-
Chương 571-575
Chương 571: Chỉ được vậy thôi
10 chiêu?
Nhìn thì có vẻ chẳng có gì to tát.
Đối với người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, thì chỉ mấy giây là đánh xong 10 chiêu rồi.
Nhưng… người đang đứng trước mặt Lâm Chính không phải là người học võ bình thường!
Đó là ông tổ nhà họ Ứng!
Đến giờ ông ta đã sống được bao nhiêu tuổi, ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không biết, thế nên người nhà họ Ứng đều gọi ông ta là ông tổ.
Ai có thể biết được trình độ võ học của ông ta cao đến mức nào chứ?
Sợ rằng trong giới võ học của cả Hoa Quốc, số người dám nói với ông tổ nhà họ Ứng những lời như vậy không đếm hết trên một bàn tay.
Cho dù là có, thì cũng chắc chắn không đến lượt một cậu thanh niên như vậy.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Dựa vào mấy ngón nghề y thuật vớ vẩn của cậu ta?
Không sợ thiên hạ cười cho à?
Đứng trước ông tổ nhà họ Ứng, chút kỹ nghệ đó của cậu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, có thể dùng để huênh hoang được sao?
Người nhà họ Ứng nổi giận.
“Khốn kiếp! Cậu đang khinh thường ông tổ của chúng tôi sao?”, một nguyên lão lập tức gầm lên.
“Cậu là cái thá gì mà dám ngông cuồng như vậy hả? Có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?”.
“Ngông cuồng! Quá là ngông cuồng! Trên đời này còn có kẻ không biết trời cao đất dày như vậy sao?”.
Những tiếng chửi mắng và châm chọc đầy phẫn nộ vang lên, người nhà họ Ứng ai nấy sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Lâm Chính chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông tổ nhà họ Ứng không có vẻ gì là tức giận, mà đánh giá Lâm Chính một cách kĩ lưỡng: “Chàng trai, ngông cuồng là chuyện tốt, nếu không ngông thì sẽ không có chí khí, mất đi chí khí thì chắc chắn đời này sẽ trở thành người bình thường vô dụng. Chỉ có điều chí khí đừng lớn quá, cũng không được để lộ sự ngông cuồng, nếu không sẽ bị thiệt thòi”.
Giống như lời khuyên răn.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ, phất tay nói: “Ông có thể ra tay được rồi!”.
“Chết tiệt!”.
“Ông tổ, người ra tay đi, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, hãy cho cậu ta nếm thử sự lợi hại của người!”.
“Đối phó với loại chó này thì một chiêu là có thể giải quyết rồi!”.
“Cho cậu ta toại nguyện đi, con đã nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu ta lắm rồi”.
Người nhà họ Ứng cũng đang la ó.
Ông tổ nhà họ Ứng gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, thì tôi sẽ ra tay trước, để xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng tiến về phía Lâm Chính.
Tất cả người nhà họ Ứng đều ngừng nói, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lâm Chính cũng yên lặng nhìn chăm chú.
Ông tổ nhà họ Ứng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ung dung, khí thế toàn thân vô cùng chậm rãi, giống như tản bộ.
Nhưng khi chỉ còn cách Lâm Chính không đến năm mét…
Rầm!
Một cái đặt chân của ông ta khiến cả sơn trang nhà họ Ứng phải chấn động.
Sau đó, một luồng khí tức bá đạo nhưng kỳ diệu ập về phía Lâm Chính.
Đây là cái gì vậy?
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Hình như khí mà người luyện võ nội gia công tu luyện còn xa mới đạt tới độ mạnh như thế này mà nhỉ?
Võ kĩ của ông tổ nhà họ Ứng… e rằng đã đạt tới cảnh giới mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc Lâm Chính suy nghĩ, rõ ràng ông tổ nhà họ Ứng còn cách anh năm mét, nhưng không biết đã đứng trước mặt anh từ lúc nào.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Ngay sau đó, ông ta tung một cú đấm tới.
Giây phút này, bàn tay khô đét gầy gò như cành cây kia bỗng phóng ra sức mạnh không gì sánh được.
Không chỉ là sức mạnh, mà còn nội lực, độ khéo léo…
Cú đấm này vô cùng phức tạp, vô cùng rắn rỏi!
Không ai có thể đỡ được.
Cho dù là người như Ứng Hoa Niên, nếu cứ cố đỡ, thì chắc chắn cũng sẽ bị cú đấm này đấm bay.
Quả thực là một cú đấm đi đến đâu tan tác đến đó!
Nhưng…
Đúng lúc cú đấm hung ác đánh tới, một bàn tay bỗng giơ lên, ôm trọn nó một cách chuẩn xác.
Bốp!
Sức mạnh trên cú đấm lập tức tán loạn bùng phát, nhưng… bỗng dưng dừng lại, ở nguyên chỗ cũ.
Tròng mắt tất cả mọi người lập tức như lồi ra, trái tim cũng như ngừng đập.
Cú đấm này… đã bị cản lại!
Chỉ thấy Lâm Chính giơ một tay lên, bao trọn lấy cú đấm.
Cơ thể anh không mảy may nhúc nhích, mặt không cảm xúc.
“Sao có thể chứ”.
Vô số người nhà họ Ứng há hốc miệng.
Đôi mắt đục ngầu của ông tổ nhà họ Ứng cũng lóe lên tia sáng, thu quyền lùi lại, đánh giá lại Lâm Chính.
“Chàng trai, xem ra tôi đã coi thường cậu rồi!”.
“Thế nên ba chiêu không đủ”, Lâm Chính đáp.
“Cú đánh vừa rồi không phải là cú đánh mạnh nhất của tôi, tôi còn hai chiêu nữa, cậu chuẩn bị đỡ đi!”.
Ông lão nói, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời thủ thế, hai chân đạp mạnh xuống đất, hai tay giơ cao, dường như đang vận khí.
Lần này, ông tổ nhà họ Ứng không nương tay nữa.
Ông ta bỗng quát lớn một tiếng, sau đó bước chân như rồng như hổ, xông về phía Lâm Chính.
Mỗi bước chân ông ta đặt xuống đều có cảm giác mặt đất chấn động nhẹ, người nhà họ Ứng nghiêng ngả lảo đảo, cứ như núi Huyền Bình xảy ra động đất.
Chỉ riêng bước chân đã có uy thế như vậy, thì cú đánh này sẽ đáng sợ đến mức nào đây?
Ai nấy vội vàng vịn lấy tất cả những thứ có thể vịn được ở bên cạnh, rồi quan sát cú đánh này.
Ông ta lại tung một cú đấm vào mặt Lâm Chính.
Cú đấm này vẫn có uy thế đáng sợ, khủng khiếp vô cùng.
Lâm Chính cũng vẫn giơ tay chụp lấy cú đấm kia.
Lại bị cản lại sao?
Dường như trong lòng tất cả mọi người đều nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, cú đấm đang đánh về phía Lâm Chính bỗng dưng biến mất.
“Cái gì?”.
Rất nhiều người kêu lên thất thanh, đến khi nhìn kĩ mới phát hiện ông tổ nhà họ Ứng vốn ở chính diện đã biến mất, sau đó xuất hiện ở sau lưng Lâm Chính, đồng thời đâm một ngón tay vào sống lưng anh…
Hóa ra là Hư Hoảng Nhất Thương!
Nhưng… tốc độ nhanh mạnh như vậy mà con người có thể làm được sao?
Ông ta vòng ra sau lưng Lâm Chính lúc nào vậy?
Tốc độ này e rằng ngay cả mắt thịt cũng không theo kịp.
Người nhà họ Ứng vô cùng kích động!
Giờ phút này, bọn họ mới coi như nhìn rõ thực lực của ông tổ.
Với trình độ như vậy, một hậu bối trẻ tuổi chắc chắn không thể theo kịp được.
Lâm Chính chắc chắn sẽ thua!
Tất cả người nhà họ Ứng đều nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó…
Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy ngón tay chọc về phía sống lưng Lâm Chính lại bị một bàn tay túm chặt…
Chương 572: Ông thua rồi
“Cái gì?”.
Người nhà họ Ứng ngây ra.
Chiêu này lại bị cản được sao?
Ứng Bình Trúc tỏ vẻ thất thần.
Các nguyên lão nhà họ Ứng đều kinh ngạc.
Lúc này, cho dù là ông tổ nhà họ Ứng cũng để lộ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Chiêu này ông ta không hề nương tay, theo lý mà nói thì Lâm Chính không thể đỡ được, nhưng… anh lại đỡ được!
Chàng trai này làm thế nào vậy?
Cậu ta mới chừng này tuổi, sao có thể luyện được tốc độ và phản ứng như vậy chứ?
Sắc mặt ông tổ nhà họ Ứng trầm xuống, không muốn nhiều lời nữa, thầm hừ một tiếng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa quay người lại, không tiện thi triển lực đạo, liền lật tay tung một cú đấm nữa, đánh mạnh vào phần lưng của anh.
Tuy cú đấm này có uy thế không bằng hai đòn vừa rồi, nhưng vẫn vô cùng chí mạng, Lâm Chính không thể phòng bị được.
Trừ khi anh có thể xoay phần hông 180 độ để quay lại.
Nhưng đó hiển nhiên là điều không thể.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng tưởng rằng đòn này có thể đánh trúng, thì cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính không đỡ đòn nữa, thậm chí còn không tránh né, mà cứ đứng đó, để mặc cú đấm kia đánh vào lưng mình.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm cảm thấy không ổn.
Nhưng đã tung quyền ra thì không thể thu lại.
Bốp!
Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Cú đấm này cuối cùng cũng nện mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng yên bất động, lãnh trọn cú đấm này…
Cả nhà họ Ứng trầm mặc.
Cú đấm này không hề gây bất cứ uy hiếp gì cho Lâm Chính.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng nhíu mày.
Ông ta phát hiện, từ đầu đến giờ ông ta vẫn luôn coi thường Lâm Chính.
Thực lực của chàng trai này đã vượt xa nhận thức của tất cả mọi người.
“Ông chỉ có chút sức lực đó thôi sao?”, Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn ông tổ nhà họ Ứng, bình thản nói: “Ba chiêu đã hết!”.
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Ông chưa thua, tôi đã nói rồi, tôi cho ông 10 cơ hội, bây giờ vẫn còn bảy chiêu nữa”, Lâm Chính đáp.
“Chàng trai, nếu cậu cho tôi bảy cơ hội nữa, tôi sợ rằng cậu sẽ hối hận!”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng nói.
“Ba chiêu này của ông còn chẳng làm gì được tôi, lẽ nào bảy chiêu tiếp theo có thể đánh bại tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì cậu hãy nhìn cho kĩ nhé!”, ông tổ nhà họ Ứng cũng nổi giận, chẳng thèm khách sáo nữa, quát khẽ một tiếng, hai cánh tay vàng vọt lập tức vung lên.
Vù!
Vù!
Cánh tay ông ta gầy gò, nhìn chẳng khác nào da bọc xương, nhưng mỗi lần vung lên đều có sức mạnh chấn động nghìn cân.
Trước cánh tay này, e rằng một tấm thép cũng bị nghiền nát như miếng đậu phụ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất ung dung, hai tay ngăn thế công của ông tổ nhà họ Ứng một cách thoải mái, dù sức mạnh của đối phương hung mãnh đến đâu, anh cũng không sợ không vội.
“Nhất Lực Giáng Thần!”, ông tổ nhà họ Ứng bỗng quát lớn, giơ hai cánh tay lên đánh vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Ba cánh tay va vào nhau.
Sức mạnh hùng hậu bá đạo lập tức thuận theo cơ thể Lâm Chính truyền xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất nứt toác, cứ thế lún xuống ba centimet, vết nứt trên mặt đất kéo dài ra tận bên ngoài sơn trang Ứng Long.
Thật là đáng sợ!
Người nhà họ Ứng lại bị chao đảo, ngã dúi dụi.
Khi bọn họ bò dậy được, thì mọi hy vọng lại tan thành mây khói.
Dưới đòn đánh đáng sợ như vậy, mà Lâm Chính vẫn đứng sừng sững.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm hừ một tiếng, không hề bỏ cuộc mà giơ tay còn lại lên. Bàn tay kia như con rắn, uốn éo duỗi ra, sau đó đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
“Nhất Phát Bạt Thiên Cân!”.
Dứt lời, xảo kình trong lòng bàn tay liền lan ra.
Lâm Chính lại giơ tay lên đỡ.
Bốp!
Lòng bàn tay khẽ vỗ vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Đòn đánh này thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, chẳng khác nào bạn bè vui đùa với nhau, nhưng xảo kình trong lòng bàn tay bỗng nhiên bùng phát, khiến cơ thể Lâm Chính chấn động. Xảo kình còn xâm nhập vào người Lâm Chính, tàn phá lục phủ ngũ tạng của anh.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức nhón một cây châm bạc, nhanh chóng đâm vào vùng bụng của mình, sau đó rút mạnh ra.
Xì!
Tiếng thoát khí vang lên.
Những thứ xì ra chính là xảo kình của ông tổ nhà họ Ứng.
Chiêu này lại bị hóa giải!
Ông tổ nhà họ Ứng vô cùng ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nghiêm lại, tung đòn như điên.
“Ứng Long Thần Chưởng!”.
“Khai Thánh Thiên Kích!”.
“Bộc Hồng Thất Tuyệt Chỉ!”.
“Âm Dương Mạch Kiếm!”.
…
Ông ta vừa quát vừa thi triển một số võ học tuyệt thế mà Lâm Chính chưa từng nghe nói bao giờ.
Các chiêu pháp đáng sợ giáng xuống người Lâm Chính như mưa.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp…
Tiếng nổ vang lên không dứt.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Lâm Chính nổ tung tóe, tất cả đất đá xung quanh bị tác động, vỡ vụn ra. Chỗ anh đang đứng chịu sự tàn phá liên tiếp, cảnh tượng bừa bộn hỗn loạn không khác gì một hố bom.
Ông lão tấn công quên mình, dáng vẻ muốn đánh cho Lâm Chính phải nằm bẹp một chỗ, trước mắt ông ta bụi bay mù mịt, nhưng ông ta vẫn không dừng tay.
Dưới thế đánh giết như mưa giông bão giật này, e rằng một tòa nhà cũng bị ông ta đánh cho nát vụn.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng định tiếp tục đánh, một nắm đấm bỗng thò ra khỏi đám bụi, đánh mạnh về phía ông ta.
Vù!
Quyền phong rít lên.
Ông tổ nhà họ Ứng nín thở, vội vàng thu chiêu phòng thủ, bắt chéo hai tay chắn trước ngực.
Bốp!
Nắm đấm nện mạnh vào lòng bàn tay ông ta, sức mạnh bá đạo lập tức khiến ông ta phải chấn động, lùi lại hơn mười mét.
Sức mạnh thật là đáng sợ!
Ông tổ nhà họ Ứng hít vào một hơi lạnh.
Người nhà họ Ứng xung quanh cũng đều run rẩy, lần lượt nhìn về nơi bụi bay mù mịt kia.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi bước ra, bình thản nhìn ông lão, nói: “Mười chiêu… đã hết! Ông thua rồi!”.
Chương 573: Tâm phục khẩu phục
Ông tổ nhà họ Ứng đứng lên, trợn trừng mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Cú đấm vừa rồi thực sự vô cùng tinh diệu.
Ông ta tin đó tuyệt đối không phải thứ mà sức mạnh con người có thể sánh được.
Ông ta luyện võ kĩ gần trăm năm, sức mạnh không chỉ giới hạn ở độ mạnh, mà còn có độ khéo kéo, khí lực, nội lực.
Nhưng đứng trước Lâm Chính, ông ta phát hiện sức mạnh của mình không thể sánh với anh được.
Đây chắc chắn không phải là sức mạnh có được do luyện tập.
Đây chắc chắn là có mẹo.
Ông tổ nhà họ Ứng sắc mặt âm trầm, nhưng cũng bất lực.
Dù Lâm Chính có dùng thủ đoạn gì thì ông ta cũng không thể làm gì được anh.
Kết quả đã quá rõ ràng!
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi.
“Ông tổ!”.
Tất cả người nhà họ Ứng xúm lại, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ không cam lòng.
“Đừng nói gì nữa, thua thì phải chịu, tôi sẽ tuân thủ lời hứa trước đó”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đang bước ra khỏi màn sương bụi, trầm giọng nói.
Cú đấm vừa rồi ông ta miễn cưỡng lắm mới đỡ được, nếu đánh tiếp thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
“Vậy còn lời hứa Ứng Hoa Niên đã nói trước đó thì sao?”, Lâm Chính lấy huyết thư ra, bình thản hỏi.
“Đương nhiên là cũng phải tuân thủ rồi! Cậu đưa cô Liễu Như Thi đi đi. Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ứng tôi gặp cậu thì phải tôn lên hàng khách quý, những người nhà họ Ứng cấp bậc dưới Hoa Niên khi gặp cậu đều phải hành lễ”, ông tổ nhà họ Ứng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
“Ông tổ, nếu vậy thì nhà họ Ứng ta còn gì là uy nghiêm nữa? Nếu để người ngoài biết được, thì chắc chắn nhà họ Ứng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”, Ứng Bình Trúc bước tới, vội vàng nói.
“Đó là do các cậu bất tài!”, ông tổ nhà họ Ứng trừng mắt nhìn đám người Ứng Bình Trúc, tức giận nói: “Người ta mới bao nhiêu tuổi, các cậu đã bao nhiêu tuổi? Tại sao người ta giỏi giang như vậy mà mình thì không?”.
“Việc này…”
Đám người Ứng Bình Trúc xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thể diện không phải dựa vào người khác để có, mà phải tự dựa vào bản thân. Nhà họ Ứng ta coi trọng kẻ mạnh, hôm nay cậu Lâm mạnh hơn nhà họ Ứng, nhà họ Ứng cúi đầu thì sao chứ?”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng quở trách, sau đó lại nói với Ứng Bình Trúc: “Bình Trúc! Cậu lại đây! Cậu xin lỗi cậu Lâm đi, phải thật thành khẩn, rõ chưa?”.
“Hả?”.
Ứng Bình Trúc há hốc miệng, kinh ngạc nhìn ông ta.
“Còn không mau đi?”, ông tổ nhà họ Ứng mắng.
Ứng Bình Trúc cắn răng, siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn đánh liều bước về phía Lâm Chính.
“Tôi… tôi xin lỗi, cậu Lâm, trước đó… trước đó Bình Trúc đã mạo phạm đến cậu, mong cậu tha lỗi”, Ứng Bình Trúc cúi người với Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
Ai cũng có thể nhìn ra vẻ cực kỳ không tình nguyện của Ứng Bình Trúc.
Nhưng… ông tổ nhà họ Ứng đã lên tiếng, dù ông ta có không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa thì có thể làm gì chứ? Ông ta đâu dám chống đối ông tổ.
“Hình như vẫn chưa đủ thành ý”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Cậu…”, Ứng Bình Trúc trợn mắt.
“Bình Trúc?”, ông tổ nhà họ Ứng lập tức lên tiếng.
Toàn thân Ứng Bình Trúc run rẩy, lén lút nhìn ông tổ một cái, sau đó bất đắc dĩ bước tới trước mặt Lâm Chính, hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, rồi nói lời xin lỗi một cách trịnh trọng: “Cậu Lâm… tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của Bình Trúc, mong cậu… tha thứ cho tôi…”
Câu xin lỗi này có thể nói là khiến Ứng Bình Trúc vô cùng phẫn nộ, nhất là khi phải nói trước mặt nhiều người nhà họ Ứng như vậy.
Ông ta nghiến răng đến mức muốn vỡ nát.
Nhưng điều khiến Ứng Bình Trúc phẫn nộ hơn là Lâm Chính lại nói đầy ra dáng: “Biết sai là tốt rồi, hy vọng sau này ông sẽ làm người cho tốt”.
Chẳng khác nào những lời bậc cha chú dạy dỗ con cháu!
Ứng Bình Trúc tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng không dám hé răng nói gì.
“Hôm nay, những người đã từng ra tay với cậu Lâm thì hãy qua xin lỗi đi, phải thật có thành ý. Nếu ai không chịu thì cút khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, ông tổ nhà họ Ứng lại nói.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo lời ông tổ, lần lượt xin lỗi Lâm Chính.
Tuy những người này khẩu thị tâm phi, bị ép phải cúi đầu, nhưng thành ý của ông tổ nhà họ Ứng thì Lâm Chính thấy rất rõ ràng.
“Ông tuân thủ lời hứa, tôi chẳng còn lời nào để nói, chuyện này kết thúc tại đây đi”, Lâm Chính nói.
“Nhà họ Ứng đã đắc tội, mong cậu Lâm đừng để trong lòng. Cậu Lâm đến nhà họ Ứng lần đầu, chúng tôi nên tiếp đãi như khách quý mới phải! Bình Trúc, bày tiệc khoản đãi cậu Lâm đi!”, ông tổ nhà họ Ứng nói.
“Vâng, ông tổ…”, Ứng Bình Trúc cắn chặt răng, xoay người phân phó người giúp việc.
“Ông có lòng quá, nếu đã vậy thì tôi cũng tặng nhà họ Ứng một món quà nho nhỏ”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm khách sáo quá, cậu là khách, cần gì phải tặng quà chứ?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười, không để trong lòng.
Ông ta đã chừng này tuổi, kiến thức sâu rộng, kỳ trân dị bảo gì mà chưa từng thấy, đương nhiên không quan tâm đến món quà này của Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Tôi có thể giúp nhà họ Ứng chữa trị cho những người bị thương, thậm chí là cứu sống những người đã chết, món quà này thế nào?”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh bỗng im phăng phắc.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, cậu… cậu nói thật sao?”, một người nhà họ Ứng vội bước tới, nước mắt giàn giụa, run rẩy nói.
“Các người quên mất tôi được gọi là gì rồi sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Thần y Lâm!”.
Tất cả người nhà họ Ứng đều nín thở.
“Nếu cậu Lâm thực sự làm được điều này, thì nhà họ Ứng tôi chắc chắn sẽ luôn giao hảo với cậu, tuyệt đối không bao giờ mạo phạm cậu nữa”, ông tổ nhà họ Ứng cũng không kiềm chế được cảm xúc, lập tức nói đầy trịnh trọng.
Dù sao những người nằm dưới đất này cũng là con cháu nhà họ Ứng, nói ông ta không quan tâm thì là giả. Nhưng đối phương mạnh mẽ như vậy, ông ta không thể trả thù, chỉ có thể khuất phục.
Nhưng nếu Lâm Chính thực sự làm được điều này, đừng nói là ân oán hai bên được dẹp bỏ, riêng khả năng quỷ dị có thể khởi tử hồi sinh này đã đủ khiến người nhà họ Ứng tâm phục khẩu phục.
“Chuẩn bị thuốc cho tôi đi, khiêng hết những người bị thương nặng lại đây. Bất kể bọn họ bị thương nặng đến đâu, cho dù là người mà các ông tưởng là đã chết, chỉ còn thở thoi thóp, cũng khiêng hết lại đây”, Lâm Chính nói.
“Được được, thần y Lâm, cậu chờ chút, tôi đi sắp xếp ngay đây!”.
Các nguyên lão nhà họ Ứng vô cùng kích động.
Lâm Chính bước vào một ngôi nhà, bắt đầu chỉ huy việc sắc thuốc.
Ứng Bình Trúc biết được chuyện này cũng vô cùng ngạc nhiên, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không dám do dự, dưới sự sắp xếp của ông tổ nhà họ Ứng, liền mở cửa kho, lấy hết các thảo dược thượng hạng của nhà họ Ứng ra cho Lâm Chính dùng.
Rất nhanh, vết thương của những người nhà họ Ứng bị thương nặng đã thuyên giảm.
Thậm chí một số người bị thương nhẹ còn khỏi ngay lập tức.
Y thuật thần kỳ như vậy, khiến người nhà họ Ứng phải há hốc miệng.
Lúc này, ánh mắt người nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đã không còn sợ hãi nữa, mà ngập tràn sự sùng bái.
Người đàn ông này… là thần sao?
Chương 574: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Long Thủ tỉnh lại thì trời đã khuya lắm rồi. Cả người ông ta bị băng bó không khác gì bánh trưng, nhất là vùng ngực bị quấn chặt. Thế nhưng ông ta không cảm thấy đau.
“Ông không sao chứ?”, Lâm Chính bước tới nhìn Long Thủ.
“Thưa thầy…”, Long Thủ há miệng, giọng nói yếu ớt.
“Thần sắc của ông không tệ, xem ra hấp thụ thuốc tốt đấy”, Lâm Chính cười nói.
“Do y thuật của thầy tốt…thưa thầy…chuyện nhà họ Ứng đã giải quyết xong chưa? Giờ chúng ta đang ở đâu?”, Long Thủ hỏi.
“Giải quyết xong rồi, giờ chúng ta đang ở nhà họ Ứng”.
“Cái gì? Chúng ta…đang ở nhà họ Ứng sao?”, Long Thủ không dám tin: “Vậy…người nhà họ Ứng…thầy….”
“Đều giải quyết cả rồi”, Lâm Chính nói.
Long Thủ không dám nghĩ tiếp nữa. Lẽ nào…nhà họ Ứng đã bị thầy giết hết cả rồi sao? Chắc chắc điều này là không thể, vậy thì chỉ còn một tình huống khác.
Đó là nhà họ Ứng đã thần phục thầy rồi…
Long Thủ thở hổn hển. Ông ta không ngờ, thầy có thể làm được như thế thật. Khiến cả nhà họ Ứng phải cúi đầu…
“Cậu Lâm, cậu có thể ra ngoài nói chuyện một lúc không?”
Lúc này, có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào. Lâm Chính nhìn ra cửa, đáp lại: “Ông nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai chúng ta quay về Giang Thành”.
“Vâng thưa thầy”, Long Thủ gật đầu.
Sau đó Lâm Chính đi ra cửa. Lão tổ của nhà họ Ứng đang đứng bên ngoài nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Lão tổ, có chuyện gì không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu Lâm vài câu thôi”, ông tổ nhà họ Ứng quay người mỉm cười nói.
“Vấn đề gì?”
“Tôi muốn biết cậu Lâm tới từ thế lực nào? Cổ Phái? Hay Ẩn Phái? Hay là một tông phái nào khác?”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó lên tiếng.
“Tôi không thuộc thế lực nào hết. Ông nghĩ nhiều rồi. Nếu như có thì đó cũng là Dương Hoa. Là Huyền Y Phái”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Ồ…nói vậy là cậu Lâm vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào đại hội đúng không?”, ông tổ nhà họ Ứng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Dù là Huyền Y Phái hay là Dương Hoa thì đúng là chưa đủ tư cách được mời tham gia đại hội”.
“Vậy đúng thật đáng tiếc…có điều cậu Lâm này, nếu như cậu thật sự muốn tham gia thì nhà họ Ứng chúng tôi có thể đưa cậu đi. Không biết cậu có hứng thú không?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười nói.
“Sao? Mọi người định trói tôi trên xe à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Trong đại hội, mọi người đều dựa vào năng lực. Nếu thực lực đủ mạnh thì lợi ích đạt được cũng phong phú lắm. Tất cả đều có lợi cho mọi người mà”.
“Nhưng tôi không có hứng thú với những lợi lạc đó”, Lâm Chính lắc đầu.
Ông tổ của nhà họ Ứng giật mình, vội vàng nói: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu không định tham gia đại hội sao?”
“Trước khi trả lời câu hỏi này thì tôi muốn hỏi ông một câu”.
“Mời cậu”.
“Tôi hỏi ông, ông đã từng cân nhắc tới việc đối đầu với những thế lực ở Yên Kinh bao giờ chưa?”, Lâm Chính nhìn ông tổ của nhà họ Ứng.
Ông ta trầm giọng, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ bất lực.
Ông tổ thở dài, bình tĩnh đáp: “Tôi bằng này tuổi rồi, có thể sống được tới bằng này tuổi thì cũng không còn coi lợi ích, danh vọng là gì nữa, vậy nên có ra mặt cũng không sao. Có điều tôi muốn con cháu nhà họ Ứng có một tiền đồ tốt đẹp, tiếp tục kế thừa sự huy hoàng của nhà họ Ứng. Tôi không sợ nhà họ Lâm nhưng nếu đối đầu với họ thì chúng tôi thiệt nhiều, hơn nữa đắc tội với họ, sau này nhà họ Ứng sẽ gặp nhiều rắc rối nữa, vậy nên tôi không hi vọng nhà họ Ứng chỉ vì một chút lợi lạc mà đối kháng với họ”.
“Nếu là như vậy thì tốt nhất đừng có giăng mắc gì với tôi, nếu không các người sẽ tự chuốc họa vào người đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng nín lặng. Rõ ràng ông ta hiểu ý của Lâm Chính.
Ông ta im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Cậu Lâm, tôi rất tò mò tại sao cậu trẻ mà lại có thực lực khủng khiếp vậy chứ? Trước đó tôi giao đấu với cậu có thể nhận ra võ kỹ của cậu không mạnh. Rõ ràng là chưa từng học qua trường lớp nào, nhưng tốc độ, sức mạnh, thậm chí là thiên phú đều vượt người thường. Rốt cuộc là vì gì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã luyện như thế nào không?”
“Ông từng nghe nói về Lạc Linh Huyết chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đương nhiên là nghe nói…lẽ nào…là sức mạnh của Lạc Linh Huyết sao? Tôi cũng từng giao đấu với người sở hữu Lạc Linh Huyết, nhưng sức mạnh gia tăng mà họ nhận được cũng không khủng khiếp đến vậy”, ông tổ nhà họ Ứng nói với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh không muốn để lộ mình có 17 giọt Lạc Linh Huyết. Phần còn lại để cho ông tổ nhà họ Ứng tự suy đoán mà thôi.
Thế nhưng ông ta cũng không hỏi nữa. Mọi việc đã giải quyết xong xuôi. Sáng ngay hôm sau, Lâm Chính và Long Thủ ngồi xe rời khỏi sơn trang Ứng Long đi tới sân bay chuẩn bị về Giang Thành.
Đồng thời tại một chân núi, có một nhóm nam nữ đang ngồi xe đi lên.
Đây là một chiếc xe thương vụ màu đỏ mới tính. Nam nữ đều được trang điểm kỹ càng, nhất là cô gái xinh đẹp ngồi sau cùng cùng. Vẻ đẹp của cô khiến người khác phải nín thở. Dáng người thon thả, mái tóc đen láy, đôi mắt to tròn, môi chúm chím như trái anh đào cùng nước da trắng như tuyết. Cô không khác gì một mỹ nhân từ trong tranh bước ra. Dù ai cũng cảm thấy không vui nhưng cũng không khỏi liếc nhìn cô gái”.
Chiếc xe lái tời sườn núi thì dừng lại. Người tài xế thò đầu ra, liếc nhìn với vẻ nghi ngờ.
“Chuyện gì vậy? Sao nhà họ Ứng không cho bạch mã ra đó chứ?”
“Đúng vậy, theo như phong tục thì lúc bước vào nhà họ Ứng, phải có một con bạch mã ra đón. Sao giờ không có một ai vậy?”
“Không phải nhà họ Ứng quên đấy chứ?”
“Không thể nào, mau gọi điện thoại hỏi đi”
“Được…”, người ngồi ở tay lái phụ lập tức lấy điện thoại ra.
“Không cần nữa”, đúng lúc này cô gái xinh đẹp đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều quay qua nhìn cô. Cô gái liếc nhìn phía trước trống không, khẽ nói: “Tới giờ rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta đi lên luôn thôi. Nếu tới muộn, nhà họ Ứng lại lấy lý do làm khó chúng ta nữa.
“Chị ấy nói đúng đấy!”
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Đám đông gật đầu, lập tức đi lên sơn trang nhà họ Ứng. Thế nhưng khi tới trước cổng họ đã phải sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy sơn trang hào nhoáng hùng vĩ thường ngày giờ bị đổ vỡ khắp nơi, đến cả con sư tử đá trước cửa cũng bị đổ mất một con. Cô gái vội vàng kéo cửa xe, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Ở đây…đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chương 575: Mẹ nuôi gặp chuyện
Lâm Chính vừa đến sân bay đã nhận được điện thoại của Liễu Như Thi.
Anh mỉm cười, nhấn nút nghe.
Bên kia im lặng một lúc, một giọng nói khô khan vang lên.
“Cảm ơn anh…”.
Dường như chủ nhân của giọng nói đã dùng hết dũng khí để nói ra câu này.
“Không cần khách sáo, cô cũng là vì tôi. Lần sau còn gặp phải chuyện như vậy thì đừng lỗ mãng đi làm, hiểu chưa?”, Lâm Chính cười nói.
“Ừ…”, Liễu Như Thi ở đầu kia điện thoại đỏ mặt, khẽ “ừ” một tiếng.
“Được rồi, mau về bên cạnh Dược Vương đi”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.
“Thần y Lâm, xin hãy đợi một lát”, Liễu Như Thi vội nói.
“Còn chuyện gì sao?”.
“Chuyện đó… thần y Lâm, lần này may nhờ có anh, tôi mới có thể thoát được. Tôi… Tôi có thể đến Giang Thành tìm anh không? Tôi muốn… Tôi muốn mời anh một bữa, cảm ơn anh đàng hoàng”, Liễu Như Thi vô cùng mong chờ nói.
Trời mới biết khi cô ấy nói ra câu này, trên mặt cô ấy đỏ như thế nào, người bên cạnh đều nhìn sư tỷ của mình bằng ánh mắt kinh ngạc…
“Ừ… không thành vấn đề, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý, để hôm khác đi”.
“Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh”, Liễu Như Thi rất vui, giọng nói cũng nhẹ hơn nhiều.
Nghe điện thoại xong, Lâm Chính lên máy bay.
Thật ra anh vội vàng quay về Giang Thành còn vì một nguyên nhân nữa.
Đó là sắp đến ngày hẹn giữa anh và phòng chủ Kỳ Dược Phòng.
Ở sơn trang Ứng Long đã làm lỡ mất hai ba ngày, thời gian còn lại không nhiều. Mặc dù Lâm Chính rất tự tin rằng mình có thể thắng phòng chủ Kỳ Dược Phòng, nhưng anh vẫn không dám sơ ý. Dù sao người kia cũng đã tràn đầy tự tin đưa thư khiêu chiến, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Lỡ như thất bại, Lâm Chính nên đi đâu tìm “Hà Linh Hoa” đền cho Kỳ Dược Phòng?
Xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đi đến Huyền Y Phái một chuyến.
Lúc này, bệnh nhân trong Học viện Huyền Y Phái vẫn đông đảo, nhưng trên cả nước, bảy tám mươi phần trăm bệnh nhân di chứng do Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn đã được chữa khỏi. Có thể nói, nguy cơ lần này được cứu vãn nhờ Huyền Y Phái. Danh tiếng của Huyền Y Phái vang khắp cả nước, thậm chí được vinh danh ở quốc tế.
Mỗi ngày đều sẽ có các tổ chức và cá nhân từ các nơi gửi cờ lưu niệm, những lời khen ngợi đến, thậm chí nhiều người thân bệnh nhân còn gửi tiền gửi quà đến để cảm ơn.
Nhưng qua sự gợi ý của Lâm Chính, ngoài cờ lưu niệm và lời cảm ơn ra, những thứ khác đều đem đi quyên góp.
Danh tiếng của Huyền Y Phái càng thêm vang đội sau hành động này.
Nhiều nhân vật lớn trong nước và quốc tế cũng bắt đầu theo dõi sức mạnh vừa mới nổi lên như bọn họ.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Lâm Chính đang ngồi xem tài liệu ở văn phòng nhíu mày, nghe máy.
“Anh đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.
Đó là giọng của Tô Nhu.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Bây giờ anh không còn quá nhiều cảm giác với Tô Nhu. Sở dĩ anh vẫn nhận điện thoại của Tô Nhu chỉ là vì cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc. Dù gì cô cũng sẵn lòng kiên trì làm vợ chồng trên danh nghĩa với Lâm Chính chỉ vì một lời hứa năm xưa.
“Em nấu cơm rồi, anh về ăn đi”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, cảm thấy rất bất ngờ.
Bình thường Tô Nhu bận rộn là vậy, vẫn còn thời gian để nấu cơm sao?
Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Bây giờ anh sẽ về ngay”.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính điều khiển xe đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Hai vợ chồng Tô Quảng không thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở căn nhà hào hoa của Lâm Chính, mà là làm theo ý của Tô Nhu, tận dụng vài căn phòng từ văn phòng khép kín bên cạnh công ty ở tạm. Thứ nhất là tiện cho Tô Nhu đi làm, thứ hai có thể bớt một khoản chi tiêu, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng chưa chính thức đi vào quỹ đạo.
Vào nhà là có thể nghe thấy hương thức ăn bay vào mũi.
Lâm Chính ngửi một lúc, lập tức ho vài tiếng.
“Nướng có hơi cháy, thật ngại quá”.
Tô Nhu mặc một chiếc tạp dề Doraemon đi tới, trên tay còn bưng bát canh nóng hổi.
Dáng vẻ này thật giống một người vợ hiền, chỉ tiếc là duyên phận vợ chồng giữa hai người không kéo dài được bao lâu nữa.
Lâm Chính nhìn quanh nhà, chỉ có hai người bọn họ, thế là không khỏi lên tiếng hỏi: “Bố mẹ đâu?”.
“Họ đi thăm bà nội rồi, mẹ không muốn đi, bố phải cầu xin một lúc lâu…”, Tô Nhu đặt canh xuống, thổi bàn tay nóng đến mức hơi đỏ lên, dáng vẻ thật là đáng yêu.
“Ồ… đang yên đang lành sao lại gọi anh đến ăn cơm?”.
“Không có gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy lúc trước em nói với anh những lời đó thật quá đáng, cho nên em muốn xin lỗi anh. Hơn nữa, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm ở nhà”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Lâm Chính không nói gì.
Tô Nhu bưng hai chén cơm ra, đưa cho Lâm Chính một chén.
“Nếm thử tay nghề của em đi”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính gật đầu, ăn thử một ít.
“Thế nào?”, cô tràn đầy mong chờ.
“Nói thật thì không ra làm sao”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nghe vậy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bởi vì cô đã ăn món ăn Lâm Chính nấu.
So với món mà Lâm Chính nấu… tay nghề của cô đúng là thua kém quá nhiều.
“Ăn đi”, Lâm Chính gắp thức ăn, ăn từng miếng lớn.
Tô Nhu thấy vậy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù thức ăn không ra làm sao, nhưng Lâm Chính lại ăn một cách ngon miệng, một chén cơm chẳng mấy chốc đã hết.
Nhìn bộ dạng Lâm Chính ăn cơm, Tô Nhu không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.
“Em phát hiện anh thay đổi rồi”, Tô Nhu nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ giọng nói.
“Có sao?”, Lâm Chính không cho là vậy.
“Có lẽ là ảo giác của em, có lúc em cảm thấy anh rất kỳ lạ, rất thâm trầm, cũng rất lạ lẫm… Từ khi anh đi tảo mộ mẹ anh về… anh đã thay đổi…”.
“Con người đều sẽ thay đổi”, Lâm Chính đặt chén đũa xuống, thản nhiên nói.
Tô Nhu không nói gì, gắp từng miếng nhỏ, vẻ mặt đầy tâm sự.
Một bữa cơm tối kết thúc trong bầu không khí rất kỳ lạ, Tô Nhu thu dọn chén đũa, cầm tới phòng bếp rửa.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Anh tiện tay cầm lên, còn tưởng là Mã Hải gọi tới.
Nhưng nhìn số điện thoại lại là một dãy số chưa từng gọi cho anh.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức bắt máy.
“Xin hỏi là thần y Lâm phải không?”, đầu kia điện thoại là một giọng nữ êm tai.
Giọng nữ này chính là giọng của Lương Hồng Anh.
“Là cô Lương à, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bây giờ anh có thời gian không? Có thể đến Yên Kinh một chuyến không?”, Lương Hồng Anh do dự một lúc, dường như đưa ra quyết định rất khó khăn.
“Đến Yên Kinh? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thím Thu Yến… e là không ổn rồi…”, Lương Hồng Anh nói.
“Ai? Lương Thu Yến?”, trái tim Lâm Chính thắt chặt.
“Đúng, chính là mẹ nuôi của anh, Lương Thu Yến. Thần y Lâm, nếu anh còn không đến, có thể bà ấy sẽ… bà ấy sẽ…”, Lương Hồng Anh không thể nói tiếp nữa.
Lâm Chính nghe vậy mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…
10 chiêu?
Nhìn thì có vẻ chẳng có gì to tát.
Đối với người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, thì chỉ mấy giây là đánh xong 10 chiêu rồi.
Nhưng… người đang đứng trước mặt Lâm Chính không phải là người học võ bình thường!
Đó là ông tổ nhà họ Ứng!
Đến giờ ông ta đã sống được bao nhiêu tuổi, ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không biết, thế nên người nhà họ Ứng đều gọi ông ta là ông tổ.
Ai có thể biết được trình độ võ học của ông ta cao đến mức nào chứ?
Sợ rằng trong giới võ học của cả Hoa Quốc, số người dám nói với ông tổ nhà họ Ứng những lời như vậy không đếm hết trên một bàn tay.
Cho dù là có, thì cũng chắc chắn không đến lượt một cậu thanh niên như vậy.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Dựa vào mấy ngón nghề y thuật vớ vẩn của cậu ta?
Không sợ thiên hạ cười cho à?
Đứng trước ông tổ nhà họ Ứng, chút kỹ nghệ đó của cậu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, có thể dùng để huênh hoang được sao?
Người nhà họ Ứng nổi giận.
“Khốn kiếp! Cậu đang khinh thường ông tổ của chúng tôi sao?”, một nguyên lão lập tức gầm lên.
“Cậu là cái thá gì mà dám ngông cuồng như vậy hả? Có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?”.
“Ngông cuồng! Quá là ngông cuồng! Trên đời này còn có kẻ không biết trời cao đất dày như vậy sao?”.
Những tiếng chửi mắng và châm chọc đầy phẫn nộ vang lên, người nhà họ Ứng ai nấy sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Lâm Chính chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông tổ nhà họ Ứng không có vẻ gì là tức giận, mà đánh giá Lâm Chính một cách kĩ lưỡng: “Chàng trai, ngông cuồng là chuyện tốt, nếu không ngông thì sẽ không có chí khí, mất đi chí khí thì chắc chắn đời này sẽ trở thành người bình thường vô dụng. Chỉ có điều chí khí đừng lớn quá, cũng không được để lộ sự ngông cuồng, nếu không sẽ bị thiệt thòi”.
Giống như lời khuyên răn.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ, phất tay nói: “Ông có thể ra tay được rồi!”.
“Chết tiệt!”.
“Ông tổ, người ra tay đi, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, hãy cho cậu ta nếm thử sự lợi hại của người!”.
“Đối phó với loại chó này thì một chiêu là có thể giải quyết rồi!”.
“Cho cậu ta toại nguyện đi, con đã nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu ta lắm rồi”.
Người nhà họ Ứng cũng đang la ó.
Ông tổ nhà họ Ứng gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, thì tôi sẽ ra tay trước, để xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng tiến về phía Lâm Chính.
Tất cả người nhà họ Ứng đều ngừng nói, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lâm Chính cũng yên lặng nhìn chăm chú.
Ông tổ nhà họ Ứng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ung dung, khí thế toàn thân vô cùng chậm rãi, giống như tản bộ.
Nhưng khi chỉ còn cách Lâm Chính không đến năm mét…
Rầm!
Một cái đặt chân của ông ta khiến cả sơn trang nhà họ Ứng phải chấn động.
Sau đó, một luồng khí tức bá đạo nhưng kỳ diệu ập về phía Lâm Chính.
Đây là cái gì vậy?
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Hình như khí mà người luyện võ nội gia công tu luyện còn xa mới đạt tới độ mạnh như thế này mà nhỉ?
Võ kĩ của ông tổ nhà họ Ứng… e rằng đã đạt tới cảnh giới mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc Lâm Chính suy nghĩ, rõ ràng ông tổ nhà họ Ứng còn cách anh năm mét, nhưng không biết đã đứng trước mặt anh từ lúc nào.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Ngay sau đó, ông ta tung một cú đấm tới.
Giây phút này, bàn tay khô đét gầy gò như cành cây kia bỗng phóng ra sức mạnh không gì sánh được.
Không chỉ là sức mạnh, mà còn nội lực, độ khéo léo…
Cú đấm này vô cùng phức tạp, vô cùng rắn rỏi!
Không ai có thể đỡ được.
Cho dù là người như Ứng Hoa Niên, nếu cứ cố đỡ, thì chắc chắn cũng sẽ bị cú đấm này đấm bay.
Quả thực là một cú đấm đi đến đâu tan tác đến đó!
Nhưng…
Đúng lúc cú đấm hung ác đánh tới, một bàn tay bỗng giơ lên, ôm trọn nó một cách chuẩn xác.
Bốp!
Sức mạnh trên cú đấm lập tức tán loạn bùng phát, nhưng… bỗng dưng dừng lại, ở nguyên chỗ cũ.
Tròng mắt tất cả mọi người lập tức như lồi ra, trái tim cũng như ngừng đập.
Cú đấm này… đã bị cản lại!
Chỉ thấy Lâm Chính giơ một tay lên, bao trọn lấy cú đấm.
Cơ thể anh không mảy may nhúc nhích, mặt không cảm xúc.
“Sao có thể chứ”.
Vô số người nhà họ Ứng há hốc miệng.
Đôi mắt đục ngầu của ông tổ nhà họ Ứng cũng lóe lên tia sáng, thu quyền lùi lại, đánh giá lại Lâm Chính.
“Chàng trai, xem ra tôi đã coi thường cậu rồi!”.
“Thế nên ba chiêu không đủ”, Lâm Chính đáp.
“Cú đánh vừa rồi không phải là cú đánh mạnh nhất của tôi, tôi còn hai chiêu nữa, cậu chuẩn bị đỡ đi!”.
Ông lão nói, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời thủ thế, hai chân đạp mạnh xuống đất, hai tay giơ cao, dường như đang vận khí.
Lần này, ông tổ nhà họ Ứng không nương tay nữa.
Ông ta bỗng quát lớn một tiếng, sau đó bước chân như rồng như hổ, xông về phía Lâm Chính.
Mỗi bước chân ông ta đặt xuống đều có cảm giác mặt đất chấn động nhẹ, người nhà họ Ứng nghiêng ngả lảo đảo, cứ như núi Huyền Bình xảy ra động đất.
Chỉ riêng bước chân đã có uy thế như vậy, thì cú đánh này sẽ đáng sợ đến mức nào đây?
Ai nấy vội vàng vịn lấy tất cả những thứ có thể vịn được ở bên cạnh, rồi quan sát cú đánh này.
Ông ta lại tung một cú đấm vào mặt Lâm Chính.
Cú đấm này vẫn có uy thế đáng sợ, khủng khiếp vô cùng.
Lâm Chính cũng vẫn giơ tay chụp lấy cú đấm kia.
Lại bị cản lại sao?
Dường như trong lòng tất cả mọi người đều nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, cú đấm đang đánh về phía Lâm Chính bỗng dưng biến mất.
“Cái gì?”.
Rất nhiều người kêu lên thất thanh, đến khi nhìn kĩ mới phát hiện ông tổ nhà họ Ứng vốn ở chính diện đã biến mất, sau đó xuất hiện ở sau lưng Lâm Chính, đồng thời đâm một ngón tay vào sống lưng anh…
Hóa ra là Hư Hoảng Nhất Thương!
Nhưng… tốc độ nhanh mạnh như vậy mà con người có thể làm được sao?
Ông ta vòng ra sau lưng Lâm Chính lúc nào vậy?
Tốc độ này e rằng ngay cả mắt thịt cũng không theo kịp.
Người nhà họ Ứng vô cùng kích động!
Giờ phút này, bọn họ mới coi như nhìn rõ thực lực của ông tổ.
Với trình độ như vậy, một hậu bối trẻ tuổi chắc chắn không thể theo kịp được.
Lâm Chính chắc chắn sẽ thua!
Tất cả người nhà họ Ứng đều nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó…
Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy ngón tay chọc về phía sống lưng Lâm Chính lại bị một bàn tay túm chặt…
Chương 572: Ông thua rồi
“Cái gì?”.
Người nhà họ Ứng ngây ra.
Chiêu này lại bị cản được sao?
Ứng Bình Trúc tỏ vẻ thất thần.
Các nguyên lão nhà họ Ứng đều kinh ngạc.
Lúc này, cho dù là ông tổ nhà họ Ứng cũng để lộ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Chiêu này ông ta không hề nương tay, theo lý mà nói thì Lâm Chính không thể đỡ được, nhưng… anh lại đỡ được!
Chàng trai này làm thế nào vậy?
Cậu ta mới chừng này tuổi, sao có thể luyện được tốc độ và phản ứng như vậy chứ?
Sắc mặt ông tổ nhà họ Ứng trầm xuống, không muốn nhiều lời nữa, thầm hừ một tiếng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa quay người lại, không tiện thi triển lực đạo, liền lật tay tung một cú đấm nữa, đánh mạnh vào phần lưng của anh.
Tuy cú đấm này có uy thế không bằng hai đòn vừa rồi, nhưng vẫn vô cùng chí mạng, Lâm Chính không thể phòng bị được.
Trừ khi anh có thể xoay phần hông 180 độ để quay lại.
Nhưng đó hiển nhiên là điều không thể.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng tưởng rằng đòn này có thể đánh trúng, thì cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính không đỡ đòn nữa, thậm chí còn không tránh né, mà cứ đứng đó, để mặc cú đấm kia đánh vào lưng mình.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm cảm thấy không ổn.
Nhưng đã tung quyền ra thì không thể thu lại.
Bốp!
Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Cú đấm này cuối cùng cũng nện mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng yên bất động, lãnh trọn cú đấm này…
Cả nhà họ Ứng trầm mặc.
Cú đấm này không hề gây bất cứ uy hiếp gì cho Lâm Chính.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng nhíu mày.
Ông ta phát hiện, từ đầu đến giờ ông ta vẫn luôn coi thường Lâm Chính.
Thực lực của chàng trai này đã vượt xa nhận thức của tất cả mọi người.
“Ông chỉ có chút sức lực đó thôi sao?”, Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn ông tổ nhà họ Ứng, bình thản nói: “Ba chiêu đã hết!”.
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Ông chưa thua, tôi đã nói rồi, tôi cho ông 10 cơ hội, bây giờ vẫn còn bảy chiêu nữa”, Lâm Chính đáp.
“Chàng trai, nếu cậu cho tôi bảy cơ hội nữa, tôi sợ rằng cậu sẽ hối hận!”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng nói.
“Ba chiêu này của ông còn chẳng làm gì được tôi, lẽ nào bảy chiêu tiếp theo có thể đánh bại tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì cậu hãy nhìn cho kĩ nhé!”, ông tổ nhà họ Ứng cũng nổi giận, chẳng thèm khách sáo nữa, quát khẽ một tiếng, hai cánh tay vàng vọt lập tức vung lên.
Vù!
Vù!
Cánh tay ông ta gầy gò, nhìn chẳng khác nào da bọc xương, nhưng mỗi lần vung lên đều có sức mạnh chấn động nghìn cân.
Trước cánh tay này, e rằng một tấm thép cũng bị nghiền nát như miếng đậu phụ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất ung dung, hai tay ngăn thế công của ông tổ nhà họ Ứng một cách thoải mái, dù sức mạnh của đối phương hung mãnh đến đâu, anh cũng không sợ không vội.
“Nhất Lực Giáng Thần!”, ông tổ nhà họ Ứng bỗng quát lớn, giơ hai cánh tay lên đánh vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Ba cánh tay va vào nhau.
Sức mạnh hùng hậu bá đạo lập tức thuận theo cơ thể Lâm Chính truyền xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất nứt toác, cứ thế lún xuống ba centimet, vết nứt trên mặt đất kéo dài ra tận bên ngoài sơn trang Ứng Long.
Thật là đáng sợ!
Người nhà họ Ứng lại bị chao đảo, ngã dúi dụi.
Khi bọn họ bò dậy được, thì mọi hy vọng lại tan thành mây khói.
Dưới đòn đánh đáng sợ như vậy, mà Lâm Chính vẫn đứng sừng sững.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm hừ một tiếng, không hề bỏ cuộc mà giơ tay còn lại lên. Bàn tay kia như con rắn, uốn éo duỗi ra, sau đó đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
“Nhất Phát Bạt Thiên Cân!”.
Dứt lời, xảo kình trong lòng bàn tay liền lan ra.
Lâm Chính lại giơ tay lên đỡ.
Bốp!
Lòng bàn tay khẽ vỗ vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Đòn đánh này thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, chẳng khác nào bạn bè vui đùa với nhau, nhưng xảo kình trong lòng bàn tay bỗng nhiên bùng phát, khiến cơ thể Lâm Chính chấn động. Xảo kình còn xâm nhập vào người Lâm Chính, tàn phá lục phủ ngũ tạng của anh.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức nhón một cây châm bạc, nhanh chóng đâm vào vùng bụng của mình, sau đó rút mạnh ra.
Xì!
Tiếng thoát khí vang lên.
Những thứ xì ra chính là xảo kình của ông tổ nhà họ Ứng.
Chiêu này lại bị hóa giải!
Ông tổ nhà họ Ứng vô cùng ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nghiêm lại, tung đòn như điên.
“Ứng Long Thần Chưởng!”.
“Khai Thánh Thiên Kích!”.
“Bộc Hồng Thất Tuyệt Chỉ!”.
“Âm Dương Mạch Kiếm!”.
…
Ông ta vừa quát vừa thi triển một số võ học tuyệt thế mà Lâm Chính chưa từng nghe nói bao giờ.
Các chiêu pháp đáng sợ giáng xuống người Lâm Chính như mưa.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp…
Tiếng nổ vang lên không dứt.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Lâm Chính nổ tung tóe, tất cả đất đá xung quanh bị tác động, vỡ vụn ra. Chỗ anh đang đứng chịu sự tàn phá liên tiếp, cảnh tượng bừa bộn hỗn loạn không khác gì một hố bom.
Ông lão tấn công quên mình, dáng vẻ muốn đánh cho Lâm Chính phải nằm bẹp một chỗ, trước mắt ông ta bụi bay mù mịt, nhưng ông ta vẫn không dừng tay.
Dưới thế đánh giết như mưa giông bão giật này, e rằng một tòa nhà cũng bị ông ta đánh cho nát vụn.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng định tiếp tục đánh, một nắm đấm bỗng thò ra khỏi đám bụi, đánh mạnh về phía ông ta.
Vù!
Quyền phong rít lên.
Ông tổ nhà họ Ứng nín thở, vội vàng thu chiêu phòng thủ, bắt chéo hai tay chắn trước ngực.
Bốp!
Nắm đấm nện mạnh vào lòng bàn tay ông ta, sức mạnh bá đạo lập tức khiến ông ta phải chấn động, lùi lại hơn mười mét.
Sức mạnh thật là đáng sợ!
Ông tổ nhà họ Ứng hít vào một hơi lạnh.
Người nhà họ Ứng xung quanh cũng đều run rẩy, lần lượt nhìn về nơi bụi bay mù mịt kia.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi bước ra, bình thản nhìn ông lão, nói: “Mười chiêu… đã hết! Ông thua rồi!”.
Chương 573: Tâm phục khẩu phục
Ông tổ nhà họ Ứng đứng lên, trợn trừng mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Cú đấm vừa rồi thực sự vô cùng tinh diệu.
Ông ta tin đó tuyệt đối không phải thứ mà sức mạnh con người có thể sánh được.
Ông ta luyện võ kĩ gần trăm năm, sức mạnh không chỉ giới hạn ở độ mạnh, mà còn có độ khéo kéo, khí lực, nội lực.
Nhưng đứng trước Lâm Chính, ông ta phát hiện sức mạnh của mình không thể sánh với anh được.
Đây chắc chắn không phải là sức mạnh có được do luyện tập.
Đây chắc chắn là có mẹo.
Ông tổ nhà họ Ứng sắc mặt âm trầm, nhưng cũng bất lực.
Dù Lâm Chính có dùng thủ đoạn gì thì ông ta cũng không thể làm gì được anh.
Kết quả đã quá rõ ràng!
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi.
“Ông tổ!”.
Tất cả người nhà họ Ứng xúm lại, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ không cam lòng.
“Đừng nói gì nữa, thua thì phải chịu, tôi sẽ tuân thủ lời hứa trước đó”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đang bước ra khỏi màn sương bụi, trầm giọng nói.
Cú đấm vừa rồi ông ta miễn cưỡng lắm mới đỡ được, nếu đánh tiếp thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
“Vậy còn lời hứa Ứng Hoa Niên đã nói trước đó thì sao?”, Lâm Chính lấy huyết thư ra, bình thản hỏi.
“Đương nhiên là cũng phải tuân thủ rồi! Cậu đưa cô Liễu Như Thi đi đi. Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ứng tôi gặp cậu thì phải tôn lên hàng khách quý, những người nhà họ Ứng cấp bậc dưới Hoa Niên khi gặp cậu đều phải hành lễ”, ông tổ nhà họ Ứng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
“Ông tổ, nếu vậy thì nhà họ Ứng ta còn gì là uy nghiêm nữa? Nếu để người ngoài biết được, thì chắc chắn nhà họ Ứng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”, Ứng Bình Trúc bước tới, vội vàng nói.
“Đó là do các cậu bất tài!”, ông tổ nhà họ Ứng trừng mắt nhìn đám người Ứng Bình Trúc, tức giận nói: “Người ta mới bao nhiêu tuổi, các cậu đã bao nhiêu tuổi? Tại sao người ta giỏi giang như vậy mà mình thì không?”.
“Việc này…”
Đám người Ứng Bình Trúc xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thể diện không phải dựa vào người khác để có, mà phải tự dựa vào bản thân. Nhà họ Ứng ta coi trọng kẻ mạnh, hôm nay cậu Lâm mạnh hơn nhà họ Ứng, nhà họ Ứng cúi đầu thì sao chứ?”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng quở trách, sau đó lại nói với Ứng Bình Trúc: “Bình Trúc! Cậu lại đây! Cậu xin lỗi cậu Lâm đi, phải thật thành khẩn, rõ chưa?”.
“Hả?”.
Ứng Bình Trúc há hốc miệng, kinh ngạc nhìn ông ta.
“Còn không mau đi?”, ông tổ nhà họ Ứng mắng.
Ứng Bình Trúc cắn răng, siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn đánh liều bước về phía Lâm Chính.
“Tôi… tôi xin lỗi, cậu Lâm, trước đó… trước đó Bình Trúc đã mạo phạm đến cậu, mong cậu tha lỗi”, Ứng Bình Trúc cúi người với Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
Ai cũng có thể nhìn ra vẻ cực kỳ không tình nguyện của Ứng Bình Trúc.
Nhưng… ông tổ nhà họ Ứng đã lên tiếng, dù ông ta có không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa thì có thể làm gì chứ? Ông ta đâu dám chống đối ông tổ.
“Hình như vẫn chưa đủ thành ý”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Cậu…”, Ứng Bình Trúc trợn mắt.
“Bình Trúc?”, ông tổ nhà họ Ứng lập tức lên tiếng.
Toàn thân Ứng Bình Trúc run rẩy, lén lút nhìn ông tổ một cái, sau đó bất đắc dĩ bước tới trước mặt Lâm Chính, hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, rồi nói lời xin lỗi một cách trịnh trọng: “Cậu Lâm… tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của Bình Trúc, mong cậu… tha thứ cho tôi…”
Câu xin lỗi này có thể nói là khiến Ứng Bình Trúc vô cùng phẫn nộ, nhất là khi phải nói trước mặt nhiều người nhà họ Ứng như vậy.
Ông ta nghiến răng đến mức muốn vỡ nát.
Nhưng điều khiến Ứng Bình Trúc phẫn nộ hơn là Lâm Chính lại nói đầy ra dáng: “Biết sai là tốt rồi, hy vọng sau này ông sẽ làm người cho tốt”.
Chẳng khác nào những lời bậc cha chú dạy dỗ con cháu!
Ứng Bình Trúc tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng không dám hé răng nói gì.
“Hôm nay, những người đã từng ra tay với cậu Lâm thì hãy qua xin lỗi đi, phải thật có thành ý. Nếu ai không chịu thì cút khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, ông tổ nhà họ Ứng lại nói.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo lời ông tổ, lần lượt xin lỗi Lâm Chính.
Tuy những người này khẩu thị tâm phi, bị ép phải cúi đầu, nhưng thành ý của ông tổ nhà họ Ứng thì Lâm Chính thấy rất rõ ràng.
“Ông tuân thủ lời hứa, tôi chẳng còn lời nào để nói, chuyện này kết thúc tại đây đi”, Lâm Chính nói.
“Nhà họ Ứng đã đắc tội, mong cậu Lâm đừng để trong lòng. Cậu Lâm đến nhà họ Ứng lần đầu, chúng tôi nên tiếp đãi như khách quý mới phải! Bình Trúc, bày tiệc khoản đãi cậu Lâm đi!”, ông tổ nhà họ Ứng nói.
“Vâng, ông tổ…”, Ứng Bình Trúc cắn chặt răng, xoay người phân phó người giúp việc.
“Ông có lòng quá, nếu đã vậy thì tôi cũng tặng nhà họ Ứng một món quà nho nhỏ”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm khách sáo quá, cậu là khách, cần gì phải tặng quà chứ?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười, không để trong lòng.
Ông ta đã chừng này tuổi, kiến thức sâu rộng, kỳ trân dị bảo gì mà chưa từng thấy, đương nhiên không quan tâm đến món quà này của Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Tôi có thể giúp nhà họ Ứng chữa trị cho những người bị thương, thậm chí là cứu sống những người đã chết, món quà này thế nào?”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh bỗng im phăng phắc.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, cậu… cậu nói thật sao?”, một người nhà họ Ứng vội bước tới, nước mắt giàn giụa, run rẩy nói.
“Các người quên mất tôi được gọi là gì rồi sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Thần y Lâm!”.
Tất cả người nhà họ Ứng đều nín thở.
“Nếu cậu Lâm thực sự làm được điều này, thì nhà họ Ứng tôi chắc chắn sẽ luôn giao hảo với cậu, tuyệt đối không bao giờ mạo phạm cậu nữa”, ông tổ nhà họ Ứng cũng không kiềm chế được cảm xúc, lập tức nói đầy trịnh trọng.
Dù sao những người nằm dưới đất này cũng là con cháu nhà họ Ứng, nói ông ta không quan tâm thì là giả. Nhưng đối phương mạnh mẽ như vậy, ông ta không thể trả thù, chỉ có thể khuất phục.
Nhưng nếu Lâm Chính thực sự làm được điều này, đừng nói là ân oán hai bên được dẹp bỏ, riêng khả năng quỷ dị có thể khởi tử hồi sinh này đã đủ khiến người nhà họ Ứng tâm phục khẩu phục.
“Chuẩn bị thuốc cho tôi đi, khiêng hết những người bị thương nặng lại đây. Bất kể bọn họ bị thương nặng đến đâu, cho dù là người mà các ông tưởng là đã chết, chỉ còn thở thoi thóp, cũng khiêng hết lại đây”, Lâm Chính nói.
“Được được, thần y Lâm, cậu chờ chút, tôi đi sắp xếp ngay đây!”.
Các nguyên lão nhà họ Ứng vô cùng kích động.
Lâm Chính bước vào một ngôi nhà, bắt đầu chỉ huy việc sắc thuốc.
Ứng Bình Trúc biết được chuyện này cũng vô cùng ngạc nhiên, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không dám do dự, dưới sự sắp xếp của ông tổ nhà họ Ứng, liền mở cửa kho, lấy hết các thảo dược thượng hạng của nhà họ Ứng ra cho Lâm Chính dùng.
Rất nhanh, vết thương của những người nhà họ Ứng bị thương nặng đã thuyên giảm.
Thậm chí một số người bị thương nhẹ còn khỏi ngay lập tức.
Y thuật thần kỳ như vậy, khiến người nhà họ Ứng phải há hốc miệng.
Lúc này, ánh mắt người nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đã không còn sợ hãi nữa, mà ngập tràn sự sùng bái.
Người đàn ông này… là thần sao?
Chương 574: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Long Thủ tỉnh lại thì trời đã khuya lắm rồi. Cả người ông ta bị băng bó không khác gì bánh trưng, nhất là vùng ngực bị quấn chặt. Thế nhưng ông ta không cảm thấy đau.
“Ông không sao chứ?”, Lâm Chính bước tới nhìn Long Thủ.
“Thưa thầy…”, Long Thủ há miệng, giọng nói yếu ớt.
“Thần sắc của ông không tệ, xem ra hấp thụ thuốc tốt đấy”, Lâm Chính cười nói.
“Do y thuật của thầy tốt…thưa thầy…chuyện nhà họ Ứng đã giải quyết xong chưa? Giờ chúng ta đang ở đâu?”, Long Thủ hỏi.
“Giải quyết xong rồi, giờ chúng ta đang ở nhà họ Ứng”.
“Cái gì? Chúng ta…đang ở nhà họ Ứng sao?”, Long Thủ không dám tin: “Vậy…người nhà họ Ứng…thầy….”
“Đều giải quyết cả rồi”, Lâm Chính nói.
Long Thủ không dám nghĩ tiếp nữa. Lẽ nào…nhà họ Ứng đã bị thầy giết hết cả rồi sao? Chắc chắc điều này là không thể, vậy thì chỉ còn một tình huống khác.
Đó là nhà họ Ứng đã thần phục thầy rồi…
Long Thủ thở hổn hển. Ông ta không ngờ, thầy có thể làm được như thế thật. Khiến cả nhà họ Ứng phải cúi đầu…
“Cậu Lâm, cậu có thể ra ngoài nói chuyện một lúc không?”
Lúc này, có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào. Lâm Chính nhìn ra cửa, đáp lại: “Ông nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai chúng ta quay về Giang Thành”.
“Vâng thưa thầy”, Long Thủ gật đầu.
Sau đó Lâm Chính đi ra cửa. Lão tổ của nhà họ Ứng đang đứng bên ngoài nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Lão tổ, có chuyện gì không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu Lâm vài câu thôi”, ông tổ nhà họ Ứng quay người mỉm cười nói.
“Vấn đề gì?”
“Tôi muốn biết cậu Lâm tới từ thế lực nào? Cổ Phái? Hay Ẩn Phái? Hay là một tông phái nào khác?”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó lên tiếng.
“Tôi không thuộc thế lực nào hết. Ông nghĩ nhiều rồi. Nếu như có thì đó cũng là Dương Hoa. Là Huyền Y Phái”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Ồ…nói vậy là cậu Lâm vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào đại hội đúng không?”, ông tổ nhà họ Ứng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Dù là Huyền Y Phái hay là Dương Hoa thì đúng là chưa đủ tư cách được mời tham gia đại hội”.
“Vậy đúng thật đáng tiếc…có điều cậu Lâm này, nếu như cậu thật sự muốn tham gia thì nhà họ Ứng chúng tôi có thể đưa cậu đi. Không biết cậu có hứng thú không?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười nói.
“Sao? Mọi người định trói tôi trên xe à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Trong đại hội, mọi người đều dựa vào năng lực. Nếu thực lực đủ mạnh thì lợi ích đạt được cũng phong phú lắm. Tất cả đều có lợi cho mọi người mà”.
“Nhưng tôi không có hứng thú với những lợi lạc đó”, Lâm Chính lắc đầu.
Ông tổ của nhà họ Ứng giật mình, vội vàng nói: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu không định tham gia đại hội sao?”
“Trước khi trả lời câu hỏi này thì tôi muốn hỏi ông một câu”.
“Mời cậu”.
“Tôi hỏi ông, ông đã từng cân nhắc tới việc đối đầu với những thế lực ở Yên Kinh bao giờ chưa?”, Lâm Chính nhìn ông tổ của nhà họ Ứng.
Ông ta trầm giọng, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ bất lực.
Ông tổ thở dài, bình tĩnh đáp: “Tôi bằng này tuổi rồi, có thể sống được tới bằng này tuổi thì cũng không còn coi lợi ích, danh vọng là gì nữa, vậy nên có ra mặt cũng không sao. Có điều tôi muốn con cháu nhà họ Ứng có một tiền đồ tốt đẹp, tiếp tục kế thừa sự huy hoàng của nhà họ Ứng. Tôi không sợ nhà họ Lâm nhưng nếu đối đầu với họ thì chúng tôi thiệt nhiều, hơn nữa đắc tội với họ, sau này nhà họ Ứng sẽ gặp nhiều rắc rối nữa, vậy nên tôi không hi vọng nhà họ Ứng chỉ vì một chút lợi lạc mà đối kháng với họ”.
“Nếu là như vậy thì tốt nhất đừng có giăng mắc gì với tôi, nếu không các người sẽ tự chuốc họa vào người đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng nín lặng. Rõ ràng ông ta hiểu ý của Lâm Chính.
Ông ta im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Cậu Lâm, tôi rất tò mò tại sao cậu trẻ mà lại có thực lực khủng khiếp vậy chứ? Trước đó tôi giao đấu với cậu có thể nhận ra võ kỹ của cậu không mạnh. Rõ ràng là chưa từng học qua trường lớp nào, nhưng tốc độ, sức mạnh, thậm chí là thiên phú đều vượt người thường. Rốt cuộc là vì gì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã luyện như thế nào không?”
“Ông từng nghe nói về Lạc Linh Huyết chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đương nhiên là nghe nói…lẽ nào…là sức mạnh của Lạc Linh Huyết sao? Tôi cũng từng giao đấu với người sở hữu Lạc Linh Huyết, nhưng sức mạnh gia tăng mà họ nhận được cũng không khủng khiếp đến vậy”, ông tổ nhà họ Ứng nói với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh không muốn để lộ mình có 17 giọt Lạc Linh Huyết. Phần còn lại để cho ông tổ nhà họ Ứng tự suy đoán mà thôi.
Thế nhưng ông ta cũng không hỏi nữa. Mọi việc đã giải quyết xong xuôi. Sáng ngay hôm sau, Lâm Chính và Long Thủ ngồi xe rời khỏi sơn trang Ứng Long đi tới sân bay chuẩn bị về Giang Thành.
Đồng thời tại một chân núi, có một nhóm nam nữ đang ngồi xe đi lên.
Đây là một chiếc xe thương vụ màu đỏ mới tính. Nam nữ đều được trang điểm kỹ càng, nhất là cô gái xinh đẹp ngồi sau cùng cùng. Vẻ đẹp của cô khiến người khác phải nín thở. Dáng người thon thả, mái tóc đen láy, đôi mắt to tròn, môi chúm chím như trái anh đào cùng nước da trắng như tuyết. Cô không khác gì một mỹ nhân từ trong tranh bước ra. Dù ai cũng cảm thấy không vui nhưng cũng không khỏi liếc nhìn cô gái”.
Chiếc xe lái tời sườn núi thì dừng lại. Người tài xế thò đầu ra, liếc nhìn với vẻ nghi ngờ.
“Chuyện gì vậy? Sao nhà họ Ứng không cho bạch mã ra đó chứ?”
“Đúng vậy, theo như phong tục thì lúc bước vào nhà họ Ứng, phải có một con bạch mã ra đón. Sao giờ không có một ai vậy?”
“Không phải nhà họ Ứng quên đấy chứ?”
“Không thể nào, mau gọi điện thoại hỏi đi”
“Được…”, người ngồi ở tay lái phụ lập tức lấy điện thoại ra.
“Không cần nữa”, đúng lúc này cô gái xinh đẹp đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều quay qua nhìn cô. Cô gái liếc nhìn phía trước trống không, khẽ nói: “Tới giờ rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta đi lên luôn thôi. Nếu tới muộn, nhà họ Ứng lại lấy lý do làm khó chúng ta nữa.
“Chị ấy nói đúng đấy!”
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Đám đông gật đầu, lập tức đi lên sơn trang nhà họ Ứng. Thế nhưng khi tới trước cổng họ đã phải sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy sơn trang hào nhoáng hùng vĩ thường ngày giờ bị đổ vỡ khắp nơi, đến cả con sư tử đá trước cửa cũng bị đổ mất một con. Cô gái vội vàng kéo cửa xe, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Ở đây…đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chương 575: Mẹ nuôi gặp chuyện
Lâm Chính vừa đến sân bay đã nhận được điện thoại của Liễu Như Thi.
Anh mỉm cười, nhấn nút nghe.
Bên kia im lặng một lúc, một giọng nói khô khan vang lên.
“Cảm ơn anh…”.
Dường như chủ nhân của giọng nói đã dùng hết dũng khí để nói ra câu này.
“Không cần khách sáo, cô cũng là vì tôi. Lần sau còn gặp phải chuyện như vậy thì đừng lỗ mãng đi làm, hiểu chưa?”, Lâm Chính cười nói.
“Ừ…”, Liễu Như Thi ở đầu kia điện thoại đỏ mặt, khẽ “ừ” một tiếng.
“Được rồi, mau về bên cạnh Dược Vương đi”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.
“Thần y Lâm, xin hãy đợi một lát”, Liễu Như Thi vội nói.
“Còn chuyện gì sao?”.
“Chuyện đó… thần y Lâm, lần này may nhờ có anh, tôi mới có thể thoát được. Tôi… Tôi có thể đến Giang Thành tìm anh không? Tôi muốn… Tôi muốn mời anh một bữa, cảm ơn anh đàng hoàng”, Liễu Như Thi vô cùng mong chờ nói.
Trời mới biết khi cô ấy nói ra câu này, trên mặt cô ấy đỏ như thế nào, người bên cạnh đều nhìn sư tỷ của mình bằng ánh mắt kinh ngạc…
“Ừ… không thành vấn đề, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý, để hôm khác đi”.
“Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh”, Liễu Như Thi rất vui, giọng nói cũng nhẹ hơn nhiều.
Nghe điện thoại xong, Lâm Chính lên máy bay.
Thật ra anh vội vàng quay về Giang Thành còn vì một nguyên nhân nữa.
Đó là sắp đến ngày hẹn giữa anh và phòng chủ Kỳ Dược Phòng.
Ở sơn trang Ứng Long đã làm lỡ mất hai ba ngày, thời gian còn lại không nhiều. Mặc dù Lâm Chính rất tự tin rằng mình có thể thắng phòng chủ Kỳ Dược Phòng, nhưng anh vẫn không dám sơ ý. Dù sao người kia cũng đã tràn đầy tự tin đưa thư khiêu chiến, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Lỡ như thất bại, Lâm Chính nên đi đâu tìm “Hà Linh Hoa” đền cho Kỳ Dược Phòng?
Xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đi đến Huyền Y Phái một chuyến.
Lúc này, bệnh nhân trong Học viện Huyền Y Phái vẫn đông đảo, nhưng trên cả nước, bảy tám mươi phần trăm bệnh nhân di chứng do Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn đã được chữa khỏi. Có thể nói, nguy cơ lần này được cứu vãn nhờ Huyền Y Phái. Danh tiếng của Huyền Y Phái vang khắp cả nước, thậm chí được vinh danh ở quốc tế.
Mỗi ngày đều sẽ có các tổ chức và cá nhân từ các nơi gửi cờ lưu niệm, những lời khen ngợi đến, thậm chí nhiều người thân bệnh nhân còn gửi tiền gửi quà đến để cảm ơn.
Nhưng qua sự gợi ý của Lâm Chính, ngoài cờ lưu niệm và lời cảm ơn ra, những thứ khác đều đem đi quyên góp.
Danh tiếng của Huyền Y Phái càng thêm vang đội sau hành động này.
Nhiều nhân vật lớn trong nước và quốc tế cũng bắt đầu theo dõi sức mạnh vừa mới nổi lên như bọn họ.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Lâm Chính đang ngồi xem tài liệu ở văn phòng nhíu mày, nghe máy.
“Anh đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.
Đó là giọng của Tô Nhu.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Bây giờ anh không còn quá nhiều cảm giác với Tô Nhu. Sở dĩ anh vẫn nhận điện thoại của Tô Nhu chỉ là vì cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc. Dù gì cô cũng sẵn lòng kiên trì làm vợ chồng trên danh nghĩa với Lâm Chính chỉ vì một lời hứa năm xưa.
“Em nấu cơm rồi, anh về ăn đi”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, cảm thấy rất bất ngờ.
Bình thường Tô Nhu bận rộn là vậy, vẫn còn thời gian để nấu cơm sao?
Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Bây giờ anh sẽ về ngay”.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính điều khiển xe đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Hai vợ chồng Tô Quảng không thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở căn nhà hào hoa của Lâm Chính, mà là làm theo ý của Tô Nhu, tận dụng vài căn phòng từ văn phòng khép kín bên cạnh công ty ở tạm. Thứ nhất là tiện cho Tô Nhu đi làm, thứ hai có thể bớt một khoản chi tiêu, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng chưa chính thức đi vào quỹ đạo.
Vào nhà là có thể nghe thấy hương thức ăn bay vào mũi.
Lâm Chính ngửi một lúc, lập tức ho vài tiếng.
“Nướng có hơi cháy, thật ngại quá”.
Tô Nhu mặc một chiếc tạp dề Doraemon đi tới, trên tay còn bưng bát canh nóng hổi.
Dáng vẻ này thật giống một người vợ hiền, chỉ tiếc là duyên phận vợ chồng giữa hai người không kéo dài được bao lâu nữa.
Lâm Chính nhìn quanh nhà, chỉ có hai người bọn họ, thế là không khỏi lên tiếng hỏi: “Bố mẹ đâu?”.
“Họ đi thăm bà nội rồi, mẹ không muốn đi, bố phải cầu xin một lúc lâu…”, Tô Nhu đặt canh xuống, thổi bàn tay nóng đến mức hơi đỏ lên, dáng vẻ thật là đáng yêu.
“Ồ… đang yên đang lành sao lại gọi anh đến ăn cơm?”.
“Không có gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy lúc trước em nói với anh những lời đó thật quá đáng, cho nên em muốn xin lỗi anh. Hơn nữa, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm ở nhà”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Lâm Chính không nói gì.
Tô Nhu bưng hai chén cơm ra, đưa cho Lâm Chính một chén.
“Nếm thử tay nghề của em đi”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính gật đầu, ăn thử một ít.
“Thế nào?”, cô tràn đầy mong chờ.
“Nói thật thì không ra làm sao”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nghe vậy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bởi vì cô đã ăn món ăn Lâm Chính nấu.
So với món mà Lâm Chính nấu… tay nghề của cô đúng là thua kém quá nhiều.
“Ăn đi”, Lâm Chính gắp thức ăn, ăn từng miếng lớn.
Tô Nhu thấy vậy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù thức ăn không ra làm sao, nhưng Lâm Chính lại ăn một cách ngon miệng, một chén cơm chẳng mấy chốc đã hết.
Nhìn bộ dạng Lâm Chính ăn cơm, Tô Nhu không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.
“Em phát hiện anh thay đổi rồi”, Tô Nhu nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ giọng nói.
“Có sao?”, Lâm Chính không cho là vậy.
“Có lẽ là ảo giác của em, có lúc em cảm thấy anh rất kỳ lạ, rất thâm trầm, cũng rất lạ lẫm… Từ khi anh đi tảo mộ mẹ anh về… anh đã thay đổi…”.
“Con người đều sẽ thay đổi”, Lâm Chính đặt chén đũa xuống, thản nhiên nói.
Tô Nhu không nói gì, gắp từng miếng nhỏ, vẻ mặt đầy tâm sự.
Một bữa cơm tối kết thúc trong bầu không khí rất kỳ lạ, Tô Nhu thu dọn chén đũa, cầm tới phòng bếp rửa.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Anh tiện tay cầm lên, còn tưởng là Mã Hải gọi tới.
Nhưng nhìn số điện thoại lại là một dãy số chưa từng gọi cho anh.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức bắt máy.
“Xin hỏi là thần y Lâm phải không?”, đầu kia điện thoại là một giọng nữ êm tai.
Giọng nữ này chính là giọng của Lương Hồng Anh.
“Là cô Lương à, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bây giờ anh có thời gian không? Có thể đến Yên Kinh một chuyến không?”, Lương Hồng Anh do dự một lúc, dường như đưa ra quyết định rất khó khăn.
“Đến Yên Kinh? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thím Thu Yến… e là không ổn rồi…”, Lương Hồng Anh nói.
“Ai? Lương Thu Yến?”, trái tim Lâm Chính thắt chặt.
“Đúng, chính là mẹ nuôi của anh, Lương Thu Yến. Thần y Lâm, nếu anh còn không đến, có thể bà ấy sẽ… bà ấy sẽ…”, Lương Hồng Anh không thể nói tiếp nữa.
Lâm Chính nghe vậy mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…
Bình luận facebook