• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (125 Viewers)

  • Chương 5146-5150

Chương 5146: Thề không bỏ qua

“Ầm ầm…”

Từng luồng sức mạnh cuồng bạo tác động vào nhau, chiến ý che lấp bầu trời, vô cùng điên cuồng. Vào thời khắc này, vô số sát ý hòa vào nhau.

Khí lưu ở tứ phía còn đáng sợ hơn cả lưỡi đao.

Long lực vô tận mạnh mẽ va đập vào nhau.

Hai móng vuốt rồng của Đoàn trưởng gắt gao tấn công Lâm Chính, rồi xé toạc ra.

Nhưng chẳng thấm vào đâu.

Ông ta phát hiện tên nhãi trước mặt nhìn có vẻ tuổi còn trẻ lại không hề có danh tiếng gì, mà trong cơ thể dường như lại có một nguồn long lực vô tận.

Cho dù ông ta có sử dụng bao nhiêu sức mạnh hay tấn công như thế nào, cũng đều không thể lay chuyển anh được dù chỉ một chút.

“Sao có thể chứ?”

“Cái tên kia thế mà lại chặn được một đòn tấn công toàn lực của Đoàn trưởng sao?”

Đám người bảo vệ long mạch đều sửng sốt.

Thực ra vào giây phút Đoàn trưởng ra tay ấy, bọn họ đã nhận ra có điều gì đó không ổn rồi.

Vì khi Đoàn trưởng vừa ra tay đã dốc hết toàn lực.

Rất rõ ràng là do Đoàn trưởng biết đối phương không hề dễ đối phó.

Nhưng cho dù đã dốc toàn lực nhưng cũng không thể chiếm được một chút lợi thế nào…

Đây là việc mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp!

“Giết!”

Lúc này, cô gái cụt tay đã lao đến bên cạnh Lâm Chính.

Cho dù luồng long lực vô vùng khủng bố ở khắp xung quanh khiến cô ta hành động rất khó khăn.

Nhưng để giết được người này, cô ta vẫn cố gắng dùng hết tất cả sức lực.

Bây giờ là thời cơ tốt nhất.

Người này đang bị Đoàn trưởng kìm hãm, tất nhiên phải dùng toàn lực mới chống lại được Đoàn trưởng. Một kiếm này, cho dù không lấy được mạng của Lâm Chính thì nhất định cũng có thể khiến anh bị thương nặng!

Cô gái bị cụt tay ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt kiên quyết, thân kiếm bị long lực ảnh hưởng đến mức rung chuyển dữ dội, nhưng cô ta vẫn đưa nó đến gần vùng ngực của Lâm Chính.

Tuy nhiên, vào ngay tại giây phút thanh kiếm sắp đâm xuyên qua ngực đó thì Lâm Chính đột nhiên hơi quay đầu lại, nhìn về phía cô gái.

Chỉ nhìn một cái như vậy thôi, đã khiến cho lông tóc toàn thân cô gái đều dựng đứng lên.

Một cảm giác ớn lạnh và sợ hãi tột độ dâng lên.

Dưới sự dao động cảm xúc này, bàn tay cầm kiếm của cô ta trở nên mềm nhũn.

Chính vào lúc cô gái cụt tay không chú ý, Lâm Chính đột nhiên giơ tay trái lên, nắm lấy thanh kiếm đó.

“Không ổn!”

Cô gái bỗng chốc tỉnh ngộ, nhanh chóng bình tĩnh lại rồi lập tức rút kiếm về.

Nhưng một giây sau.

Keng!

Thanh trường kiếm đó cứ như vậy mà bị Lâm Chính bẻ gãy.

Tiếp đó, Lâm Chính khẽ vung tay, thanh kiếm gãy bay đi như một viên đạn, đâm xuyên qua bụng cô gái.

Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi nặng nề ngã xuống đất.

“A!”

Miệng cô ta phun đầy máu, sau khi ngã xuống đất, cô ta đau đớn đến mức khó mà đứng dậy để chiến đấu được tiếp.

Giải quyết xong cô gái đó, Lâm Chính rút tay trái về, đánh mạnh về tên Đoàn trưởng trước mặt.

Lần này, Lâm Chính có vẻ cũng dùng toàn lực để đánh.

Sắc mặt Đoàn trưởng đại biến, lập tức cắn chặt khớp hàm, không dám thả lỏng.

Rồi ngay sau đó.

Ầm!

Một sức mạnh cuộn trào mãnh liệt, khí thế như dời non lấp biển ập tới.

Dưới sự công kích của cỗ sức mạnh này, Đoàn trưởng cực kỳ khó khăn giữ vững cơ thể, cứ như vậy mà bị sức mạnh này đẩy đi. Cả người liên tục lùi về phía sau mấy chục bước, mỗi bước đều để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.

Lúc dừng lại, một thân long lực của ông ta hoàn toàn bị xáo trộn, ngực ông ta suýt nữa thì ngừng thở.

“A!”

Những người bảo vệ long mạch còn lại hoàn toàn chết lặng. Lần này không dám ngồi một bên nhìn nữa, toàn bộ đều xong đến bảo vệ bên cạnh Đoàn trưởng.

Cô gái cụt tay cũng được cứu về.

Thấy cô gái bị cụt tay thê thảm như vậy, tất cả đều không dám tin vào mắt mình.

Hai đánh một, vậy mà vẫn còn chịu tổn hại lớn như vậy.

“Tên này, rốt cuộc là ai?”

Có người thì thầm lẩm bẩm.

“Mặc kệ hắn là ai, hôm nay hắn nhất định phải chết!”

Đoàn trưởng nghiến chặt răng, gầm lên: “Tất cả theo tôi cùng lên, hôm nay không giết được tên này, thề không bỏ cuộc!”
Chương 5147: Thương long xuất hiện

Những người bảo vệ long mạch đồng loạt xông lên, mưu đồ muốn dựa vào ưu thế số đông để dồn ép Lâm Chính.

Lần này Đoàn trưởng cũng không làm việc quá khả năng.

Đòn đánh vừa nãy của Lâm Chính đã khiến trong lòng ông ta tràn đầy sự kiêng dè.

Người này không dễ đối phó!

“Thường Khúc! Cậu dẫn người tấn công phía bên trái, Lưu Hạc! Cậu dẫn người tấn công phía bên phải! Triển Phong! Cậu dẫn người dùng long lực từ phía xa bắn phá, chặn lại các chiêu thức của hắn ta! Tôi sẽ chặn ở chính diện! Bao vây hắn từ bốn phía! Khiến cho hắn ta khó mà phòng thủ!”

Đoàn trưởng hét lớn lên, nhanh chóng phân công nhiệm vụ tác chiến.

Tất cả giống như được tiêm chất kích thích, đồng loạt tiến lên bắt đầu hành động.

Trong nháy mắt lượt công kích như che trời rợp đất đều hướng về Lâm Chính, ầm ầm kéo đến.

Anh bị chìm ngập trong vụ nổ dữ dội đó.

“Không ổn! Anh Lâm đang gặp nguy hiểm!”

Khuôn mặt nhỏ của Cầm Kiếm Nữ bắt đầu lo lắng, lập tức rút kiếm định tiến lên giúp đỡ.

Mị Mộng ở bên cạnh vội vàng kéo cô ta lại.

“Tình Nhi, đừng hấp tấp! Trận chiến cấp độ này, không phải là trận chiến mà chúng ta có thể can thiệp vào được!”

Mị Mộng trầm giọng nói.

“Nhưng mà…”

Cầm Kiếm Nữ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lập tức bị Mị Mộng ngắt lời.

“Tình Nhi, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng khoảng cách giữa sức mạnh phi thăng của chúng ta và long lực thực sự quá lớn. Trừ khi có một ai đó cấp độ Võ Thần ra tay thì mới có thể nhúng tay vào được. Nhưng tôi và cô đều không phải là Võ Thần, qua đó cũng chỉ gây thêm phiền phức cho anh Lâm. Đến lúc đó anh ấy còn phải phân tâm để bảo vệ cho chúng ta nữa. Cô cảm thấy như vậy có hợp lý không?”

Mị Mộng bình tĩnh phân tích.

Cầm Kiếm Nữ lắng nghe, cũng chỉ đành từ bỏ. Nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt nhỏ ngày lúc càng sâu.

Thật ra, không chỉ cô ta mà tất cả những người khác cũng vậy.

“Người anh em…”

Lang Gia đã mặc mấy bộ quần áo cũng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính đang chiến đấu kịch liệt trong đám người. Nắm chặt tay muốn lao tới, nhưng lại không còn chút sức lực nào.

Ầm ầm ầm…

Một chuỗi oanh tạc kết thúc, bụi mù cũng dần dần tan đi.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong làn bụi, như thể đang mong đợi một điều gì đó.

“Chết rồi sao?”

“Chắc chắn là vậy rồi, đối mặt với lượt công kích như vậy, tên đó làm sao còn có thể sống sót được?”

“Hừ, có thể khiến chúng ta đuổi giết như vậy, người này coi như chết cũng có ý nghĩa!”

Một vài tên chế giễu nói.

Nhưng Đoàn trưởng lại cảm thấy có gì không đúng, thấp giọng hét lên: “Không, hắn chưa chết!”

“Cái gì?”

Tất cả lập tức nhìn về làn sương mù dày đặc.

Ầm!

Đột nhiên, một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc phát ra từ trong màn sương mù ấy.

Theo đó một con thương long to lớn sinh động như thật bay vút lên, lao thẳng về Đoàn trưởng.

Đoàn trưởng sửng sốt.

Tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Vì con thương long lao ra từ trong mà sương mù đó không phải do khí hóa mà thành mà là một con thương long bằng xương bằng thịt!

Râu thương long, móng vuốt thương long, mắt thương long, vảy thương long, sừng thương long,… tất cả đều có.

Đơn giản chính là một con rồng thần sống!

“Cái này không thể nào…”

Đoàn trưởng lẩm bẩm.

Ầm!

Thương long đáng sợ đó mạnh mẽ tấn công đến.

Đoàn trưởng vội vàng giơ hai tay lên, đánh vào đầu của thương long.

Nhưng khí thế của đối phương quá khủng khiếp.

Cho dù ông ta lúc này dùng hết sức lực kể từ khi còn bú sữa thì cũng không thể nào đối chọi lại được.

Ầm!

Tiếng nổ tung vang lên.

Sau đó cơ thể của Đoàn trưởng giống như một vệt sao băng từ trên trời rơi xuống, bay lên trên không trung.

Rầm!

Cơ thể ông ta rơi xuống, mặt đất lõm xuống, vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thân xác của Đoàn trưởng đập mạnh trên nền đất cứng tạo thành một cái hố lớn.

Những người bảo vệ long mạch khác toàn bộ đều hóa đá.

Thế mà lại xuất hiện cảnh tượng khiến bọn họ còn sốc hơn.

Nhưng sau khi đánh bay Đoàn trưởng, con thương long lập tức dừng lại.

Vào khoảnh khắc nó dừng lại, thương long biến mất mà thay vào đó là một thân hình cao thẳng.

Bất ngờ lại là Lâm Chính!

Thì ra con thương long sống động đó… là do Lâm Chính dùng long lực hóa thành.

Nhưng để biến hóa ra con thương long sống động như vậy, thì phải cần nguồn long lực cường đại như thế nào chứ?

Mọi người đều âm thầm nuốt nước bọt, tim đã nhảy lên tận cổ họng…
Chương 5148: Tìm cách khác

Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Lâm Chính, trong lòng đám người bảo vệ Long tộc đều run sợ, da đầu tê dại.

“Rốt cuộc thực lực của người này là gì? Tại sao long lực của ông ta lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ… ông ta đã hấp thụ một đoạn sức mạnh long mạch hoàn chỉnh?”

Một người bảo vệ Long tộc run giọng hô.

“Không có khả năng!”

Đoàn trưởng gian nan đứng dậy, thấp giọng gào rống: “Tuyệt đối không có khả năng… Trong truyền thừa ngàn năm của người Long tộc, đến nay chưa xuất hiện người nào có thể hấp thụ cả một long mạch, sao ông ta có thể làm được? Chuyện người Long tộc không làm được, tộc khác càng không thể làm được!”

Đoàn trưởng là một người cực kì tự phụ, ông ta cũng thấy kiêu ngạo vì thân phận của bản thân mình.

Ông ta tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào ưu tú hơn người bảo vệ Long tộc được tồn tại.

“Đoàn trưởng, chúng ta đấu với người này e rằng sẽ rất khó, hay là trước mắt cứ phòng thủ, đợi mấy người Thu Ngạn đại nhân tới, chúng ta sẽ liên thủ tấn công, chắc chắn người này sẽ thua!”

Một người nói.

Nhưng lúc này Đoàn trưởng hoàn toàn không nghe lọt tai.

“Trăm ngàn năm nay, người bảo vệ Long tộc sao có thể để người khác đánh tới đánh lui, sao có thể sợ người khác? Không lùi! Tôi nói rồi, hôm nay không giết được người này, tôi thề không bỏ qua!”

Nói xong, Đoàn trưởng lại rống giận, long lực trên cơ thể càng mênh mông, những mảnh vảy rồng bao trùm người ông ta từ trên xuống dưới, bộ dạng càng thêm dữ tợn, càng khủng bố hơn.

Mọi người thấy thế, biết không khuyên được Đoàn trưởng, chỉ đành căng da đầu chém về phía Lâm Chính.

“Xông lên!”

Lâm Chính hừ lạnh, ý chí chiến đấu làn tràn, cơ thể nhảy vọt, cách không khí chém kiếm về phía người xông tới.

Leng keng!

Long lực bám vào cây kiếm bắn ra một dòng kiếm khí khủng bố.

Nhưng khi kiếm khí kia sắp tới gần người bảo vệ Long tộc, đột nhiên biến thành một móng vuốt rồng, hung hăng xé nát.

“A?”

Người kia hoảng hốt, vội vàng né tránh, nhưng không còn kịp nữa.

Rầm rầm!

Bị kiếm khí xé nát ngay tại chỗ.

Máu tươi trong nội tạng bắn tung tóe ra ngoài không khí.

“Thiên Long Kích!”

Hai mắt Đoàn trưởng đỏ ngầu, rít gào một tiếng, long lực quanh thân hóa thành một đầu rồng màu vàng, đâm về phía Lâm Chính một cách tàn nhẫn.

Lúc tới gần hơn, đầu rồng há to miệng, cắn về phía này.

Lâm Chính đặt ngang kiếm để ngăn cản.

Rầm!

Long lực ghê gớm khiến thân Tuyệt Thế Tà Kiếm rung chuyển, thân thể của Lâm Chính cũng run rẩy điên cuồng không ngừng, lui về phía sau rất nhiều.

Xem ra uy lực khi Đoàn trưởng muốn liều chết một trận bộc phát ra, đúng là mạnh mẽ tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.

"Cơ hội tốt!"

"Mọi người cùng xông lên!"

Đám người bảo vệ Long tộc khác thấy công kích của Đoàn trưởng có hiệu quả, lập tức xông lên bao vây!

"Cửu Nhai Thiểm!"

"Tường Long Trảm!"

"Thiên Địa Du Long Phá!"



Một cú công kích hung ác vọt tới.

Lâm Chính nhanh chóng tránh khỏi Đoàn trưởng, vội vàng ngăn cản.

Nhưng Đoàn trưởng đánh tới điên cuồng, không cho Lâm Chính một cơ hội thở dốc nào.

"Không hay rồi! Nếu tiếp tục như vậy, long lực của anh Lâm sẽ hao hết!"

Sắc mặt Mị Mộng thay đổi, thất thanh hô.

"Mặc dù thực lực của Lâm đại nhân mạnh hơn bọn họ, nhưng chung quy chỉ có một người, chỉ trách chúng ta quá vô dụng!"

Ngự Bích Hồng cắn chặt hàm răng, phẫn hận khẽ nói.

"Mặc kệ đi, cho dù đánh không lại, cũng không thể đứng một bên trơ mắt nhìn được, nếu sư phụ thua, chúng ta cũng khó thoát chết, lên đi! Liều mạng với bọn họ!"

Thương Lan Phúc rút kiếm ra, vẻ mặt quyết tuyệt quát.

"Được! Cùng xông lên!"

Ngự Bích Hồng cũng hô: "Cùng lắm thì chết thôi!"

Ý chí chiến đấu của mọi người dâng cao, ngo ngoe rục rịch.

Nhưng lúc này Đào Thành lại mở miệng nói: "So với chuyện chịu chết vô ích, thà tìm cách khác!"

"Cách khác ư?"

Mọi người căm giận liếc mắt nhìn sang...
Chương 5149: Không có lựa chọn khác

"Quản lí Đào, nếu ông có kế hay, thì nói nhanh lên đi”.

Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.

Mọi người cũng thúc giục.

Cục diện như vậy, hoàn toàn không kéo dài thêm được.

Đào Thành cũng biết là tình hình khẩn cấp, mắt ông ta nhìn mọi người chém giết, lập tức trầm giọng nói: "Chuyện tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể khiến đám người bảo vệ Long tộc đó phân tâm, khiến bọn họ không thể quan tâm tới cậu Lâm! Cho cậu Lâm không gian để phản kích”.

"Vậy làm thế này để phân tâm của bọn họ? Dời sự chú ý của bọn họ?"

Thương Lan Phúc vội vàng hỏi.

Môi dưới của Đào Thành ngập ngừng, có vẻ do dự.

Nhưng hình như Mị Mộng đã đoàn ra điều gì đó, khàn giọng nói: "Không phải ông muốn chúng ta bỏ qua những người này, tiến vào Nhất Tuyến Thiên đấy chứ?"

Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi khiếp sợ, da đầu tê dại!

"Tiến… Tiến vào Nhất Tuyến Thiên?"

"Bên trong là hang ổ của đám người này đấy…"

"Nếu chúng ta đi vào, vẫn sống để đi ra được sao?"

Mấy người Tửu Ngọc âm thầm líu lưỡi, cũng không dám tin vào kế hoạch của Đào Thành.

Đào Thành thở dài: "Vẫn là cô Mị Mộng thông minh, đúng thế, tôi thật sự có dự định này!"

"Nếu bên trong vẫn có người bảo vệ long mạch, chỉ sợ toàn bộ chúng ta sẽ bị tiêu diệt!"

Ngự Bích Hồng khàn giọng nói.

"Yên tâm đi, bên trong có người hay không, khi chúng ta tiến vào Nhất Tuyến Thiên, nhưng kẻ đó sẽ nói cho chúng ta biết”.

Đào Thành lắc đầu nói: "Nếu bên trong có người, chắc chắn những kẻ đó sẽ không quan tâm tới chúng ta, chỉ tiếp tục bao vây tấn công Lâm đại nhân, cho nên chúng ta phải lập tức từ bỏ việc tiến vào Nhất Tuyến Thiên, tránh đi chịu chết! Nếu bên trong không có ai, chắc chắn bọn họ sẽ nổi điên đi ngăn cản chúng ta, chung quy thì trong đó là hang ổ của bọn họ, chắc chắn sẽ có bảo bối quý giá mà bọn họ vất vả lắm mới có được, đồ vật bọn họ cho rằng cực kì quan trọng, chắc chắn sẽ không muốn cho chúng ta vào trong hủy diệt mọi thứ!"

Đào Thành nói.

Mọi người nghe xong, vội vàng gật đầu.

"Có lý!"

"Nếu đã như vậy, chúng ta hành động nhanh lên đi!"

"Cược lớn một phen!"

Mọi người xoa tay.

Nhưng Mị Mộng lại lên tiếng: "Đây đúng là một canh bạc khổng lồ!"

Cả đám người phấn khích đều run lên, dồn dập nhìn về phía cô ta.

"Thật ra theo như lời quản lí Đào nói thì những cái này cũng chỉ là khả năng xác suất, có lẽ dù bên trong còn người, nhưng kẻ bảo vệ long mạch đó vẫn sẽ ra tay với chúng ta! Nếu thế, chúng ta đều chết trong đó”.

Mị Mộng khàn giọng nói.

"Bên trong có người thì bọn họ còn quan tâm đến chúng ta sao?”

Tửu Ngọc sửng sốt, vội vàng hỏi.

"Trong mắt bọn họ, chúng ta không khác gì những con kiến trên mặt đất, có thể không quan tâm tới, nhưng có ai thích con kiến bò lên giường của mình à?"

Mị Mộng lắc đầu nói.

Tửu Ngọc cứng họng.

"Cô Mị Mộng nói không sai, trước khi làm việc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta không được lựa chọn, nếu cậu Lâm thua, những người này cũng không bỏ qua cho chúng ta, thế nên trừ cách xông lên ra, sẽ không còn lựa chọn nào khác!"

Đào Thành rút cây đao nhỏ tinh xảo ở một bên hông ra, nghiêm túc gầm nhẹ: "Mọi người, xông lên đi!"

"Được!"

Mọi người gật đầu, biết không còn đường lùi, ai nấy đều sử dụng đan dược tốt nhất của mình, dùng châm bạc tăng sức mạnh cho cơ thể.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Đào Thành, tất cả mọi người đều chạy đến lối vào của Nhất Tuyến Thiên.

Cuộc chiến bên này vẫn đang tiếp tục.

Đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, liên tục điều động long lực, đè về phía này, không cho Lâm Chính một cơ hội thở dốc nào.

Những đồng bọn bên cạnh cũng vậy.

Nhưng vào lúc này, khóe mắt của một đồng bọn chú ý tới đám người Đào Thành, lập tức hô lớn: "Đoàn trưởng, không hay rồi, bọn chúng muốn vào trong!"

"Cái gì?"

Sắc mặt của Đoàn trưởng thay đổi.
Chương 5150: Long Độc Công

Đám người Đào Thành xông vào cửa cốc, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác còn không quên hét lên với đám người bảo vệ long mạch.

Bọn họ lập tức bị thu hút sự chú ý.

“Một người đi giết sạch bọn họ đi!”.

Đoàn trưởng phẫn nộ gào lên.

“Tôi đi!”.

Một người đàn ông tóc bạc rời đi, rút kiếm xông tới Nhất Tuyến Thiên.

Nhưng giây sau, Lâm Chính đột nhiên bùng phát, xông ra khỏi đám đông.

Thân xác anh trở nên vô cùng dày nặng, giống như bò tót đâm bay người trước mặt.

Đòn tấn công của bọn họ đánh lên người anh giống như đánh vào tấm thép.

Lâm Chính giữ chân người đàn ông nhảy vọt lên chuẩn bị xông về phía cửa cốc đó kéo về, sau đó đâm một kiếm xuyên cổ họng gã.

Người đó không ngờ Lâm Chính có thể thoát khỏi vòng vây nhanh như vậy, vội vàng giãy giụa, nhưng đã không kịp nữa.

Phụt!

Mũi kiếm đâm xuyên cổ họng gã.

Người đó há miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng Lâm Chính không cho gã cơ hội sống sót.

Soạt!

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên, đầu và cổ người đàn ông đứt lìa, máu phun như suối, bắn lên toàn thân Lâm Chính.

“Tôi giết cậu!”.

Hai mắt Đoàn trưởng đỏ lên, điên cuồng nhào tới, long lực như nước sôi rót lên người Lâm Chính.

Nhưng so về thù hận và phẫn nộ thì Lâm Chính còn hơn ông ta.

Nghĩ đến đám người Huyền Thông chết thảm, anh không thể khống chế được.

“Giết tôi? Các người cũng xứng?”.

Lâm Chính gào lên, long lực trên người giống như nước sông cuồn cuộn, lan ra theo hai cánh tay anh.

Giờ phút này, anh hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, chỉ nhắm một người mà đánh.

Long lực tuôn trào, giống như những con sóng ập tới.

Hễ là người đến gần Lâm Chính đều bị long lực đánh cho da thịt nứt ra, khí tức tan rã.

“Long lực của hắn… quá dày!”.

“Chỉ sợ trong thời gian ngắn chúng ta không giết được hắn!”.

“Đoàn trưởng, những người đó vào trong rồi, nếu chúng ta không chặn lại, e là bọn họ sẽ phá hoại đại trận!”.

Một người sốt ruột nói với Đoàn trưởng.

Đoàn trưởng nhìn chằm chằm hướng Nhất Tuyến Thiên, sau đó nghiến răng, đích thân xông tới Nhất Tuyến Thiên.

Nhưng hành động đó của ông ta lại để lộ sơ hở trước Lâm Chính!

Lâm Chính nắm bắt cơ hội, chém một kiếm về phía ông ta.

Đoàn trưởng mau chóng tránh né, nhưng tránh được kiếm này thì nắm đấm của Lâm Chính cũng đã đánh tới.

Ầm!

Nắm đấm của anh đánh mạnh vào ngực Đoàn trưởng.

Đòn đánh dữ dội khiến Đoàn trưởng nôn ra máu, bay ngược ra sau.

Ông ta còn chưa bay xa được mấy mét, Lâm Chính lại nhảy lên theo, hai tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đâm về phía tim Đoàn trưởng.

Đoàn trưởng biến sắc, vội vàng đưa tay ấn vào ngực mình, sau đó dịch chuyển.

Ầm!

Tuyệt Thế Tà Kiếm xuyên qua ngực của Đoàn trưởng.

Lâm Chính nhíu mày.

“Dịch chuyển tim?”.

Hóa ra trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đoàn trưởng miễn cưỡng di chuyển tim tránh kiếm đó.

“Long Độc Công!”.

Đoàn trưởng gào lên đánh ra một chưởng. Chưởng đó dâng tràn độc lực huyền diệu đánh về phía ngực Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ, nắm lấy kiếm xoáy vào trong cơ thể Đoàn trưởng, không ngừng truyền long lực.

Long lực điên cuồng tiết ra…

Ục!

Ục!

Ục…

Trong nháy mắt, cơ thể của Đoàn trưởng bị long lực của Lâm Chính lấp đầy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom