-
Chương 4991-4995
Chương 4991: Tha chết cho ông!
"Ồ?".
Ám Thiên Võ Thần đang định ra tay chợt nhíu mày, nhìn sang người lên tiếng.
Lâm Chính dẫn theo đám người Lang Gia đi về phía này.
Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần nghe được giọng nói đó đều nhìn sang.
Khi nhìn thấy nhóm Lâm Chính thì mừng rỡ, nhưng sau đó lại nhanh chóng buồn bã.
Chỉ dựa vào Lâm Chính thì không đấu lại Ám Thiên Võ Thần.
Bọn họ đến chỉ để chịu chết mà thôi!
"Là cậu?".
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nhìn sang Lâm Chính, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chạy trốn, không ngờ cậu lại đến đây chịu chết. Cậu muốn cứu bọn họ sao?".
"Cứu... thì không phải".
Lâm Chính chú ý tới Thái Thiên và Thương Lan, bình tĩnh nói: "Dù sao hai người này cũng muốn dồn tôi vào chỗ chết .Tôi đến đây chỉ để ngăn cản ông!".
"Ngăn cản tôi?".
Ám Thiên Võ Thần nheo mắt lại.
"Dù sao ông cũng muốn giết tôi, đương nhiên ông không có lý do gì hận tôi quá sâu đậm, chủ yếu là tôi muốn ngăn cản Diệp Viêm!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ?".
Diệp Viêm cười nhạt: "Mày sợ tao có được máu thịt Võ Thần, thực lực gia tăng, sau này không dễ đối phó đúng không?".
"Gần như vậy".
Lâm Chính không phủ nhận: "Dù sao cũng là máu thịt của Võ Thần, người thường không thể so sánh được".
"Nhưng mày nghĩ mày có thực lực để ngăn cản sao?".
Diệp Viêm nói.
"Sao lại không?".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó nhìn sang Ám Thiên Võ Thần, nói: "Ám Thiên, bây giờ ông dừng tay, dẫn người rời đi, có lẽ... tôi có thể không giết ông!".
Im lặng!
Xung quanh im lặng đến doạ người!
Giây phút này giống như cả tiếng gió cũng không có.
Tiếng tim đập, tiếng hít thở của mọi người đều dừng lại.
Thái Thiên và Thương Lan đều mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Ngay cả đám người Lang Gia cũng không hiểu ra sao, không dám tin mà nhìn anh chằm chằm.
"Mày vẫn khiến người khác ngạc nhiên như vậy!".
Diệp Viêm lắc đầu.
"Đồ chó, ngông cuồng vô biên, không biết tốt xấu, to gan bằng trời!".
Ám Minh Nguyệt bực tức.
Cô ta nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm nơi thắt lưng Lâm Chính, gào lên: "Người đâu, giết hắn cho tôi, cướp lại bội kiếm của bố!".
"Tuân lệnh!".
Các cao thủ của Ám Thiên Võ Thần lập tức xông về phía Lâm Chính.
Nhưng đám người Lang Gia không phải vô dụng, cầm đao xông lên chém giết với bọn họ.
"Dừng tay!".
Lâm Chính hô lên.
Lang Gia không hiểu ra sao, nhưng vẫn đánh bay kẻ địch trước mặt đi, lùi về bên cạnh Lâm Chính.
"Người anh em, rốt cuộc cậu làm gì vậy? Không muốn chiến đấu với họ thì sao còn tới đây?".
Lang Gia thấp giọng hỏi.
Thật ra anh ta không muốn tới.
Nếu đổi lại là trước kia, nhìn thấy những kẻ thù này, nhìn thấy Thái Thiên rơi vào cảnh nguy hiểm, anh ta chắc chắn sẽ xông lên, không quan tâm đến sinh tử.
Nhưng bây giờ thì không.
Anh ta chỉ hi vọng anh em của mình bình an, những người mình thật sự quan tâm và những người quan tâm mình được khoẻ mạnh.
Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm bắt tay xử lý hai vị Võ Thần, anh ta không nghĩ mình sẽ có phần thắng.
Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu.
"Anh Lang Gia, muốn chiến đấu thì đơn giản, nhưng không cần vội. Bây giờ tôi cho Ám Thiên Võ Thần một con đường sống, chỉ cần ông ta đồng ý, tôi cũng không muốn động chân động tay".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"A...".
Lang Gia nghẹn lời.
Người xung quanh nhìn Lâm Chính như nhìn một tên ngốc.
"Khốn nạn! Khốn kiếp!".
Ám Minh Nguyệt sắp tức chết.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không bực không giận, ngược lại nhìn Lâm Chính đầy hứng thú.
"Nghe giọng điệu của cậu hình như cậu có thể giết chết tôi rất dễ dàng? Tôi đường đường là Ám Thiên, trong mắt cậu lại không đáng là gì hay sao?".
Ám Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói.
"Nếu là trước kia, ông với vai trò Võ Thần, đương nhiên tôi không dám mạo phạm, nhưng bây giờ khác rồi".
Lâm Chính nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần, lạnh lùng nói: "Bây giờ ông đã không còn là Võ Thần, thậm chí ông còn không gọi là người được nữa. Trước kia ông không có sơ hở, nhưng bây giờ ông sơ hở đầy mình, tôi đánh bại ông quả thật dễ như trở bàn tay".
"Thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn thử xem!".
Ám Thiên Võ Thần gật đầu, không dài dòng nữa mà lao về phía Lâm Chính.
Bàn tay đáng sợ hoá thành chưởng ảnh đầy trời, bao trùm lấy anh.
Nhìn khí thế này rõ là định đánh Lâm Chính nát vụn!
"Không hay!".
"Người anh em, cẩn thận!".
Đám người Lang Gia kinh ngạc biến sắc, vội vàng nâng đao chống đỡ.
Đối diện là Võ Thần, bọn họ hoàn toàn không có bao nhiêu tác dụng.
"Tránh ra hết đi, một mình tôi đủ để đối phó ông ta!".
Lâm Chính hét lên một tiếng, không hoảng loạn rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém vào không trung.
Keng!
Vô số tà khí mãnh liệt bùng phát.
Nhưng đám tà khí đó không hoá thành kiếm khí tấn công Ám Thiên Võ Thần mà hoá thành những cây châm tà đen nhánh bay về phía cơ thể của Ám Thiên Võ Thần.
"Cái gì?".
Diệp Viêm bên này luôn giữ vẻ bình tĩnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì bỗng thay đổi nét mặt.
Chương 4992: Ông ta không cướp được
Ầm!
Bàn tay đáng sợ của Ám Thiên Võ Thần đập mạnh lên người Lâm Chính.
Cơ thể của Lâm Chính bị đánh bay.
Mặt đất nứt ra.
Lâm Chính đánh nát mặt đất, lộn mấy vòng giữa đất đá tán loạn, vô cùng thảm hại.
“Người anh em!”.
Lang Gia gào lên, lập tức xông tới đỡ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính dường như đã chuẩn bị từ trước, mặc dù toàn thân đất bùn, nhưng không có vết thương thực chất.
Nhìn lại đòn tấn công của anh đánh lên người Ám Thiên Võ Thần giống như gió nhẹ phất qua mặt, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào với ông ta…
“Đòn tấn công của cậu không có tác dụng gì với tôi”.
Ám Thiên Võ Thần nhìn tà khí ập tới người mình rồi tan đi, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu dùng tà khí của riêng tôi để đối phó tôi? Chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao?”.
“Vậy thì chưa chắc”.
Lâm Chính lại mỉm cười, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm lặng lẽ nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần: “Tôi nói rồi, ông đã không còn là Ám Thiên Võ Thần nữa. Bây giờ ông chỉ là một con quái vật được chắp nối, cả người ông toàn là sơ hở, tôi đánh bại ông dễ như trở bàn tay!”.
Ám Thiên Võ Thần hừ một tiếng, không coi trọng lời Lâm Chính nói.
Đúng lúc đó, Diệp Viêm ở bên này lên tiếng.
“Anh… nhìn ra rồi?”.
Vài chữ đơn giản lại khiến tất cả mọi người căng thẳng.
“Cái này thì có gì khó?”.
Lâm Chính thản nhiên cười đáp.
Diệp Viêm im lặng.
Bọn họ càng nghe càng mơ hồ.
“Bọn họ đang nói gì vậy?”.
“Nhìn ra gì rồi?”.
“Không rõ”.
Có người lẩm bẩm.
“Anh Diệp, người đó nhìn ra gì rồi?”.
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
Nhưng Diệp Viêm không trả lời câu hỏi của cô ta, mà là nhìn sang Ám Thiên Võ Thần.
“Ám Thiên đại nhân, nếu ông muốn sống thì mau rời đi!”.
“Cậu nói gì?”.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày, gần như không dám tin những gì mình nghe được, nhìn sang Diệp Viêm.
Diệp Viêm nghiêm túc: “Tôi không biết vì sao người này biết được thuật pháp của tôi, nhưng tôi tin rằng hắn không giả vờ, rời khỏi đây nhanh mới là thượng sách!”.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày.
Một lúc sau, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt thâm trầm, nói: “Cho nên, những gì cậu ta nói là sự thật? Bây giờ tôi thật sự có sơ hở đầy mình?”.
“Dù sao ông cũng chỉ mới bắt đầu cải tạo cơ thể, nhiều chỗ còn chưa dung hợp hoàn toàn, sơ hở có đấy, nhưng bù đắp được”.
Diệp Viêm giải thích.
“Thương Lan và Thái Thiên đều không nhìn ra, chỉ có người này là biết được, có thể thấy cậu ta không hề tầm thường, khác với những người khác”.
Ám Thiên Võ Thần nói: “Tôi nghĩ toàn bộ long mạch dưới lòng đất chỉ có người này nhìn ra được sơ hở của tôi. Nếu giết chết cậu ta thì cũng đồng nghĩa sơ hở trên người tôi không tồn tại, không phải sao?”.
“Ám Thiên đại nhân, người này không dễ đối phó, nếu hành sự lỗ mãng sẽ rất nguy hiểm”.
“Không sao! Tôi giết cậu ta dễ như trở bàn tay!”.
Ám Thiên Võ Thần thản nhiên đáp, sau đó đưa tay tóm về phía Lâm Chính từ xa.
Tà khí tràn ra từ lòng bàn tay ông ta, chui vào hư không.
Ông ta bày ra tư thế nắm tay.
Cùng lúc đó, Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay Lâm Chính cũng bắt đầu rung lên.
“Không hay, ông ta triệu hồi Tuyệt Thế Tà Kiếm!”.
Lang Gia thấy vậy la lên.
“Cậu hãy cẩn thận!”.
“Giữ chặt thanh kiếm đó!”.
Bọn họ hô lên, vội vàng sử dụng sức mạnh phi thăng ngăn chặn khí ý xung quanh Lâm Chính, đề phòng Tuyệt Thế Tà Kiếm bị Ám Thiên Võ Thần cướp về.
Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh tự nhiên.
“Không sao, ông ta không cướp thanh kiếm này về được đâu!”.
Chương 4993: Đã thuộc về tôi
Đám người Lang Gia không biết Lâm Chính lấy đâu ra tự tin.
Phải biết là người bọn họ phải đối mặt lần này không phải Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm, mà là Võ Thần thật sự.
Huống hồ, Tuyệt Thế Tà Kiếm vốn là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần. Nếu ông ta lấy lại thì chẳng phải như hổ mọc thêm cánh?
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì sao có thể ngăn cản được Ám Thiên Võ Thần?
“Thanh kiếm này vốn không thuộc về cậu!”.
Ám Thiên Võ Thần nói: “Bây giờ thì về đây đi, về tay người có thể điều khiến mày, về với chúa tể cao nhất thế gian này, để tao phát huy sức mạnh lớn nhất của mày, để tao phát tiết tất cả ý chí điên cuồng của mày!”.
Theo giọng nói của Ám Thiên Võ Thần vang lên, Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay Lâm Chính càng run rẩy ghê hơn.
Thân kiếm đen nhánh chấn động điên cuồng, tà khí vô tận không ngừng tràn ra trên thân kiếm.
Người xung quanh nhìn mà run sợ không thôi.
“Hay cho một thanh Tà Kiếm! Rất xứng với hai chữ tuyệt thế!”.
Thương Lan Võ Thần nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi cảm khái.
“Thân xác Ám Thiên được cải tạo, thực lực tăng vọt, nếu còn có kiếm này hỗ trợ, chỉ sợ Thất Võ Thần không ai có thể đối kháng với ông ta”.
Thái Thiên yếu ớt nói.
“Thất Võ Thần phải sắp xếp lại trật tự rồi”.
Thương Lan Võ Thần lộ ra ánh mắt thê thảm và bi thương.
Ông ta không kỳ vọng vào Lâm Chính.
Bây giờ Ám Thiên Võ Thần quá vô địch, Lâm Chính chưa chắc có thể đối phó được.
Chết mới là kết quả tốt nhất của hai vị Võ Thần như họ!
“Quay về đi!”.
Đúng lúc này, Ám Thiên Võ Thần hét lên một tiếng, dường như đưa ra lời triệu gọi cuối cùng với Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Keng!
Thân kiếm Tuyệt Thế Tà Kiếm lập tức nổ ra kiếm khí đen nhánh, sau đó thoát khỏi tay Lâm Chính, bay thẳng về phía Ám Thiên Võ Thần.
Đường nhìn của mọi người bất giác di chuyển theo thanh kiếm.
“Tốt quá rồi!”.
Ám Minh Nguyệt vô cùng kích động nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm bay về phía Ám Thiên Võ Thần.
Từ khi mất kiếm, ngày nào cô ta cũng nhớ mong, tâm phiền ý loạn, rất không cam tâm, ngủ cũng không được yên ổn.
Bây giờ Tà Kiếm quay về, tên họ Lâm kia cũng sắp chết, trên thế giới còn chuyện gì khiến cô ta vui hơn thế này?
Vèo!
Tuyệt Thế Tà Kiếm hóa thành một chùm sáng màu đen bay thẳng tới, nhanh như tia sét.
Dường như hư không cũng sắp bị nó chém rách.
Ám Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm Tà Kiếm bay tới, giống như đang chờ đợi.
Nhưng lúc này, ông ta đột nhiên cảm giác được chuyện không ổn.
Diệp Viêm ở gần đó cũng nhận ra điều khác thường, hắn như nghĩ tới gì đó, vội vàng hét lên: “Ám Thiên đại nhân, cẩn thận!”.
Dứt lời.
Vèo!
Thân kiếm Tuyệt Thế Tà Kiếm đột nhiên nổ ra thành một ánh quang đáng sợ.
“Cái gì?”.
Ám Thiên Võ Thần biến sắc, lập tức thu tay bay sang bên.
Nhưng… cuối cùng ông ta vẫn chậm một nhịp!
Phập!
Tuyệt Thế Tà Kiếm cắt vào cổ tay đưa ra của ông ta, xoay tròn trên không, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó lại bay về chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính đưa tay bắt lấy.
Tuyệt Thế Tà Kiếm quay về trong tay Lâm Chính, được anh nắm vững.
“Hả?”.
Tất cả kinh ngạc hô lên.
“Không thể nào!”.
Ám Thiên Võ Thần cũng kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên cuối cùng cũng thay thế bằng vẻ chấn động.
Thanh kiếm thần đã đi theo ông ta không biết bao nhiêu năm, thế mà không nghe lời triệu gọi của ông ta, ngược lại để Lâm Chính sử dụng.
Vì sao lại như vậy?
Sự kinh ngạc trong lòng Ám Thiên Võ Thần khiến ông ta quên mất cơn đau bị cắt đứt cổ tay.
“Thanh kiếm này đã thuộc về tôi”.
Lâm Chính đánh ra một đóa kiếm hoa, bình thản lên tiếng.
Chương 4994: Tôi nên xé cậu thành bao nhiêu mảnh?
“Cậu làm thế nào được như vậy?”.
Ám Thiên Võ Thần nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
Tuyệt Thế Tà Kiếm có thuộc tính gì, ông ta là người hiểu rõ nhất.
Vì sao Ám Minh Nguyệt mất kiếm, Ám Thiên Võ Thần không vội cướp lại.
Đó là vì ông ta biết người bình thường không thể điều khiển thanh kiếm này.
Người cướp được thanh kiếm sẽ bị tà lực đặc biệt chứa trong thanh kiếm đó ăn mòn, bị Tà Kiếm khống chế, cuối cùng bị hấp thu tinh khí và sức mạnh phi thăng, biến thành xác chết biết đi. Sau đó Tà Kiếm sẽ không chế người đó tự động đến trước mặt Ám Thiên Võ Thần, để Tà Kiếm quay trở lại với chủ nhân.
Nếu không phải Ám Thiên Võ Thần cố ý áp chế tà lực trên Tuyệt Thế Tà Kiếm, đồng thời giao kiếm cách có thể khống chế Tuyệt Thế Tà Kiếm cho Ám Minh Nguyệt thì Ám Minh Nguyệt cũng không thể khống chế được thần kiếm này.
Bây giờ, thanh niên trước mắt không những đã điều khiển được, mà còn khiến Tuyệt Thế Tà Kiếm vui lòng nghe theo sự khống chế của cậu ta.
Chắc chắn người bình thường không thể làm được.
“Thanh kiếm này đúng là có linh tính, nó chỉ đang lựa chọn chủ nhân thích hợp hơn mà thôi”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn nạn!”.
Ám Thiên Võ Thần kìm nén lửa giận, vẻ mặt lạnh băng, nhanh chân đi tới chỗ Lâm Chính.
Ông ta không muốn nhiều lời thêm nữa.
Người trước mắt có một vạn lý do để giết chết.
Cho nên bây giờ, việc ông ta muốn làm nhất là xé nát Lâm Chính ra.
Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng dùng tay trái lấy ra lượng lớn châm bạc đen nhánh, đâm vào nơi vết thương ở cổ tay.
Trong chớp mắt, vết thương ngừng chảy máu, hơn nữa da thịt nứt ra bắt đầu chuyển động, mọc lại từng chút.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy chục giây, Ám Thiên Võ Thần đã moc ra một bàn tay mới.
“Cái gì?”.
Thái Thiên Võ Thần ở bên này biến sắc.
“Sao vậy?”.
Thương Lan ở bên cạnh hỏi.
“Ám Thiên Võ Thần hồi phục tay bị đứt mà không hề tiêu hao sức mạnh phi thăng!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Thật sao?”.
Thương Lan Võ Thần kinh ngạc.
Ông ta biết điều này có ý nghĩa gì.
Nếu hồi phục không cần sức mạnh phi thăng thì đồng nghĩa thân xác của Ám Thiên Võ Thần có thể tái sinh vô hạn.
Sức mạnh này đáng sợ đến thế nào?
“Tên nhóc này có thể nắm giữ Tuyệt Thế Tà Kiếm có lẽ cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu thân xác của Ám Thiên Võ Thần thật sự có thể tái sinh vô hạn thì nghĩa là ông ta mang thân xác bất tử… Vậy thì ông ta sẽ vô địch thế gian…”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Thương Lan Võ Thần kinh hãi, không nói lời nào.
"Người anh em…”.
Lang Gia kinh ngạc nhìn Ám Thiên Võ Thần từng bước áp sát, khẽ gọi.
“Anh Lang Gia, mọi người lùi lại trước, tôi đối phó được”.
Lâm Chính nói.
“Nhưng… Thôi được, chúng tôi tin cậu! Nếu cậu có gì bất trắc, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng cướp thi thể của cậu về, giúp cậu sống lại”.
Lang Gia nói, vung tay, dẫn người lùi ra phía sau.
“Lĩnh vực Ám Thiên!”.
Ám Thiên Võ Thần vung tay về phía Lâm Chính từ xa.
Vù vù vù vù…
Tà khí vô tận bỗng dâng tràn, nhanh chóng bao phủ mọi thứ xung quanh hai người.
Cơ thể hai người lập tức trở nên mông lung.
“Sức mạnh của vực?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Thế này thì cậu không chạy thoát được”.
Ám Thiên Võ Thần nói.
“Tôi không định chạy, tôi nói rồi, người nên chạy là ông!”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu chắc chứ?”.
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó cử động ngón tay.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Trong tà khí ở xung quanh đột nhiên có nhiều vuốt quỷ hiện ra, tóm lấy tay chân của Lâm Chính, khóa chặt chúng.
“Cậu nói xem, tôi nên xé cậu thành bao nhiêu mảnh?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Chương 4995: Thần tiên cũng khó cứu
Số vuốt quỷ này bám lên người, cái nào cũng có sức mạnh to lớn, chỉ sợ xe bọc giáp cũng bị xé nát dễ dàng.
Một giây sau, Lâm Chính ra tay, đánh ra nhiều sức mạnh phi thăng về phía Ám Thiên Võ Thần.
Luồng sức mạnh phi thăng này giống như gió mát thổi qua, lúc nó đến gần thì hóa thành những cây châm khí dài mảnh, đâm về phía Ám Thiên Võ Thần.
“Trò vặt vãnh này mà cũng dám qua mặt tôi?”.
Ám Thiên Võ Thần không sợ, đưa tay phất nhẹ.
Trong nháy mắt, tất cả châm khí đều dừng trước mặt ông ta.
“Cậu đang ở trong lĩnh vực của tôi. Trong lĩnh vực này, tôi là thần, sao cậu dám giết tôi trong lĩnh vực của tôi?”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần lại vung tay.
Vèo vèo vèo…
Số châm khí này không hẹn mà cùng bay nhanh về phía Lâm Chính, đâm về phía tử huyệt của anh.
Hơn nữa, trong lúc bay, châm khí dần biến thành màu đen.
Hóa ra số châm khí này đã được Ám Thiên Võ Thần truyền tà khí vào.
Nếu bị số châm này đâm trúng, dù không chết, e rằng cũng không còn cách xa cái chết.
Lâm Chính lý nào lại không biết đạo lý này, nhanh chóng di chuyển cơ thể muốn tránh né.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần sao có thể để anh dễ dàng đạt được mục đích?
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Nhiều vuốt quỷ lao ra từ trong tà khí ở xung quanh bám chặt lấy Lâm Chính, khiến anh không thể cử động.
Khoảnh khắc châm khí bay đến, tất cả vuốt quỷ thoáng chốc biến mất.
Phập! Phập! Phập…
Châm khí đâm vào tử huyệt của Lâm Chính.
Cả người Lâm Chính không ngừng run rẩy, liên tục lùi về sau, cuối cùng cong đầu gối, suýt thì quỳ xuống đất.
Anh cầm Tà Kiếm, dùng thân kiếm đâm vào mặt đất, chống đỡ cơ thể.
“Nhìn xem, bây giờ cậu còn đứng không vững”.
“Số châm này đã lấy hết sức lực cuối cùng của cậu!”.
“Tuổi thọ của cậu cũng đã bị tiêu hao hết ngay giờ phút này”.
“Cậu đã chết rồi!”.
“Đúng là đứa nhóc đáng thương!”.
Ám Thiên Võ Thần yên lặng nhìn Lâm Chính, ánh mắt không buồn không vui, chỉ có sự thương hại khi nhìn kẻ yếu hoặc sâu kiến mới lộ ra.
Thân là Võ Thần, y thuật của Ám Thiên chắc chắn nằm ở hàng đỉnh cao trong long mạch dưới lòng đất.
Khu vực mà số châm khí này đâm trúng đều là mệnh môn quan trọng của cơ thể người.
Ông ta biết dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được người trước mắt này nữa.
“Người anh em!”.
Mặc dù Lang Gia ở bên ngoài không thấy được rõ, nhưng thấy bóng hình mơ hồ của Lâm Chính sắp ngã xuống, anh ta không kìm được hét lên.
“Đại ca!”.
Huyền Thông nhìn về phía Lang Gia.
Lang Gia cắn chặt răng, gào lên: “Các anh em, lát nữa cậu ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ mở đường phá lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần, các cậu hãy mau chóng vào trong đó cướp lấy thi thể, rõ chưa?”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thanh hô lên.
Mặc dù bọn họ biết chuyến đi này sẽ khó trở về, nhưng vẫn không chùn bước.
Ám Minh Nguyệt nhìn bóng người trong lĩnh vực, vẻ mặt kích động, phấn khởi không thôi.
“Xem ra người đó đã tận mạng rồi”.
“Chưa chắc!”.
Diệp Viêm ở cạnh lại hít sâu một hơi, nói: “Bố cô không nghe tôi khuyên, lần này e là sẽ chịu thiệt!”.
“Anh Diệp, anh không có lòng tin với bố tôi như vậy sao?’.
Ám Minh Nguyệt hơi tức giận.
“Không phải tôi không có lòng tin với bố cô, mà là… tôi không nhìn thấu người này!”.
Diệp Viêm nói, đường nhìn lại quay về bóng người sắp ngã xuống trong lĩnh vực, ánh mắt lại thêm nghi hoặc.
“Vì sao người này cứ luôn cho mình cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó? Rốt cuộc… hắn là ai?”.
"Ồ?".
Ám Thiên Võ Thần đang định ra tay chợt nhíu mày, nhìn sang người lên tiếng.
Lâm Chính dẫn theo đám người Lang Gia đi về phía này.
Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần nghe được giọng nói đó đều nhìn sang.
Khi nhìn thấy nhóm Lâm Chính thì mừng rỡ, nhưng sau đó lại nhanh chóng buồn bã.
Chỉ dựa vào Lâm Chính thì không đấu lại Ám Thiên Võ Thần.
Bọn họ đến chỉ để chịu chết mà thôi!
"Là cậu?".
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nhìn sang Lâm Chính, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chạy trốn, không ngờ cậu lại đến đây chịu chết. Cậu muốn cứu bọn họ sao?".
"Cứu... thì không phải".
Lâm Chính chú ý tới Thái Thiên và Thương Lan, bình tĩnh nói: "Dù sao hai người này cũng muốn dồn tôi vào chỗ chết .Tôi đến đây chỉ để ngăn cản ông!".
"Ngăn cản tôi?".
Ám Thiên Võ Thần nheo mắt lại.
"Dù sao ông cũng muốn giết tôi, đương nhiên ông không có lý do gì hận tôi quá sâu đậm, chủ yếu là tôi muốn ngăn cản Diệp Viêm!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ?".
Diệp Viêm cười nhạt: "Mày sợ tao có được máu thịt Võ Thần, thực lực gia tăng, sau này không dễ đối phó đúng không?".
"Gần như vậy".
Lâm Chính không phủ nhận: "Dù sao cũng là máu thịt của Võ Thần, người thường không thể so sánh được".
"Nhưng mày nghĩ mày có thực lực để ngăn cản sao?".
Diệp Viêm nói.
"Sao lại không?".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó nhìn sang Ám Thiên Võ Thần, nói: "Ám Thiên, bây giờ ông dừng tay, dẫn người rời đi, có lẽ... tôi có thể không giết ông!".
Im lặng!
Xung quanh im lặng đến doạ người!
Giây phút này giống như cả tiếng gió cũng không có.
Tiếng tim đập, tiếng hít thở của mọi người đều dừng lại.
Thái Thiên và Thương Lan đều mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Ngay cả đám người Lang Gia cũng không hiểu ra sao, không dám tin mà nhìn anh chằm chằm.
"Mày vẫn khiến người khác ngạc nhiên như vậy!".
Diệp Viêm lắc đầu.
"Đồ chó, ngông cuồng vô biên, không biết tốt xấu, to gan bằng trời!".
Ám Minh Nguyệt bực tức.
Cô ta nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm nơi thắt lưng Lâm Chính, gào lên: "Người đâu, giết hắn cho tôi, cướp lại bội kiếm của bố!".
"Tuân lệnh!".
Các cao thủ của Ám Thiên Võ Thần lập tức xông về phía Lâm Chính.
Nhưng đám người Lang Gia không phải vô dụng, cầm đao xông lên chém giết với bọn họ.
"Dừng tay!".
Lâm Chính hô lên.
Lang Gia không hiểu ra sao, nhưng vẫn đánh bay kẻ địch trước mặt đi, lùi về bên cạnh Lâm Chính.
"Người anh em, rốt cuộc cậu làm gì vậy? Không muốn chiến đấu với họ thì sao còn tới đây?".
Lang Gia thấp giọng hỏi.
Thật ra anh ta không muốn tới.
Nếu đổi lại là trước kia, nhìn thấy những kẻ thù này, nhìn thấy Thái Thiên rơi vào cảnh nguy hiểm, anh ta chắc chắn sẽ xông lên, không quan tâm đến sinh tử.
Nhưng bây giờ thì không.
Anh ta chỉ hi vọng anh em của mình bình an, những người mình thật sự quan tâm và những người quan tâm mình được khoẻ mạnh.
Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm bắt tay xử lý hai vị Võ Thần, anh ta không nghĩ mình sẽ có phần thắng.
Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu.
"Anh Lang Gia, muốn chiến đấu thì đơn giản, nhưng không cần vội. Bây giờ tôi cho Ám Thiên Võ Thần một con đường sống, chỉ cần ông ta đồng ý, tôi cũng không muốn động chân động tay".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"A...".
Lang Gia nghẹn lời.
Người xung quanh nhìn Lâm Chính như nhìn một tên ngốc.
"Khốn nạn! Khốn kiếp!".
Ám Minh Nguyệt sắp tức chết.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không bực không giận, ngược lại nhìn Lâm Chính đầy hứng thú.
"Nghe giọng điệu của cậu hình như cậu có thể giết chết tôi rất dễ dàng? Tôi đường đường là Ám Thiên, trong mắt cậu lại không đáng là gì hay sao?".
Ám Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói.
"Nếu là trước kia, ông với vai trò Võ Thần, đương nhiên tôi không dám mạo phạm, nhưng bây giờ khác rồi".
Lâm Chính nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần, lạnh lùng nói: "Bây giờ ông đã không còn là Võ Thần, thậm chí ông còn không gọi là người được nữa. Trước kia ông không có sơ hở, nhưng bây giờ ông sơ hở đầy mình, tôi đánh bại ông quả thật dễ như trở bàn tay".
"Thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn thử xem!".
Ám Thiên Võ Thần gật đầu, không dài dòng nữa mà lao về phía Lâm Chính.
Bàn tay đáng sợ hoá thành chưởng ảnh đầy trời, bao trùm lấy anh.
Nhìn khí thế này rõ là định đánh Lâm Chính nát vụn!
"Không hay!".
"Người anh em, cẩn thận!".
Đám người Lang Gia kinh ngạc biến sắc, vội vàng nâng đao chống đỡ.
Đối diện là Võ Thần, bọn họ hoàn toàn không có bao nhiêu tác dụng.
"Tránh ra hết đi, một mình tôi đủ để đối phó ông ta!".
Lâm Chính hét lên một tiếng, không hoảng loạn rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém vào không trung.
Keng!
Vô số tà khí mãnh liệt bùng phát.
Nhưng đám tà khí đó không hoá thành kiếm khí tấn công Ám Thiên Võ Thần mà hoá thành những cây châm tà đen nhánh bay về phía cơ thể của Ám Thiên Võ Thần.
"Cái gì?".
Diệp Viêm bên này luôn giữ vẻ bình tĩnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì bỗng thay đổi nét mặt.
Chương 4992: Ông ta không cướp được
Ầm!
Bàn tay đáng sợ của Ám Thiên Võ Thần đập mạnh lên người Lâm Chính.
Cơ thể của Lâm Chính bị đánh bay.
Mặt đất nứt ra.
Lâm Chính đánh nát mặt đất, lộn mấy vòng giữa đất đá tán loạn, vô cùng thảm hại.
“Người anh em!”.
Lang Gia gào lên, lập tức xông tới đỡ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính dường như đã chuẩn bị từ trước, mặc dù toàn thân đất bùn, nhưng không có vết thương thực chất.
Nhìn lại đòn tấn công của anh đánh lên người Ám Thiên Võ Thần giống như gió nhẹ phất qua mặt, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào với ông ta…
“Đòn tấn công của cậu không có tác dụng gì với tôi”.
Ám Thiên Võ Thần nhìn tà khí ập tới người mình rồi tan đi, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, cậu dùng tà khí của riêng tôi để đối phó tôi? Chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao?”.
“Vậy thì chưa chắc”.
Lâm Chính lại mỉm cười, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm lặng lẽ nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần: “Tôi nói rồi, ông đã không còn là Ám Thiên Võ Thần nữa. Bây giờ ông chỉ là một con quái vật được chắp nối, cả người ông toàn là sơ hở, tôi đánh bại ông dễ như trở bàn tay!”.
Ám Thiên Võ Thần hừ một tiếng, không coi trọng lời Lâm Chính nói.
Đúng lúc đó, Diệp Viêm ở bên này lên tiếng.
“Anh… nhìn ra rồi?”.
Vài chữ đơn giản lại khiến tất cả mọi người căng thẳng.
“Cái này thì có gì khó?”.
Lâm Chính thản nhiên cười đáp.
Diệp Viêm im lặng.
Bọn họ càng nghe càng mơ hồ.
“Bọn họ đang nói gì vậy?”.
“Nhìn ra gì rồi?”.
“Không rõ”.
Có người lẩm bẩm.
“Anh Diệp, người đó nhìn ra gì rồi?”.
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
Nhưng Diệp Viêm không trả lời câu hỏi của cô ta, mà là nhìn sang Ám Thiên Võ Thần.
“Ám Thiên đại nhân, nếu ông muốn sống thì mau rời đi!”.
“Cậu nói gì?”.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày, gần như không dám tin những gì mình nghe được, nhìn sang Diệp Viêm.
Diệp Viêm nghiêm túc: “Tôi không biết vì sao người này biết được thuật pháp của tôi, nhưng tôi tin rằng hắn không giả vờ, rời khỏi đây nhanh mới là thượng sách!”.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày.
Một lúc sau, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt thâm trầm, nói: “Cho nên, những gì cậu ta nói là sự thật? Bây giờ tôi thật sự có sơ hở đầy mình?”.
“Dù sao ông cũng chỉ mới bắt đầu cải tạo cơ thể, nhiều chỗ còn chưa dung hợp hoàn toàn, sơ hở có đấy, nhưng bù đắp được”.
Diệp Viêm giải thích.
“Thương Lan và Thái Thiên đều không nhìn ra, chỉ có người này là biết được, có thể thấy cậu ta không hề tầm thường, khác với những người khác”.
Ám Thiên Võ Thần nói: “Tôi nghĩ toàn bộ long mạch dưới lòng đất chỉ có người này nhìn ra được sơ hở của tôi. Nếu giết chết cậu ta thì cũng đồng nghĩa sơ hở trên người tôi không tồn tại, không phải sao?”.
“Ám Thiên đại nhân, người này không dễ đối phó, nếu hành sự lỗ mãng sẽ rất nguy hiểm”.
“Không sao! Tôi giết cậu ta dễ như trở bàn tay!”.
Ám Thiên Võ Thần thản nhiên đáp, sau đó đưa tay tóm về phía Lâm Chính từ xa.
Tà khí tràn ra từ lòng bàn tay ông ta, chui vào hư không.
Ông ta bày ra tư thế nắm tay.
Cùng lúc đó, Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay Lâm Chính cũng bắt đầu rung lên.
“Không hay, ông ta triệu hồi Tuyệt Thế Tà Kiếm!”.
Lang Gia thấy vậy la lên.
“Cậu hãy cẩn thận!”.
“Giữ chặt thanh kiếm đó!”.
Bọn họ hô lên, vội vàng sử dụng sức mạnh phi thăng ngăn chặn khí ý xung quanh Lâm Chính, đề phòng Tuyệt Thế Tà Kiếm bị Ám Thiên Võ Thần cướp về.
Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh tự nhiên.
“Không sao, ông ta không cướp thanh kiếm này về được đâu!”.
Chương 4993: Đã thuộc về tôi
Đám người Lang Gia không biết Lâm Chính lấy đâu ra tự tin.
Phải biết là người bọn họ phải đối mặt lần này không phải Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm, mà là Võ Thần thật sự.
Huống hồ, Tuyệt Thế Tà Kiếm vốn là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần. Nếu ông ta lấy lại thì chẳng phải như hổ mọc thêm cánh?
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì sao có thể ngăn cản được Ám Thiên Võ Thần?
“Thanh kiếm này vốn không thuộc về cậu!”.
Ám Thiên Võ Thần nói: “Bây giờ thì về đây đi, về tay người có thể điều khiến mày, về với chúa tể cao nhất thế gian này, để tao phát huy sức mạnh lớn nhất của mày, để tao phát tiết tất cả ý chí điên cuồng của mày!”.
Theo giọng nói của Ám Thiên Võ Thần vang lên, Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay Lâm Chính càng run rẩy ghê hơn.
Thân kiếm đen nhánh chấn động điên cuồng, tà khí vô tận không ngừng tràn ra trên thân kiếm.
Người xung quanh nhìn mà run sợ không thôi.
“Hay cho một thanh Tà Kiếm! Rất xứng với hai chữ tuyệt thế!”.
Thương Lan Võ Thần nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi cảm khái.
“Thân xác Ám Thiên được cải tạo, thực lực tăng vọt, nếu còn có kiếm này hỗ trợ, chỉ sợ Thất Võ Thần không ai có thể đối kháng với ông ta”.
Thái Thiên yếu ớt nói.
“Thất Võ Thần phải sắp xếp lại trật tự rồi”.
Thương Lan Võ Thần lộ ra ánh mắt thê thảm và bi thương.
Ông ta không kỳ vọng vào Lâm Chính.
Bây giờ Ám Thiên Võ Thần quá vô địch, Lâm Chính chưa chắc có thể đối phó được.
Chết mới là kết quả tốt nhất của hai vị Võ Thần như họ!
“Quay về đi!”.
Đúng lúc này, Ám Thiên Võ Thần hét lên một tiếng, dường như đưa ra lời triệu gọi cuối cùng với Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Keng!
Thân kiếm Tuyệt Thế Tà Kiếm lập tức nổ ra kiếm khí đen nhánh, sau đó thoát khỏi tay Lâm Chính, bay thẳng về phía Ám Thiên Võ Thần.
Đường nhìn của mọi người bất giác di chuyển theo thanh kiếm.
“Tốt quá rồi!”.
Ám Minh Nguyệt vô cùng kích động nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm bay về phía Ám Thiên Võ Thần.
Từ khi mất kiếm, ngày nào cô ta cũng nhớ mong, tâm phiền ý loạn, rất không cam tâm, ngủ cũng không được yên ổn.
Bây giờ Tà Kiếm quay về, tên họ Lâm kia cũng sắp chết, trên thế giới còn chuyện gì khiến cô ta vui hơn thế này?
Vèo!
Tuyệt Thế Tà Kiếm hóa thành một chùm sáng màu đen bay thẳng tới, nhanh như tia sét.
Dường như hư không cũng sắp bị nó chém rách.
Ám Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm Tà Kiếm bay tới, giống như đang chờ đợi.
Nhưng lúc này, ông ta đột nhiên cảm giác được chuyện không ổn.
Diệp Viêm ở gần đó cũng nhận ra điều khác thường, hắn như nghĩ tới gì đó, vội vàng hét lên: “Ám Thiên đại nhân, cẩn thận!”.
Dứt lời.
Vèo!
Thân kiếm Tuyệt Thế Tà Kiếm đột nhiên nổ ra thành một ánh quang đáng sợ.
“Cái gì?”.
Ám Thiên Võ Thần biến sắc, lập tức thu tay bay sang bên.
Nhưng… cuối cùng ông ta vẫn chậm một nhịp!
Phập!
Tuyệt Thế Tà Kiếm cắt vào cổ tay đưa ra của ông ta, xoay tròn trên không, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó lại bay về chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính đưa tay bắt lấy.
Tuyệt Thế Tà Kiếm quay về trong tay Lâm Chính, được anh nắm vững.
“Hả?”.
Tất cả kinh ngạc hô lên.
“Không thể nào!”.
Ám Thiên Võ Thần cũng kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên cuối cùng cũng thay thế bằng vẻ chấn động.
Thanh kiếm thần đã đi theo ông ta không biết bao nhiêu năm, thế mà không nghe lời triệu gọi của ông ta, ngược lại để Lâm Chính sử dụng.
Vì sao lại như vậy?
Sự kinh ngạc trong lòng Ám Thiên Võ Thần khiến ông ta quên mất cơn đau bị cắt đứt cổ tay.
“Thanh kiếm này đã thuộc về tôi”.
Lâm Chính đánh ra một đóa kiếm hoa, bình thản lên tiếng.
Chương 4994: Tôi nên xé cậu thành bao nhiêu mảnh?
“Cậu làm thế nào được như vậy?”.
Ám Thiên Võ Thần nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
Tuyệt Thế Tà Kiếm có thuộc tính gì, ông ta là người hiểu rõ nhất.
Vì sao Ám Minh Nguyệt mất kiếm, Ám Thiên Võ Thần không vội cướp lại.
Đó là vì ông ta biết người bình thường không thể điều khiển thanh kiếm này.
Người cướp được thanh kiếm sẽ bị tà lực đặc biệt chứa trong thanh kiếm đó ăn mòn, bị Tà Kiếm khống chế, cuối cùng bị hấp thu tinh khí và sức mạnh phi thăng, biến thành xác chết biết đi. Sau đó Tà Kiếm sẽ không chế người đó tự động đến trước mặt Ám Thiên Võ Thần, để Tà Kiếm quay trở lại với chủ nhân.
Nếu không phải Ám Thiên Võ Thần cố ý áp chế tà lực trên Tuyệt Thế Tà Kiếm, đồng thời giao kiếm cách có thể khống chế Tuyệt Thế Tà Kiếm cho Ám Minh Nguyệt thì Ám Minh Nguyệt cũng không thể khống chế được thần kiếm này.
Bây giờ, thanh niên trước mắt không những đã điều khiển được, mà còn khiến Tuyệt Thế Tà Kiếm vui lòng nghe theo sự khống chế của cậu ta.
Chắc chắn người bình thường không thể làm được.
“Thanh kiếm này đúng là có linh tính, nó chỉ đang lựa chọn chủ nhân thích hợp hơn mà thôi”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn nạn!”.
Ám Thiên Võ Thần kìm nén lửa giận, vẻ mặt lạnh băng, nhanh chân đi tới chỗ Lâm Chính.
Ông ta không muốn nhiều lời thêm nữa.
Người trước mắt có một vạn lý do để giết chết.
Cho nên bây giờ, việc ông ta muốn làm nhất là xé nát Lâm Chính ra.
Ám Thiên Võ Thần nhanh chóng dùng tay trái lấy ra lượng lớn châm bạc đen nhánh, đâm vào nơi vết thương ở cổ tay.
Trong chớp mắt, vết thương ngừng chảy máu, hơn nữa da thịt nứt ra bắt đầu chuyển động, mọc lại từng chút.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy chục giây, Ám Thiên Võ Thần đã moc ra một bàn tay mới.
“Cái gì?”.
Thái Thiên Võ Thần ở bên này biến sắc.
“Sao vậy?”.
Thương Lan ở bên cạnh hỏi.
“Ám Thiên Võ Thần hồi phục tay bị đứt mà không hề tiêu hao sức mạnh phi thăng!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Thật sao?”.
Thương Lan Võ Thần kinh ngạc.
Ông ta biết điều này có ý nghĩa gì.
Nếu hồi phục không cần sức mạnh phi thăng thì đồng nghĩa thân xác của Ám Thiên Võ Thần có thể tái sinh vô hạn.
Sức mạnh này đáng sợ đến thế nào?
“Tên nhóc này có thể nắm giữ Tuyệt Thế Tà Kiếm có lẽ cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu thân xác của Ám Thiên Võ Thần thật sự có thể tái sinh vô hạn thì nghĩa là ông ta mang thân xác bất tử… Vậy thì ông ta sẽ vô địch thế gian…”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Thương Lan Võ Thần kinh hãi, không nói lời nào.
"Người anh em…”.
Lang Gia kinh ngạc nhìn Ám Thiên Võ Thần từng bước áp sát, khẽ gọi.
“Anh Lang Gia, mọi người lùi lại trước, tôi đối phó được”.
Lâm Chính nói.
“Nhưng… Thôi được, chúng tôi tin cậu! Nếu cậu có gì bất trắc, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng cướp thi thể của cậu về, giúp cậu sống lại”.
Lang Gia nói, vung tay, dẫn người lùi ra phía sau.
“Lĩnh vực Ám Thiên!”.
Ám Thiên Võ Thần vung tay về phía Lâm Chính từ xa.
Vù vù vù vù…
Tà khí vô tận bỗng dâng tràn, nhanh chóng bao phủ mọi thứ xung quanh hai người.
Cơ thể hai người lập tức trở nên mông lung.
“Sức mạnh của vực?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Thế này thì cậu không chạy thoát được”.
Ám Thiên Võ Thần nói.
“Tôi không định chạy, tôi nói rồi, người nên chạy là ông!”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu chắc chứ?”.
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó cử động ngón tay.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Trong tà khí ở xung quanh đột nhiên có nhiều vuốt quỷ hiện ra, tóm lấy tay chân của Lâm Chính, khóa chặt chúng.
“Cậu nói xem, tôi nên xé cậu thành bao nhiêu mảnh?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Chương 4995: Thần tiên cũng khó cứu
Số vuốt quỷ này bám lên người, cái nào cũng có sức mạnh to lớn, chỉ sợ xe bọc giáp cũng bị xé nát dễ dàng.
Một giây sau, Lâm Chính ra tay, đánh ra nhiều sức mạnh phi thăng về phía Ám Thiên Võ Thần.
Luồng sức mạnh phi thăng này giống như gió mát thổi qua, lúc nó đến gần thì hóa thành những cây châm khí dài mảnh, đâm về phía Ám Thiên Võ Thần.
“Trò vặt vãnh này mà cũng dám qua mặt tôi?”.
Ám Thiên Võ Thần không sợ, đưa tay phất nhẹ.
Trong nháy mắt, tất cả châm khí đều dừng trước mặt ông ta.
“Cậu đang ở trong lĩnh vực của tôi. Trong lĩnh vực này, tôi là thần, sao cậu dám giết tôi trong lĩnh vực của tôi?”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần lại vung tay.
Vèo vèo vèo…
Số châm khí này không hẹn mà cùng bay nhanh về phía Lâm Chính, đâm về phía tử huyệt của anh.
Hơn nữa, trong lúc bay, châm khí dần biến thành màu đen.
Hóa ra số châm khí này đã được Ám Thiên Võ Thần truyền tà khí vào.
Nếu bị số châm này đâm trúng, dù không chết, e rằng cũng không còn cách xa cái chết.
Lâm Chính lý nào lại không biết đạo lý này, nhanh chóng di chuyển cơ thể muốn tránh né.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần sao có thể để anh dễ dàng đạt được mục đích?
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Nhiều vuốt quỷ lao ra từ trong tà khí ở xung quanh bám chặt lấy Lâm Chính, khiến anh không thể cử động.
Khoảnh khắc châm khí bay đến, tất cả vuốt quỷ thoáng chốc biến mất.
Phập! Phập! Phập…
Châm khí đâm vào tử huyệt của Lâm Chính.
Cả người Lâm Chính không ngừng run rẩy, liên tục lùi về sau, cuối cùng cong đầu gối, suýt thì quỳ xuống đất.
Anh cầm Tà Kiếm, dùng thân kiếm đâm vào mặt đất, chống đỡ cơ thể.
“Nhìn xem, bây giờ cậu còn đứng không vững”.
“Số châm này đã lấy hết sức lực cuối cùng của cậu!”.
“Tuổi thọ của cậu cũng đã bị tiêu hao hết ngay giờ phút này”.
“Cậu đã chết rồi!”.
“Đúng là đứa nhóc đáng thương!”.
Ám Thiên Võ Thần yên lặng nhìn Lâm Chính, ánh mắt không buồn không vui, chỉ có sự thương hại khi nhìn kẻ yếu hoặc sâu kiến mới lộ ra.
Thân là Võ Thần, y thuật của Ám Thiên chắc chắn nằm ở hàng đỉnh cao trong long mạch dưới lòng đất.
Khu vực mà số châm khí này đâm trúng đều là mệnh môn quan trọng của cơ thể người.
Ông ta biết dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được người trước mắt này nữa.
“Người anh em!”.
Mặc dù Lang Gia ở bên ngoài không thấy được rõ, nhưng thấy bóng hình mơ hồ của Lâm Chính sắp ngã xuống, anh ta không kìm được hét lên.
“Đại ca!”.
Huyền Thông nhìn về phía Lang Gia.
Lang Gia cắn chặt răng, gào lên: “Các anh em, lát nữa cậu ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ mở đường phá lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần, các cậu hãy mau chóng vào trong đó cướp lấy thi thể, rõ chưa?”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thanh hô lên.
Mặc dù bọn họ biết chuyến đi này sẽ khó trở về, nhưng vẫn không chùn bước.
Ám Minh Nguyệt nhìn bóng người trong lĩnh vực, vẻ mặt kích động, phấn khởi không thôi.
“Xem ra người đó đã tận mạng rồi”.
“Chưa chắc!”.
Diệp Viêm ở cạnh lại hít sâu một hơi, nói: “Bố cô không nghe tôi khuyên, lần này e là sẽ chịu thiệt!”.
“Anh Diệp, anh không có lòng tin với bố tôi như vậy sao?’.
Ám Minh Nguyệt hơi tức giận.
“Không phải tôi không có lòng tin với bố cô, mà là… tôi không nhìn thấu người này!”.
Diệp Viêm nói, đường nhìn lại quay về bóng người sắp ngã xuống trong lĩnh vực, ánh mắt lại thêm nghi hoặc.
“Vì sao người này cứ luôn cho mình cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó? Rốt cuộc… hắn là ai?”.
Bình luận facebook