổ anh…
Bình luận facebook