-
Chương 5141-5145
Chương 5141: Mày không quan tâm đến họ?
Thuốc chó?
Ánh mắt Lâm Chính hoàn toàn bị sát ý ngập trời lấp đầy.
Trái tim cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng lý trí vẫn chưa bị thù hận che lấp.
Việc phải làm lúc này là giải cứu Lang Gia.
Những kẻ này đều là người bảo vệ long mạch, thực lực không phải là hạng xoàng, tự tiện ra tay, dù cho Lâm Chính chắc chắn sẽ giết hết bọn họ, thì cũng không thể đảm bảo có thể cứu Lang Gia ra ngoài an toàn.
“Giao người này cho tao, tao có thể trả mấy người này lại cho bọn mày”.
Lâm Chính lạnh lùng quát lên.
“Đổi người sao?”
Người dẫn đầu liếc nhìn mấy người bảo vệ long mạch bị Lâm Chính bắt giữ, trong ánh mắt đầy sự khinh thường và miệt thị.
“Thiên Khuê, chuyện gì đang xảy ra với đám phế vật bọn mày vậy? Tại sao lại bị người ngoài bắt giữ? Bọn mày làm Long tộc mất hết mặt mũi rồi!”
“Lăng Sương đại nhân, không phải là do chúng tôi vô dụng, mà vì người này cực kỳ quái dị, thực lực rất cao thâm! Tôi nói thật với anh, người này cũng biết long lực, hơn nữa, long lực của anh ta vô cùng đáng sợ và dâng trào! E rằng ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Người tên là Thiên Khuê run rẩy hét lên.
“Thiên Khuê, mày thật láo xược!”
“Lăng Sương đại nhân của chúng ta là nhân vật như thế nào chứ, sao có thể không đánh lại một người ngoại tộc?”
“Rõ ràng là mày đang nói bậy nói bạ!”
“Đúng vậy, Thiên Khuê, đừng lừa dối mọi người!”
Người Long tộc ở sau lưng giận dữ hét lên.
Lâm Chính thấy thế, lập tức lên tiếng.
“Theo tao thấy, mày cũng chỉ là tên tép riu thôi, mày tên là Lăng Sương nhỉ? Là thủ lĩnh của bọn họ sao? Nực cười, tao đánh bại mày chỉ cần ba chiêu thôi!”
Lâm Chính nhìn chằm chằm Lăng Sương, lạnh lùng nói.
“Láo xược!”
Người tên Lăng Sương giận tím mặt, trông dáng vẻ như đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, vẻ giận dữ của gã bị một nụ cười đầy suy ngẫm thay thế.
“Há há há, oắt con, mày nghĩ là tao ngu hả? Muốn chọc tao giận rồi đánh một một với tao sao? Há há, mày mơ đi!”
Lăng Sương phá lên cười.
Lâm Chính nhíu mày thật chặt.
“Nhưng có thể bắt được đám người Thiên Khuê, chắc chắn là mày có thực lực, muốn dùng chiến thuật khích tướng với tao, sau đó bắt tao để đổi anh của mày chứ gì? Ý tưởng rất hay, chỉ tiếc là không lừa được tao!”
“Thuốc chó này có thể là một loại dược liệu thượng hạng, vốn dĩ bọn tao định dẫn nó về làm thuốc, nếu không phải là Văn Quyên tới báo cáo thì nó đã vào lò thuốc rồi!”
“Oắt con, tao cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn thả người của bọn tao ra, bằng cách này, có thể bọn mày vẫn còn một con đường để sống, còn nếu không thả, bọn mày cũng sẽ trở thành thuốc chó của bọn tao!”
Lăng Sương lớn giọng chế nhạo, dáng vẻ đầy tự tin như đã nắm chắc được phần thắng.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh lùng: “Vậy có nghĩa là mày không quan tâm đến sự sống chết của đám người này sao?”
“Bọn chúng bị mày bắt là do bọn chúng vô dụng, chết thì chết, liên quan gì tới tao? Muốn dựa vào bọn chúng để bắt tao đầu hàng hả? Mơ đi!”
Lăng Sương cười khẽ.
Câu nói vừa dứt, sắc mặt đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều tái xanh, ngơ ngác nhìn.
Các tù binh của Long tộc này chính là con át chủ bài của họ đấy.
Không ngờ đối phương lại không thèm để ý.
Nếu đã như vậy, nên đối phó với đám người bảo vệ long mạch này như thế nào đây?
Nhưng vào lúc này.
Xoẹt!
Xoẹt!
Phập!
Đột nhiên Lâm Chính giơ kiếm lên, chém vào những người bảo vệ long mạch bị bắt một cách tàn nhẫn.
Theo từng nhát Tuyệt Thế Tà Kiếm chém xuống, cơ thể của bọn họ bắt đầu bị cắt ra.
Máu tươi văng tung tóe, ruột gan và thịt văng khắp nơi.
Tất cả người của Long tộc đều sửng sốt.
“Dừng lại!”
Lăng Sương cũng sững sờ trong chốc lát, vội vàng hét lên.
“Sao? Đau lòng hả?”
Lâm Chính dừng động tác lại, nghiêng đầu hỏi.
Mặt mày Lăng Sương u ám, nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng.
“Mặc dù mày đã nhìn thấu chiến thuật khích tướng của tao, nhưng mày cho rằng tao không thể nhìn thấu thủ đoạn của mày sao? Muốn vờ như không quan tâm để tao thả những người này đi ư? Xin lỗi, mày tính toán sai rồi, nếu như mày không quan tâm đến bọn họ, thì bây giờ tao sẽ giết bọn họ trước mặt mày!”
Lâm Chính nói xong, lại muốn ra tay thêm lần nữa.
“Đợi một chút!”
Cuối cùng, Lăng Sương vẫn không thể nhẫn nhịn được, hét lên thêm một lần nữa.
Chương 5142: Long uy
Lâm Chính dừng tay, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đối phương.
Chỉ thấy ánh mắt đối phương dao động, hàm răng nghiến chặt, im lặng một lúc lâu mới lạnh lùng quát: “Trả người này lại cho mày, mau đưa người của tao qua đây!"
"Được rồi, vậy hai bên thả người cùng lúc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được!”
Lăng Sương khẽ quát, cởi vòng sắt quanh cổ Lang Gia, sau đó đá vào lưng anh ta.
Lang Gia lảo đảo mấy bước về phía trước rồi ngã, sau đó lại lồm cồm bò dậy.
“Đại ca, mau lại đây!”
Lâm Chính quát.
Đôi mắt vô thần của Lang Gia thấy Lâm Chính đứng đó mới lại thắp lên tia sáng hy vọng.
“Người anh em…”
Anh ta lẩm bẩm, sau đó chậm rãi đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
"Sao vẫn chưa chịu thả người?"
Lăng Sương lạnh lùng quát.
Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.
Người đàn ông lập tức tuyệt vọng liều mạng lao về phía Lăng Sương.
Nhưng ngay lúc đi qua Lang Gia, người đàn ông bất ngờ giơ chân lên, đá mạnh vào đầu Lang Gia.
Bụp!
Đầu Lang Gia lập tức bị đá vào một vết lõm lớn, miệng ọc máu, cơ thể tựa như diều đứt dây ngã về phía Lâm Chính.
Bịch!
Cơ thể Lang Gia nặng nề ngã xuống đất, lăn nhiều lần rồi bất tỉnh, không biết còn sống hay đã chết.
"Khốn kiếp!"
“Đồ chó má!”
Mấy người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng nổi giận, cầm kiếm lao tới.
"Đúng là không biết điều, bắt hết bọn chúng cho tao, nhớ kỹ, phải bắt sống, tao sẽ biến bọn này thành thuốc chó, biến hết bọn chúng thành thuốc!"
Lăng Sương thấp giọng gầm lên.
Đám người bảo vệ long mạch phía sau gã đều vội vàng lao tới.
Sát ý nổ tung, lan tràn khắp nơi.
Hai mắt Lâm Chính đã đỏ như máu.
Anh cởi áo khoác, đắp lên cơ thể đầy sẹo của Lang Gia, thì thầm: "Thương Lan Phúc, hãy chữa trị cho anh ấy”.
"Vâng, sư phụ...”
Thương Lan Phúc nhắm nghiền mắt, nghiến răng nói.
Lâm Chính lập tức rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, lao về phía đám người Lăng Sương chém giết.
Đám người Tử Ngọc, Ngự Bích Hồng sao có thể là đối thủ của bọn này?
Trận giao đấu đầu tiên đã chịu thiệt thòi lớn, từng người một bị đánh bay ra ngoài.
Đối mặt với long lực, sức mạnh phi thăng của họ căn bản không thể chống đỡ nổi, cán cân bất lợi hoàn toàn nghiêng về một phía.
"Tất cả lui ra, để tôi giết bọn chúng!"
Lâm Chính lạnh lùng quát, thúc giục long lực đến mức cực đại.
Chỉ trong một thoáng.
Rừ!
Dường như tiếng rồng ngâm vang lên từ trên người anh.
Đây là âm thanh của luồng khí được tạo ra bởi long lực.
Giây tiếp theo, một luồng năng lượng bá đạo cực kì bao phủ bốn phương tám hướng.
“Long uy?”
Sắc mặt Lăng Sương hoảng sợ, khó có thể tin nhìn Lâm Chính.
"Đại ca, này. . . Người này sao lại có long uy?"
"Hắn có thể nắm giữ long lực đã là chuyện khó tin, sao… Vì sao hắn còn có thể tu luyện ra long uy kia chứ?"
Tất cả người bảo vệ long mạch đều bị anh làm cho kinh hồn bạt vía.
Dưới sự bao phủ của long uy, đám người đều không làm chủ được cơ thể, run rẩy liên tục, cả cơ thể không ngừng đổ mồ hôi, như thể cực kì sợ hãi.
"Lăng Sương đại nhân, long lực của người này đang ở giai đoạn đột phá, thực lực của hắn không tầm thường, nhất định phải mời đoàn trưởng ra mặt mới có thể giết được, mau đi mời đoàn trưởng đi ạ!"
Người phụ nữ bị cụt tay vội vàng la hét.
Nhưng Lăng Sương lại không tin, cắn răng nói: "Chúng ta đều là người bảo vệ long mạch, sao lại không thể đối phó một mình hắn kia, nếu mời đoàn trưởng tới cũng chỉ thể hiện sự kém cõi của chúng ta mà thôi!"
"Lăng Sương đại nhân...”
"Không cần nhiều lời, chờ lệnh của tôi, chém tên này trước, sau đó lột da róc xương hắn!"
Lăng Sương nổi giận gầm lên, tỏa ra long uy chém về phía Lâm Chính...
Chương 5143: Đàn thương long
Dưới sự kiên trì của Lăng Sương, mọi người đành phải liều chết xông lên.
Người phụ nữ cụt tay đã chứng kiến năng lực của Lâm Chính, không dám liều mạng
Huống chi cô ta đang ở trong trạng thái không tốt, cũng không muốn tiến lên.
Suy nghĩ một phen, người phụ nữ bị cụt tay lặng lẽ lui về sau, lo chạy thoát thân thẳng một đường.
Đám người Lăng Sương cũng không để ý tới cô ta, bọn họ như phát điên lao về phía trước đòi giết.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.
Đôi mắt đỏ ngầu, mái tóc trắng bay lượn, long lực nhảy múa xung quanh dường như đã biến thành thần long, xoay quanh anh điên cuồng.
Sau khi tiếp cận người bảo vệ long mạch, long lực trong nháy mắt bùng nổ.
Chớp mắt, hơn mười người bảo vệ long mạch đã nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Trước mặt họ, một cơn sóng lớn dài hàng chục mét và rộng hàng chục mét xuất hiện.
Mà làn sóng lớn này rõ ràng hình thành từ long lực!
Một làn sóng lớn như vậy... Dự trữ long lực dày bao nhiêu mới có thể tạo ra được kia chứ?
"Không thể nào?"
"Đây… đây là năng lực của hắn sao?"
"Không thể tin được…”
Âm thanh run rẩy toát ra từ miệng đám người.
“Phòng ngự!”
Lăng Sương khôi phục tinh thần, điên cuồng hô to.
Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng phát động long lực bao lấy cơ thể.
Nhưng cho dù như thế, khi long lực đánh tới vẫn thổi bay đám người Lăng Sương.
Hơn mười người bảo vệ long mạch lần lượt ngã xuống đất, trông thê thảm vô cùng.
“Khốn kiếp!”
Lăng Sương xoay người nhảy lên, cầm roi vung về phía Lâm Chính.
Gừ!
Một con giao long dài hơn mười mét hình thành từ long lực xông về phía Lâm Chính.
Khí thế giao long hung mãnh, không ngừng gầm thét, long lực bay lên không trung chấn động hư không.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, đâm ngược chuôi kiếm của Tuyệt Thế Tà Kiếm xuống đất.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Một tiếng gầm của rồng càng thêm đinh tai nhức óc truyền ra từ dưới lòng đất.
Sau đó, mắt đất nứt ra, lớp bùn cuồn cuộn chạy theo các vết nứt khủng khiếp.
Sau khi các vết nứt hình thành, những con thương long khủng bố dài khoảng trăm mét lao ra khỏi mặt đất, bay lên không trung.
Tất cả đều được Lâm Chính dùng long lực ngưng tụ mà thành.
Ước chừng hơn hai mươi con.
Những con thương long nhảy múa gần như phá nát bầu trời mênh mông.
Con giao long mà Lăng Sương thả ra bị bầy rồng đánh nát, biến mất không thấy đâu.
Lăng Sương cầm trường kiếm trong tay, ngơ ngác nhìn bầy rồng khủng bố trên không trung, cả người choáng váng.
"Chuyện... gì đang xảy ra thế này?"
Lăng Sương nỉ non.
Giây tiếp theo, những con thương long ùa đến.
Khí thế khủng bố khiến lòng can đảm của những người bảo vệ long mạch tan biến.
"Chạy! Chạy đi!"
"Cứu mạng!"
Mọi người nào còn dũng khí phản kháng? Quay đầu chạy thẳng.
Lăng Sương vốn còn muốn phản kháng liều chết, bỗng thấy toàn bộ đồng bọn bỏ kiếm chạy trốn, trong lúc nhất thời cũng không còn sức lực, do dự rồi cũng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng gã đã chậm chân.
Bang bang bang bang. . . .
Thương long rơi xuống đất, đập về phía Lăng Sương, sau đó nổ mạnh.
Một tiếng động mạnh phát ra từ đường chân trời.
Mặt đất rung chuyển điên cuồng.
Ngọn núi rung chuyển.
Từng vết nứt xé toạc trái đất và núi non.
Long lực khủng bố khuếch tán ra bốn phía như cơn địa chấn.
“Trốn ở phía sau đại nhân!”
Đào Thành vội vàng hô to, dẫn người nấp phía sau Lâm Chính để tránh ảnh hưởng.
Vụ nổ kéo dài khoảng một phút trước khi biến mất.
Sau khi vụ nổ kết thúc, một cảnh tượng đáng sợ cũng hiện ra mắt mọi người.
Chỉ thấy phía trước một bầu trời, đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.
Còn mấy người Lăng Sương... đã bị chia năm xẻ bảy, nằm giữa các hố sâu…
Chương 5144: Nực cười
Chân tay Lăng Sương đều bị chặt đứt, cả người nằm trên vũng máu, gã trừng lớn mắt, nhìn người đang bước về phía mình với ánh mắt khó tin.
“Đừng… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Lăng Sương dùng hết sức lực la lớn.
Nhưng lúc này cơ thể đang mang trọng thương, hơi thở của gã rất yếu ớt, e là dốc toàn bộ sức lực cũng không thể hét to hơn được nữa.
Bọt máu không ngừng phun ra từ trong miệng gã.
Lâm Chính đi tới trước mặt Lăng Sương với vẻ mặt vô cảm, nhìn cơ thể bây giờ da tróc thịt bong, sau đó chậm rãi nâng Tuyệt Thế Tà Kiếm lên.
“Dừng… dừng tay… mau dừng tay…”
Đôi mắt Lăng Sương toát lên vẻ sợ hãi, run rẩy kêu lên.
Gã không ngờ rằng mình sẽ bị người như vậy đánh bại.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao lại có long lực đáng sợ như vậy?
Nhưng tiếng la hét của Lăng Sương hoàn toàn không có tác dụng.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, tràn ngập sát khí, định vung kiếm chém xuống.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Sau đó, một luồng long lực hung ác đánh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính khẽ động, nâng cánh tay trái chặn luồng long lực kia.
Bùm!
Luồng long lực khủng bố nổ tung.
Lâm Chính lùi về phía sau hai bước.
Anh đưa mắt nhìn qua.
Có bảy tám bóng người xông ra từ bên trong.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông mặc áo bào màu vàng, đầu tóc bạc phơ.
Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất của người cấp cao.
Nhưng thứ khiến người ta chú ý chính là đôi mắt của ông ta, đôi mắt sắc vàng giống y hệt mắt rồng.
“Đoàn trưởng! Là đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng tới rồi! Thật tốt quá!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Những người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất vô cùng vui mừng, tất cả đều hô lên, nước mắt lưng tròng như tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Người đàn ông được gọi là Đoàn trưởng chăm chú nhìn hiện trường, vẻ mặt vô cùng khó coi, đương nhiên là không thể nào chấp nhận được cảnh tượng này.
“Đoàn trưởng, người đàn ông kia rất kỳ lạ, anh ta thế mà lại biết long lực, hơn nữa long lực của anh ta cũng vô cùng mạnh mẽ, chúng tôi đều không phải đối thủ của anh ta!”
Người phụ nữ cụt tay đứng ra chỉ vào Lâm Chính, nói.
“Anh ta không phải người trong Long tộc, tại sao lại có long lực?”
Đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, trầm giọng nói.
“Đây cũng là điều mà tôi thắc mắc”.
Người phụ nữ lắc đầu nói.
“Đoàn trưởng, hãy giúp chúng tôi báo thù!”
Có người tức giận hét lên.
Đoàn trưởng không nói gì, chỉ thầm đánh giá Lâm Chính, ánh mắt lộ ra một cảm giác kiêng dè.
Đương nhiên, ông ta cũng cảm nhận được luồng long lực cường bạo trên người Lâm Chính.
“Người này… không hề đơn giản, tôi phải đợi đám người Thu Ngạn trở về, dùng trận pháp mới có thể đẩy người này vào chỗ chết!”
Đoàn trưởng khàn giọng nói.
“Thu Ngạn đại nhân bây giờ đang ở đâu?”
“Nghe nói là đang đuổi giết Diệp Viêm!”
“Đuổi giết Diệp Viêm? Chuyện này là… là sao?”
Người bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cứ nghĩ cách cứu đám người Lăng Sương ra đã rồi nói sau”.
Đoàn trưởng trầm giọng nói, bước về phía trước.
“Người anh em, không biết chúng tôi đã đắc tội gì với cậu, mong cậu thả người ra, có chuyện gì thì tôi sẽ từ từ nghe cậu nói, được không?”
Đoàn trưởng hét lớn về phía Lâm Chính.
“Ông giết anh em của tôi, bây giờ lại còn bảo tôi thả người ra sao? Nực cười hết sức”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một cái.
“Giết anh em của cậu ư?”
Đoàn trưởng nhíu mày.
Chuyện giết người thì ngày nào bọn họ cũng làm.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng nếu vậy, muốn đối phương thả người ra thì e là không hề đơn giản.
Đoàn trưởng suy nghĩ một lát, định nói gì đó.
Nhưng vào lúc này.
Phụt!
Tiếng da thịt bị cắt vang lên.
Mọi người đột nhiên run rẩy, đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy kiếm của Lâm Chính đã chém đứt đầu Lăng Sương…
Chương 5145: Nửa người nửa rồng
Cơ thể Lăng Sương nặng nề rơi xuống đất, sau đó thi thể nứt toác, da thịt vỡ thành từng mảnh.
Luồng long lực khủng bố bao quanh người gã.
Luồng long lực như vô số bàn tay điên cuồng xé rách máu thịt của gã.
Đây là hủy hoại toàn bộ thi thể.
Không cho đối phương cơ hội cứu sống người này!
Toàn bộ người trong nhóm bảo vệ long mạch đứng sững sờ.
Không ai ngờ rằng, có Đoàn trưởng ở đây mà Lâm Chính lại dám ra tay?
Đây là khiêu khích!
Một sự khiêu khích trần trụi!
Trăm ngàn năm nay, chưa từng có ai dám khiêu khích người bảo vệ long mạch.
“Tên này… điên rồi sao?”
“Khốn nạn! Hắn đáng chết! Hắn thật là đáng chết!”
“Giết, người này phải giết! Nhất định phải giết chết hắn!”
Những người bảo vệ long mạch khôi phục lại tinh thần, cả đám đều giận dữ gào lên với Lâm Chính.
Đoàn trưởng cũng đã khôi phục lại tinh thần, đôi mắt rồng tràn ngập sát khí.
“Khốn khiếp, được, được lắm! Chưa từng có người nào dám giết người của tôi trước mặt tôi cả, xem ra hôm nay chúng ta không thể thương lượng được rồi!”
Đoàn trưởng lạnh lùng nói rồi lập tức đi về phía Lâm Chính.
Sát khí ngập trời như mãnh thú lao về phía anh.
“Đoàn trưởng, người này rất khó đối phó! Chúng ta vẫn nên chờ Thu Ngạn đại nhân tới rồi nói tiếp!”
Người phụ nữ cụt tay vội vàng nói.
Cô ta đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chính tàn sát khắp Long Tâm Thành.
Huống hồ mọi người hoàn toàn không có sức đánh trả trước mặt Lâm Chính, đây là điều mà Đoàn trưởng khó có thể làm được.
Bởi vậy có thể thấy rằng, thực lực của người này tuyệt đối không hề thua kém Đoàn trưởng!
“Sợ cái gì? Mặc kệ hắn là ai, hôm nay hắn chắc chắn phải chết!”
Vừa dứt lời, Đoàn trưởng lao thẳng về phía Lâm Chính.
Long lực toàn thân ông ta bắt đầu xao động, tứ chi biến thành móng rồng, những chiếc vảy rồng cũng bắt đầu mọc ra từ cánh tay và đùi.
Bộ dạng này trông cứ như nửa rồng nửa người.
Khí thế vượt xa khả năng tưởng tượng của người thường.
Vẻ mặt đám người Cầm Kiếm Nữ thay đổi, lần lượt lùi về phía sau.
Đôi mắt người phụ nữ cụt tay lại run lên, thấy mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa thì lập tức quát lên: “Các vị, mau chóng hỗ trợ Đoàn trưởng!”
Nói xong, cô ta định rút kiếm đến hỗ trợ.
“Hỗ trợ Đoàn trưởng ư? Có cần thiết không?”
“Thực lực của Đoàn trưởng mà cô còn không biết à? Đối phó với loại người này chắc chắn dư sức!”
“Đừng ầm ĩ nữa!”
Mọi người lạnh lùng nói, cũng không định ra tay.
Dù sao đối với Đoàn trưởng mà nói thì đây cũng là một loại sỉ nhục.
“Các người…!”
Người phụ nữ cụt tay nghiến chặt răng, cũng lười phản ứng mọi người mà lao về phía Lâm Chính.
“Giao Long Ngâm!”
Chỉ nghe thấy Đoàn trưởng gào lên với một âm thanh rất độc đáo.
Âm thanh này được tạo ra hoàn toàn từ cấu trúc của long lực, những người nghe được chỉ cảm thấy khí mạch trong cơ thể run lên cuồn cuộn không ngừng, khí huyết tuôn trào, dường như lúc nào cũng có thể vỡ tan mà chết.
Đám người Đào Thành cũng vô cùng đau đớn, liên tục rút lui, không dám tới gần nửa bước.
Nhưng Lâm Chính lại rất thờ ơ, cứ để cho Đoàn trưởng xông tới.
Tiếng gầm của rồng hoàn toàn bao trùm và lay động long lực của anh.
Mặt đất xung quanh nổ tung, thế lực to lớn.
Đôi mắt Đoàn trưởng run lên.
Thấy Long Ngâm của mình lại không có tác dụng với Lâm Chính, Đoàn trưởng lập tức giơ móng rồng lên, từ trên trời lao xuống đánh thẳng vào Lâm Chính.
Bùm!
Sức mạnh khủng bố của móng vuốt như muốn xé rách hư không.
Sự áp lực vô tận phun ra từ hai bộ móng vuốt.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Nền đất dưới chân Lâm Chính liên tục chìm xuống, tất cả những viên đá nhỏ đều bị nghiền nát thành bột mịn.
Lâm Chính giơ Tuyệt Thế Tà Kiếm lên chặn bộ móng vuốt đang lao tới.
Rầm!
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên.
Một đám mây hình nấm đáng sợ lập tức bốc lên.
Cát bay đá vụn như tận thế.
Làn sóng xung kích đáng sợ giải phóng ra khắp bốn phía, phá hủy tất cả mọi thứ.
Giờ phút này, sức mạnh hủy diệt đã tràn ngập khắp cả đất trời…
Thuốc chó?
Ánh mắt Lâm Chính hoàn toàn bị sát ý ngập trời lấp đầy.
Trái tim cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng lý trí vẫn chưa bị thù hận che lấp.
Việc phải làm lúc này là giải cứu Lang Gia.
Những kẻ này đều là người bảo vệ long mạch, thực lực không phải là hạng xoàng, tự tiện ra tay, dù cho Lâm Chính chắc chắn sẽ giết hết bọn họ, thì cũng không thể đảm bảo có thể cứu Lang Gia ra ngoài an toàn.
“Giao người này cho tao, tao có thể trả mấy người này lại cho bọn mày”.
Lâm Chính lạnh lùng quát lên.
“Đổi người sao?”
Người dẫn đầu liếc nhìn mấy người bảo vệ long mạch bị Lâm Chính bắt giữ, trong ánh mắt đầy sự khinh thường và miệt thị.
“Thiên Khuê, chuyện gì đang xảy ra với đám phế vật bọn mày vậy? Tại sao lại bị người ngoài bắt giữ? Bọn mày làm Long tộc mất hết mặt mũi rồi!”
“Lăng Sương đại nhân, không phải là do chúng tôi vô dụng, mà vì người này cực kỳ quái dị, thực lực rất cao thâm! Tôi nói thật với anh, người này cũng biết long lực, hơn nữa, long lực của anh ta vô cùng đáng sợ và dâng trào! E rằng ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Người tên là Thiên Khuê run rẩy hét lên.
“Thiên Khuê, mày thật láo xược!”
“Lăng Sương đại nhân của chúng ta là nhân vật như thế nào chứ, sao có thể không đánh lại một người ngoại tộc?”
“Rõ ràng là mày đang nói bậy nói bạ!”
“Đúng vậy, Thiên Khuê, đừng lừa dối mọi người!”
Người Long tộc ở sau lưng giận dữ hét lên.
Lâm Chính thấy thế, lập tức lên tiếng.
“Theo tao thấy, mày cũng chỉ là tên tép riu thôi, mày tên là Lăng Sương nhỉ? Là thủ lĩnh của bọn họ sao? Nực cười, tao đánh bại mày chỉ cần ba chiêu thôi!”
Lâm Chính nhìn chằm chằm Lăng Sương, lạnh lùng nói.
“Láo xược!”
Người tên Lăng Sương giận tím mặt, trông dáng vẻ như đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, vẻ giận dữ của gã bị một nụ cười đầy suy ngẫm thay thế.
“Há há há, oắt con, mày nghĩ là tao ngu hả? Muốn chọc tao giận rồi đánh một một với tao sao? Há há, mày mơ đi!”
Lăng Sương phá lên cười.
Lâm Chính nhíu mày thật chặt.
“Nhưng có thể bắt được đám người Thiên Khuê, chắc chắn là mày có thực lực, muốn dùng chiến thuật khích tướng với tao, sau đó bắt tao để đổi anh của mày chứ gì? Ý tưởng rất hay, chỉ tiếc là không lừa được tao!”
“Thuốc chó này có thể là một loại dược liệu thượng hạng, vốn dĩ bọn tao định dẫn nó về làm thuốc, nếu không phải là Văn Quyên tới báo cáo thì nó đã vào lò thuốc rồi!”
“Oắt con, tao cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn thả người của bọn tao ra, bằng cách này, có thể bọn mày vẫn còn một con đường để sống, còn nếu không thả, bọn mày cũng sẽ trở thành thuốc chó của bọn tao!”
Lăng Sương lớn giọng chế nhạo, dáng vẻ đầy tự tin như đã nắm chắc được phần thắng.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh lùng: “Vậy có nghĩa là mày không quan tâm đến sự sống chết của đám người này sao?”
“Bọn chúng bị mày bắt là do bọn chúng vô dụng, chết thì chết, liên quan gì tới tao? Muốn dựa vào bọn chúng để bắt tao đầu hàng hả? Mơ đi!”
Lăng Sương cười khẽ.
Câu nói vừa dứt, sắc mặt đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều tái xanh, ngơ ngác nhìn.
Các tù binh của Long tộc này chính là con át chủ bài của họ đấy.
Không ngờ đối phương lại không thèm để ý.
Nếu đã như vậy, nên đối phó với đám người bảo vệ long mạch này như thế nào đây?
Nhưng vào lúc này.
Xoẹt!
Xoẹt!
Phập!
Đột nhiên Lâm Chính giơ kiếm lên, chém vào những người bảo vệ long mạch bị bắt một cách tàn nhẫn.
Theo từng nhát Tuyệt Thế Tà Kiếm chém xuống, cơ thể của bọn họ bắt đầu bị cắt ra.
Máu tươi văng tung tóe, ruột gan và thịt văng khắp nơi.
Tất cả người của Long tộc đều sửng sốt.
“Dừng lại!”
Lăng Sương cũng sững sờ trong chốc lát, vội vàng hét lên.
“Sao? Đau lòng hả?”
Lâm Chính dừng động tác lại, nghiêng đầu hỏi.
Mặt mày Lăng Sương u ám, nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng.
“Mặc dù mày đã nhìn thấu chiến thuật khích tướng của tao, nhưng mày cho rằng tao không thể nhìn thấu thủ đoạn của mày sao? Muốn vờ như không quan tâm để tao thả những người này đi ư? Xin lỗi, mày tính toán sai rồi, nếu như mày không quan tâm đến bọn họ, thì bây giờ tao sẽ giết bọn họ trước mặt mày!”
Lâm Chính nói xong, lại muốn ra tay thêm lần nữa.
“Đợi một chút!”
Cuối cùng, Lăng Sương vẫn không thể nhẫn nhịn được, hét lên thêm một lần nữa.
Chương 5142: Long uy
Lâm Chính dừng tay, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đối phương.
Chỉ thấy ánh mắt đối phương dao động, hàm răng nghiến chặt, im lặng một lúc lâu mới lạnh lùng quát: “Trả người này lại cho mày, mau đưa người của tao qua đây!"
"Được rồi, vậy hai bên thả người cùng lúc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được!”
Lăng Sương khẽ quát, cởi vòng sắt quanh cổ Lang Gia, sau đó đá vào lưng anh ta.
Lang Gia lảo đảo mấy bước về phía trước rồi ngã, sau đó lại lồm cồm bò dậy.
“Đại ca, mau lại đây!”
Lâm Chính quát.
Đôi mắt vô thần của Lang Gia thấy Lâm Chính đứng đó mới lại thắp lên tia sáng hy vọng.
“Người anh em…”
Anh ta lẩm bẩm, sau đó chậm rãi đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
"Sao vẫn chưa chịu thả người?"
Lăng Sương lạnh lùng quát.
Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.
Người đàn ông lập tức tuyệt vọng liều mạng lao về phía Lăng Sương.
Nhưng ngay lúc đi qua Lang Gia, người đàn ông bất ngờ giơ chân lên, đá mạnh vào đầu Lang Gia.
Bụp!
Đầu Lang Gia lập tức bị đá vào một vết lõm lớn, miệng ọc máu, cơ thể tựa như diều đứt dây ngã về phía Lâm Chính.
Bịch!
Cơ thể Lang Gia nặng nề ngã xuống đất, lăn nhiều lần rồi bất tỉnh, không biết còn sống hay đã chết.
"Khốn kiếp!"
“Đồ chó má!”
Mấy người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng nổi giận, cầm kiếm lao tới.
"Đúng là không biết điều, bắt hết bọn chúng cho tao, nhớ kỹ, phải bắt sống, tao sẽ biến bọn này thành thuốc chó, biến hết bọn chúng thành thuốc!"
Lăng Sương thấp giọng gầm lên.
Đám người bảo vệ long mạch phía sau gã đều vội vàng lao tới.
Sát ý nổ tung, lan tràn khắp nơi.
Hai mắt Lâm Chính đã đỏ như máu.
Anh cởi áo khoác, đắp lên cơ thể đầy sẹo của Lang Gia, thì thầm: "Thương Lan Phúc, hãy chữa trị cho anh ấy”.
"Vâng, sư phụ...”
Thương Lan Phúc nhắm nghiền mắt, nghiến răng nói.
Lâm Chính lập tức rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, lao về phía đám người Lăng Sương chém giết.
Đám người Tử Ngọc, Ngự Bích Hồng sao có thể là đối thủ của bọn này?
Trận giao đấu đầu tiên đã chịu thiệt thòi lớn, từng người một bị đánh bay ra ngoài.
Đối mặt với long lực, sức mạnh phi thăng của họ căn bản không thể chống đỡ nổi, cán cân bất lợi hoàn toàn nghiêng về một phía.
"Tất cả lui ra, để tôi giết bọn chúng!"
Lâm Chính lạnh lùng quát, thúc giục long lực đến mức cực đại.
Chỉ trong một thoáng.
Rừ!
Dường như tiếng rồng ngâm vang lên từ trên người anh.
Đây là âm thanh của luồng khí được tạo ra bởi long lực.
Giây tiếp theo, một luồng năng lượng bá đạo cực kì bao phủ bốn phương tám hướng.
“Long uy?”
Sắc mặt Lăng Sương hoảng sợ, khó có thể tin nhìn Lâm Chính.
"Đại ca, này. . . Người này sao lại có long uy?"
"Hắn có thể nắm giữ long lực đã là chuyện khó tin, sao… Vì sao hắn còn có thể tu luyện ra long uy kia chứ?"
Tất cả người bảo vệ long mạch đều bị anh làm cho kinh hồn bạt vía.
Dưới sự bao phủ của long uy, đám người đều không làm chủ được cơ thể, run rẩy liên tục, cả cơ thể không ngừng đổ mồ hôi, như thể cực kì sợ hãi.
"Lăng Sương đại nhân, long lực của người này đang ở giai đoạn đột phá, thực lực của hắn không tầm thường, nhất định phải mời đoàn trưởng ra mặt mới có thể giết được, mau đi mời đoàn trưởng đi ạ!"
Người phụ nữ bị cụt tay vội vàng la hét.
Nhưng Lăng Sương lại không tin, cắn răng nói: "Chúng ta đều là người bảo vệ long mạch, sao lại không thể đối phó một mình hắn kia, nếu mời đoàn trưởng tới cũng chỉ thể hiện sự kém cõi của chúng ta mà thôi!"
"Lăng Sương đại nhân...”
"Không cần nhiều lời, chờ lệnh của tôi, chém tên này trước, sau đó lột da róc xương hắn!"
Lăng Sương nổi giận gầm lên, tỏa ra long uy chém về phía Lâm Chính...
Chương 5143: Đàn thương long
Dưới sự kiên trì của Lăng Sương, mọi người đành phải liều chết xông lên.
Người phụ nữ cụt tay đã chứng kiến năng lực của Lâm Chính, không dám liều mạng
Huống chi cô ta đang ở trong trạng thái không tốt, cũng không muốn tiến lên.
Suy nghĩ một phen, người phụ nữ bị cụt tay lặng lẽ lui về sau, lo chạy thoát thân thẳng một đường.
Đám người Lăng Sương cũng không để ý tới cô ta, bọn họ như phát điên lao về phía trước đòi giết.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã hoàn toàn nổi giận.
Đôi mắt đỏ ngầu, mái tóc trắng bay lượn, long lực nhảy múa xung quanh dường như đã biến thành thần long, xoay quanh anh điên cuồng.
Sau khi tiếp cận người bảo vệ long mạch, long lực trong nháy mắt bùng nổ.
Chớp mắt, hơn mười người bảo vệ long mạch đã nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Trước mặt họ, một cơn sóng lớn dài hàng chục mét và rộng hàng chục mét xuất hiện.
Mà làn sóng lớn này rõ ràng hình thành từ long lực!
Một làn sóng lớn như vậy... Dự trữ long lực dày bao nhiêu mới có thể tạo ra được kia chứ?
"Không thể nào?"
"Đây… đây là năng lực của hắn sao?"
"Không thể tin được…”
Âm thanh run rẩy toát ra từ miệng đám người.
“Phòng ngự!”
Lăng Sương khôi phục tinh thần, điên cuồng hô to.
Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng phát động long lực bao lấy cơ thể.
Nhưng cho dù như thế, khi long lực đánh tới vẫn thổi bay đám người Lăng Sương.
Hơn mười người bảo vệ long mạch lần lượt ngã xuống đất, trông thê thảm vô cùng.
“Khốn kiếp!”
Lăng Sương xoay người nhảy lên, cầm roi vung về phía Lâm Chính.
Gừ!
Một con giao long dài hơn mười mét hình thành từ long lực xông về phía Lâm Chính.
Khí thế giao long hung mãnh, không ngừng gầm thét, long lực bay lên không trung chấn động hư không.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, đâm ngược chuôi kiếm của Tuyệt Thế Tà Kiếm xuống đất.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Một tiếng gầm của rồng càng thêm đinh tai nhức óc truyền ra từ dưới lòng đất.
Sau đó, mắt đất nứt ra, lớp bùn cuồn cuộn chạy theo các vết nứt khủng khiếp.
Sau khi các vết nứt hình thành, những con thương long khủng bố dài khoảng trăm mét lao ra khỏi mặt đất, bay lên không trung.
Tất cả đều được Lâm Chính dùng long lực ngưng tụ mà thành.
Ước chừng hơn hai mươi con.
Những con thương long nhảy múa gần như phá nát bầu trời mênh mông.
Con giao long mà Lăng Sương thả ra bị bầy rồng đánh nát, biến mất không thấy đâu.
Lăng Sương cầm trường kiếm trong tay, ngơ ngác nhìn bầy rồng khủng bố trên không trung, cả người choáng váng.
"Chuyện... gì đang xảy ra thế này?"
Lăng Sương nỉ non.
Giây tiếp theo, những con thương long ùa đến.
Khí thế khủng bố khiến lòng can đảm của những người bảo vệ long mạch tan biến.
"Chạy! Chạy đi!"
"Cứu mạng!"
Mọi người nào còn dũng khí phản kháng? Quay đầu chạy thẳng.
Lăng Sương vốn còn muốn phản kháng liều chết, bỗng thấy toàn bộ đồng bọn bỏ kiếm chạy trốn, trong lúc nhất thời cũng không còn sức lực, do dự rồi cũng lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng gã đã chậm chân.
Bang bang bang bang. . . .
Thương long rơi xuống đất, đập về phía Lăng Sương, sau đó nổ mạnh.
Một tiếng động mạnh phát ra từ đường chân trời.
Mặt đất rung chuyển điên cuồng.
Ngọn núi rung chuyển.
Từng vết nứt xé toạc trái đất và núi non.
Long lực khủng bố khuếch tán ra bốn phía như cơn địa chấn.
“Trốn ở phía sau đại nhân!”
Đào Thành vội vàng hô to, dẫn người nấp phía sau Lâm Chính để tránh ảnh hưởng.
Vụ nổ kéo dài khoảng một phút trước khi biến mất.
Sau khi vụ nổ kết thúc, một cảnh tượng đáng sợ cũng hiện ra mắt mọi người.
Chỉ thấy phía trước một bầu trời, đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.
Còn mấy người Lăng Sương... đã bị chia năm xẻ bảy, nằm giữa các hố sâu…
Chương 5144: Nực cười
Chân tay Lăng Sương đều bị chặt đứt, cả người nằm trên vũng máu, gã trừng lớn mắt, nhìn người đang bước về phía mình với ánh mắt khó tin.
“Đừng… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Lăng Sương dùng hết sức lực la lớn.
Nhưng lúc này cơ thể đang mang trọng thương, hơi thở của gã rất yếu ớt, e là dốc toàn bộ sức lực cũng không thể hét to hơn được nữa.
Bọt máu không ngừng phun ra từ trong miệng gã.
Lâm Chính đi tới trước mặt Lăng Sương với vẻ mặt vô cảm, nhìn cơ thể bây giờ da tróc thịt bong, sau đó chậm rãi nâng Tuyệt Thế Tà Kiếm lên.
“Dừng… dừng tay… mau dừng tay…”
Đôi mắt Lăng Sương toát lên vẻ sợ hãi, run rẩy kêu lên.
Gã không ngờ rằng mình sẽ bị người như vậy đánh bại.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao lại có long lực đáng sợ như vậy?
Nhưng tiếng la hét của Lăng Sương hoàn toàn không có tác dụng.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, tràn ngập sát khí, định vung kiếm chém xuống.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Sau đó, một luồng long lực hung ác đánh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính khẽ động, nâng cánh tay trái chặn luồng long lực kia.
Bùm!
Luồng long lực khủng bố nổ tung.
Lâm Chính lùi về phía sau hai bước.
Anh đưa mắt nhìn qua.
Có bảy tám bóng người xông ra từ bên trong.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông mặc áo bào màu vàng, đầu tóc bạc phơ.
Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất của người cấp cao.
Nhưng thứ khiến người ta chú ý chính là đôi mắt của ông ta, đôi mắt sắc vàng giống y hệt mắt rồng.
“Đoàn trưởng! Là đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng tới rồi! Thật tốt quá!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Những người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất vô cùng vui mừng, tất cả đều hô lên, nước mắt lưng tròng như tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Người đàn ông được gọi là Đoàn trưởng chăm chú nhìn hiện trường, vẻ mặt vô cùng khó coi, đương nhiên là không thể nào chấp nhận được cảnh tượng này.
“Đoàn trưởng, người đàn ông kia rất kỳ lạ, anh ta thế mà lại biết long lực, hơn nữa long lực của anh ta cũng vô cùng mạnh mẽ, chúng tôi đều không phải đối thủ của anh ta!”
Người phụ nữ cụt tay đứng ra chỉ vào Lâm Chính, nói.
“Anh ta không phải người trong Long tộc, tại sao lại có long lực?”
Đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, trầm giọng nói.
“Đây cũng là điều mà tôi thắc mắc”.
Người phụ nữ lắc đầu nói.
“Đoàn trưởng, hãy giúp chúng tôi báo thù!”
Có người tức giận hét lên.
Đoàn trưởng không nói gì, chỉ thầm đánh giá Lâm Chính, ánh mắt lộ ra một cảm giác kiêng dè.
Đương nhiên, ông ta cũng cảm nhận được luồng long lực cường bạo trên người Lâm Chính.
“Người này… không hề đơn giản, tôi phải đợi đám người Thu Ngạn trở về, dùng trận pháp mới có thể đẩy người này vào chỗ chết!”
Đoàn trưởng khàn giọng nói.
“Thu Ngạn đại nhân bây giờ đang ở đâu?”
“Nghe nói là đang đuổi giết Diệp Viêm!”
“Đuổi giết Diệp Viêm? Chuyện này là… là sao?”
Người bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cứ nghĩ cách cứu đám người Lăng Sương ra đã rồi nói sau”.
Đoàn trưởng trầm giọng nói, bước về phía trước.
“Người anh em, không biết chúng tôi đã đắc tội gì với cậu, mong cậu thả người ra, có chuyện gì thì tôi sẽ từ từ nghe cậu nói, được không?”
Đoàn trưởng hét lớn về phía Lâm Chính.
“Ông giết anh em của tôi, bây giờ lại còn bảo tôi thả người ra sao? Nực cười hết sức”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một cái.
“Giết anh em của cậu ư?”
Đoàn trưởng nhíu mày.
Chuyện giết người thì ngày nào bọn họ cũng làm.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng nếu vậy, muốn đối phương thả người ra thì e là không hề đơn giản.
Đoàn trưởng suy nghĩ một lát, định nói gì đó.
Nhưng vào lúc này.
Phụt!
Tiếng da thịt bị cắt vang lên.
Mọi người đột nhiên run rẩy, đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy kiếm của Lâm Chính đã chém đứt đầu Lăng Sương…
Chương 5145: Nửa người nửa rồng
Cơ thể Lăng Sương nặng nề rơi xuống đất, sau đó thi thể nứt toác, da thịt vỡ thành từng mảnh.
Luồng long lực khủng bố bao quanh người gã.
Luồng long lực như vô số bàn tay điên cuồng xé rách máu thịt của gã.
Đây là hủy hoại toàn bộ thi thể.
Không cho đối phương cơ hội cứu sống người này!
Toàn bộ người trong nhóm bảo vệ long mạch đứng sững sờ.
Không ai ngờ rằng, có Đoàn trưởng ở đây mà Lâm Chính lại dám ra tay?
Đây là khiêu khích!
Một sự khiêu khích trần trụi!
Trăm ngàn năm nay, chưa từng có ai dám khiêu khích người bảo vệ long mạch.
“Tên này… điên rồi sao?”
“Khốn nạn! Hắn đáng chết! Hắn thật là đáng chết!”
“Giết, người này phải giết! Nhất định phải giết chết hắn!”
Những người bảo vệ long mạch khôi phục lại tinh thần, cả đám đều giận dữ gào lên với Lâm Chính.
Đoàn trưởng cũng đã khôi phục lại tinh thần, đôi mắt rồng tràn ngập sát khí.
“Khốn khiếp, được, được lắm! Chưa từng có người nào dám giết người của tôi trước mặt tôi cả, xem ra hôm nay chúng ta không thể thương lượng được rồi!”
Đoàn trưởng lạnh lùng nói rồi lập tức đi về phía Lâm Chính.
Sát khí ngập trời như mãnh thú lao về phía anh.
“Đoàn trưởng, người này rất khó đối phó! Chúng ta vẫn nên chờ Thu Ngạn đại nhân tới rồi nói tiếp!”
Người phụ nữ cụt tay vội vàng nói.
Cô ta đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chính tàn sát khắp Long Tâm Thành.
Huống hồ mọi người hoàn toàn không có sức đánh trả trước mặt Lâm Chính, đây là điều mà Đoàn trưởng khó có thể làm được.
Bởi vậy có thể thấy rằng, thực lực của người này tuyệt đối không hề thua kém Đoàn trưởng!
“Sợ cái gì? Mặc kệ hắn là ai, hôm nay hắn chắc chắn phải chết!”
Vừa dứt lời, Đoàn trưởng lao thẳng về phía Lâm Chính.
Long lực toàn thân ông ta bắt đầu xao động, tứ chi biến thành móng rồng, những chiếc vảy rồng cũng bắt đầu mọc ra từ cánh tay và đùi.
Bộ dạng này trông cứ như nửa rồng nửa người.
Khí thế vượt xa khả năng tưởng tượng của người thường.
Vẻ mặt đám người Cầm Kiếm Nữ thay đổi, lần lượt lùi về phía sau.
Đôi mắt người phụ nữ cụt tay lại run lên, thấy mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa thì lập tức quát lên: “Các vị, mau chóng hỗ trợ Đoàn trưởng!”
Nói xong, cô ta định rút kiếm đến hỗ trợ.
“Hỗ trợ Đoàn trưởng ư? Có cần thiết không?”
“Thực lực của Đoàn trưởng mà cô còn không biết à? Đối phó với loại người này chắc chắn dư sức!”
“Đừng ầm ĩ nữa!”
Mọi người lạnh lùng nói, cũng không định ra tay.
Dù sao đối với Đoàn trưởng mà nói thì đây cũng là một loại sỉ nhục.
“Các người…!”
Người phụ nữ cụt tay nghiến chặt răng, cũng lười phản ứng mọi người mà lao về phía Lâm Chính.
“Giao Long Ngâm!”
Chỉ nghe thấy Đoàn trưởng gào lên với một âm thanh rất độc đáo.
Âm thanh này được tạo ra hoàn toàn từ cấu trúc của long lực, những người nghe được chỉ cảm thấy khí mạch trong cơ thể run lên cuồn cuộn không ngừng, khí huyết tuôn trào, dường như lúc nào cũng có thể vỡ tan mà chết.
Đám người Đào Thành cũng vô cùng đau đớn, liên tục rút lui, không dám tới gần nửa bước.
Nhưng Lâm Chính lại rất thờ ơ, cứ để cho Đoàn trưởng xông tới.
Tiếng gầm của rồng hoàn toàn bao trùm và lay động long lực của anh.
Mặt đất xung quanh nổ tung, thế lực to lớn.
Đôi mắt Đoàn trưởng run lên.
Thấy Long Ngâm của mình lại không có tác dụng với Lâm Chính, Đoàn trưởng lập tức giơ móng rồng lên, từ trên trời lao xuống đánh thẳng vào Lâm Chính.
Bùm!
Sức mạnh khủng bố của móng vuốt như muốn xé rách hư không.
Sự áp lực vô tận phun ra từ hai bộ móng vuốt.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Nền đất dưới chân Lâm Chính liên tục chìm xuống, tất cả những viên đá nhỏ đều bị nghiền nát thành bột mịn.
Lâm Chính giơ Tuyệt Thế Tà Kiếm lên chặn bộ móng vuốt đang lao tới.
Rầm!
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên.
Một đám mây hình nấm đáng sợ lập tức bốc lên.
Cát bay đá vụn như tận thế.
Làn sóng xung kích đáng sợ giải phóng ra khắp bốn phía, phá hủy tất cả mọi thứ.
Giờ phút này, sức mạnh hủy diệt đã tràn ngập khắp cả đất trời…
Bình luận facebook