-
Chương 4876-4880
Chương 4876: Tầng chín
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần nghiêm mặt.
Thương Lan Võ Thần yên lặng nhìn người đến.
Còn Ám Thiên Võ Thần dường như không quan tâm, chỉ đang nói gì đó với Ám Minh Nguyệt.
Kiệu gỗ của bà tổ Huyết Đao dừng ở phía trước Thái Thiên Võ Thần.
Bà lão một tay chống Huyết Đao, một tay vịn kiệu gỗ chậm rãi đứng dậy.
Cơ thể già yếu của bà ấy đi lại không tiện.
Nhưng không ai ngờ dáng vẻ đó chỉ là giả.
Dù gì vị này cũng là Bán Võ Thần!
Dưới Võ Thần, cao thủ như mây.
Người kế vị Võ Thần là thiên kiêu yêu nghiệt rất có hi vọng bước vào cảnh giới Võ Thần.
Điều làm người khác kinh ngạc không phải thực lực, mà là thiên phú. Nếu có thêm thời gian, những người kế vị Võ Thần đó sẽ phá vỡ xiềng xích, bước vào cảnh giới vô thượng, trở thành tồn tại đỉnh cao ở long mạch dưới lòng đất.
Nhưng trừ người kế vị Võ Thần ra còn có một vài cao thủ đỉnh cao khác.
Đó là Bán Võ Thần.
Những người này có thực lực gần với Võ Thần, nhưng vì thiên phú và tuổi tác hạn chế, đời này đã vô duyên với Võ Thần, không thể phá vỡ xiềng xích, bước vào cảnh giới đáng mơ ước đó.
Bà tổ Huyết Đao chính là Bán Võ Thần.
Tuổi tác bà ấy rất lớn rồi, đừng tưởng bà ấy trông như bà lão tám mươi, thực tế bà ấy đã sống gần ba trăm tuổi.
Không thể bước vào cảnh giới Võ Thần, tu vi không thể đột phá, tuổi thọ cũng không tăng thêm được.
Bà ấy đã không còn nhiều thời gian.
Dù vậy, thực lực của bà ấy cũng thuộc hàng đỉnh cao ở long mạch dưới lòng đất.
Có lẽ ba vị Võ Thần ở đây không sợ người như vậy.
Nhưng nếu liều chết một trận, không ai dám bảo đảm mình sẽ không bị thương.
“Bà cũng đến đây rồi à?”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, ánh mắt có vẻ khinh thường.
“Được biết có người vào đến tầng tám Long Cung, sao tôi không đến xem náo nhiệt cho được? Nhân tiện tôi cũng đến chào hỏi ba vị Võ Thần đại nhân”.
Bà tổ Huyết Đao cười hành lễ với Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần.
Nhưng ba vị Võ Thần đều không đếm xỉa.
“Thái Thiên đại nhân, cháu gái tôi không hiểu chuyện, xúc phạm đến ông. Ông hãy nể mặt bà già này mà đừng so đo với nó. Thế gia Huyết Đao chúng tôi sa sút rồi, vất vả lắm mới sinh được đứa bé có chút thiên phú này, thực sự không để mất được, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ”.
Nói xong, bà ta khó khăn khom người.
Lời nói này đầy ẩn ý.
Nghe như đang cầu xin Thái Thiên Võ Thần, thực ra cũng là tiết lộ một tin tức cho Thái Thiên Võ Thần.
Không được động vào Mị Mộng.
Cô ta đại diện cho hi vọng của thế gia Huyết Đao.
Một khi động vào Mị Mộng, thế gia Huyết Đao chắc chắn sẽ liều mạng nghênh chiến.
Thái Thiên Võ Thần không sợ bà tổ Huyết Đao, muốn diệt toàn bộ thế gia Huyết Đao cũng không phải chuyện khó.
Nhưng bây giờ vẫn còn hai Võ Thần ở đây.
Một khi ông ta và thế gia Huyết Đao chém giết với nhau, chắc chắn sẽ tiêu hao không ít sức lực, thậm chí bị thương.
Nếu hai người này nhân cơ hội giết chết ông ta, cướp cơ duyên lợi ích trên người ông ta, ở long mạch dưới lòng đất sẽ không có ai minh oan cho Thái Thiên!
“Thôi bỏ đi, hai đứa nhóc ranh mà thôi, cút đi”.
Thái Thiên Võ Thần thầm hừ một tiếng, phất tay quay người rời đi.
“Một Long Cung nho nhỏ thật là vô vị! Đi thôi!”.
“Cảm ơn Thái Thiên đại nhân”.
Bà tổ Huyết Đao lại cúi người, sau đó quay đầu quát: “Cháu còn không mau quỳ xuống cảm ơn Võ Thần đại nhân?".
“Vâng bà nội”.
Mị Mộng vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm ơn.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần không nhìn lấy một cái mà dẫn người rời đi.
“Hai vị còn đợi gì nữa?”.
Thái Thiên Võ Thần hỏi.
“Thái Thiên Võ Thần muốn về sao? Đèn tầng tám còn đang sáng, e là tầng tám còn có người, sao không đợi một lúc xem người trong đó có thể lên tầng chín hay không”.
Thương Lan Võ Thần mỉm cười nói.
“Ông hi vọng tên Diệp Viêm đó có thể đánh bại tồn tại cảnh giới Thiên Nhân sao?”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Dù sao đó cũng chỉ là một người máy, không phải vật sống, có khí tức của cảnh giới Thiên Nhân, có lẽ không có thực lực của cảnh giới Thiên Nhân cũng không chừng”.
Thương Lan Võ Thần lắc đầu đáp.
“Cậu ta không đánh bại được!”.
Bên này Ám Thiên Võ Thần mãi không lên tiếng đột nhiên nói.
Bọn họ đều dồn ánh mắt nhìn sang.
“Sao lại nói vậy?”.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày hỏi.
Ám Thiên Võ Thần không nói, chỉ yên lặng nhìn về phía lối vào Long Cung.
Bọn họ sửng sốt, vô thức nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện một bóng người toàn thân đầy máu lảo đảo đi ra từ bên trong.
Người đó chính là Diệp Viêm!
“Anh Diệp?”.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, nhưng rõ ràng không có vẻ nhiệt tình như trước kia.
Cô ta đã nhìn thấu con người này.
Trong lòng hắn hoàn toàn không có vị trí cho Ám Minh Nguyệt.
Hắn vốn không quan tâm Ám Minh Nguyệt.
Hắn tự nguyện tiếp cận Ám Minh Nguyệt cũng chỉ để lợi dụng cô ta bắt nối quan hệ với Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy Diệp Viêm, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ đặc sắc, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và khó tin.
“Sao cậu ta lại ra ngoài rồi?”.
“Nếu cậu ta ra ngoài thì người ở tầng tám là ai?”.
Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn đèn của pho tượng Thương Long ở phía trên cửa.
Nhưng không đợi bọn họ nhìn nhiều thêm, đèn đại diện tầng cho tám đột nhiên tắt đi.
Tiếp đó… đèn tầng chín lại sáng lên…
Chương 4877: Cậu qua đây
Mọi người há hốc miệng, ai nấy ngơ ngác nhìn đèn tầng chín.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Có người… vào đến tầng chín rồi?”.
“Trời ạ, bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người vào tầng chín…”.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”.
Hiện trường sôi sục.
Có người mở to mắt nhìn Diệp Viêm, có người tràn đầy kinh ngạc nhìn đèn tầng chín.
Nếu Diệp Viêm không xuất hiện, phản ứng của bọn họ sẽ không lớn như vậy. Dù gì trong lòng bọn họ, Diệp Viêm là Võ Thần tương lai, hơn nữa có thể là Võ Thần có thiên phú cao nhất.
Nhưng… Diệp Viêm ra ngoài rồi!
Hắn thậm chí còn chưa đến được tầng chín.
Vậy chẳng phải hắn đã thua ở tầng tám sao?
Có một tồn tại thiên phú còn đáng sợ hơn hắn thông qua được tầng tám, vào được tầng chín…
Nhìn lại, lúc này Diệp Viêm chật vật đến thế nào.
Toàn thân đầy máu, sức mạnh phi thăng gần như cạn kiệt.
Không ai ngờ thiên tài được xưng là xuất sắc nhất long mạch dưới lòng đất lại rơi vào tình cảnh này.
“Người đó là ai? Ai đã vào được tầng chín?”.
Thương Lan Võ Thần lập tức kêu lên.
“Diệp Viêm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Thái Thiên Võ Thần cũng không khỏi tiến lên quát hỏi.
“Không có gì xảy ra cả, chỉ là một kẻ không biết điều, nhân lúc tôi chiến đấu với cơ quan tầng tám mà ra tay đánh lén tôi thôi!”.
Diệp Viêm nói, sau đó ngồi xuống vận khí điều dưỡng.
Bọn họ nhìn nhau, ngạc nhiên không thôi.
Cầm Kiếm Nữ biến sắc, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Mị Mộng ở bên cạnh ngăn lại.
“Chuyện đã đến nước này không còn gì để nói, chỉ có thể cầu nguyện anh Lâm ở hiền gặp lành”.
Mị Mộng nói.
Cầm Kiếm Nữ rưng rưng nước mắt, gian nan gật đầu.
“Diệp Viêm, nói vậy là cậu đã thua người đó?’.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên không tính, tôi muốn giết hắn có mười phần nắm chắc, chỉ là không muốn kéo dài thời gian mà thôi!”.
Diệp Viêm bình tĩnh đáp: “Do hắn quấy nhiễu, tôi đã không còn thời gian xông lên tầng chín nữa, cho nên tôi chọn ra ngoài”.
“Vậy có thể xem là cậu đã chạy trốn?”.
Ám Thiên Võ Thần hỏi.
“Tôi đã nhốt hắn ở tầng tám”.
“Hắn sẽ ở lại Long Cung mãi mãi, ông nói xem tôi có phải chạy trốn hay không?”.
Diệp Viêm nhắm hai mắt lại, vừa điều tức vừa nói.
Mọi người giật mình.
Long Cung mấy năm mới mở ra một lần.
Mặc dù Lục Địa Thần Tiên có thể không ăn trong thời gian dài, nhưng dù gì bọn họ cũng không phải thần tiên chân chính, không có năng lực tịch cốc gì đó.
Nếu không ăn, chống đỡ một hai năm cũng xem như miễn cưỡng.
Nếu lâu hơn, không được năng lượng bổ sung, sức mạnh phi thăng tiêu hao hết, người cũng sẽ mất nước hoặc đói chết.
Hành động của Diệp Viêm chẳng khác nào nhốt người kia trong Long Cung đến chết.
Ám Thiên Võ Thần khẽ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thái Thiên Võ Thần để lộ sát ý, nhìn chằm chằm Diệp Viêm trong chốc lát, lại nhìn sang Thương Lan Võ Thần.
Hiển nhiên, Diệp Viêm này cũng là mối đe dọa.
Những người kia có thể vào đến tầng tám Long Cung chắc chắn là công lao của Diệp Viêm.
Thiên phú của hắn đáng sợ như vậy, không thể giữ lại.
Thương Lan Võ Thần đương nhiên hiểu ý của Thái Thiên Võ Thần, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho người của mình.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Diệp Viêm, cậu qua đây!”.
Mọi người ngây ra.
Nhìn lại thì là tiếng của Ám Thiên Võ Thần.
Diệp Viêm như cũng cảm nhận được điều gì, mở mắt nhìn hai vị Võ Thần, sau đó đứng dậy, đi về phía Ám Thiên Võ Thần…
Chương 4878: Trận chiến Võ Thần
Nhìn hành động này của Ám Thiên Võ Thần, bọn họ đều biết ông ta đang bảo vệ Diệp Viêm.
Dù sao thiên tài ưu tú như vậy, nếu không thể cống hiến cho hai vị Võ Thần, bọn họ cũng sẽ không cho phép hắn tồn tại.
Thực tế, khi Diệp Viêm ra khỏi Long Cung, nhìn thấy nhiều cao thủ trong Long Cung thì đã hiểu ra mọi chuyện.
Cho nên hắn ngay lập tức hồi phục sức lực, tìm đường lui.
Nhưng Ám Thiên đã chuẩn bị ra tay, đương nhiên hắn cũng sẽ không từ chối.
“Chúng ta đi thôi”.
Ám Thiên Võ Thần nói, quay người đưa Diệp Viêm đi.
“Chờ đã!”.
Thương Lan Võ Thần gọi lại.
“Còn chuyện gì?”.
Ám Thiên Võ Thần hờ hững nhìn sang.
“Ám Thiên đại nhân, chúng tôi rất có hứng thú với người đó, Diệp Viêm là người cuối cùng gặp người đó, chúng tôi có vài câu muốn hỏi cậu ta”.
Thương Lan Võ Thần mỉm cười nói.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần há lại không biết Thương Lan đang kéo dài thời gian.
“Người ở trong đó đã là một người chết, có gì để hỏi nữa?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Ầy, mặc dù người đó chắc chắn sẽ bị nhốt đến chết ở Long Cung, nhưng cậu ta có thể cướp được lợi ích từ tay Diệp Viêm, tiến vào tầng chín, thế nào cũng phải có chút bản lĩnh. Tôi và Thái Thiên đại nhân đều là người quý nhân tài, chẳng lẽ Ám Thiên đại nhân không thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của chúng tôi sao?”.
Thương Lan Võ Thần cười đáp.
“Nếu tôi nói không thể thì sao?”, Ám Thiên Võ Thần nói.
“Vậy thì là Ám Thiên đại nhân không nể mặt chúng tôi rồi, nếu vậy, dù tôi không nói gì, e rằng Thái Thiên đại nhân cũng sẽ bất mãn trong lòng”.
Thương Lan Võ Thần buồn rầu nói.
“Ám Thiên, chúng ta cũng xem như quen biết từ lâu, nói vài câu với con rể ông thì đã sao?”.
Thái Thiên Võ Thần nói: “Tên nhóc họ Diệp kia, còn không mau qua đây? Tôi nói chuyện với cậu đấy!”.
Diệp Viêm nhíu mày, không nói lời nào.
“Đưa Diệp Viêm rời đi”.
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói.
“Bố?”.
Ám Minh Nguyệt lập tức run rẩy.
“Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ không nghe lời bố nói nữa sao?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Người phía sau không dám do dự, ngay lập tức dẫn Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm chạy ra khỏi Long Cung.
Người xung quanh ai cũng sợ hãi, mặt mày trắng bệch.
“Đi!”.
“Chỗ này không thể ở lâu! Mau rời đi!”.
“Đi mau, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu!”.
Vô số thế tộc cường hào giống như nhận ra gì đó, vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
Thậm chí ngay cả thế gia Huyết Đao cũng đứng ngồi không yên.
“Trận chiến Võ Thần sắp bùng nổ, mau rời khỏi đây, nếu không, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, rút!”.
Bà tổ Huyết Đao hét lên, nhah chóng quay về kiệu gỗ.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng khiêng kiệu rời đi.
“Cô Cầm Kiếm, đi theo chúng tôi đi”.
Mị Mộng không muốn giải thích, kéo tay Cầm Kiếm Nữ chạy ra ngoài.
Bọn họ nối nhau, không dám nán lại, lần lượt chạy ra ngoài.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hai Võ Thần khác.
Sát khí đằng đằng.
“Xem ra Ám Thiên đại nhân không chịu nể mặt chúng tôi. Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ Ám Thiên đại nhân muốn so chiêu với chúng tôi? Ha ha ha, thế này, hôm nay tôi cũng muốn xin Ám Thiên đại nhân chỉ giáo”.
Thương Lan Võ Thần cũng cười lớn.
Sức mạnh điên cuồng quanh hai người chậm rãi dâng cao, giống như hai con sóng lửa ngút trời đánh về phía Ám Thiên Võ Thần…
Bọn họ kinh hãi, chạy ra ngoài như phát điên.
Lần này tất cả mọi người đều biết.
Trận chiến Võ Thần sắp sửa nổ ra ở trước cửa Long Cung…
Chương 4879: Chung cực cơ quan sư
Trận chiến chấn động nổ ra ở cửa Long Cung.
Nhưng Lâm Chính không hề biết gì.
Lúc này anh đã đứng ở tầng cuối của Long Cung.
Đây là một không gian đặc biệt.
Khu đất rộng lớn, có thể sánh bằng hai sân bóng.
Nhưng trên mặt đất lại trải đầy những tờ giấy viết.
Mỗi tờ giấy có đủ các loại chữ viết.
Lâm Chính nhặt giấy trên mặt đất lên xem kỹ càng.
Anh phát hiện chữ viết trên giấy rất khó hiểu, hơn nữa mỗi một chữ viết trên giấy đều khác nhau.
Có phồn thể có giản thể, có chữ giáp cốt, cũng có chữ viết của long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính chỉ có thể hiểu sơ một vài nội dung.
Có vẻ giống như ký sự nào đó.
Lâm Chính hơi thất vọng.
Anh cứ nghĩ số này phải là công pháp nghịch thiên phi phàm đáng sợ nào đó.
Bây giờ xem lại giống như là nhật ký của ai đó.
Chẳng lẽ là nhật ký của người sáng lập ra Long Cung?
Lâm Chính nhìn quanh một vòng.
Tầng chín chẳng có gì.
Không thấy cơ quan cũng không thấy có bất cứ máy móc mang tính uy hiếp nào.
Chẳng lẽ tầng chín không có cơ quan gì sao?
Lâm Chính nhìn quanh, tìm kiếm gì đó.
Lúc này, Lâm Chính đã đến cuối Long Cung.
Ở phía cuối dựng một bia mộ khổng lồ.
Bia mộ trông có vẻ vô cùng đặc biệt.
Toàn thân nó được tạc bằng bạch ngọc, bên trên bạch ngọc còn phủ một lớp vân gỗ màu nâu, trên vân gỗ còn có nhiều móc sắt.
Trông không giống với bia mộ, mà giống như loại cơ quan nào đó.
Chẳng lẽ trong bia mộ này có Càn Khôn?
Lâm Chính lên tinh thần, lập tức đến gần nghiên cứu.
Anh dùng mắt chí tôn có thể nhìn thấu bia mộ.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Lâm Chính đã kinh ngạc tái nhợt mặt.
Bia mộ này được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, bên dưới mỗi tấc ngọc thạch đều có gần một nghìn tơ sắt, trong mỗi một mảng gỗ đều có nhiều bánh răng.
Cấu tạo của bia mộ này đã nằm ngoài sự hiểu biết của Lâm Chính.
Thật đáng sợ.
Chỉ e phải có khoa học kỹ thuật hiện đại mới có thể phân tích.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lục lọi trên người tìm vài dụng cụ đo lường mà Từ Chính đưa cho. Gõ vài cái. Còn dùng được.
Lâm Chính thở phào một hơi, lập tức mở nó ra.
Trong dụng cụ đo lường toả ra một luồng sáng xanh lục, chiếu lên bia đá.
Trong nháy mắt, trong bia đá xuất hiện nhiều ký hiệu chi chít.
Lâm Chính lại dùng mắt chí tôn.
Trong chớp mắt, vài ký tự màu vàng đập vào mắt Lâm Chính.
"Người giải được bia mộ cơ quan của ta, đọc hết toàn bộ giấy trên mặt đất sẽ được truyền thừa của ta!".
Lâm Chính nhẩm đọc những chữ lớn màu vàng.
Nhìn đến đó, cuối cùng Lâm Chính cũng hiểu ra.
Hoá ra chủ nhân của Long Cung là một cơ quan đại sư thực lực trác tuyệt.
Bia mộ này là thử thách dành cho người khiêu chiến.
Nếu không có thiên phú về cơ quan, chắc chắn sẽ không giải được bia mộ này.
Mà không giải được chữ trong bia mộ thì không biết bước tiếp theo nên làm gì.
"Hoá ra truyền thừa của chủ Long Cung nằm trong những ghi chép rải đầy đất này, chỉ là...".
Lâm Chính quay người nhìn về phía những bản ghi chép trải đầy đất này, không khỏi lộ vẻ cay đắng.
Số giấy trên đất ít nhất phải mấy chục nghìn tờ.
Hỗn loạn không có trật tự.
Nếu xem từng cái thì phải bắt đầu từ đâu?
Hơn nữa... nếu người tầm thường chiến đấu ở đây thì làm gì có thời gian xem xong số giấy này?
Phải biết rằng thời gian Long Cung mở ra đến khi đóng lại chỉ có ba ngày.
Dù vừa vào Long Cung đã lên tầng chín cũng không thể xem xong toàn bộ bản chép tay trong này.
Bỏ đi!
Dù sao giờ cũng không ra được, chi bằng thành thật xem hết chúng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, ngồi xuống, tiện tay cầm một tờ lên, bắt đầu đọc...
Chương 4880: Tuyệt vọng
Ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ầm từ ngoài Long Cung vọng tới.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng đứng trong đình viện của thế gia Huyết Đao, nhìn về hướng Long Cung. Cô ta không biết cuộc chiến như thế nào. Thế nhưng cuộc chiến giữa các võ thần đã ảnh hưởng toàn bộ Long Tâm Thành rồi. Khu vực xung quanh Long Cung không một bóng người .
Võ Thần tức giận thì hàng người sẽ chết. Cuộc chiến Võ Thần kinh thiên động địa.
Thế gia Huyết Đao với toàn bộ cao thủ tới để bảo vệ phủ đệ, nghiêm ngặt canh giữ. Bà tổ Huyết Đao ngồi trước cửa, nhìn chăm chăm vào đống đổ nát ở phía xa.
“Cô Cầm Kiếm, nếu như không có việc gì thì đi nghỉ đi”, Mị Mộng nhìn và nói
“Lang Gia, Huyền Thông và Lâm Chính đã liên minh lại thì cũng như người một nhà. Giờ bọn họ đang chiến đấu với Ám Thiên Võ Thần không biết sống chết thế nào...”
Cầm Kiếm Nữ thở dài: “Tôi không bảo vệ được Thương Lan Phúc, không biết phải nói thế nào với Lâm Chính. Đến ngay cả Lang Gia cũng đang gặp nguy hiểm, tôi thật bất tài”.
“Cô Cầm Kiếm đừng tự trách mình nữa. Dù sao cũng là võ thần mà, chúng ta sao có thể đối phó được”.
Mị Mộng lắc đầu an ủi: “Giờ điều chúng ta cần làm là ở yên đây không can dự vào cuộc chiến để tránh gây ra phiền phức. Chỉ cần qua được cuộc chiến thì chúng ta sẽ nghĩ tiếp những chuyện còn lại”.
“Ừ”, Cầm Kiếm Nữ khẽ gật đầu, sau đó chắp tay trước Mị Mộng.
“Cô Mị Mộng, cảm ơn cô cứu mạng. Nếu không có thế gia Huyết Đao thì tôi đã chết ở Long Cung rồi”.
“Cô đừng khách sáo. Lâm Chính từng cứu tôi, tôi cũng chỉ báo đáp mà thôi”.
Mị Mộng mỉm cười: “Nếu vị đó còn sống , có thể ra khỏi Long Cung thì tốt...”
Mị Mộng không phải là vì báo đáp hoàn toàn Cầm Kiếm Nữ mà cô ta ra tay vì nể mặt Lâm Chính mà thôi. Cô ta hi vọng có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Chính để có lợi cho thế gia Huyết Đao.
Đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính còn sống và ra khỏi Long Cung. Giờ Diệp Viêm dùng thủ đoạn phong tỏa anh trong đó. Với các cơ quan khủng khiếp bên trong, Lâm Chính muốn thoát ra là hầu như không thể.
Mị Mộng thầm nhủ. Đúng lúc này, vài bóng hình cưỡi ngựa lao về phía họ.
“Lão tổ tông, có người tới rồi”.
“Nhìn cách ăn mặc thì hình như là người của Thương Lan phủ đệ”.
Người của thế gia Huyết Đao tập trung tinh thần, ghì chặt huyết đao ở eo và cảnh giác. Bà tổ Huyết Đao cũng ngước nhìn họ. Mấy người nhanh chóng thắng dây cương, nhìn bọn họ.
“Có phải thế gia Huyết Đao không?”, trong đó có một người nhìn chằm chằm bà cụ và hét.
“Khốn nạn, đây là bà tổ của thế gia chúng tôi mà các người dám vô lễ như vậy à?”, một người nhà Huyết Đao lên tiếng.
“Tôi đại diện cho Thương Lan Võ Thần, sao, có ý kiến à?”, người kia lạnh lùng nói.
Dứt lời, người nhà Huyết Đao tái mặt.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân tìm chúng tôi có việc gì?”, bà tổ Huyết Đao lên tiếng.
“Đại nhân dự định phong tỏa toàn thành, dồn lực giết Ám Thiên Võ Thần, hiện tại nhân lực không đủ nên tới để tập hợp người, toàn bộ người của thế gia Huyết Đao xuất trận, giúp Võ Thần đại nhân, rõ chưa?”, người này kêu lên.
“Cậu nói cái gì?”
“Bảo chúng tôi đi giết Ám Thiên Võ Thần sao?”
“Vậy khác gì bảo chúng tôi đi chết?”, người nhà Huyết Đao trừng mắt tức giận.
“Nếu dám làm trái thì tức là kháng lệnh Võ Thần, các người có biết hậu quả không?", người kia hừ giọng, không thèm quan tâm
“Đại nhân đã dặn rồi, muốn thế gia Huyết Đao lập tức xuất phát. Ngoài ra, bà tổ Huyết Đao cũng phải ra tay”.
Người kia hô lên sau đó quay dây cương rời đi. Người nhà Huyết Đao căng thẳng nhìn theo, không biết làm thế nào.
“Bà ơi”, Mị Mộng nghe thấy vậy lập tức chạy ra.
“Không thể đưa người đi được nếu không không giết được Ám Thiên Võ Thần mà còn bị báo thù nữa. Hơn nữa để người của chúng ta đi giao đấu thì khác gì đi nộp mạng chứ”.
“Bà cũng biết, nhưng nếu không ra tay thì chúng ta cũng không chịu đựng nổi sự tức giận của Thương Lan Võ Thần”, bà cụ thở dài.
“Muốn trách chỉ trách ba vô dụng. Nếu như bà có thể đột phá cảnh giới Võ Thần, trở thành Huyết Đao Võ Thần thì có gì phải sợ Thương Lan chứ?”
“Bà thật sự định liều mạng ạ? Chúng ta có thể bỏ chạy, lập tức rời khỏi Long Tâm Thành mà”.
“Chạy được một hồi, không chạy được cả đời. Hơn nữa nghiệp tổ nghiệp tông đều ở đây, sao bà có thể bỏ được”.
Bà cụ thở dài: “Dặn xuống dưới, tất cả các Lục Địa Thần Tiên cùng bà xuất trận. Những người dưới Lục Địa Thần Tiên thì ở lại bảo vệ gia tộc”
“Bà...”
“Bà tổ...”
“Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần liên thủ giết Ám Thiên Võ Thần. Dù Ám Thiên Võ Thần mạnh nhưng không thể nào địch nổi hai người đâu. Bà thấy Ám Thiên Võ Thần chắc sẽ tìm cách chạy khỏi Long Tâm Thành và cũng bị thương nặng. Trong thời gian ngắn không thể nào báo thù được thế gia Huyết Đao chúng ta. Chuyện này sau khi xong xuôi, chúng ta sẽ nhận được sự bảo vệ của Thương Lan Võ Thần”.
“Đây là còn đường duy nhất rồi”, bà tổ nói xong từ từ đứng dậy. Khí tức đáng sợ phóng ra từ người bà cụ.
“Thề chết cũng theo bà tổ”, các cao thủ nhà Huyết Đao đồng loạt lên tiếng.
“Đi thôi”, bà cụ nói rồi đi về phía trước.
Mị Mộng ngồi phịch ra đất, nước mắt rơi xuống. Cô ta biết chuyến đi lần này của bà khó có thể trở về được. Thế gia Huyết Đao sắp không còn nữa rồi.
Thương Lan Võ Thần không chỉ nhằm vào mỗi thế gia Huyết Đao. Mệnh lệnh của ông ta còn được truyền tới toàn bộ các gia tộc khác ở Long Tâm Thành.
Đám đông đành phải ra tay trước uy lực của Võ Thần. Cũng có người lựa chọn bỏ chạy. Thế nhưng làm thế có nghĩa là đối kháng với Thương Lan Võ Thần.
Lúc này cả vùng Long Tâm Thành rơi vào hỗn loạn. Các thế gia tự bảo vệ mình. Chúng sinh thì không khác gì con sâu cái kiến.
Một luồng khí màu đen từ Long Cung lao lên trời. Ngay sau đó không gian tối lại. Sức mạnh hủy diệt bao trùm.
Ám Thiên Võ Thần đã phát lực rồi...
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần nghiêm mặt.
Thương Lan Võ Thần yên lặng nhìn người đến.
Còn Ám Thiên Võ Thần dường như không quan tâm, chỉ đang nói gì đó với Ám Minh Nguyệt.
Kiệu gỗ của bà tổ Huyết Đao dừng ở phía trước Thái Thiên Võ Thần.
Bà lão một tay chống Huyết Đao, một tay vịn kiệu gỗ chậm rãi đứng dậy.
Cơ thể già yếu của bà ấy đi lại không tiện.
Nhưng không ai ngờ dáng vẻ đó chỉ là giả.
Dù gì vị này cũng là Bán Võ Thần!
Dưới Võ Thần, cao thủ như mây.
Người kế vị Võ Thần là thiên kiêu yêu nghiệt rất có hi vọng bước vào cảnh giới Võ Thần.
Điều làm người khác kinh ngạc không phải thực lực, mà là thiên phú. Nếu có thêm thời gian, những người kế vị Võ Thần đó sẽ phá vỡ xiềng xích, bước vào cảnh giới vô thượng, trở thành tồn tại đỉnh cao ở long mạch dưới lòng đất.
Nhưng trừ người kế vị Võ Thần ra còn có một vài cao thủ đỉnh cao khác.
Đó là Bán Võ Thần.
Những người này có thực lực gần với Võ Thần, nhưng vì thiên phú và tuổi tác hạn chế, đời này đã vô duyên với Võ Thần, không thể phá vỡ xiềng xích, bước vào cảnh giới đáng mơ ước đó.
Bà tổ Huyết Đao chính là Bán Võ Thần.
Tuổi tác bà ấy rất lớn rồi, đừng tưởng bà ấy trông như bà lão tám mươi, thực tế bà ấy đã sống gần ba trăm tuổi.
Không thể bước vào cảnh giới Võ Thần, tu vi không thể đột phá, tuổi thọ cũng không tăng thêm được.
Bà ấy đã không còn nhiều thời gian.
Dù vậy, thực lực của bà ấy cũng thuộc hàng đỉnh cao ở long mạch dưới lòng đất.
Có lẽ ba vị Võ Thần ở đây không sợ người như vậy.
Nhưng nếu liều chết một trận, không ai dám bảo đảm mình sẽ không bị thương.
“Bà cũng đến đây rồi à?”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, ánh mắt có vẻ khinh thường.
“Được biết có người vào đến tầng tám Long Cung, sao tôi không đến xem náo nhiệt cho được? Nhân tiện tôi cũng đến chào hỏi ba vị Võ Thần đại nhân”.
Bà tổ Huyết Đao cười hành lễ với Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần.
Nhưng ba vị Võ Thần đều không đếm xỉa.
“Thái Thiên đại nhân, cháu gái tôi không hiểu chuyện, xúc phạm đến ông. Ông hãy nể mặt bà già này mà đừng so đo với nó. Thế gia Huyết Đao chúng tôi sa sút rồi, vất vả lắm mới sinh được đứa bé có chút thiên phú này, thực sự không để mất được, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ”.
Nói xong, bà ta khó khăn khom người.
Lời nói này đầy ẩn ý.
Nghe như đang cầu xin Thái Thiên Võ Thần, thực ra cũng là tiết lộ một tin tức cho Thái Thiên Võ Thần.
Không được động vào Mị Mộng.
Cô ta đại diện cho hi vọng của thế gia Huyết Đao.
Một khi động vào Mị Mộng, thế gia Huyết Đao chắc chắn sẽ liều mạng nghênh chiến.
Thái Thiên Võ Thần không sợ bà tổ Huyết Đao, muốn diệt toàn bộ thế gia Huyết Đao cũng không phải chuyện khó.
Nhưng bây giờ vẫn còn hai Võ Thần ở đây.
Một khi ông ta và thế gia Huyết Đao chém giết với nhau, chắc chắn sẽ tiêu hao không ít sức lực, thậm chí bị thương.
Nếu hai người này nhân cơ hội giết chết ông ta, cướp cơ duyên lợi ích trên người ông ta, ở long mạch dưới lòng đất sẽ không có ai minh oan cho Thái Thiên!
“Thôi bỏ đi, hai đứa nhóc ranh mà thôi, cút đi”.
Thái Thiên Võ Thần thầm hừ một tiếng, phất tay quay người rời đi.
“Một Long Cung nho nhỏ thật là vô vị! Đi thôi!”.
“Cảm ơn Thái Thiên đại nhân”.
Bà tổ Huyết Đao lại cúi người, sau đó quay đầu quát: “Cháu còn không mau quỳ xuống cảm ơn Võ Thần đại nhân?".
“Vâng bà nội”.
Mị Mộng vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm ơn.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần không nhìn lấy một cái mà dẫn người rời đi.
“Hai vị còn đợi gì nữa?”.
Thái Thiên Võ Thần hỏi.
“Thái Thiên Võ Thần muốn về sao? Đèn tầng tám còn đang sáng, e là tầng tám còn có người, sao không đợi một lúc xem người trong đó có thể lên tầng chín hay không”.
Thương Lan Võ Thần mỉm cười nói.
“Ông hi vọng tên Diệp Viêm đó có thể đánh bại tồn tại cảnh giới Thiên Nhân sao?”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Dù sao đó cũng chỉ là một người máy, không phải vật sống, có khí tức của cảnh giới Thiên Nhân, có lẽ không có thực lực của cảnh giới Thiên Nhân cũng không chừng”.
Thương Lan Võ Thần lắc đầu đáp.
“Cậu ta không đánh bại được!”.
Bên này Ám Thiên Võ Thần mãi không lên tiếng đột nhiên nói.
Bọn họ đều dồn ánh mắt nhìn sang.
“Sao lại nói vậy?”.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày hỏi.
Ám Thiên Võ Thần không nói, chỉ yên lặng nhìn về phía lối vào Long Cung.
Bọn họ sửng sốt, vô thức nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện một bóng người toàn thân đầy máu lảo đảo đi ra từ bên trong.
Người đó chính là Diệp Viêm!
“Anh Diệp?”.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, nhưng rõ ràng không có vẻ nhiệt tình như trước kia.
Cô ta đã nhìn thấu con người này.
Trong lòng hắn hoàn toàn không có vị trí cho Ám Minh Nguyệt.
Hắn vốn không quan tâm Ám Minh Nguyệt.
Hắn tự nguyện tiếp cận Ám Minh Nguyệt cũng chỉ để lợi dụng cô ta bắt nối quan hệ với Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy Diệp Viêm, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ đặc sắc, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và khó tin.
“Sao cậu ta lại ra ngoài rồi?”.
“Nếu cậu ta ra ngoài thì người ở tầng tám là ai?”.
Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn đèn của pho tượng Thương Long ở phía trên cửa.
Nhưng không đợi bọn họ nhìn nhiều thêm, đèn đại diện tầng cho tám đột nhiên tắt đi.
Tiếp đó… đèn tầng chín lại sáng lên…
Chương 4877: Cậu qua đây
Mọi người há hốc miệng, ai nấy ngơ ngác nhìn đèn tầng chín.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Có người… vào đến tầng chín rồi?”.
“Trời ạ, bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người vào tầng chín…”.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”.
Hiện trường sôi sục.
Có người mở to mắt nhìn Diệp Viêm, có người tràn đầy kinh ngạc nhìn đèn tầng chín.
Nếu Diệp Viêm không xuất hiện, phản ứng của bọn họ sẽ không lớn như vậy. Dù gì trong lòng bọn họ, Diệp Viêm là Võ Thần tương lai, hơn nữa có thể là Võ Thần có thiên phú cao nhất.
Nhưng… Diệp Viêm ra ngoài rồi!
Hắn thậm chí còn chưa đến được tầng chín.
Vậy chẳng phải hắn đã thua ở tầng tám sao?
Có một tồn tại thiên phú còn đáng sợ hơn hắn thông qua được tầng tám, vào được tầng chín…
Nhìn lại, lúc này Diệp Viêm chật vật đến thế nào.
Toàn thân đầy máu, sức mạnh phi thăng gần như cạn kiệt.
Không ai ngờ thiên tài được xưng là xuất sắc nhất long mạch dưới lòng đất lại rơi vào tình cảnh này.
“Người đó là ai? Ai đã vào được tầng chín?”.
Thương Lan Võ Thần lập tức kêu lên.
“Diệp Viêm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Thái Thiên Võ Thần cũng không khỏi tiến lên quát hỏi.
“Không có gì xảy ra cả, chỉ là một kẻ không biết điều, nhân lúc tôi chiến đấu với cơ quan tầng tám mà ra tay đánh lén tôi thôi!”.
Diệp Viêm nói, sau đó ngồi xuống vận khí điều dưỡng.
Bọn họ nhìn nhau, ngạc nhiên không thôi.
Cầm Kiếm Nữ biến sắc, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Mị Mộng ở bên cạnh ngăn lại.
“Chuyện đã đến nước này không còn gì để nói, chỉ có thể cầu nguyện anh Lâm ở hiền gặp lành”.
Mị Mộng nói.
Cầm Kiếm Nữ rưng rưng nước mắt, gian nan gật đầu.
“Diệp Viêm, nói vậy là cậu đã thua người đó?’.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên không tính, tôi muốn giết hắn có mười phần nắm chắc, chỉ là không muốn kéo dài thời gian mà thôi!”.
Diệp Viêm bình tĩnh đáp: “Do hắn quấy nhiễu, tôi đã không còn thời gian xông lên tầng chín nữa, cho nên tôi chọn ra ngoài”.
“Vậy có thể xem là cậu đã chạy trốn?”.
Ám Thiên Võ Thần hỏi.
“Tôi đã nhốt hắn ở tầng tám”.
“Hắn sẽ ở lại Long Cung mãi mãi, ông nói xem tôi có phải chạy trốn hay không?”.
Diệp Viêm nhắm hai mắt lại, vừa điều tức vừa nói.
Mọi người giật mình.
Long Cung mấy năm mới mở ra một lần.
Mặc dù Lục Địa Thần Tiên có thể không ăn trong thời gian dài, nhưng dù gì bọn họ cũng không phải thần tiên chân chính, không có năng lực tịch cốc gì đó.
Nếu không ăn, chống đỡ một hai năm cũng xem như miễn cưỡng.
Nếu lâu hơn, không được năng lượng bổ sung, sức mạnh phi thăng tiêu hao hết, người cũng sẽ mất nước hoặc đói chết.
Hành động của Diệp Viêm chẳng khác nào nhốt người kia trong Long Cung đến chết.
Ám Thiên Võ Thần khẽ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thái Thiên Võ Thần để lộ sát ý, nhìn chằm chằm Diệp Viêm trong chốc lát, lại nhìn sang Thương Lan Võ Thần.
Hiển nhiên, Diệp Viêm này cũng là mối đe dọa.
Những người kia có thể vào đến tầng tám Long Cung chắc chắn là công lao của Diệp Viêm.
Thiên phú của hắn đáng sợ như vậy, không thể giữ lại.
Thương Lan Võ Thần đương nhiên hiểu ý của Thái Thiên Võ Thần, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho người của mình.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Diệp Viêm, cậu qua đây!”.
Mọi người ngây ra.
Nhìn lại thì là tiếng của Ám Thiên Võ Thần.
Diệp Viêm như cũng cảm nhận được điều gì, mở mắt nhìn hai vị Võ Thần, sau đó đứng dậy, đi về phía Ám Thiên Võ Thần…
Chương 4878: Trận chiến Võ Thần
Nhìn hành động này của Ám Thiên Võ Thần, bọn họ đều biết ông ta đang bảo vệ Diệp Viêm.
Dù sao thiên tài ưu tú như vậy, nếu không thể cống hiến cho hai vị Võ Thần, bọn họ cũng sẽ không cho phép hắn tồn tại.
Thực tế, khi Diệp Viêm ra khỏi Long Cung, nhìn thấy nhiều cao thủ trong Long Cung thì đã hiểu ra mọi chuyện.
Cho nên hắn ngay lập tức hồi phục sức lực, tìm đường lui.
Nhưng Ám Thiên đã chuẩn bị ra tay, đương nhiên hắn cũng sẽ không từ chối.
“Chúng ta đi thôi”.
Ám Thiên Võ Thần nói, quay người đưa Diệp Viêm đi.
“Chờ đã!”.
Thương Lan Võ Thần gọi lại.
“Còn chuyện gì?”.
Ám Thiên Võ Thần hờ hững nhìn sang.
“Ám Thiên đại nhân, chúng tôi rất có hứng thú với người đó, Diệp Viêm là người cuối cùng gặp người đó, chúng tôi có vài câu muốn hỏi cậu ta”.
Thương Lan Võ Thần mỉm cười nói.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần há lại không biết Thương Lan đang kéo dài thời gian.
“Người ở trong đó đã là một người chết, có gì để hỏi nữa?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Ầy, mặc dù người đó chắc chắn sẽ bị nhốt đến chết ở Long Cung, nhưng cậu ta có thể cướp được lợi ích từ tay Diệp Viêm, tiến vào tầng chín, thế nào cũng phải có chút bản lĩnh. Tôi và Thái Thiên đại nhân đều là người quý nhân tài, chẳng lẽ Ám Thiên đại nhân không thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của chúng tôi sao?”.
Thương Lan Võ Thần cười đáp.
“Nếu tôi nói không thể thì sao?”, Ám Thiên Võ Thần nói.
“Vậy thì là Ám Thiên đại nhân không nể mặt chúng tôi rồi, nếu vậy, dù tôi không nói gì, e rằng Thái Thiên đại nhân cũng sẽ bất mãn trong lòng”.
Thương Lan Võ Thần buồn rầu nói.
“Ám Thiên, chúng ta cũng xem như quen biết từ lâu, nói vài câu với con rể ông thì đã sao?”.
Thái Thiên Võ Thần nói: “Tên nhóc họ Diệp kia, còn không mau qua đây? Tôi nói chuyện với cậu đấy!”.
Diệp Viêm nhíu mày, không nói lời nào.
“Đưa Diệp Viêm rời đi”.
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói.
“Bố?”.
Ám Minh Nguyệt lập tức run rẩy.
“Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ không nghe lời bố nói nữa sao?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Người phía sau không dám do dự, ngay lập tức dẫn Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm chạy ra khỏi Long Cung.
Người xung quanh ai cũng sợ hãi, mặt mày trắng bệch.
“Đi!”.
“Chỗ này không thể ở lâu! Mau rời đi!”.
“Đi mau, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu!”.
Vô số thế tộc cường hào giống như nhận ra gì đó, vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
Thậm chí ngay cả thế gia Huyết Đao cũng đứng ngồi không yên.
“Trận chiến Võ Thần sắp bùng nổ, mau rời khỏi đây, nếu không, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, rút!”.
Bà tổ Huyết Đao hét lên, nhah chóng quay về kiệu gỗ.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng khiêng kiệu rời đi.
“Cô Cầm Kiếm, đi theo chúng tôi đi”.
Mị Mộng không muốn giải thích, kéo tay Cầm Kiếm Nữ chạy ra ngoài.
Bọn họ nối nhau, không dám nán lại, lần lượt chạy ra ngoài.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hai Võ Thần khác.
Sát khí đằng đằng.
“Xem ra Ám Thiên đại nhân không chịu nể mặt chúng tôi. Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ Ám Thiên đại nhân muốn so chiêu với chúng tôi? Ha ha ha, thế này, hôm nay tôi cũng muốn xin Ám Thiên đại nhân chỉ giáo”.
Thương Lan Võ Thần cũng cười lớn.
Sức mạnh điên cuồng quanh hai người chậm rãi dâng cao, giống như hai con sóng lửa ngút trời đánh về phía Ám Thiên Võ Thần…
Bọn họ kinh hãi, chạy ra ngoài như phát điên.
Lần này tất cả mọi người đều biết.
Trận chiến Võ Thần sắp sửa nổ ra ở trước cửa Long Cung…
Chương 4879: Chung cực cơ quan sư
Trận chiến chấn động nổ ra ở cửa Long Cung.
Nhưng Lâm Chính không hề biết gì.
Lúc này anh đã đứng ở tầng cuối của Long Cung.
Đây là một không gian đặc biệt.
Khu đất rộng lớn, có thể sánh bằng hai sân bóng.
Nhưng trên mặt đất lại trải đầy những tờ giấy viết.
Mỗi tờ giấy có đủ các loại chữ viết.
Lâm Chính nhặt giấy trên mặt đất lên xem kỹ càng.
Anh phát hiện chữ viết trên giấy rất khó hiểu, hơn nữa mỗi một chữ viết trên giấy đều khác nhau.
Có phồn thể có giản thể, có chữ giáp cốt, cũng có chữ viết của long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính chỉ có thể hiểu sơ một vài nội dung.
Có vẻ giống như ký sự nào đó.
Lâm Chính hơi thất vọng.
Anh cứ nghĩ số này phải là công pháp nghịch thiên phi phàm đáng sợ nào đó.
Bây giờ xem lại giống như là nhật ký của ai đó.
Chẳng lẽ là nhật ký của người sáng lập ra Long Cung?
Lâm Chính nhìn quanh một vòng.
Tầng chín chẳng có gì.
Không thấy cơ quan cũng không thấy có bất cứ máy móc mang tính uy hiếp nào.
Chẳng lẽ tầng chín không có cơ quan gì sao?
Lâm Chính nhìn quanh, tìm kiếm gì đó.
Lúc này, Lâm Chính đã đến cuối Long Cung.
Ở phía cuối dựng một bia mộ khổng lồ.
Bia mộ trông có vẻ vô cùng đặc biệt.
Toàn thân nó được tạc bằng bạch ngọc, bên trên bạch ngọc còn phủ một lớp vân gỗ màu nâu, trên vân gỗ còn có nhiều móc sắt.
Trông không giống với bia mộ, mà giống như loại cơ quan nào đó.
Chẳng lẽ trong bia mộ này có Càn Khôn?
Lâm Chính lên tinh thần, lập tức đến gần nghiên cứu.
Anh dùng mắt chí tôn có thể nhìn thấu bia mộ.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Lâm Chính đã kinh ngạc tái nhợt mặt.
Bia mộ này được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, bên dưới mỗi tấc ngọc thạch đều có gần một nghìn tơ sắt, trong mỗi một mảng gỗ đều có nhiều bánh răng.
Cấu tạo của bia mộ này đã nằm ngoài sự hiểu biết của Lâm Chính.
Thật đáng sợ.
Chỉ e phải có khoa học kỹ thuật hiện đại mới có thể phân tích.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lục lọi trên người tìm vài dụng cụ đo lường mà Từ Chính đưa cho. Gõ vài cái. Còn dùng được.
Lâm Chính thở phào một hơi, lập tức mở nó ra.
Trong dụng cụ đo lường toả ra một luồng sáng xanh lục, chiếu lên bia đá.
Trong nháy mắt, trong bia đá xuất hiện nhiều ký hiệu chi chít.
Lâm Chính lại dùng mắt chí tôn.
Trong chớp mắt, vài ký tự màu vàng đập vào mắt Lâm Chính.
"Người giải được bia mộ cơ quan của ta, đọc hết toàn bộ giấy trên mặt đất sẽ được truyền thừa của ta!".
Lâm Chính nhẩm đọc những chữ lớn màu vàng.
Nhìn đến đó, cuối cùng Lâm Chính cũng hiểu ra.
Hoá ra chủ nhân của Long Cung là một cơ quan đại sư thực lực trác tuyệt.
Bia mộ này là thử thách dành cho người khiêu chiến.
Nếu không có thiên phú về cơ quan, chắc chắn sẽ không giải được bia mộ này.
Mà không giải được chữ trong bia mộ thì không biết bước tiếp theo nên làm gì.
"Hoá ra truyền thừa của chủ Long Cung nằm trong những ghi chép rải đầy đất này, chỉ là...".
Lâm Chính quay người nhìn về phía những bản ghi chép trải đầy đất này, không khỏi lộ vẻ cay đắng.
Số giấy trên đất ít nhất phải mấy chục nghìn tờ.
Hỗn loạn không có trật tự.
Nếu xem từng cái thì phải bắt đầu từ đâu?
Hơn nữa... nếu người tầm thường chiến đấu ở đây thì làm gì có thời gian xem xong số giấy này?
Phải biết rằng thời gian Long Cung mở ra đến khi đóng lại chỉ có ba ngày.
Dù vừa vào Long Cung đã lên tầng chín cũng không thể xem xong toàn bộ bản chép tay trong này.
Bỏ đi!
Dù sao giờ cũng không ra được, chi bằng thành thật xem hết chúng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, ngồi xuống, tiện tay cầm một tờ lên, bắt đầu đọc...
Chương 4880: Tuyệt vọng
Ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ầm từ ngoài Long Cung vọng tới.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng đứng trong đình viện của thế gia Huyết Đao, nhìn về hướng Long Cung. Cô ta không biết cuộc chiến như thế nào. Thế nhưng cuộc chiến giữa các võ thần đã ảnh hưởng toàn bộ Long Tâm Thành rồi. Khu vực xung quanh Long Cung không một bóng người .
Võ Thần tức giận thì hàng người sẽ chết. Cuộc chiến Võ Thần kinh thiên động địa.
Thế gia Huyết Đao với toàn bộ cao thủ tới để bảo vệ phủ đệ, nghiêm ngặt canh giữ. Bà tổ Huyết Đao ngồi trước cửa, nhìn chăm chăm vào đống đổ nát ở phía xa.
“Cô Cầm Kiếm, nếu như không có việc gì thì đi nghỉ đi”, Mị Mộng nhìn và nói
“Lang Gia, Huyền Thông và Lâm Chính đã liên minh lại thì cũng như người một nhà. Giờ bọn họ đang chiến đấu với Ám Thiên Võ Thần không biết sống chết thế nào...”
Cầm Kiếm Nữ thở dài: “Tôi không bảo vệ được Thương Lan Phúc, không biết phải nói thế nào với Lâm Chính. Đến ngay cả Lang Gia cũng đang gặp nguy hiểm, tôi thật bất tài”.
“Cô Cầm Kiếm đừng tự trách mình nữa. Dù sao cũng là võ thần mà, chúng ta sao có thể đối phó được”.
Mị Mộng lắc đầu an ủi: “Giờ điều chúng ta cần làm là ở yên đây không can dự vào cuộc chiến để tránh gây ra phiền phức. Chỉ cần qua được cuộc chiến thì chúng ta sẽ nghĩ tiếp những chuyện còn lại”.
“Ừ”, Cầm Kiếm Nữ khẽ gật đầu, sau đó chắp tay trước Mị Mộng.
“Cô Mị Mộng, cảm ơn cô cứu mạng. Nếu không có thế gia Huyết Đao thì tôi đã chết ở Long Cung rồi”.
“Cô đừng khách sáo. Lâm Chính từng cứu tôi, tôi cũng chỉ báo đáp mà thôi”.
Mị Mộng mỉm cười: “Nếu vị đó còn sống , có thể ra khỏi Long Cung thì tốt...”
Mị Mộng không phải là vì báo đáp hoàn toàn Cầm Kiếm Nữ mà cô ta ra tay vì nể mặt Lâm Chính mà thôi. Cô ta hi vọng có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Chính để có lợi cho thế gia Huyết Đao.
Đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính còn sống và ra khỏi Long Cung. Giờ Diệp Viêm dùng thủ đoạn phong tỏa anh trong đó. Với các cơ quan khủng khiếp bên trong, Lâm Chính muốn thoát ra là hầu như không thể.
Mị Mộng thầm nhủ. Đúng lúc này, vài bóng hình cưỡi ngựa lao về phía họ.
“Lão tổ tông, có người tới rồi”.
“Nhìn cách ăn mặc thì hình như là người của Thương Lan phủ đệ”.
Người của thế gia Huyết Đao tập trung tinh thần, ghì chặt huyết đao ở eo và cảnh giác. Bà tổ Huyết Đao cũng ngước nhìn họ. Mấy người nhanh chóng thắng dây cương, nhìn bọn họ.
“Có phải thế gia Huyết Đao không?”, trong đó có một người nhìn chằm chằm bà cụ và hét.
“Khốn nạn, đây là bà tổ của thế gia chúng tôi mà các người dám vô lễ như vậy à?”, một người nhà Huyết Đao lên tiếng.
“Tôi đại diện cho Thương Lan Võ Thần, sao, có ý kiến à?”, người kia lạnh lùng nói.
Dứt lời, người nhà Huyết Đao tái mặt.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân tìm chúng tôi có việc gì?”, bà tổ Huyết Đao lên tiếng.
“Đại nhân dự định phong tỏa toàn thành, dồn lực giết Ám Thiên Võ Thần, hiện tại nhân lực không đủ nên tới để tập hợp người, toàn bộ người của thế gia Huyết Đao xuất trận, giúp Võ Thần đại nhân, rõ chưa?”, người này kêu lên.
“Cậu nói cái gì?”
“Bảo chúng tôi đi giết Ám Thiên Võ Thần sao?”
“Vậy khác gì bảo chúng tôi đi chết?”, người nhà Huyết Đao trừng mắt tức giận.
“Nếu dám làm trái thì tức là kháng lệnh Võ Thần, các người có biết hậu quả không?", người kia hừ giọng, không thèm quan tâm
“Đại nhân đã dặn rồi, muốn thế gia Huyết Đao lập tức xuất phát. Ngoài ra, bà tổ Huyết Đao cũng phải ra tay”.
Người kia hô lên sau đó quay dây cương rời đi. Người nhà Huyết Đao căng thẳng nhìn theo, không biết làm thế nào.
“Bà ơi”, Mị Mộng nghe thấy vậy lập tức chạy ra.
“Không thể đưa người đi được nếu không không giết được Ám Thiên Võ Thần mà còn bị báo thù nữa. Hơn nữa để người của chúng ta đi giao đấu thì khác gì đi nộp mạng chứ”.
“Bà cũng biết, nhưng nếu không ra tay thì chúng ta cũng không chịu đựng nổi sự tức giận của Thương Lan Võ Thần”, bà cụ thở dài.
“Muốn trách chỉ trách ba vô dụng. Nếu như bà có thể đột phá cảnh giới Võ Thần, trở thành Huyết Đao Võ Thần thì có gì phải sợ Thương Lan chứ?”
“Bà thật sự định liều mạng ạ? Chúng ta có thể bỏ chạy, lập tức rời khỏi Long Tâm Thành mà”.
“Chạy được một hồi, không chạy được cả đời. Hơn nữa nghiệp tổ nghiệp tông đều ở đây, sao bà có thể bỏ được”.
Bà cụ thở dài: “Dặn xuống dưới, tất cả các Lục Địa Thần Tiên cùng bà xuất trận. Những người dưới Lục Địa Thần Tiên thì ở lại bảo vệ gia tộc”
“Bà...”
“Bà tổ...”
“Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần liên thủ giết Ám Thiên Võ Thần. Dù Ám Thiên Võ Thần mạnh nhưng không thể nào địch nổi hai người đâu. Bà thấy Ám Thiên Võ Thần chắc sẽ tìm cách chạy khỏi Long Tâm Thành và cũng bị thương nặng. Trong thời gian ngắn không thể nào báo thù được thế gia Huyết Đao chúng ta. Chuyện này sau khi xong xuôi, chúng ta sẽ nhận được sự bảo vệ của Thương Lan Võ Thần”.
“Đây là còn đường duy nhất rồi”, bà tổ nói xong từ từ đứng dậy. Khí tức đáng sợ phóng ra từ người bà cụ.
“Thề chết cũng theo bà tổ”, các cao thủ nhà Huyết Đao đồng loạt lên tiếng.
“Đi thôi”, bà cụ nói rồi đi về phía trước.
Mị Mộng ngồi phịch ra đất, nước mắt rơi xuống. Cô ta biết chuyến đi lần này của bà khó có thể trở về được. Thế gia Huyết Đao sắp không còn nữa rồi.
Thương Lan Võ Thần không chỉ nhằm vào mỗi thế gia Huyết Đao. Mệnh lệnh của ông ta còn được truyền tới toàn bộ các gia tộc khác ở Long Tâm Thành.
Đám đông đành phải ra tay trước uy lực của Võ Thần. Cũng có người lựa chọn bỏ chạy. Thế nhưng làm thế có nghĩa là đối kháng với Thương Lan Võ Thần.
Lúc này cả vùng Long Tâm Thành rơi vào hỗn loạn. Các thế gia tự bảo vệ mình. Chúng sinh thì không khác gì con sâu cái kiến.
Một luồng khí màu đen từ Long Cung lao lên trời. Ngay sau đó không gian tối lại. Sức mạnh hủy diệt bao trùm.
Ám Thiên Võ Thần đã phát lực rồi...
Bình luận facebook