-
Chương 1206-1210
Chương 1206: Anh không có, tôi có
“Cố làm ra vẻ? Phong trưởng lão, ý bà là sao?”.
“Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thủ pháp này của cậu không phải là chữa trị cho người bị thương!”.
“Sao bà lại nói vậy?”.
“Đời này tôi chưa bao giờ thấy người nào châm cứu như cậu cả”.
“Bà chưa bao giờ thấy? Nhưng không có nghĩa là không có!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này còn nhiều thứ bà chưa từng thấy lắm, chẳng lẽ nó đều không tồn tại sao?”.
“Cậu…”
“Phong trưởng lão, nén hương sắp cháy hết rồi, nếu bà không tiếp tục chữa trị, với số lượng hiện giờ thì hình như tôi thắng rồi đấy”.
Lâm Chính vừa tiếp tục chữa trị cho các đệ tử, vừa nói.
Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi, vốn còn định tiếp tục gây sự, nhưng thấy rất nhiều giáo chúng vẫn đang chờ đợi nhìn bà ta với ánh mắt khẩn thiết, cuối cùng vẫn cắn răng đi tới, tiếp tục khám chữa.
Vù!
Gió nhẹ thổi qua.
Chút hương cuối cùng hóa thành tro bụi, bay đi cùng gió.
Đệ tử đứng bên cạnh canh lư hương lập tức lớn tiếng hô: “Hết giờ! Hai bên dừng tay!”.
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền dừng ngay lại.
Phong Tín Tử lại ném mạnh châm bạc trong tay lên bàn.
“Tôi nghĩ kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người gật đầu.
“Trong thời gian một nén hương, giáo chủ tổng cộng chữa được cho 465 người bị thương, Phong trưởng lão chữa được cho 78 người. Theo quy tắc cuộc thi, người giành chiến thắng là giáo chủ!”, Lưu Mã bước tới, lớn tiếng hô.
Lưu Mã vừa dứt lời, những người phía sau ông ta đều kêu lên.
“Giáo chủ vạn tuế!”.
“Giáo chủ uy võ!”.
Đám người này hướng về Lâm Chính, nên đương nhiên sẽ hoan hô cổ vũ anh. Ngoài ra còn có các đệ tử được Lâm Chính chữa trị.
Phía Bách Thảo Đường thì không khí âm trầm.
“Phong trưởng lão, bà còn gì để nói nữa không? Bây giờ thì bà phục rồi chứ?”, Lâm Chính nhìn Phong Tín Tử, sắc mặt lạnh tanh.
Thực ra anh không có hứng thú với Phong Tín Tử, ngay cả Bách Thảo Đường anh cũng không quan tâm lắm.
Dù sao nếu thực sự nói tới y thuật, thì học viện Huyền Y Phái còn mạnh hơn Bách Thảo Đường rất nhiều.
Phải biết rằng, học viện Huyền Y Phái do đích thân anh dạy dỗ, y thuật sao có thể kém được chứ?
Ngặt nỗi Bách Thảo Đường có uy vọng quá cao trong Đông Hoàng Giáo, sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa vượt cả ba cung lớn. Nếu anh không xử lý được Bách Thảo Đường, cho dù anh ngồi được vào vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, thì chắc chắn cũng sẽ không ổn định. Đến lúc trong giáo đại loạn thì phiền phức to.
Đối mặt với những lời nói của Lâm Chính, Phong Tín Tử siết chặt nắm tay, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng.
Nhưng sự thật rành rành ra đó, bà ta không muốn nhận thua cũng không được.
“Giả dối! Tất cả đều là giả dối!”.
Đúng lúc này, một đệ tử của Bách Thảo Đường bỗng đứng ra.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh ta.
“Lý Lãng, cậu nói cái gì vậy?”, Lưu Mã lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng! Lập tức quay về chỗ cho tôi!”.
“Lưu Mã đại nhân, lẽ nào ông muốn tôi để mặc sự giả dối và cạm bẫy này mà không vạch trần? Để mặc cho sư phụ tôi thân bại danh liệt?”, đệ tử tên Lý Lãng kia tức giận nói.
“Giả dối và cạm bẫy? Lý Lãng, ý cậu là sao?”, Lưu Mã nhíu mày hỏi.
“Hừ, ý gì à? Lưu Mã đại nhân, các ông vẫn không biết sao? Vừa rồi những đệ tử được giáo chủ chữa trị… trên thực tế là bị giáo chủ xui khiến, cố ý nói mình đã được chữa khỏi”, Lý Lãng lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?”, hơi thở của Lưu Mã như nghẹn lại.
Tất cả mọi người đều để lộ sắc mặt khó tin.
“Lý Lãng, tôi cảnh cáo anh, cơm thì có thể ăn bừa, nhưng đừng có nói bừa! Anh đang nghi ngờ giáo chủ sao?”.
“Lý Lãng, anh thật là to gan!”.
“Bách Thảo Đường các anh làm sao vậy? Muốn tạo phản à?”.
Mọi người tức giận quát.
Người của Bách Thảo Đường thật là quá đáng!
Tuy vị giáo chủ này mới lên chức, nhưng dù sao cũng là giáo chủ, sao anh ta có thể nói những lời như vậy chứ?
“Lý Lãng tôi có gì nói nấy, nếu đắc tội với giáo chủ thì tôi có thể lấy cái chết để tạ tội. Nhưng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này thì Lý Lãng tôi không thể giả điếc làm ngơ được! Tôi nhất định phải vạch trần âm mưu!”, Lý Lãng lớn tiếng quát, lời nói đầy chính nghĩa.
Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử của Bách Thảo Đường cũng đều hô lên.
“Ủng hộ Lý Lãng sư huynh!”.
“Lý Lãng sư huynh là số một!”.
“Anh không cô độc đâu! Chúng tôi ủng hộ anh!”.
Tiếng hô không dứt.
“Lý Lãng, cậu có gì thì hãy nói nấy! Cùng lắm thì tôi lấy mạng ra đền! Chứ tôi tuyệt đối cũng không chấp nhận loại y thuật lừa đảo này!”, Phong Tín Tử cũng không nhịn được nữa, hừ một tiếng.
Xem ra người của Bách Thảo Đường đã bất chấp tất cả.
“Tạo phản rồi! Các người muốn tạo phản rồi!”.
Lưu Mã tức điên lên, lập tức quay lại, nói với Lâm Chính: “Giáo chủ, loại phản nghịch như vậy thì cần gì phải giữ lại? Không giết bọn họ thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta sẽ không bao giờ được yên ổn!”.
“Giết?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới: “Tôi muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi nghĩ dùng y thuật đánh bại bọn họ sẽ khiến mọi người tin phục hơn”.
“Nhưng…”
“Ông yên tâm, vàng thật không sợ lửa! Lý Lãng, vừa rồi những lời anh nói ám chỉ tôi đã sắp xếp những đệ tử này từ trước, để sau khi được tôi châm cứu xong, bọn họ sẽ giả vờ là được tôi chữa khỏi, có đúng như vậy không?”.
“Đương nhiên rồi!”, Lý Lãng lớn tiếng đáp.
“Anh có chứng cứ chứng minh bọn họ bị tôi xui khiến, diễn kịch với tôi không?”.
“Chứng cứ? Tôi không có, nhưng tôi nghĩ cũng không cần! Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây là một vở kịch!”, Lý Lãng hừ một tiếng.
“Vậy là anh không có chứng cứ?”.
“Không có thì sao nào?”.
“Nhưng tôi có chứng cứ!”, Lâm Chính bỗng nói.
“Hử?”, Lý Lãng có chút ngạc nhiên.
“Tôi có chứng cứ chứng minh đây là y thuật của tôi, chứ không phải là lừa đảo”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đám người của Bách Thảo Đường đều không khỏi run rẩy.
Chương 1207: Anh chính là thần!
Bọn họ kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Nhất là các đệ tử của Bách Thảo Đường, đầu óc ai nấy vang ong ong, cảm thấy tình hình không ổn.
Lý Lãng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì chứng minh những gì anh vừa dùng là y thuật?”.
“Chuyện này rất đơn giản”.
Lâm Chính quay người, nhìn về phía bên kia.
Lưu Mã ngây ra một lúc, nhìn ra sau lưng mình. Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, lập tức đi tới, nhấc một giáo chúng ra ngoài.
“Ể? Lưu Mã đại nhân, ông đang làm gì vậy?”.
Giáo chúng đó sửng sốt.
Người bên cạnh cũng la lên.
“Lưu Mã đại nhân, trước kia Trương sư đệ bảo vệ trưởng lão mà bị thương nặng, xương cốt cả người rạn nứt, gần như bại liệt không thể động đậy, ông đừng giày vò cậu ấy nữa!”.
“Lưu Mã đại nhân, xin hãy thả Trương sư đệ xuống!”.
“Bây giờ cậu ấy cần phải nghỉ ngơi”.
Bọn họ tiến lên, muốn ngăn Lưu Mã lại.
Người gãy xương như thế này nếu cử động lung tung, chưa nói tới có bị thương nặng thêm hay không, chỉ riêng cảm giác đau đớn khi bị chạm đến vết thương cũng đủ khiến người bị thương đau muốn chết đi sống lại.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
“Mọi người không cần lo lắng, anh ta không sao”.
Bọn họ ngạc nhiên, ngây người nhìn anh.
Lưu Mã ôm sư đệ đó đến trước mặt mọi người, đặt lên mặt đất.
Lâm Chính đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông Nghĩa đang nằm dưới đất, lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều không lạ gì người này nhỉ?”.
“Không lạ”.
“Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!”.
“Chuyện của cậu ta đã truyền khắp Đông Hoàng Giáo chỉ trong nửa ngày”.
“Trương sư đệ là một người rất trung thành!”.
Không ít người đồng loạt giơ ngón cái, tán thưởng anh ta.
Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường. Phi Ưng Đường phụ trách canh phòng cấm địa trong giáo, không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Đại hội Đông Hoàng mở ra, không ít người chú ý đến cấm địa của Đông Hoàng Giáo.
Phải biết trong cấm địa chôn cất không ít nguyên lão và giáo chủ các đời của Đông Hoàng Giáo, các bảo bối chôn theo trong đó đều là vật hiếm có. Những kẻ trộm cắp cảm thấy mình không thể nào đoạt được nhẫn Đông Hoàng nên quyết định đến kiếm chút lợi ích ở cấm địa.
Phó Phi Ưng, đường chủ của Phi Ưng Đường, từ lâu đã ra lệnh canh phòng cấm địa. Ban đầu chỉ có một hai nhóm người trộm cắp đến, ông ta còn chống cự, ngăn cản đám trộm cắp xông vào cấm địa.
Nhưng trộm cắp càng lúc càng nhiều, Phó Phi Ưng bèn dẫn theo vài đệ tử nhát gan chạy trước.
Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp thất thủ.
Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đã đứng ra, dẫn dắt những đệ tử còn lại ngoan cường chiến đấu, đến nỗi xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt chút nữa chết trước cấm địa. Cho đến khi Thất trưởng lão dẫn theo đệ tử đến chi viện mới giải quyết được đám trộm cắp đó.
Sự tích Trương Tông Nghĩa thà chết không lui, thề chết bảo vệ cấm địa, bảo vệ hài cốt của tiên tổ nhanh chóng truyền khắp Đông Hoàng Giáo, còn anh ta đương nhiên cũng trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.
“Mọi người đều biết xương cốt của Trương Tông Nghĩa đều đã gãy nát, nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi. Vừa rồi tôi cũng đã tiến hành chữa trị cho anh ta một lần nữa, tôi nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy đúng chứ?”.
Lâm Chính nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn vào Lý Lãng.
“Chuyện đó…”, Lý Lãng biến sắc, không biết nên trả lời thế nào.
“Sao? Các người không thừa nhận chuyện này luôn sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo, chuyện như vậy chúng tôi không thể phủ nhận! Nhưng chuyện này có thể chứng minh điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy?”, Phong Tín Tử đứng ra, lạnh lùng nói.
Bà ta dứt lời, các đệ tử đều che miệng cười.
“Động tới gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, đây là lời từ xa xưa. Huống hồ, xương Trương Tông Nghĩa đã bị gãy nát, một trăm ngày cũng không khỏi được. Bây giờ mới được bao lâu, anh ta còn bảo đứng dậy, thế không phải là nói đùa hay sao?”.
“Còn không phải à? Trừ khi giáo chủ của chúng ta biết pháp thuật, nếu không, Trương sư đệ không thể đứng dậy được”.
“Phải”.
Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giễu cợt.
Bọn họ không nghĩ người đã bị thương đến như vậy mà Lâm Chính còn có cách chữa trị.
Giây sau, Lâm Chính lên tiếng.
“Trương Tông Nghĩa, anh đứng dậy đi”.
Anh vừa dứt lời, tiếng cười xung quanh im bặt.
Trương Tông Nghĩa cũng sững sờ.
Anh ta nằm trên cáng, mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính, há miệng nói: “Giáo chủ, tôi… tôi đã thành ra thế này rồi, anh… anh còn bắt tôi đứng dậy thế nào?”.
“Anh cứ thử đứng dậy đi”, Lâm Chính nói.
“Thử?”, Trương Tông Nghĩa há miệng, hơi sửng sốt.
“Giáo chủ Lâm, cậu làm vậy chẳng phải là làm khó người khác sao? Xương của cậu ta đã gãy nát, cậu còn bắt cậu ta đứng dậy? Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được không? Cậu muốn vết thương của cậu ta nặng thêm sao?”, Phong Tín Tử lập tức quát giận.
“Xương của anh ta đúng là đã gãy nát, nhưng tôi đã chữa khỏi!”.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Trương Tông Nghĩa, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng sợ, thử đứng dậy xem! Anh yên tâm, không hề gì đâu!”.
Trương Tông Nghĩa ngơ ngác nhìn Lâm Chính, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử đứng dậy một cách cẩn thận.
Anh ta nhẹ nhàng di chuyển chân, không dám cử động lung tung, sợ ảnh hưởng vết thương, khiến anh ta đau đến chết đi sống lại.
Anh ta không dám chịu đựng cơn đau lúc gãy xương nữa.
Nhưng bây giờ anh ta càng mong mỏi có thể đứng dậy.
Anh ta hướng tới chủ nghĩa anh hùng, chỉ mong bản thân có thể chạy nhảy bình thường, cử động tự nhiên giống như trước kia.
Do đó, anh ta lấy hết dũng khí, mặc kệ cơn đau gần như xé rách linh hồn lúc trước, lại di chuyển hai chân lần nữa, ngồi dậy.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh im lặng.
Trương Tông Nghĩa cũng ngẩn ngơ.
Anh ta ngơ ngác nhìn hai chân mình, nhìn hai tay mình, sau đó nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Tông Nghĩa thận trọng bò dậy, đứng thẳng người lên…
Người của Bách Thảo Đường đều ngạc nhiên.
Đám người Lý Lãng mở to mắt, dường như hóa đá.
Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Tôi có thể đứng lên rồi… Tôi có thể đứng lên rồi!”.
Tâm trạng của Trương Tông Nghĩa dần mất kiểm soát, vô cùng mừng rỡ, sau đó lại khóc lóc nức nở.
Anh ta cứ nghĩ cả đời mình sẽ phải trải qua ở trên giường.
Phải biết là khi anh ta được đưa đến đây, Phong Tín Tử đã nói rõ không nhất định có thể chữa khỏi, phải xem sự hồi phục sau này. Hồi phục tốt thì còn có thể xuống giường, không tốt thì cả đời này chỉ có thể sống trên giường.
Trương Tông Nghĩa rất lo lắng, trong lòng cũng không còn niềm tin.
Nhưng anh ta không ngờ, chỉ mới một ngày… anh ta đã có thể xuống giường đi lại.
Đây đúng là kỳ tích!
Thần linh hạ phàm!
“Thần! Thần! Giáo chủ! Anh chính là thần linh của tôi!”.
Trương Tông Nghĩa quỳ xuống, dập đầu khóc lóc với Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới, một tay dìu anh ta dậy, sau đó nói với Lý Lãng và các đệ tử Bách Thảo Đường: “Còn ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?”.
Người của Bách Thảo Đường câm lặng.
“Còn ai cảm thấy y thuật của tôi không bằng Phong Tín Tử nữa không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Hiện trường lại im lặng…
Chương 1208: Bà có phục không?
Hiện trường im ắng vô thanh.
Mọi người đều bị chuyện Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy làm kinh ngạc, một hồi lâu không ai lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Mã mới lên tiếng.
“Trưởng lão Phong, bây giờ bà còn gì để nói không? Nếu đổi lại là bà, bà cảm thấy bà có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa không?”.
Phong Tín Tử nghe vậy, âm thầm cắn răng, không lên tiếng.
“Giáo chủ dùng thuật châm cứu của riêng cậu ấy, một lần chữa khỏi cho hơn bốn trăm người, còn bà chỉ có hơn bảy mươi người! Phong Tín Tử, y thuật của bà không bằng giáo chủ, bà lấy đâu ra mặt mũi để nghi ngờ giáo chủ ở đây? Bà dĩ hạ phạm thượng, nhiều lần xúc phạm giáo chủ! Bây giờ bà còn không nhận tội?”, Lưu Mã lớn tiếng quát.
Phong Tín Tử sa sầm mặt, không nói gì.
“Quỳ xuống!”.
Lâm Chính tiến tới, lạnh lùng nhìn Phong Tín Tử.
“Dựa vào đâu?”, Phong Tín Tử phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.
“Dựa vào tôi là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!”.
“Giáo chủ? Vậy thì đã sao? Giáo chủ trước cũng không dám bắt tôi quỳ! Dựa vào đâu tôi phải quỳ trước một thằng nhóc như cậu?”, Phong Tín Tử nổi giận đùng đùng nói.
Bà ta vốn kiêu ngạo, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Thế nên bà không quỳ?”.
“Tôi không phục, tôi cũng không tin cậu có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa, chắc chắn chỉ là may mắn! Chúng ta so châm thuật thêm lần nữa!”, Phong Tín Tử gào lên, sau đó vung tay lên, muốn phóng những cây châm bạc về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo vèo…
Một lượng lớn châm bạc bay về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn khoan thai, hừ lạnh một tiếng, trở tay thò tới trước mặt. Những cây châm bạc bay về phía anh được anh chụp vào tay.
“Cái gì?”.
Phong Tín Tử vô cùng kinh ngạc.
“Phong Tín Tử, châm pháp của bà chỉ thế thôi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, khẽ đưa tay lên.
Những cây châm bạc đó lại bay về phía Phong Tín Tử lần nữa.
“Hả?”.
Phong Tín Tử sợ đến mức liên tục lùi lại, vô cùng hoảng hốt, vội vàng ôm đầu, sợ những cây châm bạc đó đâm vào tử huyệt của bà ta.
Nhưng châm bạc lại bay sát qua bên cạnh bà ta, đâm vào đá cẩm thạch ở phía sau.
Chỉ trong chốc lát, châm bạc đã chui vào trong đá cẩm thạch, đâm thủng một lỗ châm nho nhỏ, không thấy châm đâu nữa.
“Cái gì?”.
Đệ tử của Bách Thảo Đường thấy vậy, ai nấy sợ đến mức suýt chút nữa ngồi xụi lơ ra đất.
Đó là châm bạc đấy!
Thế mà Lâm Chính chỉ tùy tiện phất tay đã đâm xuyên châm bạc vào đá cẩm thạch?
Châm lực này, châm pháp này đúng là đáng sợ tột cùng!
Phong Tín Tử hoàn hồn lại, nhìn về phía đá cẩm thạch ở phía sau.
Đợi đến khi nhìn thấy mấy lỗ châm trên đá cẩm thạch, bà ta trở nên trầm mặc.
Chốc lát sau, bà ta hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Giáo chủ Lâm, tôi… tôi nhận thua…”.
Cho dù bà ta có kiêu ngạo đến thế nào, có tự cho mình là đúng thế nào cũng không thể phớt lờ châm thuật của anh!
Dù sao khoảng cách này thật sự quá lớn…
Bà ta biết rõ phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể tùy ý đánh một cây châm bạc mềm mỏng vào trong đá cẩm thạch.
Y thuật của vị giáo chủ này… đã có thể gọi là đỉnh cao…
Lâm Chính thản nhiên nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Bà phục rồi?”.
“Phục… Tôi phục… Y thuật của tôi… thật sự không bằng cậu…”, Phong Tín Tử khẽ giọng nói.
“Nếu đã như vậy thì đưa bà ta xuống đi!”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Lưu Mã.
Lưu Mã lập tức tiến lên.
“Phong Tín Tử, bà xem thường giáo chủ, dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha, lại có hiềm nghi dung túng đệ tử phản bội giáo! Theo giáo quy phải đánh gãy tay chân bà, nhốt vào tử lao, mãi mãi không được thấy mặt trời! Người đâu!”.
“Có!".
Ngay lập tức ở phía sau có đệ tử đứng dậy.
“Dẫn Phong Tín Tử xuống, đánh gãy tay chân bà ta, ném vào tử lao cho tôi!”, Lưu Mã quát lên.
“Vâng!”.
Mọi người lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
“Không được làm sư phụ tôi bị thương!”.
Đệ tử của Bách Thảo Đường sốt ruột, đồng loạt xông tới bảo vệ Phong Tín Tử.
“Các người làm gì vậy? Tạo phản sao? Nghe đây, ai dám ngăn cản thì xử lý theo tội phản bội! Giết chết không cần luận tội!”, Lưu Mã nổi giận, lập tức quát.
“Tuân lệnh!”.
Các giáo chúng đồng loạt rút kiếm ra, đi về phía các đệ tử của Bách Thảo Đường.
Những đệ tử này đa số đều học y, tuy có nhiều người cũng học võ, nhưng so với những người tu luyện võ công chân chính thì chênh lệch quá lớn, nếu giao đấu cũng sẽ bị áp đảo nghiêng về một bên.
“Tránh ra hết cho tôi!”.
Phong Tín Tử đột nhiên đứng dậy, đẩy các đệ tử ở xung quanh ra.
“Sư phụ…”.
Bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bà ta.
“Nếu tôi đã thua thì tôi nên khuất phục giáo chủ, mọi trừng phạt giáo chủ dành cho tôi đều dựa trên lợi ích của giáo ta, mọi người không được phản đối! Cút ra hết!”.
Phong Tín Tử quát lên.
Bọn họ khóc lóc, không ngừng lau nước mắt, hiện trường tràn ngập tiếng gào khóc.
Phong Tín Tử bước lên phía trước một bước, quỳ trước mặt Lâm Chính, dập đầu với anh.
Hành động này hoàn toàn tỏ rõ thái độ của Phong Tín Tử…
Các đệ tử thấy vậy lập tức chạy tới, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
“Giáo chủ! Xin hãy tha cho sư phụ tôi!”.
“Chỉ cần giáo chủ đồng ý tha cho sư phụ tôi, người của Bách Thảo Đường chúng tôi sẵn lòng tận trung với giáo chủ mãi mãi!”.
“Giáo chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!”.
Bọn họ khẩn thiết cầu xin, khóc lóc.
Nhưng… Lâm Chính vẫn lặng im.
“Các người thừa nhận tôi là giáo chủ rồi sao?”.
Anh nhìn chằm chằm người của Bách Thảo Đường, nhàn nhạt lên tiếng.
“Giáo chủ!”.
“Đưa Phong Tín Tử đi!”, Lâm Chính quát khẽ.
“Không!”.
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chương 1209: Chữa trị cho bà
Lâm Chính gần như không nể tình, Phong Tín Tử lập tức được đưa đi.
Giáo chúng ở đây đều kinh hãi.
Còn người của Bách Thảo Đường thì đã khóc lóc om sòm từ lâu.
“Khốn nạn!”.
Một đệ tử lại không kiên nhẫn được nữa, hai mắt đỏ máu, phát điên lao về phía Lâm Chính: “Tôi liều mạng với anh!”.
“Cậu làm gì vậy?”.
“Muốn chết!”.
Lưu Mã quát lớn, nhảy vọt lên, đạp cho đệ tử kia một đạp.
Rầm!
Người đó bị đạp ngã ra đất, lộn nhào mấy vòng, mặt mày xám xịt.
“Hứa sư đệ!”.
Mọi người vội vàng chạy tới, dìu đệ tử đó dậy.
“Người đâu, dẫn kẻ có ý đồ làm hại giáo chủ này xuống cho tôi, lập tức chém đầu!”, Lưu Mã nổi giận quát.
“Tuân lệnh!”.
Mấy đệ tử tinh nhuệ lập tức rút kiếm đi tới.
“Đừng mà!”.
“Giáo chủ, xin hãy tha mạng!”.
“Tính tình Hứa sư đệ nóng nảy, xúc phạm tới giáo chủ, cầu xin giáo chủ tha cho cậu ấy một đường sống!”.
Người của Bách Thảo Đường quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, ai nấy hét lên khản cả họng.
“Dừng tay hết đi!”.
Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng.
“Giáo chủ…”.
“Bọn họ chỉ là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, vì nhất thời kích động mà làm ra một vài chuyện ngu xuẩn. Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi không trách bọn họ”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… giáo chủ, nếu cậu bỏ qua như vậy, e rằng không thể phục chúng, nhiều người sẽ vì chuyện này mà nảy sinh nghi ngờ với uy nghiêm của giáo chủ”, Lưu Mã cẩn trọng nói.
Vì sao Lâm Chính lại trừng phạt nghiêm Phong Tín Tử? Chẳng qua là vì tạo dựng uy tín.
Anh muốn giết gà dọa khỉ, để tất cả người của Đông Hoàng Giáo nhìn thấy, giáo chủ anh không phải người nhân từ nương tay.
Nhưng Lâm Chính biết đạo lý phải vừa đấm vừa xoa.
Nếu đuổi tận giết tuyệt người của Bách Thảo Đường thì sẽ khiến bọn họ tạo phản, khiến mọi người nghi ngờ sự độ lượng của anh, sau đó tạo thành sự bất ổn trong nội bộ Đông Hoàng Giáo.
Do đó, anh không thể ra tay với những đệ tử này.
“Sao? Ông cảm thấy uy tín của tôi được tạo nên từ mạng của những đệ tử này à?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
“Không không, giáo chủ, tôi không có ý đó!”, Lưu Mã vội vàng nói, liên tục kêu “tha tội”.
“Chuyện này dừng ở đây. Đệ tử Bách Thảo Đường các người mau chóng đi theo tôi chữa trị cho các giáo chúng bị thương! Tôi nói trước, nếu vẫn còn ai tiếp tục gây chuyện thì đừng trách tôi ác độc!”.
Lâm Chính quát khẽ, sau đó phất tay, ra hiệu mọi người tiếp tục làm việc.
Bách Thảo Đường dần dần khôi phục yên tĩnh.
Lâm Chính cũng bắt đầu bắt tay cùng Bách Thảo Đường và người của các đường khác xử lý vết thương cho giáo chúng, đồng thời chỉnh đốn các phe phái, duy trì sự ổn định trong giáo.
“Người tiếp theo”.
Lâm Chính khám xong cho một nhóm giáo chúng, sau đó lại hô lên.
Lưu Mã lập tức sắp xếp người của một đường nọ đi vào.
Nhưng những người đó vừa đến, Lâm Chính chợt nhíu mày.
Đám người này lại là nhóm người Trịnh Lạc.
Lúc này bọn họ đều bị thương, vô cùng chật vật.
Mặc dù bọn họ không tranh đoạt nhẫn Đông Hoàng, nhưng rõ ràng bọn họ đã bị tấn công, tình hình không hề lạc quan.
“Ồ? Tưởng Xà?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều.
“Giáo… giáo chủ…”, Tưởng Xà tái mặt, nhưng lại xấu hổ cúi đầu.
Thật ra giờ phút này, tâm trạng mọi người của Thanh Hà Đường vô cùng phức tạp.
Bọn họ có ai ngờ được, người được bọn họ đưa đến Đông Hoàng Giáo lại trở thành người thắng cuộc ở đại hội Đông Hoàng, một mạch lấy được nhẫn Đông Hoàng, ngồi lên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?
Tưởng Xà rất muốn đưa mọi người rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
Nhưng… lúc trước khi đại hội mở ra, bọn họ đã bị cướp, đa số bị thương, thậm chí ngay cả Trịnh Lạc cũng bị thương nghiêm trọng.
Lúc này hoàn toàn không thể rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
Con đường duy nhất của bọn họ chính là đến Bách Thảo Đường, tìm Lâm Chính chữa trị.
Cho nên Tưởng Xà chỉ đành mặt dày đến đây.
“Chỗ nào không khỏe?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
“Vùng bụng… và chân…”, Tưởng Xà khẽ giọng nói.
Lâm Chính kiểm tra sơ qua, sau đó nói: “Đắp chút thuốc, sau đó để người của Bách Thảo Đường xử lý vết thương giúp cô một lúc, tịnh dưỡng vài tháng là không sao nữa”.
“Cảm ơn… Cảm ơn giáo chủ…”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng… Vâng… giáo chủ”.
Đám người Tưởng Xà run lẩy bẩy nói.
Trong lòng bọn họ đang rất phức tạp.
Nếu khi xưa bọn họ không rời khỏi Thanh Hà Đường mà chọn đứng cùng thuyền với Lâm Chính, e rằng bây giờ Thanh Hà Đường đã là phe phái số một ở Đông Hoàng Giáo, còn bọn họ… cũng sẽ đứng trên vạn người.
Chỉ tiếc thế giới này không có nếu như…
Tưởng Xà rất muốn biết Lâm Chính có thái độ thế nào với bọn họ, nhưng bọn họ không hề biết Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm đến đám người họ.
Mấy ngày nay Lâm Chính vẫn luôn xử lý vết thương cho những người bị thương trong Đông Hoàng Giáo.
Tính toán thời gian thì cũng nên quay về rồi.
Trong cung Đông Hoàng.
“Giáo chủ! Người đã được đưa tới đây!”, Lưu Mã đi tới, cung kính nói với Lâm Chính.
“Khiêng vào đây đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vẫy tay.
Một bà lão gầy như cây củi khô, tuổi già sức yếu được khiêng vào.
Người đó… chính là Phong Tín Tử.
Lúc này bà ta đã bị đánh gãy hai tay hai chân, giống như người tàn phế.
“Lấy châm lại đây”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vội vàng chạy đi.
Chốc lát sau, ông ta cung kính nâng châm bạc tiến tới.
“Cậu định… làm gì?”, Phong Tín Tử gian nan mở hai mắt ra, khản giọng hỏi.
“Chữa trị cho bà”.
Lâm Chính đáp.
Chương 1210: Khai chiến
Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý vừa đấm vừa xoa.
Phong Tín Tử có uy tín rất cao trong giáo chúng, nhiều giáo chúng Đông Hoàng Giáo được Phong Tín Tử cứu mạng. Nếu giết bà ta, chắc chắn sẽ khiến nhiều giáo chúng bất mãn.
Có lẽ lúc đó bọn họ không thể hiện ra, giấu ở trong lòng, nhưng như vậy cũng chôn giấu mầm họa.
Mặc dù Lâm Chính rất ghét Phong Tín Tử, nhưng anh cũng phải lấy đại cục làm trọng.
Đương nhiên, nếu khi trước không trừng phạt Phong Tín Tử nghiêm khắc, uy tín của giáo chủ anh sẽ mất hết. Vì vậy, anh cho người đánh tàn phế hai tay hai chân Phong Tín Tử, nhốt vào tử lao, nhưng lại không giết bà ta.
Không giết bà ta là có mục đích khác.
“Chữa trị cho tôi… Cậu… Cậu nói… Cậu sẽ chữa trị cho tôi?”, Phong Tín Tử hé mắt, yếu ớt nói.
Đôi mắt mờ đục lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao? Bà cảm thấy rất lạ à?”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa nói.
Phong Tín Tử im lặng trong chốc lát, hỏi: “Vì sao?”.
“Bà sống thì mới có thể giúp Đông Hoàng Giáo ổn định. Tôi vừa mới kế vị giáo chủ Đông Hoàng Giáo, điều tôi cần là sự bình ổn trong giáo. Nếu không, một khi đại khai sát giới, thực lực của Đông Hoàng Giáo sẽ giảm đi đáng kể. Bây giờ Đông Hoàng Giáo đã như mặt trời chiều, đầy rẫy vết thương, không chịu nổi giày vò! Tôi cứu bà là cho Đông Hoàng Giáo một cơ hội, cũng cho bà một cơ hội!”.
“Cậu nói đúng… Nhưng cậu nói cho Đông Hoàng Giáo một cơ hội… là ý gì?”, Phong Tín Tử thận trọng hỏi.
“Khó hiểu lắm sao?”, Lâm Chính thuận miệng đáp lại một câu.
Phong Tín Tử sững sờ, giống như đoán được điều gì, cảm thấy kinh hãi.
Lâm Chính cứu bà ta là để ổn định Đông Hoàng Giáo.
Nếu trong giáo bất ổn, xảy ra bạo loạn, cách duy nhất có thể bãi bình chỉ có một!
Giết!
Chỉ có dùng thủ đoạn sắt đá mới có thể trấn áp phản loạn, ổn định cục diện.
E rằng giáo chủ Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng trấn áp Đông Hoàng Giáo bằng máu tanh.
Phong Tín Tử cảm thấy da đầu tê rần, lúc này mới ý thức được tâm tư của vị giáo chủ trước mắt không non nớt như bề ngoài của anh…
Nhưng bà ta cũng cảm thấy may mắn, giáo chủ xem như vẫn còn lý trí, vẫn còn đang cứu vãn mọi chuyện.
“Tôi… Tôi biết rồi, cảm ơn… giáo chủ…”, Phong Tín Tử gian nan nuốt nước bọt, nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính khẽ gật đầu, tiếp tục chữa trị.
Cứ vậy qua khoảng nửa tiếng, Lâm Chính thu châm, bó thuốc.
“Tình trạng của bà tương tự như Trương Tông Nghĩa. Tôi đã dùng khí ổn định xương cốt trên người bà. Bây giờ bà đã có khả năng cử động, nhưng nếu muốn chữa lành hoàn toàn thì còn phải tĩnh dưỡng một tháng. Tôi đã chuẩn bị cho bà một ít thuốc, bà dùng thuốc theo đơn tôi viết, một tháng sau, bà sẽ hồi phục hoàn hảo như trước”.
Nghe xong những câu này, trên mặt Phong Tín Tử tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Giáo chủ, cậu… cậu nói thật sao? Một tháng là tôi có thể hồi phục như trước?”.
“Hơi chậm, bà hãy nhẫn nhịn một chút”.
“Chậm?”.
Phong Tín Tử suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Vậy mà còn chậm?
Bà ta biết rõ tay chân mình đã gãy đến mức độ nào.
Đây không những là xương gãy, mà gân mạch cũng bị vỡ nát.
Có thể nói trước đó bà ta hoàn toàn bại liệt, hai tay hai chân không còn cảm giác. Thế nhưng, vị giáo chủ này lại có thể giúp hai tay hai chân bà ta khôi phục khả năng cử động trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, còn nói trong vòng một tháng bà ta có thể hồi phục hoàn hảo như xưa…
Thật là khoa trương.
“Sao? Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính liếc nhìn bà ta.
“Không… không vấn đề, không có vấn đề gì…”, Phong Tín Tử vội nói.
“Nếu không có vấn đề gì thì quay về Bách Thảo Đường nghỉ ngơi đi. Nói với đệ tử Bách Thảo Đường đừng khiêu khích quyền uy của tôi, nếu không, sẽ không còn là cảnh cáo nữa đâu, rõ chưa?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Rõ, rõ… thưa giáo chủ, tôi… tôi xin cáo lui trước”.
Phong Tín Tử vội nói, lúc này trên gương mặt bà ta ngoài cung kính ra thì cũng chỉ còn sự cung kính.
Phong Tín Tử được dìu đi, Lâm Chính ngồi một mình trong cung Đông Hoàng.
Một lát sau, Lưu Mã đã rời khỏi lại đi vào.
Nhưng lần này ông ta đẩy theo một chiếc xe lăn vào cung Đông Hoàng.
Trên xe lăn là một ông lão đầu tóc bạc phơ, sắc mặt trắng bệch.
Ông lão để trần thân trên, nhưng lại dùng băng gạc băng bó, khí tức ông ta rất yếu ớt, mạch đập cũng yếu, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Sau khi vào cung Đông Hoàng, Lưu Mã lập tức cung kính lùi sang một bên.
Lâm Chính quay người, nhìn về phía ông lão kia.
Ông lão cũng hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Không ngờ phải không? Người mà ông trung thành tận tâm cuối cùng lại là người muốn giết chết ông!”, Lâm Chính cười nhạt nhìn ông lão.
“Người tôi muốn giết chết rốt cuộc lại là người cứu tôi một mạng, quả nhiên… lòng người khó đoán!”, ông lão nhẹ giọng than.
“Nhà họ Đường đã phản bội ông, bọn họ cũng không đáng để ông trung thành. Tôi bảo đảm tính mạng cho ông, cho ông một cuộc sống mới, bây giờ ông có sẵn lòng trung thành với tôi không?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm ông lão, bình tĩnh hỏi.
Ông lão hít sâu một hơi, sau đó hơi cúi đầu.
“Cậu đã là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, Đông Hoàng Thần Quân của chúng tôi. Dù cậu là ai, tôi cũng sẵn sàng đi theo cậu, cho đến lúc chết!”.
“Tốt lắm! Quả nhiên tôi không nhìn lầm ông”.
Lâm Chính phất tay, lên tiếng: “Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi Đông Hoàng Giáo. Trong thời gian tôi không ở đây, chuyện lớn nhỏ của Đông Hoàng Giáo sẽ cho ông và Lưu Mã toàn quyền phụ trách, rõ chưa?”.
“Giáo chủ, cậu định đi đâu?”, Lưu Mã ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ông ta.
Lưu Mã run rẩy toàn thân, bấy giờ mới ý thức được mình hỏi việc không nên hỏi, vội vàng quỳ xuống lạy: “Thuộc hạ nhiều lời, mong giáo chủ thứ tội!”.
“Thời gian tôi rời khỏi, các ông mau chóng đưa toàn bộ giáo phái đi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, rõ chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuẩn bị chiến đấu?”.
“Đúng, chuẩn bị chiến đấu!”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng.
“Giáo chủ, đại hội Đông Hoàng vừa mới kết thúc, cục diện trong giáo vừa mới ổn định, lúc này mà chuẩn bị chiến đấu… Chúng ta sẽ khai chiến sao? Nếu vậy thì không thích hợp cho lấm!”, ông lão cũng là thái thượng trưởng lão hạ giọng nói.
“Không thích hợp? Không, ông sai rồi, lúc này cần phải chuẩn bị chiến đấu! Phải để toàn bộ Đông Hoàng Giáo nhất trí đối ngoại, nếu không thì giáo phái sẽ mất ổn định”.
“Vì sao?”.
“Đại hội Đông Hoàng mở ra khiến cho rất nhiều phe phái tích lũy ân oán. Mặc dù tôi đã là giáo chủ, nhưng kinh nghiệm không nhiều, uy tín không đủ. Ân oán giữa các phe phái rất khó xóa bỏ, tôi không muốn dùng vũ lực trấn áp các phe phái đó bắt bọn họ khuất phục. Tuy nhiên, nếu không dùng vũ lực thì chỉ có thể dời điểm mâu thuẫn đi nơi khác. Lúc này, nhất trí đối ngoại là cách duy nhất để Đông Hoàng Giáo đoàn kết!”, Lâm Chính nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu.
“Vậy thì giáo chủ, cậu định khai chiến với ai?”, Nguyên Tinh hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc, sau đó thốt ra bốn chữ.
“Thế gia Nam Cung!”.
“Cố làm ra vẻ? Phong trưởng lão, ý bà là sao?”.
“Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thủ pháp này của cậu không phải là chữa trị cho người bị thương!”.
“Sao bà lại nói vậy?”.
“Đời này tôi chưa bao giờ thấy người nào châm cứu như cậu cả”.
“Bà chưa bao giờ thấy? Nhưng không có nghĩa là không có!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này còn nhiều thứ bà chưa từng thấy lắm, chẳng lẽ nó đều không tồn tại sao?”.
“Cậu…”
“Phong trưởng lão, nén hương sắp cháy hết rồi, nếu bà không tiếp tục chữa trị, với số lượng hiện giờ thì hình như tôi thắng rồi đấy”.
Lâm Chính vừa tiếp tục chữa trị cho các đệ tử, vừa nói.
Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi, vốn còn định tiếp tục gây sự, nhưng thấy rất nhiều giáo chúng vẫn đang chờ đợi nhìn bà ta với ánh mắt khẩn thiết, cuối cùng vẫn cắn răng đi tới, tiếp tục khám chữa.
Vù!
Gió nhẹ thổi qua.
Chút hương cuối cùng hóa thành tro bụi, bay đi cùng gió.
Đệ tử đứng bên cạnh canh lư hương lập tức lớn tiếng hô: “Hết giờ! Hai bên dừng tay!”.
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền dừng ngay lại.
Phong Tín Tử lại ném mạnh châm bạc trong tay lên bàn.
“Tôi nghĩ kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người gật đầu.
“Trong thời gian một nén hương, giáo chủ tổng cộng chữa được cho 465 người bị thương, Phong trưởng lão chữa được cho 78 người. Theo quy tắc cuộc thi, người giành chiến thắng là giáo chủ!”, Lưu Mã bước tới, lớn tiếng hô.
Lưu Mã vừa dứt lời, những người phía sau ông ta đều kêu lên.
“Giáo chủ vạn tuế!”.
“Giáo chủ uy võ!”.
Đám người này hướng về Lâm Chính, nên đương nhiên sẽ hoan hô cổ vũ anh. Ngoài ra còn có các đệ tử được Lâm Chính chữa trị.
Phía Bách Thảo Đường thì không khí âm trầm.
“Phong trưởng lão, bà còn gì để nói nữa không? Bây giờ thì bà phục rồi chứ?”, Lâm Chính nhìn Phong Tín Tử, sắc mặt lạnh tanh.
Thực ra anh không có hứng thú với Phong Tín Tử, ngay cả Bách Thảo Đường anh cũng không quan tâm lắm.
Dù sao nếu thực sự nói tới y thuật, thì học viện Huyền Y Phái còn mạnh hơn Bách Thảo Đường rất nhiều.
Phải biết rằng, học viện Huyền Y Phái do đích thân anh dạy dỗ, y thuật sao có thể kém được chứ?
Ngặt nỗi Bách Thảo Đường có uy vọng quá cao trong Đông Hoàng Giáo, sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa vượt cả ba cung lớn. Nếu anh không xử lý được Bách Thảo Đường, cho dù anh ngồi được vào vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, thì chắc chắn cũng sẽ không ổn định. Đến lúc trong giáo đại loạn thì phiền phức to.
Đối mặt với những lời nói của Lâm Chính, Phong Tín Tử siết chặt nắm tay, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng.
Nhưng sự thật rành rành ra đó, bà ta không muốn nhận thua cũng không được.
“Giả dối! Tất cả đều là giả dối!”.
Đúng lúc này, một đệ tử của Bách Thảo Đường bỗng đứng ra.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh ta.
“Lý Lãng, cậu nói cái gì vậy?”, Lưu Mã lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng! Lập tức quay về chỗ cho tôi!”.
“Lưu Mã đại nhân, lẽ nào ông muốn tôi để mặc sự giả dối và cạm bẫy này mà không vạch trần? Để mặc cho sư phụ tôi thân bại danh liệt?”, đệ tử tên Lý Lãng kia tức giận nói.
“Giả dối và cạm bẫy? Lý Lãng, ý cậu là sao?”, Lưu Mã nhíu mày hỏi.
“Hừ, ý gì à? Lưu Mã đại nhân, các ông vẫn không biết sao? Vừa rồi những đệ tử được giáo chủ chữa trị… trên thực tế là bị giáo chủ xui khiến, cố ý nói mình đã được chữa khỏi”, Lý Lãng lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?”, hơi thở của Lưu Mã như nghẹn lại.
Tất cả mọi người đều để lộ sắc mặt khó tin.
“Lý Lãng, tôi cảnh cáo anh, cơm thì có thể ăn bừa, nhưng đừng có nói bừa! Anh đang nghi ngờ giáo chủ sao?”.
“Lý Lãng, anh thật là to gan!”.
“Bách Thảo Đường các anh làm sao vậy? Muốn tạo phản à?”.
Mọi người tức giận quát.
Người của Bách Thảo Đường thật là quá đáng!
Tuy vị giáo chủ này mới lên chức, nhưng dù sao cũng là giáo chủ, sao anh ta có thể nói những lời như vậy chứ?
“Lý Lãng tôi có gì nói nấy, nếu đắc tội với giáo chủ thì tôi có thể lấy cái chết để tạ tội. Nhưng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này thì Lý Lãng tôi không thể giả điếc làm ngơ được! Tôi nhất định phải vạch trần âm mưu!”, Lý Lãng lớn tiếng quát, lời nói đầy chính nghĩa.
Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử của Bách Thảo Đường cũng đều hô lên.
“Ủng hộ Lý Lãng sư huynh!”.
“Lý Lãng sư huynh là số một!”.
“Anh không cô độc đâu! Chúng tôi ủng hộ anh!”.
Tiếng hô không dứt.
“Lý Lãng, cậu có gì thì hãy nói nấy! Cùng lắm thì tôi lấy mạng ra đền! Chứ tôi tuyệt đối cũng không chấp nhận loại y thuật lừa đảo này!”, Phong Tín Tử cũng không nhịn được nữa, hừ một tiếng.
Xem ra người của Bách Thảo Đường đã bất chấp tất cả.
“Tạo phản rồi! Các người muốn tạo phản rồi!”.
Lưu Mã tức điên lên, lập tức quay lại, nói với Lâm Chính: “Giáo chủ, loại phản nghịch như vậy thì cần gì phải giữ lại? Không giết bọn họ thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta sẽ không bao giờ được yên ổn!”.
“Giết?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới: “Tôi muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi nghĩ dùng y thuật đánh bại bọn họ sẽ khiến mọi người tin phục hơn”.
“Nhưng…”
“Ông yên tâm, vàng thật không sợ lửa! Lý Lãng, vừa rồi những lời anh nói ám chỉ tôi đã sắp xếp những đệ tử này từ trước, để sau khi được tôi châm cứu xong, bọn họ sẽ giả vờ là được tôi chữa khỏi, có đúng như vậy không?”.
“Đương nhiên rồi!”, Lý Lãng lớn tiếng đáp.
“Anh có chứng cứ chứng minh bọn họ bị tôi xui khiến, diễn kịch với tôi không?”.
“Chứng cứ? Tôi không có, nhưng tôi nghĩ cũng không cần! Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây là một vở kịch!”, Lý Lãng hừ một tiếng.
“Vậy là anh không có chứng cứ?”.
“Không có thì sao nào?”.
“Nhưng tôi có chứng cứ!”, Lâm Chính bỗng nói.
“Hử?”, Lý Lãng có chút ngạc nhiên.
“Tôi có chứng cứ chứng minh đây là y thuật của tôi, chứ không phải là lừa đảo”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đám người của Bách Thảo Đường đều không khỏi run rẩy.
Chương 1207: Anh chính là thần!
Bọn họ kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Nhất là các đệ tử của Bách Thảo Đường, đầu óc ai nấy vang ong ong, cảm thấy tình hình không ổn.
Lý Lãng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Giáo chủ Lâm, anh có chứng cứ gì chứng minh những gì anh vừa dùng là y thuật?”.
“Chuyện này rất đơn giản”.
Lâm Chính quay người, nhìn về phía bên kia.
Lưu Mã ngây ra một lúc, nhìn ra sau lưng mình. Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, lập tức đi tới, nhấc một giáo chúng ra ngoài.
“Ể? Lưu Mã đại nhân, ông đang làm gì vậy?”.
Giáo chúng đó sửng sốt.
Người bên cạnh cũng la lên.
“Lưu Mã đại nhân, trước kia Trương sư đệ bảo vệ trưởng lão mà bị thương nặng, xương cốt cả người rạn nứt, gần như bại liệt không thể động đậy, ông đừng giày vò cậu ấy nữa!”.
“Lưu Mã đại nhân, xin hãy thả Trương sư đệ xuống!”.
“Bây giờ cậu ấy cần phải nghỉ ngơi”.
Bọn họ tiến lên, muốn ngăn Lưu Mã lại.
Người gãy xương như thế này nếu cử động lung tung, chưa nói tới có bị thương nặng thêm hay không, chỉ riêng cảm giác đau đớn khi bị chạm đến vết thương cũng đủ khiến người bị thương đau muốn chết đi sống lại.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
“Mọi người không cần lo lắng, anh ta không sao”.
Bọn họ ngạc nhiên, ngây người nhìn anh.
Lưu Mã ôm sư đệ đó đến trước mặt mọi người, đặt lên mặt đất.
Lâm Chính đi tới, chỉ vào giáo chúng Trương Tông Nghĩa đang nằm dưới đất, lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều không lạ gì người này nhỉ?”.
“Không lạ”.
“Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!”.
“Chuyện của cậu ta đã truyền khắp Đông Hoàng Giáo chỉ trong nửa ngày”.
“Trương sư đệ là một người rất trung thành!”.
Không ít người đồng loạt giơ ngón cái, tán thưởng anh ta.
Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường. Phi Ưng Đường phụ trách canh phòng cấm địa trong giáo, không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Đại hội Đông Hoàng mở ra, không ít người chú ý đến cấm địa của Đông Hoàng Giáo.
Phải biết trong cấm địa chôn cất không ít nguyên lão và giáo chủ các đời của Đông Hoàng Giáo, các bảo bối chôn theo trong đó đều là vật hiếm có. Những kẻ trộm cắp cảm thấy mình không thể nào đoạt được nhẫn Đông Hoàng nên quyết định đến kiếm chút lợi ích ở cấm địa.
Phó Phi Ưng, đường chủ của Phi Ưng Đường, từ lâu đã ra lệnh canh phòng cấm địa. Ban đầu chỉ có một hai nhóm người trộm cắp đến, ông ta còn chống cự, ngăn cản đám trộm cắp xông vào cấm địa.
Nhưng trộm cắp càng lúc càng nhiều, Phó Phi Ưng bèn dẫn theo vài đệ tử nhát gan chạy trước.
Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp thất thủ.
Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đã đứng ra, dẫn dắt những đệ tử còn lại ngoan cường chiến đấu, đến nỗi xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt chút nữa chết trước cấm địa. Cho đến khi Thất trưởng lão dẫn theo đệ tử đến chi viện mới giải quyết được đám trộm cắp đó.
Sự tích Trương Tông Nghĩa thà chết không lui, thề chết bảo vệ cấm địa, bảo vệ hài cốt của tiên tổ nhanh chóng truyền khắp Đông Hoàng Giáo, còn anh ta đương nhiên cũng trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.
“Mọi người đều biết xương cốt của Trương Tông Nghĩa đều đã gãy nát, nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi. Vừa rồi tôi cũng đã tiến hành chữa trị cho anh ta một lần nữa, tôi nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy đúng chứ?”.
Lâm Chính nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn vào Lý Lãng.
“Chuyện đó…”, Lý Lãng biến sắc, không biết nên trả lời thế nào.
“Sao? Các người không thừa nhận chuyện này luôn sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo, chuyện như vậy chúng tôi không thể phủ nhận! Nhưng chuyện này có thể chứng minh điều gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy?”, Phong Tín Tử đứng ra, lạnh lùng nói.
Bà ta dứt lời, các đệ tử đều che miệng cười.
“Động tới gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, đây là lời từ xa xưa. Huống hồ, xương Trương Tông Nghĩa đã bị gãy nát, một trăm ngày cũng không khỏi được. Bây giờ mới được bao lâu, anh ta còn bảo đứng dậy, thế không phải là nói đùa hay sao?”.
“Còn không phải à? Trừ khi giáo chủ của chúng ta biết pháp thuật, nếu không, Trương sư đệ không thể đứng dậy được”.
“Phải”.
Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt giễu cợt.
Bọn họ không nghĩ người đã bị thương đến như vậy mà Lâm Chính còn có cách chữa trị.
Giây sau, Lâm Chính lên tiếng.
“Trương Tông Nghĩa, anh đứng dậy đi”.
Anh vừa dứt lời, tiếng cười xung quanh im bặt.
Trương Tông Nghĩa cũng sững sờ.
Anh ta nằm trên cáng, mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính, há miệng nói: “Giáo chủ, tôi… tôi đã thành ra thế này rồi, anh… anh còn bắt tôi đứng dậy thế nào?”.
“Anh cứ thử đứng dậy đi”, Lâm Chính nói.
“Thử?”, Trương Tông Nghĩa há miệng, hơi sửng sốt.
“Giáo chủ Lâm, cậu làm vậy chẳng phải là làm khó người khác sao? Xương của cậu ta đã gãy nát, cậu còn bắt cậu ta đứng dậy? Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được không? Cậu muốn vết thương của cậu ta nặng thêm sao?”, Phong Tín Tử lập tức quát giận.
“Xương của anh ta đúng là đã gãy nát, nhưng tôi đã chữa khỏi!”.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Trương Tông Nghĩa, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng sợ, thử đứng dậy xem! Anh yên tâm, không hề gì đâu!”.
Trương Tông Nghĩa ngơ ngác nhìn Lâm Chính, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử đứng dậy một cách cẩn thận.
Anh ta nhẹ nhàng di chuyển chân, không dám cử động lung tung, sợ ảnh hưởng vết thương, khiến anh ta đau đến chết đi sống lại.
Anh ta không dám chịu đựng cơn đau lúc gãy xương nữa.
Nhưng bây giờ anh ta càng mong mỏi có thể đứng dậy.
Anh ta hướng tới chủ nghĩa anh hùng, chỉ mong bản thân có thể chạy nhảy bình thường, cử động tự nhiên giống như trước kia.
Do đó, anh ta lấy hết dũng khí, mặc kệ cơn đau gần như xé rách linh hồn lúc trước, lại di chuyển hai chân lần nữa, ngồi dậy.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh im lặng.
Trương Tông Nghĩa cũng ngẩn ngơ.
Anh ta ngơ ngác nhìn hai chân mình, nhìn hai tay mình, sau đó nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Tông Nghĩa thận trọng bò dậy, đứng thẳng người lên…
Người của Bách Thảo Đường đều ngạc nhiên.
Đám người Lý Lãng mở to mắt, dường như hóa đá.
Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Tôi có thể đứng lên rồi… Tôi có thể đứng lên rồi!”.
Tâm trạng của Trương Tông Nghĩa dần mất kiểm soát, vô cùng mừng rỡ, sau đó lại khóc lóc nức nở.
Anh ta cứ nghĩ cả đời mình sẽ phải trải qua ở trên giường.
Phải biết là khi anh ta được đưa đến đây, Phong Tín Tử đã nói rõ không nhất định có thể chữa khỏi, phải xem sự hồi phục sau này. Hồi phục tốt thì còn có thể xuống giường, không tốt thì cả đời này chỉ có thể sống trên giường.
Trương Tông Nghĩa rất lo lắng, trong lòng cũng không còn niềm tin.
Nhưng anh ta không ngờ, chỉ mới một ngày… anh ta đã có thể xuống giường đi lại.
Đây đúng là kỳ tích!
Thần linh hạ phàm!
“Thần! Thần! Giáo chủ! Anh chính là thần linh của tôi!”.
Trương Tông Nghĩa quỳ xuống, dập đầu khóc lóc với Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới, một tay dìu anh ta dậy, sau đó nói với Lý Lãng và các đệ tử Bách Thảo Đường: “Còn ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?”.
Người của Bách Thảo Đường câm lặng.
“Còn ai cảm thấy y thuật của tôi không bằng Phong Tín Tử nữa không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Hiện trường lại im lặng…
Chương 1208: Bà có phục không?
Hiện trường im ắng vô thanh.
Mọi người đều bị chuyện Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy làm kinh ngạc, một hồi lâu không ai lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Mã mới lên tiếng.
“Trưởng lão Phong, bây giờ bà còn gì để nói không? Nếu đổi lại là bà, bà cảm thấy bà có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa không?”.
Phong Tín Tử nghe vậy, âm thầm cắn răng, không lên tiếng.
“Giáo chủ dùng thuật châm cứu của riêng cậu ấy, một lần chữa khỏi cho hơn bốn trăm người, còn bà chỉ có hơn bảy mươi người! Phong Tín Tử, y thuật của bà không bằng giáo chủ, bà lấy đâu ra mặt mũi để nghi ngờ giáo chủ ở đây? Bà dĩ hạ phạm thượng, nhiều lần xúc phạm giáo chủ! Bây giờ bà còn không nhận tội?”, Lưu Mã lớn tiếng quát.
Phong Tín Tử sa sầm mặt, không nói gì.
“Quỳ xuống!”.
Lâm Chính tiến tới, lạnh lùng nhìn Phong Tín Tử.
“Dựa vào đâu?”, Phong Tín Tử phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.
“Dựa vào tôi là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!”.
“Giáo chủ? Vậy thì đã sao? Giáo chủ trước cũng không dám bắt tôi quỳ! Dựa vào đâu tôi phải quỳ trước một thằng nhóc như cậu?”, Phong Tín Tử nổi giận đùng đùng nói.
Bà ta vốn kiêu ngạo, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Thế nên bà không quỳ?”.
“Tôi không phục, tôi cũng không tin cậu có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa, chắc chắn chỉ là may mắn! Chúng ta so châm thuật thêm lần nữa!”, Phong Tín Tử gào lên, sau đó vung tay lên, muốn phóng những cây châm bạc về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo vèo…
Một lượng lớn châm bạc bay về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn khoan thai, hừ lạnh một tiếng, trở tay thò tới trước mặt. Những cây châm bạc bay về phía anh được anh chụp vào tay.
“Cái gì?”.
Phong Tín Tử vô cùng kinh ngạc.
“Phong Tín Tử, châm pháp của bà chỉ thế thôi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, khẽ đưa tay lên.
Những cây châm bạc đó lại bay về phía Phong Tín Tử lần nữa.
“Hả?”.
Phong Tín Tử sợ đến mức liên tục lùi lại, vô cùng hoảng hốt, vội vàng ôm đầu, sợ những cây châm bạc đó đâm vào tử huyệt của bà ta.
Nhưng châm bạc lại bay sát qua bên cạnh bà ta, đâm vào đá cẩm thạch ở phía sau.
Chỉ trong chốc lát, châm bạc đã chui vào trong đá cẩm thạch, đâm thủng một lỗ châm nho nhỏ, không thấy châm đâu nữa.
“Cái gì?”.
Đệ tử của Bách Thảo Đường thấy vậy, ai nấy sợ đến mức suýt chút nữa ngồi xụi lơ ra đất.
Đó là châm bạc đấy!
Thế mà Lâm Chính chỉ tùy tiện phất tay đã đâm xuyên châm bạc vào đá cẩm thạch?
Châm lực này, châm pháp này đúng là đáng sợ tột cùng!
Phong Tín Tử hoàn hồn lại, nhìn về phía đá cẩm thạch ở phía sau.
Đợi đến khi nhìn thấy mấy lỗ châm trên đá cẩm thạch, bà ta trở nên trầm mặc.
Chốc lát sau, bà ta hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Giáo chủ Lâm, tôi… tôi nhận thua…”.
Cho dù bà ta có kiêu ngạo đến thế nào, có tự cho mình là đúng thế nào cũng không thể phớt lờ châm thuật của anh!
Dù sao khoảng cách này thật sự quá lớn…
Bà ta biết rõ phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể tùy ý đánh một cây châm bạc mềm mỏng vào trong đá cẩm thạch.
Y thuật của vị giáo chủ này… đã có thể gọi là đỉnh cao…
Lâm Chính thản nhiên nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Bà phục rồi?”.
“Phục… Tôi phục… Y thuật của tôi… thật sự không bằng cậu…”, Phong Tín Tử khẽ giọng nói.
“Nếu đã như vậy thì đưa bà ta xuống đi!”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Lưu Mã.
Lưu Mã lập tức tiến lên.
“Phong Tín Tử, bà xem thường giáo chủ, dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha, lại có hiềm nghi dung túng đệ tử phản bội giáo! Theo giáo quy phải đánh gãy tay chân bà, nhốt vào tử lao, mãi mãi không được thấy mặt trời! Người đâu!”.
“Có!".
Ngay lập tức ở phía sau có đệ tử đứng dậy.
“Dẫn Phong Tín Tử xuống, đánh gãy tay chân bà ta, ném vào tử lao cho tôi!”, Lưu Mã quát lên.
“Vâng!”.
Mọi người lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
“Không được làm sư phụ tôi bị thương!”.
Đệ tử của Bách Thảo Đường sốt ruột, đồng loạt xông tới bảo vệ Phong Tín Tử.
“Các người làm gì vậy? Tạo phản sao? Nghe đây, ai dám ngăn cản thì xử lý theo tội phản bội! Giết chết không cần luận tội!”, Lưu Mã nổi giận, lập tức quát.
“Tuân lệnh!”.
Các giáo chúng đồng loạt rút kiếm ra, đi về phía các đệ tử của Bách Thảo Đường.
Những đệ tử này đa số đều học y, tuy có nhiều người cũng học võ, nhưng so với những người tu luyện võ công chân chính thì chênh lệch quá lớn, nếu giao đấu cũng sẽ bị áp đảo nghiêng về một bên.
“Tránh ra hết cho tôi!”.
Phong Tín Tử đột nhiên đứng dậy, đẩy các đệ tử ở xung quanh ra.
“Sư phụ…”.
Bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bà ta.
“Nếu tôi đã thua thì tôi nên khuất phục giáo chủ, mọi trừng phạt giáo chủ dành cho tôi đều dựa trên lợi ích của giáo ta, mọi người không được phản đối! Cút ra hết!”.
Phong Tín Tử quát lên.
Bọn họ khóc lóc, không ngừng lau nước mắt, hiện trường tràn ngập tiếng gào khóc.
Phong Tín Tử bước lên phía trước một bước, quỳ trước mặt Lâm Chính, dập đầu với anh.
Hành động này hoàn toàn tỏ rõ thái độ của Phong Tín Tử…
Các đệ tử thấy vậy lập tức chạy tới, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
“Giáo chủ! Xin hãy tha cho sư phụ tôi!”.
“Chỉ cần giáo chủ đồng ý tha cho sư phụ tôi, người của Bách Thảo Đường chúng tôi sẵn lòng tận trung với giáo chủ mãi mãi!”.
“Giáo chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!”.
Bọn họ khẩn thiết cầu xin, khóc lóc.
Nhưng… Lâm Chính vẫn lặng im.
“Các người thừa nhận tôi là giáo chủ rồi sao?”.
Anh nhìn chằm chằm người của Bách Thảo Đường, nhàn nhạt lên tiếng.
“Giáo chủ!”.
“Đưa Phong Tín Tử đi!”, Lâm Chính quát khẽ.
“Không!”.
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chương 1209: Chữa trị cho bà
Lâm Chính gần như không nể tình, Phong Tín Tử lập tức được đưa đi.
Giáo chúng ở đây đều kinh hãi.
Còn người của Bách Thảo Đường thì đã khóc lóc om sòm từ lâu.
“Khốn nạn!”.
Một đệ tử lại không kiên nhẫn được nữa, hai mắt đỏ máu, phát điên lao về phía Lâm Chính: “Tôi liều mạng với anh!”.
“Cậu làm gì vậy?”.
“Muốn chết!”.
Lưu Mã quát lớn, nhảy vọt lên, đạp cho đệ tử kia một đạp.
Rầm!
Người đó bị đạp ngã ra đất, lộn nhào mấy vòng, mặt mày xám xịt.
“Hứa sư đệ!”.
Mọi người vội vàng chạy tới, dìu đệ tử đó dậy.
“Người đâu, dẫn kẻ có ý đồ làm hại giáo chủ này xuống cho tôi, lập tức chém đầu!”, Lưu Mã nổi giận quát.
“Tuân lệnh!”.
Mấy đệ tử tinh nhuệ lập tức rút kiếm đi tới.
“Đừng mà!”.
“Giáo chủ, xin hãy tha mạng!”.
“Tính tình Hứa sư đệ nóng nảy, xúc phạm tới giáo chủ, cầu xin giáo chủ tha cho cậu ấy một đường sống!”.
Người của Bách Thảo Đường quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, ai nấy hét lên khản cả họng.
“Dừng tay hết đi!”.
Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng.
“Giáo chủ…”.
“Bọn họ chỉ là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, vì nhất thời kích động mà làm ra một vài chuyện ngu xuẩn. Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi không trách bọn họ”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… giáo chủ, nếu cậu bỏ qua như vậy, e rằng không thể phục chúng, nhiều người sẽ vì chuyện này mà nảy sinh nghi ngờ với uy nghiêm của giáo chủ”, Lưu Mã cẩn trọng nói.
Vì sao Lâm Chính lại trừng phạt nghiêm Phong Tín Tử? Chẳng qua là vì tạo dựng uy tín.
Anh muốn giết gà dọa khỉ, để tất cả người của Đông Hoàng Giáo nhìn thấy, giáo chủ anh không phải người nhân từ nương tay.
Nhưng Lâm Chính biết đạo lý phải vừa đấm vừa xoa.
Nếu đuổi tận giết tuyệt người của Bách Thảo Đường thì sẽ khiến bọn họ tạo phản, khiến mọi người nghi ngờ sự độ lượng của anh, sau đó tạo thành sự bất ổn trong nội bộ Đông Hoàng Giáo.
Do đó, anh không thể ra tay với những đệ tử này.
“Sao? Ông cảm thấy uy tín của tôi được tạo nên từ mạng của những đệ tử này à?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
“Không không, giáo chủ, tôi không có ý đó!”, Lưu Mã vội vàng nói, liên tục kêu “tha tội”.
“Chuyện này dừng ở đây. Đệ tử Bách Thảo Đường các người mau chóng đi theo tôi chữa trị cho các giáo chúng bị thương! Tôi nói trước, nếu vẫn còn ai tiếp tục gây chuyện thì đừng trách tôi ác độc!”.
Lâm Chính quát khẽ, sau đó phất tay, ra hiệu mọi người tiếp tục làm việc.
Bách Thảo Đường dần dần khôi phục yên tĩnh.
Lâm Chính cũng bắt đầu bắt tay cùng Bách Thảo Đường và người của các đường khác xử lý vết thương cho giáo chúng, đồng thời chỉnh đốn các phe phái, duy trì sự ổn định trong giáo.
“Người tiếp theo”.
Lâm Chính khám xong cho một nhóm giáo chúng, sau đó lại hô lên.
Lưu Mã lập tức sắp xếp người của một đường nọ đi vào.
Nhưng những người đó vừa đến, Lâm Chính chợt nhíu mày.
Đám người này lại là nhóm người Trịnh Lạc.
Lúc này bọn họ đều bị thương, vô cùng chật vật.
Mặc dù bọn họ không tranh đoạt nhẫn Đông Hoàng, nhưng rõ ràng bọn họ đã bị tấn công, tình hình không hề lạc quan.
“Ồ? Tưởng Xà?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều.
“Giáo… giáo chủ…”, Tưởng Xà tái mặt, nhưng lại xấu hổ cúi đầu.
Thật ra giờ phút này, tâm trạng mọi người của Thanh Hà Đường vô cùng phức tạp.
Bọn họ có ai ngờ được, người được bọn họ đưa đến Đông Hoàng Giáo lại trở thành người thắng cuộc ở đại hội Đông Hoàng, một mạch lấy được nhẫn Đông Hoàng, ngồi lên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?
Tưởng Xà rất muốn đưa mọi người rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
Nhưng… lúc trước khi đại hội mở ra, bọn họ đã bị cướp, đa số bị thương, thậm chí ngay cả Trịnh Lạc cũng bị thương nghiêm trọng.
Lúc này hoàn toàn không thể rời khỏi Đông Hoàng Giáo.
Con đường duy nhất của bọn họ chính là đến Bách Thảo Đường, tìm Lâm Chính chữa trị.
Cho nên Tưởng Xà chỉ đành mặt dày đến đây.
“Chỗ nào không khỏe?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
“Vùng bụng… và chân…”, Tưởng Xà khẽ giọng nói.
Lâm Chính kiểm tra sơ qua, sau đó nói: “Đắp chút thuốc, sau đó để người của Bách Thảo Đường xử lý vết thương giúp cô một lúc, tịnh dưỡng vài tháng là không sao nữa”.
“Cảm ơn… Cảm ơn giáo chủ…”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng… Vâng… giáo chủ”.
Đám người Tưởng Xà run lẩy bẩy nói.
Trong lòng bọn họ đang rất phức tạp.
Nếu khi xưa bọn họ không rời khỏi Thanh Hà Đường mà chọn đứng cùng thuyền với Lâm Chính, e rằng bây giờ Thanh Hà Đường đã là phe phái số một ở Đông Hoàng Giáo, còn bọn họ… cũng sẽ đứng trên vạn người.
Chỉ tiếc thế giới này không có nếu như…
Tưởng Xà rất muốn biết Lâm Chính có thái độ thế nào với bọn họ, nhưng bọn họ không hề biết Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm đến đám người họ.
Mấy ngày nay Lâm Chính vẫn luôn xử lý vết thương cho những người bị thương trong Đông Hoàng Giáo.
Tính toán thời gian thì cũng nên quay về rồi.
Trong cung Đông Hoàng.
“Giáo chủ! Người đã được đưa tới đây!”, Lưu Mã đi tới, cung kính nói với Lâm Chính.
“Khiêng vào đây đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vẫy tay.
Một bà lão gầy như cây củi khô, tuổi già sức yếu được khiêng vào.
Người đó… chính là Phong Tín Tử.
Lúc này bà ta đã bị đánh gãy hai tay hai chân, giống như người tàn phế.
“Lấy châm lại đây”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vội vàng chạy đi.
Chốc lát sau, ông ta cung kính nâng châm bạc tiến tới.
“Cậu định… làm gì?”, Phong Tín Tử gian nan mở hai mắt ra, khản giọng hỏi.
“Chữa trị cho bà”.
Lâm Chính đáp.
Chương 1210: Khai chiến
Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý vừa đấm vừa xoa.
Phong Tín Tử có uy tín rất cao trong giáo chúng, nhiều giáo chúng Đông Hoàng Giáo được Phong Tín Tử cứu mạng. Nếu giết bà ta, chắc chắn sẽ khiến nhiều giáo chúng bất mãn.
Có lẽ lúc đó bọn họ không thể hiện ra, giấu ở trong lòng, nhưng như vậy cũng chôn giấu mầm họa.
Mặc dù Lâm Chính rất ghét Phong Tín Tử, nhưng anh cũng phải lấy đại cục làm trọng.
Đương nhiên, nếu khi trước không trừng phạt Phong Tín Tử nghiêm khắc, uy tín của giáo chủ anh sẽ mất hết. Vì vậy, anh cho người đánh tàn phế hai tay hai chân Phong Tín Tử, nhốt vào tử lao, nhưng lại không giết bà ta.
Không giết bà ta là có mục đích khác.
“Chữa trị cho tôi… Cậu… Cậu nói… Cậu sẽ chữa trị cho tôi?”, Phong Tín Tử hé mắt, yếu ớt nói.
Đôi mắt mờ đục lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao? Bà cảm thấy rất lạ à?”, Lâm Chính vừa châm cứu vừa nói.
Phong Tín Tử im lặng trong chốc lát, hỏi: “Vì sao?”.
“Bà sống thì mới có thể giúp Đông Hoàng Giáo ổn định. Tôi vừa mới kế vị giáo chủ Đông Hoàng Giáo, điều tôi cần là sự bình ổn trong giáo. Nếu không, một khi đại khai sát giới, thực lực của Đông Hoàng Giáo sẽ giảm đi đáng kể. Bây giờ Đông Hoàng Giáo đã như mặt trời chiều, đầy rẫy vết thương, không chịu nổi giày vò! Tôi cứu bà là cho Đông Hoàng Giáo một cơ hội, cũng cho bà một cơ hội!”.
“Cậu nói đúng… Nhưng cậu nói cho Đông Hoàng Giáo một cơ hội… là ý gì?”, Phong Tín Tử thận trọng hỏi.
“Khó hiểu lắm sao?”, Lâm Chính thuận miệng đáp lại một câu.
Phong Tín Tử sững sờ, giống như đoán được điều gì, cảm thấy kinh hãi.
Lâm Chính cứu bà ta là để ổn định Đông Hoàng Giáo.
Nếu trong giáo bất ổn, xảy ra bạo loạn, cách duy nhất có thể bãi bình chỉ có một!
Giết!
Chỉ có dùng thủ đoạn sắt đá mới có thể trấn áp phản loạn, ổn định cục diện.
E rằng giáo chủ Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng trấn áp Đông Hoàng Giáo bằng máu tanh.
Phong Tín Tử cảm thấy da đầu tê rần, lúc này mới ý thức được tâm tư của vị giáo chủ trước mắt không non nớt như bề ngoài của anh…
Nhưng bà ta cũng cảm thấy may mắn, giáo chủ xem như vẫn còn lý trí, vẫn còn đang cứu vãn mọi chuyện.
“Tôi… Tôi biết rồi, cảm ơn… giáo chủ…”, Phong Tín Tử gian nan nuốt nước bọt, nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính khẽ gật đầu, tiếp tục chữa trị.
Cứ vậy qua khoảng nửa tiếng, Lâm Chính thu châm, bó thuốc.
“Tình trạng của bà tương tự như Trương Tông Nghĩa. Tôi đã dùng khí ổn định xương cốt trên người bà. Bây giờ bà đã có khả năng cử động, nhưng nếu muốn chữa lành hoàn toàn thì còn phải tĩnh dưỡng một tháng. Tôi đã chuẩn bị cho bà một ít thuốc, bà dùng thuốc theo đơn tôi viết, một tháng sau, bà sẽ hồi phục hoàn hảo như trước”.
Nghe xong những câu này, trên mặt Phong Tín Tử tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Giáo chủ, cậu… cậu nói thật sao? Một tháng là tôi có thể hồi phục như trước?”.
“Hơi chậm, bà hãy nhẫn nhịn một chút”.
“Chậm?”.
Phong Tín Tử suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Vậy mà còn chậm?
Bà ta biết rõ tay chân mình đã gãy đến mức độ nào.
Đây không những là xương gãy, mà gân mạch cũng bị vỡ nát.
Có thể nói trước đó bà ta hoàn toàn bại liệt, hai tay hai chân không còn cảm giác. Thế nhưng, vị giáo chủ này lại có thể giúp hai tay hai chân bà ta khôi phục khả năng cử động trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, còn nói trong vòng một tháng bà ta có thể hồi phục hoàn hảo như xưa…
Thật là khoa trương.
“Sao? Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính liếc nhìn bà ta.
“Không… không vấn đề, không có vấn đề gì…”, Phong Tín Tử vội nói.
“Nếu không có vấn đề gì thì quay về Bách Thảo Đường nghỉ ngơi đi. Nói với đệ tử Bách Thảo Đường đừng khiêu khích quyền uy của tôi, nếu không, sẽ không còn là cảnh cáo nữa đâu, rõ chưa?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Rõ, rõ… thưa giáo chủ, tôi… tôi xin cáo lui trước”.
Phong Tín Tử vội nói, lúc này trên gương mặt bà ta ngoài cung kính ra thì cũng chỉ còn sự cung kính.
Phong Tín Tử được dìu đi, Lâm Chính ngồi một mình trong cung Đông Hoàng.
Một lát sau, Lưu Mã đã rời khỏi lại đi vào.
Nhưng lần này ông ta đẩy theo một chiếc xe lăn vào cung Đông Hoàng.
Trên xe lăn là một ông lão đầu tóc bạc phơ, sắc mặt trắng bệch.
Ông lão để trần thân trên, nhưng lại dùng băng gạc băng bó, khí tức ông ta rất yếu ớt, mạch đập cũng yếu, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Sau khi vào cung Đông Hoàng, Lưu Mã lập tức cung kính lùi sang một bên.
Lâm Chính quay người, nhìn về phía ông lão kia.
Ông lão cũng hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Không ngờ phải không? Người mà ông trung thành tận tâm cuối cùng lại là người muốn giết chết ông!”, Lâm Chính cười nhạt nhìn ông lão.
“Người tôi muốn giết chết rốt cuộc lại là người cứu tôi một mạng, quả nhiên… lòng người khó đoán!”, ông lão nhẹ giọng than.
“Nhà họ Đường đã phản bội ông, bọn họ cũng không đáng để ông trung thành. Tôi bảo đảm tính mạng cho ông, cho ông một cuộc sống mới, bây giờ ông có sẵn lòng trung thành với tôi không?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm ông lão, bình tĩnh hỏi.
Ông lão hít sâu một hơi, sau đó hơi cúi đầu.
“Cậu đã là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, Đông Hoàng Thần Quân của chúng tôi. Dù cậu là ai, tôi cũng sẵn sàng đi theo cậu, cho đến lúc chết!”.
“Tốt lắm! Quả nhiên tôi không nhìn lầm ông”.
Lâm Chính phất tay, lên tiếng: “Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi Đông Hoàng Giáo. Trong thời gian tôi không ở đây, chuyện lớn nhỏ của Đông Hoàng Giáo sẽ cho ông và Lưu Mã toàn quyền phụ trách, rõ chưa?”.
“Giáo chủ, cậu định đi đâu?”, Lưu Mã ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ông ta.
Lưu Mã run rẩy toàn thân, bấy giờ mới ý thức được mình hỏi việc không nên hỏi, vội vàng quỳ xuống lạy: “Thuộc hạ nhiều lời, mong giáo chủ thứ tội!”.
“Thời gian tôi rời khỏi, các ông mau chóng đưa toàn bộ giáo phái đi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, rõ chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuẩn bị chiến đấu?”.
“Đúng, chuẩn bị chiến đấu!”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng.
“Giáo chủ, đại hội Đông Hoàng vừa mới kết thúc, cục diện trong giáo vừa mới ổn định, lúc này mà chuẩn bị chiến đấu… Chúng ta sẽ khai chiến sao? Nếu vậy thì không thích hợp cho lấm!”, ông lão cũng là thái thượng trưởng lão hạ giọng nói.
“Không thích hợp? Không, ông sai rồi, lúc này cần phải chuẩn bị chiến đấu! Phải để toàn bộ Đông Hoàng Giáo nhất trí đối ngoại, nếu không thì giáo phái sẽ mất ổn định”.
“Vì sao?”.
“Đại hội Đông Hoàng mở ra khiến cho rất nhiều phe phái tích lũy ân oán. Mặc dù tôi đã là giáo chủ, nhưng kinh nghiệm không nhiều, uy tín không đủ. Ân oán giữa các phe phái rất khó xóa bỏ, tôi không muốn dùng vũ lực trấn áp các phe phái đó bắt bọn họ khuất phục. Tuy nhiên, nếu không dùng vũ lực thì chỉ có thể dời điểm mâu thuẫn đi nơi khác. Lúc này, nhất trí đối ngoại là cách duy nhất để Đông Hoàng Giáo đoàn kết!”, Lâm Chính nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu.
“Vậy thì giáo chủ, cậu định khai chiến với ai?”, Nguyên Tinh hỏi.
Lâm Chính im lặng một lúc, sau đó thốt ra bốn chữ.
“Thế gia Nam Cung!”.
Bình luận facebook