-
Chương 4886-4890
Chương 4886: Đáng tiếc
Đào Thành cau mày, liếc người đó, do dự một chút, sau đó dẫn đầu đi vào.
Nhiều người trong đội thi công cũng vào theo.
Đây là khu vực báo danh, phía trước trăm mét là cửa vào Long Cung.
Ở đây đã xảy ra sụp đổ, một nửa khu vực bị vùi lấp bởi đống đổ nát rơi xuống, nhưng cánh cửa chưa bị chôn vùi, vẫn sừng sững trước mặt mọi người.
Chỉ là khí tức Võ Thần ở đây nồng đậm hơn.
Tàn dư sức mạnh ở khắp nơi.
Chỉ cần tiến vào đây cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, rất bí bách.
“Cậu nhìn thấy cái gì? Sao ngạc nhiên vậy?”
Đào Thành nhìn bốn phía, không thấy gì, nên cau mày hỏi.
Nhưng người nọ không nói gì, mà mặt đầy kinh ngạc chỉ vào cánh cửa.
Nói đúng ra thì gã chỉ vào ấn Long Đồ trên cánh cửa…
Trên mặt Đào Thành đầy nghi ngờ, nhìn theo, một lát sau, ánh mắt ông ta trở nên đờ đẫn.
“Không thể nào…”
Có chín chấm trên Long Đồ Ấn.
Giống như chín ngôi sao liên tiếp.
Đây là một loại cơ quan của Long Cung.
Chỉ cần trong Long Cung có người đột nhập vào một tầng nhất định, long châu sẽ sáng lên.
Khi bước vào tầng đầu tiên, thì long châu tầng đầu sẽ sáng.
Khi người tầng đầu đi lên tầng hai, đồng nghĩa với việc ánh sáng tầng một sẽ mờ đi, long châu tầng hai sáng lên.
Bằng cách này, các tầng sẽ sáng lên và tối đi, để người ngoài biết người bên trong đã đi đến tầng bao nhiêu.
Nhưng bây giờ… Long Đồ Ấn đã xảy ra biến cố!
Bởi vì tầng tám đang tỏa sáng.
Sau đó long châu tầng tám tắt, Long Đồ Ấn ở tầng bảy lại sáng lên.
Tầng bảy tắt, tầng sáu tiếp tục sáng.
Chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ, có người từ dưới Long Cung leo từng tầng một, chuẩn bị rời khỏi Long Cung?
“Sao chuyện này có thể xảy ra?”
“Trong Long Cung, còn có người ư?”
Người của đội thi công đều khiếp sợ.
“Là Lâm đại nhân!”
Đào Thành nghĩ đến gì đó, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói.
“Lâm đại nhân?”
Mọi người rối rít nhìn ông ta.
“Quản lý Đào, có phải Lâm đại nhân bế quan trong phòng tổng thống của tòa nhà treo thưởng chúng ta không?”
Có người mở miệng hỏi.
“Là cậu ta”.
Đào Thành thở dài, trên mặt đầy tiếc nuối nói: “Lâm đại nhân được xem là một tài năng trẻ, tuổi còn trẻ đã cực kỳ tài năng, có triển vọng, nhưng gặp phải yêu nghiệt như Diệp Viêm, nghe nói cậu ta xảy ra xung đột với Diệp Viêm ở tầm tám, cuối cùng thua Diệp Viêm, bị phong ấn ở tầng tám, không thể rời khỏi Long Cung trước khi nó đóng cửa, rồi bị nhốt trong đó”.
“Là vậy sao?”
“Vậy là nói, Lâm đại nhân còn sống ư?”
“Với tu vi của cậu ta, nửa năm không ăn không uống, có thể sống, nhưng Long Cung mấy năm mới mở một lần, cậu ta có thể chống đỡ trong nửa năm, tuy nhiên không thể chống đỡ một năm, bị kẹt trong Long Cung và chết trong đấy là chuyện chắc chắn”.
Đào Thành lắc đầu nói.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tám tầng đầu tiên của Long Cung đã được mở ra, theo bọn họ thấy, Lâm Chính đương nhiên tùy ý ra vào những tầng này.
Nhưng cũng có giới hạn trong việc ra vào những tầng này.
Cửa bị khóa kín, anh ta không thể thoát khỏi Long Cung!
“Quản lý Đào, anh ta đã đến tầng một!”
Lúc này, có người hét lên.
Đào Thành ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy đèn ở tầng một Long Cung đã bật sáng.
Đào Thành lắc đầu liên tục.
“Xem ra Lâm đại nhân không nhẫn nhịn được nữa, muốn dùng nỗ lực cuối cùng, để mở cửa tầng một”.
“Nhưng điều này... rõ ràng là không thể...”
“E rằng không ai hiểu được nỗi tuyệt vọng của anh Lâm…”
“Đáng tiếc, đáng tiếc... chúng ta và Lâm đại nhân chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng không thể giúp hắn!”
“Thật đáng tiếc cho một tài năng trẻ!”
Đào Thành chậm rãi đi đến cánh cửa, dùng tay chạm vào, như muốn nói chuyện với người sau cánh cửa, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực.
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm…
Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra...
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp Long Cung.
Bốn phía đều chấn động.
Đào Thành đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn cánh cửa mở toang, như người mất hồn.
Chương 4887: Sắp chết rồi
“Ồ? Đây không phải là quản lý Đào sao?”
Một thanh niên đi ra từ trong cánh cửa, kinh ngạc nhìn Đào Thành đang hóa đá đứng trước cửa.
Người này chính là Lâm Chính.
Lúc này quần áo của anh tả tơi, nhìn rất chật vật, nhưng nước da rất tốt, ánh mắt vẫn có tinh thần như cũ, không nhìn ra anh là một người đã bị nhốt suốt nửa năm.
“Cậu...Cậu Lâm?”
Đào Thành thẫn thờ lẩm bẩm, môi cũng run rẩy.
“Quản lý Đào, sao các người vẫn còn ở đây vậy? Tôi nhớ là đã qua được gần nửa năm rồi mà, đúng không?”
Lâm Chính cười nói.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh nhíu mày.
Nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, Lâm Chính nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Khí tức Võ Thần tràn ngập trong không khí.
Hơn nữa còn không phải chỉ có một người.
Nhưng so với sự nghi hoặc của Lâm Chính, rõ ràng đám người Đào Thành càng ngờ vực hơn!
“Cậu Lâm! Chuyện gì thế? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đào Thành cảm thấy mình như sắp phát điên, giận dữ gào lên một tiếng, lao vào trong cửa nhìn xung quanh.
Không sai.
Đây chính là cửa lớn của Long Cung.
Cửa lớn của Long Cung đã mở lần nữa!
Nhưng rõ ràng vẫn chưa tới thời gian mở ra mà, tại sao cửa Long Cung lại mở ra chứ?
“Quản Lý Đào, chẳng lẽ trận chiến Võ Thần đã phá hủy kết cấu cơ quan của Long Cung, do đó cậu Lâm mới có thể dễ dàng đi ra mở cửa, thoát khỏi cõi chết?”
Một người của tòa nhà treo thưởng vội vàng bước tới giải thích.
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người đã gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy!”
Đào Thành bình tĩnh lại, hít sâu vài hơi, cũng chấp nhận lý do này.
Lâm Chính thấy thế, cũng không buồn giải thích.
“Cậu Lâm, cậu vẫn ổn chứ?”
Đào Thành cất lời.
“Tôi không sao, quản lý Đào, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi thứ lại ra nông nỗi này? Còn nữa, tại sao mấy người lại ở đây?”
Lâm Chính đặt câu hỏi cho những nghi ngờ trong lòng mình.
Đào Thành lập tức nói hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi Long Cung đóng cửa.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, im lặng lắng nghe.
Không lâu sau, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng.
“Không ngờ chuyến đi tới Long Cung, vì một Diệp viêm mà lại nổ ra trận chiến Võ Thần...”
“Yêu nghiệt đương thời Diệp Viêm là một mối đe dọa cực kỳ lớn đối với các Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần đã dùng hắn, đương nhiên Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần không có khả năng lôi kéo hắn được nữa, thay vì để hắn phát triển thành một mối đe dọa thì chi bằng giết hắn nhân lúc hắn chưa đủ lông đủ cánh, đây chính là quy tắc được hiểu ngầm để Võ Thần thống trị long mạch dưới lòng đất!”
Đào Thành giải thích.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên anh nghĩ đến việc gì đó, lập tức nói: “Còn đồ đệ của tôi, Thương Lan Phúc sao rồi? Anh ta thế nào? Còn cả cô Cầm Kiếm nữa, có ổn không? Lang Gia, Huyền Thông nữa, bọn họ đâu cả rồi?”
Anh hỏi xong, Đào Thành hơi bối rối.
Ông ta thở dài, cất lời: “Bây giờ cô Cầm Kiếm đang ở trong thế gia Huyết Đao, cô Mị Mộng đã cứu cô ấy, đưa cô ấy về tộc mình, vốn dĩ cô ấy được bà tổ Huyết Đao bảo vệ, có thể sống bình an vô sự, chỉ là bà tổ Huyết Đao bị ép tham gia vào trận chiến Võ Thần, bị thương rất nặng, không sống được bao lâu nữa, trước mắt, thế gia Huyết Đao đang gặp nguy hiểm mọi mặt, khó có thể tự bảo vệ mình...”
“Lang Gia, Huyền Thông thì tôi không rõ, bọn họ đều là người của Thái Thiên Võ Thần, nhưng với tư cách là người thắng cuộc, chắc cũng không tệ lắm đâu”.
“Còn cậu Thương Lan Phúc...”
Đào Thành nói tới đây, vẻ mặt đầy lúng túng, ấp a ấp úng.
“Thương Lan Phúc sao rồi?”
Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.
“Cậu Lâm, tôi nói với cậu, trước tiên cậu đừng nổi giận...”
“Ông cứ nói đi đã”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đào Thành ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Thương Lan Phúc... sắp chết rồi...”
Chương 4888: Gặp họa
"Ông nói cái gì?"
Lâm Chính lập tức trợn mắt, tỏ vẻ khó tin nhìn chằm chằm Đào Thành.
"Thương Lan Thiên Tuyệt chết trong Long Cung, Thương Lan Võ Thần rất tức giận, tra hỏi tất cả những người đi ra ngoài về cái chết của Thương Lan Thiên Tuyệt, Ám Minh Nguyệt đã nói ra chuyện Thương Lan Thiên Tuyệt bị cậu giết. Thương Lan Phúc lo rằng Thương Lan Võ Thần sẽ nhắm vào cậu nên mới nhận hết mọi trừng phạt vào người mình, mặc dù Thương Lan Võ Thần không tin, nhưng dù sao Thương Lan Phúc cũng là đồ đệ của cậu, ông ta lập tức phế bỏ tay chân của Thương Lan Phúc, tai và mũi cũng bị cắt đứt, sau đó treo ở địa lao bên trong phủ Thương Lan, dùng thuốc để kéo dài mạng sống, ngày đêm hành hạ...”
Đào Thành nhỏ giọng nói.
"Thương Lan Phúc là con trai ông ta! Sao ông ta có thể xuống tay được chứ?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, gằn giọng gào lên.
"Mặc dù là con trai ông ta, nhưng cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi, thái độ của người ở long mạch dưới lòng đất với con riêng rất rõ ràng, nếu không phải là con của vợ cả, bọn họ sẽ không quan tâm gì nhiều, nhất là với nhân vật ở cấp bậc Võ Thần, bọn họ có hàng chục hàng trăm đứa con thứ, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít!"
"Vậy tại sao ông ta lại phải làm ra việc không bằng súc sinh này chứ? Giết Thương Lan Phúc luôn không được sao?"
"Tất nhiên là không được, cho dù có chết thì Thương Lan Phúc vẫn không chịu nhận là mình sai, Thương Lan Võ Thần muốn cậu ấy nhận sai xin lỗi, nên Thương Lan Võ Thần mới sai người hành hạ cậu ấy ngày đêm, bắt cậu ấy phải nhượng bộ”.
Đào Thành thở dài: "Không ngờ cậu Thương Lan thực sự quá cứng đầu, đến tận bây giờ vẫn không chịu cúi đầu nhận tội, nhưng cậu ấy có thể chống đỡ bao lâu chứ? Nghe nói thuốc kéo dài mạng sống dùng cho cậu ấy đã không còn tác dụng nữa, có khả năng mấy ngày nữa, cậu ấy sẽ chết!"
Lâm Chính nghe thấy thế, nắm tay dần siết chặt lại.
Nhưng lại nhanh chóng buông ra.
"Quản lý Đào, dẫn tôi trở về trước đi, tôi muốn thay một bộ quần áo sạch sẽ, ăn một bữa thật no, sau đó đi đến phủ Thương Lan một chuyến”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cậu Lâm, hà cớ gì cậu phải tự bước vào miệng hổ? Thương Lan Võ Thần đã xác định là cậu đã giết chết Thương Lan Thiên Tuyệt, nếu bây giờ cậu tự tìm đến thì sống sót kiểu gì đây?"
Đào Thành vội vàng khuyên nhủ: "Trận chiến Võ Thần đã phá hủy cơ quan của Long Cung, nên cậu mới có thể may mắn trốn thoát, việc này chứng tỏ ông trời đã thiên vị cho cậu, tại sao cậu lại không thương tiếc mạng sống của mình vậy?"
"Nếu A Phúc không vì tôi thì cũng không ra nông nỗi này, tôi còn là sư phụ của anh ta, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta chìm vào bể khổ mà không cứu chứ?"
"Cậu Lâm...”
"Được rồi, quản lý Đào, dẫn tôi đi trước đi”.
Lâm Chính xua tay, như thể đã hạ quyết tâm.
Đào Thành khuyên nhủ không được, chỉ đành thở dài, gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, Lâm Chính được dẫn tới toà nhà treo thưởng.
Sau khi tắm rửa thoải mái, Đào Thành đã sắp xếp một bàn đồ ăn lớn.
Tất cả đều là đồ bổ.
Mỗi một món ăn đều cực kỳ quý giá.
"Cậu Lâm, tôi với cậu cũng coi như có duyên, đây là những món ăn tôi tự bỏ tiền ra chuẩn bị cho cậu, nếu cậu đã quyết tâm đi đến phủ Thương Lan... thì hãy ăn một bữa thật no đi... lát nữa, cậu có muốn tìm phụ nữ không?"
Quản lý Đào chắp tay đứng cạnh bàn ăn, nói.
Lâm Chính vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn thì ngẩn ra: "Tìm phụ nữ làm gì?"
“Dù sao cũng phải để lại ‘hạt giống’ chứ, nếu không nhà họ Lâm của cậu không còn đời sau luôn thì phải làm sao?”
Quản lý Đào nói.
Nghe vậy, Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Ông nói vớ vẩn gì đấy? Quản lý Đào, tôi có đi tìm đường chết đâu!”
“Tôi thực sự không thấy thế”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ đưa Thương Lan Phúc ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Lâm Chính nói, lập tức đưa tay chộp lấy và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Quản lý Đào lắc đầu, rõ ràng là không tin những lời này.
“Đúng rồi, quản lý Đào, hai người bạn kia của tôi đâu rồi?”
Lúc này, hình như Lâm Chính đã nghĩ tới chuyện gì đó, tò mò hỏi.
“Ý cậu là cô Ngư và ông Tửu Ngọc sao?”
“Đúng vậy”.
“Bọn họ vẫn luôn bày mưu tính kế cứu Thương Lan Phúc, nhưng bị tôi ngăn cản, bây giờ đang bế quan tu luyện... Cậu Lâm, tôi sẽ đi báo cho bọn họ ngay, bảo họ tới gặp cậu!”
“Bây giờ thì không cần, đợi đến khi tôi đưa được Thương Lan Phúc về rồi nói sau”.
Sau khi cơm nước no nê, Lâm Chính lau miệng rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu Lâm, nhịn một chút trời yên biển lặng, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt! Cậu vẫn muốn đi thật sao?”
Đào Thành vẫn không đành lòng.
“Yên tâm đi, lâu lắm là một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, làm phiền ông chuẩn bị vật tư y tế, đợi đến khi tôi cứu A Phúc ra, tình trạng của A Phúc chắc chắc cần phải cứu chữa ngay, làm phiền ông rồi”.
Lâm Chính nghiêng đầu nói, sau đó đi ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
“Haizz”.
Đào Thành lại thở dài, vẻ mặt bất lực.
“Quản Lý Đào, có đi chuẩn bị không?”
Cấp dưới ở bên cạnh đi tới hỏi.
“Chuẩn bị gì chứ? Chuẩn bị luôn hai cái quan tài đi”.
“Chuyện này...”
Dựa vào trí nhớ của mình, Lâm Chính đi dọc theo con phố đi đến phủ Thương Lan.
Lúc này, Long Tâm Thành đã thay đổi rất nhiều.
Đường phố đổ nát, tất cả các ngôi nhà đều bị hư hại.
“Anh Lâm?”
Ngay lúc này, một tiếng gọi cảm thán vang lên.
Lâm Chính hơi giật mình, nhìn qua một bên, chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang vác gùi thuốc chạy tới.
“Cô là... Ngư Nhi sao?”
Lâm Chính chợt nhận ra, mỉm cười chào hỏi.
“Cảm ơn trời đất, anh Lâm, anh vẫn bình an vô sự, tốt quá rồi!”
Ngư Nhi nói trong nước mắt.
Lâm Chính hiểu được hàm ý trong lời nói của cô ta, anh nhìn chéo về phía hiệu thuốc.
Hiệu thuốc đã không còn nữa, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, nhưng Ngư Nhi đang dọn dẹp, đa số thảo dược rơi xuống đất đã được cô ta sắp xếp lại.
“Cô Ngư Nhi, cô không sao chứ? Ông nội cô có khỏe không?”, Lâm Chính hỏi.
Nào ngờ vừa nói xong, nước mắt của Ngư Nhi lại như nước tràn bờ đê, tuôn trào rơi xuống.
“Ông nội... ông nội ông ấy... chết rồi...”
Ngư Nhi nghẹn ngào khóc nức nở nói.
“Cái gì? Chết rồi hả?”
Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cuộc chiến Võ Thần ác liệt đã ảnh hưởng đến cả thành, hiệu thuốc của bọn tôi cũng bị liên lụy, ông nội định thu dọn đồ đạc và dẫn tôi ra ra khỏi thành trú ẩn, nhưng không ngờ Võ Thần lại đánh nhau ở gần đó, sức mạnh khủng khiếp chấn động làm sập hiệu thuốc, ông nội cũng bị chết...”
Ngư Nhi vừa khóc vừa nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, chìm vào im lặng.
Thần tiên đánh nhau, dân thường gặp họa.
Võ Thần ra tay thì đám người này có khác gì con kiến đâu!
Chương 4889: Tôi là chỗ dựa của cô
“Cô Ngư Nhi, cô có dự định gì không?”
Lâm Chính thở dài hỏi.
“Dù ông nội đã mất nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tôi muốn dời mấy viên gạch ngói, sửa lại hiệu thuốc, xem có thể xây dựng lại hiệu thuốc hay không”.
Ngư Nhi lau nước mắt, bối rối nói.
“Cho dù hiệu thuốc có thể tiếp tục mở cửa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô, làm sao có thể sống yên ổn ở Long Tâm Thành chứ?”
“Nếu Long Tâm Thành bình yên vô sự, vẫn sẽ có những người như Thương Lan Ngạo nhìn chằm chằm vào thể chất đặc biệt của cô tiếp tục đến quấy rầy cô, cô chống đỡ kiểu gì đây?”
“Nếu Long Tâm Thành xảy ra chuyện, cô có thể đảm bảo cuộc chiến tiếp theo cô sẽ không bị thương không?”
Lâm Chính hỏi liên tiếp.
Ngư Nhi không nói gì.
Sao cô ta lại không cân nhắc đến những vấn đề này chứ?
Nhưng đã đến bước đường này, cô ta đâu còn lựa chọn nào khác?
Mặc dù cô ta biết chút y thuật, nhưng võ thuật rất kém.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé như long mạch dưới lòng đất, cô ta căn bản không thể sống sót.
Chỉ khi Long Tâm Thành xây dựng tổ chức mới có thể nhận được sự che chở.
Nhưng cũng chỉ là một chút che chở.
Dù sao Long Tâm Thành cũng không có thành chủ.
An ninh của Long Tâm Thành chỉ dựa vào mấy gia tộc lớn chung tay bảo vệ.
“Anh Lâm, anh không cần lo lắng cho tôi... tôi sẽ sống...”
Ngư Nhi khẽ cắn môi, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng nói.
Sao Lâm Chính không nhìn ra cô gái này chỉ đang miễn cưỡng trấn tĩnh chứ?
Anh hít thật sâu, bình tĩnh nói: “Được rồi Ngư Nhi, đừng mở hiệu thuốc nữa, đi cùng tôi đi”.
“Đi đâu?”
“Tôi dẫn cô đến thế giới thế tục”.
“Thế giới thế tục?”
Ngư Nhi bối rối, hơi tiếc nuối, rù rì nói: “Tôi nghe ông nội nói, ở đó có đủ cơm ăn áo mặc, không cần phải lo lắng sợ hãi, quốc gia sẽ bảo vệ mọi người an toàn... nhưng thế giới thế tục cách long mạch dưới lòng đất quá xa, hơn nữa... với tu vi của tôi, không thể đi qua cánh cửa thông lên mặt đất, sao tôi đến đó được chứ?”
Nói đến đây, Ngư Nhi cười khổ.
Thật ra cô ta đã suy nghĩ đến việc luyện tập võ thuật.
Nhưng võ thuật chú trọng thiên phú.
Mà cô ta lại không có thiên phú.
Trong long mạch dưới lòng đất có rất nhiều người như cô ta.
Mà loại người này, có lẽ sẽ có sở trường ở phương diện khác, nhưng một khi không có thiên phú võ thuật, chỉ có thể bị đẩy xuống nhóm người thấp nhất trong long mạch dưới lòng đất.
“Yên tâm, tôi có cách đưa cô ra ngoài, nếu cô tin tôi, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính nói.
“Nhưng… tôi không có ai để nương tựa ở thế giới thế tục, khi đến đó, tôi… tôi nên đi đâu?”
Ngư Nhi vẫn còn hơi bối rối.
Lâm Chính khẽ cười, xoa đầu Ngư Nhi.
“Tôi dẫn cô đến đó, nên tôi sẽ là nơi nương tựa của cô!”
Lời này vừa dứt, cơ thể Ngư Nhi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, trong mắt rưng rưng.
“Anh Lâm...”
“Cô đi thu dọn đi, sau đó đến hiệu thuốc đợi tôi, tôi còn có việc phải làm, chờ tôi xong việc sẽ đi tìm cô, được không?”
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
“Được, được ạ, anh Lâm!”
Ngư Nhi lau nước mắt, liên tục gật đầu.
Đột nhiên, cô ta như nghĩ tới gì đó, vội vàng chạy đến hiệu thuốc.
Một lúc sau, cô ta đưa chiếc hộp sắt rỉ sét cho Lâm Chính.
“Anh Lâm, đây là dược liệu quý của ông nội, tôi nghĩ sẽ có vài tác dụng, anh cầm trước đi”.
“Ồ?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc, muốn từ chối, nhưng nhìn hai mắt cô gái nóng rực, anh hơi do dự, sau đó nhận lấy mở ra.
Tuy nhiên, ngay lúc hộp sắt được mở toang, một luồng sáng tràn ra từ bên trong!
“Đây là...”
Lâm Chính như ngừng thở.
Chương 4890:
Bên trong hộp sắt là một cây dược liệu nở rộ rực rỡ màu sắc.
Cây dược liệu này giống như nhân sâm.
Nhưng không giống màu sắc của nhân sâm bình thường, nó có màu sắc rực rỡ.
Hơn nữa nhân sâm tỏa ra mùi hương rất đặc biệt.
Chỉ cần ngửi mùi, đã khiến người ta không thể tin được.
“Đây là gì?”
Lâm Chính có cảm giác máu trong cơ thể đang sôi sục.
“Đây là Thiên Địa Thái Sâm, do ông nội tôi để lại, ông nội vẫn luôn xem nó như bảo bối, bây giờ ông nội mất rồi, để thứ này ở đây sẽ chỉ mang đến phiền phức cho tôi, chi bằng đưa cho anh Lâm, coi như báo đáp ơn cứu mạng của anh”.
Ngư Nhi cười nói.
Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó đóng hộp sắt, nhét vào tay Ngư Nhi.
“Anh Lâm?”
Ngư Nhi sửng sốt.
“Ngư Nhi, vật này quá quý giá, tôi không thể nhận”.
“Nhưng mà...”
“Cô không cần nói nhiều nữa, Ngư Nhi, Lâm Chính tôi là người đam mê y học, cũng đam mê dược liệu, nhưng tôi có giới hạn của mình, cô cho tôi thứ này, không chỉ để trả ơn tôi, mà còn dùng nó để lấy lòng tôi, bởi không có ông nội, cô không có cảm giác an toàn, nên mới đưa cái này cho tôi”.
“Trên thực tế cô cũng không nỡ bỏ vật này, dù sao cũng là ông nội để lại, nếu tôi nhận nó, chẳng phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao?”
“Tôi không bỉ ổi đến vậy”.
Lâm Chính xoa đầu Ngư Nhi, cười nói: “Tóm lại cô cứ yên tâm, tôi không nhận vật này, tôi cũng sẽ dẫn cô đến thế giới thế tục, tìm một nơi bình yên, không để cô gặp nguy hiểm nữa”.
“Anh Lâm”.
Ngư Nhi ôm chặt hộp sắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Quả thật cô ta không đành lòng bỏ nó.
Bởi đây là bảo bối ông nội để lại.
Là bảo vật gia truyền.
Nhưng vì mạng sống, cô ta chỉ đành từ bỏ.
Cô ta không ngờ mọi suy nghĩ của mình lại bị Lâm Chính nhìn ra.
Mà Lâm Chính còn từ chối thần vật này.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau đi thu dọn đi, sau đó đến tòa nhà treo trưởng tìm quản lý Đào, nói với ông ta là tôi bảo cô đến, quản lý Đào sẽ sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cô, chờ tôi giải quyết xong việc ở long mạch dưới lòng đất, tôi sẽ dẫn cô rời đi”.
Lâm Chính cười nói.
“Vâng!”
Ngư Nhi nặng nề gật đầu, lau nước mắt nói: “Anh Lâm, vậy tôi đến tòa nhà treo thưởng đợi anh”.
“Được”.
“Anh nhất định phải đến đấy!”
“Yên tâm, tôi sẽ sớm quay về”.
Ngư Nhi nhận được lời đảm bảo, mới đi về hiệu thuốc tồi tàn, bắt đầu dọn dẹp.
Lâm Chính thở dài, như nghĩ đến điều gì đó, anh tìm một chiếc mặt nạ, che mặt rồi đi về phủ Thương Lan.
Trong cả Long Tâm Thành, phủ Thương Lan là ít bị hư hại nhất.
Thương Lan Võ Thần không quan tâm đến nhà của người khác, nói phá là phá, nhưng phủ Thương Lan thì ông ta lại cố tình tránh né.
Vì vậy, chỉ có tường ngoài của phủ Thương Lan bị nứt, còn lại không thiệt hại gì cả.
Mà bức tường nứt này cũng có người đến sửa, hơn nữa là hoàn toàn miễn phí.
Dù sao cũng là sửa chữa phủ của Võ Thần đại nhân, ai dám thu tiền chứ?
Nhìn người dân Long Tâm Thành đang sơn tường, ánh mắt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lùng.
“Này, đứng lại, cậu là ai? Chạy đến đây làm gì?”
Thấy Lâm Chính đi đến, người làm ở cửa lập tức ngăn cản, lớn tiếng mắng chửi.
“Tôi hả? Tôi đến tìm Võ Thần của các người”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đào Thành cau mày, liếc người đó, do dự một chút, sau đó dẫn đầu đi vào.
Nhiều người trong đội thi công cũng vào theo.
Đây là khu vực báo danh, phía trước trăm mét là cửa vào Long Cung.
Ở đây đã xảy ra sụp đổ, một nửa khu vực bị vùi lấp bởi đống đổ nát rơi xuống, nhưng cánh cửa chưa bị chôn vùi, vẫn sừng sững trước mặt mọi người.
Chỉ là khí tức Võ Thần ở đây nồng đậm hơn.
Tàn dư sức mạnh ở khắp nơi.
Chỉ cần tiến vào đây cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, rất bí bách.
“Cậu nhìn thấy cái gì? Sao ngạc nhiên vậy?”
Đào Thành nhìn bốn phía, không thấy gì, nên cau mày hỏi.
Nhưng người nọ không nói gì, mà mặt đầy kinh ngạc chỉ vào cánh cửa.
Nói đúng ra thì gã chỉ vào ấn Long Đồ trên cánh cửa…
Trên mặt Đào Thành đầy nghi ngờ, nhìn theo, một lát sau, ánh mắt ông ta trở nên đờ đẫn.
“Không thể nào…”
Có chín chấm trên Long Đồ Ấn.
Giống như chín ngôi sao liên tiếp.
Đây là một loại cơ quan của Long Cung.
Chỉ cần trong Long Cung có người đột nhập vào một tầng nhất định, long châu sẽ sáng lên.
Khi bước vào tầng đầu tiên, thì long châu tầng đầu sẽ sáng.
Khi người tầng đầu đi lên tầng hai, đồng nghĩa với việc ánh sáng tầng một sẽ mờ đi, long châu tầng hai sáng lên.
Bằng cách này, các tầng sẽ sáng lên và tối đi, để người ngoài biết người bên trong đã đi đến tầng bao nhiêu.
Nhưng bây giờ… Long Đồ Ấn đã xảy ra biến cố!
Bởi vì tầng tám đang tỏa sáng.
Sau đó long châu tầng tám tắt, Long Đồ Ấn ở tầng bảy lại sáng lên.
Tầng bảy tắt, tầng sáu tiếp tục sáng.
Chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ, có người từ dưới Long Cung leo từng tầng một, chuẩn bị rời khỏi Long Cung?
“Sao chuyện này có thể xảy ra?”
“Trong Long Cung, còn có người ư?”
Người của đội thi công đều khiếp sợ.
“Là Lâm đại nhân!”
Đào Thành nghĩ đến gì đó, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói.
“Lâm đại nhân?”
Mọi người rối rít nhìn ông ta.
“Quản lý Đào, có phải Lâm đại nhân bế quan trong phòng tổng thống của tòa nhà treo thưởng chúng ta không?”
Có người mở miệng hỏi.
“Là cậu ta”.
Đào Thành thở dài, trên mặt đầy tiếc nuối nói: “Lâm đại nhân được xem là một tài năng trẻ, tuổi còn trẻ đã cực kỳ tài năng, có triển vọng, nhưng gặp phải yêu nghiệt như Diệp Viêm, nghe nói cậu ta xảy ra xung đột với Diệp Viêm ở tầm tám, cuối cùng thua Diệp Viêm, bị phong ấn ở tầng tám, không thể rời khỏi Long Cung trước khi nó đóng cửa, rồi bị nhốt trong đó”.
“Là vậy sao?”
“Vậy là nói, Lâm đại nhân còn sống ư?”
“Với tu vi của cậu ta, nửa năm không ăn không uống, có thể sống, nhưng Long Cung mấy năm mới mở một lần, cậu ta có thể chống đỡ trong nửa năm, tuy nhiên không thể chống đỡ một năm, bị kẹt trong Long Cung và chết trong đấy là chuyện chắc chắn”.
Đào Thành lắc đầu nói.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tám tầng đầu tiên của Long Cung đã được mở ra, theo bọn họ thấy, Lâm Chính đương nhiên tùy ý ra vào những tầng này.
Nhưng cũng có giới hạn trong việc ra vào những tầng này.
Cửa bị khóa kín, anh ta không thể thoát khỏi Long Cung!
“Quản lý Đào, anh ta đã đến tầng một!”
Lúc này, có người hét lên.
Đào Thành ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy đèn ở tầng một Long Cung đã bật sáng.
Đào Thành lắc đầu liên tục.
“Xem ra Lâm đại nhân không nhẫn nhịn được nữa, muốn dùng nỗ lực cuối cùng, để mở cửa tầng một”.
“Nhưng điều này... rõ ràng là không thể...”
“E rằng không ai hiểu được nỗi tuyệt vọng của anh Lâm…”
“Đáng tiếc, đáng tiếc... chúng ta và Lâm đại nhân chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng không thể giúp hắn!”
“Thật đáng tiếc cho một tài năng trẻ!”
Đào Thành chậm rãi đi đến cánh cửa, dùng tay chạm vào, như muốn nói chuyện với người sau cánh cửa, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực.
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm…
Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra...
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp Long Cung.
Bốn phía đều chấn động.
Đào Thành đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn cánh cửa mở toang, như người mất hồn.
Chương 4887: Sắp chết rồi
“Ồ? Đây không phải là quản lý Đào sao?”
Một thanh niên đi ra từ trong cánh cửa, kinh ngạc nhìn Đào Thành đang hóa đá đứng trước cửa.
Người này chính là Lâm Chính.
Lúc này quần áo của anh tả tơi, nhìn rất chật vật, nhưng nước da rất tốt, ánh mắt vẫn có tinh thần như cũ, không nhìn ra anh là một người đã bị nhốt suốt nửa năm.
“Cậu...Cậu Lâm?”
Đào Thành thẫn thờ lẩm bẩm, môi cũng run rẩy.
“Quản lý Đào, sao các người vẫn còn ở đây vậy? Tôi nhớ là đã qua được gần nửa năm rồi mà, đúng không?”
Lâm Chính cười nói.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh nhíu mày.
Nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, Lâm Chính nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Khí tức Võ Thần tràn ngập trong không khí.
Hơn nữa còn không phải chỉ có một người.
Nhưng so với sự nghi hoặc của Lâm Chính, rõ ràng đám người Đào Thành càng ngờ vực hơn!
“Cậu Lâm! Chuyện gì thế? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đào Thành cảm thấy mình như sắp phát điên, giận dữ gào lên một tiếng, lao vào trong cửa nhìn xung quanh.
Không sai.
Đây chính là cửa lớn của Long Cung.
Cửa lớn của Long Cung đã mở lần nữa!
Nhưng rõ ràng vẫn chưa tới thời gian mở ra mà, tại sao cửa Long Cung lại mở ra chứ?
“Quản Lý Đào, chẳng lẽ trận chiến Võ Thần đã phá hủy kết cấu cơ quan của Long Cung, do đó cậu Lâm mới có thể dễ dàng đi ra mở cửa, thoát khỏi cõi chết?”
Một người của tòa nhà treo thưởng vội vàng bước tới giải thích.
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người đã gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy!”
Đào Thành bình tĩnh lại, hít sâu vài hơi, cũng chấp nhận lý do này.
Lâm Chính thấy thế, cũng không buồn giải thích.
“Cậu Lâm, cậu vẫn ổn chứ?”
Đào Thành cất lời.
“Tôi không sao, quản lý Đào, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi thứ lại ra nông nỗi này? Còn nữa, tại sao mấy người lại ở đây?”
Lâm Chính đặt câu hỏi cho những nghi ngờ trong lòng mình.
Đào Thành lập tức nói hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi Long Cung đóng cửa.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, im lặng lắng nghe.
Không lâu sau, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng.
“Không ngờ chuyến đi tới Long Cung, vì một Diệp viêm mà lại nổ ra trận chiến Võ Thần...”
“Yêu nghiệt đương thời Diệp Viêm là một mối đe dọa cực kỳ lớn đối với các Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần đã dùng hắn, đương nhiên Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần không có khả năng lôi kéo hắn được nữa, thay vì để hắn phát triển thành một mối đe dọa thì chi bằng giết hắn nhân lúc hắn chưa đủ lông đủ cánh, đây chính là quy tắc được hiểu ngầm để Võ Thần thống trị long mạch dưới lòng đất!”
Đào Thành giải thích.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên anh nghĩ đến việc gì đó, lập tức nói: “Còn đồ đệ của tôi, Thương Lan Phúc sao rồi? Anh ta thế nào? Còn cả cô Cầm Kiếm nữa, có ổn không? Lang Gia, Huyền Thông nữa, bọn họ đâu cả rồi?”
Anh hỏi xong, Đào Thành hơi bối rối.
Ông ta thở dài, cất lời: “Bây giờ cô Cầm Kiếm đang ở trong thế gia Huyết Đao, cô Mị Mộng đã cứu cô ấy, đưa cô ấy về tộc mình, vốn dĩ cô ấy được bà tổ Huyết Đao bảo vệ, có thể sống bình an vô sự, chỉ là bà tổ Huyết Đao bị ép tham gia vào trận chiến Võ Thần, bị thương rất nặng, không sống được bao lâu nữa, trước mắt, thế gia Huyết Đao đang gặp nguy hiểm mọi mặt, khó có thể tự bảo vệ mình...”
“Lang Gia, Huyền Thông thì tôi không rõ, bọn họ đều là người của Thái Thiên Võ Thần, nhưng với tư cách là người thắng cuộc, chắc cũng không tệ lắm đâu”.
“Còn cậu Thương Lan Phúc...”
Đào Thành nói tới đây, vẻ mặt đầy lúng túng, ấp a ấp úng.
“Thương Lan Phúc sao rồi?”
Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.
“Cậu Lâm, tôi nói với cậu, trước tiên cậu đừng nổi giận...”
“Ông cứ nói đi đã”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đào Thành ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Thương Lan Phúc... sắp chết rồi...”
Chương 4888: Gặp họa
"Ông nói cái gì?"
Lâm Chính lập tức trợn mắt, tỏ vẻ khó tin nhìn chằm chằm Đào Thành.
"Thương Lan Thiên Tuyệt chết trong Long Cung, Thương Lan Võ Thần rất tức giận, tra hỏi tất cả những người đi ra ngoài về cái chết của Thương Lan Thiên Tuyệt, Ám Minh Nguyệt đã nói ra chuyện Thương Lan Thiên Tuyệt bị cậu giết. Thương Lan Phúc lo rằng Thương Lan Võ Thần sẽ nhắm vào cậu nên mới nhận hết mọi trừng phạt vào người mình, mặc dù Thương Lan Võ Thần không tin, nhưng dù sao Thương Lan Phúc cũng là đồ đệ của cậu, ông ta lập tức phế bỏ tay chân của Thương Lan Phúc, tai và mũi cũng bị cắt đứt, sau đó treo ở địa lao bên trong phủ Thương Lan, dùng thuốc để kéo dài mạng sống, ngày đêm hành hạ...”
Đào Thành nhỏ giọng nói.
"Thương Lan Phúc là con trai ông ta! Sao ông ta có thể xuống tay được chứ?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, gằn giọng gào lên.
"Mặc dù là con trai ông ta, nhưng cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi, thái độ của người ở long mạch dưới lòng đất với con riêng rất rõ ràng, nếu không phải là con của vợ cả, bọn họ sẽ không quan tâm gì nhiều, nhất là với nhân vật ở cấp bậc Võ Thần, bọn họ có hàng chục hàng trăm đứa con thứ, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít!"
"Vậy tại sao ông ta lại phải làm ra việc không bằng súc sinh này chứ? Giết Thương Lan Phúc luôn không được sao?"
"Tất nhiên là không được, cho dù có chết thì Thương Lan Phúc vẫn không chịu nhận là mình sai, Thương Lan Võ Thần muốn cậu ấy nhận sai xin lỗi, nên Thương Lan Võ Thần mới sai người hành hạ cậu ấy ngày đêm, bắt cậu ấy phải nhượng bộ”.
Đào Thành thở dài: "Không ngờ cậu Thương Lan thực sự quá cứng đầu, đến tận bây giờ vẫn không chịu cúi đầu nhận tội, nhưng cậu ấy có thể chống đỡ bao lâu chứ? Nghe nói thuốc kéo dài mạng sống dùng cho cậu ấy đã không còn tác dụng nữa, có khả năng mấy ngày nữa, cậu ấy sẽ chết!"
Lâm Chính nghe thấy thế, nắm tay dần siết chặt lại.
Nhưng lại nhanh chóng buông ra.
"Quản lý Đào, dẫn tôi trở về trước đi, tôi muốn thay một bộ quần áo sạch sẽ, ăn một bữa thật no, sau đó đi đến phủ Thương Lan một chuyến”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cậu Lâm, hà cớ gì cậu phải tự bước vào miệng hổ? Thương Lan Võ Thần đã xác định là cậu đã giết chết Thương Lan Thiên Tuyệt, nếu bây giờ cậu tự tìm đến thì sống sót kiểu gì đây?"
Đào Thành vội vàng khuyên nhủ: "Trận chiến Võ Thần đã phá hủy cơ quan của Long Cung, nên cậu mới có thể may mắn trốn thoát, việc này chứng tỏ ông trời đã thiên vị cho cậu, tại sao cậu lại không thương tiếc mạng sống của mình vậy?"
"Nếu A Phúc không vì tôi thì cũng không ra nông nỗi này, tôi còn là sư phụ của anh ta, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta chìm vào bể khổ mà không cứu chứ?"
"Cậu Lâm...”
"Được rồi, quản lý Đào, dẫn tôi đi trước đi”.
Lâm Chính xua tay, như thể đã hạ quyết tâm.
Đào Thành khuyên nhủ không được, chỉ đành thở dài, gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, Lâm Chính được dẫn tới toà nhà treo thưởng.
Sau khi tắm rửa thoải mái, Đào Thành đã sắp xếp một bàn đồ ăn lớn.
Tất cả đều là đồ bổ.
Mỗi một món ăn đều cực kỳ quý giá.
"Cậu Lâm, tôi với cậu cũng coi như có duyên, đây là những món ăn tôi tự bỏ tiền ra chuẩn bị cho cậu, nếu cậu đã quyết tâm đi đến phủ Thương Lan... thì hãy ăn một bữa thật no đi... lát nữa, cậu có muốn tìm phụ nữ không?"
Quản lý Đào chắp tay đứng cạnh bàn ăn, nói.
Lâm Chính vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn thì ngẩn ra: "Tìm phụ nữ làm gì?"
“Dù sao cũng phải để lại ‘hạt giống’ chứ, nếu không nhà họ Lâm của cậu không còn đời sau luôn thì phải làm sao?”
Quản lý Đào nói.
Nghe vậy, Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Ông nói vớ vẩn gì đấy? Quản lý Đào, tôi có đi tìm đường chết đâu!”
“Tôi thực sự không thấy thế”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ đưa Thương Lan Phúc ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Lâm Chính nói, lập tức đưa tay chộp lấy và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Quản lý Đào lắc đầu, rõ ràng là không tin những lời này.
“Đúng rồi, quản lý Đào, hai người bạn kia của tôi đâu rồi?”
Lúc này, hình như Lâm Chính đã nghĩ tới chuyện gì đó, tò mò hỏi.
“Ý cậu là cô Ngư và ông Tửu Ngọc sao?”
“Đúng vậy”.
“Bọn họ vẫn luôn bày mưu tính kế cứu Thương Lan Phúc, nhưng bị tôi ngăn cản, bây giờ đang bế quan tu luyện... Cậu Lâm, tôi sẽ đi báo cho bọn họ ngay, bảo họ tới gặp cậu!”
“Bây giờ thì không cần, đợi đến khi tôi đưa được Thương Lan Phúc về rồi nói sau”.
Sau khi cơm nước no nê, Lâm Chính lau miệng rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu Lâm, nhịn một chút trời yên biển lặng, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt! Cậu vẫn muốn đi thật sao?”
Đào Thành vẫn không đành lòng.
“Yên tâm đi, lâu lắm là một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, làm phiền ông chuẩn bị vật tư y tế, đợi đến khi tôi cứu A Phúc ra, tình trạng của A Phúc chắc chắc cần phải cứu chữa ngay, làm phiền ông rồi”.
Lâm Chính nghiêng đầu nói, sau đó đi ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
“Haizz”.
Đào Thành lại thở dài, vẻ mặt bất lực.
“Quản Lý Đào, có đi chuẩn bị không?”
Cấp dưới ở bên cạnh đi tới hỏi.
“Chuẩn bị gì chứ? Chuẩn bị luôn hai cái quan tài đi”.
“Chuyện này...”
Dựa vào trí nhớ của mình, Lâm Chính đi dọc theo con phố đi đến phủ Thương Lan.
Lúc này, Long Tâm Thành đã thay đổi rất nhiều.
Đường phố đổ nát, tất cả các ngôi nhà đều bị hư hại.
“Anh Lâm?”
Ngay lúc này, một tiếng gọi cảm thán vang lên.
Lâm Chính hơi giật mình, nhìn qua một bên, chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang vác gùi thuốc chạy tới.
“Cô là... Ngư Nhi sao?”
Lâm Chính chợt nhận ra, mỉm cười chào hỏi.
“Cảm ơn trời đất, anh Lâm, anh vẫn bình an vô sự, tốt quá rồi!”
Ngư Nhi nói trong nước mắt.
Lâm Chính hiểu được hàm ý trong lời nói của cô ta, anh nhìn chéo về phía hiệu thuốc.
Hiệu thuốc đã không còn nữa, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, nhưng Ngư Nhi đang dọn dẹp, đa số thảo dược rơi xuống đất đã được cô ta sắp xếp lại.
“Cô Ngư Nhi, cô không sao chứ? Ông nội cô có khỏe không?”, Lâm Chính hỏi.
Nào ngờ vừa nói xong, nước mắt của Ngư Nhi lại như nước tràn bờ đê, tuôn trào rơi xuống.
“Ông nội... ông nội ông ấy... chết rồi...”
Ngư Nhi nghẹn ngào khóc nức nở nói.
“Cái gì? Chết rồi hả?”
Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cuộc chiến Võ Thần ác liệt đã ảnh hưởng đến cả thành, hiệu thuốc của bọn tôi cũng bị liên lụy, ông nội định thu dọn đồ đạc và dẫn tôi ra ra khỏi thành trú ẩn, nhưng không ngờ Võ Thần lại đánh nhau ở gần đó, sức mạnh khủng khiếp chấn động làm sập hiệu thuốc, ông nội cũng bị chết...”
Ngư Nhi vừa khóc vừa nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, chìm vào im lặng.
Thần tiên đánh nhau, dân thường gặp họa.
Võ Thần ra tay thì đám người này có khác gì con kiến đâu!
Chương 4889: Tôi là chỗ dựa của cô
“Cô Ngư Nhi, cô có dự định gì không?”
Lâm Chính thở dài hỏi.
“Dù ông nội đã mất nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tôi muốn dời mấy viên gạch ngói, sửa lại hiệu thuốc, xem có thể xây dựng lại hiệu thuốc hay không”.
Ngư Nhi lau nước mắt, bối rối nói.
“Cho dù hiệu thuốc có thể tiếp tục mở cửa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô, làm sao có thể sống yên ổn ở Long Tâm Thành chứ?”
“Nếu Long Tâm Thành bình yên vô sự, vẫn sẽ có những người như Thương Lan Ngạo nhìn chằm chằm vào thể chất đặc biệt của cô tiếp tục đến quấy rầy cô, cô chống đỡ kiểu gì đây?”
“Nếu Long Tâm Thành xảy ra chuyện, cô có thể đảm bảo cuộc chiến tiếp theo cô sẽ không bị thương không?”
Lâm Chính hỏi liên tiếp.
Ngư Nhi không nói gì.
Sao cô ta lại không cân nhắc đến những vấn đề này chứ?
Nhưng đã đến bước đường này, cô ta đâu còn lựa chọn nào khác?
Mặc dù cô ta biết chút y thuật, nhưng võ thuật rất kém.
Ở nơi cá lớn nuốt cá bé như long mạch dưới lòng đất, cô ta căn bản không thể sống sót.
Chỉ khi Long Tâm Thành xây dựng tổ chức mới có thể nhận được sự che chở.
Nhưng cũng chỉ là một chút che chở.
Dù sao Long Tâm Thành cũng không có thành chủ.
An ninh của Long Tâm Thành chỉ dựa vào mấy gia tộc lớn chung tay bảo vệ.
“Anh Lâm, anh không cần lo lắng cho tôi... tôi sẽ sống...”
Ngư Nhi khẽ cắn môi, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng nói.
Sao Lâm Chính không nhìn ra cô gái này chỉ đang miễn cưỡng trấn tĩnh chứ?
Anh hít thật sâu, bình tĩnh nói: “Được rồi Ngư Nhi, đừng mở hiệu thuốc nữa, đi cùng tôi đi”.
“Đi đâu?”
“Tôi dẫn cô đến thế giới thế tục”.
“Thế giới thế tục?”
Ngư Nhi bối rối, hơi tiếc nuối, rù rì nói: “Tôi nghe ông nội nói, ở đó có đủ cơm ăn áo mặc, không cần phải lo lắng sợ hãi, quốc gia sẽ bảo vệ mọi người an toàn... nhưng thế giới thế tục cách long mạch dưới lòng đất quá xa, hơn nữa... với tu vi của tôi, không thể đi qua cánh cửa thông lên mặt đất, sao tôi đến đó được chứ?”
Nói đến đây, Ngư Nhi cười khổ.
Thật ra cô ta đã suy nghĩ đến việc luyện tập võ thuật.
Nhưng võ thuật chú trọng thiên phú.
Mà cô ta lại không có thiên phú.
Trong long mạch dưới lòng đất có rất nhiều người như cô ta.
Mà loại người này, có lẽ sẽ có sở trường ở phương diện khác, nhưng một khi không có thiên phú võ thuật, chỉ có thể bị đẩy xuống nhóm người thấp nhất trong long mạch dưới lòng đất.
“Yên tâm, tôi có cách đưa cô ra ngoài, nếu cô tin tôi, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính nói.
“Nhưng… tôi không có ai để nương tựa ở thế giới thế tục, khi đến đó, tôi… tôi nên đi đâu?”
Ngư Nhi vẫn còn hơi bối rối.
Lâm Chính khẽ cười, xoa đầu Ngư Nhi.
“Tôi dẫn cô đến đó, nên tôi sẽ là nơi nương tựa của cô!”
Lời này vừa dứt, cơ thể Ngư Nhi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, trong mắt rưng rưng.
“Anh Lâm...”
“Cô đi thu dọn đi, sau đó đến hiệu thuốc đợi tôi, tôi còn có việc phải làm, chờ tôi xong việc sẽ đi tìm cô, được không?”
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
“Được, được ạ, anh Lâm!”
Ngư Nhi lau nước mắt, liên tục gật đầu.
Đột nhiên, cô ta như nghĩ tới gì đó, vội vàng chạy đến hiệu thuốc.
Một lúc sau, cô ta đưa chiếc hộp sắt rỉ sét cho Lâm Chính.
“Anh Lâm, đây là dược liệu quý của ông nội, tôi nghĩ sẽ có vài tác dụng, anh cầm trước đi”.
“Ồ?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc, muốn từ chối, nhưng nhìn hai mắt cô gái nóng rực, anh hơi do dự, sau đó nhận lấy mở ra.
Tuy nhiên, ngay lúc hộp sắt được mở toang, một luồng sáng tràn ra từ bên trong!
“Đây là...”
Lâm Chính như ngừng thở.
Chương 4890:
Bên trong hộp sắt là một cây dược liệu nở rộ rực rỡ màu sắc.
Cây dược liệu này giống như nhân sâm.
Nhưng không giống màu sắc của nhân sâm bình thường, nó có màu sắc rực rỡ.
Hơn nữa nhân sâm tỏa ra mùi hương rất đặc biệt.
Chỉ cần ngửi mùi, đã khiến người ta không thể tin được.
“Đây là gì?”
Lâm Chính có cảm giác máu trong cơ thể đang sôi sục.
“Đây là Thiên Địa Thái Sâm, do ông nội tôi để lại, ông nội vẫn luôn xem nó như bảo bối, bây giờ ông nội mất rồi, để thứ này ở đây sẽ chỉ mang đến phiền phức cho tôi, chi bằng đưa cho anh Lâm, coi như báo đáp ơn cứu mạng của anh”.
Ngư Nhi cười nói.
Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó đóng hộp sắt, nhét vào tay Ngư Nhi.
“Anh Lâm?”
Ngư Nhi sửng sốt.
“Ngư Nhi, vật này quá quý giá, tôi không thể nhận”.
“Nhưng mà...”
“Cô không cần nói nhiều nữa, Ngư Nhi, Lâm Chính tôi là người đam mê y học, cũng đam mê dược liệu, nhưng tôi có giới hạn của mình, cô cho tôi thứ này, không chỉ để trả ơn tôi, mà còn dùng nó để lấy lòng tôi, bởi không có ông nội, cô không có cảm giác an toàn, nên mới đưa cái này cho tôi”.
“Trên thực tế cô cũng không nỡ bỏ vật này, dù sao cũng là ông nội để lại, nếu tôi nhận nó, chẳng phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao?”
“Tôi không bỉ ổi đến vậy”.
Lâm Chính xoa đầu Ngư Nhi, cười nói: “Tóm lại cô cứ yên tâm, tôi không nhận vật này, tôi cũng sẽ dẫn cô đến thế giới thế tục, tìm một nơi bình yên, không để cô gặp nguy hiểm nữa”.
“Anh Lâm”.
Ngư Nhi ôm chặt hộp sắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Quả thật cô ta không đành lòng bỏ nó.
Bởi đây là bảo bối ông nội để lại.
Là bảo vật gia truyền.
Nhưng vì mạng sống, cô ta chỉ đành từ bỏ.
Cô ta không ngờ mọi suy nghĩ của mình lại bị Lâm Chính nhìn ra.
Mà Lâm Chính còn từ chối thần vật này.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau đi thu dọn đi, sau đó đến tòa nhà treo trưởng tìm quản lý Đào, nói với ông ta là tôi bảo cô đến, quản lý Đào sẽ sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cô, chờ tôi giải quyết xong việc ở long mạch dưới lòng đất, tôi sẽ dẫn cô rời đi”.
Lâm Chính cười nói.
“Vâng!”
Ngư Nhi nặng nề gật đầu, lau nước mắt nói: “Anh Lâm, vậy tôi đến tòa nhà treo thưởng đợi anh”.
“Được”.
“Anh nhất định phải đến đấy!”
“Yên tâm, tôi sẽ sớm quay về”.
Ngư Nhi nhận được lời đảm bảo, mới đi về hiệu thuốc tồi tàn, bắt đầu dọn dẹp.
Lâm Chính thở dài, như nghĩ đến điều gì đó, anh tìm một chiếc mặt nạ, che mặt rồi đi về phủ Thương Lan.
Trong cả Long Tâm Thành, phủ Thương Lan là ít bị hư hại nhất.
Thương Lan Võ Thần không quan tâm đến nhà của người khác, nói phá là phá, nhưng phủ Thương Lan thì ông ta lại cố tình tránh né.
Vì vậy, chỉ có tường ngoài của phủ Thương Lan bị nứt, còn lại không thiệt hại gì cả.
Mà bức tường nứt này cũng có người đến sửa, hơn nữa là hoàn toàn miễn phí.
Dù sao cũng là sửa chữa phủ của Võ Thần đại nhân, ai dám thu tiền chứ?
Nhìn người dân Long Tâm Thành đang sơn tường, ánh mắt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lùng.
“Này, đứng lại, cậu là ai? Chạy đến đây làm gì?”
Thấy Lâm Chính đi đến, người làm ở cửa lập tức ngăn cản, lớn tiếng mắng chửi.
“Tôi hả? Tôi đến tìm Võ Thần của các người”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bình luận facebook