-
Có câu chuyện kì lạ nào xảy ra ở kí túc xá không? - 弧光
Toạ độ Nam Kinh, học viện nghệ thuật nào đó.
Đây là câu chuyện mà thầy của tôi đã kể, sau này cũng được các giáo viên và đàn anh trong trường khẳng định đây là một câu chuyện có thật.
Nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là chuyện được truyền miệng trong khuôn viên trường chúng tôi, căn bản không thể tìm thấy trên Baidu.
*
Có lẽ là khoảng những năm 2000, trường học của chúng tôi vừa mới xây dựng chưa được bao lâu, có một học sinh nam vì thất tình, nhất thời nghĩ quẩn đã chạy đến ngọn núi phía sau trường, treo cổ tự tử.
Sau đó có người phát hiện được thi thể báo cảnh sát, xác định thân phận là học sinh trường chúng tôi, nghe nói cậu ấy tự sát vào thứ 7, nhưng mãi đến thứ 2 mới có người nhìn thấy và báo cảnh sát.
Bởi vì là cuối tuần cho nên bạn cùng phòng cũng không biết cậu ấy đi đâu, dù sao thì thời đó, thiết bị liên lạc vẫn chỉ là điện thoại cố định, điện thoại di động không phổ biến như bây giờ.
Lúc đó, có hai câu chuyện về việc tự sát của cậu học sinh này.
Đầu tiên là khi một giáo viên trong lớp hay tin cậu ấy đã chết, ông đã vô cùng ngạc nhiên và nói rằng, không thể nào! Hôm thứ 2 lúc đi trên đường tôi còn gặp em ấy mà, tôi còn chào em ấy nữa, nhưng em ấy không để ý thấy tôi.
Các giáo viên khác (bao gồm cả thầy của tôi) đều không tin, nói rằng người thầy kia chắc là đã nhìn nhầm rồi.
Có điều người thầy kia nói không thể nào, hình như quan hệ giữa thầy ấy và cậu học sinh đã tự sát rất thân thiết, có vài chuyện muốn đi tìm cậu ấy, nhưng hôm đó lúc gặp nhau trên đường cậu ấy có hơi kì lạ, hoàn toàn phớt lờ thầy mình.
Vậy nếu thi thể được phát hiện vào hôm thứ 2, thì người mà thầy giáo kia gặp trên đường là ai chứ?
Người thầy này có lẽ tinh thần không tỉnh táo, nên mới gặp trúng “cậu học sinh” ở “trên đường”.
Ở đây tôi muốn bổ sung thêm một chút, trường của chúng tôi tương đối hẻo lánh, ở vùng ngoại ô Nam Kinh, chính là đi đến trạm cuối của tàu điện ngầm, sau đó còn phải tiếp tục bắt xe đi thêm một đoạn nữa mới đến nơi. Sau trường có một ngọn núi, cũng là nơi mà cậu học sinh kia đã treo cổ. Nghe nói ngọn núi này trước đây từng là long mạch, nhưng lại bị chính Tần Thuỷ Hoàng phá vỡ, phóng thích long khí, cho nên đất Nam Kinh mặc dù là nơi cọp chầu rồng cuộn, có điều đa số các triều đại lại rất ngắn ngủi.
Trên núi có rất nhiều ngôi mộ, thời gian gần đây mới được khai phá, trong khoảng những năm 2000 nơi đây dường như rất hoang vu, ngoại trừ một ngôi chùa nằm trên núi ra thì ở đây chỉ có một ngôi làng nhỏ.
Vốn dĩ phong thuỷ trên núi rất tốt, sau khi bị phá vỡ có lẽ nơi đây không còn là vùng đất lành nữa, kể từ những năm 2000 đã không có ai đầu tư bất động sản ở đây, một nơi không có hơi người như vậy, làm sao sống được chứ?
Rất nhiều trường học được xây dựng trên nghĩa địa hoặc những mồ chôn tập thể, bởi vì đa số đất ở đó sẽ rẻ hơn. Trường học của chúng tôi cũng tương tự vậy, nhưng trường chúng tôi có một nhà đầu tư là doanh nhân giàu có người Hồng Kông, người Hồng Kông ấy mà, đặc biệt lại là người kinh doanh, dĩ nhiên rất coi trọng phong thuỷ.
Lúc đó người doanh nhân này đã đặc biệt tìm một người thầy cao tay đến xem phong thuỷ, cho nên trường của chúng tôi có rất nhiều thiết kế kì quái, nếu như có ai cảm thấy hứng thú, về sau tôi có thể bổ sung chi tiết hơn về điều này.
Thầy phong thuỷ được mời đến này cũng có chút lợi hại, những năm gần đây trường học của chúng tôi vẫn luôn ngày một phát triển, còn đào tạo ra được một nam một nữ diễn viên nổi tiếng, đồng thời cũng không xảy ra sự cố quá lớn nào.
Quay lại chủ đề chính, cậu học sinh vì uất ức mà tự sát, lại chết ở trên ngọn núi này, tình hình khá đặc biệt. Cho nên sau đó, ngoài người thầy giáo đã gặp cậu ấy hôm thứ 2 ra, ở kí túc xá lại xảy ra thêm một chuyện kì lạ nữa.
Giáo viên của chúng tôi tại sao lại biết chuyện này chứ? Đây cũng là một cơ duyên rất trùng hợp.
Khi đó thầy ấy vừa từ nước ngoài trở về, mới vào nghề chưa được bao lâu, tương đối trẻ tuổi, tính cách thuộc kiểu người thân thiện hay lái xe đưa đón học sinh đi học.
Có một đàn anh cũng rất thân với thầy ấy, khi đó tự mình thuê một căn phòng rồi mời thầy đến ăn bữa cơm. Theo lý mà nói trường học không cho phép thuê phòng bên ngoài, nhưng tình huống có chút đặc biệt, đàn anh này và cậu học sinh treo cổ tự sát ở cùng kí túc xá.
Lúc thầy của chúng tôi và đàn anh đó đứng hút thuốc với nhau, thầy đã buột miệng hỏi lý do vì sao anh ấy lại chuyển ra ngoài?
Đàn anh đó rít một hơi thuốc, im lặng hồi lâu mới nói, thầy à, em nói với thầy chuyện này, có thể thầy sẽ không tin, nhưng đây là sự thật, xx và xxx cũng biết.
Trường chúng tôi có một nhà tập thể lớn, trong đó có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách và 1 nhà vệ sinh. Một phòng kí túc xá nhỏ có 4 người ở, đàn anh đó sống ở phòng trong cùng, cậu học sinh đã chết kia sống ngay phòng bên cạnh.
Thời đó vẫn còn sử dụng loại điện thoại cố định cắm thẻ, mỗi phòng đều được lắp một cái.
Sau khi cậu học sinh kia tự sát, có một đêm khoảng hơn 3 giờ sáng, đàn anh kia đang mơ màng ngủ thì nghe thấy điện thoại cố định trong phòng vang lên. Mọi người trong phòng đều bị đánh thức, đàn anh đó liền nhảy xuống giường nhấc máy điện thoại, sau khi bắt máy đầu dây bên kia chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng ồn ào, cho rằng là trò đùa của ai đó, người đàn anh này đã mắng vào điện thoại một trận sau đó dập máy.
Kết quả khi kiểm tra lại lịch sử điện thoại, mới phát hiện là cuộc gọi đến từ phòng số 2 ngay bên cạnh, mấy thanh niên trong phòng tức giận đùng đùng chạy sang gõ cửa phòng số 2, không có ai trả lời, cửa cũng không khoá cho nên họ cứ vậy mà đi vào.
Vào trong mới thấy phòng số 2 chỉ có một người ở, chàng trai này đang ngủ trên giường, hơn nữa cứ lăn qua lộn lại, trông có vẻ như không ngon giấc cho lắm.
Đàn anh gọi cậu ấy tỉnh dậy, hỏi xem có phải lúc nãy hơn 3 giờ sáng cậu ấy đã dùng điện thoại cố định gọi cho họ không? Chàng trai này mặt mày ngơ ngác, nói bản thân vẫn luôn ngủ không hề tỉnh dậy, hơn nữa cậu ấy còn chẳng có thẻ điện thoại để mà gọi.
Mọi người phút chốc đều toát mồ hôi lạnh, sau đó tất cả người trong phòng kí túc đều dọn hết ra ngoài. Trường học cũng không ngăn cản.
-----------
Kể thêm một câu chuyện không quá ghê rợn nữa, cũng là câu chuyện ở kí túc xá do một giáo viên kể lại.
Một ngày nọ có 4 cô gái sống trong kí túc xá, vào ban đêm họ tắt hết đèn nhưng lại không đi ngủ, ai nấy đều nằm chơi điện thoại.
Lúc này, cô gái nằm ở giường thứ 4 bỗng nghe thấy dưới giường mình phát ra tiếng động, giống như có người đang lục đồ của cô ấy vậy.
Cô ấy liền nghiêng người hỏi cô gái nằm ở giường thứ 3, cậu đang ở dưới phải không?
Cô gái giường thứ 3 nói: Tớ đang xem phim, có phải giường thứ 2 đi lấy đồ ăn không?
Cô gái giường thứ 2 nói: Không có, tớ không có xuống giường mà.
Ba người đột nhiên im lặng, tiếng lục đồ dưới gầm giường cũng dừng lại.
Bọn họ cùng nín thở, trong bóng tối, không ai hẹn ai mà cùng nhìn về hướng của chiếc giường thứ nhất, sợ hãi chờ đợi người cuối cùng trả lời.
Giường thứ nhất run rẩy nói: Tớ, tớ cũng đang ở trên giường..
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh dưới giường vang lên.
Hê hê, bị các người phát hiện rồi.