-
Chương 5151-5155
Chương 5151: Ngọc nát đá tan
“A!”.
Đoàn trường kêu lên thảm thiết, ngay sau đó cơ thể bắt đầu phồng to, giống như quả bóng da, dần dần nứt ra, máu tươi lan tràn.
“Không hay! Đoàn trưởng gặp nguy hiểm!”.
“Giúp đỡ!”.
Bọn họ kinh ngạc, xông tới điên cuồng tấn công Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến đòn tấn công của bọn họ.
Mặc dù Lâm Chính đã phát điên nhưng lý trí vẫn còn.
Anh hiểu rõ chỉ cần Đoàn trưởng chết, những kẻ còn lại chỉ là đám ô hợp, không chiến tự lùi.
Do đó, Lâm Chính điên cuồng truyền long lực vào cơ thể ông ta, định khiến ông ta nổ chết.
Những người còn lại càng đấu càng sợ, càng đấu càng kinh hãi.
Mặc dù thân xác của Lâm Chính kiên cố đến mức khiến người khác phát run, nhưng đối mặt với đòn tấn công của người Long tộc, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ.
Ầm!
Theo tiếng nổ vang lên, da thịt sau lưng Lâm Chính nổ tung, máu bắn ra.
“Hắn phá phòng ngự rồi!”.
“Tốt quá rồi, mọi người đừng dừng lại, tiếp tục đi, hắn không kiên trì được lâu nữa!”.
Người Long tộc mừng rỡ, ai nấy tấn công như điên.
Nhưng lúc này Đoàn trưởng đã không thể cầm cự được nữa, mắt nứt ra, thất khiếu chảy máu, cơ thể trướng to đáng sợ.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng long lực đột nhiên đánh đến như tia chớp, chém lên cổ tay Lâm Chính.
Lâm Chính bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay, rút kiếm lùi về sau.
Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía nơi bắt nguồn long lực.
Trên con đường ở không xa xuất hiện nhiều bóng người.
Đó là những cao thủ của Long tộc truy sát Diệp Viêm lúc trước.
“Thu Ngạn đại nhân! Thu Ngạn đại nhân!”.
“Trời ạ, Thu Ngạn đại nhân về rồi!”.
“Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ mừng rỡ ôm chầm lấy nhau.
Lâm Chính thấy vậy, đôi mắt đỏ như máu dâng lên vẻ điên cuồng.
Anh điều khiển Hồng Mông Long Châm bay quanh người, đồng thời mở toàn bộ tử huyệt, nhìn người phía đó bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Anh là… Lâm Chính ở Long Tâm Thành?”.
Đám người Thu Ngạn chạy tới, nhìn dáng vẻ của Lâm Chính thì không khỏi kinh ngạc.
“Lâm đại nhân! Chuyện này là sao? Sao lại tấn công người trong tộc tôi?”.
Thu Ngạn nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng quát.
“Anh Thu Ngạn, không hay! Đoàn trưởng Hình có chuyện rồi!”.
Lúc này, một cô gái kinh ngạc kêu lên.
Thu Ngạn nghe xong bước nhanh về phía đoàn trưởng.
Cơ thể đoàn trưởng đã phồng to gấp ba người bình thường, da thịt nứt nẻ, chỉ còn lại một vài chỗ lành lặn. Xuyên qua da thịt nứt ra có thể nhìn thấy nhiều long lực vẫn còn tuần hoàn trong cơ thể ông ta.
“Rút bớt sức mạnh cho ông ta, không thì ông ta sẽ nổ chết mất!”.
Thu Ngạn vội nói.
Bọn họ lập tức khoanh chân ngồi xuống, cứu chữa cho Đoàn trưởng.
Lâm Chính bước từng bước về phía bọn họ, sát ý dâng tràn.
“Lâm Chính, anh muốn làm gì?”.
Thu Ngạn lập tức đứng ra ngăn cản.
“Đương nhiên là giết người, còn phải hỏi sao?”.
Lâm Chính dữ tợn nói.
“Anh muốn ra tay với Long tộc chúng tôi? Tôi khuyên anh hãy suy nghĩ cho kỹ!”.
“Sao? Anh nghĩ tôi không giết bọn họ được?”.
Lâm Chính nói, sát ý càng mãnh liệt, gần như khiến người ta nghẹt thở.
Thu Ngạn nhíu mày.
Lúc này, cô gái bên cạnh vội nói: “Anh Thu Ngạn, người này mở hết tử huyệt rồi!”.
“Cái gì?”.
Thu Ngạn run rẩy liếc nhìn Lâm Chính. Khi nhìn thấy Hồng Mông Long Châm không ngừng xoay chuyển quanh người Lâm Chính và toàn bộ tử huyệt đã được mở ra, Thu Ngạn biến sắc.
“Lâm Chính, anh muốn ngọc nát đá tan với chúng tôi sao?”.
Chương 5152: Cho tôi một lời giải thích
“Không thì sao? Anh nghĩ tôi chỉ đe dọa các người thôi sao?”.
Lâm Chính quát, vẻ lạnh lùng và ác liệt trong mắt vô cùng rõ rệt.
Cảm nhận được sát ý dâng tràn của Lâm Chính, vẻ mặt Thu Ngạn vô cùng khó coi.
Hắn không biết người trước mặt là ai, nhưng thực lực người này hắn biết rõ.
Nếu người này thật sự định làm đến mức cá chết lưới rách, mở hết tử huyệt, thiêu đốt sinh mệnh làm cái giá để bùng phát tất cả sức mạnh, vậy thì… dù bọn họ có thắng cũng sẽ thương vong nặng nề.
Thậm chí ngay cả Thu Ngạn cũng không dám đảm bảo có thể sống sót.
“Anh Lâm, có gì thì thương lượng, cớ gì phải tranh đấu quyết liệt như vậy?”.
Thu Ngạn hỏi.
Hắn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trước kia ở Long Tâm Thành, Lâm Chính cũng không ra tay với bọn họ, vì sao lần này lại như vậy?
“Người của các anh giết anh kết nghĩa của tôi, thương lượng thế nào?”.
Lâm Chính dữ tợn nói.
“Cái gì?”.
Thu Ngạn biến sắc.
Diệp Viêm còn chưa xử lý xong lại chọc vào Lâm Chính, làm sao bọn họ đối phó được?
Dù Thu Ngạn không thể chấp nhận cách hùng hổ dọa người này, nhưng vì sống sót, thái độ chỉ có thể mềm mỏng lại.
“Người anh em, anh đừng sốt ruột, chúng tôi không biết chuyện này, đợi tôi điều ra rõ là ai giết hại anh kết nghĩa của anh, chúng tôi chắc chắn không tha cho kẻ đó, thế nào?”.
Thu Ngạn vội nói.
“Làm sao tôi tin các người được?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thật ra không đến mức bất đắc dĩ, anh cũng không muốn làm vậy.
Bởi vì một khi thiêu đốt sinh mệnh thì không còn đường lui, dù có giết đám người Thu Ngạn cũng sẽ chết chắc.
Huống hồ, đám người Đào Thành còn ở trong này.
Nếu Lâm Chính chết ở đây, bọn họ cũng không sống nổi.
Mặc dù trong lòng Lâm Chính tràn ngập lửa giận, nhưng cũng phải suy xét cho người còn sống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Thu Ngạn đánh một chưởng vào bụng của Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng không kịp đề phòng, cả người lập tức nổ tung, người chết tại chỗ.
Lâm Chính sửng sốt.
“Hả?”.
“Thu Ngạn đại nhân, anh làm gì vậy?”.
“Vì sao lại giết ông ấy?".
Những người bảo vệ long mạch ở xung quanh đều sửng sốt, nhìn ngơ ngác.
“Anh điên rồi à?”.
Cô gái tóc bạc chạy tới, giữ cánh tay Thu Ngạn hét lên.
Thu Ngạn nghiến răng nói, vẻ mặt phức tạp: “Ông ta đã như vậy rồi, dù có cứu sống cũng không còn tu vi, khí mạch trong cơ thể ông ta bị long lực của Lâm Chính đánh nát, thay vì để ông ta sống tạm bợ, chi bằng giúp ông ta giải thoát. Huống hồ còn có thể dập tắt lửa giận của Lâm Chính, giúp chúng ta thoát cảnh này, không phải tốt hơn sao?”.
Cô gái tóc bạc sửng sốt nói: “Anh có ý gì? Chúng ta nhiều người như vậy sao lại sợ hắn?”.
“Vậy cô muốn có bao nhiêu người chết?”.
Thu Ngạn lập tức hỏi lại.
Cô gái tóc bạc sửng sốt, há miệng nhưng không nói nên lời.
Đương nhiên cô ta biết rõ uy lực khi mở toàn bộ tử huyệt thiêu đốt sinh mệnh đáng sợ như thế nào.
Huống hồ cô ta cũng đã lĩnh giáo thực lực của Lâm Chính, người như vậy nếu không hề kiêng dè đánh giết, bọn họ sẽ khó mà chống đỡ.
“Chúng tôi đuổi theo Diệp Viêm quay về tay trắng, tiêu hao rất nhiều sức lực, trạng thái mọi người không tốt, không thích hợp chém giết, nhịn trước đã”.
Thu Ngạn nói khẽ, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Người anh em, lần này anh hài lòng chưa?”.
“Kẻ đã giết anh kết nghĩa của tôi không phải chỉ có mỗi ông ta, đám người bên kia cũng có phần”.
Lâm Chính chỉ vào đám người bảo vệ long mạch ở đầu kia, lạnh lùng nói: “Anh giết hết bọn họ, chuyện này tôi có thể bỏ qua”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Chương 5153: Chạy mau đi
Mọi người há hốc miệng, mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Mày đang nói cái quái gì thế?”.
“Đừng được nước lấn tới! Thu Ngạn đại nhân cầu hòa với mày không phải là sợ mày, mà là không muốn tiếp tục đánh nữa. Mày đừng nghĩ bọn tao thật sự không giết được mày!”.
“Mày là cái thá gì? Giết bọn tao?”.
Những người bảo vệ long mạch nổi giận mắng chửi Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ ra lạnh lùng, nhìn về phía người bên kia đằng đằng sát khí.
“Các người không muốn ra tay, tôi làm thay cũng được!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên, xông tới.
“Khốn nạn!”.
“Giết!”.
“Liều mạng với hắn!”.
Đám người Long tộc bị ép bất đắc dĩ, đánh liều lao về phía Lâm Chính.
“Chết tiệt!”.
Cô gái tóc bạc thấy vậy bèn rút đao, muốn xông lên chi viện.
Nhưng Thu Ngạn đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Thu Ngạn?”.
Cô gái tóc bạc kinh ngạc nhìn hắn.
Những người còn lại cũng ngạc nhiên.
“Các người muốn ép tôi mở tử huyệt sao?”.
Thu Ngạn hỏi.
“Nhưng…”.
“Chúng ta không bảo vệ được bọn họ, dù tôi không đồng ý, Lâm Chính cũng sẽ giết bọn họ… Cho nên, bỏ đi…”.
“Nói vậy là anh định hi sinh bọn họ thật sao?”.
Cô gái tóc bạc lùi lại hai bước, giọng nói cũng run rẩy.
“Không phải tôi muốn hi sinh bọn họ, mà là không còn lựa chọn nào khác. Mức độ điên rồ của người này mọi người cũng nhìn thấy rồi. Hắn nói được làm được, chúng ta xông lên không những không bảo vệ được người đó, nói không chừng chúng ta cũng thương vong không ít, thay vì vậy chi bằng dừng ở đây…”.
Bọn họ không lên tiếng nữa.
Dù hành động của Thu Ngạn rất lý trí, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không thoải mái.
Lâm Chính phát điên phát huy ra sức chiến đấu không thể tưởng tượng.
Anh cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm, sử dụng Vạn Kiếm Đồ lần nữa, dùng long lực hội tụ kiếm khí, điên cuồng chém giết trong đám người.
Những người này vốn đã bị thương, không có đoàn trưởng chống cự, hoàn toàn không thể giao đấu chính diện với Lâm Chính, không lâu sau đã bị đánh đến mức liên tục lùi lại, vô cùng thê thảm.
“Thu Ngạn đại nhân, hãy giúp chúng tôi!”.
“Chúng tôi không phải đối thủ của hắn! Thu Ngạn đại nhân, xin hãy giúp chúng tôi giết người này!”.
“Thu Ngạn đại nhân?”.
Những người khác hét lên, cầu xin đám người Thu Ngạn.
Nhưng… bên Thu Ngạn lại không nhúc nhích, ai cũng chỉ đứng ở xa nhìn.
Đám người đó bỗng hiểu ra.
“Thu Ngạn đại nhân, anh… anh định bỏ rơi chúng tôi sao?”.
Một người run giọng hét lên.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, nói: “Chúng tôi đi một đường đến đây, trạng thái không tốt, dù có giúp các người cũng chưa chắc có thể đánh lùi được người đó…”.
“Nói vậy là…”.
“Các người chạy được thì chạy”.
Thu Ngạn lắc đầu.
“Cái gì?”.
Nghe được lời này, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
“Thu Ngạn đại nhân, các… các người…”.
Người đó run rẩy nhìn Thu Ngạn, còn muốn nói gì đó.
Nhưng một giây sau, một ánh kiếm lấp lánh đột nhiên xuyên qua cổ gã.
Keng!
Cơ thể người đó cứng đờ, há to miệng, không nói được nên lời.
Lâm Chính xông lên nắm tóc người đó kéo xé.
Phụt!
Đầu người đó bị xé xuống khỏi cổ.
Máu tuôn ra như suối.
Người xung quanh thấy vậy sợ đến mức hồn không về xác, quay đầu bỏ chạy…
Chương 5154: Cùng lắm liều mạng với anh!
Đám người Thu Ngạn khoanh tay đứng nhìn khiến người Long tộc mất hết sức chiến đấu.
Bọn họ nghĩ chỉ cần đấu với Lâm Chính, đám Thu Ngạn nhất định sẽ ra tay hỗ trợ.
Nhưng sự thật là… nhóm Thu Ngạn không định tham gia…
Thế là bọn họ bắt đầu chạy tán loạn.
Đối diện với Lâm Chính tràn đầy sát tâm, bọn họ không còn chỗ nào để trốn.
Chẳng mấy chốc, người của Long tộc bị Lâm Chính đánh bại, chết không toàn thây, đầu bị chém xuống.
Thu Ngạn không có biểu cảm gì.
Cô gái tóc bạc ở bên cạnh nghiến răng sắp nát ra, siết chặt nắm đấm.
“Người Long tộc chúng ta tự xưng là tồn tại mạnh nhất long mạch dưới lòng đất, cho nên chỗ chúng ta không thiết lập phòng ngự gì cả. Nếu trong này có vài kết giới, tôi còn dẫn các người rút về kết giới, nhưng chúng ta không có gì. Bây giờ tôi rất suy nhược, không bảo vệ được bọn họ. Nếu đã không bảo vệ được bọn họ thì chỉ có thể bảo vệ các người, trên đời này đâu có cách nào vẹn toàn? Mọi người đừng trách tôi…”.
Thu Ngạn nói.
Những người khác đều im lặng.
“Lâm Chính đại nhân, lần này anh hài lòng chưa?”.
Thu Ngạn nhìn Lâm Chính toàn thân đầy máu nói.
“Được rồi”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Lâm đại nhân, có chuyện này tôi phải nói với anh. Long tộc chúng tôi không chỉ có những người như chúng tôi mà còn những nhân vật mạnh hơn, chỉ là bọn họ không có mặt ở đây. Hôm nay anh giết người Long tộc, đây là chuyện mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra, chắc chắn sẽ không che giấu được. Một khi để bọn họ biết được, chỉ sợ sau này anh sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm, lành ít dữ nhiều!”.
Thu Ngạn lại nói.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi chỉ đang nhắc nhở anh!”.
“Vậy cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi có lời khuyên người trong tộc anh. Nếu có ai tìm tôi, một người đến tìm tôi, tôi sẽ giết hai người của Long tộc. Hai người đến tìm tôi, tôi sẽ giết bốn người, bốn người đến tìm tôi, tôi sẽ giết tám người! Long tộc các anh muốn bị diệt tộc thì đến cử nhiều người đến một chút!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sát ý và dữ tợn vô tận, đám người Thu Ngạn nhìn mà run rẩy.
Nhưng ngoài kinh hãi, bọn họ còn tức giận và khó tin.
Long tộc xưng bá long mạch dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm, đã bao giờ có ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với người Long tộc?
Đây chẳng khác nào tuyên chiến!
Cô gái tóc bạc nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt tràn ngập thù hận.
Thu Ngạn thì lại bình tĩnh, liên tục gật đầu: “Không tồi! Không tồi! Người anh em, quả nhiên anh rất đặc biệt!”.
Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, đi về phía Nhất Tuyến Thiên.
“Anh định làm gì?”.
Cô gái tóc bạc quát lên, chặn trước mặt Lâm Chính.
Đôi mắt đỏ tươi của Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc.
Cô gái tóc bạc run rẩy cả người, vô thức lùi về sau nửa bước.
Cô ta sống đến tuổi này, lần đầu bị người ta dọa sợ như vậy.
Chuyện này khiến lòng tự tôn kiêu ngạo của cô ta tan tác, nỗi ấm ức và hổ thẹn dâng tràn…
“Bạn bè thân thích của tôi đã trốn vào Nhất Tuyến Thiên. Tránh ra, tôi phải đi tìm bọn họ!”.
Lâm Chính nói.
“Đây là chỗ ở của chúng tôi, cũng là nơi long mạch tồn tại, sao anh nói vào là vào được?”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng kiên trì.
“Cần tôi đếm tới ba không?”.
Lâm Chính nói.
“Anh… Anh đừng hòng dọa được tôi! Cùng lắm tôi liều với anh!”.
Cô gái tóc bạc gào lên.
Chương 5155: Con trai Long Đế
Cô gái tóc bạc không thể chịu nổi.
Xưa nay người Long tộc luôn ức hiếp người khác, đã bao giờ gặp ai kiêu căng với mình như vậy?
Cô gái luôn tự nhận mình là chủ nhân của long mạch dưới lòng đất.
Nhưng giờ cô ta lại bị người khác xem như con chó con mèo.
Cảm giác chênh lệch này khiến cô ta không thể chấp nhận.
Lúc này, Thu Ngạn đột nhiên tiến lên kéo cô gái tóc bạc về.
“Thu Ngạn? Rốt cuộc anh định làm gì?”.
Cô gái tóc bạc ngạc nhiên hỏi.
“Được rồi, đã đến lúc này rồi, cô bớt nói vài câu”.
Thu Ngạn lạnh lùng nói, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Người anh em, anh muốn vào trong thì vào đi!”.
Lâm Chính không nói gì, đi thẳng về phía Nhất Tuyến Thiên.
Nhìn bóng dáng của Lâm Chính dần biến mất khỏi khe núi, đám người Long tộc siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Thu Ngạn, anh thay đổi rồi!”.
Một người không nhịn được nói.
“Tôi thay đổi rồi? Ha ha, nếu vừa rồi tôi không thay đổi, người ở đây đã chết ít nhất một nửa, cậu tin không?”.
Thu Ngạn cười nhạt nói.
“Tên đó đang dọa chúng ta, hắn không dám mở tử huyệt đâu”.
Người khác nói.
“Không dám?”.
Thu Ngạn lạnh lùng nhìn người đó: “Lần đầu cậu gặp người đó sao? Trước kia ở Long Tâm Thành, một mình hắn đấu với nhiều người chúng ta như vậy, cậu nghĩ hắn không dám? Đó là một tên điên, các cậu còn không nhìn ra sao?”.
“Nhưng…”.
Người đó á khẩu.
Những người khác cũng nói không nên lời.
“Được rồi, tôi biết trong lòng mọi người rất ấm ức, song các cậu phải biết, tuy chúng ta là Long tộc, tự xưng vô địch ở long mạch dưới lòng đất, nhưng long mạch dưới lòng đất ngọa hổ tàng long, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài yêu nghiệt tuyệt đỉnh. Nếu chúng ta nhất thời xung động liều mạng với hắn, chết thì sẽ ôm hận nghìn thu…”.
“Vậy cứ mặc kệ người đó sao?”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là không, chỉ tạm thời nhẫn nhịn mà thôi!”.
Thu Ngạn mỉm cười nói: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho con trai Long Đế, mời người đó ra tay giết chết tên yêu nghiệt đó từ trong trứng nước! Yên tâm đi, hắn không nhảy nhót được bao lâu, nhưng không thể là chúng ta ra tay, nếu không, cái giá sẽ rất lớn!”.
Bọn họ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hay! Hay lắm! Nếu vậy thì tôi tạm thời nhẫn nhịn!”.
Cô gái tóc bạc nói.
“Không chỉ người đó mà tên Diệp Viêm kia cũng là mối họa của chúng ta. Long mạch dưới lòng đất một lúc xuất hiện hai yêu nghiệt siêu phàm như vậy tạo thành mối đe dọa rất lớn cho con trai Long Đế. Tôi nghĩ vị đại nhân đó sẽ không muốn yêu nghiệt như thế tồn tại, chắc chắn người đó sẽ xuất sơn!”.
“Cũng đã lâu chúng ta không được chiêm ngưỡng phong thái của Long Tử, xem ra lần này có thể tận mắt nhìn thấy long nhan rồi!”.
“Nếu có thể được Long Tử chỉ điểm thì chắc chắn là được lợi suốt đời!”.
“Không phải ai cũng được Long Tử chỉ điểm đâu…”.
Vài người cảm khái.
“Được rồi, đừng ở đây nói linh tinh nữa, mau vào trong đi, đừng để tên Lâm Chính kia hủy kết giới của chúng ta”.
Thu Ngạn nói, quay người đi vào trong Nhất Tuyến Thiên.
Những người khác đều đuổi theo.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, không lâu sau đã đuổi kịp Lâm Chính.
Ngay khi cả đoàn người sắp đến gần chỗ long mạch thì thấy Lâm Chính đi trước đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn phía trước, không hề nhúc nhích, khí tức lại bạo loạn.
Thu Ngạn căng thẳng, tim đập thình thịch, thầm than không hay.
Đừng nói… lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“A!”.
Đoàn trường kêu lên thảm thiết, ngay sau đó cơ thể bắt đầu phồng to, giống như quả bóng da, dần dần nứt ra, máu tươi lan tràn.
“Không hay! Đoàn trưởng gặp nguy hiểm!”.
“Giúp đỡ!”.
Bọn họ kinh ngạc, xông tới điên cuồng tấn công Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến đòn tấn công của bọn họ.
Mặc dù Lâm Chính đã phát điên nhưng lý trí vẫn còn.
Anh hiểu rõ chỉ cần Đoàn trưởng chết, những kẻ còn lại chỉ là đám ô hợp, không chiến tự lùi.
Do đó, Lâm Chính điên cuồng truyền long lực vào cơ thể ông ta, định khiến ông ta nổ chết.
Những người còn lại càng đấu càng sợ, càng đấu càng kinh hãi.
Mặc dù thân xác của Lâm Chính kiên cố đến mức khiến người khác phát run, nhưng đối mặt với đòn tấn công của người Long tộc, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ.
Ầm!
Theo tiếng nổ vang lên, da thịt sau lưng Lâm Chính nổ tung, máu bắn ra.
“Hắn phá phòng ngự rồi!”.
“Tốt quá rồi, mọi người đừng dừng lại, tiếp tục đi, hắn không kiên trì được lâu nữa!”.
Người Long tộc mừng rỡ, ai nấy tấn công như điên.
Nhưng lúc này Đoàn trưởng đã không thể cầm cự được nữa, mắt nứt ra, thất khiếu chảy máu, cơ thể trướng to đáng sợ.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng long lực đột nhiên đánh đến như tia chớp, chém lên cổ tay Lâm Chính.
Lâm Chính bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay, rút kiếm lùi về sau.
Tất cả mọi người kinh ngạc, nhìn về phía nơi bắt nguồn long lực.
Trên con đường ở không xa xuất hiện nhiều bóng người.
Đó là những cao thủ của Long tộc truy sát Diệp Viêm lúc trước.
“Thu Ngạn đại nhân! Thu Ngạn đại nhân!”.
“Trời ạ, Thu Ngạn đại nhân về rồi!”.
“Chúng ta được cứu rồi!”.
Bọn họ mừng rỡ ôm chầm lấy nhau.
Lâm Chính thấy vậy, đôi mắt đỏ như máu dâng lên vẻ điên cuồng.
Anh điều khiển Hồng Mông Long Châm bay quanh người, đồng thời mở toàn bộ tử huyệt, nhìn người phía đó bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Anh là… Lâm Chính ở Long Tâm Thành?”.
Đám người Thu Ngạn chạy tới, nhìn dáng vẻ của Lâm Chính thì không khỏi kinh ngạc.
“Lâm đại nhân! Chuyện này là sao? Sao lại tấn công người trong tộc tôi?”.
Thu Ngạn nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng quát.
“Anh Thu Ngạn, không hay! Đoàn trưởng Hình có chuyện rồi!”.
Lúc này, một cô gái kinh ngạc kêu lên.
Thu Ngạn nghe xong bước nhanh về phía đoàn trưởng.
Cơ thể đoàn trưởng đã phồng to gấp ba người bình thường, da thịt nứt nẻ, chỉ còn lại một vài chỗ lành lặn. Xuyên qua da thịt nứt ra có thể nhìn thấy nhiều long lực vẫn còn tuần hoàn trong cơ thể ông ta.
“Rút bớt sức mạnh cho ông ta, không thì ông ta sẽ nổ chết mất!”.
Thu Ngạn vội nói.
Bọn họ lập tức khoanh chân ngồi xuống, cứu chữa cho Đoàn trưởng.
Lâm Chính bước từng bước về phía bọn họ, sát ý dâng tràn.
“Lâm Chính, anh muốn làm gì?”.
Thu Ngạn lập tức đứng ra ngăn cản.
“Đương nhiên là giết người, còn phải hỏi sao?”.
Lâm Chính dữ tợn nói.
“Anh muốn ra tay với Long tộc chúng tôi? Tôi khuyên anh hãy suy nghĩ cho kỹ!”.
“Sao? Anh nghĩ tôi không giết bọn họ được?”.
Lâm Chính nói, sát ý càng mãnh liệt, gần như khiến người ta nghẹt thở.
Thu Ngạn nhíu mày.
Lúc này, cô gái bên cạnh vội nói: “Anh Thu Ngạn, người này mở hết tử huyệt rồi!”.
“Cái gì?”.
Thu Ngạn run rẩy liếc nhìn Lâm Chính. Khi nhìn thấy Hồng Mông Long Châm không ngừng xoay chuyển quanh người Lâm Chính và toàn bộ tử huyệt đã được mở ra, Thu Ngạn biến sắc.
“Lâm Chính, anh muốn ngọc nát đá tan với chúng tôi sao?”.
Chương 5152: Cho tôi một lời giải thích
“Không thì sao? Anh nghĩ tôi chỉ đe dọa các người thôi sao?”.
Lâm Chính quát, vẻ lạnh lùng và ác liệt trong mắt vô cùng rõ rệt.
Cảm nhận được sát ý dâng tràn của Lâm Chính, vẻ mặt Thu Ngạn vô cùng khó coi.
Hắn không biết người trước mặt là ai, nhưng thực lực người này hắn biết rõ.
Nếu người này thật sự định làm đến mức cá chết lưới rách, mở hết tử huyệt, thiêu đốt sinh mệnh làm cái giá để bùng phát tất cả sức mạnh, vậy thì… dù bọn họ có thắng cũng sẽ thương vong nặng nề.
Thậm chí ngay cả Thu Ngạn cũng không dám đảm bảo có thể sống sót.
“Anh Lâm, có gì thì thương lượng, cớ gì phải tranh đấu quyết liệt như vậy?”.
Thu Ngạn hỏi.
Hắn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trước kia ở Long Tâm Thành, Lâm Chính cũng không ra tay với bọn họ, vì sao lần này lại như vậy?
“Người của các anh giết anh kết nghĩa của tôi, thương lượng thế nào?”.
Lâm Chính dữ tợn nói.
“Cái gì?”.
Thu Ngạn biến sắc.
Diệp Viêm còn chưa xử lý xong lại chọc vào Lâm Chính, làm sao bọn họ đối phó được?
Dù Thu Ngạn không thể chấp nhận cách hùng hổ dọa người này, nhưng vì sống sót, thái độ chỉ có thể mềm mỏng lại.
“Người anh em, anh đừng sốt ruột, chúng tôi không biết chuyện này, đợi tôi điều ra rõ là ai giết hại anh kết nghĩa của anh, chúng tôi chắc chắn không tha cho kẻ đó, thế nào?”.
Thu Ngạn vội nói.
“Làm sao tôi tin các người được?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thật ra không đến mức bất đắc dĩ, anh cũng không muốn làm vậy.
Bởi vì một khi thiêu đốt sinh mệnh thì không còn đường lui, dù có giết đám người Thu Ngạn cũng sẽ chết chắc.
Huống hồ, đám người Đào Thành còn ở trong này.
Nếu Lâm Chính chết ở đây, bọn họ cũng không sống nổi.
Mặc dù trong lòng Lâm Chính tràn ngập lửa giận, nhưng cũng phải suy xét cho người còn sống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Thu Ngạn đánh một chưởng vào bụng của Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng không kịp đề phòng, cả người lập tức nổ tung, người chết tại chỗ.
Lâm Chính sửng sốt.
“Hả?”.
“Thu Ngạn đại nhân, anh làm gì vậy?”.
“Vì sao lại giết ông ấy?".
Những người bảo vệ long mạch ở xung quanh đều sửng sốt, nhìn ngơ ngác.
“Anh điên rồi à?”.
Cô gái tóc bạc chạy tới, giữ cánh tay Thu Ngạn hét lên.
Thu Ngạn nghiến răng nói, vẻ mặt phức tạp: “Ông ta đã như vậy rồi, dù có cứu sống cũng không còn tu vi, khí mạch trong cơ thể ông ta bị long lực của Lâm Chính đánh nát, thay vì để ông ta sống tạm bợ, chi bằng giúp ông ta giải thoát. Huống hồ còn có thể dập tắt lửa giận của Lâm Chính, giúp chúng ta thoát cảnh này, không phải tốt hơn sao?”.
Cô gái tóc bạc sửng sốt nói: “Anh có ý gì? Chúng ta nhiều người như vậy sao lại sợ hắn?”.
“Vậy cô muốn có bao nhiêu người chết?”.
Thu Ngạn lập tức hỏi lại.
Cô gái tóc bạc sửng sốt, há miệng nhưng không nói nên lời.
Đương nhiên cô ta biết rõ uy lực khi mở toàn bộ tử huyệt thiêu đốt sinh mệnh đáng sợ như thế nào.
Huống hồ cô ta cũng đã lĩnh giáo thực lực của Lâm Chính, người như vậy nếu không hề kiêng dè đánh giết, bọn họ sẽ khó mà chống đỡ.
“Chúng tôi đuổi theo Diệp Viêm quay về tay trắng, tiêu hao rất nhiều sức lực, trạng thái mọi người không tốt, không thích hợp chém giết, nhịn trước đã”.
Thu Ngạn nói khẽ, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Người anh em, lần này anh hài lòng chưa?”.
“Kẻ đã giết anh kết nghĩa của tôi không phải chỉ có mỗi ông ta, đám người bên kia cũng có phần”.
Lâm Chính chỉ vào đám người bảo vệ long mạch ở đầu kia, lạnh lùng nói: “Anh giết hết bọn họ, chuyện này tôi có thể bỏ qua”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Chương 5153: Chạy mau đi
Mọi người há hốc miệng, mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Mày đang nói cái quái gì thế?”.
“Đừng được nước lấn tới! Thu Ngạn đại nhân cầu hòa với mày không phải là sợ mày, mà là không muốn tiếp tục đánh nữa. Mày đừng nghĩ bọn tao thật sự không giết được mày!”.
“Mày là cái thá gì? Giết bọn tao?”.
Những người bảo vệ long mạch nổi giận mắng chửi Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ ra lạnh lùng, nhìn về phía người bên kia đằng đằng sát khí.
“Các người không muốn ra tay, tôi làm thay cũng được!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên, xông tới.
“Khốn nạn!”.
“Giết!”.
“Liều mạng với hắn!”.
Đám người Long tộc bị ép bất đắc dĩ, đánh liều lao về phía Lâm Chính.
“Chết tiệt!”.
Cô gái tóc bạc thấy vậy bèn rút đao, muốn xông lên chi viện.
Nhưng Thu Ngạn đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Thu Ngạn?”.
Cô gái tóc bạc kinh ngạc nhìn hắn.
Những người còn lại cũng ngạc nhiên.
“Các người muốn ép tôi mở tử huyệt sao?”.
Thu Ngạn hỏi.
“Nhưng…”.
“Chúng ta không bảo vệ được bọn họ, dù tôi không đồng ý, Lâm Chính cũng sẽ giết bọn họ… Cho nên, bỏ đi…”.
“Nói vậy là anh định hi sinh bọn họ thật sao?”.
Cô gái tóc bạc lùi lại hai bước, giọng nói cũng run rẩy.
“Không phải tôi muốn hi sinh bọn họ, mà là không còn lựa chọn nào khác. Mức độ điên rồ của người này mọi người cũng nhìn thấy rồi. Hắn nói được làm được, chúng ta xông lên không những không bảo vệ được người đó, nói không chừng chúng ta cũng thương vong không ít, thay vì vậy chi bằng dừng ở đây…”.
Bọn họ không lên tiếng nữa.
Dù hành động của Thu Ngạn rất lý trí, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không thoải mái.
Lâm Chính phát điên phát huy ra sức chiến đấu không thể tưởng tượng.
Anh cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm, sử dụng Vạn Kiếm Đồ lần nữa, dùng long lực hội tụ kiếm khí, điên cuồng chém giết trong đám người.
Những người này vốn đã bị thương, không có đoàn trưởng chống cự, hoàn toàn không thể giao đấu chính diện với Lâm Chính, không lâu sau đã bị đánh đến mức liên tục lùi lại, vô cùng thê thảm.
“Thu Ngạn đại nhân, hãy giúp chúng tôi!”.
“Chúng tôi không phải đối thủ của hắn! Thu Ngạn đại nhân, xin hãy giúp chúng tôi giết người này!”.
“Thu Ngạn đại nhân?”.
Những người khác hét lên, cầu xin đám người Thu Ngạn.
Nhưng… bên Thu Ngạn lại không nhúc nhích, ai cũng chỉ đứng ở xa nhìn.
Đám người đó bỗng hiểu ra.
“Thu Ngạn đại nhân, anh… anh định bỏ rơi chúng tôi sao?”.
Một người run giọng hét lên.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, nói: “Chúng tôi đi một đường đến đây, trạng thái không tốt, dù có giúp các người cũng chưa chắc có thể đánh lùi được người đó…”.
“Nói vậy là…”.
“Các người chạy được thì chạy”.
Thu Ngạn lắc đầu.
“Cái gì?”.
Nghe được lời này, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
“Thu Ngạn đại nhân, các… các người…”.
Người đó run rẩy nhìn Thu Ngạn, còn muốn nói gì đó.
Nhưng một giây sau, một ánh kiếm lấp lánh đột nhiên xuyên qua cổ gã.
Keng!
Cơ thể người đó cứng đờ, há to miệng, không nói được nên lời.
Lâm Chính xông lên nắm tóc người đó kéo xé.
Phụt!
Đầu người đó bị xé xuống khỏi cổ.
Máu tuôn ra như suối.
Người xung quanh thấy vậy sợ đến mức hồn không về xác, quay đầu bỏ chạy…
Chương 5154: Cùng lắm liều mạng với anh!
Đám người Thu Ngạn khoanh tay đứng nhìn khiến người Long tộc mất hết sức chiến đấu.
Bọn họ nghĩ chỉ cần đấu với Lâm Chính, đám Thu Ngạn nhất định sẽ ra tay hỗ trợ.
Nhưng sự thật là… nhóm Thu Ngạn không định tham gia…
Thế là bọn họ bắt đầu chạy tán loạn.
Đối diện với Lâm Chính tràn đầy sát tâm, bọn họ không còn chỗ nào để trốn.
Chẳng mấy chốc, người của Long tộc bị Lâm Chính đánh bại, chết không toàn thây, đầu bị chém xuống.
Thu Ngạn không có biểu cảm gì.
Cô gái tóc bạc ở bên cạnh nghiến răng sắp nát ra, siết chặt nắm đấm.
“Người Long tộc chúng ta tự xưng là tồn tại mạnh nhất long mạch dưới lòng đất, cho nên chỗ chúng ta không thiết lập phòng ngự gì cả. Nếu trong này có vài kết giới, tôi còn dẫn các người rút về kết giới, nhưng chúng ta không có gì. Bây giờ tôi rất suy nhược, không bảo vệ được bọn họ. Nếu đã không bảo vệ được bọn họ thì chỉ có thể bảo vệ các người, trên đời này đâu có cách nào vẹn toàn? Mọi người đừng trách tôi…”.
Thu Ngạn nói.
Những người khác đều im lặng.
“Lâm Chính đại nhân, lần này anh hài lòng chưa?”.
Thu Ngạn nhìn Lâm Chính toàn thân đầy máu nói.
“Được rồi”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Lâm đại nhân, có chuyện này tôi phải nói với anh. Long tộc chúng tôi không chỉ có những người như chúng tôi mà còn những nhân vật mạnh hơn, chỉ là bọn họ không có mặt ở đây. Hôm nay anh giết người Long tộc, đây là chuyện mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra, chắc chắn sẽ không che giấu được. Một khi để bọn họ biết được, chỉ sợ sau này anh sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm, lành ít dữ nhiều!”.
Thu Ngạn lại nói.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi chỉ đang nhắc nhở anh!”.
“Vậy cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi có lời khuyên người trong tộc anh. Nếu có ai tìm tôi, một người đến tìm tôi, tôi sẽ giết hai người của Long tộc. Hai người đến tìm tôi, tôi sẽ giết bốn người, bốn người đến tìm tôi, tôi sẽ giết tám người! Long tộc các anh muốn bị diệt tộc thì đến cử nhiều người đến một chút!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sát ý và dữ tợn vô tận, đám người Thu Ngạn nhìn mà run rẩy.
Nhưng ngoài kinh hãi, bọn họ còn tức giận và khó tin.
Long tộc xưng bá long mạch dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm, đã bao giờ có ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với người Long tộc?
Đây chẳng khác nào tuyên chiến!
Cô gái tóc bạc nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt tràn ngập thù hận.
Thu Ngạn thì lại bình tĩnh, liên tục gật đầu: “Không tồi! Không tồi! Người anh em, quả nhiên anh rất đặc biệt!”.
Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, đi về phía Nhất Tuyến Thiên.
“Anh định làm gì?”.
Cô gái tóc bạc quát lên, chặn trước mặt Lâm Chính.
Đôi mắt đỏ tươi của Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc.
Cô gái tóc bạc run rẩy cả người, vô thức lùi về sau nửa bước.
Cô ta sống đến tuổi này, lần đầu bị người ta dọa sợ như vậy.
Chuyện này khiến lòng tự tôn kiêu ngạo của cô ta tan tác, nỗi ấm ức và hổ thẹn dâng tràn…
“Bạn bè thân thích của tôi đã trốn vào Nhất Tuyến Thiên. Tránh ra, tôi phải đi tìm bọn họ!”.
Lâm Chính nói.
“Đây là chỗ ở của chúng tôi, cũng là nơi long mạch tồn tại, sao anh nói vào là vào được?”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng kiên trì.
“Cần tôi đếm tới ba không?”.
Lâm Chính nói.
“Anh… Anh đừng hòng dọa được tôi! Cùng lắm tôi liều với anh!”.
Cô gái tóc bạc gào lên.
Chương 5155: Con trai Long Đế
Cô gái tóc bạc không thể chịu nổi.
Xưa nay người Long tộc luôn ức hiếp người khác, đã bao giờ gặp ai kiêu căng với mình như vậy?
Cô gái luôn tự nhận mình là chủ nhân của long mạch dưới lòng đất.
Nhưng giờ cô ta lại bị người khác xem như con chó con mèo.
Cảm giác chênh lệch này khiến cô ta không thể chấp nhận.
Lúc này, Thu Ngạn đột nhiên tiến lên kéo cô gái tóc bạc về.
“Thu Ngạn? Rốt cuộc anh định làm gì?”.
Cô gái tóc bạc ngạc nhiên hỏi.
“Được rồi, đã đến lúc này rồi, cô bớt nói vài câu”.
Thu Ngạn lạnh lùng nói, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Người anh em, anh muốn vào trong thì vào đi!”.
Lâm Chính không nói gì, đi thẳng về phía Nhất Tuyến Thiên.
Nhìn bóng dáng của Lâm Chính dần biến mất khỏi khe núi, đám người Long tộc siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Thu Ngạn, anh thay đổi rồi!”.
Một người không nhịn được nói.
“Tôi thay đổi rồi? Ha ha, nếu vừa rồi tôi không thay đổi, người ở đây đã chết ít nhất một nửa, cậu tin không?”.
Thu Ngạn cười nhạt nói.
“Tên đó đang dọa chúng ta, hắn không dám mở tử huyệt đâu”.
Người khác nói.
“Không dám?”.
Thu Ngạn lạnh lùng nhìn người đó: “Lần đầu cậu gặp người đó sao? Trước kia ở Long Tâm Thành, một mình hắn đấu với nhiều người chúng ta như vậy, cậu nghĩ hắn không dám? Đó là một tên điên, các cậu còn không nhìn ra sao?”.
“Nhưng…”.
Người đó á khẩu.
Những người khác cũng nói không nên lời.
“Được rồi, tôi biết trong lòng mọi người rất ấm ức, song các cậu phải biết, tuy chúng ta là Long tộc, tự xưng vô địch ở long mạch dưới lòng đất, nhưng long mạch dưới lòng đất ngọa hổ tàng long, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài yêu nghiệt tuyệt đỉnh. Nếu chúng ta nhất thời xung động liều mạng với hắn, chết thì sẽ ôm hận nghìn thu…”.
“Vậy cứ mặc kệ người đó sao?”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là không, chỉ tạm thời nhẫn nhịn mà thôi!”.
Thu Ngạn mỉm cười nói: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho con trai Long Đế, mời người đó ra tay giết chết tên yêu nghiệt đó từ trong trứng nước! Yên tâm đi, hắn không nhảy nhót được bao lâu, nhưng không thể là chúng ta ra tay, nếu không, cái giá sẽ rất lớn!”.
Bọn họ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hay! Hay lắm! Nếu vậy thì tôi tạm thời nhẫn nhịn!”.
Cô gái tóc bạc nói.
“Không chỉ người đó mà tên Diệp Viêm kia cũng là mối họa của chúng ta. Long mạch dưới lòng đất một lúc xuất hiện hai yêu nghiệt siêu phàm như vậy tạo thành mối đe dọa rất lớn cho con trai Long Đế. Tôi nghĩ vị đại nhân đó sẽ không muốn yêu nghiệt như thế tồn tại, chắc chắn người đó sẽ xuất sơn!”.
“Cũng đã lâu chúng ta không được chiêm ngưỡng phong thái của Long Tử, xem ra lần này có thể tận mắt nhìn thấy long nhan rồi!”.
“Nếu có thể được Long Tử chỉ điểm thì chắc chắn là được lợi suốt đời!”.
“Không phải ai cũng được Long Tử chỉ điểm đâu…”.
Vài người cảm khái.
“Được rồi, đừng ở đây nói linh tinh nữa, mau vào trong đi, đừng để tên Lâm Chính kia hủy kết giới của chúng ta”.
Thu Ngạn nói, quay người đi vào trong Nhất Tuyến Thiên.
Những người khác đều đuổi theo.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, không lâu sau đã đuổi kịp Lâm Chính.
Ngay khi cả đoàn người sắp đến gần chỗ long mạch thì thấy Lâm Chính đi trước đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn phía trước, không hề nhúc nhích, khí tức lại bạo loạn.
Thu Ngạn căng thẳng, tim đập thình thịch, thầm than không hay.
Đừng nói… lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Bình luận facebook