• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (129 Viewers)

  • Chương 556-560

Chương 556: Đội Long Kiếm

"Là mày làm sao?"

Ứng Phá Lãng tức giận vứt châm bạc xuống đất, tức giận nói.

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, mà tiếp tục giết người nhà họ Ứng.

Mọi người lại bị giết chết.

Ứng Bình Trúc không ra tay nữa, ông ta lùi về sau, thoát khỏi trận chiến.

"Anh cả!", Ứng Hùng tiến lên.

"Chú không sao chứ?"Ứng Hùng nói nhỏ.

"Em không sao, anh cả... thực lực của tên này vượt qua dự đoán của chúng ta, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

"Cơ thể cậu ta không bình thường, nếu như bình thường chỉ có đại sư khổ luyện hoặc nhân tài chuyên tu luyện công phu ngoại gia thì mới có được cơ bắp như này, có điều qua tình hình giao chiến lúc nãy, cậu ta không có căn bản võ công. Vậy nên tôi đoán cậu ta có thể chỉ dùng một loại thuốc hoặc một chiêu thức Đông y nào đó để tăng cường cơ bắp, quyền cước không thể làm được gì cậu ta, chỉ có thể dùng chiêu chí mạng. Đó là vận dùng vũ khí bằng thép!"

"Anh cả, ý anh là..."

"Gọi đội Long Kiếm đến!"

"Vâng!"

Ứng Hùng gật đầu, lập tức bảo Ứng Phá Lãng đi qua.

Lúc này cao thủ của người nhà Ứng đều bị Lâm Chính đánh ngã, ai ai cũng kêu lên đau đớn.

Hầu như họ không bị gãy chân gãy tay cũng bị gãy tay, tình cảm vô cùng đáng thương.

Chu Đình ở bên kia đang giao chiến với Long Thủ, mặt cũng tái mét, vội vàng lui về sau.

Long Thủ được giải thoát chạy đến bên Lâm Chính.

Lúc này anh cũng khá chật vật, trên người có mấy dấu chân, trên mặt cũng có vết bị đấm, so với lúc trước đấu châm với Long Thủ còn thê thảm hơn.

Có điều cũng đúng, nếu như lúc trước ở Nam Phái, Lâm Chính dùng võ công thì đã không tồn tại trận đấu châm rồi.

Huống hồ số châm bạc anh mang theo trên người cũng có hạn, sao giống như lúc trước ở Nam Phái, được bên đó cung cấp châm bạc.

"Tôi vốn cũng không muốn như vậy".

Lâm Chính liếc mắt nhìn Long Thủ, phủi bụi trên vai rồi nói.

"Nhưng cậu vẫn làm như vậy, thần y Lâm, tôi phải thừa nhận thực lực của cậu rất mạnh, chỉ tiếc rằng cậu không thể thay đổi được tất cả", Ứng Bình Trúc nói.

"Đã nói như vậy, tức là các người vẫn không đồng ý giao Ứng Phá Lãng ra, cũng không đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Đây không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý, chuyện này liên quan đến một việc rất quan trọng".

"Chuyện gì?"

"Đó là thể diện của nhà họ Ứng!", Ứng Bình Trúc híp mắt nói.

Gia tộc lớn như nhà họ Ứng sẽ không so bì được mất.

Cái họ muốn là mặt mũi, là tôn nghiêm, là danh tiếng, là sự khiếp sợ!

Chạm đến cái này, so với chuyện được mất gì đó thì còn quan trọng hơn!

"Thật sao... vậy nên ông muốn tôi san phẳng nhà họ Ứng, các người mới chịu nhận thua?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Anh chẳng quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Ứng!

"San phẳng? Hahaha, thần y Lâm, nhà họ Ứng chúng tôi có quan hệ với nhiều kẻ mạnh trong giới võ thuật Hoa Quốc, đến nay cậu là kẻ duy nhất dám nói câu này ra, cậu nghĩ mình làm được sao?", Ứng Bình Trúc cười nói.

Ứng Hùng cũng hừ lạnh: "Không biết điều, đừng nghĩ rằng cơ thể cậu là kim cương bất hoại, vô địch thiên hạ, tí nữa người của đội Long Kiếm đến. Tôi muốn xem cậu còn có chiêu nào?"

"Đội Long Kiếm?", Lâm Chính gật đầu: "Được thôi, để các người tâm phục khẩu phục, tôi sẽ đợi Long Kiếm đó đến".

"Thầy!", Long Thủ lo lắng.

"Không sao. Nếu bọn họ cảm thấy tôi không san phẳng được nhà họ Ứng, vậy tôi sẽ chứng minh cho họ thấy!", Lâm Chính nói.

Long Thủ vừa nghe xong liền suýt ngất.

Điên cuồng quá.

Thầy chịu kích thích như nào vậy?

Hay là phải nói anh chẳng thể chịu nổi kế khích tướng của người khác?

San phẳng nhà họ Ứng?

Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ gây chấn động sao? E rằng cả giới võ thuật Hoa Quốc sẽ rung chuyển.

Nhưng để làm được vậy... là điều không thể!

E rằng chỉ có thể dùng cụm từ "Nằm mơ giữa ban ngày” để hình dung! Dù sao người nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ suốt cả trăm năm nay.

Rầm! Rầm!

Bên ngoài đại sảnh bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn và nặng nề, sau đó một nhóm người lưng đeo kiếm dài, mặc áo giáp xông vào sảnh lớn.

Những người này ăn vận trông khá cổ trang. Giáp trên người từ đầu đến chân trông rất uy nghiêm lạnh lùng, sau khi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều rút kiếm ra, nhắm vào Lâm Chính.

Kiếm dài lóe sáng vô cùng sắc bén, khiến người ta sởn gai ốc. Dường như chạm vào sẽ đứt ngay.

"Đây là đội Long Kiếm của nhà họ Ứng, kiếm pháp họ học đều là kiếm pháp cổ được tổ tiên nhà họ Ứng truyền lại, không chỉ vậy, bọn họ còn tinh thông kiếm trận, một khi thi triển thì không ai ngăn được! Thần y Lâm, tôi cũng khá thích người tài, nếu cậu chịu cúi đầu, cầu xin tôi có lẽ tôi sẽ tha cho cậu, chuyện trước đây chúng ta ngồi lại nói chuyện, cậu thấy thế nào.

Ứng Bình Trúc cũng là kẻ kính phục người mạnh, thực lực mà Lâm Chính đã thể hiện không tồi. Trong lòng ông ta thầm tính toán làm thế nào để Lâm Chính có lợi với nhà họ Ứng.

Nếu như nhà họ Ứng có được Lâm Chính thậm chí là cả Huyền Y Phái cùng tập đoàn Dương Hoa thì đúng là hổ mọc thêm cánh.

Chỉ là Lâm Chính sao có thể dễ dàng cúi đầu?

"Tôi vẫn nói câu đấy. Muốn bỏ qua chỉ có giao Ứng Phá Lãng hoặc Liễu Như Thi cho tôi!", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Cậu đã lãng phí cơ hội cuối cùng của mình rồi đấy".

"Theo như tôi thấy đây chẳng phải cơ hội".

"Được rồi, nếu đã vậy thì không trách được tôi, đội Long Kiếm ra tay đi, phải thấy máu, thần y Lâm, chú ý đó!"

Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Đội Long Kiếm, bảo vệ nhà họ Ứng, tiêu diệt kẻ địch, giết!"

"Giết!"

Người của đội Long Kiếm cùng gầm lên, rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính.

"Thầy, đừng mà..."

Long Thủ sợ đến mức tái mét mặt.

"Lùi sang một bên đi!"

Lâm Chính khẽ nói, lập tức rút châm bạc ra, lao về phía đám người kia.

Vèo vèo vèo vèo...

Châm bạc như sao băng, lao như bay về phía trước.

Nhưng...

Leng keng! Leng keng!

Tiếng động vang lên.

Nhìn lại những cây châm bạc kia, có thể thấy nó đều va vào áo giáp của đội Long Kiếm, tóe ra ánh lửa, sau đó rơi xuống đất, chẳng thể xuyên qua được áo giáp.

"Cái gì?"

Long Thủ kinh ngạc.

"Thần y Lâm, tôi biết châm bạc của cậu có thể xuyên qua được sắt thép, lúc trước khi đấu với Vương Y Hàn, tôi đã nghe nói châm bạc của cậu xuyên qua được sắt, có điều áo giáo của nhà họ Ứng chúng tôi được thiết kế đặc biệt, nó là kỹ thuật của đại sư Lỗ Ban thời cổ đại, mặc dù không làm từ thép, nhưng độ kiên cố vượt xa sắt thép, mấy cây châm bạc nhỏ bé của cậu chắc không dùng được rồi!", Ứng Bình Trúc cười nói.

Trong lúc ông ta nói, có mười mấy thanh kiếm đang đâm về phía Lâm Chính.

Cứ thế này Lâm Chính sẽ bị đâm nát bét mất...
Chương 557: Một châm gãy kiếm

Lâm Chính lập tức lách người. Nhưng đao kiếm dày như mưa, muốn tránh được hết cũng khó. Trong lúc cấp bách, Lâm Chính đã túm một người của đội Long Kiếm kéo chắn trước mặt mình.

Mấy thành viên khác của đội Long Kiếm nín thở, lập tức thu kiếm về. Lâm Chính thuận thế né qua một bên. Thế nhưng có những thành viên khác không nghĩ được nhiều như thế, cứ thế chém kiếm về phía trước.

Vụt!

Lưng của anh bị dính hai đường kiếm. Hai vệt máu xuất hiện.

“Cái gì?”, Long Thủ thất kinh.

Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng bật cười ha hả.

“Ha ha. Tôi đã nói mà, thần y Lâm đâu có phải là mình đồng da sắt đâu".

“Giờ thì biết thế nào là đau đớn rồi nhỉ?”

“Nhìn đi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nát bấy nhầy thôi”.

“Đã cho cơ hội mà không biết trân trọng”.

Nhà họ Ứng chế nhạo, hỏ cười khẩy nhìn Lâm Chính. Người của đội Long Kiếm cuối cùng cũng không khiến họ thất vọng. Khiến họ tìm lại được sự tự tin.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại tầm 7, 8 mét. Người của đội Long Kiếm đồng loạt giơ kiếm tạo thành một hàng và lao về phía Lâm Chính.

Rầm! Rầm…Tiếng bước chân vang cả không gian. Cả nhóm người giống như bức tường thành thu hẹp không gian của Lâm Chính.

Với tình huống này, Lâm Chính muốn tránh cũng khó. Bọn họ muốn băm vằm Lâm Chính không tha.

“Dừng tay”.

Long Thủ cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta mặc kệ, cứ thế lao tới chắn trước mặt Lâm Chính. Thế nhưng…lúc này nào có ai chịu nghe lời của ông ta.

“Long Thủ, ông lùi lại”, Lâm Chính đẩy Long Thủ qua một bên.

“Thầy ơi…”

“Giao cho tôi là được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người phía trước: “Tôi đã dám đứng ở đây thì đương nhiên là đã có sự chuẩn bị. Những người này không làm gì được tôi đâu”.

Sau lưng đã bị chém hai nhát rồi mà còn sĩ hão…đúng là điên rồi!

Long Thủ cũng cảm thấy á khẩu. Lâm Chính đưa tay về phía eo.

Vụt vụt…

Châm bạc được phóng ra ghim chính xác lên cơ thể anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh bốc khói. Long Thủ phải lùi lại, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Y võ sao?”, Ứng Bình Trúc dường như nhận ra được điều gì đó bèn kêu lên.

“Giết!”

Người của đội Long Kiếm đã áp sát tới. Tất cả cùng hô vang. Mũi kiếm sắc nhọn như những con dã thú nhe nanh đang lao tới.

Thế nhưng…

Đúng lúc những lưỡi kiếm này giáng xuống thì Lâm Chính đột nhiên bước tới trước, đưa tay lên…Một đường sáng hình bán nguyệt được tạo ra từ tay anh.

Keng…keng…

Tiếng vũ khí bị gãy vang lên.Tất cả mọi người cùng sững sờ quay qua nhìn. Bỗng thấy kiếm của tất cả đều bị gãy. Mảnh gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.

“Cái gì?”, cả hiện trường thất kinh.

“Kiếm….gãy rồi sao?”, Ứng Phá Lãng há hốc miệng với vẻ không dám tin.

“Không thể nào”, Ứng Hùng cũng hét lên.

Mọi người chỉ thấy Lâm Chính đưa tay lên mà kiếm đã gãy ngay lập tức. Thủ đoạn này khác nào ma quỷ chứ. Nếu mà có thể làm được như thế này thì có khác gì mình đồng da sắp, súng đạn bất phạm.

Người nhà họ Ứng đang đấu với ai vậy? Quái vật chắc? Lúc này bố con Ứng Hùng đều nghĩ như thế.

Ứng Bình Trúc cảm thấy có gì đó không ổn vội hét lên: “Đó không phải điều gì bất thường đâu, mọi người đừng lầm. Hắn dùng vật vũ khí đấy”.

“Vũ khí sao? Vũ khí gì vậy?”, Ứng Hùng bàng hoàng.

“Trong tay hắn rõ ràng không có thứ gì mà?”, Ứng Phá Lãng thất thanh.

“Không, hắn có dùng. Mọi người nhìn ngón tay hắn xem”, Ứng Bình Trúc trầm giọng.

“Ngón tay sao?”

Đám đông vội vàng nhìn ngón tay của Lâm Chính. Lần này tất cả như bị sét đánh, há mồm trợn mắt với vẻ kinh ngạc toàn phần. Họ thấy một cây châm bạc giữa ngón tay của anh.

Lấp lánh!

Vậy đòn tấn công vừa rồi đã được Lâm Chính sử dụng cây châm bạc này ư!Anh..cầm một cây châm để chém đứt những thanh kiếm sắc nhọn kia sao?

“Cậu ta….đã làm thế nào vậy?”, Ứng Hùng lắp bắp.

Ứng Bình Trúc chau mày, cảm thấy tình huống thật tệ. Chỉ dùng một cây châm mà có thể đỡ được với kiếm sắc…Đây không còn thuộc phạm trù của Đông y nữa rồi. Dù là y võ thì cũng không thể nào.

“Sao? Kiếm pháp của nhà họ Ứng…chỉ có vậy thôi à?”, Lâm Chính vân vê cây kim trong tay, bình tĩnh nói.

“Chết tiệt!”

“Giết!”

Thành viên của đội Long Kiếm nổi giận gầm lên. Họ siết chặt kiếm trong tay lao về phía Lâm Chính. Nhưng lúc này Lâm Chính đã không còn giống trước đó nữa. Anh nhìn chăm chăm đám đông và bước tới.

Vụt.

Rồi anh đột nhiên biến mất. Lúc anh xuất hiện lại một lần nữa thì đã ở ngay trước mặt một thành viên của đội Long Kiếm rồi.

Tốc độ nhanh như điện xẹt.

“Á!”

Kẻ này nín thở, vội vàng chĩa mũi kiếm về phía Lâm Chính. Thế nhưng thanh kiếm chưa làm được gì Lâm Chính thì đã siết cổ người này, vặn mạnh.

Rắc!

Cổ của thành viên này như muốn nổ tung. Hắn run rẩy, buông thõng tay, thanh kiếm rơi xuống. Hắn lập tức chộp lấy tay anh và giãy giụa.

“Buông…buông tay”, hắn chật vật hét lên.

“Ứng Long Kiếm Trận!”

Những người khác tức giận, trực tiếp thi triển trận pháp, bao vây lấy Lâm Chính và tấn công anh.

Mặc dù kiếm trận được thi triển nhưng chỉ là một trận pháp tấn công đơn giản, không có tính thực tế. Lâm Chính liếc nhìn, chỉ lắc đầu hừ giọng: “Đây cũng gọi là kiếm trận sao? Đúng là sỉ nhục hai từ Ứng Long”.

“Tên khốn chết đi!”, đội trưởng đội Long Kiếm gầm lên, giương kiếm lao về phía trước.

Xung quanh Lâm Chính bị vây chặt không lối thoát. Thế nhưng anh chẳng quan tâm, chỉ ném tên mà mình đang siết cổ qua một bên.

Rầm! Tên này lập tức đập xuống đất.

Mặt đất rung chuyển. Nguồn sức mạnh tác động dội lên người những thành viên còn lại. Bọn chúng phòng vệ không kịp, cơ thể loạng choạng, suýt ngã. Lâm Chính chộp một tên khác, ném mạnh qua một bên.

Rầm.

Kẻ này giống như quả lưu đạn được ném ra, đập thẳng vào những kẻ còn lại rồi đập xuống đất, bất tỉnh.

Áo giáp của chúng gãy nát, có thể thấy là chúng đã phải chịu đòn tấn công vô cùng khủng khiếp.

Đám đông bàng hoàng. Những thành viên còn lại của đội Long Kiếm trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

Tên này là quái vật sao?
Chương 558: Chiến thần

Đám người nhà họ Ứng mặt cắt không ra máu. Ứng Bình Trúc cảm thấy không ổn, lập tức cử người đi báo tình hình với gia chủ. Tình hình này đã vượt tầm kiểm soát thật rồi.

Còn Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng thì không khác gì kẻ đần. Họ lập tức rời khỏi đại đường, tạm thời né khỏi tầm mắt của Lâm Chính.

Thế nhưng họ vừa định rời đi thì Lâm Chính đã bất chấp lao lên. Đám đông tái mặt.

“Chặn lại”, Ứng Bình Trúc quát lớn.

“Giết!”

Cả đội Long Kiếm lại lao lên. Mặc dù kiếm đã gãy nhưng khí thế của họ vẫn hừng hực, vô cùng đáng sợ.

Dù kiếm gãy một mảnh thì vẫn có thể chém sắt như thường. Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi. Anh giơ châm lên, quét về phía những thanh kiếm.

Keng, keng.

Phần còn lại của thanh kiếm tới chuôi đều bị gãy đẹp. Đám đông ớn lạnh. Đây là điều mà một con người có thể làm được thật sao?Đây đâu còn là châm bạc nữa mà là thần kiếm rồi…

Lâm Chính lại vung tay lên. Cây châm mỏng và nhỏ ánh lên ánh sáng lấp lánh. Lâm Chính quét tay về phía những thành viên của đội Long Kiếm.

“Không hay rồi. Rút thôi!”

Đội trưởng Long Kiếm kêu lên. Các thành viên đồng loạt rút lui. Thế nhưng có những người hành động hơi chậm thì đã bị cây châm quét trúng. Lớp áo giáp trên người hắn lập tức bị vỡ vụn, một đường máu hiện ra ngay trước ngực. Hắn lập tức ngã ra đất, bất động.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Đây là sức mạnh gì vậy?”, đội trưởng đội Long Kiếm sững sờ.

“Đây không chỉ là ngoại lực mà còn là nội lực. Phá Lãng nói đúng, thần y Lâm quả nhiên là một kẽ biết y võ, hơn nữa không phải là y võ thông thường”, Ứng Bình Trúc nghiến răng.

Đến cả đội Long Kiếm còn không thể đối phó được với Lâm Chính thì đủ để chứng tỏ anh khó nhằn tới mức nào.

“Vậy…giờ chúng ta phải làm sao?”, đội trưởng Long Kiếm run rẩy hỏi.

“Cố gắng cầm chân cậu ta, tôi lập tức mời gia chủ tới”, Ứng Bình Trúc trầm giọng, định rời đi.

“Nhưng…e rằng chúng tôi không thể ngăn được người này”, một thành viên của đội Long Kiếm run rẩy nói.

“Khốn nạn!’, Ứng Bình Trúc đập thẳng vào đầu kẻ này. Mặc dù hắn có mũ bảo vệ, nhưng cú đánh cũng không hề nhẹ.

Thành viên này hét lên. Ứng Bình Trúc chỉ lạnh lùng nói: “Nếu mấy đứa mà không ngăn được nó thì đợi để bị đưa vào hình đường đi”

Nghe thấy hai từ này, tất cả thành viên đội Long Kiếm đều giật mình. Bọn chúng không dám lùi lại, tất cả đều nhắm mắt liều mạng với Lâm Chính.

“Xông lên”, đội trưởng Long Kiếm gầm lên. Lập tức lao lên đầu tiên. Lúc này hắn cũng đành phải đi đầu thôi.

Thế nhưng Lâm Chính nào phải người thường. Một cú đấm của anh như rồng như hổ phóng ra ngay lập tức. Đội trưởng rút một con dao găm ra, đâm thẳng vào tay Lâm Chính. Khoảnh khắc con dao sắp chạm vào cú đấm thì Lâm Chính đột nhiên chộp lấy cổ tay hắn, vặn mạnh.

“Á!”

Hắn kêu lên đầy đau đớn, chỉ cảm thấy bàn tay mình như muốn nát ra. Hắn nghiến răng, đạp chân về phía anh. Thế nhưng Lâm Chính cũng giơ chân lên đạp mạnh vào đầu gối của hắn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên. Chân của đội trưởng Long Kiếm cong xuống. Rõ ràng là hắn đã bị gãy chân.

“Cái gì?”

“Đội trưởng”.

Các thành viên khác thất kinh, vội vàng lao lên đỡ lấy hắn. Lâm Chính thuận thế tung nắm đấm về phía đội trưởng Long Kiếm.

Rầm.

Hắn bay ra sau, đập mạnh vào tường. Bức tường nứt toác. Đợi đến khi hắn đáp đất thì đã không biết trời đất gì nữa rồi. Lớp áo giáp trên người cũng vỡ ra.

Đám đông sững sờ nhìn nhau, nổi hết da gà. Lâm Chính nhảy bật tới, hai nắm đấm vung lên giống như một chiến thần bất bại. Thành viên đội Long Kiếm đành phải tiếp chiêu.

Thế nhưng họ đến kiếm cũng không còn thì lấy gì ra để đỡ đòn của Lâm Chính đây? Trong nháy mắt, tất cả đều bị đập tơi bời. Không gãy tay thì cũng gãy chân, ngã như ngả rạ.

Ứng Bình Trúc thấy tình hình quá tệ, lập tức định bỏ chạy.

“Chạy nổi không?”

Lâm Chính thản nhiên nói, vội vàng đuổi theo. Thế nhưng anh vừa bước ra thì đã thấy vô số người của nhà họ Ứng bao vây bên ngoài đại đường.

“Hạ gục hắn!”, Ứng Bình Trúc quát lên.

Đám đông lập tức lao tới. Tất cả những người này hầu như đều là người từng luyện võ. Chiêu thức của chúng giống y nhau. Trong nháy mắt Lâm Chính bị ép chìm ngỉm, vô số nắm đấm như mưa dội về phía anh.

Lâm Chính chỉ bình tĩnh phát lực. Có vẻ như Ứng Bình Trúc đã nói đúng. Cơ thể của Lâm Chính sớm đã không còn sợ những đòn tấn công bình thường của kẻ học võ nữa.

Chưa nói tới Lạc Linh Huyết trên người anh, chỉ riêng việc ngâm mình trong dược cốc và dùng các loại thuốc thôi thì đã khiến cho sức mạnh thể xác của anh đạt tới một cảnh giới đáng sợ rồi. E rằng dù có đụng độ trực diện với một chiếc xe thì anh vẫn không hề hấn gì.

Thế nên Lâm Chính chẳng thèm bận tâm tới đòn tấn công của đám người kia, anh chỉ đấm tới tấp ra xung quanh.

Bụp!

Bụp!

Bụp

Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên. Kẻ gãy tay người gãy chân. Có kẻ lồng ngực lõm vào một khoảng. Cũng có người bị Lâm Chính ném vào chính giữa, cản những kẻ còn lại.

Thế trận hỗn loạn vô cùng. Không ai có thể ngăn được Lâm Chính. Long Thủ trợn tròn mắt, sững sờ chứng kiến toàn bộ. Lúc này ông ta chỉ biết dùng hai từ để miêu tả anh.

Chiến thần! Người này, đúng là chiến thần bất bại.

Ứng Bình Trúc đừng bên ngoài trố mắt, nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Ông ta không ngậm nổi mồm.

Đi! Phải đi thôi. Ứng Bình Trúc quay phắt người, vội vàng chạy ra cửa. Nhưng đúng lúc này, một đám người đã chạy tới. Ứng Bình Trúc giật mình, vui mừng khôn xiết: “Gia chủ, cuối cùng cũng tới rồi”.

Người tới lần này chính là gia chủ Ứng Hoa Niên của nhà họ Ứng. Rõ ràng là ông ta đã tức tốc tới đây sau khi nhận được tin.

“Thần y Lâm đó đầu rồi? Còn đấu với đội Long Kiếm không?”, Ứng Hoa Niên trầm giọng.

“Gia…chủ…đội Long Kiếm đã…bị hạ gục rồi”, Ứng Bình Trúc do dự một hồi, lắp bắt nói.

“Cái gì?”, những vị nguyên lão đứng sau cũng hết hồn.

“Không thể nào? Đội Long Kiếm bị đánh bại rồi sao?”, một người đứng sau kêu lên.

Đội Long Kiếm bị đánh bại nhanh như vậy sao? Ít nhất cũng phải kéo dài được chút thời gian chứ?

Đúng lúc họ đang nói chuyện thì.

Á…

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đám đông ngẩng lên nhìn thì thấy một người đang bay tới, ngã rầm xuống đất ngay trước mặt gia chủ Ứng Hoa Niên và bất động.

Cả đám ớn lạnh…
Chương 559: Bật loa ngoài

“Chuyện gì thế này…”, các nguyên lão của nhà họ Ứng run rẩy kêu lên.

“Hả? Là A Thất! A Thất cậu sao thế?”, một người nhà họ Ứng vội vàng chạy tới lay người trước mặt.

Nhưng dù có lay thế nào thì người này cũng bất động, cho tới khi họ lật người này lại thì mới phát hiện ra ngực hắn bị hõm sâu một bàn tay, miệng không ngừng chảy máu…Cả đám trông vô cùng khó coi.

“Đây là thần y Lâm là sao?”, một vị nguyên lão lạnh lùng hỏi.

“Khả năng lớn…là cậu ta”, Ứng Bình Trúc thấp giọng.

Ứng Hoa Niên tối sầm mặt, không nói gì, chỉ đi xuyên qua đám đông, bước vào thẳng đại đường.

Lúc này trong đại đường vô cùng hỗn loạn. Trên đất nằm ngổn ngang toàn là người nhà họ Ứng. Kẻ gãy tay, người gãy chân, kẻ ngực hõm, kẻ nôn ra máu.

Tường nhà, hòn non bộ, hoa chậu cây cảnh đều vỡ nát. Thậm chí là có những mảng cột đang treo lủng lẳng như sắp rơi xuống tới nơi.

Ứng Hoa Niên nhìn cảnh tượng trước mắt và nổi điên. Ông ta nhìn về phía người nhà họ Ứng. Lúc này Lâm Chính vẫn đang sát phạt những người còn lại và ném họ bay tứ tung.

Tiếng kêu thét, gào rú không ngừng vang lên. Những quản lý cấp cao của nhà họ Ứng vừa tới cũng phải run lẩy bẩy. Đây là nhà họ Ứng đấy.

“Gia chủ, chúng ta có tới giúp không?”, một nguyên lão hỏi.

“Tên này ngông cuồng quá, tôi muốn phải đập gãy tay chân của cậu ta”, một người khác tức giận đáp lại.

Ứng Hoa Niên không đồng ý, ông ta chỉ giơ tay quát lớn: “Dừng tay hết cho tôi”. Dứt lời, tất cả đám người đang đấu nhau với Lâm Chính lập tức dừng lại. Tất cả quay qua nhìn.

“Là gia chủ”.

“Gia chủ tới rồi”.

“Gia chủ”.

“Yết kiến gia chủ”.

“Gia chủ, xin hãy có biện pháp trừng trị kẻ ngông cuồng vô thiên vô pháp này”.

“Gia chủ, kẻ này tới nhà họ Ứng làm loạn, chúng ta không thể tha thứ cho hắn được".

“Bảo vệ gia chủ!”

Đám đông vô cùng kích động, nhao nhao lên tiếng. Có vẻ như ai cũng chỉ muốn lao lên xé tanh bành Lâm Chính.

Ứng Hoa Niên đanh mặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Ông ta không quan tâm, chỉ bước tới. Những người đang bao vây Lâm Chính lập tức đứng tách ra.

Long Thủ cũng vội vàng chạy tới đứng bên cạnh Lâm Chính: “Thưa thầy, đây có lẽ là gia chủ cùa nhà họ Ứng, Ứng Hoa Niên”.

Lâm Chính gật đầu. Ứng Hoa Niên soi Lâm chính một lượt rồi nhìn chăm chăm vào mắt anh.

“Thần y Lâm, những người này đều do cậu làm bị thương đúng không?”, Ứng Hoa Niên thản nhiên hỏi.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Cậu biết hành động của cậu ở đây có nghĩa là gì không?”, Ứng Hoa Niên chậm rãi lên tiếng.

“Không biết”.

“Cậu sẽ biết ngay thôi”, Ứng Hoa Niên quay đầu, điềm đạm nói: “Lập tức vận động toàn bộ mối quan hệ của nhà họ Ứng, ra đòn sát phạt với toàn bộ nhà máy thuốc của tập đoàn Dương Hoa, phong tỏa toàn bộ nguồn thu mua nguyên liệu. Gọi điện cho nhà cung ứng, nhà phân phối, cắt đứt mọi đường buôn bán sau đó đập bọn chúng trên thị trường chứng khoán. Vận dụng mối quan hệ với Cổ Phái, phong sát Huyền Y Phái, không cho phép bất cứ thế lực nào tiếp xúc với Huyền Y Phái. Trong vòng một tháng tôi muốn Huyền Y Phái phải bị phân hóa và tan rã".

Ứng Hóa Liên lạnh lùng nói trước mặt Lâm Chính. Nhà họ Lâm không thể nào tha thứ cho anh nữa rồi. Điều này không khác gì đang ra bản án đối với tương lai của Lâm Chính.

Đây có lẽ chính là sức mạnh của nhà họ Ứng. Phàm là người hiểu biết thì đều tin Ứng Hoa Niên không bao giờ chỉ nói miệng.

Ông ta chắc chắn sẽ làm như vậy, và nhà họ Ứng…có đủ khả năng để thực hiện theo những gì mình nói. Đó cũng là lý do vì sao lại có nhiều người sợ nhà họ Ứng đến vậy.

Tại sao Sùng Tông Giáo bao nhiêu người sau khi chứng kiến thủ đoạn kinh khủng của Lâm Chính thì vẫn bấp chấp bảo vệ nhà họ Ứng. Bởi vì bọn họ đều biết, nhà họ Ứng đã nổi giận thật sự rồi.

“Tuân mệnh giáo chủ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay! E rằng không cần tới một tháng, trong vòng một tuần thôi thì Dương Hoa và Huyền Y Phái sẽ xong đời”, một nguyên lão cốt cán của nhà họ Ứng lên tiếng, rồi lập tức lui ra ngoài.

Ứng Hoa Niên quay qua nhìn Lâm Chính: “Sao? Thần y Lâm, hay là tôi cho cậu một tuần, để cậu còn kịp theo dõi xem Dương Hoa và Huyền Y Phái bị hạ gục như thế nào nhé”, Ứng Hoa Niên thản nhiên nói.

“Không cần đâu. Các người không làm gì được Huyền Y Phái, cũng như Dương Hoa đâu. Ngoài ra…tôi khuyên các người tốt nhất đừng động tới những nhà máy sản xuất thuốc của Dương Hoa, nếu không lại tự chuốc họa và thân đấy”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thường thì chỉ có nhà họ Ứng tha cho người khác chứ chưa bao giờ có chuyện người khác tha cho nhà họ Ứng. Vậy chúng ta cùng chơi nhé! Để xem họa mà cậu nói sẽ bám lấy nhà họ Ứng chúng tôi như thế nào”.

Ứng Hoa Niên quay qua. Một vị nguyên lão nói khẽ: “Nửa tiếng sau sẽ xong ạ”.

“Phải để lại bằng chứng nhé”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.

“Dạ, đã sớm sắp xếp cả rồi’, nguyên lão này nói tiếp rồi quay người rời đi.

“Bằng chứng gì thế?",Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên là bằng chứng khiến các nhà máy thuốc của tập đoàn Dương Hoa đóng cửa rồi”, Ứng Hoa Niên nói.

“Chúng tôi sản xuất đàng hoàng, giấy tờ đầy đủ, không hề làm gì phạm pháp, sao các người bắt chúng tôi đóng cửa chứ”, Lâm Chính lắc đầu.

“Điểm huyệt của tất cả các nhà máy chính là việc tạo hàng giả để bán. Mà thị trường thuốc thì tạo thuốc giả là một điểm yếu cực lớn”.

“Nhưng chúng tôi không hề sản xuất thuốc giả”.

“Xíu nữa là sẽ sản xuất ngay thôi”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.

Lâm Chính khẽ chau mày. Giọng điệu tự tin như vậy khiến anh cảm thấy hơi bất an. Long Thủ kêu lên: “Lát nữa sản xuất sao? Gia chủ nhà họ Ứng, các ông dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để hãm hại tập đoàn Dương Hoa chúng tôi đấy hả?”

“Yên tâm đi, thủ đoạn đó chưa là gì đâu. Ông không biết về nhà họ Ứng đấy chứ. Lát nữa thôi sẽ biết ngay tại sao chúng tôi là là con cá mập độc tôn trong nước”.

Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói. Long Thủ nghe thấy vậy thì cảm thấy lo lắng.

“Thưa thầy”.

“Không có gì, đợi đi. Tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của nhà họ Ứng như thế nào”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Long Thủ ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Lâm Chính cũng không vội ra tay nữa. Hai bên cứ im lặng chờ đợi. Chẳng ai vội vã làm gì. Thời gian chậm chạp trôi qua.

Tầm 10 phút sau

Reng reng…

Điện thoại trong túi đổ chuông. Long Thủ giật bắt mình. Lâm Chính chau mày, lấy máy ra. Là Mã Hải gọi tới. Anh ấn nút nghe.

Lúc này Ứng Hoa Niên đột nhiên lên tiếng.

“Thần y Lâm…nếu không ngại thì bật loa ngoài nhé”, ông ta mỉm cười nói.
Chương 560: Nhân vật lớn sẽ tự mình qua đây

Khiêu khích?

Giễu cợt?

Có lẽ không phải.

Đây đơn thuần là sự tự tin của Ứng Hoa Niên đối với thực lực nhà họ Ứng.

Ông ta tin rằng Lâm Chính không phải đối thủ của mình!

Một Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái nho nhỏ, chắc chắn không phải đối thủ của nhà họ Ứng!

Mặc dù chuyện ngày hôm nay khiến nhà họ Ứng mất hết thể diện, nhưng ông ta tin rằng giọng nói kinh hoảng thất thố ở đầu dây bên kia điện thoại sẽ là một viên thuốc an thần, giúp nhà họ Ứng yên tâm, giúp bọn họ tràn đầy tự tin đối với nhà họ Ứng một lần nữa, không có gì phải sợ.

Đương nhiên Lâm Chính biết cách nghĩ của Ứng Hoa Niên. Với vai trò là gia chủ, xảy ra chuyện như vậy đúng là phải ổn định lòng người, nếu không vị trí của ông ta cũng sẽ bất ổn.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấn loa ngoài.

“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi!”.

Khi loa ngoài được bật lên, bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng kinh hoàng thất thố của Mã Hải.

Long Thủ biến sắc.

Người nhà họ Ứng đều cười thành tiếng.

Lâm Chính ung dung, thản nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Mấy nhà máy dược của chúng ta đột nhiên bị điều tra, hơn nữa… tất cả đều kiểm nghiệm ra là thuốc giả. Ngoài ra, còn có một số lượng lớn nguyên liệu chất lượng kém làm giả dối… Bây giờ bọn họ muốn niêm phong nhà máy của chúng ta. Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta… phải làm sao?”.

Giọng nói của Mã Hải rõ ràng rất hoảng hốt.

“Nói với bọn họ là chúng ta bị hãm hại, để bọn họ điều tra đi, trắng không thể nào biến thành đen được”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nhưng… Chủ tịch Lâm, người của chúng ta… đã thừa nhận luôn rồi!”, Mã Hải muốn khóc.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

“Nguyên liệu chúng ta sử dụng đều là hàng chính quy, bỗng dưng lòi ra một loạt hàng giả, chắc chắn là người cùng ngành hãm hại. Tôi cũng đã nói các đồng chí đó điều tra, nhưng người của chúng ta… đột nhiên lại thừa nhận! Nói rằng chúng ta đúng thật luôn sử dụng nguyên liệu giả chất lượng kém… Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có… đâu cần phải tiếp tục điều tra…”, Mã Hải sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

Trước mắt, mạng lưới quan hệ của Tập đoàn Dương Hoa cũng xem như nhất nhì Giang Thành, nhưng sự thật cứng như thép bày ra trước mắt, dù Mã Hải có điều động lực lượng ở các phương diện cũng chỉ là công dã tràng, hoàn toàn không có tác dụng.

Cho nên Mã Hải chỉ có thể gọi điện cho Lâm Chính nhờ giúp đỡ, mong vị Chủ tịch Lâm đã sáng tạo ra vô số kỳ tích này có thể nghĩ ra cách gì đó xoay chuyển tình thế.

Chỉ là… đến nước này, sợ rằng ai cũng không thể xoay chuyển được…

“Là ông làm sao?”.

Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn Ứng Hoa Niên.

“Mặc dù nhà họ Ứng chúng tôi thuộc Cổ Phái, là thế gia cổ võ, có vẻ như không hỏi sự đời, nhưng thực ra chuyện lớn trên thế giới chúng tôi đều biết hết. Tập đoàn Dương Hoa các cậu danh tiếng vang dội, sao chúng tôi có thể không quan tâm? Chúng tôi đã phái người trà trộn vào Tập đoàn Dương Hoa từ lâu. Không chỉ là các cậu mà các gia tộc lớn, thế tộc lớn trong nước đều có người của chúng tôi. Bọn họ sẽ xâm nhập vào nội bộ, phục vụ cả đời cho các người. Bọn họ cũng sẽ cố hết sức thu thập tài liệu của các người cho chúng tôi. Trong vài tình huống đặc biệt nào đó, bọn họ sẽ trở thành một quả bom, một quả bom mà chúng tôi dùng để hủy diệt các người. Đương nhiên, tiền đề là những người này trở thành kẻ địch với chúng tôi, bây giờ tôi chỉ cho nổ quả bom được gài trong Tập đoàn Dương Hoa, chỉ thế mà thôi!”, Ứng Hoa Niên thản nhiên nói.

Lâm Chính im lặng.

Hóa ra nhà họ Ứng đã ra tay với Tập đoàn Dương Hoa.

Nhà họ Ứng thật đáng sợ.

Những người làm giả e rằng đã có chuẩn bị từ trước, chỉ đợi nhà họ Ứng ra hiệu thực hiện, bọn họ sẽ phá hoại Dương Hoa.

Chiêu này đúng là hiểm độc.

“Nếu cậu không đối đầu với nhà họ Ứng chúng tôi thì sẽ không có chuyện như vậy. Chỉ đáng tiếc, hai nhà chúng ta đã mâu thuẫn đến mức này. Thần y Lâm, mọi chuyện đều do cậu tự chuốc lấy!”, Ứng Bình Trúc thản nhiên nói.

“Ha ha, thần y Lâm, bây giờ anh đã biết sự lợi hại của nhà họ Ứng chúng tôi rồi chứ?”, Ứng Phá Lãng cười thành tiếng.

“Hừ, đợi cậu không còn gì, cậu mới hiểu đối đầu với nhà họ Ứng chúng tôi là quyết định ngu xuẩn đến mức nào”.

“Thứ chó má không hiểu biết”.

“Thứ vô dụng không có đầu óc!”.

Người nhà họ Ứng giễu cợt, ai nấy nhìn về phía Lâm Chính với vẻ mặt tràn đầy chế nhạo.

“Chủ tịch Lâm, bên kia có tiếng gì vậy? Ai đang nói chuyện? Cậu đang ở đâu?”, giọng Mã Hải nghi hoặc vang lên.

“Không có gì, ông làm tốt chuyện của mình là được”.

Lâm Chính nói.

“Vậy… Vậy tôi nên làm thế nào?”, Mã Hải vội hỏi.

“Phối hợp điều tra, lập tức đóng cửa nhà máy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hả?”.

Mã Hải ngơ ngác.

Long Thủ cũng ngơ ngác.

Mấy nhà máy dược phẩm này là mạch máu của Dương Hoa, một khắc cũng không thể đóng. Nếu thật sự đóng cửa, cả Dương Hoa đều sẽ chấn động. Đến lúc đó, Dương Hoa chắc chắn sẽ tổn hại nặng nề.

“Chủ tịch Lâm, thật sự phải đóng cửa sao? Chẳng lẽ không có cách giải quyết nào khác sao?”, Mã Hải rõ ràng không cam tâm, vội vàng hỏi tiếp.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mã Hải, hãy tin tôi, lập tức đóng cửa, đóng càng nhanh càng tốt, lập tức thu hồi hàng hóa đã xuất kho, lập tức dừng cung cấp hàng hóa cho các tiệm thuốc! Rõ chưa?”.

“Nhưng…”.

Mã Hải muốn nói lại thôi.

“Chỉ nửa tiếng, là đủ rồi!”, Lâm Chính lại bổ sung một câu.

“Cái gì mà nửa tiếng, Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu…”.

“Tôi nói nhà máy”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Ứng Hoa Niên, bình tĩnh nói: “Trong vòng nửa tiếng sẽ có người qua đây giải quyết chuyện này, đồng thời trả lại công bằng cho chúng ta. Cho nên ông đừng sợ gì cả, lập tức đóng cửa nhà máy!”.

Nửa tiếng đồng hồ? Sẽ có người qua đó trả lại công bằng?

Nghe được lời này, Mã Hải cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm.

Người nhà họ Ứng cười lớn.

“Thằng nhóc này đầu óc chứa bã đậu à?”.

“Ha ha ha, chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa nhìn rõ tình hình?”.

“Sao hả? Sử dụng quan hệ? Quan hệ của các người cứng hơn quan hệ của nhà họ Ứng chúng tôi?”.

Lời châm chọc và cười cợt lại vang lên.

Ứng Hoa Niên cũng nheo mắt.

“Thần y Lâm, cậu lấy tự tin ở đâu ra?”, ông ta lên tiếng hỏi.

Một thế tộc vừa mới quật khởi, làm sao có thể so sánh mạng lưới quan hệ với gia tộc trăm năm như nhà họ Ứng?

“Ông không hiểu, hơn nữa ông cũng không biết nhà máy mà ông đòi đóng cửa là của ai”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Ồ? Thú vị, nói vậy là nửa tiếng đồng hồ cậu có thể giải quyết mọi việc?”.

“Phải”.

“Ha ha, vậy thì tôi đợi cậu nửa tiếng, xem rốt cuộc cậu sẽ mời nhân vật lớn nào đến đây đối phó với nhà họ Ứng”, Ứng Hoa Niên mỉm cười nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không mời bất cứ nhân vật lớn nào tới cả, ông cũng nhìn thấy rồi, tôi hoàn toàn không gọi điện thoại cho ai”.

“Vậy ý cậu là gì?”, Ứng Hoa Niên nhíu mày hỏi.

“Rất đơn giản… nhân vật lớn sẽ tự mình qua đây!”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, tim Ứng Hoa Niên không khỏi đập thình thịch.

Nhân vật lớn sẽ tự mình qua đây?

Đùa gì chứ?

Huống hồ, loại người này có thể mời được nhân vật lớn thế nào?

Nhà họ Ứng không ai tin.

Lúc này…

Không biết là điện thoại của ai rung.

Ứng Hoa Niên hơi nghiêng đầu, lại thấy một nguyên lão của nhà họ Ứng lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi. Chốc lát sau, nguyên lão đó kinh ngạc biến sắc, bước tới trước mấy bước, đưa điện thoại cho Ứng Hoa Niên.

“Điện thoại của ai?”, Ứng Hoa Niên nhỏ giọng hỏi.

“Ông… Ông tổ…”, giọng nguyên lão đó khẽ run, nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom