-
Chương 4871-4875
Chương 4871: Khiêu chiến thì đã sao?
Thương Lan Phúc yên lặng nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, dường như muốn nhìn ra chút thay đổi nào đó trên vẻ mặt ông ta.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần ngoài sự phẫn nộ ra thì chỉ còn lại sát ý vô tận.
“Bố biết con có được cơ duyên ở rừng rậm u minh, người họ Lâm kia cũng cho con lợi ích và sự hỗ trợ rất lớn. Nhưng bố phải nói cho con biết, Thương Lan Phúc, con nói không sai, từ đầu tới cuối con chỉ là một đứa con riêng!”.
“Không phải bố coi thường con riêng, mà là con riêng luôn có giới hạn vốn có của nó! Con xuất thân thấp kém, trong cơ thể con pha trộn dòng máu thấp kém của mẹ con, định sẵn thiên phú của con không hơn được ai. Giới hạn tu luyện của con cũng không vượt qua được Thiên Tuyệt hay những đứa khác”.
“Cho nên theo bố thấy, con vĩnh viễn không bằng Thiên Tuyệt!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Lúc này, ông ta cũng không muốn nói lời giả dối, nếu Thương Lan Phúc đã muốn chọc thủng lớp giấy mỏng manh ấy thì ông ta sẽ xé rách nó hoàn toàn.
“Con hiểu rồi!”.
Thương Lan Phúc hít sâu một hơi, lúc này lại có cảm giác được giải thoát.
“Thương Lan Phúc, bố không muốn lãng phí thời gian với con, con mau cút về. Bố biết con nói Thiên Tuyệt là do con giết chỉ để bảo vệ sư phụ hờ của con, nhưng bố không ngu như vậy, mau cút đi cho bố!”.
Thương Lan Võ Thần quát, ánh mắt vô tình lạnh băng.
Nhưng Thương Lan Phúc không động đậy, yên lặng đưng tại chỗ, mỉm cười nhìn ông ta.
“Con nói rồi, người là do con giết, sư phụ con không liên quan. Nếu bố không tin con có thực lực đó thì có thể thử con”.
Thương Lan Phúc mỉm cười đáp.
“Khốn nạn, mày đang khiêu chiến bố mày sao?”.
Thương Lan Võ Thần nổi giận, quát lớn.
Tiếng quát đó như sấm đánh, nổ vang bên tai mỗi người.
Nhiều người lập tức cảm thấy điếc tai.
Còn nhiều người che tai liên tục lùi lại, sắc mặt trắng bệch, có người chảy máu lỗ tai.
Thật đáng sợ!
Võ Thần nổi giận, người người khiếp sợ.
Nhưng Thương Lan Phúc lại không có vẻ gì sợ hãi.
Anh ta lặng lẽ nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
“Khiêu chiến bố thì đã sao?”.
Mấy chữ đơn giản hoàn toàn khiến tim của tất cả mọi người ở đây dâng lên tận cổ họng.
“Thương Lan Phúc, cậu đừng kích động!”.
Lang Gia sốt ruột, đột nhiên đứng dậy quát.
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện của nhà Thương Lan liên quan gì đến cậu? Quay về cho tôi!”.
“Đại nhân, trong Long Cung, Thương Lan Phúc nhiều lần trợ giúp chúng tôi, sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm?”.
Lang Gia nói.
“Dựa vào một đứa con riêng như cậu ta mà có thể giúp được các cậu? Các cậu có biết mình là ai không? Các cậu là Cửu Thái Vệ dưới trướng Thái Thiên tôi! Nếu để người đời biết Cửu Thái Vệ dưới trướng tôi còn phải dựa vào một đứa con riêng trong phủ Thương Lan trợ giúp, chẳng phải mặt mũi tôi sẽ mất sạch sao?”.
“Đại nhân…”.
“Im miệng, quay về!”.
Thái Thiên Võ Thần nghiêm nghị nói.
Lang Gia há miệng, siết chặt nắm đấm.
“Cậu cũng muốn tạo phản?”.
Thái Thiên Võ Thần giải phóng ra sát ý, Lang Gia kinh hãi.
“Đại nhân bớt giận…”.
Lang Gia bất đắc dĩ, chỉ đành cúi đầu, sau đó dẫn người về đội ngũ của Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn sang Lang Gia, khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Không có bao nhiêu người chú ý đến chuyện của Lang Gia bên này.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng ở Thương Lan Phúc và Thương Lan Võ Thần.
“Bố con giao chiến sao?”.
Thương Lan Võ Thần bị chọc giận, liên tục gật đầu, chậm rãi đi tới.
“Con đã có gan khiêu chiến bố trước mặt mọi người, nếu bố không dạy dỗ con thì sao có thể làm Võ Thần được nữa?”.
Ông ta nói xong, sát khí lại lan tràn.
Thương Lan Võ Thần… chuẩn bị làm thật rồi!
Chương 4872: Là mày ép tao
Long Cung tầng tám.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang lên.
Sau đó thì thấy trong tà khí vô tận, hai bóng người đang đối chọi nhau kịch liệt.
Nhiều kiếm khí giống như những gợn sóng xao động tàn phá trong tà khí, điên cuồng đánh vào vách tường của võ trường.
Từng châm khí giống như tinh linh bay qua lại giữa tà khí.
Đây là cảnh tượng chém giết khiến người ta chấn động.
Hai người đối chọi một phen, sau đó mỗi người chia ra mỗi ngả.
Lâm Chính rơi xuống đất thở hổn hển, trên mặt tràn đầy mồ hôi, trên người cũng xuất hiện vài vết rách, trông cực kỳ chật vật.
Còn Diệp Viêm ở đối diện cũng không tốt hơn.
Một cánh tay sau lưng hắn bị Lâm Chính chém đứt. Ngoài ra, trên người cũng có không ít vết kiếm, máu ồ ạt chảy, nhuộm đỏ vạt áo.
Cánh tay của Diệp Viêm là được lấy từ người khác cấy vào, do đó không có khả năng tái sinh.
Nhìn cánh tay của mình bị chém đứt, Diệp Viêm lập tức nghiêm túc hơn.
“Tiếp tục!”.
Lâm Chính quát lên một tiếng, sau đó lao về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm bị ép bất đắc dĩ phải tiếp tục tham gia chiến đấu.
Nhưng so đấu sức mạnh phi thăng, Lâm Chính không phải là đối thủ của Diệp Viêm.
Đến lúc này, anh chỉ có thể đập nồi dìm thuyền.
“Giết!”.
Lâm Chính hét lên, Tà Kiếm trong tay đâm tới trước.
Trong nháy mắt, Tà Kiếm bùng lên tà khí vô tận. Tà khí lấy kiếm làm trung tâm, tạo thành cơn bão tà khí vô tận.
Bão tà khí giống như một con rồng đen bay vọt lên trời, thế như chẻ tre tấn công về phía Diệp Viêm.
Ánh mắt Diệp Viêm nghiêm nghị, lập tức đưa ngang kiếm định chống đỡ.
Ầm!
Tà Kiếm đánh mạnh lên kiếm Bạch Cốt.
Sức mạnh đáng sợ đánh lùi Diệp Viêm.
Lâm Chính không hề do dự, trở tay đâm một kiếm về phía đầu hắn.
Đó là Bút Họa Kiếm!
Sự sắc bén của kiếm khiến người ta khó mà tin được.
Diệp Viêm không dám đón đỡ, chỉ có thể đưa cánh tay khác ở sau lưng ra chặn, lòng bàn tay tích lũy sức mạnh phi thăng vàng rực tóm lấy lưỡi kiếm đang hạ xuống.
Xoẹt!
Bút Họa Kiếm chém đứt bàn tay Diệp Viêm đến cổ tay.
Nhưng khi cắt đến cùi chỏ, cuối cùng nó cũng dừng lại.
Diệp Viêm đã đỡ được nhát kiếm này.
Nhưng bản thân hắn cũng không tốt gì cho cam.
Bốn cánh tay ẩn giấu trong cơ thể đều bị chém đứt.
“Mày tiêu rồi!”.
Lâm Chính quát lên, Bút Họa Kiếm bỗng phát lực, cùng lúc đó, Tà Kiếm trong tay anh tiếp tục đánh về phía Diệp Viêm.
Ánh mắt Diệp Viêm lập tức nghiêm nghị. Lúc này hắn đột nhiên thả kiếm Bạch Cốt ra.
Keng!
Kiếm rơi thẳng xuống đất.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Diệp Viêm đột nhiên đưa hai tay ra, nắm lấy hai vai Lâm Chính.
“Tao sẽ không chết, nhưng mày… thì chưa chắc!”.
Nói xong, hai mắt Diệp Viêm đột nhiên trở nên đỏ ngầu, gào lên một tiếng.
“Kiên cố!”.
Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Viêm mọc ra nhiều chiếc xương đáng sợ, bao bọc lấy Lâm Chính như kén tằm.
“Dựa vào thứ này thì làm sao ngăn được tao?”.
Lâm Chính gào lên, lập tức vung múa Tà Kiếm, chém vào đám gai xương.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bên trong gai xương lập tức vang lên tiếng nổ dữ dội, sau đó toàn bộ gai xương bao bọc Lâm Chính đều nứt ra.
Cuối cùng.
Rắc.
Xương nổ tung hoàn toàn.
Lâm Chính lao ra ngoài, tìm vị trí của Diệp Viêm.
Nhưng xung quanh không thấy bóng dáng của Diệp Viêm.
Định thần nhìn lại, Diệp Viêm đã đứng ở lối vào tầng tám.
Hắn không vội chạy trốn mà là dùng kiếm đâm xuống mặt đất.
“Không đánh tiếp nữa à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Tao đã nói từ trước, trận đấu không cần thiết chỉ làm lãng phí thời gian và tinh lực. Từ ban đầu tao đã không có hứng thú với mày!”.
Diệp Viêm nói.
“Thế à? Nhưng bây giờ không phải do mày quyết định!”.
Lâm Chính quát lên, ngón tay lại động đậy.
Vạn Kiếm Đồ sinh ra.
Nhiều năng lượng đáng sợ như thác nước trút ra từ trên Vạn Kiếm Đồ, chặn kín hoàn toàn cửa ra vào tầng tám.
“Thế thì chưa chắc!”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói, bỗng hét dài một tiếng.
“Chí Tôn Kiếm Trảm!”.
Dứt lời, hắn đưa kiếm trong tay lên, vung về phía kiếm khí phong tỏa ở lối ra vào.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Số kiếm khí này đều bị Diệp Viêm chém vỡ bằng một kiếm.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Uy lực của một kiếm đáng sợ vậy sao?
Nhưng nghĩ kỹ thì quả thật như vậy.
Dù gì Diệp Viêm cũng dùng chiêu thức trong truyền thừa chí tôn, muốn phá kiếm khí này thì có gì khó khăn đối với hắn?
Lâm Chính không dám do dự, lập tức sử dụng nhiều kiếm khí hơn kìm chế Diệp Viêm, đồng thời bản thân thì cầm Bút Họa Kiếm và Tà Kiếm lao về phía hắn.
Sát khí vô tận dâng tràn trên người Lâm Chính.
Hôm nay dù có thế nào cũng phải tiêu diệt người này.
“Tao nói rồi, mày không giết chết được tao, ngược lại mày sẽ phải vĩnh viễn nằm lại ở đây!”.
Diệp Viêm lạnh lùng quát lên, tiếp tục cầm kiếm đâm vào mặt đất, đồng thời cắn ngón tay nhỏ máu lên chuôi kiếm.
Trong chớp mắt, kiếm bùng phát ánh sáng đáng sợ, ánh sáng cao vạn trượng, giống như thần kiếm xuất thế.
“Kiếm này?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Mày hãy nằm lại đây mãi mãi đi!”.
Diệp Viêm quát, sau đó bỗng chốc nằm rạp xuống đất, như tằm nhả tơ, tay nắm kiếm cũng hoàn toàn buông ra.
Lâm Chính lập tức hiểu ra. Diệp Viêm đã truyền hết toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể mình vào trong thanh kiếm đó, đồng thời dùng kiếm làm chỗ dựa tạo kết giới, nhốt kín Lâm Chính ở nơi đây.
Kiếm Bạch Cốt tự động nứt ra, nhiều mảnh vụn dần dần bong ra, rơi xuống đất.
Không lâu sau, nơi những mảnh kiếm rơi xuống lại hình thành màn chắn màu trắng xanh, chặn kín hoàn toàn cửa ra vào.
Lâm Chính biến sắc, lập tức cầm kiếm xông tới.
Keng!
Lưỡi kiếm hạ xuống, tiếng động vang dội truyền ra.
Tà Kiếm rung lên điên cuồng, có thể thấy uy lực của thanh kiếm này đáng sợ thế nào.
Nhìn màn chắn lại không hề động đậy!
Lớp phòng ngự này thật sự mạnh đến khó tin!
Lâm Chính liên tục tấn công màn chắn, nhưng dù cho anh có dùng sức thế tấn công mãnh liệt thế nào cũng vô ích.
Mức độ kiên cố của màn chắn này đã không thể dùng lời để hình dung.
“Tao dùng kiếm Bạch Cốt phong tỏa mày, mày sẽ không thấy quá oan uổng, tạm biệt!”.
Diệp Viêm đứng phía sau kết giới, hờ hững nhìn Lâm Chính không ngừng tấn công kết giới, lạnh lùng nói.
Dứt lời, Diệp Viêm quay người rời đi.
Lâm Chính ánh mắt dữ tợn, điên cuồng tấn công.
Nhưng không có tác dụng gì.
“Diệp Viêm, đây là mày ép tao!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đột nhiên lùi lại mấy bước, che mắt trái, mở hoàn toàn mắt phải.
Giờ phút này, mắt chí tôn khởi động!
Chương 4873: Quyết định
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Viêm cảm thấy toàn thân mình giống như bị Lâm Chính nhìn xuyên.
Con mắt đó trở nên trắng hơn cả tuyết, xa xăm hơn cả bầu trời sao.
Dường như trong mắt phải của anh có một bầu trời sao trắng như tuyết.
Đây là sức mạnh gì?
Diệp Viêm lập tức nhắm hai mắt lại, không ngừng lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Nhưng giây sau.
Rắc!
Màn chắn hóa thành từ kiếm Bạch Cốt bị nứt ra.
Không hay!
Phòng ngự này bị Lâm Chính nhìn xuyên rồi!
Diệp Viêm lập tức sa sầm mặt, ánh mắt chứa sự nghiêm nghị vô tận.
Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, người này sẽ phá được màn chắn kiếm Bạch Cốt.
Một khi bị người đó đuổi theo, chỉ dựa vào mắt chí tôn, Diệp Viêm không thấy mình có bao nhiêu phần thắng.
Chạy?
Nhưng chạy như vậy thì chắc chắn sẽ bị đuổi theo.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm màn chắn, một lúc sau giống như đưa ra quyết định gì đó, đưa tay đâm vào ngực mình.
Năm ngón tay như dao đâm sâu vào da thịt.
Phụt!
Máu chảy ra theo lỗ thủng bị ngón tay đâm rách.
Nhưng Diệp Viêm không dừng lại, mà dùng sức moi thịt nơi ngực ra, để lộ trái tim đỏ tươi.
Lâm Chính thấy vậy, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tinh huyết gia cố, dùng mạng bảo vệ?”.
“Kẻ điên cuồng như mày, tao chỉ từng gặp một người. Xem ra không nhốt mày ở đây vĩnh viễn thì mày sẽ không từ bỏ!”.
Khóe miệng Diệp Viêm tràn máu, vừa nôn ra vừa dùng ngón tay ấn vào tim.
Ngón tay hắn tràn ra một luồng khí sắc bén như tơ, luồng khí cắt rách một ít ở tim.
Sau đó, tim phun ra một dòng máu màu vàng kim, rưới lên màn chắn.
Trong nháy mắt, màn chắn tỏa ra màu vàng kim, cường độ tăng cao.
Lâm Chính tiếp tục sử dụng mắt chí tôn nhìn vào màn chắn.
Kết cầu cường độ của màn chắn lập tức hiển hiện trong đầu anh.
Chỉ là… độ phức tạp và dày dặn của kết cấu này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng.
Cho dù muốn phá, trong thời gian ngắn cũng khó mà làm được.
Dù sao màn chắn này cũng đã trút gần hết một mạng của Diệp Viêm.
Sau khi giải phóng tinh huyết bản mệnh gia cố màn chắn, Diệp Viêm giống như bị rút cạn sức lực, cả người sắp ngã ngồi xuống đất.
Hắn gian nan lấy đan dược trên người ra đổ vào miệng, sau đó lại lấy thuốc bôi lên ngực, làm xong xuôi thì lảo đảo chạy ra ngoài, một khắc cũng không dừng lại.
“Trong vòng một ngày không thể nào phá vỡ màn chắn này, một ngày sau lối ra vào Long Cung sẽ đóng lại. Mặc dù tao không giết được mày, nhưng tao có thể nhốt mày trong này. Mày yên tâm, đợi lần sau Long Cung mở ra, tao sẽ đến đây nhặt xác cho mày, thuận tiện lấy con mắt chí tôn của mày!”.
Diệp Viêm đi đến khúc cua, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó lảo đảo rời đi.
Thấy Diệp Viêm đi rồi, Lâm Chính bình tĩnh lại.
Anh biết bây giờ muốn giết chết Diệp Viêm đã là chuyện không thể.
Chuyện cần nghĩ không phải là làm sao đuổi theo Diệp Viêm, mà là làm sao thoát được khỏi đây.
Chiếc khiên kiếm này kéo dài ít nhất ba ngày, được Diệp Viêm dùng tinh huyết gia cố, muốn phá vỡ nó, dù Lâm Chính có dùng hết sức lực cũng phải mất một ngày.
Sử dụng tinh huyết, tu vi chắc chắn sẽ hao tổn.
Không ngờ Diệp Viêm vì giết mình mà cái giá như vậy cũng dùng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ bước tiếp theo.
Tiếp tục tấn công khiên kiếm, hay là… từ bỏ?
Lâm Chính chậm rãi quay đầu, nhìn lối vào tầng chín.
Nếu cứ tấn công khiên kiếm chỉ sẽ lãng phí sức lực, hơn nữa cũng không thể chạy trốn trước khi Long Cung đóng lại.
Nếu vậy… chi bằng…
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo, dường như đã ra quyết định gì đó…
Chương 4874: Đánh tan tâm ma
Tình hình bên ngoài Long Cung có thể gọi là gương cung bạt kiếm.
Bọn họ mở to mắt nhìn Thương Lan Phúc.
Không ai ngờ, đứa con riêng của Võ Thần bị người dân Long Tâm Thành coi thường lại có ngày khiêu chiến với tồn tại chí cao vô thượng đó.
“Thương Lan Phúc! Cậu tạo phản hay sao?”.
“Nhanh quỳ xuống dập đầu với đại nhân, có lẽ đại nhân còn giữ cho cậu một mạng!”.
“Sao cậu dám ngỗ nghịch như vậy?”.
Người của phủ Thương Lan đều chỉ trích, tức giận không chỗ phát tiết.
Nhưng Thương Lan Phúc đã quyết tâm.
Ánh mắt anh ta kiên định, coi thường cái chết.
“Mặc dù bố sinh tôi, nhưng chưa từng nuôi tôi. Mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, bố chỉ không muốn người đời đàm tiếu nên mới miễn cưỡng ban cho tôi một chút ơn huệ. Nhưng chút ơn huệ của bố sao tôi có thể nhớ cả đời? Dù bố là bố tôi, tôi cũng sẽ liều mạng chiến đấu vì người tôi tôn kính!”.
Thương Lan Phúc quát lên.
“Vậy thì phải xem mày có bao nhiêu cân lượng! Thằng bất hiếu!”.
Thương Lan Võ Thần nổi giận, quát một tiếng, bay vọt lên, người hóa thành luồng sáng xanh lam.
Trong nháy mắt, toàn bộ Long Cung dường như bị nước lũ dâng tràn lấp đầy.
Bọn họ cảm thấy như đang ở trong một lĩnh vực nào đó cực kỳ huyền diệu, hơn nữa còn thân bất do kỷ!
“Đây là…”.
“Lùi lại!”.
Người xung quanh đều rút về sau, biến sắc.
Thương Lan Phúc nghiến răng, rút kiếm vung lên, sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết, đánh lên người giống như biển gào.
“Thằng ranh, dám khiêu chiến với bố?”.
Bóng người như sóng thần như Thái Sơn đè đầu lao tới.
Kiếm Thương Lan Phúc vừa giơ lên bỗng bị đánh gãy, cả người bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, miệng nôn ra máu, da thịt toàn thân nứt nẻ, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Người người run rẩy, khó mà tin được.
Võ Thần đúng là Võ Thần.
Dù Thương Lan Phúc thực lực tăng vọt, có thể bước vào Long Cung tầng tám, nhưng trước mặt Võ Thần vẫn nhỏ bé giống như sâu kiến.
Chỉ một chiêu, Thương Lan Phúc đã thất bại.
Thực lực đôi bên thật sự cách nhau quá lớn.
Thực lực Thương Lan Võ Thần thể hiện ra quá đáng sợ.
“Thương Lan Phúc!”.
Lang Gia muốn hét lên, nhưng đối diện với ánh mắt của Thái Thiên Võ Thần thì không khỏi dừng lại.
Anh ta biết nếu mình ra tay tương trợ, Thái Thiên Võ Thần sẽ giết chết tất cả bọn họ.
Trong mắt những người ở cấp bậc Võ Thần, mạng của bọn họ thậm chí còn không quan trọng bằng mặt mũi.
Cầm Kiếm Nữ thì không sợ, bước nhanh tới trước muốn dìu Thương Lan Phúc dậy.
Nhưng lúc này cả người anh ta toàn máu, xương cốt gãy nát, hoàn toàn không đứng dậy được.
“Cô chủ, cô quan tâm tới anh ta làm gì? Mau qua đây, đừng rước rắc rối”.
Người của thế gia Cầm Kiếm la lên, khuyên can Cầm Kiếm Nữ.
Mặc dù bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Cầm Kiếm Nữ, nhưng khi thấy Cầm Kiếm Nữ ra khỏi Long Cung thì đều cảm thấy khó tin.
Trong mắt bọn họ, Cầm Kiếm Nữ e là cũng đã có cơ duyên vào được tầng tám.
Do đó bọn họ vẫn muốn tranh thủ lôi kéo cô ta về.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không quan tâm đến thế gia Cầm Kiếm.
Cô ta quay người nhìn sang Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần cất bước đi về phía này.
“Con nhỏ chết tiệt, tránh ra!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt răng, không di chuyển.
“Cô cũng muốn chết sao? Được, tôi cho cô toại nguyện!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát, sau đó tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đánh Cầm Kiếm Nữ.
“Thương Lan đại nhân chờ đã”.
Lúc này, Huyền Thông chạy tới, cười gượng chắp tay với Thương Lan Võ Thần, sau đó nói với Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm Kiếm, cô hãy đi theo chúng tôi đi…”.
“Các anh định bỏ mặc anh ta sao?”.
Cầm Kiếm Nữ mở to mắt hỏi.
“Chúng tôi… cũng không muốn bỏ mặc, nhưng chúng ta có thể thay đổi gì được?”.
Huyền Thông thở dài, trong mắt tràn ngập đau thương.
Cầm Kiếm Nữ cắn môi, quay đầu nhìn Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc gắng gượng chống đỡ, chậm rãi đứng dậy.
Anh ta để lộ nụ cười thảm thương.
“Nói với sư phụ, tôi… đánh tan được tâm ma rồi!”.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ.
Thương Lan Phúc đột nhiên cầm kiếm gãy, gào lên phẫn nộ, như phát điên xông về phía Thương Lan Võ Thần.
“Thương Lan Phúc!”.
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Một giây sau.
Ầm!
Một luồng khí thế dồi dào như sóng lớn trấn áp về phía anh ta.
Trong chớp mắt, hai tay hai chân Thương Lan Phúc đều gãy, lồng ngực nổ tung, cả người đập mạnh xuống đất, máu văng tung tóe…
Nhìn lại thì Thương Lan Võ Thần chỉ dùng một tay…
Chương 4875: Bà tổ Huyết Đao
Bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Không ai ngờ Thương Lan Võ Thần lại ra đòn sát thủ.
Lúc này Thương Lan Phúc đã không thành hình người, trên người không còn chỗ nào lành lặn, cả người như sắp nát tan.
Nhưng anh ta vẫn còn thở.
Anh ta vẫn muốn động đậy, nhưng lúc này anh ta giống như lợn bị trói, không làm được gì cả.
“Vẫn chưa chết à?”.
“Cũng có nghị lực đấy!”.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc một cách lạnh lẽo, nói: “Thân là con trai ta mà đại nghịch bất đạo, mưu đồ giết bố! Tội đáng chết thế nào?”.
“Ta muốn giết con, nhưng ta thấy con không có chút hối lỗi nào, cứ giết chết con như vậy thì không giải được nỗi hận của ta!”.
“Người đâu!”.
“Có!”.
Vài người của phủ Thương Lan bước nhanh tới trước.
“Đưa đứa con bất hiếu này về nhốt vào tử lao, dùng thuốc kéo dài tính mạng, khi nào nó hối lỗi thì tiễn nó lên đường. Nếu ngày nào nó không hối hận thì để nó nếm mùi đau khổ”.
Thương Lan Võ Thần quát lên.
Người của phủ Thương Lan đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu giết chết Thương Lan Phúc thì cũng hiểu được, dù sao Thương Lan Phúc muốn khiêu chiến với Thương Lan Võ Thần.
Không ngờ Thương Lan Võ Thần lại giày vò Thương Lan Phúc như vậy?
Mặc dù Thương Lan Phúc là con riêng, nhưng dù gì cũng là con trai!
Thương Lan Võ Thần tàn nhẫn vô tình như vậy sao?
“Không nghe lời tôi sao?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát.
“Vâng… Đại nhân…”.
Bọn họ run rẩy, không dám do dự, lập tức đi tới châm vài kim lên người Thương Lan Phúc, sau đó khiêng cơ thể đầm đìa máu của anh ta rời đi.
Đám người Lang Gia siết chặt nắm đấm, nghiến răng.
Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ.
Nếu Lâm Chính ở đây thì tốt rồi!
Cô ta nhắm hai mắt, cúi đầu suy tư.
“Cô muốn giúp cậu ta sao?".
Thái Thiên Võ Thần nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, mặt không cảm xúc hỏi.
“Chuyện này không liên quan gì đến Võ Thần đại nhân nhỉ?”.
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
“To gan!”.
“Ngông cuồng!”.
Người bên phía Thái Thiên Võ Thần đều nổi giận, ai nấy giải phóng khí thế đánh về phía Cầm Kiếm Nữ.
Nhóm Lang Gia, Huyền Thông vẻ mặt nghiêm túc, lập tức muốn đứng ra giải vây.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
“Thái Thiên Võ Thần đại nhân, ông là một trong Thất Võ Thần, sao lại ức hiếp một cô gái yếu đuối trước mặt mọi người như vậy? Không sợ người đời chê cười ông sao?”.
Nghe câu nói đó, đường nhìn của tất cả mọi người đều dồn về phía đó.
Một bóng người xinh đẹp diễm lệ đi ra khỏi Long Cung.
Đó là Mị Mộng!
“Là cô chủ!”.
“Trời ạ, cô chủ cũng ra ngoài rồi, cô chủ lại không sao!”.
“Tổ tông bảo hộ! Tổ tông hiển linh rồi!”.
Người của thế gia Huyết Đao kích động nước mắt lưng tròng, đồng loạt vây lại.
Mị Mộng mỉm cười đi tới.
Đám người Lang Gia rất nghi hoặc, Mị Mộng và bọn họ đã tách nhau từ lâu, sao bây giờ mới ra ngoài?
“Mị Mộng, cháu cũng đến tầng tám rồi sao?”.
Một trưởng bối của thế gia Huyết Đao vội hỏi.
“Đương nhiên!”.
Mị Mộng do dự một lúc, mỉm cười đáp.
“Tốt quá rồi!”.
“Xem ra thế gia Huyết Đao chúng ta sắp quật khởi rồi!”.
Mọi người vô cùng phấn chấn.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần hừ một tiếng, đại thế bao trùm.
“Nhóc con thật to gan, dám bất kính với bản tôn? Không sợ bản tôn diệt thế gia Huyết Đao các người sao?”.
Ông ta nói xong, sát cơ sôi trào.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng quay sang nhìn trừng trừng Thái Thiên Võ Thần, vô cùng cảnh giác.
Mị Mộng lại bật cười, vội vàng tiến tới khom lưng.
“Thái Thiên tiền bối đại nhân đại lượng, sao lại chấp nhặt một đứa nhóc con như tôi? Lúc nãy không phải là bất kính với tiền bối, chỉ là cô Cầm Kiếm nhiều lần trợ giúp tôi ở Long Cung, thấy tính tình cô ấy thẳng thắng mạo phạm đến tiền bối, cho nên tôi mới không nhịn được lên tiếng giải vây! Mị Mộng xin lỗi tiền bối!”.
“Vậy là cô định dùng tài ăn nói của mình để giải quyết chuyện cô ta bất kính với bản tôn?”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Mị Mộng nhíu mày, suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Nếu Thái Thiên đại nhân cảm thấy con bé không đủ tư cách để xin lỗi, vậy bà già tôi xin lỗi ông chắc là được chứ?”.
Lời nói này vừa vang lên, một nhóm người mang theo Huyết Đao xông vào Long Cung.
Ở chính giữa bọn họ nâng theo một chiếc kiệu gỗ, trên kiệu gỗ là một bà lão tóc bạc phơ.
“Bà nội!”.
Mị Mộng vội vàng hét lên.
“Bái kiến lão tổ!”.
Người của thế gia Huyết Đao đều quỳ xuống.
Mọi người ngạc nhiên.
Bà tổ Huyết Đao cũng đến đây rồi!
Thương Lan Phúc yên lặng nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, dường như muốn nhìn ra chút thay đổi nào đó trên vẻ mặt ông ta.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần ngoài sự phẫn nộ ra thì chỉ còn lại sát ý vô tận.
“Bố biết con có được cơ duyên ở rừng rậm u minh, người họ Lâm kia cũng cho con lợi ích và sự hỗ trợ rất lớn. Nhưng bố phải nói cho con biết, Thương Lan Phúc, con nói không sai, từ đầu tới cuối con chỉ là một đứa con riêng!”.
“Không phải bố coi thường con riêng, mà là con riêng luôn có giới hạn vốn có của nó! Con xuất thân thấp kém, trong cơ thể con pha trộn dòng máu thấp kém của mẹ con, định sẵn thiên phú của con không hơn được ai. Giới hạn tu luyện của con cũng không vượt qua được Thiên Tuyệt hay những đứa khác”.
“Cho nên theo bố thấy, con vĩnh viễn không bằng Thiên Tuyệt!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Lúc này, ông ta cũng không muốn nói lời giả dối, nếu Thương Lan Phúc đã muốn chọc thủng lớp giấy mỏng manh ấy thì ông ta sẽ xé rách nó hoàn toàn.
“Con hiểu rồi!”.
Thương Lan Phúc hít sâu một hơi, lúc này lại có cảm giác được giải thoát.
“Thương Lan Phúc, bố không muốn lãng phí thời gian với con, con mau cút về. Bố biết con nói Thiên Tuyệt là do con giết chỉ để bảo vệ sư phụ hờ của con, nhưng bố không ngu như vậy, mau cút đi cho bố!”.
Thương Lan Võ Thần quát, ánh mắt vô tình lạnh băng.
Nhưng Thương Lan Phúc không động đậy, yên lặng đưng tại chỗ, mỉm cười nhìn ông ta.
“Con nói rồi, người là do con giết, sư phụ con không liên quan. Nếu bố không tin con có thực lực đó thì có thể thử con”.
Thương Lan Phúc mỉm cười đáp.
“Khốn nạn, mày đang khiêu chiến bố mày sao?”.
Thương Lan Võ Thần nổi giận, quát lớn.
Tiếng quát đó như sấm đánh, nổ vang bên tai mỗi người.
Nhiều người lập tức cảm thấy điếc tai.
Còn nhiều người che tai liên tục lùi lại, sắc mặt trắng bệch, có người chảy máu lỗ tai.
Thật đáng sợ!
Võ Thần nổi giận, người người khiếp sợ.
Nhưng Thương Lan Phúc lại không có vẻ gì sợ hãi.
Anh ta lặng lẽ nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
“Khiêu chiến bố thì đã sao?”.
Mấy chữ đơn giản hoàn toàn khiến tim của tất cả mọi người ở đây dâng lên tận cổ họng.
“Thương Lan Phúc, cậu đừng kích động!”.
Lang Gia sốt ruột, đột nhiên đứng dậy quát.
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện của nhà Thương Lan liên quan gì đến cậu? Quay về cho tôi!”.
“Đại nhân, trong Long Cung, Thương Lan Phúc nhiều lần trợ giúp chúng tôi, sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm?”.
Lang Gia nói.
“Dựa vào một đứa con riêng như cậu ta mà có thể giúp được các cậu? Các cậu có biết mình là ai không? Các cậu là Cửu Thái Vệ dưới trướng Thái Thiên tôi! Nếu để người đời biết Cửu Thái Vệ dưới trướng tôi còn phải dựa vào một đứa con riêng trong phủ Thương Lan trợ giúp, chẳng phải mặt mũi tôi sẽ mất sạch sao?”.
“Đại nhân…”.
“Im miệng, quay về!”.
Thái Thiên Võ Thần nghiêm nghị nói.
Lang Gia há miệng, siết chặt nắm đấm.
“Cậu cũng muốn tạo phản?”.
Thái Thiên Võ Thần giải phóng ra sát ý, Lang Gia kinh hãi.
“Đại nhân bớt giận…”.
Lang Gia bất đắc dĩ, chỉ đành cúi đầu, sau đó dẫn người về đội ngũ của Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn sang Lang Gia, khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Không có bao nhiêu người chú ý đến chuyện của Lang Gia bên này.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng ở Thương Lan Phúc và Thương Lan Võ Thần.
“Bố con giao chiến sao?”.
Thương Lan Võ Thần bị chọc giận, liên tục gật đầu, chậm rãi đi tới.
“Con đã có gan khiêu chiến bố trước mặt mọi người, nếu bố không dạy dỗ con thì sao có thể làm Võ Thần được nữa?”.
Ông ta nói xong, sát khí lại lan tràn.
Thương Lan Võ Thần… chuẩn bị làm thật rồi!
Chương 4872: Là mày ép tao
Long Cung tầng tám.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang lên.
Sau đó thì thấy trong tà khí vô tận, hai bóng người đang đối chọi nhau kịch liệt.
Nhiều kiếm khí giống như những gợn sóng xao động tàn phá trong tà khí, điên cuồng đánh vào vách tường của võ trường.
Từng châm khí giống như tinh linh bay qua lại giữa tà khí.
Đây là cảnh tượng chém giết khiến người ta chấn động.
Hai người đối chọi một phen, sau đó mỗi người chia ra mỗi ngả.
Lâm Chính rơi xuống đất thở hổn hển, trên mặt tràn đầy mồ hôi, trên người cũng xuất hiện vài vết rách, trông cực kỳ chật vật.
Còn Diệp Viêm ở đối diện cũng không tốt hơn.
Một cánh tay sau lưng hắn bị Lâm Chính chém đứt. Ngoài ra, trên người cũng có không ít vết kiếm, máu ồ ạt chảy, nhuộm đỏ vạt áo.
Cánh tay của Diệp Viêm là được lấy từ người khác cấy vào, do đó không có khả năng tái sinh.
Nhìn cánh tay của mình bị chém đứt, Diệp Viêm lập tức nghiêm túc hơn.
“Tiếp tục!”.
Lâm Chính quát lên một tiếng, sau đó lao về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm bị ép bất đắc dĩ phải tiếp tục tham gia chiến đấu.
Nhưng so đấu sức mạnh phi thăng, Lâm Chính không phải là đối thủ của Diệp Viêm.
Đến lúc này, anh chỉ có thể đập nồi dìm thuyền.
“Giết!”.
Lâm Chính hét lên, Tà Kiếm trong tay đâm tới trước.
Trong nháy mắt, Tà Kiếm bùng lên tà khí vô tận. Tà khí lấy kiếm làm trung tâm, tạo thành cơn bão tà khí vô tận.
Bão tà khí giống như một con rồng đen bay vọt lên trời, thế như chẻ tre tấn công về phía Diệp Viêm.
Ánh mắt Diệp Viêm nghiêm nghị, lập tức đưa ngang kiếm định chống đỡ.
Ầm!
Tà Kiếm đánh mạnh lên kiếm Bạch Cốt.
Sức mạnh đáng sợ đánh lùi Diệp Viêm.
Lâm Chính không hề do dự, trở tay đâm một kiếm về phía đầu hắn.
Đó là Bút Họa Kiếm!
Sự sắc bén của kiếm khiến người ta khó mà tin được.
Diệp Viêm không dám đón đỡ, chỉ có thể đưa cánh tay khác ở sau lưng ra chặn, lòng bàn tay tích lũy sức mạnh phi thăng vàng rực tóm lấy lưỡi kiếm đang hạ xuống.
Xoẹt!
Bút Họa Kiếm chém đứt bàn tay Diệp Viêm đến cổ tay.
Nhưng khi cắt đến cùi chỏ, cuối cùng nó cũng dừng lại.
Diệp Viêm đã đỡ được nhát kiếm này.
Nhưng bản thân hắn cũng không tốt gì cho cam.
Bốn cánh tay ẩn giấu trong cơ thể đều bị chém đứt.
“Mày tiêu rồi!”.
Lâm Chính quát lên, Bút Họa Kiếm bỗng phát lực, cùng lúc đó, Tà Kiếm trong tay anh tiếp tục đánh về phía Diệp Viêm.
Ánh mắt Diệp Viêm lập tức nghiêm nghị. Lúc này hắn đột nhiên thả kiếm Bạch Cốt ra.
Keng!
Kiếm rơi thẳng xuống đất.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Diệp Viêm đột nhiên đưa hai tay ra, nắm lấy hai vai Lâm Chính.
“Tao sẽ không chết, nhưng mày… thì chưa chắc!”.
Nói xong, hai mắt Diệp Viêm đột nhiên trở nên đỏ ngầu, gào lên một tiếng.
“Kiên cố!”.
Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Viêm mọc ra nhiều chiếc xương đáng sợ, bao bọc lấy Lâm Chính như kén tằm.
“Dựa vào thứ này thì làm sao ngăn được tao?”.
Lâm Chính gào lên, lập tức vung múa Tà Kiếm, chém vào đám gai xương.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bên trong gai xương lập tức vang lên tiếng nổ dữ dội, sau đó toàn bộ gai xương bao bọc Lâm Chính đều nứt ra.
Cuối cùng.
Rắc.
Xương nổ tung hoàn toàn.
Lâm Chính lao ra ngoài, tìm vị trí của Diệp Viêm.
Nhưng xung quanh không thấy bóng dáng của Diệp Viêm.
Định thần nhìn lại, Diệp Viêm đã đứng ở lối vào tầng tám.
Hắn không vội chạy trốn mà là dùng kiếm đâm xuống mặt đất.
“Không đánh tiếp nữa à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Tao đã nói từ trước, trận đấu không cần thiết chỉ làm lãng phí thời gian và tinh lực. Từ ban đầu tao đã không có hứng thú với mày!”.
Diệp Viêm nói.
“Thế à? Nhưng bây giờ không phải do mày quyết định!”.
Lâm Chính quát lên, ngón tay lại động đậy.
Vạn Kiếm Đồ sinh ra.
Nhiều năng lượng đáng sợ như thác nước trút ra từ trên Vạn Kiếm Đồ, chặn kín hoàn toàn cửa ra vào tầng tám.
“Thế thì chưa chắc!”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói, bỗng hét dài một tiếng.
“Chí Tôn Kiếm Trảm!”.
Dứt lời, hắn đưa kiếm trong tay lên, vung về phía kiếm khí phong tỏa ở lối ra vào.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Số kiếm khí này đều bị Diệp Viêm chém vỡ bằng một kiếm.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Uy lực của một kiếm đáng sợ vậy sao?
Nhưng nghĩ kỹ thì quả thật như vậy.
Dù gì Diệp Viêm cũng dùng chiêu thức trong truyền thừa chí tôn, muốn phá kiếm khí này thì có gì khó khăn đối với hắn?
Lâm Chính không dám do dự, lập tức sử dụng nhiều kiếm khí hơn kìm chế Diệp Viêm, đồng thời bản thân thì cầm Bút Họa Kiếm và Tà Kiếm lao về phía hắn.
Sát khí vô tận dâng tràn trên người Lâm Chính.
Hôm nay dù có thế nào cũng phải tiêu diệt người này.
“Tao nói rồi, mày không giết chết được tao, ngược lại mày sẽ phải vĩnh viễn nằm lại ở đây!”.
Diệp Viêm lạnh lùng quát lên, tiếp tục cầm kiếm đâm vào mặt đất, đồng thời cắn ngón tay nhỏ máu lên chuôi kiếm.
Trong chớp mắt, kiếm bùng phát ánh sáng đáng sợ, ánh sáng cao vạn trượng, giống như thần kiếm xuất thế.
“Kiếm này?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Mày hãy nằm lại đây mãi mãi đi!”.
Diệp Viêm quát, sau đó bỗng chốc nằm rạp xuống đất, như tằm nhả tơ, tay nắm kiếm cũng hoàn toàn buông ra.
Lâm Chính lập tức hiểu ra. Diệp Viêm đã truyền hết toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể mình vào trong thanh kiếm đó, đồng thời dùng kiếm làm chỗ dựa tạo kết giới, nhốt kín Lâm Chính ở nơi đây.
Kiếm Bạch Cốt tự động nứt ra, nhiều mảnh vụn dần dần bong ra, rơi xuống đất.
Không lâu sau, nơi những mảnh kiếm rơi xuống lại hình thành màn chắn màu trắng xanh, chặn kín hoàn toàn cửa ra vào.
Lâm Chính biến sắc, lập tức cầm kiếm xông tới.
Keng!
Lưỡi kiếm hạ xuống, tiếng động vang dội truyền ra.
Tà Kiếm rung lên điên cuồng, có thể thấy uy lực của thanh kiếm này đáng sợ thế nào.
Nhìn màn chắn lại không hề động đậy!
Lớp phòng ngự này thật sự mạnh đến khó tin!
Lâm Chính liên tục tấn công màn chắn, nhưng dù cho anh có dùng sức thế tấn công mãnh liệt thế nào cũng vô ích.
Mức độ kiên cố của màn chắn này đã không thể dùng lời để hình dung.
“Tao dùng kiếm Bạch Cốt phong tỏa mày, mày sẽ không thấy quá oan uổng, tạm biệt!”.
Diệp Viêm đứng phía sau kết giới, hờ hững nhìn Lâm Chính không ngừng tấn công kết giới, lạnh lùng nói.
Dứt lời, Diệp Viêm quay người rời đi.
Lâm Chính ánh mắt dữ tợn, điên cuồng tấn công.
Nhưng không có tác dụng gì.
“Diệp Viêm, đây là mày ép tao!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đột nhiên lùi lại mấy bước, che mắt trái, mở hoàn toàn mắt phải.
Giờ phút này, mắt chí tôn khởi động!
Chương 4873: Quyết định
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Viêm cảm thấy toàn thân mình giống như bị Lâm Chính nhìn xuyên.
Con mắt đó trở nên trắng hơn cả tuyết, xa xăm hơn cả bầu trời sao.
Dường như trong mắt phải của anh có một bầu trời sao trắng như tuyết.
Đây là sức mạnh gì?
Diệp Viêm lập tức nhắm hai mắt lại, không ngừng lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Nhưng giây sau.
Rắc!
Màn chắn hóa thành từ kiếm Bạch Cốt bị nứt ra.
Không hay!
Phòng ngự này bị Lâm Chính nhìn xuyên rồi!
Diệp Viêm lập tức sa sầm mặt, ánh mắt chứa sự nghiêm nghị vô tận.
Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, người này sẽ phá được màn chắn kiếm Bạch Cốt.
Một khi bị người đó đuổi theo, chỉ dựa vào mắt chí tôn, Diệp Viêm không thấy mình có bao nhiêu phần thắng.
Chạy?
Nhưng chạy như vậy thì chắc chắn sẽ bị đuổi theo.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm màn chắn, một lúc sau giống như đưa ra quyết định gì đó, đưa tay đâm vào ngực mình.
Năm ngón tay như dao đâm sâu vào da thịt.
Phụt!
Máu chảy ra theo lỗ thủng bị ngón tay đâm rách.
Nhưng Diệp Viêm không dừng lại, mà dùng sức moi thịt nơi ngực ra, để lộ trái tim đỏ tươi.
Lâm Chính thấy vậy, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tinh huyết gia cố, dùng mạng bảo vệ?”.
“Kẻ điên cuồng như mày, tao chỉ từng gặp một người. Xem ra không nhốt mày ở đây vĩnh viễn thì mày sẽ không từ bỏ!”.
Khóe miệng Diệp Viêm tràn máu, vừa nôn ra vừa dùng ngón tay ấn vào tim.
Ngón tay hắn tràn ra một luồng khí sắc bén như tơ, luồng khí cắt rách một ít ở tim.
Sau đó, tim phun ra một dòng máu màu vàng kim, rưới lên màn chắn.
Trong nháy mắt, màn chắn tỏa ra màu vàng kim, cường độ tăng cao.
Lâm Chính tiếp tục sử dụng mắt chí tôn nhìn vào màn chắn.
Kết cầu cường độ của màn chắn lập tức hiển hiện trong đầu anh.
Chỉ là… độ phức tạp và dày dặn của kết cấu này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng.
Cho dù muốn phá, trong thời gian ngắn cũng khó mà làm được.
Dù sao màn chắn này cũng đã trút gần hết một mạng của Diệp Viêm.
Sau khi giải phóng tinh huyết bản mệnh gia cố màn chắn, Diệp Viêm giống như bị rút cạn sức lực, cả người sắp ngã ngồi xuống đất.
Hắn gian nan lấy đan dược trên người ra đổ vào miệng, sau đó lại lấy thuốc bôi lên ngực, làm xong xuôi thì lảo đảo chạy ra ngoài, một khắc cũng không dừng lại.
“Trong vòng một ngày không thể nào phá vỡ màn chắn này, một ngày sau lối ra vào Long Cung sẽ đóng lại. Mặc dù tao không giết được mày, nhưng tao có thể nhốt mày trong này. Mày yên tâm, đợi lần sau Long Cung mở ra, tao sẽ đến đây nhặt xác cho mày, thuận tiện lấy con mắt chí tôn của mày!”.
Diệp Viêm đi đến khúc cua, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó lảo đảo rời đi.
Thấy Diệp Viêm đi rồi, Lâm Chính bình tĩnh lại.
Anh biết bây giờ muốn giết chết Diệp Viêm đã là chuyện không thể.
Chuyện cần nghĩ không phải là làm sao đuổi theo Diệp Viêm, mà là làm sao thoát được khỏi đây.
Chiếc khiên kiếm này kéo dài ít nhất ba ngày, được Diệp Viêm dùng tinh huyết gia cố, muốn phá vỡ nó, dù Lâm Chính có dùng hết sức lực cũng phải mất một ngày.
Sử dụng tinh huyết, tu vi chắc chắn sẽ hao tổn.
Không ngờ Diệp Viêm vì giết mình mà cái giá như vậy cũng dùng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ bước tiếp theo.
Tiếp tục tấn công khiên kiếm, hay là… từ bỏ?
Lâm Chính chậm rãi quay đầu, nhìn lối vào tầng chín.
Nếu cứ tấn công khiên kiếm chỉ sẽ lãng phí sức lực, hơn nữa cũng không thể chạy trốn trước khi Long Cung đóng lại.
Nếu vậy… chi bằng…
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo, dường như đã ra quyết định gì đó…
Chương 4874: Đánh tan tâm ma
Tình hình bên ngoài Long Cung có thể gọi là gương cung bạt kiếm.
Bọn họ mở to mắt nhìn Thương Lan Phúc.
Không ai ngờ, đứa con riêng của Võ Thần bị người dân Long Tâm Thành coi thường lại có ngày khiêu chiến với tồn tại chí cao vô thượng đó.
“Thương Lan Phúc! Cậu tạo phản hay sao?”.
“Nhanh quỳ xuống dập đầu với đại nhân, có lẽ đại nhân còn giữ cho cậu một mạng!”.
“Sao cậu dám ngỗ nghịch như vậy?”.
Người của phủ Thương Lan đều chỉ trích, tức giận không chỗ phát tiết.
Nhưng Thương Lan Phúc đã quyết tâm.
Ánh mắt anh ta kiên định, coi thường cái chết.
“Mặc dù bố sinh tôi, nhưng chưa từng nuôi tôi. Mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, bố chỉ không muốn người đời đàm tiếu nên mới miễn cưỡng ban cho tôi một chút ơn huệ. Nhưng chút ơn huệ của bố sao tôi có thể nhớ cả đời? Dù bố là bố tôi, tôi cũng sẽ liều mạng chiến đấu vì người tôi tôn kính!”.
Thương Lan Phúc quát lên.
“Vậy thì phải xem mày có bao nhiêu cân lượng! Thằng bất hiếu!”.
Thương Lan Võ Thần nổi giận, quát một tiếng, bay vọt lên, người hóa thành luồng sáng xanh lam.
Trong nháy mắt, toàn bộ Long Cung dường như bị nước lũ dâng tràn lấp đầy.
Bọn họ cảm thấy như đang ở trong một lĩnh vực nào đó cực kỳ huyền diệu, hơn nữa còn thân bất do kỷ!
“Đây là…”.
“Lùi lại!”.
Người xung quanh đều rút về sau, biến sắc.
Thương Lan Phúc nghiến răng, rút kiếm vung lên, sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết, đánh lên người giống như biển gào.
“Thằng ranh, dám khiêu chiến với bố?”.
Bóng người như sóng thần như Thái Sơn đè đầu lao tới.
Kiếm Thương Lan Phúc vừa giơ lên bỗng bị đánh gãy, cả người bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, miệng nôn ra máu, da thịt toàn thân nứt nẻ, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Người người run rẩy, khó mà tin được.
Võ Thần đúng là Võ Thần.
Dù Thương Lan Phúc thực lực tăng vọt, có thể bước vào Long Cung tầng tám, nhưng trước mặt Võ Thần vẫn nhỏ bé giống như sâu kiến.
Chỉ một chiêu, Thương Lan Phúc đã thất bại.
Thực lực đôi bên thật sự cách nhau quá lớn.
Thực lực Thương Lan Võ Thần thể hiện ra quá đáng sợ.
“Thương Lan Phúc!”.
Lang Gia muốn hét lên, nhưng đối diện với ánh mắt của Thái Thiên Võ Thần thì không khỏi dừng lại.
Anh ta biết nếu mình ra tay tương trợ, Thái Thiên Võ Thần sẽ giết chết tất cả bọn họ.
Trong mắt những người ở cấp bậc Võ Thần, mạng của bọn họ thậm chí còn không quan trọng bằng mặt mũi.
Cầm Kiếm Nữ thì không sợ, bước nhanh tới trước muốn dìu Thương Lan Phúc dậy.
Nhưng lúc này cả người anh ta toàn máu, xương cốt gãy nát, hoàn toàn không đứng dậy được.
“Cô chủ, cô quan tâm tới anh ta làm gì? Mau qua đây, đừng rước rắc rối”.
Người của thế gia Cầm Kiếm la lên, khuyên can Cầm Kiếm Nữ.
Mặc dù bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Cầm Kiếm Nữ, nhưng khi thấy Cầm Kiếm Nữ ra khỏi Long Cung thì đều cảm thấy khó tin.
Trong mắt bọn họ, Cầm Kiếm Nữ e là cũng đã có cơ duyên vào được tầng tám.
Do đó bọn họ vẫn muốn tranh thủ lôi kéo cô ta về.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không quan tâm đến thế gia Cầm Kiếm.
Cô ta quay người nhìn sang Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần cất bước đi về phía này.
“Con nhỏ chết tiệt, tránh ra!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt răng, không di chuyển.
“Cô cũng muốn chết sao? Được, tôi cho cô toại nguyện!”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát, sau đó tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đánh Cầm Kiếm Nữ.
“Thương Lan đại nhân chờ đã”.
Lúc này, Huyền Thông chạy tới, cười gượng chắp tay với Thương Lan Võ Thần, sau đó nói với Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm Kiếm, cô hãy đi theo chúng tôi đi…”.
“Các anh định bỏ mặc anh ta sao?”.
Cầm Kiếm Nữ mở to mắt hỏi.
“Chúng tôi… cũng không muốn bỏ mặc, nhưng chúng ta có thể thay đổi gì được?”.
Huyền Thông thở dài, trong mắt tràn ngập đau thương.
Cầm Kiếm Nữ cắn môi, quay đầu nhìn Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc gắng gượng chống đỡ, chậm rãi đứng dậy.
Anh ta để lộ nụ cười thảm thương.
“Nói với sư phụ, tôi… đánh tan được tâm ma rồi!”.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ.
Thương Lan Phúc đột nhiên cầm kiếm gãy, gào lên phẫn nộ, như phát điên xông về phía Thương Lan Võ Thần.
“Thương Lan Phúc!”.
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Một giây sau.
Ầm!
Một luồng khí thế dồi dào như sóng lớn trấn áp về phía anh ta.
Trong chớp mắt, hai tay hai chân Thương Lan Phúc đều gãy, lồng ngực nổ tung, cả người đập mạnh xuống đất, máu văng tung tóe…
Nhìn lại thì Thương Lan Võ Thần chỉ dùng một tay…
Chương 4875: Bà tổ Huyết Đao
Bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Không ai ngờ Thương Lan Võ Thần lại ra đòn sát thủ.
Lúc này Thương Lan Phúc đã không thành hình người, trên người không còn chỗ nào lành lặn, cả người như sắp nát tan.
Nhưng anh ta vẫn còn thở.
Anh ta vẫn muốn động đậy, nhưng lúc này anh ta giống như lợn bị trói, không làm được gì cả.
“Vẫn chưa chết à?”.
“Cũng có nghị lực đấy!”.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc một cách lạnh lẽo, nói: “Thân là con trai ta mà đại nghịch bất đạo, mưu đồ giết bố! Tội đáng chết thế nào?”.
“Ta muốn giết con, nhưng ta thấy con không có chút hối lỗi nào, cứ giết chết con như vậy thì không giải được nỗi hận của ta!”.
“Người đâu!”.
“Có!”.
Vài người của phủ Thương Lan bước nhanh tới trước.
“Đưa đứa con bất hiếu này về nhốt vào tử lao, dùng thuốc kéo dài tính mạng, khi nào nó hối lỗi thì tiễn nó lên đường. Nếu ngày nào nó không hối hận thì để nó nếm mùi đau khổ”.
Thương Lan Võ Thần quát lên.
Người của phủ Thương Lan đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu giết chết Thương Lan Phúc thì cũng hiểu được, dù sao Thương Lan Phúc muốn khiêu chiến với Thương Lan Võ Thần.
Không ngờ Thương Lan Võ Thần lại giày vò Thương Lan Phúc như vậy?
Mặc dù Thương Lan Phúc là con riêng, nhưng dù gì cũng là con trai!
Thương Lan Võ Thần tàn nhẫn vô tình như vậy sao?
“Không nghe lời tôi sao?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát.
“Vâng… Đại nhân…”.
Bọn họ run rẩy, không dám do dự, lập tức đi tới châm vài kim lên người Thương Lan Phúc, sau đó khiêng cơ thể đầm đìa máu của anh ta rời đi.
Đám người Lang Gia siết chặt nắm đấm, nghiến răng.
Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ.
Nếu Lâm Chính ở đây thì tốt rồi!
Cô ta nhắm hai mắt, cúi đầu suy tư.
“Cô muốn giúp cậu ta sao?".
Thái Thiên Võ Thần nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, mặt không cảm xúc hỏi.
“Chuyện này không liên quan gì đến Võ Thần đại nhân nhỉ?”.
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
“To gan!”.
“Ngông cuồng!”.
Người bên phía Thái Thiên Võ Thần đều nổi giận, ai nấy giải phóng khí thế đánh về phía Cầm Kiếm Nữ.
Nhóm Lang Gia, Huyền Thông vẻ mặt nghiêm túc, lập tức muốn đứng ra giải vây.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
“Thái Thiên Võ Thần đại nhân, ông là một trong Thất Võ Thần, sao lại ức hiếp một cô gái yếu đuối trước mặt mọi người như vậy? Không sợ người đời chê cười ông sao?”.
Nghe câu nói đó, đường nhìn của tất cả mọi người đều dồn về phía đó.
Một bóng người xinh đẹp diễm lệ đi ra khỏi Long Cung.
Đó là Mị Mộng!
“Là cô chủ!”.
“Trời ạ, cô chủ cũng ra ngoài rồi, cô chủ lại không sao!”.
“Tổ tông bảo hộ! Tổ tông hiển linh rồi!”.
Người của thế gia Huyết Đao kích động nước mắt lưng tròng, đồng loạt vây lại.
Mị Mộng mỉm cười đi tới.
Đám người Lang Gia rất nghi hoặc, Mị Mộng và bọn họ đã tách nhau từ lâu, sao bây giờ mới ra ngoài?
“Mị Mộng, cháu cũng đến tầng tám rồi sao?”.
Một trưởng bối của thế gia Huyết Đao vội hỏi.
“Đương nhiên!”.
Mị Mộng do dự một lúc, mỉm cười đáp.
“Tốt quá rồi!”.
“Xem ra thế gia Huyết Đao chúng ta sắp quật khởi rồi!”.
Mọi người vô cùng phấn chấn.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần hừ một tiếng, đại thế bao trùm.
“Nhóc con thật to gan, dám bất kính với bản tôn? Không sợ bản tôn diệt thế gia Huyết Đao các người sao?”.
Ông ta nói xong, sát cơ sôi trào.
Người của thế gia Huyết Đao vội vàng quay sang nhìn trừng trừng Thái Thiên Võ Thần, vô cùng cảnh giác.
Mị Mộng lại bật cười, vội vàng tiến tới khom lưng.
“Thái Thiên tiền bối đại nhân đại lượng, sao lại chấp nhặt một đứa nhóc con như tôi? Lúc nãy không phải là bất kính với tiền bối, chỉ là cô Cầm Kiếm nhiều lần trợ giúp tôi ở Long Cung, thấy tính tình cô ấy thẳng thắng mạo phạm đến tiền bối, cho nên tôi mới không nhịn được lên tiếng giải vây! Mị Mộng xin lỗi tiền bối!”.
“Vậy là cô định dùng tài ăn nói của mình để giải quyết chuyện cô ta bất kính với bản tôn?”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Mị Mộng nhíu mày, suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Nếu Thái Thiên đại nhân cảm thấy con bé không đủ tư cách để xin lỗi, vậy bà già tôi xin lỗi ông chắc là được chứ?”.
Lời nói này vừa vang lên, một nhóm người mang theo Huyết Đao xông vào Long Cung.
Ở chính giữa bọn họ nâng theo một chiếc kiệu gỗ, trên kiệu gỗ là một bà lão tóc bạc phơ.
“Bà nội!”.
Mị Mộng vội vàng hét lên.
“Bái kiến lão tổ!”.
Người của thế gia Huyết Đao đều quỳ xuống.
Mọi người ngạc nhiên.
Bà tổ Huyết Đao cũng đến đây rồi!
Bình luận facebook