-
Chương 4996-5000
Chương 4996: Không thua kém gì ông
Mọi người nhìn vào trong lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần.
Xung quanh yên tĩnh đến dọa người, trừ tiếng luồng không khí ra thì không còn tiếng gì khác.
Lâm Chính ngồi xổm trong tà khí thở dốc, nhìn dáng vẻ anh dường như không còn sức chiến đấu tiếp nữa.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên vung tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều cây Hồng Mông Long Châm bay ra, lượn vòng xung quanh người anh.
“Anh ta dùng châm rồi!”.
“Thế nào? Anh ta còn định chữa trị cho mình?”.
“Nực cười, châm của bố đâu dễ loại bỏ như vậy? Giờ này mạng của anh ta đã bị tước đoạt, anh ta chỉ còn lại một hơi thở mà thôi!”.
Đám người Ám Minh Nguyệt cười giễu.
Diệp Viêm nhìn châm bạc không ngừng xoay quanh Lâm Chính, nhíu mày.
Số châm bạc này hắn đã từng thấy Lâm Chính sử dụng khi giao đấu ở Long Cung, nhưng cũng giống bây giờ, vì tà khí che phủ nên không nhìn thấy rõ.
Lâm Chính đưa tay ra, gian nan ấn vào đồng hồ đeo trên tay.
Màn hình trên đồng hồ nhanh chóng lóe sáng, sau đó một hình người xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lâm Chính nhìn hình vẽ một lúc, sau đó sử dụng Long Châm đâm vào cơ thể.
Vù!
Vù!
Vù…
Khi châm bạc đâm xuống, cơ thể của Lâm Chính cũng dần dần hồi phục.
Lúc nãy anh còn không thể đứng dậy, lúc này đã vững vàng ngồi thẳng.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày: “Cậu chữa trị trước mặt tôi, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu cơ hội để chữa trị sao?”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần lại ra tay, chuẩn bị kết liễu Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Ông vẫn nên quan tâm bản thân mình đi, đừng nói ông thật sự cho rằng ông thắng rồi chứ?”.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần sửng sốt, nhưng không bị lời nói này làm ảnh hưởng, sức mạnh phi thăng dày dặn hội tụ ở lòng bàn tay, tiếp tục đánh về phía Lâm Chính.
Ầm ầm!
Sức mạnh giống như sấm sét sắp sửa tuôn ra từ lòng bàn tay.
Đúng lúc đó, Ám Thiên Võ Thần run rẩy cả người, sức mạnh hội tụ nơi lòng bàn tay biến mất.
Người người kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng.
Phụt!
Ám Thiên Võ Thần đột nhiên nôn ra máu, lùi về sau hai bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Cái gì?”.
Người ở xung quanh ngạc nhiên.
“Bố!”.
Nụ cười của Ám Minh Nguyệt cứng đờ, vội vàng hô gọi.
“Võ Thần đại nhân!”.
“Ông không sao chứ?”.
“Chuyện này là sao?”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Bọn họ mở to mắt, không dám tin.
Ám Thiên Võ Thần bắt đầu ho dữ dội, cả cơ thể mất khống chế không ngừng run lên, hơn nữa vừa ho vừa khạc ra đờm lẫn máu.
Nhìn trạng thái của Ám Thiên Võ Thần, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Chẳng lẽ là tên nhóc đó gây ra?”.
Thương Lan Võ Thần ngạc nhiên lên tiếng.
Diệp Viêm ở bên này dường như chú ý đến gì đó, không xem tiếp nữa mà lao vọt tới, xông vào trong lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần. Hắn đưa tay rút cây châm khí đen nhánh ở phía sau gáy Ám Thiên Võ Thần.
Lúc đó, Ám Thiên Võ Thần mới dừng ho.
Ông ta vừa thở vừa nhìn châm khí trong tay Diệp Viêm, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đây là… châm mà kẻ kia phóng ra?”.
“Không sai!”.
Diệp Viêm nói.
“Sao lại như vậy? Khí lực của cậu ta đã bị tôi chặn, sao cậu ta vẫn có thể lặng lẽ dùng châm lên người tôi?".
Ám Thiên Võ Thần kinh hãi, không dám tin.
“Ám Thiên đại nhân, dù ông có tin hay không, e là thuật y võ của người này… không thua kém gì ông”.
Diệp Viêm nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Chương 4997: Hợp tác
Ám Thiên Võ Thần không tự phụ như Thái Thiên Võ Thần, ông ta tự kiêu nhưng không phải cái gì cũng không nghe lọt.
Huống hồ, biểu hiện của Lâm Chính quả thật khiến người ta kinh ngạc.
“Y thuật người này đáng sợ như vậy, hơn nữa còn trẻ tuổi, chỉ sợ thiên phú của hắn không thua kém gì ông”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Người này không diệt trừ, e rằng sau này sẽ thành đại họa! Hôm nay không thể tha cho cậu ta được”.
Nghe được lời này, Diệp Viêm gật đầu: “Vậy tôi đề nghị ông và tôi hợp tác giết chết kẻ này”.
“Hợp tác?”.
Ám Thiên Võ Thần sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Tôi là Võ Thần, giết một thằng nhóc còn cần hợp tác với người khác hay sao?”.
Nếu chuyện này truyền ra, danh tiếng của Võ Thần chắc chắn sẽ không giữ nổi.
“Ám Thiên đại nhân, tôi đã nói ông không đối phó được người này! Chuyện vừa rồi còn không đủ sức thuyết phục hay sao?”.
Diệp Viêm nói.
Ám Thiên Võ Thần im lặng.
Một lúc sau, ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng quát: “Thôi được, giết chết người này trước rồi tính sau”.
“Được!”.
Diệp Viêm gật đầu, rút Kiếm Bạch Cốt ra, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đã đứng dậy.
Nhìn trạng thái của anh dường như châm bạc mà Ám Thiên Võ Thần sử dụng đều không có hiệu quả, cả người anh đã hồi phục như không có chuyện gì.
Ám Thiên Võ Thần thấy vậy càng tin lời của Diệp Viêm.
“Khốn nạn, ỷ đông hiếp ít sao?”.
Lang Gia phẫn nộ, lập tức xông vào lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị sức mạnh của tà khí đáng sợ đánh bay.
“Anh!”.
Đám người Huyền Thông vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy.
“Anh, chúng ta khó mà xông qua được tà khí này, dù có vào trong cũng không giúp gì được cho cậu ấy”.
Huyền Thông nói.
Lang Gia không cam tâm, nhưng cũng không nói gì.
Trận chiến đẳng cấp này, bọn họ chỉ xứng được đứng xem.
“Mấy người còn không vào trong giúp đỡ bố tôi?”.
Ám Minh Nguyệt thấy Diệp Viêm đã vào trong, biết giờ này không thể để ý đến mặt mũi đạo nghĩa gì đó nữa, lập tức ra lệnh cho tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả xông về phía lĩnh vực.
“Đừng hòng đi!”.
Lang Gia vốn nhịn một bụng tức, thấy bọn họ muốn vào trong thì cầm đao xông lên, chặn đám người đó lại.
“Muốn chết!”.
Ám Minh Nguyệt tức giận, dẫn người chiến đấu với nhóm Lang Gia, Huyền Thông.
“Ám Thiên đại nhân, đừng lãng phí thời gian nữa, giết!”.
Diệp Viêm hét lên, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía Lâm Chính.
Ám Thiên Võ Thần cũng không do dự, sử dụng khí kình đánh về phía Lâm Chính.
Hai người này hợp tác, dù là Võ Thần cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi.
Anh lấy hộp mật mã đeo sau lưng ra, nhanh chóng bày dưới đất.
Trong hộp mật mã chứa đủ các loại thiết bị tinh vi.
Lâm Chính lấy một thứ giống như đĩa tròn ra, ấn vào nút trên đó, sau đó ném về phía Diệp Viêm.
Vèo!
Đĩa tròn lập tức xoay nhanh, nhiều tia laser màu vàng rực rỡ bắn ra từ trong đĩa tròn, nhắm tới Diệp Viêm.
Diệp Viêm sửng sốt.
Đây là thứ gì?
Hắn cầm Kiếm Bạch Cốt chém về phía nó.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt đánh vào đĩa tròn bị đẩy ngược về, quán tính khi đĩa xoay tròn sinh ra tác động lên kiếm Bạch Cốt, Diệp Viêm lại bị đánh lùi mấy bước.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm không tin được.
Đĩa tròn này có chất liệu gì?
Hắn chưa kịp phản ứng, tia laser đã bắn tới.
Đây là… sức mạnh phi thăng?
Diệp Viêm hít sâu một hơi, lồng ngực tách ra, nhiều gai xương nhô ra từ trong lồng ngực tạo thành một áo giáp bằng xương, ngăn chặn tia laser.
Nhưng uy lực của tia laser quá đáng sợ, hắn bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần biến sắc, nhìn sang Lâm Chính.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Ám Thiên Võ Thần đã sửng sốt.
Bởi vì lúc này Lâm Chính đã biến mất…
Chương 4998: Mày là Lâm Chính?
Người đâu?
Ám Thiên Võ Thần lập tức nhìn quanh, nhưng không nắm được tung tích của Lâm Chính.
Bên ngoài lại càng xôn xao.
Tàng hình?
Đây là thủ đoạn gì?
Chẳng lẽ người đó đã vượt trên người phàm trở thành Đại La Kim Tiên chân chính, có thể thông thiên độn thổ?
“Khốn nạn, đây là lĩnh vực của tôi, đây là thế giới của tôi! Tôi sẽ khiến cậu không có chỗ nào ẩn nấp!”.
Ám Thiên Võ Thần gào lên, hai tay dang ra, sau đó hợp lại.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Trong lĩnh vực, ngoại trừ khu vực Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần đang đứng, tất cả nơi khác đều nổ tung kịch liệt.
Nhiều tà khí hủy diệt quanh quẩn ở khu vực nổ.
Tiếng nổ kết thúc, vô số vuốt quỷ cầm kiếm thò ra từ trong tà khí, chém ra bốn phía.
Lĩnh vực tà khí tràn ngập kiếm quang tỏa ra từ kiếm bằng khí, vô cùng dày đặc, bất cứ ngóc ngách nào cũng không bỏ sót.
Ám Thiên Võ Thần tin rằng chỉ cần Lâm Chính không chui xuống đất thì không có chỗ nào để trốn.
Nhưng khi một chuỗi đòn tấn công kết thúc lại không nắm bắt được chút động tĩnh nào của Lâm Chính.
Tất cả đòn tấn công đều đánh hụt.
“Chẳng lẽ cậu ta đã ra khỏi lĩnh vực của tôi rồi?”.
Ám Thiên Võ Thần căng thẳng.
“Đương nhiên là không”.
Một giọng nói hờ hững vang lên.
Ám Thiên Võ Thần ngạc nhiên.
Lâm Chính đã lặng lẽ đến sau lưng ông ta.
Keng!
Tuyệt Thế Tà Kiếm dữ tợn chém xuống.
Tốc độ rất nhanh, sát ý rất mạnh.
Kiếm ý đáng sợ giống như bồn máu muốn nuốt chửng Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng giây sau, Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng tích lũy sức mạnh phi thăng, nắm lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm đang đánh tới, sau đó quăng cả người lẫn kiếm đi.
Lâm Chính xoay tròn trên không, vững vàng đáp xuống đất.
“Thú vị”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc những thủ đoạn của cậu cũng chỉ là bàng môn tả đạo, thực lực giữa cậu và tôi chênh lệch quá lớn, cậu không phải là đối thủ của tôi!”.
“Đừng dài dòng, Ám Thiên đại nhân, giết!”.
Bên này Diệp Viêm vất vả lắm mới tránh thoát được đĩa tròn đi, cầm kiếm Bạch Cốt chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính một tay xách hộp, một tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đỡ đòn tấn công của Diệp Viêm.
Anh ấn vào một nút của chiếc hộp.
Đĩa ném lại lần nữa xẹt qua sau ót của Diệp Viêm.
Diệp Viêm cảm nhận được sự uy hiếp buộc phải lùi về sau.
Đĩa ném nhắm vào hắn, điên cuồng đuổi theo hắn.
Diệp Viêm bị đĩa ném quấy nhiễu, không thể ra đòn tấn công hữu hiệu với Lâm Chính.
“Đừng lo, để tôi!”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng lên tiếng, đưa tay bắt lấy từ xa.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều vuốt quỷ xông ra, chụp lấy đĩa ném.
Dù đĩa ném xoay nhanh, cắt nát nhiều tay quỷ, nhưng tay quỷ liên tiếp xuất hiện, tay này bị cắt nát lại có tay khác hiện ra.
Không lâu sau, đĩa ném bị tay quỷ giữ lại, sau đó xé thành mảnh vụn.
Đĩa ném nát bấy lộ ra nhiều dây điện.
“Đây là khoa học kỹ thuật hiện đại!”.
Ám Thiên Võ Thần nhìn đĩa ném một lúc lâu, sau đó nhìn sang Lâm Chính, nhíu mày: “Cậu… là người thế tục?”.
“Người thế tục?”.
Diệp Viêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: “Mày họ Lâm… mày có quan hệ gì với Lâm Chính?”.
“Tao?”.
Lâm Chính thở ra một hơi, sau đó đưa tay lướt qua mặt mình.
Đường nét khuôn mặt thay đổi, sau đó gương mặt của thần y Lâm hiện ra.
“Mày chính là Lâm Chính?”.
Diệp Viêm mở to mắt, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ đúng là mày”.
“Bất ngờ lắm sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao lại không bất ngờ?”.
Diệp Viêm thở ra, nói: “Không ngờ mày truy sát tao mà đến tận long mạch dưới lòng đất…”.
“Thật ra tao cũng không muốn đến nơi quỷ quái này, nhưng Diệp Viêm, sự uy hiếp của mày quá lớn!”.
“Ban đầu tao chỉ có thù với Long Thiên Tử, nhưng mày trả thù cho Long Thiên Tử mà cho tao vào danh sách đen. Diệp Viêm, nếu mày không chết không thôi với tao, đương nhiên tao cũng sẽ không tha cho mày. Dù là chân trời góc biển, tao cũng phải giết chết mày, không thì tao ăn ngủ cũng khó yên”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
Diệp Viêm im lặng.
Hắn không ngờ tâm trí của Lâm Chính lại kiên định như vậy, ý chí lại kiên cường như vậy.
Kẻ địch thế này tuyệt đối không thể dây vào.
Thật ra khi xưa hắn cũng chỉ mạnh miệng dọa dẫm, không ngờ lời dọa dẫm của mình lại đem lại rắc rối lớn như vậy.
Nhưng hắn không hối hận, bởi vì tình hình trước mắt rất có lợi cho hắn.
“Lâm Chính, tao rất khâm phục mày, mày có thể từ thế giới thế tục giết đến tận đây, xưng bá vực Diệt Vong, còn lấy được thành tựu ở long mạch dưới lòng đất. Đây là độ cao mà người bình thường cả đời cũng không thể đạt được! Nhưng có đôi lúc mày quá mạo hiểm, quá lỗ mãng. Tao biết mày rất muốn giết tao, nhưng với tình hình ngày hôm nay, mày làm sao giết được tao?”.
Diệp Viêm cầm kiếm Bạch Cốt, nói: “Mày không thể đồng thời đối phó với tao và một vị Võ Thần. Nhất là một Võ Thần đã được cải tạo! Hôm nay, mày chết chắc rồi!”.
“Ai thắng ai thua còn chưa biết được”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Diệp Viêm, cậu biết người này sao?”.
Ám Thiên Võ Thần quay đầu nói.
“Phải, hắn chính là kẻ thù đã hủy diệt Thiên Thần Điện của tôi!”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
“Oan gia ngõ hẹp, nói vậy người này không thể không giết!”.
Ánh mắt của Ám Thiên Võ Thần lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Ám Thiên đại nhân, tôi nói thế này vậy, nếu ông không giết hắn, hắn sẽ truy sát ông bất cứ lúc nào!”.
Diệp Viêm nói: “Hôm nay không giải quyết rắc rối này, hậu họa khôn cùng!”.
“Được!”.
Ám Thiên Võ Thần nói: “Đừng kéo dài nữa, muộn sẽ sinh biến, ra tay!”.
“Giết!”.
Diệp Viêm không dài dòng nữa, nâng kiếm Bạch Cốt xông về phía Lâm Chính.
Lần này, hắn dốc hết toàn lực.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh mở hộp ra, lấy một vật hình khối giống như Rubik ném tới phía trước.
Diệp Viêm lại sửng sốt.
Vật hình khối đó rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến dạng, trong chớp mắt đã trở thành một người cao khoảng một mét năm.
“Đây là… người cơ quan?”.
Diệp Viêm sửng sốt.
“Lên!”.
Lâm Chính quát lên, hai tay của người cơ quan lập tức biến ra hai lưỡi dao, nhào về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm nhíu mày, cầm kiếm Bạch Cốt chém tới.
Tốc độ của người cơ quan rất nhanh, nhưng cao thủ ở đẳng cấp như hắn vẫn có thể thấy rõ.
Kiếm Bạch Cốt rơi xuống, người cơ quan đưa ngang hai tay, hai lưỡi dao đan nhau chắn đòn.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên, kiếm Bạch Cốt bị chặn lại.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm không tin nổi. Một người cơ quan nho nhỏ mà có thể chặn được đòn tấn công của mình?
Người cơ quan này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì?
Chẳng lẽ… giống với đĩa ném lúc nãy?
Diệp Viêm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Đĩa ném lúc nãy và cả người cơ quan… Chẳng lẽ mày đã có được cơ duyên trong Long Cung?”.
Chương 4999: Đây là chiêu thức gì?
Trước kia Diệp Viêm từng giao đấu với Lâm Chính, hắn biết rõ Lâm Chính thông hiểu cơ quan thuật.
Nhưng thủ đoạn ngày hôm nay quả thật khiến hắn khó hiểu.
Liên tưởng đến Lâm Chính thoát thân khỏi Long Cung, có thể thấy người này đã có được cơ duyên của Long Cung.
“Có được một vài hình vẽ, mang về để đoàn đội của tao làm vài thứ phòng thân cho tao”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Khoa học kỹ thuật hiện đại kết hợp với cơ quan thuật cổ đại? Lâm Chính, mày đúng là trí tưởng tượng bay xa”.
“Chỉ là… dựa vào đống sắt vụn này mà muốn đối phó với tao e là còn lâu mới đủ!”.
Diệp Viêm nói, xong lại lựa chọn tấn công Lâm Chính, không quan tâm đến người cơ quan.
Người cơ quan lập tức lao về phía Diệp Viêm.
“Mày làm tao bị thương được sao?”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Lâm Chính nhíu mày nhìn sang.
Người cơ quan đó đến gần Diệp Viêm lại bị nhiều vuốt quỷ xung quanh bám lấy.
Suy cho cùng đây cũng là lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần, khắp nơi toàn là sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần.
Hiển nhiên, người cơ quan bình thường không thể phát huy bản lĩnh ở đây.
“Anh Lang Gia, mọi người mau rút lui!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Giọng nói rất lớn, truyền ra ngoài lĩnh vực.
Đám người Lang Gia ở bên ngoài sửng sốt, hơi ngây ra.
“Anh…”.
Huyền Thông hét gọi Lang Gia.
“Đi!”.
Lang Gia không dám chậm trễ, lập tức đánh bay cao thủ của Ám Thiên Võ Thần ở phía trước, dẫn người lùi về sau.
Diệp Viêm hơi ngẩn người, dường như ý thức được điều gì, lập tức hô lên: “Rút mau!”.
Hai chữ đơn giản khiến tất cả mọi người không hiểu nổi.
Lâm Chính lấy một tấm sắt quỷ dị từ trong hộp ra, ném nó tới phía trước.
Trong nháy mắt, tấm sắt nhanh chóng mở rộng ra trước người anh, hình thành một pháo đài kiên cố.
Người cơ quan như phát điên lao về phía Diệp Viêm.
Nó điên cuồng vung hai cánh tay, chém đứt tay quỷ đang giữ chặt nó, di chuyển đến chỗ Diệp Viêm từng chút một.
Người cơ quan dần dần đến gần, cơ thể của nó cũng dần dần đỏ lên.
“Sức mạnh hủy diệt thật đáng sợ!”.
Ám Thiên Võ Thần ý thức được gì đó, khẽ nói: “Quay về đây, nó sắp nổ rồi!”.
Sắc mặt Diệp Viêm thay đổi, vội vàng lùi về sau.
“Vù vù vù vù…”.
Tà lực vô tận ở xung quanh bao bọc lấy người cơ quan, bao vây nó chặt chẽ.
Người cơ quan bị tà khí nuốt chửng, tà khí thực thể hóa biến thành ngọn núi nhỏ, dường như sắp trấn áp người cơ quan.
Ầm ầm!
Nhưng giây sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Sau đó, tất cả tà khí xung quanh tan đi, xung kích đáng sợ giống như gió bão lan ra bốn phương tám hướng.
Mặt đất lay động, núi lớn bị san bằng, tầng nham thạch trên cùng dường như sắp rung lên.
Một đám mây nấm khổng lồ dâng lên ở chân núi Bất Ước đổ nát.
Những người còn chưa chạy đi xa bị luồng xung kích đáng sợ đó đánh bay, người ngã ngựa đổ, toác đầu chảy máu.
Còn có người bị luồng xung kích đáng sợ đó đánh ngất.
“Ối!”.
Lệnh Hồ Vũ đứng quan sát ở phía xa không kịp đề phòng, bị sóng xung kích đánh bay ra xa bảy tám mét, đập mạnh người xuống đất.
Dù cô gái áo đỏ đã đề phòng trước cũng bị đánh lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững.
Đợi Lệnh Hồ Vũ bò dậy thì đã tóc tai rũ rượi, vô cùng nhếch nhác.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”.
Người của thế gia Lệnh Hồ vội vàng dìu hắn dậy.
“Chết tiệt, đây là chiêu thức gì?”.
Lệnh Hồ Vũ mắng chửi, nhanh chân xông lên phía trước.
Nhưng khi hắn nhìn về phía núi Bất Ước, chỉ một ánh nhìn, cả người đã ngây ra.
Chương 5000: Không kịp nữa
“Đây… Đây là thuật pháp gì?”.
Lệnh Hồ Vũ lẩm bẩm, ánh mắt sửng sốt.
Cô gái áo đỏ bước nhanh tới, nhìn về phía đó, gương mặt dần dần cứng đờ.
Chân núi Bất Ước đã tan nát.
Mặt đất bị nung chảy, vô số khe nứt lan tràn khắp bề mặt khu vực.
Khu vực xảy ra vụ nổ xuất hiện một hố lõm xuống sâu mấy chục mét!
Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm đều bị đánh bay đến mép hố.
Hai người mình đầy thương tích.
Ngược lại, Lâm Chính nhờ vào tấm khiên đặc biệt mà không hề tổn hại.
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“May là chúng ta rút sớm, nếu không, e là đã chết ở đó rồi!”.
Lang Gia ngạc nhiên.
“Anh! Cậu ấy thật đáng sợ! Đây… Đây là chiêu pháp gì?”.
Huyền Thông run rẩy nói, răng đánh lập cập.
“Không rõ”.
Lang Gia hít sâu một hơi, kích động nhìn Lâm Chính đang chầm chậm thu khiên lại.
"Nhưng xem ra, hôm nay em trai của chúng ta sẽ đánh bại được Võ Thần!”.
“Đánh bại Võ Thần?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc, gần như nghẹt thở.
Đây là chuyện khiến người ta phấn khích như thế nào?
Thất Võ Thần xưng bá ở long mạch dưới lòng đất. Bọn họ đại diện cho quyền uy cao nhất, đại diện cho sức chiến đấu cao nhất.
Bọn họ chính là thần.
Nhiều năm nay không biết có bao nhiêu người từng thử khiêu chiến với thần, nhưng tất cả đều vong mạng.
Hôm nay lại có người có thể chiến thắng Võ Thần…
Chuyện này mang ý nghĩa vượt thời đại!
Hơn nữa, Lâm Chính không chỉ đối mặt với Võ Thần, mà còn có Võ Thần dự bị!
Chiến tích huy hoàng như vậy có thể gọi là chưa từng có trong lịch sử!
“Nhất định có thể, anh em của tôi nhất định có thể!”.
Lang Gia lóe lên tia sáng, kích động không thôi.
“Sao lại như vậy?”.
Ám Minh Nguyệt hoảng sợ.
Cô ta không ngờ thủ đoạn của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.
"Bố không sao chứ?”.
Cô ta cất giọng hỏi.
Ám Thiên Võ Thần chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, Diệp Viêm cũng đứng thẳng dậy.
Mặc dù hai người mình đầy thương tích, nhưng thân xác bọn họ vốn khác người thường, tích lũy sức mạnh phi thăng, châm cứu vài lần, vết thương trên người họ bắt đầu lành lại.
“Yên tâm, người này không giết chết được bố”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhìn sang Lâm Chính ở đối diện, nói: “Sức mạnh này là… năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên đúng không?”.
“Không sai”.
Lâm Chính nhìn tấm khiên vỡ nát trong tay, ném nó sang một bên, thản nhiên nói: “Nhưng tôi không chỉ chuẩn bị cho các người những thứ này”.
“Mày dựa vào mấy kỹ xảo hiện đại thì không thắng được tao đâu”, Diệp Viêm nói.
“Không sao, tao không cần thắng mày, tao chỉ cần thắng ông ta là được”.
Lâm Chính nhìn sang Ám Thiên Võ Thần, nói: “Nếu ông ta thua, giết được mày cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”.
“Cậu nói cái gì?”, ánh mắt Ám Thiên Võ Thần tràn ngập giận dữ.
Ông ta chưa từng bị ai coi thường đến vậy.
Hơn nữa, người coi thường mình lại là một thằng nhóc hậu bối.
Bảo ông ta làm sao nhẫn nhịn?
“Ám Thiên đại nhân, đừng trúng kế khích tướng của hắn! Hắn đang khích ông chủ động tấn công, đừng trúng kế!”.
Thấy cảm xúc của Ám Thiên Võ Thần hơi mất khống chế, Diệp Viêm lập tức hét lên.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần đã đứng không yên.
“Cậu ta năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi phải đích thân diệt cậu ta!”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần nhảy vọt lên, lao về phía Lâm Chính.
“Không được!”.
Diệp Viêm hét lên.
Nhưng… không kịp nữa.
Mọi người nhìn vào trong lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần.
Xung quanh yên tĩnh đến dọa người, trừ tiếng luồng không khí ra thì không còn tiếng gì khác.
Lâm Chính ngồi xổm trong tà khí thở dốc, nhìn dáng vẻ anh dường như không còn sức chiến đấu tiếp nữa.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên vung tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều cây Hồng Mông Long Châm bay ra, lượn vòng xung quanh người anh.
“Anh ta dùng châm rồi!”.
“Thế nào? Anh ta còn định chữa trị cho mình?”.
“Nực cười, châm của bố đâu dễ loại bỏ như vậy? Giờ này mạng của anh ta đã bị tước đoạt, anh ta chỉ còn lại một hơi thở mà thôi!”.
Đám người Ám Minh Nguyệt cười giễu.
Diệp Viêm nhìn châm bạc không ngừng xoay quanh Lâm Chính, nhíu mày.
Số châm bạc này hắn đã từng thấy Lâm Chính sử dụng khi giao đấu ở Long Cung, nhưng cũng giống bây giờ, vì tà khí che phủ nên không nhìn thấy rõ.
Lâm Chính đưa tay ra, gian nan ấn vào đồng hồ đeo trên tay.
Màn hình trên đồng hồ nhanh chóng lóe sáng, sau đó một hình người xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lâm Chính nhìn hình vẽ một lúc, sau đó sử dụng Long Châm đâm vào cơ thể.
Vù!
Vù!
Vù…
Khi châm bạc đâm xuống, cơ thể của Lâm Chính cũng dần dần hồi phục.
Lúc nãy anh còn không thể đứng dậy, lúc này đã vững vàng ngồi thẳng.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày: “Cậu chữa trị trước mặt tôi, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu cơ hội để chữa trị sao?”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần lại ra tay, chuẩn bị kết liễu Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Ông vẫn nên quan tâm bản thân mình đi, đừng nói ông thật sự cho rằng ông thắng rồi chứ?”.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần sửng sốt, nhưng không bị lời nói này làm ảnh hưởng, sức mạnh phi thăng dày dặn hội tụ ở lòng bàn tay, tiếp tục đánh về phía Lâm Chính.
Ầm ầm!
Sức mạnh giống như sấm sét sắp sửa tuôn ra từ lòng bàn tay.
Đúng lúc đó, Ám Thiên Võ Thần run rẩy cả người, sức mạnh hội tụ nơi lòng bàn tay biến mất.
Người người kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng.
Phụt!
Ám Thiên Võ Thần đột nhiên nôn ra máu, lùi về sau hai bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Cái gì?”.
Người ở xung quanh ngạc nhiên.
“Bố!”.
Nụ cười của Ám Minh Nguyệt cứng đờ, vội vàng hô gọi.
“Võ Thần đại nhân!”.
“Ông không sao chứ?”.
“Chuyện này là sao?”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Bọn họ mở to mắt, không dám tin.
Ám Thiên Võ Thần bắt đầu ho dữ dội, cả cơ thể mất khống chế không ngừng run lên, hơn nữa vừa ho vừa khạc ra đờm lẫn máu.
Nhìn trạng thái của Ám Thiên Võ Thần, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Chẳng lẽ là tên nhóc đó gây ra?”.
Thương Lan Võ Thần ngạc nhiên lên tiếng.
Diệp Viêm ở bên này dường như chú ý đến gì đó, không xem tiếp nữa mà lao vọt tới, xông vào trong lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần. Hắn đưa tay rút cây châm khí đen nhánh ở phía sau gáy Ám Thiên Võ Thần.
Lúc đó, Ám Thiên Võ Thần mới dừng ho.
Ông ta vừa thở vừa nhìn châm khí trong tay Diệp Viêm, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đây là… châm mà kẻ kia phóng ra?”.
“Không sai!”.
Diệp Viêm nói.
“Sao lại như vậy? Khí lực của cậu ta đã bị tôi chặn, sao cậu ta vẫn có thể lặng lẽ dùng châm lên người tôi?".
Ám Thiên Võ Thần kinh hãi, không dám tin.
“Ám Thiên đại nhân, dù ông có tin hay không, e là thuật y võ của người này… không thua kém gì ông”.
Diệp Viêm nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Chương 4997: Hợp tác
Ám Thiên Võ Thần không tự phụ như Thái Thiên Võ Thần, ông ta tự kiêu nhưng không phải cái gì cũng không nghe lọt.
Huống hồ, biểu hiện của Lâm Chính quả thật khiến người ta kinh ngạc.
“Y thuật người này đáng sợ như vậy, hơn nữa còn trẻ tuổi, chỉ sợ thiên phú của hắn không thua kém gì ông”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Người này không diệt trừ, e rằng sau này sẽ thành đại họa! Hôm nay không thể tha cho cậu ta được”.
Nghe được lời này, Diệp Viêm gật đầu: “Vậy tôi đề nghị ông và tôi hợp tác giết chết kẻ này”.
“Hợp tác?”.
Ám Thiên Võ Thần sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Tôi là Võ Thần, giết một thằng nhóc còn cần hợp tác với người khác hay sao?”.
Nếu chuyện này truyền ra, danh tiếng của Võ Thần chắc chắn sẽ không giữ nổi.
“Ám Thiên đại nhân, tôi đã nói ông không đối phó được người này! Chuyện vừa rồi còn không đủ sức thuyết phục hay sao?”.
Diệp Viêm nói.
Ám Thiên Võ Thần im lặng.
Một lúc sau, ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng quát: “Thôi được, giết chết người này trước rồi tính sau”.
“Được!”.
Diệp Viêm gật đầu, rút Kiếm Bạch Cốt ra, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đã đứng dậy.
Nhìn trạng thái của anh dường như châm bạc mà Ám Thiên Võ Thần sử dụng đều không có hiệu quả, cả người anh đã hồi phục như không có chuyện gì.
Ám Thiên Võ Thần thấy vậy càng tin lời của Diệp Viêm.
“Khốn nạn, ỷ đông hiếp ít sao?”.
Lang Gia phẫn nộ, lập tức xông vào lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị sức mạnh của tà khí đáng sợ đánh bay.
“Anh!”.
Đám người Huyền Thông vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy.
“Anh, chúng ta khó mà xông qua được tà khí này, dù có vào trong cũng không giúp gì được cho cậu ấy”.
Huyền Thông nói.
Lang Gia không cam tâm, nhưng cũng không nói gì.
Trận chiến đẳng cấp này, bọn họ chỉ xứng được đứng xem.
“Mấy người còn không vào trong giúp đỡ bố tôi?”.
Ám Minh Nguyệt thấy Diệp Viêm đã vào trong, biết giờ này không thể để ý đến mặt mũi đạo nghĩa gì đó nữa, lập tức ra lệnh cho tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả xông về phía lĩnh vực.
“Đừng hòng đi!”.
Lang Gia vốn nhịn một bụng tức, thấy bọn họ muốn vào trong thì cầm đao xông lên, chặn đám người đó lại.
“Muốn chết!”.
Ám Minh Nguyệt tức giận, dẫn người chiến đấu với nhóm Lang Gia, Huyền Thông.
“Ám Thiên đại nhân, đừng lãng phí thời gian nữa, giết!”.
Diệp Viêm hét lên, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía Lâm Chính.
Ám Thiên Võ Thần cũng không do dự, sử dụng khí kình đánh về phía Lâm Chính.
Hai người này hợp tác, dù là Võ Thần cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi.
Anh lấy hộp mật mã đeo sau lưng ra, nhanh chóng bày dưới đất.
Trong hộp mật mã chứa đủ các loại thiết bị tinh vi.
Lâm Chính lấy một thứ giống như đĩa tròn ra, ấn vào nút trên đó, sau đó ném về phía Diệp Viêm.
Vèo!
Đĩa tròn lập tức xoay nhanh, nhiều tia laser màu vàng rực rỡ bắn ra từ trong đĩa tròn, nhắm tới Diệp Viêm.
Diệp Viêm sửng sốt.
Đây là thứ gì?
Hắn cầm Kiếm Bạch Cốt chém về phía nó.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt đánh vào đĩa tròn bị đẩy ngược về, quán tính khi đĩa xoay tròn sinh ra tác động lên kiếm Bạch Cốt, Diệp Viêm lại bị đánh lùi mấy bước.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm không tin được.
Đĩa tròn này có chất liệu gì?
Hắn chưa kịp phản ứng, tia laser đã bắn tới.
Đây là… sức mạnh phi thăng?
Diệp Viêm hít sâu một hơi, lồng ngực tách ra, nhiều gai xương nhô ra từ trong lồng ngực tạo thành một áo giáp bằng xương, ngăn chặn tia laser.
Nhưng uy lực của tia laser quá đáng sợ, hắn bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần biến sắc, nhìn sang Lâm Chính.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Ám Thiên Võ Thần đã sửng sốt.
Bởi vì lúc này Lâm Chính đã biến mất…
Chương 4998: Mày là Lâm Chính?
Người đâu?
Ám Thiên Võ Thần lập tức nhìn quanh, nhưng không nắm được tung tích của Lâm Chính.
Bên ngoài lại càng xôn xao.
Tàng hình?
Đây là thủ đoạn gì?
Chẳng lẽ người đó đã vượt trên người phàm trở thành Đại La Kim Tiên chân chính, có thể thông thiên độn thổ?
“Khốn nạn, đây là lĩnh vực của tôi, đây là thế giới của tôi! Tôi sẽ khiến cậu không có chỗ nào ẩn nấp!”.
Ám Thiên Võ Thần gào lên, hai tay dang ra, sau đó hợp lại.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Trong lĩnh vực, ngoại trừ khu vực Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần đang đứng, tất cả nơi khác đều nổ tung kịch liệt.
Nhiều tà khí hủy diệt quanh quẩn ở khu vực nổ.
Tiếng nổ kết thúc, vô số vuốt quỷ cầm kiếm thò ra từ trong tà khí, chém ra bốn phía.
Lĩnh vực tà khí tràn ngập kiếm quang tỏa ra từ kiếm bằng khí, vô cùng dày đặc, bất cứ ngóc ngách nào cũng không bỏ sót.
Ám Thiên Võ Thần tin rằng chỉ cần Lâm Chính không chui xuống đất thì không có chỗ nào để trốn.
Nhưng khi một chuỗi đòn tấn công kết thúc lại không nắm bắt được chút động tĩnh nào của Lâm Chính.
Tất cả đòn tấn công đều đánh hụt.
“Chẳng lẽ cậu ta đã ra khỏi lĩnh vực của tôi rồi?”.
Ám Thiên Võ Thần căng thẳng.
“Đương nhiên là không”.
Một giọng nói hờ hững vang lên.
Ám Thiên Võ Thần ngạc nhiên.
Lâm Chính đã lặng lẽ đến sau lưng ông ta.
Keng!
Tuyệt Thế Tà Kiếm dữ tợn chém xuống.
Tốc độ rất nhanh, sát ý rất mạnh.
Kiếm ý đáng sợ giống như bồn máu muốn nuốt chửng Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng giây sau, Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng tích lũy sức mạnh phi thăng, nắm lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm đang đánh tới, sau đó quăng cả người lẫn kiếm đi.
Lâm Chính xoay tròn trên không, vững vàng đáp xuống đất.
“Thú vị”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc những thủ đoạn của cậu cũng chỉ là bàng môn tả đạo, thực lực giữa cậu và tôi chênh lệch quá lớn, cậu không phải là đối thủ của tôi!”.
“Đừng dài dòng, Ám Thiên đại nhân, giết!”.
Bên này Diệp Viêm vất vả lắm mới tránh thoát được đĩa tròn đi, cầm kiếm Bạch Cốt chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính một tay xách hộp, một tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đỡ đòn tấn công của Diệp Viêm.
Anh ấn vào một nút của chiếc hộp.
Đĩa ném lại lần nữa xẹt qua sau ót của Diệp Viêm.
Diệp Viêm cảm nhận được sự uy hiếp buộc phải lùi về sau.
Đĩa ném nhắm vào hắn, điên cuồng đuổi theo hắn.
Diệp Viêm bị đĩa ném quấy nhiễu, không thể ra đòn tấn công hữu hiệu với Lâm Chính.
“Đừng lo, để tôi!”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng lên tiếng, đưa tay bắt lấy từ xa.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều vuốt quỷ xông ra, chụp lấy đĩa ném.
Dù đĩa ném xoay nhanh, cắt nát nhiều tay quỷ, nhưng tay quỷ liên tiếp xuất hiện, tay này bị cắt nát lại có tay khác hiện ra.
Không lâu sau, đĩa ném bị tay quỷ giữ lại, sau đó xé thành mảnh vụn.
Đĩa ném nát bấy lộ ra nhiều dây điện.
“Đây là khoa học kỹ thuật hiện đại!”.
Ám Thiên Võ Thần nhìn đĩa ném một lúc lâu, sau đó nhìn sang Lâm Chính, nhíu mày: “Cậu… là người thế tục?”.
“Người thế tục?”.
Diệp Viêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: “Mày họ Lâm… mày có quan hệ gì với Lâm Chính?”.
“Tao?”.
Lâm Chính thở ra một hơi, sau đó đưa tay lướt qua mặt mình.
Đường nét khuôn mặt thay đổi, sau đó gương mặt của thần y Lâm hiện ra.
“Mày chính là Lâm Chính?”.
Diệp Viêm mở to mắt, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ đúng là mày”.
“Bất ngờ lắm sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao lại không bất ngờ?”.
Diệp Viêm thở ra, nói: “Không ngờ mày truy sát tao mà đến tận long mạch dưới lòng đất…”.
“Thật ra tao cũng không muốn đến nơi quỷ quái này, nhưng Diệp Viêm, sự uy hiếp của mày quá lớn!”.
“Ban đầu tao chỉ có thù với Long Thiên Tử, nhưng mày trả thù cho Long Thiên Tử mà cho tao vào danh sách đen. Diệp Viêm, nếu mày không chết không thôi với tao, đương nhiên tao cũng sẽ không tha cho mày. Dù là chân trời góc biển, tao cũng phải giết chết mày, không thì tao ăn ngủ cũng khó yên”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
Diệp Viêm im lặng.
Hắn không ngờ tâm trí của Lâm Chính lại kiên định như vậy, ý chí lại kiên cường như vậy.
Kẻ địch thế này tuyệt đối không thể dây vào.
Thật ra khi xưa hắn cũng chỉ mạnh miệng dọa dẫm, không ngờ lời dọa dẫm của mình lại đem lại rắc rối lớn như vậy.
Nhưng hắn không hối hận, bởi vì tình hình trước mắt rất có lợi cho hắn.
“Lâm Chính, tao rất khâm phục mày, mày có thể từ thế giới thế tục giết đến tận đây, xưng bá vực Diệt Vong, còn lấy được thành tựu ở long mạch dưới lòng đất. Đây là độ cao mà người bình thường cả đời cũng không thể đạt được! Nhưng có đôi lúc mày quá mạo hiểm, quá lỗ mãng. Tao biết mày rất muốn giết tao, nhưng với tình hình ngày hôm nay, mày làm sao giết được tao?”.
Diệp Viêm cầm kiếm Bạch Cốt, nói: “Mày không thể đồng thời đối phó với tao và một vị Võ Thần. Nhất là một Võ Thần đã được cải tạo! Hôm nay, mày chết chắc rồi!”.
“Ai thắng ai thua còn chưa biết được”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Diệp Viêm, cậu biết người này sao?”.
Ám Thiên Võ Thần quay đầu nói.
“Phải, hắn chính là kẻ thù đã hủy diệt Thiên Thần Điện của tôi!”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
“Oan gia ngõ hẹp, nói vậy người này không thể không giết!”.
Ánh mắt của Ám Thiên Võ Thần lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Ám Thiên đại nhân, tôi nói thế này vậy, nếu ông không giết hắn, hắn sẽ truy sát ông bất cứ lúc nào!”.
Diệp Viêm nói: “Hôm nay không giải quyết rắc rối này, hậu họa khôn cùng!”.
“Được!”.
Ám Thiên Võ Thần nói: “Đừng kéo dài nữa, muộn sẽ sinh biến, ra tay!”.
“Giết!”.
Diệp Viêm không dài dòng nữa, nâng kiếm Bạch Cốt xông về phía Lâm Chính.
Lần này, hắn dốc hết toàn lực.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh mở hộp ra, lấy một vật hình khối giống như Rubik ném tới phía trước.
Diệp Viêm lại sửng sốt.
Vật hình khối đó rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến dạng, trong chớp mắt đã trở thành một người cao khoảng một mét năm.
“Đây là… người cơ quan?”.
Diệp Viêm sửng sốt.
“Lên!”.
Lâm Chính quát lên, hai tay của người cơ quan lập tức biến ra hai lưỡi dao, nhào về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm nhíu mày, cầm kiếm Bạch Cốt chém tới.
Tốc độ của người cơ quan rất nhanh, nhưng cao thủ ở đẳng cấp như hắn vẫn có thể thấy rõ.
Kiếm Bạch Cốt rơi xuống, người cơ quan đưa ngang hai tay, hai lưỡi dao đan nhau chắn đòn.
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên, kiếm Bạch Cốt bị chặn lại.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm không tin nổi. Một người cơ quan nho nhỏ mà có thể chặn được đòn tấn công của mình?
Người cơ quan này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì?
Chẳng lẽ… giống với đĩa ném lúc nãy?
Diệp Viêm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Đĩa ném lúc nãy và cả người cơ quan… Chẳng lẽ mày đã có được cơ duyên trong Long Cung?”.
Chương 4999: Đây là chiêu thức gì?
Trước kia Diệp Viêm từng giao đấu với Lâm Chính, hắn biết rõ Lâm Chính thông hiểu cơ quan thuật.
Nhưng thủ đoạn ngày hôm nay quả thật khiến hắn khó hiểu.
Liên tưởng đến Lâm Chính thoát thân khỏi Long Cung, có thể thấy người này đã có được cơ duyên của Long Cung.
“Có được một vài hình vẽ, mang về để đoàn đội của tao làm vài thứ phòng thân cho tao”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Khoa học kỹ thuật hiện đại kết hợp với cơ quan thuật cổ đại? Lâm Chính, mày đúng là trí tưởng tượng bay xa”.
“Chỉ là… dựa vào đống sắt vụn này mà muốn đối phó với tao e là còn lâu mới đủ!”.
Diệp Viêm nói, xong lại lựa chọn tấn công Lâm Chính, không quan tâm đến người cơ quan.
Người cơ quan lập tức lao về phía Diệp Viêm.
“Mày làm tao bị thương được sao?”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Lâm Chính nhíu mày nhìn sang.
Người cơ quan đó đến gần Diệp Viêm lại bị nhiều vuốt quỷ xung quanh bám lấy.
Suy cho cùng đây cũng là lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần, khắp nơi toàn là sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần.
Hiển nhiên, người cơ quan bình thường không thể phát huy bản lĩnh ở đây.
“Anh Lang Gia, mọi người mau rút lui!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Giọng nói rất lớn, truyền ra ngoài lĩnh vực.
Đám người Lang Gia ở bên ngoài sửng sốt, hơi ngây ra.
“Anh…”.
Huyền Thông hét gọi Lang Gia.
“Đi!”.
Lang Gia không dám chậm trễ, lập tức đánh bay cao thủ của Ám Thiên Võ Thần ở phía trước, dẫn người lùi về sau.
Diệp Viêm hơi ngẩn người, dường như ý thức được điều gì, lập tức hô lên: “Rút mau!”.
Hai chữ đơn giản khiến tất cả mọi người không hiểu nổi.
Lâm Chính lấy một tấm sắt quỷ dị từ trong hộp ra, ném nó tới phía trước.
Trong nháy mắt, tấm sắt nhanh chóng mở rộng ra trước người anh, hình thành một pháo đài kiên cố.
Người cơ quan như phát điên lao về phía Diệp Viêm.
Nó điên cuồng vung hai cánh tay, chém đứt tay quỷ đang giữ chặt nó, di chuyển đến chỗ Diệp Viêm từng chút một.
Người cơ quan dần dần đến gần, cơ thể của nó cũng dần dần đỏ lên.
“Sức mạnh hủy diệt thật đáng sợ!”.
Ám Thiên Võ Thần ý thức được gì đó, khẽ nói: “Quay về đây, nó sắp nổ rồi!”.
Sắc mặt Diệp Viêm thay đổi, vội vàng lùi về sau.
“Vù vù vù vù…”.
Tà lực vô tận ở xung quanh bao bọc lấy người cơ quan, bao vây nó chặt chẽ.
Người cơ quan bị tà khí nuốt chửng, tà khí thực thể hóa biến thành ngọn núi nhỏ, dường như sắp trấn áp người cơ quan.
Ầm ầm!
Nhưng giây sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Sau đó, tất cả tà khí xung quanh tan đi, xung kích đáng sợ giống như gió bão lan ra bốn phương tám hướng.
Mặt đất lay động, núi lớn bị san bằng, tầng nham thạch trên cùng dường như sắp rung lên.
Một đám mây nấm khổng lồ dâng lên ở chân núi Bất Ước đổ nát.
Những người còn chưa chạy đi xa bị luồng xung kích đáng sợ đó đánh bay, người ngã ngựa đổ, toác đầu chảy máu.
Còn có người bị luồng xung kích đáng sợ đó đánh ngất.
“Ối!”.
Lệnh Hồ Vũ đứng quan sát ở phía xa không kịp đề phòng, bị sóng xung kích đánh bay ra xa bảy tám mét, đập mạnh người xuống đất.
Dù cô gái áo đỏ đã đề phòng trước cũng bị đánh lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững.
Đợi Lệnh Hồ Vũ bò dậy thì đã tóc tai rũ rượi, vô cùng nhếch nhác.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”.
Người của thế gia Lệnh Hồ vội vàng dìu hắn dậy.
“Chết tiệt, đây là chiêu thức gì?”.
Lệnh Hồ Vũ mắng chửi, nhanh chân xông lên phía trước.
Nhưng khi hắn nhìn về phía núi Bất Ước, chỉ một ánh nhìn, cả người đã ngây ra.
Chương 5000: Không kịp nữa
“Đây… Đây là thuật pháp gì?”.
Lệnh Hồ Vũ lẩm bẩm, ánh mắt sửng sốt.
Cô gái áo đỏ bước nhanh tới, nhìn về phía đó, gương mặt dần dần cứng đờ.
Chân núi Bất Ước đã tan nát.
Mặt đất bị nung chảy, vô số khe nứt lan tràn khắp bề mặt khu vực.
Khu vực xảy ra vụ nổ xuất hiện một hố lõm xuống sâu mấy chục mét!
Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm đều bị đánh bay đến mép hố.
Hai người mình đầy thương tích.
Ngược lại, Lâm Chính nhờ vào tấm khiên đặc biệt mà không hề tổn hại.
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“May là chúng ta rút sớm, nếu không, e là đã chết ở đó rồi!”.
Lang Gia ngạc nhiên.
“Anh! Cậu ấy thật đáng sợ! Đây… Đây là chiêu pháp gì?”.
Huyền Thông run rẩy nói, răng đánh lập cập.
“Không rõ”.
Lang Gia hít sâu một hơi, kích động nhìn Lâm Chính đang chầm chậm thu khiên lại.
"Nhưng xem ra, hôm nay em trai của chúng ta sẽ đánh bại được Võ Thần!”.
“Đánh bại Võ Thần?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc, gần như nghẹt thở.
Đây là chuyện khiến người ta phấn khích như thế nào?
Thất Võ Thần xưng bá ở long mạch dưới lòng đất. Bọn họ đại diện cho quyền uy cao nhất, đại diện cho sức chiến đấu cao nhất.
Bọn họ chính là thần.
Nhiều năm nay không biết có bao nhiêu người từng thử khiêu chiến với thần, nhưng tất cả đều vong mạng.
Hôm nay lại có người có thể chiến thắng Võ Thần…
Chuyện này mang ý nghĩa vượt thời đại!
Hơn nữa, Lâm Chính không chỉ đối mặt với Võ Thần, mà còn có Võ Thần dự bị!
Chiến tích huy hoàng như vậy có thể gọi là chưa từng có trong lịch sử!
“Nhất định có thể, anh em của tôi nhất định có thể!”.
Lang Gia lóe lên tia sáng, kích động không thôi.
“Sao lại như vậy?”.
Ám Minh Nguyệt hoảng sợ.
Cô ta không ngờ thủ đoạn của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.
"Bố không sao chứ?”.
Cô ta cất giọng hỏi.
Ám Thiên Võ Thần chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, Diệp Viêm cũng đứng thẳng dậy.
Mặc dù hai người mình đầy thương tích, nhưng thân xác bọn họ vốn khác người thường, tích lũy sức mạnh phi thăng, châm cứu vài lần, vết thương trên người họ bắt đầu lành lại.
“Yên tâm, người này không giết chết được bố”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhìn sang Lâm Chính ở đối diện, nói: “Sức mạnh này là… năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên đúng không?”.
“Không sai”.
Lâm Chính nhìn tấm khiên vỡ nát trong tay, ném nó sang một bên, thản nhiên nói: “Nhưng tôi không chỉ chuẩn bị cho các người những thứ này”.
“Mày dựa vào mấy kỹ xảo hiện đại thì không thắng được tao đâu”, Diệp Viêm nói.
“Không sao, tao không cần thắng mày, tao chỉ cần thắng ông ta là được”.
Lâm Chính nhìn sang Ám Thiên Võ Thần, nói: “Nếu ông ta thua, giết được mày cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”.
“Cậu nói cái gì?”, ánh mắt Ám Thiên Võ Thần tràn ngập giận dữ.
Ông ta chưa từng bị ai coi thường đến vậy.
Hơn nữa, người coi thường mình lại là một thằng nhóc hậu bối.
Bảo ông ta làm sao nhẫn nhịn?
“Ám Thiên đại nhân, đừng trúng kế khích tướng của hắn! Hắn đang khích ông chủ động tấn công, đừng trúng kế!”.
Thấy cảm xúc của Ám Thiên Võ Thần hơi mất khống chế, Diệp Viêm lập tức hét lên.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần đã đứng không yên.
“Cậu ta năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi phải đích thân diệt cậu ta!”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần nhảy vọt lên, lao về phía Lâm Chính.
“Không được!”.
Diệp Viêm hét lên.
Nhưng… không kịp nữa.
Bình luận facebook