-
Chương 1811-1815
Chương 1181: Tôi chưa dùng hết sức lực!
Sức tàn phá quá khủng khiếp. Lâm Chính nhìn cánh tay mình và phải há hốc miệng.
Toàn bộ gân cổ tay đã bị đứt, xương cốt cũng đã bị nứt. Tay anh không còn cử động được như bình thường nữa.
Thiếu đi một cánh tay đối với người luyện võ mà nói chẳng khác gì như xe xuống dốc không phanh. Tình thế đã xoay chuyển khi ông lão ra đòn tấn công.
“Đã thấy sự lợi hại của Bất Bại Thần Công chưa nhóc?”, ông lão thản nhiên nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn ông ta chăm chăm.
“Ánh mắt được lắm. Xem ra cậu vẫn chưa cam tâm. Nhưng không phải vội, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu biết khoảng cách chênh lệch giữa cậu và tôi là bao nhiêu. Nhóc, cậu phải cảm thấy may mắn vì có thể chết dưới tay tôi đấy”, ông lão bật cười ha ha rồi nhảy bật lên, hai tay bắt đầu điên cuồng tung ra những cú đấm. Những đường sáng khủng khiếp lại được phát ra từ hai bàn tay đó và dội thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng lùi về sau. Nhưng do đòn tấn công quá dày đặc, tốc độ lại quá nhanh nên anh vừa mới lùi được vài bước thì lại bị luồng sáng áp sát. Những luồng sáng này khiến đất đã vỡ tung, mặt đất nứt toác. Chúng tàn phá tất cả những gì mà chúng tiếp xúc trên đường đi. Lâm Chính muốn tránh cũng khó.
Rầm! Cuối cùng thì Lâm Chính cũng bị dính một quyền. Cơ thể anh bật mạnh ra sau. Phần ngực bị thương nặng. Máu me be bét.
Rầm rầm…Phá vỡ được hàng phòng ngự, những luồng sáng như cá gặp nước, điên cuồng dội lên người anh. Chuỗi âm thanh nặng nề vang lên không ngớt. Cả cơ thể Lâm Chính nhuốn máu, da thịt nứt toác. Anh bị bật lùi về sau.
Cuối cùng thì....uồng sáng khủng khiếp nhất cũng dội xuống ngực anh. Anh ngã xuống mép vách núi, bật động.
Trận đấu…kết thúc rồi sao?
Ông lão cùng dừng lại, thở hắt ra. Bốn bề im lặng. Tất cả đều đứng ngây như phỗng.
“Chết….chết rồi à?”
“Không biết …”
“Chắc chết rồi…”
“Đây chính là Bất Bại Thần Công sao? Thật….đáng sợ!”
“Bại dưới dưới tuyệt chiêu này cũng không oan!”
“Quả nhiên danh bất hư truyền!”, đám đông bàn tán xôn xao. Ai cũng run rẩy.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt ai muốn khiêu chiến với lão phu? Cùng lên đi, lão phu giết vẫn chưa đã”, ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
Đám đông nhìn nhau. Không một ai dám đứng ra nghênh chiến. Lúc này có lẽ đến các vị trưởng lão cũng chưa chắc đã giải quyết được tình hình.
Tô Mạc Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Thị Phụng. Hai người lẳng lặng gật đầu giống như đưa ra quyết định gì đó rồi bước tới.
Đúng lúc này, có giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông già, tôi vẫn chưa chết mà đã vội thách đấu với người tiếp theo rồi sao?”
Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Ông lão cũng vội vàng quay lại. Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra chống người đứng dậy. Cảnh tượng đó khiến đám đông hết hồn.
“Cái gì? Cậu…chưa chết à?”, ông lão bất ngờ. Ông ta nhớ là mình đã đánh trúng tim Lâm Chính rồi mà.
Với sức mạnh đó thì cậu ta chết chắc rồi mới phải. Tại sao cậu ta còn sống chứ? Chẳng lẽ có gì sơ suất?
Ông lão nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh run rẩy đứng dậy, lấy châm bạc ra và ghim lên ngực mình.
Trong nháy mắt, hơi thở của Lâm Chính dần ổn định, anh cũng đứng vững hơn. Có vẻ như châm bạc đã giúp anh ổn định được thương thế.
Thế nhưng lúc này người anh chẳng có chỗ nào là lành lặn, tứ chi đều xuất hiện những vết rách, vùng ngực bấy nhầy, quần áo nhuộm máu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.
“Được lắm!”, ông ta gật đầu: “Bị đánh như thế mà không chết, cậu có thể tự hào về chính mình đấy. Chỉ có điều…cậu hơi ngốc”.
“Ngốc sao?”, Lâm Chính thở nhẹ, nhìn ông ta bằng vẻ khó hiểu.
“Đương nhiên, cậu rất ngốc. Nếu cậu giả vờ chết là có thể sống rồi. Vậy mà cứ thích đứng lên. Cậu chê lão phu để cậu chết toàn thây hả? Cậu muốn bị phanh thây thì mới cam tâm sao? Tại sao không ngoan ngoãn nằm đó giả chết đi?”, ông ta lắc đầu.
“Ngoan ngoãn nằm đó giả chết?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Như vậy có thể giết được ông sao?”
“Sao? Cậu vẫn còn muốn giết tôi?”, ông ta trố tròn mắt, cười ha ha: “Cậu cảm thấy mình đủ tư cách không?”
“Chắc là đủ rồi đấy”, Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên lấy ra toàn bộ số kim của mình và đâm vào cơ thể.
Ông lão ngưng cười, nhìn chăm chăm hành động của Lâm Chính.
“Trước đó ông nói là ông dùng toàn bộ sức lực nhưng có lẽ có một điều mà ông không biết".
“Điều gì?”, ông ta trầm giọng
“Tôi…chưa dùng hết sức lực”, Lâm Chính nói.
Chương 1182: Đủ tư cách chưa nhỉ?
Lời nói của Lâm Chính khiến ông lão cảm thấy bất ngờ.
“Cậu chưa dùng hết sức sao? Hừ, đúng là đồ chán sống. Cậu có tư cách gì mà nói câu đó?”, đôi mắt ông lão hừng hực sát ý. Rõ ràng là ông ta đang phẫn nộ trước lời nói của Lâm Chính.
Có không ít người nhìn số châm bạc trên người Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Trò gì vậy?”
“Hình như là châm bạc”.
“Châm bạc? Cậu ta đang điều trị vết thương à?”
“E rằng không chỉ có vậy, có thể là tận dụng châm bạc để kích hoạt các huyệt vị giúp gia tăng tốc độ và sức mạnh nữa”.
“Đây không phải là việc mà những y võ hay làm sao? Lẽ nào người này…là một y võ?”
“Y võ? Hừ, trở thành y võ khó cực kỳ. Cậu nhóc này còn trẻ như vậy dù có là y võ thì thực lực cũng chẳng đến đâu cả. Chút thủ đoạn đó chẳng khác gì múa dìu qua mắt thợ, tự tìm cái chết thôi”.
Một vài trưởng lão mỉm cười. Những đệ tử khác thì cảm thấy khá thú vị, họ nhìn anh bằng vẻ chế nhạo.
Chỉ có mấy người Tô Mạc Vân là cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì sau khi châm bạc được ghim lên người thì vết thương trên người Lâm Chính cũng ngừng chảy máu. Không chỉ có vậy, những nơi xương bị gãy cũng đã hồi phục lại. Cũng không biết là do ảo giác hay gì mà cánh tay anh cũng đã cử động được trở lại.
Đây thật sự là một người đang bị gãy xương sao? Tô Mạc Vân nhìn chăm chăm.
Lâm Chính lấy ra thêm ba cây châm, ghim vào cánh tay của mình. Năm ngón tay của anh mở rộng, sau đó siết mạnh thành nắm đấm.
Âm thanh nặng nề vang lên. Ông lão cũng chau mày.
“Ông cảm thấy tôi không xứng thì có phải là tôi nên chứng minh cho ông một chút không nhỉ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Sao? Cậu muốn phá Bất Bại Thần Công của tôi? Được thôi, cậu ra tay đi. Tôi muốn xem xem cậu có tài cán gì”, ông lão hừ giọng, không hề sợ hãi.
“Vậy ông nhìn cho kỹ nhé”, Lâm Chính khẽ hừ giọng và ngẩng đầu.
Vụt! Anh biến mất trong nháy mắt.
Cái gì?
Ông ta nín thở, trố tròn mắt. Tới lúc ông ta kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt và giáng một đấm vào mặt ông ta.
“Biến!”, ông lão gầm lên, tung ra một quyền đấm phát sáng. Nhưng lần này cú đấm của ông ta đã bị chính nắm đấm của Lâm Chính đối kháng.
Cú đấm của Lâm Chính hất tung đòn phòng ngự và giáng thẳng xuống ngực ông ta.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên.
Phụt! Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra xa năm, sáu mét đập người xuống đất.
“Trời!”, cả hiện trường bàng hoàng. Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải, Tịch Mộc Lâm đều hóa đá.
Lâm Chính có thể đỡ được quyền đánh của ông lão. Anh điên rồi. Vô số người nhìn chăm chăm vào nắm đấm của Lâm Chính. Họ thấy nắm đấm của anh ướt máu, thịt rách ra.
Rõ ràng là đòn đánh của ông lão có hiệu quả, nhưng dưới sự gia trì của châm bạc, cơ thể của Lâm Chính đã được cải thiện, anh có thể đỡ được quyền đánh của ông ta.
“Khốn khiếp!”, ông lão nghiến răng, lau máu ở khóe miệng, một tay ôm ngực và đứng dậy. Sau đó ông ta vung hai tay, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
“Cậu chết đi!”, tiếng hét đanh thép vang lên. Hai cánh tay ông ta giống như hai nòng súng, nã những đường sáng khủng khiếp về phía anh.
Bùm! Bùm! Bùm!...
Những đường sáng bắn xuống đất khiến mặt đất nứt toác, đất đã bật tung, Lâm Chính cũng bị vùi lấp trong đất đá và cơn mưa ánh sáng.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao ra.
“Cút! Cút đi!”, ông lão vội vàng thi triển chiêu thức. Những đường sáng lại tiếp tục dội lên cơ thể Lâm Chính. Lần này chúng không đủ sức đánh lui anh.
Mặc dù cơ thể Lâm Chính vẫn bị thương do những luồng sáng kia gây ra nhưng anh giống như mất cảm giác, cứ thế tiến lại gần ông lão và giáng một cú tát xuống mặt ông ta.
Bốp! Âm thanh giòn tan vang lên. Ông lão lật mấy vòng, ngã ra đất, không ngồi dậy nổi. Vài chiếc răng đã bị gãy. Ông ta đã bị choáng.
Một quyền và một phát tát không đủ để lấy mạng nhưng đủ để ông ta thay đổi nhận thức của mình. Bất Bại Thần Công mà ông ta khổ luyện đã không có tác dụng với kẻ này.
“Không thể nào? Không thể nào. Bất Bại Thần Công có thể giết được cả thiên thần, tại sao lại không thể giết nổi một kẻ ngông cuồng như cậu chứ? Tại sao?”
Ông ta lầm bầm, trố tròn mắt, đứng bật dậy định phản công nhưng ngay lập tức một đạp giáng xuống bụng ông ta.
“Đánh gãy”, tay ông lão như một thanh đao phát ra ánh sáng với uy lực kinh hồn và bổ xuống.Đòn đánh này hoàn toàn có thể chặt đôi một chiếc xe tăng.
Quả nhiên, đến cú đạp của Lâm Chính cũng phải kiêng dè đòn phản kháng của ông ta. Cánh tay ông ta bổ xuống khiến dóng chân bị chặt lộ ra cả xương. Thế nhưng cái chân có vẻ không chịu dừng lại, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề giảm đi.
Bụp! Cú đạp đạp trúng bụng, cơ thể ông lão như bị lộn ngược, lục phủ ngũ tạng bị bầm dập. Ông ta lăn mấy vòng tới trước ngôi mộ và không đứng dậy nổi nữa.
Bốn bề im lặng. Tất cả đều kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt và nhìn những vết thương chồng chất trên người Lâm Chính.
“Người này…là quái vật tới từ phương nào vậy?”, Long Tinh Hồng lắp bắp.
“Sư phụ…anh ta là quái thai sao? Tại sao…anh ta lại mạnh như vậy?”, Trịnh Đan run rẩy, cô ta tưởng như sắp phát điên. Lâm Chính quá mạnh, khiến cô ta sợ mất vía. Nghĩ tới những chuyện trước đó, Trịnh Đan cảm thấy da đầu tê dại.
Thiếu Hải mặt tối sầm, không nói gì. Rõ ràng ông ta cảm thấy bất mãn. Biểu cảm của những người khác thì vô cùng đặc sắc.
Lâm Chính đi về phía ông lão. Ông ta gắng gượng ngẩng đầu dậy thì thấy cái chân đã mất đi một mảng thịt, lộ ra cả xương của Lâm Chính đang bước tới.
Đôi mắt ông ta chỉ còn sự sợ hãi. Trong khi ánh mắt Lâm Chính thì hiện lên vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ.
Lâm Chính đưa một tay ra siết cổ ông ta và nhấc lên: "Giờ thì tôi đủ tư cách đứng trước mặt ông chưa?”
“Đủ…đủ rồi!”
Ông ta sợ hãi, vội vàng dùng chút sức lực cuối cùng hét lên.
Chương 1183: Tôi là người sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân
Chưa ai từng thấy người nào rõ ràng cánh tay đã bị gãy, nhưng vẫn có thể dùng sức để ra quyền.
Chưa ai từng thấy người nào bị cắt một miếng thịt ở chân mà vẫn có thể đi lại như thường.
Lại càng chưa ai từng thấy người nào có thể đỡ được Bất Bại Thần Công mà còn có thể phản đòn.
Quái thai!
Người này chắc chắn là quái thai!
Ông lão run lên bần bật, đôi mắt già nua tràn ngập sợ hãi.
Ông ta phát hiện cho dù là đối mặt với giáo chủ Đông Hoàng Giáo lúc trước thì ông ta cũng không sợ hãi như ngày hôm nay.
Thanh niên này chắc chắn là một quái thai!
Ông ta không sợ chết!
Nhưng hiện giờ, điều khiến ông ta sợ hãi không phải là cái chết, mà là người thanh niên này.
Nghe tiếng kêu gào thê lương và bàng hoàng của ông lão, vô số người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều nổi cả da gà, trong lòng dường như nổi lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh lại được.
Sự tồn tại đáng sợ có thể hạ nốc ao yêu nghiệt, khiến các trưởng lão sợ hãi không dám ra tay, cứ thế bị đường chủ của Thanh Hà Đường xử lý…
Sao lại như vậy được?
Đường chủ Thanh Hà Đường này… rốt cuộc là ai vậy?
Mọi người nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn.
Tâm trạng ai nấy đều vô cùng phức tạp.
Không ai đoán trước được sẽ có kết quả này.
Trong lúc mọi người còn đang há hốc miệng kinh ngạc, thì hiện tượng lạ lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng ném ông lão sang một bên, sau đó lại giơ tay, chém mạnh về nấm mộ ở phía trước.
“Kỳ Lân Liệt Thiên!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Khí ý xung quanh Lâm Chính như hóa thành một con kỳ lân, đánh về phía nấm mộ.
Ầm!
Nấm mộ bỗng nứt toác ra.
Một chiếc quan tài làm bằng ngọc lộ ra trước mắt mọi người.
“Hỏng rồi!”.
Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng biến sắc.
“Cậu ta sắp lấy nhẫn rồi!”.
“Mau ngăn cậu ta lại!”.
Các trưởng lão còn lại cũng tỉnh táo lại, đồng loạt xông tới.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Dường như Lâm Chính đã chuẩn bị từ trước, anh lại giơ tay lên, tung trảo về phía quan tài.
Keng!
Quan tài vỡ vụn.
Một bộ xương trắng ở bên trong rơi ra, bên cạnh còn có một chiếc hộp tinh xảo.
Lâm Chính nhạy bén phát hiện ra chiếc hộp kia, lập tức chộp lấy nó.
Vèo!
Chiếc hộp bay tới, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Lâm Chính bóp nát chiếc hộp, một chiếc nhẫn màu vàng lấp lánh chói mắt xuất hiện ở lòng bàn tay anh.
Anh giơ cao lên.
Tất cả những người đang lao về phía anh lập tức khựng lại.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.
“Đó chính là… nhẫn Đông Hoàng sao?”.
“Tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo ta!”.
“Ai có được tín vật này thì sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo! Nếu người này đã lấy được nhẫn thì tức là…”
Mọi người xì xào, ai nấy đều có vẻ khó mà chấp nhận được việc này, nhưng sự thật rành rành ra đó, không cho phép bọn họ nhiều lời.
Lâm Chính đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, lớn tiếng kêu lên.
“Tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng! Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi chính là Đông Hoàng Thần Quân mới! Các người còn không mau hành lễ đi?”.
Anh vừa dứt lời, các đệ tử ở bốn phương tám hướng đều lần lượt quỳ sụp xuống.
“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.
“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.
Các đệ tử cao giọng hô.
Bọn họ vẫn luôn tin vào quyết sách của đại hội lần này, cho rằng ai lấy được nhẫn thì chính là giáo chủ, nên lập tức hành lễ với Lâm Chính.
Thế nhưng… các trưởng lão vẫn đứng đó bất động, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.
“Sao vậy? Tại sao các ông không hành lễ?”.
Lâm Chính ngoảnh sang, nhìn chằm chằm đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng, hỏi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Tô Mạc Vân.
Tô Mạc Vân trầm ngâm một lúc, bình tĩnh đáp: “Rốt cuộc chiếc nhẫn đó có phải là nhẫn Đông Hoàng hay không thì phải xem lại. Trước khi có chứng cứ chứng minh được nó là thật hay giả, thì chúng tôi vẫn không thừa nhận cậu là Đông Hoàng Thần Quân!”.
“Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ đến cung Đông Hoàng, dùng chiếc nhẫn này để mở bảo khố, kế thừa truyền thừa của giáo chủ trước”.
Lâm Chính trầm giọng quát, rồi xoay người xuống núi.
Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng nhào về phía anh.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, lật tay đánh một chưởng về phía bóng dáng đó.
“Hạo Hãn Tinh Thần!”.
Bóng dáng đó quát lớn một tiếng, hai chưởng hóa thành muôn vàn ảo ảnh ập tới.
Chưởng ấn ngập trời có uy thế vô song, hơn nữa mỗi chưởng ấn đều có kình lực cực lớn.
Lâm Chính chống đỡ không nổi, hứng trọn chưởng lực này, bị chấn động đến mức lùi lại liên tục.
Sau khi đứng vững, anh mới phát hiện ra người ra tay chính là Thiếu Hải.
Cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế được mà ra tay.
Nhưng ông ta vừa ra tay, đã khiến các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ? Thiếu Hải! Ông học được tuyệt học bản môn từ lúc nào vậy?”, Tịch Mộc Lâm hoàn hồn, lớn tiếng chất vấn.
“Tứ trưởng lão, điều này thì có liên quan gì đến ông chứ?”.
Thiếu Hải chắp hai tay sau lưng, mặt không cảm xúc đáp.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ và Bất Bại Thần Công là hai tuyệt kĩ hàng đầu của bản môn, là thần công mà chỉ có giáo chủ mới được học. Năm xưa tên kia lợi dụng giáo chủ phu nhân học lén Bất Bại Thần Công đã là sự sỉ nhục của bản môn, tại sao một đường chủ nhỏ bé của Cổ Linh Đường lại học được Đông Hoàng Hoàn Vũ chứ?”, Liễu Thị Phụng quát hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản!”, ánh mắt Thiếu Hải lạnh lùng, rồi lại xông về phía Lâm Chính: “Bởi vì bổn trưởng lão chính là người sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân!”.
Chương 1184: Tôi phải thanh tẩy Đông Hoàng Giáo
Thiếu Hải gây khó dễ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ông ta ra tay thì mọi người mới té ngửa, sau khi luyện được Đông Hoàng Hoàn Vũ thì thực lực của Thiếu Hải không thua kém gì ông lão kia.
Các đòn tấn công của ông ta dày đặc và đáng sợ.
Mỗi đòn tấn công dường như có thể xé tan mọi thứ, bóp nát tất cả.
Một quyền đánh xuống mặt đất có thể tạo ra hàng trăm cái lỗ, đánh vào một tảng đá lớn có thể khiến nó nát vụn.
Điều khiến mọi người sợ hãi hơn là mỗi đòn tấn công của Thiếu Hải đều có một loại xảo kình giống như tiết lực.
Xảo kình này có thể dễ dàng đánh lại xảo lực của Lâm Chính, thậm chí khí lực mà Lâm Chính phóng ra cũng bị đánh tan.
Cũng tức là nếu cứ tiếp tục đánh giết với Thiếu Hải thì Lâm Chính sẽ càng ngày càng kiệt sức, cuối cùng là bị ông ta giết chết.
Đây chính là uy năng của Đông Hoàng Hoàn Vũ sao?
Thật là khủng khiếp!
Các trưởng lão còn lại đều kinh hãi trong lòng, cũng rất kiêng dè.
Nhìn dáng vẻ của Thiếu Hải thì ông ta đã quyết cướp bằng đường nhẫn Đông Hoàng.
Nếu nhẫn Đông Hoàng bị cướp mất, thì chẳng phải vị trí giáo chủ sẽ thuộc về ông ta sao?
Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, thầm trao đổi suy nghĩ.
Một lát sau, Tô Mạc Vân dẫn đầu.
“Các vị, ra tay thôi! Nhẫn Đông Hoàng ở đó, nếu ai có thể thuận lợi mang nó đến cung Đông Hoàng, thì người đó chính là Đông Hoàng Thần Quân của bổn giáo!”.
Tô Mạc Vân trầm giọng quát, rồi cũng nhảy lên, đánh về phía Lâm Chính.
Sau cơn kinh hãi, các trưởng lão còn lại cũng lập tức xông tới liều mạng.
“Nhẫn là của tôi!”.
“Ai tranh với tôi, tôi sẽ giết người đó!”.
“Tất cả cút ra!”.
Tiếng rít gào vang lên không dứt.
Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ ra tay cùng lúc, đám người Tịch Mộc Lâm, Tửu Nhục Hòa Thượng cũng không dám tỏ ra yếu thế, lần lượt xông tới.
Nhất thời, tất cả mười mấy trưởng lão bắt đầu tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính hai quyền khó địch bốn tay, sao có thể chống lại nổi sự bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy chứ? Lại thêm Thiếu Hải và Tô Mạc Vân, anh không thể chiếm được thế thượng phong, phải lùi lại không ngừng, rơi vào cảnh bị động chịu đòn.
“Oắt con! Đưa nhẫn đây! Nếu cậu đưa nhẫn cho tôi thì sẽ không phải chết!”, Tô Mạc Vân nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng quát.
“Đưa nhẫn cho tôi! Bây giờ chiếc nhẫn này đối với cậu chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Nếu cậu không muốn bị chúng tôi đánh chết, thì hãy đưa nhẫn đây”, Liễu Thị Phụng cũng lớn tiếng nói.
“Nhẫn là của tôi! Ai dám mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng, thì tôi sẽ giết người đó!”.
Thiếu Hải gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, tấn công Lâm Chính điên cuồng.
Các trưởng lão còn lại sợ bị rớt lại sau, đều phát động tấn công mãnh liệt.
Tuy ngoài miệng bọn họ khuyên hàng, nhưng ai nấy đều tung độc chiêu, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.
“Các ông thực sự muốn chiếc nhẫn này sao?”.
Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ, nói.
“Đưa cho tôi!”.
“Nó là của tôi!”.
“Cậu mà không đưa cho tôi, tôi sẽ giết cậu!”.
Các trưởng lão rít lên như mãnh thú.
Ai nấy đều vô cùng khao khát.
Như chó hoang đang đói khát nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.
Vẻ mặt đó của bọn họ hoàn toàn không phải là giả vờ.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn, rồi bỗng nhiên giơ tay, ném chiếc nhẫn ra phía sau đám người.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn lấp lánh kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Keng!
Chiếc nhẫn rơi xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó yên lặng nằm dưới đất.
Xung quanh lập tức im phăng phắc một giây…
Sau đó…
Tất cả các trưởng lão nhào tới như bị điên.
“Của tôi! Nó là của tôi!”.
“Cút hết ra!”.
“A!”.
Bọn họ đánh nhau túi bụi.
Tiếng tranh cãi, tiếng giết chóc, tiếng gầm phẫn nộ không dứt.
Ai nấy đều như hóa điên.
Vì một chiếc nhẫn mà bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi nhân tính.
Giờ phút này, sự yếu đuối và khó coi của nhân tính đều hiện rõ mồn một.
Các đệ tử trố mắt ra nhìn các trưởng lão đang lăn xả vào đánh nhau, trong lòng dậy sóng, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn.
Bọn họ cũng không biết tại sao lại như vậy.
Có lẽ các trưởng lão vẫn luôn cao ngạo trước đây bỗng dưng trở nên như vậy, khiến bọn họ vẫn chưa thích ứng kịp.
“Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ?”.
Đúng lúc mọi người đang kinh hãi khi thấy các trưởng lão tranh cướp nhau như vậy, Lâm Chính lớn tiếng kêu lên.
Bọn họ bắt đầu đổ dồn mắt nhìn về phía anh.
“Đây chính là các trưởng lão mà bình thường các anh tôn trọng yêu quý, đây chính là trụ cột của Đông Hoàng Giáo!”.
“Hãy nhìn bọn họ đi!”.
“Đây vốn là những người nên nhận được sự tôn trọng, yêu quý, làm gương cho người khác, không ngừng cống hiến cho sự phát triển của Đông Hoàng Giáo, nhưng bây giờ lại vì một chiếc nhẫn mà đánh nhau túi bụi”.
“Bọn họ vốn nên làm gương, vốn nên đại diện cho hình tượng của bổn giáo, vốn nên chấn hưng bổn giáo, nhưng bây giờ…”
“Các anh đã nhìn thấy trò hề của bọn họ chưa?”.
“Người như vậy có còn xứng làm trưởng lão của Đông Hoàng Giáo ta không?”.
“Tại sao sau khi mất đi giáo chủ, Đông Hoàng Giáo chúng ta lại chia năm xẻ bảy? Bây giờ các anh đã hiểu lý do chưa?”.
“Đúng vậy, chính vì đám sài lang hổ báo này! Chính vì những con người chỉ biết đến lợi ích này nên Đông Hoàng Giáo chúng ta mới bị chia năm xẻ bảy!”.
“Vì vậy!”.
“Hôm nay!”.
“Tôi phải thanh tẩy Đông Hoàng Giáo!”.
Lâm Chính quát lớn, đôi mắt đã đỏ ngầu.
Một luồng sát khí tỏa ra từ người anh.
Chương 1185: Tôi sẽ giết cậu trước
Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Một số trưởng lão vẫn chưa đánh mất lý trí cũng kinh hãi trong lòng.
Còn đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải thì hoàn toàn không rảnh để ý đến Lâm Chính.
Trong mắt bọn họ, chỉ cần cướp được nhẫn Đông Hoàng, thì chính là Đông Hoàng Thần Quân sừng sững.
Đến lúc đó, cả Đông Hoàng Giáo sẽ phải nghe lệnh của bọn họ!
Ai dám không nghe?
Một thằng oắt miệng còn hôi sữa, chẳng phải muốn giết là giết sao?
Các trưởng lão đều nghĩ như vậy, nhưng các đệ tử đang có mặt đã bị lời nói của Lâm Chính làm cho dao động.
“Đúng vậy, Đông Hoàng Giáo chúng ta nội loạn chẳng phải là do các trưởng lão tranh quyền đoạt lợi sao?”.
“Bọn họ tự tư tự lợi, không màng tới sống chết của chúng ta!”.
“Chúng ta chỉ là vật hi sinh để bọn họ tranh quyền đoạt lợi mà thôi!”.
“Mục đích tôi gia nhập Đông Hoàng Giáo là để học được võ học vô thượng, chứ không phải chịu sự sai khiến của bọn họ”.
Mọi người nhỏ giọng nói, ai nấy đều vô cùng tức giận.
“Vì vậy, chúng ta phải chấn chỉnh lại Đông Hoàng Giáo! Loại bỏ tất cả những ung nhọt trong Đông Hoàng Giáo! Theo quy tắc, những người vi phạm dù là ai, dù làm gì, dù có thân phận gì, thì vẫn phải chịu phạt!”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đôi mắt vô cùng dữ tợn, lớn tiếng quát Long Tinh Hồng.
“Long Tinh Hồng!”.
Long Tinh Hồng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cũng không biết anh muốn làm gì. Cô ta do dự một chút rồi vẫn bước tới, phối hợp thưa một tiếng.
"Tôi đây, sao... sao vậy?".
"Tôi hỏi cô, người tàn sát đệ tử bổn môn, còn xui khiến đệ tử bổn môn tương tàn lẫn nhau, thì phải trừng trị thế nào?", Lâm Chính chất vấn.
"Người tàn sát đệ tử bổn môn, bất kể tình tiết nghiêm trọng hay không, đều xử cực hình, chém đầu thị chúng", Long Tinh Hồng đáp.
"Thế còn người mưu nghịch vị trí giáo chủ, coi thường di ngôn của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì làm sao?", Lâm Chính lại hỏi.
"Vẫn... xử cực hình", Long Tinh Hồng chần chừ một chút rồi đáp.
Cô ta bỗng chốc hiểu ý của Lâm Chính, sắc mặt có vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói.
"Là đường chủ của Thanh Hà Đường, tôi phải bảo vệ đạo nghĩa trong giáo, bây giờ tôi sẽ chấp hành giáo pháp giáo quy. Không ai được phép can dự, rõ chưa? Ai đối đầu với tôi chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo, là khinh thường Đông Hoàng Giáo, là phản giáo!", Lâm Chính chỉ tay vào các đệ tử đang có mặt, quát.
Không ít người tái mặt.
Phản giáo?
Tội danh thật là lớn!
Chỉ vài ba câu mà tên Lâm Chính này đã nâng mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo.
Như vậy thì đệ tử của các trưởng lão sẽ không dám hành động khinh suất nữa.
"Lâm đường chủ, cậu đã nói như vậy thì xin hỏi cậu định thanh tẩy Đông Hoàng Giáo, trừng trị người có tội như thế nào?", một trưởng lão không tham gia vào việc tranh giành nhẫn Đông Hoàng, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đương nhiên là trừng trị theo giáo quy rồi".
"Nhưng việc trừng trị người có tội phải do thái thượng trưởng lão chấp hành".
"Thái thượng trưởng lão không có mặt, các trưởng lão lại như vậy, chức trách này để tôi làm cho".
Lâm Chính lạnh lùng quát, rút châm bạc ra rồi lại đâm vào người.
Ý khí của anh bỗng có sự thay đổi.
Nhưng lúc này, Lâm Chính không còn nóng nảy tàn nhẫn như lúc trước nữa.
Ngược lại, bây giờ anh trở nên bình tĩnh hơn, ý khí quanh người cũng dần yên ả. Con sư tử giận dữ lúc trước biến thành một tảng đá núi cổ, không chút dao động.
Thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước, bất ngờ lao vào giữa đám trưởng lão đang giết chóc tranh cướp nhau, túm lấy một trưởng lão ở vòng ngoài rồi tung một chưởng về phía ông ta.
Bốp!
Trưởng lão kia không kịp phòng bị, lập tức bị chưởng này đánh cho vỡ tim mà chết.
Các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Nhưng những người đang tranh nhẫn đều không chú ý tới vòng ngoài đã có một trưởng lão bị đánh chết.
Tất cả sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía chiếc nhẫn.
Lâm Chính tiếp tục ra tay.
"Ngũ trưởng lão! Xui khiến các đệ tử tương tàn lẫn nhau! Đáng chết!".
"Thất trưởng lão, ép đệ tử vô tội vào chỗ chết, phải trừng phạt!".
"Cửu trưởng lão, coi thường giáo huấn, coi thường tông quy, không thể tha thứ!".
Lâm Chính vừa giết vừa tuyên bố tội trạng của bọn họ.
Các trưởng lão không hề đề phòng Lâm Chính, cũng không nghĩ đến việc đề phòng anh, sự tham lam khiến bọn họ quên hẳn sự nguy hiểm ở phía sau.
Thế là hết trưởng lão này đến trưởng lão khác ngã xuống tắt thở.
Những người tranh cướp cũng càng ngày càng ít đi.
Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được sự việc bất thường.
"Tất cả dừng tay!".
Tô Mạc Vân lớn tiếng quát.
Lúc này, chiếc nhẫn vẫn đang ở trong tay ông ta, ông ta bị đám người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải bao vây, trên người có không ít vết thương.
Thực ra, với thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ thì không làm gì được Tô Mạc Vân.
Ngặt nỗi Đông Hoàng Hoàn Vũ của Thiếu Hải quả thực có uy lực bất phàm, khiến Tô Mạc Vân có chút chật vật.
Thảo nào Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể dễ dàng thôn tính các phe phái khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.
Với thực lực này, hiện giờ ông ta ở Đông Hoàng Giáo đương nhiên là đánh đâu thắng đó.
Bọn họ vốn không định dừng tay, nhưng nhìn thấy một đống thi thể của các trưởng lão ở xung quanh, nên cũng không khỏi dừng việc tấn công, nhìn về phía Lâm Chính.
"Đây là... có chuyện gì vậy?", Liễu Thị Phụng trợn tròn hai mắt.
"Chàng trai, là cậu làm sao?", Tịch Mộc Lâm kinh ngạc hỏi Lâm Chính.
"To gan! Cậu dám giết hại các trưởng lão công khai như vậy à?", Quỷ Thủ gầm lên: "Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?".
"Những người tôi giết đều là tội nhân của Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả các ông!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Ngông cuồng!", Quỷ Thủ phồng mang trợn mắt, tức giận nói: "Vậy thì tôi sẽ giết cậu trước!".
Dứt lời, ông ta liền nhào về phía Lâm Chính.
Tuy thực lực mà Lâm Chính thể hiện rất phi phàm, nhưng trận chiến khốc liệt trước đó không chỉ làm tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, mà toàn thân anh cũng đầy vết thương, trạng thái không ổn. Quỷ Thủ không nghĩ rằng mình sẽ thua trong tay Lâm Chính.
Nhưng khi hai cánh tay ông ta sắp chạm vào Lâm Chính thì mới phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ thấy Quỷ Thủ vung hai tay lên, đánh ra vô số chưởng ảnh. Lâm Chính giơ hai cánh tay lên đón đỡ một cách nhanh chóng và chuẩn xác.
Bịch! Bịch! Bịch!
Nắm đấm của hai người va chạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
Quỷ Thủ cảm thấy hai cánh tay mình như va phải tấm sắt, sau một phen đánh giết, hai cánh tay ông ta đau đớn tê rần, vô cùng khó chịu.
Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng không còn sức.
Dường như tất cả sức lực đã bị thứ gì đó rút sạch.
Không ổn rồi!
Quỷ Thủ ý thức được sự bất thường, nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
Sau đó Quỷ Thủ kiểm tra hai cánh tay của mình, mới nhìn một cái ông ta đã kinh hãi.
Chỉ thấy trên hai cánh tay của ông ta xuất hiện rất nhiều lỗ châm nhỏ xíu dày đặc.
"Châm bạc?".
Quỷ Thủ kêu lên thất thanh.
Sức tàn phá quá khủng khiếp. Lâm Chính nhìn cánh tay mình và phải há hốc miệng.
Toàn bộ gân cổ tay đã bị đứt, xương cốt cũng đã bị nứt. Tay anh không còn cử động được như bình thường nữa.
Thiếu đi một cánh tay đối với người luyện võ mà nói chẳng khác gì như xe xuống dốc không phanh. Tình thế đã xoay chuyển khi ông lão ra đòn tấn công.
“Đã thấy sự lợi hại của Bất Bại Thần Công chưa nhóc?”, ông lão thản nhiên nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn ông ta chăm chăm.
“Ánh mắt được lắm. Xem ra cậu vẫn chưa cam tâm. Nhưng không phải vội, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu biết khoảng cách chênh lệch giữa cậu và tôi là bao nhiêu. Nhóc, cậu phải cảm thấy may mắn vì có thể chết dưới tay tôi đấy”, ông lão bật cười ha ha rồi nhảy bật lên, hai tay bắt đầu điên cuồng tung ra những cú đấm. Những đường sáng khủng khiếp lại được phát ra từ hai bàn tay đó và dội thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng lùi về sau. Nhưng do đòn tấn công quá dày đặc, tốc độ lại quá nhanh nên anh vừa mới lùi được vài bước thì lại bị luồng sáng áp sát. Những luồng sáng này khiến đất đã vỡ tung, mặt đất nứt toác. Chúng tàn phá tất cả những gì mà chúng tiếp xúc trên đường đi. Lâm Chính muốn tránh cũng khó.
Rầm! Cuối cùng thì Lâm Chính cũng bị dính một quyền. Cơ thể anh bật mạnh ra sau. Phần ngực bị thương nặng. Máu me be bét.
Rầm rầm…Phá vỡ được hàng phòng ngự, những luồng sáng như cá gặp nước, điên cuồng dội lên người anh. Chuỗi âm thanh nặng nề vang lên không ngớt. Cả cơ thể Lâm Chính nhuốn máu, da thịt nứt toác. Anh bị bật lùi về sau.
Cuối cùng thì....uồng sáng khủng khiếp nhất cũng dội xuống ngực anh. Anh ngã xuống mép vách núi, bật động.
Trận đấu…kết thúc rồi sao?
Ông lão cùng dừng lại, thở hắt ra. Bốn bề im lặng. Tất cả đều đứng ngây như phỗng.
“Chết….chết rồi à?”
“Không biết …”
“Chắc chết rồi…”
“Đây chính là Bất Bại Thần Công sao? Thật….đáng sợ!”
“Bại dưới dưới tuyệt chiêu này cũng không oan!”
“Quả nhiên danh bất hư truyền!”, đám đông bàn tán xôn xao. Ai cũng run rẩy.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt ai muốn khiêu chiến với lão phu? Cùng lên đi, lão phu giết vẫn chưa đã”, ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
Đám đông nhìn nhau. Không một ai dám đứng ra nghênh chiến. Lúc này có lẽ đến các vị trưởng lão cũng chưa chắc đã giải quyết được tình hình.
Tô Mạc Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Thị Phụng. Hai người lẳng lặng gật đầu giống như đưa ra quyết định gì đó rồi bước tới.
Đúng lúc này, có giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông già, tôi vẫn chưa chết mà đã vội thách đấu với người tiếp theo rồi sao?”
Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Ông lão cũng vội vàng quay lại. Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra chống người đứng dậy. Cảnh tượng đó khiến đám đông hết hồn.
“Cái gì? Cậu…chưa chết à?”, ông lão bất ngờ. Ông ta nhớ là mình đã đánh trúng tim Lâm Chính rồi mà.
Với sức mạnh đó thì cậu ta chết chắc rồi mới phải. Tại sao cậu ta còn sống chứ? Chẳng lẽ có gì sơ suất?
Ông lão nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh run rẩy đứng dậy, lấy châm bạc ra và ghim lên ngực mình.
Trong nháy mắt, hơi thở của Lâm Chính dần ổn định, anh cũng đứng vững hơn. Có vẻ như châm bạc đã giúp anh ổn định được thương thế.
Thế nhưng lúc này người anh chẳng có chỗ nào là lành lặn, tứ chi đều xuất hiện những vết rách, vùng ngực bấy nhầy, quần áo nhuộm máu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.
“Được lắm!”, ông ta gật đầu: “Bị đánh như thế mà không chết, cậu có thể tự hào về chính mình đấy. Chỉ có điều…cậu hơi ngốc”.
“Ngốc sao?”, Lâm Chính thở nhẹ, nhìn ông ta bằng vẻ khó hiểu.
“Đương nhiên, cậu rất ngốc. Nếu cậu giả vờ chết là có thể sống rồi. Vậy mà cứ thích đứng lên. Cậu chê lão phu để cậu chết toàn thây hả? Cậu muốn bị phanh thây thì mới cam tâm sao? Tại sao không ngoan ngoãn nằm đó giả chết đi?”, ông ta lắc đầu.
“Ngoan ngoãn nằm đó giả chết?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Như vậy có thể giết được ông sao?”
“Sao? Cậu vẫn còn muốn giết tôi?”, ông ta trố tròn mắt, cười ha ha: “Cậu cảm thấy mình đủ tư cách không?”
“Chắc là đủ rồi đấy”, Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên lấy ra toàn bộ số kim của mình và đâm vào cơ thể.
Ông lão ngưng cười, nhìn chăm chăm hành động của Lâm Chính.
“Trước đó ông nói là ông dùng toàn bộ sức lực nhưng có lẽ có một điều mà ông không biết".
“Điều gì?”, ông ta trầm giọng
“Tôi…chưa dùng hết sức lực”, Lâm Chính nói.
Chương 1182: Đủ tư cách chưa nhỉ?
Lời nói của Lâm Chính khiến ông lão cảm thấy bất ngờ.
“Cậu chưa dùng hết sức sao? Hừ, đúng là đồ chán sống. Cậu có tư cách gì mà nói câu đó?”, đôi mắt ông lão hừng hực sát ý. Rõ ràng là ông ta đang phẫn nộ trước lời nói của Lâm Chính.
Có không ít người nhìn số châm bạc trên người Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Trò gì vậy?”
“Hình như là châm bạc”.
“Châm bạc? Cậu ta đang điều trị vết thương à?”
“E rằng không chỉ có vậy, có thể là tận dụng châm bạc để kích hoạt các huyệt vị giúp gia tăng tốc độ và sức mạnh nữa”.
“Đây không phải là việc mà những y võ hay làm sao? Lẽ nào người này…là một y võ?”
“Y võ? Hừ, trở thành y võ khó cực kỳ. Cậu nhóc này còn trẻ như vậy dù có là y võ thì thực lực cũng chẳng đến đâu cả. Chút thủ đoạn đó chẳng khác gì múa dìu qua mắt thợ, tự tìm cái chết thôi”.
Một vài trưởng lão mỉm cười. Những đệ tử khác thì cảm thấy khá thú vị, họ nhìn anh bằng vẻ chế nhạo.
Chỉ có mấy người Tô Mạc Vân là cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì sau khi châm bạc được ghim lên người thì vết thương trên người Lâm Chính cũng ngừng chảy máu. Không chỉ có vậy, những nơi xương bị gãy cũng đã hồi phục lại. Cũng không biết là do ảo giác hay gì mà cánh tay anh cũng đã cử động được trở lại.
Đây thật sự là một người đang bị gãy xương sao? Tô Mạc Vân nhìn chăm chăm.
Lâm Chính lấy ra thêm ba cây châm, ghim vào cánh tay của mình. Năm ngón tay của anh mở rộng, sau đó siết mạnh thành nắm đấm.
Âm thanh nặng nề vang lên. Ông lão cũng chau mày.
“Ông cảm thấy tôi không xứng thì có phải là tôi nên chứng minh cho ông một chút không nhỉ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Sao? Cậu muốn phá Bất Bại Thần Công của tôi? Được thôi, cậu ra tay đi. Tôi muốn xem xem cậu có tài cán gì”, ông lão hừ giọng, không hề sợ hãi.
“Vậy ông nhìn cho kỹ nhé”, Lâm Chính khẽ hừ giọng và ngẩng đầu.
Vụt! Anh biến mất trong nháy mắt.
Cái gì?
Ông ta nín thở, trố tròn mắt. Tới lúc ông ta kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt và giáng một đấm vào mặt ông ta.
“Biến!”, ông lão gầm lên, tung ra một quyền đấm phát sáng. Nhưng lần này cú đấm của ông ta đã bị chính nắm đấm của Lâm Chính đối kháng.
Cú đấm của Lâm Chính hất tung đòn phòng ngự và giáng thẳng xuống ngực ông ta.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên.
Phụt! Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra xa năm, sáu mét đập người xuống đất.
“Trời!”, cả hiện trường bàng hoàng. Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải, Tịch Mộc Lâm đều hóa đá.
Lâm Chính có thể đỡ được quyền đánh của ông lão. Anh điên rồi. Vô số người nhìn chăm chăm vào nắm đấm của Lâm Chính. Họ thấy nắm đấm của anh ướt máu, thịt rách ra.
Rõ ràng là đòn đánh của ông lão có hiệu quả, nhưng dưới sự gia trì của châm bạc, cơ thể của Lâm Chính đã được cải thiện, anh có thể đỡ được quyền đánh của ông ta.
“Khốn khiếp!”, ông lão nghiến răng, lau máu ở khóe miệng, một tay ôm ngực và đứng dậy. Sau đó ông ta vung hai tay, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
“Cậu chết đi!”, tiếng hét đanh thép vang lên. Hai cánh tay ông ta giống như hai nòng súng, nã những đường sáng khủng khiếp về phía anh.
Bùm! Bùm! Bùm!...
Những đường sáng bắn xuống đất khiến mặt đất nứt toác, đất đã bật tung, Lâm Chính cũng bị vùi lấp trong đất đá và cơn mưa ánh sáng.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao ra.
“Cút! Cút đi!”, ông lão vội vàng thi triển chiêu thức. Những đường sáng lại tiếp tục dội lên cơ thể Lâm Chính. Lần này chúng không đủ sức đánh lui anh.
Mặc dù cơ thể Lâm Chính vẫn bị thương do những luồng sáng kia gây ra nhưng anh giống như mất cảm giác, cứ thế tiến lại gần ông lão và giáng một cú tát xuống mặt ông ta.
Bốp! Âm thanh giòn tan vang lên. Ông lão lật mấy vòng, ngã ra đất, không ngồi dậy nổi. Vài chiếc răng đã bị gãy. Ông ta đã bị choáng.
Một quyền và một phát tát không đủ để lấy mạng nhưng đủ để ông ta thay đổi nhận thức của mình. Bất Bại Thần Công mà ông ta khổ luyện đã không có tác dụng với kẻ này.
“Không thể nào? Không thể nào. Bất Bại Thần Công có thể giết được cả thiên thần, tại sao lại không thể giết nổi một kẻ ngông cuồng như cậu chứ? Tại sao?”
Ông ta lầm bầm, trố tròn mắt, đứng bật dậy định phản công nhưng ngay lập tức một đạp giáng xuống bụng ông ta.
“Đánh gãy”, tay ông lão như một thanh đao phát ra ánh sáng với uy lực kinh hồn và bổ xuống.Đòn đánh này hoàn toàn có thể chặt đôi một chiếc xe tăng.
Quả nhiên, đến cú đạp của Lâm Chính cũng phải kiêng dè đòn phản kháng của ông ta. Cánh tay ông ta bổ xuống khiến dóng chân bị chặt lộ ra cả xương. Thế nhưng cái chân có vẻ không chịu dừng lại, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề giảm đi.
Bụp! Cú đạp đạp trúng bụng, cơ thể ông lão như bị lộn ngược, lục phủ ngũ tạng bị bầm dập. Ông ta lăn mấy vòng tới trước ngôi mộ và không đứng dậy nổi nữa.
Bốn bề im lặng. Tất cả đều kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt và nhìn những vết thương chồng chất trên người Lâm Chính.
“Người này…là quái vật tới từ phương nào vậy?”, Long Tinh Hồng lắp bắp.
“Sư phụ…anh ta là quái thai sao? Tại sao…anh ta lại mạnh như vậy?”, Trịnh Đan run rẩy, cô ta tưởng như sắp phát điên. Lâm Chính quá mạnh, khiến cô ta sợ mất vía. Nghĩ tới những chuyện trước đó, Trịnh Đan cảm thấy da đầu tê dại.
Thiếu Hải mặt tối sầm, không nói gì. Rõ ràng ông ta cảm thấy bất mãn. Biểu cảm của những người khác thì vô cùng đặc sắc.
Lâm Chính đi về phía ông lão. Ông ta gắng gượng ngẩng đầu dậy thì thấy cái chân đã mất đi một mảng thịt, lộ ra cả xương của Lâm Chính đang bước tới.
Đôi mắt ông ta chỉ còn sự sợ hãi. Trong khi ánh mắt Lâm Chính thì hiện lên vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ.
Lâm Chính đưa một tay ra siết cổ ông ta và nhấc lên: "Giờ thì tôi đủ tư cách đứng trước mặt ông chưa?”
“Đủ…đủ rồi!”
Ông ta sợ hãi, vội vàng dùng chút sức lực cuối cùng hét lên.
Chương 1183: Tôi là người sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân
Chưa ai từng thấy người nào rõ ràng cánh tay đã bị gãy, nhưng vẫn có thể dùng sức để ra quyền.
Chưa ai từng thấy người nào bị cắt một miếng thịt ở chân mà vẫn có thể đi lại như thường.
Lại càng chưa ai từng thấy người nào có thể đỡ được Bất Bại Thần Công mà còn có thể phản đòn.
Quái thai!
Người này chắc chắn là quái thai!
Ông lão run lên bần bật, đôi mắt già nua tràn ngập sợ hãi.
Ông ta phát hiện cho dù là đối mặt với giáo chủ Đông Hoàng Giáo lúc trước thì ông ta cũng không sợ hãi như ngày hôm nay.
Thanh niên này chắc chắn là một quái thai!
Ông ta không sợ chết!
Nhưng hiện giờ, điều khiến ông ta sợ hãi không phải là cái chết, mà là người thanh niên này.
Nghe tiếng kêu gào thê lương và bàng hoàng của ông lão, vô số người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều nổi cả da gà, trong lòng dường như nổi lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh lại được.
Sự tồn tại đáng sợ có thể hạ nốc ao yêu nghiệt, khiến các trưởng lão sợ hãi không dám ra tay, cứ thế bị đường chủ của Thanh Hà Đường xử lý…
Sao lại như vậy được?
Đường chủ Thanh Hà Đường này… rốt cuộc là ai vậy?
Mọi người nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn.
Tâm trạng ai nấy đều vô cùng phức tạp.
Không ai đoán trước được sẽ có kết quả này.
Trong lúc mọi người còn đang há hốc miệng kinh ngạc, thì hiện tượng lạ lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng ném ông lão sang một bên, sau đó lại giơ tay, chém mạnh về nấm mộ ở phía trước.
“Kỳ Lân Liệt Thiên!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Khí ý xung quanh Lâm Chính như hóa thành một con kỳ lân, đánh về phía nấm mộ.
Ầm!
Nấm mộ bỗng nứt toác ra.
Một chiếc quan tài làm bằng ngọc lộ ra trước mắt mọi người.
“Hỏng rồi!”.
Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng biến sắc.
“Cậu ta sắp lấy nhẫn rồi!”.
“Mau ngăn cậu ta lại!”.
Các trưởng lão còn lại cũng tỉnh táo lại, đồng loạt xông tới.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Dường như Lâm Chính đã chuẩn bị từ trước, anh lại giơ tay lên, tung trảo về phía quan tài.
Keng!
Quan tài vỡ vụn.
Một bộ xương trắng ở bên trong rơi ra, bên cạnh còn có một chiếc hộp tinh xảo.
Lâm Chính nhạy bén phát hiện ra chiếc hộp kia, lập tức chộp lấy nó.
Vèo!
Chiếc hộp bay tới, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Lâm Chính bóp nát chiếc hộp, một chiếc nhẫn màu vàng lấp lánh chói mắt xuất hiện ở lòng bàn tay anh.
Anh giơ cao lên.
Tất cả những người đang lao về phía anh lập tức khựng lại.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.
“Đó chính là… nhẫn Đông Hoàng sao?”.
“Tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo ta!”.
“Ai có được tín vật này thì sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo! Nếu người này đã lấy được nhẫn thì tức là…”
Mọi người xì xào, ai nấy đều có vẻ khó mà chấp nhận được việc này, nhưng sự thật rành rành ra đó, không cho phép bọn họ nhiều lời.
Lâm Chính đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, lớn tiếng kêu lên.
“Tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng! Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi chính là Đông Hoàng Thần Quân mới! Các người còn không mau hành lễ đi?”.
Anh vừa dứt lời, các đệ tử ở bốn phương tám hướng đều lần lượt quỳ sụp xuống.
“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.
“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.
Các đệ tử cao giọng hô.
Bọn họ vẫn luôn tin vào quyết sách của đại hội lần này, cho rằng ai lấy được nhẫn thì chính là giáo chủ, nên lập tức hành lễ với Lâm Chính.
Thế nhưng… các trưởng lão vẫn đứng đó bất động, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.
“Sao vậy? Tại sao các ông không hành lễ?”.
Lâm Chính ngoảnh sang, nhìn chằm chằm đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng, hỏi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Tô Mạc Vân.
Tô Mạc Vân trầm ngâm một lúc, bình tĩnh đáp: “Rốt cuộc chiếc nhẫn đó có phải là nhẫn Đông Hoàng hay không thì phải xem lại. Trước khi có chứng cứ chứng minh được nó là thật hay giả, thì chúng tôi vẫn không thừa nhận cậu là Đông Hoàng Thần Quân!”.
“Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ đến cung Đông Hoàng, dùng chiếc nhẫn này để mở bảo khố, kế thừa truyền thừa của giáo chủ trước”.
Lâm Chính trầm giọng quát, rồi xoay người xuống núi.
Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng nhào về phía anh.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, lật tay đánh một chưởng về phía bóng dáng đó.
“Hạo Hãn Tinh Thần!”.
Bóng dáng đó quát lớn một tiếng, hai chưởng hóa thành muôn vàn ảo ảnh ập tới.
Chưởng ấn ngập trời có uy thế vô song, hơn nữa mỗi chưởng ấn đều có kình lực cực lớn.
Lâm Chính chống đỡ không nổi, hứng trọn chưởng lực này, bị chấn động đến mức lùi lại liên tục.
Sau khi đứng vững, anh mới phát hiện ra người ra tay chính là Thiếu Hải.
Cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế được mà ra tay.
Nhưng ông ta vừa ra tay, đã khiến các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ? Thiếu Hải! Ông học được tuyệt học bản môn từ lúc nào vậy?”, Tịch Mộc Lâm hoàn hồn, lớn tiếng chất vấn.
“Tứ trưởng lão, điều này thì có liên quan gì đến ông chứ?”.
Thiếu Hải chắp hai tay sau lưng, mặt không cảm xúc đáp.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ và Bất Bại Thần Công là hai tuyệt kĩ hàng đầu của bản môn, là thần công mà chỉ có giáo chủ mới được học. Năm xưa tên kia lợi dụng giáo chủ phu nhân học lén Bất Bại Thần Công đã là sự sỉ nhục của bản môn, tại sao một đường chủ nhỏ bé của Cổ Linh Đường lại học được Đông Hoàng Hoàn Vũ chứ?”, Liễu Thị Phụng quát hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản!”, ánh mắt Thiếu Hải lạnh lùng, rồi lại xông về phía Lâm Chính: “Bởi vì bổn trưởng lão chính là người sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân!”.
Chương 1184: Tôi phải thanh tẩy Đông Hoàng Giáo
Thiếu Hải gây khó dễ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ông ta ra tay thì mọi người mới té ngửa, sau khi luyện được Đông Hoàng Hoàn Vũ thì thực lực của Thiếu Hải không thua kém gì ông lão kia.
Các đòn tấn công của ông ta dày đặc và đáng sợ.
Mỗi đòn tấn công dường như có thể xé tan mọi thứ, bóp nát tất cả.
Một quyền đánh xuống mặt đất có thể tạo ra hàng trăm cái lỗ, đánh vào một tảng đá lớn có thể khiến nó nát vụn.
Điều khiến mọi người sợ hãi hơn là mỗi đòn tấn công của Thiếu Hải đều có một loại xảo kình giống như tiết lực.
Xảo kình này có thể dễ dàng đánh lại xảo lực của Lâm Chính, thậm chí khí lực mà Lâm Chính phóng ra cũng bị đánh tan.
Cũng tức là nếu cứ tiếp tục đánh giết với Thiếu Hải thì Lâm Chính sẽ càng ngày càng kiệt sức, cuối cùng là bị ông ta giết chết.
Đây chính là uy năng của Đông Hoàng Hoàn Vũ sao?
Thật là khủng khiếp!
Các trưởng lão còn lại đều kinh hãi trong lòng, cũng rất kiêng dè.
Nhìn dáng vẻ của Thiếu Hải thì ông ta đã quyết cướp bằng đường nhẫn Đông Hoàng.
Nếu nhẫn Đông Hoàng bị cướp mất, thì chẳng phải vị trí giáo chủ sẽ thuộc về ông ta sao?
Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, thầm trao đổi suy nghĩ.
Một lát sau, Tô Mạc Vân dẫn đầu.
“Các vị, ra tay thôi! Nhẫn Đông Hoàng ở đó, nếu ai có thể thuận lợi mang nó đến cung Đông Hoàng, thì người đó chính là Đông Hoàng Thần Quân của bổn giáo!”.
Tô Mạc Vân trầm giọng quát, rồi cũng nhảy lên, đánh về phía Lâm Chính.
Sau cơn kinh hãi, các trưởng lão còn lại cũng lập tức xông tới liều mạng.
“Nhẫn là của tôi!”.
“Ai tranh với tôi, tôi sẽ giết người đó!”.
“Tất cả cút ra!”.
Tiếng rít gào vang lên không dứt.
Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ ra tay cùng lúc, đám người Tịch Mộc Lâm, Tửu Nhục Hòa Thượng cũng không dám tỏ ra yếu thế, lần lượt xông tới.
Nhất thời, tất cả mười mấy trưởng lão bắt đầu tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính hai quyền khó địch bốn tay, sao có thể chống lại nổi sự bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy chứ? Lại thêm Thiếu Hải và Tô Mạc Vân, anh không thể chiếm được thế thượng phong, phải lùi lại không ngừng, rơi vào cảnh bị động chịu đòn.
“Oắt con! Đưa nhẫn đây! Nếu cậu đưa nhẫn cho tôi thì sẽ không phải chết!”, Tô Mạc Vân nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng quát.
“Đưa nhẫn cho tôi! Bây giờ chiếc nhẫn này đối với cậu chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Nếu cậu không muốn bị chúng tôi đánh chết, thì hãy đưa nhẫn đây”, Liễu Thị Phụng cũng lớn tiếng nói.
“Nhẫn là của tôi! Ai dám mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng, thì tôi sẽ giết người đó!”.
Thiếu Hải gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, tấn công Lâm Chính điên cuồng.
Các trưởng lão còn lại sợ bị rớt lại sau, đều phát động tấn công mãnh liệt.
Tuy ngoài miệng bọn họ khuyên hàng, nhưng ai nấy đều tung độc chiêu, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.
“Các ông thực sự muốn chiếc nhẫn này sao?”.
Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ, nói.
“Đưa cho tôi!”.
“Nó là của tôi!”.
“Cậu mà không đưa cho tôi, tôi sẽ giết cậu!”.
Các trưởng lão rít lên như mãnh thú.
Ai nấy đều vô cùng khao khát.
Như chó hoang đang đói khát nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.
Vẻ mặt đó của bọn họ hoàn toàn không phải là giả vờ.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn, rồi bỗng nhiên giơ tay, ném chiếc nhẫn ra phía sau đám người.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn lấp lánh kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Keng!
Chiếc nhẫn rơi xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó yên lặng nằm dưới đất.
Xung quanh lập tức im phăng phắc một giây…
Sau đó…
Tất cả các trưởng lão nhào tới như bị điên.
“Của tôi! Nó là của tôi!”.
“Cút hết ra!”.
“A!”.
Bọn họ đánh nhau túi bụi.
Tiếng tranh cãi, tiếng giết chóc, tiếng gầm phẫn nộ không dứt.
Ai nấy đều như hóa điên.
Vì một chiếc nhẫn mà bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi nhân tính.
Giờ phút này, sự yếu đuối và khó coi của nhân tính đều hiện rõ mồn một.
Các đệ tử trố mắt ra nhìn các trưởng lão đang lăn xả vào đánh nhau, trong lòng dậy sóng, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn.
Bọn họ cũng không biết tại sao lại như vậy.
Có lẽ các trưởng lão vẫn luôn cao ngạo trước đây bỗng dưng trở nên như vậy, khiến bọn họ vẫn chưa thích ứng kịp.
“Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ?”.
Đúng lúc mọi người đang kinh hãi khi thấy các trưởng lão tranh cướp nhau như vậy, Lâm Chính lớn tiếng kêu lên.
Bọn họ bắt đầu đổ dồn mắt nhìn về phía anh.
“Đây chính là các trưởng lão mà bình thường các anh tôn trọng yêu quý, đây chính là trụ cột của Đông Hoàng Giáo!”.
“Hãy nhìn bọn họ đi!”.
“Đây vốn là những người nên nhận được sự tôn trọng, yêu quý, làm gương cho người khác, không ngừng cống hiến cho sự phát triển của Đông Hoàng Giáo, nhưng bây giờ lại vì một chiếc nhẫn mà đánh nhau túi bụi”.
“Bọn họ vốn nên làm gương, vốn nên đại diện cho hình tượng của bổn giáo, vốn nên chấn hưng bổn giáo, nhưng bây giờ…”
“Các anh đã nhìn thấy trò hề của bọn họ chưa?”.
“Người như vậy có còn xứng làm trưởng lão của Đông Hoàng Giáo ta không?”.
“Tại sao sau khi mất đi giáo chủ, Đông Hoàng Giáo chúng ta lại chia năm xẻ bảy? Bây giờ các anh đã hiểu lý do chưa?”.
“Đúng vậy, chính vì đám sài lang hổ báo này! Chính vì những con người chỉ biết đến lợi ích này nên Đông Hoàng Giáo chúng ta mới bị chia năm xẻ bảy!”.
“Vì vậy!”.
“Hôm nay!”.
“Tôi phải thanh tẩy Đông Hoàng Giáo!”.
Lâm Chính quát lớn, đôi mắt đã đỏ ngầu.
Một luồng sát khí tỏa ra từ người anh.
Chương 1185: Tôi sẽ giết cậu trước
Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Một số trưởng lão vẫn chưa đánh mất lý trí cũng kinh hãi trong lòng.
Còn đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải thì hoàn toàn không rảnh để ý đến Lâm Chính.
Trong mắt bọn họ, chỉ cần cướp được nhẫn Đông Hoàng, thì chính là Đông Hoàng Thần Quân sừng sững.
Đến lúc đó, cả Đông Hoàng Giáo sẽ phải nghe lệnh của bọn họ!
Ai dám không nghe?
Một thằng oắt miệng còn hôi sữa, chẳng phải muốn giết là giết sao?
Các trưởng lão đều nghĩ như vậy, nhưng các đệ tử đang có mặt đã bị lời nói của Lâm Chính làm cho dao động.
“Đúng vậy, Đông Hoàng Giáo chúng ta nội loạn chẳng phải là do các trưởng lão tranh quyền đoạt lợi sao?”.
“Bọn họ tự tư tự lợi, không màng tới sống chết của chúng ta!”.
“Chúng ta chỉ là vật hi sinh để bọn họ tranh quyền đoạt lợi mà thôi!”.
“Mục đích tôi gia nhập Đông Hoàng Giáo là để học được võ học vô thượng, chứ không phải chịu sự sai khiến của bọn họ”.
Mọi người nhỏ giọng nói, ai nấy đều vô cùng tức giận.
“Vì vậy, chúng ta phải chấn chỉnh lại Đông Hoàng Giáo! Loại bỏ tất cả những ung nhọt trong Đông Hoàng Giáo! Theo quy tắc, những người vi phạm dù là ai, dù làm gì, dù có thân phận gì, thì vẫn phải chịu phạt!”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đôi mắt vô cùng dữ tợn, lớn tiếng quát Long Tinh Hồng.
“Long Tinh Hồng!”.
Long Tinh Hồng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cũng không biết anh muốn làm gì. Cô ta do dự một chút rồi vẫn bước tới, phối hợp thưa một tiếng.
"Tôi đây, sao... sao vậy?".
"Tôi hỏi cô, người tàn sát đệ tử bổn môn, còn xui khiến đệ tử bổn môn tương tàn lẫn nhau, thì phải trừng trị thế nào?", Lâm Chính chất vấn.
"Người tàn sát đệ tử bổn môn, bất kể tình tiết nghiêm trọng hay không, đều xử cực hình, chém đầu thị chúng", Long Tinh Hồng đáp.
"Thế còn người mưu nghịch vị trí giáo chủ, coi thường di ngôn của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì làm sao?", Lâm Chính lại hỏi.
"Vẫn... xử cực hình", Long Tinh Hồng chần chừ một chút rồi đáp.
Cô ta bỗng chốc hiểu ý của Lâm Chính, sắc mặt có vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói.
"Là đường chủ của Thanh Hà Đường, tôi phải bảo vệ đạo nghĩa trong giáo, bây giờ tôi sẽ chấp hành giáo pháp giáo quy. Không ai được phép can dự, rõ chưa? Ai đối đầu với tôi chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo, là khinh thường Đông Hoàng Giáo, là phản giáo!", Lâm Chính chỉ tay vào các đệ tử đang có mặt, quát.
Không ít người tái mặt.
Phản giáo?
Tội danh thật là lớn!
Chỉ vài ba câu mà tên Lâm Chính này đã nâng mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo.
Như vậy thì đệ tử của các trưởng lão sẽ không dám hành động khinh suất nữa.
"Lâm đường chủ, cậu đã nói như vậy thì xin hỏi cậu định thanh tẩy Đông Hoàng Giáo, trừng trị người có tội như thế nào?", một trưởng lão không tham gia vào việc tranh giành nhẫn Đông Hoàng, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đương nhiên là trừng trị theo giáo quy rồi".
"Nhưng việc trừng trị người có tội phải do thái thượng trưởng lão chấp hành".
"Thái thượng trưởng lão không có mặt, các trưởng lão lại như vậy, chức trách này để tôi làm cho".
Lâm Chính lạnh lùng quát, rút châm bạc ra rồi lại đâm vào người.
Ý khí của anh bỗng có sự thay đổi.
Nhưng lúc này, Lâm Chính không còn nóng nảy tàn nhẫn như lúc trước nữa.
Ngược lại, bây giờ anh trở nên bình tĩnh hơn, ý khí quanh người cũng dần yên ả. Con sư tử giận dữ lúc trước biến thành một tảng đá núi cổ, không chút dao động.
Thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước, bất ngờ lao vào giữa đám trưởng lão đang giết chóc tranh cướp nhau, túm lấy một trưởng lão ở vòng ngoài rồi tung một chưởng về phía ông ta.
Bốp!
Trưởng lão kia không kịp phòng bị, lập tức bị chưởng này đánh cho vỡ tim mà chết.
Các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Nhưng những người đang tranh nhẫn đều không chú ý tới vòng ngoài đã có một trưởng lão bị đánh chết.
Tất cả sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía chiếc nhẫn.
Lâm Chính tiếp tục ra tay.
"Ngũ trưởng lão! Xui khiến các đệ tử tương tàn lẫn nhau! Đáng chết!".
"Thất trưởng lão, ép đệ tử vô tội vào chỗ chết, phải trừng phạt!".
"Cửu trưởng lão, coi thường giáo huấn, coi thường tông quy, không thể tha thứ!".
Lâm Chính vừa giết vừa tuyên bố tội trạng của bọn họ.
Các trưởng lão không hề đề phòng Lâm Chính, cũng không nghĩ đến việc đề phòng anh, sự tham lam khiến bọn họ quên hẳn sự nguy hiểm ở phía sau.
Thế là hết trưởng lão này đến trưởng lão khác ngã xuống tắt thở.
Những người tranh cướp cũng càng ngày càng ít đi.
Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được sự việc bất thường.
"Tất cả dừng tay!".
Tô Mạc Vân lớn tiếng quát.
Lúc này, chiếc nhẫn vẫn đang ở trong tay ông ta, ông ta bị đám người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải bao vây, trên người có không ít vết thương.
Thực ra, với thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ thì không làm gì được Tô Mạc Vân.
Ngặt nỗi Đông Hoàng Hoàn Vũ của Thiếu Hải quả thực có uy lực bất phàm, khiến Tô Mạc Vân có chút chật vật.
Thảo nào Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể dễ dàng thôn tính các phe phái khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.
Với thực lực này, hiện giờ ông ta ở Đông Hoàng Giáo đương nhiên là đánh đâu thắng đó.
Bọn họ vốn không định dừng tay, nhưng nhìn thấy một đống thi thể của các trưởng lão ở xung quanh, nên cũng không khỏi dừng việc tấn công, nhìn về phía Lâm Chính.
"Đây là... có chuyện gì vậy?", Liễu Thị Phụng trợn tròn hai mắt.
"Chàng trai, là cậu làm sao?", Tịch Mộc Lâm kinh ngạc hỏi Lâm Chính.
"To gan! Cậu dám giết hại các trưởng lão công khai như vậy à?", Quỷ Thủ gầm lên: "Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?".
"Những người tôi giết đều là tội nhân của Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả các ông!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Ngông cuồng!", Quỷ Thủ phồng mang trợn mắt, tức giận nói: "Vậy thì tôi sẽ giết cậu trước!".
Dứt lời, ông ta liền nhào về phía Lâm Chính.
Tuy thực lực mà Lâm Chính thể hiện rất phi phàm, nhưng trận chiến khốc liệt trước đó không chỉ làm tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, mà toàn thân anh cũng đầy vết thương, trạng thái không ổn. Quỷ Thủ không nghĩ rằng mình sẽ thua trong tay Lâm Chính.
Nhưng khi hai cánh tay ông ta sắp chạm vào Lâm Chính thì mới phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ thấy Quỷ Thủ vung hai tay lên, đánh ra vô số chưởng ảnh. Lâm Chính giơ hai cánh tay lên đón đỡ một cách nhanh chóng và chuẩn xác.
Bịch! Bịch! Bịch!
Nắm đấm của hai người va chạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
Quỷ Thủ cảm thấy hai cánh tay mình như va phải tấm sắt, sau một phen đánh giết, hai cánh tay ông ta đau đớn tê rần, vô cùng khó chịu.
Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng không còn sức.
Dường như tất cả sức lực đã bị thứ gì đó rút sạch.
Không ổn rồi!
Quỷ Thủ ý thức được sự bất thường, nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
Sau đó Quỷ Thủ kiểm tra hai cánh tay của mình, mới nhìn một cái ông ta đã kinh hãi.
Chỉ thấy trên hai cánh tay của ông ta xuất hiện rất nhiều lỗ châm nhỏ xíu dày đặc.
"Châm bạc?".
Quỷ Thủ kêu lên thất thanh.
Bình luận facebook