-
Chương 5006-5010
Chương 5006: Không thể sống sót
Sau khi Diệp Viêm được Ám Thiên Võ Thần huấn luyện một thời gian, sức mạnh của hắn lại càng tăng thêm.
Mặc dù Lâm Chính có sự giúp đỡ từ cơ quan của Long Cung, nhưng anh cũng không thể giành được nhiều lợi thế khi cố gắng đối đầu trực tiếp với Diệp Viêm.
Dù sao thì tài năng và tu vi của Diệp Viêm đều không phải dạng vừa.
Tuy nhiên, Diệp Viêm dường như không sẵn sàng chiến đấu. Hắn liên tục vừa đánh vừa lui, che chắn cho Ám Minh Nguyệt rời khỏi đó.
"Truyền thừa của Long Cung chỉ là một số kỹ năng cơ quan nhàm chán, mặc dù nó tạo ra một số rắc rối cho tôi, nhưng rõ ràng là không đủ để giúp anh đánh bại tôi! Lâm Chính, anh rốt cuộc vẫn không đánh bại được tôi!"
Diệp Viêm lạnh lùng vung thanh Cốt kiếm trong tay rồi nói.
"Cái đó thì chưa chắc!"
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xoay lòng bàn tay.
Ù ù ù...
Một tiếng động lạ đột ngột lan truyền ra xung quanh.
Sau đó hai chân Diệp Viêm lún xuống, lòng bàn chân chìm xuống đất.
Hắn cảm thấy như có hàng vạn tấn lực đột nhiên đè xuống cơ thể mình.
Mặt đất bị chân hắn nghiền nát!
Thoạt nhìn, hóa ra đó là sức mạnh được giải phóng từ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Lâm Chính.
Một lượng lớn sức mạnh phi thăng tinh khiết nhất được rót vào chiếc đồng hồ này, thông qua cơ chế Long Cung chuyển hóa, hóa thành trọng lực đáng sợ nhất, áp chế Diệp Viêm.
Diệp Viêm hai mắt nheo lại, hai cánh tay từ trong lồng ngực lại vươn ra. Hắn vừa thúc giục sức mạnh phi thăng chống lại trọng lực, vừa vung Cốt kiếm tấn công Lâm Chính.
Nhưng hắn hiển nhiên không muốn đánh, cho nên chỉ ép Lâm Chính lui về sau, sau đó chật vật thoát khỏi trọng lực, xoay người bỏ chạy.
Lâm Chính tay cầm thanh Tà Kiếm đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, Diệp Viêm đột nhiên ném một thứ gì đó về phía Lâm Chính.
Một quả cầu tròn tròn màu đen rơi xuống trước mặt Lâm Chính.
Trong phút chốc, quả cầu đen nổ tung, trên bầu trời xuất hiện một màn đen, trực tiếp hóa thành bức tường trời, chặn đường đi của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức giơ Tuyệt Thế Tà Kiếm lên chém.
Nhưng khi lưỡi kiếm chém xuống, nó chỉ tạo ra một vết nứt nhỏ.
Cứng quá!
Lâm Chính nheo mắt lại.
"Đây là bảo vật của Ám Thiên Võ Thần, không ngờ ông ta lại giao nó cho tên nhãi này. Yên tâm, thứ này sẽ không trụ được bao lâu!"
Thương Lan Võ Thần thâm trầm nói.
Quả đúng như vậy.
Chỉ sau năm giây, bầu trời đen như mực nhanh chóng sụp đổ, biến thành vô số tà khí và phân tán ra bốn phía.
Diệp Viêm ở sau bức màn đã dẫn Ám Minh Nguyệt chạy trốn về phía Đông Nam, bọn họ đã đi xa đến nỗi chỉ còn là những chấm nhỏ.
"Sao còn đứng đó? Mau đuổi theo hắn!"
Thái Thiên Võ Thần nóng nảy, lập tức quát tháo: "Hôm nay nếu không giết được Ám Thiên Võ Thần, về sau sẽ gặp vô số phiền toái. Mau đuổi theo hắn, giết chết hắn! Nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu!"
Ông ta vừa nói xong, Lâm Chính lập tức nhìn về phía Thái Thiên Võ Thần.
"Cậu điếc à? Đuổi theo đi! Đuổi theo nhanh lên!"
Thái Thiên Võ Thần dường như vẫn chưa ý thức được điều gì, ông ta vẫn la hét chửi bới, lời nói vô cùng lỗ mãng.
Thương Lan Võ Thần tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu lại hét lên: "Thái Thiên, đừng nói nhảm!"
Thái Thiên Võ Thần giật mình, lúc này mới nhìn rõ ràng ánh mắt của Lâm Chính.
Sắc mặt ông ta căng thẳng: "Cậu... cậu muốn làm gì?"
Lâm Chính không lên tiếng, từng bước một đi về phía hai người.
"Lâm đại nhân, chúng ta là đồng minh! Chúng ta hợp tác! Ám Thiên Võ Thần còn chưa chết! Chúng ta còn có chung một kẻ thù phải không?"
Thương Lan Võ Thần sắc mặt căng thẳng, vội vàng hét lên.
"Đúng, đúng, đúng, Lâm tiên sinh, vừa rồi tôi sai rồi, là do tôi quá bối rối, xin lỗi cậu. Ám Thiên Võ Thần còn chưa chết, chúng ta vẫn nên sát cánh chiến đấu, cậu cũng không nên làm hại chúng tôi chứ?”
Thái Thiên Võ Thần đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng thay đổi giọng điệu.
"Ám Thiên Võ Thần, không thể sống sót".
Lâm Chính cũng lắc đầu nhỏ giọng nói.
"Cái gì?"
Hai người kia đều sững lại.
Chương 5007: Chém Võ Thần
Nhóm của Lang Gia đã tiêu diệt tất cả những người đi theo Ám Thiên Võ Thần.
Nhìn thấy Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm trốn thoát, mọi người đều vừa lo lắng vừa tức giận.
"Chúng ta nên đuổi theo hắn!"
Lang Gia nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Chính, anh ta đột nhiên giật mình.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng trước Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần với thanh kiếm trên tay.
Đôi mắt anh thờ ơ, như thể đã nhìn thấu nhân sinh.
Hai vị Võ Thần sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và không thể tin được.
"Mặc dù Ám Thiên Võ Thần khi biến đổi đã gây ra tổn thương lớn cho cơ thể, nhưng các vết thương không đến mức chí mạng. Chưa kể y thuật của ông ta cũng đủ để tự chữa lành vết thương. Ngay cả con gái của ông ta cũng có thể chữa lành giúp ông ta!"
Thương Lan Võ Thần nói với giọng run run.
Ám Thiên Võ Thần bị thương, nhưng tất cả đều là do chính ông ta gây ra chứ không phải do các Võ Thần như bọn họ làm bị thương.
Nếu như là do người ngoài đánh bị thương, sức mạnh Tử Sát chắc chắn sẽ bị lưu lại để hạn chế khả năng hồi phục.
Đây là một mảnh khóe phổ biến được những người ở long mạch ngầm sử dụng khi chiến đấu.
Vì vậy, đối với Ám Thiên Võ Thần mà nói, vết thương trên người ông ta chỉ có thể coi là vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng mà thôi.
Nếu không phải là do khí công không đủ mạnh, ông ta thậm chí đã có thể khỏi bệnh ngay tại chỗ.
“Nếu dựa vào y thuật của họ thì cứu sống rất đơn giản, có điều...Ám Thiên Võ Thần không còn khả năng chữa trị nữa rồi”.
Lâm Chính thì thào nói.
"Cậu nói gì cơ?"
Hai người kia đều không thể tin được.
"Lâm đại nhân, rốt cuộc là cậu có ý gì?"
Thái Thiên Võ Thần miễn cưỡng cười nói, nhưng lại âm thầm kích hoạt sức mạnh phi thăng.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần bên cạnh dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên mở to, khó nhọc mà thốt ra hai chữ.
"Diệp Viêm?"
"Đúng rồi".
Lâm Chính khàn khàn nói: "Diệp Viêm sẽ không buông tha cho ông ta".
"Ám Thiên Võ Thần coi Diệp Viêm là người kế thừa, dạy hắn tất cả những gì ông ta có, thậm chí còn có ý định gả con gái cho hắn! Hắn... hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Thương Lan Võ Thần sắc mặt tái nhợt, run run giọng nói.
“Hai người hoàn toàn không biết gì về người này".
Lâm Chính lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Vì tu vi và thực lực, người này có thể làm bất cứ điều gì không từ thủ đoạn. Sở dĩ hắn liều mạng cứu Ám Thiên Võ Thần chỉ là vì thèm muốn cơ thể của ông ta!"
"Người đàn ông này... không có tình cảm!"
Hai người kia đều choáng váng.
"Vậy giờ cậu cũng muốn giết bọn tôi?"
Thái Thiên Võ Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, toàn thân ông ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, ông ta hét lên: “Thứ chó má, tôi là Võ Thần! Cậu muốn giết tôi thì phải đợi một vạn năm nữa! Đi chết đi!"
Khi ông ta vừa dứt lời, cơ thể Thái Thiên Võ Thần đột nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng vàng, một cỗ sức mạnh man dại phóng ra, trực tiếp tấn công Lâm Chính.
"Người anh em, cẩn thận!"
Lang Gia hét lên thảm thiết và lao tới bất chấp sự an toàn của bản thân.
Nhưng chưa kịp đến gần, anh ta đã bị sức mạnh tàn bạo này đánh bay.
Lang Gia thổ huyết, da thịt rách nát, bị thổi bay mấy chục mét.
"Đại ca!"
Huyền Thông và những người khác lao tới đỡ Lang Gia dậy.
Lúc này, Lâm Chính được bao bọc trong ánh sáng vàng do Thái Thiên Võ Thần vừa tỏa ra.
Mọi người trố mắt nhìn và lo lắng.
Khí tức đáng sợ như vậy, hào quang đáng sợ như vậy.
Làm thế nào để chống lại nó đây?
Nhưng trong giây tiếp theo, hàng nghìn đạo kiếm quang đột nhiên bộc phát, nhanh chóng che đi ánh sáng vàng rồi chém về phía Thái Thiên Võ Thần.
Rẹt!
Khi nghe thấy âm thanh như da thịt bị cắt, ánh sáng vàng đột nhiên tiêu tan.
Nhìn kỹ hơn, cơ thể của Thái Thiên Võ Thần đang bị hàng trăm đạo kiếm khí đâm xuyên qua.
Trên đầu Lâm Chính, một cuốn sách đang lơ lửng.
"Vạn...Kiếm...Đồ?"
Thái Thiên Võ Thần nôn ra máu, khó nhọc kêu lên...
Chương 5008: Võ Thần qua đời
Hộc!
Hộc!
Hộc!
…
Trên con đường nhỏ trong ngọn núi đá nhọn lởm chởm.
Ám Minh Nguyệt cõng Ám Thiên Võ Thần đang vô cùng yếu ớt, điên cuồng chạy về phía trước.
"Bố hãy cố lên, chúng ta sẽ nhanh chóng đến được cứ điểm khác. Đến lúc đó, con nhất định sẽ chữa khỏi cho bố, bố hãy cố lên".
Ám Minh Nguyệt vừa chạy vừa thở hổn hển.
Ám Thiên Võ Thần ở phía sau khó nhọc mở mắt ra.
"Các cơ quan và tứ chi cấy trên người bố đã bị Lâm Chính phá hoại, khiến khí mạch trong người đứt lìa, sức mạnh phi thăng tràn ra quá nhiều. Bố phải bế quan ít nhất một năm, bố cần một nơi an toàn tuyệt đối... Con gái, đừng đến cứ điểm Đông Nam, đến cứ điểm Thạch Đảo đi..."
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
"Cứ điểm Thạch Đảo?".
Ám Minh Nguyệt run lên, sau đó gật đầu nói: "Bố, con chờ anh Diệp, để anh ấy đi cùng con. Anh ấy không biết cứ điểm Thạch Đảo, chắc chắn sẽ không tìm thấy chúng ta!".
"Không!".
Ám Thiên Võ Thần quát: "Không được nói với cậu ta..."
Dứt lời, ông ta lại ho dữ dội, còn phun ra máu, nhuộm đỏ lưng của Ám Minh Nguyệt.
"Không được nói với anh ấy?".
Ám Minh Nguyệt sửng sốt: "Tại sao thế ạ?".
Nhưng không chờ Ám Thiên Võ Thần trả lời, một bóng dáng đã xông tới nhanh như chớp, chặn Ám Minh Nguyệt lại.
Ám Minh Nguyệt cả kinh, nhưng sau khi nhìn rõ người đến liền mừng rỡ.
"Anh Diệp!".
"Các cô không sao chứ?".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Anh Diệp, chúng tôi không sao, anh cắt đuôi được đám kia rồi hả?".
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
"Tôi dùng màn che Ám Lâm do Ám Thiên Võ Thần ban cho để ngăn chặn bọn chúng, tạm thời bọn chúng không thể đuổi kịp được".
Diệp Viêm bình thản đáp, sau đó đi về phía Ám Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, cô cõng Ám Thiên đại nhân đến tận đây chắc là cũng mệt rồi, đưa Ám Thiên đại nhân cho tôi đi".
"Được".
Ám Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, đặt Ám Thiên Võ Thần xuống.
Nhưng đúng lúc này, Ám Thiên Võ Thần bỗng túm chặt lấy vai cô ta, không chịu buông tay.
"Bố sao vậy?".
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, có chút đau đớn nói: "Bố túm con đau quá..."
Nhưng Ám Thiên Võ Thần vẫn cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Diệp Viêm, dường như muốn nói gì đó.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo.
Rất nhiều tiếng phá không vang lên.
Sau đó liền thấy vô số bóng người lao tới, nhanh chóng bao vây ba người.
"Hử?".
Diệp Viêm nhíu mày, nhìn người mới đến.
Chính là đám Lệnh Hồ Vũ.
"Lệnh Hồ Vũ, các anh định làm gì hả?".
Ám Minh Nguyệt nghiến răng mắng.
"Làm gì à?".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt đánh giá Ám Minh Nguyệt một phen, cười khẩy nói: "Ám Minh Nguyệt, cô ngu thật hay giả ngu vậy? Không biết chúng tôi định làm gì à? Truyền thừa Võ Thần lù lù trước mắt, cơ hội giết Võ Thần chứng đạo cũng đã tới, cô còn hỏi tôi làm gì?".
"Anh... chết đi!".
Ám Minh Nguyệt nổi giận, đang định rút kiếm ra.
Nhưng Diệp Viêm ở bên này không để yên, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía người của thế gia Lệnh Hồ.
"Giết!".
Lệnh Hồ Vũ cũng nổi giận, ý chí chiến đấu bùng phát, giơ kiếm lên tấn công.
Cô gái áo đỏ biết Lệnh Hồ Vũ tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Viêm, liền lập tức ra tay cùng ứng phó.
Mọi người đánh nhau túi bụi.
"Minh Nguyệt, đi... mau đi thôi..."
Ám Thiên Võ Thần cắn răng, khẽ gầm lên: "Mau chạy thôi, chạy càng xa càng tốt..."
"Bố đừng lo, lũ khốn này chắc chắn không phải đối thủ của anh Diệp".
Ám Minh Nguyệt tỏ vẻ không để tâm, khẽ hừ mũi nói.
"Vậy con là đối thủ của Diệp Viêm sao?".
Ám Thiên Võ Thần tức giận nói.
Ám Minh Nguyệt run rẩy, kinh ngạc ngoảnh sang: "Bố... nói vậy là có ý gì?".
"Diệp Viêm chắc chắn sẽ giết bố! Mau đưa bố đi!".
Ám Thiên Võ Thần gầm lên.
"Cái gì?".
Ám Minh Nguyệt sửng sốt.
Hiển nhiên cô ta vẫn chưa thể chấp nhận, cứ ngây người ra nhìn Ám Thiên Võ Thần.
"Bố, vô duyên vô cớ sao anh Diệp... lại giết bố? Bố đối xử với anh ấy như con ruột, truyền thụ tuyệt học cho anh ấy, sao... sao anh ấy lại giết bố chứ?".
Ám Minh Nguyệt thì thào.
"Mau đi thôi!".
Ám Thiên Võ Thần không thể giải thích, chỉ đành thúc giục.
Ám Minh Nguyệt cắn răng, do dự không quyết.
Nhưng đúng lúc này.
Phập!
Một thanh kiếm chìa ra từ bên cạnh, xuyên qua người Ám Thiên Võ Thần.
Kiếm Bạch Cốt thậm chí còn đâm nhẹ vào lưng Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt ngoảnh phắt lại, mở to mắt nhìn bố mình.
Chỉ thấy phía sau ông ta, Diệp Viêm sắc mặt lạnh lùng cầm kiếm Bạch Cốt, đang nhìn cô ta.
"Anh... anh Diệp?".
Ám Minh Nguyệt thì thào, gần như là suy sụp, dường như muốn phát điên.
Nhưng Diệp Viêm chẳng nói một lời, rút mạnh kiếm ra, rồi lại giơ kiếm Bạch Cốt lên chém về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt vẫn ngây ra như phỗng.
"Cút!".
Ám Thiên Võ Thần gào thét, tà khí còn sót trong người bất ngờ bùng phát, đánh mạnh vào lồng ngực Diệp Viêm, khiến hắn chấn động bay đi.
Diệp Viêm va vào ngọn núi bên cạnh rồi trượt xuống, nhưng chỉ rên mấy tiếng chứ không có gì đáng ngại. Hắn lại cầm kiếm Bạch Cốt đi về phía này.
"Xem ra ông đã nhận ra ý định của tôi".
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
"Ám Thiên tôi quen biết vô số người, nhưng cũng có lúc nhìn nhầm..."
Ám Thiên Võ Thần phun ra máu tươi, cơ thể lảo đảo, tức giận nói.
"Ám Thiên, ông quá vô dụng, tôi truyền cho ông thuật di chuyển, vậy mà ông lại bị Lâm Chính dễ dàng đánh bại. Không bằng đưa cơ thể của ông cho tôi, để tôi dung hợp, trở thành vô địch, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?".
Diệp Viêm khàn giọng nói, sau đó sát tâm bùng phát, lao về phía Ám Thiên Võ Thần.
"Khốn kiếp, mày dám phớt lờ bọn tao?".
Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ cùng xông tới.
Diệp Viêm lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng còn cách nào khác, chỉ đành điều chỉnh lưỡi kiếm chém về phía hai người.
"Nhân lúc này đi đi! Mang theo đầu của bố, đi!".
Ám Thiên Võ Thần gầm lên, lấy kiếm ra cắt đầu của mình xuống.
Cái đầu lập tức trượt khỏi cổ, lăn lông lốc xuống trước mặt Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt trợn tròn mắt, sụp đổ hoàn toàn...
Chương 5009: Nghĩ quẩn
"Bố! Bố!".
Ám Minh Nguyệt ôm lấy đầu của Ám Thiên Võ Thần, gào khóc thảm thiết.
Võ Thần qua đời, thiên địa héo tàn, một luồng khí ý bi thương lan khắp xung quanh.
Lệnh Hồ Vũ, cô gái áo đỏ và cả Diệp Viêm đang chém giết lẫn nhau đều quay sang nhìn.
Khi nhìn thấy Ám Thiên Võ Thần đã lìa đầu khỏi cổ, tất cả bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi.
Cuối cùng thất đại Võ Thần chế ngự long mạch dưới lòng đất hơn trăm năm đã có sự thay đổi.
Cái chết của Ám Thiên Võ Thần đánh dấu sự thồn trị của thất đại Võ Thần đã bị phá vỡ.
Mọi người đều bần thần, đầu óc trở nên trống rỗng.
Không ai ngờ Ám Thiên Võ Thần hô phong hoán vũ, được mọi người coi là thần, lại có kết cục như vậy...
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, không dám chần chừ, lập tức cầm kiếm Bạch Cốt xông tới.
"Đưa đầu của ông ta cho tôi!".
Diệp Viêm khẽ gầm lên, chém một nhát kiếm về phía Ám Minh Nguyệt.
Đôi mắt Ám Minh Nguyệt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Diệp Viêm với đôi mắt vô cùng oán hận, nhưng cô ta không ra tay, mà ôm chặt đầu của Ám Thiên Võ Thần, xoay người bỏ chạy.
Diệp Viêm khẽ hừ một tiếng, chém một nhát kiếm vào lưng Ám Minh Nguyệt không chút thương xót.
Phập!
Tuy Ám Minh Nguyệt bỏ chạy rất nhanh, nhưng vẫn bị kiếm khí làm cho bị thương, lưng bị chém một nhát máu tươi đầm đìa. Cô ta ngã nhào xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật.
Diệp Viêm cầm kiếm xông tới.
"Ám Minh Nguyệt, cô đừng bi thương, đừng buồn bã, bố cô không hề chết, tôi sẽ cấy ký ức của ông ta vào người tôi, tôi sẽ khiến thân xác của ông ta được sống tiếp trong người tôi, tôi sẽ khiến ông ta hòa thành một thể với tôi!".
"Từ hôm nay trở đi, cô hãy coi tôi là bố cô!".
Diệp Viêm bình thản nói, ánh mắt không vui không giận, có chăng chỉ là khát vọng đối với cái đầu kia.
Đôi mắt Ám Minh Nguyệt rỉ ra huyết lệ, đầy dữ tợn và đau khổ.
Thấy không thoát được, cô ta liền rút vũ khí của mình ra, định đồng quy vu tận với Diệp Viêm.
Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên âm thanh khác lạ.
Diệp Viêm biến sắc, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy đám cô gái áo đỏ, Lệnh Hồ Vũ đang khiêng thi thể của Ám Thiên Võ Thần, chuẩn bị chuồn mất.
Diệp Viêm ngập ngừng một lát, lạnh lùng hừ mũi, rồi cầm kiếm xông về phía bọn họ.
Theo hắn thấy, Ám Minh Nguyệt đã bị thương, không thể chạy xa được. Hơn nữa cô ta đã rơi vào đường cùng, nếu cưỡng chế để cướp thì cô ta sẽ phản kháng đến cùng.
Tuy Diệp Viêm không mất nhiều công sức để lấy được cái đầu, nhưng thời gian này đủ để đám Lệnh Hồ Vũ cao chạy xa bay.
Thế nên, Diệp Viêm định đi lấy thi thể trước, rồi quay lại cướp nốt đầu.
Ám Minh Nguyệt thấy thế cũng không dám do dự, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng cô ta bị thương khắp người, có thể chạy được bao xa chứ?
Cô ta ôm đầu của Ám Thiên Võ Thần, khó nhọc đi theo con đường núi gập ghềnh.
Nhưng chẳng được bao lâu liền bỏ cuộc.
"Cứ thế này thì sớm muộn cũng bị Diệp Viêm đuổi kịp".
"Bố, con gái vô dụng, không thể bảo vệ bố chu toàn, bây giờ ngay cả đầu của bố cũng không giữ được, con xin lỗi..."
Ám Minh Nguyệt khóc nức nở.
Cô ta nhanh chóng nhìn thấy một hang động, sau khi suy nghĩ, liền quyết định ôm cái đầu đi vào đó.
Hang động không sâu, nhưng Ám Minh Nguyệt rất hài lòng.
"Bố, nơi này sẽ là mộ của chúng ta!".
Ám Minh Nguyệt thì thào, sau đó ngồi xếp bằng, ôm đầu của Ám Thiên Võ Thần, rồi lấy một chiếc châm bạc ra búng vào vách đá bên cạnh.
Keng!
Châm bạc va vào vách đá, tóe ra tia lửa.
Ám Minh Nguyệt lập tức huy động sức mạnh phi thăng, lợi dụng tia lửa làm dẫn cháy, sau đó để nó dần nuốt chửng chính mình.
Cô ta định tự thiêu.
Cho dù có chết, cô ta cũng không thể để đầu của bố mình bị cấy vào người Diệp Viêm.
Nhìn ngọn lửa đang dần liếm tới, Ám Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại.
Nhưng đúng lúc này.
Phụt!
Ngọn lửa bỗng dưng biến mất.
Ám Minh Nguyệt run bắn lên, mở hai mắt ra.
Chỉ thấy một bóng người không biết đã đứng ở cửa hang từ lúc nào.
"Cô Minh Nguyệt, cớ gì phải nghĩ quẩn thế?".
Chương 5010: Thứ cho tôi lực bất tòng tâm
"Lâm Chính? Là anh?".
Toàn thân Ám Minh Nguyệt run rẩy, nhìn người mới đến với ánh mắt không thể tin được.
Không ngờ đó lại là Lâm Chính.
Lúc này, người anh toàn máu, tay cầm một thanh trường kiếm đen sì.
Đó là Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Nhưng lúc này, Tuyệt Thế Tà Kiếm đã khác so với lúc trước.
Thân kiếm không những đen bóng, tỏa ra tà khí, mà còn ánh lên một luồng huyết quang quỷ dị.
So với trước còn tà mị hơn!
Ám Minh Nguyệt sửng sốt một lát, nhưng nhanh chóng trở nên bình thản.
Ngay cả chết cô ta còn không sợ thì còn phải sợ gì chứ?
Huống hồ người này không phải là Diệp Viêm, sẽ không cấy cơ quan hay tứ chi của người khác.
"Ồ?".
Đúng lúc này, Lâm Chính chú ý tới cái đầu trong lòng Ám Minh Nguyệt, hơi nhíu mày lại, rồi đi thẳng tới.
"Đứng lại!".
Ám Minh Nguyệt quát.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ.
Ám Minh Nguyệt lập tức giơ kiếm lên chém.
Lâm Chính chìa tay ra đỡ, dễ dàng chộp được lưỡi kiếm, sau đó khẽ bẻ một cái.
Keng!
Lưỡi kiếm của Ám Minh Nguyệt gãy thành hai đoạn.
Cô ta trợn tròn mắt, tỏ vẻ khó tin.
Nhớ lại lần đầu gặp Lâm Chính, người này trong mắt cô ta yếu ớt đến mức cô ta có thể tùy ý giết chết.
Nhưng bây giờ, thực lực của Lâm Chính đã mạnh đến mức này...
Thật là đáng sợ!
Ám Minh Nguyệt không đánh trúng, còn muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng Lâm Chính đã lấy cái đầu trong tay cô ta.
Ám Minh Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng dù là sức mạnh hay trạng thái cũng không bằng Lâm Chính, nên không thể phản kháng.
"Không! Đừng động vào đầu của bố tôi! Tôi xin anh đừng động vào! Anh muốn giết thì giết mình tôi là được rồi! Đừng sỉ nhục bố tôi nữa!".
Ám Minh Nguyệt gào khóc, giữ chặt cánh tay Lâm Chính, ánh mắt đầy van nài.
Lâm Chính nhìn Ám Minh Nguyệt, rồi lại nhìn cái đầu trong tay, khàn giọng nói: "Cô không muốn biết bố cô định nói gì với cô sao?".
Ám Minh Nguyệt run bắn người, ngẩng phắt lên nhìn Lâm Chính.
"Anh... nói vậy là sao?".
Lâm Chính không nói gì, để đầu của Ám Thiên Võ Thần lên gò đá bên cạnh, sau đó tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm vào đầu của Ám Thiên Võ Thần, rồi lấy một cây châm bạc ra đâm vào cổ mình.
Từng luồng sức mạnh phi thăng quỷ dị hóa thành chùm khí, liên kết châm bạc và Hồng Mông Long Châm.
Giống như ống truyền dịch.
Sau đó Lâm Chính giơ tay ra, không ngừng huy động sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất, bao phủ cái đầu của Ám Thiên Võ Thần, dường như đang làm ấm cái gì đó.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt đang nhắm nghiền của cái đầu chậm rãi mở ra.
"Bố?".
Ám Minh Nguyệt ngây người ra.
Ám Thiên Võ Thần mở nửa con mắt, nhìn Ám Minh Nguyệt và Lâm Chính ở trước mặt, há miệng muốn nói gì đó.
Một lát sau ông ta mới thốt ra được âm thanh cực kỳ yếu ớt.
"Đây là... thuật pháp gì vậy?".
"Đây là thuật chuyển giao".
Lâm Chính vừa dùng sức mạnh phi thăng làm ấm đầu của Ám Thiên Võ Thần, vừa đáp: "Ông mới chết không lâu, phần đầu lại nguyên vẹn, tôi có thể dùng sức mạnh phi thăng để kết nối đầu của ông với cơ thể của tôi, giúp ông sống lại trong thời gian ngắn".
"Sống?".
Ám Minh Nguyệt bỗng sực nhớ ra gì đó, lập tức quỳ xuống dập đầu bôm bốp với Lâm Chính.
"Lâm đại nhân, tôi xin anh, xin anh hãy cứu bố tôi! Tôi cam lòng làm trâu làm ngựa cho anh, tôi xin anh!".
Dứt lời lại nện mạnh đầu xuống mặt đất.
Những tiếng bốp bốp vang lên không ngớt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"Cô Ám Minh Nguyệt, thứ cho tôi lực bất tòng tâm".
Sau khi Diệp Viêm được Ám Thiên Võ Thần huấn luyện một thời gian, sức mạnh của hắn lại càng tăng thêm.
Mặc dù Lâm Chính có sự giúp đỡ từ cơ quan của Long Cung, nhưng anh cũng không thể giành được nhiều lợi thế khi cố gắng đối đầu trực tiếp với Diệp Viêm.
Dù sao thì tài năng và tu vi của Diệp Viêm đều không phải dạng vừa.
Tuy nhiên, Diệp Viêm dường như không sẵn sàng chiến đấu. Hắn liên tục vừa đánh vừa lui, che chắn cho Ám Minh Nguyệt rời khỏi đó.
"Truyền thừa của Long Cung chỉ là một số kỹ năng cơ quan nhàm chán, mặc dù nó tạo ra một số rắc rối cho tôi, nhưng rõ ràng là không đủ để giúp anh đánh bại tôi! Lâm Chính, anh rốt cuộc vẫn không đánh bại được tôi!"
Diệp Viêm lạnh lùng vung thanh Cốt kiếm trong tay rồi nói.
"Cái đó thì chưa chắc!"
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xoay lòng bàn tay.
Ù ù ù...
Một tiếng động lạ đột ngột lan truyền ra xung quanh.
Sau đó hai chân Diệp Viêm lún xuống, lòng bàn chân chìm xuống đất.
Hắn cảm thấy như có hàng vạn tấn lực đột nhiên đè xuống cơ thể mình.
Mặt đất bị chân hắn nghiền nát!
Thoạt nhìn, hóa ra đó là sức mạnh được giải phóng từ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Lâm Chính.
Một lượng lớn sức mạnh phi thăng tinh khiết nhất được rót vào chiếc đồng hồ này, thông qua cơ chế Long Cung chuyển hóa, hóa thành trọng lực đáng sợ nhất, áp chế Diệp Viêm.
Diệp Viêm hai mắt nheo lại, hai cánh tay từ trong lồng ngực lại vươn ra. Hắn vừa thúc giục sức mạnh phi thăng chống lại trọng lực, vừa vung Cốt kiếm tấn công Lâm Chính.
Nhưng hắn hiển nhiên không muốn đánh, cho nên chỉ ép Lâm Chính lui về sau, sau đó chật vật thoát khỏi trọng lực, xoay người bỏ chạy.
Lâm Chính tay cầm thanh Tà Kiếm đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, Diệp Viêm đột nhiên ném một thứ gì đó về phía Lâm Chính.
Một quả cầu tròn tròn màu đen rơi xuống trước mặt Lâm Chính.
Trong phút chốc, quả cầu đen nổ tung, trên bầu trời xuất hiện một màn đen, trực tiếp hóa thành bức tường trời, chặn đường đi của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức giơ Tuyệt Thế Tà Kiếm lên chém.
Nhưng khi lưỡi kiếm chém xuống, nó chỉ tạo ra một vết nứt nhỏ.
Cứng quá!
Lâm Chính nheo mắt lại.
"Đây là bảo vật của Ám Thiên Võ Thần, không ngờ ông ta lại giao nó cho tên nhãi này. Yên tâm, thứ này sẽ không trụ được bao lâu!"
Thương Lan Võ Thần thâm trầm nói.
Quả đúng như vậy.
Chỉ sau năm giây, bầu trời đen như mực nhanh chóng sụp đổ, biến thành vô số tà khí và phân tán ra bốn phía.
Diệp Viêm ở sau bức màn đã dẫn Ám Minh Nguyệt chạy trốn về phía Đông Nam, bọn họ đã đi xa đến nỗi chỉ còn là những chấm nhỏ.
"Sao còn đứng đó? Mau đuổi theo hắn!"
Thái Thiên Võ Thần nóng nảy, lập tức quát tháo: "Hôm nay nếu không giết được Ám Thiên Võ Thần, về sau sẽ gặp vô số phiền toái. Mau đuổi theo hắn, giết chết hắn! Nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu!"
Ông ta vừa nói xong, Lâm Chính lập tức nhìn về phía Thái Thiên Võ Thần.
"Cậu điếc à? Đuổi theo đi! Đuổi theo nhanh lên!"
Thái Thiên Võ Thần dường như vẫn chưa ý thức được điều gì, ông ta vẫn la hét chửi bới, lời nói vô cùng lỗ mãng.
Thương Lan Võ Thần tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu lại hét lên: "Thái Thiên, đừng nói nhảm!"
Thái Thiên Võ Thần giật mình, lúc này mới nhìn rõ ràng ánh mắt của Lâm Chính.
Sắc mặt ông ta căng thẳng: "Cậu... cậu muốn làm gì?"
Lâm Chính không lên tiếng, từng bước một đi về phía hai người.
"Lâm đại nhân, chúng ta là đồng minh! Chúng ta hợp tác! Ám Thiên Võ Thần còn chưa chết! Chúng ta còn có chung một kẻ thù phải không?"
Thương Lan Võ Thần sắc mặt căng thẳng, vội vàng hét lên.
"Đúng, đúng, đúng, Lâm tiên sinh, vừa rồi tôi sai rồi, là do tôi quá bối rối, xin lỗi cậu. Ám Thiên Võ Thần còn chưa chết, chúng ta vẫn nên sát cánh chiến đấu, cậu cũng không nên làm hại chúng tôi chứ?”
Thái Thiên Võ Thần đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng thay đổi giọng điệu.
"Ám Thiên Võ Thần, không thể sống sót".
Lâm Chính cũng lắc đầu nhỏ giọng nói.
"Cái gì?"
Hai người kia đều sững lại.
Chương 5007: Chém Võ Thần
Nhóm của Lang Gia đã tiêu diệt tất cả những người đi theo Ám Thiên Võ Thần.
Nhìn thấy Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm trốn thoát, mọi người đều vừa lo lắng vừa tức giận.
"Chúng ta nên đuổi theo hắn!"
Lang Gia nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Chính, anh ta đột nhiên giật mình.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng trước Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần với thanh kiếm trên tay.
Đôi mắt anh thờ ơ, như thể đã nhìn thấu nhân sinh.
Hai vị Võ Thần sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và không thể tin được.
"Mặc dù Ám Thiên Võ Thần khi biến đổi đã gây ra tổn thương lớn cho cơ thể, nhưng các vết thương không đến mức chí mạng. Chưa kể y thuật của ông ta cũng đủ để tự chữa lành vết thương. Ngay cả con gái của ông ta cũng có thể chữa lành giúp ông ta!"
Thương Lan Võ Thần nói với giọng run run.
Ám Thiên Võ Thần bị thương, nhưng tất cả đều là do chính ông ta gây ra chứ không phải do các Võ Thần như bọn họ làm bị thương.
Nếu như là do người ngoài đánh bị thương, sức mạnh Tử Sát chắc chắn sẽ bị lưu lại để hạn chế khả năng hồi phục.
Đây là một mảnh khóe phổ biến được những người ở long mạch ngầm sử dụng khi chiến đấu.
Vì vậy, đối với Ám Thiên Võ Thần mà nói, vết thương trên người ông ta chỉ có thể coi là vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng mà thôi.
Nếu không phải là do khí công không đủ mạnh, ông ta thậm chí đã có thể khỏi bệnh ngay tại chỗ.
“Nếu dựa vào y thuật của họ thì cứu sống rất đơn giản, có điều...Ám Thiên Võ Thần không còn khả năng chữa trị nữa rồi”.
Lâm Chính thì thào nói.
"Cậu nói gì cơ?"
Hai người kia đều không thể tin được.
"Lâm đại nhân, rốt cuộc là cậu có ý gì?"
Thái Thiên Võ Thần miễn cưỡng cười nói, nhưng lại âm thầm kích hoạt sức mạnh phi thăng.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần bên cạnh dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên mở to, khó nhọc mà thốt ra hai chữ.
"Diệp Viêm?"
"Đúng rồi".
Lâm Chính khàn khàn nói: "Diệp Viêm sẽ không buông tha cho ông ta".
"Ám Thiên Võ Thần coi Diệp Viêm là người kế thừa, dạy hắn tất cả những gì ông ta có, thậm chí còn có ý định gả con gái cho hắn! Hắn... hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Thương Lan Võ Thần sắc mặt tái nhợt, run run giọng nói.
“Hai người hoàn toàn không biết gì về người này".
Lâm Chính lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Vì tu vi và thực lực, người này có thể làm bất cứ điều gì không từ thủ đoạn. Sở dĩ hắn liều mạng cứu Ám Thiên Võ Thần chỉ là vì thèm muốn cơ thể của ông ta!"
"Người đàn ông này... không có tình cảm!"
Hai người kia đều choáng váng.
"Vậy giờ cậu cũng muốn giết bọn tôi?"
Thái Thiên Võ Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, toàn thân ông ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, ông ta hét lên: “Thứ chó má, tôi là Võ Thần! Cậu muốn giết tôi thì phải đợi một vạn năm nữa! Đi chết đi!"
Khi ông ta vừa dứt lời, cơ thể Thái Thiên Võ Thần đột nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng vàng, một cỗ sức mạnh man dại phóng ra, trực tiếp tấn công Lâm Chính.
"Người anh em, cẩn thận!"
Lang Gia hét lên thảm thiết và lao tới bất chấp sự an toàn của bản thân.
Nhưng chưa kịp đến gần, anh ta đã bị sức mạnh tàn bạo này đánh bay.
Lang Gia thổ huyết, da thịt rách nát, bị thổi bay mấy chục mét.
"Đại ca!"
Huyền Thông và những người khác lao tới đỡ Lang Gia dậy.
Lúc này, Lâm Chính được bao bọc trong ánh sáng vàng do Thái Thiên Võ Thần vừa tỏa ra.
Mọi người trố mắt nhìn và lo lắng.
Khí tức đáng sợ như vậy, hào quang đáng sợ như vậy.
Làm thế nào để chống lại nó đây?
Nhưng trong giây tiếp theo, hàng nghìn đạo kiếm quang đột nhiên bộc phát, nhanh chóng che đi ánh sáng vàng rồi chém về phía Thái Thiên Võ Thần.
Rẹt!
Khi nghe thấy âm thanh như da thịt bị cắt, ánh sáng vàng đột nhiên tiêu tan.
Nhìn kỹ hơn, cơ thể của Thái Thiên Võ Thần đang bị hàng trăm đạo kiếm khí đâm xuyên qua.
Trên đầu Lâm Chính, một cuốn sách đang lơ lửng.
"Vạn...Kiếm...Đồ?"
Thái Thiên Võ Thần nôn ra máu, khó nhọc kêu lên...
Chương 5008: Võ Thần qua đời
Hộc!
Hộc!
Hộc!
…
Trên con đường nhỏ trong ngọn núi đá nhọn lởm chởm.
Ám Minh Nguyệt cõng Ám Thiên Võ Thần đang vô cùng yếu ớt, điên cuồng chạy về phía trước.
"Bố hãy cố lên, chúng ta sẽ nhanh chóng đến được cứ điểm khác. Đến lúc đó, con nhất định sẽ chữa khỏi cho bố, bố hãy cố lên".
Ám Minh Nguyệt vừa chạy vừa thở hổn hển.
Ám Thiên Võ Thần ở phía sau khó nhọc mở mắt ra.
"Các cơ quan và tứ chi cấy trên người bố đã bị Lâm Chính phá hoại, khiến khí mạch trong người đứt lìa, sức mạnh phi thăng tràn ra quá nhiều. Bố phải bế quan ít nhất một năm, bố cần một nơi an toàn tuyệt đối... Con gái, đừng đến cứ điểm Đông Nam, đến cứ điểm Thạch Đảo đi..."
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
"Cứ điểm Thạch Đảo?".
Ám Minh Nguyệt run lên, sau đó gật đầu nói: "Bố, con chờ anh Diệp, để anh ấy đi cùng con. Anh ấy không biết cứ điểm Thạch Đảo, chắc chắn sẽ không tìm thấy chúng ta!".
"Không!".
Ám Thiên Võ Thần quát: "Không được nói với cậu ta..."
Dứt lời, ông ta lại ho dữ dội, còn phun ra máu, nhuộm đỏ lưng của Ám Minh Nguyệt.
"Không được nói với anh ấy?".
Ám Minh Nguyệt sửng sốt: "Tại sao thế ạ?".
Nhưng không chờ Ám Thiên Võ Thần trả lời, một bóng dáng đã xông tới nhanh như chớp, chặn Ám Minh Nguyệt lại.
Ám Minh Nguyệt cả kinh, nhưng sau khi nhìn rõ người đến liền mừng rỡ.
"Anh Diệp!".
"Các cô không sao chứ?".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Anh Diệp, chúng tôi không sao, anh cắt đuôi được đám kia rồi hả?".
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
"Tôi dùng màn che Ám Lâm do Ám Thiên Võ Thần ban cho để ngăn chặn bọn chúng, tạm thời bọn chúng không thể đuổi kịp được".
Diệp Viêm bình thản đáp, sau đó đi về phía Ám Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, cô cõng Ám Thiên đại nhân đến tận đây chắc là cũng mệt rồi, đưa Ám Thiên đại nhân cho tôi đi".
"Được".
Ám Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, đặt Ám Thiên Võ Thần xuống.
Nhưng đúng lúc này, Ám Thiên Võ Thần bỗng túm chặt lấy vai cô ta, không chịu buông tay.
"Bố sao vậy?".
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, có chút đau đớn nói: "Bố túm con đau quá..."
Nhưng Ám Thiên Võ Thần vẫn cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Diệp Viêm, dường như muốn nói gì đó.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo.
Rất nhiều tiếng phá không vang lên.
Sau đó liền thấy vô số bóng người lao tới, nhanh chóng bao vây ba người.
"Hử?".
Diệp Viêm nhíu mày, nhìn người mới đến.
Chính là đám Lệnh Hồ Vũ.
"Lệnh Hồ Vũ, các anh định làm gì hả?".
Ám Minh Nguyệt nghiến răng mắng.
"Làm gì à?".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt đánh giá Ám Minh Nguyệt một phen, cười khẩy nói: "Ám Minh Nguyệt, cô ngu thật hay giả ngu vậy? Không biết chúng tôi định làm gì à? Truyền thừa Võ Thần lù lù trước mắt, cơ hội giết Võ Thần chứng đạo cũng đã tới, cô còn hỏi tôi làm gì?".
"Anh... chết đi!".
Ám Minh Nguyệt nổi giận, đang định rút kiếm ra.
Nhưng Diệp Viêm ở bên này không để yên, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía người của thế gia Lệnh Hồ.
"Giết!".
Lệnh Hồ Vũ cũng nổi giận, ý chí chiến đấu bùng phát, giơ kiếm lên tấn công.
Cô gái áo đỏ biết Lệnh Hồ Vũ tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Viêm, liền lập tức ra tay cùng ứng phó.
Mọi người đánh nhau túi bụi.
"Minh Nguyệt, đi... mau đi thôi..."
Ám Thiên Võ Thần cắn răng, khẽ gầm lên: "Mau chạy thôi, chạy càng xa càng tốt..."
"Bố đừng lo, lũ khốn này chắc chắn không phải đối thủ của anh Diệp".
Ám Minh Nguyệt tỏ vẻ không để tâm, khẽ hừ mũi nói.
"Vậy con là đối thủ của Diệp Viêm sao?".
Ám Thiên Võ Thần tức giận nói.
Ám Minh Nguyệt run rẩy, kinh ngạc ngoảnh sang: "Bố... nói vậy là có ý gì?".
"Diệp Viêm chắc chắn sẽ giết bố! Mau đưa bố đi!".
Ám Thiên Võ Thần gầm lên.
"Cái gì?".
Ám Minh Nguyệt sửng sốt.
Hiển nhiên cô ta vẫn chưa thể chấp nhận, cứ ngây người ra nhìn Ám Thiên Võ Thần.
"Bố, vô duyên vô cớ sao anh Diệp... lại giết bố? Bố đối xử với anh ấy như con ruột, truyền thụ tuyệt học cho anh ấy, sao... sao anh ấy lại giết bố chứ?".
Ám Minh Nguyệt thì thào.
"Mau đi thôi!".
Ám Thiên Võ Thần không thể giải thích, chỉ đành thúc giục.
Ám Minh Nguyệt cắn răng, do dự không quyết.
Nhưng đúng lúc này.
Phập!
Một thanh kiếm chìa ra từ bên cạnh, xuyên qua người Ám Thiên Võ Thần.
Kiếm Bạch Cốt thậm chí còn đâm nhẹ vào lưng Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt ngoảnh phắt lại, mở to mắt nhìn bố mình.
Chỉ thấy phía sau ông ta, Diệp Viêm sắc mặt lạnh lùng cầm kiếm Bạch Cốt, đang nhìn cô ta.
"Anh... anh Diệp?".
Ám Minh Nguyệt thì thào, gần như là suy sụp, dường như muốn phát điên.
Nhưng Diệp Viêm chẳng nói một lời, rút mạnh kiếm ra, rồi lại giơ kiếm Bạch Cốt lên chém về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt vẫn ngây ra như phỗng.
"Cút!".
Ám Thiên Võ Thần gào thét, tà khí còn sót trong người bất ngờ bùng phát, đánh mạnh vào lồng ngực Diệp Viêm, khiến hắn chấn động bay đi.
Diệp Viêm va vào ngọn núi bên cạnh rồi trượt xuống, nhưng chỉ rên mấy tiếng chứ không có gì đáng ngại. Hắn lại cầm kiếm Bạch Cốt đi về phía này.
"Xem ra ông đã nhận ra ý định của tôi".
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
"Ám Thiên tôi quen biết vô số người, nhưng cũng có lúc nhìn nhầm..."
Ám Thiên Võ Thần phun ra máu tươi, cơ thể lảo đảo, tức giận nói.
"Ám Thiên, ông quá vô dụng, tôi truyền cho ông thuật di chuyển, vậy mà ông lại bị Lâm Chính dễ dàng đánh bại. Không bằng đưa cơ thể của ông cho tôi, để tôi dung hợp, trở thành vô địch, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?".
Diệp Viêm khàn giọng nói, sau đó sát tâm bùng phát, lao về phía Ám Thiên Võ Thần.
"Khốn kiếp, mày dám phớt lờ bọn tao?".
Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ cùng xông tới.
Diệp Viêm lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng còn cách nào khác, chỉ đành điều chỉnh lưỡi kiếm chém về phía hai người.
"Nhân lúc này đi đi! Mang theo đầu của bố, đi!".
Ám Thiên Võ Thần gầm lên, lấy kiếm ra cắt đầu của mình xuống.
Cái đầu lập tức trượt khỏi cổ, lăn lông lốc xuống trước mặt Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt trợn tròn mắt, sụp đổ hoàn toàn...
Chương 5009: Nghĩ quẩn
"Bố! Bố!".
Ám Minh Nguyệt ôm lấy đầu của Ám Thiên Võ Thần, gào khóc thảm thiết.
Võ Thần qua đời, thiên địa héo tàn, một luồng khí ý bi thương lan khắp xung quanh.
Lệnh Hồ Vũ, cô gái áo đỏ và cả Diệp Viêm đang chém giết lẫn nhau đều quay sang nhìn.
Khi nhìn thấy Ám Thiên Võ Thần đã lìa đầu khỏi cổ, tất cả bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi.
Cuối cùng thất đại Võ Thần chế ngự long mạch dưới lòng đất hơn trăm năm đã có sự thay đổi.
Cái chết của Ám Thiên Võ Thần đánh dấu sự thồn trị của thất đại Võ Thần đã bị phá vỡ.
Mọi người đều bần thần, đầu óc trở nên trống rỗng.
Không ai ngờ Ám Thiên Võ Thần hô phong hoán vũ, được mọi người coi là thần, lại có kết cục như vậy...
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, không dám chần chừ, lập tức cầm kiếm Bạch Cốt xông tới.
"Đưa đầu của ông ta cho tôi!".
Diệp Viêm khẽ gầm lên, chém một nhát kiếm về phía Ám Minh Nguyệt.
Đôi mắt Ám Minh Nguyệt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Diệp Viêm với đôi mắt vô cùng oán hận, nhưng cô ta không ra tay, mà ôm chặt đầu của Ám Thiên Võ Thần, xoay người bỏ chạy.
Diệp Viêm khẽ hừ một tiếng, chém một nhát kiếm vào lưng Ám Minh Nguyệt không chút thương xót.
Phập!
Tuy Ám Minh Nguyệt bỏ chạy rất nhanh, nhưng vẫn bị kiếm khí làm cho bị thương, lưng bị chém một nhát máu tươi đầm đìa. Cô ta ngã nhào xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật.
Diệp Viêm cầm kiếm xông tới.
"Ám Minh Nguyệt, cô đừng bi thương, đừng buồn bã, bố cô không hề chết, tôi sẽ cấy ký ức của ông ta vào người tôi, tôi sẽ khiến thân xác của ông ta được sống tiếp trong người tôi, tôi sẽ khiến ông ta hòa thành một thể với tôi!".
"Từ hôm nay trở đi, cô hãy coi tôi là bố cô!".
Diệp Viêm bình thản nói, ánh mắt không vui không giận, có chăng chỉ là khát vọng đối với cái đầu kia.
Đôi mắt Ám Minh Nguyệt rỉ ra huyết lệ, đầy dữ tợn và đau khổ.
Thấy không thoát được, cô ta liền rút vũ khí của mình ra, định đồng quy vu tận với Diệp Viêm.
Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên âm thanh khác lạ.
Diệp Viêm biến sắc, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy đám cô gái áo đỏ, Lệnh Hồ Vũ đang khiêng thi thể của Ám Thiên Võ Thần, chuẩn bị chuồn mất.
Diệp Viêm ngập ngừng một lát, lạnh lùng hừ mũi, rồi cầm kiếm xông về phía bọn họ.
Theo hắn thấy, Ám Minh Nguyệt đã bị thương, không thể chạy xa được. Hơn nữa cô ta đã rơi vào đường cùng, nếu cưỡng chế để cướp thì cô ta sẽ phản kháng đến cùng.
Tuy Diệp Viêm không mất nhiều công sức để lấy được cái đầu, nhưng thời gian này đủ để đám Lệnh Hồ Vũ cao chạy xa bay.
Thế nên, Diệp Viêm định đi lấy thi thể trước, rồi quay lại cướp nốt đầu.
Ám Minh Nguyệt thấy thế cũng không dám do dự, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng cô ta bị thương khắp người, có thể chạy được bao xa chứ?
Cô ta ôm đầu của Ám Thiên Võ Thần, khó nhọc đi theo con đường núi gập ghềnh.
Nhưng chẳng được bao lâu liền bỏ cuộc.
"Cứ thế này thì sớm muộn cũng bị Diệp Viêm đuổi kịp".
"Bố, con gái vô dụng, không thể bảo vệ bố chu toàn, bây giờ ngay cả đầu của bố cũng không giữ được, con xin lỗi..."
Ám Minh Nguyệt khóc nức nở.
Cô ta nhanh chóng nhìn thấy một hang động, sau khi suy nghĩ, liền quyết định ôm cái đầu đi vào đó.
Hang động không sâu, nhưng Ám Minh Nguyệt rất hài lòng.
"Bố, nơi này sẽ là mộ của chúng ta!".
Ám Minh Nguyệt thì thào, sau đó ngồi xếp bằng, ôm đầu của Ám Thiên Võ Thần, rồi lấy một chiếc châm bạc ra búng vào vách đá bên cạnh.
Keng!
Châm bạc va vào vách đá, tóe ra tia lửa.
Ám Minh Nguyệt lập tức huy động sức mạnh phi thăng, lợi dụng tia lửa làm dẫn cháy, sau đó để nó dần nuốt chửng chính mình.
Cô ta định tự thiêu.
Cho dù có chết, cô ta cũng không thể để đầu của bố mình bị cấy vào người Diệp Viêm.
Nhìn ngọn lửa đang dần liếm tới, Ám Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại.
Nhưng đúng lúc này.
Phụt!
Ngọn lửa bỗng dưng biến mất.
Ám Minh Nguyệt run bắn lên, mở hai mắt ra.
Chỉ thấy một bóng người không biết đã đứng ở cửa hang từ lúc nào.
"Cô Minh Nguyệt, cớ gì phải nghĩ quẩn thế?".
Chương 5010: Thứ cho tôi lực bất tòng tâm
"Lâm Chính? Là anh?".
Toàn thân Ám Minh Nguyệt run rẩy, nhìn người mới đến với ánh mắt không thể tin được.
Không ngờ đó lại là Lâm Chính.
Lúc này, người anh toàn máu, tay cầm một thanh trường kiếm đen sì.
Đó là Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Nhưng lúc này, Tuyệt Thế Tà Kiếm đã khác so với lúc trước.
Thân kiếm không những đen bóng, tỏa ra tà khí, mà còn ánh lên một luồng huyết quang quỷ dị.
So với trước còn tà mị hơn!
Ám Minh Nguyệt sửng sốt một lát, nhưng nhanh chóng trở nên bình thản.
Ngay cả chết cô ta còn không sợ thì còn phải sợ gì chứ?
Huống hồ người này không phải là Diệp Viêm, sẽ không cấy cơ quan hay tứ chi của người khác.
"Ồ?".
Đúng lúc này, Lâm Chính chú ý tới cái đầu trong lòng Ám Minh Nguyệt, hơi nhíu mày lại, rồi đi thẳng tới.
"Đứng lại!".
Ám Minh Nguyệt quát.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ.
Ám Minh Nguyệt lập tức giơ kiếm lên chém.
Lâm Chính chìa tay ra đỡ, dễ dàng chộp được lưỡi kiếm, sau đó khẽ bẻ một cái.
Keng!
Lưỡi kiếm của Ám Minh Nguyệt gãy thành hai đoạn.
Cô ta trợn tròn mắt, tỏ vẻ khó tin.
Nhớ lại lần đầu gặp Lâm Chính, người này trong mắt cô ta yếu ớt đến mức cô ta có thể tùy ý giết chết.
Nhưng bây giờ, thực lực của Lâm Chính đã mạnh đến mức này...
Thật là đáng sợ!
Ám Minh Nguyệt không đánh trúng, còn muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng Lâm Chính đã lấy cái đầu trong tay cô ta.
Ám Minh Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng dù là sức mạnh hay trạng thái cũng không bằng Lâm Chính, nên không thể phản kháng.
"Không! Đừng động vào đầu của bố tôi! Tôi xin anh đừng động vào! Anh muốn giết thì giết mình tôi là được rồi! Đừng sỉ nhục bố tôi nữa!".
Ám Minh Nguyệt gào khóc, giữ chặt cánh tay Lâm Chính, ánh mắt đầy van nài.
Lâm Chính nhìn Ám Minh Nguyệt, rồi lại nhìn cái đầu trong tay, khàn giọng nói: "Cô không muốn biết bố cô định nói gì với cô sao?".
Ám Minh Nguyệt run bắn người, ngẩng phắt lên nhìn Lâm Chính.
"Anh... nói vậy là sao?".
Lâm Chính không nói gì, để đầu của Ám Thiên Võ Thần lên gò đá bên cạnh, sau đó tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm vào đầu của Ám Thiên Võ Thần, rồi lấy một cây châm bạc ra đâm vào cổ mình.
Từng luồng sức mạnh phi thăng quỷ dị hóa thành chùm khí, liên kết châm bạc và Hồng Mông Long Châm.
Giống như ống truyền dịch.
Sau đó Lâm Chính giơ tay ra, không ngừng huy động sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất, bao phủ cái đầu của Ám Thiên Võ Thần, dường như đang làm ấm cái gì đó.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt đang nhắm nghiền của cái đầu chậm rãi mở ra.
"Bố?".
Ám Minh Nguyệt ngây người ra.
Ám Thiên Võ Thần mở nửa con mắt, nhìn Ám Minh Nguyệt và Lâm Chính ở trước mặt, há miệng muốn nói gì đó.
Một lát sau ông ta mới thốt ra được âm thanh cực kỳ yếu ớt.
"Đây là... thuật pháp gì vậy?".
"Đây là thuật chuyển giao".
Lâm Chính vừa dùng sức mạnh phi thăng làm ấm đầu của Ám Thiên Võ Thần, vừa đáp: "Ông mới chết không lâu, phần đầu lại nguyên vẹn, tôi có thể dùng sức mạnh phi thăng để kết nối đầu của ông với cơ thể của tôi, giúp ông sống lại trong thời gian ngắn".
"Sống?".
Ám Minh Nguyệt bỗng sực nhớ ra gì đó, lập tức quỳ xuống dập đầu bôm bốp với Lâm Chính.
"Lâm đại nhân, tôi xin anh, xin anh hãy cứu bố tôi! Tôi cam lòng làm trâu làm ngựa cho anh, tôi xin anh!".
Dứt lời lại nện mạnh đầu xuống mặt đất.
Những tiếng bốp bốp vang lên không ngớt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"Cô Ám Minh Nguyệt, thứ cho tôi lực bất tòng tâm".
Bình luận facebook