• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (91 Viewers)

  • Chương 561-565

Chương 561: Đòn tâm lý chết người

Nguyên lão đó vừa nói ra, tất cả người nhà họ Ứng ở đây đều tái mặt.

Nụ cười trên mặt Ứng Hoa Niên cũng dần dần biến mất.

Ông ta im lặng một lúc lâu mới nhận lấy điện thoại của nguyên lão kia đưa qua, đặt bên tai.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Gia chủ, nếu không ngại thì có thể mở loa ngoài không?”.

Lời này vừa nói ra, hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Kinh ngạc có, căm phẫn có.

Lâm Chính nói lời này có ý gì, mọi người đều có thể nghe ra được.

Thách thức!

Sự thách thức trắng trợn!

Nhưng đó không chỉ là thách thức, e rằng… cũng có sự phản đòn của Lâm Chính ở trong đó.

Đúng là đòn tâm lý chết người!

Ứng Hoa Niên bắt Lâm Chính mở loa ngoài không phải muốn sỉ nhục Lâm Chính. Bởi vì theo ông ta thấy, sỉ nhục một nhân vật nhỏ bé như vậy không có ý nghĩa gì. Người ở tầng lớp cao như ông ta sẽ không so đo với kẻ vô danh tiểu tốt.

Mục đích chủ yếu của ông ta là để ổn định lòng người của nhà họ Ứng.

Bây giờ, Lâm Chính lại sắp phá hủy hoàn toàn lòng người mà ông ta vừa mới ổn định được.

Nếu Lâm Chính còn giấu chiêu gì đằng sau thì kế hoạch của Ứng Hoa Niên sẽ thất bại.

Nhưng nếu không mở loa ngoài, không phải đã thua về mặt khí thế rồi sao? Nếu vậy, lòng người sẽ chỉ càng thêm loạn.

Ứng Hoa Niên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bấm loa ngoài.

Lúc này, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Hoa Niên!”.

Bên kia điện thoại là một giọng nói già nua, nghe rất nghiêm khắc.

“Dạ có Hoa Niên”, Ứng Hoa Niên hơi cúi đầu, giọng nói cung kính.

“Ai cho cậu động vào Tập đoàn Dương Hoa?”, giọng nói già nua lại lộ ra nghi vấn.

Hơi thở của Ứng Hoa Niên run rẩy, người nhà họ Ứng càng kinh hãi.

Ông ta do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Tập đoàn Dương Hoa… không động vào được sao…”.

“Lúc trước có thể, sau này không thể. Thần y Lâm có thể động, nhưng mấy nhà máy kia không được động vào!”, giọng nói già nua có vẻ rất tức giận.

Lời nói này có thể nói là khiến mọi người mù mịt không hiểu ra sao.

Thần y Lâm có thể động, nhà máy không được động?

Vì sao?

Ứng Bình Trúc ngạc nhiên.

Cả gia đình Ứng Hùng há to miệng.

Còn Long Thủ đã sững sờ từ lâu.

Chuyện này là sao?

Ông tổ của nhà họ Ứng lại trách cứ hành vi của Ứng Hoa Niên?

Rốt cuộc thầy đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến ông tổ nhà họ Ứng phải ra mặt?

Không thể tin nổi!

Thật không thể tin nổi!

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Chẳng lẽ… thầy vẫn còn sức mạnh nào đó ẩn giấu?

Long Thủ không dám nghĩ nữa.

Phải biết rằng đây là nhà họ Ứng!

Ông ta ngây ngốc nhìn Ứng Hoa Niên.

Lúc này, vẻ mặt của Ứng Hoa Niên đã trầm lắng như nước.

Có lẽ Ứng Hoa Niên cũng không ngờ ông tổ lại ra mặt.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu ông ta lùi bước, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi, không còn uy nghiêm hay sao?

Ông ta hít sâu một hơi, lại lên tiếng: “Cháu có thể động vào thần y Lâm đúng không?”.

“Tôi đã nói rồi, lúc trước có thể, sau này không thể! Lúc trước động vào, chúng ta có thể nói là không biết thần y Lâm có quan hệ với người đó, kẻ không biết không có tội, giết cậu ta rồi chúng ta cũng có cớ. Nhưng bây giờ không được nữa, từ bỏ ý nghĩ đó, thỏa mãn mọi yêu cầu của thần y Lâm, để cậu ta mau mau rời khỏi nhà họ Ứng đi!”.

Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại lại vang lên tiếng tút tút.

Người nhà họ Ứng im lặng.

Ứng Hoa Niên cũng đã không còn tiếng nói.

Cuộc điện thoại này có thể nói giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu người nhà họ Ứng.

Lúc này, điện thoại trong tay Lâm Chính vang lên.

Lâm Chính liếc nhìn màn hình, bắt máy, bấm loa ngoài.

“Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm, được rồi, tất cả đều ổn rồi!”, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng kích động của Mã Hải.

“Nhà máy dược phẩm mở cửa lại rồi sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Phải, đột nhiên có một nhóm đồng chí đến đây, thẩm vấn những kẻ đã chủ động thừa nhận nhà máy dược phẩm chúng ta sản xuất thuốc giả. Bọn họ nhanh chóng thừa nhận mọi chuyện là có người sai khiến, còn chỉ ra vài người trốn ở tầng lớp trên âm thầm thao tác. Bên kia đã chứng thực chúng ta bị oan, nhà máy đã mở cửa trở lại, mọi thứ đều đang vận hành bình thường”, Mã Hải cười nói.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy.

Bên này nhà họ Ứng đã há to miệng, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.

“Đây là sức mạnh của thần y Lâm sao?”, Ứng Bình Trúc hít một hơi thật sâu, hỏi.

“Chẳng… Chẳng trách thằng nhóc đó dám một mình đến nhà họ Ứng chúng ta…”, Ứng Hùng lẩm bẩm.

“Bố, nói vậy là chúng ta không thể trả thù được nữa sao?”, Ứng Phá Lãng trợn to mắt, quay đầu nhìn Ứng Hùng, hỏi.

“Mày câm miệng!”, Ứng Hùng vội vàng quát khẽ.

“Nhưng bố, suýt chút nữa con bị anh ta giết rồi! Hơn nữa, anh ta còn đánh nhiều người của nhà họ Ứng chúng ta bị thương, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho anh ta vậy sao? Nếu hôm nay để anh ta rời khỏi đây, chẳng phải nhà họ Ứng chúng ta sẽ mất hết mặt mũi sao?”, Ứng Phá Lãng gần như gào thét.

Có thể nói hắn đã tức điên lên.

Rõ ràng nhà họ Ứng đã ra tay, thậm chí ngay cả gia chủ cũng ra mặt.

Cứ ngỡ thần y Lâm sẽ chết chắc, thế mà không biết anh ta dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho ông tổ cũng ra mặt!

Ông tổ đã ra mặt, hắn làm sao trả mối thù ở Sùng Tông Giáo ngày xưa?

Vừa nghĩ tới ngày xưa bị Lâm Chính sỉ nhục, thậm chí suýt chút nữa bị anh giết chết, trong lòng hắn lại dâng lên mối căm thù vô tận.

“Ứng Hùng, chuyện gì thế? Không dạy dỗ con trai cậu cho tốt được sao?”, Ứng Hoa Niên hơi nghiêng đầu, nhíu mày, nói.

“Xin lỗi gia chủ, là tôi dạy con không tốt!”, Ứng Hùng vội nói, sau đó ra hiệu cho Chu Đình, khẽ giọng quát: “Mau đưa nó đi”.

“Được… Được…”, Chu Đình vội vàng kéo Ứng Phá Lãng định rời đi.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Buông con ra! Thằng chó suýt giết con trai mẹ đang ở đó, vì sao mẹ không giúp con trả thù? Không phải mẹ nói sẽ lột da rút gân anh ta, đánh nát đầu gối anh ta, bắt anh ta quỳ trước mặt con sao? Vì sao mẹ lại bắt con đi? Buông con ra, mau buông con ra!”, Ứng Phá Lãng không ngừng giãy giụa.

“Phá Lãng, đây là tốt cho con, nghe lời mẹ, mau đi theo mẹ!”, Chu Đình sốt ruột, nhỏ giọng nói.

“Mẹ…”, Ứng Phá Lãng vẫn muốn nói gì đó.

Nhưng lúc này, bên kia lại vang lên giọng nói hờ hững.

“Ai cũng có thể đi, nhưng Ứng Phá Lãng anh… không được đi!”.

Anh nói xong, cả nhà Ứng Hùng đều run lên, đồng loạt nhìn sang người vừa lên tiếng.

Người lên tiếng… chính là Lâm Chính!

Toàn thân Chu Đình run lên, sắc mặt trắng bệch.

Ứng Hùng cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Điều ông ta không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra.

Ông ta không phải kẻ ngốc, với tình hình bây giờ… có lẽ Ứng Hoa Niên cũng không thể khống chế được nữa rồi.

“Thần y Lâm, cậu muốn thế nào?”, Ứng Hoa Niên hỏi.

“Lúc trước tôi đã nói điều kiện với nhà họ Ứng các ông, tôi không muốn lặp lại lần nữa”, Lâm Chính nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện này một chút. Tôi vốn định đích thân xử lý Ứng Phá Lãng, nhưng bây giờ, tôi muốn các ông thay tôi xử lý người này, nghe rõ chưa?”.
Chương 562: Cúi đầu khuất phục

Ngông cuồng!

Đúng là ngông cuồng tột cùng!

Tất cả người nhà họ Ứng đều tức đến đỏ bừng mặt, cả người run rẩy, chỉ muốn xông lên băm thây anh ra.

Ứng Hùng nổi giận, đâu thể chịu nổi cơn tức này, thế là định xông tới. Nhưng người bên cạnh lập tức ngăn ông ta lại, ra hiệu ông ta đừng nóng nảy.

“Gia chủ!”, Ứng Hùng vội vàng gọi Ứng Hoa Niên một tiếng.

Nếu thật sự trừng phạt Ứng Phá Lãng trước mặt mọi người, vậy thì không phải chỉ hi sinh con trai của ông ta, mà còn hi sinh uy nghiêm trăm đời của nhà họ Ứng!

Chuyện này mà truyền ra, người nhà họ Ứng không bị người ta chê cười hay sao?

“Thần y Lâm, hình như tôi chưa đồng ý với đề nghị của cậu nhỉ?”, Ứng Hoa Niên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lâm Chính.

“Đây không phải đề nghị, đây là yêu cầu. Nếu vẫn chưa đủ thẳng thắn thì ông cứ coi như đây là mệnh lệnh của tôi đi”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn!”.

“Thật là kiêu căng!”.

“Con mẹ mày nói thêm một câu nữa xem!”.

“Tao không xé nát miệng mày ra là không được mà!”.

Người nhà họ Ứng đã bị chọc giận hoàn toàn, lần này có tới mười mấy người nhà họ Ứng xông lên, bao vây lấy Lâm Chính.

Nhìn tư thế giống như chuẩn bị ra tay.

Long Thủ kinh hãi, vội vàng hét lên: “Các người đừng có làm bậy. Cuộc điện thoại vừa rồi các người cũng nghe thấy rồi đấy, vị đó đứng trên các người đã ra lệnh không được động vào thầy tôi. Nếu các người ra tay, các người làm sao giải thích với bên trên?”.

Câu nói này làm một số người của nhà họ Ứng sững sờ.

Nhưng đa số người nhà họ Ứng vẫn không kìm được cơn giận.

“Ông bớt lấy điều đó ra dọa chúng tôi! Tôi nói cho hai người biết, nơi này là nhà họ Ứng, nếu ông muốn sỉ nhục nhà họ Ứng thì dù là lời ai nói cũng vô dụng, tôi nhất định sẽ bẻ gãy xương ông ra!”, một người trẻ tuổi của nhà họ Ứng tức giận nói.

“Vậy anh thử xem!”.

Không đợi Long Thủ nói, Lâm Chính đã trả lời hắn.

“Mày… Được! Vậy tao sẽ cho mày biết mùi Phá Huyền Thất Thoái của nhà họ Ứng bọn tao!”, người trẻ tuổi đó nổi cả gân xanh, gào lên, định xông tới…

“Ứng Táo! Lui xuống!”, Ứng Hoa Niên quát khẽ.

“Gia chủ!”.

“Lui xuống, tất cả lui xuống, không có mệnh lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được tự tiện hành động, nếu không thì cút ra khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, Ứng Hoa Niên lại nói.

Bọn họ siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng.

Nhưng Ứng Hoa Niên đã lên tiếng, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ đành lùi về sau.

Ứng Hoa Niên tiến lên, lấy điện thoại ra, tắt máy trước mặt Lâm Chính, sau đó ném cho nguyên lão ở bên cạnh.

Long Thủ trở nên căng thẳng.

Người nhà họ Ứng ở xung quanh cũng không khỏi nhíu mày, mơ hồ đã ý thức được điều gì.

Làm như vậy ông tổ của nhà họ Ứng sẽ không can thiệp vào chuyện ở đây được.

“Thần y Lâm, tính cách của tôi luôn rất nóng nảy quật cường. Dù là khi ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Ứng cũng vẫn như vậy. Nếu là chuyện tôi đã quyết định, dù người trên khắp thế giới này không cho phép, tôi cũng sẽ làm tới cùng. Kẻ địch? Tôi chưa bao giờ quan tâm kẻ địch của mình là ai, tôi chỉ quan tâm người đó đứng ở vị trí nào, có đối địch với tôi hay không”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.

“Tôi cũng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Thế nên, tôi có thể đồng ý điều kiện của cậu!”, Ứng Hoa Niên nói.

“Gia chủ!”.

Gần như tất cả mọi người đều la lên.

Long Thủ vui mừng.

Nhưng một giây sau, Ứng Hoa Niên lại nói thêm một câu.

“Điều kiện trước nhất là cậu phải thắng được tôi!”.

Ông ta dứt lời, hơi thở của tất cả mọi người dừng mất một nhịp.

Bọn họ trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Ứng Hoa Niên. Giờ phút này không nghe thấy tiếng tim đập của ai, giống như tiếng tim đã dừng lại.

Long Thủ há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.

Nhưng ông ta cũng xem như phản ứng kịp, lập tức đứng ra nói: “Gia chủ, ông có ý gì?”.

“Không phải rất rõ ràng sao? Nhà họ Ứng chúng tôi là thế gia cổ võ, muốn nhà họ Ứng chúng tôi khuất phục thì phải thuyết phục tôi bằng võ lực! Nếu không thì các người phải khuất phục chúng tôi. Nhà họ Ứng chúng tôi truyền thừa tới nay đều dựa vào ý niệm này! Có gì không thỏa sao?”, Ứng Hoa Niên nói.

“Nhưng… Nhưng thầy tôi chỉ là bác sĩ!”, Long Thủ sốt ruột.

Mặc dù lúc trước biểu hiện của Lâm Chính vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, quả thật giống như chiến thần hạ phàm, khiến người khác không thể tin nổi.

Nhưng… đây là gia chủ của nhà họ Ứng!

Thế gia cổ võ như nhà họ Ứng không thể cân đo theo quy tắc của những gia tộc tầm thường. Người có thể ngồi đến vị trí gia chủ, tuyệt đối không chỉ có tài đức vẹn toàn, mà còn phải có một điều cực kỳ quan trọng, đó là võ nghệ.

Nếu võ nghệ của Ứng Hoa Niên không đạt thì tuyệt đối không thể trấn giữ được nhà họ Ứng.

Dù sao Lâm Chính cũng chỉ là bác sĩ, ngay cả khi là một y võ thì gặp phải cao thủ võ thuật chính thống như thế, sao anh có thể đấu lại?

Nếu có sơ suất gì thì mọi thứ coi như chấm hết.

“Ông không có tư cách đấu với tôi”, Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã lên tiếng.

“Sao? Thần y Lâm, cậu không dám à?”.

“Vừa rồi không phải cậu ngông cuồng lắm sao? Bây giờ gia chủ chúng tôi lên tiếng thì cậu lại sợ?”.

“Hừ, thứ hèn nhát!”.

Người nhà họ Ứng lại được dịp giễu cợt một phen.

Nhưng Lâm Chính không phản ứng gì.

“Không có tư cách? Vậy thần y Lâm, thế nào thì tôi mới có tư cách?”, Ứng Hoa Niên hỏi.

Lâm Chính sờ cằm, bình tĩnh nói: “Nếu ông thật sự muốn đánh thì cũng có thể, nhưng điều kiện cũng phải tăng thêm!”.

Anh dứt lời, người của hai bên đều sửng sốt.

“Thầy, đừng lỗ mãng!”, Long Thủ lo lắng.

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nhưng mà…”.

Long Thủ còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt tự tin của Lâm Chính, cuối cùng ông ta đành từ bỏ.

Lúc này, ngoại trừ tin tưởng Lâm Chính, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Thêm điều kiện gì, cậu nói đi”, Ứng Hoa Niên nói.

“Yên tâm, cũng không phải yêu cầu gì quá đáng. Nếu tôi thắng, tôi không những muốn đưa Liễu Như Thi đi, trừng phạt Ứng Phá Lãng, mà tôi còn muốn nhà họ Ứng các ông đáp ứng với tôi ba việc vô điều kiện. Hơn nữa, sau này gặp tôi, ông và những người xếp sau ông đều phải cúi đầu trước tôi!”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cậu nói cái gì?”.

“Cậu muốn nhà họ Ứng chúng tôi cúi đầu khuất phục cậu?”.

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào, tôi thà chết cũng sẽ không cúi đầu trước thằng nhóc này!”.

“Cậu nằm mơ đi!”.

Người nhà họ Ứng tức giận gào lên.

Nhưng Ứng Hoa Niên lại hô lên: “Tôi đồng ý với yêu cầu của cậu!”.

Ngay lúc đó, người xung quanh yên lặng như tờ.

Tất cả ánh mắt dồn về phía Ứng Hoa Niên, mọi người đều cảm thấy không tin nổi.

Ứng Hoa Niên lại nói: “Nếu thần y Lâm thật sự có bản lĩnh chiến thắng tôi thì vì sao nhà họ Ứng chúng ta không thể cúi đầu? Dù sao ý niệm của nhà họ Ứng chúng ta là kẻ mạnh đứng đầu, chẳng lẽ mọi người không muốn tôn trọng một người mạnh sao?”.

Người nhà họ Ứng đều không thể phản bác.

Đúng vậy, thế giới võ giả vốn là kẻ mạnh đứng đầu.

Nhưng… thần y Lâm trẻ tuổi như vậy!

Đến lúc đó, những người họ Ứng kiêu ngạo như bọn họ cúi đầu hành lễ với Lâm Chính trước mặt người khác, vậy thì… nhà họ Ứng còn mặt mũi nào nữa?

Không ai dám tưởng tượng…

Ứng Hoa Niên… đang lấy cả nhà họ Ứng ra đánh cược với Lâm Chính…
Chương 563: Tôi muốn cậu đứng trước mặt mọi người tự sát

Người nhà họ Ứng dần dần im lặng.

Lời Ứng Hoa Niên nói rất có lý, nhiều người muốn phản đối, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Ứng Hoa Niên, cũng chỉ đành từ bỏ.

Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được tôn nghiêm của nhà họ Ứng.

"Gia chủ Ứng coi như cũng có chút đầu óc, nếu đã vậy, chúng ta bắt đầu đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Không vội, cậu còn chưa nói với tôi nếu cậu thua thì sẽ làm thế nào?", Ứng Hoa Niên hỏi.

"Tôi thua thì tùy các người xử lý".

"Vậy nếu tôi muốn cậu chết có được không?", ánh mắt của Ứng Hoa Niên nghiêm túc hẳn.

"Chết?", Long Thủ hít sâu một hơi lạnh.

Tuy nhiên Lâm Chính không do dự nói: "Cũng được!"

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

"Đồ chó má! Mày nói đấy nhé!", Ứng Phá Lãng ở bên này lập tức nhảy chồm chồm lên hét lớn.

"Thần y Lâm, cậu không được nghĩ lại đâu đó!", Ứng Hùng vội vàng nói.

"Nghĩ lại? Hừ, nếu như cậu ta thua dưới tay gia chủ, cậu ta còn có quyền để nghĩ lại chắc?", nguyên lão lạnh lùng nói.

"Nói không sai, nếu như cậu thua. Cậu sẽ không có quyền nghĩ lại, có điều tôi không hy vọng cậu chết trong tay tôi, như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa, tôi hy vọng tôi sau khi đánh bại được cậu, cậu sẽ tự sát, đương nhiên không phải ở đây mà ở chân núi Huyền Bình của tôi, tôi muốn cậu tự sát ở đó! Thế nào?", Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức hiểu ý của Ứng Hoa Niên!

Rõ ràng ông ta hơi kiêng dè ông tổ, biết nếu như giết Lâm Chính thì sẽ gặp phiền toái.

Nhưng nếu như Lâm Chính tự sát, vậy thì không liên quan gì đến nhà họ Ứng bọn họ, ít nhất cũng không liên quan đến Ứng Hoa Niên.

Tuy nhiên Lâm Chính mà tự sát ở chân núi Huyền Bình, tất cả mọi người trong nước đều sẽ cho rằng cái chết của Lâm Chính có liên quan đến nhà họ Ứng. Nhà họ Ứng có thể lấy lại được mặt mũi, cũng vì không có chứng cứ, nên những kẻ đứng sau Lâm Chính không thể truy cứu trách nhiệm được!

Không thể không nói Ứng Hoa Niên thực sự là một lão cáo già, chuyện gì cũng có thể nghĩ ổn thỏa được.

Hai mắt người nhà họ Ứng phát sáng.

"Không hổ là gia chủ, suy nghĩ chu toàn thật, như vậy thần y Lâm chỉ có đường chết, chúng ta cũng phải suy xét đến hậu quả", Ứng Bình Trúc nói nhỏ, trong mắt đầy vẻ kinh phục.

"Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?", thấy Lâm Chính không trả lời, Ứng Hoa Niên hỏi lại.

"Có thể", Lâm Chính gật đầu.

Long Thủ không lên tiếng, lúc này ông ta chỉ có thể âm thầm cầu phúc.

"Tốt lắm. Thần y Lâm quả là người dứt khoát", Ứng Hoa Niên vung tay lên.

Người sau họ Ứng lập tức rút lui.

"Từ từ đã!", Lâm Chính hét lớn.

"Sao vậy? Thần y Lâm hối hận rồi sao?”

"Đương nhiên là không, chỉ cảm thấy chuyện quan trọng thế này nên lập một bản huyết thư thì hơn!"

"Huyết thư?", Ứng Hoa Niên nhíu mày, nhưng còn chưa kịp nghi ngờ đã lập tức đồng ý.

"Mày đang muốn dẫn mình vào đường cùng sao?", Ứng Phá Lãng cười khẩy.

Lâm Chính chẳng thèm đáp lời, huyết thư đã lập, anh tay vắt ra sau, đứng đối mặt với Ứng Hoa Niên.

Ứng Hoa Niên cũng vậy, đứng thẳng tắp nhìn Lâm Chính sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong khoảnh khắc đó, khí thế lạ lùng toát ra từ người ông ta.

Long Thủ chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, tim đập thình thịch, dường như cổ họng mình bị bóp nghẹt vậy, ông ta không kìm được lùi về sau.

"Mời! Thần y Lâm!", Ứng Hoa Niên mở mắt, ra thế mời.

"Tôi không thích người khác để tôi ra tay trước, nhưng nếu đã nói vậy thì tôi sẽ không nương tay", Lâm Chính nói, đột nhiên bước lên, xông thẳng đến.

Hai người bắt đầu giao chiến!

Chỉ cảm thấy mặt đất khẽ rung, cuồng phong nổi lên, tim tất cả mọi người như ngừng đập, khi có thể nhìn rõ lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt Ứng Hoa Niên, hơn nữa tung nắm đấm mạnh mẽ đập vào mặt Ứng Hoa Niên rồi.

Sức lực của nắm đấm này chắc đủ để đánh nát bét sắt thép!

Nhưng khi nắm đấm này chuẩn bị nhắm thẳng chỗ chí mạng của Ứng Hoa Niên...

Bốp!

Một âm thanh giòn tan vang lên.

Chỉ thấy trước mặt Ứng Hoa Niên xuất hiện một bàn tay.

Mà nắm đấm của Lâm Chính bị bàn tay đó chặn lại.

"Cái gì?"

Long Thủ kinh ngạc.

Khóe miệng người nhà họ Ứng nhếch lên.

Tình hình này không hề nằm ngoài dự đoán của họ.

Dù sao cũng là gia chủ nhà họ Ứng!

Một thầy thuốc Đông y bé nhỏ sao đối phó được với ông ta?

Nhưng Lâm Chính không hề hoảng loạn, một quyền không trúng thì lại thêm quyền nữa, tiếp tục tấn công vào đầu Ứng Hoa Niên. Tốc độ của nắm này vô cùng khủng khiếp, sức lực cũng cực kỳ kinh người.

Nhưng... tốc độ của Ứng Hoa Niên cũng chẳng hề chậm, tiếp tục giơ tay chặn lại.

Bốp!

Âm thanh giòn tan lại vang lên.

Đòn tấn công của Lâm Chính lại bị chặn lại.

Lâm Chính nhíu mày.

Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói: "Sao vậy? Thần y Lâm, cậu chỉ có chút sức như này thôi sao? Kỹ thuật châm cứu của cậu đâu? Kỹ thuật dùng độc của cậu đâu? Chẳng nhẽ đối mặt với tôi cậu lại không chịu dừng toàn lực à?"

Lâm Chính không nói gì, mãnh liệt thu tay, tiếp tục tấn công.

Hai tay của anh như một cây súng máy, liên tục tấn công Ứng Hoa Niên.

Tuy nhiên cho dù đòn tấn công khủng khiếp thế nào, vẫn không đột phá được lớp phòng ngự của Ứng Hoa Niên.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Âm thanh vang lên liên tiếp.

Hai tay Ứng Hoa Niên như múa, chặn chính xác từng đòn tấn công của Lâm Chính.

Đòn tấn công của Lâm Chính có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.

Lớp phòng ngự của Ứng Hoa Niên hoàn hảo không hề có khe hở, không có điểm yếu.

Ông ta... dường như có thể nhìn thấu được Lâm Chính...

"Được rồi đó", Ứng Hoa Niên hơi mất kiên nhẫn rồi, ông ta khẽ nói, đột ngột dồn lực. Tung chưởng xuyên qua đòn tấn công dày đặc của Lâm Chính, nhắm chuẩn vào ngực anh.

Bốp!

Lâm Chính lập tức bị đánh, liên tiếp lùi về sau, suýt ngã xuống đất.

"Thầy!"

Long Thủ đứng sau vội vàng đứng lên, muốn đỡ lấy Lâm Chính nhưng người nhà họ Ứng đã ngăn cản ông ta.

"Trận chiến còn chưa kết thúc, ông muốn làm gì?", người nọ quát.

Long Thủ há miệng, không biết phải làm sao.

Mà lúc này Ứng Hoa Niên đã chủ động ra tay.

Ông ta vừa cử động cả người nhẹ bẫng như cơn gió, lao thẳng về Lâm Chính.

Tốc độ không tính là nhanh, nhưng khi lại gần Lâm Chính lại linh động như con rắn xoay tròn quanh Lâm Chính.

Lâm Chính điên cuồng tấn công nhưng không thể chạm vào ông ta, mỗi nắm đấm của anh đều đấm vào không khí.

"Đây là Ứng Huyền Bộ Pháp!"

"Có người kêu lên".

"Thân pháp như này, tên thần y Lâm này muốn chạm vào cũng khó".

Ứng Bình Trúc cười khẩy.

Khí thế của người nhà họ Ứng lên hẳn, mắt ai cũng phát sáng.

Lâm Chính rõ ràng hơi loạn, hai mắt hoa lên cố gắng nắm bắt vị trí của Ứng Hoa Niên.

Nhưng vẫn không thể xác định được.

Mà đúng lúc này Ứng Hoa Niên tóm được điểm yếu của Lâm Chính, lật tay, đánh vào vai Lâm Chính.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Một cánh tay của Lâm Chính rũ xuống đất, có vẻ bị phế rồi...
Chương 564: Cậu có thể nhận thua rồi

Lâm Chính liên tục lùi về sau, cả người mất thăng bằng, cơ thể va vào bức tường đằng sau mới dừng lại.

Mà bức tường đằng sau cũng vì vậy mà nứt ra, dường như lúc nào cũng có thể đổ sập xuống.

"Được!"

Người nhà họ Ứng reo hò.

"Thầy!", Long Thủ hét lên.

Nhưng người nhà họ Ứng đã ấn chặt ông ta xuống đất, mặc kệ ông ta giãy giụa, không cho ông ta rời đi.

Lâm Chính rõ ràng chịu thiệt rồi.

Cục diện cũng đã khác.

Lâm Chính ho hai tiếng, cố gắng đứng vững lại.

Nhưng vai trái anh không thể cử động được.

"Thần y Lâm, cậu còn có thể so quyền cước với tôi không? Hay thực lực của cậu chỉ đến thế mà thôi? Nếu như vậy, e rằng trận đấu này chắc tôi thắng rồi", Ứng Hoa Niên lạnh lùng nói, hai tay vắt ra sau lưng, đi về phía Lâm Chính.

Từng bước chân của ông ta khiến bầu không khí dần trở nên nặng nề.

"Chắc sau đòn tiếp theo sẽ phân thắng bại thôi", Ứng Bình Trúc cười nói.

"Phế cậu ta đi, phế hắn đi!", mắt Ứng Phá Lãng phát sáng, tay cuộn thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính không ngừng lẩm bẩm.

"Đây chính là kết cục của việc động vào nhà họ Ứng. Phá Lãng, tí nữa chuẩn bị quan tài đi, con có thể dọn xác cho cậu ta rồi!", khóe miệng Ứng Hùng nhếch lên, có vẻ rất hưng phấn.

"Dọn xác cho hắn? Hừ, bố, con chỉ muốn băm vằm hắn ra thành trăm mảnh, còn dọn xác cho hắn? Có mà nằm mơ đi", Ứng Phá Lãng cười dữ tợn.

Mọi người xung quanh cũng cười.

Sau khi Ứng Hoa Niên đi đến, nhiều người đã thầm đoán kết cục của trận đấu này rồi.

Dù sao Lâm Chính chỉ còn lại một tay sao có thể đấu với gia chủ nhà họ Ứng được.

Tuy nhiên lúc này Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Ứng Hoa Niên: "Ông nói đúng, nếu so về quyền cước, tôi chắc chắn không phải đối thủ của ông!"

"Vậy tại sao cậu còn muốn đấu quyền cước với tôi?", Ứng Hoa Niên bình tĩnh hỏi.

"Bởi vì tôi muốn xem công phu của nhà họ Ứng rốt cuộc đặc biệt ở điểm nào".

"Hả? Do thám tôi sao? Thú vị đấy, chỉ là do thám cũng phải có năng lực. Cậu do thám xong mất luôn một cánh tay, có đáng không?", Ứng Hoa Niên lắc đầu.

"Chút thương tích này thì có gì mà phải lo?"

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, tiếp tục giơ cánh tay còn lại lên xoa vào chỗ cánh tay bị gãy xương.

Vèo vèo vèo...

Mấy cây châm bạc đâm lên vai anh...

Sau đó, mọi người nhìn thấy Lâm Chính khẽ cử động cánh tay, ai nấy đều kinh ngạc, sau đó họ nhìn thấy rõ cánh tay vốn đã gãy, bây giờ lại chẳng bị sao cả, Lâm Chính có thể tùy ý lắc lư nó.

Sao chẳng giống bị thương vậy?

"Cái gì?"

Mọi người vô cùng kinh ngạc, tròng mắt mở lớn, dường như muốn trố lồi ra vậy.

Đây là lần đầu họ được chứng kiến y thuật kỳ diệu như này.

"Cuối cùng cậu cũng chịu dùng bản lĩnh thực sự của mình rồi hả? Dù sao cũng là thần y Lâm, y thuật quả thực cao minh! Nếu đã vậy, tôi cũng sẽ dùng thêm chút lực!", Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói, ánh mắt nghiêm trọng hẳn, hai đùi nâng lên. người như cuồng phong, lao thẳng đến Lâm Chính.

Lần này ông ta dùng khí thế vô tận như muốn nghiền nát tất cả.

Nếu như là người thường, đối mặt với khí thế đáng sợ thế này, e rằng không còn sức lực để cử động rồi, nhưng Lâm Chính thì khác.

Sắc mặt của anh nghiêm túc, hai mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, anh không hề chần chừ, nâng tay lên vung về phía Ứng Hoa Niên.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Lượng lớn châm bạc xé gió bay ra.

Có thế nhìn thấy ánh sáng như sao bằng bay từ giữa kẽ tay Lâm Chính, đó chính là châm bạc.

Tốc độ của châm bạc cực kỳ nhanh, ngay cả tốc độ của đạn bắn cũng không bằng.

Hô hấp của Ứng Hoa Niên dồn dập, vẻ mặt nghiêm túc, lập tức bước chậm lại, trái phải né tránh, thi triển bộ pháp, cả người trở nên linh động hẳn, châm bạc mà Lâm Chính phóng đều bị ông tránh né.

Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên lao lên, tung nắm đấm về phía Ứng Hoa Niên.

Ứng Hoa Niên tránh được châm bạc vừa mới đứng vững lại thì nắm đấm đã lao đến.

Ông ta vội vàng nâng hai tay chắn nắm đấm kia. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, nắm đấm đập thẳng vào ngực ông ta.

Bốp!

Tiếng động vang lên.

Ứng Hoa Niên liên tục lùi về sau, cơ thể lắc lư suýt ngã xuống đất.

"Á?"

Xung quanh vang lên tiếng hét.

Mọi người đều xông ra.

"Gia chủ!"

"Gia chủ, ông không sao chứ?"

"Gia chủ, ông sao vậy?"

Mọi người ai nấy đều quan tâm hỏi han, vô cùng căng thẳng.

"Tránh ra!", Ứng Hoa Niên đứng vững lại cơ thể sau đó nói.

Mọi người nhà họ Ứng đều giật mình, vội vàng lùi ra sau.

Ứng Hoa Niên nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, gật đầu nói: "Có vẻ như lời đồn bên ngoài là thật, chỉ bằng mấy chiêu dùng châm là đủ để đoán được y thuật của cậu đạt đến độ siêu việt, còn trẻ mà đã có thành tựu như này, đúng là đáng kính phục!"

"Thật sao? Có điều kỹ thuật võ công của nhà họ Ứng các người có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi", Lâm Chính nói.

"Thần y Lâm, nói vậy còn sớm lắm, tôi còn chưa nghiêm túc đâu", Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.

"Vậy ông có thể nghiêm túc rồi đó, nếu không tí nữa không có cơ hội đâu".

"Vậy thần y Lâm chú ý nhé!"

Ứng Hoa Niên lạnh lùng nói, sau đó lại bước ra lao về phía Lâm Chính.

Nhưng lần này khí thế toàn thân Ứng Hoa Niên đã đổi khác, đặc biệt là ánh mắt của ông ta, vừa trống rỗng vừa sâu sắc, vừa lạnh lùng vừa ác liệt.

Dường như lúc này, ông ta đã nằm trong một trạng thái hoàn toàn khác.

Lâm Chính nhíu mày.

Chỉ thấy hai chân Ứng Hoa Niên ấn xuống.

Vèo!

Cả người lao đến.

Nhưng lần này, tốc độ của ông ta nhanh hơn trước không chỉ một lần.

Không chỉ vậy, thế của Ứng Huyền Bộ Pháp được mở rộng, cả người như ảo ảnh không thể bắt được. Nháy mắt áp sát Lâm Chính, hai tay như hoa trên trời, đập thẳng về phía Lâm Chính, mỗi lần tung chưởng đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng tránh đòn.

Nhưng về phương diện võ thuật, Lâm Chính thực sự kém ông ta quá nhiều, chỉ với bảy tám chiêu mà Ứng Hoa Niên đánh tan lớp phòng ngự của anh, ngực, yết hầu, tất cả các vị trí quan trọng đều bị tấn công, cả người anh liên tiếp lùi về sau.

Ứng Hoa Niên không phải võ sĩ của Sùng Tông Giáo, hay là võ quán Hoắc Thị, bọn họ không thể so sánh với ông ta được.

Ông ta đại diện cho võ sĩ cổ phái.

Là ẩn sĩ lánh đời.

Do dù Lâm Chính đánh bại được võ quán Hoắc Thị và Sùng Tông Giáo thì đối với cao thủ tuyệt đỉnh thế này anh vẫn rất khó có thể chiếm được thế thượng phong.

Lâm Chính liên tiếp lùi về sau, dường như không có khả năng đánh trả.

Kéo dài khoảng nửa phút, nhiều chỗ trên cơ thể anh đã bị nứt xương, vết thương khắp nơi, đã không còn năng lực chiến đấu nữa.

"Kết thúc rồi!"

Mắt Ứng Hoa Niên đột nhiên rét lanh, tung hai ngón tay lao thẳng vào tròng mắt Lâm Chính.

Phế được hai mắt Lâm Chính, y thuật của Lâm Chính có lợi hại đến đâu cũng vô dụng, hơn nữa hai mắt bị hỏng, Lâm Chính sẽ không chết, anh vẫn có thể thực hiện lời hứa đến chân núi Huyền Bình tự sát.

Chiêu này là chiêu quyết định thắng bại.

Nhưng...

Đúng lúc hai ngón tay lao đến, một cánh tay đột nhiên bóp lấy cổ tay của bàn tay kia.

Hai ngón tay như vuốt chim ưng lập tức dừng lại cách mắt Lâm Chính nửa tấc...
Chương 565: Thực lực thật sự

"Á?"

Nhìn thấy cánh tay tóm lấy tay mình, mặt Ứng Hoa Niên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đòn tấn công như gió bão ban nãy rõ ràng đã làm gãy hết xương những vị trí quan trọng trên người Lâm Chính rồi mà, sao anh còn có thể dùng sức được? Hai cánh tay anh... sao có thể cử động được?

Tên này là quái vật sao?

Ứng Hoa Niên cảm thấy không lành.

Ông ta biết Lâm Chính là y võ.

Ông ta cũng gặp qua không ít y võ.

Nhưng không có y võ nào đem lại cảm giác kỳ lạ như vậy cho ông ta.

Những gì thần y Lâm này đã làm đường như vượt khỏi phạm vi của một y võ thông thường...

Vẻ mặt của Ứng Hoa Niên rét lạnh, dồn lực muốn rút tay khỏi gọng kìm, nhưng... dù có dùng bao nhiêu lực vẫn không thể giãy ra khỏi tay của Lâm Chính!

Sức lực quá lớn!

Ứng Hoa Niên nhíu mày, mà lúc này một bàn tay khác của đối phương đã đập đến.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Ứng Hoa Niên lạnh lùng hừ một tiếng, lật tay tung nắm đấm về phía chưởng kia.

Bốp!

Sức lực truyền đến, hai người đều bị chấn động phải lùi về sau.

Ánh mắt của Ứng Hoa Niên lạnh lẽo, tròng mắt lóe lên sự hung ác, cả người không hề dừng lại, lập tức phi thẳng lên, muốn thừa thắng xông lên không cho Lâm Chính cơ hội để thở.

Nhưng khi ông ta vừa cử động liền phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ, hai chân nặng như đeo tạ, muốn nhấc chân lên cũng vô cùng khó khăn. Hai tay cũng vậy, cho dù dùng toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhắc lên, chứ đừng nói đến chuyện tung đòn tấn công Lâm Chính.

"Chuyện gì thế này?

Sắc mặt Ứng Hoa Niên nghiêm trọng, vội vàng nhìn lên nắm đấm của mình, chỉ thấy nơi đó có một cây châm bạc dài lóe sáng.

Chẳng nhẽ là khi tung chưởng ban nãy, Lâm Chính đã nhân cơ hội cắm vào sao?

Ứng Hoa Niên ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính nói: "Cậu làm gì tôi rồi?"

"Không có gì đâu, chỉ tạm thời làm tê liệt cơ thể ông thôi", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Tê liệt cơ thể tôi?"

"Đúng vậy, bởi vì tôi cần chút thời gian".

Lâm Chính sờ vào eo, sau khi giơ tay lên, ngón tay ánh kẹp mười mấy cây châm bạc sáng loáng.

Hô hấp của Ứng Hoa Niên dồn dập.

Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.

"Đó là..."

"Tôi cảm thấy trận quyết đấu này sắp kết thúc được rồi đó, cũng nên để ông chứng kiến thực lực thật sự của tôi!", Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó cầm một cây châm bạc, đâm vào ngực mình.

Bụp!

Châm bạc đâm vào cơ thể, toàn thân Lâm Chính như bị điện giật, run mạnh một lát.

Ứng Hoa Niên hơi giật mình.

Chỉ thấy Lâm Chính khó khăn lại lấy thêm một cây châm bạc nữa đâm vào ngực mình.

Hộc!

Cả người lại run lên, nhưng lúc này, hô hấp của Lâm Chính trở nên dồn dập.

Tròng mắt của Ứng Hoa Niên co rụt lại.

Mặc dù mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ta cũng ý thức được có điều gì đó không đúng, mọi người dồn toàn lực lao về phía Lâm Chính muốn ngăn cản anh.

Nhưng lúc này trên người anh hoàn toàn bị tê dại, tứ chi nặng ngàn cân, có lực cũng không dùng được. Cơ thể chuyển động chậm như sên, vô cùng khó khăn.

Mà lúc này Lâm Chính đã đâm cây châm bạc thứ ba, thứ tư, thứ năm... lên người rồi.

Khí thế của anh cuồng bạo như mãnh thú, điên cuồng tàn phá, vô cùng nóng nảy.

Anh thở hổn hển, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Vết thương trên người khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Tên này... đang tự chữa thương cho mình sao?"

"Hình như là..."

Người nhà họ Ứng suy đoán.

"Thầy!", Long Thủ lo lắng kêu lên.

Mà lúc này Ứng Hoa Niên lại rống lên.

"Á!"

Ông ta điên cuồng gầm lên, khí thế trên người bùng nổ, bao quanh tóc tai và quần áo, mọi người xung quanh đều bị khí thế này đẩy lùi.

"Gia chủ!"

Người nhà họ Ứng vội vàng hét lên.

"Gia chủ dùng tất cả nội lực rồi! Ông ấy đang làm gì vậy?", Ứng Bình Trúc kinh ngạc hỏi.

"Chắc gia chủ trúng độc của Lâm Chính, dùng nội lực để ép độc ra!", một nguyên lão trầm giọng nói.

Tất cả mọi người lúc này mới hiểu ra.

Chẳng trách gia chủ mãi không ra tay, hóa ra là vì vậy....

Mọi người căng thẳng nhìn.

Mà khí trên người Ứng Hoa Niên ngày càng nhiều.

Không biết bao lâu trôi qua.

Hừ!

Một trận cuồng phong quét qua, Ứng Hoa Niên lập tức xông lên, đánh về phía Lâm Chính.

Mà lúc này Lâm Chính cũng đâm cây châm bạc cuối cùng lên ngực.

Lúc này yên ngực anh có mười tám cây châm bạc xếp thành hình con rồng. Mỗi cây châm đều đâm vào một nửa, mà cây châm ở vị trí mắt rồng ngay chỗ tim Lâm Chính.

"Hít!"

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, sau đó thở ra một hơi thật mạnh.

Đối với đòn đánh mạnh mẽ của Ứng Hoa Niên, anh còn chẳng thèm nhìn.

Vô cùng điên cuồng!

Hô hấp của mọi người như dừng lại.

"Kết thúc rồi!"

Ứng Hoa Niên lại gần anh rồi hét lên, tay nâng lên, năm đầu ngón tay như kiếm đâm thẳng vào ngực Lâm Chính.

Hừ!

Khí thế của năm đầu ngón tay mạnh ngút trời, như muốn xé tan bầu trời.

Đòn này mà trúng thì Lâm Chính chỉ còn nước chết.

Nhưng Ứng Hoa Niên không quan tâm.

Ông ta không muốn để lại hậu họa về sau.

Chỉ cần có thể đánh bại được thần y Lâm, cho dù lỡ may giết anh thì cũng chẳng sao cả!

Tuy nhiên khi nắm đấm của ông ta chuẩn bị tung vào Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên nâng tay, bàn tay lao về phía Ứng Hoa Niên.

Bốp!

Tiếng động vang lên!

Cổ tay Ứng Hoa Niên bị Lâm Chính tóm lấy!

"Gì co?

Hô hấp của Ứng Hoa Niên trở nên dồn dập.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Năm ngón tay ra đòn mạnh mẽ như vậy mà bị chặn lại, không thể nào tiến lên được thêm nữa.

Chiêu này thế mà bị Lâm Chính hóa giải!

"Không thể nào...", Ứng Bình Trúc run rẩy.

Chỉ nhìn thấy Lâm Chính đột nhiên phát lực, giơ chân đạp vào ngực ông ta.

Không ổn!

Ứng Hoa Niên kinh ngạc, lập tức giơ tay khác lên chặn đòn này.

Nhưng sau khi chặn...

Rắc!

Tiếng rắc vang lên.

Ứng Hoa Niên bay ra như viên đạn, đâm sầm vào bức tường ở phía sau.

Bức tượng bị ông ta đâm thủng một lỗ lỡ, ông ta tiếp tục đâm sang hòn non bộ ở trong sân bên kia rồi mới dừng lại.

Cảnh tượng này khiến mọi người lặng yên như tờ.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Ứng Hoa Niên, nhìn ông ta khó khăn bò dậy.

Mà cánh tay ông ta dùng để chặn đòn của Lâm Chính... đã gãy hết xương, khác với lúc đầu đánh với Lâm Chính, giờ ông ta sợ hãi cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.

Người nhà họ Ứng sững sờ.

"Đây... đây mới là thực lực thật sự của cậu sao?", Ứng Hoa Niên vừa thở vừa nhìn Lâm Chính, nghiến răng nói.

"Ừ, có điều, thực lực của tôi không chỉ vậy đâu!"

Lâm Chính lại giơ tay lên, mười bảy giọt linh huyết trên cánh tay lúc này như phát ra ánh sáng, sức mạnh không gì sánh kịp lan tràn trên người anh.

"Đến lượt tôi rồi!"

Lâm Chính lạnh lùng nói, đột nhiên tung người nhảy lên, nháy mắt lại biến mất.

"Tệ thật!"

Ứng Hoa Niên kinh ngạc, vội vàng lăn sang bên cạnh.

Nhưng ngay giây phút ông ta lăn sang bên.

Đùng!

Tiếng nổ vang trời vang lên từ hòn non bộ đã vỡ nát ở bên cạnh.

Sau đó, cả sơn trang Ứng Long... đều rung chuyển!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom