• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (136 Viewers)

  • Chương 576-580

Chương 576: Tô Nhu tiếc tiền

Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, tay cầm điện thoại đang run rẩy nhè nhẹ.

Chưa bao giờ có chuyện gì khiến anh bị sốc như vậy.

Chưa bao giờ.

Nhưng chuyện này, dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận nổi.

Anh đã mất đi mẹ ruột, anh không muốn mất cả người mẹ nuôi.

“Rốt cuộc… xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính cố gắng ổn định tâm trạng mình, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh.

“Tôi… Tôi không biết nên giải thích với anh thế nào, tóm lại là anh mau đến đây đi. E rằng cả nước cũng chỉ anh có y thuật cứu được thím Thu Yến…”, Lương Hồng Anh mím môi, nói.

“Bây giờ tôi sẽ đến Yên Kinh ngay, cô hãy mau chóng gửi địa chỉ cho tôi!”.

Lâm Chính nói giọng trầm khàn, lập tức cúp máy.

“Sao vậy?”.

Tô Nhu đang rửa chén thò đầu ra khỏi phòng bếp, quái lạ nhìn Lâm Chính.

“Mẹ nuôi anh xảy ra chuyện, anh phải đi Yên Kinh thăm bà ấy! Bây giờ anh phải xuất phát ngay”, Lâm Chính nói.

“Mẹ nuôi?”.

Tô Nhu ngơ ngác, rõ ràng chưa từng nghe Lâm Chính nói tới chuyện mẹ nuôi của anh.

Nhưng nghĩ lại, Tô Nhu cũng chưa từng nghe Lâm Chính nói về chuyện gia đình anh, cũng chỉ biết mẹ Lâm Chính đã mất từ lâu.

“Nghiêm trọng lắm sao?”.

“Bà ấy sắp không ổn rồi”.

“Nghiêm trọng vậy à?”.

Tô Nhu ngập ngừng, do dự một lúc rồi nói: “Lâm Chính, em… em đi cùng anh đi”.

“Em?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Dù thế nào, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, mẹ nuôi của anh cũng là mẹ nuôi của em. Nếu bà ấy có chuyện, em không đi thăm thì không trọn đạo”, Tô Nhu nói.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, nếu em muốn đi thì đi”.

Nói xong, anh bèn gửi tin nhắn cho Mã Hải, nói Mã Hải chuẩn bị chuyên cơ, bay đến Yên Kinh ngay trong đêm.

“Bây giờ chúng ta ra sân bay”.

“Không phải đặt vé trước sao?”, Tô Nhu lấy điện thoại ra, nói.

“Không cần, đã có chuyến bay đến Yên Kinh rồi”, Lâm Chính nói, sau đó kéo Tô Nhu rời khỏi công ty.

Tô Nhu không ngờ Lâm Chính lại sốt ruột như vậy.

Hai người ngồi vào chiếc xe nhỏ của cô, chạy như bay đến sân bay.

Xe đỗ trong bãi đậu xe ở sân bay, hai người tức tốc chạy tới sảnh chờ.

“Hả? Lâm Chính, đó là lối đi VIP, anh chạy tới đó làm gì? Hơn nữa vé anh đặt đâu? Chúng ta còn chưa đổi thành thẻ lên máy bay”, Tô Nhu vội vàng nói.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, kéo Tô Nhu chạy nhanh về phía đó.

“Anh đang làm gì vậy? Anh lại lên cơn điên gì vậy?”.

Thấy Lâm Chính không nói gì, Tô Nhu càng sốt ruột.

Nhưng… khi Lâm Chính kéo cô đến lối đi VIP, Tô Nhu kinh ngạc phát hiện, nhân viên sân bay của lối đi VIP lại không ngăn bọn họ, ngược lại còn dẫn đường cho bọn họ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước bãi đậu máy bay, một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt Tô Nhu.

“Cậu Lâm, thật ngại quá, vì thời gian gấp rút nên chúng tôi chỉ tìm được máy bay khá nhỏ”, một người đàn ông mặc Âu phục vội vàng tiến lên, vô cùng áy náy nói.

“Không sao, bay được là được, mau đến Yên Kinh”.

Lâm Chính hạ giọng nói, kéo Tô Nhu đang không hiểu ra sao lên máy bay.

Máy bay tuy nhỏ, nhưng bên trong cũng xem như đầy đủ thiết bị. Hai người ngồi yên ổn, máy bay bắt đầu khởi động.

Tô Nhu ngồi trên ghế, mắt trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên, không tin nổi nhìn tất cả mọi chuyện.

Trên máy bay ngoại trừ nhân viên tổ bay… chỉ có hai người bọn họ?

Chuyện này là sao? Đây là chuyên cơ sao?

Tô Nhu cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.

Đây không phải lần đầu cô đi máy bay, nhưng đây là lần đầu cô ngồi chuyên cơ…

“Lâm Chính, máy… máy bay này là sao? Vì sao chỉ có hai chúng ta?”, Tô Nhu không nhịn được nữa, quay đầu hỏi Lâm Chính.

“Anh đã bao chiếc máy bay này”, Lâm Chính nói.

“Bao… Bao máy bay?”, Tô Nhu kinh ngạc, suýt thì sặc.

Cô lắp bắp hỏi: “Bao máy bay… thế phải tốn bao nhiêu tiền?”.

“Thưa cô, máy bay này là rẻ nhất rồi, chi phí tính theo giờ, khoảng mười tám nghìn tệ một giờ. Hơn chiếc này còn có máy bay tầm trung, ví như năm mười nghìn tệ một giờ, một trăm nghìn tệ một giờ. Nếu là máy bay chở khách sang trọng thì có thể lên đến hai trăm nghìn tệ một giờ”, một tiếp viên hàng không ở cạnh mỉm cười giải đáp cho Tô Nhu, đồng thời đưa một ly nước ép hoa quả cho cô.

“Cảm… Cảm ơn…”, Tô Nhu hơi ngại, nhưng suy nghĩ một lúc lại nói: “Cho dù là vậy, từ Giang Thành bay đến Yên Kinh cũng phải hai tiếng đồng hồ, chuyến này cũng phải mấy chục nghìn tệ. Anh… Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”.

“Anh biết một ít y thuật, khám bệnh cho người khác ở bên ngoài kiếm được”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Bây giờ anh đang rối, cũng không muốn giải thích quá nhiều với Tô Nhu. Nếu nói thẳng với cô mình chính là thần y Lâm, có lẽ Tô Nhu cũng sẽ không tin.

Thật ra chuyện cũng gấp quá, nếu không với tính cách của Mã Hải, sao có thể để Lâm Chính ngồi máy bay như thế này, chắc chắn ít nhất cũng phải hai trăm nghìn tệ một giờ.

Nhưng vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức nổi cáu.

“Lâm Chính, anh… anh nói gì? Anh lại chạy ra ngoài khám bệnh cho người ta?”.

“Sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Còn sao nữa hả? Anh có biết anh vốn dĩ là một bác sĩ chân đất, đừng nghĩ anh xem vài cuốn sách y học thì thật sự là bác sĩ, nếu chữa trị sai sót thì phải làm sao?”, Tô Nhu đỏ mắt, trách móc.

Xảy ra mạng người, ai cũng không gánh nổi!

Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, có thể thấy Tô Nhu cũng vì tốt cho mình, nên không lên tiếng.

“Lâm Chính, em biết anh muốn chứng minh bản thân, muốn nói với mọi người anh không phải kẻ vô dụng. Nhưng ai không thể dùng cách này để chứng minh. Em đã nói với anh, bảo anh đi thi lấy giấy phép hành nghề, anh lại không đi. Nếu sau này điều tra đến anh thì phải làm sao? Em không cứu nổi anh đâu”, Tô Nhu vừa oán giận vừa sốt ruột nói.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhu, bây giờ tâm trạng anh không tốt, em đừng nói nữa được không?”.

Tô Nhu hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Chính lộ ra vẻ mặt như vậy, cô ngập ngừng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Emm cũng vì muốn tốt cho anh…”, sau đó thì không nói nữa.

Chuyến bay này Tô Nhu đi mà tiếc hùi hụi.

Mấy chục nghìn tệ!

Cứ thế bị Lâm Chính lãng phí rồi.

Nếu Trương Tinh Vũ ở đây, còn không chửi té tát Lâm Chính được sao?

Có lẽ đây chính là thái độ của người chưa từng kiếm tiền, hoàn toàn không biết kiếm tiền khó thế nào.

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Nhưng mạng người quan trọng, cũng không thể nói là Lâm Chính sai.

Hai người mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an đi đường, cuối cùng cũng đến được Yên Kinh.

Lâm Chính đi vội vã, cũng không nói Mã Hải chuẩn bị xe, thế nên anh bắt xe đi cùng Tô Nhu đến địa chỉ mà Lương Hồng Anh gửi cho.

Tuy nhiên, khi hai người sốt sắng chạy đến được nơi ở của Lương Thu Yến, Lâm Chính chợt sững sờ…
Chương 577: Lương Thu Yến

Đây là một quần thể kiến trúc vô cùng xưa cũ, bên cạnh còn có một tòa nhà cũ nát.

Khu vực này đã cách rất gần với khu vực ngoại ô Yên Kinh, thuộc khu vực được quy hoạch, e là chẳng mấy năm nữa tòa nhà này sẽ bị dỡ bỏ.

Người ở bên trong đa số đều đến Yên Kinh làm công hoặc là lang bạt kiếm sống. Bởi vì nhà thuê ở nơi này không đắt, so với những nơi khác ở Yên Kinh thì giá cả nơi này rất bình dân.

Nhưng giá cả bình dân đổi lại là môi trường rất tệ.

Chưa được xanh hóa, trên mặt đất toàn là rác, vách tường loang lổ, bất cứ đâu cũng có thể thấy quầy hàng, trong rãnh nước bên cạnh bốc mùi tanh hôi nổi mốc.

Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Trong mỗi một thành phố lớn nổi tiếng đều sẽ có một nơi như vậy, Yên Kinh cũng không ngoại lệ.

Nhưng… sao Lương Thu Yến lại ở nơi này?

Bà ấy là người của nhà họ Lương ở Yên Kinh.

Người xuất thân từ nhà họ Lương có kém đi nữa cũng không đến nỗi sống ở nơi như thế này chứ?

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, đi cùng Tô Nhu vào trong tòa nhà.

Nhưng đi quanh tầng một mấy vòng cũng không tìm thấy nhà của Lương Thu Yến.

“Lâm Chính, mẹ nuôi của anh sống ở căn hộ số mấy?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi.

“102!”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… ở đây toàn là 20 mấy… chẳng lẽ 102 là ở bên dưới?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.

“Bên dưới?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, dường nghĩ tới điều gì, chạy tới cửa cầu thang. Bấy giờ mới phát hiện ở trong góc cửa cầu thang tầng một còn một chiếc cầu thang khá nhỏ hẹp. Anh vội vàng chui vào trong.

Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn cầu thang. Nơi đó không có cả đèn, một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào đèn điện thoại miễn cưỡng xuống lầu.

Xuống dưới lầu, hai người mới phát hiện 102 quả thật là ở tầng này.

Nhưng… đây rõ ràng là tầng hầm.

Hơn nữa bên trong đầy khói, nhiều người đứng ở cửa cầu thang hút thuốc, bởi vì trong nhà không có cửa sổ.

Thấy Lâm Chính và Tô Nhu đi tới, những người này đồng loạt nhìn sang. Đương nhiên, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người Tô Nhu. Dù hành lang vô cùng chật hẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở của Tô Nhu vẫn có thể hút hồn vô số người.

Tô Nhu không quen với ánh nhìn của những người này, vô thức nép lại gần Lâm Chính.

“Đến rồi”.

Lâm Chính dừng lại, liếc nhìn biển số trên cửa, sau đó gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

“Ai đấy…”, trong nhà vang lên giọng nói già cỗi, mơ hồ có thể nghe được cả tiếng ho.

“Là con, Lâm Chính!”.

Lâm Chính đáp lại.

“Lâm Chính?”.

Người trong nhà lẩm bẩm một câu, sau đó mở cửa ra.

Đó là một bà cụ tóc bạc phơ, da đồi mồi, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi.

Bà ấy tò mò nhìn Lâm Chính, nghi hoặc hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu tìm ai?”.

“Xin hỏi Lương Thu Yến có ở đây không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có, cậu là gì của nó?”, người đó hỏi.

“Cháu là con nuôi của bà ấy, nghe nói bà ấy bệnh nặng nên đến đây thăm bà ấy”, Lâm Chính nói.

“Ồ, cháu đến đúng lúc lắm, sợ rằng nó không qua khỏi đêm nay, cháu mau vào trong xem đi”, bà cụ mở cửa ra, nói.

Cửa vừa mở, một mùi hôi thối mốc meo ập vào mũi.

Tô Nhu không khỏi bịt mũi.

Lâm Chính cũng nhíu mày, đi vào trong.

Đây là một căn nhà chỉ có ba mươi mét vuông, nhà vệ sinh và bếp lò đều chất chồng lên nhau, chỉ có thể đặt một chiếc giường không lớn. Lúc này, trên giường có một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nằm. Tóc mai bà ấy bạc trắng, mặt mày gió sương, trên cánh tay toàn là ống, đeo máy thở ô xy, ý thức đã hơi mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho, trông có vẻ không kiên trì được bao lâu nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Thu Yến, mũi anh cay cay, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Lương Thu Yến là người đã chăm nom anh từ nhỏ tới lớn, vô cùng yêu thương anh.

Anh còn nhớ lúc nhỏ, anh ngưỡng mộ những đứa trẻ khác của nhà họ Lâm đều có đồ chơi siêu nhân rất to, Lương Thu Yến không nói lời nào đã bế anh lên phố mua.

Mỗi lần mẹ bị đối xử bất công, khóc thút thít một mình ở nhà họ Lâm, Lương Thu Yến cũng đến an ủi mẹ, đem lại hơi ấm hiếm hoi cho hai mẹ con anh.

Nhưng không ngờ mấy năm không gặp, lúc gặp lại, Lương Thu Yến đã trở thành thế này…

Anh chậm rãi đi tới ngồi bên giường, kéo tay Lương Thu Yến, bắt mạch cho bà ấy.

“Ai… ai đấy…”, Lương Thu Yến dường như ý thức được gì đó, cố hết sức mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng.

“Mẹ, là con, Tiểu Chính…”, Lâm Chính hơi run rẩy gọi.

“Tiểu Chính? Lâm… Lâm Chính? Con trai mẹ?”, Lương Thu Yến như ý thức được gì đó, đột nhiên chụp lấy ngón tay Lâm Chính, một khắc cũng không chịu buông ra.

Trong lòng bà ấy, Lâm Chính luôn là con trai bà ấy, luôn là người nhà của bà ấy.

Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này lại hơn cả huyết thống…

Lâm Chính hít sâu một hơi, vỗ mu bàn tay bà, khẽ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con nhất định sẽ giúp mẹ khỏe lại”.

“Tiểu Chính… đừng lãng phí công sức nữa, tình trạng mẹ thế nào trong lòng mẹ hiểu rõ. Con có thể đến đây là mẹ đã rất vui rồi, chỉ là… mẹ luôn cảm thấy mẹ có lỗi với con. Mẹ đã nghe kể chuyện của con… Mấy năm nay con đã phải chịu ấm ức, con ở Giang Thành… chắc là rất khổ sở đúng không…”, Lương Thu Yến nói giọng khàn khàn, khóe mi tràn nước mắt, tự trách: “Mẹ có lỗi với mẹ con…”.

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con sống ở Giang Thành rất tốt. Mẹ xem, vợ con cũng đến rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Vợ con?”, Lương Thu Yến dường như khôi phục được một chút, muốn ngồi dậy.

Nhưng Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng chạy tới, đỡ tay Lương Thu Yến, xót xa nói: “Mẹ, con… con tên Tô Nhu, là vợ… vợ của Lâm Chính…”.

Lương Thu Yến hé nửa con mắt nhìn Tô Nhu, một lúc sau, trên mặt hiện lên nụ cười an ủi, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, rất xinh đẹp… Tiểu Chính, con có phúc lắm đấy, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy… Tốt… tốt lắm…”.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải để cơ thể tĩnh dưỡng”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.

“Mẹ không sao, ngược lại là con… nhất định phải khoan dung một chút. Đứa trẻ Tiểu Chính… sinh ra luôn gặp nhiều hoạn nạn, mệnh khổ. Con… Con nhất định phải khoan dung một chút, khoan dung một chút… khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Lương Thu Yến còn chưa kịp nói mấy câu đã ho dữ dội.

“Vâng ạ, mẹ, con biết rồi, mẹ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”, Tô Nhu vội vàng nói.

Lâm Chính cởi túi châm ở thắt lưng ra, lấy một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lương Thu Yến.

Tô Nhu vốn muốn ngăn cản Lâm Chính, nhưng thấy sau vài châm, Lương Thu Yến dừng ho hẳn, vẻ ửng đỏ trên mặt cũng giảm bớt đi nhiều, đành nuốt lời đã đến bên miệng xuống.

“Tiểu Nhu, em mau đi chuẩn bị một chút, chuyển mẹ đến bệnh viện. Môi trường ở đây quá tệ, bà ấy cần môi trường thích hợp để tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn cần phải có thuốc thang hợp lý để chữa trị”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu gật đầu, mau chóng lấy điện thoại ra, gọi cấp cứu.

Lúc này, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân ồn ào, kèm theo đó là một giọng hét mất kiên nhẫn: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây!”.
Chương 578: Cậu vẫn chưa trả lời tôi

Nghe thấy vậy Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính cũng chau mày, sắc mặt trầm xuống. Anh nhìn ra cửa. Lúc này họ thấy một người phụ nữ vội vàng kéo cánh cửa, một nhóm nam nữ ăn mặc xa hoa đang đứng đó.

Những người này trông vô cùng trịch thượng. Đám nam giới cũng chau mày, không ngừng rít thuốc. Có vẻ như bọn họ định dùng mùi thuốc để át đi mùi ẩm mốc ở đây.

Dẫn đầu là một người thanh niên. Người thanh niên có nước da đen, hơi gầy, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ. Lúc nhìn thấy người trong phòng thì người thanh niên tỏ ra bất ngờ. Nhưng khi thấy Tô Nhu, hai mắt người này đột nhiên sáng lên và cứ dán chặt lấy cô.

“Cậu là ai vậy?”, Lâm Chính đứng ngay trước mặt Tô Nhu, nhìn chăm chăm người thanh niên.

“Câu này tôi phải hỏi anh mới phải? Anh là ai? Sao lại ở đây?”, người thanh niên lập tức quát Lâm Chính.

“Bình Triều, mau tới đây…”, lúc này giọng nói yếu ớt của Lương Thu Yến vang lên.

“Mẹ”, người thanh niên vội vàng bước tới cầm tay Lương Thu Yến.

“Bình Triều, giới thiệu với con đây là con nuôi của mẹ - Lâm Chính. Đây là con trai thứ hai của mẹ, tên Bình Triều…Lúc nhỏ hai đứa đã từng gặp nhau rồi…”, Lương Thu Yến thều thào.

Dứt lời, người thanh niên và mấy người ngoài cửa giật mình: “Lâm Chính?"

“Hình như mình từng nghe thấy tên này rồi”.

“Đương nhiên là nghe qua rồi. Là người nhà họ Lâm mà!”

“Nhà họ Lâm sao…Ồ, tôi nhớ ra rồi, người này chính là con hoang nhà họ Lâm, bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”

Mấy cô cậu đứng ngoài cửa bừng tỉnh. Lương Bình Triều cũng bừng tỉnh, làm vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Ồ…hóa ra là tên nhóc này à…”

Tô Nhu bàng hoàng. Lương Thu Yến thì cảm thấy phiền não, vội vàng quát lớn: “Câm miệng…Bình Triều, con đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế, mau chào anh đi!’

“Mẹ, anh ta trở thành anh của con từ khi nào thế?”, Lương Bình Trình trông vô cùng khó coi.

“Đây là con nuôi của mẹ. Anh ấy lớn tuổi hơn con nên là anh. Con chào một tiếng chẳng phải là điều rất bình thường sao?”, Lương Thu Yến nghiêm giọng, nói xong lại ho khù khụ.

Lương Bình Triều thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi mẹ, con làm là được, mẹ đừng kích động…”

Nói xong cậu ta bất lực quay qua gào lên: “Chào anh Lâm Chính…”

“Hi hi…”

Đám cô cậu ngoài cửa phụt cười. Lương Bình Triều chỉ cảm thấy mất mặt ghê gớm. Lâm Chính liếc nhìn Lương Bình Triều, thản nhiên hỏi: “Bình Triều, chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại ở nơi như thế này? Mọi người chăm sóc mẹ kiểu gì thế?”

“Anh…”, Lương Bình Triều tức tối.

Cậu ta đã từng nghe qua về kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Một người mà bị gia tộc vứt bỏ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Vậy mà lại dám giáo huấn cậu ta sao?

Thế nhưng có Lương Thu Yến ở đây nên cậu ta không dám nóng máu, chỉ trầm giọng: “Có gì chúng ta ra ngoài nói, để cho mẹ nghỉ ngơi”.

“Được, Tô Nhu em ở đây với mẹ. Đợi lát nữa xe cứu thương tới thì lập tức đưa mẹ tới viện”, Lâm Chính nói.

“Được, anh đi đi”, Tô Nhu gật đầu. Cả đám người kéo ra bên ngoài, chỉ còn lại mình Tô Nhu và người phụ nữ ở trong phòng.

Đám người đi tới một con đường phía bên ngoài. Lương Bình Triều châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói.

“Xin lỗi đi”, Bình Triều thản nhiên nói.

“Cái gì cơ?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Xin lỗi”.

“Xin lỗi cái gì? Xin lỗi ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Lương Bình Triều nghe thấy vậy lập tức vứt điếu thuốc về phía ngực của Lâm Chính. Điếu thuốc vẫn còn đang cháy nhưng may mà chưa làm hỏng áo của anh.

“Mẹ nó, một thằng bỏ đi mà dám làm màu sao? Anh tưởng mình là cái thá gì? Anh tưởng anh đủ tư cách làm anh trai tôi chắc. Vừa rồi là tôi giữ thể diện cho mẹ nên mới gọi một tiếng, anh tưởng là thật đấy à? Mau cúi đầu xin lỗi, gọi một tiếng anh Triều, nếu không ông đây sẽ cho đằng ấy đẹp mặt đấy”, Lương Bình Triều tức giận gào rú.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tái mặt và trầm giọng: “Tôi không gây sự với cậu, mau nói tình hình của mẹ cho tôi. Tôi thấy mẹ bị suy kiệt, tình hình không được lạc quan lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh nói cái gì, anh Triều đang nói với anh đấy, đừng có mà đổi đề tài”, một thanh niên tóc vàng hoe tức giận hét lớn, sau đó giơ tay lên định tát cho Lâm Chính một phát.

Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh chộp lấy cổ tay tên này và vặn mạnh.

“Á…”

Tên tóc vàng hoe lập tức kêu lên. Đám đông trố tròn mắt.

“Còn không buôn ra”.

“Chán sống rồi đúng không, dám bật lại à?”

“Mẹ kiếp, mau buông ra”.

Cả đám nổi giận, xắn tay áo định lao lên. Tô Nhu ở bên trong không nhịn được nữa bèn kêu lên: “Lâm Chính, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”, ở đây cách âm không được tốt lắm. Nên bên ngoài xảy ra chuyện gì đều nghe thấy cả.

“Không có gì. Anh không cẩn thận giẫm phải chân họ thôi”, Lâm Chính buông tay, đáp lại.

Tên tóc vàng hoe ôm lấy cổ tay của mình, dựa vào tường và thở hổn hển. Với ánh sáng yếu ớt, đám đông cso thể nhìn thấy trên cổ tay của tên tóc vàng hoe co một chấm màu đỏ.

“Chó má, đập hắn đi”, cả đám không nhịn được nữa, bèn định ra tay.

“Đừng làm loạn, mẹ tôi đang ở đây đấy”, Lương Bình Triều gằn giọng.

Đám đông nghe vậy mới dừng lại.

“Không ngờ tên này cũng có chút sức lực”, Lương Bình Triều liếc nhìn cổ tay đồng bọn, nói bằng vẻ kinh ngạc.

“Anh Triều, anh đang nói thừa phải không? Tên này bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, vậy làm gì để sống đây? Đương nhiên là bốc vác, xây dựng rồi. Vậy nên mới có sức như thế”, một cô gái trang điểm rất đậm cười với Bình Triều.

“Có lý!”

“Vẫn là chị Như thông minh”, người bên cạnh bật cười.

Lương Bình Triều liếc nhìn trong căn phòng: “Mẹ giờ bệnh nặng nên tôi tạm không so đó với anh. Có điều Lâm Chính này, nghe cho rõ, món nợ này tôi ghim rồi đấy. Một ngày khác tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ xuống gọi tôi một tiếng anh! Anh cứ đợi đi!”

Nói xong, cậu ta mặc kệ Lâm Chính, cứ thế đi thẳng vào trong. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đặt tay lên vai Lương Bình Triều.

“Anh làm gì vậy?”

Đám đông căng thẳng, lập tức bao vây Lâm Chính. Lương Bình Triều tối sầm mặt, quay đầu lại nhìn anh chăm chăm.

Lâm Chính chỉ lên tiếng bằng vẻ vô cảm: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Rốt cuộc mẹ đã xảy ra chuyện gì”.
Chương 579: Nội tình nhà họ Lương

Cái đặt tay của anh khiến cho cả vùng không gian như đóng băng. Có vẻ như sự nhẫn nại của Lương Bình Triều cũng đã tới giới hạn.

Cậu ta là ai chứ? Là cậu chủ nhà họ Lương, là thế hệ sau của nhà họ Lương đấy.

Ở Yên Kinh, dù là ai thì có lẽ cũng đều nể mặt cậu ta cả. Vậy mà lúc này, một kẻ bị ruồng bỏ lại dám ăn nói với cậu ta như vậy thì sao cậu ta có thể nhịn được đây?

Nếu cậu ta không ra uy thì làm sao có thể khiến những người anh em kia nể mình chứ? Lương Bình Triều siết chặt nắm đấm, quay lại nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh như băng.

Lâm Chính chau mày nhưng không thể hiện gì nhiều, vẫn giữa nguyên thái đội nhìn Lương Bình Triều và đợi câu trả lời của cậu ta.

“Đây là cách anh nói chuyện với tôi đấy à?”

Dứt lời, những cô cậu xung quanh cũng bước tới, khởi động khớp cổ tay, cổ chân và cười lạnh lùng với Lâm Chính. Chỉ cần Lương Bình Triều ra lệnh là những người này sẽ hạ gục tên đứng trước mặt này ngay lập tức. Vì dù sao họ cũng chẳng cần bận tâm xem người phụ nữ trong phòng kia sống chết thế nào.

“Cậu cảm thấy giọng tôi có vấn đề à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Có vấn đề gì đâu! Hừ, đúng là không có vấn đề gì cả”.

Lương Bình Triều gật đầu, tức tới mức bật cười. Cậu ta siết nắm đấm, nhếch miệng trông vô cùng dữ tợn. Có lẽ cậu ta cũng chẳng còn nghĩ được nhiều nữa, cứ thế dội nắm đấm về phía Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này bỗng có tiếng nói vang lên.

“Bình Triều? Mấy người đang làm gì vậy?

Dứt lời, đám người Lương Bình Triều giật mình, đồng loạt quay qua nhìn.

Một cô gái ăn mặc thời thượng bước tới. Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, đeo một chiếc tùi màu đen, đi giày cao gót. Lúc cô bước đi, hương nước hoa ập tới át hết mùi thuốc lá trong không gian.

“Ồ, trông khí chất quá!”

“Nhưng vẫn kém cô gái kia một chút”

“Chuyện gì thế? Sao cái nơi tồi tàn này lại có nhiều người đẹp tới thăm thế?”, mấy người khác tới xem cuộc vui thấy vậy thì không khỏi chảy nước miếng, nhìn cô gái bằng vẻ thèm thuồng. Cô gái khẽ chau mày, không buồn quan tâm.

“Lương Hồng Anh sao?”

Lương Bình Triều nhìn rõ người vừa tới bèn hô lên: “Chị Hồng Anh”.

Cả đám người đều thất kinh. Không ai ngờ, Lương Hồng Anh lại tới đấy.

Lương Hồng Anh nhìn đám đông bằng vẻ tò mò sau đó khi tới gần thì cô ta mới để ý thấy thần y Lâm đang bị đám người Lương Bình Triều bao vây. Cô ta vui mừng lắm, lập tức nói: “Anh Lâm, anh cũng tới rồi à?”

“Ồ, cô Hồng Anh. Xin chào?”, Lâm Chính gật đầu.

“Anh Lâm, anh xem bệnh của cô Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hồng Anh vội vàng nói.

“Tôi kiểm tra sơ qua thì hiện tại tình hình của bà ấy không được lạc quan cho lắm. Tôi đã gọi xe cứu thương để đưa bà ấy tới bệnh viện rồi. Bà ấy không thể ở đây được nữa”, Lâm Chính nói.

“Tới bệnh viện sao?”, Lương Hồng Anh tỏ vẻ bất ngờ. Cô ta nhìn Lương Bình Triều ở bên cạnh, rồi lại nhìn Lâm Chính: “Có thể đi, nhưng…đừng tới bệnh viện nào tốt quá…”

“Tại sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

“Chị Hồng Anh, chị nói vậy là sao? Người này là con nuôi của mẹ em. Anh ta đã muốn thể hiện lòng hiếu thảo thì chị đâu có thể ngăn cản được. Lâm Chính, anh đưa mẹ tới bệnh viện hàng đầu đi. Ở đó có những vị bác sĩ giỏi, họ đều là những bác sĩ hàng đầu trong nước. Anh cứ đưa tới đố, chắc chắn là có cơ hội”, Lương Bình Triều mỉm cười nói.

Dứt lời, Lâm Chính lạnh mặt. Anh nhìn chăm chăm Lương Bình Triều và hỏi: “Sao cậu không đưa bà ấy đi từ sớm? Tại sao lại kéo dài tới bây giờ?”

“Chúng tôi cũng không có cách nào mà. Bà ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nhà họ Lương đã nói rõ ràng, không cho phép chúng tôi cứu bà ấy. Nếu chúng tôi tìm bệnh viện thì có lẽ bà ấy cũng bị đuổi ra khỏi đó thôi. Và khi đó chúng tôi cũng bị phạt. Dù sao thì chúng tôi cũng đang tiêu tiền của nhà họ Lương”, Lương Bình Triều nói bằng vẻ bất lực.

“Vậy sao? Vậy mẹ phạm tội gì mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương vậy?”, Lâm Chính lại hỏi.

Dứt lời, sắc mặt của Lương Hồng Anh và Lương Bình Triều trở nên mất tự nhiên.

“Anh Lâm, vấn đề này liên quan tới nội bộ nhà họ Lương, chúng tôi không tiện nói”, Lương Hồng Anh khẽ đáp lại.

“Tóm lại là Lâm Chính nếu anh là con nuôi thì anh đưa mẹ nuôi của anh đi khám bệnh đi. Anh không phải người nhà họ Lương, chắc sẽ không gặp vấn đề gì?”, Lương Bình Triều nhún vai.

“Bình Triều, em ngậm miệng lại”, Lương Hồng Anh quát lên.

“Em nói sai gì chứ?”, Lương Bình Triều nhún vai.

“Tóm lại em ngậm miệng lại cho chị là được”, Lương Hồng Anh hừ giọng, nói tiếp với Lâm Chính: “Lâm Chính, anh đừng nghe Bình Triều nói linh tinh. Tóm lại là anh đưa cô Thu Yến tới bệnh viện là được, đừng đưa tới bệnh viện lớn quá, tốt nhất là một phòng khám thôi”.

Lâm Chính chau mày, cảm giác những người này đang giấu diếm mình cái gì đó. Thế nhưng dù có hỏi nữa thì họ cũng sẽ không nói. Sau khi suy nghĩ, anh thản nhiên đáp lại: “Tôi sẽ xử lý”.

“Vậy tốt rồi”, Lương Hồng Anh hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt rối rắm. Cô ta cũng đã điều tra về vị thần y Lâm hiển hách này rồi. Nhưng thật không ngờ thần y Lâm lại chính là người bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm – Lâm Chính.

Anh không hề để lộ thân phận của mình, có lẽ là anh cũng không muốn gặp rắc rối. Nếu không cần thiết thì cô ta cũng nên giữ bí mật này giúp anh.

Có Lương Hồng Anh ở đây, Lương Bình Triều cũng không tiện ra tay nữa. Một lúc sau, xe cứu thương có mặt, mấy người đưa Lương Thu Yến lên xe. Lâm Chính và Tô Nhu cũng đi theo.

Lương Bình Triều và Lương Hồng Anh thì không đi. Dù sao họ cũng là người nhà họ Lương. Có thể đưa Lương Thu Yến tới đây ở đã là Lương Hồng Anh cố gắng hết sức rồi. Nếu không Lương Thu Yến chắc chẳng còn chỗ nào có thể dung thân được nữa.

“Hi vọng Lâm Chính có thể cứu được cô Thu Yến”, Lương Hồng Anh vừa nhìn chiếc xe dần rời xa vừa tự nhủ.

“Em đã nói chuyện với bác sĩ mà trước đó chị mời tới rồi. Bọn họ đều nói mẹ không sống nổi bao lâu nữa, được ngày nào biết ngày đấy. Em với anh cũng cả đã nói chuyện với bố, nếu mẹ đi thật thì những người làm con như bọn em có thể giữ xác mẹ”, Lương Bình Triều nói giọng khàn khàn.

“Đến mẹ mình mà còn không bảo vệ được thì đừng nói những chuyện đó với chị nữa. Cô Thu Yến bị như ngày hôm nay cũng là do chú bất tài, đương nhiên, những người làm con như mọi người cũng phải có trách nhiêm”.

Lương Hồng Anh hừ giọng, đi tới chiếc xe đỗ bên đường và rời đi.

“Hừ, đúng là đồ ngạo mạn”, Lương Bình Triều lầm bầm rồi cũng quay người bỏ đi.
Chương 580: Cấp cứu

Trên xe, Lâm Chính cầm tay Lương Thu Yến và bắt đầu châm kim. Thủ pháp của anh rất kỳ diệu, ghim vài cây là đã khiến cho sắc mặt của Lương Thu Yến tốt lên không ít. Có điều Tô Nhu thì lại cho rằng đó là hiệu quả của việc những nhân viên cấp cứu vừa hỗ trợ cho bệnh nhân.

“Chúng ta tới bệnh viện nào vậy?”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên hỏi.

“Gần đây nhất là bệnh viện Nhân Dân. Tình hình của người bệnh khá cấp bách, cần phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, tới bệnh viện Nhân Dân sẽ phù hợp”, một người bác sĩ trên xe lên tiếng.

“Bệnh viên này tốt không?”, Lâm Chính hỏi.

“Cũng được. Tốt nhất là tới bệnh viện số một Yên Kinh, nhưng nơi đó hơi xa”.

“Ngoài nơi đó ra thì sao?”

“Thì có bệnh viện Đông Y Hoa Quốc, cách bệnh viện Nhân Dân cũng gần. Thế nhưng ở đó muốn khám bệnh thì phải hẹn trước. Vì dù sao thì người từ khắp nơi tới khám và điều trị cũng đông quá”.

“Vậy đưa bệnh nhân tới đó đi”, Lâm Chính nói.

Anh cũng không có dự định để đám bác sĩ kia khám cho Lương Thu Yến. Anh quyết định đích thân chữa cho bà ấy. Đã là Đông y thì có lẽ máy móc thiết bị sẽ đầy đủ hơn.

“Được”, người bác sĩ cũng không nói nhiều, chỉ nói vài câu với người tài xế và đi tới bệnh viện Đông y.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì vội vàng nói nhỏ: “Lâm Chính, không phải tới bệnh viện Nhân Dân sẽ tốt hơn sao? Nếu như tới bệnh viện Nhân Dân, không mời thầy giỏi thì sẽ rất khó chữa khỏi bệnh cho mẹ nuôi. Mà mời thầy giỏi thì chúng ta đâu có nhiều tiền đến vậy”.

Tô Nhu đương nhiên là cân nhắc tới vấn đề kinh tế. Mặc dù không biết Lâm Chính có trong tay bao nhiêu tiền thế nhưng với Lâm Chính thì cô đoán anh cũng không có quả nổi mười nghìn tệ.

“Điều này em khỏi phải lo, anh sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.

“Em nói anh nghe này, anh đừng có làm bậy đấy. Còn nữa, tiền của anh cũng không được dùng linh tinh đâu. Phải điều trị thế nào thì làm đúng như thế. Giờ tình hình của mẹ rất nghiêm trọng, tốn rất nhiều tiền. Anh phải tiết kiệm chút, anh hiểu chứ?”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

“Em yên tâm, anh biết rồi”.

“Còn nữa…nếu tiền không đủ, anh phải nói trước với em…em có một ít…”, Tô Nhu ngập ngừng nói.

Lâm Chính nhìn cô bằng vẻ bất ngờ, sau đó gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn”.

“Không cần cảm ơn, em chỉ là vợ trên danh nghĩa. Sau này đợi ly hôn thì chúng ta sẽ không còn giăng mắc gì nữa”, Tô Nhu lắc đầu.

Mặc dù nghe có vẻ vô tình nhưng không phải là không có lý. Một người như cô ấy giờ đã khó tìm lắm rồi.

Chiếc xe lái vào phòng khám của viện Đông Y. Nhân viên hộ lý lập tức khiêng Lương Thu Yến xuống.

“Đưa thẳng tới phòng cấp cứu đi”.

“Được!”

Sau khi mấy bác sĩ của viện Đông y thảo luận thì Lương Thu Yến lập tức được đẩy tới phòng cấp cứu.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo vest từ trong bước ra, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức dừng bước.

Người này trầm ngâm một lúc, bước tới nhìn chăm chăm người trên giường bệnh. Một lúc sau người này chau mày, đi ra khỏi phòng và gọi điện.

“Chuyện gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên từ đầu dây bên kia vang lên.

“Hôm nay tôi tới viện lấy thuốc thì gặp một người được đưa vào phòng cấp cứu”, người đàn ông khẽ nói.

“Ai vậy?”

“Lương Thu Yến”.

Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau, tiếng nói lại vang lên.

“Tìm cách đuổi Lương Thu Yến ra khỏi viện. Ngoài ra điều tra xem ai đã đưa bào ta vào đó. Dù là ai thì cũng đánh gãy hai chân cho tôi”.

“Vâng”, người đàn ông mặc vest tắt máy, sau đó lại gọi một số điện thoại khác. Lúc này, những người bác sĩ đã đẩy Lương Thu Yến vào phòng cấp cứu.

“Anh và cô không thể vào trong được”, người hộ lý ngăn Lâm Chính và Tô Nhu ở ngoài cửa.

“Tôi cũng là bác sĩ”, Lâm Chính vội vàng nói.

“Anh là bác sĩ sao?”, người hộ lý tỏ ra bất ngờ.

“Tình hình hiện tại của người bệnh tôi hiểu rõ, tôi có thể giúp đỡ”.

"Điều này…được, nhưng hi vọng anh có thể giữ im lặng, nghe theo hướng dẫn của bác sĩ chính”, người hộ lý nói xong bèn đưa cho Lâm Chính một bộ đồ.

Tô Nhu thì ở bên ngoài chờ đợi. Người chữa trị cho Lương Thu Yến là một bác sĩ gần ba mươi tuổi, rất trẻ. Ngành y là một ngành có thời gian học dài hơn những ngành khác nhiều. Tầm 30 tuổi mà đã có thể có được vị trí này thì chứng tỏ là cũng đã rất có năng lực rồi.

Vị bác sĩ này sau khi kiểm tra sơ qua bèn trầm mặt, khẽ nói: “Lập tức chuẩn bị kim, thuốc và các dụng cụ cần thiết. Người bệnh đang bị suy kiệt toàn bộ các cơ quan. Tình hình rất tệ”.

“Vâng bác sĩ Lý”, những người trợ lý ở xung quanh vội vàng làm theo.

Lúc này, bác sĩ Lý nhìn vài cây kim được châm trên cánh tay của Lương Thu Yến. Anh ta giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.

Mặc dù anh ta còn trẻ nhưng cũng biết một chút về châm cứu. Những cây châm này nhìn có vẻ bình thường nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó chính là nó có thể khóa chặt kinh mạch của người bệnh, không chế bệnh tình chuyển biến xấu hơn. Nó giống như một sợi dây dùng để ngăn máu, giúp cho bệnh nhân không bị mất máu thêm nữa.

“Đây là châm của ai vậy?”, bác sĩ Lý vô thức hỏi.

Những người hộ lý nào biết là của ai. Đúng lúc này, Lâm Chính đã mặc đồ và đeo khẩu trang bước vào.

“Là tôi châm”, bác sĩ Lâm giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Cậu là ai?”

“Giờ không phải là lúc nói chuyện này nữa. Mau chuẩn bị châm”.

Lâm Chính bước tới, lấy ra một cây kim tiêm vào cổ Lương Thu Yến. Lương Thu Yến lập tức ngật đi.

“Thuốc gây mê sao?”

Bác sĩ Lỹ hết hồn. Anh ta định ngăn Lâm Chính lại nhưng nhìn thấy khả năng sử dụng châm vô cùng thuần thục của anh thì lại do dự.

“Châm nóng”, Lâm Chính vừa nhấc tay Thu Yến lên vừa tràm giọng.

“Điều này…”

Những nhân viên bên cạnh do dự. Bọn họ không biết Lâm Chính là ai mà lại từ khách thành chủ, bất lịch sự như thế.

Bác sĩ Lâm chỉ nghiến răng, cầm một cây châm lên, hơ qua lửa rồi đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính nhận lấy cây châm. Động tác thi triển châm của anh cực nhanh, cứ nhận được châm là lập tức ghim tới. Những người hộ lý ở xung quanh chau mày.

“Người này là ai vậy? Sao mà làm loạn thế, không tìm huyệt vị cho chính xác sao?”

“Hơn nữa anh ta châm vào đâu vậy? Ở đó có huyệt sao?”

“Bác sĩ Lý, sao anh có thể để anh ta làm như vậy chứ. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải chịu trách nhiệm đấy”.

Nhưng bác sĩ Lý không bận tâm, chỉ tập trung đưa châm cho Lâm Chính. Anh ta nhìn chăm chăm từng động tác của Lâm Chính.

“Bác sĩ Lý?”

Những người bên cạnh cuống quýt hô lên nhưng không thể nào gọi được bác sĩ Lý…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom